1/14 - Ninh Hàng Nhất

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 19 Bùng Nổ


Trong lúc mọi người đang kinh sợ tột độ, dãy cuối cùng của phòng học chợt truyền ra một trận cười hả hê.
Là Lưu Toan và hai thuộc hạ. Hiển nhiên, chúng rất hài lòng với hiệu quả của vở kịch mà mình đạo diễn.
Ngay lập tức, mọi người đều hiểu đây là chuyện gì, tất cả tức giận nhìn chúng.
Lưu Toan rất đắc ý, nghênh ngang đi tới. Cậu ta thấy Tiểu Tây đang cố dùng chút sức còn lại của mình chầm chậm lui về phía sau, bèn huơ huơ ngón tay nói: “Lớp trưởng đại nhân, đừng không nể tình như thế chứ, mấy con nhện Nam Mỹ này là tôi cố ý mua về để cậu làm thú nuôi đây. Thế nào, cậu không thích sao?”
Nói rồi, cậu ta lấy từ sau lưng ra hai sợi kẽm dài, dùng như đôi đũa gắp con nhện lớn trên mặt bàn, chầm chậm nhấc nó lên.
Cả lớp đều kinh hãi kêu lên. Tiểu Tây dường như biết được cậu ta định làm gì, cô vừa lui về sau, vừa lắc đầu lia lịa, gần như là van nài nói: “Đừng, đừng mà… đừng!”
Con nhện đó bị gắp giữa không trung, từ từ hướng về trước mặt Tiểu Tây, kèm theo đó là giọng nói gớm ghiếc không khác gì con nhện kia của Lưu Toan: “Không phải cậu thích mách lẻo lắm sao? Nói cậu biết nha, chiều hôm đó tụi này cũng thê thảm thế đấy, bây giờ cậu cũng cảm nhận thử đi…”
Mai Lệ cuối cùng không nhịn được nữa, cô biết hậu quả ra sao, Tiểu Tây sẽ bị dọa chết mất! Cô chạy ra sau lớp, lấy cây chổi, muốn ngăn cản hành động của Lưu Toan.
Ngay lúc này, một người xông tới như tia chớp, Lưu Toan chưa kịp nhìn rõ, mũi đã ăn phải một cú đánh nặng nề. Cậu ta kêu lên một tiếng, ngã về phía bên cạnh. Con nhện kia rơi trước ngực cậu ta, cậu ta sợ đến kêu oai oái, lóng nga lóng ngóng nhảy dựng lên.
Cậu môi dày vội chạy lên, lấy một quyển sách hất con nhện xuống.
Minh Vũ bước lên, một chân giẫm chết con nhện. Sau đó giơ nắm đấm lên, giáng thật mạnh lên hai con còn lại trên mặt bàn Tiểu Tây. Ba con nhện bẹp gí trong chớp mắt.
“Ôiiii!” Bạn học xung quanh đều sợ hãi hét lên.
“Mày… mày dám đánh tao!” Lưu Toan nổi điên gào thét, giơ nắm đấm nhào về phía Minh Vũ.
Minh Vũ đứng yên tại chỗ, đợi khi Lưu Toan đến gần, chuẩn xác giáng một cú đấm lên mũi cậu ta, Lưu Toan lại kêu thảm, máu trong mũi rỉ ra.
Lúc này, một nắm đấm từ phía sau Minh Vũ xông đến, Minh Vũ quay phắt lại, một tay bắt lấy cổ tay người kia. Cậu đeo dây chuyền lập tức kêu lên như lợn bị chọc tiết, hai chân cũng nhũn xuống, gần như quỳ rạp trên mặt đất.
Cậu môi dày ở bên cạnh chỉ biết đờ người, hoàn toàn không dám xông lên giúp đỡ. Cậu ta không ngờ Minh Vũ thấp hơn Lưu Toan cả một cái đầu lại lợi hại như vậy, nhẹ nhàng mà đánh ngã được hai người.
Minh Vũ trừng lớn đôi mắt, giận dữ gào lên: “Không cho các cậu bắt nạt Tiểu Tây!”
Cả người Tiểu Tây run rẩy như điện giật.
Cậu đeo dây chuyền khóc lóc thảm thiết xin tha: “Bọn mình không dám nữa, không dám nữa… Á! Ối… Xin cậu, tha cho mình đi! Ối…!”
Minh Vũ hất cậu đeo dây chuyền ra, nhìn Lưu Toan nói: “Còn cậu?!”
Lưu Toan từ khi vào lớp này đến nay, chưa từng chịu nhục nhã như vậy - Cậu ta cao gần một mét tám, nặng hơn 170 cân*, đứng lên giống một con gấu xám - Giờ trước mặt bao nhiêu người lại bị tên nhóc trông gầy yếu hơn cậu ta đánh liền hai đấm! Bất luận thế nào cậu ta cũng không tin mình lại không phải đối thủ của tên nhóc này!
*1 cân (Trung Quốc) = 0,5 kg.
Nghĩ vậy, cậu ta đã hoàn toàn phát điên, hét lớn một tiếng “a”, vớ lấy chiếc ghế sắt bên cạnh, giơ lên cao, dùng hết sức ném về phía Minh Vũ.
Cả lớp - gồm cả Tiểu Tây - sợ đến tái mặt. Nếu ném trúng đầu, sẽ xảy ra án mạng mất!
Trong lúc mọi người đang sợ đến ngây ra, Minh Vũ chạy về phía trước, giáng một cú thật mạnh vào ngực Lưu Toan.
Lưu Toan hét lên một tiếng, bay lên như xác pháo, đụng thật mạnh lên tường, hôn mê bất tỉnh.
Mọi người sững sờ, ngây ra như phỗng.
Lúc này, thầy Ngô xuất hiện trước cửa lớp, ông trừng mắt há miệng nhìn đám hỗn độn trong phòng học, lớn tiếng hỏi: “Đây là chuyện gì?!”
Không ai có thể dùng từ ngữ ngắn gọn để giải thích cho ông chuyện vừa xảy ra.
Thầy Ngô chạy đến bên tường, thấy Lưu Toan đang chảy máu mũi, bất tỉnh nhân sự nằm đó. Vẻ mặt của ông khó tin như vừa trông thấy quái vật hồ Loch Ness vậy.
“Là ai làm đây?” Ông sửng sốt hỏi, giọng nói cũng thay đổi.
Tiểu Tây lúc này đã đứng lên được, nhưng sắc mặt cô vẫn trắng bệch, sợ hãi không thôi, một câu cũng nói không nên lời.
Bạch Xuyên là lớp phó thể dục của lớp, cậu tiến lên nói: “Thưa thầy, lát nữa em sẽ giải thích với thầy. Bây giờ phải đưa bạn Lưu Sảng đến phòng y tế mới được ạ.”
Dứt lời, cậu khom người xuống, định đỡ Lưu Toan lên. Đột nhiên, động tác của cậu sững lại, ngưng mấy giây, Bạch Xuyên kinh hãi xoay người lại nói:
“Hình như cậu ta… bị đánh chết rồi!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 20 Quyết Định Xử Phạt


Mẹ Tiểu Tây ngồi trong phòng Hiệu trưởng, gấp gáp nói: “Hiệu trưởng, thật sự nghiêm trọng đến thế sao? Thằng bé chỉ mới vào học được hai tuần…”
“Vấn đề chính là ở đây.” Hiệu trưởng nói, “Em ấy mới vào học chưa đến hai tuần, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế.”
“Nhưng, mấy học sinh kia lấy nhện ra hù dọa con gái tôi trước, Minh Vũ mới ra tay mà! Hơn nữa tôi nghe nói, mấy học sinh kia là học trò cá biệt trong lớp, thậm chí còn giao du với đám du côn nữa.”
“Không sai, đây đều là sự thật. Nhưng Minh Vũ nhà chị ra tay quá nặng!” Hiệu trưởng nhíu mày nói, “Chị biết không? Hai học sinh bị em ấy đánh - Một em còn đỡ, chỉ bị trật cổ tay, em còn lại sống mũi và xương sườn đều bị gãy cả! Nghe bác sĩ nói, đoạn xương sườn bị gãy kia suýt đâm trúng tim, hoặc có thể nói - suýt chút nữa là em ấy đã mất mạng rồi!”
Sắc mặt người mẹ trắng bệch, hiển nhiên đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Hai học sinh kia hiện vẫn đang nằm viện, bây giờ, phụ huynh của chúng đều tìm tôi hỏi cách xử lý, chị nói tôi nên làm sao?” Hiệu trưởng chắp tay nói.
Người mẹ quay đầu về phía khác, nôn nóng nghĩ ngợi một lúc, nói: “Hiệu trưởng, vậy ý của thầy là bạn học trong lớp nên trừng mắt nhìn mấy trò kia bỏ nhện độc lên người con gái tôi, cái gì cũng không làm à?”
“Tôi không có ý này. Việc làm của đám học sinh xấu kia quả thật vô cùng xấu xa. Nhưng trường có giáo viên mà, gặp chuyện như vậy, nên báo giáo viên trước mới đúng.”
“Nhưng đợi giáo viên đến có khi đã muộn rồi.”
“Vậy cũng không thể đánh người ta đến gần chết chứ! Nếu chuyện này không xử lý nghiêm khắc, vậy học sinh trong trường sẽ nghĩ thế nào - Chỉ cần có lý, có giết người cũng được à? Nếu như vậy, trường của tôi chẳng loạn hết cả lên sao? Chẳng thường xuyên xảy ra án mạng à?”
“Sự việc lần này tôi đã tìm hiểu kĩ rồi.” Người mẹ nói, “Minh Vũ không hề đánh hai học sinh kia đến gần chết như thầy nói. Nghe nói lúc đó nó chỉ đánh chúng vài cái mà thôi.”
Thầy Hiệu trường giơ một ngón tay lên nói: “Đúng vậy, nói đến đây - Minh Vũ nhà chị là người gì vậy? Một thằng bé nặng hơn 170 cân, lại suýt bị ba cú đấm của nó đánh chết! Bây giờ nó mới 15 tuổi? Trước đây nó làm gì?”
Người mẹ cúi đầu, nói nhỏ: “Tôi cũng không biết…”
“Cái gì?” Hiệu trường nhướng một bên chân mày.
“Tôi…” Người mẹ không biết phải giải thích thế nào.
Hiệu trưởng nhìn bà đăm đăm một lúc, đứng lên nói: “Tóm lại dù thế nào đi nữa, nó đã ra tay quá độc ác. Người nguy hiểm như thế này, trường chúng tôi không dám giữ lại.”
Người mẹ sốt ruột, đứng lên khỏi sô pha: “Nhưng thầy cũng không thể vì thế mà chuyển nó vào trường giáo dưỡng! Hình phạt này với nó mà nói quá nghiêm trọng rồi!”
“Xin lỗi, mong chị hiểu cho, tôi có trách nhiệm với sự an toàn của học sinh trong trường này.” Hiệu trưởng đã quay lưng lại.
Người mẹ đứng sau lưng Hiệu trưởng một lúc lâu, thành khẩn nói:
“Thầy Hiệu trưởng, mong thầy niệm tình đứa nhỏ này phạm lỗi lần đầu, cho nó thêm một cơ hội. Nếu học sinh trong trường chỉ phạm lỗi nghiêm trọng lần đầu, đã bị đưa vào trường giáo dưỡng, còn cần những người làm giáo dục như các thầy để làm gì nữa?”
Hiệu trưởng khẽ quay lại, dường như đã bị đả động.
“Tôi đảm bảo với thầy, sau khi về nhà tôi sẽ nói chuyện với nó - đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Người mẹ đã thấy được hi vọng.
Hiệu trưởng từ từ quay người lại, nhìn mẹ Tiểu Tây đăm đăm: “Được, tôi cho nó một cơ hội.”
“Thật sự cảm ơn thầy, thầy Hiệu trưởng!” Người mẹ cảm kích nói.
“Tôi sẽ sửa hình thức xử phạt của em ấy thành giữ lại trường quan sát. Hơn nữa trong hai tuần không được lên lớp, để em ấy suy nghĩ lại cho tốt.”
“Vậy… nó không lên lớp, thì phải làm gì?”
Hiệu trưởng nói: “Để em ấy đến giúp quản lý thư viện sắp xếp giá sách và quét dọn vệ sinh đi. Nếu trong hai tuần này em ấy ở thư viện có biểu hiện tốt, có thể quay lại học tiếp.”
Người mẹ im lặng một lúc, nói: “Được.”
Khi đưa ra quyết định này, không ai ngờ được - Quyết định xử phạt này đã tạo tiền đề để giải đáp bí ẩn về thân thế của Minh Vũ.
Trước bữa tối, trong phòng Minh Vũ, người mẹ nói quyết định xử phạt của thầy Hiệu trưởng cho Minh Vũ và Tiểu Tây biết.
Giữ lại trong trường quan sát hai tuần không được lên lớp - Đây là hình phạt mà Tiểu Tây khó lòng chấp nhận, cô thầm thấy bất bình thay cho Minh Vũ. Nhưng cô liếc qua Minh Vũ, thấy cậu lại không hề để tâm chút nào.
Có lẽ cậu không biết cái gì gọi là “giữ lại trong trường quan sát” nên mới thờ ơ như thế, Tiểu Tây thầm nghĩ.
Nhưng cô đã lầm. Vì mẹ nói: “Minh Vũ, đây là hình phạt nặng nhất của trường, nó đồng nghĩa với việc có khả năng cháu sẽ mất cơ hội đi học, cháu biết không?”
“Cháu biết, lúc chiều thầy Ngô đã nói với cháu rồi.” Minh Vũ nói.
“Cháu muốn ở lại học tiếp, đúng không?”
“Đúng.” Minh Vũ gật đầu chắc nịch.
Người mẹ khẽ gật đầu, nhích ghế đến trước mặt Minh Vũ, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Vậy cháu phải hứa với dì, sau này không được làm vậy nữa.”
Minh Vũ nhìn mẹ Tiểu Tây đăm đăm, một lúc sau, nói ra lời khiến người khác giật mình: “Không, sau này lại xảy ra chuyện như vậy, cháu vẫn sẽ làm thế.”
Người mẹ há hốc miệng kinh ngạc: “Vì sao, cháu…”
“Dì, trước khi vào học, chẳng phải dì đã nói với cháu, ở trường phải bảo vệ Tiểu Tây như người anh trai sao?” Minh Vũ nhìn Tiểu Tây, rồi lại nhìn sang người mẹ.
Cổ họng Tiểu Tây như có gì đó nghẹn ứ, khiến cô nói không nên lời. Cô nhìn Minh Vũ, tâm trạng rất phức tạp.
Minh Vũ hỏi: “Dì ơi, cháu đã làm sai sao ạ?”
Người mẹ ngây ra, xoa mặt cậu: “Không, cháu không làm sai, cháu làm rất đủng.”
Sau đó, bà vùi đầu cười khẽ, lại ngẩng đầu lên nói: “Nhưng cháu dùng sức mạnh quá, dì không ngờ cháu lại lợi hại như thế. Như vậy đi, cháu hứa với dì - Nếu sau này xảy ra chuyện tương tự, cháu đẩy các bạn học xấu kia ra rồi bỏ chạy là được, đừng ra tay đánh họ - Hơn nữa, trong hai tuần ở thư viện, cháu phải biểu hiện tốt một chút - Có được không?”
“Được ạ.” Minh Vũ gật đầu.
Người mẹ mỉm cười xoa đầu cậu, sau đó nhìn Tiểu Tây: “Mẹ đi nấu com đây.”
Sau khi mẹ đi khỏi, căn phòng yên lặng một lúc lâu.
Tiểu Tây ho khan một tiếng, nhún nhún vai. “Ờ… mình nên nói sao đây, chuyện lần này, cậu làm thật sự hơi quá. Cậu biết không, cậu suýt chút nữa lấy mạng hai tên kia rồi. Hơn nữa mình muốn nói, nhện không thể dùng tay không đập chết được, chúng có độc đấy. Nhưng mà…”
Ngừng mấy giây, cô đỏ mặt nói: “Cảm ơn.”
Minh Vũ giống như bị dáng vẻ lúng túng của Tiểu Tây chọc phải, toét miệng cười.
Tiểu Tây nhìn cậu, cũng bật cười. Sau đó, cô nhíu mày nói: “Nè, đợi chút, có phải cậu nhớ đến dáng vẻ ngu ngốc của mình khi bị con nhện dọa chiều nay, cho nên mới cười không đấy?”
“Không,” Minh Vũ xua tay nói, “Không có…”
Nhưng đột nhiên, cậu lại không kiềm chế được cười lớn.
“Nè, mình dám chắc, lần này thì phải!” Tiểu Tây giả vờ tức giận nói, nhưng sau đó, cô bất đắc dĩ nói, “Mà thôi bỏ đi, tha cho cậu, mình nghĩ lúc đó dáng vẻ của mình chắc là rất ngốc!”
Dứt lời, hai đứa nhìn nhau, cùng bật cười.
Một lúc sau, Tiểu Tây chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Đúng rồi, mình nghe nói hôm nọ Lưu Toan chúng nó tìm mấy tên lưu manh ở ngoài trường đến đối phó cậu, lúc nguy hiểm như thế, sao cậu không ra tay đánh chúng?”
Minh Vũ nhớ lại tình hình lúc dó, nói: “Chúng yếu quá. Mình không cảm thấy nguy hiểm.”
Tiểu Tây kinh ngạc nói: “Ý cậu là, cậu biết đám người đó vốn không phải đối thủ của cậu?”
Minh Vũ gật đầu: “Ừ.”
“Cậu có biết cậu rất lợi hại không?” Tiểu Tây lại hỏi.
Minh Vũ lắc đầu nói: “Mình cũng không biết, chỉ là cảm thấy… chúng yếu hơn mình.”
Giống như trực giác của động vật vậy - Chẳng hạn như sư tử con mới sinh sẽ cảm thấy mình mạnh hơn con chuột già. Tiểu Tây nhìn Minh Vũ đăm đăm, âm thầm suy nghĩ.
Cậu ta rốt cuộc là người thế nào? Tiểu Tây lại tự hỏi mình lần nữa.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 21 Cuộc Hẹn Sau Giờ Học


