Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

- Anh hiểu. - Tôi trả lời, đầu óc nghĩ về những điều bà đã nói.
- Em không có ý hạ thấp anh ấy, nhưng những lần anh ấy lắp mạng điện ở nhà thì hầu như lần nào cũng gây nên hỏa hoạn ở nhà dưới. Theo lẽ đương nhiên, mẹ thường cho rằng Ron và em đã chơi khăm anh ấy, nhưng Stan còn không làm nổi một nửa việc mà mẹ nghĩ anh ấy có thể kham kia mà. Mẹ say xỉn suốt thì làm sao có thể phân biệt được sự thật. Stan không hiểu gì cả. Đó không phải lỗi của anh ấy, còn mẹ thì bưng bít cho anh ấy quá nhiều.
- Còn Kevin thì sao? - Tôi hỏi.
- Thằng bé uống Coca suốt, đến nỗi hầu như nó đã bị sún hết răng.
- Gì cơ? - Tôi hòi lại. - Không thể nào!
- Anh không hiểu đâu, David. Mọi thứ đã được sắp đặt: mọi thứ đối với thằng bé rất bình thường. Kevin chỉ là một đứa trẻ, nó mù tịt về mọi chuyện. Nó không biết chuyện gì khác đâu.
Russell càng kể về hoàn cảnh sống hiện tại của nó, tôi càng hiểu ra nó muốn nói gì. Tôi thực sự là một người may mắn. Khi còn bé, tôi từng là phương tiện để mẹ thỏa mãn cơn cuồng nộ của bà, và khi tôi thoát ly gia đình, về mặt tâm lý mà nói, bà không khác gì một con thú bị thương, sẵn sàng tấn công bất cứ ai bà thấy trên đường đi của mình. Có khác chăng là thời gian này, các anh em của tôi đã lớn, có thể nhận thức rõ hơn sự ngược đãi về mặt thể chất mà mẹ gây ra; nhưng bất hạnh thay, họ phải chịu đựng sự tra tấn về mặt tâm lý cùng lối sống tự hủy hoại mình của mẹ.
Với tôi, việc mẹ trút mọi sự thù hận lên con cái vẫn là một điều không thể hiểu nổi. Một phần nào đó trong tôi luôn lo lắng cho những người anh em của mình. Là một đứa trẻ sống sót từ trong bóng đêm u ám, tôi hiểu rõ cách hành xử của mẹ, đến mức tôi thừa sức đoán được mọi trạng thái tinh thần của bà. Việc tránh xa bà ấy từ một đến hai bước chân không những giúp tôi sống sót và cho tôi một tấm áo giáp bảo vệ mình, mà còn trở thành một cách thức sống còn của tôi. Trước khi Kevin ra đời, tôi không nghĩ là có một ngày nào đó, bà lại đánh đập hay ngược đãi Ron, Russell hay Stan. Khoảng thời gian còn sống trong cái ga-ra lạnh lẽo và u ám, tôi luôn co rúm người lại mỗi khi nghe tiếng mấy người anh em của mình chạy qua cửa lớn rồi ào vào nhà. Vài tuần trước khi tôi được giải thoát, tâm hồn tôi trở nên lạnh giá, sự thù ghét dành cho Ron, Stan, và đặc biệt là Russell - người thường đóng vai một tên đảng viên nhí của đảng quốc xã đã được mẹ tẩy não - gần như đạt đến cực điểm. Nhưng khi tôi rời khỏi căn nhà đó, tôi vẫn luôn cầu nguyện cho sự an toàn của họ.
Giờ đây, khi ngồi trước mặt Russell, tôi không thể tưởng tượng được cơn ác mộng địa ngục mà mẹ đã buộc các anh em tôi phải trải qua. Tôi chỉ còn biết cầu mong sao những gì họ đã trải qua sẽ không ám ảnh và đeo đuổi họ trong cuộc sống tương lai sau này. Mỗi người anh em của tôi đã phải chịu đựng mẹ nhiều hơn cả những gì tôi từng trải qua. Trong khi tôi may mắn được cứu thoát, thì đối với tôi, họ thật sự là những con người mạnh mẽ.
- Anh xin lỗi về tất cả mọi chuyện. - Giọng tôi nghẹn lại. - Như thế thì sao mà sống nổi. Có lẽ, có lẽ lúc nhỏ anh đã làm cho mẹ phát điên lên. Nhưng, - tôi nói tiếp với vẻ ân hận, - mẹ không phải luôn luôn như thế. - Tôi mỉm cười khi nghĩ về những ký ức xa xưa trước khi Russell được sinh ra. Mẹ từng là một người mẹ đáng kính, là người đã nuôi nấng và đưa các con đi chơi công viên vào mùa xuân, tổ chức những buổi cắm trại dài cả tuần dưới bầu trời đầy sao, những chuyến đi tuyệt vời đến Dòng sông Nga. Mẹ lại còn tô điểm cho ngôi nhà của mình với đèn điện nhấp nháy, ánh nến lung linh và rất nhiều vật dụng trang trí khác vào dịp Giáng sinh. - Có những quãng thời gian rất đáng nhớ. - Tôi nói như thú nhận. - Và đối với anh, đôi khi chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ vực anh dậy.
- Em không hiểu nổi điều gì đã khiến anh vượt qua bao nhiêu chuyện tồi tệ như thế. - Russell bày tỏ. - Em chỉ nhớ rằng, từ lúc em còn nhỏ, rằng… anh là người luôn gặp rắc rối. Như thế đấy là lý do tại sao bà ấy đánh đập anh. - Giọng Russell nhẹ nhàng. - Em còn nhớ mùa hè năm ấy… em nhớ bà ấy… bà ấy vung con dao vào người anh, ngay trước mắt em…
Tôi vụt nhớ lại đoạn ký ức Russell vừa nhắc đến. Thuở nhỏ, Russell thường hay kẹp chặt chân mẹ, cứ đu đưa theo chân bà mỗi khi bà lắc lư vì say xỉn. Lần ấy mẹ đã chộp lấy một con dao, hét lên rằng bà sẽ giết chết tôi nếu tôi không rửa xong đống chén bắt đúng thời gian mà bà quy định. Lúc đó, tôi không nghĩ bà ấy có ý làm như vậy. Nhưng khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn trong phòng tắm, ngực đầm đìa máu, mẹ vẫn thản nhiên tuyên bố bà sẽ không đưa tôi đến bệnh viện vì sợ lộ bí mật. Vậy là tôi hiểu ý đồ của bà.
- Đó chỉ là một tai nạn thôi. - Giọng tôi oang oang, làm đám người đang ngồi xung quanh giật mình.
Russell lắc đầu.
- Không đâu. Em không nghĩ nó là một tai nạn.
Làm sao tôi có thể nói với Russell rằng tôi thật sự nghĩ mẹ không cố ý đâm tôi? Xét theo quan điểm của mẹ, thì chuyện đó chỉ là một trò chơi kỳ quái mẹ cố tình bày ra để khẳng định sức mạnh của bà đối với tôi. Mẹ là người thích nắm quyền kiểm soát người khác, và bà đã tìm mọi cách khống chế tôi bằng những mưu mô cấm đoán và đe dọa. Mẹ đe dọa tôi bằng bất cứ cách nào bà ấy nghĩ ra được, và “những trò chơi” của bà cứ tăng dần về mức độ nguy hiểm, đôi khi đến mức khiến tôi suýt chết. Tôi từ chỗ không được xem là thành viên của “gia đình”, đến bị gọi là Thằng bé, và rồi đơn giản là Nó. Khi lớn lên, tôi tin mẹ đã dùng những tên gọi này không chỉ để hạ thấp giá trị của tôi, mà bằng một cách nào đó, còn để thanh minh cho cách đối xử của bà, để trốn tránh sự thật rằng mẹ là người mẹ đã hành hạ chính con đẻ của mình.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Russell xoa hai tay vào nhau, trông nó hơi bồn chồn.
- Em đã hỏi mẹ, - Russel nói, - về chuyện khi anh ở trong phòng của mẹ… bà đã đánh anh tàn nhẫn. Em đã nhìn trộm qua cánh cửa lớn và… khi bà ấy đi ra, em nhớ bà còn lau sạch tay… giống như bà vừa rửa chén đĩa xong vậy. Em hỏi mẹ tại sao lại đánh anh mạnh như vậy. Không một cái chớp mắt, bà nói rằng: “Mẹ yêu Nó và muốn Nó được tốt”.
Tôi gần như ngừng thở khi hình dung đến cảnh tượng ấy.
- Sau khi cha chết, - Russell tiếp tục, - mẹ còn trở nên tồi tệ hơn nữa. Nếu không kiếm chuyện với em thì mẹ cũng nói điện thoại với Ron và Linda, hoặc bà ngoại… không lúc nào yên.
Đổi đề tài, tôi cắt ngang:
- Em có thể chuyển lời hỏi thăm của anh lại cho Stan không? Lúc nhỏ, trước khi em được sinh ra, trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ, bọn anh chơi với nhau rất thân. Ron và Stan còn cứu anh một vài lần nữa chứ.
Russell chỉ gật đầu:
- Được thôi, chỉ là… Stan nghĩ anh ấy biết tất cả mọi thứ, là người đàn ông trụ cột trong gia đình; anh không thể khuyên nhủ được anh ấy đâu.
- À, cứ nói với Stan là anh gửi lời hỏi thăm. Và em cũng nhắn với Ron được chứ?
Russell do dự.
- Em có thể cho anh số điện thoại của anh ấy.
- Anh nghĩ tốt hơn em nên gọi cho anh ấy trước. Anh biết nói như thế nghe có vẻ ngớ ngẩn thật, nhưng anh cảm thấy hơi bối rối. Anh không biết, ý anh là, anh không gặp và nói chuyện với anh ấy nhiều năm rồi… từ khi anh ấy lấy vợ… rồi nhập ngũ. Anh không muốn làm bất cứ điều gì khiến anh ấy phải suy nghĩ nhiều. - Hơi thở nặng nhọc khiến tôi phải dừng lại một chút. - Ôi! Gia đình chúng ta thật tệ! Thật đáng buồn! Nhưng ít ra, chúng ta cũng đã tự cứu sống được chính mình.
- Vậy thì, - Russell cười, nói, - câu hỏi lớn nhất bây giờ là: Anh chuẩn bị đi gặp mẹ à?
Cố nén cảm xúc, tôi nói khẽ:
- Anh không biết. Có một cảm giác kỳ lạ nào đó khiến anh muốn đi. Anh biết điều này nghe có vẻ lạ lùng, nhưng… anh không biết. - Tôi dừng lại. - Anh không thể diễn tả điều này được.
- Ôi trời! - Russell la lên. - Anh mà đi gặp mẹ thì bà ngoại lại gặp rắc rối nữa cho xem!
- Tin anh đi. - Tôi bật cười. - Bà cũng có chút lo lắng khi anh đến gặp em đấy. Giống như là… nếu có điều gì không theo ý của bà, thì em không nên làm. Ý anh là, anh thông cảm cho bà và anh biết bà đã làm cho chúng ta rất nhiều điều từ khi chúng ta còn nhỏ, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận rằng khi phải đối phó với mẹ, thì hầu như bà không thể giúp được gì cả.
- Anh ạ, anh đâu có ở đó mà chứng kiến sự việc. - Russell ngắt lời tôi. - Em không can thiệp vào chuyện của hai người, nhưng dường như hai người cứ công kích lẫn nhau. Người này càng làm người kia khổ sở, thì họ lại càng thấy cuộc sống của họ hạnh phúc hơn thì phải.
Tôi gật đầu đồng ý với những gì Russell vừa nói, tay bấu chặt lon Coca.
- Vậy anh có đi gặp bà ấy không? - Russell hỏi lại lần nữa.
Tôi cảm thấy lòng chùn lại:
- Điều đó không cần thiết, có thể để lần tới vậy - Giọng tôi nhừa nhựa.
- Đúng rồi. - Russell đáp. - Em hiểu mà, có lẽ nên để lần sau.
Chúng tôi lái sang những vấn đề khác. Vài giờ sau, tôi chở Russell về, còn tôi lái xe về nhà bà. Bà nhìn tôi với cái nhìn không mấy thân thiện. Ngày hôm sau, tôi còn khiến cho sự việc càng trở nên xấu thêm khi nói với bà rằng mình đã rủ Russell cùng tham gia chuyến đi theo kế hoạch đến biên giới Idaho của hai bà cháu. Vài giờ sau đó, tôi lại khiến bà bực bội khi đến một hiệu sách và mua một quyển tiểu thuyết cho Kevin. Bà ngoại trở nên mất kiên nhẫn. Bà nói rằng bà đã chịu đựng quá đủ rồi và lao ra khỏi khu mua sắm. Một phần tôi thấy ái ngại cho bà - bà đã lái xe đua Russell và tôi đến Idaho và đã cho chúng tôi ăn một bữa trưa ngon tuyệt - nhưng thật kỳ lạ, tôi vẫn cảm thấy mình bị thao túng. Không cần biết người khác đang làm gì, nhưng hể bà muốn đi, thì mọi người phải đi theo bà ngay lập tức.
Tôi chỉ còn biết đứng xếp hàng, chờ lấy hàng xong và chạy đuổi theo bà, vì tôi cảm giác bà có thể bỏ tôi lại mà đi về. Nhưng bằng một cách khiêm tốn, tôi đang trao cho bà một thông điệp: tôi sẽ kính trọng bà và tỏ ra lịch sự, nhưng tôi không còn là một đứa trẻ để bà có thể chỉ tay vào mặt bất cứ khi nào bà thích thế. Khi mở cửa xe, tôi thấy bà đã khởi động máy, tay cầm chặt vô-lăng. Tôi ngồi vào ghế, tự hào giữ chặt quyển sách đã mua cho Kevin trong tay.
Buổi chiều cuối cùng ở nhà bà, tôi điện thoại cho văn phòng không quân, nơi đang xử lý hồ sơ đề xuất tôi tham gia khóa huấn luyện phi công. Lúc ấy tôi cũng hào hứng như khi rời doanh trại cho kỳ nghỉ phép, bởi ít ra tôi cũng cảm nhận được rằng mình đã chắc chắn có một cơ hội tốt để thực hiện ước mơ của đời mình. Khi viên sĩ quan nhận ra tôi, giọng ông nghe có vẻ dễ chịu hơn:
- À, vâng, Trung sĩ Pelzer. Tôi đã thấy hồ sơ của cậu. Tôi để nó ở đâu đây thôi, chờ nhé… Vâng, à, chờ tôi một chút nhé. - Tôi thấy mình như càng lúc càng phấn khích. - Cậu chờ tôi lâu rồi phải không? Được rồi đây, nó đây rồi… - Giọng ông hoan hỉ. - Dường như mọi thứ đã đâu vào đấy hết cả rồi… à… ừ… chờ một chút xem nào.
Tim tôi se lại.
- Tôi không biết phải nói thế nào về chuyện này. - Viên sĩ quan từ tốn. - Nhưng dường như có gì đó sai sót. Không hiểu sao bài thi của cậu lại chạy sang khóa tiếp liệu mặt đất, không phải là tiếp liệu trên không. Nhưng đừng quá lo lắng, điều này cũng thường xảy ra thôi…
- Xin lỗi thưa ngài. - Tôi cắt ngang. - Điều đó có nghĩa là sao ạ? Chuyện này có thể được điều chỉnh mà, đúng không? Ý tôi là, ngài có thể giúp tôi chỉnh lại, nhất là trường hợp này không phải lỗi do tôi?
- Tôi rất tiếc. - Ông ấy trả lời. - Tôi biết cậu trông mong điều đó như thế nào, nhưng vào thời điểm tôi nhận được bài thi của cậu thì đã muộn mất rồi; các vị trí đều đã chật kín. Cậu đã không kịp thời hạn đăng ký. Đừng lo mà. Theo tôi biết thì khoảng tám hay chín tháng tới, sẽ có một đợt thi tuyển mới. Tôi không thể hứa bất cứ điều gì cả, nhưng vì cậu đã hết lòng muốn dự tuyển, nên tôi sẽ báo cho cậu biết để cậu nộp đơn. Tôi phải công bằng với tất cả ứng viên nhưng tôi có thể bảo đảm rằng cậu sẽ có một cơ hội thuận lợi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

- Nhưng, thưa Trung sĩ! - Tôi khẩn khoản. - Tôi không có đến tám tháng đó! Thời gian tại ngũ của tôi sẽ kết thúc trong sáu, bảy tuần nữa! Tôi không hiểu; tôi đã làm mọi thứ. Tôi đã học toán, thậm chí cả môn lượng giác. Tôi tìm hiểu kỹ về máy bay. Tôi có các báo cáo rèn luyện tốt hàng năm. Tôi còn có nhiều huân chương. Tôi tốt nghiệp nhảy lớp. Thậm chí tôi còn có cả một lá thư của Kelly Johnson gửi cho. - Tôi rên rỉ như một thằng ngốc. - Tôi chưa bao giờ thôi ao ước về điều này. Giờ thì tôi có thể làm được gì nữa đây?
