1/14 - Ninh Hàng Nhất

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

“Ý của cậu là, mấy người chúng ta là những người không bị nhiễm bệnh trong thành phố này. Chỉ là vì nguyên nhân sai lầm chẳng ra đâu vào đâu, nên chúng ta đã bị bỏ quên trong cái thành phố trông đã bị dịch bệnh lan truyền?” vẻ mặt của người phụ nữ càng tỏ ra kinh sợ hơn.
“Theo tôi, nói là thành phố trống, chi bằng nói là thành phố chết thì đúng hơn.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Đó là tiếng của gã lông bông tóc đỏ.
Nữ nhân viên lúc này nước mắt ròng ròng, khóc không thành tiếng: “Vậy, bên ngoài bây giờ còn lại gì? Chắc hẳn những người còn sống đều đi hết, chỉ còn lại toàn… những xác chết bị nhiễm bệnh ư?”
“Nếu như vậy thật, thì tiếng kêu kì quái mà tối hôm qua chúng ta nghe thấy là gì nhỉ?” Cô gái sành điệu run rẩy nói: “Sao không thấy bản tin thời sự nhắc đến chuyện này? Hơn nữa, thời sự còn nói là dịch bệnh đó có khả năng diễn biến lạ thường và nghiêm trọng lên là ý gì?”
Gã lông bông tóc đỏ nói bằng giọng khinh khỉnh: “Cô vẫn chưa thấy rõ bản tin thời sự đó à? Đối với những sự kiện kiểu này từ xưa tới nay đều chẳng bao giờ rõ ràng, chính quyền thì luôn che giấu sự thật và nói cho nhẹ đi. Vừa nãy, nghe cả một hổi mà cũng có thấy nhắc tới biểu hiện của loại dịch bệnh này như thế nào đâu! Hừ, không chỉ chúng ta không nghe hết vì tín hiệu kém, mà dù có nghe hết thì cũng chưa chắc đã làm rõ được tình hình thực tế bên ngoài.”
“Nhưng ý cuối cùng trong bản tin thời sự nhắc đến đó, mọi người hiểu như thế nào?” Người phụ nữ béo run rẩy nói, “Trong đó nói, nếu thành phố này xảy ra tình hình không thể khống chế được, thì sẽ áp dụng biện pháp đặc biệt…”
“Bà cho rằng đó là ý gì?” Cô gái sành điệu hỏi.
“Trước đây, tôi có xem một bộ phim của Mỹ.” Người phụ nữ béo rùng mình, “Một thành phố trong đó bị một loại dịch bệnh giống như thành phố của chúng ta bây giờ, sau cùng, để ngăn chặn dịch bệnh lan truyền ra cả nước, thậm chí là cả thế giới, chính quyền không thể không cho phá hủy toàn bộ thành phố ấy…”
Nghe thấy những lời này, nữ nhân viên sợ đến méo mặt. Cô gái sành điệu thì hỏi với vẻ không thể tin được: “Phá… phá hủy? Có phóng đại quá không, bây giờ chúng ta đâu có đóng phim thảm họa!”
Tôi cứ ngồi nghe người này một câu, người kia một ý, tranh luận, bàn tán cho đến khi thấy đầu căng ra, tai ù đi. Tôi cảm thấy, nếu cứ tiếp tục nghe những lời như vậy thì càng khiến cho tình hình của chúng tôi thêm bi đát, tồi tệ mà thôi. Lòng tôi mỗi lúc một nặng nề, thậm chí cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Đúng lúc đó, người đàn ông râu xồm gầm lên: “Nếu đã thế, mọi người còn chần chừ gì nữa? Nếu cứ ở lại đây mà chẳng rõ ràng, chi bằng bây giờ chúng ta đập tan cửa rồi rời khỏi nơi này!”
Người đàn ông trung niên đứng dậy, nhìn ông ta và nói: “Anh vẫn chưa hiểu tình hình à? Bây giờ bên ngoài dịch bệnh đã lan truyền, vô cùng nguy hiểm. Lúc này mà chúng ta xông ra, chắc chắn là sẽ tìm đến chỗ chết.”
“Vậy, anh nói xem, chúng ta phải làm gì?” Người đàn ông râu xồm chất vấn, “Chúng ta đã bị bỏ quên ở đây, chẳng ai biết đến chúng ta, không lẽ cứ ở lại đây mà chờ chết?” Ông ta chỉ vào người phụ nữ béo, “Hơn nữa, vừa rồi chị ấy cũng đã nói rồi đây, nếu tình hình thành phố này tiếp tục xấu đi, rất có thể chính quyền sẽ phá hủy toàn bộ! Anh muốn chờ đến lúc đó chăng?!”
“Tôi cho rằng, đó chỉ là sự suy đoán cực đoan nhất mà thôi. Hơn nữa, chị ấy cũng đã nói rồi, chị ấy suy từ một bộ phim, những tình tiết trong đó là hư cấu. Trong cuộc sống hiện thực bây giờ, làm sao chính quyền lại có thể dễ dàng phá hủy một thành phố? Vì thế chúng ta không nên lo lắng như vậy.” Người đàn ông trung niên bình tĩnh phân tích, “Ngoài ra, tôi không cho rằng chúng ta thực sự bị bỏ quên trong này. Trong bản tin cũng đã nói rồi. Hiện tại, vì cơ quan nghiên cứu chưa đưa ra được biện pháp ngăn chặn và phòng chống nên mới không cho phép bất cứ ai ra vào thành phố. Điều đó có nghĩa là, một khi vấn đề được giải quyết thì lập tức sẽ có những đội y tế ở lại đây. Tôi tin, đến lúc đó chúng ta sẽ được giải cứu!”
“Nhưng, ai mà biết họ sẽ nghiên cứu trong bao lâu?” Cô gái sành điệu nói với vẻ lo lắng, “Nếu nửa năm mà vẫn chẳng nghiên cứu ra thì sao? Hoặc là, trước khi họ nghiên cứu ra thì tình hình của chúng ta ở đây đã đi tới mức khó giải quyết được, ai mà biết đến lúc đó họ sẽ đưa ra quyết định gì?”
“Dù vậy thì chúng ta cũng cứ nên kiên nhẫn chờ đợi, rồi hành động tùy theo thời cơ.” Người đàn ông trung niên nói, tay giơ chiếc mp3 lên, “Chẳng phải chúng ta vẫn có cái này sao? Chúng ta có thể tìm hiểu tình hình thông qua nó, rồi sẽ quyết định linh hoạt.” Ông quay đầu nhìn khắp siêu thị và nói với đám đông, “Ít nhất thì lúc này chúng ta cũng ý thức được rằng chúng ta vẫn còn chút may mắn, đó là không bị giam trong một nhà xe hay một cung thể thao, mà là một siêu thị. Vừa rồi, tôi tính toán qua, nếu chúng ta ăn tiết kiệm một chút thì dù có phải cầm cự ở đây nửa năm cũng không có vấn đề gì.”
Người đàn ông râu xồm xì một tiếng, trợn trừng mắt, gầm lên: “Anh vẫn có ý định ở lại trong này lâu dài? Tôi nói cho anh hay, nếu chúng ta phải ở lại đây nửa năm thật thì không chết vì buồn phiền cũng sẽ phát điên!”
“Tôi chỉ nói là, lương thực trong này có đủ cho chúng ta cầm cự trong nửa năm, chứ không phải nói là ở lại đây nửa năm thật. Có thể nếu may mắn, chúng ta chỉ ở lại đây một, hai tuần là đã được cứu sống rồi!”
“Ôi…” Người phụ nữ béo đột nhiên co rúm người lại, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: “Không, không được!…”
Đám đông đều quay lại nhìn chị ta với ánh mắt ngạc nhiên, cô gái sành điệu hỏi: “Cô sao thế?”
Người phụ nữ béo run rẩy chỉ vào trong phía nhà vệ sinh: “Mọi người quên rồi à… Trong phòng để đồ còn có xác chết? Để lâu sẽ thối rữa, đến lúc đó thì…”
Tất cả đều ngây người ra, bóng đen bao trùm tất cả các khuôn mặt.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Chương 7 Biểu Quyết


9 giờ 35 phút ngày 24 tháng 9 năm 200x
Tôi cho rằng, người có phản ứng mạnh nhất trước câu nói đó của người phụ nữ béo chính là tôi. Vì, buổi sáng khi tôi vào rửa mặt trong nhà vệ sinh, đúng là đã ngửi thấy mùi hôi từ nhà để đồ bên cạnh. Bây giờ nhớ lại, thì thấy mùi khó chịu ấy vẫn còn như bám trên người. Nghĩ đến đây, những thứ trong dạ dày của tôi dâng đầy lên cổ họng.
Tôi đưa tay giữ, cố nén cơn buồn nôn, nhưng rồi cuối cùng chẳng còn cách nào khác là chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi nôn một trận dữ dội bên cạnh bồn nước, mặt mày tái xanh tái xám, vặn vòi nước hớp mấy ngụm súc miệng xong, lại vội vã rời khỏi nhà vệ sinh, không dám nhớ lại cái mùi đó.
Khi tôi ra đến nơi thì nghe thấy người đàn ông to lớn râu xồm đang tranh cãi với những người khác về việc có nên phá cửa ra ngoài không. Họ càng tranh luận càng gay gắt, ai cũng đỏ mặt tía tai. Lúc đó, người đàn ông trung niên giơ hai bàn tay khua khua, rồi cao giọng nói: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, dù là vấn đề gì thì chúng ta cũng có thể thương lượng được, nôn nóng và manh động chỉ là bất lợi cho chúng ta mà thôi. Tôi nghĩ, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là mười người chúng ta phải đoàn kết một lòng…”
Mười người? Nhưng, chẳng phải lúc này trong siêu thị có mười một người đó sao? Tôi hơi ngây người, bụng nghĩ thầm, có thể trong lúc tôi chạy vào nhà vệ sinh nên ông ấy đã bỏ sót, vì vậy tôi vừa chạy ra vừa giơ tay nói: “Này, còn tôi nữa chứ!” Người đàn ông trung niên nhìn tôi, gật đầu, tiếp tục, bây giờ chúng ta bình tĩnh phân tích và bàn bạc, xem xem trong tình hình hiện tại thì làm như thế nào là tốt nhất.”
Người đàn ông to lớn râu xồm trừng mắt, đưa tay chỉ người đàn ông trung niên, nói: “Này, anh dựa vào đâu mà tỏ vẻ như lãnh đạo thế, bắt chúng tôi làm theo như anh à? Anh thì là cái thá gì?”
Người đàn ông trung niên, đáp: “Tôi không yêu cầu mọi người đều nghe theo tôi. Tôi chỉ đề nghị mọi người bình tĩnh bàn bạc xem nên làm như thế nào.”
“Tiếp sau đó thì làm thế nào? Tôi nói rồi, phá cửa, đi ra ngoài! Cứ làm như thế đi! Chẳng có gì phải bàn bạc cả!”
Người đàn ông trung niên nhìn thẳng vào ông ta: “Anh không thể dựa vào ý của riêng mình mà buộc mọi người đều rơi vào nguy hiểm.”
Người đàn ông to lớn râu xồm đón ánh mắt của người đàn ông trung niên, đáp: “Vậy anh có dám khẳng định là cứ ở lại trong này như lời anh thì mọi người sẽ không phải chịu nguy hiểm không?”
Hai người mắt đối mắt một hồi, cuối cùng người đàn ông trung niên rời mắt, thở dài, nói: “Nếu vậy, chúng ta sẽ giơ tay biểu quyết, xem rút cục là nên ở lại trong này hoặc phá cửa để ra, được không?”
Người đàn ông to lớn râu xồm do dự một chút rồi hùng hổ nói: “Được thôi, cứ làm vậy đi!”
Người đàn ông trung tuổi đưa mắt liếc nhìn đám đông đã tụ lại một chỗ, hỏi: “Ngoài ông ấy ra, còn ai tán thành việc phá cửa để ra ngoài, đề nghị giơ tay.”
Tôi đã nghĩ, sẽ chẳng có ai đồng ý với người đàn ông râu xồm, không ngờ, người mẹ đơn thân giơ tay lên, nói: “Tôi sẽ ra ngoài, tôi không chịu nổi nữa rồi, nhất định tôi phải đi tìm con trai tôi.”
“Có thể, bây giờ con trai chị đang rất an toàn, nó đã được đưa đi chữa trị ở đâu đó rồi…” Người phụ nữ béo nói. Nhưng, người đàn ông trung niên giơ tay ra hiệu cho bà ta, ý bảo đừng nói nữa, sau đó ông gật đầu với người mẹ đơn thân, nói: “Đúng vậy, tôi hiểu chị. Vậy thì…” Ông nhìn những người khác, “Có còn ai muốn ra ngoài nữa không?”
Một lát sau, cô gái sành điệu từ từ giơ tay lên, bạn trai của cô ta kêu lên kinh ngạc: “Này, Gia Gia, em định làm gì thế? Em quyết định rồi à?”
Cô gái sành điệu nhìn bạn trai, nhưng cô lại nói như thể với tất cả mọi người: “Nghe này, em nghĩ như thế đấy. Có lẽ chúng ta cũng thử ra ngoài xem, nhưng không phải là liều lĩnh, bừa bãi mà là thận trọng và có chuẩn bị. Ví dụ như, trước khi ra ngoài, chúng ta dùng khăn trải bàn của siêu thị làm khẩu trang, dùng những thứ khác trong siêu thị làm vũ khí hộ thân. Anh đừng quên, trong ngăn kéo thu ngân còn có cả một khẩu súng nữa, chúng ta có thể mang theo nó khi ra khỏi đây.”
“Em có biết dịch bệnh bên ngoài đáng sợ đến thế nào không? Những khẩu trang đơn giản mà chúng ta tự làm, sao có thể dùng được? Hơn nữa, trong bản tin thời sự cũng đã nói rồi, hiện tại các chuyên gia còn chưa nghiên cứu ra con đường lây truyền loại dịch bệnh này là gì, em đeo một chiếc khẩu trang như vậy thì có tác dụng gì? Đây không phải là dịch bệnh thông thường!” Cậu thư sinh mặt nhợt phân tích với vẻ lo lắng, “Huống chi, tối qua em cũng đã nghe thấy tiếng kêu đáng sợ đó rồi đấy, anh dám chắc con quái vật phát ra tiếng kêu đó hẳn dù không to như loài khủng long thì cũng không nhỏ hơn loài voi, em dùng khẩu súng nhỏ như vậy thì giải quyết được vấn đề gì?”
“Nhưng hôm nay mãi mà chúng ta có nghe thấy tiếng kêu đó đâu. Điều đó cho thấy con quái vật ấy đã đi xa rồi.” Cô gái sành điệu nhìn bạn trai với vẻ chán nản, “Thôi được, bây giờ em không muốn tranh luận với anh về chuyện này nữa. Tóm lại là, em cảm thấy nếu cứ ở lại trong này thì dù không chết vì buồn chán cũng phát điên, đã như vậy thì chẳng thà cứ liều ra tìm vận may. Còn anh, không nhất thiết phải lựa chọn giống như em. Anh có thể ở lại trong này chờ cứu viện, em cũng sẽ không trách anh.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Cậu thư sinh mặt nhợt ngây người trong mấy giây, rồi lập tức đỏ bừng mặt như vừa bị sỉ nhục: “Em đang nói gì thế Gia Gia? Anh sẽ không để em mạo hiểm một mình, anh đã nói sẽ ở bên em, che chở, bảo vệ em. Thôi được, nếu em đã định đi ra, vậy thì anh sẽ đi cùng em!”
Cậu này vừa dứt lời, người đàn ông to lớn râu xồm bèn vỗ tay, nói: “Hay lắm, đủ rồi! Tôi rất thích các bạn! Vậy, đến bây giờ, kể cả tôi đã có bốn người đổng ý ra ngoài.”
“Đúng thế.” Người đàn ông trung niên đáp xong, hỏi tiếp: “Còn ai tán thành việc ra ngoài nữa không?”
Trống ngực tôi đập thình thịch, căng thẳng tới mức mồ hôi toát ra đầy lòng bàn tay, tôi nghĩ, nếu thêm hai người nữa tán thành việc ra ngoài thì e rằng phe của ông to lớn râu xồm sẽ thắng thế và xông ra, đó là điều mà tôi không hề mong muốn. Tôi thầm quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người trong sự hồi hộp. Thế rồi, tôi nhìn thấy gã lông bông tóc đỏ đang đứng ở một chỗ khá xa, miệng nhai kẹo cao su với vẻ rất bình thản, chẳng quan tâm, như thể cậu đang xem một vở kịch hay. Còn cậu thanh niên lầm lì cũng vẫn ở chỗ cũ, hoàn toàn không có ý tham gia để đưa ra ý kiến của mình. Cái vẻ chẳng hề quan tâm của cậu khiến cho những việc mà người khác đang làm chẳng khác gì đang diễn. Tôi thật sự không hiểu vì sao những giới trẻ bây giờ lại có thể vô cảm như vậy.
May sao, một hồi lâu không có thêm ai giơ tay. Người đàn ông trung niên hỏi: “Không ai tán thành việc ra ngoài nữa phải không? Vậy thì được, bây giờ đề nghị những người tán thành ở lại trong siêu thị chờ cứu viện giơ tay lên.”
Tôi, người đàn ông trung niên, nữ nhân viên, người phụ nữ béo đều giơ tay lên. Chúng tôi hơi ngỡ ngàng, vì số người tán thành ở lại và số người tán thành ra ngoài bằng nhau, đều là bốn người. Người đàn ông râu xồm không hiểu nghĩ gì mà bỗng nhiên cất tiếng cười ha hả: “Bằng nhau! Biểu quyết cũng như không! Bây giờ phải làm sao đây?”
Người phụ nữ béo có vẻ không chịu, bà ta nhìn gã lông bông tóc đỏ: “Này, chàng trai trẻ, cậu không có ý kiến gì sao? Cậu còn rất trẻ, lại đẹp trai nữa, chắc không nôn nóng ra ngoài để đi vào chỗ chết đây chứ?”
“Bà nói thế là có ý gì?” Người đàn ông to lớn râu xồm trừng mắt dữ tợn với người phụ nữ béo, “Ai là người không đáng chết? Ai là người đáng chết?”
“Không, tôi không có ý đó…”
“Mọi người đừng tranh luận nữa.” Gã lông bông tóc đỏ ngắt lời họ. Gã khoanh tay trước ngực, nhướn một bên mày, nói: “Tôi sẽ không phát biểu ý kiến gì. Các người đi ra cũng thế ở lại cũng vậy, tôi chẳng quan tâm.” Gã chìa tay ra, “Với tôi thế nào cũng được, mọi người hãy coi tôi là người đứng giữa đi!”
Người phụ nữ béo nhìn về phía trước, đôi môi hơi run, định nói gì nhưng lại thôi. Có lẽ bà ấy cảm thấy cậu thanh niên ấy còn lạnh lùng hơn, khó có thể đả thông được, nên đành buông tay, thở dài một tiếng.
Người đàn ông to lớn râu xồm liếc xéo người đàn ông trung niên nói: “Anh nói muốn biểu quyết, tôi cũng đã làm như vậy rồi, nhưng bây giờ, kết quả biểu quyết hai bên như nhau, anh nói xem phải làm gì bây giờ?”
Nữ nhân viên chỉ vào bà cụ trong góc, nói: “Còn bà cụ ở đằng góc kia nữa, bà ấy không đến đây, nhưng chúng ta cũng nên hỏi ý kiến bà ấy chứ?”
Người đàn ông to lớn râu xồm 'hừ' một tiếng, “Tôi thấy kể từ tối đầu tiên đến bây giờ, bà ấy đã sợ tới mức tâm thần rồi loạn rồi, cô có hỏi thì cũng bằng không thôi.”
Người đàn ông trung niên nói với nữ nhân viên: “Cô nói rất đúng, chúng ta nên hỏi ý kiến của bà ấy.” Ông ấy hất đầu về phía bà cụ, “Cô hãy tới hỏi bà ấy xem.”
Nữ nhân viên đi đến chỗ bà cụ. Bà cụ vẫn trong trạng thái căng thẳng, đề phòng như cũ, mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đang đến gần mình. Nữ nhân viên dường như cũng nhận ra điều đó, nên cô dừng lại ở chỗ cách bà cụ gần 2 mét rồi cúi người xuống, hỏi: “Bà ơi, vừa rồi chúng cháu nói gì chắc bà cũng nghe rõ cả rồi chứ ạ. Vậy, bây giờ, bà có tán thành việc phá cửa để ra ngoài không?”
Mọi ánh mắt đều dồn về phía bà cụ, nhưng bà vẫn ôm lấy người run rẩy, sau đó ra sức lúc lắc cái đầu.
Nữ nhân viên quay đầu lại, nói: “Xem ra bà cụ không tán thành việc đi ra.”
Người đàn ông to lớn râu xồm đột nhiên gầm lên dữ dằn: “Mẹ kiếp, như thế thì đã sao! Bà ta vốn đã không có ý kiến gì, nhưng các người lại cứ muốn hỏi ý kiến. Tất nhiên là bà ta không muốn ra ngoài rồi, các người nhìn điệu bộ không thiết sống nữa của bà ta mà xem, chắc hẳn là muốn chờ chết ở đây! Các người hỏi ý kiến của bà ta thì có tác dụng đếch gì!”
“Này, anh nói quá lời rồi đấy nhé!” Người đàn ông trung niên lên tiếng, “Dù thế nào thì bà cụ cũng là một thành viên trong chúng ta, sao lại không có quyền phát biểu ý kiến của mình?”
“Đủ rồi! Tôi không muốn tranh luận với anh về những điều vặt vãnh ấy nữa!” Người đàn ông râu xồm quát lên, “Tôi chịu đựng đủ rồi, dù thế nào tôi cũng phá cửa để ra ngoài, mặc kệ các người.
Ông ta chưa dứt lời, thì từ trong siêu thị vọng ra mấy tiếng “tách, tách”, tiếp đó bóng đèn trên trần siêu thị nhấp nháy mấy cái rồi vụt tắt, chúng tôi vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì thì lập tức đã bị bao trùm bởi một màn tối khổng lồ.
Mấy giây sau, tôi mới ý thức được rằng: mất điện.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Chương 8 Mất Điện