Sáng hôm sau, Minh Vũ được thầy chủ nhiệm đưa đến thư viện trường học “điểm danh”, Tiểu Tây sau khi trở về lớp, mọi người đều vây lại hỏi thăm tình hình của Minh Vũ. Từ vẻ mặt và lời nói của các bạn, cô thấy được, họ nghiễm nhiên đã xem Minh Vũ thành người hùng của lớp học. Nhờ có cậu, trên lớp đã bớt đi một Lưu Toan ác bá - “nhóm ác bá” của chúng giờ chỉ còn lại một mình cậu môi dày trong lớp, cũng chẳng làm nên trò trống gì được nữa, chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở cuối lớp. Mọi người ai nấy cũng đều rất vui vẻ.
Khi nghỉ giữa giờ, Mai Lệ lấy can đảm đến tìm Tiểu Tây.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ừm… Tiểu Tây, tuy chuyện đã qua rồi, nhưng… mình vẫn muốn nói tiếng xin lỗi cậu. Thật ra, đối tượng trả thù hôm qua của Lưu Toan phải là mình mới đúng, vì chiều hôm đó mình đã đi báo với thầy giáo. Nhưng họ lại nghĩ là cậu…”
“Cậu không làm sai gì cả, Mai Lệ.” Tiểu Tây nói, “Cậu đã giúp Minh Vũ, mình rất cảm ơn cậu.”
Mai Lệ ngẩng đầu lên: “Cậu nghĩ vậy thật sao?”
Tiểu Tây gật đầu: “Còn nữa, cậu biết không? Họ không tìm sai đối tượng trả thù đâu.”
Mai Lệ khó hiểu nhìn Tiểu Tây.
“Chiều hôm đó, cậu đi tìm thầy giáo, nhưng mình - sau đó mình đã gọi 110 báo cảnh sát.” Tiểu Tây nhìn Mai Lệ nói.
Mai Lệ há hốc miệng kinh ngạc, mấy giây liền không nói nên lời. Sau đó, cô vui mừng nói: “Mình biết mà, cậu không phải người máu lạnh đâu mà!”
Tiểu Tây tỏ vẻ tiếc nuối: “Hóa ra trước đây mình lại để lại ấn tượng như thế cho cậu.”
Mai Lệ đẩy Tiểu Tây một cái: “Được rồi, xem như mình đã sai. Hôm nay tan học, mình mời cậu ăn kem ốc quế để chuộc lỗi!”
“Không.” Tiểu Tây từ chối.
Mai Lệ kêu lên: “Không phải cậu còn giận đây chứ?”
Tiểu Tây trợn mắt nhìn cô nói: “Ý của mình là, mình không thèm ăn kem ốc quế đâu. Cậu phải mời mình đến Pizza Hut ăn pizza, ăn chết cậu!”
“Cái này… cũng ác quá đi.” Mai Lệ giả vờ khó xử nói. Sau đó hai người cùng bật cười, hai người bạn khôi phục lại mối quan hệ như cũ.
Nhưng trên thực tế, buổi chiều sau khi tan học, Tiểu Tây không hề cùng Mai Lệ đến Pizza Hut. Cô nói với bạn mình, Minh Vũ dù sao cũng vì mình mới phải chịu phạt, cô phải đến thư viện giúp cậu ấy.
Tiểu Tây vừa đến thư viện, liền thấy Minh Vũ đang cầm cây lau nhà ra sức lau sàn trong phòng đọc, cả người nhễ nhại mồ hôi. Còn viên quản lý già của thư viện đang nhàn hạ ngồi lim dim trên ghế mây.
Viên quản lý thấy Tiểu Tây, nhắm hờ mắt hỏi: “Muốn mượn sách hay vào phòng đọc?”
“Cháu tìm cậu ấy.” Tiểu Tây chỉ vào Minh Vũ đang lau nhà.
Lúc này Minh Vũ cũng đã thấy Tiểu Tây, cậu dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, gọi: “Tiểu Tây.”
Tiểu Tây đi tới, hỏi: “Hôm nay cậu ở đây đã làm những gì?”
Minh Vũ nghĩ ngợi, nói: “Dọn dẹp kệ sách, chuyển sách cũ vào kho, quét tước vệ sinh, còn có…”
“Còn gì nữa?”
Minh Vũ chỉ viên quản lý già nói: “Dọn cơm giúp ông ấy, đi lấy đồ đạc này nọ.”
Tiểu Tây nghe xong, nhìn qua viên quản lý đang ngồi trên ghế mây, tức anh ách - rõ ràng lão già này thấy Minh Vũ thật thà, đem hết những việc vốn là của ông ta giao cho Minh Vũ làm, còn xem Minh Vũ như người hầu mà sai khiến - Tiếc rằng giờ đang là lúc Minh Vũ phải biểu hiện tốt, không thể tìm ông ta để lý luận được.
Nghĩ vậy, Tiểu Tây đành nén giận hỏi: “Vậy giờ có thể đi chưa?”
Minh Vũ lắc đầu nói: “Mình còn phải lau cho xong phòng đọc, phòng mượn sách và bên ngoài, sau đó lau sạch bàn ghế thì mới đi được.”
Tiểu Tây nhìn đồng hồ: “Đã gần 6 giờ rồi, cậu làm hết những việc này thì đến bao giờ?”
Minh Vũ không chút để tâm nói: “Không sao dù sao mình cũng có sức mà. Tiểu Tây, cậu cứ về trước đi.”
“Đồ ngốc.” Tiểu Tây thở dài, xắn tay áo lên nói, “Bỏ đi, mình giúp cậu lau bàn, làm vậy sẽ được về sớm một chút.”
Minh Vũ vội nói: “Không sao đâu, Tiểu Tây, để mình tự làm đi.”
Nhưng cậu chưa nói xong, Tiểu Tây đã cầm chiếc giẻ lau treo trên tường, lau chùi mặt bàn trong phòng đọc.
Minh Vũ ngây người ra nhìn một lúc, rồi tức tốc lau nhà.
Hơn mười phút sau, hai người đã vệ sinh sạch sẽ để lão già kia hoàn toàn không nói được gì, rồi mới rời đi.
Trên đường về, Tiểu Tây nói với Minh Vũ: “Sau này ngày nào tan học mình cũng sẽ đến thư viện giúp cậu.”
Minh Vũ xua tay lia lịa: “Đừng, vậy thì cực cho cậu lắm.”
“Cậu đừng có hiểu lầm. Không phải mình muốn giúp cậu, chỉ là sợ cậu lại gây thêm rắc rối gì nữa thôi, cho nên mới đến để trông chừng cậu.” Dứt lời, Tiểu Tây đi nhanh về phía trước.
Minh Vũ nghiêng đầu, gãi đầu mình, tựa như không hiểu được trong lòng Tiểu Tây nghĩ gì. Cậu đứng tại chỗ một lúc rồi vội chạy theo.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 22 Bí Mật Của Tờ Báo Cũ


Mấy ngày liên tiếp, sau khi tan học Tiểu Tây đều đến thư viện, cùng Minh Vũ quét dọn vệ sinh, sau đó cùng nhau về nhà.
Chiều thứ năm, khi Tiểu Tây đến thư viện, thấy một mình Minh Vũ đã làm xong vệ sinh. Cô vui mừng nói: “Vậy hôm nay chúng ta về sớm chút đi.”
Minh Vũ nói: “Ồng quản lý bảo mình gói những tờ báo cũ lại, sáng mai đem bán.”
Tiểu Tây đảo tròng mắt: “Ông ta chắc định lợi dụng hai tuần cậu ở đây, làm cho hết những công việc trong mấy năm tới.”
Minh Vũ nói: “Báo cũ đã chất thành đống và phủ đầy bụi, mình khiêng là được, cậu đợi mình chút.”
Tiểu Tây gật đầu.
Minh Vũ quay người đi vào phòng chứa nhỏ của thư viện, một lát sau, cậu ôm một chồng báo cũ thật lớn ra. Cậu vừa đặt xuống đất, bụi bặm lập tức bay lên. Tiểu Tây vội lấy tay quạt đi bụi trước mũi, vừa lui về sau.
Minh Vũ lại ôm thêm mấy chồng báo cũ ra. Tiểu Tây nhíu mày nói: “Sao nhiều vậy, còn phải lấy bao lâu nữa?”
Minh Vũ mặt lấm lem bụi, gặp mồ hôi trên mặt cậu đã hóa thành ghét bẩn. Cậu dùng cánh tay lau mồ hôi: “Ông nói là báo cũ tích lũy đã nhiều năm. Nhưng không còn bao nhiêu nữa, lấy thêm vài chuyến là xong rồi.”
Nói xong, cậu lại quay người trở vào trong. Tiểu Tây bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng lần này hơi lạ, Minh Vũ vào trong phòng chứa đồ đó đã mấy phút rồi vẫn chưa thấy trở ra.
Ông quản lý đã đi vệ sinh, học sinh đến mượn hay xem sách đều đã ra về. Bây giờ trong sảnh thư viện chỉ còn mình Tiểu Tây.
Cô đợi trong sảnh lớn trống trải, cảm thấy hơi buồn chán - Sao Minh Vũ đi lâu thế?
Có khi nào có đống báo cũ đó vẫn chưa sắp xếp xong? Tiểu Tây nghĩ, rồi đi về phía phòng chứa đồ, muốn giúp một tay.
Đến trước cửa phòng chứa đồ, Tiểu Tây nhìn vào trong - Căn phòng nhỏ này khá tối, chỉ có một bóng đèn phát ra ánh sáng vàng vọt yếu ớt treo trên trần. Tiểu Tây thấy Minh Vũ đang đứng quay lưng về phía cô, hình như đang nhìn chăm chú gì đó, cô đang định gọi cậu thì chợt dừng lại.
Cô thấy Minh Vũ đứng bên một chiếc bàn để đồ linh tinh, cúi đầu nhìn một vật trên mặt bàn.
Một tờ báo cũ.
Tiểu Tây ngẩn người - Chẳng phải cậu ấy không biết chữ à? Sao lại nhìn tờ báo kia chăm chú đến thế? Cậu ấy xem hiểu sao?
Đang lúc cô thấy nghi hoặc, đột nhiên Minh Vũ đang đứng trong phòng hét lên một tiếng, sau đó đau khổ ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống, miệng không ngừng phát ra tiếng hét sợ hãi.
Tiểu Tây giật mình, sợ đến sững người, không biết chuyện gì đang xảy ra mà nhìn Minh Vũ.
Đột nhiên, trong đầu Tiểu Tây lóe lên một suy nghĩ - Chẳng lẽ, trên tờ báo cậu ấy vừa xem có gì đó khơi gợi trí nhớ của cậu?
Nghĩ vậy, Tiểu Tây bất giác đi đến chiếc bàn kia.
Lúc này, Minh Vũ đang ngồi xổm trên mặt đất chợt quay đầu lại, làm cho Tiểu Tây giật nảy mình - Sắc mặt Minh Vũ trắng bệch, vẻ mặt nhăn nhó đến biến dạng. Sau khi cậu thấy Tiểu Tây, lại lộ ra vẻ mặt rất hung tợn!
Vẻ mặt ấy khiến Tiểu Tây sợ hãi, trong lòng phát run, cô run rẩy hỏi: “Minh Vũ, cậu… làm sao vậy?”
Minh Vũ lập tức cúi đầu, vẫn co mình lại dưới đất đầy đau đớn, người khẽ phát run. Tiểu Tây đến trước chiếc bàn, định cầm tờ báo cũ trên đó lên.
“Đừng!” Minh Vũ hét lên, đứng bật dậy, túm lấy tờ báo, xé tờ báo cũ ố vàng kia thành mảnh vụn.
Tiểu Tây sững người, cô không biết vì sao Minh Vũ lại làm như vậy.
Ngay lúc này, viên quản lý già trở lại, ông ta đến trước cửa phòng chứa đồ, kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Minh Vũ thở hổn hển, vẻ mặt hoảng loạn, thân thể vẫn đang run rẩy.
Ông lão bước vào phòng, nhìn Tiểu Tây đang ngây ra như trời trồng, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Cháu… cháu không biết.” Tiểu Tây lý nhí nói, giọng nói yếu ớt.
Ổng nhìn Minh Vũ: “Cậu bị bệnh à?”
Minh Vũ dần bình tĩnh lại, cậu lắc đầu, không nói tiếng nào.
Ông lão hồ nghi nhìn hai người họ, lại nhìn mảnh vụn tờ báo cũ rải rác trên mặt đất, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Ông không hỏi nữa, xua tay nói: “Hai đứa về đi, đống báo còn lại mai hãy dọn.”
Tiểu Tây nhìn Minh Vũ, thấy sắc mặt cậu đã dần trở lại bình thường. Cô thử thăm dò nói: “Đi thôi, Minh Vũ.”
Có lẽ do xấu hổ, Minh Vũ không dám nhìn Tiểu Tây, chỉ lẳng lặng gật đầu, đi ra ngoài. Ông quản lý cũng đi theo.
Tiểu Tây nhìn theo bóng lưng của Minh Vũ, nhanh chóng cúi xuống, nhặt những mảnh vụn của tờ báo bị cậu xé, cho vào túi áo đồng phục của mình.
Sau đó, cô nhanh chóng đuổi theo.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 23 Án Mạng Bốn Năm Về Trước


