Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

CHƯƠNG 13 ĐIỆU VŨ CUỐI CÙNG


Tôi không mong ngày quay lại Nebraska. Một lần nữa, tôi phát hiện Patsy lại mượn tiền. Gần một năm trước, khi tôi đang ở Ả-rập Xê-Út, cô ấy đã nài nỉ mượn tiền bà ngoại. Tôi sẽ không bao giờ biết được chuyện này nếu không hỏi mượn bà ít tiền để đưa cho Kevin, nó đã ngoài hai mươi tuổi và cần tiền để tìm một nơi ở cho riêng mình. Ban đầu bà ngoại cứ khăng khăng bảo rằng trước đây tôi đã mượn tiền của bà mà chưa trả. Khi tôi cố giải thích với bà rằng tôi chẳng biết gì về số tiền ấy cả, thì bà càng giận dữ hơn vì lẽ ra tôi nên biết.
Trong khi đó thì Patsy cứ bồn chồn không yên trên ghế và luôn miệng nói rằng cô ấy chẳng biết gì cả. Nhưng sau cùng thì cô ta òa khóc, bảo là đã quên nói với tôi chuyện này, và rằng giờ đây cô ấy quá bối rối và lúng túng nên không thể nói được gì trước mặt bà ngoại. Trong khi tôi cố gắng bảo vệ vợ mình, thì bà ngẩng mặt kêu trời, thái độ như muốn nói “Bà đã bảo cháu rồi mà”, cứ như thế bà thích thú với việc đổ thêm dầu vào lửa trong mối quan hệ của hai vợ chồng tôi vậy. Lúc đó, tôi cảm thấy mình là một kẻ đáng khinh bỉ, vì các anh tôi và tôi không làm được gì nhiều để giúp Kevin.
Mặc dù đã chuyển đến khu căn cứ không quân mới đã hơn tám tháng, nhưng tôi vẫn đang phải tập thích nghi dần với mọi thứ. Công việc của tôi hoàn toàn khác và rất lố bịch so với hồi còn ở Beale. Giờ đây tôi là một phần của EC-135 Looking Glass - chiếc máy bay có nhiệm vụ truyền mệnh lệnh trên không khi có chiến tranh hạt nhân xảy ra. Nhưng ngay cả khi được giao một nhiệm vụ phụ là tiếp nhiên liệu cho những máy bay khác, chiếc EC-135 cũng rất hiếm khi được dùng vào việc này. Tệ hơn nữa, chiếc Looking Glass thật ra đã không còn được sử dụng nữa, nhưng nó vẫn tiếp tục bay “một cách không chính thức”.
Trong quá trình thích nghi, tôi hiểu ra rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi với tư cách là một chuyên gia vận hành cần bom xăng không phải là học cách tiếp liệu trên không cho một chiếc máy bay khác, mà là bảo đảm cho hơn hai mươi thành viên của phi đội đều được ăn trưa đầy đủ và ngon miệng.
Trong chuyến bay kiểm định đầu tiên, tôi mới ý thức được công việc của mình quan trọng đến mức nào khi một viên sĩ quan truyền tin cấp bậc thấp đã mắng xối xả vào mặt tôi trước toàn phi đội, chỉ vì bữa trưa của anh ta không có gói mù tạt. Sau khi hạ cánh, tôi lập tức bị cấp trên của mình khiển trách, và ông ta đã đảo mắt nhìn tôi một cách độc địa như để khích bác tôi vậy. Chỉ trong vài ngày, vì sai lầm của tôi, tất cả các chuyên gia vận hành cần bơm xăng khác đều được giao nhiệm vụ kiểm tra đủ tất cả các món đồ của từng bữa ăn trước khi cất cánh.
Còn về chuyện nhà cửa, sau khi dọn vào ở trong một căn hộ rất đẹp thuộc quyền sở hữu của nhà nước mà chúng tôi không thể mua nổi, Patsy sớm cảm thấy buồn chán. Vì chúng tôi sống bên ngoài căn cứ, nên cô ấy càng cảm thấy mình bị cô lập. Khi tôi biết mình sẽ bị phân công sang nơi khác, tôi đã cầu nguyện rằng lần thuyên chuyển này sẽ buộc chúng tôi phải dựa vào chính bản thân mình nhiều hơn, như một cặp vợ chồng, chứ không có sự can thiệp của “gia đình”. Trên đường đến Nebraska, Patsy cứ huyên thuyên về việc cô ấy sẽ lấy tấm bằng GED(29) và sau đó theo học các khóa học trong trường đại học. Cô ấy có vẻ vô cùng lạc quan. Nhưng chỉ sau vài tuần, Patsy đã than rằng cô thấy nhớ gia đình mình ở California.
(29) GED (General Educational Development): Bằng cấp tương đương với bằng tốt nghiệp trung học phổ thông ở Mỹ, dành cho người trước đó đã bỏ dở việc học.
Tôi đã nghĩ rằng khi số giờ bay giảm, ngân sách bị giới hạn, tôi sẽ có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, hoàn thành tấm bằng đại học, và thỉnh thoảng tham gia vào một dự án tình nguyện nào đó. Nhưng vì lịch bay cứ liên tục thay đổi, tôi không thế tiếp tục đi học đại học hay tham gia tình nguyện như hồi còn ở California được nữa. Tôi cũng hiếm khi được gặp Patsy và Stephen. Tệ hơn nữa, sau khi được thăng cấp thành sĩ quan kỹ thuật, tôi được bổ nhiệm làm sĩ quan thẩm định chuyến bay, việc này buộc tôi phải làm việc nhiều giờ hơn. Có lúc tôi được về nhà trong một khoảng thời gian rất ngắn, chỉ đủ để chơi bóng với Stephen một chút, tắm cho nó, rồi kể chuyện và dỗ nó ngủ. Có khi tôi mệt mỏi đến độ ngủ thiếp đi bên giường Stephen. Thời gian trôi qua, tôi cảm thấy công việc của mình hoàn toàn chẳng có giá trị gì hết, và rồi tôi bắt đầu thấy căm ghét bản thân mình, cả với tư cách là một người chồng và một người cha.
Mùa xuân năm 1992, lại có những tin đồn về việc sẽ có một đợt cắt giảm nhân sự lớn khác. Nhưng tôi đã tiên liệu trước việc này. Vì chiếc Looking Glass không còn được đưa vào hoạt động nữa và những chuyên gia vận hành cần bơm xăng của chiếc máy bay này không được phép làm công việc của mình, nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ là một trong những người đầu tiên bị cắt giảm. Từ trước đến nay tôi luôn hình dung rằng mình sẽ phục vụ trong quân ngũ suốt hai mươi năm cho đến lúc về hưu, nhưng giờ thì điều đó không thể được nữa rồi. Không quân cũng chấp nhận trả một khoản tiền thưởng nghỉ hưu non, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian giới hạn mà thôi, và sau một đợt giãn công nọ, họ tuyên bố họ hoàn toàn có quyền sa thải những người mà họ thấy không cần thiết nữa. Xét theo số năm phục vụ và mức lương của tôi, tôi biết mình là ứng cử viên sáng giá cho vị trí này.
Sau nhiều tháng suy nghĩ, tôi đã có một cuộc nói chuyện tâm tình với Patsy. Để không làm cô ấy buồn, tôi cố ý không nói huỵch toẹt vấn đề ra cho cô ấy biết. Tôi bắt đầu:
- Chúng ta phải đưa ra một quyết định, ừ thì…, không quân, họ sắp thông báo…
- Hãy nghỉ đi. - Patsy đột ngột xen vào. - Công việc của anh chả ra gì, anh không hạnh phúc, em thấy thật khốn khổ. Em ghét nơi này, chả có việc gì cho em làm cả. Stephen cần… cần phải ở bên cạnh gia đình của nó. Hãy gom lấy tiền, tiền thưởng, tiền trợ cấp, và quay về nhà trước khi họ đá đít anh và khiến anh chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng.
- Được rồi. - Sự bùng nổ của Patsy làm tôi bàng hoàng. - Bao lâu rồi, ý anh là, em biết chuyện này khi nào thế?
Patsy nhướn mày:
- Em biết nhiều chuyện hơn anh nghĩ đấy.
- Chờ đã nào. Còn có những chuyện khác nữa. Nếu chúng ta làm điều này, em cần phải hiểu, ý anh là chúng ta phải ý thức được một cách trọn vẹn rằng điều này có nghĩa là gì. Đó là những khoản tiền mà chúng ta chỉ nhận được một lần rồi thôi; chúng ta sẽ không có tiền dành cho nhưng lúc ốm đau…
- Bao nhiêu? - Patsy hỏi tôi như đánh đố.
- Ừ thì, nếu chúng ta không có nhưng hóa đơn ngoài mong đợi nào cần phải chi trả thì chúng ta sẽ có thể dành riêng ra một khoản để làm chi phí lo cho Stephen vào đại học, và số còn lại chúng ta sẽ dành để mua nhà. Nhưng, - tôi cảnh báo, - nếu chỉ có mình anh đi làm thì…
- Em đã nói với anh rồi, em bị đau lưng. - Patsy nói với vẻ thủ thế.
Tôi xua tay ngắt lời cô ấy:
- Anh không có ý nói như thế. Nhưng hãy nghe này, anh sẽ cần ít nhất là một công việc làm toàn thời gian và rất nhiều giờ làm tăng ca, nếu không nói là hai công việc.
- Vậy là họ sẽ không cho anh nhiều tiền lắm sao? - Patsy hỏi, như thế cô ấy cảm thấy mình bị xúc phạm.
- Theo cách anh nhìn nhận vấn đề, thì họ không phải cho anh một cái gì cả.
- Anh sẽ làm gì?
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Anh không thể làm việc toàn thời gian ở trung tâm trẻ vị thành niên được; anh cần một tấm bằng, vì họ không cần những người làm việc trong lĩnh vực hàng không. Nếu gặp may, anh có thể làm việc bán thời gian ở đó. Thời gian này, tìm việc làm rất khó khăn do tình hình kinh tế suy thoái, nhưng… có một lựa chọn…
Tôi dành khoảng thời gian còn lại để kể cho Patsy nghe về một tổ chức diễn giả của địa phương.
- Họ đã thấy anh diễn thuyết vài lần trước đây rồi. Rick và Carl là những người đứng đầu của tổ chức này, họ nghĩ anh có đủ những tố chất cần thiết của một diễn giả. Nhưng đó không phải là một tập đoàn lớn. - Tôi cảnh báo trước. - Nó cũng giống một công việc làm ăn của riêng mình vậy. Công ty sẽ cung cấp cho anh đội ngũ nhân viên hỗ trợ. Anh có thể làm việc bên ngoài phạm vi California, và em biết anh là người thế nào rồi đấy, anh sẽ làm việc cật lực. Trong vòng vài năm, nếu may mắn, có thể chúng ta sẽ có được một ngôi nhà và sống ở bên cạnh bờ sông. Hãy nghĩ về việc này đi, Patsy.
Tôi chồm người tới trước để siết chặt lấy tay của cô ấy.
- Đây là một cách giải quyết vẹn cả đôi đường. Nếu làm việc này, anh sẽ không bao giờ lo bị thất nghiệp. Anh có thể giúp đỡ những đứa trẻ, những người làm việc với bọn trẻ, các tập đoàn, cơ quan, công sở. Anh biết anh sẽ không bao giờ trở thành một diễn giả có khả năng truyền động lực cho người khác, những người em vẫn thường thấy trên ti vi, và anh cũng không muốn trở thành họ. Anh không thể giải thích được, nhưng anh tin bằng cả trái tim mình rằng anh có một thông điệp có thể thực sự giúp đỡ được rất nhiều người. Chúng ta có thể sẽ không giàu có, nhưng ai quan tâm đến chuyện đó cơ chứ? Hãy nghĩ về tầm ảnh hưởng mà ta có thể tạo ra mà xem! Và, - tôi mỉm cười, - họ nói rằng họ sẽ cho xuất bản quyển sách.
- Cái thứ đó ư? Anh đã viết nó được bao lâu rồi? Tại sao việc đó lại quan trọng với anh đến như thế?
- Quyển sách đó chắc chắn sẽ thay đổi cuộc đời của nhiều người. - Tôi tuyên bố với Patsy rồi tự nhủ với chính mình: Ngoài ra, đó là một lời hứa mà anh đã hứa nhiều năm về trước.
- Nghe anh nói đây, - tôi lại tiếp. - Anh biết anh đang bắt em phải chịu đựng quá nhiều thứ. Chúng ta vẫn còn lại một chút thời gian. Anh không muốn đột ngột bắt tay vào làm bất cứ chuyện gì khi cả hai chúng ta chưa bàn bạc và đồng lòng với nhau. Đây chỉ là bước đầu tiên trong rất nhiều bước mà chúng ta phải vượt qua. Dù thế nào đi nữa, thì chúng ta cũng không thể giải quyết được mọi chuyện chỉ sau một đêm. Anh rất yêu không quân, nó giống như gia đình thứ hai của anh vậy… nhưng anh nghĩ đã đến lúc anh phải ra đi rồi.
Anh hứa với em điều này: cho dù anh có phải làm hàng chục công việc khác nhau để trả tiền thuê nhà và để chúng ta có cái ăn, anh cũng sẽ làm. Anh sẽ không bao giờ để em và Stephen gặp nguy hiểm. Anh hứa đấy.
Sau khi nghe tôi nói hết, Patsy hỏi:
- Bao nhiêu? Nếu anh đi làm diễn giả, chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu?
Tôi đáp, hơi lưỡng lự:
- Ừ thì, nó cũng giống như em được giao việc vậy. Anh càng tham gia vào nhiều chương trình thì càng kiếm được nhiều tiền. Nhưng sẽ có những thứ chi phí nhất định; anh sẽ đi lại rất nhiều, và anh sẽ phải thực hiện cả những chương trình miễn phí nữa. Nhưng, như anh đã nói rồi đó, sau một vài năm chúng ta sẽ sống tốt thôi. Anh chỉ muốn có một công việc ổn định, thế thôi.
- Còn một chuyện nữa, - Patsy lại hỏi, - tên của quyển sách là gì?
- “Không nơi nương tựa” (tựa gốc: A child called ‘It’).
- Cái tựa sách đó nghe thật buồn thảm. Quyển sách ấy nói về anh, đúng không?
Tôi vẫn cố giấu cô ấy, nên tôi nhún vai và đáp:
- Chỉ cần nghĩ đó là câu chuyện về một đứa bé không bao giờ bỏ cuộc.
Nhìn thái độ của Patsy, bất giác tôi cảm thấy mình đã đánh mất cô ấy. Tôi ngừng một chút trước khi nói tiếp:
- Chúng ta không cần phải quyết định ngay bây giờ, nhưng anh chỉ muốn nói cho em biết mà thôi…
Patsy cười:
- Anh cứ thế mà làm đi! - Patsy cười - Ý em nói là kệ mẹ bọn họ! Hãy lấy tiền và đừng bao giờ ngoảnh lại. Chúng ta sẽ ổn cả thôi. Em biết là anh sẽ lo cho gia đình mình. Quyết định vậy đi! Hãy nghỉ đi!
Tôi nhận được quyết định giải ngũ trong danh dự của không quân vào tháng Tám năm đó. Vì tôi rất muốn sống bên Dòng sông Nga, nên chúng tôi đã quay lại nơi mà tôi đã gặp Patsy lần đầu tiên, ngoại ô Marysville, để cô ấy có thể sống gần gia đình mình. Chúng tôi xin cho Stephen vào học tại một ngôi trường rất tốt và bắt đầu lại từ đầu.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Mùa thu năm 1992, trong khi đang thực hiện một loạt nhưng câu hỏi kiểm tra thông tin cho quyển Không nơi nương tựa, tôi liên lạc với trường tiểu học mình từng theo học và được biết các thầy cô của tôi từng dạy ở đây, trong đó có thầy Ziegler, vẫn còn đang đứng lớp. Thầy đã đề nghị tôi ghé thăm trường. Tôi nghe thấy giọng nói của thầy có vẻ gì đó rất lạ, như thế thầy đang muốn nói cho tôi biết một điều gì đó vậy.
Giờ đây, tôi phải đối mặt với một chuyện hết sức khó khăn, thậm chí còn khó khăn hơn nhiều so với việc bước vào nhà của mẹ, đó chính là quay về ngôi trường cũ của mình. Vào một buổi sáng đẹp trời giữa tháng Mười, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi bước trên sân trường trong dòng cảm xúc khó tả, như thế tôi đang thăm lại mảnh đất thiêng vậy. Mùi thức ăn quen thuộc tỏa ra từ căng tin khiến tôi bất giác rùng mình. Nhiều năm trước, tôi từng nhiều lần lẻn vào đó, rồi bỏ chạy thục mạng sau khi đã trộm được vài cây xúc xích; sau đó tôi sẽ nấp sau mấy cái thùng rác, nhai ngấu nghiến rồi nuốt trợn nuốt trạo để thỏa cơn đói.
Tôi gặp thầy Ziegler khi thầy đang đi cùng các học sinh vào thư viện. Dường như cả hai thầy trò đều hơi lúng túng nên chúng tôi chỉ khẽ bắt tay và chào nhau bằng một câu ngắn gọn. Trong khi nói chuyện với lớp học của thầy, mỗi lần tôi nhìn về phía thầy Ziegler, thầy đều có vẻ như đang lảng tránh tôi bằng cách nhìn xuống đất hay ngó lơ chỗ khác.
Chiều hôm đó, khi hàng trăm đứa trẻ nháo nhào chạy ra khỏi trường để chơi đùa hay về nhà, một thằng bé mặc chiếc áo khoác sờn cũ, rộng quá khổ, rụt rè đến hỏi tôi liệu nó có thể nói chuyện với tôi không. Trong ánh trời chiều ấm áp, tôi nhận thấy cậu bé đang thu tay vào trong ống tay áo và dáng điệu có vẻ bồn chồn. Sau khi trấn an và vỗ về để nó bình tỉnh lại, tôi quỳ xuống và nắm lấy tay nó. Thằng bé bỗng nhiên òa lên khóc rồi kể cho tôi nghe rằng cậu của nó đánh đập nó thế nào và lấy đầu thuốc lá đang cháy dở dí vào cánh tay nó ra sao. Vẫn chưa hết thổn thức vì mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu nay được vỡ òa, thằng bé khụt khịt nói:
- Cháu xin lỗi, thưa ngài Pelzer. Cháu không có ý làm mất thời gian của ngài. Cháu không muốn làm cho ai gặp rắc rối cả. Xin hãy làm ơn - thằng bé van nài, - xin ngài đừng nói với ai cả. Xin ngài.
Tôi cảm thấy như thể mình đã bước vào cái khung dệt của thời gian. Tôi đã gặp đứa bé giống hệt như tôi thuở nào.
- Nghe chú này, - tôi nói, vẫn nắm chặt tay thằng bé - cháu có nhớ chú đã nói gì về những chuyện đã xảy đến với chú khi chú còn bé không?
Thằng bé dụi nước mắt, quẹt mũi và gật đầu.
- Thế này nhé. Chúng ta cần phải giúp cháu. Chủng ta không muốn làm cho ai gặp rắc rối cả, nhưng đó không phải là cách sống của một con người. Chú nói có đúng không nào?
Thằng bé lại gật đâu. Lúc này đây, tôi lại nghĩ đến cô Gold, nhân viên hoạt động xã hội năm xưa đã giúp tôi rất nhiều, cùng những điều mà cô đã nói với tôi khi tôi tiết lộ cho cô nghe bí mật của mình. Tôi nhìn vào mắt thằng bé và nói:
- Nghe này, cháu sẽ ổn cả thôi. Hẳn cháu là một người đàn ông dũng cảm nên cháu mới có thể nói cho chú biết bí mật vừa rồi của cháu. Đó chính là bước đầu tiên để mọi chuyện tốt đẹp hơn. Cháu phải mạnh mẽ lên, và cháu phải tin chú.
Tôi ngừng lại một chút để thăm dò thái độ của thằng bé.
- Cháu sẽ ổn cả thôi, chú hứa với cháu đấy. - Tôi lấy tay làm dấu thập lên ngực mình. - Chú thề với cháu đấy. Cháu không đáng phải sống như thế, và chúng ta sẽ thay đổi chuyện này.
