Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 21 May 2018

Câu hỏi 87


Hiện nay, ở công ty, chồng tôi đang cạnh tranh với hai vị lãnh đạo khác trong việc thăng chức cũng như nhiều việc khác - gần như một nửa thời gian chúng tôi ở bên nhau được dùng để nghe anh ấy nói về hai người này xấu xa đến thế nào. Tôi đã gặp cả hai người họ một vài lần và thấy họ khá tốt với tôi. Làm thế nào tôi có thể chấm dứt cái nghiệp phải lắng nghe chồng mình liên tục nói xấu người khác?

Guangmin hỏi tôi câu hỏi này khi chúng tôi đứng trên Vạn Lý Trường Thành gần Thiên Tân, Trung Quốc, một nơi cách Bắc Kinh không xa lắm. Chồng cô, Baochang, đang vẫy tay từ ban công một tòa tháp nhô lên phía trên tường thành ở ngay phía trước; tôi cảm thấy khá mừng khi có một cái cớ để không phải leo lên những bậc thang rất dốc vào trong tòa tháp đó. Chúng tôi tựa vào tường thành và nhìn ngắm say sưa những vách đá cùng sắc xanh ngập tràn của một trong những ngọn núi có vẻ nguy hiểm nhất mà tôi từng thấy. Trí tưởng tượng của tôi lởn vởn với câu hỏi làm thế nào họ kéo được hàng trăm nghìn khối đá lớn lên trên những ngọn núi này 15 thế kỷ trước.
“Tôi sẽ cho bạn một câu trả lời có phần bí ẩn,” tôi đáp. “Thế có được không?”
Guangmin gật đầu. “Chỉ cần tôi có thể áp dụng vào đời sống thực thôi.”
“Hoàn toàn nhất trí. Thế bạn biết về Đạo, phải không?” Tôi sử dụng cách phát âm truyền thống của Trung Quốc; chúng tôi đã nói về nó ở câu hỏi 58.
“Tôi biết Đạo Đức Kinh,” cô trả lời. “Đó là cuốn sách nổi tiếng nhất về Đạo. Chúng tôi đã được học một chút ở cấp ba. Đạo có nghĩa là con đường, còn Đức có nghĩa là phẩm hạnh. Kinh có nghĩa là một quyển sách cổ.”
“Thế Đạo là gì? Con đường là gì?”
Guangmin nghĩ một lát và rồi một tia sáng lóe lên trong đầu cậu. “À, tôi chưa bao giờ nghĩ như thế này nhưng tôi cho rằng nếu xem xét từ góc độ hệ thống Năng đoạn Kim cương thì có thể nói rằng phẩm hạnh chính là Con đường.”
“Sao lại thế?”
“Ý tôi là, đó chính là cách sống, cách để khiến mọi thứ chúng ta muốn xảy ra trong cuộc đời thực sự xảy ra trong cuộc đời. Ví dụ nếu có người muốn tìm bạn trai thì họ phải gieo hạt giống cho anh ấy bằng cách giúp một người cô đơn. Và đó chính là đức hạnh, hay sự tốt đẹp.”
“Tốt. Hiện nay mọi người thường hay nói về việc ‘thuận theo Đạo.’ Nó có điểm gì chung với hệ thống Năng đoạn Kim cương không?”
Guangmin nghĩ thêm một lát rồi sau đó búng tay một cái. “Tôi nghĩ là tôi hiểu rồi đấy. Để khiến mọi thứ xảy ra trong cuộc đời thì có một cách sai - ‘sai’ chỉ vì nó không có tác dụng - và một cách đúng.
Ý tôi là, lấy việc tìm bạn trai làm ví dụ nhé. Chúng ta có thể miệt mài tìm kiếm trên mạng; hoặc chúng ta có thể cố gắng đến các câu lạc bộ đêm ngập tràn khối thuốc lá trong suốt một tuần. Đó là cách sai. Nói đúng hơn, đó không phải là Con đường, hay Đạo.”
“Thế Con đường là gì? Cách đúng là gì?”
“Đó là làm bạn với một cụ già: gieo các hạt giống để có được một người bạn trai cứ thế đi thẳng vào cuộc đời bạn. Còn về việc ‘thuận,’ nếu bạn thử làm theo cách này để có một người bạn trai thì chính là bạn đang thuận theo Đạo. Bạn làm theo cốt lõi của mọi thứ - thực sự thì đây chính là cốt lõi của toàn thể vũ trụ - thay vì chống lại nó bằng cách lên mạng hay đến câu lạc bộ đêm.”
Cư xử tốt với mọi người khiến chúng ta thanh thản hơn rất nhiều
“Chính xác. Khi bạn tuân theo dòng chảy tự nhiên của vũ trụ - khiến mọi thứ xảy ra bằng cách cư xử tốt hoặc cư xử có phẩm hạnh với mọi người - thì toàn bộ cuộc đời trở nên thanh thản và vui vẻ hơn rất nhiều. Dễ dàng hơn nhiều nữa, và niềm vui thì bất tận. Chống lại dòng chảy của Đạo sẽ khiến chúng ta kiệt sức, một phần là do khi thử làm theo cách sai để có được thứ gì đó thì chúng ta sẽ gặp phải sự không chắc chắn khủng khiếp. Chúng ta có thể tìm thấy người bạn đời trên mạng mà cũng có thể không. Nhưng với các hạt giống, chúng ta luôn biết được chúng ta sẽ nhận được gì.
Bây giờ đến câu hỏi, toàn bộ những điều này có thể được áp dụng vào việc khiến Baochang hàng ngày nói những lời tốt đẹp hơn về mọi người như thế nào?”
Guangmin suy nghĩ. “Dựa theo những gì ông vừa nói thì tôi nghĩ tôi có thể nhìn ra được mối liên hệ giữa tất cả những điều này với Đạo. Khi tôi nghĩ về tình hình của Baochang - về việc anh ấy luôn chỉ trích hai người quản lý khác ở văn phòng - thì tôi trở nên tức tối và mệt mỏi với việc đó. Và tôi cho rằng ông đang muốn nói với tôi là khi tôi thực sự trở nên tức tối và mệt mỏi với tình hình này thì đó là một dấu hiệu khá rõ rệt cho thấy tôi đang xử lý nó theo cách sai: Tôi đang không thuận theo Đạo. Vì nếu tôi đang thuận theo Đạo để tìm ra một giải pháp thì nó chỉ có thể khiến tôi nhẹ nhõm và vui vẻ mà thôi.”
“Lại đúng nữa. Việc cố thuyết phục Baochang nói những điều tốt đẹp về người khác không chắc sẽ mang lại kết quả như mong muốn và điều này sẽ khiến bạn tức tối. Nhưng nếu cứ giữ một sự im lặng đầy khó chịu với cậu ấy thì cũng chẳng khá hơn chút nào. Bạn có thể cảm thấy cả hai phương án này đều chống lại cốt lõi của Đạo.
Vậy làm thế nào bạn có thể thuận theo Đạo? Đặc biệt là khi đạo có nghĩa là phẩm hạnh, hay những việc làm tốt đẹp?”
Guangmin gật đầu một cách đầy hiểu biết. “Tôi sẽ phải gieo một vài hạt giống tốt để thấy Baochang nói năng tích cực hơn. Tức là bản thân tôi sẽ phải làm một vài việc phẩm hạnh, một vài việc tốt đẹp. Tôi sẽ phải thật chăm chỉ nói năng tích cực hơn về người khác - ở công ty hoặc với con gái mình chẳng hạn.” Cô dừng lại một lúc.
“Tôi có thể nghĩ ra ngay một ví dụ thực tế. Tôi có tham gia một nhóm phụ nữ gặp nhau ba lần một tuần để tập thái cực quyền trong công viên, và con gái tôi, Mei, lúc nào cũng đi cùng chúng tôi. Sau khi tập xong, chúng tôi thường tụ tập dưới gốc cây và nói về những việc đang xảy ra trong cuộc sống của chúng tôi. Tôi nghĩ là thỉnh thoảng chúng tôi đã nói những lời không hay về một số phụ nữ khác mà chúng tôi biết. Mei có ở đó và tôi nghĩ là con bé đã nghe thấy tất cả. Có thể nó cũng khiến con bé khó chịu y như tôi thấy khó chịu với những lời cằn nhằn của Baochang.
Giải quyết việc phàn nàn của Baochang bằng cách tiết giảm những lời phàn nàn của bản thân chính là thuận theo Đạo,” Guangmin nói đầy quyết đoán. “Đây là một cách xử lý vấn đề rất dễ chịu và thoải mái.”
Baochang đang bò xuống bậc thang dốc cuối cùng của tòa tháp và như bất kỳ lúc nào khác chúng ta thuận theo Đạo, khuôn mặt của cậu ấy chưa gì đã nở ra một nụ cười rất dễ chịu rồi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 21 May 2018