- Không cần phải nói gì về chuyện của cậu đâu. Tôi có nghe nói rồi. Nếu còn một vị trí nào trống, tôi sẽ để cho cậu. Nhưng ngay bây giờ thì không có. Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi rất thông cảm với cậu, nhưng bây giờ thì tôi không thể làm được gì hơn.
Tôi đứng bất động, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Tôi đã nghĩ rằng lần này mình thật sự có một cơ hội. Tôi đã nghĩ rằng, lần này, công sức lao động cật lực và quyết tâm cao độ của tôi sẽ được đền đáp xứng đáng. Kể từ khi cha qua đời, tôi đã tìm ra cho mình một thứ để tập trung mọi nỗ lực vào đó, một ước mơ cả đời mà tôi có thể đạt được cho chính bản thân mình.
Khi bà đến bên tôi, tôi thấy bà có vẻ không vui. Tôi nhớ bà vẫn luôn thuyết giảng rằng phải nói chuyện điện thoại thật ngắn gọn. Tôi đã nói chuyện với viên sĩ quan ít nhất mười phút. Tôi có cảm giác chuyến viếng thăm bà của mình không phải là một cuộc đoàn tụ như tôi từng tưởng tượng. Thành thật mà nói, tôi xa lạ với người thân này, và bà thì cũng không hề biết gì về tôi.
- Cái điện thoại… - Bà cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi nhìn xuống bàn tay vẫn đang giữ chặt ống nghe điện thoại. Tôi thấy mọi thứ như tê cứng.
- Ồ vâng, cháu xin lỗi. - Tôi gác ống nghe, mắt nhìn chăm chăm xuống sàn nhà. Bà vẫn ở bên cạnh tôi, như thể đang chờ nghe một bản báo cáo.
- Sao rồi? - Bà hỏi.
Tôi cúi đầu như chú chó con bị chủ mắng:
- Ồ… cháu xin lỗi. - Tôi nói. - Không có gì đâu ạ. Chỉ là chuyện trong không quân thôi mà, không có gì to tát đâu. Không có gì cả, hoàn toàn không có gì cả. - Tôi rất muốn nói với bà. Muốn ôm chầm lấy bà mà thổ lộ hết tâm tư. Nhưng chẳng hiểu sao tôi đã khựng lại.
- À, thế thì ta có kể cho cháu nghe lần ta chơi gôn với một sĩ quan ở căn cứ không quân Hill chưa nhỉ? Ta nghĩ ông ấy là tướng… dù sao thì… - Và thế là bà và tôi cùng giết thời gian của buổi tối cuối cùng ấy bằng nhưng câu chuyện bà kể, cho đến khi cả hai bà cháu mệt lả và đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi buộc vào xe chiếc túi ngủ màu xanh lục to quá khổ, chiếc ba lô quân đội Và một bình cà phê bà tự tay pha và khăng khăng dúi vào tay tôi. Tôi nhẹ nhàng ôm tạm biệt bà rồi phóng xe đi. Vài giờ sau, trong cái nóng như thiêu đốt khi cả cơ thể tôi trở nên tê liệt và mất nước vì chặng đường đi bất tận qua các tiểu bang, ý nghĩ duy nhất của tôi lúc đó là quay trở lại căn cứ ở Florida, nơi tôi có thể bắt đầu tiến hành thủ tục xuất ngũ. Tôi chuẩn bị rời không quân.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

CHƯƠNG 8 NHỮNG ĐỔI THAY


Tôi chỉ còn biết giã biệt Utah để quay về Căn cứ Hurlburt ở Florida. Dây xích xe của tôi bị kéo căng trong suốt cuộc hành trình vất vả, đến nỗi mọi bánh răng trên đỉa xích sau đêu bị mài mòn, khiến tôi gần như lâm vào tình trạng hết sức khó khăn trong cái nóng cháy da ở Texas. Khi đến được Mississippi, lốp xe sau đã mòn trụi, và tôi cũng chỉ có thể lờ nó đi chứ không biết làm gì hơn. Tôi phải dùng số tiền ít ỏi còn lại của mình để đổ xăng, rồi vừa cầu nguyện vừa đi.
Vài giờ sau khi về tới doanh trại, tôi đến báo cáo với văn phòng chuyên làm thủ tục xuất ngũ. Khi tôi vừa gặp một chàng lính trẻ tuổi - một tân binh có phần hơi bốc đồng và lúng túng - anh ta bảo tôi phải đến trình diện ngay với ngài trưởng bộ phận. Tuyệt thật, tôi nghĩ bụng, giờ thì chuyện gì nữa đây? Tôi kiệt sức, và tôi nghĩ mình sẵn sàng nói hết tất cả những gì đang nghĩ với bất kỳ người nào mà tôi sắp gặp. Tôi lao ra ngoài hành lang, cảm thấy mình thật sự bị phản bội. Sau bốn năm, không một nỗ lực nào của tôi được đền đáp. Việc gia nhập không quân để trở thành một lính cứu hỏa, cuối cùng cũng chỉ là một trò hề. Tôi đã phải làm việc quần quật hệt như nhiều năm trước đây, nhưng lần này, công việc bắt buộc tôi đi từ những vùng đầm lầy ở Florida đến cả sa mạc ở Ai Cập. Nhưng để được gì? Tôi không quan tâm lắm đến quyền lợi của mình, nhưng một lần, chỉ một lần thôi, tôi ước sao mình được may mắn.
Càng cảm thấy người nóng bừng bừng, tôi càng ý thức mình phải cố dẹp bỏ lòng tự trọng sang một bên. Đúng thế, tôi là một đầu bếp, nhưng là một đầu bếp với những bước tiến vượt bậc và đã được nhìn tận mắt những Kim Tự Tháp vỉ đại. Tôi đã có cơ hội được giao một công việc mà ở đó, năng lực của tôi được thừa nhận, cho phép tôi - một học sinh trung học bỏ học nửa chừng - tiếp tục theo học bậc đại học. Tôi có hai người bạn thân, và trong bốn năm qua, không quân đã cho tôi một mái nhà. Với tất cả những điều đó, tôi còn phàn nàn điều gì nữa đây? Thế nên khi không thể chớp lấy cơ hội để trở thành một thành viên của đội bay, điều đó cũng có gì nghiêm trọng lắm đâu. Điều thật sự có ý nghĩa với tôi chính là tôi đã làm hết sức mình. Tôi hài lòng vì mình đã không bao giờ chùn bước. Tôi đã gặp nhiều thử thách nhưng chưa một lần từ bỏ. Khi người tiếp tân đưa tôi vào văn phòng của vị đại tá, tôi trở về với con người của chính mình. Tôi đứng thẳng người, nhanh chóng thực hiện nghi thức chào với vị đại tá:
- Thưa đại tá, trung sĩ Pelzer có mặt!
Một quý ông da đen cao lớn đứng lên từ phía sau chiếc bàn làm việc màu xám bằng kim loại. Vị đại tá vừa mỉm cười vừa lướt nhìn bộ quân phục được là ủi thẳng thớm của tôi.
- Cậu ngồi đi. - Viên đại tá ngừng một chút rồi nói tiếp. - Hình như chúng ta có việc phải giải quyết phải không?
- Sao ạ, thưa đại tá?
- Cậu vẫn muốn trở thành thành viên của đội bay chứ?
Tôi không chắc ông ấy đang hỏi mình chuyện gì.
- À, tôi muốn chứ… Ý tôi là, tôi rất muốn thế, nhưng… chuyện đó… không còn…
- Vấn đề mấu chốt là, - ông ấy chen ngang, - là trong khi xử lý đệ trình của cậu, không quân đã có sự nhầm lẫn. Chính tôi đã gây nên sai lầm đó. - Vị đại tá khẳng khái tuyên bố. - Vì thế, tôi có một phương án để giải quyết trường hợp của cậu. Lực lượng không quân sẽ chấp thuận mở rộng danh sách đăng ký. Cậu có thể tận dụng cơ hội này để đăng ký lại nguyện vọng của mình. Nếu được chấp nhận, cậu sẽ tái nhập ngũ. Nếu không, cậu có thể làm thủ tục và xuất ngũ bình thường. Nhưng cậu phải hiểu rằng, nhận được cơ hội này không có nghĩa là cậu đã chắc chắn có một vị trí trong đội bay đâu nhé. Nhưng, - ông ấy nói với một nụ cười ranh mãnh, - cậu sẽ có thể theo dõi quy trình giải quyết hồ sơ của cậu. Cậu sẽ phải vượt qua nhiều thử thách gay go, và tôi không đảm bảo bất kỳ điều gì cả. Tuy nhiên, cậu nên biết đây chính là cơ hội cho cậu đấy.
Tôi đã nghĩ mình không còn gì, nhưng giờ thì tôi đã có một cơ hội. Tôi nhìn viên đại tá:
- Tôi sẽ tận dụng cơ hội này!
Tôi hăm hở chạy đi báo cho cấp trên về sự may mắn mà tôi vừa nhận được. Không chút chần chừ, họ thay đổi lịch làm việc của tôi để tôi có thể xem lại tất cả những giấy tờ cần thiết mà giờ đây tôi phải làm lại từ đầu. Vài tuần sau đó, quả thực tôi đã phải đi khắp doanh trại để thu thập các mẩu đơn từ theo quy định, nộp chúng vào từng phòng ban thích hợp để chờ kiểm duyệt. Sau đó tôi còn phải thu thập các biểu mẩu phụ, các biểu mẩu này cũng cần phải được xác minh kỹ càng, và thế là quy trình trước đó được lặp lại để đến cuối cùng, tôi trở lại văn phòng của vị đại tá với bộ giấy tờ hoàn chỉnh nhất.
- Có tin từ Trung sĩ Blue, người chịu trách nhiệm giải quyết đề xuất đặc biệt của cậu. Cậu ấy cho biết sẽ sớm có một số vị trí trống. - Lần này ông ấy cười rất thoải mái. - Tôi sẽ chịu trách nhiệm giám sát chất lượng. Tôi sẽ làm công tác kiểm định chất lượng hồ sơ của cậu. Mong cho mọi chuyện suôn sẻ. Cậu hãy cố gắng hết mình nhé. Cậu cứ theo dõi, và trong vòng một tuần Trung sĩ Blue sẽ gọi cho cậu.
- Cảm ơn… đại tá.
Vị đại tá đáp:
- Như tôi đã nói, lực lượng không quân đã mắc sai sót. Tôi đã gây nên sai lầm đáng tiếc đó.
Nhiều tuần lẻ trôi qua, vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Tôi thật sự rất muốn gọi cho vị trung sĩ, nhưng lại e ngại nếu tôi làm phiền ông ấy thì xem như cơ hội của tôi cũng tan biến. Thế là tôi quyết định không để đầu óc mình thảnh thơi để khỏi phải nghĩ nhiều đến chuyện đó bằng cách cặm cụi làm bất kỳ việc gì có thể. Một tuần lễ nữa trôi qua, tôi chịu thua và đành gọi cho trung sĩ Blue.
- Tôi đang rất mong điện thoại của cậu đây. - Trung sĩ Blue mở lời một cách thờ ơ. - Chúng ta gặp chút vấn đề… - Tôi nghẹt thở, chờ đợi đất trời đó sập xuống chân mình. - Cậu sẽ không tin điều này đâu, nhưng dường như hồ sơ của cậu lại rơi vào lớp tiếp liệu mặt đất. - Khi anh ta dừng lại, tôi tự hỏi, mình phải làm gì đây? Sau tất cả những gì đã trải qua, tôi sẽ không té ngã và đầu hàng. - Dù sao đi nữa, như tôi đã nói, chúng ta đã gặp chút vấn đề. - Trung sĩ Blue tiếp tục.
- Anh có thể lặp lại được không? - Tôi hỏi, muốn nhắm vào cụm từ được anh ta nhấn mạnh đã gập.
- Tôi nói đơn giản thế này nhé: những người chịu trách nhiệm theo dõi hồ sơ của cậu đã khắc phục những sai sót mà họ phạm phải trước đó, và tôi đã nhận được hồ sơ của cậu đúng thời hạn. Nhưng bây giờ, - anh ta nói thêm, - chúng ta lại có một vấn đề khác nữa. - Bụng dạ tôi cồn cào, cảm giác nôn nao đến khó chịu. Trung sĩ Blue hắng giọng rồi nói tiếp. - Điều đó… điều đó có nghĩa là tôi không thể chấp thuận đề nghị của cậu được.
Tôi nhanh chóng gợi ý:
- Tôi sẽ chấp nhận bất cứ vị trí nào anh có. Bất cứ vị trí nào! Thậm chí là làm việc ở Minot! - Tôi mạnh miệng, dù biết rằng Căn cứ không quân Minot nằm ở một vùng xa xôi của North Dakota và khét tiếng với khí hậu quanh năm luôn khắc nghiệt như mùa đông.
- Không thể làm được gì cả. - Viên trung sĩ đáp lời.
Trong đầu tôi ngầm tính toán. Vậy là tôi sẽ không còn cơ hội nào để đăng ký nữa. Tôi đã hết thời gian tại ngũ. Không còn sự lựa chọn nào khác. Đột nhiên, tôi nghĩ ra một phương án.
- Vậy chứ anh còn vị trí nào trống?
- Thì, việc tốt nhất tôi có thể làm là… - Tôi có thể cảm nhận được sự phấn khích đang bị đè nén ở Trung sĩ Blue. Tôi bắt đầu nổi gai óc -… Doanh trại này nằm ngoài địa phận California, về phía tây của Sierra Nevadas.
- Là căn cứ Beale! - Tôi la lớn.
- Vùng đất của Xe trượt tuyết. Chúc mừng cậu. Khi cậu có được chứng nhận của khóa huấn luyện, cậu sẽ trở thành chuyên viên tiếp liệu trên không cho chiếc SR-71 - chiếc máy bay nổi tiếng với tên gọi Xe trượt tuyết. Mấy hôm nay tôi vẫn đang đợi điện thoại của cậu đấy.
Tôi xúc động cảm ơn Trung sĩ Blue rối rít. Tôi gác điện thoại rồi vỗ tay đắc thắng. Khi bình tĩnh trở lại, tôi bắt đầu cầu nguyện và cảm ơn Thượng đế.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Mười tháng sau, mùa hè năm 1984, một chiếc Blackbird - SR-71 bay ở một vị trí cố định cách sau máy bay tiếp liệu KC-135(21) khoảng ba mét và cách dưới khoảng mười hai mét, chờ tôi - một thành viên phi đội vừa được cấp chứng nhận - thực hiện nhiệm vụ. Nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt - lớp kính không chỉ bảo vệ tôi từ độ cao bảy ngàn năm trăm mét mà còn cho tôi một tầm nhìn bất tận về vạn vật trong bán kính hàng trăm dặm từ trên không - tôi hít thở thật sâu để lấy tinh thần. Ngay lúc đó tôi chỉ muốn nhảy bổ ra ngoài lớp kính và chạm vào chiếc Blackbird, khi cả hai chiếc máy bay cùng nhắm hướng nam với tốc độ khoảng năm trăm dặm một giờ theo một rãnh tiếp nhiên liệu được chế tạo đặc biệt, bên dưới là mặt nước sông Salmon trong xanh của bang Idaho. Điều có ý nghĩa đối với tôi lúc này không phải là cảnh quan thiên đường tôi được tận mắt chứng kiến hay việc tôi đã may mắn trở thành thành viên của biệt đội bay, mà điều quan trọng ở chỗ, đây chính là chuyến bay đầu tiên tôi độc lập thực hiện nhiệm vụ. Tôi đã thực hiện được ước mơ thời thơ ấu của mình. Tôi đã không còn bị giam cầm trong một thế giới đen tối đầy những đau khổ, vô vọng chỉ mong sao mình có thể “bay xa” khỏi những hiểm nguy. Sau nhiều năm tháng gian khổ, cuộc đời tôi đã chuyển sang một trang mới tươi sáng hơn. Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt đầu cảm nhận được giá trị của bản thân mình.