Tôi dẫn thằng bé vào chính căn phòng mà tôi đã ngồi chờ trước khi được cứu sống gần hai mươi năm về trước. Sau khi nói chuyện với thầy hiệu trưởng của trường, thầy Rizzo, tôi chào tạm biệt thằng bé và trấn an nó rằng nó đã làm điều đúng đắn. Sau đó, tôi loạng choạng đi về phía bãi gửi xe, lòng cảm thấy vô cùng xúc động. Khi nhìn thấy một nhóm trẻ con đang chơi đùa ở sân trường - cái nơi mà nhiều năm về trước tôi đã rất muốn được ở đó - tôi bắt đầu thở gấp. Tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Mọi thứ trong tôi vỡ òa và hiện rõ mồn một như một thước phim quay chậm. Tôi lặng yên nhìn ngắm bọn trẻ, lòng thầm cầu nguyện cho thằng bé nọ. Tôi cũng không quên cảm ơn Chúa vì Ngài đã tạo ra số phận kỳ lạ và ban cho tôi một đặc ân là được quay về ngôi trường đã có rất nhiều ý nghĩa với tôi, cho tôi có cơ hội góp phần nhỏ công sức của mình để giúp đỡ một đứa trẻ đang gặp khó khăn như thế.
Giọng nói của người thầy dạy tôi năm lớp năm vang lên sau lưng khiến tôi giật mình.
- Thằng bé sẽ ổn thôi. Rõ ràng là em biết phải làm thế nào với chúng - ý thầy nói là những đứa trẻ ấy.
Thầy Ziegler chìa tay ra:
- Nghe này, thầy biết là em sắp phải lái xe vượt qua một đoạn đường dài, nhưng nếu em có thể dành chút thời gian…
Tôi bắt đầu thấy nghẹn ngào trong cổ họng. Tôi khẽ gật đầu đồng ý.
Buổi tối hôm đó, trong suốt bữa ăn tối tại một nhà hàng trong vùng, cả hai thầy trò chúng tôi đều lúng túng trong lúc trò chuyện. Hầu như chúng tôi không nhìn vào mắt nhau, đơn giản vì tôi cảm thấy hơi ngượng. Mỗi khi tôi ngước nhìn lên, thầy Ziegler cũng giả vờ quay đi chỗ khác. Dùng xong bữa, thầy Ziegler hắng giọng và nói:
- Thật tốt khi được gặp em… Việc này đã ám ảnh tâm trí thầy suốt một thời gian dài, và thầy cần phải trút bỏ gánh nặng này. Thầy không biết là em có biết không, nhưng… ngày hôm đó, khi em vào lớp học của thầy, cái ngày tháng Ba mà em được đưa đi ấy…
Người tôi bổng trở nên tê cứng vì sợ. Tôi chưa bao giờ biết được vì sao các thầy cô của tôi cuối cùng lại ra tay can thiệp và gọi cảnh sát để giải thoát cho tôi. Tôi trở nên hoang mang lo lắng đến mức hai mắt tôi như muốn bật tung ra khỏi đầu. Tôi giấu tay trái dưới gầm bàn và siết chặt lấy đùi mình để cả người không phải rung lên bần bật.
- Hôm đó… em đến trường… em còn quá nhỏ. Nhưng, ừ thì - thầy phải nói điều này ra thôi - vào ngày tháng Ba đó, em đến trường… trên cánh tay em không có lớp da nào.
Thầy Ziegler dừng lại, rồi thầy nhấp một ngụm rượu.
Tôi đánh rơi cái nĩa đang cầm trên tay. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của mình.
- Em, à, em nhớ rồi. Em nhớ rồi… - Tôi cảm thấy mình đang ở trong một tình trạng gần như hôn mê.
- Phải, em nhớ rồi, những lớp thịt xám ngoét, như những miếng vá, trên cánh tay của em… và cả những ngón tay của em nữa… Phải không thầy?
Thầy đáp:
- Phải.
- Vậy mà em quên mất. - Ý em là, trước giờ em vẫn không hiểu lý do vì sao. Điều này thật ngu ngốc, nhưng lúc đó em chưa bao giờ nghĩ mẹ mình làm điều gì khác thường cả… Ý em là, thỉnh thoảng, mẹ em… bà ấy cũng rất chu đáo… - Tôi lắp bắp khi cố gắng tìm ra điều mà mẹ đã làm với tôi để đến nỗi…
- Ôi trời đất! Tha lỗi cho em! - Tôi lắc đầu. - Phải rồi. Ngày hôm đó, cái buổi sáng mà thầy, tất cả các thầy cô, gọi cho cảnh sát. Em nhớ rồi!
Nước mắt tôi tuôn ra.
- Em nhớ rồi. - Tôi lặp lại. - Nhưng ngón tay và cánh tay cua em… chúng thật ngứa ngáy. Em không thể ngừng gãi được… và đúng rồi, em đã không thể hoàn thành công việc mình được giao đúng thời hạn. Buổi sáng thứ Sáu mà các thầy gọi cảnh sát ấy… mẹ đã đưa em đến trường. Trước đó bà ấy chưa bao giờ làm thế, nhưng… em đã quá chậm trễ, chậm trễ khi làm công việc mình được giao. Không có da… em không thể nắm được cái gì cả… em không thể hoàn thành công việc đúng thời hạn được.
Tôi thở hắt một hơi thật sâu. Tôi có thể cảm thấy những đầu ngón tay của mình đang bắt đầu co giật.
- Nhưng… vào buổi chiều hôm trước ngày thứ Sáu, bà ấy đã bắt em nhúng tay vào một cái xô đựng dung dịch ammoniac và Clorox. Đúng rồi, chính nó. Đó chính là thứ đã khiến em bị như thế.
Tôi nhắm mắt lại và run rẩy vì cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Khi mở mắt ra, tôi cảm nhận thấy dòng nước mắt âm ấm đang lăn trên má mình.
- Em xin lỗi. - Tôi nói với thầy. - Em… ừm… em luôn phải suy nghĩ hướng về phía trước, ý em là để sinh tồn, để chiến thắng bà ấy trong cuộc đấu trí. Em nhớ là bằng mọi cách bắt em nhúng đầu vào cái xô đó. Thế nên, em mới thật là ngu ngốc làm sao, lúc đó em chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể hớp được không khí trong trường hợp… trong trường hợp bà ấy nhấn đầu em vào cái xô ấy.
Tôi ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Em đã quên mất toàn bộ chuyện này. Lạy Chúa. Em nhớ tất cả những điều mà bà ấy đã làm, từng lời bà ấy nói, nhưng em đã… em không biết nữa. Trong suốt thời gian qua, em chưa hề biết điều gì đã khiến cho các thầy cô gọi cảnh sát vào buổi sáng hôm đó. Quá nhiều thứ đã xảy ra với em vào cái ngày định mệnh ấy…
Tôi nhìn xuống hai bàn tay mình, chúng đang run rẩy.
- Em biết nói điều này nghe thật đáng hổ thẹn, nhưng thầy… tất cả các thầy cô… đã cứu sống em.
- Tất cả những gì thầy làm là… - Thầy Ziegler nói, cố giảm nhẹ sự việc xuống. - Dù sao đi nữa, bất cứ ai cũng có thể thấy những điều mà bà ta đã làm. Lúc ấy chúng ta chẳng thể làm được gì cả, mà cũng không được phép làm. Hồi đó thì những việc như vậy đơn giản được coi là một hình thức kỷ luật, là quyền của cha mẹ, nhưng rõ ràng là chúng ta phải làm một điều gì đó. Mỗi người chúng ta đều có thể thấy điều gì đã xảy ra. Đó là một điều mà em sẽ không thể quên. Không bao giờ quên.
Sau đó, chúng tôi ôm chào tạm biệt nhau ở chỗ bãi giữ xe.
- Cảm ơn thầy Z.
- Hãy gọi thầy là Steven. - Thầy cười và nói.
- Cảm ơn thầy, nhưng em không thể… - Tôi nói - Thầy có ý nghĩa rất nhiều đối với em. Thầy là thầy giáo của em.
Vài tháng sau, vào tuần lễ có ngày kỷ niệm hai mươi năm ngày tôi được giải thoát, tôi quay lại để gửi tặng thầy Ziegler bản sách được ký tặng đầu tiên của quyển Không Nơi Nương Tựa. Quyển sách ký tặng thứ hai tôi giữ lại cho con trai mình, và những quyển còn lại được tặng cho cô Konstan, cô giáo dạy tôi năm lớp bốn và cô Woodworth, cô giáo dạy tiếng Anh của tôi, người đã khuyến khích tôi giao tiếp bằng cách viết vì tôi cứ liên tục nói lắp bắp. Bằng cách nói lời tri ân và tặng sách cho những người đã cứu sống tôi, tôi cảm thấy mình có thể thực hiện được lời thề sẽ tôn vinh họ, lời thề mà tôi đã đặt ra cho mình vào cái ngày tôi được cứu sống.
Nhiều tuần lễ sau, tôi nhận được một bức ảnh lồng khung chụp các thầy cô của tôi vào hôm tôi ghé thăm trường. Trên khung ảnh có khác dòng chữ VỚI TÌNH YÊU VÀ NIỀM TỰ HÀO. Như một đứa trẻ được thưởng cho món đồ chơi, tôi chạy đi khoe với Patsy, nhưng cô ấy có vẻ không quan tâm đến chuyện này lắm. Có những lúc sự kiên nhẫn của cô ấy với nghề nghiệp mới của tôi trở nên hết sức mong manh. Tôi đã cố gắng thuyết phục bằng nhiều cách, nhưng tôi không thể làm cho cô ấy hiểu được việc phải bắt đầu lại mọi thứ khó khăn như thế nào, đặc biệt là khi trong nhiều năm qua tôi đã thực hiện những chương trình miễn phí, cho những tổ chức có ngân sách rất ít hoặc gần như không có. Để làm Patsy yên lòng, tôi nói với cô ấy rằng vì tôi không nhận được nhiều đơn đặt hàng, nên công ty đã rất tử tế và cho tôi mượn trước một khoản tiền. Nhưng để có thể trả tiền thuê nhà và những hóa đơn khác, tôi phải nhận thêm một công việc khác là đánh bóng cửa nhà bếp bằng cát. Có vẻ như dù tôi có chiến đấu thế nào để thuyết phục Patsy, thì cô ấy vẫn nghĩ rằng tôi sẽ đạt được thành công chỉ sau một đêm.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Tôi biết đã có chuyện gì đó ở văn phòng tại Lincoln. Cho đến lúc này thì lẽ ra tôi phải nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn. Nhưng tôi quá nhút nhát đến mức không dám nói bất cứ điều gì với Carl và Rich, đặc biệt là khi họ đã giúp tôi chu cấp cho gia đình của mình. Tôi cảm thấy ghét chính mình vì cái tình cảnh mà tôi đang mắc phải. Lần đầu tiên trong đời, tôi phải ứng tiền như thế này. Kể từ hồi ở trong trại trẻ mồ côi, tôi đã tự gánh lấy trách nhiệm của mình. Hầu như tôi luôn giữ kín những điều làm tôi e sợ. Một phần trong tôi cảm thấy rằng tôi đã quá ảo tưởng. Tôi tin rằng nếu tôi làm việc cật lực, thì bằng cách nào đó, vào một ngày nào đó, với một chút may mắn, tôi sẽ thành công.
Mối bận tâm duy nhất của tôi là Stephen. Thỉnh thoảng sau khi đi làm về, dù có mệt mỏi thế nào, tôi cũng tranh thủ tắm rửa cho nhanh rồi dẫn Stephen đi xem bộ phim mới nhất của hãng Disney, hay dành ra cả buổi chiều để chơi bóng chày với thằng bé trong công viên. Mỗi khi Stephen đi học về, tôi đều gác công việc mình đang làm sang một bên để có thể ở bên cạnh thằng bé; rồi sau đó, khi đã dỗ nó ngủ, tôi mới tiếp tục công việc của mình. Tôi rất muốn chăm sóc gia đình, và không muốn mất đứa con trai của mình.
Còn chuyện của tôi với Patsy, giọt nước làm tràn ly xảy ra vào tháng 7 năm 1994. Sau một thời gian chờ tôi tạo ra một bước ngoặt, cô ấy đã không thể chịu nổi nữa.
- Gần hai năm rồi. - Cô ấy nói. - Lẽ ra mọi việc không nên mất nhiều thời gian như thế này chứ. Vậy mà anh vẫn chưa…
- Anh đã nói với em rồi, việc này cần có thời gian.
- Hai năm, anh đã hứa với em như thế. Anh nói việc này sẽ mất hai năm, và đến giờ thì anh vẫn chưa thế làm được gì cả. Còn em thì sao? Trước kia thì em đã phải chờ đợi khi anh bay đi khắp nơi với không quân, và bây giờ, sau hai năm, em có gì đây? Thậm chí chúng ta còn không có tiền để trang bị máy sưởi trong nhà nữa.
Trước khi tôi có thể đưa ra những lý lẽ để biện hộ cho mình, cô ấy đã nói đến một hướng khác.
- Anh thật là một kẻ bạc nhược. Tôi biết anh đã bị cái đám đó xỏ mũi, chính là cái đám diễn giả ở Nebraska. Mấy thằng cha đó chẳng biết mình đang làm cái gì cả. Bọn họ không thể lăng xê anh lên đâu. Vì Chúa, họ rêu rao rằng anh là một gã bảo vệ những đứa trẻ bị lạm dụng. Ai lại muốn nghe cái thứ đó chứ? Thế với những chương trình anh thuyết giảng người ta sống có mục đích và trách nhiệm trước đây thì sao?
Tôi lắc đầu, tỏ ý không có câu trả lời.
- Anh rất thông minh trong một số chuyện, nhưng lại hoàn toàn dốt đặc trong những chuyện khác. Tôi không tin họ. Hãy nghĩ mà xem: Nếu anh là một diễn giả giỏi như thế, và quyển sách của anh hay ho như thế, vậy thì nói tôi nghe xem, vì sao anh không thể có được đơn đặt hàng nào được trả tiền?
- Chúng ta đã nhận được nhiều hơn năm ngoái đấy thôi.
- Ôi, không, anh đừng có mở miệng ra nói cái kiểu đó. Thậm chí ngay cả sau khi anh nhận được cái giải Người Mỹ điển hình xuất sắc vớ vẫn ấy, anh cũng chẳng có gì cả.
- Mười thanh niên Mỹ điển hình xuất sắc! - Tôi chỉnh lại một cách đầy tự hào.
- Xin lỗi! Sao cũng được! - Patsy lườm mắt. - Nếu cái giải thưởng của anh quý hóa như thế, vậy tại sao anh không có được gì từ nó cả? Đã bao lâu rồi ấy nhỉ? Gần một năm rưỡi kể từ khi anh nhận được cái của nợ ấy rồi, và tôi chẳng thấy ai đến gõ cửa nhà anh với một lời đề nghị hậu hĩnh cả. Sao thế hà? Nào, nói tôi nghe đi xem nào.
Nếu tôi có tất cả thời gian trên đời này, tôi cũng không thể nào giải thích cho Patsy hiểu được cái cảm giác lẫn lộn giữa niềm tự hào và cảm giác khi thấy mình không xứng đáng với phần thưởng này, đúng vào dịp kỷ niệm hai mươi năm tôi được cứu thoát. Chiếc cúp ghi nhận Mười thanh niên Mỹ xuất sắc là phần thưởng đã từng được trao tặng cho những thần tượng của tôi hồi còn bé như Chuck Yeager, Orson Welles, diễn viên đóng vai người hùng mà tôi thích nhất, Siêu nhân: Christopher Reeve, cùng một danh sách dài những con người vĩ đại khác.
- Sao? - Patsy búng ngón tay tanh tách, kéo tôi quay về với thực tại. - Vấn đề là ở chỗ, anh vẫn chưa làm được điều đó. Hồi trước có thể anh hấp dẫn lắm, nhưng bây giờ thì anh chẳng là cái gì cả. Mấy thằng cha vớ vẫn ở Lincoln đó lẽ ra nên đối xử với anh tốt hơn. Chúng ta đã có thể giàu có! - Patsy thét lên. - Sau tất cả những gì mà tôi đã làm, sau tất cả những năm qua, anh vẫn không hiểu. Nó sẽ không xảy ra đâu! Anh sẽ không đạt được nó đâu. Anh có thể làm ra về cao thượng và nói những điều mà anh vẫn hay nói, nhưng mấy chuyện đó không giúp anh trả tiền thuê nhà được. Và, - Patsy nhấn mạnh - nếu anh muốn biết một điều gì đó, thì tôi nghĩ anh là một thứ rác rưởi cứt đái. Tôi đã đọc quyển sách của anh, đương nhiên là do anh gọi đó là một cuốn sách. Người ta đã làm nó trông như một cuốn sách thực sự, nhưng thực ra không phải vậy. Không đời nào một người có thể sống với những việc như thế cả. Lẽ ra tôi phải biết. Hãy nghĩ mà xem, nếu quả thực là anh đã bị ngược đãi đến độ như thế, nếu anh không chết… thì anh cũng sẽ bị tâm thần, dính vào ma túy, rượu chè, hay bất cứ thứ gì khác. Tôi đã sống ở Marysville và thành phố Yuba cả đời rồi, và nếu những gì anh nói là đúng sự thật, thì tôi chắc như đinh đóng cột là không quân sẽ không tuyển anh vào, chứ đừng nói đến việc họ cho phép anh tiếp xúc với mấy cái máy bay phản lực đó. Nếu anh không nói dối cả về những chuyện đó nữa thì không, không đời nào!
Patsy vừa nói vừa lắc đầu.
- Không đời nào! Lý lịch anh quá sạch sẽ, mọi thứ quá hoàn hảo. Anh đã làm gì vậy chứ, đút tiền cho đám giáo viên đó để họ có thể làm chứng là anh đã bị ngược đãi à? Phải rồi, anh đã cố gắng che giấu chuyện đó, nhưng tôi đã phát hiện ra đấy. Lý do duy nhất của việc anh che giấu quá khứ của mình với tôi là vì nó không hề có thật. Đó là lý do vì sao anh không nhận được đơn đặt hàng nào cả. Đó là lý do vì sao quyển sách cứt đái ấy không xuất hiện trong bất cứ, tôi lập lại, trong bất cứ hiệu sách nào. Vậy thì tại sao anh lại làm việc này? Anh muốn nói về niềm tin ư? Coi nào, hãy thành thật đi, nói cho tôi nghe đi, nói cho tôi nghe sự thật đi! Sau tất cả những chuyện khốn nạn mà anh đã bắt tôi trải qua, tôi đáng được biết sự thật!
Đến nước này thì tôi không thể kiềm chế được nữa.
- Cô muốn biết những việc tôi làm sao? Có đúng như thế không? Cô có thực sự muốn biết không? Tôi làm việc với những đứa trẻ, nài nỉ chúng tin rằng dù có điều gì xảy đến với chúng đi chăng nữa, thì chúng vẫn có thể lật ngược tình thế. Ở trung tâm tôi phải dỗ dành những đứa bé gái có quá nhiều meth (30) trong người; chúng muốn tự tử, bởi vì chúng đã chán ngấy những lão cha dượng béo ú, bệnh hoạn đang hành hạ chúng. Ồ, mọi chuyện đúng là đã tốt đẹp hơn đấy! Tôi phải đứng trước những người cảnh sát và nhân viên xã hội, những người mà công việc của họ là phải tìm ra những đứa trẻ, thậm chí là trẻ sơ sinh, bị nhốt trong những cái chuồng, bị đánh đến thừa sống thiếu chết, bị xích vào bồn cầu, và thuyết phục họ mặc áo khoác và thắt cả vạt vào, mặc áo cánh và áo cộc tay vào, mỗi ngày đều phải làm như thế, để làm gì? Để ra ngoài kia, làm mấy cái chuyện cứt đái đó, để nhìn thấy những điều mà không ai trong xã hội này muốn biết cả. Thế mà họ nhận được gì? Họ bị đối xử như kẻ thù vậy!