10 giờ 05 phút ngày 24 tháng 9 năm 200x
Đột nhiên bị chìm vào bóng đen, nên trong giây lát tất cả mọi người đều rất kinh hoàng và tạm thời quên hết những tranh chấp. Lúc này, tôi không nhìn thấy mặt của bất kì ai, chỉ cảm thấy một vài bóng người chuyển động trong bóng đen. Tôi nghe thấy giọng nói hốt hoảng của người phụ nữ béo: “Như thế này là sao chứ? Mất điện rồi à? Sao lại có thể như thế được?”
“Mọi người đừng hoảng hốt, cũng đừng có đi lại lung tung. Có ai có bật lửa không?” Giọng của người đàn ông trung niên vang lên.
“Tôi có đây.” Cùng với tiếng nói là một tiếng “tạch”, một đốm sáng bừng lên trong bóng tối, tôi nhìn thấy khuôn mặt của gã lông bông tóc đỏ. Gã cầm chiếc bật lửa đi về phía chúng tôi, ánh lửa từ chiếc bật lửa không ngừng nhảy nhót, làm cho khuôn mặt của tất cả mọi người chỗ mờ, chỗ tỏ, trông tăm tối, dị thường và đáng sợ.
Người đàn ông trung niên hỏi nữ nhân viên: “Trong siêu thị của các cô có dụng cụ gì đề phòng những khi mất điện như thế này không?”
“Không có, siêu thị của chúng tôi nhỏ, nên không có máy phát điện. Hơn nữa,… từ trước đến giờ chưa bao giờ bị mất điện.”
“Vậy có những vật chiếu sáng khác không, ví dụ đèn pin, nến gì đó.”
“Trong siêu thị có bán đèn pin đây.” Nữ nhân viên chỉ vào một kệ hàng, nói: “Hình như ở đằng kia, ở vị trí cao nhất ấy.”
Người đàn ông trung niên nói với cậu lông bông: “Đi nào, chúng ta đến đó lấy.” Hai người giơ cao chiếc bật lửa đi về phía kệ hàng. Cô gái sành điệu bên cạnh tôi cũng lấy điện thoại ra, bật đèn flash lên.
Một lát sau, người đàn ông trung niên và gã lông bông quay lại với những chiếc đèn pin trên tay, họ chiếu đèn pin lên chiếc công tắc. Ánh sáng của hai chiếc đèn pin chụm lại giống như hai ngọn tháp sáng chiếu sáng bóng tối xung quanh chúng tôi.
Cô gái sành điệu hỏi người đàn ông trung niên: “Sao hai người không lấy thêm đèn pin? Ít nhất thì cũng phải một người một cái chứ.”
“Đèn pin thì đúng là có nhiều, nhưng pin thì lại có hạn. Nếu chúng ta không tiết kiệm thì sau này sẽ không còn ánh sáng nữa.”
Cô gái sành điệu lẩm bẩm: “Dù gì thì tôi cũng không có ý định ở lại lâu dài trong này…”
Đúng lúc đó, người đàn ông to lớn râu xồm chẳng nói năng gì, giành ngay lấy chiếc đèn pin từ tay gã lông bông tóc đỏ, rồi đi thẳng ra phía cửa, ông ta cầm đèn chiếu lên chiếc áp-tô-mát, nhìn một hồi rồi chửi: “Mẹ kiếp, không thấy nhảy, đúng là mất điện rồi…”
Cậu thư sinh mặt nhợt nhìn người đàn ông trung niên, nói: “Sẽ không có điện nữa đúng không?”
“Bây giờ mà anh còn hỏi câu hỏi ngây ngô đó à?” Bạn gái của cậu ta ngạc nhiên nói, “Anh nghĩ rằng, lúc này mất điện chỉ là tình cờ thôi à? Anh không ngây tho đến mức cho rằng việc mất điện này chỉ là tạm thời đây chứ?”
Người phụ nữ béo nhắc nhở với vẻ ưu tư: “Trong bản tin thời sự đã nói là người ở khu vực này đều đã rút hết cả rồi. Nhà máy điện tất nhiên cũng… ngừng làm việc.”
Cậu thư sinh mặt nhợt ngây người, há hốc miệng, dường như cậu ta không thể nào thốt ra thành lời được nữa.
“Chết tiệt!” Người đàn ông to lớn râu xồm đang đứng bên cạnh cửa lại gầm lên: “Không có cách nào dùng máy khoan điện được nữa rồi!” Dừng lời trong giây lát, ông ta giận dữ nói: “Nhưng, cũng không sao, tôi vẫn cứ phá được cửa với cái búa và cưa sắt này!”
Người đàn ông trung niên bước tới, nói với ông ta: “Tôi biết, lúc này có khuyên anh thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nhưng trước khi anh mở cửa ra, tôi muốn đưa ra một yêu cầu cuối cùng, hãy tin tôi đi, như vậy cũng sẽ tốt cho anh.” Người đàn ông râu xồm nhìn chăm chăm vào ông: “Yêu cầu gì?”
“Hãy chờ thêm khoảng mười tiếng nữa. Cũng có nghĩa là, chờ đến sáng ngày mai thì hãy mở cửa ra.”
Người đàn ông râu xồm nheo mắt: “Như vậy là ý gì? Nếu đã phá cửa thì tối nay hay sáng mai có khác gì nhau đâu? Không lẽ, ở lại trong này thêm một ngày anh thấy dễ chịu hơn chăng?”
Người đàn ông trung niên lấy chiếc mp3 ở trong túi ra cầm trong tay: “Ít nhất thì chúng ta cũng có thể tiếp tục tìm hiểu tình hình bằng cái này. Nếu, đến sáng mai vẫn chẳng có thay đổi gì hoặc tình hình tồi tệ hơn, thì tôi sẽ giúp mọi người phá cánh cửa này.”
Người đàn ông râu xồm nhìn vào mắt ông: “Tôi nhắc anh một việc, bây giờ mất điện rồi, chiếc mp3 đó không thể nạp điện được nữa. Anh dùng nó để nghe thời sự, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài trong một, hai ngày thôi.”
“Tôi biết, vì thế tôi mới nói, chờ thêm một ngày nữa.”
Hai người nhìn nhau một hồi, người đàn ông to lớn râu xồm khẽ gật đầu, đáp: “Thôi được, tôi nghe anh thêm một lần nữa, chờ đến ngày mai. Có điều, tôi nói cho anh rõ, 9 giờ sáng mai, cho dù thế nào tôi cũng sẽ bắt tay phá cửa đây.”
Nói rồi, ông ta nhặt chiếc cưa dưới đất lên cầm trong tay khua khua mấy cái, rồi quay lại, nhìn đám đông vẻ dữ dằn: “Đến lúc đó nếu ai mà còn ngăn tôi lại thì đừng có trách tôi không khách sáo đây nhé!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 25 Jun 2018