Câu hỏi 88


Chúng tôi có một mối quan hệ thật sự tốt đẹp, duy chỉ có một điều thôi. Người bạn đời của tôi thật sự rất ồn ào! Dù là tôi đang chợp mắt, đọc sách, hay nghe nhạc thì lúc nào cũng có những tiếng động liên tiếp, nào là tiếng đóng cửa, tiếng loảng xoảng của bát đĩa, hay tiếng kéo lê ghế trên sàn nhà. Tôi phải tạo nghiệp gì để cô ấy nhạy cảm hơn một chút đối với vẻ đẹp của sự tĩnh lặng?

Tôi đang ở nhà của David và Janet, hai người bạn cũ và cũng là hai người học trò của tôi ở Houston, Texas. Tại đây, tôi đang tham dự một lớp học nhạc kéo dài vài ngày với một ca sĩ nổi tiếng đến từ Varanasi thuộc miền Đông Ấn Độ. Khi chúng tôi nói chuyện, tôi gần như đang phải theo David đi khắp nhà, từ phòng ngày sang phòng khác. Cho đến lúc này thì cậu ấy đã kiểm tra thư điện tử trên máy vi tính trong văn phòng để xem có tin nhắn nào về công việc hay không; đi ra ngoài để lấy nhật báo, xem qua nó trong vài phút rồi vứt lên trên bàn bếp; lướt qua một số bài hát trong iPod; và lấy một nắm nho ra khỏi tủ lạnh.
Giờ thì tôi nắm lấy tay cậu và ấn cậu xuống một cái ghế ở trong bếp.
“Bạn biết về các hạt giống, phải vậy không?” Tôi hỏi.
“Chắc chắn rồi,” cậu nói. “Ông đã nói rất chi tiết về chúng khi năm ngoái ông đến và có một buổi nói chuyện ở nhà thờ.”
“Được rồi. Thế tôi có một câu hỏi cho bạn. Nếu bạn muốn gieo một hạt giống, cho bất kỳ cái gì - người yêu, món nợ thẻ tín dụng đã được trả đầy đủ, lưng không còn bị đau nữa - thì bạn cần một người khác, phải vậy không?”
“Chắc chắn rồi, ông lúc nào cũng nói thế mà.”
“Nhưng bạn nghĩ thế nào về chuyện đó? Có bao giờ bạn gieo hạt giống với chính mình không? Chỉ bản thân bạn thôi?”
David suy nghĩ một lát. “Tôi cũng không biết nữa. Ý tôi là, hạt giống là tốt hay xấu còn tùy xem bạn giúp hay làm hại ai. Và đôi khi, việc đó là một người khác có vẻ quan trọng. Ý tôi là, tôi cũng không rõ lắm về việc tại sao lại phải như thế, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng nghiệp giống như một tiếng vang: bạn phải đập nó vào một người khác để nó quay trở lại với bạn.”
“Theo tôi thì bạn nói đúng đấy,” tôi đồng ý. “Đây cũng là điều mà tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tại sao lại phải cần một người khác để đập lại nghiệp của bạn?”
Chúng tôi ngồi yên lặng một lát và tôi có thể thấy việc này rất khó khăn với David. Mắt cậu dán vào chiếc điều khiển ti-vi và tôi sợ rằng mình sắp để mất cậu ấy một lần nữa.
“Ý tôi là,” tôi nói. “điều gì khiến người khác là người khác ngay từ đầu?”
“À thì tôi là tôi còn ông là ông,” cậu trả lời một cách đơn giản.
“Phải, nhưng tại sao?”
“Thì chúng ta tách biệt nhau,” cậu nói.
“Điều gì khiến chúng ta tách biệt nhau?” David ngắt một quả nho và cho vào mồm nhai còn mắt thì liếc vào ti-vi dù cho cậu ấy đang nói chuyện với tôi.
“À thì, ví dụ như, khi tôi cắn quả nho này thì ông đâu có cảm thấy mùi vị của nó. Chỉ có tôi thôi. Điều đó chứng minh rằng chúng ta tách biệt nhau. Do đó, có thể cách duy nhất để gieo một hạt giống là làm điều đó cho một người khác chứ không chỉ cho bản thân mình. Tức là nó phải không được ích kỷ.”
Tôi nhăn mặt. Không hiểu sao tôi luôn bị tắc ở chỗ này.
“Nhưng cuối cùng thì bất cứ việc gì bạn làm để giúp người khác cũng giúp chính bản thân bạn vì nó luôn luôn quay trở lại với bạn. Và điều đó có nghĩa là những người khác không thực sự tách biệt với bản thân bạn.
Ý tôi là, cách duy nhất để có được những thứ bạn muốn là giúp người khác có được thứ họ muốn. Như vậy thì cả hai bên đều có được thứ mình muốn chỉ nhờ làm một việc.”
David ngừng nhai. Lúc này cậu ấy đang thực sự tập trung. “Điều đó phần nào chứng tỏ rằng hai người là một người - chỉ là trong hai cơ thể mà thôi. Ý tôi là, bất cứ khi nào tôi giúp bạn mà việc đó giúp cả tôi nữa thì đúng là như vậy.”