(30) Ma túy dạng rắn, còn gọi là Ma túy đá.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Khi may mắn được diễn thuyết ở những công ty, tôi thề với cô, tôi đã cầu nguyện, trước mỗi buổi nói chuyện tôi đều quỳ gối cầu nguyện, tôi cầu xin sao cho tôi không nói quá nhanh, và phải làm như thế nào cho thính giả thích thú với khiếu hài hước của mình để mang lại cho họ một cái gì đó, dù nhỏ thôi, để họ có thể vực dậy cuộc đời họ. Cô có muốn biết điều khốn nạn nhất trong tất cả nhưng chuyện này là gì không? Tôi cầu Chúa để họ - tất cả những con người đó - không bao giờ thấy được… trong lòng tôi cảm thấy thế nào. Thậm chí tôi còn không thể nhìn vào mắt họ. Một vài người trong số họ nghĩ tôi chỉ có vậy thôi, rằng tôi không cảm thấy mình xứng đáng nhìn vào mắt họ. Không bao giờ! Tôi biết là tôi không thông minh. Tôi biết tôi không được như những gì tôi nói. Tôi cảm thấy mình thật là giả tạo. Thậm chí ngay lúc này, sau tất cả những phần thưởng, được phục vụ trong không quân, nhận được thư khen của Tổng thống… tôi vẫn cảm thấy vô cùng cắn rứt… và dù đã bổ đôi đầu mình ra mà tôi vẫn không hiểu vì sao, sau ngần ấy năm trời…
Tôi biết tôi sẽ không bao giờ trở thành một diễn giả có thể truyền cảm hứng và động lực cho người khác - tôi không sành điệu, không bóng bảy - nhưng tôi là người thật việc thật. Tôi luôn cố gắng. Với từng hành động, trong từng hơi thở, tôi đều cố gắng hết mình. Đó là lý do vì sao tôi hạ cánh xuống Omaha, Nebraska, lái xe suốt mười tiếng đồng hồ đến Bismarck, North Dakota, tông trúng một con hươu, vỡ tan nát tấm kính chắn gió, sau đó làm việc đến tận đêm với một cơn chấn động mạnh, thực hiện một chương trình cho bọn trẻ trong trại giam dành cho vị thành niên, lúc nào cũng cầu cho nội tạng tôi sẽ không chảy máu vì tôi đã nuốt phải những mảnh kính vỡ, chỉ để tôi có thể tiết kiệm được cho khách hàng của mình ba mươi ba đô-la tiền đi lại bằng đường không! Tại sao ư? Bởi vì tôi cảm thấy cắn rứt, vì thế đấy! Cô muốn biết vì sao tôi lại làm chuyện này: sống lại quá khứ của mình ngay trước mắt mình từng ngày một ư? Vì tôi làm việc để cô không phải đi làm, tôi thức dậy trong những căn nhà trọ đầy chấy rận không có nước nóng để tắm, cầu nguyện cho cái quần lót mà tôi vừa giặt trong bồn rửa mặt cách đó ba giờ đồng hồ đã kịp khô, để tôi có cơ hội cho con trai mình một cuộc sống tốt đẹp hơn! Ngày nào tôi cũng phải ăn cứt, cầu nguyện rằng tôi có thể gieo một hạt giống - chỉ một hạt thôi, thế thôi. Tôi biết có khi mình là trò cười cho người khác, nhưng tôi đã cống hiến hết mình. Tôi chỉ muốn người ta cảm thấy bản thân họ tốt đẹp. Thế thôi. Tôi biết cảm giác mình không bằng con số không là thế nào, và tôi muốn từng người mà tôi gặp cảm thấy rằng họ là một con người. Một con người có thể tạo nên sự khác biệt và làm cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn. Và đôi khi, giữa tất cả những thứ rác rưởi này, tôi có thể làm họ cười. Tôi có một món quà, và nếu tôi có thể dùng nó để làm cho cuộc sống của người khác trở nên tốt đẹp hơn, để họ không phải trải qua cái địa ngục mà tôi và anh em tôi đã trải qua, thì… tôi sẽ làm những gì mà tôi phải làm.
Ngay lập tức, Patsy vặn lại tôi:
- Nó cũng không thay đổi sự thật đâu. Anh… anh đã có cơ hội của mình. Anh có thể tuyên truyền cái câu “cao thượng, ta đạo đức hơn người khác, hãy truyền lời ta” vớ vẫn đó. Dù anh có nói thế nào đi nữa, thì anh đã hứa với tôi hai năm. Tôi đã chán chờ đợi lắm rồi. Còn tôi thì sao? Anh không hiểu sao? Anh là một kẻ thất bại! Anh sẽ không bao giờ làm được điều đó đâu. Anh là một kẻ thất bại thảm hại với một chữ L(31) to tướng. - Patsy nói, tay vẽ hình chữ L lên không khí. - Thế đấy, tôi đã đợi và tối đã đợi đủ lắm rồi. Vậy thì thế này nhé: Anh có yêu tôi hay không?
(31) Chữ L ở đây ý nói “Loser” - kẻ thất bại.
Vẫn đang trong cơn tức giận, tôi lưỡng lự một thoáng để trấn tĩnh lại. Sau vài giây tôi chậm chạp gật đầu.
- Không. - Patsy vẫn cứ khăng khăng. - Tôi muốn nghe thấy câu đó. Sau tất cả những chuyện khốn nạn mà anh đã bắt tôi trải qua, tôi xứng đáng được nghe thấy những lời này. Hãy nói ra đi! - Cô ấy ra lệnh.
Tôi thở hắt, gật đầu và chậm rãi nói:
- Anh… anh… yêu… em.
Patsy ngoẹo đầu sang một bên và nói với vẻ nhạo báng:
- Vậy thì anh có tin tưởng tôi không?
Không một thoáng chần chừ, tôi đáp:
- Không.
Sau nhiều năm che giấu cẩn thận không để bất kỳ biểu hiện nhỏ nhất nào thể hiện ra kể từ lúc tôi biết cô ấy, giờ thì tôi đã nói ra điều đó. Cuối cùng tôi cũng nói ra một sự thật đã đè nặng lên trái tim tôi kể từ lần đầu tiên tôi biết Patsy. Tôi cảm thấy kinh ngạc vì đã dám tiết lộ điều này ngay trước mặt cô ấy, và tôi còn cảm thấy mình rất nhẹ nhõm nữa.
Patsy đờ người ra. Tôi chờ đợi cô ấy tát vào mật tôi, nhưng cô ấy vấn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi lắp bắp:
- Anh xin lỗi. Anh yêu em… và anh sẽ luôn yêu em… Anh xin lỗi, nhưng anh không…
- Nếu anh không… thì tôi thật không thể tin được! Sau tất cả những chuyện mà tôi đã phải trải qua. Những sự hy sinh mà tôi đã gánh chịu. Thế đấy! Tôi đã chịu đựng đủ lắm rồi. Tôi không thể sống với với một người mà... Anh đã nuốt lời! - Cô ấy tuyên bố - Hai năm! Anh đã nói hai năm! Tin ư? Tôi cũng không tin anh. Và tôi sẽ không sống với bất cứ người đàn ông nào mà tôi không thể tin vào anh ta. Chấm hết! - Patsy thét lên. - Tôi muốn ly dị!
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

CHƯƠNG 14 GIẢI QUYẾT


Sau tám năm kết hôn, Patsy và tôi ly thân vào cuối tháng 7 năm 1994. Chúng tôi đã có một buổi nói chuyện với Stephen để báo cho thằng bé biết tin này. Mặc dù có vẻ như thằng bé đón nhận mọi chuyện một cách khá dễ dàng, nhưng trái tim tôi vẫn nhói đau khi nhìn nó. Tôi không bao giờ muốn Stephen phải trải qua sự mất mát và nỗi đau đớn mà tôi đã từng trải qua khi cha mẹ tôi chia tay nhau. Kể từ khi kết hôn, tôi đã cố gắng rất nhiều để bảo vệ con mình khỏi bất cứ mối nguy hiểm nào, vậy mà giờ đây tôi lại thất bại trong vai trò quan trọng nhất của mình với tư cách là một người cha - tôi đã không thể giữ cho gia đình mình được hạnh phúc.
Sau vài lần nói chuyện riêng với Stephen, tôi bất ngờ khi nhận ra rằng thằng bé có vẻ thoải mái với việc ly thân này hơn cả chính bản thân tôi. Tôi hứa với nó rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa mẹ nó và tôi đi chăng nữa, thì sự quan tâm chăm sóc mà chúng tôi dành cho nó sẽ không bao giờ thay đổi.
Vậy là tôi đã phải đánh đổi cuộc hôn nhân của mình và gần mười ba năm trời để có thể hoàn thành được giấc mơ từ thuở bé là được sống bên Dòng sông Nga. Mặc dù Patsy đã úp mở rằng tình trạng ly thân của chúng tôi có thể chỉ là tạm thời, nhưng tôi cũng không biết cách nào để nói cho cô ấy hiểu được rằng: một khi tôi đã dọn ra ngoài ở, thì tôi sẽ không bao giờ quay về nữa.
Khi Patsy và tôi đưa ra quyết định ly hôn, tôi đang đi công tác xa nhà. Lúc ấy Patsy khiến tôi vô cùng ngạc nhiên khi cô ấy đã bỏ thời gian tìm cho tôi một căn hộ nghỉ mát có một phòng ngủ gần Dòng sông Nga. Hôm tôi chuyển đến Guerneville, Patsy đã cất công lái chiếc xe tải U-Haul vượt qua quãng đường một trăm tám mươi dặm đến chỗ ở mới của tôi. Ngày hôm đó, khi chúng tôi gạt nước mắt và ôm chào tạm biệt nhau, tôi cho là cả hai chúng tôi đều cảm thấy những nỗi phiền muộn và mệt mỏi chồng chất suốt mấy năm qua đang bắt đầu phai nhạt dần.
Vì ngôi nhà rất nhỏ, mà tôi chỉ có một cái bàn, một cái kệ sách, thêm cái tủ đựng đồ, nên tôi chỉ mất chưa đến hai ngày để sắp xếp đâu ra đó chỗ ở mới của mình. Không lâu sau, Stephen đến ở với tôi trong hai tuần. Hai cha con tôi quấn quýt với nhau như hình với bóng. Chúng tôi đã cùng nhau chất củi, cùng nhau câu cá ở bờ sông, chơi đuổi bắt giữa con đường vắng lặng. Có những đêm, sau khi nướng xúc xích xong, tôi ôm thằng bé vào lòng và hai cha con cùng ngồi ngắm những vì sao. Khi Patsy đến đón Stephen, cơn chấn động vì phải chia tay Stephen bùng nổ trong tôi như một quả bom. Lúc Patsy và Stephen lái xe đi, tôi rất muốn đuổi theo hai mẹ con, mở toang cửa xe, ôm chầm lấy Stephen, và nài nỉ với Patsy rằng mọi vấn đề giữa hai chúng tôi đều có thể được giải quyết. Nhưng tôi không thể, và sẽ không thể đuổi theo họ. Tôi chỉ còn biết đứng đó, bất động, cố lắng nghe những âm thanh đang nhỏ dần từ chiếc xe của Patsy.
Tôi cứ đứng giữa đường như thế đến gần một giờ đồng hồ. Người tôi bắt đầu run rẩy vì lạnh. Tôi thẫn thờ quay về nhà, đóng cửa lại và cứ thế ủ dột nhiều ngày liền. Tôi tự cô lập mình với thế giới bên ngoài suốt gần một tuần. Trong suốt những ngày ấy, tôi chỉ lặp đi lặp lại nhưng việc nhàm chán là thức dậy vào khoảng bốn hay năm giờ sáng mỗi ngày để cọ rửa đồ đạc trong nhà thật kỹ. Sau hơn chín giờ đồng hồ lau chùi dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà, tôi lại tháo mấy cái kệ tủ lạnh đem đi rửa, rồi gắn lại, sau đó tôi lại hì hụi cọ rửa sàn nhà cho đến khi lớp sơn như muốn bong ra. Tôi cho rằng nếu mọi thứ xung quanh tôi sạch như li như lau, thì cuộc đời tôi biết đâu cũng sẽ trở nên có trật tự hơn. Tôi cứ làm việc quần quật như thế cho đến tận tối mịt, và chỉ đi nghỉ sau khi đã chà sạch bóng cái điện thoại. Người đẫm mồ hôi, tôi ngồi phịch xuống ghế, tay cầm cái điện thoại bóng loáng, như thế nếu tôi gọi điện cho Patsy thì mọi việc sẽ ngay lập tức khác đi. Rất nhiều lần tôi đã quay số của Patsy, nhưng tôi luôn gác máy trước khi chuông báo kịp reng lên.
Nếu có khi nào tôi cảm thấy tâm trạng mình khá hơn một chút và nghĩ mình xứng đáng được thưởng cái gì đó, thì vào buổi tối, sau khi đã tắm rửa thật kỹ, tôi mở toang cửa ra, đứng trên hiên nhà và đưa mắt tìm chòm sao mà Stephen và tôi đã cùng nhau tìm thấy. Thỉnh thoảng, khi đang lắng nghe âm thanh xào xạc trên những tán cây, tôi lại ngửi thấy mùi lò sưởi của nhà ai gần đó, hay cái mùi hương ngọt ngào của cây lá rồi chập chờn ngủ thiếp đi trên tấm đệm hơi bị rò của mình. Vào một ngày đẹp trời thì chừng đó đã là đủ để tôi sống tiếp đến ngày hôm sau.
Sau một tuần sống trong cô độc, tôi gọi cho văn phòng ở Lincoln với niềm hy vọng mong manh rằng mình sẽ nhận được vài lời mời làm việc, chỉ có như vậy cuộc đời tôi mới mong có lối thoát. Mỗi lần tôi gọi điện như thế thì người quản lý của tôi, Jerry, đều đảm bảo với tôi rằng chỉ trong vài ngày nữa thôi thì chúng tôi sẽ ngập trong công việc. Thế là tôi chỉ còn biết cảm ơn ông vì đã tin tưởng ở tôi, và rồi tiếp tục cầu nguyện sẽ có một bước ngoặt xảy đến.
Vào mỗi buổi chiều, tôi lại bồn chồn ngồi chờ cho đến khi Stephen đi học về để tôi có thể gọi cho nó và hỏi thăm xem ngày hôm ấy của thằng bé như thế nào. Tôi luôn cảm ơn Chúa vì mỗi lần tôi gọi điện, thằng bé đều có vẻ rất vui vẻ và hạnh phúc. Như Patsy đã hứa, cô ấy luôn làm cho Stephen bận rộn, đồng thời để cho tôi gặp hay nói chuyện với thằng bé bất cứ lúc nào.
Sau mỗi lần nói chuyện điện thoại với Stephen, tôi không thể không cảm thấy mình giống như một kẻ phản bội - bởi theo một cách hiểu nào đó thì tôi đã bỏ rơi con trai mình. Mặc dù trong nhà tôi có rất nhiều ảnh của Stephen cũng như rất nhiều bức tranh nó vẽ ở trường nhưng tôi vẫn cảm thấy mình đã bỏ rơi thằng bé. Tôi cảm thấy cắn rứt đến nỗi có vài lần tôi định đi xem phim, thì rốt cuộc tôi lại về nhà, cứ như là tôi không thể cho phép bản thân mình thoát ra khỏi thực tại, dù chỉ trong vài giờ đồng hồ mà thôi. Chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ rằng việc tôi thoải mái ngồi xem phim sẽ lấy đi của Stephen một cái gì đó.
Nơi cứu rỗi tâm hồn tôi chính là khu nghỉ mát Rio Villa ở gần Monte Rio. Nhiều năm qua, kể từ khi tôi xuất ngũ, Patsy, Stephen và tôi đã trở thành khách quen của nơi này, và tôi đã trở thành bạn thân với những người chứ ở đây, Ric và Don. Kể từ lần ghé thăm đầu tiên của tôi, Ric và Don đã biết đam mê của tôi là được sống bên Dòng sông Nga. Không muốn tôi cứ đắm chìm trong tình trạng khổ ải mà tôi tự gây ra cho mình, họ đã tử tế thuê tôi làm việc trên khu đất của họ. Giờ đây, mỗi khi không có Stephen bên cạnh, tôi vẫn cảm thấy mình còn có một mục đích sống nào đó để phấn đấu. Sau khi hoàn thành bất cứ công việc nào mà công ty diễn thuyết giao cho, tôi mặc một bộ quần áo công nhân vào và lao đến Rio Villa; ở đó tôi nhổ cỏ, xén cây hoặc tưới cỏ suốt nhiều giờ liền trong ánh chiều tà. Khi mùa hè dần trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy bản thân mình có một giá trị nhất định, và đang đạt được một thành quả nào đó.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Nhưng cảm giác xấu hổ không bao giờ buông tha tôi. Kể từ khi ly thân, bất cứ khi nào tôi tham gia diễn thuyết tại một buổi nói chuyện và đưa ra những lời khuyên về việc đối mặt với những vấn đề phát sinh trong cuộc sống và vượt qua nghịch cảnh, tôi lại cảm thấy mình là một kẻ đạo đức giả. Tôi chỉ cảm thấy bản thân mình hơi tốt đẹp hơn một chút khi có thể làm cho khán giả của mình cười. Trong sự hài hước, tôi có thể quên đi cuộc sống đầy rẫy những điều đáng tiếc của mình.
Nhưng khi chỉ còn lại một mình, thậm chí ngay sau khi vừa diễn thuyết xong, từ thẳm sâu trong đáy lòng mình tôi nhận thấy cái cảm giác mà tôi vẫn thường có khi còn nhỏ - dù tôi có làm việc cật lực đến thế nào, có bỏ ra nhiều nỗ lực, công sức đến bao nhiêu, tôi cũng sẽ không bao giờ trở thành một con người tốt đẹp được. Tôi không thể giải quyết vấn đề trong cuộc hôn nhân của mình. Tôi đã vứt bỏ sự nghiệp trong không quân để có thể tự chứng tỏ bản thân mình với tư cách là một diễn giả, để rồi nhận lại được một kết cục là mình giống nạn nhân của sự ngược đãi hơn là một người có thể truyền tải được những thông điệp đầy cảm hứng. Và tôi đã làm tổn thương tình yêu đích thực của cuộc đời mình: Stephen. Dù những điều đang chờ đón tôi trong tương lai có là gì đi chăng nữa, tôi chỉ biết cầu nguyện rằng những sai lầm của tôi sẽ không để lại nhưng hậu quả tai hại nào cho con trai tôi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, có ngày vui và cũng có ngày buồn. Thỉnh thoảng, tôi cũng ngủ được hơn ba giờ đồng hồ. Tôi tự đặt ra khẩu phần cố định hàng ngày của mình là một hũ sữa chua cho bữa sáng và một ly xúp ăn liền dùng với một ổ bánh mì nhỏ cho bửa tối - để tôi có thể dành dụm tiền cho những lúc được ở bên cạnh Stephen. Dù đã sút cân rất nhiều, nhưng tôi vẫn tự nhủ rằng mọi việc đang trở nên tốt đẹp hơn.
Cuối thu năm ấy, khi đang trên đường đi công tác, tôi gọi điện trò chuyện với Jerry. Ông ấy bảo tôi rằng Phòng Thương mại Thanh niên Quốc tế đã chọn tôi là một trong Mười thanh niên xuất sắc Thế giới. Trước khi tôi kịp tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời ấy, Jerry hạ giọng và báo cho tôi biết rằng công ty đang gặp một vấn đề rất nghiêm trọng. Lập tức tôi nghĩ đến những khoản tiền tạm ứng mà công ty đã thanh toán cho tôi trước đây, có lẽ bây giờ họ muốn tôi hoàn trả lại đầy đủ số tiền đó. Trước đây, bất kỳ lúc nào tôi hỏi Jerry về những khoản đáng lý tôi phải được thanh toán hoặc về những vấn đề khác xoay quanh khía cạnh này, ông ấy đều tỏ ra rất thất vọng và có lúc còn gay gắt bực bội nữa. Vì vừa xuất ngũ và vẫn còn đang cố gắng thích nghi với cuộc sống của thế giới bình thường, một phần cũng vì nể nang vị trí của Jerry là cựu Phó chủ tịch của công ty, nên tôi luôn cảm thấy mình đã cư xử không phải. Thế là tôi chỉ còn biết kiên nhẫn. Nhưng sau nhiều tháng trời nghe hứa hẹn, tôi vẫn chưa nhận được những câu trả lời thỏa đáng cho những thắc mắc của mình, và mỗi lần cố dò hỏi, tôi lại cảm thấy mình thật tầm thường, thế là tôi lại thôi. Cũng giống như những gì tôi đã làm với Patsy trước khi chúng tôi ly thân, để tránh phải nhức đầu suy nghĩ, tôi cứ nhân nhượng để không phải vướng vào bất cứ xung đột nào. Trước khi gác máy, Jerry lại bảo đảm với tôi là không nên lo lắng, và ông ấy sẽ tiếp tục nghe ngóng tình hình công việc cho tôi.
