Trần Tư Đạt nhìn thẳng vào tôi: “Thiên Thu, thật ra điểm quan trọng nhất trong tâm lý học đó là - em suy nghĩ cặn kẽ đến tâm lý của đối phương. Người bị cướp hiển nhiên là phải sợ hãi, nhưng em phải nghĩ đến, có tật thì sẽ giật mình, kẻ xấu có khi còn sợ hơn em.” Anh khẽ dừng lại một lúc, “Giống chuyện mà em gặp phải vậy, em cảm thấy mình đã chịu uất ức rất lớn, hai tác giả còn lại cũng vậy. Cho nên, anh hi vọng em có thể hiểu cho những hành vi của họ.”
Tôi nghe ra được, anh đang chỉ việc An Mân phá rồi buổi họp báo. Trẩn Tư Đạt bảo tôi hiểu cho cô ta, có lẽ là muốn khuyên tôi buông bỏ thể diện mà đi tìm An Mân, làm cho rõ sự việc. Nhưng sự căm ghét của tôi với An Mân không thể biến mất trong ngày một ngày hai được. Tôi cắn môi không lên tiếng.
Một lúc sau, tôi thấy nên nói đến vấn đề chính rồi. Bị đám lưu manh đó chen ngang, tôi suýt quên mất vấn đề vô cùng đáng quan tâm lúc đầu: “Đúng rồi, giờ anh có thể nói cho em biết rồi chứ. Vì sao lại cho rằng người cung cấp đề tài cho Ngư Ca không phải Phí Vân Hàm?”
“Cũng là dùng phương pháp phân tích tâm lý giống vậy - thật ra đạo lý vô cùng đơn giản.” Trần Tư Đạt nói, “Đầu tiên, em nghĩ thử xem, giả sử Phí Vân Hàm có lòng muốn gạt em - nói cách khác, sau khi ông ta đến tìm em, lại đi tìm Ngư Ca, vậy ông ta có thành thật nói cho Ngư Ca biết thân phận thật sự của mình hay không? Chỉ cần bịa ra một cái tên là xong. Cho nên hai người có dùng tên để đối chiếu thì cũng vô ích.”
“Nhưng, bọn em không nhất định chỉ đối chiếu cái tên, cũng có thể thông qua chiều cao, ngoại hình… của người đó để phán đoán…”
Trần Tư Đạt xua tay nói: “Đừng vội, anh còn có chứng cứ thứ hai có thể chứng minh tuyệt đối không phải Phí Vân Hàm.”
Tôi im lặng nghe anh nói.
“Em nghĩ xem, loại nhà giàu vung tay rộng rãi như Phí Vân Hàm, nếu ông ta đến tìm một tác giả nào đó để sáng tác cho ông ta, chẳng lẽ lại không cho người đó chút lợi lộc nào? Như em vậy, ông ta đã chi một triệu. Vậy nếu ông ta từng tìm Ngư Ca, chắc chắn cũng sẽ chi một khoản tiền. Nhưng em nhìn hoàn cảnh hiện tại của Ngư Ca xem - nếu thật sự như lời anh ta nói, đã nghèo đến không một xu dính túi, bữa đói bữa no. Đừng nói là một triệu, anh thấy trên người anh ta e là một trăm đồng cũng không có. Thế nên, em hiểu rồi chứ?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Lại nói, em nghĩ xem hoàn cảnh xung quanh nhà của Ngư Ca, cả căn nhà trọ rẻ tiền cũ nát của anh ta nữa. Người có thân phận cao quý như Phí Vân Hàm sẽ đến nơi thế này sao? Nếu ông ta muốn tìm, cũng phải tìm tác giả có tiếng như em.”
Những lòi của Trần Tư Dạt đã hoàn toàn thuyết phục được tôi, giờ đây tôi đã loại trừ triệt để khả năng này rồi. Nhưng cùng lúc, tôi lại cảm thấy hơi buồn bã: “Nói vậy, chúng ta chạy đến thành phố T này một chuyến, chẳng có tác dụng gì sao?”
Trần Tư Đạt trừng lớn mắt nhìn tôi, giống như tôi đã nói gì đó rất khó tin vậy: “Sao em có thể nghĩ vậy được? Thiên Thu à, chuyến đi này của chúng ta đã có thu hoạch rất lớn đấy!”