Cậu nghĩ thêm một lát. “Vâng. Thế thì có thể là ngược lại đấy. Có thể lý do nghiệp phát huy tác dụng chính là bằng một cách nào đó, người kia luôn luôn là tôi. Nhưng nếu như vậy thì tôi có thể chỉ cần làm gì đó với chính bản thân mình thôi và việc này cũng gieo một hạt giống. Các cuốn sách cổ của Tây Tạng nói gì về điều này?” Cậu hỏi.
“Á, họ không nói rõ ràng cho lắm,” tôi thừa nhận. “Tôi chỉ có thể nghĩ ra một ví dụ. Khi họ nói về một nghiệp cực kỳ xấu thì họ nhắc đến việc tự tử. Họ coi cơ thể người là một thứ quý giá đến mức không ngôn từ gì có thể diễn tả: nó là một phương tiện mà chúng ta có thể sử dụng để đạt đến mọi giấc mơ của chúng ta, cũng như giấc mơ của tất cả những người khác. Vì vậy, họ nói rằng việc chủ đích mong muốn phá hủy phương tiện này là một trong những hạt giống xấu nhất mà bạn có thể gieo. Và bạn gieo nó chỉ do tự bản thân bạn!”
“Ừ,” cậu nói, và quay trở lại việc nhai. Cậu thậm chí còn không nhận ra tay mình đã đang nghịch chiếc điều khiển ti vi rồi.
“Tôi đang nghĩ là việc này có thể áp dụng vào vấn đề bạn gặp phải với Janet,” tôi đề xuất.
Cậu lại dừng nhai. “Ý ông là việc ồn ào ư?”
“Phải.”
David lắc đầu. “Tôi không biết. Ý tôi là, vấn đề này không phải là mới. Cô ấy đã thường xuyên gây ồn từ khi chúng tôi còn học cấp ba.”
Tôi cũng lắc đầu. “Khi bạn xử lý vấn đề bằng các Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương thì vấn đề có cũ đến đâu cũng không quan trọng. Khi bạn giải quyết một việc gì đó bằng các hạt giống thì lần đầu tiên, bạn giải quyết những nguyên nhân thực sự. Do đó, mọi việc sẽ thay đổi.”
“Thế thì sao? Tôi đang tự tử bằng tiếng ồn ư? Tôi đang làm một điều gì đó với bản thân nên sáng nào cô ấy cũng kéo ghế chầm chậm qua sàn bếp và tạo ra tiếng rít như thể có ai đó vạch móng tay lên bảng ư?”
“Tôi nghĩ vậy đấy. Tôi nghĩ có thể đây là một trường hợp mà - vâng - bạn đang gieo hạt giống với chính bạn thay vì với người khác.”
“Sao lại thế?”
“Ý tôi là, trong những việc cô ấy làm thì việc gì khiến bạn khó chịu nhất?”
“Tiếng ồn.”
“Thế tức là bạn muốn cô ấy yên lặng một chút. Bạn muốn cô ấy có một giờ trong ngày không đâm, đập, hay gõ thứ gì đó.”
“Ông hiểu rồi đấy.”
“Nhưng bạn thấy đấy, bạn còn chẳng làm thế với bản thân cơ mà. Bạn không thể ngồi yên, dù chỉ trong một phút. Cái tôi muốn nói là, cả sáng nay tôi đã phải chạy theo bạn, cố gắng làm bạn yên lặng để nói về vấn đề bạn gặp phải với Janet. Có thể chính việc bạn ồn ào với bản thân là thứ gieo các hạt giống để Janet ồn ào suốt ngày!”
“Thế... tôi sửa cái đó như thế nào?” Cậu nói.
“Đứng lên,” tôi trả lời. “Đứng ngay lên.”
David đứng lên.
“Đi đến cái tủ lạnh,” tôi nói. “Đóng cửa tủ lạnh lại.”
Cậu bắt đầu bước về phía cái tủ lạnh.
“Đợi đã,” tôi nói. “Đừng nhai nữa. Ý tôi là, nhai nốt quả nho đi rồi đi đến cái tủ lạnh.”
David trợn mắt, đứng im, nhai và nuốt. Rồi cậu bước về phía cái tủ lạnh.
“Đợi đã,” tôi lặp lại. “Đặt cái điều khiển xuống. Bạn không cần cái điều khiển để đi đến cái tủ lạnh đâu.”
David đặt nó xuống và lê bước đến cái tủ lạnh; nhưng mắt cậu vẫn liếc sang tờ báo mà cậu để trên bàn bếp. Cậu đang đi về phía tủ lạnh nhưng mắt cậu vẫn cố đọc dòng tít báo.
“Đợi đã,” tôi lặp lại một lần nữa. “Bạn đang đi từ cái bàn đến cái tủ lạnh. Hãy nhìn cái tủ lạnh, tập trung vào cái tủ lạnh và đi đến cái tủ lạnh. Hãy đi thật tập trung, hãy để tâm trí bạn yên lặng chỉ trong khoảng từ đây đến cái tủ lạnh thôi. Hãy cảm nhận cảm giác khi bước đến cái tủ lạnh, đóng cánh cửa, mà không có một tiếng ồn nào trong tâm trí phát ra do suy nghĩ đến ba thứ khác trên đường đi.”
David tập trung vào cửa tủ lạnh và bước về phía nó với một sự yên lặng có chủ đích. Trông cậu như đang khiêu vũ vậy và tôi thề rằng trong một khoảnh khắc, trông cậu duyên dáng không khác gì nữ vũ công ba-lê. Cậu cầm tay nắm cửa tủ lạnh, một cách có chủ đích; và đóng cửa, một cách có chủ đích; và rồi bước ngược trở lại bàn, một cách có chủ đích.
“Này, cảm giác thú vị thật,” cậu nói.
“Điều thú vị là bạn vừa mới khiến Janet yên lặng hơn một chút đấy,” tôi mỉm cười.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 21 May 2018

