Chương 10
Người ta lại thấy một bó hoa tươi cắm vào thùng rác ở hành lang công ty, lần này là hoa cát tường màu tím nhạt.
Dư Khải Lâm chỉ muốn Lê Hân đừng tiếp tục làm cái việc đáng chán này nữa. Những chuyện anh ta đã làm, đâu có thể dùng vài bó hoa để cứu vãn?
Đúng là lãng phí thì giờ, lại nhọc lòng vô ích, và cũng khiến cho những bông hoa thắm tươi trong vườn bị bày nhầm chỗ, giống như anh ta lúc này thể hiện nhầm tình yêu, hoàn toàn vô nghĩa. Dư Khải Lâm thầm nghĩ, rất lấy làm tiếc cho anh ta.
Sau 11 giờ trưa, di động của Dư Khải Lâm reo chuông. Gia đình cô gọi đến.
Cô vừa nghe máy, vừa bước ra hành lang.
“A lô, con chào mẹ! Mẹ có việc gì à?”
Giọng bà mẹ đầy vẻ lo lắng. “Khải Lâm, cha con bị ốm!”
Dư Khải Lâm sửng sốt. “Về bệnh gì hả mẹ?”
“Gần đây ông ấy cứ hay chóng mặt, tức ngực, sức rất yếu. Hôm qua mẹ đưa cha con đi viện kiểm tra, bác sĩ nói tim có vấn đề, hình như gọi là bệnh 'suy tim sung huyết'.”
“Tình trạng có nghiêm trọng không?” Dư Khải Lâm hỏi. Cô chưa từng nghe nói đến căn bệnh này.
“Bác sĩ nói đây là chứng bệnh nguy hiểm, nhất định phải đặt máy trợ nhịp tim, nếu không sẽ nguy đến tính mạng.” Giọng bà mẹ nghẹn ngào.
“Thế thì phải nghe lời bác sĩ, xin làm phẫu thuật lắp máy trợ tim luôn đi!” Dư Khải Lâm lo lắng nói.
“Nhưng, Khải Lâm à, con biết đây: năm ngoái cha mẹ mua nhà, tiền nong đã hết sạch, và còn phải vay bà con trong họ 100.000 nhân dân tệ. Nay mẹ chỉ có thể gom được hơn 10.000 đồng, không đủ tiền cho phẫu thuật.”
“Bác sĩ nói tổng chi phí là bao nhiêu?”
“Riêng máy trợ tim đã hơn 20.000, phí phẫu thuật, tiền thuốc men nữa, cả thảy cần vài chục ngàn tệ…” Giọng bà mẹ thút thít.
Dư Khải Lâm, tay cầm điện thoại, sửng sốt, lòng cô thắt lại.
''Con ơi, chỗ con hiện giờ có tiền không?” Bà mẹ hỏi.
“Con…” Dư Khải Lâm không nói nên lời. Cô thầm trách mình thật bất tài, vô dụng, khi cha mẹ rất cần giúp đỡ thì cô không có nổi một chút tiền.
Thấy con gái im lặng, bà mẹ liền hiểu ra ngay và lập tức an ủi cô: “Không sao, con ạ, con đi xa, sống một thân một mình không dễ gì, mẹ biết. Con đừng lo về chuyện này, mẹ sẽ nghĩ ra cách…”
“Liệu mẹ có thể có cách gì?”
Sau một hồi im lặng, bà mẹ nói: “Nếu bí quá… thì mẹ đành bán ngôi nhà đi…”
Dư Khải Lâm cuống lên: “Làm thế không được, mẹ ơi! Bán nhà rồi, cha mẹ sẽ ở đâu?”
“Nhưng, không thể không điều trị cho cha con.”
Dư Khải Lâm nghĩ rất nhanh: “Mẹ ạ, mẹ vừa nói mẹ đang có hơn 10.000, con sẽ gửi cho mẹ 10.000, còn thiếu, thì mẹ cứ vay tạm họ hàng và bạn bè để giải quyết việc cấp bách này đã, chứ đừng bán nhà, mẹ hiểu không?”
“Con có 10.000 à?” Bà đã hiểu ra, nếu Dư Khải Lâm đang có tiền thì vừa nãy nó đã nói ngay rồi.
“Mẹ không cần tìm hiểu làm gì, con sẽ có cách, tóm lại là, mẹ cứ làm như con vừa nói.”
Bà mẹ do dự giây lát: “… Được!”
“Trong một vài ngày tới, con sẽ gửi tiền về cho mẹ. Mẹ đừng lo…Rồi cô động viên, an ủi bà mẹ.
Điện thoại xong, cô lo lắng vô cùng, lòng như có lửa đốt.
Nói ra thì dễ, nhưng phải làm gì để gom được 10.000 tệ đây?
Điều cô nghĩ đến, chỉ có thể là hỏi vay cô bạn thân duy nhất - Mạnh Hiểu Tuyết.
Lúc ăn cơm trưa, Dư Khải Lâm kể cho Mạnh Hiểu Tuyết biết chuyện cha cô đang ốm nặng, còn chưa kịp mở miệng hỏi vay tiền thì cô gái Mạnh Hiểu Tuyết thông minh đã đoán ra ý của bạn.