Chương 9 Người Chết Đầu Tiên


1 giờ 14 phút sáng ngày 25 tháng 9 năm 200x
Đối với chúng tôi lúc này mà nói, ban ngày hay ban đêm chẳng có gì khác nhau, vì dù ở bất cứ đâu trong cái không gian đóng kín này cũng là một màn đen kịt. Chúng tôi chỉ còn biết căn cứ vào chiếc kim trên chiếc đồng hồ treo tường để phán đoán xem lúc nào là giờ ăn cơm hay đi ngủ. Nói thật lòng, nếu bây giờ tôi nói tôi cảm thấy bí bức, ngột ngạt khi ở trong hoàn cảnh tối tăm này thì bản thân cũng không khỏi cảm thấy mình quá ư điệu đà. Trải qua thời gian một ngày, tôi đã có phần làm quen với cuộc sống như của loài động vật ăn đêm rồi. Bây giờ, chẳng cần dựa vào ánh sáng đèn pin thì vẫn nhìn thấy lờ mờ vẻ mặt của người khác. Suốt cả buổi chiều, tôi cứ ngồi bên cạnh tường và nghĩ xem khả năng thích nghi của tôi đã trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ, nhưng khi tôi thấy những người khác trong siêu thị cũng giống như tôi thì tôi đã hiểu ra rằng: khi con người ta ở vào trong nghịch cảnh thường sẽ lập tức phát huy một số tiềm năng trong chính bản thân họ.
Vì lúc này là giờ ngủ, nên chỉ có một chiếc đèn pin được chiếu sáng từ trên trần xuống giữa siêu thị. Ánh sáng chiếu thành một vòng nhỏ màu vàng cam, đồng thời trở thành sự khác biệt duy nhất giữa chúng tôi và lũ côn trùng dưới đất. Lúc này, tôi đang nhìn quầng ánh sáng ấy và ngây người ra, trong đầu nảy sinh rất nhiều suy nghĩ miên man có liên quan đến quầng ánh sáng ấy, tôi thực sự cảm thấy vô vị, chẳng có việc gì để mà làm. Từ 9 giờ tôi đã ngồi dựa vào tường ngáp vặt, kết quả là ngủ cho đến bây giờ thì tỉnh giấc và bắt đầu mất ngủ. Có điều, lối sống đảo ngược ấy đã trở thành chuyện thường ngày rồi.
Trong lúc tôi đang tưởng tượng quầng sáng tròn màu vàng cam ấy thành một chiếc bánh trung thu thì đột nhiên nhìn thấy một cái bóng nho nhỏ xuất hiện giữa hai kệ hàng phía trước mặt. Tôi cố định thần nhìn cho rõ, thì ra đó là một cậu thanh niên 18, 19 tuổi, cậu ta chậm rãi đi qua giữa hai kệ hàng. Trong lòng tôi rất lấy làm lạ, nghĩ bụng, trong siêu thị lúc này ngoài tôi ra còn ai chưa ngủ nhỉ, càng không hiểu vì sao nửa đêm rồi mà cậu ta lại còn đi đi lại lại giữa các kệ hàng. Đúng lúc đó, cậu ta quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi giật thót mình, không thể thế được! Tôi cách cậu ta một quãng, hơn nữa tôi không hề nhúc nhích, chỉ là nhìn mà thôi. Dưới ánh sáng cực kì mờ ảo ấy, tôi không tin là cậu ta nhìn thấy được tôi mở hay nhắm mắt. Trong lúc tôi đang nghĩ vậy thì cậu ta quay đi, bóng dáng khuất dần sau kệ hàng. Tôi thở phào một cái, nghĩ thầm, có lẽ cậu ta dậy đi vệ sinh và vô tình nhìn về phía này mà thôi.
Tất cả lại trở về với sự yên tĩnh như không có chuyện gì. Tôi nhìn mãi vào quầng sáng của chiếc đèn pin lâu rồi nên dần dần cũng thấy buồn ngủ. Thường xuyên bị những cơn mất ngủ giày vò, nên tôi cũng không chờ đợi thêm nữa, nằm xuống và một lúc sau thì ngủ thiếp đi.
Tôi vừa mới thiếp đi được một lúc thì lập tức bị đánh thức bởi một tiếng kêu chói tai. Hoảng hốt, tôi chồm dậy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Những người khác trong siêu thị cũng như tôi, mắt ai cũng mở tròn ngạc nhiên ngó dọc ngó ngang. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu ré lên lần thứ hai thì chúng tôi mới biết phía xảy ra sự việc, rồi tất cả chồm lên, chạy về phía kệ hàng sát ngay bên cửa.
Người chạy đến đầu tiên là người đàn ông trung niên, tay ông cầm một chiếc đèn pin khác đã bật. Khi ông chạy đến giữa kệ hàng và bức tường bên phải thì đứng khựng lại, mắt mở to, mồm cũng há ra. Theo ánh sáng của chiếc đèn pin từ tay ông, chúng tôi nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hãi hùng: người đàn ông to lớn râu xồm nằm co quắp giữa một vũng máu, một phần lưỡi của con dao gọt hoa quả cắm vào cổ ông ta. Rõ ràng là ông ta đã bị chết ngay khi chưa kịp kêu lên. Điều đáng sợ hơn, mặc dù nhìn ông đã chết khá lâu trước đó, nhưng đôi mắt lạnh như đồng thì vẫn cứ mở trừng trừng, miệng cũng há ra, như thể trước lúc chết định kêu lên câu gì đó. Hình dạng kì lạ của ông ta khi chết khiến người ta có cảm giác là trước khi chết ông ấy đã nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp, nên khi chết rồi mà vẻ mặt vẫn nhăn nhúm, méo mó đến đáng sợ.
Tôi chắc chắn là tất cả những ai có mặt ở đó đều như tôi, run lên bần bật, trống ngực đập hoảng loạn, chưa kể tới nữ nhân viên là người đầu tiên phát hiện ra ông ta. Lúc này, cô ấy co ro bên cạnh tường, hai tay bưng chặt miệng, người cứ run lên từng đợt. Sau hai tiếng kêu vừa rồi, giờ đây cô ấy dường như không còn đủ sức lực để kêu lên được nữa. Người mẹ đơn thân nhặt chiếc khăn trải bàn dưới đất lên, trùm vào người cô ấy rồi ôm cô vào lòng, an ủi: “Được rồi, được rồi, không có gì nữa đâu!”
Cô gái sành điệu thì với lấy một chai nước khoáng trên kệ hàng, mở nắp ra đưa cho nữ nhân viên: “Uống một chút đi, sẽ thấy đỡ ngay thôi!”
Nữ nhân viên run rẩy đón lấy chai nước, nhấp mấy ngụm, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy. Còn người mẹ đơn thân thì vẫn xoa lưng cho cô. Mấy phút sau, nữ nhân viên đã có vẻ khá hơn, người đàn ông trung niên thăm dò: “Cô… đã phát hiện ra ông ta như thế nào?”
Nữ nhân viên cố nuốt nước bọt, như muốn nén cơn sợ hãi xuống, tuy nhiên người vẫn run lên: “Tôi dậy đi tiểu, khi đi qua đây… thì bị vướng vào chân của ông ta, tôi nhìn xuống thì thấy… ông ta đã bị giết chết rồi. Ngoài ra, tôi không biết gì nữa.”
Mọi người nhìn nhau. Người phụ nữ béo lẩm bẩm: “Ông ta đã bị giết chết… là bị mưu sát, nói vậy…
Tôi biết bà ấy định nói gì: hung thủ là một trong số chúng ta, đó là một sự thật không nghi ngờ gì. Tuy không ai có mặt ở đó nói ra câu này, nhưng tôi biết tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vì câu nói đó thể hiện rất rõ trên mặt của tất cả mọi người.
“Xem ra, đêm nay chúng ta phải đề phòng một chút.” Gã lông bông tóc đỏ cười lạnh lùng, nói: “Sự việc càng ngày càng thú vị rồi.”
Tôi vô cùng phản cảm trước thái độ và câu nói trên của anh chàng này. Mặc dù lúc trước tôi cũng thấy rất chối trước người đàn ông râu xồm luôn miệng nói tục và lỗ mãng, nhưng dù gì thì đó cũng là một sinh mệnh, huống hồ bây giờ ông ta đã bị giết một cách tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ không thể giữ mồm miệng, tích chút phúc đức được hay sao? Tôi nhìn gã ta - người cảm thấy việc giết một người khác là chuyện thú vị, với vẻ căm ghét, nghĩ thầm, nếu con dao ấy cắm trên cổ cậu thì có lẽ sẽ càng thú vị nhỉ.
Rồi, đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ nhanh như tia chóp. Con dao gọt hoa quả?
Chị cần thứ này, tôi nhớ ra rồi, cậu thanh niên kia đã nói với tôi câu đó và đưa vào tay tôi con dao gọt hoa quả giống hệt như con dao cắm trên cổ người đàn ông to lớn râu xồm.
Trời đất! Mồ hôi toát đầy lưng áo, tôi từ từ quay người lại nhìn thì thấy cậu ta đang lặng lẽ quan sát chúng tôi từ một chỗ tối cách khá xa. Vì ở cách xa nên tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, nhưng tôi đoán chắc, đó là một vẻ mặt lạnh lùng u ám không hề thay đổi mà tôi đã nhìn thấy nhiều lần.
Là sự ngẫu nhiên chăng? Hay là… Trong đầu tôi cứ rối cả lên như tơ vò, tôi từ từ quay đầu lại mà không dám nhìn về phía ấy nữa. Lúc này, tôi có cảm giác như rơi xuống một cái hố băng, toàn thân lạnh toát.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 25 Jun 2018

Chương 10 Suy Đoán


5 giờ 17 phút sáng sớm ngày 25 tháng 9 năm 200x
“Này, này, dậy thôi, chị, dậy nào!”
Người mẹ đơn thân bị đánh thức bởi tiếng gọi khe khẽ, mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn thấy hai thanh niên dưới ánh đèn mờ ảo, chị ta vội hỏi: “Gì thế?”
“Có người bị giết chết rồi mà chị vẫn còn ngủ được sao?” Cô gái sành điệu nói.
Người mẹ đơn thân cười chua chát: “Xảy ra chuyện đó thì tôi làm gì có cách nào? Chả lẽ cứ không ngủ mãi à?”
Cậu thư sinh mặt nhợt chớp mắt nói: “Hình như chị chưa hiểu, hung thủ là một người trong số chúng ta, chúng ta vẫn đang ở trong vòng nguy hiểm”
“Tất nhiên là tôi hiểu. Vì chúng ta vốn đã ở trong sự nguy hiểm rồi, vậy thì việc gì phải sợ khi có thêm một hung thủ nữa cơ chứ!” Người mẹ đơn thân đáp với vẻ mệt mỏi cùng cực: “Huống chi, tôi đâu có biết người đó là ai, mà cũng chẳng biết phải đề phòng thế nào.”
“Đúng là chúng ta luôn ở trong vòng nguy hiểm, nhưng lúc trước thì là từ bên ngoài và cũng không thực sự gây hại đến chúng ta. Nhưng lần này thì khác, mối nguy hiểm có ngay trong chúng ta, hơn nữa đe dọa mạng sống của chúng ta từng giờ từng phút, chúng ta không thể ngồi mà nhìn được nữa.”
Người mẹ đơn thân nhìn cô gái sành điệu chăm chăm: “Vậy cô định thế nào?”
“Chị có nhớ câu cuối cùng mà người đàn ông to lớn râu xồm kia nói vào tối hôm qua là gì không?” Cô gái sành điệu hỏi.
Người mẹ đơn thân ngẫm nghĩ một lúc: “Hình như ông ấy nói, 9 giờ sáng ngày hôm nay cho dù thế nào cũng sẽ ra tay phá cửa, đồng thời đe dọa rằng, bất cứ ai cũng đừng có mà ngăn cản ông ấy.”
“Đúng rồi.” Cô gái thời thường hạ thấp giọng nói: “Để tôi nghĩ xem, ông ta trút ra những lời ấy xong, mấy tiếng đồng hồ sau đã bị người nào đó âm thầm giết chết, điều đó có nghĩa là gì nhỉ?”
Người mẹ đơn thân ngồi thẳng dậy, như đã hiểu ra phần nào: “Ý cô muốn nói…”
“Tất nhiên là như vậy. Ông râu xồm ấy chắc chắn là đã bị ai đó trong số những người không tán thành phá cửa giết chết. Nếu không phải như vậy thì tôi không thể nào nghĩ ra được động cơ nào khác.” Cô gái sành điệu nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Nghĩ mà xem, 9 giờ sáng hôm nay sẽ không có ai nhắc đến chuyện phá cửa nữa, tất nhiên là với điều kiện ba chúng ta không kiên trì đòi hỏi điều đó.” Cậu thư sinh mặt nhợt bổ sung.
Lúc này, người mẹ đơn thân đã hoàn toàn hiểu lý do tại sao hai người đó đến gọi mình, nên chị ta nói: “Tôi hiểu rồi, ngoài ông râu xồm ra, chỉ còn ba chúng ta là tán thành việc phá cửa. Nếu buổi sáng mà chúng ta vẫn kiên trì đòi phá cửa để ra ngoài, thì người bị hại tiếp theo sẽ là một trong số chúng ta.”
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì chị cũng đã hiểu ý của chúng tôi.” Cậu thư sinh mặt nhợt thở phào.
Người mẹ đơn thân nói: “Vậy là hai người đến để bàn với tôi, muốn tôi đừng nhắc đến chuyện phá cửa ra ngoài nữa phải không?”
“Không chỉ là chị, mà chúng tôi cũng như vậy.” Cô gái sành điệu nói, “Tôi nghĩ, chúng ta phải chủ động thể hiện thái độ ngay từ trước khi hung thủ muốn ra tay với chúng ta, làm cho tất cả mọi người biết rằng chúng ta đã bỏ ý định phá cửa ra ngoài.”
Người mẹ đơn thân nhíu mày, nói: “Tôi nghĩ, không đến mức đáng sợ đến thế đâu. Vì chỉ có ông râu xồm kia mới là mối đe dọa chính của họ, chúng ta chỉ là hùa theo ông ta mà thôi. Bây giờ, ông râu xồm đã chết rồi, không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận chúng ta đâu!”
“Ai mà biết được? Dù sao thì hung thủ cũng đã bắt đầu ra tay rồi, với hắn thì việc giết một người và giết mấy người cũng chẳng khác gì nhau.” Cậu thư sinh mặt nhợt nói với vẻ lo lắng, “Tôi sợ hắn sẽ một khi đã làm thì không dừng lại.”
Người mẹ đơn thân thở dài buồn bã: “Thực ra, tôi chẳng hề sợ nếu hắn giết tôi. Thật lòng, tôi cũng đã mệt mỏi chán chường lắm rồi, hắn mà giết tôi thì chính là giải thoát cho tôi.”
Cậu thư sinh mặt nhợt lo lắng nhìn chị ta: “Chị nói như vậy, ý là… không lẽ, sáng mai chị vẫn cứ kiên quyết đòi ra ngoài?”
Người mẹ đơn thân mệt mỏi lắc đầu, nói: “Một mình tôi kiên trì thì có ý nghĩa gì? Mà dù có muốn tôi cũng không có sức. Dựa vào sức lực của một mình tôi thì chắc chắn sẽ không thể nào phá cái cửa kia được. Chuyện đã đến nước này, đành phó mặc cho số phận vậy.”
Cô gái sành điệu nhìn vẻ ủ rũ của người mẹ đơn thân, an ủi: “Chị cũng đừng chán nản quá, biết đâu chúng ta sẽ gặp may, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ có người đến cứu.”
Người mẹ đơn thân cười đau khổ, không nói gì.
Tiếp đó, cô gái sành điệu và cậu thư sinh mặt nhợt tiếp tục an ủi, động viên nhau. Tôi chẳng còn tâm trí nào để nghe họ nói chuyện nữa.
Bây giờ mới là hơn 6 giờ sáng, tôi đoán chắc hẳn họ nghĩ rằng họ nói nhỏ như vậy thì chẳng có ai đang ngủ say nghe thấy. Nhưng họ không biết rằng, tôi chỉ cách họ có hai kệ hàng và kể từ khi xảy ra chuyện giết người, tôi không sao chợp mắt được, toàn bộ đoạn đối thoại của họ đều lọt vào tai tôi.
Tôi cho rằng, phân tích của cô gái sành điệu rất có lý. Đúng là người có động cơ giết người rõ ràng nằm trong số những người phản đối chuyện phá cửa ra ngoài. Tôi đoán, chắc hẳn lúc này cô và bạn trai của cô đã nấp vào một chỗ kín đáo hơn đế tiếp tục phân tích: người đàn ông trung niên, nữ nhân viên siêu thị, người phụ nữ béo và tất nhiên có cả tôi nữa, ai sẽ là người có khả năng là hung thủ nhất?
Tôi buồn bã thở dài, mặc dù phân tích của cô ấy rất có lý, nhưng lại để sót một chi tiết rất quan trọng, đó là những người không có ý kiến gì. Những người này tuy không nói, nhưng chưa chắc trong lòng họ không có suy nghĩ. Trên thực tế, những người cứ lặng lẽ, che giấu suy nghĩ thật của mình mới là những người đáng sợ nhất.
Bỗng nhiên, tôi nhận ra rằng, rất có thể tôi là người duy nhất trong số họ đoán ra được hung thủ thực sự là ai. Nhưng tôi nên làm thế nào bây giờ? Nếu tôi nói với người khác rằng chỉ là vì trước đó tôi nhìn thấy cậu thanh niên ấy đi lại trong siêu thị lúc nửa đêm nên nghi cậu ta sẽ là hung thủ, thì quả thật rất không có sức thuyết phục. Mọi người sẽ nghĩ ngay rằng, cậu ta dậy đi vệ sinh mà thôi, còn tôi chẳng có bằng chứng xác thực nào chứng minh rằng cậu ta giết người. Còn chuyện mấy hôm trước cậu ta ngầm đưa con dao gọt hoa quả vào tay tôi thì đến cả tôi cũng cảm thấy rất lạ lùng, khó hiểu. Vì vậy tốt nhất không kể cho người khác nghe nữa.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nếu tôi không làm gì thì liệu cậu ta có tiếp tục giết người không? Hoặc là cậu ta có ra tay với tôi không? Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy vô cùng lo sợ và bế tắc.
Tôi cứ suy nghĩ miên man như thế mãi cho đến khi mơ màng thiếp đi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 25 Jun 2018