Chiều hôm đó, sau khi đã nói chuyện với Stephen, tôi báo cho Patsy biết tin vui mình vừa nhận được. Dạo đó, cứ mỗi lần nói chuyện điện thoại hay gặp trực tiếp Patsy, tôi thấy dường như cô đã trở thành một người phụ nữ khác. Cô ấy đang làm một công việc mà mình thích và say sưa nói về những điều mà cô ấy muốn đạt được. Thái độ của cô ấy rất tự tin và độc lập. Dù biết cô ấy đang hẹn hò với một người khác, tôi cũng giả vờ không hay biết. Sau nhiều năm chung sống, giờ đây tôi chỉ có một mong muốn đơn giản là Patsy được hạnh phúc. Tôi cảm thấy mình đã lôi cô ấy xuống vũng lầy trong suốt những năm qua. Trước khi tôi bay sang Nhật để nhận giải thưởng TOYP(32), Patsy đã tử tế viết thư cho tôi, cảm ơn tôi vì tất cả những gì tôi đã làm cho cô ấy và nhắc lại niềm hạnh phúc mà cô ấy vừa tìm thấy. Patsy đã sống tiếp cuộc sống của mình một cách vui vẻ.
(32) TOYP (Ten Outstanding Young Persons): Mười thanh niên xuất sắc của Thế giới.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Tôi phải đi công tác trong hơn một tuần trước khi bay sang Kobe, Nhật Bản, để rồi chỉ ở đó hai mươi bốn giờ đồng hồ, rồi lại thực hiện vài chuyến bay quay về và hạ cánh xuống Nebraska, tiếp tục lái xe suốt vài giờ đồng hồ và tham gia diễn thuyết tại một ngôi trường nọ. Jerry cứ khăng khăng bắt tôi phải quay về Lincoln vào chiều thứ Bảy để ông ấy có thể trả lời trực tiếp những mối bận tâm của tôi. Dù vậy, khi tôi xuất hiện ở ngôi trường phổ thông ấy, bà hiệu trưởng của trường cứ ngần ngại không muốn để tôi nói chuyện với học sinh của bà - bởi khi đó trông tôi giống như sẽ ngất đi vì mệt mỏi vậy. Bà hiệu trưởng cũng nói rằng bà biết tôi vừa quay về từ Nhật Bản, và bà đã báo Jerry hãy để tôi quay lại trường vào một dịp khác. Lúc ấy Jerry còn đùa vói bà Hiệu trưởng: “Đừng lo cho David, anh ấy sẽ không sao đâu”.
Áp lực, việc thay đổi múi giờ liên tục, và sự mệt mỏi vì thiếu ngủ đã đánh gục tôi. Sau khi cố trấn an bà hiệu trưởng rằng tôi sẽ không làm bà thất vọng, tôi đã dành cả ngày với các học sinh và sau đó lái xe suốt bốn giờ đồng hồ để quay về Lincoln. Sau khi ngủ gật lúc đang lái xe và suýt nữa thì gặp tai nạn, tôi đỗ lại ở một trạm dừng chân và nghỉ ngơi một chút. Tối hôm đó, cuối cùng tôi cũng thuê một phòng trong khách sạn rồi đổ gục xuống giường mà người vẫn còn mặc nguyên quần áo. Trước khi ngủ thiếp đi, tôi cảm thấy một cảm giác tự hào trào dâng trong lòng - dù đang vô cùng mệt mỏi, nhưng tôi đã cố gắng hết sức mình và rất hy vọng là đã tạo ra được một tầm ảnh hưởng. Khi nghĩ đến ngày hôm sau, tôi cảm thấy rằng mọi thứ rồi đâu sẽ vào đó hết.
Sáng sớm hôm sau, Carl, cộng sự và cũng là cấp trên của tôi, gọi điện đánh thức tôi dậy và bảo tôi đến văn phòng ngay lập tức. Tôi nghĩ lý do của việc này là họ đã tổ chức một buổi tiệc bất ngờ để mừng tôi vừa nhận được giải thưởng. Tất cả mọi người đều biết tôi đã làm việc cật lực như thế nào để chứng tỏ giá trị của mình, và kể từ khi tôi ly thân, họ đã làm mọi cách để bày tỏ sự quan tâm của họ dành cho tôi.
Nhưng khi cầm phần thưởng trên tay, tôi gần như đã đánh rơi nó khi nhìn vẻ mặt của mọi người. Tôi còn nghĩ rằng ai đó vừa mới qua đời. Tôi ngồi xuống và nuốt khan khi người ta bảo tôi rằng Jerry đã biển thủ tiền quỹ của công ty. Khi mọi người đưa cho tôi xem hàng đống giấy tờ và những hóa đơn đã bị hủy mà ông ta đã ký khống, mọi việc bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.
Tôi không muốn bất cứ ai nghĩ rằng tôi đã lạm dụng niềm tin của họ, thế nên tôi nói thật với tất cả mọi người về những khoản tạm ứng mà Jerry đã dặn tôi là phải giữ kín, và rằng tôi cảm thấy rằng Jerry đã cố tình cô lập tôi với các thành viên khác trong công ty. Họ nhìn nhau, rồi lại nhìn tôi, khiến tôi cứ có cảm giác rằng họ đang kết tội tôi. Nhìn phần thưởng được đặt lồ lộ trên bàn, tôi cảm thấy mình thật là hèn hạ. Lẽ ra tôi phải hỏi thẳng mọi chuyện từ nhiều tháng trước, khi cảm thấy có gút mắc gì đó. Chỉ khi Rich, người đồng sáng lập công ty, nói rằng khoản tiền tạm ứng đó không chỉ hoàn toàn đúng với luật pháp mà còn được chi trả trọn vẹn, lúc đó tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. Sau đó, Rich còn nói riêng với tôi rằng:
- Còn nữa, cậu quá Jimmy Olsen(33) đi. À phải rồi, nhân tiện, xin chúc mừng về phần thưởng mà cậu vừa nhận được nhé.
(33) Một nhân vật trong loạt truyện tranh Siêu nhân của hãng DC Comic, vốn có tính rụt rè, nhút nhát…
Phần tôi, tôi phải đối mặt với Jerry. Dù vô cùng ghét làm việc này, tôi đã gọi điện cho ông ta, và lần đầu tiên với tư cách là một người làm ăn, tôi đã tỏ ra cứng rắn khi ông ta bắt đầu biện hộ cho mình. Jerry cố gắng đổ lỗi cho công ty, và bảo tôi hãy tin tưởng ông ta, nhưng tôi không muốn rơi vào thế chỉ tay điểm mặt hay đổ lỗi cho ai cả. Với một giọng không tỏ ra thiếu tôn trọng nhưng cũng không có chút tình cảm nào, tôi nói một cách đơn giản:
- Tôi sẽ không bao giờ có thể nói chuyện hay nhìn mặt ông được nữa. Không bao giờ.
Nhiều ngày sau, khi đã quay về Guerneville, tôi cảm thấy căm ghét tất cả mọi thứ ở bản thân mình. Tôi cảm thấy mình giống như một trò đùa. Vì nơi tôi đang ở là một cái nhà nghỉ dành cho mùa hè, nó không hề được sưởi ấm hay có một thiết bị sưởi nào ngoại trừ một cái lò gỗ cổ xưa, và nhiệt độ bên trong căn nhà đúng là chỉ hơn mức rét cóng một chút. Sau những chuyến đi liên miên và những sự việc không hay cứ liên tục xảy ra khiến cuộc sống của tôi đảo lộn, tôi đã thực sự bị khô kiệt về mặt tình cảm.
Tôi thẩn thờ dùng một miếng giẻ sạch để lau chùi cẩn thận cái tượng nhỏ có hình hai bàn tay mạ vàng đang dơ một quả cầu bạc, có tên tôi được khắc trên phần đế bằng gồ. Trong cơn phẫn nộ, có lúc tôi đã muốn quẳng cái phần thưởng này vào trong bếp lửa - đó là phần thưởng mà tôi đã nhận được cách đó vài ngày, trước hàng ngàn đại biểu đến từ khắp nơi trên thế giới, những người đã không tiếc lời khen tặng tôi bằng những ngôn từ tốt đẹp nhất mà tôi cảm thấy mình không xứng đáng được nhận. Tôi lắc đầu ngao ngán chính mình. Tôi ngồi đây, là một trong những Thanh niên xuất sắc nhất Thế giới, đang sống ly thân với vợ, sống xa con trai, chỉ bởi vì tôi đã luôn theo đuổi ước mơ, để rồi niềm tin của tôi lại bị hủy hoại một lần nữa. Sau khi bơm khí vào tấm đệm hơi bị rò, tôi dùng nhiều lớp túi ngủ đã bị mòn để đắp cho đỡ lạnh. Nếu gặp may, tôi sẽ ngủ thiếp đi trước khi cơn đói ập đến, để có thể dành bửa tối của mình cho buổi sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và đi bộ nhiều dặm đường trong cơn mưa phùn lạnh lẽo. Tôi nhớ lại quãng thời gian vài năm qua. Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã vứt bỏ cả sự nghiệp của mình trong không quân và vứt bỏ luôn cả cuộc hôn nhân của tôi. Patsy nói đúng: cô ấy đã cho tôi hai năm, và kết quả là giờ đây tôi đang sống nhu một gã Eskimo(34). Bằng việc nắm lấy cơ hội và liên tục lao về phía trước một cách mù quáng, tôi đã khiến những thứ mà tôi hàng nâng niu gặp nhiều rủi ro. Dù tôi luôn nghĩ thông điệp mình truyền tải có thể giúp người khác, nhưng những kết quả dành cho cá nhân tôi là quá rõ ràng.
(34) Tên một chủng người sống ở Bắc Cực với điều kiện vố cùng thiếu thốn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Patsy là người can đảm khi quyết định chấm dứt mọi chuyện. Tôi không bao giờ có can đảm đó, và tôi cảm thấy rằng cô ấy đã cố gắng cải thiện mối quan hệ của chúng tôi rất nhiều. Xét cho cùng, thì chúng tôi đơn giản chỉ là hai con người với quá nhiều điểm khác nhau. Có thể mong muốn của tôi là được bảo vệ Patsy, nhưng chính cái cách của tôi đã vô tình làm cô ấy cảm thấy ngột ngạt, và khi không thể chịu đựng nổi sự nhỏ nhen của tôi, cô ấy đã quyết định giải thoát cho cả hai.
Tôi không xứng đáng được ở bên cạnh Patsy hay bất cứ ai khác. Nhưng tôi cảm thấy rằng, dù tôi vẫn quan tâm nhiều đến Patsy, nhưng tôi không bao giờ có thể tin tưởng cô ấy được, hay có thể là bởi vì sau chuyện với Jerry, tôi cảm thấy mình không bao giờ có thể tin tưởng vào bất cứ ai khác. Có thể môi trường sống lạnh giá hiện tại của tôi chính là một nghi thức sám hối hoàn hảo dành cho sự ngu ngốc của mình. Tôi biết rõ một điều: tôi đáng sống trong cô độc. Vì luôn có cảm xúc lẫn lộn giữa việc cảm thấy mình không xứng đáng và sự thôi thúc phải tiếp tục sống, tôi không thể cho phép bất cứ ai, ngoài con trai tôi, bước vào trái tim đã chai sạn của tôi.
Sau vài tháng, tôi không còn tự dằn vặt mình nữa, tôi tự tin vào bản thân hơn và quyết định chia tay với công ty ở Lincoln. Tôi nghe nói công ty này và Jerry đã giải quyết được vấn đề của họ, và tôi chúc họ gặp may mắn. Tôi quyết định tự điều hành công việc làm ăn của riêng mình. Bằng cách này tôi có thể sống độc lập và điều khiển được số phận của chính tôi. Nếu tôi có thất bại đi chăng nữa, thì tôi cũng muốn thất bại đó là do sai lầm của mình. Với tôi, phần thưởng của việc tự ra làm ăn riêng là được gặp Stephen nhiều hơn. Vì thằng bé sống cách chỗ tôi gần hai trăm dặm đường, nên tôi có thể dành thời gian để đến thăm con, điều mà tôi không thể làm khi có một công việc bình thường. Tôi có thể lái xe suốt ba giờ đồng hồ chỉ để được ngắm thằng bé chơi một ván bóng chày khi trời đã sẩm tối, được ở bên cạnh con suốt nhưng ngày cuối tuần hoặc chỉ để sắp xếp công việc sao cho phù hợp với thời gian biểu của con. Với mỗi ngày như thế trôi qua, dù tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng tôi tự thấy quãng thời gian ấy là một bài tập trị liệu rất tốt. Vì Jerry hiếm khi trả lời điện thoại những khách hàng quan tâm đến chương trình của tôi, nên giờ đây tôi chỉ có đủ công việc để sống qua ngày. Tôi biết vấn đề sẽ được giải quyết, đặc biệt là khi tôi đã dành dụm đủ tiền để mua được một cái giường xếp rẻ tiền và một cái mền đắp cho ấm. Mỗi ngày như thế trôi qua, tôi lại cảm thấy bản thân mình tốt đẹp hơn. Nhưng vẫn còn có một vấn đế cần phải giải quyết.
Một buổi sáng nọ, sau khi đi lễ về, tôi cầu nguyện để được Chúa chỉ lối dẫn đường trước khi quyết định gọi cho Patsy. Vài giờ sau, chúng tôi gặp nhau. Sau khi sống ly thân hơn một năm, tôi nợ cô ấy việc phải trút bỏ mọi gánh nặng ra khỏi trái tim của cả hai. Patsy xuất hiện với một bộ quần áo rất đẹp và rõ rằng là đã dành nhiều thời gian để trang điểm và chăm chút cho mái tóc. Về ngoài của cô nhắc tôi nhớ lại một Patsy hồi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. Tôi hít thật sâu, chuẩn bị nói những điều trong lòng mình đang nghĩ, nhưng rồi tôi cứ ngập ngừng chẳng nói được lời nào cả. Phải một lúc lâu tôi mới ấp úng được vài chữ:
- Anh muốn em biết rằng… anh cảm thấy vô cùng hối tiếc. - Patsy nhướn mắt nhìn tôi. - Anh đã sai… theo rất nhiều cách khác nhau, và anh mong em tha thứ cho anh.
Patsy chồm tới và nắm tay tôi:
- Có nghĩa là anh đã sẵn sàng để quay về với…?
- Không. - Tôi nói khẽ và ngoảnh mặt đi chỗ khác. - Anh xin lỗi. Anh không có ý gọi cho em và khiến em hiểu lầm. - Tôi lắc đầu. - Anh không thể làm điều đó với em, với Stephen. Ý anh là, chúng ta sẽ ổn trong thời gian đầu, nhưng rồi… anh sẽ lại làm hỏng mọi thứ.
Đột nhiên ngực tôi run lên. Tôi cảm thấy như mình đang mê sảng, và tôi có thể cảm nhận được rằng tôi sắp trượt khỏi cái ghế mình đang ngồi.
- David? David? - Patsy gọi. - Anh có sao không? Anh… Anh đang nói gì thế?
Tôi lại cúi gầm mặt và lắc đầu.
Trong lúc Patsy và tôi ngồi đó trong im lặng, xung quanh chúng tôi người ta cứ đi vào rồi lại đi ra khỏi cái sảnh của khách sạn, gọi thức uống, cười nói, hay theo dõi cái ti vi màn hình lớn.
Sau vài phút, tôi bỗng cảm thấy như mình sắp sửa òa lên khóc. Vẻ mặt của Patsy báo cho tôi biết rằng tôi không phải nói bất cứ điều gì cả.
- Anh nợ em quá nhiều. - Tôi nức nở. - Lẽ ra anh phải… anh nên đối xử với em tốt hơn. Anh… anh đã sợ hãi, lúc nào cũng vậy, anh sợ hãi những điều còn phía trước. Đó không phải là lỗi của em… Anh chỉ không thể tin tưởng em một cách trọn vẹn được, và anh vô cùng xin lỗi em vì điều đó. Thề có Chúa, anh biết mình là một thằng khốn nạn, và anh cầu mong em tha thứ. Anh đã làm em phát điên, và cứ mỗi lần em lên tiếng… thì anh lại gạt phắt đi. Làm sao mà anh có thể yêu em? Ý anh là làm sao mà anh có thể thực sự yêu em, trong khi anh lại luôn căm ghét chính bản thân mình? - Tôi vừa nói vừa thụi mạnh nắm đấm xuống bàn. - Anh đã làm sai quá nhiều điều, chính vì thế mà không bao giờ anh có thể tha thứ được cho bản thân mình. Lẽ ra anh nên ngừng lại và lắng nghe điều em thực sự muốn nói. Dù anh đã cố gắng chu cấp đầy đủ mọi thứ cho em, nhưng anh không bao giờ thực sự ở bên cạnh em cả.
- Vậy thì… - Patsy lau nước mắt và nói. - Em đoán như vậy có nghĩa là mọi chuyện giữa chủng ta đã kết thúc rồi phải không?
Tôi cắn môi, và gật đầu.
- Hãy nói ra đi. - Patsy van nài. - Hãy nói ra để em có thể sống tiếp cuộc đời mình. Em có thể chịu đựng được. Coi nào, hãy ra dáng một người đàn ông và nói cho em nghe đi.
- Patsy… - Tôi nuốt khan và nhìn vào mắt cô ấy. - Anh không xứng đáng để làm chồng em và anh nghĩ rằng chúng ta nên… chúng ta nên ly hôn.
Patsy nhắm mắt lại trước khi gật đầu ra hiệu đồng ý. Sau khi thấm khăn giấy lau nước mắt và chỉnh lại áo khoác, cô ấy mỉm cười và nói:
- Ừ thì, anh không thể đổ lỗi cho một cô gái chỉ vì cô ấy đã cố gắng được.
Tôi bật cười:
- Anh tự hào vì em. Thật đấy.
Chúng tôi dành ra khoảng thời gian còn lại của buổi chiều hôm ấy để nói về tất cả những vấn đề mà chúng tôi có thể nghĩ tới.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

- Anh phải hiểu rằng Stephen sẽ sống với em. Em chỉ sống ở nhà còn anh thì đi công tác quá nhiều. Anh có thể gặp hay nói chuyện với thằng bé bất cứ khi nào anh muốn. Em sẽ không bao giờ đem thằng bé ra để lợi dụng bất cứ điều gì từ anh. Em nghĩ cả anh và em đều biết điều đó có nghĩa là thế nào. Em sẽ không làm thế với con trai của chúng ta. Vấn đề là ở chỗ, - Patsy nói tiếp - với cả hai ta thì Stephen là điều tốt đẹp nhất của cuộc đời mình. Em chỉ muốn điều gì đó hơn thế, vậy thôi.
- Dù có gì xảy ra đi nữa, anh muốn chúng ta vẫn là bạn của nhau. - Tôi nói, và Patsy lập tức gật đầu. - Ý anh thực sự là như thế đấy. Anh không có nhiều bạn bè, và anh nghĩ chúng ta thực sự xứng đáng để trao cho nhau điều đó. - Tôi ngừng lại để hít một hơi thật sâu. - Còn một chuyện nữa…
- Lạy Chúa! - Patsy thốt lên. - Đừng có nói với em rằng anh là người đồng tính đấy nhé?
Tôi bật ho trước khi có thể trả lời cô ấy:
- Không! Điều gì khiến em có suy nghĩ ấy?
- Ừ thì… - Patsy nói. - Em chỉ nghĩ thế thôi, ý em là, anh sống ở Guerneville cùng những chuyện đại loại như thế. Anh không ra ngoài. Một người vợ sẽ nghĩ gì đây? Anh bỏ em để đến sống ở đó…
Tôi gạt câu nói của cô ấy đi:
- Làm ơn, hãy lắng nghe anh đây này. Anh chỉ muốn em biết thôi, em đã nói đúng về văn phòng ở Lincoln. Anh đã phát hiện ra mọi chuyện cách đây vài tháng. Anh đã có một người quản lý tồi. Đó là lý do vì sao anh không nhận được nhiều đơn đặt hàng. Còn những quyển sách, chúng đã được “in”, có điều là chúng chưa bao giờ được xuất bản. Thậm chí chúng còn không có bản quyền nữa. Đó là lý do vì sao chúng không xuất hiện trong hiệu sách.