“Chị Khải Lâm cứ nói đi, chị cần bao nhiêu tiền?” Mạnh Hiểu Tuyết thẳng thắn hỏi luôn.
“Hiểu Tuyết… hiện giờ có tiền không?”
“Còn phải xem xem chị cần vay bao nhiêu đã?”
“… 10.000.”
Mạnh Hiểu Tuyết nghĩ ngợi. “Chị Khải Lâm, chị cũng biết rồi: hai chúng ta lương bổng na ná nhau, chị không để dành được mấy đồng, và em cũng vậy. Tuy nhiên hiện giờ em cũng đang có ít tiền, là do mẹ em gửi cho em để dùng vào lúc cần gấp. Em có thể cho chị vay để ứng phó…”
Dư Khải Lâm rất cảm kích nắm chặt tay Mạnh Hiểu Tuyết. “Tốt quá rồi, rất cảm ơn Hiểu Tuyết! Trong vài tháng tới, tôi sẽ tiết kiệm chi tiêu để gửi trả lại cô.”
“Chưa cần thiết phải thế! Chị trả chậm ít lâu cũng không sao.” Mạnh Hiểu Tuyết nói, “Vừa rồi em chưa nói xong. Lúc này em cũng không có 10.000, chỉ có thể cho chị vay 5.000 thôi.”
“À…” Dư Khải Lâm lại thấy chưng hửng. “Vậy thì… còn 5.000 nữa… sẽ thế nào đây?”
Mạnh Hiểu Tuyết nói: “Anh Lê Hân thì sao?”
Dư Khải Lâm mím môi im lặng, nhíu mày.
“Chị Dư Khải Lâm à, em nghĩ rằng chị đang ở vào tình thế không bình thường, chị đừng sĩ diện làm căng nữa. Lê Hân đã chịu cúi đầu nhận lỗi với chị rồi, thì nên tạo cơ hội cho người ta. Nếu lúc này chị yêu cầu được giúp đỡ thì anh ấy sẽ tuyệt đối không từ chối.”
Dư Khải Lâm thở dài: “Chẳng giấu gì cô, tôi cũng đã từng nghĩ đến điều này. Nhưng… tôi từng ở cùng anh ta lâu như thế nên rất hiểu: anh ta là điển hình của nhóm người cuối tháng cạn tiền. Lương tháng duy trì được ba mươi ngày đã là quá may rồi… cho nên, dù anh ta muốn giúp tôi thì cũng vẫn là lực bất tòng tâm.”
Mạnh Hiểu Tuyết im lặng. Hồi lâu sau, cô mới nhìn Dư Khải Lâm, nói: “Em có ý tưởng này.”
“Ý tưởng gì?”
“Tối qua chúng ta còn bàn cách yêu cầu chị chủ nhà trả lại khoản tiền đã nộp trước, nhưng lại không nghĩ ra lý do nào. Bây giờ lại khác: tình thế hiện nay chính là lý do danh chính ngôn thuận còn gì?”
Mắt Dư Khải Lâm sáng lên: “Ừ, đúng! Tôi sẽ nói là cha tôi ốm nặng, rất cần đến tiền, và tôi cũng cần về quê để chăm sóc ông, yêu cầu chị ta trả lại tiền nhà… thế là sẽ có 5.000 đồng!” Tuy nhiên, cô lại lập tức tiu nghỉu, “Nhưng nếu thế thì tôi sẽ ở đâu? Làm gì có tiền mà đi thuê chỗ khác?”
“Chị sẽ về ở với anh Lê Hân. Nếu chị vẫn không muốn thế thì có thể ở tạm với em.”
“Ừ! Đành làm thế vậy… Hiểu Tuyết, cô quá tốt với tôi.” Vậy là đã có lối thoát, Dư Khải Lâm như trút được gánh nặng, đã cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
Tối đến, Dư Khải Lâm gõ cửa phòng Vi Tuyền. “Khải Lâm, cô có việc gì à?” Vi Tuyền mở cửa.
“Vâng…Dư Khải Lâm hơi nhăn nhớ băn khoăn.
Vi Tuyền quan sát cô. “Vào nhà đã!”
Dư Khải Lâm bước vào, ngồi xuống ghế, rồi nói nội dung đã chuẩn bị sẵn: “Chị Tuyển ạ, sáng nay mẹ tôi gọi điện cho tôi, nói rằng cha tôi…” Cô kể tỉ mỉ tình hình bệnh tật của cha, và nhấn mạnh bản thân và gia đình không có tiền…
“À, ra thế… vậy cô định thế nào?” Vi Tuyền hỏi, thực ra chị ta cũng đã đoán ra.
“Chị ạ, hiện giờ tôi không thể nghĩ ra cách gì, cho nên, đành không thuê nhà nữa, để gửi tiền về cho mẹ tôi, thì cũng giúp đỡ cha mẹ được phần nào.”
“Cô định bảo tôi trả lại tiền thuê nhà chứ gì?”