Chương 11 Bí Mật Của Bà Cụ Già


9 giờ 05 phút ngày 25 tháng 9 năm 200x
Đó thực sự là một việc nực cười, tối hôm qua, khi người đàn ông to lớn râu xồm nói rằng 9 giờ sáng ngày hôm sau sẽ phá cửa ra ngoài, hẳn ông ta không thể ngờ được rằng 9 giờ sáng ông ta đã trở thành một cái xác và được đưa vào phía sau một cánh cửa khác - cánh cửa để đồ. Ông ta khá nặng, lần này thì ngoài người đàn ông trung niên, gã lông bông tóc đỏ còn thêm cả cậu thư sinh mặt nhợt nữa mới đưa được ông ta vào trong đó.
Những người còn lại đứng nhìn ba người ấy chuyển xác chết, lau vết máu trong quầng ánh sáng mờ mờ, ảo ảo mà trong lòng không khỏi thấy rùng mình, ớn lạnh. Sau khi ba người đó hoàn tất công việc, cô gái sành điệu vội vàng nói với vẻ vụng về: “Tôi nghĩ, chúng ta cứ ở trong này chờ cứu giúp vậy. Có lẽ… tình hình bên ngoài còn nguy hiểm hơn suy nghĩ của chúng ta.”
Những người khác không có phản ứng gì, còn tôi, tất nhiên hiểu rất rõ dụng ý của cô. Chỉ có gã thanh niên lông bông tóc đỏ châm một điếu thuốc, đứng bên cười khan và nói: “Ha ha, được, một sự lựa chọn chính xác đấy. Như vậy, cô không còn phải lo bị người của phái 'bảo thủ' giết nữa rồi.”
Câu nói đó thốt ra như thể đâm toạc cánh cửa sổ được dán bằng lớp giấy hồ, khiến cho tất cả đều thấy giật mình, ai cũng đều trở nên căng thẳng. Tôi thầm nghĩ, mình cũng được gọi là người của phe 'bảo thủ', còn những người tán thành việc phá cửa thì được coi là phái gì nhỉ? 'Phái cấp tiến' chăng? Hay quá, đúng là ở đâu có con người thì ở đó sẽ có đâu tranh phe phái, cho dù là người ít đến mấy, đó có lẽ chính là căn nguyên đáng buồn của cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ của nhân loại mấy ngàn năm nay.
Câu nói của gã lông bông đánh trúng tim đen của cô gái sành điệu, nên cô không khỏi lúng túng, cúi mặt xuống không nói gì. Nhưng, người đàn bà béo thì giận dữ nói với cậu ta: “Cậu nói thế là có ý gì? Không lẽ nói rằng mấy người chúng tôi giết ông to lớn râu xồm kia chăng?”
Gã lông bông tóc đỏ dài giọng, hừ một tiếng: “Tôi đâu có nói bà, việc gì bà phải xoắn? Bà không thấy làm vậy là lạy ông tôi ở bụi này sao?”
“Lạy ông tôi ở bụi này?” Người phụ nữ béo hít một hoi, giọng the thé: “Cậu… cậu đang nói gì đây? Cậu dám nghi ngờ tôi à? Trời đất, làm sao tôi có thể làm ra cái việc đáng sợ như vậy mới được chứ!”
“Nói thế không thật chính xác.” Gã lông bông tóc đỏ lạnh lùng tiếp: “Chẳng có ai trên mặt có ghi chữ 'hung thủ', nếu chỉ nhìn bề ngoài thì chẳng ai giống hung thủ cả. Nhưng vấn đề là, rõ ràng có người bị giết, ông râu xồm kia không lẽ đã tự cầm dao mà cắm vào cổ mình?”
“Thôi được, nếu đã nói như vậy rồi thì tôi cũng sẽ nói tuột những điều nghĩ trong lòng ra.” Người phụ nữ béo giận dữ, “Nhưng, tôi phải nói rõ là không phải vì cậu vừa nói như vậy với tôi mà tôi quay lại tấn công cậu đâu, tôi không phải là trẻ con. Thực ra, tôi thấy người có khả năng gây ra chuyện này trong chúng ta chính là cậu!”
Gã lông bông tóc đỏ ném nửa điếu thuốc còn lại xuống nền nhà, gầm lên giận dữ: “Bà nói gì? Mẹ kiếp, bà dựa vào đâu mà bảo tôi giống hung thủ giết người?”
“Dựa vào cái mặt xấu xa của cậu!” Người phụ nữ béo nói với vẻ không hề run sợ, “Tôi thấy những người khác đều đàng hoàng, chỉ riêng cậu mới có cái kiểu lớp chớp. Hơn nữa, lúc đầu cũng chính là cậu đã giết chết người đàn ông kia. Cậu là kẻ độc ác, tàn nhẫn, một nhát dao là giết chết người! Sau đó, khi biết rằng đã giết nhầm ông ta, nhưng cậu cũng chẳng hề áy náy một chút nào…”
“Câm ngay, mụ béo kia!” Gã lông bông tóc đỏ không kìm được cơn tức giận, bước tới, chỉ vào mặt người phụ nữ béo, quát: “Tôi lớp chớp à, còn mụ, mụ giống người chắc? Mụ đừng có quên, tối hôm qua, khi ông râu xồm nói rằng sẽ phá cửa ra, chính mụ là người phản đối gay gắt nhất! Hôm qua, tôi đã nói rồi, tôi chẳng theo bên nào, phá cửa đi ra hay ở lại thì cũng vậy, thế thì việc gì mà tôi phải giết ông ấy! Hừ, theo tôi, chính mụ, con người cứ giả bộ là người tốt kia mới có khả năng là hung thủ nhất! Bây giờ, trước mặt mọi người, mụ nói là nghi ngờ tôi, chính là để mọi người không chú ý đến mụ!”
Người phụ nữ béo thở dốc vì tức giận, toàn thân run lên bần bật: “Đúng thế, cậu nói là giữ ý kiến trung lập, nhưng có ma quỷ mới biết trong lòng cậu nghĩ gì! Chưa biết chừng trong lòng cậu đã tính toán đến việc giết ông ấy nên bề ngoài mới nói giữ ý kiến trung lập. Nói thật cho cậu biết, đêm qua, khi vừa nhìn thấy người đàn ông bị giết kia, tôi đã lập tức đoán ngay là cậu! Vì chuyện này, đàn bà hầu như không thể làm nổi còn ông nho nhã và cậu thanh niên mảnh khảnh kia cũng không thể nào gây ra chuyện này được, nếu không phải là cậu thì là ai?”
Tôi nghĩ thầm: nói vậy là sai rồi. Tôi tin là cậu thanh niên kì dị, hành động khác thường trong siêu thị kia hoàn toàn có thể là mối nguy hiểm nhất trong chúng tôi.
Lúc này, gã lông bông tóc đỏ dường như không muốn gầm lên giận dữ nữa, gã lấy lại điệu bộ nhâng nháo, kéo lệch mũ, mắt trơ trơ, dài giọng, nói: “Bà nói đúng, tôi cũng cảm thấy phụ nữ chân yếu tay mềm không thể nào làm ra việc đó được, nhưng còn những mụ béo, mông to như hộ pháp giống mụ thì lại chưa biết đâu được!”
Tôi chắc rằng người phụ nữ béo cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm trước câu nói đó, mặt bà ấy méo đi vì giận dữ, người bà run lên theo từng câu nói: “Được, tôi cũng sẽ không nói gì nữa, nhưng tôi tin, cho dù là bất cứ chuyện gì thì cũng phải để lại dấu vết. Tôi không tin việc giết người trong một cái siêu thị kín như bưng thế này mà lại không để lại dấu vết nào. Tôi sẽ làm rõ chuyện này, xem ai mới là hung thủ đích xác!”
Khi nói những lời này, mắt của người phụ nữ cứ dán chặt vào gã lông bông tóc đỏ, xem ra bà ấy nhằm vào gã thật, và có vẻ quyết tâm tìm cho ra bằng chứng phạm tội của cậu ta. Nhưng điều này khiến tôi thấy hơi thất vọng, vì người mà tôi nghi ngờ không phải là gã lông bông tóc đỏ đó.
Đúng lúc đó, nữ nhân viên co rúm người lại, dường như những lời vừa rồi của người phụ nữ béo đã khiến cô nghĩ tới điều gì đó, cô ấy run rẩy ngẩng đau lên, nói: “Đúng rồi, tôi nghĩ… có thể có ai đó biết ông râu xồm ấy bị ai giết chết.”
Tất cả mọi người đều giật mình và quay lại nhìn nữ nhân viên. Người đàn ông trung niên hỏi: “Cô bảo sao cơ?”
Nữ nhân viên đưa tay lên run rẩy chỉ vào kệ hàng cuối cùng, nói: “Mọi người có cảm thấy là bà cụ cứ nép vào góc kia sẽ nhìn thấy rõ chỗ người đàn ông râu xồm bị giết không?”
Tất cả mọi ánh mắt lập tức dồn vào góc đó. Người phụ nữ béo nói: “Đúng rồi, từ chỗ bà cụ ngồi sẽ thấy rất rõ hiện trường vụ án, có thể bà ấy đã tận mắt thấy ai là hung thủ.”
“Nhưng mà, ai biết được rằng khi ông râu xồm ấy bị giết thì cũng là lúc bà cụ tỉnh dậy?” Cậu thư sinh mặt nhợt nói, “Lúc đó, bà ấy hoàn toàn có thể đang ngủ và không thể chứng kiến cảnh giết người.”
Người phụ nữ béo lắc đầu, nói: “Thông thường thì người già ngủ kém và rất dễ bị đánh thức. Tôi nghĩ, khi hung thủ ra tay giết người không thể không gây ra bất cứ tiếng động nào. Chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi là bà cụ già trong góc kia đã mở mắt và chứng kiến cảnh tượng ấy!”
Cô gái sành điệu nói: “Nhưng tôi thấy bà cụ ấy cứ nép vào trong góc đó, ngày nào cũng cứ đờ đẫn, như thể tâm thần rối loạn vì quá hoảng sợ. Hơn nữa, có thể mắt bà cụ ấy đã mờ, nên dù có nhìn cũng không thấy rõ. Cho nên, muốn hỏi được điều gì đó từ miệng bà cụ cũng không phải là dễ dàng.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 25 Jun 2018