- Cả quyển Đứa trẻ lạc loài nữa ư? - Patsy hỏi. Cô ấy đang nói đến quyển sách thứ hai của tôi, quyển sách mà Jerry cứ khăng khăng bảo tôi viết. Tôi gật đầu. - Lạy Chúa! - Patsy buột miệng chửi. - Làm sao mà anh lại có thể ngu ngốc đến như thế, và cho phép quá nhiều người lợi dụng anh như vậy kia chứ? Anh là một người thông minh lắm mà, chắc em sẽ không bao giờ hiểu được anh nghĩ gì trong đầu.
Bất giác tôi nghĩ đến bản thân mình cách đây nhiều năm trước.
- Anh không biết. - Tôi đáp. - Từ lúc anh còn nhỏ… Anh chưa bao giờ có can đảm đứng lên và đòi lại công bằng cho mình. Lúc nào anh cũng quá đỗi nhút nhát. Thậm chí giờ đây, khi đã là một người trưởng thành, dù vấn đề anh phải đối mặt là lão Jerry ở chỗ văn phòng Lincoln, mua một cái xe hơi, tự bênh vực bản thân mình để không ai có thể chà đạp anh, hay, anh không có ý công kích em, nhưng ngay cả với em cũng vậy, anh cũng không thể làm được điều đó. Anh… anh rất dễ làm mọi việc vì người khác, nhưng không làm được như thế với bản thân mình.
- David. - Patsy thở dài. - Với em thì khác đấy… Em là vợ anh.
Tôi gật đầu, nhưng giống như tôi đang tự gật đầu với bản thân mình thì đúng hơn.
- Nhưng tất cả những điều đó giờ đã thay đổi rồi.
- Vậy anh sẽ làm gì đây? Kiện bọn họ ra tòa sao? - Patsy hỏi, mắt lóe lên chút hy vọng.
- Không. - Tôi lắc đầu. - Đó không phải là chuyện tiền bạc, đó không bao giờ là chuyện tiền bạc. Anh không muốn nhận được một đồng xu cắc bạc hay một món lợi nào mà anh không bỏ công sức ra để có được nó trước. Đây là vấn đề danh dự. Điều tệ hại nhất mà anh có thể làm với bọn họ - với bất cứ ai đối xử tệ bạc với anh - là quyết định không dính líu gì đến họ nữa.
- Em nghĩ anh thật là ngu ngốc. Em thì em sẽ làm cho ra lẽ mọi chuyện. Vậy, anh sẽ làm gì để tự bảo vệ bản thân mình đây?
- Đơn giản lắm. - Tôi mỉm cười. - Không tin ai cả.
- Nếu anh làm thế, thì rồi anh sẽ trở thành một ông già cô độc, David Pelzer ạ.
- Anh biết. - Tôi thở dài. - Nhưng anh không thể để bản thân mình bị tổn thương thêm lần nào nữa.
- Em không biết anh nghĩ gì về em, em biết em đã trải qua rất nhiều chuyện cùng với anh, vui có, buồn có, nhưng em chưa bao giờ đối xử tệ với anh cả, David ạ. - Patsy nói.
- Anh biết, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Anh thề đấy, anh chỉ muốn em được hạnh phúc, chỉ có thế thôi.
- Ừ thì… - Patsy đáp ngay. - Em vẫn sống hạnh phúc đấy thôi. Ý em là…
- Anh biết. - Tôi xen vào. - Anh biết chuyện này được một thời gian rồi. Em có hạnh phúc không? Anh ta có tốt với em không? Với cả Stephen nữa?
- Có. - Patsy tươi cười. - Em đoán là anh có thể nói rằng cuối cùng thì em đã tìm được cho mình một chàng cao bồi thật sự.
- Và làm ơn, - tôi nài nỉ, - hãy cẩn thận. Anh không muốn Stephen phải chịu thêm bất cứ một tổn thương nào nữa.
- Vậy anh sẽ làm gì?
Không một chút lưỡng lự, tôi đáp:
- Làm một người cha tốt và tiếp tục cố gắng. Anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh sẽ làm việc cật lực và chờ xem chuyện gì đang chờ đợi mình phía trước.
- David, - Patsy xen ngang, - em không nói về công việc của anh, hay Stephen. Em biết anh sẽ là một người cha tốt. Nhưng anh hãy nghĩ đi, dù chỉ một lần trong đời thôi, còn anh thì sao? Anh sẽ làm gì với bản thân anh đây?
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm nhận được tầm quan trọng trong câu hỏi của Patsy. Tôi chồm người tới trước, lúng túng:
- Anh không… anh cũng không biết nữa. Có lẽ chỉ đơn giản là sống cuộc đời mình hết ngày này qua ngày khác. Đó cũng là tất cả những gì mà anh có thể làm. Anh chỉ không muốn lặp đi lặp lại một sai lầm mãi.
Patsy lắc đầu vẻ không tin:
- Lạy Chúa, sau ngần ấy năm trời… anh vẫn mang trong mình nỗi hổ thẹn của bà ấy.
Tôi không trả lời. Tôi thực sự cảm thấy mình giống một người bị hủi khi phải sống thân thiết với bất cứ ai khác ngoài con trai tôi.
Khi chúng tôi đứng dậy ra về, Patsy và tôi ôm nhau.
- Anh sẽ luôn có một vị trí trong trái tim em, David Pelzer ạ. Anh là một người tốt, và vì Chúa, hãy sống vì bản thân mình một chút đi.
- Cảm ơn em, Patsy. Em không biết điều đó có ý nghĩa với anh như thế nào đâu. Anh cầu nguyện cho em mỗi ngày. Cầu Chúa phù hộ cho em, Patsy.
- Tạm biệt, David.
- Tạm biệt, Patsy.
Không lâu sau, chúng tôi làm đơn ly hôn. Chưa đến ba mươi ngày sau khi cuộc hôn nhân của chúng tôi chính thức kết thúc, Patsy tái hôn.
Ngoài Stephen và công việc, có thể nói tôi chỉ sống một mình. Nói chung thì tôi cảm thấy hài lòng. Vào một ngày đẹp trời nào đấy, nếu tôi cảm thấy mình thật sự xứng đáng với điều đó, tôi sẽ đi ra “ngoài kia” và tự thưởng cho mình một buổi xem phim ở rạp. Việc tự đứng ra làm ăn khó khăn hơn tôi nghĩ nhiều, tuy vậy tôi vẫn yêu thích từng giây từng phút được làm những điều mình thích. Sau khi mua lại bản quyền quyển sách của mình từ công ty Lincoln, tôi sớm tìm được hai nhà xuất bản muốn cho in và phát hành những quyển sách này. Mặc dù tôi biết mình sẽ ký được hợp đồng khá hơn với một nhà xuất bản ở New York, nhưng cuối cùng tôi đã quyết định ký hợp đồng với một nhà xuất bản nhỏ hơn ở Florida, một phần là bởi vì trong nhiều năm qua tôi đã rất ngưỡng mộ những quyển sách được viết bởi các tác giả của họ như John Bradshaw và Jack Canfield. Tôi cho rằng một nhà xuất bản nhỏ hơn sẽ có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc tiếp thị và quảng bá những quyển sách của tôi.
Chỉ trong vòng vài tuần lễ, tôi đã nhận được một cú điện thoại từ một trợ lý biên tập, cô ấy tự giới thiệu mình là Marsha Donohoe. Chúng tôi đã nói chuyện về những thay đổi mà cô ấy muốn thực hiện, cũng như lịch trình xuất bản quyển sách đầu tiên của tôi. Sau khi gác điện thoại, tôi không thể không nghỉ đến chất giọng tuyệt vời của cô ấy. Trước khi tâm trí tôi đẩy mọi chuyện đi xa hơn, tôi gạt Marsha ra khỏi suy nghĩ của mình và vùi đầu vào công việc.
Thời gian trôi qua. Marsha và tôi càng thảo luận về từng trang sách, từng đoạn văn, phân tích từng câu chữ của quyển sách nhiều bao nhiêu, tôi càng cảm thấy mình say mê cô ấy hơn bấy nhiêu. Ngoài việc cô ấy là người có giọng nói ngọt ngào nhất mà tôi từng nghe, tôi còn trân trọng niềm đam mê mà cô dành cho công việc của mình. Tôi hiểu rằng các biên tập viên không thể dành quá nhiều thời gian cho một dự án riêng lẻ nào cả, vì họ còn phải hoàn thành nhiều bản thảo khác trong thế giới rộng lớn của ngành xuất bản, nhưng vì Marsha và tôi rất quan tâm đến câu chuyện của tôi, nên chúng tôi đã có lúc dành ra đến hơn một giờ đồng hồ chỉ để tranh luận về một câu duy nhất trong quyển sách. Một ngày nọ tôi nói với cô ấy:
- Tôi không muốn cô gặp rắc rối. Tôi không hiểu, trước giờ tôi vẫn luôn bị công kích vì đã cố gắng hết mình. Tại sao cô lại làm điều này?
Marsha đáp:
- Có thể tôi là người mới ở đây, nhưng tôi đã sống cùng với sách vở suốt cuộc đời mình. Và tôi phải nói cho anh biết điều này, quyển sách của anh vô cùng đặc biệt. Thề có Chúa, tôi không thể đặt nó xuống được. Thậm chí từ trước khi tôi gọi cho anh, tôi đã tin vào quyển sách này. Bằng tất cả tấm lòng mình, tôi tin vào những điều mà anh đang làm.
Giọng nói ngân lên vì phấn khích, Marsha tiếp:
- Anh có biết với quyển sách này anh có thể thay đổi cuộc đời của bao nhiêu con người không? Tôi không biết rõ lắm về anh, Dave ạ, nhưng tôi nghĩ anh là một con người tuyệt vời.
Tôi áp ống nghe vào tai mình mạnh đến mức tôi tưởng nó tóe máu đến nơi. Vì không quen được khen ngợi, tôi lập tức chế giễu cô ấy:
- Tôi cuộc là cô nói câu này với tất cả các tác giả khác!
Nhưng chỉ tích tắc sau, tôi nói tiếp:
- Ý tôi là, cô thực sự tin rằng tôi đang làm một điều đúng đắn ư?
Sau cuộc nói chuyện ấy, tôi cứ ngồi chết cứng trên ghế. Tôi không thể tin được là mình lại may mắn đến thế. Sau tất cả những cuộc đấu tranh kéo dài suốt thời gian qua, tôi đang được làm việc với một người có cùng những suy nghĩ như tôi.
- Cô ấy tin, - tôi tự nói lớn cho mình nghe. - Marsha thực sự tin ở mình!
Tôi chưa bao giờ có ý định vượt qua giới hạn trong mối quan hệ giữa một biên tập viên và một người viết sách, nhưng tôi như lạc vào cõi mê mỗi khi được nghe từng câu từng chữ trong lúc Marsha và tôi trò chuyện với nhau trên điện thoại. Tôi rất dễ bị cuốn hút bởi cô ấy. Sau khi biên tập xong mỗi trang sách, chúng tôi sẽ tự thưởng cho mình bằng cách kể cho nhau nghe những mẩu chuyện hay vài trò đùa nào đó. Tôi nhanh chóng bị cuốn hút không chỉ bởi khiếu hài hước của Marsha, mà với cả đạo đức công việc cũng như lòng tự trọng của cô ấy. Thời gian dần trôi qua, khi cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe những khó khăn cũng như những nỗi thất vọng mà cô ấy phải đối mặt trong cuộc sống, tôi mới nhận thấy rằng cô ấy có ý chí mạnh mẽ đến dường nào. Marsha không bao giờ bỏ cuộc. Mỗi khi làm một điều gì đó, cô ấy đều cống hiến hết sức mình. Chúng tôi đã thỏa thuận một điều là chúng tôi có thể nói chuyện với nhau về bất cứ đề tài gì vào bất cứ lúc nào. Marsha đã trở thành một người bạn thực sự của tôi.
Thật không ngờ, vài tuần lễ sau khi chúng tôi đã hoàn thành được một phần công việc biên tập sách, tôi ngồi ngả người trên ghế, nhắm mắt lại và chầm chậm thở ra, lúc đó bỗng nhiên tôi tưởng tượng ra nụ cười của Marsha và cái cách mà cô ấy hất tóc mỗi khi cười. Trước khi có thể cho phép bản thân mình có được bất cứ cảm giác thoải mái nào, tôi đã chôn vùi tình cảm của mình. Tôi biết Marsha hoàn toàn vượt quá đẳng cấp của tôi. Cô ấy là con người tử tế và nhạy cảm nhất mà tôi từng biết, trong khi tôi là một gã dở hơi rác rưởi, che giấu sự bất ổn của mình đằng sau công việc và mấy trò đùa dở hơi.
Marsha chưa bao giờ bỏ cuộc đối với tôi. Vì trong sách có một vài phần miêu tả lại sự việc rất tượng hình, nên nhiều lần cô ấy không chịu nổi và khóc trong điện thoại. Một ngày nọ, khi vừa nghe tiếng cô ấy bật khóc, tôi gần như nuốt chửng lấy ống nghe như thế làm vậy sẽ được ở gần cô ấy hơn. Vì hơi bối rối nên lúc đó tôi đã buột miệng nói mà không kịp suy nghĩ:
- Mar, ổn cả thôi, không sao đâu em yêu, ổn cả thôi. Mọi việc xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Nó đã qua rồi, đã qua rồi.
Ngay khi vừa thốt ra những lời này, tôi luống cuống chỉnh lại:
- Mar, nghe này, tôi xin lỗi. Tôi không có ý như thế… Tôi xin lỗi, tôi không có ý tỏ ra quá suồng sã như thế… làm ơn hãy quên những điều tôi vừa nói đi nhé. Làm ơn nhé?
- Không sao đâu, anh yêu quý. - Marsha thở dài. - Quyển sách của anh đã trở thành đứa con của em. Và khi có ai đó chiếm giữ một vị trí quan trọng đến như thế trong trái tim em, thì em bảo vệ họ. Em chỉ mong sao mình có thể ở đó bên cạnh anh. Anh quá quý giá đối với em. Làm ơn đừng xin lỗi gì cả, chúng ta là bạn. Em đã đợi anh nói với em một điều gì đó…
- Anh, ừ thì… - Tôi ngập ngừng. - Anh… ừm… anh chỉ không muốn em khóc. - Tôi lắp bắp, lòng vẫn ngần ngại. - Anh chỉ không muốn em buồn mà thôi. Hãy tin anh đi, anh ổn cả. Anh chỉ không muốn làm em tổn thương, thế thôi.
- Dave, chúng ta đã làm việc với nhau được một thời gian rồi. Em biết anh trông như thế nào khi nhìn bìa sau quyển sách của anh, nhưng… liệu anh có thể gặp em không? - Marsha thầm thì.
Hãy gác máy ngay! Tâm trí của tôi như đang thét lên. Trước khi mày làm hỏng mọi việc và nói một câu ngớ ngẩn nào đó, hãy gác máy đi! Tay tôi siết chặt ống nghe hơn, và một nguồn năng lượng rỉ qua trái tim của tôi.
- Ừ… - Tôi nói khẽ vào ống nghe, phương thức giao tiếp duy nhất của tôi với Marsha. - Đôi lúc, vào ban đêm, khi mọi thứ đều tĩnh lặng, anh đi ra ngoài và nhìn ngắm những vì sao… Anh sẽ nhắm mắt lại… - Tôi ngừng nói.
- Dave, làm ơn hãy nói tiếp đi. Em biết chuyện này rất khó khăn. Em biết anh đã phải vượt qua rất nhiều chuyện từ khi còn thơ ấu, tất cả những gì anh đang cố gắng làm, cuộc hôn nhân đổ vỡ của anh, con trai anh… nhưng hãy nói một điều gì đó đi, bất cứ điều gì. Em sẽ không làm anh tổn thương đâu, em hứa đấy, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Tôi nhắm mắt lại và cầu nguyện cho Marsha tiếp tục nói. Sau đó, tôi thở dài và nói:
- Đôi lúc, vào ban đêm, trước khi đi ngủ… anh nhìn thấy em…
Chúng tôi nói chuyện điện thoại từ chín giờ tối hôm đó đến tận ba giờ sáng hôm sau. Sau đó, tôi như lạc vào một vùng xoáy sương mù màu xám đã bắt đầu yên vị trên những tán cây. Tôi đã biết mọi thứ về Marsha, rõ đến mức biết cách cô ấy thở như thế nào. Tôi ngước nhìn lên, cảm ơn Chúa.
Có thể, tôi tự nhủ với mình, có thể lắm chứ.
Marsha và tôi bắt đầu hẹn hò qua điện thoại. Bốn tháng sau, khi tình bạn cũng như cảm xúc mà chúng tôi dành cho nhau trở nên mạnh mẽ hơn, chủng tôi quyết định rằng đã đến lúc gặp nhau.
Tôi vô cùng hồi hộp vào cái ngày mà Marsha sẽ bay đến gặp tôi. Tôi suýt chút đã gây tai nạn khi vừa lái xe vừa mơ màng nghĩ đến Marsha. Nhiều giờ đồng hồ sau, tại sân bay, tôi cứ chỉnh đi chỉnh lại quần áo của mình để trông thật hoàn hảo trong mắt cô ấy. Tôi cảm thấy mình giống như một cậu học sinh cấp III đang hẹn hò với một người mà mình chưa từng biết mặt, và sợ rằng cô ấy có thể nghĩ rằng trông tôi thật xấu xí, hay sẽ cười nhạo tôi nếu tôi nói câu gì đó ngớ ngẩn. Nhưng cho đến lúc này thì nỗi lo lớn nhất của tôi đó là biết đâu, sau tất cả những cuộc trò chuyện đêm khuya, những lời tán tỉnh lãng mạn, với hàng đống thư từ và thiệp mà chúng tôi đã gửi cho nhau, tôi sẽ lại chai cứng và không bao giờ để cho cô ấy gần gũi mình, như tôi đã làm với Patsy? Nhỡ đâu tôi không thể vượt qua được chính mình để cảm nhận về cô ấy theo cách mà tôi muốn? Với tôi thì chuyện này cũng giống như từ trước đến giờ nó vẫn thế: nhỡ đâu tôi không thể mở lòng mình ra với Marsha thì sao? Tôi bắt đầu hoang mang, và hình dung ra cảnh mình chuồn mất trước khi mọi chuyện bắt đầu trở nên quá rắc rối. Một phần trong tôi muốn vứt bỏ đóa hồng vàng mà tôi đang giấu sau lưng và chạy ra khỏi sảnh đón khách của sân bay. “Lạy Chúa,” - tôi tự nói với mình, “mày đang cố gắng đùa giỡn với ai vậy?”. Đầu cúi gầm, tôi thấy mình đang bước lùi một bước về đàng sau, rồi một bước nữa. Tôi nuốt khan, nghĩ rằng nếu tôi có làm thế thì sau cùng rồi Marsha sẽ hiểu - tôi không xứng đáng với một người quá tốt đẹp như cô ấy.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Khi tôi vừa quay đi, một ánh sáng lung linh chợt hút mắt tôi. Trong đoàn khách đang đi qua cổng của sảnh đón khách, tôi nhận thấy một con người nổi bật hơn hẳn. Ánh mắt quyến rũ của Marsha và mái tóc nâu vàng óng ả của cô ấy gần như đã làm tôi ngất đi. Với những suy nghĩ quay cuồng trong đầu, tôi hình dung ra cảnh mình bước tới và chìa tay ra để tự giới thiệu về mình cho phải phép. Tôi không muốn tỏ ra quá vồ vập hay để cô ấy biết là tôi muốn gặp cô ấy phát điên lên được.
Nhưng rồi tôi đã vứt bỏ nỗi e sợ đó của mình. Cút xuống địa ngục với cái suy nghĩ đó đi - tôi tự nhủ.
Chúng tôi vụng về chạy về phía nhau, tay dang rộng. Tôi ôm chặt lấy Marsha và cảm nhận rõ tim nàng đang đập mạnh.
- Em thật không thể tin được điều này. - Marsha vừa khóc vừa nói, nước mắt lăn dài trên má.
Lúc này tôi đã bớt ngượng ngùng, tôi thì thầm:
- Xin chào, công chúa của tôi.
Trong khoảnh khác đó, cả thế giới như ngừng lại. Sau cùng, khi tôi đã ngắm gương mặt của Marsha thật lâu, thay vì hôn cô ấy, tôi nhắm mắt lại và miết ngón tay của mình dọc theo những đường nét trên khuôn mặt nàng, rồi xuống đến cổ.
Marsha áp mặt vào lòng bàn tay tôi và khẽ nói:
- Dù anh có làm gì đi nữa, thì cũng đừng buông em ra.