Câu hỏi 89


Phải tạo nghiệp gì để có thêm những khoảnh khắc kỳ diệu, an tĩnh, yên bình, trong vòng tay nhau?


Câu hỏi này xuất hiện trong một chuyến đi đến liên hoan âm nhạc Hồi giáo thường niên diễn ra ở Fez, một trong những thành phố lâu đời nhất ở Morocco. Các nhóm nhạc từ khắp nơi trong thế giới Hồi giáo sẽ đến chơi và chúng tôi ở đây bởi có thể chúng tôi sẽ được mời tham dự liên hoan vào năm sau, đại diện cho Phật giáo. Chúng tôi vừa ở bên ngoài xem những màn trình diễn tuyệt vời của các nhóm nhạc đến từ nhiều nơi trên thế giới, từ Iraq cho đến Tây Phi, và giờ chúng tôi đang ngồi cùng những người bạn của mình trong một riad, khoảng sân mở nằm giữa một ngôi nhà phố dài ở một khu cũ kỹ có tường bao quanh, ở bên kia bàn, Mustapha và Meryem đang cười với nhau đầy ngượng ngùng.
“Giờ các bạn đã biết đến Bốn Bước Starbucks rồi,” tôi bắt đầu, theo cách như mọi khi.
“Vâng, đúng thế,” Mustapha nói, “chỉ có một vấn đề là ở Fez thì nhiều khả năng sẽ là một quán cà phê phục vụ rượu whiskey của Morocco.”
“Whiskey?” Tôi thốt lên. “Tôi cứ tưởng là Hồi giáo cấm uống rượu chứ! Bạn từng bảo tôi là ngay cả những người trẻ Morocco cũng thích duy trì các phong tục xa xưa mà!”
Meryem với lấy bình trà và rót cho tôi một tách trà nhỏ nữa, loại trà bạc hà siêu ngọt mà phần lớn người Morocco đều uống suốt cả ngày. “Đừng lo - tôi nói đùa thôi. Đây là phiên bản rượu whiskey của chúng tôi.”
Mustapha cười phá lên và vỗ vào vai tôi. Vừa mới chiều nay, tôi đã hỏi về những nghi lễ cầu nguyện mà họ đang thực hiện và sau khi xong, cậu đến phòng tôi để cho tôi tấm thảm cầu nguyện quý giá của cậu ấy - thứ mà cậu ấy luôn mang theo bên mình mỗi ngày. Vì vậy, bây giờ, chúng tôi gắn bó với nhau như một gia đình.
“Ừ, thế được rồi. Nói cho tôi nghe Bước bốn là gì đi.”
“Bước bốn là Thiền Cà phê: bạn thực hiện vào cuối cùng khi chúng ta nằm xuống giường đi ngủ. Chúng ta chỉ cần nghĩ về tất cả những việc tốt đẹp mà chúng ta đã làm trong ngày hôm đó và việc này sẽ gieo các hạt giống cho thứ mà chúng ta muốn xảy ra. Chúng ta càng cảm thấy vui vì những hạt giống tốt mà chúng ta đã gieo thì những hạt giống đó càng trở nên mạnh mẽ, ngay cả khi chúng ta đang ngủ.”
“Phải. Nhưng giả sử rằng điều bạn muốn xảy ra đã xảy ra rồi thì sao? Như những khoảnh khắc hai bạn yên lặng ở bên nhau, trong vòng tay nhau chẳng hạn.”
Meryem nhìn tôi đầy bối rối. “Nói thật với ông, chúng tôi đã nói về chuyện đó rồi và cả hai chúng tôi đều không thể nhớ được bất kỳ việc gì mà chúng tôi từng làm lại gieo các hạt giống cho những khoảnh khắc trong vòng tay nhau đó. Nhân tiện tôi cũng xin nói luôn, khi chúng ta ôm thì hạt giống cho cái ôm đó sẽ biến mất ngay - giống như hạt giống nảy ra cái cây sẽ không còn khi cái cây lớn lên. Vậy thì việc Thiền Cà phê về một hạt giống mà chúng ta không thể nhớ còn có ích gì nữa; đây là còn chưa kể nó đã biến mất rồi?”
Tôi gật đầu. Đây là một câu hỏi lớn. “Cho phép tôi được hỏi hai bạn một câu trước. Hai bạn có thể không nhớ việc đầu tiên giúp gieo ra một cái ôm nhẹ nhàng của Mustapha là gì, nhưng có cách nào để biết được, có thể nó là gì không?”