Dư Khải Lâm ngượng nghịu gật đầu, và bổ sung luôn: “Chị Tuyền… chị không cần trả lại tôi toàn bộ, chỉ cần đưa tôi 5.000 là được.”
Vi Tuyền im lặng nhìn Dư Khải Lâm hồi lâu. Bầu không khí trong phòng im ắng một cách rất gượng gạo. Lát sau, chị ta nói: “Cô sẽ gửi tiền về nhà, nhưng vấn đề chỗ ở của cô sẽ thế giải quyết ra sao?”
Dư Khải Lâm nói: “Tôi chỉ còn cách đến ở nhờ cô bạn ít hôm.”
“Cô bạn, tức là Mạnh Hiểu Tuyết tối qua à?”
Dư Khải Lâm khẽ gật đầu. Cô mơ hồ cảm thấy Vi Tuyền không vui, chưa rõ tiếp theo chị ta sẽ thế nào, chị ta có chấp nhận yêu cầu của cô không. Tâm trạng cô rất thấp thỏm.
Vi Tuyền đứng lên, đi đi lại lại trong phòng mấy bước, sau đó bước đến chỗ cái tủ, mở tủ ra. Dư Khải Lâm nhìn theo, thấy chị ta kéo cái ngăn kéo ở giữa tủ rồi lấy ra 5.000 đồng.
“Cô cầm lấy!” Vi Tuyền đưa xấp tiền cho Dư Khải Lâm. “Đếm đi.”
“Không cần, chị ạ.” Dư Khải Lâm đón lấy xấp tiền, rất cảm kích, “Cảm ơn chị đã chìu ý, tôi thật ngại quá… Mấy hôm nay đã làm phiền chị rất nhiều… sáng mai tôi sẽ dọn đi, lúc đó sẽ gặp lại chị để xin chào từ biệt.”
Thấy Dư Khải Lâm chuẩn bị đứng lên thì Vi Tuyền ngồi xuống bên cạnh. “Khoan đã, tôi chưa nói đây tiền là trả lại tiền thuê nhà.”
Dư Khải Lâm sửng sốt, không rõ ý chị ta là thế nào.
Vi Tuyền nhìn cô. “Tôi đã nói rồi, tôi coi cô là bạn, nay cô gặp khó khăn, tôi đâu có thể khoanh tay đứng nhìn? Cô đến ở tạm với bạn, thì không thể là chuyện lâu dài ổn định, thế thì tôi cho cô vay món tiền này để dùng, còn cô, cô cứ tiếp tục ở lại đây.”
Dư Khải Lâm hoàn toàn không ngờ Vi Tuyền lại xử sự thế này, hết sức ngạc nhiên. Hồi lâu sau cô mới nói: “Chị Vi Tuyền, thế này thì rất không tiện…”
Vi Tuyền xua tay ngắt lời Dư Khải Lâm. “Nếu cô cũng coi tôi là bạn thì cô đừng từ chối!”
Dư Khải Lâm bùi ngùi cảm động, gật đầu, rồi cô cất xấp tiền vào túi xách. “Chị Tuyền, tôi sẽ gắng thu xếp để sớm trả nợ chị. À, tôi nên viết tờ giấy vay nợ gửi chị.” Nói rồi cô lục túi xách để lấy giấy bút.
Vi Tuyền ngăn lại: “Đừng viết! Đâu phải món tiền to tát gì chứ? Tôi tin cô.”
Tinh thần và thể xác Dư Khải Lâm dường như tràn ngập một thứ tình cảm đầm ấm, khuôn mặt đỏ hồng. “Chị Tuyền… tôi không biết nên cảm ơn chị như thế nào cho phải… Tôi rất may mắn vì được quen biết một người tốt bụng như chị.”
Vi Tuyền cười, nói: “Đừng nói như thế nữa! Là chỗ bạn bè, khi gặp khó khăn thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!”
Dư Khải Lâm đứng dậy. “Bây giờ tôi xin phép nhé!” Cô lại nói thêm: “Tôi rất cảm ơn chị.”
Vi Tuyền mỉm cười tiễn cô ra đến cửa.
Đóng cửa lại rồi, người đàn bà này nhếch mép cười, nét cười không dễ gì mà hiểu được.
Dư Khải Lâm trở về phòng mình, mở túi xách cầm xấp tiền ra đếm. Đúng là 5.000 đồng, không sai.
Quá tốt rồi, sự việc thuận lợi hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Không những trong một ngày gom được 10.000 đồng, mà cô còn tránh được tình thế ê chề phải “khuất phục” trước anh chàng Lê Hân.
Nằm trên giường, Dư Khải Lâm thở ra một hơi thật dài. Lúc này nhớ lại, mình đã từng nghi ngờ và hiểu lầm Vi Tuyền ra sao, cô cảm thấy mặt mũi đỏ bừng nóng ran vì hổ thẹn.
Để lấy lại sự thăng bằng về tâm lý, đồng thời cũng vì cảm kích đối với Vi Tuyền, cô quyết định cuối tuần này sẽ mời Vi Tuyền đi ăn để đáp lại sự thịnh tình của chị chủ nhà, à, của người bạn mới.