- Chuyện đó khó xảy ra lắm. - Tôi đáp.
Marsha gạt nước mắt và lắc đầu, rồi nói:
- Dave, em đã mơ về ngày hôm nay từ lâu lắm rồi. Đừng buông em ra.
Trong những ngày sau đó, Marsha và tôi quấn quýt nhau không thể tách rời. Chúng tôi ở bên cạnh nhau từng giây từng phút. Chúng tôi thường vừa uống cà phê vừa trò chuyện ngoài hiên nhà trong nhiều giờ liền. Trong khi tôi càng lúc càng bị nàng cuốn hút thì Marsha có vẻ như đang muốn thấu hiểu từng chỉ tiết của cuộc đời tôi, đến mức nàng cứ khăng khăng đòi tôi chỉ cho xem túp lều nơi tôi thường ở khi nghỉ hè lúc còn bé. Chúng tôi đứng ôm nhau, cùng ngắm mặt trời lặn sau hàng cây tùng bách khi bầu trời chuyển từ màu xanh lam sang cam. Từng giờ đồng hồ trôi qua, tôi thấy mình đang lột bỏ dần nhưng lớp áo giáp phòng thủ mà tôi đã khoác lên từ nhiều năm trước, đó là cách tôi tự vệ sau nhiều năm tự tranh đấu với chính mình. Marsha trở thành người duy nhất tôi có thể trải lòng.
Những ngày tươi đẹp này trôi qua mới chóng vánh làm sao. Vào hôm trước khi Marsha quay về nhà, tôi bắt đầu có ý muốn níu kéo. Với tôi, có một thực tế phũ phàng đó là Marsha sống cách xa tôi hàng ngàn dặm - với một công việc, một gia đình tuyệt vời, và một cuộc đời thực. Tôi không muốn cô ấy phải vướng vào cái thế giới đã méo mó biến dạng của tôi. Dù rất muốn được ở bên cạnh cô ấy, nhưng tôi nghĩ cách duy nhất để giữ được tình bạn đẹp giữa chúng tôi, là hãy để cô ấy được tự do.
Chúng tôi cùng ra vườn ngồi. Sau khi khuấy tách cà phê đã nguội lạnh trong bầu không khí im lặng được một lúc lâu, Marsha hất tóc sang một bên và hỏi tôi:
- Dave, có phải là tại em không? Có phải do em đã tiếp cận anh quá thân mật không?
Tôi gần như bật khóc. Tôi lắc đầu trả lời:
- Không, không phải em đâu. Đó chỉ là… là tại anh. - Tôi lắp bắp trả lời rồi nuốt khan. - Anh chỉ không muốn làm em tổn thương, thế thôi.
Marsha chồm người tới trước nắm lấy tay tôi và gặng hỏi:
- Có chuyện gì vậy Dave? Chuyện gì lại làm anh sợ hãi đến thế?
Tôi nhắm chặt mắt lại. Áp lực trong tôi đã trở nên quá lớn đến mức tôi không thể kìm nén thêm được nữa.
- Em! - Giọng tôi nghèn nghẹn. - Anh sợ em đến chết mất! Anh không thể, không thể… thậm chí là không dám nhìn em! Anh không thể làm được điều ấy. Ý anh là, em quá tốt đẹp, quá tốt đẹp đối với anh.
Marsha tựa lưng vào ghế, lặng đi. Tôi nghẹn ngào:
- Vì Chúa, hãy nhìn em mà xem. Em quá hoàn hảo, một con búp bê bằng sứ. Em quá tuyệt vời! Em không nói dối, lừa gạt hay ăn cắp. Em không có chút tì vết nào. Trong đầu em không bao giờ có ác ý. Em tin vào Chúa và luôn cố gắng hết sức mình. Em có giáo dục, em không phàn nàn hay đổ lỗi cho người khác khi mọi việc không xảy ra theo ý em muốn. Em không có vết nhơ nào trong quá khứ. Coi nào. Anh đang chờ em lột bỏ lớp mặt nạ của mình đây… Em quá hoàn hảo. Anh biết anh là ai và thuộc về nơi nào. Em quá tốt đẹp đối với một người như anh. Anh xin lỗi, nhưng anh không… Anh không xứng đáng được ở bên cạnh em…
- Đừng nói như thế. - Marsha van nài. - Anh đã mang cái cảm giác mặc cảm này suốt cuộc đời mình rồi. Anh không hiểu sao? Đó không phải là lỗi của anh! Anh không có lỗi trong chuyện này. Em là người trưởng thành rồi. Em có thể chịu được. Em biết tất cả, tất cả mọi thứ về anh, và em vẫn ngồi đây đó thôi.
Tôi quay mặt đi, và lần đầu tiên kể từ khi biết Marsha, tôi cao giọng với cô ấy:
- Em không hiểu sao? Bà ngoại anh ghét anh, mẹ anh thì đã cố giết chết anh. Anh đã đẩy Patsy đến bờ vực… Nếu em đến quá gần anh… thì có thể vì lý do nào đó mà anh cũng sẽ phá hoại cả cuộc đời em. - Tôi thở dồn dập một cách khó nhọc. - Anh thà ngừng lại trước khi mọi chuyện trở nên quá nghiêm trọng, để có thể giữ được em bên cạnh, như một người bạn. Anh chỉ đang cố gắng cứu giữ những gì chúng ta có. Em rất có ý nghĩa đối với anh. Em quan trọng với anh đến mức anh không thể để mất em được. Em xứng đáng được hạnh phúc, và nếu em cứ dính dáng với anh…
- Quá trễ rồi. Em đã bước vào cuộc đời anh rồi. Em biết mình đang phải đối mặt với điều gì. Trước đây em đã từng gặp nhưng chuyện chẳng hay ho gì. Em đã hẹn hò với những kẻ vô lại. Em chưa được gặp một người nào như anh cả. Chẳng lẽ anh không thấy anh quý giá với em như thế nào ư?
Tôi lắc đầu.
- Anh thì sao chứ, Dave? Thế anh nghĩ anh xứng đáng với điều gì? - Marsha hỏi. - Lạy Chúa, suốt cuộc đời mình anh đã làm việc cật lực, bị lợi dụng; anh đã phải hứng chịu những điều tồi tệ và khốn nạn nhất trên đời này, và anh vẫn đứng dậy được, tiếp tục tiến về phía trước như thế chẳng có gì xảy ra cả. Anh không bao giờ bỏ cuộc! Anh thì làm sao chứ? Anh xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn. -Em chưa từng thấy ai làm việc chăm chỉ như anh. Hãy xem anh đã hy sinh tất cả những gì có thể cho con trai mình. Em chưa bao giờ thấy bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào bao bọc đứa con của mình bằng nhiều tình thương như anh. Phải, anh có một cuộc hôn nhân tồi tệ, nhưng việc này xuất phát từ cả hai phía. Phải có hai người mới có thể phá hỏng một cái gì đó trong một cuộc hôn nhân. Anh không phải là người duy nhất chịu trách nhiệm cho sự đổ vỡ này. Có lẽ anh không thể yêu cô ấy được là do cô ấy đã phá vỡ niềm tin của anh. Em sẽ không nói với anh em nghĩ gì về cô ấy đâu! Anh đã quá cao thượng, quá vị tha và đổ lỗi cho bản thân mình quá nhiều. Anh là một người bị tổn thuơng nặng nề nhất mà em từng biết. Dave thì sao chứ? Khi nào thì Dave sẽ được hạnh phúc? Anh xứng đáng, Dave ạ, anh xứng đáng được hạnh phúc. Khi nào thì sẽ đến lượt Dave chứ?
Tôi tiếp tục lắc đầu.
- Có những sai lầm… mà không bao giờ có thể bù đắp được.
- Là bà ấy, có phải không? - Marsha hỏi. - Anh không thể không nghĩ về bà ấy, có phải không?
Tôi gật đầu:
- Từng ngày trôi qua, - tôi bắt đầu thổn thức, - anh đã cố gắng, anh đã thực sự cố gắng, nhưng nó giống như một cái gì đó cứ kéo anh lại và anh không thể thoát ra được - dù anh có làm gì và có cố gắng đến đâu đi chăng nữa. Đôi lúc, khi anh đang diễn thuyết, giải thích cho người ta hiểu điều gì đã xảy ra giữa mẹ và anh, việc này giống như anh đang tìm kiếm, đang đào xới một mảnh vỡ của một chuyện mà lẽ ra anh đã có thể làm… bất cứ điều gì để thay đổi tất cả những chuyện đã xảy ra với cuộc đời anh… ngoại trừ Stephen. Giống như… nó là một trong những lý do vì sao anh lại ở đó. Giá mà anh có thể tìm thấy…
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

- Không, - Marsha cắt ngang lời tôi. - Anh phải quên bà ấy đi. Đó không phải là lỗi của anh khi…
- Không, lẽ ra anh có thể…
- Lạy Chúa. - Như không kìm nén nổi, Marsha thét lên. - Mẹ anh bị điên! Anh không thể làm gì để ngăn bà ấy được cả!
Trống ngực tôi vẫn đập liên hồi, tôi điên cuồng lắc đầu:
- Em sai rồi. Anh có thể…
- Có thể làm gì? - Marsha bác lại.
- Làm ơn đi. - Tôi van nài. - Đừng đẩy mọi việc đi quá xa. Anh thực sự không muốn nói về chuyện này.
- Không! Chúng ta sẽ đối mặt với nó! - Marsha kiên quyết. - Tất cả những gì anh làm là cho đi. Anh sẽ tự cắt cổ tay mình nếu anh nghĩ việc này sẽ giúp được một ai đó. Hãy suy nghĩ một chút thôi và tự giúp bản thân mình đi. Em đây. Em ở đây vì anh, anh yêu ạ. Lúc đó anh chẳng thể làm gì cả. - Marsha xích lại gần hơn để ôm tôi, nhưng trước khi những ngón tay của cô ấy có thể chạm vào vai tôi, tôi giật người ra.
- Em không hiểu, em không có ở đó. Anh đã có thể làm được một điều gì đó! Đó là phần tệ nhất của mọi việc. Anh không bao giờ nói không. Anh không bao giờ đứng lên để đấu tranh cho bản thân mình. Em không hiểu sao? Lẽ ra anh đã có thể chấm dứt chuyện đó. Nhưng anh đã để mọi chuyện đi quá xa. Cái ngày mà bà ấy… bà ấy đâm anh, anh chỉ biết đứng yên ở đó, cứ như thế anh đang cầu xin bà làm chuyện ấy vậy. Các anh em của anh sẽ không bao giờ để cho bất cứ điều gì đại loại như thế xảy đến với họ, anh có thể nói chắc chắn như thế qua ánh mắt của họ. Nhưng anh thì lại để chuyện điên rồ đó xảy ra.
Anh luôn như thế. Anh đã nuốt dung dịch ammoniac ngay trước mặt cha mình. Khi anh lau chùi nhà tắm với hỗn hợp dung dịch ammoniac và Clorox, cổ họng anh bỏng rát như có lửa đốt. Thậm chí anh còn ăn cả phân chó khi bà ấy đang ở phòng bên kia. Lúc đó anh chỉ cần vứt nó vào máy nghiền rác, và bà ta sẽ không bao giờ biết… Thế nhưng anh vẫn ăn, anh đã làm tất cả những điều bà ấy muốn. Anh chưa bao giờ đấu tranh vì bản thân mình. Lúc đó anh chỉ cần ngăn bà ấy lại… dù chỉ một lần thôi. Có thể chỉ một lần thôi và điều đó sẽ thay đổi mọi thứ. - Nước mắt tôi bắt đầu rơi lã chã xuống mặt bàn gỗ. - Lẽ ra anh đã có thể ngăn bà ấy lại. Thế mà… Anh chưa bao giờ… chưa bao giờ nói không.
Marsha cũng bắt đầu khóc. Khi tôi bưng mặt lại để che giấu nỗi nhục nhã của mình, vì quá xúc động, tôi trượt ra khỏi cái ghế mình đang ngồi và ngã về phía cái bàn. Tôi cứ giữ nguyên tư thế quỳ gối như thế, trong khi cơ thể tôi run lên từng đợt.
- Mọi người nghĩ rằng anh… rằng anh mới thật can đảm làm sao khi dám kể lại câu chuyện thảm hại của mình. Một phần trong anh cảm thấy mình giống như một con điếm vậy. Sự thật là, nếu anh can đảm như thế, tại sao anh không có gan ngăn bà ấy lại? Anh đã có thể bỏ đi. Anh có hàng trăm cơ hội. - Tôi bắt đầu hình dung ra cảnh mẹ đỗ chiếc xe tải nhỏ màu xám của bà ở siêu thị Serramonte. - Mỗi lần bà ấy đi mua sắm, khi bà ấy để anh lại trong xe, tay anh đều nắm lấy cái tay nắm cửa… đôi khi anh nắm nó chặt đến mức cả cánh tay anh run lên. Lúc đó, anh chỉ cần xoay cái tay nắm cửa, mở cửa ra, và bỏ đi, chỉ đơn giản là bỏ đi thôi. Anh đã có thể chấm dứt mọi chuyện. Lẽ ra tất cả mọi chuyện đã có thể kết thúc. Anh đã có thể ngăn chuyện đó lại…
Tôi nhắm chặt mắt, cả người tôi đổ sụp xuống.
- Dave! - Marsha xen vào. - Khi anh còn sống chung với Patsy, anh có cố gắng cải thiện cuộc hôn nhân của mình không?
Tôi ngẩng lên nhìn Marsha rồi lắc đầu:
- Giờ đây, khi anh có thời gian để nghĩ về chuyện đó, anh thấy Patsy mới chính là người đã cố gắng cài thiện tình hình…
- Không! - Marsha thốt lên. - Đó không chỉ là lỗi của anh. Nghe em hỏi này: khi anh kết hôn, anh đã cố gắng hết sức có đúng không?
- Phải, anh đoán thế. - Tôi ngừng lại để cố trấn tỉnh. - Dĩ nhiên rồi, anh đoán thế.
- Là một người viết sách, anh nói xem anh đã phải mất bao lâu để xây dựng hoàn chỉnh một đoạn văn?
- Khoảng từ bốn đến sáu giờ đồng hồ. Tại sao em lại hỏi như thế? - Tôi hỏi cô ấy, cảm thấy mình bị đe dọa.
Marsha dấn tới:
- Bây giờ, đừng suy nghĩ gì cả, chỉ trả lời em thôi: Tại sao anh lại mất nhiều thời gian như thế?
- Bởi vì anh không thể đánh máy được, anh không có máy chữ, hay bởi vì anh ngu ngốc chăng? Em đang hỏi với ý gì vậy?
- Không. - Marsha bình tỉnh xen vào. - Yên nào, chậm lại một chút nào. Hãy nói cho em biết đi, hãy mở lòng mình ra và nói cho em biết đi Dave, tại sao vậy?
Tôi có thể cảm thấy mình sắp gục ngã.
- Bởi vì… Anh muốn cố gắng hết sức mình, trong tất cả những chuyện mà anh làm! Vì vậy đấy! - Tôi hét lên.
- Còn khi anh mới kết hôn, với tư cách là một người cha, một người chồng…?
- Anh cũng đã cố gắng hết sức! - Tôi trả lời.
- Thực hiện nhiệm vụ cho không quân, những công việc tình nguyện của anh, cách mà anh chất củi, gấp áo sơ mi, sắp xếp bàn ăn khi anh làm bữa tối…?
- Anh đã cố gắng, đã cố gắng và cống hiến hết sức mình trong mọi việc anh làm. Ngừng lại đi! - Tôi van nài. - Hãy để cho mọi chuyện qua đi.
- Mọi thứ sao? - Marsha hỏi bằng một giọng khẽ khàng. - Anh luôn cố gắng hết sức mình trong tất cả mọi việc mà anh làm sao?
Tôi gật đầu.
- Vậy với tư cách là một đứa con trai, anh có cố gắng hết sức mình không?
- Dĩ nhiên là thế rồi! Anh luôn cố gắng hết sức mình. Những công việc nhà, cố gắng làm cho bà ấy ấn tượng với những bài tập mà anh làm ở trường, cầu nguyện mỗi ngày rằng anh sẽ không làm bà ấy phiền lòng…
- Và anh đã không bỏ cuộc chứ? - Patsy hỏi, mày nhướn lên.
- Không! Anh không bao giờ bỏ cuộc! Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
- Anh đã kể cho em nghe rằng khi anh ở trong trại trẻ mồ côi và không quân không muốn nhận anh vào, anh đã mất bốn năm trời để chứng minh cho họ thấy rằng anh muốn được đứng trong hàng ngũ của họ… Khi anh bị thằng cha ở Lincoln ấy lừa gạt và chẳng còn lại gì trong tay, anh đã bỏ đi… Sau tất cả những gì anh đã trải qua, thì tại sao, tại sao anh lại ép mình nhiều nhu thế? Là một đứa trẻ, Dave, hồi đó anh chỉ là một đứa trẻ; tại sao anh lại…?
- Bởi vì đó là tất cả những gì mà anh có! - Tôi òa lên khóc. - Anh chẳng có gì khác cả! Đó là tất cả con người anh! Đó là tất cả những gì mà anh từng biết. Nếu khi đó anh bỏ cuộc, dù chỉ một lần thôi, dù chỉ trong một giây thôi… thì lẽ ra mọi việc đã có thể chấm dứt. Và anh sẽ không gặp bất cứ chuyện quái gở nào khác… những chuyện đã xảy đến với cuộc đời anh…
Marsha cúi người xuống và nói:
- Em biết, em biết chứ, anh yêu, em biết. - Cô ấy chồm người tới để áp đầu tôi vào ngực cô ấy rồi thì thầm:
- Anh đã lựa chọn như vậy. Mẹ anh cũng đã có lựa chọn của bà ấy. Đó không phải là lỗi của anh. Đó không phải là những điều mà anh gây ra. Bà ấy đã đầu hàng chính bản thân mình từ lâu lắm rồi. Bà ấy đã bỏ cuộc - với con trai bà, gia đình bà, tất cả những gì mà bà có, bà ấy đã bỏ cuộc. Không ai có thể cứu được bà ấy, chứ đừng nói đứa con ruột mà bà đối xử như một con vật. Bà ấy đã là một người đàn bà tan nát từ lâu trước khi anh xuất hiện trong cuộc đời của bà ấy. Anh phải quên bà ta đi. Đó không phải là lỗi của anh. Anh xứng đáng, Dave ạ, anh xứng đáng được giải thoát.
- Anh đã có thể… - Tôi bác lại.
- Không! Marsha thét lên. - Hãy nói với em, với chính bản thân anh, dù chỉ một điều, một điều mà anh có thể làm để ngăn mẹ anh khỏi việc tự hủy hoại chính bản thân bà ấy đi?
- Là một người con tốt hơn chăng? Anh không biết. - Tôi lắc đầu. - Anh không biết nữa.
- Bây giờ anh là một người con ngoan, và trước giờ anh vẫn thế. Dù có điều gì xảy ra với chúng ta đi chăng nữa, vì sự thanh thản của chính bản thân anh, sau ngần ấy năm tìm kiếm, anh cần phải hiểu rằng đó không phải là tại anh.
Tôi cảm thấy khối áp lực nặng nề trong tôi bắt đầu tan biến dần. Tôi lắp bắp:
- Chỉ là… anh cảm thấy toàn bộ - và ý anh nói là toàn bộ cuộc đời anh, kể từ lúc anh mới chỉ là một đứa bé - nó giống như anh nhìn thấy mọi thứ đang quay cuồng quanh anh, và chẳng hiểu sao anh lại để cho chúng lấn át, kiểm soát anh, bởi vì anh chưa bao giờ cảm thấy mình xứng đáng nhận được một cái gì khác ngoài việc này cả. Cuộc hôn nhân của anh, cái công ty ở Lincoln, anh xứng đáng với những gì mà anh nhận được. Đó là lý do vì sao anh không thể nói với Patsy hay bất kỳ ai khác. Đó là lý do vì sao anh đã cố gắng chôn vùi những vết nhơ trong quá khứ; đó là lý, do vì sao anh hứng chịu những thứ khốn nạn mỗi ngày trong cuộc đời mình. Anh không xứng đáng nhận được bất cứ cái gì tốt đẹp hơn thế.
Anh biết mình không thể làm gì để ngăn bà ấy lại, nhưng việc ấy cũng chẳng giúp ích gì cả, cũng không ngăn nó gặm nhấm anh từng ngày. Và chính vì thế mà anh mới cảm thấy mình không xứng đáng, đặc biệt là với em. Em quá thuần khiết.