(21) KC-135 Máy bay chiến đấu tiếp nhiên liệu trên không của Mỹ, được sử dụng trong Không quân Hoa Kỳ từ năm 1957.
Khi còn bé, tôi vẫn luôn có một cảm giác mãnh liệt rằng một ngày nào đó khi có cơ hội, tôi sẽ làm được điều gì đó. Và giờ đây, cuộc đời tôi đã đi vào quỹ đạo. Tôi không còn khoác lên người vỏ bọc tự ti nữa. Tôi đã trở thành một con người thật sự. Tôi có thể thôi cảm giác căng thẳng khi lúc nào cũng đề phòng, tôi có thể thư giãn và sống cuộc sống của mình.
- Aspen 31, Bandit 27, - tôi tiếp âm chiếc SR-71 đang chờ đợi, sử dụng tín hiệu cuộc gọi nhận biết của nó để tiếp tục, - đã liên lạc thành công!
- Này, anh bạn! - Viên phi công trong khoang lái nói oang oang. - Hãy làm cho Kelly Johnson tự hào đấy nhé!
- Rõ! - Tôi mỉm cười. Với tôi, không còn điều gì có thể tuyệt vời hơn khoảnh khắc ấy.
Giờ đây tôi đã là thành viên của đội bay. Mỗi ngày với tôi là một cuộc hành trình. Mỗi lần tôi kéo dây khóa bộ đồ bay của mình, tôi lại thấy như mình chính là vị anh hùng mà tôi vẫn thường nghĩ đến từ thời ấu thơ, là vị Siêu nhân, chuẩn bị bay vào không trung để cứu thế giới khỏi thảm họa diệt vong. Bộ quân phục màu xanh hiệu Nomex chính là chiếc áo choàng màu đỏ, đưa tôi đến những nơi tôi từng ước mơ được đặt chân đến khi còn là tù nhân trong trận chiến của mẹ. Tôi tự hào vì giờ đây mình được gia nhập vào một tổ chức có một không hai, luôn ý thức cao về danh dự và tình đồng đội. Càng làm công việc của một chuyên gia vận hành cần bơm xăng, tôi càng yêu quý công việc của mình và luôn tự hào về điều đó. Giờ đây, tôi đã là thành viên của một đại gia đình.
Công việc mới buộc tôi phải có tinh thần trách nhiệm cao hơn. Bên cạnh việc bay hai, ba lần một tuần, vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày, đội chúng tôi sẽ phải dành ra một ngày trước đó để lên kế hoạch tỉ mỉ cho các phân đoạn - từ phân đoạn tiền cất cánh của máy bay cho đến khi tắt hẳn động cơ sau khi tiếp đất. Tôi nhanh chóng nhận thức được tầm quan trọng của công việc này. Nếu có một diễn biến đặc biệt nào đó về chính trị hay quân sự tại bất cứ nơi nào trên thế giới, Blackbird sẽ được triển khai để thu thập những hình ảnh sống động của điểm nóng đó tại thời điểm sự việc đang diễn ra và nếu có yêu cầu, những thông tin đó sẽ được chuyển đến tổng thống trong vòng hai mươi bốn giờ. KC-135 Stratotanker là chiếc máy bay tiếp loại nhiên liệu quý giá có tên JP-7 (22) cho máy bay Blackbird, giúp SR-71 thực hiện tốt nhiệm vụ. Một điều tuyệt vời là túi bay của tôi luôn trong tình trạng sẵn sàng và tôi có thể được triệu tập để thực hiện nhiệm vụ vào nhưng thời điểm đã được báo trước.
(22) JP-7 hay Jet Propellant 7, MIL-T-38219 là một loại nhiên liệu của máy bay do Không quân Hoa Kỳ chế tạo để sử dụng cho máy bay chiến đấu siêu thanh.
Vì tôi không bao giờ ngủ trước mỗi chuyến bay đêm, nên có lần sau khi thực hiện xong nhiệm vụ, tôi kiệt sức gần như ngã quỵ bên thành hồ bơi trong khu căn hộ liên hợp, nhưng tôi vẫn mỉm cười hài lòng. Tôi nằm xoải người trên thảm cỏ, ngước nhìn bầu trời thăm thẳm đầy sao, nơi ấy chỉ vài giờ trước đó, nhưng ngôi sao kia ở gần tôi đến nỗi tôi có thể hứng lấy chúng vào lòng bàn tay của mình.
Tôi đã sống một cuộc đời tuyệt đẹp. Tôi có căn hộ của riêng mình, ngôi nhà của tôi, nơi không ai có thể hất tôi ra đường hay làm cho tôi cảm thấy mình là người thừa thãi. Tôi có thể đi ngủ sớm theo ý thích mà không phải băn khoăn như khi còn ở khu nhà tập thể của lính không quân. Tôi giữ cho căn hộ nhỏ xinh của mình luôn sạch bóng, tinh tươm. Về tài chính, tôi xoay xở tạm đủ, và những gì tôi chi tiêu bằng tiền lương của mình cũng khiến tôi thấy hài lòng. Tôi tự hào khi thấy căn nhà đầu tiên của mình được trang bị đầy đủ tiện nghi, và càng tự hào hơn khi đó chính là thành quả của nhưng năm tháng tôi sống tiết kiệm. Cuộc sống của tôi còn có hai người bạn thân mà tôi đã gặp khi còn là một đứa con nuôi Dave Howard và J. D. Thom. Họ vẫn sống ở Bay Area, và tôi vẫn thường lái xe về đó để bù khú với họ vào bất cứ ngày cuối tuần nào có thể. Tôi cũng giữ liên lạc mật thiết với Alice và Harold bằng cách gọi điện thoại cho họ vài lần một tuần. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình đầy đủ hơn bất cứ ai.
Dù đã có cảm giác thoải mái về bản thân, nhưng tôi vẫn thấy day dứt vì một điều gì đó. Trong thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của tôi ở nhà, mỗi khi đi xuống hồ bơi, tôi vẫn không thể hoàn toàn thư giãn và thoải mái như những người hàng xóm - họ phơi nắng, uống bia, bơi lội, hoặc ăn mừng vì vừa trải qua một tuần làm việc vất vả. Còn tôi chỉ được biết đến như một “Cậu bé bay”: một gã xanh xao, gầy nhẳng trong chiếc quần soóc và chiếc áo sơ-mi ngắn tay; một con mọt sách chỉ biết gặm nhấm hàng đống sách viết về kỹ thuật bay. Không giống như phần lớn những người tập trung quanh hồ bơi, tôi không phải một người đàn ông ngọt ngào, bảnh bao, cũng không phải một gã hầm hố với hình xăm chi chít trên người. Tôi không hề uống rượu cho đến khi tôi mãn khóa, không hút thuốc lá phả khói phì phèo, không sử dụng thuốc giảm đau mỗi ngày, cũng không luôn miệng nguyền rủa ai đó hay điều gì đó khiến tôi cảm thấy phiền lòng. Tôi cũng không phải xin viện trợ của chính phủ liên bang. Ấy vậy mà tôi vẫn không cảm thấy thoải mái khi ở giữa “họ”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Cũng chính ở hồ bơi, lần đầu tiên tôi gặp Patsy. Mặc dù đi cùng với một nhóm bạn hoang đàng, nhưng cô ấy lại có một vẻ gì đấy rất khác biệt. Cô ấy không ầm ỉ, Cũng không hành xử ngớ ngẩn hay ngông cuồng như những người khác. Tôi cảm thấy lúng túng mỗi khi ánh mắt chúng tôi tình cờ chạm nhau trong lúc tôi đang nghiền ngẩm mấy quyển sách, và khi bắt gặp ánh mắt cô ấy nhìn về phía tôi, lòng tôi lại vui rộn ràng. Sau vài ngày, mỗi khi tình cờ gặp nhau, chúng tôi đã có thể chào nhau ngắn gọn. Một chiều thứ Sáu nọ, tôi tình cờ nói với Patsy rằng mình sẽ đi đến Bay Area. Vừa nghe xong, mắt cô ấy sáng lên:
- San Francisco ư? Em có thể đi cùng không?
Tôi do dự. Trước giờ chưa có người phụ nữ nào có ý định ở bên tôi.
- À… - Tôi lắp bắp. - Anh không đi đến thành phố đâu, nhưng…
- Nếu anh đồng ý là anh đã giúp em rất nhiều đấy. Những gã kia đang khiến em phát điên. - Patsy chỉ vào đám người đang vùng vẩy, la hét inh ỏi trong hồ bơi. Em không thích họ. Thật đấy. - Cô nhẹ nhàng nói thêm.
- Được rồi. - Cuối cùng tôi trả lời. - Vậy thì chúng ta sẽ cùng đi.
Ngày hôm sau, tôi chở Patsy đến thăm gia đình Turnbough. Tôi không thể tin rằng trò chuyện với cô ấy lại dễ dàng như vậy. Mọi nỗi e ngại của tôi bỗng chốc tan biến hết. Cô ấy thậm chí còn tỏ ra thích thú trước sự hài hước của tôi, bật cười thoải mái với hầu hết những điều tôi nói. Trong khi trò chuyện với Patsy, tôi mới nhận ra trước giờ mình đã cô đơn như thế nào. Ngoài những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, hầu như tôi không hề biết rằng cô ấy đã quan tâm đến tôi nhiều như thế nào.
- Thế anh làm gì? - Sau một hồi trầm ngâm, Patsy hỏi.
- Anh là một con kangaroo đực (boomer) - Tôi trả lời không suy nghĩ.
- Sao cơ?
- Ồ, anh xin lỗi. - Tôi phân trần rồi giải thích thêm. - Anh là một chuyên viên tiếp liệu… Anh làm công việc tiếp nhiên liệu trên không cho các máy bay chiến đấu trong không quân.
- À, ra thế, em hiểu rồi. - Patsy lịch sự gật đầu, nhưng ánh mắt của cô ấy cho tôi biết cô ấy vẫn chưa hiểu được điều tôi nói. - Vậy thì anh làm gì với bộ đồ toàn màu xanh từ đầu đến chân thế kia?
- Đó là đồ bay của anh.
- À… chỉ là, - cô ấy nói, - à, chúng em cứ cố đoán xem anh là ai. Anh biết đấy, anh có đi đâu ra ngoài đâu. Từ em muốn nhấn mạnh ở đây là “ra ngoài”: anh không biết tiệc tùng là gì. Em chưa thấy ai đọc và viết nhiều như anh. - Khi Patsy tiếp tục nói, tôi bắt đầu hình dung trán mình hằn rõ từ “lập dị”. - Lúc nào cũng vậy, anh đến rồi đi, chỉ một mình. Lần duy nhất em thấy anh có người đi cùng là khi anh mặc bộ đồ màu xanh này, cùng đi với các bạn của anh cũng mặc bộ đồ màu xanh tương tự. Chỉ là…, à, chúng em đã nghĩ anh là… anh biết đấy.
Tôi lắc đầu, tỏ ý không hiểu.
- Em đang nói cái gì thế?
- Ôi, khỉ thật! - Patsy che miệng lại. - Em không có ý… chỉ là, vài người trong số bọn em, không phải em, đã rất khó khăn khi tìm hiểu về anh.
Tôi sửng sốt khi biết rằng nếu tôi không tiệc tùng, hay nếu tối chỉ quanh quẩn một mình suốt ngày thì tôi sẽ bị xem là một người không bình thường.
- Những người đi với anh mà em thấy là đồng đội của anh.
Tôi thấy Patsy có vẻ bối rối. Cô ấy không cố tình làm tổn thương cảm xúc của tôi. Tôi chỉ có thể thừa nhận rằng trong thế giới của cô ấy, tôi hoàn toàn là một kẻ xa lạ.
Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau suốt vài dặm đường, cho đến khi tôi phá tan bầu không khí căng thẳng bằng cách cố gắng nói vài chuyện phiếm.
Vài giờ sau, khi Alice nhìn thấy tôi với Patsy, mắt bà sáng lên. Alice ôm lấy tôi và nói khẽ:
- Cảm ơn Chúa vì cuối cùng con cũng chịu hẹn hò. Ta rất lo lắng cho con đấy. - Vẫn giữ chặt tay tôi, bà quay về phía Patsy. - Thế hai đứa đã quen nhau bao lâu rồi?
Patsy hơi lùi lại phía sau:
- À, chúng cháu chỉ vừa mới gặp nhau thôi ạ.
Tôi bỗng thấy mình không khác gì một tên ngốc. Tôi đưa một người phụ nữ mà tôi chỉ mới vừa quen biết về nhà cha mẹ mình, và thậm chí đó còn không phải là một cuộc hẹn hò nữa. Alice tỏ ra rất vui vẻ, bà cứ quay qua quay lại giữa Patsy và tôi để nói chuyện. Mỗi khi quay về phía tôi, bà lại nhìn tôi cười tinh quái và nheo mắt với tôi. Tôi cảm thấy mình như một đứa con trai mới lớn đầy ngượng nghịu, vừa cố làm vừa lòng mẹ vừa phải làm mọi cách để giúp Patsy không cảm thấy tẻ nhạt. Tôi chỉ có thể cầu nguyện sao cho Alice không cao hứng và nói cho Patsy biết điều gì đó trong quá khứ của tôi. Sau vài phút tán gẫu, tôi xin phép đi gặp Harold. Tôi mới gặp Harold vài tháng trước, vậy mà giờ đây trông ông già hơn cả mấy tuổi. Harold có vẻ yếu ớt, và ông phải cố lắm mới nói chuyện được với tôi. Ông nhìn xa xăm, cố giấu đôi bàn tay đang run rẩy. Sau vài phút, không thể kìm nén cảm xúc của mình thêm được nữa, tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ông. Chúng tôi im lặng ngồi bên nhau. Ký ức về những đau đớn mà người cha đẻ của tôi đã phải chịu đựng lại hiện về trong tôi rõ mồn một.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Khi Patsy và tôi ra về, trong lúc ôm chào tạm biệt Alice, tôi khẽ hỏi:
- Chuyện gì xảy ra với cha vậy ạ?
Mắt bà dán xuống nền nhà.
- Ồ, không sao đâu. Harold chỉ bị cảm thôi mà. Thời gian gần đây ông ấy hay làm việc quá sức lắm. Ông ấy có hẹn với bác sĩ vào tuần tới đấy. Nghe này, - bà lại nói, - con đừng băn khoăn gì cả, hai đứa phải vui lên. Và ta nói cho con biết một điều nữa nhé. - Alice nhìn cả Patsy và tôi. - Cả hai con rất xứng đôi đấy.
- Không phải như mẹ nghĩ đâu ạ. - Tôi khẽ nói. - Chúng con chỉ mới gặp nhau cách đây có mấy ngày thôi, được chưa ạ?
- Rồi, - mẹ lại nói, - nếu con hỏi, ta sẽ nói rằng ta có một cảm giác rất tốt về hai đứa đấy.
- Em phải bỏ qua cho mẹ của anh nhé. - Tôi nói với Patsy khi chúng tôi đã lái xe đi xa. - Anh nghĩ mẹ chỉ muốn gán ghép cho chúng ta mà thôi. - Tôi không muốn Patsy có ấn tượng không tốt. - Ngoài ra, - tôi nói thêm bằng giọng Idit (23) cổ, - anh nghĩ mẹ đã xem phim Người kéo đàn trên nóc nhà (Fiddler on the Roof)(24) quá nhiều nên mới như vậy. - Tôi đang liên tưởng đến nhân vật đóng vai người làm mai kiên trì trong bộ phim, nhưng tôi có thể thấy Patsy không hứng thú với câu đùa đó.
(23) Idit: Tiếng Đức cổ của người Do Thái ở Trung và Đông Âu.
(24) Fiddler on the Roof: Một bộ phim của Mỹ sản xuất năm 1971 phỏng theo một vở nhạc kịch Broadway cùng tên. Bộ phim đã giành được ba giải thưởng của Viện Hàn Lâm Mỹ là chỉ đạo nghệ thuật xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất và diễn viên phụ xuất sắc nhất.
- Họ có phải là cha mẹ ruột của anh không? - Patsy hỏi.
- À, thế này, - tôi lên tiếng thật nhanh. Nhưng sau một thoáng im lặng, tôi mới thốt nên lời. - Họ đã nuôi dưỡng anh. Họ là cha mẹ nuôi của anh. Mẹ ruột của anh… bà ấy nghiện rượu và thường đánh đập anh. Đôi khi… - Tôi khựng lại, hy vọng không làm cho Patsy e ngại mà rời xa tôi. Tôi không chú ý kể cho cô ấy nghe về quá khứ của mình. Tôi ghì chật tay lái, lòng dâng lên nỗi sợ Patsy sẽ bất thình lình mở cửa xe và nhảy ra ngoài. Tôi chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai về tuổi thơ của mình chứ đừng nói đến chuyện đề cập đến những trò bệnh hoạn của mẹ như thế này.