Trên đường đi, hai người không nói câu nào. “Minh Vũ, có phải cậu nhớ ra gì đó rồi không?” - Câu nói này, Tiểu Tây đã nói thầm trong lòng cả trăm lần, nhưng cô không dám mở miệng hỏi. Cô sợ Minh Vũ lại xảy ra phản ứng dọa người như khi nãy ở trên đường lớn.
Hơn nữa, Tiểu Tây cảm thấy, cho dù có hỏi, Minh Vũ cũng sẽ không nói cho cô biết.
Cậu không muốn người khác biết cậu đã thấy gì trên tờ báo cũ.
Vì sao? Rốt cuộc vì sao cậu lại có phản ứng mạnh như vậy?
Có phải cậu đã nhớ ra gì đó? Nếu là vậy, vì sao cậu lại không muốn người khác biết?
Trên tờ báo đó, có ghi lại sự việc quan trọng gì?
Đáp án của mọi câu hỏi, chỉ có thể trông cậy vào đống giấy vụn này thôi - Mong là mình có thể phát hiện gì đó trong này.
Tiểu Tây siết chặt túi áo, sợ có mẩu giấy nào đó rơi mất.
Sau khi về đến nhà, Minh Vũ đã trở lại dáng vẻ bình thường, cậu dường như đã quên chuyện vừa xảy ra.
“Hoặc, cậu ấy giả vờ đã quên chuyện vừa xảy ra.” Tiểu Tây nghĩ.
Trong lúc ăn cơm tối, người mẹ không hề phát hiện ra có gì bất thường, giống như mọi ngày, hỏi thăm tình hình ở trường của Tiểu Tây và Minh Vũ. Tiểu Tây cũng vờ như không có gì xảy ra, một chữ cũng không nhắc đến sự việc xảy ra lúc chiều.
Ăn cơm xong, Tiểu Tây lấy cớ làm bài tập, trở lại phòng mình.
Cô cẩn thận khóa cửa phòng lại.
Vô cùng gấp gáp, cô ngồi vào bàn học, bật đèn bàn lên, lấy những mảnh giấy vụn ra khỏi túi áo đồng phục, bày từng mẩu một ra mặt bàn. Sau đó đọc thật kĩ nội dung trên đó.
“… Hàng trăm nông dân trồng rau màu, diện tích chiếm 200 mẫu, sản lượng mỗi mẫu đạt 600 cân.” Không đúng, không phải cái này.
“… Nguyện vọng được cải thiện điều kiện sinh sống của người dân ngày càng mạnh mẽ…” Tờ này cũng không đúng.
“… Anh tung mình, đánh bóng, động tác tấn công khéo léo, kỷ thuật xuất sắc nhận được tiếng trầm trồ kinh ngạc không ngừng từ khán giả…” Tiểu Tây lại lắc đầu.
Đột nhiên, nội dung trên một mảnh giấy làm cho mắt Tiểu Tây lóe lên.
“… Sân vận động được đầu tư 150 triệu của thành phố chúng ta gần như đã hoàn thành, đến thời điểm hiện tại, đây là sân vận dộng lớn nhất thành phố…”
Thành phố T là thành phố Tiểu Tây đang sống. Xem ra, tờ báo này là báo cũ của thành phố này.
Sau đó, Tiểu Tây đếm theo đầu ngón tay - Tò báo này nói “sân vận động gần như hoàn thành” - Theo cô được biết, sân vận động của thành phố đã được đưa vào sử dụng ít nhất bốn năm rồi.
Nói cách khác, đây là tờ báo của bốn năm về trước!
Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này nhất định khá lớn, mới có thể lên mặt báo. Hơn nữa, chuyện này còn có liên quan đến Minh Vũ!
Đã có đầu mối, Tiểu Tây có thêm động lực. Cô tiếp tục tìm kiếm trong đống giấy vụn kia, hi vọng tìm được nhiều thông tin hơn.
“Thay đổi diện mạo cho trạm xe bus của toàn thành phố…”
“Kịp thời tiêm ngừa penicillin, streptomycin*, có thể ngăn chặn hiệu quả…”
* Hai loại thuốc kháng sinh.
“Sở Cứu hỏa đưa ra bảy hướng dẫn phòng cháy: Vui lòng…”
Từng mảnh giấy một dừng lại rồi lại lướt qua trước mắt Tiểu Tây, có quá nhiều, khiến cô xem đến đầu choáng mắt hoa.
“(Đoạn trước đã bị xé mất)… tử vong, theo lời nhân chứng mục kích, hiện trường vô cùng. Sau khi sự việc xảy ra cảnh sát địa phương và thôn trưởng thôn Bình Phong đã lập tức có mặt tại hiện trường… (phía sau cũng đã bị xé mất)”
Mảnh giấy này đã thu hút sự chú ý của Tiểu Tây.
Thôn Bình Phong?
Tiểu Tây nhớ lại, khi đến nhà dì họ ở quê chơi, chị họ từng nói với mình - Nơi họ ở là thôn Bình Đính, trên quốc lộ phía trước còn có một thôn có tên gần giống, gọi là thôn Bình Phong.
Phía trước quốc lộ!
Tiểu Tây vội vàng mở máy tính trên bàn học lên, sau khi kết nối Internet, cô liền tìm kiếm vị trí cụ thể của thôn Bình Phong trên bản đồ thành phố T.
Mấy phút sau, cô đã tìm thấy - Không sai, thôn Bình Phong quả nhiên chính là một thôn ở phía trước quốc lộ số 28!
Tiểu Tây nhíu chặt mày, ánh mắt cô lại rơi trên tờ báo của ố vàng kia, lần này, cô lại có phát hiện mới.
Trên mép giấy, có dấu ấn rất rõ của ngón cái.
Tiểu Tây nhớ lại vài chi tiết ở trong thư viện lúc chiều - Mặt Minh Vũ đầy bụi, mồ hôi nhễ nhại, cậu lấy tay lau đi, trên tay dính đầy hỗn hợp của bụi và mồ hôi…
Nói vậy, dấu vết này cho Tiểu Tây chắc chắn - Cái mà chiều hôm nay Minh Vũ nhìn, chắc chắn là bài báo liên quan đến án mạng ở thôn Bình Phong.
Nhưng, một vấn đề mới lập tức nảy ra.
Chẳng phải cậu ấy không biết chữ sao? Sao lại xem hiểu được bài báo viết gì?
Chẳng lẽ… Cậu ấy giả vờ không biết chữ? Nhưng vì sao cậu ấy lại phải làm thế? Đâu cần thiết.
Trong lúc khó hiểu không thôi, Tiểu Tây cầm mảnh báo kia lên lần nữa, mắt gần như dán lên mặt giấy mà nhìn thật kĩ, muốn tìm ra chút manh mối mới nào đó.
Tìm được rồi.
Góc trên cùng của mảnh giấy, cũng là phía trên của đoạn văn, có một đường màu đen - Cho thấy trên bài viết này có đính kèm một tấm hình! Nhưng tấm hình đã bị xé rách rồi!
Tiểu Tây đã hiểu, Minh Vũ thật sự không biết chữ, cậu ấy sau khi nhìn thấy hình trên bài báo, mới nhớ ra gì đó!
Tiểu Tây vội vàng tìm kiếm trong những mảnh giấy còn sót hại, hi vọng tìm được một mảnh ghép vào được, Mảnh có hình trên đó.
Nhưng, mười phút sau, cô thất vọng nhận ra, không có - Mảnh giấy có tấm hình kia vừa khéo không được cô nhặt về!
Đáng chết! Sao mảnh quan trọng nhất lại không có chứ! Tiểu Tây bực mình nhéo lên đùi mình một cái. Cảm thấy suy sụp vô cùng.
Hai tay cô đỡ trán, thở một hơi thật dài.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cố gắng suy nghĩ.
Bốn năm trước, có người chết ở thôn Bình Phong, hơn nữa còn chết rất thảm…
Là chuyện thế nào đây? Tai nạn, hay là… mưu sát?
Tiểu Tây lại thở dài - Mảnh giấy kia nhỏ quá, chỉ cung cấp được một chút xíu thông tin!
Hay là, sáng sớm mai mình đến thư viện, thử xem có tìm được những mảnh còn lại hay không.
Nhưng, Tiểu Tây nhanh chóng buồn bã nhận ra - Đây là chuyện không có khả năng, đầu tiên, những mảnh vụn đó chắc chắn đã bị ông quản lý quét đi mất rồi; vả lại, ngày mai Minh Vũ cũng sẽ đến thư viện, Tiểu Tây không thể tìm mảnh giấy trước mặt cậu ấy được.
Xem ra, căn cứ theo thông tin duy nhất chỉ có thể khẳng định một việc - Người chết thảm ở thôn Bình Phong vào bốn năm trước, và Minh Vũ đã mất trí có quan hệ nào đó với nhau. Thậm chí hình của người đó còn có thể gợi lại vài ký ức đã mất của Minh Vũ.
Vã lại, người này khiến cho Minh Vũ vô cùng sợ hãi.
Người đó và Minh Vũ có quan hệ thế nào?
Là người quen của Minh Vũ sao? Không, không thể là người quen thông thường được.
Hoặc, người chết là người nhà của Minh Vũ?
Nếu không, chính là…
Đợi đã - Tiểu Tây chợt nhớ ra - Hình trên bài báo đó chưa chắc đã là hình của người chết. Nếu đây là một vụ mưu sát, thì tấm hình kia có khả năng là mặt của tên hung thủ.
Nghĩ vậy, Tiểu Tây liền thấy lạnh run người.
Chẳng lẽ, Minh Vũ sợ như vậy, lại còn điên cuồng mà xé rách tờ báo, không muốn ai khác nhìn thấy, là vì…
Không, không, lúc đó cậu ấy nhiều lắm mới 11, 12 tuổi. Như vậy quá điên cuồng rồi.
Tiểu Tây xua tay hai cái trong không trung, giống như muốn xua đi ý nghĩ đáng sợ trong đầu mình vậy.
Nếu vậy, rốt cuộc là chuyện thế nào?
Người trong hình có quan hệ thế nào với Minh Vũ?
Tiểu Tây trằn trọc suy nghĩ, đủ loại tưởng tượng không ngừng nảy nở, quanh quẩn trong đầu cô, mỗi lúc một lớn, khiến cho cô gần như thở không nổi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 24 Đêm Của Người Dũng Cảm


Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Tây đều quả rất tệ.
Bí mật của Minh Vũ đã trở thành tâm bệnh của cô. Không giải được câu đố này, cô thấy mình không thể yên tâm làm bất cứ việc gì khác.
Nhưng cô lại không nghĩ ra được cách nào, thậm chí không hề biết mình nên làm gì.
Mấy ngày nay, sau khi tan học Tiểu Tây không đến thư viện tìm Minh Vũ nữa. Trên thực tế, từ sau khi chuyện xảy ra, hai người gần như chưa nói với nhau câu nào.
Chiều thứ năm, sau khi tan học, Tiểu Tây và Mai Lệ cùng về nhà.
“Mấy hôm nay cậu làm sao vậy? Trông có vẻ có tâm sự, buồn bã, không vui.” Mai Lệ nói.
“Vậy sao? Đâu có.” Tiểu Tây thấy Mai Lệ không tin mà trừng mắt nhìn mình, “Ờ thì, chắc là do bài tiếng Anh và toán của học kỳ này hơi khó.”
Chuyện này, Tiểu Tây không định nói với người khác, gồm cả mẹ và cô bạn thân Mai Lệ. Vì những mảnh báo kia và suy đoán chắp vá của mình chẳng nói lên được gì cả. Nếu nói ra lo lắng và suy đoán của mình ra, không chừng còn khiến người khác cảm thấy mình quá nhạy cảm.
Hơn nữa, còn có khả năng bị Minh Vũ biết được.
Mai Lệ hiển nhiên không tin câu trả lời của Tiểu Tây, cô không tin đây là lý do thật sự, nhưng cô cũng nhìn ra được Tiểu Tây không muốn nói, nên cũng không tiếp tục truy hỏi.
Hai người lẳng lặng đi trên phố. Lúc này, phía sau chợt có người gọi: “Tiểu Tây, Mai Lệ!”
Hai người quay đầu lại - Là Uông Bác và Bạch Xuyên, hai người họ đang từ phía sau chạy đến.
Vừa đến, Uông Bác đã hăng hái nói: “Vừa nói đi tìm các cậu, đã thấy các cậu ngay, khéo thật!”
“Có chuyện gì?” Tiểu Tây hỏi.
“Ba mẹ mình đi công tác hết rồi, ngày kia là cuối tuần, chỉ có mình mình ở nhà.” Uông Bác nói, “Đến nhà mình chơi trò 'đêm của người dũng cảm' đi, thế nào?”
“Cái gì là 'đêm của người dũng cảm'?” Mai Lộ hỏi.
Uông Bác đè thấp giọng nói, cố ý tạo không khí: “Thì là mấy người chúng ta ở trong nhà, tắt hết đèn, thắp một ngọn nến, sau đó kể chuyện ma.”
“Trò này cũ lắm rồi.” Mai Lệ bĩu môi nói.
“Không, mình còn chưa nói xong mà.” Uông Bác tiếp tục nói. “Cuối cùng, người kể dở nhất phải chịu phạt. Người đó phải đáp ứng một yêu cầu của ba người còn lại. Thế nào, dám không?”
Mai Lệ bật cười ha hả: “Người đó chắc chắn là cậu rồi, Uông Bác. Xin lỗi, mình từng nghe cậu kể chuyện ma rồi, nói thật, thật sự không thể không nói chữ 'dở' với cậu được.”
Bạch Xuyên nhún vai, nhìn Uông Bác: “Xin lỗi, mình cũng nghĩ vậy.”
Uông Bác đỏ mặt, như vừa chịu sự sỉ nhục nào đó nói: “Các cậu nói… là chuyện hồi tiểu học mà! Bây giờ mình đã khác xưa rồi! Nhất là lần này, mình đã chuẩn bị mấy chuyện ma đặc sắc, nếu không hay, mình cam chịu để các cậu phạt!”
“Có thật là bảo cậu làm gì cũng được không?” Mai Lệ hỏi, “Yêu cầu đó có thể nào là 'Uông Bác, đi mua một phần gà rán lớn về đây, sau đó đứng một bên xem bọn mình ăn', được không?”
“Yêu cầu quá đáng gì cũng được. Nhưng trước hết, mọi người phải nhận xét một cách công tâm.” Uông Bác tức anh ách nói, “Ngoài ra hi vọng các cậu hiểu, yêu cầu này cũng có thể xảy ra với các cậu đây.”
Mai Lệ bật ra trận cười chiến thắng: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nhưng cậu quên mất biệt danh của mình là 'Nữ hoàng kinh dị' rồi!”
“Vậy thì thử xem sao, Nữ hoàng kinh dị.” Uông Bác khiêu khích nói.
Mai Lệ nói với Tiểu Tây: “Thế nào? Cũng thú vị lắm, ngày kia cùng đi nha.”
Tiểu Tây giờ chẳng có tâm trạng nào mà chơi trò chơi này, với cô mà nói, chuyện kinh dị đã diễn ra từ lâu rồi. Cô xua tay nói: “Tối ngày kia, sợ là mình không rảnh.”
Mấy người còn lại đều tỏ ra thất vọng, Mai Lệ nói: “Đừng mất hứng thế chứ, khó khăn lắm mới có cơ hội này mà!”
“Đúng đấy, ba mẹ mình không thường đi công tác cùng lúc thế đâu.” Uông Bác nói.
“Đến đi mà, Tiểu Tây, nếu chỉ có ba người bọn mình thì đâu còn vui nữa.” Bạch Xuyên nói, “Đúng rồi, cậu có thể rủ Minh Vũ nữa.”
Cũng vì cậu ấy mình mới không có tâm trạng để chơi đấy - Tiểu Tây nghĩ thầm. Cô lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, mình có việc thật. Ừm… các cậu tìm mấy người Viên Khiết chơi đi, thế nào?”
Ba người nhìn nhau, Uông Bác bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra chỉ đành như vậy thôi.”
Bốn người cùng đi trên đường, nhưng lúc này, ba người Mai Lệ, Uông Bác và Bạch Xuyên đã thành một nhóm, bàn trò “đêm của người dũng cảm” của ngày kia. Tiểu Tây đi cách họ một đoạn, lẳng lặng nghĩ chuyện của mình.
“Mình nói này, Uông Bác.” Mai Lệ hỏi, “Cậu nói đã chuẩn bị mấy chuyện ma đặc sắc, có thật không vậy? Không phải như lần trước, chỉ là một trò cười đây chứ?”
Uông Bác ra vẻ vô cùng chắc chắn: “Mình dám chắc lần này sẽ là một buổi vô cùng kinh dị. Nói các cậu biết nha, chuyện lần này mình sưu tầm được không phải đọc trong sách hay xem phim đâu, mà là chuyện đã thật sự xảy ra bên cạnh chúng ta đấy.”
“Vậy sao? Nói ra nghe xem nào.” Mai Lệ bắt đầu thấy hứng thú.
Uông Bác trừng mắt nói: “Đừng có đùa, sao mình có thể nói bây giờ được? Nói rồi tôi một mình lấy gì mà kể?”
“Chẳng phải cậu đã chuẩn bị mấy chuyện luôn à? Bây giờ kể ra một chuyện nghe thử thì có sao đâu.”
Uông Bác lắc đầu nguầy nguậy: “Đó là chuẩn bị cho tối ngày kia. Bây giờ là ban ngày ban mặt, kể ra chẳng có chút không khí nào cả.”
Mai Lệ giờ đang hứng chí bừng bừng: “Cậu có kể không? Nếu không cho bọn mình biết trình độ kể chuyện của cậu, tối ngày kia mình không đến đâu.”
Uông Bác tỏ ra khó xử, Bạch Xuyên nói: “Dù sao giờ cách nhà cả đoạn đường, cậu cứ kể một đoạn ngắn đi.”
Uông Bác chần chừ một lúc. “Được.”
Cậu hắng giọng, cố ý sầm mặt xuống:
“Trên đường từ thành phố chúng ta đến huyện G, có một quốc lộ số 28, hai bên đường toàn là nghĩa địa, xung quanh không có ai ở, cả xe cộ và khách đi đường cũng rất ít. Nhất là vào buổi tối, lại càng không ai dám đi vào con đường ấy, các cậu có biết vì sao không?”
Tiểu Tây vốn đang nghĩ đến chuyện này, bông nghe nhắc đến mấy chữ “quốc lộ số 28”, bất giác há hốc miệng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Uông Bác.
Uông Bác cố ra vẻ thần bí hỏi lại lần nữa: “Các cậu có biết vì sao không?”
“Đừng có nhấn nhá nữa, nói nhanh đi!” Mai Lệ hối thúc.
“Đó là vì - Nghe nói, đất ở hai bên đường đó có chút đặc biệt, cây cối và hoa màu đều không thể sống trên đó. Nhưng nếu chôn người chết xuống đó, đất sẽ nuôi dưỡng thi thể đó thành cương thi. Mấy năm trước, đã có cương thi bò từ trong mộ ra.” Uông Bác đè thấp giọng nói.
“Cương thi mà cũng có thể 'nuôi dưỡng' được?” Bạch Xuyên nhíu mày nói, “Câu chuyện này giả quá rồi đấy?
“Còn ghê tởm nữa.” Mai Lệ đầy vẻ bất mãn nói.
“Nghe mình kể xong đã. Gần khu nghĩa địa có một thôn nọ. Nghe nói, rất nhiều người trong thôn đã tận mắt nhìn thấy cương thi bò từ trong mộ ra. Mấy cương thi đó trông không khác mấy dáng vẻ của người chết khi còn sống, nếu không nhìn kĩ, sẽ thấy giống hệt người sống. Nhưng, chúng vô cùng đáng sợ, bắt được gà hay động vật còn sống, liền trực tiếp ăn sống nó. Nghe nói, còn có người nhìn thấy chúng tấn công người đi đường, ăn thịt người đấy! Có một lần…”
“Thôn mà cậu nói, có phải tên là thôn Bình Phong không?”
Một giọng nói gấp gáp vang lên ở bên cạnh, dọa ba người giật nảy mình. Họ quay đầu lại, liền thấy gương mặt tái nhợt, sợ hãi của Tiểu Tây.
“Tiểu Tây, cậu làm gì vậy? Dọa chết mình mất thôi.” Mai Lệ ôm ngực nói, “Không phải cậu không có hứng thú à? Hóa ra vẫn đang nghe đấy.”
Tiểu Tây không đáp lại cô, nhìn chằm chằm Uông Bác: “Cậu nói mình biết đi, thôn mà cậu nói tên là gì?”
Uông Bác không biết vì sao Tiểu Tây lại có phản ứng như vậy, cậu hơi hoang mang nói: “Mình không biết… Họ, không có nói thôn đó tên gì.”
“Câu chuyện này cậu nghe ai kể vậy?” Tiểu Tây gấp gáp hỏi.
Uông Bác chần chừ mấy giây, nói: “Một người bạn của ba mình, bác ấy là đội trưởng đội giao thông của huyện G. Có lần bác ấy đến nhà mình chơi, đã kể chuyện này.”
“Vậy những thứ như đất đặc biệt, cương thi từ trong mộ bò ra, còn tấn công người đi đường - Đều là do bác ấy kể à?”
Uông Bác như bị hỏi cung vậy, thừ người ra: “Những cái đó… nghe bác ấy nói, bác ấy cũng nghe người trong thôn nói thôi, còn chuyện này có thật hay không, thì không biết.”
Tiểu Tây chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mặt đất, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nghe người dân trong thôn nói.
Đúng rồi, trước đây sao mình lại không nghĩ ra chứ.
Mình đã biết chuyện bốn năm trước xảy ra ở thôn Bình Phong rồi, chỉ cần đến đó, có thể hỏi thăm được tình hình lúc bấy giờ ngay.
“… Tiểu Tây, Tiểu Tây!” Mai Lệ huơ tay trước mặt Tiểu Tây, “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Đúng đó, Tiểu Tây, cậu làm gì mà phản ứng mạnh thế? Chỉ là một câu chuyện thôi mà.” Bạch Xuyên nói.
Tiểu Tây nhìn ba người họ, chợt nảy ra một suy nghĩ.
“À… không có gì, chắc là mình nghe nhập tâm quá.” Cô cố tỏ ra thoải mái nói, “Vì chuyện này xảy ra trong thành phố của chúng ta, cho nên nghe giống như thật vậy.”
Uông Bác hiển nhiên rất đắc ý. Mai Lộ và Bạch Xuyên nghi hoặc nhìn nhau: “Chuyện này giống thật lắm sao?”
“Mình có đề nghị này.” Tiểu Tây nói, “Tối ngày mốt, chúng ta chơi trò 'đêm của người dũng cảm' thật đi, được không?”
Ba người bạn đều nhìn cô.
“Ý của mình là, chúng ta không đến nhà Uông Bác nữa, hãy đến nơi trong câu chuyện của cậu ấy, tiến hành một cuộc mạo hiểm thật sự!”
“Cái gì, cậu không đùa chứ, Tiểu Tây?” Uông Bác kinh ngạc nói.
“Thật đấy, mình nói thật, không hề đùa.”
“Nhưng, lúc nãy cậu nói tối ngày kia cậu không rảnh mà.” Mai Lệ nhìn Tiểu Tây.
“Ừm… Phải, mình có nói như thế. Đó là vì… mình đang suy nghĩ làm sao để tiến hành một cuộc mạo hiểm thật sự… Nhưng mà, giờ mình nghĩ ra rồi.”
Mọi người đều nghi ngờ nhìn Tiểu Tây, cứ cảm thấy cô có chút kì lạ.
“Tất nhiên, nếu các cậu không dám…” Tiểu Tây nhìn Uông Bác và Bạch Xuyên, bắt đầu dùng kế khích tướng, “cũng không sao, mình có thể mời các bạn nam khác cùng đi.”
“Đừng có đùa! Cậu còn dám, chúng mình có gì mà không dám chứ!” Uông Bác nhìn Bạch Xuyên, “Đúng không?”
Bạch Xuyên nhún vai: “Đó là chuyện đương nhiên, chúng ta sao lại thua đứa con gái cho được?”
“Vậy thì tốt quá.” Tiểu Tây gật đầu tán thưởng, sau đó, ba người cùng nhìn Mai Lệ.
Mai Lệ há hốc miệng, vẻ mặt hoang mang như đang nằm mơ: “Các cậu sẽ không chơi thật đấy chứ?”
“Sao vậy, Nữ hoàng kinh dị, làm thật thì cậu nhụt chí rồi hả?” Uông Bác châm chọc nói.
“Hừ, đừng có nói đùa.” Mai Lệ hùng hồn nói, “Mình đang lo cho các cậu thôi.”
“Được, vậy giờ chúng ta đã thống nhất ý kiến.” Tiểu Tây nắm bắt thời cơ, không cho Mai Lệ cơ hội để hối hận. Đồng thời, cô nghiêm túc nói, “Nhưng có một điều - Chúng ta phải giữ bí mật. Chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết được, nếu không truyền đến tai thầy giáo hay cha mẹ, chúng ta không đi được đâu.”
“Ừ, biết rồi!” Uông Bác và Bạch Xuyên hiển nhiên rất phấn khích, Mai Lệ trả lời có chút miễn cưỡng. Nhưng dù thế nào đi nữa, “đêm của người dũng cảm” thật sự đã được hẹn xong.
Không ai ngờ được, đây là một sai lầm.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 25 Thôn Bình Phong Thẳng Tiến


Sau khi kết thúc hai tiết học chiều thứ sáu, Uông Bác và Bạch Xuyên vác cặp đến thư viện.
“Ông ơi, có sách nói về thuật phòng thân, chiến đấu hay săn bắt gì đó không ạ?” Uông Bác hỏi.
Viên quản lý ngẫm nghĩ: “Các cậu đến hàng trong cùng bên phải ở phòng mượn sách tìm thử xem, trong hàng sách thể dục đấy.”
“Dạ vâng, cảm ơn ông ạ.” Uông Bác gật đầu.
“Này, mình nói nha, bây giờ nước đến chân cậu mới nhảy, chạy đi học mấy công phu mèo cào này, có dùng được không?” Bạch Xuyên khinh thường nói.
“Biết một chút vẫn tốt hơn không biết gì mà. Tối nay mình nghiên cứu một chút, học một, hai chiêu thực dụng là được rồi.” Uông Bác đi vào phòng mượn sách.
“Cậu thật sự nghĩ chúng ta sẽ gặp chuyện nguy hiểm chắc?” Bạch Xuyên cười nhạo nói.
“Cái này khó nói lắm, chỗ đó tà thật mà.”
“Cũng không biết sao Tiểu Tây lại nổi hứng, muốn đến cái nơi quái quỷ như thế nữa.” Bạch Xuyên khó hiểu nói.
Minh Vũ đang ở kệ sách bên cạnh lau nhà chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
“Cậu ấy chẳng nói rồi đấy thôi, là vì câu chuyện của mình quá hấp dẫn, làm cho cậu ấy muốn đích thân trải nghiệm một chút.” Uông Bác đắc ý nói.
“Mơ mộng viển vông. Mình cứ thấy, hình như cậu ấy có mục đích gì đó…”
Hai người vừa nói, vừa đi về phía cửa.
Minh Vũ đi đến cửa phòng đọc, nhìn theo bóng lưng của hai người họ, ra chiều suy nghĩ.

Chiều thứ bảy, Tiểu Tây đến phòng mẹ xin được ra ngoài vào buổi tối.
“Sinh nhật Mai Lệ?” Người mẹ buông sách xuống, “Vậy khi nào con về?”
“Chắc là… phải hơn 11 giờ.” Tiểu Tây dò hỏi thử.
“Cái gì, 11 giờ? Không được! Con gái con đứa sao về khuya như thế được?”
“Có sao đâu, nhà Mai Lệ gần nhà chúng ta thế, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút mà thôi.” Tiểu Tây cố gắng tranh thủ nói.
“Mấy đứa làm gì mà phải chơi lâu như thế?”
“Ngoài ăn tối ra, Mai Lệ còn tổ chức nướng thịt trên sân thượng nhà cậu ấy nữa, tất nhiên sẽ hơi khuya một chút rồi.” Tiểu Tây đã chuẩn bị xong lời thoại từ sớm rồi.
“Vậy cũng không được, tối một mình trở về rất không an toàn.” Người mẹ suy nghĩ, “Hay là, con gọi Minh Vũ đi cùng đi.”
“Ôi dào, người ta toàn là con gái, cậu ấy đi làm gì chứ!” Tiểu Tây kêu lên, sau đó nhượng bộ nói, “Hay là, 10 giờ hơn con về ngay?”
“Thôi được.” Người mẹ đã đồng ý.
“Mẹ, cho con chút tiền đi.” Tiểu Tây ôm cánh tay mẹ mình, “Con phải mua quà sinh nhật cho người ta chứ.”
“Sinh nhật bạn con mà mẹ phải trả tiền.” Người mẹ thở dài, mở ví tiền ở đầu giường ra, “200 tệ, đủ rồi chứ?”
“Chưa đủ lắm… 300 nha?”
Người mẹ mở to mắt nhìn Tiểu Tây, thấp giọng nói: “Con biết đủ đi, Minh Vũ một tuần mẹ chỉ cho có 50 tệ tiền tiêu vặt thôi đấy.”
“Cậu ấy sao mà so với con được? Con là con ruột của mẹ mà.” Thấy mẹ làm động tác muốn đánh mình, Tiểu Tây bèn rút tờ 200 tệ qua, “Thôi, 200 thì 200 vậy.”
“Nhớ về sớm đây.” Người mẹ dặn dò.
“Con biết rồi mà.” Tiểu Tây chạy ra cửa.
Minh Vũ đang nấp ở cuối hành lang nhanh chóng xoay người trở vào phòng mình, đóng cửa lại.
Tiểu Tây ra khỏi phòng của mẹ, nhìn quanh phòng sách một cái, thấy Minh Vũ đóng cửa ở bên trong, liền vội vàng ra ngoài, rời khỏi.
Người mẹ nằm đọc sách trên giường một lúc, muốn hỏi xem Minh Vũ có muốn xem ti vi hay không, bà xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Phòng Minh Vũ vẫn đóng chặt, người mẹ nhẹ nhàng gõ cửa: “Minh Vũ.”
Không có tiếng trả lời.
Người mẹ gọi thêm hai tiếng, bên trong vẫn không có động tĩnh, bà bèn đẩy cửa phòng ra.
Minh Vũ không có trong phòng sách.
Bà đi đến phòng khách, tìm một lượt trong phòng bếp và phòng vệ sinh, đều không thấy Minh Vũ.
“Lạ thật, chạy ra ngoài chơi từ lúc nào vậy?” Người mẹ lầm bầm nói.
Khi Tiểu Tây bắt tắc xi đến bến xe, Uông Bác và Bạch Xuyên đã đợi sẵn ở cổng.
“Tiểu Tây, cậu hẹn thời gian với bọn mình, mà sao cậu lại đến trễ thế?” Uông Bác bất mãn nói.
Tiểu Tây nhìn đồng hồ đeo tay, 4 giờ 10 phút: “Mới trễ có mười phút thôi mà, với lại, chẳng phải có người còn trễ hơn nữa sao.”
“Con gái các cậu đúng là phiền.” Uông Bác lắc đầu nói.
Ba người đứng trước cổng bến xe đợi hơn mười phút, đến 4 giờ rưỡi, mới thấy Mai Lệ từ một chiếc tắc xi đi xuống.
Không đợi mọi người mở miệng trách cứ, Mai Lệ đã mở lời trước: “Đừng trách mình, mình ra được đã là giỏi lắm rồi.”
“Sao vậy? Chẳng phải nói trước rồi, cậu cứ nói là đi dự sinh nhật mình còn gì?” Tiểu Tây hỏi.
“Mình có nói thế mà. Nhưng mình không ngờ, mẹ mình bảo đưa mình đến tiệm bánh, đặt cho cậu một cái bánh kem lớn! Mình sợ đến toát mồ hôi lạnh, mẹ mà làm thật, tối nay nhà các cậu đã nhận được một cái bánh sinh nhật 12 thốn* rồi, vậy chẳng phải lộ hết sao!”
* Đường kính bánh ga tô: 12 thốn (1 thốn = 3,33 cm)
“Vậy cậu nói với mẹ cậu thế nào?” Tiểu Tây gấp gáp hỏi.
“Bỏ đi, bỏ đi, đừng nói nữa.” Mai Lệ tiu nghỉu xua tay, rõ là không muốn nhớ lại, “Tóm lại mình đã nói xuôi nói ngược, cuối cùng cũng cản được mẹ.”
“Mẹ cậu không nghi ngờ chứ?” Tiểu Tây lo lắng hỏi.
“Mình chỉ cầu sao hai bà mẹ đừng gọi điện cho nhau mà thôi.” Mai Lệ khoanh hai tay trước ngực.
Tiểu Tây thở dài, hỏi Bạch Xuyên: “Cậu thì sao? Cậu nói sao với người trong nhà?”
Bạch Xuyên cười lạnh: “Con trai bọn mình muốn ra ngoài một đêm, đâu có phiền phức như các cậu. Cứ nói thẳng với người trong nhà là đi chơi là được rồi.”
Tiểu Tây và Mai Lệ nhìn nhau, nói không nên lời.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 26 Bí Mật Trong Thôn