“À, có chứ.” Meryem nói. “Quy luật nghiệp một nói rằng chắc chắn nó phải gần giống một cái ôm: ý tôi là việc đó phải chân thành và đầy yêu thương. Quy luật hai cũng nói rằng nó nhỏ hơn một cái ôm nhiều rồi sau đó mới phát triển thành một cái ôm.”
“Được rồi. Thế cái nhỏ hơn một cái ôm nhưng đầy yêu thương không kém là gì?”
Một lần nữa, Meryem nhìn Mustapha một cách đầy yêu thương, và cả ba chúng tôi đều có thể nhìn ra câu trả lời.
“Đúng rồi đấy. Nó chắc chắn phải là một cử chỉ nhỏ nào đó của tình yêu - có thể là một cái liếc nhìn trìu mến với mẹ khi mẹ đặt thức ăn lên đĩa ăn tối của bạn, một món mà mẹ đã nấu suốt cả buổi chiều.
Vậy đây là câu hỏi: Buổi tối, bạn có thể nằm xuống và nghĩ xem đại khái mình đã làm gì để tạo ra những cái ôm nhẹ nhàng của Mustapha, rồi sau đó vui vì một hạt giống mà chắc hẳn mình đã gieo ra, ngay cả khi bạn không nhớ chính xác mình đã làm gì không?”
Mustapha gật đầu. “Tôi nghĩ bạn có thể nằm xuống và vui vì một việc mà chắc hẳn bạn đã làm ngay cả khi bạn không nhớ chính xác nó là gì. Ý tôi là, bạn có thể chỉ cần tự nhủ với bản thân rằng - dù bạn đã làm gì đi nữa - chắc chắn nó phải là một việc tốt đẹp và đầy yêu thương. Thậm chí bạn có thể viết một câu chuyện nhỏ về nó trong tâm trí bạn và vui với câu chuyện đó.”
“Nhưng liệu làm thế có phát huy được đầy đủ tác dụng của Bước Bốn không? Ý tôi là, liệu nó có làm tăng sức mạnh của hạt giống - khiến hạt giống đủ mạnh để chín nhanh hơn không?”
Meryem lắc đầu. “Không, tất nhiên là không rồi. Đến lúc đó thì các hạt giống tạo ra những cái ôm đã biến mất rồi. Chẳng còn lại hạt giống nào để cải thiện hay tăng tốc cả đâu.”
Nhưng rồi Mustapha nhìn cô với tình yêu thương ngập tràn hơn nữa. “Đúng là thế, em yêu ạ, nhưng anh nghĩ là việc cảm thấy vui vì một hạt giống mà chúng ta đã gieo trước đây - ngay cả khi hạt giống đó đã được sử dụng - bản thân việc đó sẽ tạo ra một vài hạt giống mới cùng loại với hạt giống cũ. Tôi nói có đúng không, Michael?”
“Đó chính là điều tôi muốn nói đây,” tôi gật đầu. “Chúng ta có thể vui vì những việc mà chắc hẳn chúng ta đã làm trong quá khứ vì xét ở hiện tại thì có một điều rất ngọt ngào đang xảy ra với chúng ta. Và ngay cả khi những hạt giống đó đã biến mất rồi thì Thiền Cà phê sẽ tạo ra thêm những hạt giống nữa. Không có giới hạn nào cả: bạn có thể vui vì một việc bạn đã làm từ nhiều năm trước; về một hạt giống đã tạo ra một khoảnh khắc tươi đẹp nào đó trong cuộc đời bạn cũng từ nhiều năm trước; mà vẫn gieo được những hạt giống mới để thấy khoảnh khắc đó được lặp lại, hết lần này đến lần khác.”
“Không bao giờ kết thúc, những cái ôm nhẹ nhàng của chồng tôi,” Meryem mỉm cười. “Chỉ cần khi đi ngủ suy nghĩ về việc mình đã tốt đẹp như thế nào thì mới gieo ra được những cái ôm của anh ấy vào năm ngoái. Tôi thích đấy!”
“Anh cũng thích,” Mustapha nói.
Thiền cà phê không có hạn sử dụng
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 21 May 2018

HẠNH PHÚC


Câu hỏi 90


Cuộc hôn nhân của hai vợ chồng tôi nhìn chung là tốt đẹp - không có gì thực sự đáng phải phàn nàn - mặc dù thế, thỉnh thoảng tôi vẫn phải trải qua những khoảng thời gian dài trong cô độc hoặc buồn bã mà chẳng rõ lý do. Tôi có thể gieo các hạt giống nghiệp như thế nào để cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện?