Bấy lâu nay tôi vẫn chấp nhận một sự thật rằng quá khứ của tôi có lẽ sẽ khiến tôi không thể gần gũi được một ai. Thậm chí vào năm hai mươi ba tuổi, với tất cả những gì tôi may mắn đạt được bằng chính sức lực của mình sau khi đã chống chọi quyết liệt với cuộc sống khắc nghiệt, tôi vẫn còn rất tự ti về bản thân. Tôi sợ phụ nữ như sợ chết. Tôi thấy mình chẳng là gì khi nhìn họ dù chỉ một giây, rồi việc phải một mình nói chuyện với họ nữa chứ. Đó là lý do tôi luôn cảm thấy bị áp đảo, lúng túng; vậy mà giờ đây tôi lại thích thú trước sự quan tâm mà Patsy dành cho mình.
Tôi chợt nhận ra mình đang lan man suy nghĩ về việc mình đã trở thành một đứa con nuôi như thế nào. Ít ra, tôi đủ thông minh để biết mình nên lờ đi chuyện đó. Vì quá khứ của tôi đã ngập ngụa trong quá nhiều dối gian và man trá, tôi coi trọng sự chân thành hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi tin rằng, nếu tôi có một mối quan hệ với ai đó, thì điều quan trọng là tôi phải tỏ ra càng chân thật càng tốt, nhưng cùng lúc đó, tôi cũng biết phải che đậy một phần nào đó câu chuyện của mình để bảo vệ người kia khỏi bất cứ tổn thương hay cảm giác bối rối nào khi ở bên cạnh tôi. Tôi biết mình đã làm đúng và như vậy, giờ đây tôi lại có một lời nói dối chân thật. Có lúc tôi đã sống như vậy trong quân ngũ, đặc biệt trong thời gian của đợt đánh giá tâm lý kéo dài mà tôi phải thực hiện để trở thành một thành viên của đội bay. Chỉ là tôi sẽ làm cho một sự thật nào đó chệch đi nếu điều đó có thể giúp tôi giữ kín được bí mật của mình. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng điều đó sẽ không mang lại kết quả ngược cho tôi hay bất cứ ai khác vào một ngày nào đó. Điều tôi mong muốn nhất là không gây bất cứ tổn thương nào cho bất kỳ ai.
- Em hiểu điều đó mà… Em là đứa con ghẻ trong chính gia đình của mình. - Patsy thú nhận.
Rồi cô ấy tiếp tục giải thích rằng cô ấy đã bị đối xử phân biệt khi còn bé, lạc lõng giữa những anh chị em ruột của mình, gặp khó khăn khi tìm cách hòa hợp với người mẹ độc đoán, và khi trở thành một thiếu nữ, cô cảm thấy cách tốt nhất để thoát khỏi cảnh sống đó là bỏ đi xa.
- Em vướng vào một vài gã đàn ông. Chúng em đã làm việc vất vả để trang trải cho cuộc sống, tiệc tùng tụ tập liên tục, như anh thấy đấy. - Khi Patsy bộc bạch như vậy, tôi không chỉ có thể cảm thông với cảm giác bị xa lánh của cô ấy, mà còn có thể hiểu được lý do tại sao cô ấy có thể sống sót và tại sao cô ấy có thể đi cùng đám người ầm ĩ kia. Tôi có cảm giác rằng, cũng như tôi, Patsy đang tìm kiếm một sự chấp nhận từ thế giới xung quanh cô ấy. - Nhưng, - cô ấy thở dài, - khi cha em mất, mẹ phải bán nhà và chuyển tới sống trong một căn hộ. Em phải quay về để giúp đỡ bà ấy vì không ai khác chịu giúp mẹ cả. Khỉ thật, em phải nằm ngủ trên trường kỹ. Bà ấy làm em phát điên là thế, vậy mà người duy nhất chăm sóc bà ấy lại là em cơ đấy.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Mặc dù đồng cảm được phần nào sự oán giận trong lòng Patsy, tôi biết rằng cô ấy vẫn chưa nói hết sự thật.
- Anh rất tiếc. - Tôi nói. - Anh thật sự rất tiếc. Không ai đáng bị đối xử tệ cả. - Tôi ngừng lại một lát. - Cha ruột của anh cũng mất rồi…
Tôi chưa kịp dứt câu, Patsy đã chen vào:
- Khỉ thật! Em vẫn nghĩ đời là thế, những chuyện chó chết vẫn cứ diễn ra hàng ngày…
Tôi phì cười. Tôi chưa từng thấy kiểu nói năng như thế bao giờ cả. Nhưng qua cách nói chuyện của Patsy, tôi hiểu được hàm ý sâu xa là cô ấy sẽ phớt lờ bất cứ khó khăn nào mà cô ấy gặp phải trong đời.
Suốt đoạn đường về nhà, Patsy và tôi không ngừng pha trò. Cả đời mình, tôi chưa từng ở bên cạnh một người phụ nữ trong một khoảng thời gian dài như vậy. Tôi không muốn khoảng thời gian ấy chấm dứt. Vào cuối buổi tối hôm ấy, tôi tự hào khoe căn hộ của mình với Patsy. Patsy là người đầu tiên bước chân vào thế giới của tôi. Chúng tôi ngồi xuống trường kỷ, nhấm nháp một chút rượu vang và nghe nhạc jazz nhẹ nhàng. Khuya, tôi băn khoăn không biết nên chào tạm biệt để đi ngủ hay tiếp tục trò chuyện, bởi tôi vẫn còn rất muốn tâm sự cùng Patsy thật nhiều. Đột nhiên, Patsy chồm người về phía trước. Tôi thoáng ngại ngần khi cô ấy vòng tay ôm cổ tôi, rồi hôn tôi. Không ai trong chúng tôi biết trước những chuyện đang xảy ra vào lúc ấy. Chúng tôi đều không thể tin được rằng cả hai đều đã phải lòng nhau.
Những tuần sau đó diễn ra như một con lốc. Như tất cả những người bình thường khác, tôi đã có bạn gái. Tôi đã có mọi thứ. Tôi say mê công việc của mình, và lần đầu tiên tôi đã có một người muốn ở bên tôi, một người quan tâm đến tôi. Cảm giác được trở về nhà sau một chuyến bay mệt nhoài để ở bên Patsy đối với tôi còn hơn cả niềm vui nữa. Tôi vô cùng xúc động khi Patsy nấu cho tôi bữa tối, hay để vào túi đựng thức ăn trưa của tôi một lời nhắn yêu thương mà tôi phát hiện ra khi đã ngồi trên máy bay. Tôi thích được chăm sóc như vậy. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật trọn vẹn.
Mỗi lần tôi phải bay đi nước ngoài trong vài tuần liên tiếp, Patsy tình nguyện đến trông coi nhà cửa cho tôi, tưới cây và cho chú rùa yêu tên Chuck của tôi ăn. Tôi hơi e ngại bởi tôi rất cẩn trọng và có cảm giác mọi thứ đang diễn ra quá nhanh. Tôi biết mình đã có một thỏa hiệp ngầm nào đấy với cô ấy, nhưng tôi khó mà kiểm soát được bản thân mình. Tôi đã luôn sống trong cô đơn. Chưa từng có ai quan tâm đến tôi, nói chỉ đến việc họ nhận ra sự thu hút của tôi và dành thời gian của họ cho tôi. Tôi đưa cho Patsy một chiếc chìa khóa dự phòng, với điều kiện cô ấy chỉ cần trông coi căn hộ giúp tôi mà thôi.
Một lần nọ, sau chuyến đi dài ngày, tôi trở về nhà và gặp Patsy đang đứng ở cửa. Khi mang đồ vào, tôi để ý thấy nơi để đồ của tôi đã bị choán bớt chỗ vì quần áo của cô ấy và kệ trong nhà tắm thì đầy ắp đồ trang điểm của Patsy. Khi tôi đứng ở cửa phòng ngủ, Patsy lao tới, ôm chầm lấy tôi mà khóc.
- Chuyện không phải như anh nghĩ đâu! Em không có ý định làm như thế, nhưng mẹ em đã làm em phát điên lên! Mẹ con em đã cãi nhau rất lớn. Em quá mệt mỏi vì bị bà ấy khống chế rồi. Anh biết điều đó là thế nào mà. Hơn nữa, dù sao thì em cũng đã dành phần lớn thời gian của mình ở đây rồi. Em nhớ anh rất nhiều. Anh không giống như những người khác. Chúng ta đang trông đợi điều gì đây hở anh? Anh biết tình cảm của em dành cho anh mà. Có đúng không? - Cô ấy nức nở.
Từ trước đến giờ, Patsy chưa bao giờ tỏ ra xúc động đến thế. Tôi muốn để cô ấy ngồi xuống và giải thích cho cô ấy một cách nhẹ nhàng, hợp lý rằng chúng tôi giờ đây xem như đã sống chung với nhau rồi. Đó không còn là một cuộc hẹn đi xem phim, một bữa tối lãng mạn hay một chuyện tình say đắm nữa. Trong lúc ở nước ngoài, tôi dặn lòng mình là hãy hạn chế tình cảm của mình với Patsy. Nhưng khi ôm cô ấy trong tay, tôi lại thấy việc mình đã lo quá xa cho những điều còn chưa xảy đến trong cuộc đời thật là thừa thãi. Nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Patsy, tôi nhận ra mình cũng nhớ cô ấy biết nhường nào. Khi cơn xúc động qua đi, Patsy hôn lên cổ, lên mặt tôi và nói:
- Đôi khi em thấy cuộc sống này khó khăn quá. Em mệt mỏi vì bị người khác hạ nhục, bị họ sai bảo phải làm cái này, cái kia. Và dù em có làm gì đi nữa, thì cũng không bao giờ đủ cả.
Việc Patsy bị người khác đối xử như thế nào cũng khiến tôi bận tâm. Lần đầu tiên tôi gặp mẹ của Patsy, bà Dottie Mae, bà đã tỏ ra là người phụ nữ tuyệt vời, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được bà ấy theo dõi nhất cử nhất động và chỉnh sửa từng việc làm nhỏ nhặt nhất của Patsy sát sao như thế nào. Khi tôi hỏi Patsy tại sao mẹ cô ấy lại đối xử với cô ấy như vậy, Patsy phẩy tay:
- Đấy là cách mẹ trông nom em đấy. Mẹ sợ rằng em sẽ bỏ đi và lại gây rắc rối. Lúc trước em hành xử có phần hơi ngông cuồng anh ạ.
Một lần nọ, trước một chuyến bay đi nước ngoài của tôi, Patsy chạy ào vào nhà tôi và kể với tôi rằng mẹ và các anh chị của cô ấy lại nhiếc mắng cô ấy thế nào. Tôi chưa kịp an ủi cô ấy, thì từng người một trong gia đình Patsy đã xộc vào nhà, không gõ cửa, hét rống vào mặt Patsy rồi lại quay sang mắng mỏ nhau. Thậm chí tôi còn thấy một người đang mặc sức tọng vào miệng bất cứ thứ gì anh ta tìm thấy trong tủ lạnh nhà tôi và một người khác thì đang lục lọi khắp các ngăn bàn trong phòng ngủ của tôi. Chỉ sau khi đã tống khứ hết thảy bọn người đó ra ngoài, trừ Patsy, tôi mới nhận ra cơn cuồng nộ của gia đình cô ấy mới quen thuộc với mình làm sao.
Tôi biết Patsy đã sống khổ sở thế nào trong căn hộ hai phòng ngủ tù túng của mẹ cô ấy. Vì mẹ của Patsy đã chiếm lấy một phòng, phòng còn lại dành cho anh trai của cô ấy và bạn gái của anh ta, nên Patsy phải ngủ trên chiếc trường kỷ trong phòng khách. Anh trai của cô ấy chỉ biết bỏ thời gian chơi trượt nước, đi đây đó bằng chiếc xe tải quý hóa mà anh ta đã mua được sau khi thắng một vụ kiện tụng gì đó, hoặc chỉ biết tiệc tùng bù khứ mà thôi. Biết mẹ buồn phiền, Patsy thấy mình là người duy nhất phải trông nom nhà cửa, nấu nướng và làm vô số công việc lặt vặt cho mẹ.
- Giờ thì anh đã hiểu tại sao em ra ngoài và tiệc tùng rồi đấy. - Patsy giải thích.
- Nhưng tại sao em không tìm một việc làm, để dành một ít tiền, và dọn ra ngoài ở? - Tôi hỏi ngược lại cô ấy.
- Công việc ư? Việc làm nào cơ? Em đã thử vài lần rồi. Và tại sao lại phải phiền phức vậy chứ? Công việc tốt nhất em có thể làm là phục vụ bàn. Nhưng ai muốn làm công việc đó chứ? Hơn nữa… em có một chỗ dựa… cũng chẳng tốt đẹp gì. Mẹ cho em tiền mỗi khi em cần. - Patsy nhún vai, như thế điều đó chẳng có gì to lớn lắm.
Lúc đó, tôi không thể tin vào tai mình. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện không làm việc để nuôi sống bản thân. Tôi đã trải qua một thời gian khó khăn để chấp nhận cách hành xử của gia đình Patsy và cách họ đối xử với cô ấy, nhưng khi nghĩ về gia đình của chính mình, tôi biết oán trách ai đây? Ít ra thì tôi cũng biết được một điều, như có lần Patsy đã nói với tôi, “Em biết thỉnh thoảng chúng ta cũng to tiếng với nhau, nhưng nếu có ai khác gây chuyện với anh hoặc em, đương nhiên chúng ta sẽ kết hợp và đá người đó đi ngay. Giờ thì anh biết rồi đấy, đó là lý do tại sao chúng ta yêu nhau đến vậy”. Tôi nghĩ có lẽ gia đình của Patsy không phải lúc nào cũng có cách hành xử bất thường như vậy, và như thế, có lẽ tôi đã đặt ra những tiêu chuẩn quá cao.
Khi tôi ôm lấy cơ thể đang run lên của Patsy, cô ấy thì thầm:
- Nếu anh để em chuyển đến ở cùng anh, mẹ sẽ để yên cho em, bà ấy phải như vậy thôi. Và sau đó em sẽ được hạnh phúc. Anh sẽ thấy. Chúng ta sẽ thật hạnh phúc.
Tôi cũng mong muốn được ở cạnh Patsy. Tôi biết cô ấy xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn. Tôi còn nghĩ, có lẽ quá khứ của cả hai sẽ giúp chúng tôi đồng cảm với nhau và có cơ hội trở thành một cặp đôi hạnh phúc. Nếu được ở bên nhau, chúng tôi sẽ có đủ sức để vượt qua bất kỳ cơn giông bão nào của cuộc đời. Ngoài ra, tôi tự nhủ không ai có thể chăm sóc tôi tốt hơn Patsy.
- Được rồi, - tôi nói, giọng như vở òa, - em cứ làm như vậy đi. Cứ dọn đến đây, chúng ta sẽ sống cùng nhau.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018


Trong cơn xúc động, Patsy ôm chầm lấy tôi khiến tôi như muốn nghẹt thở.
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh, cảm ơn anh! Cuối cùng thì em đã có một mái nhà! - Mắt Patsy rưng rưng. Cô ấy nghẹn ngào một lúc rồi mới vỡ òa. - Em yêu anh, David. Em đã yêu anh từ rất lâu. Em thật sự yêu anh. Anh là người duy nhất, là người duy nhất em thương yêu.
Người tôi đờ ra. Tôi không thể làm gì khác, chỉ biết đứng đấy tiếp tục ôm chặt lấy cô ấy. Thời gian cứ thế gõ nhịp, và tôi vẫn không thể mở miệng nói được lời nào. Ngay lúc này đây, có một người phụ nữ đang ở trong vòng tay tôi; giờ cô ấy đã là một phần đời quan trọng của tôi, cô ấy đã mở lòng với tôi và tôi thì…
Tôi không thể nói được gì cả. Và vì thế tôi cảm thấy khinh thường bản thân mình quá đỗi. Làm sao tôi có thể để một người con gái vào ở trong nhà của mình mà lại không hề yêu cô ấy? Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng sau tất cả những gì Patsy đã làm cho tôi và tất cả những gì cô ấy đã trải qua, cô ấy xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Được rồi, - Patsy sụt sịt lau nước mắt, - em hiểu, em hiểu, em rất hiểu. Nhưng một ngày nào đó anh sẽ yêu em, em tin như vậy. Một ngày nào đó anh sẽ yêu em thôi mà.