Từ thành phố đến thôn Bình Phong là đoạn đường ngắn, chỉ cần ngồi xe hơn một tiếng rưỡi là đến nơi.
Bốn người Tiểu Tây lên xe lúc 5 giờ 20, đến thôn Bình Phong, sắc trời đã ngả về chiều.
Đây là một thôn làng rất bình thường, nhưng phong cảnh ruộng đồng với đám trẻ thành phố mà nói, vô cùng mới lạ. Chúng như nhìn thấy cảnh vật ở khu du lịch nào đó, tò mò chạy khắp đồng ruộng, thảm cỏ.
Nhưng Tiểu Tây vẫn không quên mục đích thật sự mà mình đến nơi này.
“Chúng ta tìm người trong thôn hỏi thăm truyền thuyết về cương thi đi, thế nào?” Tiểu Tây đề nghị.
“Được thôi. Nhưng mà, chúng ta mượn danh nghĩa gì đi hỏi người ta đây?” Uông Bác nói.
“Cái này, mình đã nghĩ xong từ sớm rồi.” Tiểu Tây cười bí hiểm.
Bốn người đến một nhà nông dân nọ, bà chủ nhà đang nhặt củi trước cửa nhà, chuẩn bị nấu cơm. Tiểu Tây tiến lên trước, lễ phép hỏi: “Cháu chào dì ạ, chúng cháu là phóng viên ở đội tin tức của trường, muốn hỏi thăm dì chút chuyện.”
Nông phụ tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu Tây quay đầu lại nhìn ba người bạn của mình, tỏ ý, phối hợp chút đi.
“Hai bên đường quốc lộ số 28 ở trước thôn Bình Phong đều là nghĩa địa, đúng không ạ?”
Nông phụ bắt đầu cảnh giác nói: “Đúng vậy, làm sao?”
“Chúng cháu nghe nói, ở khu nghĩa địa đó, đôi lúc sẽ xảy ra chuyện lạ…”
“Không có, không có! Không có chuyện đó.” Người nông phụ vội cắt ngang lời Tiểu Tây, sau đó ôm bó củi đi vào trong nhà.
“Ơ, cháu còn chưa nói là chuyện gì mà…”
Người nông phụ đã vào nhà, cũng vội vàng đóng cửa lại.
Tiểu Tây hoang mang quay đầu lại, nhìn ba người bạn của mình: “Đây… đây là sao vậy?”
“Hình như dì ấy không muốn nói đến chuyện này.” Mai Lệ nói.
“Chúng ta đi hỏi người khác đi.” Bạch Xuyên nói.
Bốn người rời khỏi căn nhà đó, đến một con đường nhỏ. Trước mặt có một nông dân tuổi trung niên đang nhặt rau quả, Tiểu Tây lại đi đến.
“Cháu chào chú, chúng cháu là phóng viên ở tổ tin tức của trường, muốn hỏi chút chuyện liên quan đến nghĩa địa ở hai bên đường quốc lộ phía trước…”
Người nông dân trung niên vội vàng xua tay nói: “Chú bận lắm, các cháu đi hỏi người khác đi.” Sau đó nhanh chân chạy mất.
Liên tục hai lần, Tiểu Tây đến hỏi cũng chưa hỏi xong. Cô chịu đả kích nặng, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Uông Bác đến bên Tiểu Tây, hơi bất an nói: “Người ở đây hình như đều không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến khu nghĩa địa đó, chẳng lẽ… truyền thuyết đó là thật?”
Mai Lệ rùng mình, ôm cánh tay nói: “Không thể nào, sao lại có chuyện như thế được?”
“Cậu xem thái độ né né tránh tránh của họ kìa, rõ ràng là biết gì đó mà không muốn nói.” Uông Bác nhíu mày.
Bạch Xuyên nghĩ ngợi: “Có lẽ người lớn, nhất là người nông thôn, đều kiêng dè khi nói đến vấn đề liên quan đến người chết. Chúng ta tìm trẻ con mà hỏi đi.”
Mọi người gật đầu, đều tán thành đề nghị của Bạch Xuyên. Họ đi về phía trước, hi vọng có thể tìm được trẻ con đang chơi đùa bên đường.
Sắc trời tối dần.
“Kì lạ thật, thôn này không có trẻ con à?” Uông Bác dáo dác nhìn quanh, “Sao đi lâu thế rồi mà cũng không thấy đứa trẻ nào vậy?”
Tiểu Tây nhìn đồng hồ: “Giờ đang là giờ cơm tối, có lẽ đám nhỏ về nhà ăn cơm hết rồi.”
Tiểu Tây nói vậy, mọi người mới thấy mình cũng đói rồi. Uông Bác nói: “Đúng rồi, nhắc mới nhớ, chúng ta cũng nên ăn cơm thôi…”
“Nè! Nhìn bên kia kìa, trước nhà đó có một đứa trẻ!” Tiểu Tây chỉ về phía trước.
Mọi người đi về hướng đó, nhất thời quên đi cơn đói, đi về phía đứa nhỏ.
Đó là một cậu bé khoảng 5, 6 tuổi, đang ngồi xổm xếp một chồng đá nhỏ, phía sau nó là một căn nhà gạch hai tầng, có vẻ là nhà của nó.
“Lần này để mình.” Bạch Xuyên nói nhỏ.
“Bạn nhỏ, em đang chơi gì đấy?” Bạch Xuyên ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với cậu bé.
Cậu bé ngước mắt nhìn cậu, không lên tiếng, lại tiếp tục chơi với viên đá.
Bạch Xuyên nhìn một lúc, nói: “Anh biết rồi, đống ở trước mặt em là quân đội của em, còn đống bên này là quân đội của địch, đúng không?”
Cậu bé ngẩng đầu lên, gật nhẹ đầu: “Lát nữa sẽ khai chiến!”
“Vậy anh chơi với em nha, được không? Anh điều khiển quân địch, em điều khiển bên đó.”
“Được ạ!” Cậu bé vui mừng nói, “Chúng ta cùng ném đá vào giữa, đá của ai bị đánh bay thì người đó thua!”
“Được!” Bạch Xuyên xắn tay áo, ra vẻ sẵn sàng chiến đấu.
“Em đếm 'một, hai, ba', chúng ta cùng tiến công nha.” Cậu bé nói.
“Được, nhưng đợi chút, đội quân của em là đại quân loài người hả?”
“Tất nhiên rồi.” Cậu bé chớp đôi mắt to tròn nói.
“Ổ, vậy đội quân của anh không phải.”
“Không phải đại quân loài người?” Cậu bé vô cùng hứng thú, “Vậy là gì?”
Bạch Xuyên nhìn cậu bé đăm đăm nói: “Là… Đại quân cương thi.”
Vừa nghe hai chữ “cương thi”, cậu bé liền giật mình, sau đó thét chói tai, rồi òa khóc lớn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Bạch Xuyên giật mình, đứng bật dậy, không hiểu ra sao. Ba người Tiểu Tây cũng sững sờ.
Lúc này, một đôi vợ chồng từ phía sau cậu bé lao đến, hiển nhiên là cha mẹ của nó, họ chạy đến trước mặt cậu bé, người mẹ bế cậu bé lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Cậu bé vừa gào vừa khóc nói: “Anh này… nói có cương thi!”
Cha mẹ cậu bé lập tức tỏ ra sợ hãi, ôm chặt cậu bé, trừng mắt nhìn Bạch Xuyên hỏi: “Ở đâu có cương thi?”
Bạch Xuyên lúng túng vô cùng, ra sức xua tay nói: “Không có, không có. Cháu chỉ đùa với em ấy thôi ạ.”
Nghe cậu nói vậy, cha của cậu bé liền tức giận mắng: “Cậu ăn no quá hả? Không có việc gì làm chạy đi hù dọa con tôi!”
“Cháu… không muốn hù dọa em ấy, chỉ là…” Bạch Xuyên hoảng loạn không biết nên nói gì cho phải.
“Các người đi đi! Đừng có ở đây nữa!” Cha cậu bé hét lên.
Bạch Xuyên lúng túng quay người lại, nháy mắt với mọi người, ý bảo nhanh rời khỏi đây. Uông Bác và Mai Lệ đều vội chạy về phía trước.
Tiểu Tây đứng bất động tại chỗ.
Gia đình kia bế đứa bé, đi vào trong nhà. Mẹ cậu bé trách mắng con mình: “Nói với con rồi, tối rồi thì đừng có ra ngoài! Con không có lỗ tai hả?”
Đột nhiên, Tiểu Tây lớn tiếng hỏi: “Sao cô chú lại khẩn trương như thế, chẳng lẽ ở đây có cương thi thật?”
Cha mẹ cậu bé quay phắt đầu lại, tuy trời đã nhá nhem tối, nhưng Tiểu Tây vẫn thấy được vẻ mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu của họ, hai mắt kinh hãi mà trừng lớn. Cậu bé đó đã yên rồi lại òa khóc lớn.
Tiểu Tây nhận ra mình nói lỡ lời rồi, bất giác lui về sau một bước.
Lần này, cha mẹ cậu bé không nhịn được nữa, ông lớn tiếng nói với mẹ cậu bé: “Bà đi thả chó ra đây!”
Tiểu Tây sợ hãi hét lên một tiếng, co giò lên bỏ chạy cùng ba người bạn của mình.
Chạy thục mạng thật xa, mấy người họ đều thở không ra hơi, cho đến khi chạy không nổi nữa nói dừng lại.
Uông Bác nhìn phía sau: “Đừng chạy nữa, họ… không có thả chó, chỉ là… hù dọa chúng ta thôi.”
Mai Lệ kinh hãi chưa nguôi nói: “Đây là chỗ quỷ quái gì vậy! Những người đó sao khó hiểu vậy chứ?”
Bạch Xuyên nghĩ ngợi nói: “Mình thấy, e là do chúng ta đã hỏi đến vấn đề nhạy cảm của họ, cho nên mới như thế.”
“Cái thôn này, quả nhiên có vấn đề!” Uông Bác hoảng sợ nói, “Truyền thuyết kia xem ra có thật rồi!”
“A… đừng nói nữa.” Mai Lệ tỏ ra sợ hãi.
Sắc trời ngày một tối, bây giờ trên con đường đất này chỉ còn bốn người họ.
“Chúng ta đừng ở đây nữa.” Bạch Xuyên nhìn xung quanh nói, “Nơi này cả đèn đường cũng không có, trời mà tối xuống, chúng ta sẽ đi lạc đấy.”
“Vậy đi nhanh đi.” Mai Lệ gấp gáp nói.
“Đi đâu bây giờ?” Tiểu Tây hỏi.
“Chúng ta tìm quán cơm ăn trước được không?” Uông Bác nói, “Mình đói rã ruột rồi.”
“Mình cũng đói, nhưng ở đâu có quán cơm đây?” Mai Lộ nhìn dáo dác.
Tiểu Tây nói: “Chúng ta cứ đi theo đường lớn đi, biết đâu tìm được.”
Mấy người họ đi dọc theo con đường đất mà đi.
Khiến họ bất ngờ là, con đường này đi hơn hai mươi phút, đừng nói là quán cơm, cả một người đi đường cũng không thấy!
Bây giờ, đã là 8 giờ tối, trời tối đến không thấy rõ được mặt nhau nữa rồi. Bốn bề là núi hoang, cỏ dại và con đường nhỏ trải dài trong bóng tối, thi thoảng sẽ đi ngang một căn nhà, cửa nhà cũng đóng kín bưng.
Kì lạ nhất là - Không có người, đâu đâu cũng không một bóng người!
Bốn người Tiểu Tây bắt đầu hoảng sợ, trống ngực đập thình thịch. Họ làm sao cũng không ngờ được, đêm đến, thôn Bình Phong lại biến thành một ngôi làng hoang!
Còn một việc nữa khiến cho họ sợ hãi - Như Bạch Xuyên đã nói trước nó, ở ngôi làng xa lạ và tối tăm này, họ đã lạc đường thật!
Mai Lệ níu chặt lấy cánh tay Tiểu Tây, thân mình run rẩy: “Tiểu Tây, bây giờ chúng ta… phải làm sao đây?”
“Phải đó, chúng ta còn đi về phía trước nữa không?” Uông Bác hoảng sợ bất an nói, “Cứ đi không mục đích như thế, đến bao giờ mới hết đây?”
“Chúng ta… tìm người hỏi đường đi.” Tiểu Tây cố giữ cho mình bình tĩnh.
“Người ở đâu đây? Chúng ta đi lâu thế rồi, một bóng người cũng không thấy!” Mai Lệ như muốn khóc nói, “Chẳng lẽ người trong thôn này đến đêm đều không ra đường hà?”
“Mình thấy đúng là như thế đấy.” Bạch Xuyên nghiêm túc nói, “Các cậu không nhìn được ra sao?”
“Nhìn ra cái gì?” Uông Bác hỏi.
Bạch Xuyên khẽ dừng lại, nói:
“Người trong thôn này, ai cũng đều sợ 'thứ' gì đó.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 27 Người Từng Thấy Cương Thi