“Chẳng hạn như?”
Trần Tư Đạt kích động ngồi xuống bên cạnh tôi: “Chúng ta đã xác nhận được một chuyện - Tiểu thuyết của Ngư Ca cũng dựa theo câu chuyện của ai đó cung cấp mà viết thành, hơn nữa người này chắc chắn không phải Phí Vân Hàm, mà là một người khác có cùng một trải nghiệm như ông ta - Điều này đã chứng minh được suy đoán thứ ba của anh lúc trước là chính xác!”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc. “Vậy, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Trần Tư Đạt lườm tôi một cái. “Anh nghĩ, nếu em có thể không ghi thù cũ, đi tìm An Mân…”
Anh nói đến đây thì dừng lại, vì tôi đã lắc đầu nguầy nguậy.
“Trần Tư Đạt, em xin lỗi… Anh vì chuyện của em mà bôn ba, em cũng biết là anh muốn tốt cho em. Nhưng, không phải vấn đề thể diện, mà bây giờ sự căm ghét và ác cảm của em với An Mân quá nặng. Em không thể nào ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với cô ta được. Hơn nữa, cô ta có thể từ chối gặp em… Vì thế, xin anh hãy hiểu cho em. Em thật sự làm không được”
“Được, anh hiểu. Thiên Thu, anh sẽ không ép em.”
“Thật ra em có một suy nghĩ…” Tôi nói, “Ngày mai chúng ta hãy đi tìm Ngư Ca lần nửa, nghĩ cách moi ra cách liên hệ với người cung cấp câu chuyện cho anh ta, sau đó chúng ta…”
Trấn Tư Đạt xua tay ngắt lời tôi: “Cách này không được. Ngư Ca sẽ không nói cho chúng ta biết, vì làm vậy khác nào bắt anh ta phải bất nghĩa. Em nghĩ thử xem, nếu anh ta bảo em cho anh ta biết cách thức liên hệ với Phí Vân Hàm, em có nói ra không?”
Tôi lập tức nhụt chí: “Nói vậy thì chúng ta không còn cách nào tiếp tục tiến triển được nữa rồi.”
“Vậy thì chưa chắc.” Trần Tư Đạt trầm ngâm suy nghĩ, “Để anh suy nghĩ đã… Nhưng có một điểm có thể chắc chắn - Chúng ta ở lại thành phố T chẳng có ý nghĩa gì nữa. Ngày mai đáp chuyến bay trở về thôi.”
“Ừm.” Tôi gật đầu.
“Được rồi, mệt mỏi cả một ngày, nghỉ ngơi thôi. Anh đi tắm trước em không ngại chứ?” Trần Tư Đạt vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo, không chút kiêng dè ở trước mặt tôi cởi đến chỉ còn độc một chiếc quần góc bẹt, lộ ra thân hình gợi cảm, hấp dẫn.
“Anh… chúng ta ở chung một phòng, anh phải giữ chừng mực chứ.” Mặt tôi có chút nóng lên.
Trần Tư Đạt nghe tôi nói vậy, chợt cúi người về phía tôi, đôi mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào tôi. Hai tay anh đặt hai bên người tôi, ra chiều muốn áp sát tới. Tôi bất giác ngả về phía sau, lại nhận ra làm vậy chẳng khác nào đang đón nhận anh, vì cuối cùng tôi sẽ nằm ngửa xuống giường.
“Anh… anh định làm gì?” Trống ngực tôi đập liên hổi, ánh mắt cố gắng không đặt lên cơ bắp màu đồng vạm vỡ và săn chắc của anh - Đây chính là dáng người hoàn mỹ trong ký ức của tôi sao?
“Nếu anh muốn không giữ chừng mực, thì đã không giữ từ mười năm trước rồi.” Trần Tư Đạt dứt lời, chợt bật cười lớn, sau đó đứng thẳng dậy, quay người đi vào phòng tắm, vừa đi vừa ngâm nga hát.
Tôi trừng mắt nhìn theo bóng lưng anh, đôi môi mím chặt, khuôn mặt ửng đỏ.