“Vì sao?”
“Nếu cô đọc tiếp điều bảy phía dưới, cô sẽ không hỏi tôi câu này.” Viện trưởng nói.
Ngũ Nhạc Đình vội vàng nhìn xuống dưới, điều bảy là, bên B không được hỏi bất kì vấn đề gì có liên quan đến cụ Do Nông.
Ngũ Nhạc Đình nhất thời nghẹn họng, câu hỏi sắp bật ra khỏi miệng bị tắc lại ở cổ họng.
“Kì thực, quy định thế nhưng hợp đồng không cứng nhắc thật vậy đâu. Tôi vẫn có thể cho cô biết một vài tình hình cơ bản về ông cụ. Ví dụ như vợ ông cụ đã qua đời, họ không có con trai. Thêm nữa, ông ấy đúng là bị điên rất nặng, về điều này tin chắc cô sẽ sớm cảm nhận được. Đối với những vấn đề khác thì tôi hi vọng cô đừng tìm hiểu và hỏi thăm.”
Ngũ Nhạc Đình là người rất hiếu kì, nhưng vì hợp đồng đã quy định vậy, nên cô cũng không thể nhiều lời.
Nhìn ra tâm tư của cô gái ngồi ở phía đối diện, Viện trưởng bảo: “Cô Ngũ Nhạc Đình, cô là người thông minh. Tôi tin cô hiểu điều này, muốn nhận mức thù lao cao gấp đôi thì đương nhiên phải đánh đổi bằng cái giá nhỏ này. Và có thể nói cái giá đó đã nhỏ đến mức cực hạn rồi đấy. Cô chỉ cần kiểm soát lòng hiếu kì của bản thân, và tuân thủ các quy định của hợp đồng là được rồi. Chẳng có việc nào trên đời lại có lợi hơn việc này.”
Cẩn thận đắn đo một hồi, Ngũ Nhạc Đình hỏi: “Những nhân viên làm việc khác trong bệnh viện có biết chuyện liên quan đến ông cụ Do Nông này không?”
“Trước giờ luôn có người chịu trách nhiệm chăm sóc mình ông Do Nông, đại đa số nhân viên gần như không tiếp xúc với ông ấy, chỉ có bác sĩ Lăng Địch định kỳ đến kiểm tra sức khỏe cho ông ấy thôi, ồ, còn cả người đưa cơm cho ông ấy hàng ngày là “Mạch phu nhân” nữa, chúng tôi thích gọi bà ấy như vậy. Bà ấy là đầu bếp của chúng ta ở đây.”
“Trước tôi ai là người chăm sóc ông cụ?”
Một cô gái xấp xí tuổi cô. Cô ấy làm rất tốt, song về sau do có liên quan đến bạn trai, cô ấy đã thôi việc chuyển đi nơi khác rồi. Thế nên tôi chỉ còn cách tuyển người mới.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
“Về điều khoản thời gian làm việc trong hợp đồng, chắc cô đã xem rồi. Do tính đặc thù của công việc này nên cô không có ngày nghỉ, bắt buộc ngày nào cũng phải đi làm, thời gian làm việc từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, cô có đồng ý không?”
“Được.” Ngũ Nhạc Đình nghĩ, “Còn buổi tối thì ai chăm sóc ông ấy?”
“Ông cụ đi ngủ khá sớm nên không cần người trông. Nếu muốn cởi trói hoặc có yêu cầu gì đặc biệt ông cụ sẽ ấn chuông lắp cạnh giường bệnh, nhân viên trực ca đêm sẽ đến giúp ông ấy.”
Ngũ Nhạc Đình gật đầu biểu thị đã hiểu. Cô tiếp tục đọc nốt bản hợp đồng, chú ý đến điều khoản cuối: Nếu bên B có hành vi vi phạm hợp đồng, thì bên B sẽ phải trả cho bên A số tiền vi phạm hợp đồng có giá trị gấp mười lần số tiền thù lao được nhận, coi như tiền bồi thường.
“A, gấp mười lần tiền thù lao…” Ngũ Nhạc Đình có phần bị dọa sợ.