Nghe cậu nói vậy, ba người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
“Ý cậu là, cái họ sợ là…” Giọng của Uông Bác đã thay đổi.
“Đừng nói nữa! Chúng ta về đi, đừng ở nơi quái lạ này nữa!” Mai Lệ sợ hãi nói.
“Chúng ta lạc đường rồi.” Bạch Xuyên nhắc nhở.
“Ôi trời… Vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Mai Lệ sắp khóc đến nơi.
“Đừng sợ, thế này đi, chúng ta đi thêm một đoạn về phía trước, thấy ngôi nhà đầu tiên chúng ta liền gõ cửa, vào hỏi đường họ.” Tiểu Tây nói.
“Nhưng mà, mình thấy thái độ của người nơi này chẳng thân thiện gì đâu.” Uông Bác lo lắng nói.
“Có thể là do chúng ta đã hỏi đến vấn đề nhạy cảm của họ.” Tiểu Tây nói, “Lần này chúng ta chỉ hỏi đường, không hỏi gì khác hết.”
Bạch Xuyên gật đầu nói: “Được, cứ làm vậy đi.”
Mấy người họ tiếp tục đi về phía trước, mấy phút sau, họ nhìn thấy một căn nhà nhỏ ven đường. Cửa nhà đóng chặt, cửa sổ lộ ra chút ánh sáng yếu ớt.
Bốn người đến trước cửa nhà, Tiểu Tây nhẹ nhàng gõ cửa.
Có âm thanh truyền ra sau cửa.
Tiểu Tây lại gõ hai cái. Bên trong có người đề phòng hỏi: “Ai đó?”
Tiểu Tây trả lời: “Chúng cháu đến đây chơi, bị lạc đường, muốn hỏi đường ạ.”
Bên trong yên lặng một lúc, cánh cửa gỗ “cót két” mở ra. Một ông lão đứng trước cửa, nghi hoặc nhìn bốn người Tiểu Tây.
“Cháu nói, các cháu đến đây chơi?” Ông nhíu mày hỏi.
“Dạ, chúng cháu từ thành phố đến ạ.” Tiểu Tây nói.
“Có vẻ đúng là mấy đứa từ thành phố đến.” Ông già đánh giá chúng từ trên xuống dưới, sau đó cười khan một tiếng, “Lá gan của mấy đứa cũng lớn thật, dám chạy đến đây để chơi.”
Bốn người lập tức nhìn nhau.
“Mấy đứa muốn hỏi gì?” Ông lão nhìn chúng đăm đăm.
“A, là thế này, chúng cháu lạc đường rồi, muốn hỏi dường đến bến xe ạ. Còn nữa, gần đây có quán cơm nào không ạ?” Tiểu Tây hỏi.
“Sao cơ? Mấy đứa chưa ăn cơm hả? Đang tìm quán cơm?”
Mấy người đồng loạt gật đầu: “Dạ vâng.”
Ông lão nghi ngờ nhìn chúng một lúc, bật cười: “Đám trẻ thành phố như mấy đứa, đúng là chẳng biết gì cả. Các cháu tưởng cái thôn làng nhỏ này giống trong thành phố, có đủ loại hàng quán chắc?”
Nói xong, ông lại bật cười, làm cho bốn người Tiểu Tây bối rối vô cùng.
“Vào nhà đi!” Ông lão vẫy tay, “Ông làm chút đồ ăn cho mấy đứa.”
Bốn bạn trẻ đang vừa mệt vừa đói, lại thêm bên ngoài đã tối đen như mực. Nghe ông nói vậy, chẳng kịp nói cảm ơn đã bước vào cửa.
Ông lão cẩn thận cài chốt cửa lại.
Một căn nhà nhỏ, đơn sơ. Trong nhà chỉ có vài món đồ gia dụng cũ. Bốn người ngồi trên mấy chiếc ghế gỗ nhỏ, ông lão múc một chén nước từ trong lu ra, đưa cho chúng: “Uống chút nước đi.”
Đám Tiểu Tây đã khát khô cổ, chuyền nhau chén nước này để uống.
Ông lão mò trong lò ra mấy củ khoai lang, khoai tây, thổi vài cái, đưa cho đám Tiểu Tây: “Chỗ thôn quê chẳng có gì ngon, mấy đứa ăn đỡ để lót bụng đi.”
Uông Bác đã đói đến bụng dính vào lưng rồi, hai ba cái đã lột sạch củ khoai lang, cắn một miếng thật to, nóng muốn chảy nước mắt, nhưng vẫn ăn ngon lành, vừa ăn vừa nói: “Thơm! Thơm thật!”
Không biết có phải do đói quá hay do khoai lang, khoai tây còn mang vị đất này ngon thật. Tiểu Tây, Mai Lệ và Bạch Xuyên đều ăn như hổ đói. Ông lão ngồi bên cạnh, châm một điếu thuốc rê*, nhếch môi cười.
* Thuốc rê: Loại thuốc tương tự thuốc rê ở Việt Nam.
Một lúc sau, thức ăn đã hết. Mấy củ khoai lang, khoai tây ở đây đều lớn hơn trong thành phố, ăn một cái là bụng đã no căng rồi. Lúc này, đám Tiểu Tây mới cảm kích nói: “Cảm ơn ông ạ!”
Ông lão cười nói: “Ăn có mấy củ khoai có gì mà cảm ơn, đâu có tốn tiền, đều là tự mình trồng cả thôi.”
Tiểu Tây nhìn chiếc giường nhỏ duy nhất trong nhà: “Ông ơi, ông sống ở đây một mình thôi ạ?”
Ông lão mỉm cười gật đầu, không nói gì.
“Ông ơi, ông có thể cho chúng cháu biết, đến bến xe phải đi thế nào không?” Bạch Xuyên hỏi.
“Thế nào, mấy đứa muốn ra bến xe bây giờ, đón xe trở về à?”
Bốn đứa đồng loạt gật đầu.
“Không được đâu.” Ông lão nói, “Bến xe trong trấn 6 giờ đã hết xe rồi.”
“Hả?” Bọn chúng vừa nghe, đều sững người, “Vậy hôm nay chúng cháu không về được sao ạ?”
“Mấy đứa muốn về cũng được. Từ chỗ ông cứ đi thẳng chừng mười mấy phút sẽ đến ven đường quốc lộ. Nếu may mắn, Mấy đứa sẽ gặp được xe nào đó đi qua. Nhưng, con đường đó ban đêm chẳng có mấy xe qua lại đâu. Hơn nữa người ta có chịu chở mấy đứa hay không, khó biết được lắm.” Ông lão nói xong lại phì phèo hút thuốc.
Tiểu Tây giật mình, bèn hỏi: “Ông ơi, con đường mà ông nói, có phải quốc lộ số 28 không ạ?”
Nghe Tiểu Tây hỏi, Mai Lệ, Bạch Xuyên và Uông Bác đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Ông lão để ý thấy sự thay đổi của chúng, ngước mắt từ tốn hỏi: “Mấy đứa đã nghe được gì đó rồi đúng không?”
Tiểu Tây không ngờ, ông lão lại chủ động nhắc đến chủ đề này. Nhưng do có kinh nghiệm trước đó, trong một lúc cô không biết nên nói gì, chỉ mấp máy môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ông lão thấy đám Tiểu Tây không lên tiếng, nhấc chân lên, ấn đầu thuốc vào đế giày dập tắt, nói: “Bỏ đi, tóm lại nếu lá gan mấy đứa đủ lớn, cứ đến đường quốc lộ đó mà đón xe đi. Nếu sợ, tối nay cứ ngủ lại căn nhà nhỏ này của ông một đêm. Mấy đứa tự mình suy nghĩ đi.”
Trong lời nói của ông lão hiển nhiên đang ám chỉ, gần đường quốc lộ đó có nguy hiểm.
Rốt cuộc Tiểu Tây không nhịn được nữa, bèn hỏi:
“Ông ơi, có phải đoạn quốc lộ số 28 đó, có gì đó… kì lạ hay không ạ?”
Ông lão cúi đầu cuộn điếu thuốc khác, không lên tiếng.
Tiểu Tây và ba người bạn nhìn nhau, cũng không hỏi nhiều. Căn nhà chìm trong yên lặng.
Một lúc sau, ông lại ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải cháu muốn hỏi, trong mấy ngôi mộ hai bên đường quốc lộ đó, có cương thi hay không?”
Đám người chúng không ngờ đến, ông lão lại chủ động nói ra! Chúng há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc không thôi. Ngay túc khắc, Tiểu Tây liền cảm thấy, ông lão sống một mình này, khác với những người trong thôn.
Tiểu Tây quyết định thành thật nói: “Ông ơi, thật ra… chúng cháu vì nghe được truyền thuyết ở đây nên mới tìm đến. Nhưng chúng cháu không biết…”
“Không biết mình là đồ ngốc.” Ông lão chợt trở nên nghiêm túc, “Mấy đứa nghĩ, đây chỉ là tin đồn, hoặc lời bịa vô căn cứ nào đó, cho nên mới đến đây tìm trò hay, đúng không?”
Bốn người đều ngây ra, ông lão này lại có thể một lời trúng đích. Hơn nữa nghe ý ông nói, hình như đây không chỉ là truyền thuyết, mà là sự thật.
Ngẩn ra một lúc, Tiểu Tây ngập ngùng hỏi: “Ông ơi… chẳng lẽ, có cương thi thật sao?”
Ông lão thở dài, đứng lên nói: “Nếu người khác nói với mấy đứa là có, hoặc không có, các cháu đều có thể xem như lời nói đùa. Nhưng chỉ có ông…”
Ông cúi người xuống, nhìn thẳng vào Tiểu Tây: “Có thể nói cho mấy đứa biết sự thật.”
Tiểu Tây cảm thấy một loại áp lực, khiến cho cô nói không nên lời.
“Biết vì sao không?” Ông lão chầm chậm đứng thẳng người dậy, nhìn bốn người họ.
“Vì chính mắt ông đã từng thấy cương thi.” Ông nói.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 28 Trải Nghiệm Đáng Sợ


Tiểu Tây sợ hãi bụm chặt miệng, Mai Lệ cũng suýt hét lên, hai cậu con trai Bạch Xuyên và Uông Bác cũng sợ đến cứng lưng.
“Ông… đã từng tận mắt thấy cương thi?” Tiểu Tây kinh ngạc hỏi.
“Không chỉ đơn giản như thế, cương thi đó còn trộm lợn con nhà ông để ăn nữa.” Ông lão nói.
“Là chuyện thế nào vậy ạ?” Bạch Xuyên nhìn ông lão hỏi.
Ông lão nhìn bức tường đối diện, nhớ lại nói: “Mấy năm trước, bên ngoài căn nhà nhỏ này của ông, có một chuồng lợn, trong đó có nuôi hai con lợn. Vào tiết thu năm đó, con lợn nái đã đó được một lứa lợn con, ông rất vui.
Một đêm nọ, ông đang ngủ, nghe thấy ngoài chuồng lợn có tiếng động, cả tiếng của lợn nái nữa. Ông tưởng đâu chó hoang hoặc trộm, vội mặc quần áo, cầm lấy cây gậy xông ra ngoài.
Khi ông đến chuồng lợn, không hề thấy người hay con chó hoang nào cà. Ông bật đèn pin rọi vào trong chuồng, phát hiện thiếu mất hai con lợn con, trong đó còn có vết máu nữa.
Lúc đó ông tức chết được, thầm nghĩ chắc là chó hoang đã tha lợn con đi mất. Ông nhìn kĩ bên ngoài chuồng lợn, thấy vết máu dẫn đến bãi cỏ sau nhà, bèn cầm cây gậy đuổi theo về hướng đó.
Ông chạy trên bãi cỏ một lúc, đột nhiên vấp phải thứ gì đó, rọi đèn pin xuống - là một cái đầu lợn con đầy máu!
Lúc đó ông thấy hơi lạ, vì theo thói quen của chó hoang, thường sẽ tha con mồi về địa bàn của mình, rồi mới từ từ dùng, không vừa đi vừa ăn thế này. Ông lại nghĩ, một con chó hoang làm sao có thể tha một lúc hai con lợn? Chẳng lẽ có hai con?
Mang theo nghi ngờ, ông tiếp tục đi về phía trước. Không hề hay biết gì, ông đã đến khu nghĩa địa bên đường quốc lộ số 28. Đến khi ông nhận ra, ông thấy mình đã đứng giữa những ngôi mộ rồi.
Đang lúc ông hoang mang, không biết có nên đi tiếp hay không, chợt thấy cạnh ngôi mộ phía trước, có một người đang ngồi xổm ở đó. Người đó cúi đầu, hình như đang ăn gì đó. Ông vô thức giơ đèn pin lên rọi về bên đó, 'người' kia chợt quay đầu lại, cái quay đầu này, làm ông sợ đến khiếp vía!”
Ông lão nói đến đây, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, hình như lại trải qua sự việc kinh khủng đó lần nữa vậy. Tiểu Tây và những người còn lại đều dựng hết tóc gáy.
Thở dài một hơi, ông lại tiếp tục kể.
“Lúc đó ông cách 'người' đó chừng mười, hai mươi mét, nhưng thấy rất rõ, 'người' đó miệng đầy máu tươi, đang cắn xé con lợn con trong tay! Ông sợ đến run tay, đèn pin liền rơi xuống đất. Cùng lúc đó chân cũng mềm nhũn, gần như đứng không vững.
Khoảng vài giây sau, ông nhặt đèn pin lên, ý mình vẫn còn cây gậy gỗ trong tay, lấy hết can đảm đi về phía đó. Nhưng kì lạ, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, 'người' kia đã không thấy đâu nữa! Ông rọi đèn pin khắp nơi, vẫn không thấy tung tích của 'người' kia!”
Nói đến đây, ông lão trừng to mắt nhìn đám người Tiểu Tây nói: “Mấy đứa phải biết, đó là khu nghĩa địa bốn bề hoang vắng! Cho dù là vật, là người hay thứ gì khác, sao có thể chạy mất dạng trong chớp mắt được?”
Mai Lệ ôm chặt Tiểu Tây, sợ đến mặt không còn giọt máu. Uông Bác cũng sợ đến rụt người lại. Bạch Xuyên nuốt nước bọt, hỏi: “Sau đó thì sao ạ? Ông có thấy 'vật đó' không?”
Ông lão lắc đầu nói: “Ông rọi đèn pin tìm mấy phút, cũng không thấy 'người' kia đâu nữa. Ông càng nghĩ càng sợ, liền chạy nhanh ra quốc lộ, men theo nó mà về nhà.
Sáng hôm sau, ông kể lại chuyện kì lạ xảy ra đêm trước cho những người xung quanh nghe. Họ đều thấy rất lạ, có mấy thanh niên nói muốn đi với ông ra khu mộ đó xem thử. Ước chừng đã đến nơi đêm trước, lúc này, bọn ông đã thấy một cảnh rợn người.”
“Là… gì ạ?” Tiểu Tây dò hỏi thử.
“Một ngôi mộ mới trong nghĩa địa, không biết hạ táng ở đây từ lúc nào, cũng không biết là mộ nhà ai (chôn mộ ở đây không nhất định là người gần đó). Đất ở ngôi mộ này đã bị xới lên, lộ ra quan tài bên trong. Trông giống như từng có gì đó đã chui ra từ đây. Bọn ông lúc đó rất sợ, bèn gọi trưởng thôn và vài người chủ chốt đến. Mọi người thấy rồi đều rất sợ hãi.
Mấy thanh niên kia đều thấy kì lạ, bèn xin phép trưởng thôn, đào phần mộ đó lên. Khi họ mở nắp quan tài, ông vừa nhìn vào trong một cái, liền sợ đến ngất đi!”
Tiểu Tây, Mai Lệ, Uông Bác và Bạch Xuyên tất cả đều nín thở.
“Trong quan tài có một thi thể, bên khóe miệng đầy máu. Bên cạnh thi thể đó, chính là chân và xương còn sót lại của lợn con nhà ông!”
“A…” Mai Lệ sợ đến rít vào. Ba người khác cũng sợ đến da đầu tê dại.
“Sự việc này khiến mọi người vô cùng kinh hãi. Đám thanh niên kia chôn quan tài lại chỗ cũ. Từ đó về sau, mọi người đều không dám đến gần khu nghĩa địa đó vào ban đêm nữa, truyền thuyết Cương thi cũng nhanh chóng được lan truyền.”
Kể xong trải nghiệm đáng sợ của mình, ông lão thở hắt ra một hơi.
Tiểu Tây cố nén nỗi sợ trong lòng xuống, hỏi: “Vậy sau đó, có ai nhìn thấy cương thi nữa không?”
“Sau này có vài người trong thôn nói, ban đêm họ nhìn thấy cương thi chui từ trong mộ ra, nhưng ông không biết có phải thật hay không. Chỉ có chuyện này, do đích thân ông trải qua, cho nên hoàn toàn là thật.”
Ông lão khẽ ngừng lại, nói tiếp: “Dù sao đi nữa, kể từ lúc đó, người trong thôn vô cùng sợ hai chữ 'cương thi' này, chỉ cần nghe đến hai chữ này đã sọ đến run cầm cập. Hơn nữa, đêm vừa xuống, nhà nhà đều đóng cửa tắt đèn, không ai dám bước ra ngoài.”
Tiểu Tây và ba người bạn trao đổi ánh mắt, giờ họ đã hiểu cả rồi, vì sao khi nãy lại bị đối xử như thế.
Uông Bác nhịn không được hỏi: “Ông ơi, thế một mình ông sống ở đây, không sợ sao?”
Ông lão cười khổ nói: “Ông đã từng tuổi này rồi, sống đã đủ, còn có gì phải sợ? Vả lại, một ông già cô độc như ông đây, có thể đi đâu được?”
Im lặng một lúc, Tiểu Tây nhìn đồng hồ, kêu lên: “A, đã 9 giờ rưỡi rồi.”
“A, trễ vậy rồi, chúng ta phải làm sao đây?” Mai Lệ sốt ruột nói, “Mình nói với mẹ 11 giờ sẽ về đấy!”
Uông Bác nói: “Nghe xong chuyện ông kể, cậu còn dám ra ngoài vào ban đêm hả? Hay là… chúng ta ở lại đây một đêm, sáng sớm mai hãy về.”
“Không được!” Mai Lệ la lên, “Mình mà không về nhà một đêm, mẹ mình sẽ giết mình mất.”
“Vẫn còn hơn bị cương thi cắn chết mà.”
“Được rồi, các cậu đừng gây sự nữa.” Bạch Xuyên nói, “Hay chúng ta ra đường quốc lộ xem thử, biết đâu may mắn, sẽ có xe đi qua.”
“Nhưng giờ ngoài kia đã tối như mực.” Uông Bác nhìn ra ngoài cửa sổ nói, “Chúng ta đâu thể nhìn thấy đường…”
Đột nhiên cậu dừng lại.
Uông Bác ngồi gần cửa sổ nhất.
Bên ngoài cửa sổ tối om, cậu chợt nhìn thấy - một bóng người đang dừng bên cửa sổ quan sát họ.
Ngay lập tức, Uông Bác cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên não, làm cho trước mắt cậu tối sầm. Toàn thân cậu run rẩy chỉ ra cửa sổ, hét lớn:
“Ngoài cửa sổ… có người!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 29 Người Chết Vào Bốn Năm Trước


