Những lời than thân trách phận của bà ngoại và chuỗi ta thán kể lễ của mẹ cách đây một hôm giống nhau đến từng lời, từng chữ.
- Thưa bà? - Tôi nhẹ nhàng xen vào. - Nếu mẹ đã say khi gọi cho bà, có lẽ bà không nên, bà biết đấy… không nên để tâm đến những lời mẹ cháu nói làm gì cả. - Dù thế nào đi nữa thì rõ rằng bà tôi cũng không phải là một người kém thông minh; trái lại, bà là một người thông minh và độc đoán, người thi thoảng vẫn thích thú với việc làm bẽ mặt con gái của mình. Cẩn trọng thăm dò bà, tôi đột nhiên nhận ra một vấn đề: điều bà quan tâm không phải là chuyện đang xảy ra trước mắt, mà là chính bản thân bà và cảm giác của bà tại thời điểm mọi chuyện đang xảy ra.
Tôi cảm thấy kiệt sức và gần như sụp đổ hoàn toàn. Trước khi bà kịp nói thêm một tràng những lời mắng nhiếc, chì chiết, tôi nói luôn:
- Bà nghe đây ạ, cháu biết đã trễ quá rồi, vì vậy cháu sẽ gọi lại cho bà sau. Cháu xin lỗi đã làm phiền bà. Cháu phải đi. Cháu sẽ gửi những lời chúc tốt đẹp nhất của bà đến cha cháu. Tạm biệt bà.
Trong lúc hạ từ từ ống nghe xuống, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng bà lồng lộn ở đầu dây bên kia:
- David James Pelzer! Mày đừng có nghĩ đến việc cúp máy ngang như thế chứ! Tao đang phát bệnh, tao mệt mỏi vì bị tất cả dẫm đạp lên như một tấm thảm chùi chân rồi đây này. Mày phải thấy rằng với tất cả những gì tao đã làm, thì họ cũng phải tử tế mà nghĩ cho cảm giác của tao chứ…
Tôi mỏi mệt lê bước về phía chiếc trường kỷ. Alice kêu lên:
- Chúa ơi, trông con nhếch nhác quá đấy! - Vì luôn cố gắng hạn chế đến mức thấp nhất việc nhìn mình trong gương, nên tôi chỉ có thể tưởng tượng ra bộ dạng của mình mà thôi. - Mấy hôm nay con đã không ngủ được thẳng giấc, còn ăn uống thì chẳng được là bao. Giờ thì mặt mủi và đầu cổ con còn đỏ ửng lên thế kia kìa… - Bà Turnbough sờ tay lên trán tôi và lắc đầu lo lắng. -… Con sốt cao lắm rồi đây này.
Khi Alice đi vào nhà tắm, tôi vật vã, Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này? Một lúc sau, Alice trở lại mang cho tôi vài viên aspirin và một ly nước. Tôi đón lấy nắm thuốc rồi cho tất cả vào miệng, nốc một hơi cạn ly nước.
- Con không hiểu… - Tôi nghẹn ngào nói với Alice. - Họ không quan tâm. Không ai hết. Cả mẹ lẫn bà ngoại, không ai hỏi thăm cha hết. Giờ đây, - tôi uất nghẹn theo dòng cảm xúc đang tuôn trào, - họ làm như thế cha chưa hề tồn tại. Điều đó khó khăn với họ lắm sao. Hay vì cha không có vai trò gì với họ cả? Con không biết. Họ đã không hỏi han gì về cha con cả - ông ấy thế nào, chuyện gì đang xảy ra, không hề quan tâm gì cả. Họ không mảy may muốn giúp cha con, ngay cả lúc ông không còn sống được bao lâu. Tại sao lại như vậy? Sao lúc nào họ cũng chỉ biết đến bản thân mình? Họ chỉ luôn miệng than van họ đau khổ thế nào này, họ đáng thương thế nào này, họ tội nghiệp thế nào này. Khốn nạn thật! - Tôi đấm tay mạnh xuống ghế, vỡ òa trong cơn tức giận.