“Đừng sợ.” Viện trưởng cười nói: “Cô biết, hợp đồng nào cũng có điều khoản trói buộc đối với hành vi vi phạm hợp đồng. Nên chỉ cần cô không vi phạm hợp đồng là được. Chuyện này không có khó chút nào, phải không nhỉ?”
Có lẽ vậy. Chắc mình có thể tuân thủ theo đúng bản hợp đồng. Ngũ Nhạc Đình thầm nghĩ, gật đầu.
“Còn vấn đề gì nữa không? Nếu không có, ta ký hợp đồng nhé. Chúng ta có thể ký nửa năm trước, không cần thời gian thử việc.” Viện trưởng đưa cây bút bi cho Ngũ Nhạc Đình.
Ngũ Nhạc Đình đắn đo lần cuối, ký tên vào bản hợp đồng.
“Được rồi.” Viện trưởng lấy lại hợp đồng, “Cô Ngũ Nhạc Đình, giờ cô đã là nhân viên chính thức của chúng tôi ở đây, hoan nghênh cô gia nhập. Trước khi bắt đầu làm, tôi muốn nhắc cô một vài điều khoản cần chú ý không được ghi trong hợp đồng. Hi vọng cô sẽ đặc biệt lưu ý hai điều sau đây.”
Ngũ Nhạc Đình nghiêm túc lắng nghe.
Viện trưởng nói: “Thứ nhất, dù ông cụ có đưa ra yêu cầu này hay không thì trong thời gian làm việc của cô, cô cũng tuyệt đối không được để ông cụ rời khỏi phòng.”
“Có nghĩa là tôi không thể đưa ông cụ ra ngoài đi dạo bằng xe lăn?”
“Đúng, bất luận bằng cách nào cô cũng không thể đưa ông ấy ra khỏi phòng.” Viện trưởng lại nhấn mạnh, “Ông ấy là bệnh nhân đặc biệt, ta chỉ có thể dành cho ông ấy sự đãi ngộ đặc biệt. Nếu ông ấy ra ngoài, rồi không may lên cơn, ông ấy có thể gây ra một số chuyện vượt ngoài khả năng dự liệu của chúng ta, tốt nhất đừng để xảy ra tình huống này.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy còn điều thứ hai?”
Viện trưởng Cát nghiêng người ra đằng trước, chăm chú nhìn Ngũ Nhạc Đình: “Điều thứ hai là, nếu ngày nào đó ông cụ đột ngột qua đời, hoặc cô dự cảm là ông ấy sắp qua đời, thì trước hết phải báo ngay cho tôi.”
Ngũ Nhạc Đình há miệng sững ra một lúc, đáp: “Chắc chắn là vậy rồi, nếu ông cụ qua đời đương nhiên tôi sẽ lập tức báo lại cho bệnh viện.”
“Tôi đại diện cho bệnh viện. Hãy nhớ, tôi là cấp trên trực tiếp của cô. Nếu tình huống đó xảy ra, cô phải lập tức báo ngay cho tôi, tuyệt đối không được kéo dài thời gian.”
Thế thật kì lạ, sao phải đặc biệt nhấn mạnh vào điểm này, lời vừa ra đến môi, Ngũ Nhạc Đình nhớ lại điều bảy, nên đành ngậm miệng lại.
“Ồ, đúng rồi, còn một điểm nữa.” Viện trưởng lại nhớ ra gì đó, “Thực ra lúc đầu tôi cũng đã nhắc rồi, trong thời gian tiếp xúc với ông cụ, có thể cô sẽ nghe thấy ông ấy nói một số điều kì lạ nào đó, đây đều là những điều cực kì lẩn thẩn hoang đường. Cô cần nhớ là, sau khi giám định bác sĩ tâm thần đã xác định ông ấy là người bị rối loạn tâm thần. Vậy nên dù ông ấy nói gì, cô tuyệt đối đừng tin.
Ngũ Nhạc Đình gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
“Chỉ cần đặc biệt lưu ý mấy điều đó thôi.” Viện trưởng thở dài, đúng dậy khỏi ghế “Được rồi, giờ tôi dẫn cô tới phòng bệnh ông Do Nông.”