Sáng tinh mơ hôm sau, tôi vẫn nằm trằn trọc trong khi Patsy thì đang nằm ngái ngủ cạnh bên. Tôi không ngủ được một phần do sự thay đổi múi giờ vì tôi vừa từ Anh trở về. Nhưng tôi biết lý do thật sự khiến tôi mất ngủ chính là cảm giác tội lỗi đang gặm nhắm lương tâm tôi. Giờ đây tôi sống chung với một người, và khi tự vấn lòng mình, tôi không biết rằng liệu sau này mình có thể có những cảm xúc mạnh mẽ đối với Patsy giống như cảm xúc của cô ấy đã dành cho tôi hay không. Sao tôi lại có thể hờ hững trong khi Patsy lại đầy áp xúc cảm thế kia? Phải chăng đó là do sau nhiều năm gồng mình chống chọi với cuộc sống để sống sót, tôi đã không thể phá vỡ khuôn mẩu của mình? Hay vì tôi không muốn thế? Càng cố gắng bao nhiêu, tôi càng không thể tìm cho mình lời giải đáp. Tôi chỉ biết rằng tôi đã tự đưa mình vướng vào một chuyện mà bản thân tôi còn chưa hiểu hết. Giờ đây, tất cả những gì tôi có thể làm là tuân theo những cam kết của mình mà thôi.
Buổi chiều hôm sau, tôi điện thoại cho Alice. Sau khi kể cho bà nghe chuyến đi nước ngoài của mình, tôi chợt nhận ra mình đang mỗi lúc một lo lắng.
- Mẹ, - tôi lắp bắp, - Patsy và con, à… chúng con quyết định, chúng con đang sống chung với nhau rồi ạ. Như vậy có vấn đề gì không mẹ?
Tôi nghe thấy mẹ hít một hơi thật sâu.
- À, mẹ đoán cả hai đứa đều đã suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi.
- Ồ, vâng, - tôi ngắt lời mẹ, - chúng con… à, chúng con đã nói chuyện với nhau rất nhiều ạ.
- Và cô ấy cũng có tình cảm như con đối với cô ấy chứ?
Tôi cảm thấy bối rối.
- Vâng, - tôi trả lời khó khăn, - Patsy, cô ấy… cô ấy đối xử với con rất tốt… và cô ấy cũng đã trải qua nhiều khổ cực trong quá khứ. - Tôi định thần lại. Tôi đang cố gắng nói bất cứ điều gì mình có thể nghĩ ra để làm câu chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn. - Con xin lỗi mẹ, con biết mẹ không đồng ý đâu. Chỉ là con, con rất kính trọng mẹ và cha. Con không muốn sống giả dối. - Tôi dừng lại, chờ đợi Alice trách mắng mình. Tôi thậm chí còn không nghe tiếng bà thở. - Mẹ, mẹ ơi, mẹ còn đó không?
- Ừ, mẹ đây. Chỉ là… - Bà dừng lại, và khi đó, chẳng hiểu sao tôi thấy ghét bản thân mình kinh khủng. Tôi chỉ biết chờ đợi một cơn giận dữ trút xuống đầu mình mà thôi. - Chỉ là, à… mẹ đã đưa Harold đến gặp bác sĩ rồi.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi đề tài về Patsy và tôi được mẹ cho qua.
- À, - tôi xen vào, - cảm cúm phải không ạ? Và cha phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đúng không ạ?
- David, - Alice nói, - Harold bị bệnh ung thư. Ông ấy được sắp xếp để tham gia trị liệu, nhưng… bác sĩ cho rằng đã quá trễ rồi. Ồng ấy sẽ phải chiến đấu với căn bệnh, vì vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho ông ấy mà thôi. Ta rất vui vì chuyện của hai con, nhưng giờ thì chuyện này chỉ nên để ta và con biết thôi nhé.
Tôi gác điện thoại, quay sang Patsy và nói cho cô ấy nghe tin vừa rồi. Điều tôi đã không nói với cô ấy là cảm giác xấu hổ của mình. Tối hôm ấy, tôi tự trách mình đã quá ích kỷ. Những chuyến bay, nhưng chuyến đi vòng quanh thế giới, căn hộ của tôi, người bạn gái sống chung của tôi - tôi, tôi, lúc nào cũng tôi. Buổi sáng tiếp theo, sau khi đi làm về, tôi ngồi xuống bên cạnh Patsy.
- Anh đã nghĩ kỹ rồi, anh dự định sẽ về nhà với cha mẹ anh vào những ngày cuối tuần.
- Em hiểu chứ. Anh hãy nhớ, cha em cũng mất rồi mà. - Patsy nói. Tôi gật đầu đồng ý. - Nghe này, em có ý này hay lắm, em có thể đi cùng anh! Em có thể giúp Alice, và như thế này, chúng ta lại được ở bên nhau.
Câu trả lời của tôi không như Patsy mong đợi.
- Nhưng vậy thì em sẽ ít được gặp anh lắm, còn chuyện của chúng ta thì sao? - Cô ấy khóc.
- Lúc cha anh mất, ông thậm chí còn không thể nói lời từ biệt với anh. Không ai ở bên cạnh ông cả. - Tôi dừng lại, hồi tưởng lại hình ảnh cha tôi nằm một mình trong căn phòng ấy, trên người đắp tấm vải bệnh viện trắng toát. - Ngày đầu tiên anh đến nhà Turnbough làm con nuôi, không ai… và… ý anh là không ai đón nhận một đứa như anh. Chúng ta sẽ có thời gian dành cho nhau, nhưng bây giờ thì điều anh phải làm là một việc khác… là một việc anh nên làm.
Patsy gật đầu.
- Em hiểu rồi.
Cô ấy rướn người định ôm lấy tôi, nhưng ngay lúc đó, tôi đứng dậy và bỏ đi.
Khi không phải bay đi nước ngoài, tôi dành gần như tất cả những ngày cuối tuần rảnh rỗi để ở bên cạnh gia đình Turnbough, có khi tôi còn đến đó ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ vào trưa thứ Sáu, trên người vẫn còn nguyên bộ đồng phục bay đẫm mồ hôi. Vào những lúc Harold không phải ngủ nhiều do tác dụng của thuốc, hai chúng tôi thường ra ngoài mái hiên ngồi trò chuyện. Lúc tôi còn là một chàng thanh niên mới lớn, Harold rất ít khi trò chuyện cùng tôi, nhưng giờ đây Harold lại kể cho tôi nghe những câu chuyện trong thời gian ông phục vụ quân ngũ trong thế chiến thứ hai với vai trò là tài xế cho các sĩ quan, cả chuyện khi trở về từ châu Âu, ông và những cựu chiến binh khác đã khóc như thế nào vào khoảnh khác họ trông thấy bức tượng Nữ thần Tự do. Trong khi một số đồng đội của ông ở lại New York để ăn mừng chiến thắng, thì Harold đã đón chuyến tàu đầu tiên trở về Missouri. Thời gian này ông phải thức dậy thật sớm vào mỗi sáng và mang hộp đồ nghề thợ mộc đi hết nhà này đến nhà khác để kiếm việc làm. Đối với tôi, vấn đề không phải là ông đã nói với tôi những gì, mà là chúng tôi đã ở bên nhau lâu như thế nào. Trong những lần như thế, khi làn gió nhẹ thổi qua tấm rèm ngoài mái hiên, thì Harold và tôi đã làm được một điều mà người cha đẻ của tôi và tôi không có cơ hội làm được: thân thiết với nhau như cha với con trai.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Sau vài tháng, tôi nhận thấy tình trạng sức khỏe của Harold xấu dần đi. Nhưng lần Patsy đi cùng, cô ấy phải giấu đi sự ngỡ ngàng trước sắc diện của Harold. Tôi thường để cô ấy ở với Alice, còn tôi ngồi bên cạnh Harold bất kể ông đang thiếp đi hay khi đang tỉnh giấc. Tất cả chúng tôi đều biết căn bệnh ung thư quái ác đã di căn sang nhiều bộ phận khác trên cơ thể Harold nên các phương pháp hóa trị đều không thể giúp ích được gì cả. Harold vẫn cầm cự bằng sức một sức mạnh kỳ lạ, nhưng rồi sức lực, sự phối hợp hoạt động giữa các bộ phận trên cơ thể và thị lực của ông bắt đầu giảm sút nhanh chóng, đến nỗi ông không thể tự lái xe hay mày mò công việc với đống đồ gỗ nữa. Đó là khi ông biết cái chết đã gần kề.
- Ta sẽ xây một căn nhà cho Alice, con biết đấy, căn nhà ở Nevada… - Harold đã nói như vậy vào một chiều thứ Bảy nọ. - Nhưng chắc phải chờ đến lúc nghỉ hưu mới được.
Tôi gật đầu tỏ ý ủng hộ ông.
- Vâng ạ.
- Bây giờ thì không có thời gian. - Ông dừng lại, xoa xoa đôi bàn tay chai sần của mình. - Còn con… con muốn điều gì nào?
- Gì cơ ạ? - Tôi bối rối thốt lên. Bao nhiêu năm tôi biết Harold, ông ấy chưa bao giờ hỏi tôi một câu thăm dò kiểu như vậy. - À… - tôi lắp bắp. - Con… con thích được bay. Con luôn mơ về một căn nhà cạnh bờ sông. Kể từ khi cha ruột của con mất đi, con cứ mong sao cha và con có thể cùng nhau xây nên căn nhà đó.
- Không! - Giọng ông run run, tay siết chặt lấy tay tôi. - Điều gì con thực sự mong muốn ấy?
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, như cha tôi và tôi đã từng làm trước lúc ông mất. Tôi ghé sát vào tai ông ấy.
- Dù cho con ở đâu, hay con có thứ gì, hay con đang làm gì, con chỉ mong mình được hạnh phúc mà thôi.
- Được rồi, - Harold nói. Ông lại siết chặt tay tôi hơn. - Thế thì con đã tìm thấy hạnh phúc rồi đấy. Con đã làm nên một sự khác biệt. Hãy làm việc thật tốt, hãy nỗ lực, và hành động từ bây giờ con nhé.
Đột nhiên ông buông lỏng tay, đầu gục xuống. Trong thoáng chốc, tôi hoảng sợ. Khi Alice và Patsy chạy ra đến hàng hiên, Harold tỉnh lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười rồi lại thiếp đi. Kể từ lần đó, tôi không còn cơ hội để nói chuyện với ông thêm lần nào nữa.
Vài ngày sau đó, Alice gọi điện thoại, giọng chực khóc nói rằng Harold đang hấp hối. Patsy và tôi vội nhảy lên chiếc Toyota Celica của tôi, len lỏi giữa làn xe cộ trong giờ cao điểm của Bay Area rồi thắng gấp trước ngôi nhà cũ thân thương của mình. Vừa bước qua cửa chính, nhìn vẻ mặt của mọi người, tôi biết mình đã quá trễ. Alice bước đến chỗ tôi và chỉ nói đơn giản:
- David, ta rất tiếc… ông ấy vừa trút hơi thở cuối cùng.
Tại lễ tang, tôi nhận được một lá cờ Mỹ, rồi tôi bước đến để trao nó lại cho Alice. Đứng trước mẹ nuôi, tôi phát biểu:
- Trong tất cả những người con biết, Harold chính là người đã có ảnh hưởng sâu sắc nhất đối với cuộc đời của con…
Trong suốt bài phát biểu tưởng niệm, tôi đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát sau khi chiếc quan tài bằng gỗ sồi nhạt màu được hạ huyệt. Trong khi người người lần lượt quay ra xe trở về nhà, tôi vẫn một mình đứng đó, lòng giận dữ vô cùng. Cả người tôi run lên khi ngước nhìn bầu trời với những áng mây màu xanh sẫm. Tại sao? Tại sao lại là Harold? Ông là người đã sống cả đời với phương châm “có làm thì mới có ăn”, là một người sắp nghỉ hưu, để rồi mất hết tất cả như thế thôi ư? Trong khi những người khác như mẹ tôi, một con người lạnh lẽo, lòng đầy thù hận, một người căm ghét tất cả mọi người và mọi thứ, người chỉ thích phá hủy bất cứ thứ gì gần gũi với mình thì vẫn tiếp tục sống mà không phải làm gì động đến tay chân. Thật không thể hiểu được. Harold không uống rượu, không lăng mạ sỉ nhục người khác, thậm chí còn chưa một lần nói lớn tiếng nữa. Ông ấy đã sống một cuộc đời trong sạch; ông ấy cưu mang những đứa trẻ mà những gia đình khác từ bỏ. Vậy thì tại sao chứ?
Tôi đau đớn quỳ sụp xuống trước mộ Harold. Con rể của Alice là Del, người tôi rất kính trọng, đã đến ôm lấy tôi cho đến khi cơn giận trong tôi nguôi ngoai.
Vài tuần sau ngày Harold mất, tôi vẫn giữ thói quen gọi điện thoại thường xuyên cho Alice mỗi tuần. Mỗi cuối tuần, bất cứ khi nào có thể, tôi đều lái xe về thăm bà. Tôi cảm thấy rất buồn cho Alice và luôn muốn được ở bên cạnh để an ủi bà. Thỉnh thoảng chúng tôi cùng nhau đi mua sắm. Những lúc có dịp ăn tối cùng nhau, tôi lại khiến bà cười vang bằng cách kể cho bà nghe những chuyện điên rồ của tôi khi tôi còn sống trong vòng tay bảo bọc của bà. Tuy nhiên, việc tôi ở cạnh bà không những giúp tôi có thể chia sẻ buồn vui với bà khi bà cô đơn mà dường như đó còn là cách để tôi trốn tránh những vấn đề cá nhân của tôi.
- Trông con có vẻ mệt mỏi đấy. - Alice vừa nói vừa xoa đầu tôi trong một lần tôi ghé thăm bà. - Con đang bị sụt cân đấy à?
- Là vì công việc thôi ạ. Chắc là do người con bị mất nước thôi. - Tôi nói dối.
- Chuyện giữa con và Patsy sao rồi? - Alice hỏi.
- Tốt ạ. - Tôi gật đầu. - Tốt lắm ạ.
- Con sống với một người… chưa đến một năm mà mọi thứ lại tốt à? Ta không tin vậy đâu nhé. - Bà nói.
Biết Alice vẫn còn đau buồn sau cái chết của chồng, nên tôi không muốn nói với bà rằng trong thời gian ấy, tôi đã phát hiện mình và Patsy khác biệt nhau quá nhiều. Ngay cả sau mười một tháng chung sống, tôi vẫn không thể dành cho Patsy thứ tình cảm mà cô ấy đã dành cho tôi. Đến giờ tôi vẫn không thể hiểu tại sao tôi lại khép kín cảm xúc của mình như thế. Dù tôi nghĩ mình nên đặt lòng tin vào Patsy, nhưng chẳng hiểu sao một phần nào đó trong tôi không làm được vậy. Tôi nhận ra mình rất dễ bực dọc với Patsy, ngay cả với những điều nhỏ nhặt nhất. Nhưng mỗi lần tôi đi công tác nước ngoài trong vài tuần, tôi lại mong muốn được ở bên Patsy. Và thế là tôi tự hỏi, tôi có nhớ cô ấy vì một tình cảm thật sự không.
Bất cứ khi nào tôi trở về nhà sau những chuyến công vụ dài ngày, hai ngày đầu tiên đều rất tuyệt.
Chúng tôi đi ăn tối, uống vài ly bia ở quán rượu cô ấy yêu thích hoặc đi xem bộ phim mới nhất. Nhưng ngay sau đó, niềm vui thú lắng xuống, tâm trạng vỡ mộng lại trỗi lên. Khi tôi đi xa, Patsy luôn khẳng định là đã tìm được một việc làm. Nhưng khi tôi trở về, Patsy lại báo là “bỗng nhiên mất việc” và không được trả một đồng nào mà không có lý do nào cụ thể. Tôi chưa từng tìm hiểu xem thật sự đã có chuyện gì xảy ra. Nhiều lần tôi đề nghị giúp Patsy bằng cách tìm đến những người chủ đã thiếu tiền lương của cô ấy, nhưng Patsy cứ nói rằng cô ấy không nhớ họ là ai, nếu không thì cũng là họ đã bỏ trốn rồi. Một lần nọ, tôi kiên quyết tìm bằng được nơi cô ấy đã làm việc, thế là Patsy òa khóc và chúng tôi đã cãi nhau.