Nhưng rồi tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại.
- Con xin lỗi. - Tôi không muốn Alice nghĩ rằng tôi đang suy sụp tinh thần. Cảm thấy như lòng mình đã lắng xuống, tôi nói thêm: - Con không biết giờ mình có thể làm được gì nữa… Ý con là, làm gì cho cha con ấy. Con chỉ mong ước có một gia đình mà ở đó mọi người yêu thương nhau hoặc có thể một lần chôn vùi lòng thù hận và làm những gì cần thiết cho nhau. Con chỉ mong như vậy thôi mà…
- David! - Alice kêu to. - Dậy mau, chúng ta trễ mất rồi. Hơn chín giờ rồi. Chúng ta ngủ quá giờ rồi.
Tôi vội bật dậy, lao ra khỏi chiếc trường kỷ, vuốt lại bộ quân phục nhăn nhúm mà tôi đã mặc suốt bốn ngày qua và nhảy bổ ra trước cửa nhà. Alice và tôi lái xe đến bệnh viện trong một thời gian ngắn kỷ lục.
Tôi hộc tốc chạy về phía hành lang và gặp Steve ở cửa ra vào phòng của cha. Steve dang tay chặn tôi lại.
- Chúng ta nói chuyện một lát. - Ông ấy đề nghị. Tôi liếc nhìn về phía cha. Dường như mọi thứ vẫn như vậy, ngoại trừ việc cha được trợ thở nhiều hơn. Nhưng nhìn nụ cười gượng của Steve, tôi như hiểu tất cả. - David, cậu cần phải hiểu rằng… đôi khi người ta không thể… người ta không thể ra đi… cho đến khi họ biết được rằng những người mà họ yêu thương vẫn khỏe mạnh. Cậu… à, cậu có hiểu được điều tôi nói không, David?
Tôi hoàn toàn hiểu thấu được điều Steve nói, chỉ là tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà thôi.
- David này, cha của cậu, ông ấy đang đau đớn lắm. Cậu phải nói với ông ấy là cậu sẽ ổn. Cậu phải để cho ông ấy ra đi. Cậu hiểu mà, đúng không, David? Ông ấy sẽ không thể ra đi nếu cậu không làm như vậy. Hãy giải thoát cho ông ấy. Điều đó cần thiết cho ông ấy lắm. Điều đó rất đáng để làm. Ông ấy sẽ không thể ra đi cho đến khi…
Tôi quay sang Alice.
- Mẹ vào trong trò chuyện với cha con, được không mẹ? - Tôi khẩn khoản rồi bần thần đi về phía cuối hành lang, buông người trên một băng ghế dài bằng gổ. Hàng triệu triệu ý nghĩ đang ngổn ngang trong đầu, tôi vẫn ngồi đó, bất động, mắt dán vào chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Timex rẻ tiền của mình. Chỉ còn vài phút nữa là đến mười giờ. Tôi đan tay vào nhau, khẽ cầu nguyện. - Con thật sự chưa bao giờ xin Ngài điều gì quá lớn. Ngài cũng biết con đã trải qua những gì. Con đinh ninh, con nghĩ rằng con có thể cứu sống cha con… Vì vậy, nếu Ngài chứng giám cho con điều này… nếu không còn cách nào khiến cha con khá hơn… thì Ngài hãy mang cha con đi. Hãy giải thoát cha con khỏi nhưng đau đớn và hãy mang cha con đi. Amen.
Tôi lau nước mắt, định tâm trở lại và đi về phía phòng của cha, trong lòng vẫn không biết phải làm gì tiếp theo. Một toán y tá, chuyên gia, những người có lẽ đã trở thành cầu nối liên hệ giữa cha với thế giới bên ngoài trong suốt mấy tháng vừa qua, dạt ra, nhường lối khi tôi bước vào phòng. Alice quay về phía tôi sau khi vỗ vỗ nhẹ vào tay cha.