Tôi thở dài.
- Anh không thể tiếp tục làm việc này được nữa. Anh mệt, mệt khi phải bơi ngược dòng, phải chứng tỏ bản thân mình… anh mệt mỏi rồi.
- Sau tất cả những gì anh đã trải qua, dù có điều gì xảy đến với chúng ta đi chăng nữa, Dave ạ, thì anh xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất trên đời này. Em vô cùng tự hào về anh. Anh là con người truyền cảm hứng nhất mà em biết. Anh là anh chàng Robin Williams (35) và Jimmy Steward (36) nhập vào làm một của em. Và em không nói điều này bởi vì em đang cảm thấy yêu anh say đắm như một cô học trò nhỏ. Dù sao đi nữa, anh rất quý giá đối với em. Dù sao đi nữa, bằng tất cả trái tim mình, em tin, em tin ở anh, Dave Pelzer. Anh là người bạn tốt nhất của em. Được rồi, - Marsha thở dài, - em thấy là anh có thể khiến người ta phát điên như thế nào, chỉ vì anh luôn cố gắng hết mình trong những việc anh làm. Nhưng Dave ạ, anh xứng đáng, chúng ta xứng đáng cho nhau một cơ hội. Em sẽ không che giấu hay lừa gạt anh bất cứ một điều gì cả. Em xin thề, nếu em sống đến một trăm tuổi, và nếu có một điều mà em biết rõ: thì đó là chúng ta xứng đáng - chúng ta xứng đáng được ở bên nhau.
(35) Robin Williams (1951): Diễn viên hài nổi tiếng người Mỹ, chuyên thủ những vai hiền lành, tốt bụng nhưng không gặp may trong cuộc sống.
(36) Jimmy Steward (1908 - 1997): Diễn viên người Mỹ chuyên thủ vai anh hùng, cao bồi.

Tôi gạt nước mắt và nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của Marsha:
- Anh là người bạn tốt nhất của em ư?
- Thế anh nghĩ tại sao em lại đến gặp anh thế này? - Cô ấy hỏi.
Tôi nhắm mắt lại, rũ bỏ nỗi sợ phải thân thiết với người khác của mình, và tháo bỏ lớp vỏ tự vệ cuối cùng.
- Khi ở bên cạnh em, Marsha ạ… Anh cảm thấy mình thật trong sạch. Em đã gột rửa nỗi nhục nhã của anh.
- Còn anh là chàng bạch mã hoàng tử của em. Hãy ở bên nhau, nương tựa vào nhau mà sống, rồi chúng ta có thể làm được bất cứ chuyện gì, Dave ạ. - Marsha thốt lên. - Chẳng lẽ anh không thấy rằng tất cả những gì em muốn là được ở bên cạnh anh sao?
Lòng tôi như được giải tỏa. Dù tôi rất muốn tách rời Marsha ra khỏi mình, nhưng trái tim tôi khao khát cô ấy ở lại. Không còn gợn chút lo lắng nào và với một trái tim đang thổn thức, tôi vòng tay ôm quanh eo Marsha rồi ngả đầu vào lòng nàng.
- Anh không bao giờ xứng đáng với em. Em là người bạn tốt nhất của anh. Anh yêu em. Em là người duy nhất, Marsha ạ, người duy nhất… người duy nhất mà anh tin.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

CHƯƠNG 15 MỌI ĐIỀU TỐT ĐẸP


Giờ thì mọi việc đã hoàn toàn khác. Marsha đang đứng tựa vào tôi và kể tôi nghe về những áp lực công việc mà nàng đã đối mặt trong ngày, còn tôi thì đang cố gắng nài nỉ nàng đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy. Tôi có lý do khi muốn cô ấy xao nhãng khỏi những lo toan ấy một chút, nhưng mỗi lần tôi thử đổi chủ đề cuộc nói chuyện, thì có vẻ như nó chỉ càng khiến cô ấy tỏ ra hăng hái với niềm đam mê của mình hơn mà thôi.
Nhưng đó cũng là một trong rất nhiều điều khiến tôi yêu Marsha: sự cam kết sẽ cống hiến hết mình của cô ấy. Vài tháng sau khi gặp nhau ở California, Marsha đã bỏ công việc biên tập của mình và chuyển đến Guerneville - cô ấy làm thế không chỉ để được gần tôi, mà còn là để đảm nhận vị trí quản lý công việc kinh doanh của tôi nữa. Vì Marsha hiểu tôi rõ hơn bất cứ ai khác, và vì sự tôn trọng mà chúng tôi dành cho nhau, nên cô ấy là sự lựa chọn hoàn hào cho vị trí này. Dù có vài người đã chế giễu quyết định này của cô ấy, nghĩ rằng cô ấy chỉ có thể làm một cô thư ký tầm thường của tôi, giải quyết những việc vặt vãnh kiểu như trả lời điện thoại và lo việc giấy tờ, nhưng thực ra Marsha đã phải đối mặt với rất nhiều áp lực trong công việc: sắp xếp những buổi phỏng vấn liên tục với giới truyền thông, lên kế hoạch chi tiết cho các yếu tố liên quan đến hậu cần, và xoay xở làm sao để lịch làm việc của tôi luôn kín đặc những cuộc hẹn. Có những khi tôi đi công tác, Marsha đã phải làm việc cật lực từ mười hai đến mười sáu giờ đồng hồ mỗi ngày, và kết thúc ngày hôm ấy bằng việc giải quyết nốt đống thư từ giấy tờ, mà ban đầu chỉ là một lượng nhỏ, nhưng sau đó bắt đầu tăng lên nhiều đến mức mỗi tháng cô ấy đã phải trả lời hàng ngàn lá thư được gửi về từ khắp nơi trên thế giới.
Vì cuộc sống của chúng tôi đã trở nên quá phong phú như thế, nên chúng tôi đã phải rất cố gắng trong mối quan hệ cá nhân của mình. Với Marsha, tôi đã học cách lắng nghe, không chỉ bảo dạy đời nhưng vẫn đưa ra những lời khuyên khi cần thiết. Khi gặp bất đồng, chúng tôi nói chuyện với nhau thật rõ ràng để giải quyết vấn đề. Khi có một cuộc tranh luận nảy lửa xảy ra, chúng tôi luôn cố gắng hết sức mình để giải quyết, đồng thời rút kinh nghiệm và tiếp tục tiến về phía trước. Qua mọi tình huống, mọi chướng ngại mà chúng tôi cùng nhau đối mặt, Marsha vẫn tỏ ra là một con người hết sức chân thành, đầy hiến dâng và không bao giờ đánh mất niềm tin của tôi.
Việc để cho Marsha bước vào những nơi sâu kín nhất trong trái tim tôi, và quan trọng hơn, là giới thiệu cô ấy với Stephen, là lời khen ngợi ý nghĩa nhất mà tôi có thể dành cho cô ấy. Marsha sống trong một căn hộ rất ấm cúng ở gần sông Nga, gần chỗ tôi sống. Sau những giờ làm việc căng thẳng, chúng tôi thường nằm cuộn lấy nhau trong tấm chăn bông ấm áp và cùng xem một bộ phim, hay cùng nhau đọc sách đến tận chiều muộn, rồi tôi ra về sau khi đã hôn chúc cô ấy ngủ ngon.
Với Marsha, tôi không phải mất thời gian lo lắng về việc khi nào thì trời sẽ sập xuống. Trong công việc, cô ấy bảo vệ tôi theo rất nhiều cách. Cô ấy chỉ cho tôi biết nhìn thấy ranh giới rõ ràng giữa việc giúp đỡ người khác và bị lợi dụng. Có nhiều cách để tôi vừa giúp đỡ người khác, vừa chăm sóc được cho con trai tôi, đồng thời vẫn duy trì được giá trị bản thân của mình - thay vì thường xuyên bỏ mặc và tự hủy hoại bản thân chỉ để làm vừa lòng người khác.
Marsha cũng giúp tôi trưởng thành hơn, bằng nhiều cách mà tôi không bao giờ nghĩ là mình có thể thực hiện được. Trong nhiều năm qua, tôi luôn cảm thấy mình đang phải bơi ngược dòng chảy với đôi chân đeo chì. Nhưng bằng cách nào đó, dường như Marsha đã rẽ được dòng nước ra, đồng thời huấn luyện cho tôi cách vượt qua khó khăn thử thách. Cô ấy không chỉ làm cho tôi tin rằng hầu như tôi có thể làm được mọi việc, mà tôi còn thực sự xứng đáng và đã được định sẵn là sẽ thành công. Với Marsha ở bên cạnh, tôi là người bất khả chiến bại.
Là một cặp, chúng tôi đã vượt qua rất nhiều thăng trầm cùng nhau. Marsha sống trong một thế giới hoàn toàn khác. Vì tôi thường phải đi công tác, bị hút vào mọi việc, cộng với việc Marsha đang dần làm quen với Stephen, cùng một vài cuộc chạm trán đầy khó khăn giữa cô ấy với Patsy, nên tôi cảm thấy đôi khi cuộc sống đã đặt quá nhiều gánh nặng lên vai Marsha. Khi cuộc sống trở nên khó khăn hơn, và số tiền chúng tôi cùng góp với nhau chỉ vừa đủ để chỉ trả cho những hóa đơn hàng tháng, Marsha thường nằm rúc vào lòng tôi trong căn phòng lạnh buốt của tôi và sẵn sàng cùng tôi ăn xúp ăn liền và một ổ bánh mì cũ. Thế mà chẳng hiểu sao chúng tôi cũng đã tìm được cách để giúp đỡ những người mà chúng tôi biết là còn khó khăn hơn mình. Có lúc dường như tất cả mọi thứ đều chống lại chúng tôi. Chúng tôi đã nghi ngờ cách thức làm ăn của mình đến mức đã òa lên khóc. Cả hai chúng tôi đều làm việc cật lực, nhưng có vẻ như chỉ vừa đủ để giữ cho đầu mình ngoi được trên mặt nước. Nhưng chúng tôi tự bảo nhau không bao giờ được mất niềm tin, vì Marsha và tôi biết ngày mai thực sự là một ngày khác.
Thời gian trôi qua, khi chúng tôi đã có những tiến triển rõ rệt trong công việc, Marsha cứ khăng khăng bắt tôi phải dọn ra khỏi cái thùng đông lạnh mà tôi đang sống để đến sống trong một căn hộ ấm áp, hiện đại, có hai phòng ngủ. Ngôi nhà nằm khiêm tốn giữa rừng cây tùng bách thoang thoảng mùi gỗ mới. Trông nó giống như một ngôi nhà trên cây dành cho người lớn vậy. Khoảnh khắc tự hào nhất của tôi sau khi chuyển vào sống trong căn nhà mới là lúc tôi nắm tay Stephen dẫn thằng bé vào phòng ngủ của nó - căn phòng chất đầy những đồ vật mới toanh, cùng những món đồ chơi và trò chơi điện tử mà nó thích. Suốt nhiều năm qua, sau khi tôi và Patsy ly hôn, mỗi khi Stephen ghé thăm tôi ở nơi ở cũ, hai cha con tôi vẫn thường nằm lạnh run cầm cập trên giường - ban đầu là trên tấm đệm hơi, sau đó là trên cái giường xếp như được làm bằng giấy bồi của tôi. Khi tôi không có đủ tiền để lo cho Stephen được một bữa ăn tử tế, chúng tôi đành phải hâm lại đồ ăn cũ. Vì hồi đó tôi không có bàn ăn tối, nên Stephen phải ngồi trên một cái ghế đẩu đã lung lay, còn tôi thì đứng đàng sau nó. Stephen không bao giờ phàn nàn điều gì cả. Theo một cách kỳ lạ nào đó, có thể việc để cho thằng bé chứng kiến cảnh sống khó khăn thiếu thốn của tôi là một điều tốt cho tính cách của thằng bé. Chỉ có Marsha hiểu được sự hy sinh của tôi dành cho thằng bé mà thôi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Còn xét về nhưng khía cạnh khác trong cuộc sống, tôi thấy tuy chậm nhưng mọi thứ cũng dần dần đâu vào đấy. Khi tôi đi công tác, sau khi giải quyết một loạt công việc tưởng chừng như không dứt, Marsha và tôi sẽ tranh thủ gọi điện cho nhau để nói chuyện phiếm.
Còn nhớ một lần, khi hiện tượng El Nino đang bắt đầu hoành hành và tấn công Dòng sông Nga, Marsha đang đừng trước tôi và kể lại ngày làm việc hôm đó của nàng cho tôi nghe một cách cặn kẽ. Dù Marsha không nhận ra, nhưng về cơ bản tôi đã “bắt cóc” cô ấy từ văn phòng làm việc của chúng tôi và đưa cô ấy đến khu Rio Villa để hỏi cô ấy câu hỏi quan trọng nhất của cuộc đời mình. Trước đó tôi đã lên kế hoạch sẽ cầu hôn Marsha vào ngày lễ Tình nhân. Tôi sẽ đưa nàng đến thành phố mà nàng thích nhất trên thế giới - Carmel - và tặng nàng một bó hồng vàng trên bờ biển khi hoàng hôn buông xuống. Nhưng còn đến bốn tuần nữa mới đến lúc đó. Thế nên giờ đây tôi như đứa trẻ ngóng chờ quà Giáng sinh, tôi không thể nén được sự phấn khích của mình lâu hơn được nữa. Ở cạnh Marsha, tôi như bị chiếm hữu hoàn toàn.
Trong lúc Marsha đang mải mê kể về công việc ngày hôm ấy, tôi cố gắng đánh lạc hướng nàng. Đến lúc ấy thì cô ấy không hề biết gì về ý định của tôi cả. Sau hơn nửa giờ đứng ngoài trời, dưới một cái mái vòm, tôi gần như đã từ bỏ mọi hy vọng. Ý thức về thời gian của tôi hoàn toàn biến mất. Tôi muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo với cô ấy. Nhưng từ thẳm sâu trong lòng, tôi vẫn sợ là cô ấy sẽ từ chối. Trong lúc còn e sợ, tôi phát hiện ra mình không thể nghĩ ra cách để cầu hôn cô ấy. Tôi - một người đi nói chuyện để kiếm sống, và với một cái đầu nhanh trí hóm hỉnh có thể giúp người ta quên đi ưu phiền của mình - ấy vậy mà tôi lại không thể nói ra được những lời quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Khi Marsha ngừng nói, tôi mới bước đến gần nàng hơn, rồi vòng tay ôm quanh eo nàng. Bằng một giọng chậm và trầm, tôi nói khẽ:
- Em hãy nhắm mắt lại, và hãy hít thật sâu.
Lồng ngực nàng vẫn phập phồng, nhưng tôi có thể cảm thấy Marsha không còn quá căng thẳng. Đầu óc quay cuồng, tôi không biết phải nói điều gì tiếp theo nữa. Tôi thì thầm vào tai cô ấy:
- Em nghĩ gì về… về Dòng sông Nga?
Câu trả lời dịu dàng của Marsha như làm hai cẳng chân đang run lẩy bẩy của tôi trở nên bình tĩnh hơn. Đoạn tôi thận trọng lần bàn tay phải của mình vào túi rồi lấy ra cái hộp nhung đen, kẹp nó giữa hai đùi rồi hỏi tiếp:
- Em nghĩ gì về… Stephen?
Làn sương mù và một cơn mưa buốt giá thốc đến làm cho Marsha run rẩy vì lạnh. Khi Marsha nói cô yêu Stephen nhiều như thế nào và cảm thấy tự hào vì thằng bé ra sao, tôi nhắm mắt lại. Miệng lẩm bẩm một lời cầu nguyện, tôi lấy cái hộp ra. Khi nước mắt bắt đầu trào ra nơi khóe mắt, tôi bước đến trước mặt Marsha và quỳ xuống, rồi mở cái hộp ra và hỏi cô ấy:
- Vậy em nghĩ gì về việc… dành trọn phần đời còn lại của em ở bên cạnh anh?
Lúc Marsha hét lên, tôi cứ nghĩ là cô ấy đang nổi cơn thịnh nộ với tôi. Cô ấy nhảy cẫng lên trên tấm ván gỗ trong một khoảng thời gian kéo dài tưởng chừng như vô tận. Chỉ khi cô ấy ôm chầm lấy tôi mạnh đến mức tôi gần như gãy cổ, thì tôi mới hiểu rằng cô ấy đã đồng ý với lời cầu hôn của mình.
Vài giờ đồng hồ sau, giữa lúc những đợt bão tồi tệ nhất đang trút xuống California, Marsha và tôi lái xe về hướng Tây, phía mặt trời đang lặn. Ngày hôm đó, chúng tôi quyết định gạt bỏ mọi vấn đề của thế gian sang một bên. Ước muốn duy nhất của chúng tôi là dành trọn phần đời còn lại của mình ở bên cạnh nhau… và sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Vào kỳ nghỉ hè của Stephen, một sự kiện đặc biệt khác xảy ra. Tháng 7 năm 1998, sau khi đón chào một ngày mới tuyệt vời và kết thúc bằng một bữa tối có món nướng, tôi ra ngoài đi dạo. Như thường lệ, Stephen đi cùng với tôi. Trong nhiều năm qua, từ lúc thằng bé biết đi, hai cha con tôi vẫn thường đi dạo cùng nhau, và kể từ khi chuyển đến sống bên Dòng sông Nga, chúng tôi đã mài mòn không biết bao nhiêu đôi giày để đi dạo và ngắm những buổi chiều chạng vạng đang chuyển mình thành đêm đen. Chúng tôi thường nắm tay nhau, ngắm nhìn quang cảnh tuyệt vời xung quanh, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành và cười đùa với nhau. Giờ đây, khi thằng bé bước vào độ tuổi thiếu niên, có những lúc Stephen dường như rất sợ hãi khi nghĩ về vị trí của nó trong cuộc sống này.
Buổi chiều hôm ấy, tiết trời khá mắt mẻ. Khi mặt trời khuất dần sau đỉnh núi, nhưng đám mây trên cao như tan chảy ra để lộ một sắc cam rực rỡ. Lúc sắp rẽ vào một con đường quen thuộc, Stephen ngước nhìn tôi và hỏi:
- Hồi đó… mọi chuyện có khắc nghiệt lắm không cha?
Vì không hiểu câu hỏi của thằng bé, tôi hỏi lại xem ý nó là gì. Stephen cúi đầu xuống và lý nhí:
- Cha biết đấy, hồi đó ấy mà?
- Ồ. - Tôi khẽ đáp. Là một người cha, tôi luôn cảm thấy nghĩa vụ đầu tiên của mình là bảo vệ con trai khỏi những điều tàn ác vẫn luôn tồn tại trên đời này, đặc biệt là những điều đáng sợ trong quá khứ của tôi. Tuy vậy, nhằm chuẩn bị sẵn cho thằng bé một hành trang để bước vào thế giới của người trưởng thành, tôi thấy mình phải cho Stephen biết về những thực tế của cuộc sống. Từ hồi mới sáu tuổi, thằng bé đã bắt đầu hỏi về quá khứ của tôi. Thay vì đánh mất niềm tin của Stephen bằng việc nói dối nó, tôi đã giảm nhẹ vấn đề bằng cách nói rằng “mẹ của cha” bị bệnh, và đôi khi bà ấy nói hay làm những điều không hay. Hồi đó thì một câu trả lời đơn giản có vẻ như là đã đủ để thỏa trí tò mò của Stephen. Tôi chưa bao giờ có ý định nói cho nó biết về mức độ nghiêm trọng của những điều đã xảy ra cho tôi, vì e việc này sẽ làm nó sợ. Nhưng giờ đây, sau khi tôi đã xuất hiện trên rất nhiều chương trình trò chuyện trên truyền hình, đã xuất bản hai quyển sách về cuộc đời tôi và chúng nằm trong danh sách những quyển sách bán chạy nhất, thì việc che giấu quá khứ của tôi với thằng bé là một điều bất khả thi.
- Con biết không, Stephen, cha chưa bao giờ nghĩ giai đoạn đó là khoảng thời gian khắc nghiệt cả. Đó chỉ là một trở ngại mà cha phải vượt qua, vậy thôi.
- Nhưng cha có sợ không? - Nó gặng hỏi.