Mấy người trong nhà giật nảy mình, sợ đến sững người, đồng loạt nhìn ra cửa sổ.
Một mảng tối đen, không hề thấy được bóng người nào cả.
“Người ở đâu?” Bạch Xuyên trừng mắt hỏi Uông Bác.
“Lúc nãy mình thấy mà… đứng ngay trước cửa sổ nhìn chúng ta, sau khi mình kêu lên, nó mới biến mất.” Uông Bác run lẩy bẩy nói.
“A…” Mai Lệ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua sống lưng, “Ông có nói, buổi tối trong thôn sẽ không có ai ra ngoài. Chẳng lẽ là…”
“Đừng sợ.” Ông lại đi đến bên tường, lấy một cây gậy gỗ, “Ông ra xem thử. Mấy đứa cứ ở trong nhà, đừng ra ngoài.”
Bạch Xuyên đến bên cạnh ông lão: “Không, chúng cháu sẽ ra ngoài cùng ông, lỡ có chuyện gì cũng có thể giúp một tay.”
“Đúng, chúng cháu sẽ đi cùng ông.” Tiểu Tây cũng lấy can đảm nói.
Uông Bác và Mai Lệ nhìn nhau, cũng đi đến bên cạnh họ.
Ông lão quay đầu nhìn chúng trong hai giây, kéo mở cửa ra, thấp giọng nói: “Đi theo phía sau ông, chú ý xung quanh.”
Ông mở cửa, nhìn hai bên trái phải một lúc, sau đó siết chặt cây gậy rồi bước ra, đám thiếu niên theo ngay phía sau.
Mượn chút ánh sao thưa thớt, họ nhìn khắp bốn phía, không thấy ai ở bên ngoài cả.
“Ra sau nhà xem sao.” Ông lão nói, đồng thời dặn dò hai cậu bé, “Hai đứa trông chừng phía sau.”
Bạch Xuyên và Uông Bác căng thẳng gật đầu. Năm người cùng đi về phía sau nhà.
Tiểu Tây và Mai Lệ bị kẹp giữa ông lão và hai bạn nam, hai người nắm chặt tay nhau, đi thật sát vào nhau, có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của đối phương. Hai cô gái và ba người nữa vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi đảo một vòng quanh căn nhà, không phát hiện dấu vết của người nào cả.
Đến trước cửa nhà, ông lão nói: “Chúng ta nhanh vào trong đi.” Đợi bốn đứa nhỏ vào nhà rồi ông lại nhìn quanh một lúc, sau đó nhanh chóng bước vào, dóng cửa cài then, đóng luôn cửa sổ, khóa lại.
Vào đến trong nhà, sự căng thẳng của mọi người đều giảm đi rất nhiều, Bạch Xuyên hỏi Uông Bác: “Đâu ra bóng người mà cậu nói hả? Chúng ta ra ngoài sao không nhìn thấy?”
Uông Bác nói: “Có thể… thứ đó ngay lúc mình la lên đã chạy mất rồi.”
Cậu không nói 'người' mà nói 'thứ đó', tim mọi người đều nảy lên, biết cậu đang chỉ cái gì. Bạch Xuyên lại hỏi: “Cậu nhìn thấy mặt nó rồi hả?”
Uông Bác lắc đầu nói: “Bên ngoài tối quá, nhìn không rõ, chỉ thấy một bóng người mơ hồ mà thôi.”
Tiểu Tây ngẫm nghĩ: “Có khi nào lúc nãy cậu nghe ông kể những chuyện đáng sợ kia, sợ quá nên sinh ta ám ảnh tâm lý, rồi thấy ảo giác không?”
“Không đâu! Mình thấy rất rõ mà!” Uông Bác lớn tiếng nói, nhưng lại nhanh chóng trở nên không chắc chắn, thấp giọng nói, “Mình thấy, chắc không phải là…”
“Ông thấy cháu có thể bị hoa mắt thật rồi” Ông lão nói, “Tuy chuyện liên quan cương thi mà ông kể với mấy đứa là chuyện có thật, nhưng dù sao muốn gặp cương thi cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Từ sau chuyện đó, ông không còn thấy qua cương thi nửa. Không thể trùng hợp như thế, vừa kể chuyện xong thì nó liền xuất hiện trước cửa nhà ông.”
Nghe ông lão nói vậy, mọi người đều nhìn Uông Bác, ánh mắt mang theo ý trách móc. Uông Bác cũng nghĩ có thể mình hoa mắt thật, cúi thấp đầu, có chút không chốn dung thân.
Tiểu Tây nhìn lại đồng hồ: “10 giờ rồi, rốt cuộc chúng ta phải làm sao đây?”
Uông Bác rụt cổ nói: “Dù thế nào đi nữa mình cũng quyết ở lại đây đêm nay rồi, mình không muốn mạo hiểm.”
Bạch Xuyên nhìn Tiểu Tây: “Cậu nói xem?”
Không đợi Tiểu Tây trả lời, Mai Lệ cũng nhìn cô cầu xin: “Tiểu Tây, cậu biết tính mẹ mình mà, nếu mẹ biết mình không chỉ nói dối mẹ, mà còn cả đêm không về nhà… hậu quả mình không dám tưởng tượng đâu!”
“Mình biết, mình cũng đang nghĩ đến vấn đề này.” Tiểu Tây nhắc nhở Mai Lệ, “Đừng quên, mình cùng chung cảnh ngộ với cậu đấy.”
Uông Bác nhìn họ bằng ánh mắt châm chọc: “Nghe ra, hình như mẹ các cậu còn đáng sợ hơn cả cương thi ấy.”
“Từ góc độ nào đó mà nói, đúng là như vậy.” Mai Lệ hùng hổ trừng mắt nhìn cậu, “Vả lại chưa chắc chúng ta sẽ gặp phải cương thi, nhưng mẹ thì mình nhất định sẽ phải đối mặt!”
Tiểu Tây cân nhắc một lúc, nói với Bạch Xuyên: “Bọn mình muốn về.”
“Vậy mình về cùng các cậu.” Bạch Xuyên nói.
Sau đó, ba người cùng nhìn Uông Bác.
Uông Bác chỉ ra cửa sổ: “Các cậu tự nhìn đi, cho dù không nói đến cương thi. Giờ ngoài kia đã tối đen như mực, các cậu làm sao đi đến quốc lộ? Sẽ lại lạc đường cho xem!”
“Đó không phải vấn đề.” Ông lão chợt lên tiếng,
“Nếu mấy đứa thật sự muốn đi đón xe, ông có thể đưa mấy đứa ra quốc lộ.”
“Cảm ơn ông nhiều lắm ạ!” Tiểu Tây và Mai Lệ đồng thanh nói.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Ông lão lấy một cây đèn pin từ dưới gối ra, mấy người họ đi ra cửa, Bạch Xuyên quay đầu lại nói với Uông Bác: “Vậy cậu cứ ở lại đây, bọn mình về đây.”
Uông Bác mấp máy môi, hình như không tin họ sẽ bỏ mình ở lại đây một mình thật. Chần chừ một lúc, cậu đứng lên nói: “Được rồi, được rồi! Mình đi cùng các cậu! Mình không muốn làm con quỷ nhát gan đâu.”
Bạch Xuyên bật cười, đi đến khoác vai Uông Bác: “Đúng rồi, vậy mới là nam tử hán chứ!”
“Được rồi, chúng ta đi thôi, xem chừng xung quanh, chú ý an toàn.” Ông lão dặn dò lần nữa.
Dưới ánh sáng mở đường màu vàng cam, năm người cẩn thận từng bước đi lên con đường nhỏ hẹp khúc khuỷu quanh co. Một làn gió thổi, ngọn cỏ lay, tiếng ếch kêu ộp ộp, đều khiến cho bốn đứa trẻ nơm nớp sợ hãi, suy nghĩ lung tung. Đoạn đường chỉ mười phút, chúng cảm thấy như đi mãi vẫn không đến nơi.
Cuối cùng, chúng đã đi từ con đường nhỏ kia đến quốc lộ trải nhựa. Ông lão nói: “Đến rồi, đây chính là quốc lộ số 28.”
Bốn đứa trẻ nhận thấy, chúng đã đến nơi trong câu chuyện, giống hệt như đã bước vào trong câu chuyện kinh dị vậy. Trong vô thức, chúng nhìn quanh hai bên đường quốc lộ.
Quả nhiên, hai bên đường là vương quốc của người chết được tạo thành từ những nấm mộ và bia mộ, con đường này chen ở giữa, khiến chúng cảm thấy đây không khác gì con đường xuống suối vàng.
Ở đây, chính là nơi đêm đó đâm trúng Minh Vũ. Minh Vũ chính là chui ra từ mảnh đất chết chóc này.
Ý nghĩ này khiến cho Tiểu Tây rùng mình mấy lần.
Lời của ông lão đã cắt ngang suy nghĩ của Tiểu Tây: “Được rồi, ông đưa mấy đứa đến quốc lộ rồi. Mấy đứa cứ ở đây mà đợi xe. Nếu không đợi được, mấy đứa nhớ con đường nhỏ lúc nãy chứ? Có thể quay lại nhà ông.”
Nghĩ một lúc, ông đưa cây đèn pin cho Tiểu Tây: “Đường này không có đèn đường, cái này các cháu cứ cầm lấy, lỡ như lát nữa phải quay lại, cũng có mà rọi đường.”
“A, cảm ơn ạ.” Tiểu Tây cảm kích nói, sẵn hỏi thêm: “Vậy ông thì sao? Ông không cần cái này có thể thấy đường không ạ?”
“Con đường này ông đã đi qua mấy trăm lần rồi, cho dù có nhắm mắt cũng có thể trở về. Mấy đứa không cần lo cho ông.” Ông lão cười nói.
“Vậy thì thật sự cảm ơn ông ạ.” Mấy đứa trẻ cùng nhau nói.
Ông lão xua tay, chuẩn bị quay người rời đi.
Lúc này, Tiểu Tây chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, cô vội gọi: “Ông ơi!”
Ông lão quay đầu lại: “Còn có việc gì à?”
Trong nhất thời, suy nghĩ của Tiểu Tây hỗn loạn, không biết nên nói thế nào. Cô ngập ngùng, bèn hỏi: “Ông ơi, bốn năm trước, thôn Bình Phong có từng xảy ra một vụ… án mạng không ạ?”
Ông lão sững người, ba người bạn cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Tây, không biết vì sao cô lại hỏi vấn đề này.
“Cô gái nhỏ, cháu đang nói vụ án mạng nào vậy?” Ông lại nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tây hỏi.
“Cái này… cháu cũng không biết.” Tiểu Tây ngập ngừng nói, “Cháu chỉ biết, có người chết, còn chết rất thảm.”
Ông lão cúi đầu, dường như đang suy tư, một lúc sau, ông nói: “Nếu cháu không nói cụ thể, ông không biết cháu đang nói chuyện nào đâu.”
Tiểu Tây nhớ lại nội dung trên tờ báo cũ kia: “Bốn năm trước, có người chết thảm trong thôn, sự việc tương đối lớn, kinh động đến cả cảnh sát, còn lên báo nữa… Ông ơi, cháu chỉ biết chừng này thôi, ông có thể nhớ được không? Có phải từng có chuyện như thế không?”
Ông lão ngẫm nghĩ một lúc, ông khẽ gật đầu nói: “Nghe cháu nói như vậy… hình như đúng là có chuyện này.”
“Ông nhớ rồi ạ?” Tiểu Tây kích động nói.
Ông lão lắc đầu nói: “Việc đã lâu quá rồi, ông chỉ nhớ mang máng là có chuyện như vậy, cụ thể ra sao thì không nhớ rõ nữa.”
“Ông có thể nhớ một chút thôi cũng được, chẳng hạn như, người chết ra sao? Bao nhiêu tuổi?”
Ông lão lại suy nghĩ một lúc, nói: “Ông thật sự nhớ không ra, già rồi, trí nhớ ngày càng kém. Nhưng…”
Tiểu Tây nhìn ông lão chăm chú: “Sao ạ? Ông nhớ ra gì sao?”
Ông lão nói: “Dựa vào việc ông không có chút ấn tượng nào để suy đoán, người chết hẳn là người nơi khác. Nếu không, người trong thôn này chết, ông sẽ không thể không nhớ chút nào được.”
Tiểu Tây ngẩn ra.
Ông lão nói: “Cô gái nhỏ, cái khác ông thật sự không biết nữa. Cháu hỏi những thứ này để làm gì vậy?”
“Đúng đấy, Tiểu Tây, cậu hỏi cái này để làm gì?” Mai Lệ cũng hỏi.
“À, không có gì.” Tiểu Tây cố nén cảm xúc của mình, “Ông ơi, cháu cảm ơn ông ạ.”
Ông lão gật đầu, sau cùng nói một câu: “Chú ý an toàn, không đón được xe thì quay lại.” Dứt lời liền quay lại con đường nhỏ.
Mai Lệ, Bạch Xuyên và Uông Bác nhìn Tiểu Tây, phát hiện tinh thần cô rất nặng nề, rõ ràng đang nghĩ ngợi gì đó. Nhưng cái họ quan tâm nhất là có đón được về nhà hay không nên cũng không hỏi nhiều.
Mấy phút sau, Tiểu Tây đứng như trời trồng, quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại nhưng gì ông lão vừa nói.
Người chết hẳn là người nơi khác.
Cô nhớ, lúc mới nghe Minh Vũ nói chuyện, giọng của cậu quả thật nghe không ra được là người ở đâu, nhưng sau đó, không có rõ ràng nữa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thân thể Tiểu Tây co lại.
Sự việc ngày càng kì lạ, cô ngơ ngẩn nghĩ, cảm thấy toàn thân lạnh run.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 30 Cương Thi Xuất Hiện