- Ông là một người tốt, ông Pelzer ạ. Chúa sẽ phù hộ ông. - Alice nói khẽ, nước mắt bà chảy dài trên má, rồi bà rời khỏi phòng.
Steve thì thầm từ sau lưng tôi:
- Hãy để ông ấy ra đi.
Nói rồi Steve quay bước. Những người còn lại cũng lần lượt theo ông rời khỏi phòng.
Chỉ còn mình tôi bên cha. Sao căn phòng hôm nay lại lạnh và rộng thế này? Những tấm rèm được mở rộng hơn, để những tia nắng ấm áp ngoài kia len vào. Ngoài chiếc giường cha đang nằm, mọi vật dụng và dụng cụ y tế đều đã được mang đi hết. Tấm ra trải giường tinh tươm, chiếc áo bệnh nhân cha mặc trên người trông rất mới. Âm thanh duy nhất trong căn phòng lúc này chỉ là tiếng thở khó nhọc của cha. Tôi nhìn cha thật lâu, ngắm cha thật kỹ… Đến hôm nay tôi mới thấy dải băng dưới cổ cha không còn nữa. Chỗ ấy giờ đây là một khoảng da đã đen lại vì biểu hiện di căn của căn bệnh ung thư. Dù rất muốn xoa dịu nỗi đau của cha, rất muốn giúp cha thanh thản ra đi, tôi vẫn không tài nào nói lời từ biệt với cha.
Tôi ngồi cạnh cha, nắm lấy bàn tay run rẩy của ông. Tận sâu trong lòng, tôi thấy cảm xúc đang dâng trào, và tôi phải cố hết sức để nén đau thương:
- Con, à,… con có vài tin tốt lành đây cha ơi. - Tôi nói dối. - Bác sĩ nói rằng mọi chuyện sẽ ổn… và… họ sẽ giúp cha qua khỏi và xuất viện sớm thôi. - Một mặt, tôi thấy mình thật xấu xa khi nói những lời giả dối đó, nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ thế tưởng tượng ra những điều tốt đẹp hơn để nói với cha. Nhìn vào khuôn mặt của cha, tôi đĩnh đạc nhấn giọng: - Con chưa nói với cha điều này phải không… Con có một ngôi nhà ở cạnh Dòng sông Nga. - Tôi dừng lại, nhìn cha… Dường như ông hiểu được điều tôi vừa nói. - Tường và trần nhà được làm bằng gỗ thông có nhiều mắt cha ạ. Phòng của cha còn có một bếp lửa làm bằng đá nữa chứ. Ngôi nhà luôn ấm áp và tràn ngập ánh mặt trời. Nó đẹp lắm cha ạ. Nó có tất cả mọi thứ. Nó nằm bên bờ sông, và khi mặt trời lặn, mặt nước trông như là mặt gương vậy. Ban đêm, cha có thể ngửi thấy hương thơm của những tán cây gỗ đỏ… Nơi đó là vùng đất thiên đường, cha ơi. Là thiên đường…
… Nhớ năm xưa, khi con còn nhỏ, hè đó cha đã dẫn con đi dạo dọc bờ sông… Cha đã nói nơi ấy cũng như là thiên đường. Cha con mình sẽ sống ở đấy… cùng đi câu cá, ngồi ngắm cảnh trên bãi biền Johnson, hay làm bất cứ điều gì chúng ta thích. Mùa hè… cha con ta có thể đến San Francisco và chơi một trò gì đấy ở Candlestick (13) - lúc trước cha vấn muốn như vậy mà. Cha con ta sẽ cùng tận hưởng thiên đường ấy. Chỉ có cha và con mà thôi.
(13) Candlestick Park (thường được gọi là Candlestick hay The stick): Một khu vui chơi giải trí thể thao ngoài trời tọa lạc ở San Francisco, California, Mỹ.