Tình trạng ấy cứ lặp lại thường xuyên. Patsy ngạc nhiên mỗi khi tôi gợi lại những chuyện mà cô ấy đã nói và đã quên chỉ sau một thời gian ngắn. Rõ rằng đó chỉ là những lời nói dối, nhưng tôi không thể hiểu nổi cô ấy tỉ mỉ dựng lên những chuyện như thế để làm gì. Tôi không thể tự mình đối diện với Patsy. Một phần vì tôi vẫn thiết tha muốn tin cô ấy. Tận trong sâu thẫm, tôi biết Patsy là một người tuyệt vời. Nhưng mỗi khi tôi cố gắng để tin tưởng cô ấy, một tình huống kỳ quái nào đấy lại xảy đến giữa chúng tôi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Đôi khi, chúng tôi còn tranh cãi với nhau chỉ vì tôi không chịu ra ngoài nhiều. Tôi hiểu rằng Patsy thích ra ngoài và tham dự tiệc tùng, nhưng, cũng như tôi đã giải thích với cô ấy, tôi không thích hợp với cuộc sống về đêm. Thỉnh thoảng chúng tôi chỉ chấm dứt tranh cãi khi Patsy lao ra khỏi nhà, chỉ quay về khi đã say mèm vài giờ sau đó. Về đến nhà, cô ấy loạng choạng vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo. Khi tôi cố gắng dìu Patsy nằm xuống giường thì cô ấy lại lè nhè khóc than nào là không ai yêu thương mình, nào là ai cũng muốn lợi dụng cô ấy. Nhiều lần trước khi ngã lăn ra mê man vì men rượu và kiệt sức, Patsy đã giữ chặt lấy tay tôi, nức nở:
- Đừng rời xa em, làm ơn. Đừng bỏ em. Mọi người đều đã bỏ mặc em… Anh đừng bỏ em. Đừng bỏ em. Làm ơn…
Những lúc ấy, vì lo lắng nên tôi luôn thức trông chừng Patsy cho đến khi cô ấy thiếp đi mới thôi. Có khi cô ấy lè nhè khóc lóc đến gần sáng, vì thế tôi cũng phải thức trắng đêm. Sáng ra, tôi chỉ có thể tắm qua loa, mặc bộ đồng phục bay vào và lái xe nhanh đến chỗ làm để kịp báo cáo cho chuyến bay, lòng thầm cầu nguyện sao cho ngày hôm đó mình đừng mất tập trung mà phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng nào đó trong quá trình làm nhiệm vụ.
Thỉnh thoảng khi đi làm về đến nhà, dù lúc đó trời mới quá trưa hay xế chiều, tôi đều thấy Patsy ngồi đâu đó trong nhà, bối rối trong bộ dạng như vừa mới bước ra khỏi giường ngủ. Điều gì đã khiến cô ấy phải uống đến độ mất khả năng kiểm soát bản thân như vậy? Chắc hẳn phải có một điều gì đó đang hành hạ cô ấy. Tôi biết, mình cũng góp một phần vào điều đó. Mọi chuyện ngày càng trầm trọng. Có lúc tôi cảm thấy nản lòng khi Patsy cứ cố bịa đặt mọi chuyện như thật. Mỗi lần phát hiện cô ấy nói dối, tôi lại thu mình lại, để mặc cô ấy vài ngày. Tôi rất muốn tin câu cửa miệng của cô ấy “Điều đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu”, nhưng nhìn những gì cô ấy làm, tôi cảm thấy dường như không còn chút hy vọng.
Việc tìm hiểu thực hư chỉ càng làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn. Mối quan tâm duy nhất của tôi là phải làm sao để chấm dứt vòng luẩn quẩn ấy, vì thật sự tôi rất muốn xoa dịu nỗi đau cho Patsy. Từng chứng kiến cảnh cha mẹ bị hủy hoại ngay trước mắt mình, nên tôi không thể để điều đó lặp lại với bất kỳ ai khác. Tuy nhiên, dù Patsy có buồn phiền chuyện gì đi chăng nữa, cô ấy cũng luôn muốn lẫn tránh khi lúc nào cũng trả lời tôi: “Ô, không có gì đâu anh” hay “Em đã cãi nhau với mẹ ấy mà” hoặc “Em gặp lại một người bạn cũ” hay là “Có người chọc ghẹo em thôi mà. Không có chuyện gì đâu, ổn cả mà”.
Sau nhiều tháng thấy không có gì biến chuyển, một buổi sáng nọ, tôi nổi nóng với Patsy:
- Đủ rồi! Chuyện này không ổn rồi! Chúng ta sống với nhau… khi em về nhà trong tình trạng say mèm, anh phải chăm sóc em, đó là việc của anh. Có lúc, anh cảm thấy như em nghĩ đó là bổn phận của anh vậy. Anh biết anh cũng có uống vài ly bia, nhưng anh biết điểm dừng của anh, anh không mất kiểm soát bản thân mình. Em nghĩ sao về những lần anh không thể chợp mắt dù chỉ là vài phút trước khi bay chỉ vì phải chăm sóc cho em? Em có biết nếu không quân phát hiện ra anh bị mất ngủ trước mỗi chuyến bay, họ có thể cấm anh bay không? Anh có thể sẽ bị chuyển công tác xuống mặt đất đấy!
Patsy xen vào bằng giọng thách thức:
- Ồ, kính thưa Ngài Hoàn hảo, Ngài Kiểm soát, Ngài Tự đại…
- Không phải! - Tôi cắt lời Patsy, cố gắng giải thích. Tôi không cố tỏ ra độc đoán, nhưng sau nhiều tháng trời nhắm mắt làm ngơ trước những việc của Patsy, tôi buộc phải giải tỏa mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu của mình. - Em lấy đâu ra những từ ngữ đó thế? Anh không phải là một người hoàn hào. Em biết anh không hoàn hảo mà. Anh chỉ không thể sống như thế này. Tất cả những chuyện này quá khó khăn cho anh và… nếu chúng biến anh trở thành một kẻ tự đại… thì, cứ để như thế xem sao. Anh nghĩ em biết chuyện này: thói quen rượu chè của cha mẹ đã hủy hoại cả gia đình anh. - Tim tôi như thắt lại. - Anh không thể và sẽ không chấp nhận sống trong cảnh đó một lần nào nữa. Với một số người, như các bạn của em, anh biết điều đó bình thường và còn là một phần của cuộc sống hàng ngày của họ. Anh không quan tâm. Anh không tốt hơn bất kỳ ai cả. Đơn giản là điều đó không phù hợp với anh mà thôi. -Tôi bắt đầu dịu xuống. - Đó không phải là cách sống của anh. Em phải hiểu điều này. Được không? - Tôi khẩn khoản.
- Anh không phải là cha của em! - Patsy phản ứng. - Không ai, không ai được phép nói em nên làm cái gì cả! Anh không được, mẹ em không được, gia đình em cũng không được. Không ai được phép hết! Cả cuộc đời em đã bị người khác xỏ mũi nhiều rồi. Anh không biết cảnh sống khốn khổ em đã trải qua đâu! Em sẽ làm những gì em muốn, bất kỳ lúc nào em muốn. Anh quan tâm đến chuyện gì xảy ra với em làm gì? Anh thậm chí còn không nói được điều gì hay ho nữa kia mà. Em biết anh không yêu em.
Tôi trả lời:
- Làm sao anh có thể yêu em khi chúng ta cứ sống như thế này chứ? Anh muốn gần gũi em, nhưng làm sao anh làm được điều đó khi em không nói cho anh biết vấn đề nào đang hành hạ em kia chứ?
Hy vọng duy nhất của tôi là có thể khai thác để tìm hiểu về vấn đề của Patsy, hoặc tiếp cận được vấn đề đó theo một hướng khác, biết đâu cô ấy và tôi có thể tìm được giải pháp cho vấn đề hiện tại của cả hai. Tôi bị buộc phải giải quyết mọi chuyện. Bất hạnh thay, những cuộc cãi vã của chúng tôi thường kết thúc bằng việc cô ấy biến mất khỏi nhà. Đôi lúc, khi trời đã quá khuya, tôi vẫn còn thức để chờ Patsy về. Rồi cô ấy lại sà xuống giường, nằm bên cạnh tôi, vòng tay ôm ngang ngực tôi. Nhưng lúc ấy tôi sẽ vờ như mình đang ngủ, gạt Patsy ra rồi cuộn mình lại, nằm rút về một mé giường. Tôi không hiểu tại sao, nhưng mỗi lần cô ấy cố xoa dịu tình hình, thì tôi luôn tìm cách khước từ. Từ những điều nhỏ nhặt mà Patsy biểu lộ ra với tôi, tôi có thể liên tưởng đến tuổi thơ dữ dội của cô ấy. Tôi thật sự tin rằng những trải nghiệm không may của chúng tôi sẽ mang cả hai đến gần nhau hơn; quá khứ của chúng tôi sẽ khiến cho chúng tôi biết nâng niu, quý trọng tương lai của mình. Tôi biết Patsy đã bị tổn thương, và vì tôi cũng từng chịu những tác động như thế, nên tôi biết rằng cô ấy đang chiến đấu với bản thân mình. Hầu hết sau những lần như vậy, Patsy lại tìm cách chuộc lỗi. Đôi lúc, khi đang bay trên độ cao hơn mười nghìn mét, tôi dở bữa trưa của mình ra và đọc mẩu giấy mà cô ấy đã bỏ hàng giờ để viết ra những điều không thể nói trực tiếp với tôi. Hay tôi sẽ trở về trong một căn nhà sạch bóng, không tì vết và một bửa tối được chuẩn bị công phu đã chờ sẵn. Khi mọi thứ tốt đẹp trở lại, tôi cảm thấy không ai có thể tử tế và ngọt ngào hơn Patsy cả. Tôi cứ băn khoăn, không biết cô ấy có nhận ra những ưu điểm tiềm ẩn của mình hay không. Có Patsy bên cạnh, trong suốt thời gian khó khăn sau cái chết của Harold, tôi đã dựa vào cô ấy để gắng gượng đến cùng. Tôi cho rằng việc trải qua một mối quan hệ với ai đó cũng giống như đi qua một con đường gập ghềnh, quanh co. Tôi đã trải qua nhiều năm tháng sống trong cô độc, và tôi nghĩ rằng mình không xứng đáng được bất kỳ ai ở cạnh bên quan tâm chăm sóc. Thế nhưng sau đó tôi lại có một cơ hội, có một người luôn muốn ở cạnh tôi. Nếu những rắc rối và phiền toái Pasty gây ra là cái giá mà tôi phải trả cho cơ hội đó, tôi cũng đành chấp nhận.
Khi gặp Alice lần tiếp theo, tôi tiếp tục giữ im lặng về mọi chuyện xảy ra giữa Patsy và tôi. Từ khi trở thành một thành viên của đội bay, tôi đã đánh mất phong cách sống trước kia của mình. Tôi bắt đầu sống theo cảm tính. Tôi đi ra ngoài uống rượu, và lần đầu tiên trong đời, tôi bắt đầu tiêu xài chứ không còn nghĩ đến việc dành dụm cho tương lai. Tôi bắt đầu gạt bỏ những năm tháng sống theo lề thói kỷ luật do chính mình đặt ra. Nhưng tôi nghĩ rằng, cho dù những vấn đề hiện tại của tôi có là gì chăng nữa, thì lẽ ra tôi nên hiểu mọi chuyện tường tận hơn, bởi chính tôi là người khiến mọi chuyện xảy ra như vậy.
Đáng buồn thay, tôi cũng biết rằng mình không thể rời xa Patsy.
- Mọi chuyện giữa con và Patsy tốt đẹp cả chứ? - Alice thăm dò.
Tôi quay đi để tránh ánh nhìn của Alice, tôi ngập ngừng một chút rồi gật đầu xác nhận.
- Đêm nay con ngủ lại đây được không ạ? - Tôi vừa nói vừa ngáp. - Chuyến đi quá dài và… chỉ là con muốn ở bên mẹ một chút thôi ạ.
Alice gật đầu. Nhưng ánh nhìn của bà khiến tôi có cảm giác bà đã hiểu hết mọi chuyện. Ngày cuối tuần ở bên mẹ nuôi là cơ hội để tôi giải quyết chứng thiếu ngủ trầm trọng và là thời gian để tôi thanh lọc đầu óc của mình. Sau khi tôi trở về nhà được vài ngày, một vấn đề khác giữa Patsy và tôi lại phát sinh. Sau khi chúng tôi chung sống với nhau gần một năm, số tiền mà tôi đã dành dụm trong mấy năm trước đó gần như cạn kiệt. Kể từ khi Patsy dọn đến ở, tôi phải chi tiêu nhiều hơn số tiền lương mà không quân trả cho tôi, và tôi phải dùng đến khoản tiết kiệm để trang trải mọi chi phí. Patsy luôn nói rằng cô ấy sẽ giúp tôi. Tôi biết lúc nào cô ấy cũng có ý tốt, nhưng tiền thì không thể tự sinh ra được. Sau khi suy đi nghĩ lại xem có nên tiếp tục tình trạng đó hay không, cuối cùng tôi quyết định là có, và cái gì đến đã đến. Tôi không muốn biến thành một kẻ keo kiệt bủn xỉn. Tôi muốn Patsy được hạnh phúc, và vì thế tôi sẵn sàng mang đến cho cô ấy bất cứ thứ gì trong khả năng của mình. Nhưng giờ đây, tôi thấy mình không thể cáng đáng thêm được nữa với những khoản tiền phải thanh toán hàng tháng như tiền thuê nhà, tiền mua sắm tạp phẩm, tiền mua xe…
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Một lần nọ, chúng tôi đã cãi nhau ầm ỉ vì tôi không thể mua cho Patsy một cái ti vi và bắt cáp để cô ấy xem.
Cuối mùa hè năm 1985, cuối cùng, tôi đã ngồi lại với Patsy để nói hết hoàn cảnh của mình khi ấy. Cô ấy tỏ ra khó chịu.
- Thế vấn đề là gì? - Cô ấy cáu kỉnh. - Em biết những người làm nghề bay như anh kiếm được hàng đống tiền.
- Em nói lại xem? - Tôi không thể tin vào tai mình nữa. Phải chăng Patsy hoàn toàn không biết một chút gì về việc tôi đã vất vả như thế nào để xoay xở cho cuộc sống, đó là chưa nói đến việc tôi còn phải chu cấp cho cô ấy. - Em đang nói cái gì thế? - Tôi lắc đầu. - Hàng đống tiền ư? Anh là một quân nhân! Anh làm được bảy mươi lăm đô-la một tháng, có tháng được một trăm đô-la!
Patsy lắc đầu tỏ ra lúng túng.
- Quân nhân ư, là cái gì chứ?
Ngay lúc đó tôi nhận ra cô ấy đã hiểu sai về công việc của tôi. Có thể Patsy cho rằng tôi làm việc cho không quân, tôi là một sĩ quan và được trả lương cao ngất ngưỡng. Nhưng tôi tự hỏi, lẽ nào cô ấy lại ngây thơ đến thế trước một vấn đề quá đơn giản, nhất là khi cô ấy đã sống gần căn cứ không quân trong một thời gian dài như vậy? Làm sao cô ấy lại không biết chuyện đó? Trong lúc suy nghĩ về vấn đề này, tôi tự hỏi, có khi nào tôi đang bị lợi dụng? Gần hai năm trước, lần đầu tiên tôi bước chân vào căn cứ không quân, một trong những bài nói chuyện mà tôi được nghe có nội dung cảnh báo rằng các quân nhân, đặc biệt là những thành viên của đội bay, có thể bị phụ nữ địa phương đeo bám. Tôi cười to và hoàn toàn không tin vào điều đó. Thế nhưng giờ đây, khi tôi nhìn Patsy… tôi biết rằng cô ấy không phải loại người đó. Cô ấy khó chịu đơn giản chỉ vì cô ấy nghĩ rằng tiền của tôi nhiều vô kể. Hơn nữa, trước đây, Patsy từng nói đến chuyện gia đình cô ấy đã sa sút như thế nào kể từ khi cha cô ấy mất. Trong thời gian chúng tôi ở bên nhau, tôi hiểu Patsy là một người nhạy cảm và sẽ trở nên bi quan nếu cảm thấy mình bị dồn vào thế bí. Tôi cũng biết được rằng Patsy là một người phụ nữ tuyệt vời, và tôi biết ơn tất cả những điều tốt đẹp mà cô ấy đã mang lại cho tôi, đặc biệt là vào thời điểm Harold lâm bệnh. Vì thế, tôi đoán rằng, nếu tôi có thể giải tỏa những căng thẳng đang hiện diện, tình trạng của chúng tôi sẽ khá hơn nhiều. Cũng như Patsy, tôi mong muốn giải quyết hết mọi việc. Đôi khi, tôi nhận ra chính tôi, chứ không phải Patsy, đã trở nên quá chi li, nhỏ nhặt. Tôi hít thở thật sâu, lòng tràn đầy niềm tin khi Patsy trấn an tôi rằng cô ấy thật sự sẽ có cách giúp đỡ tôi. Tôi lại chấp nhận lời hứa của cô ấy mà không chút do dự.