“Câu hỏi này đưa chúng ta đến Số Chín,” tôi bảo Linda. Cô, chồng cô, Alvin, và tôi đang ngồi trong sảnh của một khách sạn rất đẹp ở Châu Hải, một thành phố Trung Quốc nằm bên bờ biển phía Đông gần Macau. Tất nhiên, Linda và Alvin không phải tên thật của họ: những người Trung Quốc đang học tiếng Anh sẽ thường lấy thêm một cái tên tiếng Anh nữa và họ suy nghĩ rất kỹ về cái tên này. Tôi thường hay nghĩ về việc có hàng triệu người Trung Quốc đang rất nỗ lực học ngôn ngữ của tôi trong khi gần như chẳng có ai ở nước tôi quan tâm đến việc học ngôn ngữ của họ. Thay vào đó, tôi thấy có vẻ như chúng tôi đang bị mắc kẹt trong việc lãng phí thời gian xem ti-vi và phim ảnh.
“Số Chín!” Alvin thốt lên. “Để xem nào: Bốn Quy Luật Nghiệp; Bốn Đóa Hoa nói về cách các hạt giống mở ra; Bốn Bước để tăng tốc các hạt giống; và Bốn Sức Mạnh để chấm dứt các hạt giống xấu cũ kỹ. Tôi không nhớ bất kỳ số chín nào cả.”
“Bạn nói đúng, không có đâu,” tôi đồng ý. “Nhưng điều này đưa chúng ta trở lại với một ý tưởng có tên là Danh sách mười điều.”
Nhân tiện, tôi cũng xin nói là nó khác với Danh sách mười điều mà chúng ta đã đề cập ở câu hỏi 17. Đó là Danh sách mười hạt giống tiêu cực: những hạt giống mà phần lớn chúng ta đều đang gieo rất nhiều lần mỗi ngày. Lật ngược chúng lại và bạn có được Danh sách mười hạt giống tích cực.
“Đây là mười điều tốt nhất mà một người có thể làm để gieo các hạt giống. Số Chín vô cùng đơn giản: chúng ta chỉ cần dành thời gian nghĩ về những hạt giống tốt mà chúng ta thấy người khác đang gieo. Bạn có thể coi đây là một dạng Thiền Cà phê, chỉ khác một điều là thay vì vui vì những hạt giống tốt mà bản thân mình gieo thì chúng ta dành thời gian vui vì những hạt giống tốt của những người khác.”
“Thế là đủ để chấm dứt những giai đoạn buồn bã ngắt quãng mà tôi phải trải qua ư?” Linda hỏi.
“Chính xác,” tôi nói. “Đơn giản vậy thôi. Nhưng cần luyện tập một chút đấy. Chỉ riêng việc vui vì những điều tốt đẹp mà bản thân mình làm đã là khó đối với phần lớn chúng ta rồi: chúng ta có một sự chống cự kỳ lạ đối với toàn bộ ý tưởng Thiền Cà phê. Vui vì những hạt giống tốt mà chúng ta thấy người khác đang gieo thậm chí còn khó hơn.
Nhưng hãy nghĩ xem việc đó sẽ khiến chúng ta thỏa mãn đến chừng nào. Thay vì chú ý đến những việc khiến người khác khó chịu hoặc tức giận của những người xung quanh chúng ta, chúng ta thi hành một nỗ lực đặc biệt - trong suốt cả ngày dài - nhằm chú ý một cách cẩn thận đến những việc làm nhỏ tốt đẹp, những hành động nhỏ chu đáo, mà mọi người liên tục thực hiện cho nhau. Khi chúng ta đi ngủ, chúng ta xem lại từng việc mà chúng ta đã được chứng kiến ngày hôm nay hoặc trong tuần này.
Ban đầu, chúng ta sẽ không thể nhớ được nhiều việc tốt đẹp mà chúng ta đã nhìn thấy mọi người làm cho nhau; nhưng nếu chúng ta kiên trì luyện tập, những khung cảnh này sẽ bắt đầu tràn vào tâm trí chúng ta ngay khi chúng ta nằm xuống đi ngủ. Và việc cảm thấy hạnh phúc vì niềm hạnh phúc mà những người khác đang gieo cho chính họ là một trong những hạt giống mạnh mẽ nhất để chúng ta được chứng kiến niềm hạnh phúc nảy sinh trong chính tâm trí mình.
Người Tây Tạng gọi đây là ‘Một con đường đi đến hạnh phúc đầy hạnh phúc.’ Và nó thực sự có tác dụng đấy - cứ thử đi. Làm ơn, cứ thử đi.”
“Tôi sẽ thử,” Linda nói. “Tôi sẽ thử thật.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

Câu hỏi 91


Tôi gặp phải một khuôn mẫu này trong cuộc sống của mình, đó là dù cho mọi việc có đang tốt đẹp đến đâu đi nữa - đặc biệt là trong mối quan hệ tình cảm - thì tôi vẫn luôn cảm thấy chưa mãn nguyện: Tôi không thể tận hưởng hiện tại vì tôi bị mắc kẹt trong suy nghĩ về điều tiếp theo tôi muốn xảy ra. Tôi cần gieo hạt giống gì để tìm được niềm vui trong những điều tuyệt vời mà tôi đã và đang có?