Đứng trên quốc lộ hai chục phút, họ không hề thấy chiếc xe nào chạy qua.
“Chuyện gì vậy chứ? Chẳng lẽ ban đêm con đường này không có chiếc xe nào chạy qua thật à?” Bạch Xuyên không tin được thốt lên.
“Đây là đường quê mà, đâu phải đường qua lại giữa hai thành phố.” Uông Bác đảo tròng mắt nói, “Lại thêm truyền thuyết kinh khủng thế kia, tối đến ai mà dám đi trên đường này?”
“Vậy chúng ta ngây ngốc đợi tiếp ở dây, chẳng lẽ cả đêm cũng không thấy chiếc xe nào?” Mai Lệ tâm sự nặng nề nói.
“Cái này khó nói lắm, nói không chừng như thế thật.” Uông Bác nhún vai nói.
Mai Lệ nhìn xung quanh, rùng mình: “Chúng ta đợi ở đây, lỡ như gặp phải 'cái đó' thì… phải làm sao?”
Mọi người đều có chút sợ hãi, bất an nhìn xung quanh.
Bạch Xuyên an ủi cô, cũng như đang an ủi chính mình: “Không đâu, lúc nãy ông cũng nói rồi không phải sao? Gặp cương thi đâu phải chuyện dễ dàng. Mình thấy, chúng ta không có vận 'may' đến thế đâu.”
“Cái này nói không chừng, hay là, chúng ta trở…”
Uông Bác còn chưa nói xong, Tiểu Tây đã kích động kêu lên: “Nè, các cậu nhìn kìa! Phía trước có chiếc xe đang chạy đến!”
Mấy người họ liền phấn chấn hẳn lên, nhìn về phía trước, là một chiếc xe tải chở hàng! Bốn người cùng vẫy tay, lớn tiếng hét lên: “Dừng lại, xin hãy dừng lại!”
Chiếc xe tải đến gần, không ngờ, nó chạy vụt qua, không hề có ý định chở chúng.
“Nè, nè! Đừng đi mà! Đừng…” Bốn người hét lớn, nhưng chiếc xe tải vẫn lao vun vút rồi biến mất trong màn đêm.
“Đáng chết!” Uông Bác vỗ đùi mình, “Tên tài xế chết tiệt đó đều nhìn cũng không thèm nhìn chúng ta!”
Bạch Xuyên thở dài nói: “Bỏ đi, đó là xe tải, phía trước chỉ có hai chỗ, hơn nữa đều có người ngồi rồi. Người ta sao có thể chở thêm chúng ta đây?”
“Họ cho chúng ta ngồi trong thùng xe cũng được mà! Khốn kiếp!” Uông Bác tức tối mắng.
“Đừng mắng nữa, có tác dụng sao?” Tiểu Tây nói, “Trên người các cậu có bao nhiêu tiền?”
“Làm gì?” Bạch Xuyên hỏi.
“Đưa tiền cho mình.”
Bạch Xuyên chần chừ, lấy 100 tệ trong túi quần đưa cho Tiểu Tây: “Mình không mang theo nhiều.”
“Cậu thì sao, Mai Lệ?”
Mai Lệ lấy vài chục tệ ra từ trong túi áo: “Chỉ bấy nhiêu thôi.”
Tiểu Tây nhìn Uông Bác, Uông Bác hỏi: “Lúc thế này cậu lấy tiền làm gì? Gọi xe hả? Cũng phải có xe đi qua mới được chứ.”
“Đừng hỏi nhiều, đưa cho mình mau, lát nữa cậu sẽ biết.” Tiểu Tây nói.
Uông Bác không mấy tình nguyện lấy từ trong túi quần ra ba tờ 100 tệ, hỏi: “Cậu sẽ không lấy hết đó chứ?”
“Cậu mang nhiều thật đây.” Tiểu Tây tóm lấy tiền, “Mình chỉ cầm trong tay thôi, lát nữa khi có xe chạy qua, mình sẽ vẫy tiền về phía họ, tỏ ý chúng ta có thể trả tiền thuê xe. Vậy thì có lẽ họ sẽ chịu dừng lại.”
“Ý hay đây, Tiểu Tây!” Mai Lệ nói.
“Cứ làm vậy đi.” Bạch Xuyên nói.
Chủ ý đã định, nhưng từ lúc chiếc xe tải chạy qua, không còn chiếc xe nào nữa.
Cách mấy phút Tiểu Tây lại nhìn đồng hồ, lúc 11 giờ rưỡi, cô sốt ruột nói: “Chúng ta đã đợi ở đây hơn một tiếng đồng hồ, sao không có chiếc xe nào hết vậy!”
“Mình thấy không có xe nào qua nữa đâu.” Bạch Xuyên ảm đạm nói.
Mai Lệ ngồi xổm trên mặt đường, cúi gằm đầu, không nói lời nào. Tiểu Tây hỏi: “Mai Lệ, cậu sao vậy, bây giờ cậu lại không gấp nữa à?”
Mai Lệ ngước đầu lên, ánh mắt vô hồn: “Tiểu Tây, sắp 12 giờ rồi. Cho dù bây giờ chúng ta ngồi được lên xe, về đến nhà cũng đã hơn 2 giờ sáng. Cậu có từng nghĩ, cha mẹ chúng ta đã gọi điện cho nhau, hay nói cách khác, lời nói dối của chúng ta đã bị bại lộ rồi. Tiểu Tây, bây giờ thế nào đi nữa, chúng ta trở về cũng phải chết thảm mà thôi.”
Nghe cô nói vậy, Tiểu Tây cũng cảm thấy buồn bực bất an, cô có thể tưởng tượng ra được, lúc này đây mẹ đang lo lắng biết mấy. Nghĩ vậy, cô nói: “Dứt khoát gọi điện về nhà, nói rõ với cha mẹ, để họ khỏi lo lắng chúng ta. Hơn nữa, họ biết rồi sẽ lái xe đến đón chúng ta.”
“Cũng đành vậy thôi.” Bạch Xuyên nói, “Các cậu có ai mang di động theo không?”
Tiểu Tây nói: “Mình sợ mẹ gọi điện hối về nên không mang, các cậu thì sao?”
Mai Lệ và Bạch Xuyên cùng lắc đầu nói: “Mình cũng không mang.”
Ánh mắt của ba người cùng tập trung vào Uông Bác, Uông Bác giật mình, nói: “Mình có di động.”
Ba người cùng thở phào nhẹ nhỏm. Tiểu Tây nói, “Vậy thì mau lấy ra gọi đi.”
“Gọi cho ai?” Uông Bác lấy di động ra.
Tiểu Tây nghĩ ngợi: “Gọi đến nhà mình trước đi.”
Uông Bác đưa di động cho cô. Tiểu Tây cầm di động, vừa bấm vài phím đã ngây người.
“Sao vậy?” Ba người đồng thanh hỏi.
Tiểu Tây nhìn họ, ủ rũ giơ điện thoại cho họ xem: “Ở đây quá heo hút, không có tín hiệu!”
“Cái gì!” Mấy người đồng thanh kêu lên. Uông Bác không tin lấy điện thoại qua xem, “Gọi không được thật hả? Để mình thử.”
Cậu bấm nhanh một dãy số, đưa di động lên tai, một lúc sau, tay cậu dần buông thõng xuống, thừ mặt ra.
“Làm sao đây? Chúng ta bị kẹt ở đây thật rồi.” Mai Lệ tuyệt vọng cúi gằm mặt.
“Còn làm sao được nữa? Trở về nhà của ông lão lúc nãy thôi, ở đây một đêm, sáng sớm mai đón xe về ngay.” Uông Bác nói.
“Xem ra chỉ còn cách này.” Bạch Xuyên bất đắc dĩ nói.
Tiểu Tây nhìn đồng hồ trên tay: “Hay vậy đi, chúng ta đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu 12 giờ 10 vẫn không có chiếc xe nào, chúng ta trở về nhà ông lão - Các cậu thấy sao?”
Ba người bạn nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Dù sao họ vẫn mong được trở về sớm một chút, dù chỉ sớm vài tiếng đồng hồ cũng được. Nếu không cha mẹ chúng sẽ lo đến phát điên mất.
Nói xong, bốn người lại cùng ngồi xổm trên đường, giống hệt bầy chim nhỏ cô đơn.
Mười mấy phút sau, Tiểu Tây phát hiện Uông Bác vẫn luôn cúi gầm đầu bên cạnh cô phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Cô khó tin mà nhìn cậu, thầm nghĩ, ngồi xổm mà cũng ngủ được?
Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Mai Lệ đang chống tay lên đầu cũng đang nhắm mắt, Tiểu Tây khẽ đụng vào cô: “Mai Lệ, cậu ngủ rồi hả?”
Mai Lệ ti hí mở mắt ra, lắc đầu: “Không có, nhưng mình mệt quá, rất muốn ngủ.”
Tiểu Tây nhìn Bạch Xuyên, thấy cậu cũng đã buồn ngủ đến híp cả mắt. Cô thầm thở dài - Mình cũng mệt này, nhưng nếu tất các chúng ta đều ngủ, ai xem chừng có xe đi qua hay không bây giờ?
Tiểu Tây nhìn đồng hồ, đã 12 giờ. Chỉ còn mười phút, có xe qua hay không đây? Cô cảm thấy hi vọng mong manh như người trong sa mạc trước khi chết khô mong có thể tìm thấy ốc đảo vậy.
Nghĩ vậy, lòng Tiểu Tây chùng xuống, chán nản và mệt mỏi hơn lúc nãy gấp mấy lần, khiến cô cảm thấy như muốn ngã quỵ.
Cô nghiêng đầu, lấy tay đỡ lấy đầu sắp ngẩng không nổi của mình, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, khổ cực chống lại cơn buồn ngủ.
Ánh trăng nhè nhẹ ló ra khỏi tầng mây, rọi xuống một tia sáng bạc kì lạ.
Mấy phút sau, trong lúc Tiểu Tây đang mơ màng, hình như có gì đó xuất hiện, mấy giây sau, cô mới nhận ra mình nhìn thấy gì.
Đầu Tiểu Tây từ từ vươn thẳng lên, máu huyết toàn thân như đang đông lại. Mắt cô trừng lớn đến hết cỡ, đầu cô vì kinh hãi và khiếp sợ mà trở nên trống rỗng.
Cô nhìn thấy, trong một khu nghĩa địa cách đó chừng một, hai trăm mét, không biết từ ngôi mộ nào đó đang bò ra một - cương thi!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 31 Tên Trên Bia Mộ


Hô hấp của Tiểu Tây như dừng lại, cô dùng sức bụm chặt miệng, không để mình phát ra tiếng kêu sợ hãi, cô thấy cỗ cương thi kia đang đi về hướng ngược với chỗ họ.
Đúng lúc này, Mai Lệ ở bên cạnh chợt ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Tiểu Tây, bây giờ là mấy giờ…”
Tiểu Tây nhanh chóng che miệng Mai Lệ lại, Mai Lệ sợ đến sững người, cô nhìn theo ánh mắt Tiểu Tây, cũng thấy cỗ cương thi kia! May mà miệng cô đã bị che kín, chỉ có thể phát ra tiếng “ú ớ!”.
Âm thanh bên này đã thu hút sự chú ý của Bạch Xuyên và Uông Bác, họ đều nhìn qua, thấy Tiểu Tây đang che miệng Mai Lệ, hai người mở to mắt sợ hãi, cũng nhìn theo. Ngay lập tức, mắt của hai cậu học sinh như muốn rơi ra, Uông Bác suýt thì đã ngã ngồi ra đất.
Mấy phút sau, họ thấy cỗ cương thi kia đã đi xa, biến mất trong màn đêm. Uông Bác đứng bật dậy, vô cùng khiếp sợ nói: “Chúng ta… đi mau thôi!”
Mấy người họ đều đứng lên, chân vì ngồi xổm quá lâu nên tê cứng, gần như không lê bước đi được. Nhưng giờ không nghĩ được nhiều, Mai Lệ, Bạch Xuyên và Uông Bác tập tễnh lê từng bước chạy thục mạng về phía con đường nhỏ.
Đi được mấy bước, họ chợt phát hiện, Tiểu Tây vẫn đứng bất động ở chỗ cũ!
Mai Lệ xoa xoa bắp đùi tê cứng của mình, lê bước đến bên cạnh Tiểu Tây, vội vàng thấp giọng nói: “Tiểu Tây, cậu đang thừ người ra làm gì hả! Đi nhanh đi!”
Tiểu Tây nhìn chằm chằm phía trước, tâm tình phức tạp: “Không, mình phải đi xem cho rõ đã.”
“Cái gì? Cậu điên à? Giờ không phải lúc để tò mò đâu!”
“Mình không phải tò mò.” Tiểu Tây nhìn bạn thân của mình, “Cậu không hiểu đâu, nếu mình không làm cho rõ sự thật, mình, cả mẹ mình nữa đều sẽ gặp nguy hiểm!”
Bạch Xuyên và Uông Bác cũng đã đến gần, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô: “Tiểu Tây, cậu nói gì vậy? Cậu và mẹ sao lại gặp nguy hiểm?”
Tiểu Tây tâm phiền ý loạn thở dài: “Bây giờ không có thời gian để giải thích. Sau này mình sẽ nói cho các cậu biết!”
Dứt lời, cô khom lưng, chạy về phía ngôi mộ phía trước.
Mai Lệ, Bạch Xuyên và Uông Bác sốt ruột nhìn theo bóng lưng cô. Uông Bác hỏi: “Làm sao đây?”
Mai Lệ cắn răng nói: “Chúng ta không thể bỏ lại một mình Tiểu Tây được!”
“Vậy đi thôi, chúng ta cũng qua đó!” Bạch Xuyên nói.
Hai người chạy theo Tiểu Tây.
“Này, các cậu… Á!” Uông Bác vỗ mạnh lên đùi mình một cái, cũng chạy theo.
Tiểu Tây cẩn thận đến gần ngôi mộ có cương thi chui ra, nghe thấy tiếng động phía sau, cô quay đầu lại, thấy ba người bạn của mình cũng theo đến. Tiểu Tây không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn họ bằng ánh mắt cảm kích.
Tiểu Tây cầm chiếc đèn pin, nhưng không dám mở, sợ thu hút sự chú ý của cương thi. Không biết đi bao lâu trong khu nghĩa địa u ám đáng sợ này, Tiểu Tây dừng lại trước hai ngôi mộ sát nhau.
Cả mảnh đất chỉ có hai ngôi mộ này tương đối lớn, dùng đá xây thành ngôi mộ hình tròn, trông giống như hai căn nhà tròn dính sát vào nhau. Trước mỗi ngôi mộ có một bia đá.
Ba người Mai Lệ đi đến bên Tiểu Tây, sợ hãi nhìn dáo dác. Bạch Xuyên nhỏ giọng hỏi: “Cương thi lúc nãy chui ra từ chỗ này hả?”
Tiểu Tây khẽ gật đầu, hơi không chắc chắn nói: “Chắc là chỗ này, nhưng không biết nó chui từ ngôi mộ nào ra.”
“Nếu cương thi có thể chui ra, quanh ngôi mộ hẳn là phải có cửa hang có thể mở ra được mới phải.” Bạch Xuyên nói.
Tiểu Tây khom người xuống, cẩn thận bật đèn công tắc của cây đèn pin trong tay, sau đó rọi lên mặt đất xung quanh ngôi mộ.
Cô hi vọng tìm được cửa hang mà cương thi dùng bia mộ kia, cô cũng vô thức nhìn lướt qua.
Cô rọi lại, đưa đèn pin rọi thẳng lên bia mộ kia, lần này, cô đã nhìn thấy rõ.
Những chữ khắc trốn bia mộ kia không thể lọt được vào mắt cô, vì cô chỉ nhìn thấy hàng chữ cuối cùng ở giữa, kiên cố hệt như bia đá ở nơi này.
Hàng chữ giữa bia mộ đó là:
Ngải Minh Vũ mất năm 1998 (Hiện là năm 2012)
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: tuvi and 33 guests