Vì chúng tôi sống trong một căn hộ chật hẹp, gần nơi ở của mẹ Patsy và phải đối diện với nguy cơ bà có thể khiến cho cô ấy phát điên bất cứ lúc nào, chúng tôi quyết định dọn đến sống trong một căn nhà rộng rãi hơn, tiện nghi hơn, cách chỗ cũ vài dậm đường. Tôi thấy mình như một kẻ đáng khinh nhưng tôi cần Patsy chứng minh rằng cô ấy có thể chia sẻ với tôi tiền thuê nhà và các chi phí cho các nhu cầu thiết yếu khác, vì giờ đây tôi không thể cáng đáng nổi mọi vấn đề về tài chính nữa. Trong hai tháng đầu, mọi thứ có vẻ tốt đẹp. Khi tôi không bay sang châu Á hay châu Âu, Patsy không còn căng thẳng nữa, cô ấy cũng không còn uống rượu, và những cuộc cãi vã của chúng tôi cũng không còn xảy ra. Cô ấy xin được một công việc phục vụ bàn. Công việc đó giúp cô ấy cảm thấy mình vẫn còn có ích và giá trị trong mắt người khác cũng như khiến cho cô ấy được mọi người quý trọng hơn xưa. Và điều quan trọng nhất là, Patsy rất thích thú vì đã thoát khỏi sự chỉ phối từ người mẹ.
Nhưng rồi trong một lần trở về sau chuyến công tác nước ngoài, tôi phát hiện có rất nhiều hóa đơn chưa thanh toán trong suốt vài tháng trước đó.
- Chuyện gì đã xảy ra với khoản tiền đó vậy?
- Thì… - Patsy do dự. - Em đã tiêu một ít.
- Một ít ư? Số tiền đó chỉ được dùng để…
Patsy lái sang chuyện khác:
- Bình tĩnh đi nào, em sẽ trả lại cho anh. Có chuyện gì to tát đâu chứ? Ai cũng nợ quá hạn vài tháng như mình mà.
- Không! - Tôi nổi nóng. - Không phải anh, không phải lúc này, sau này cũng thế! Anh đã nói rồi mà!
- Anh đã nói gì cơ…? Anh không hề nói gì về chuyện đó! - Patsy gắt gỏng, nhướn mày như thể muốn tôi hiểu điều gì đó.
Cô ấy nói tiếp:
- Em thật sự không hiểu tại sao anh lại nghĩ ngợi vớ vẩn như thế. Chuyện đáng nói đấy, cần phải để ý đấy. Anh lúc nào cũng thế. Em biết anh có tiền, nên anh hãy rút ra đi. Em cá là mấy người đồng nghiệp của anh cũng vậy thôi. Làm như thế đi, sự thật thì cuộc sống phải vậy mà.
- Đó gọi là những cam kết tài chính. ‘Họ’ có thể bị buộc phải rời quân ngũ, và nếu anh không thực hiện đúng cam kết của mình, anh có thể bị đình chỉ bay. Nếu không được phép bay, anh không thể thực hiện nhiệm vụ, có nghĩa là anh sẽ bị tống cổ khỏi quân ngũ. Anh không quan tâm điều gì sẽ xảy ra cho họ hay bất cứ ai khác. Em có hiểu không? Anh phải thực hiện những cam kết của mình. Luôn như thế, và sẽ mãi như thế.
- Thật thế à? Cứ chờ xem nhé!
Một lần nữa, tôi cảm thấy như mình đang bị đưa vào một con đường không lối thoát chứ không phải là đang giải quyết gốc rể của vấn đề… Đầu óc tôi quay cuồng với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tôi liên tục phải săm soi mọi thứ của Patsy, hình dung ra chuyện gì đã xảy đến với quỹ chi tiêu của chúng tôi. Tôi cảm thấy mình bị thao túng, như thế lòng tin của tôi là một tấm thảm chùi chân để cô ấy dẫm lên bất cứ khi nào cô ấy thích. Patsy vẫn đứng đó, chống nạnh:
- Anh thật khắt khe. Anh nghĩ rằng mình quá hoàn hảo. Anh… anh không phải là cha của em!
Tôi biết thế nào cô ấy cũng thốt lên câu cuối cùng quen thuộc ấy. Dường như bất cứ khi nào nổi giận, Patsy cũng đưa cha của mình ra. Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân mình và cả cô ấy.
- Em nghe này, làm ơn đi, anh không cố trở thành cha của em. Anh không cố gắng trở thành ông chủ của em để kiểm soát em đâu. Nếu anh có như thế, thì anh sai, anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi. Nhưng điều anh đang cố gắng làm là…
- Anh hành xử cứ như em là, là một kẻ ăn bám… em cũng có đóng góp mà! Em ở bên cạnh anh. Em chăm lo mọi thứ cho anh, em cho con rùa nhỏ ngốc nghếch của anh ăn. Em nấu thức ăn cho anh, chuẩn bị bữa trưa cho anh mang theo, viết cho anh những lá thư. Em yêu anh. Và anh… Ngài Hoàn hảo, Ngài ‘chuyện gì đã xảy ra cho tiền của tôi’… anh không thể nói được điều gì cả. Chỉ có ba chữ khốn kiếp ấy thôi mà anh cũng không nói được! - Patsy bước lên phía trước, chĩa ba ngón tay vào mặt tôi. - Anh không phải là loại người mà phụ nữ đến tận nhà gõ cửa tìm đâu. Khi em gặp anh, anh chỉ là một gã mọt sách gầy nhằng nằm đọc sách bên bể bơi thôi. - Patsy ngừng lại một chút. - Em đang ở cùng một gã lập dị như thế đấy. Em, với một gã lập dị. - Cô ấy tuyên bố, như thế cô ấy đã khám phá ra một điều gì đó. - Em có thể đi với bất cứ ai, anh biết mà. Em đã ở cùng người khác trước khi đến với anh, và em có thể tìm được một người như vậy chỉ trong nháy mắt! Em thấy những gã phi công như anh nhìn em, em biết họ muốn gì. Anh chăm sóc em rất tốt, nhưng tại sao anh không nói được với em những lời đó cơ chứ?
- Sao em không thể có trách nhiệm một chút nhỉ? - Tôi phản bác. Với tôi, mọi việc có mặt đúng cũng có mặt sai. Với tôi, cuộc sống không có gì phải phức tạp lên như thế. Nếu tôi gặp phải một vấn đề, tôi sẽ chọn cách đối diện với nó hơn là gạt nó sang một bên và cứ hy vọng rằng nó sẽ biến mất. Đối với tôi, những kẻ cố gắng che đậy vấn đề của mình là những kẻ rất ngu ngốc. Một vấn đề nghiêm trọng chưa được giải quyết không sớm thì muộn sẽ đẩy người ta đi đến chỗ không lối thoát. Đó là một trong những bài học mà tôi đã có được khi sống cùng mẹ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Mỗi lần ở nhà tranh cãi với Patsy về vấn đề tiền bạc, tôi dần hiểu rằng cô ấy suy nghĩ rất đơn giản về điều này, và việc của tôi là phải “cáng đáng vấn đề đó”. Nhưng vấn đề cốt lõi của chúng tôi là cho dù rất muốn, nhưng tôi không thể tin tưởng Patsy. Có lúc, khi cuộc cãi vã đang cao trào, tôi như muốn buông xuôi và chẳng thiết tha nói hay làm gì với cô ấy nữa. Nhưng khi một mình ở nơi xứ lạ, tôi lại nhớ Patsy da diết và cảm thấy mình đã quá khắt khe với cô ấy. Tôi biết mình đã khiến cô ấy phát điên với những lý lẽ của mình. Khi nhớ lại nhưng cuộc tranh cãi ồn ào giữa chúng tôi, tôi nghĩ rằng, có lẽ, tôi đã đòi hỏi quá nhiều. Sau tất cả những gì tôi đã trải qua, Patsy là người duy nhất dành tình cảm yêu thương cho tôi. Tận trong đáy lòng, tôi biết rằng mọi thứ như thế đã là quá tốt đối với tôi.
Khi sự dối lừa và đối đầu giũa hai chúng tôi tiếp tục leo thang, dù rất muốn, tôi vẫn không thể đặt niềm tin vào người mà tôi rất muốn yêu thương ấy.
Vì thu nhập của Patsy và tôi không thể trang trải đủ cho tiền thuê nhà, chúng tôi đành phải rời khỏi khu nhà và chuyển vào một căn hộ nhỏ hơn gần căn cứ của tôi. Nhiều lần dù rất muốn chia tay với Patsy, nhưng tôi lại không thể quyết định dứt khoát. Bất cứ khi nào tôi cố giải thích cho Patsy hiểu rằng cô ấy và tôi có quá nhiều khác biệt, cô ấy lại khóc lóc rồi giảng hòa, hứa rằng nhất định sẽ thay đổi và giải quyết mọi việc.
Giáng sinh năm 1985, khi tôi đưa Patsy đến chơi nhà con gái của Alice, cảm giác mà tôi từng có với Patsy một năm trước đó hoàn toàn biến mất. Trên đường đến Bay Area, tôi to tiếng với Patsy cho đến khi cô ấy òa khóc, nước mắt ràn rụa chảy xuống ướt cả chiếc váy mới ngay trước khi tôi dừng xe lại nhà Mary. Dạo đó, tôi nhận ra mình ngày càng trở nên nhỏ mọn, lạnh nhạt và khó chịu đối với Patsy. Cảm giác của tôi xuất phát từ việc tôi cảm nhận về mình, nhưng tôi lại bắt đầu trút tất cả lên Patsy. Ngay cả khi tôi đổ cho cô ấy mọi lỗi lầm của mình, Patsy cũng không nói một lời nào cả. Sau khi tôi đậu xe, cô ấy nắm tay tôi, nói rằng tôi đã lo lắng quá nhiều và trấn an tôi rằng mọi việc rồi sẽ ổn thỏa. Tuy có quá nhiều điều khiến tôi không hài lòng về Patsy, nhưng thi thoảng cô ấy vẫn là người giúp tôi vượt qua nhưng giây phút tôi tự làm khổ mình. Vài giờ sau đó, khi tôi ôm hôn tạm biệt Alice, Patsy ghé tai tôi thì thầm:
- Ôi, em quên nói với anh, Alice sẽ đi cùng chúng ta đấy. Mẹ sẽ đến ở vài ngày với mẹ của em. Alice trông đợi chuyến đi này lắm đấy.
Nhìn về mặt Alice, tôi biết Patsy lại nói dối. Vì một số lý do, tôi không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi có cảm giác Patsy đang bắt đầu thao túng mọi người, thao túng cả mẹ nuôi của tôi. Nhưng sau khi nổi nóng với Patsy vài giờ trước đó, tôi lại nghĩ rằng có lẽ tôi đã bị hoang tưởng nặng lắm rồi.
- Mẹ anh thậm chí còn không có một chiếc túi ngủ. - Tôi nhẹ nhàng nói với Patsy trong khi cố gắng hiểu được ý định thật sự của cô ấy.
- Thoải mái đi nào. Anh lo lắng quá nhiều rồi đấy. Anh muốn biết chứ gì, - Patsy vừa nói vừa cười mỉm, - em đang lên kế hoạch một buổi tiệc sinh nhật bất ngờ cho anh. Và đon giản là Alice muốn đến tham dự.
Tôi thấy mình chẳng khác gì một thằng ngốc. Đột nhiên mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Hai tuần lể vừa qua, tôi đã biết Alice có dự định làm gì đó. Vài người bạn trong đội bay của tôi cũng hành động rất kỳ lạ. Hơn lúc nào hết, tôi biết mình không nên cảnh giác quá mức như thế.
- Em sẽ khiến anh tin tưởng em cho xem. - Patsy nói và hôn tôi. - Anh sẽ thấy.
Sau cùng thì Alice và mẹ của Patsy, Dottie Mae, cũng cùng nhau đi đến Reno, và lần đó Alice đã ở lại nhà Dottie Mae trong vài tuần. Điều duy nhất tôi lo sợ đó là Alice sẽ bị cuốn vào thế giới kỳ dị của Patsy và tôi.
Quả thật sau đó hai hôm, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đổ dồn lúc trời chưa sáng hẳn. Tôi lập tức chồm dậy và nghĩ rằng chắc hẳn là điện thoại triệu tập khẩn cấp từ doanh trại. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói vui vẻ khác thường của Patsy trong điện thoại:
- David, - cô ấy kêu lên, - em đang ở bệnh viện này!
- Ôi, Chúa ơi! - Tôi thốt lên. - Em không sao chứ? - Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn và không biết rằng Patsy đã rời khỏi nhà từ sáng sớm.
- Yên nào, em khỏe. Nghe này, - cô ấy nói bằng một giọng hân hoan, - mẹ em và Alice đang ở đây với em… Em có một tin rất tuyệt đấy… - Tôi có thể nghe thấy tiếng của Alice và Dottie Mae ở bên ngoài đang cố nói gì đó với Patsy. - Họ rất vui vì được lên chức bà đấy nhé!
- Gì cơ? - Tôi hét lên, cố gắng lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ. - Em nói lại xem nào!
- David! - Patsy dõng dạc. - Em sắp sinh cho anh một em bé!
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

CHƯƠNG 9 MÓN QUÀ TỪ THƯỢNG ĐẾ


Chẳng có lời cầu hôn lãng mạn nào cả. Patsy và tôi “đính hôn” tại một nhà hàng Mexico địa phương. Khi ở đó, do ngượng chín cả người về cái thai, tôi cứ luôn miệng xin lỗi Alice ở bàn bèn này, trong khi Patsy trò chuyện với mẹ cô ấy ở bàn đối diện. Sau một giờ đồng hồ tôi cứ lúng túng trước mẹ nuôi, cuối cùng bốn người chúng tôi cũng bắt đầu dùng bữa tối, rồi Dottie Mae và Alice đứng dậy, thông báo về đám cưới sắp tới của chúng tôi cho tất cả thực khách có mặt trong nhà hàng. Ai nấy đều vỗ tay chúc mừng chúng tôi nhiệt liệt, trong lúc đó tôi cứ loay hoay một cách vụng về trên ghế của mình. Vì tôi sắp phải bay ra nước ngoài trong hơn một tháng, nên Patsy và tôi quyết định cử hành hôn lễ vào tuần lễ thứ hai của tháng Hai.
Vài ngày sau, vào đêm giao thừa, tôi vẫn bị dằn vặt bởi cảm xúc lẫn lộn giữa sự cắn rứt và nỗi phẫn nộ - không phải với Patsy, mà là với chính bản thân mình. Sau nhiều năm tự rèn luyện cho mình tính kỷ luật, và đã phải trải qua một chặng đường rất dài để xây dựng một cuộc sống tốt đẹp, rốt cuộc tôi đã ném sự cẩn thận của mình theo cơn gió thoảng. Tôi chưa bao giờ có đủ can đảm để đối mặt với Patsy và tháo gỡ gút mắc giữa hai chúng tôi, một lần và mãi mãi. Vậy mà giờ đây, một phần trong tôi bắt đầu cảm thấy rằng có lẽ tôi đã dẫn dắt cô ấy đến việc này. Vì Patsy vốn là một người yếu đuối và thiếu trách nhiệm, nên chính tôi là người đã lôi kéo cô ấy.
Việc tôi nghĩ gì, cảm thấy thế nào, hay phân tích tình thế hiện thời ra sao - cũng chẳng còn quan trọng gì nữa. Kết quả cuối cùng là Patsy và tôi - những người có tuổi thơ giống nhau nhưng đồng thời cũng là những người lớn nhìn nhận thế giới này theo những cách hoàn toàn khác nhau - sắp trở thành cha mẹ của một đứa trẻ.