Câu hỏi này xuất hiện trên một chiếc thuyền máy mà bạn sẽ phải đi khi qua một cái vịnh để đến một trung tâm tu tập yoga nổi tiếng nằm gần Nassau ở Bahamas. Nhiều năm qua, mùa xuân nào tôi cũng đến đây để thực hiện những buổi nói chuyện nhỏ về triết lý cổ xưa của yoga. Tôi hiểu điều Timothy đang nói; chúng tôi đang ở đây, lướt trên những con sóng xanh thẫm của đại dương, chìm trong ngọn gió biển ngát hương điểm xuyết những giọt nước ấm áp - nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi sẽ được ăn bữa tối rất ngon.
“Nào, chúng ta hãy đi vào Bước Một,” tôi hét lên, át tiếng động cơ.
“Bản chất của điều tôi muốn,” Timothy hét lại. Thật không may là Sharon lại ngồi giữa chúng tôi và cô ấy cúi đầu xuống một chút để tránh cuộc đấu khẩu. “Tôi muốn cảm thấy mãn nguyện, tôi muốn cảm thấy thỏa mãn. Tôi muốn có thể tận hưởng khoảnh khắc mình đang ở trong ngay lúc này.”
Tôi nhìn ngắm mặt trời cùng đàn hải âu bay theo chiếc thuyền và nghĩ một lát.
“Nghe này, Tim, bạn biết thần chú nghĩa là gì đúng không?”
“Một dạng câu ngắn bằng tiếng Sanskrit mà các ông nói đi nói lại, vừa lẩm nhẩm vừa lần tràng hạt,” cậu nói.
“Phải. Cách đây khá lâu, khi tôi ở châu Á nói chuyện với một đám đông khán giả, một người đã giơ tay hỏi tôi rằng liệu tôi có thể dạy họ câu thần chú nào không.”
“Thế ông chọn câu nào?”
“Tôi dạy họ câu này:
Dù tôi muốn gì,
Tôi cũng sẽ giúp người khác có được thứ đó trước.
Dù tôi không muốn gì,
Tôi cũng sẽ dừng làm việc đó với người khác trước.”

“Cái này thì có liên quan gì đến khả năng tận hưởng khoảnh khắc mà tôi đang ở trong?”
“Bạn muốn học cách tận hưởng những điều đang xảy ra tại đây và ngay lúc này. Thế thì bạn phải giúp người khác học cách tận hưởng chính điều đó. Chuyện này thì rất đơn giản. Đó chính là học cách biết ơn.
Hãy khuyến khích người khác biết ơn và thể hiện sự biết ơn đó với những người ở xung quanh họ. Ý tôi là, có một chuyện rất phổ biến là khi chúng ta ngồi nói chuyện với một người khác thì họ sẽ phàn nàn về những điều xảy ra trong cuộc sống của họ. Lương không đủ; người bạn đời không trân trọng họ; cái lưng đau khiến hôm nay họ lại khó chịu.
Hãy cố gắng lắng nghe, với sự cảm thông; rồi, nếu có thể, hãy lật ngược cuộc trò chuyện đó và hướng nó sang những điều tốt đẹp đang xảy ra trong cuộc sống của họ. Nếu có vẻ như đối phương chịu lắng nghe thì hãy nói một chút về việc sẽ tuyệt vời hơn biết bao nhiêu cho bản thân họ và cho những người khác nếu họ nói về tất cả những điều tốt đẹp đang xảy ra với họ - những điều mà họ nên cảm thấy biết ơn.
Tất nhiên, trạng thái tâm trí hiện tại của bạn không phải là thứ bạn có thể quyết định, dù nó đang tốt hay xấu. Nó sẽ nảy ra từ những hạt giống mà bạn đã gieo, cách đây một tuần chẳng hạn. Khi bạn khuyến khích người khác biết ơn là bạn đang gieo những hạt giống trong tâm trí mình để được trải nghiệm sự mãn nguyện.
Những hạt giống đó sẽ mở ra rồi đột nhiên, bạn sẽ có thể ở đây, trong khoảnh khắc hiện tại, hoàn toàn nhận thức và trân trọng vẻ đẹp đang xảy ra với bạn ngay lúc này.”
Và một lần nữa, như vẫn thường xuyên xảy ra, có vẻ như chỉ cần nói về cách đúng để khiến mọi thứ xảy ra thôi là đã đủ để nó bắt đầu phát huy tác dụng diệu kỳ ngay lập tức rồi. Cả ba chúng tôi đều ngồi yên lặng và thoải mái. Tay của Timothy rơi qua mạn thuyền, lướt trong dòng nước biển ấm, như thể chẳng còn gì quan trọng nữa.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

Câu hỏi 92


Thi thoảng tôi có cảm giác rằng các mối quan hệ của mình chỉ đơn giản là sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu - tôi quá mệt mỏi với việc thử rồi và tôi cảm thấy thà ở một mình còn hơn, giống như các vị sư hay ni chẳng hạn. Ông có nghĩ việc đó sẽ khiến tôi hạnh phúc không?