“Tóm lại là, chúng ta cứ thử hỏi xem thì biết ngay thôi.” Người phụ nữ béo nói, mặt quay về phía gã lông bông tóc đỏ, hỏi với vẻ khiêu khích: “Thế nào, cậu có dám để tôi đến hỏi bà cụ không?”
“Cứ tự nhiên” Gã lông bông tóc đỏ nhún vai vẻ bất cần, “Có điều, người hỏi không phải là bà mà là người khác.”
Tôi hiểu ý của gã, nếu để cho người phụ nữ béo hỏi, có thể bà ấy sẽ đưa ra những câu hỏi ngầm chỉ, bất lợi cho cậu, vì thế tôi giơ tay, nói: “Hay là… để tôi hỏi cho.”
Mọi người hầu như không có ý kiến gì. Tôi đang định bước đi thì người đàn ông trung niên đi tới cạnh tôi, nói: “Hai chúng ta cùng hỏi.” Tôi gật đầu với ông.
Những người khác cũng đi theo, tôi và người đàn ông trung niên đi về phía bà cụ trong góc. Bằng kinh nghiệm lần trước, trong lòng tôi đã chuẩn bị rất kĩ càng. Nhưng không ngờ lần này khi chúng tôi ở chỗ cách bà cụ chỉ có mấy bước chân mà bà cũng vẫn không có phản ứng gì. Tôi hơi ngạc nhiên, ngồi sụp xuống chăm chú nhìn bà. Lúc này, nhờ vào ánh đèn vàng vọt từ chiếc đèn pin, tôi mới thấy bà cụ nhắm nghiền mắt như đang ngủ.
Người đàn ông trung niên cũng ngồi xuống và khẽ gọi: “Bà ơi, bà ơi.”
Không có tiếng trả lời.
Tôi cất to giọng gọi: “Bà ơi, bà tỉnh dậy đi.” Bà cụ vẫn không nhúc nhích.
Tôi và người đàn ông ngây người, rồi đột nhiên cả hai chúng tôi dường như đều đồng thời nghĩ đến chuyện gì đó, chúng tôi rùng mình và đưa mắt nhìn nhau kinh hoàng.
Không lẽ, bà cụ đã…
Tôi do dự một chút rồi đưa tay phải ra trước mũi mà cụ, thử xem có còn hơi thở không. Vì thiếu ánh sáng chẳng nhìn thấy gì nên tay tôi chạm vào mũi của bà cụ. Đột nhiên, bà cụ mở bừng mắt khiến tôi giật bắn mình. Còn bà cụ thì cũng hoảng hốt cùng cực, bà ú ớ kêu mấy tiếng, đôi mắt vốn chẳng lấy gì làm to gần như lồi hẳn ra, bà cuống cuồng lắc đầu, cố nép người vào sát bức tường như muốn chui hẳn vào bên trong. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không hiểu sao bà cụ lại có phản ứng dữ dội đến thế.
Tôi thầm nghĩ, phản ứng khiếp sợ của bà cụ lần này lớn hơn hẳn lần trước, có lẽ do giật mình tỉnh giấc thấy có nhiều người đang ở trước mặt nên bà cụ mới sợ hãi như vậy. Nghĩ thế, tôi tìm cách trấn an bà, tôi nhẹ nhàng nói với bà: ''Bà ơi, bà đừng sợ, chúng cháu chỉ muốn hỏi bà một vài điều thôi ạ.”
Chẳng có tác dụng gì, bà cụ vẫn cứ run lên bần bật và từ chối. Người đàn ông trung niên cũng cố dùng hết sự nhẹ nhàng, ôn hòa nói với bà: “Bà ơi, bà đừng sợ, chúng cháu không có ý gì đâu, bà bình tĩnh lại đi.” Nhưng dường như bà ấy không nghe thấy những lời ông ấy nói mà còn tỏ ra khiếp đảm hơn.
Người đàn ông trung niên thở dài, thất vọng quay lại nhìn mọi người. Cô gái sành điệu nói: “Tôi đã nói rồi, chẳng ích gì đâu, thần trí của bà ấy không còn sáng suốt nữa.”
Nữ nhân viên nói bằng giọng thương xót: “Chúng ta đừng vây lấy bà cụ nữa, hình như việc chúng ta xúm đông lại mới khiến bà sợ đến như vậy.”
Tôi và người đàn ông trung niên cùng đứng lên, sau đó mọi người cũng lần lượt rời khỏi chỗ của bà cụ. Tôi quay đầu lại nhìn bà, bà cụ vẫn nhìn như dán mắt vào chúng tôi, toàn thân vẫn run lên từng đợt.
Mọi người quay về chỗ cũ, chẳng hỏi được điều gì nên ai cũng có vẻ thất vọng, một hồi lâu mà chẳng ai nói năng gì.
Không khí nặng nề ấy kéo dài trong mấy phút, người mẹ đơn thân trước đó một hồi lâu không nói năng gì bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy… bà cụ già đó hình như có điều gì hơi không bình thường.”
Cô gái sành điệu thở dài, nói: “Hơi không bình thường thôi sao? Tôi thấy là rất không bình thường. Đầu óc của bà ấy dường như có vấn đề.”
“Vấn đề chính là ở chỗ đó.” Người mẹ đơn thân nói, “Vì sao bà ấy lại không bình thường? Nói cách khác, vì sao mà bà ấy lại sợ đến mức đó?”
“Có thể đầu óc bà ấy vốn đã có chút vấn đề.” Cậu thư sinh mặt nhợt nói.
“Không, không phải vậy.” Người mẹ đơn thân lắc đầu. “Trước khi xảy ra sự việc, tôi thấy thần thái và cử chỉ của bà ấy đều rất bình thường khi chọn đồ trên kệ thực phẩm và kệ đồ dùng. Chỉ từ khi cửa bị đóng lại thì bà ấy mới trở nên dị thường như vậy.”
“Sau đó đã xảy ra nhiều chuyện đáng sợ, có lẽ bà ấy bị những chuyện đó làm cho khiếp đảm.” Cô gái sành điệu nói.
Người mẹ đơn thân nhíu mày nói: “Thế à… Nhưng nghĩ kĩ, cho đến bây giờ, chúng ta cũng chưa hề tận mắt nhìn thấy cái thứ gọi là quái vật. Còn bên ngoài thì lại xảy ra dịch bệnh đáng sợ, chúng ta ở trong này tạm thời được an toàn. Tất nhiên là ai cũng thấy hoảng hốt, sợ hãi trước những sự việc đó, nhưng không có ai lại khiếp sợ tới mức như bà ấy. Mức độ khiếp sợ của bà ấy hơn chúng ta hàng mấy chục lần! Tôi không hiểu, rút cục thì bà ấy khiếp sợ cái gì?”
“Chị nói những điều đó, ý là gì vậy?” Gã lông bông tóc đỏ hỏi.
Người mẹ đơn thân do dự một lát, đáp: “Tôi đoán, liệu có phải bà ấy đã biết một số việc mà chúng ta không biết không nhỉ? Có thể… bà ấy biết rõ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.”
Nghe những lời đó của người mẹ đơn thân, mọi người đưa mắt nhìn nhau, mặt ai cũng lộ rõ một tâm trạng phức tạp khó nói thành lời. Cậu thư sinh mặt nhợt nói với vẻ hoài nghi: “Làm sao như thế được? Chẳng phải bà ấy cũng gặp phải chuyện như chúng ta sao? Làm sao mà bà ấy biết được những chuyện mà chúng ta không biết cơ chứ?”
“Tôi chỉ… đoán thế thôi, chưa hẳn là đã đúng.”
Người mẹ đơn thân nói, “Nhưng trực giác mách bảo tôi là như vậy.”
“Nói như vậy, đúng là…” Cô gái sành điệu nhớ lại, “Ở trong này một thời gian khá lâu rồi mà bà ấy chẳng hề nói với chúng ta câu nào, cũng không hỏi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, mà cứ nép mình vào trong góc với vẻ sợ sệt, cứ như là bà ấy biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Thực sự là rất đáng ngờ.”
“Bà cụ ấy… rút cục là người như thế nào nhỉ?” Nữ nhân viên ngạc nhiên hỏi.
“Xem ra, bà ấy đúng là biết một số chuyện gì đó.” Người phụ nữ béo lẩm bẩm như nói một mình, “Tôi phải đến gần bà ấy mới được, hỏi xem có ra được điều gì không.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 25 Jun 2018

Chương 12 Quái Vật Tấn Công


10 giờ 22 phút ngày 25 tháng 9 năm 200x
Cả buổi tôi, tôi như một kẻ nhìn trộm trong đêm tôi, cứ bí mật bám sát mọi hành động của cậu thanh niên kia. Mặc dù, ngoài tôi ra không có ai nghi ngờ cậu ta là hung thủ, nhưng tôi thì vào trực giác và sự phán đoán của mình. Đáng tiếc là, sau suốt một ngày theo dõi chặt chẽ, tôi không phát hiện ra bất cứ hành động nào khác thường của cậu.
Cậu thanh niên rất láu cá, không lẽ cậu ta biết rằng tôi đang nghi ngờ mình? Nếu thế thì tôi sẽ gặp nguy hiểm mất. Nghĩ đến đây, sống lưng tôi ớn lạnh. Tôi không dám một mình một chỗ nữa mà tìm kiếm những người khác trong siêu thị, và nhận ra rằng, người mà tôi thấy tin cậy nhất lúc này chỉ có thể là người đàn ông trung niên, thế là tôi đi về phía ông ấy.
Khi tôi đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên thì nhìn thấy ông ấy đang lấy tai nghe ra khỏi tai, sau đó khẽ thở dài, ánh mắt hoang mang. Tôi ngồi xuống, hỏi: “Chú sao thế?”
Người đàn ông trung niên nhìn tôi một cái rồi đáp với vẻ buồn bã: “Chiếc mp3 này hết điện rồi.”
Tôi thấy hụt hẫng. Vốn dĩ chúng tôi đều hi vọng nắm được đôi chút tình hình qua chiếc mp3 đó, nhưng nó đã hết điện, và có nghĩa là ngọn đèn cuối cùng dẫn dắt chúng tôi cũng đã tắt. Từ nay về sau chúng tôi sẽ ra sao, điều này quả là vô cùng mờ mịt. Tôi cố nén sự buồn bã, tuyệt vọng trong lòng, hỏi một câu như muốn nhen lên tia hi vọng: “Vậy hôm nay… Chú có nghe được bản tin thời sự nào không?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu hoang mang: “Không, bản tin thời sự hôm nay không nhắc gì đến việc này.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại như thế được nhỉ? Chuyện lớn như vậy mà bản tin thời sự không nhắc đến là sao?”
Người mẹ đơn thân ngồi gần đó nghe thấy đoạn đối thoại giữa chúng tôi, bèn quay đầu sang nói: “Bản tin thời sự không nhắc đến, chứng tỏ sự việc này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì mà chúng ta tưởng tượng.”
Tôi ngạc nhiên nhìn chị ta: “Tại sao?”
“Nếu chuyện này mà vẫn trong tầm kiểm soát của chính quyền thì đã không sợ để cho mọi người biết. Theo tôi, chính vì tình hình rất nghiêm trọng, đến mức không thể nào kiểm soát được nữa thì chính quyền mới lựa chọn cách tránh đi không nhắc đến, bởi vì họ sợ dân chúng hoang mang.”
Nghe nhũng lời phân tích của người mẹ đơn thân, người tôi lạnh toát: “Ý của chị là, tình hình của chúng ta trong này không thể nào cứu vãn được nữa, còn chính quyền thì định sẽ che giấu sự thật?”
Người mẹ đơn thân nhún vai, tỏ ý không có gì để nói.
Tôi nhìn về phía người đàn ông trung niên, nếu là trước đó, ông thường nói ra những lời an ủi, khích lệ, bảo mọi người đừng thất vọng, chán nản. Nhưng lần này thì ông cúi đầu xuống không nói câu nào. Tôi không dám tin, đến cả ông mà cũng buông xuôi.
Đúng vào lúc tôi đang bị sự thất vọng gặm nhâm dần thì bà béo đi tới và giận dữ nói: “Đúng là bà cụ kia sợ quá hóa điên mất rồi, tôi thấy bây giờ đến nói năng bà ấy cũng còn không biết nữa!”
Gần như tôi đã quên mất chuyện bà béo nói rằng sẽ điều tra ra xem ai là kẻ giết người thực sự, bây giờ xem ra bà ấy chỉ là nói cho qua mà thôi. Để thay đổi tâm trạng, tôi đứng dậy hỏi: “Thế nào? Bà điều tra ra được chưa?”
Bà béo thở dài bất lực: “Tạm thời thì tôi chưa tìm ra được bằng chứng xác thực, nhưng tôi sẽ không bỏ qua đâu, tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Trong bụng tôi thầm nghĩ, không biết là bà ấy vẫn đang hận gã lông bông tóc đỏ hay thấy vô vị quá mà định chơi trò trinh thám, có điều tôi cũng chẳng hi vọng gì ở bà ta, vì tôi cảm thấy sự nghi ngờ và mục tiêu điều tra của bà ấy không hề đúng.
Dường như bà béo cũng đọc được suy nghĩ của tôi, nên bà ấy tiến sát lại, ra vẻ bí mật, hạ giọng nói: “Mặc dù chưa xác định chính xác hung thủ, nhưng việc điều tra của tôi cũng không phải là không có kết quả gì. Nói nhỏ nhé, tôi cũng đã có được một số manh mối rồi, chỉ cần điều tra theo hướng đó thì nhất định sẽ làm rõ bộ mặt thật của hung thủ!”
Tôi hơi ngạc nhiên, thế rồi cơn tò mò nổi lên, đang định hỏi cho rõ ràng, thì người mẹ đơn thân đột nhiên đứng dậy, “Suỵt” một tiếng rồi nói với chúng tôi bằng vẻ căng thẳng: “Mọi người nghe này, bên ngoài ấy!”
Tôi và bà béo lập tức dỏng tai lên lắng nghe, nhưng không thấy có tiếng động khác thường nào. Một hồi lâu sau, tôi nghi hoặc hỏi lại: “Sao cơ, bên ngoài có tiếng động gì à?”
Người mẹ đơn thân sợ hãi, toàn thân run lên: “Tôi lại nghe thấy… tiếng kêu của con quái vật ấy!”
Tôi giật thót mình, những người khác cũng đã nghe thấy lời của chị ta, nên lập tức dồn lại một chỗ. Ai cũng nín thở lắng nghe, khiến siêu thị im lặng như chết. Thế rồi đột nhiên, một tiếng gầm lớn vọng từ ngoài cửa vào. Tiếng gầm ấy vừa chói tai vừa khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Bà béo kêu lên: “Trời ơi, nó ở ngay ngoài cửa!”
“Đừng lên tiếng!” Người đàn ông trung niên khẽ quát, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta rút lui về phía sau!”
Chẳng cần ông ấy nói thì mọi người cũng đã lùi lại phía sau theo bản năng. Một tiếng gầm nữa vang lên, đáng sợ hơn lần trước và còn kèm theo cả tiếng động rất lớn, đó là tiếng của một vật lớn đập vào cánh cửa cuốn bằng thép! Lúc này, tôi đã sợ đến mức sắp ngất.

“Rầm, rầm…!” Tiếng đập cửa mỗi lúc một to, và mỗi lần như vậy lại như một nhát búa gõ vào tim tôi. Tất cả chúng tôi chẳng khác gì bầy chuột bị con mèo dữ dồn vào chân tường, khiếp sợ nhưng không làm gì được. Nữ nhân viên không chịu nổi đã lăn ra ngất xỉu và được người đàn ông trung niên đỡ. Cô gái sành điệu thì nhào vào lòng bạn trai, giọng méo đi vì sợ: “Con quái vật ấy… biết trong này có người!”
Gã lông bông tóc đỏ dường như sực nhớ ra điều gì: “Súng! Khẩu súng kia đâu?!”
Người đàn ông trung niên nói: “Khóa ở trong ngăn kéo thu ngân ấy, còn chìa khóa thì ở trên người cô nhân viên!”
Gã lông bông tóc đỏ không nói gì, lập tức chồm tới tìm lấy chiếc chìa khóa trong túi áo của nữ nhân viên, sau đó lấy hết can đảm bước tới bên quầy thu ngân ở gần cửa, run rẩy mở ngăn kéo và lấy khẩu súng ra, rồi nhanh chóng lùi trở lại, chĩa nòng súng ra phía cửa.
Chúng tôi và 'con quái thú' ấy đối đầu với nhau như vậy qua lần cửa sắt. Con quái vật dường như biết được những người bên trong cầm vũ khí nên đã thôi gào thét và đập phá cửa. Chúng tôi chờ trong im lặng khoảng mấy phút cho đến khi xác định chắc chắn là bên ngoài đã yên tĩnh trở lại. Cô gái sành điệu hỏi với vẻ thăm dò: “Con quái vật ấy… đã đi chưa?”
Không ai trả lời, vì tất cả vẫn đang chăm chú nhìn ra phía cửa. Chừng mười, hai mươi phút sau, chắc chắn là bên ngoài không còn bất cứ tiếng động nào nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Gã lông bông tóc đỏ từ từ hạ khẩu súng từ nãy cứ chĩa về phía cửa xuống.
“Hôm ấy, mọi người… ai nói rằng con quái vật đã đi xa rồi?” Bà béo nói mà vẫn chưa hết cơn sợ, “Tôi thấy nó chưa hề đi đâu cả, nó luôn ở ngay gần đây! Chỉ cần chúng ta bước chân ra ngoài thì chỉ có đường chết!”
“Bên ngoài có con quái vật đáng sợ như vậy mà chính quyền bỏ mặc thật sao?” Nữ nhân viên đã tỉnh lại, nước mắt lưng tròng.
“Ai mà biết tình hình bên ngoài tệ đến mức nào? Có lẽ chính quyền đã không thể kiểm soát nổi nữa rồi.” Cậu thư sinh mặt nhợt nói.
Gã lông bông tóc đỏ đi đến bên quầy thu ngân, cất khẩu súng vào trong ngăn kéo, sau đó tới bên nữ nhân viên trả lại chiếc chìa khóa và nói: “Lần này đừng khóa ngăn kéo nữa, tôi nghĩ, con quái vật ấy lúc nào cũng có thể quay trở lại, chúng ta phải luôn sẵn sàng lấy nó ra để phòng thân.”
“Trời đất, không có lẽ chúng ta cứ phải ở trong này với trạng thái lúc nào cũng lo sợ nơm nớp sao?” Cô gái sành điệu nói với vẻ lo lắng. “Không biết những ngày như thế này đến bao giờ mới chấm dứt đây?”
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Nỗi khiếp sợ như một chiếc túi hơi độc hại căng phồng, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những việc khác nữa, bụng thầm nhủ, bên trong thì có hung thủ giết người, bên ngoài thì có quái vật. Thượng đế ơi, tôi phát điên lên mất, muốn chết mất thôi!
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 26 Jun 2018