Từ nhiều ngày trước, lúc Patsy gọi điện thoại cho tôi từ bệnh viện để báo cho tôi biết rằng cô ấy đã có thai, tôi như đờ người ra vì sợ hãi. Đó không phải là vấn đề của việc thoát khỏi cảnh làm cha mẹ, mà là vấn đề trách nhiệm. Gần như trọn cuộc đời mình, tôi đã cảm thấy bị chối bỏ và thua kém người khác, thế nên giờ đây, là một người trưởng thành, làm sao tôi có thể từ bỏ đứa con của chính mình? Hơn nữa, nhận thức được trọn vẹn rằng những đứa trẻ bị ngược đãi có rất nhiều nguy cơ trở thành những kẻ ngược đãi người khác càng khiến tôi thấy lo sợ hơn nữa. Dù đã kể cho Patsy nghe rất nhiều về thời thơ ấu của mình, nhưng tôi e là cô ấy mới chỉ thấy được phần nổi của tảng băng mà thôi. Như tôi đã tự hứa với mình từ nhiều năm về trước, để bảo vệ người mà tôi sẽ chung sống suốt đời, tôi đã duy trì gần như trọn vẹn lời thề sẽ chôn vùi quá khứ của mình. Tệ hơn nữa, kể từ khi sống chung với Patsy, tôi nhận ra rằng mình có thể trở nên nhỏ mọn và hay tranh cãi đến thế nào. Nếu chừng đó vẫn là chưa đủ, thì tôi còn biết những thành viên của không quân nói chung có tỷ lệ ly hôn rất cao. Khi những suy nghĩ đó quay cuồng trong tâm trí tôi, tôi bỗng nhận ra mình đang thực sự quan tâm đến suy nghĩ duy nhất là làm những điều đúng đắn cho đứa con sắp chào đời.
Chỉ còn vài giờ nữa là một năm mới sẽ bắt đầu. Tôi nằm trên giường, bên cạnh người vợ chưa cưới của mình, người mà tôi sẽ dành trọn phần đời còn lại sống bên cô ấy. Vậy mà tôi vẫn không thể tin tưởng Patsy, chứ đừng nói là tình yêu - cái tình yêu mà cô ấy vẫn nói là luôn dành cho tôi. Tôi thực sự không có ý như thế, nhưng đôi khi tôi cứ phỗng ra như một bức tượng vô hồn. Với thế giới bên ngoài, tôi có một sự nghiệp tuyệt vời, nhưng sâu thẫm bên trong, sau nhiều năm đè nén cảm xúc của mình xuống để sinh tồn, tôi đã trở thành một cái máy. Tôi tự hỏi, làm sao tôi có thể nuôi con lớn khôn bằng tình yêu và sự khích lệ khi tôi gần như không có tình cảm gì với vị hôn thê của mình, và tình cảm tôi dành cho chính tôi còn ít ỏi hơn nữa?
Patsy thì lạc quan hơn rất nhiều. “Em vẫn luôn mong có con,” - cô ấy nói. “Mẹ em đã có toàn là cháu trai rồi, và có thể, rất có thể chúng ta sẽ có một đứa con gái. Chuyện này sẽ rất tuyệt. Em có thể mặc quần áo và tắm cho nó. Em sẽ không bao giờ cô độc. Đứa con này sẽ là lời đáp cho những nguyện cầu của em. Một đứa con sẽ làm cho cuộc đời em trọn vẹn. Chúng ta sẽ vô cùng hạnh phúc”.
Patsy càng nói, tôi càng cảm thấy cô ấy thiếu nghiêm túc cũng như thiếu những yếu tố cần thiết để làm mẹ. Chỉ mới vài ngày trước, chúng tôi đã cãi nhau đến lần thứ bao nhiêu không biết, và giờ đây chỉ vì cô ấy có thai, bỗng nhiên mọi thứ sẽ trở thành một chặng đường được trải thảm hoa hồng. Tôi không thể không bị ám ảnh với suy nghĩ: Làm sao mà một người thường xuyên gặp rắc rối trong cuộc sống hàng ngày như thế lại có thể nuôi nấng và dạy dỗ tốt một đứa bé?
Sau khi đã gạt những suy nghĩ về Patsy sang một bên, tâm trí tôi lại hướng về một người mà tôi buộc phải thông báo về cuộc hôn nhân sắp tới của mình. Tay run rẩy cầm ống nghe điện thoại, tôi bấm số gọi cho mẹ. Mặc dù nhiều năm qua, tôi đã bí mật có được số điện thoại của bà, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, kể từ đám tang của cha, tôi liên lạc với bà ấy. Tôi nín thở, tự hỏi tại sao tôi lại làm việc này. Sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Mẹ vẫn ghét tôi và sẽ luôn như thế. Nhưng tôi vẫn cảm thấy một thôi thúc kỳ lạ muốn có được sự chấp thuận của bà. Và tôi nghĩ rằng rất có thể do đã nhiều năm trôi qua, do dịp nghỉ lễ sắp tới và cái tin tốt lành của việc kết hôn, tất cả sẽ làm cho trái tim sắt đá của bà mềm lại. Tôi lắc đầu với ý nghĩ này, nhưng trước khi tôi cúp máy, giọng nói khàn đục của mẹ đã vang lên. “A lô?”, mẹ ho lụ khụ ở đầu dây bên kia.
Tôi nuốt khan.
- Bà Pelzer đấy phải không ạ?
Tôi có thể nghe thấy câu trả lời nghèn nghẹt của bà ở đầu dây bên kia:
- Phải, ai đấy?
- Bà Pelzer, David đây. - Tôi ngần ngừ một thoáng trước khi nói nốt câu. - David Pelzer.
- Làm sao mà mày có được số điện thoại này? - Mẹ rống lên.
Tôi cố gắng trả lời một cách bình tĩnh:
- Con chỉ gọi để chúc mủng năm mới, và con… à, con muốn nói với mẹ rằng… rằng là… con… con sẽ kết… kết hôn.
Sau vài giây im lặng chết chóc, mẹ đáp:
- À, ừ, điều đó tốt cho con đấy.
Tôi không chắc ý mẹ muốn nói gì. Không biết bà có thực sự nghe thấy điều tôi vừa nói hay không.
- Con nói là, con sắp kết hôn… chắc là sau năm mới.
- Chúc mừng năm mới. - Mẹ nói một cách máy móc.
- Cảm ơn… nhưng con sẽ… - Khi tôi lắp bắp một cách vô ích để có được sự chú ý của bà, thì tín hiệu điện thoại đã bị ngắt. Tôi chỉ còn biết dựa vào tấm ván đầu giường, tay vẫn nắm cái điện thoại. Chỉ trong khoảng thời gian có vài ngày mà cuộc đời tôi đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Tay vẫn nắm điện thoại, tôi bắt đầu run rẩy vì lo lắng. Những suy nghĩ của tôi tiếp tục lan ra một ngàn hướng khác nhau, và mãi cho đến khi chỉ còn vài phút nữa là tới nửa đêm, tôi mới có thể ngủ thiếp đi một cách chật vật. Suy nghĩ cuối cùng của tôi trong năm 1985 là tôi thật không xứng đáng để trở thành một người cha.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Bộ Ba Tiểu Thuyết Tự Thuật Của Dave Pelzer

Postby bevanng » 11 Jun 2018

Patsy và tôi kết hôn vào giữa tháng Hai, trong một nhà thờ nhỏ ở thị trấn nơi cô ấy đã lớn lên. Không một ai trong phi đội của tôi đến dự đám cưới cả. Ngay trước khi buổi lễ diễn ra, vài người trong số họ đã gọi điện xin tôi thứ lỗi vì không đến dự được. Sau đó, tôi mới biết rằng thì ra họ không ủng hộ quyết định của tôi. Vài ngày trước lễ cưới của tôi, một trong những nữ phi công đồng sự của tôi đã đẩy mạnh tôi vào tường và tỏ rõ cho tôi thấy là cô ấy hoàn toàn không ủng hộ quyết định của tôi.
- Đây là chuyện nghiêm túc đấy, Pelz. - Viên trung úy này nói. - Tôi biết tại sao cậu lại làm chuyện này. Tất cả chúng tôi đều biết. Và cậu nên biết một điều… Tôi nói ra điều này thật không dễ dàng gì, nhưng cậu giống như một người anh em của tôi vậy… tôi không nói rằng vị hôn thê của cậu là một tạo vật vô thừa nhận, nhưng trước đây tôi đã gặp những người như cô ta rồi.
Lúc đó tôi không còn kiềm chế được nữa.
- Chẳng lẽ cô nghĩ là tôi không biết sao? Tôi phải làm điều này… cô không biết đâu, ý tôi là, đó là trách nhiệm của tôi.
Cậu hơi cứng nhắc rồi đấy, Pelz – man ạ. Cậu không việc gì phải kết hôn cả. Cậu vẫn có thể làm cha, gặp đứa con của mình và làm tất cả những điều cậu muốn cho nó. Tốt hơn là cậu nên nghĩ về đứa trẻ và điều gì sẽ xảy ra nếu mọi chuyện không như cậu nghĩ. - Cô ấy nói với giọng cảnh báo.
Bị kích động, tôi túm lấy ve áo người đồng đội của mình - một sĩ quan không quân - rồi đẩy mạnh cô ấy vào tường.
- Cô không hiểu à? Có thật cô không hiểu tất cả những gì tôi làm là nghĩ cho đứa bé? Cô và những người khác muốn tôi phải làm gì đây? Tôi đã thấy cô, tất cả các người, nhìn tôi, nói xấu sau lưng tôi, rằng tôi đúng là thằng ngốc khi làm điều này. Các người nghĩ rằng tôi đã bị sập vào một cái bẩy. Các người sai rồi, tất cả các người đều sai rồi! Các người không biết, thực sự không biết. Các người nghĩ rằng tôi chỉ cần gói ghém đồ đạc, làm bừa rồi cao chạy xa bay hay sao? Đi về phía hoàng hôn hay bay về nơi xa xanh thẩm ư? Nói cho mà biết, tôi không thể làm như thế được!
Tôi biết rằng mọi thứ đang chống lại tôi. Nhưng các người không biết gì về tôi cả. Trước đây tôi đã vượt qua những tình huống khó khăn tương tự rồi. Tôi sẽ làm được, cô biết đấy. Bên cạnh đó, - tôi cười, - Patsy yêu tôi, cô ấy có yêu tôi. Cô ấy thực sự yêu tôi.
Ngay lập tức, người đồng sự của tôi chồm tới trước và ôm tôi.
- Này, cậu đang cố thuyết phục ai vậy? Cậu không phải làm như thế. Cậu chỉ cần nói một câu thôi… là tôi có thể tập hợp cả đội lại, và chúng tôi sẽ bắt cóc cậu rồi đưa cậu tới Reno. Chúng tôi sẽ biến nó thành một vụ triển khai quân lực không ai chú ý đến cả. Tôi sắp xếp cả rồi. Cậu cứ suy nghĩ đi. Chúng ta chỉ cần một cú điện thoại thôi.
- Cảm ơn, Lisa. - Tôi nuốt nước bọt. - Đó là điều tử tế nhất trên đời mà một người từng nói với tôi đấy.
Tôi cũng nhận được phản ứng tương tự từ David Howard, người bạn thời thơ ấu của tôi ở trại trẻ mồ côi. Anh ấy phản đối cuộc hôn nhân của tôi dữ dội đến mức từ chối không chịu tham dự, ngay cả sau khi tôi đã nài nỉ anh làm phù rể cho mình. Vì quá bực bội, tôi thốt lên qua điện thoại:
- Vì Chúa, tớ xin cậu đấy, hãy đứng về phía tớ. Làm ơn đi! - Tôi gục xuống.
David và tôi đã biết nhau được hơn mười năm, và anh ấy là một trong những người bạn đầu tiên của tôi. Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài.
- Tớ biết có nhiều chuyện xảy ra thật sự rất nhanh, nhưng tớ thấy trước hậu quả rồi. Cậu có biết rằng Patsy đã khoe khoang với bạn gái tớ rằng cô ta sẽ làm tất cả những gì có thể để cưới được cậu không?
Tôi gạt lời của David đi.
- Thôi nào, cậu hiểu sai vấn đề rồi. Cô ấy có ý nói như thế… theo, à, theo một cách lãng mạn.
David đáp:
- Thực tế một chút đi, anh bạn. Tớ không có ý hạ thấp Pats, nhưng có vẻ như cậu còn không hề biết là mình đã chính thức hẹn hò từ khi nào. Tớ biết và tôn trọng điều cậu đang cố gắng làm với cuộc đời mình, nhưng anh bạn ạ, cuộc đời đứa trẻ sẽ ra sao nếu hai cậu lúc nào cũng bất đồng quan điểm? Cậu biết chuyện đó sẽ thế nào rồi đấy. Ông già tớ cũng thế. Rồi sao nữa? - Sau vài giây im lặng, anh ta nói tiếp.
- Tớ xin lỗi cậu, anh bạn, tớ không thể đứng về phía cậu trong chuyện này được. Tớ rất quý cậu, người anh em ạ, nhưng mà…
- Này anh bạn. - Tôi xen ngang. - Tớ, à, tớ hiểu rồi. - Tôi suy nghĩ thật nhanh và cố gắng thuyết phục lần cuối cùng. - Tớ biết cậu và Patsy không hợp nhau lắm, nhưng Patsy thực sự là một người phụ nữ tuyệt vời, một người thực sự có đẳng cấp đấy…
- Này anh bạn, đợi đã. Đừng có nói như thế chứ!
- David cắt ngang. - Cậu có đang lắng nghe bản thân mình không đấy? Hai người khác nhau như lửa với nước vậy. Một lần nữa, tớ không có ý đánh giá thấp Patsy, nhưng tớ biết rồi toàn bộ việc này sẽ chấm dứt như thế nào.
Ngay lúc đó, tôi phát hiện Patsy đang đứng sau lưng tôi và căng tai ra nghe cuộc nói chuyện của tôi và David. Cô ấy giật lấy điện thoại và hét lớn:
- Chúng tôi không cần anh và cũng không muốn anh xuất hiện trong đám cưới của tụi này. Cho nên… cút xéo đi!
Những lời cảnh báo của David và Lisa vẫn vang lên bên tai tôi khi Patsy bước trên tấm thảm đỏ vào nhà thờ. Tôi liếc nhìn sang trái, chỗ dành cho họ hàng người thân của chú rể trong nhà thờ. Ngoài con gái và con rể của Alice là Mary và Del cùng vài người nữa, bên tôi gần như trống trơn. Bên Patsy thì có rất nhiều bạn bè, họ hàng. Tất cả họ đều tươi cười rạng rỡ khi Patsy đi về phía vị mục sư. Ít nhất thì một người bạn của tôi hồi còn ở trại trẻ mồ côi, J. D. Thom, đã đứng cùng tôi với tư cách là phù rể. Lúc cùng phát biểu lời thề, tôi đã rất hồi hộp, thậm chí tôi đã đánh rơi chiếc nhẫn của Patsy. Sau đó, ở quầy tiếp khách, một trong những người anh của Patsy vừa cười hết cỡ vừa vỗ lưng tôi và nói lớn:
- Giờ cậu là người trong nhà rồi đấy!
Một thời gian ngắn sau, Patsy và tôi may mắn được chuyển vào sống trong một khu nhà thuộc căn cứ quân sự. Trước khi tôi lên đường thực hiện một nhiệm vụ dài ngày nữa ở nước ngoài, hai chúng tôi đã đặt ra một số quy định. Cô ấy làm tôi ngạc nhiên khi dõng dạc tuyên bố rằng cô ấy đã bỏ thuốc và rượu. Patsy còn nói cô ấy sẽ làm tất cả những gì có thể để con chúng tôi nhận được những điều tốt đẹp nhất.
- Em đã cưới anh, David. Em có thể tưởng tượng được rằng anh nghĩ về em như thế nào. Nhưng em đã cưới anh vì cả cuộc đời này. Em muốn làm điều đúng đắn cho con chúng ta. Hai ta đã có quảng đời thơ ấu chẳng lấy gì làm tốt đẹp hết, nên hãy làm tất cả những gì có thể cho con của mình. Nhưng hãy biết điều này, em yêu anh, David ạ. Không phải chỉ đứa bé đâu. Ngay phút giây đầu tiên gặp anh, em đã biết anh là người đàn ông của đời em rồi. Sẽ không còn những trận cãi vã, tiệc tùng, những lần chạy lòng vòng nữa. Tất cả chấm dứt rồi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 15 guests