Như vậy là cuộc trò chuyện đã động đến chủ đề mà tôi đã luôn cố gắng để bảo vệ thằng bé khỏi nó, thế nên tôi đáp:
- Cũng thỉnh thoảng. Nhưng… chẳng phải có những lúc con cũng thấy sợ khi chuẩn bị đánh bóng… hay khi con phải đối mặt với tay ném bóng hay sao?
Mắt thằng bé sáng rực lên.
- Ồ có chứ; ý con là, cũng thỉnh thoảng.
- Vậy thì, - tôi hỏi nó, - con sẽ làm gì?
- Cha biết mà. - Stephen nhún vai.
- Không, cha không biết. - Tôi nói. - Cha chưa bao giờ thực sự chơi bóng chày cả. Cha chưa bao giờ trải qua cái cảm giác nhìn chằm chằm vào người ném bóng, và phải đón một quả bóng đang bay về phía mình trong nháy mắt cả. Nói thật với con nhé, cha không biết con làm điều đó như thế nào.
Stephen lắc đầu và nói:
- Cũng không có gì to tát lắm. Cha phải luyện tập, vậy thôi. Con đã làm đi làm lại chuyện đó hoài mà. Cha chỉ cần đánh quả bóng; đó là tất cả những gì cha cần phải làm.
- Thậm chí ngay cả khi con đang bị dẫn điểm, đã đánh hụt mất hai gậy, và có thể cảm thấy áp lực đang đè nặng lên mình, chẳng lẽ con không bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc hay sao? - Tôi hỏi.
- Không. - Stephen nói. - Con chỉ làm những gì con phải làm mà thôi.
- Và đó cũng là tất cả những gì cha làm khi cha còn bé, Stephen ạ. Cha đã cố gắng hết mình trong mọi việc. Cũng giống như những gì mà cha con ta đã phải trải qua hồi còn ở căn phòng cha thuê, khi chúng ta không có đủ củi để sưởi ấm ấy. Con tập thích ứng với hoàn cảnh, tất cả chỉ có vậy.
- Nhưng còn cha của cha, chẳng lẽ ông ấy cũng không biết hay sao?
- Cũng có, mà cũng không. Cha nghĩ rằng ông ấy không nhận thức được, hay không muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra, và đến lúc ông hiểu thì… thì mọi chuyện đã quá trễ. Con thấy đấy, cha của cha, cũng như mẹ của cha, là những người nghiện rượu. Hồi đó thì mọi việc rất khác với bây giờ. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng chúng đã bị giấu kín. Một bí mật, chẳng hạn như bệnh ung thư, AIDS, quyền bình đẳng, và rất nhiều thứ khác - tất cả đều không nên được nói đến, dù là vì bối rối, xấu hổ, hay bất kỳ lý do gì khác. Hy vọng rằng, xét về mặt xã hội, thì bây giờ tình hình đã khá hơn. Chúng ta có thể trò chuyện một cách cởi mở về những điều mà chúng ta sẽ không bao giờ có thể nói đến hồi cha bằng tuổi con. Thật ra, con có biết - tôi hỏi, cố tình dẫn dắt Stephen tránh xa khỏi chủ đề mà chúng tôi đang nói đến - một điều mà con sẽ không bao giờ nói với cha mẹ mình là gì không?
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Mắt thằng bé mở to:
- Gì ạ?
- Không. Con không bao giờ được nói từ không. Nếu con là một đứa trẻ, thì khi cha mẹ con nói “Nhảy đi”, con sẽ hỏi: “Nhảy cao bao nhiêu?”.
- Việc đó đúng là ngu ngốc. Lúc nào con cũng nói không. Con sẽ không để cho bất cứ ai đối xử với con như thế đâu.
- Đúng. - Tôi giơ ngón tay lên tỏ ý đồng ý với thằng bé. - Đó là bởi vì đã có những thay đổi trong xã hội. Mọi thứ… hồi đó mọi thứ rất khác.
Stephen đứng lại trước mặt tôi và hỏi:
- Cha có tha thứ cho bà ấy không? Ý con là, mẹ của cha ấy.
Tôi quỳ xuống và ôm lấy hai vai thằng bé.
- Dĩ nhiên rồi. Chẳng hiểu thế nào mà có một điều gì đó đã biến mẹ của cha thành một con người như vậy. Hồi đó, bà không được phép nói về những chuyện nghe có vẻ tiêu cực. Cha nghĩ bà ấy không biết dựa vào ai cả, để có thể thực sự giúp bà ấy đối mặt với những rắc rối của bà. Theo như cha biết, thì cha không tin rằng trên đời này lại có ai đó thức dậy vào một buổi sáng nọ và muốn mình trở nên xấu xa, làm tổn thương người khác hay nghiện chất kích thích cả, nhưng có một điều gì đó đã dẫn dắt họ đến những chuyện đó, bởi vì họ đang có một vấn đề chưa giải quyết được. Nếu hiểu theo một cách hơi kỳ quái, thì dù mẹ của cha đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ với cha, nhưng dẫu sao thì cha cũng đã học được từ bà ấy điều mình không nên làm.
Stephen gật đầu với tôi ra ý đã hiểu. Tôi tiếp:
- Đó là lý do vì sao mà cha luôn đứng về phía con để đối mặt với những khó khăn. Nếu con có thể học được bất cứ điều gì từ quá khứ của cha, thì điều đó là đừng ghét bỏ hay oán hận ai cả. Nếu con làm thế, thì vô tình con cũng đã trở thành người đã đối xử sai trái với con. Khi lớn hơn, con sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Nếu con có một vấn đề gì đó, đừng lên giường ngủ với tâm trạng buồn bực; hãy nói chuyện với mẹ của con, gọi điện cho cha vào giữa đêm, sao cũng được. Điều này rất quan trọng, vì nếu con để những việc không hay chất chứa trong lòng, dù việc đó có là gì đi chăng nữa, thì chúng sẽ ăn mòn con từng chút từng chút một, như nó đã làm với mẹ của cha vậy. Và đó sẽ là một sự lãng phí, đặc biệt là với tất cả những gì con đang có. Đừng căm ghét ai cả!
- Cha và cha của cha có bao giờ dành thời gian ở bên nhau không?
- Không nhiều lắm. Nhưng như cha nói đấy, hồi đó thì mọi chuyện rất khác. Cha chắc là một phần trong ông ấy rất muốn như thế, nhưng cha không biết… - Giọng tôi lạc đi khi tôi nghĩ về cha tôi và tôi.
- Hai người đã có những quãng thời gian đặc biệt ở bên cạnh nhau chứ? - Stephen nghiêng đầu hỏi tôi.
- À… thật ra… - Tôi cảm thấy hơi nghèn nghẹn ở cổ. - Có lẽ hồi đó cha nhỏ hơn con bây giờ. Một buổi tối nọ, vào một đêm cũng giống như đêm nay đây, cha của cha ra ngoài để hút thuốc, và cha đã đi theo ông ấy đến chính nơi này, đây là nơi mà gia đình cha và cha thường ở bên nhau trong kỳ nghỉ hè.
- Ở ngay đây, trong căn nhà gỗ đó ư? - Stephen chỉ tay và hỏi một cách kinh ngạc.
- Phải, ở ngay đây. Hai cha con cha đã đi dạo quanh khu nhà, và lần duy nhất cha được ở bên cạnh cha mình đó đã khiến cha cảm thấy như mình cao tới hơn ba mét. Cha cảm thấy mình là một người hoàn toàn khác, là một ai đó có giá trị. Đó là điều cha không bao giờ quên. Hồi ấy điều đó có ý nghĩa vô cùng lớn lao đối với cha. Chính vì vậy mà cha rất thích đi dạo với con; đó là điều mà cha có thể truyền lại cho con. - Tôi nhìn con trai mỉm cười.
Tôi và Stephen lặng im cùng hồi tưởng lại cuộc hành trình đã bắt đầu cách đây một đời người. Chỉ có điều lần này, hai cha con tôi nắm tay nhau, và tôi giữ cho con trai tôi ở sát bên cạnh tôi. Đến cuối dãy phố, Stephen dừng lại và ôm ngang người tôi.
- Cảm ơn cha.
- Không. - Tôi đáp. - Cảm ơn con, Stephen. Con vô cùng có ý nghĩa đối với cha, và cha cũng biết là mọi chuyện không được dễ dàng cho con, nhưng cha đã cố gắng. Cha muốn con biết rằng cha yêu con nhiều như thế nào. Cha thật sự rất yêu con.
Khi về đến gần nhà chúng tôi, Stephen rụt rè hỏi:
- Cha ơi… liệu con có làm được không?
Tôi chỉ có thể vuốt mái tóc vàng được cắt gọn gàng của thằng bé một cách thích thú. Chính câu hỏi này cũng đã đeo đuổi tôi suốt nhiều năm trời.
- Không sao đâu cha. Con biết đây là một câu hỏi thật ngu ngốc. Con không muốn làm lãng phí thời gian của cha.
- Stephen, con không việc gì phải sợ mất thời gian của cha cả. Con ngồi xuống đây. - Tôi bảo thằng bé.
- Ở đây, ngay giữa đường ư? - Thằng bé hỏi, đưa mắt nhìn quanh.
Tôi xếp bằng ngồi xuống vệ đường.
- Ngay tại đây, ngay bây giờ, không gì quan trọng bằng việc này đâu. Hãy thư giãn đi. Con hãy còn quá nhỏ để suy nghĩ một cách nghiêm trọng như vậy. Con sẽ làm được thôi. Con không cần nghi ngờ gì cả, chắc chắn là con sẽ làm được!
- Làm sao mà cha biết được cơ chứ? Ý con là…
- Cha biết. - Tôi gật đầu. - Cha hiểu con. Con là một người đàn ông tuyệt vời. Con tử tế, có một tâm hồn nhạy cảm. Con biết phân biệt phải trái và, quan trọng hơn cả, con có một trái tim nhân hậu.
Để đổi đề tài, tôi thừa nhận:
- Cha biết việc cha mẹ ly hôn không hề dễ dàng với con, và cha xin lỗi. Cha thực sự xin lỗi. Cha biết việc học hành không phải lúc nào cũng thuận lợi, hay việc phải đối mặt với những đứa trẻ khác, hay những điều mà con phải đương đầu hàng ngày. Cha không có ý cực đoan đâu nhé, nhưng thế mới là cuộc sống. Ai cũng có rắc rối cả. Ai cũng vậy.
Nhưng con thì khác: con sẽ đối mặt với những chuyện đại loại như vậy. Không phải lúc nào chuyện này cũng dễ dàng, nhưng đó là cách mà mọi việc sẽ diễn ra. Không phải cha đang tỏ ra mình là một người cứng rắn trong chuyện này, nhưng dù có chuyện gì xảy ra với con đi chăng nữa, nó cũng không cho con cái cớ để đổ lỗi cho người khác, hay đắm chìm trong sự tự hối tiếc cho bản thân mình. Mẹ con, các giáo viên của con, những người yêu thương con, hay ngay cả bản thân cha nữa: chúng ta chỉ có thể giúp con được đến thế thôi. Mọi việc tùy thuộc ở con nếu con muốn điều đó xảy ra. Không ai trên đời này hoàn hảo cả. Không có bậc cha mẹ nào hoàn hảo cả, và cũng không ai có một cuộc sống hoàn hảo cả. Mẹ con và cha đã cố gắng giải quyết vấn đề của mình, nhưng cha mẹ đã không làm được. Khi con lớn hơn, có thể con sẽ học được một điều gì đó tích cực từ sai lầm của cha mẹ.
Con sẽ ổn cả thôi. Con có một trái tim kiên cường. Trong cuộc sống con sẽ mắc phải những sai lầm, con sẽ vấp ngã, nhưng vấn đề là con phải biết đứng dậy. Cũng giống như trong môn bóng chày vậy: con sẽ đánh trúng vài quả, nhưng cũng có khi con sẽ liên tục đánh trật. Nhưng đừng bỏ cuộc. Hãy tập trung, thả lỏng, hít một hơi thật sâu, và cố gắng đánh một cú ra trò. Cha xin con, Stephen, đừng bỏ cuộc. Có rất nhiều người rút lui ngay từ khi họ nhìn thấy dấu hiệu đầu tiên của khó khăn. Họ bỏ học, họ hành động như thế họ là người biết tuốt, và thế là họ hình thành một thói quen là bỏ cuộc đối với mọi thứ. Con tốt đẹp hơn như thế nhiều. Nếu con bỏ cuộc, mọi thứ mà con luôn tranh đấu vì nó - điểm số của con, môn bóng chày, lòng tự trọng của con - sẽ trở nên vô nghĩa. Vấn đề là ở chỗ, vào cuối mỗi ngày con vẫn phải đối mặt với chính bản thân mình. Cha biết ở tuổi con phải nghe những lời như thế này là có phần quá nhiều, nhưng cha luôn ở bên cạnh để giúp đỡ con. Như cha nói đấy, cha không thể làm tất cả mọi việc cho con, nhưng nghĩa vụ của cha, với tư cách là một người cha, là giúp con trở thành một người trưởng thành có trách nhiệm, sống tốt và có ích cho xã hội. Cha không ở đây để nuôi dạy một đứa trẻ, mà là một con người hạnh phúc, biết quan tâm và chăm sóc người khác. Cha nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất trong con. Con còn cả cuộc đời trước mặt mình. Nếu cha đã học được điều gì từ quá khứ của mình, thì một điều mà cha có thể dạy con với tư cách một người cha đó là: Stephen, trên đời này không có gì, ý cha thực sự là không có bất cứ điều gì mà con không thể đạt được, nếu con thực sự muốn như thế. Lựa chọn nằm trong tay con. Lúc nào cũng thế, và sẽ luôn như thế. Hãy theo đuổi đến cùng con đường mà mình đã chọn. Hãy thành thật với chính mình, rồi con sẽ ổn cả thôi.
Stephen mỉm cười và hỏi tôi:
- Cha nghĩ như thế thật sao?
Tôi nắm tay thằng bé và nói:
- Cha biết như thế. Con sẽ ổn cả thôi. Cha luôn ở bên cạnh con. Ngay cả khi sau này cha mất đi, không thể ở cạnh con được nữa, thì con hãy nhớ rằng không ngày nào mà cha không nhớ đến con và cầu nguyện cho con. Xem nào, - tôi đùa - đừng có trở thành một người giống như cha và lúc nào cũng quá nghiêm trọng như thế. Hãy vui vẻ đi! Hãy thư giãn, sống hết mình đi. Hít một hơi nào. “Hít vào bằng mũi… thở ra bằng miệng,” - tôi nhái giọng của Schwarzenegger(37).
(37) Tên một diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Mỹ gốc Áo, chuyên đóng các phim hình sự, giả tưởng.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 12 Jun 2018

Khi chúng tôi ngước nhìn những ngôi sao chi chít trên vòm trời đêm, mọi thứ dường như đều nằm trong tầm tay với. Cả Stephen và tôi đều hít đầy phổi bầu không khí trong lành ấy. Tôi hỏi thằng bé:
- Con đã cảm thấy khá hơn chưa?
Stephen gạt nước mắt và gật đầu. Tôi chồm người tới và ôm thằng bé vào lòng.
- Con yêu cha.
- Cha cũng yêu con, con trai ạ. Cha thật sự yêu con. Hãy tin cha đi, mọi việc sẽ ổn cả thôi. - Tôi thì thầm.
- Con rất tiếc vì cha đã phải trải qua những việc đó. - Stephen ngước nhìn tôi và nói.
- Ừ thì… - Tôi gạt nước mắt. -… Nói thật với con nhé, - tôi ấp úng, - khi cha ngồi đây với con, những việc đó cứ như chưa bao giờ xảy ra vậy. Chỉ cần cha nhìn con và biết là con sẽ ổn, với cha chừng ấy là đủ rồi. Cha nghĩ cha đã sống vì những giây phút này đây. Cha sẽ luôn nhớ điều này, ngay bây giờ, khi chúng ta đang ở bên cạnh nhau - đây sẽ là một trong những kỷ niệm hạnh phúc nhất của đời cha.
- Con cũng vậy. - Stephen đứng dậy và bước đến cái hàng rào gần đó.
Sau vài giây chờ cho chân bớt tê, tôi đi theo thằng bé, tự hỏi nó đang nghĩ gì trong đầu.
- Cha có nhớ cha vẫn thường kể cho con nghe về việc cha thích ngửi mùi hương của cây tùng bách, rằng chúng khiến cha cảm thấy dễ chịu thế nào, ngay cả khi cha đang gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống không?
Vẫn còn cảm thấy xúc động, tôi chỉ biết gật đầu.
- Đây sẽ là mùi hương của con. Khi con ngửi thấy mùi này, con sẽ nghĩ về hai cha con ta và khoảng thời gian mà chúng ta ở bên cạnh nhau. Đó cũng sẽ là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của con.
- Tốt lắm. - Tôi vừa nói vừa bước đến để hái vài đóa hoa lài từ đám dây leo.
Về đến nhà, khi đã đưa Stephen vào giường và hôn chúc thằng bé ngủ ngon cùng với con cá sấu nhồi bông Wally yêu quý của nó, tôi đứng ngắm con rất lâu sau khi nó đã ngủ thiếp đi. Trước khi tắt đèn, tôi nhắm mắt lại rồi hít thật sâu mùi hương của những đóa hoa lài, cái mùi hương đang tràn ngập trong căn phòng của Stephen. “Những kỷ niệm đẹp”, tôi cầu nguyện khi đóng cảnh cửa sau lưng mình lại.
Tôi bước ra ngoài, nhìn đồng hồ. Sau cuộc đi bộ kéo dài bốn giờ, Stephen và tôi trở nên hiểu nhau và gắn bó với nhau hơn bao giờ hết. Sau một giấc ngủ sâu, tôi đi dạo khi trời vừa rạng sáng. Dưới những tán cây tùng bách, tôi mỉm cười khi cảm thấy mình thật may mắn. Sau nhiều năm tranh đấu căng thẳng và những lúc đánh vật với chính bản thân mình, cuộc sống của tôi có vẻ như đang đi vào quỷ đạo. Tôi là cha của một đứa con tuyệt vời, thằng bé đã trải qua thời thơ ấu tươi đẹp. Về phần tôi, tôi đã phá vỡ xiềng xích quá khứ của mình và có cơ hội được giúp đỡ người khác. Tôi được một người phụ nữ tuyệt vời yêu thương và luôn ở cạnh tôi trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi hạnh phúc, theo mọi cách nghĩ về từ này. Tôi cũng đã thực hiện được ước mơ của đời mình - tôi đã được sống bên Dòng sông Nga.
Trước khi quay về nhà, tôi đột ngột dừng lại khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của cây tùng bách. Tôi ngước nhìn lên những vì sao trắng bạc đang lấp lánh phía trên những ngọn cây, rồi nhắm mắt lại, nhớ về lần đầu tiên tôi hít căng tràn lồng ngực mùi hương này, cái mùi hương vẫn dai dẳng ám ảnh tâm trí tôi. Lần đầu tiên cùng gia đình đến Dòng sông Nga, tôi đã ngước nhìn đến mỏi cả cổ cảnh tượng bầu trời xanh thẳm dần nhường chỗ cho vầng hào quang màu cam rực rỡ và những vệt mây màu tím - cứ như có ai quét một nhát cọ lên thảm trời mênh mông đó vậy. Và rồi ngay khoảnh khắc đó, mẹ ôm nhẹ hai vai tôi và khẽ nói: “Con hãy hít vào đi, hãy hít thật sâu vào, rồi nín thở, và con đừng bao giờ quên khoảnh khắc này nhé!”. Tôi đã làm theo lời mẹ. Ngay lúc ấy, tôi không chỉ ngửi thấy mùi hương của tùng bách, mà còn là mùi nước hoa dịu nhẹ cùng hương tóc ngọt ngào của mẹ.
Chính từ khoảnh khắc đó, hương thơm dịu nhẹ thuần khiết ấy trở nên rất đỗi thiêng liêng đối với tôi. Giờ đây, một mình đứng dưới tạo vật của Chúa, tôi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, và hít vào một hơi thật sâu. Tôi như ngửi thấy mùi hương của mẹ thoang thoảng đâu đây, và tôi còn mường tượng rõ nụ cười rạng rỡ của cha. Tôi mở mắt, nhìn xa xăm về phía vì sao Bác Đẩu, lòng thì thầm cầu nguyện:
- Hãy yên nghỉ. Cầu Đức Chúa quyền năng phù hộ cho cha mẹ sự yên bình vĩnh cửu. Amen.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: tuvi and 20 guests