Chương 13 Tiếng Bước Chân Trong Đêm


12 giờ 05 phút ngày 26 tháng 9 năm 200x
Tôi suy nghĩ một lúc, bây giờ tôi có hai sự lựa chọn: một là lúc nào cũng phải cảnh giác, lúc nào cũng phải để ý đến bất cứ sự thay đổi nào xung quanh, chỉ cần một cơn gió, một ngọn cỏ lay động cũng lập tức phản ứng; hai là, mặc kệ tất cả, cần ngủ cứ ngủ, cần thế nào thì cứ thế mà làm, mọi chuyện mặc cho số phận.
Kết quả của hai sự lựa chọn ấy tôi cũng đã nghĩ rồi, nếu theo sự lựa chọn thứ nhất, thì có thể tạm thời bảo toàn được tính mạng, nhưng ngày nào cũng phải sống trong trạng thái phấp phỏng lo âu, đến một ngày nào đó rất có thể trở thành một kẻ tâm thần. Còn theo sự lựa chọn thứ hai thì tất nhiên không mệt mỏi như vậy, nhưng chẳng biết sẽ trở thành khách hàng của nhà hỏa táng lúc nào không biết, vốn dĩ, tôi cũng đã định làm giống như người mẹ đơn thân, coi cái chết là sự giải thoát, nhưng đến khi định làm như thế thật thì lại nhận ra rằng mình chưa thực sự buông bỏ mọi thứ trên đời được.
Tôi cứ trăn trở, nhíu mày nhăn trán như vậy mãi mà vẫn không biết nên chọn theo cách nào.
Nhìn lên đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm, những người khác trong siêu thị hẳn là đã ngủ rồi? Hay là cũng đang thức như tôi, đối diện với sự lựa chọn khó khăn giống tôi?
Tôi thần người ra. Thế rồi, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề vọng từ nhà vệ sinh ra.
Có ai đó đi vệ sinh chăng? Nhưng, sao người ấy lại đi chậm như vậy, một hồi lâu sau mới lại nghe thấy tiếng bước chân thứ hai, hình như người ấy khó khăn lắm mới cất được bước chân thứ hai. Rút cục là ai nhỉ?
Chờ chút.
Tôi nín thở, máu trong người dường như cũng ngừng chảy. Bỗng nhiên, tôi ý thức được một vấn đề, nếu có người đi vệ sinh thì tôi đã phải nghe thấy tiếng của họ đi vào nhà vệ sinh lúc trước chứ không giống như bây giờ chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi ra.
Có thể là ai từ nhà vệ sinh đi ra được nhỉ? Và tại sao tiếng bước chân của người ấy kì quặc đến thế, không một chút thay đổi nào, từng bước, từng bước một… chậm chạp và nặng nề, giống như một cái xác không hổn.
Một cái xác không hồn? Một con ớn lạnh chạy dọc người, mồ hôi toát ra, tóc trên đầu cũng dựng ngược cả lên. Trời ơi, sao tôi lại có thể nghĩ ra một cụm từ chuẩn xác và đáng sợ đến thế?!
Tiếng bước chân nặng nề đó vẫn đang tiếp tục, cơn hoảng sợ trong lòng đã lên đến đỉnh điểm. Tôi không biết những người khác có nghe thấy không? Hay là họ nghe thấy nhưng không chú ý như tôi?
Trông ngực tôi đập thình thịch, cố đoán xem tiếng bước chân ấy đi về phía nào, và còn cách chỗ tôi bao xa, liệu có bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi hay không?
Điều đáng sợ là, tiếng bước chân ấy rất khó phán đoán, nó lúc gần lúc xa, lúc mạnh lúc yếu, điều duy nhất không thay đổi là tiết tấu chậm chạp của nó. Không có sức mạnh, không có thay đổi, thậm chí là không có sức sống. Thần kinh yếu ớt của tôi bị tra tấn tới mức sắp loạn lên mất rồi.
Thế rồi, đột nhiên, tiếng bước chân ấy dừng lại và biến mất, hệt như lúc nó xuất hiện, không để lại dấu vết gì.
Tôi lặng lẽ chờ cho tới 12 giờ 30 phút, tiếng bước chân ấy vẫn không thấy xuất hiện trở lại, lúc đó trống ngực mới dần bớt dồn dập, toàn thân nhũn xuống như bị lấy hết sức lực. Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn không biết tiếp sau đây sẽ phải làm gì, nên duy trì sự cảnh giác hay ngủ một giấc. Những mâu thuẫn trong sự lựa chọn ấy lại bày ra trước mặt tôi.
Thế rồi, bỗng nhiên tôi nhận ra, đứng trước sự lựa chọn không phải là điều đau khổ nhất, khi mà bạn tưởng rằng có sự lựa chọn nhưng thực chất không có sự lựa chọn nào, đó mới là điều khiến người ta đau khổ nhất. Việc này cũng giống như có người đưa ra cho bạn câu hỏi: mẹ bạn và người yêu cùng rơi xuống nước, bạn sẽ cứu ai?
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 26 Jun 2018

Chương 14 Người Chết Thứ Hai


7 giờ 50 phút ngày 26 tháng 9 năm 200x

Trong trạng thái nửa thức nửa ngủ, tôi nghe thấy có tiếng hô, rồi tiếng kêu hoảng hốt.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy có mấy người đang xúm lại ở chỗ vách tường bên trái, trực giác mách bảo tôi rằng, lại xảy ra chuyện rồi.
Tôi gạt 'chiếc chăn' trên người ra, đứng dậy bước thật nhanh đến đó để nhìn, và thế rồi trong đầu tôi như có một tiếng nổ lớn.
Lại một người khác bị giết hại, đó là bà béo. Bộ dạng của bà ta lúc chết giống hệt người đàn ông to lớn râu xồm: mặt méo mó, đôi mắt mở trừng trừng đầy vẻ kinh hoàng, miệng há hốc ra. Điều duy nhất không giống là, con dao gọt hoa quả đã cướp đi mạng sống không phải cắm vào cổ mà vào đúng quả tim.
Mặc dù trước đó tôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy người bị hại tiếp theo thì vẫn không khỏi thấy kinh hoàng và muốn xỉu.
Lúc này, tất cả người có trong siêu thị đều đã xúm quanh, một vài người bưng miệng không kìm được vẻ kinh hoàng.
“Ai là người phát hiện ra bà ấy đầu tiên?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Là… là tôi.” Cậu thư sinh mặt nhợt nói với vẻ bàng hoàng, “Tôi tỉnh giấc hơi sớm, định sang chỗ này lấy ít nước uống thì nhìn thấy bà ấy… bị giết chết.”
Người đàn ông trung niên ngồi xổm xuống, sờ lên tay và chân của người chết, nói: “Chân tay bà ấy đã cứng lại hoàn toàn, xem ra bà ấy đã chết mấy tiếng đồng hồ rồi, có lẽ bà ấy bị giết vào ban đêm.”
Cô gái sành điệu gần như không đứng vững được nữa, người cô cứ run lên, “Sao… sao bà ấy lại bị giết chết?” Giọng của cô nghe có phần buồn cười, như thể người đàn ông to lớn râu xồm lúc trước là đáng chết.
“Trong chúng ta có một con quỷ giết người, bây giờ thì nó đã giết người chẳng cần đến lý do rồi.” Người mẹ đơn thân khẽ nói.
“Trời đất, sao lại như thế được…” Nữ nhân viên bưng miệng, nước mắt ngân ngấn, “Như thế này thì ai trong chúng ta cũng có khả năng bị giết chết.”
Câu nói đó của nữ nhân viên khiến tôi thấy run. Có một khoảnh khắc mà suýt nữa tôi bị câu nói của cô ấy làm cho nhầm lẫn, tin rằng trong chúng tôi xuất hiện một con quỷ giết người không lý do biến thái, nhưng may sao tôi kịp thời trấn tĩnh, để đầu óc trở lại sự sáng suốt. Tôi làm được như vậy là bởi vì, trong đầu tôi chợt nhớ đến mấy câu mà bà béo nói tôi hôm qua: “Tôi tin rằng dù là bất cứ việc gì cũng sẽ để lại dấu vết. Tôi không tin có người giết chết người khác trong một không gian đóng kín như siêu thị này lại không để lại dấu vết gì. Tôi sẽ điều tra rõ sự việc này, xem ai mới là hung thủ đích thực!”
Tôi hít một hơi thở thật sâu, bụng nghĩ, tôi đã phần nào hiểu được vì sao bà ta bị giết rồi.
Phải rồi, tối hôm qua bà ta đã úp úp mở mở nói với tôi rằng đã điều tra ra một vài manh mối, chỉ cần tiếp tục theo hướng đó, nhất định sẽ làm rõ bộ mặt thật của hung thủ. Thế rồi, mấy tiếng đồng hồ sau khi nói ra những lời ấy, bà ta đã bị hung thủ sát hại. Rõ ràng là hung thủ đã cảm thấy sự tồn tại của bà ta là một mối đe dọa. Nhưng rồi, tôi lại thấy nghi ngờ, nếu tôi không đoán nhầm thì việc điều tra của bà ta nhằm vào gã lông bông tóc đỏ, cũng có nghĩa bà ta là mối đe dọa ấy lớn nhất với gã. Bây giờ, bà ta đã bị giết chết rồi, không lẽ hung thủ là…
Bất giác tôi đưa mắt nhìn gã lông bông tóc đỏ, không ngờ, gã cũng đang nhìn tôi. Tôi giật mình rời ánh mắt đi, còn gã thì lại nhìn tôi dữ dằn và hỏi: “Này, nhìn kiểu đó là có ý gì đây?”
Mọi người đều quay lại nhìn hai chúng tôi, tôi lúng túng giải thích: “Không… chẳng qua là tôi vô tình nhìn thôi, chẳng có ý gì cả.”
Gã lông bông tóc đỏ trợn mắt lên nói: “Bộ cho rằng tôi là hung thủ giết người đây hả?”
Tôi run lên, trong lòng càng cảm thấy hoảng hốt. Người đàn ông trung niên bước đến bên gã lông bông tóc đỏ, nói: “Này, người ta đã nói là không có ý đó rồi, sao cậu vẫn chưa chịu thôi thế?”
Gã lông bông tóc đỏ châm một điếu thuốc, quay người đi, ném lại một câu lạnh lùng: “Hừ, dù thế nào thì mọi người cũng chẳng coi tôi là người tốt, đúng không?”
Tôi không muốn đôi co về chuyện này kẻo gã ta lại căm hận tôi, nên chuyển chủ đề câu chuyện, tôi hỏi đám đông: “Đúng rồi, đêm hôm qua mọi người có nghe thấy tiếng bước chân không?”
Cậu thư sinh mặt nhợt nói: “Ban đêm có người vào nhà vệ sinh thì tất nhiên phải nghe thấy tiếng bước chân rồi. Sao thế?”
Tôi lắc đầu nói: “Không, đó không phải là tiếng bước chân bình thường, mà là tiếng bước chân rất chậm, rất nặng, thiếu sức sống và rất kì lạ.”
Cô gái sành điệu rùng mình: “Thôi! Đừng có nói một cách đáng sợ như vậy được không? Tình hình bây giờ cũng đủ khiếp lắm rồi!”
“Nhưng, tiếng bước chân mà tôi nghe thấy đúng là như thế mà…”
Người mẹ đơn thân, cô gái sành điệu và cậu thư sinh mặt nhợt đều quay sang nhìn nhau, mặt ai cũng đầy vẻ hoang mang. Cậu thư sinh mặt nhợt lắc đầu, nói: “Chúng tôi không nghe thấy tiếng bước chân lạ kì nào như thế cả.”
Tôi rất lấy làm ngạc nhiên: “Sao lại như thế được nhỉ? Tiếng động ấy tuy không lớn, nhưng rất rõ, sao lại chỉ có một mình tôi nghe thấy?”
Cậu thư sinh mặt nhợt nói: “Chắc tại ngủ mơ thôi?”
Nghe cậu ta nói như vậy, tôi cũng không dám chắc lắm rằng chuyện đêm qua là thực hay là mơ nữa. Tôi chỉ nhớ là lúc đó tôi đang dở thức dở ngủ. Nhưng cho dù là thế nào thì ấn tượng của tôi về tiếng bước chân ấy cũng rất rõ ràng, có điều, bây giờ không thể nói rõ được rằng nó xuất hiện trong giấc mơ hay trong hiện thực. Tôi lấy làm tiếc là lúc đó không véo vào người một cái để xác định chắc chắn.
Trong lúc đang tự trách mình như vậy, vô tình ánh mắt tôi lướt qua nữ nhân viên thì thấy cô ấy đang cúi đầu, mặt thoáng hiện một vẻ hoảng hốt, rõ ràng là phản ứng trước những lời nói vừa rồi của tôi, nhưng nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ấy lập tức lấy lại vẻ bình thường. Tôi thấy hơi nghi ngờ, không biết vì sao cô ấy lại có vẻ thể hiện lạ lùng như thế, và càng không hiểu vì sao cô ấy lại cố tình che giấu nó.
Đúng lúc đó, người đàn ông trung niên nói: “Thôi nào, bây giờ đừng nói những chuyện ấy nữa, chúng ta hãy khiêng bà ấy vào trong phòng để đồ đi đã.”
Tôi nén thở dài, tình hình hiện tại mỗi lúc một thêm phức tạp. Mục tiêu nghi ngờ của tôi bắt đầu lung lay thay đổi, bây giờ tôi không biết là rút cục thì thấy nghi ngờ ai nhiều hơn. Nhưng tôi biết, thời gian để chúng tôi làm rõ câu đố này không còn nhiều, vì bây giờ, trong nhà để đồ đã có ba xác chết rồi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 26 Jun 2018

Chương 15 Ba Tiếng Súng Nổ


9 giờ 45 phút tối ngày 26 tháng 9 năm 200x
Này, này, em định đi đâu đây?” Cậu thư sinh mặt nhợt ngồi dưới sàn nhà nhìn cô bạn gái đang đứng dậy.
Cô gái sành điệu quay lại, nói: “Em thấy hơi đói, đi lấy chút gì đó để ăn, anh có ăn không?”
“Anh không ăn.” Chàng thư sinh mặt nhợt quân chặt chiếc 'chăn' vào người, “Em mau quay trở lại đấy nhé.”
Cô gái sành điệu nhìn cậu ta, thở dài: “Nhìn anh kìa, cả ngày cứ co lại trong góc với chiếc khăn trải bàn ấy, còn sợ hơn cả em, anh có còn là đàn ông không vậy?”
Cậu thư sinh mặt nhợt biện hộ: “Không phải là anh sợ, mà là thấy hơi lạnh, nên mới choàng tấm khăn trải bàn đây chứ!”
“Chính vì trong lòng anh thấy sợ nên mới thấy lạnh.”
“Gia Gia… lại có người bị giết nữa rồi, em không sợ thật à?”
“Tất nhiên là em sợ. Em còn mong có anh bảo vệ. Anh còn nói là sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ em. Nhưng anh thử nhìn lại bộ dạng của mình lúc này xem, anh bảo em dựa vào anh như thế nào được?”
Cậu thư sinh mặt nhợt đỏ mặt nói: “Em đừng có nói như vậy, đừng có coi thường anh! Anh đã nói thì anh sẽ làm!”
“Là em muốn coi thường anh ư? Nếu anh muốn em chống mắt lên nhìn thì hãy làm đi! Suốt ngày anh cứ co lại trong góc đó…”
Tiếng nói của họ nhỏ dần, tôi không còn nghe rõ đoạn đối thoại sau đó, mà thực ra, những lời qua lại giữa các đôi tình nhân vẫn không nên để cho người khác nghe thấy kẻo người ta cười. Đáng tiếc là, đến lúc đó họ mới ý thức được điều này.
Có điều, cũng phải nói lại rằng, nhờ có sự cãi cọ của 'cặp đôi này' nên tôi mới cảm thấy bớt vô vị, thừa thãi. Một lát sau, người mẹ đơn thân đến ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Chúng ta nói chuyện một lát, được không?”
“Được.” Tôi ngồi dịch ra một chút, hóa ra, không chỉ một mình tôi cảm thấy vô vị.
“Tôi có một cậu con trai 5 tuổi rất đáng yêu.” Chị nhìn tôi và nói, ánh mắt không giấu được vẻ yêu thương.
“Tôi biết.” Tôi gật đầu đáp.
“Không, còn nhiều điều lắm!” Chị nói với vẻ buồn bã, “Chân của con trai tôi bị tật bẩm sinh. Cháu… không đi được.”
Tôi há hốc mồm.
Người mẹ đơn thân như chìm trong những ký ức, ánh mắt vô hồn cứ nhìn vào bức tường trước mặt, giọng trầm buồn: “Khi tôi có bầu cháu được 7 tháng, bác sĩ siêu âm đã nói với tôi rằng, chân của cháu có tật, khuyên tôi bỏ đứa bé. Nhưng tôi không nỡ, vì tôi quá yêu nó, tôi đã phải trả một cái giá rất rất lớn cho sinh mệnh nhỏ nhoi ấy. Vì vậy tôi bất chấp mọi lời khuyên, quyết tâm giữ đứa bé lại. Vì chuyện này, chồng tôi đã ly hôn. Anh ta thấy không thể nào tiếp tục sống với một người cố chấp và thiếu lý trí như tôi, đồng thời cũng không thể nào ngày ngày nhìn bàn chân phải dị dạng của đứa bé (chân phải của con tôi không có ngón, đùi cũng bé hơn hẳn đùi bên trái). Bác sĩ nói đứa bé này sẽ phải sống suốt đời trên chiếc xe lăn…”
Người mẹ đơn thân ngửa mặt hít một hơi thật sâu, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, nhưng không sao giấu được giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: “Nhưng tôi không tin. Tôi không tin rằng chân của con tôi không có cách chữa trị. Để chữa bệnh cho con, tôi đã chạy khắp các bệnh viện, thử nghiệm với rất nhiều phương pháp chữa trị, nhưng hiệu quả thì rất ít. Tôi cũng đã tiêu hết số tiền mình có, thậm chí bán cả ngôi nhà trong nội thành để chuyển ra sống trong một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô. Nhưng tôi không hề tiếc, chỉ cần chữa được bệnh cho con thì dù thế nào tôi cũng chịu.”
Tôi nghe mà trong lòng không khỏi thấy buồn thương, bèn hỏi: “Vậy bây giờ chân của con trai chị khá hơn rồi chứ?”
Đôi mắt u tối của người mẹ đơn thân chợt sáng lên đôi chút: “Vâng, có khá hơn một chút. Tôi làm theo lời khuyên của một bác sĩ, đó là tăng cường vận động ở chân bị tật, rồi tiến hành mát xa thường xuyên, kích thích chân bị tật phát triển. Tôi kiên trì như vậy trong vài ba năm, ngày ngày dìu con đi bằng chân phải, rồi mát xa cho cháu khoảng một tiếng trước khi đi ngủ, quả nhiên cũng có được một số tiến bộ. Bây giờ thì cháu đã có thể vịn vào những đồ vật trong nhà đi được ít bước. Chỉ như vậy thôi mà tôi đã vui mừng khôn xiết, nhưng con trai tôi lại thấy chưa thỏa mãn. Nó nói với vẻ rất tin tưởng rằng: 'Mẹ ơi, con sẽ tiếp tục rèn luyện, con có một ước mong sau này sẽ trở thành quán quân chạy cự ly ngắn!' Nó còn bảo tôi đừng kể lại với ai, vì đó là bí mật giữa tôi và nó…”
Nghe đến đây thì nước mắt giàn giụa trên mặt tôi, nơi mềm yếu nhất trong trái tim tôi cứ dâng trào. Nhưng lạ thay, người mẹ đơn thân ấy không hề khóc, chị thở phào, nhìn và nói với tôi: “Thật xin lỗi vì đã nói những chuyện chẳng đâu vào đâu này. Tôi thật phiền phức phải không?”
“Không”, tôi lắc đầu nói: “Cảm ơn chị đã chia sẻ với tôi những buồn vui trong lòng và cả bí mật của con trai chị nữa.”
Người mẹ đơn thân nhìn chăm chú vào mắt tôi, một hồi lâu sau chị lại thì thào với tôi: “Tôi tiết lộ một bí mật nhé.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 26 Jun 2018

Rồi chị ấy từ từ ghé sát miệng vào tai tôi, khẽ nói: “Tôi nghĩ, tôi đã biết một số nguyên nhân đưa đến những chuyện này là như thế nào. Ở bên trong, bên ngoài xảy ra chuyện gì tôi cũng đều biết.”
Tôi tròn mắt, ngạc nhiên: “Sao cơ? Sao chị lại biết?”
Chị ấy đáp: “Đã lâu như vậy rồi, chúng ta cũng đã nghĩ rõ ràng rồi, không đúng sao?”
Cái đầu chậm chạp của tôi cố gắng tìm hiểu: “Rút cục… là chuyện gì?”
Người mẹ đơn thân đứng lên, nói: “Tôi cũng chỉ đoán vậy, nhưng không có bằng chứng đầy đủ, do đó không tiện nói ra. Tôi sợ… ảnh hưởng đến người nghe.”
Chị ấy càng nói, tôi càng không hiểu, đang định hỏi cho rõ ràng thì chị ấy đã nhìn tôi với ánh mắt rất buồn rồi nói: “Cảm ơn vì đã nói chuyện với tôi. Từ nay về sau, chú ý tự lo liệu cho mình nhé.” Nói xong, chị ấy quay người bỏ đi, dần dần khuất sau mấy kệ để hàng.
Tôi cứ ngây người trơ mắt, một hồi lâu cũng không lấy lại bình thường. Chị ấy nói: chúng tôi đều đã nghĩ rõ ràng rồi là có ý gì nhỉ? Lại còn nói sợ ảnh hưởng đến tôi là sao? Rút cục thì chị ấy muốn ám chỉ điều gì? Nếu chị ấy đã nghĩ rõ ràng rồi thì sao lại không thể nói cho mọi người biết? Một loạt câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi, mỗi lúc một mở rộng thêm, khiến tôi thấy rất nặng nề, ngột ngạt.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng súng nổ “pằng”. Tiếng súng ấy đồng thời cũng làm cho một bộ phận nào đó trong đầu óc tôi dường như cũng nổ tung. Tôi dự đoán đã xảy ra chuyện gì đó, hai mắt tôi sầm hẳn lại. Tôi vùng dậy, loạng choạng lao đến chỗ có tiếng súng nổ. Một cảnh tượng hãi hùng bày ra trước mắt tôi: người mẹ đơn thân mà mới chỉ ít phút trước đây còn nói chuyện với tôi, giờ đây nằm gục bên chân tường, bức tường phía sau lưng dính đầy máu. Viên đạn đã xuyên từ miệng ra đến sau gáy của chị. Còn gã lông bông tóc đỏ đang quỳ bên cạnh, trong tay cầm khẩu súng.
“Không!…” Tôi gào lên, nước mắt trào ra.
Tiếng bước chân dồn dập, những người khác trong siêu thị lúc này đều đã chạy đến nơi, ai cũng há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng đó.
Gã lông bông tóc đỏ lúc này dường như cũng đã ý thức được điều gì, ném vội khẩu súng sang bên và cuống quýt giải thích: “Không, không phải là tôi làm! Chẳng qua, tôi là người ở gần nhất. Nghe thấy tiếng nổ, tôi lập tức chạy lại ngay và đã thấy chị ấy nổ súng tự sát rồi! Tôi đến gần để xác định và tiện tay cầm khẩu súng lên thôi!”
“Đủ rồi! Anh chính là hung thủ giết người!” Cô gái sành điệu nói bằng giọng nghiêm khắc, “Sự thật đang bày ra trước mắt, anh còn chối cãi à? Lần này thì anh chưa kịp trốn thoát, nên mới bị chúng tôi bắt được tại hiện trường!”
Rồi không chờ gã lông bông tóc đỏ nói, cô quay sang nói với người đàn ông trung niên và bạn trai: “Hai người còn đứng ngây ra làm gì? Mau khống chế anh ta đi!”
Cậu thư sinh mặt nhợt dường như muốn chứng minh cho bạn gái thấy nên dốc hết cam đảm bước lên hai bước. Gã lông bông tóc đỏ cầm khẩu súng lên, chỉ vào cậu thư sinh mặt nhợt: “Đừng có lại đây!”
Không ai dám động đậy và cứ đứng đờ ra. Tôi nghĩ, lúc đó có lẽ đầu óc tôi đã bị nỗi buồn đau lấp đầy nên cũng không có bất cứ phản ứng nào. Thật ra, qua những ấn tượng có được trong cuộc trò chuyện với người mẹ đơn thân mấy phút trước, đặc biệt là vẻ tuyệt vọng của chị khi câu nói sau cùng với tôi, thì tôi đã đoán được chị ấy có ý định tự sát thật. Nếu lúc đó tôi đứng ra nói mấy câu, chứng minh rằng những lời gã lông bông tóc đỏ nói là thật, thì có lẽ đã tránh được bi kịch xảy ra ngay sau đó. Nhưng, đáng tiếc là, đầu óc tôi chỉ còn đầy nỗi buồn đau, rối ren nên đã chẳng làm gì cả.
Cậu thư sinh mặt nhợt không hiểu bị trúng bùa hay kích động mà khác hẳn với vẻ nhút nhát hàng ngày, vẫn cứ thăm dò đi về phía gã lông bông tóc đỏ, miệng thì nói: “Này, đừng kích động, anh hãy bỏ súng xuống được không?”
“Tôi đã nói rồi, chớ lại gần đây!” Gã lông bông tóc đỏ gầm lên, tay vung khẩu súng, “Đừng có ép tôi phải nổ súng!”
“Nếu anh mà nổ súng thì anh đúng là hung thủ giết người!” Cậu thư sinh mặt nhợt nhìn thẳng gã lông bông tóc đỏ.
“Im mồm! Bớt giở trò giả tạo ở đây đi!” Gã lông bông tóc đỏ gầm lên, “Chẳng phải các người đã coi tôi là kẻ giết người sao? Các người luôn nghi ngờ tôi, không đúng sao? Là vì tôi ăn mặc như thế này, tóc nhuộm như thế này nên mọi người mới không coi tôi là người tốt! Các người là những kẻ khôn, đánh giá con người qua vẻ ngoài mà không hề chịu nghe tôi giải thích, tự cho mình quyền kết tội cho tôi!”
“Chúng tôi đâu có kết tội cho anh.” Cậu thư sinh mặt nhợt vẫn từ từ nhích chân về phía trước, “Chúng ta hãy ngồi lại thảo luận về chuyện vừa mới xảy ra, được không? Anh hãy bỏ súng xuống đi.”
“Chớ có tiến thêm bước nào nữa!” Gã lông bông tóc đỏ đã lùi đến chân tường, vẻ mặt của gã trông dại hẳn đi, bàn tay cầm khẩu súng cứ run lên, “Các người tưởng là tôi không biết trong bụng các người đang nghĩ gì à? Các người thuyết phục tôi rồi chờ tôi lo đãng là sẽ xông lên, khống chế tôi. Đừng có mơ! Tôi sẽ không để các người toại nguyện đâu…”
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên.
Tất cả đều sững sờ, kể cả gã lông bông tóc đỏ, gã nghi hoặc nhìn vào khẩu súng dường như không biết mình vừa làm gì. Cậu thư sinh mặt nhợt ở ngay trước mặt gã lông bông tóc đỏ cũng như vậy, cậu nhìn vào ngực, rồi sau đó đau đớn ôm lấy ngực, hai chân khuỵu xuống. Cô gái sành điệu kêu lên một tiếng thảm thiết rồi nhào lên, đõ lấy bạn trai và gào khóc: “Anh Hằng! Anh sao thế? Trời ơi, anh đừng làm em sợ!” Rồi cô giơ tay nhìn, bàn tay dính đầy máu, cô lại nhìn lên ngực bạn trai, ở đó là một lỗ đen đang rỉ máu, cô lắc đầu một cách đau đớn rồi ôm bạn trai khóc rông lên.
“Gia Gia…” Cậu thư sinh mặt nhợt nhìn bạn gái với vẻ khó nhọc, giọng nói yếu ớt, “Anh có thể được coi là… một nam tử hán trong lòng em không?”
“Có… Có, tất nhiên rồi.” Cô gái sành điệu ôm mặt cậu, khóc nức nở.
“Thật thế không… Thế thì tốt quá rồi… Đáng tiếc là, từ nay về sau anh không thể bảo vệ cho em được nữa… Em hãy bảo vệ chính mình… Anh yêu em…” Chữ “em” cuối cùng chưa nói xong thì một dòng máu ộc ra khỏi miệng, cổ cậu ngoẹo sang một bên, đầu rũ xuống.
“Anh Hằng!” Cô gái sành điệu gào lên rồi cứ ôm người bạn trai lắc mạnh, nhưng chẳng thể thay đổi được gì. Cô đau đớn đặt xác của bạn trai xuống, mặt biến sắc, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ căm hờn và sắc nhọn như hai lưỡi dao xuyên vào gã lông bông tóc đỏ. Cô nói gằn từng chữ: “Mày là tên giết người!”
“Không… Không phải tôi muốn bắn!” Gã lông bông tóc đó cuống quýt giải thích, “Đó là do súng bị cướp cò…” Nói đến đây, dường như gã cũng nhận ra rằng sự biện hộ lúc này chỉ là vô ích. Còn cô gái sành điệu thì đã đứng dậy trong tư thế sẵn sàng lao vào quyết đấu với hắn. Bỗng nhiên, gã lông bông tóc đỏ kêu lên: “Thôi được! Tôi biết sự việc đến nước này thì dù có nói gì cũng là vô ích! Mẹ kiếp, dù sao thì cũng không thể sống được nữa, sớm muộn gì rồi cũng chết!”
Gã đưa khẩu súng về phía trước mặt, mở băng đạn, nhìn số đạn bên trong, rồi nói như với một mình: “Viên đạn cuối cùng này sẽ dành cho một người nào đó trong số các người.” Nói xong, gã đưa súng nhằm thắng vào thái dương mình, nhìn chúng tôi rồi nói câu cuối cùng: “Thực ra, các người không đoán nhầm đâu, tôi đúng là một gã lông bông đầu đường. Nhưng tôi nói cho các người biết, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ giết ai, trừ chính mình!”
“Pằng!” tiếng súng thứ ba trong ngày vang lên. Gã lông bông tóc đỏ khựng lại, rồi lão đảo đổ xuống.
Lần này, cuối cùng thì tôi ngất xỉu thật sự.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 27 Jun 2018

Chương 16 Lời Cầu Xin Đáng Kinh Ngạc


11 giờ 10 phút đêm ngày 26 tháng 9 năm 200x
Khi tôi tỉnh dậy thì thấy người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh. Thấy tôi mở mắt ra, ông liền hỏi: “Thế nào? Không sao chứ?”
Tôi khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn quanh nơi vừa xảy ra bi kịch liên hoàn, ba xác chết đều không còn ở đó nữa. Tôi nghĩ đến phòng để đồ, trong lòng chợt thấy căng thẳng.
Người đàn ông trung niên thở dài, nói với tôi: “Hình như chúng ta đã trách nhầm cậu lông bông tóc đỏ rồi. Vừa rồi, cô nhân viên kia nói với tôi, cô ấy nhớ lại là vào chiểu qua cô ấy thấy bà mẹ đơn thân kia cứ quanh quẩn ở trước quây, có thể cô ta đã lén lấy khẩu súng trong ngăn kéo vào lúc đó, để rồi dùng nó tự sát. Chà, hậu quả là một loạt sự hiểu lầm liên tiếp xảy ra, khiến cho ba mạng sống bỏ chúng ta mà đi!”
Tôi cảm thấy trong lòng vô cùng bức bối, cứ như thể có một vật vô hình nào đó đè lên. Tôi không dám nói với ông ấy rằng, sự ra đi của ba sinh mạng ấy ít nhiều cũng có liên quan đến tôi. Nếu như tôi có thể kịp thời phán đoán và hành động thì chưa biết chừng đã giữ lại được mạng sống cho họ. Đáng tiếc là bây giờ tất cả đều đã muộn.
Tôi không muốn cứ tự trách mình và hối hận mãi, bèn đổi chủ đề câu chuyện, tôi hỏi người đàn ông trung niên: Cô gái ấy đâu? Cô ấy thế nào rồi?
Người đàn ông trung niên thở dài, nói: “Cô ấy quá sốc. Kể từ lúc bạn trai chết, cô ấy cứ ôm lấy xác cậu ấy và khóc. Chúng tôi đã khuyên cô ấy buông xác chết ra và bình tĩnh lại nhưng chẳng có tác dụng gì.” Nói rồi ông ấy nhìn tôi, đầu thì hất về phía sau, “Hay là cháu tới khuyên cô ấy xem sao.”
Tôi nhìn về phía ông ấy chỉ, quả nhiên thấy cô gái sành điệu đang ngồi dựa vào góc tường, tay ôm lấy xác của bạn trai, đầu vùi xuống và nức nở khóc, trông thật đáng thương. Tôi do dự một lát rồi nói: “Mọi người khuyên cô ấy không được, cháu khuyên liệu có tác dụng gì không?”
“Cứ thử xem. Nếu không khuyên được cô ấy buông cái xác ra thì nói chuyện với cô ấy cũng được mà.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Thôi được.”
Tôi sắp xếp trong đầu những lời định nói, rồi đi về phía cô gái đó. Khi tới bên cô ấy rồi thì tôi lại thấy rằng, mọi lời nói chuẩn bị sẵn đều không thể nào thốt ra khỏi miệng được. Tôi nhận ra là, trước nỗi đau quá lớn ấy, mọi lời khuyên nhủ cũng đều là vô ích. Tôi đang định quay lui, để cho cô ấy được yên tĩnh một mình, nhưng rồi lại nghĩ, tôi đã nhận lời với người đàn ông trung niên thì phải cố làm. Vì vậy, tôi miễn cưỡng ngồi xuống, nói: “Cô đừng đau buồn quá. Vì suy cho cùng thì… những người còn sống chưa hẳn đã tốt hơn người đã chết đâu.”
Cô ấy vẫn vùi mặt vào trong hai cánh tay nức nở, không có bất cứ phản ứng nào trước những lời của tôi.
Tôi lại nói: “Tôi nhớ rằng, bạn trai của cô đã nói rồi, cô phải chăm sóc bản thân cho thật tốt. Cô hãy coi như làm vậy là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh ấy, đừng quá buồn và đau lòng nữa, nếu không bạn của cô dưới suối vàng sẽ không yên tâm đâu.”
Cô gái ấy vẫn giữ nguyên tư thế đầu vẫn không ngẩng lên. Tôi thở dài: “Thôi vậy có lẽ cô muốn được ở yên tĩnh một mình, vậy tôi không làm phiền cô nữa, nhưng mong cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.”
Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Không ngờ, cô gái sành điệu đưa tay ra giữ tôi lại, rồi ngẩng đầu lên nói với tôi: “Tôi muốn nhờ một việc, được không?”
Tôi gật đầu, nhận lời ngay: “Tất nhiên là được, cô muốn tôi giúp gì?”
“Làm ơn… hãy lấy khẩu súng ấy lại đây và bắn cho tôi chết đi!”
Tôi thất sắc, lùi người lại, lắc đầu: “Sao… sao lại thế được!”
“Làm ơn đi…” Cô ấy van vỉ, “Tôi có thể tự sát được, nhưng tôi lại thiếu dũng khí trong giờ phút ấy. Vì vậy, làm ơn hãy giúp tôi được toại nguyện, để tôi kết thúc sự giày vò vô cùng tận này, để tôi được giải thoát!”
Tôi ngồi xuống nhìn cô, nói với giọng nghiêm túc: “Cô đừng nói những lời như vậy, cũng đừng nghĩ như vậy! Tôi biết, mất đi người thân yêu nhất thì cô rất đau khổ và không muốn sống nữa. Nhưng cô không nên để cho tình trạng ấy kéo dài và từ bỏ hi vọng sống. Cô hãy kiên cường lên, sống thật tốt đẹp cho bạn trai cô thấy, đó mới chính là sự an ủi lớn nhất đồi với anh ấy!”
“Không…” Cô lắc đầu đau khổ, “Không phải tôi muốn chết vì muốn theo anh ấy, mà là vì tôi không thể chịu được sự tra tân này nữa. Tôi biết, sớm muộn gì thì tôi cũng không thoát được… Nếu bị giết chết trong nỗi lo lắng sợ hãi, thì thà rằng tự mình kết thúc sớm hơn cho nó dễ chịu!”
Tôi ngây người, hỏi lại: “Tại sao cô lại nói như vậy?”
Cô ấy nhìn tôi, nói: “Mọi người đều nghe thấy câu nói sau cùng của cái anh lông bông tóc đỏ ấy mà, đúng không? Anh ta nói chưa bao giờ có ý nghĩ giết người, người sắp chết bao giờ cũng nói thật. Tôi nghĩ, anh ta cũng không đến mức trước khi nổ súng tự sát mà vẫn còn nói dối chúng ta. Ngụ ý trong câu nói cuối cùng của anh ta rõ quá còn gì?”
Tôi ngây người trong giây lát, trong lòng tự nhiên thấy lo lắng: “Ý của cô là, hung thủ giết người thật sự vẫn còn trong chúng ta?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 27 Jun 2018

“Không lẽ không phải như vậy?” Cô ấy hỏi lại, rồi tiếp tục cầu xin tôi, “Vì thế, xin hãy giúp tôi giải thoát! Tôi chịu đựng đủ lắm rồi, tôi chán ghét cái cảnh sống trong nghi ngờ và lo sợ này, để rồi cứ phải chịu sự tra tấn, giày vò về cả thể xác lẫn tinh thần, hơn nữa, còn không biết khi nào thì sẽ bị hung thủ bệnh hoạn mất lương tâm kia giết hại. Cuộc sống như vậy còn không bằng cái chết. Cho nên,… làm ơn đi, được không?”
Tôi giật nảy người, quay lưng về phía cô, lắc đầu nói: “Đừng đưa ra với tôi đề nghị đáng sợ đó, cho dù cô nghĩ thế nào tôi không cần biết, nhưng cô không thể ép tôi làm hung thủ giết người!”
Cô ấy im lặng một lúc, dường như rất tuyệt vọng. Một hồi sau, cô ấy khẽ nói: “Nếu mọi người đều không chịu giúp tôi, vậy thì tôi sẽ lựa chọn cách tự bảo vệ khác, đến lúc đó, mọi người đừng trách tôi là mất hết lý trí và cực đoan đây!”
Tôi từ từ quay đầu lại nhìn cô, cảm thấy rất rõ sự đe dọa và điên rồ trong giọng nói ấy, cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng. “Cô… định làm gì?”
Cô ấy không nói gì với tôi nữa, cúi đầu xuống, mím môi, tiếp tục chìm đắm với người bạn trai đã chết.
Tôi đứng yên tại chỗ một hồi, rồi rời khỏi đó với một nỗi lo sợ rất khó gọi thành tên. Mới đi được mấy bước, tôi liếc mắt nhìn tới bên một kệ hàng, cậu thanh niên kia đang nhìn tôi chăm chăm. Tôi đoán, cậu ta đã nghe được đoạn đối thoại giữa tôi và cô gái sành điệu, trên mặt cậu ta vẫn là vẻ lạ lùng khó tả. Mãi mà tôi cũng không sao hiểu được vẻ thể hiện ấy, giống như việc tôi mãi cũng không sao nhìn thẳng được vào đôi mắt của cậu ta. Tôi bước nhanh về phía người đàn ông trung niên, tránh cậu ta như tránh một ôn thần.
Người đàn ông trung niên thấy tôi quay trở lại với vẻ mặt ỉu xìu, bèn hỏi: “Thế nào, cháu khuyên cô ấy nhưng không chút hiệu quả nào phải không?”
Tôi chán nản đáp: “Không những không có hiệu quả, mà cô ấy còn đưa ra cho cháu một đề nghị rất đáng sợ!”
“Đề nghị gì?”
“Cô ấy nói không thể chịu đựng được sự giày vò này nữa và bảo cháu lấy súng bắn chết cô ấy, để cô ấy được giải thoát.”
“Trời, đúng là rất hoang đường!” Người đàn ông trung niên cũng vô cùng sửng sốt.
“Đúng vậy, làm sao cháu có thể làm cái việc tàn nhẫn như vậy?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Để khẩu súng ấy trong ngăn kéo quá là nguy hiểm.” Nghĩ một lát, hình như lại cảm thấy chẳng có nơi nào cất giấu phù hợp hơn, ông ấy lẩm bẩm như nói một mình: “Xem ra, phải có biện pháp đề phòng gì đó mới được…”
Trong lòng tôi thì thầm nghĩ đến một chuyện khác. Tôi cứ phân vân không biết có nên nói suy đoán và nghi ngờ của tôi về cậu thanh niên kia với ông, để cho ông chú ý cảnh giác hay không? Nhưng hễ cứ định mở miệng ra nói thì tôi lại thôi, tôi nghĩ đến cậu ta có khuôn mặt như ma quỷ ấy bất cứ lúc nào cũng có thế nấp ở xó nào đó nhìn trộm và nghe lén chúng tôi. Nếu để cho cậu ta biết rằng tôi nghi ngờ cậu là hung thủ giết người, thì có thể tôi sẽ là người bị hại tiếp theo.
Người đàn ông trung niên thấy tôi định nói nhưng lại tôi thì hỏi: “Cháu định nói gì với chú phải không?”
“À… ồ…” Tôi lúng túng không biết nên trả lời thế nào thì chợt nhớ đến câu nói sau cùng của cô gái sành điệu kia. “Phải rồi, cô gái ấy thấy cháu không chịu giúp, bèn nói một câu rất khó hiểu. Cô ấy nói, nếu đã như thế thì cô ấy đành phải lựa chọn một cách tự bảo vệ khác, còn bảo chúng ta đừng có trách cô ấy mất hết sáng suốt và cực đoan.”
“Cô ấy nói câu đó là có ý gì?” Người đàn ông trung niên tròn mắt hỏi.
“Cháu cũng không biết, nhưng câu nói đó cứ khiến cháu thấy bất an.”
Người đàn ông trung niên nhíu chặt mày suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên nói: “Cô ấy nói việc làm mất hết lý trí và cực đoan, liệu có phải là giết hết chúng ta để tự bảo vệ không?”
Tôi cũng thất sắc: “Không lẽ như vậy? Như thế… thì quá là điên cuồng!”
Người đàn ông trung niên nói với vẻ ưu tư: “Chuyện này khó nói chính xác lắm. Con người ta nếu cứ ở trong nơi khép kín, tối tăm lâu ngày thì tâm lý sẽ méo mó, bất bình thường, rất nhiều việc mà lúc thường đến cả nghĩ tới cũng không dám thì lúc đó lại có thể biến thành hành động thực sự.”
Nghe ông ấy nói như vậy, tôi sợ đến mức tái mặt, hoảng hốt hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
Người đàn ông trung niên thở dài, nói: “Chẳng có cách nào cả, chỉ biết đề phòng hơn, lúc nào cũng phải chú ý mà thôi.”
Tôi định nói với ông ấy rằng, tôi đã làm như thế từ trước rồi, hơn nữa phần lớn những người khác cũng làm như tôi, nhưng vẫn liên tục có người bị giết, có thể thấy đề phòng cũng như không, song, đúng như ông ấy nói, chúng tôi có còn cách nào đâu. Không có lẽ phải làm đúng như lời đề nghị của cô gái sành điệu kia, bắn chết cô ấy?
Do dự một lúc rồi tôi dốc hết can đảm nói với người đàn ông trung niên: “Hay là chúng ta cứ phá cửa rồi ra ngoài? Cháu nghĩ, mối nguy hiểm ở bên trong này cũng chẳng kém gì bên ngoài đâu!”
Người đàn ông trung niên từ từ quay lại nhìn tôi, vẻ mặt rất phức tạp và vô cùng khó hiểu.
Tôi cứ nghĩ ông ấy do dự là vì không thật tin tưởng, bèn nói: “Chúng ta xông ra kêu cứu, ít ra thì cũng còn con đường sống. Nếu cứ ở trong này chịu sự giày vò và tàn sát lẫn nhau thì cu ôi cùng chỉ còn có đường chết.”
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên bỗng tối sầm lại: “Cầu cứu ư? Chỉ sợ rằng… chẳng có gì để mà cầu cứu.”
Tôi ngây người nhìn ông: “Như thế là sao?”
Người đàn ông trung niên trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng nói ra những suy nghĩ trong lòng với vẻ rất khó nhọc: “Có một chuyện, chú luôn giấu mọi người. Lúc đó, chú sợ rằng sau khi nói cho mọi người biết, thì tất cả sẽ tuyệt vọng, đánh mất hết niềm tin tiếp tục sống. Nhưng, bây giờ xem ra, tình thế đã như vậy rồi, dù có nói ra cũng chẳng sao.”
Ông ấy quay mặt đi cố tránh ánh mắt tôi, dường như ông ấy không muốn thấy vẻ mặt của tôi sau những lời ông ấy sắp nói. “Cháu có nhớ chiếc mp3 không? Vào cái ngày cuối cùng khi nó hết pin, chú đã nói với mọi người là chú không nghe thấy bất cứ tin tức nào có liên quan đến sự việc này. Nhưng thực ra không phải vậy. Tình hình thực tế là… tín hiệu phát thanh của tất cả các đài đều không có, hầu như không thu được bất cứ đài nào.”
Tôi ngồi ngây người như tượng, toàn thân như mất hết hơi ấm, đầu óc trống rỗng. Tôi thấy chẳng còn sức để suy nghĩ xem điều đó có ý nghĩa gì đồi với tôi hoặc với tất cả mọi người, vì trong một thời gian khá dài, thậm chí tôi còn không cảm thấy sự tồn tại của chính mình.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 44 guests