Là một nhà sư, tôi nhận được câu hỏi này khá thường xuyên. Những người đang có một mối quan hệ trắc trở - hoặc vừa mới chấm dứt một mối quan hệ trắc trở - không hiểu sao thường mong tôi xác nhận với họ “sự thật” rằng việc có một mối quan hệ thành công là điều bất khả thi. Họ cho rằng đây chính là lý do tại sao mọi người đi tu và bằng một cách nào đó, những người đang chạy trốn khỏi các mối quan hệ sẽ tìm thấy ít nhiều yên bình khi làm như vậy.
“À,” tôi nói với Catherine, “tôi quen biết nhiều vị tăng ni và tôi phải nói rằng có hai loại.”
“Hai loại gì?”
“À, một loại là những người bị tổn thương trong các mối quan hệ. Rõ ràng việc có bạn đời là một trong những niềm vui lớn nhất mà một người có thể có được trong cuộc đời. Nhưng tất cả chúng ta đều biết rằng nó cũng có thể kết thúc trong một sự đớn đau mà chúng ta chưa từng cảm thấy trước đây. Vì vậy, có một vài người hít ma túy vì họ bị tổn thương và họ từ bỏ việc có một mối quan hệ tình cảm.
Theo kinh nghiệm của cá nhân tôi thì những người này thường trở nên mất khả năng tận hưởng cả những mối quan hệ khác nữa: sự nồng ấm giữa những người bạn với nhau; sự khăng khít giữa những người làm cùng một công việc. Họ bắt đầu mất lòng tin vào tất cả các dạng thân thiết.
Nhưng điều tôi quan sát thấy được là thông thường việc này sẽ suy thoái thành một dạng nỗi cay đắng về cuộc đời, chứ không phải là một sự mãn nguyện tĩnh lặng mà chúng ta thường thích tưởng tượng là sẽ tràn ngập tâm trí của các vị tăng ni. Thực sự là có tồn tại những vị đã tìm thấy sự mãn nguyện này - họ là loại thứ hai mà tôi nói đến - nhưng tôi tin rằng đó không phải là do họ chạy trốn cuộc sống.
Ngược lại, họ trân trọng cuộc sống đó và họ trân trọng cuộc sống của những người khác. Họ tận hưởng những mối quan hệ thân thiết trên nhiều mức độ vì họ đã học được cách có một mối quan hệ thành công. Tức là, họ thực sự đã làm theo những lời dạy dành cho các vị tăng ni: những lời dạy rằng chúng ta có thể gieo bất kỳ thứ xinh đẹp nào mà trái tim chúng ta khao khát.
Hãy vươn tay ra giúp đỡ những người cô đơn, dù họ ở đâu, dù họ bao nhiêu tuổi. Hãy gieo các hạt giống cho sự bầu bạn đích thực. Những hạt giống đó có thể chín thành một người bạn đời bằng xương bằng thịt, hoặc chúng có thể chín thành một sự bầu bạn suốt đời với một đấng tối cao nào đó - hoặc thậm chí thành một sự kết hợp của cả hai.
Hãy đi tu nếu bạn nghe thấy tiếng gọi của nó nhưng chỉ khi bạn tìm kiếm vẻ đẹp chứ không phải bạn đang chạy trốn khỏi thất bại của chính mình trong việc học cách gieo một hạt giống. Mọi thứ đều có thể, với các hạt giống.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

GIÀ ĐI CÙNG NHAU

Câu hỏi 93


Tôi đang già đi - mặc dù tôi đã chăm sóc bản thân rất tốt nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy những vết nhão và nhăn trên cơ thể. Tôi sợ rằng chồng tôi sẽ không còn thấy tôi hấp dẫn nữa. Nghiệp có bất kỳ cách gì để tôi giữ dược vẻ ngoài tươi trẻ không?

Đây là một trong những câu hỏi mà nhiều người muốn hỏi tôi nhưng vì một lý do nào đó, họ do dự không hỏi. Tôi nghĩ đôi khi là do họ sợ mình đang nói điều hão huyền, vì điều đó có vẻ như chẳng hề mang tính tinh thần chút nào và việc này sẽ khiến tôi mất hứng.
Nhưng phổ biến hơn là, xin lỗi tôi phải nói thế này, tôi cho rằng mọi người nghĩ việc già đi là không thể tránh khỏi và việc đặt câu hỏi trên là vô ích. Không phải thế đâu.
Clara, chồng cô, Felipe, và tôi đang đi bộ ngoài trời trong một buổi đêm muộn ở Barcelona. Tại đây, tôi vừa mới kết thúc một bài nói chuyện về kinh doanh vào buổi tối. Chúng tôi đang đứng trước một cửa hàng sách trầm trồ trước những cuốn sách được đóng bằng tay của tác phẩm của Cervantes, Don Quixote, một Nhà hiệp sĩ quý tộc tài ba. Nhưng tôi có thể nhận thấy Clara đang không hề nhìn xuyên qua ô cửa sổ lớn bằng kính; cô đang nhìn hình phản chiếu của chính mình trong tấm kính với một vẻ buồn bã và hoang mang.
Tôi lấy một cái bút ra khỏi túi và ve vẩy trước mặt cô.
“Tại sao bạn nhìn thấy một cái bút?”
“Không phải do nó là một cái bút,” cô trả lời đầy tự tin. “Tôi nhìn thấy một cái bút bởi có những hạt giống bút mở ra trong tâm trí tôi. Những hạt giống mà tôi đã gieo trong quá khứ, có thể là khi tôi giúp người khác truyền đạt một điều mà họ cần truyền đạt.”
“Thế tại sao bạn thấy tay bạn như thế này?” Tôi hỏi và chạm vào bàn tay cô. Nó chằng chịt những nếp nhăn và rõ ràng là các khớp đang dần bị viêm.
“Do những hạt giống?” Cô trả lời đơn giản.
“Đúng và không đúng,” tôi trả lời. “Có phải tay bạn lúc nào cũng như thế này không?”
“Không, tất nhiên là không,” Felipe trả lời đầy phẫn nộ. “Clara có làn da đẹp nhất trường đại học; và đôi tay của cô ấy cũng mảnh mai nhất.”
“Tại sao?” Tôi hỏi đơn giản.
“À thì dựa vào những điều chúng ta đã nói,” cô trả lời, “chắc hẳn tôi có những hạt giống để thấy tay mình như thế và thấy người khác thấy tay mình cũng như thế. Lúc đó tôi trẻ, tràn đầy năng lượng sống.”
“Thế chuyện gì đã xảy ra với nguồn năng lượng đó? Các hạt giống đó đi đâu rồi?”
Cuộc sống là một tấm thẻ ghi nợ
Felipe đã sẵn sàng. “Đây là điều mà ông đã nói tối hôm nay. Nó giống việc chúng ta bắt đầu cuộc đời với một tấm thẻ ghi nợ; cứ mỗi giờ trong cuộc đời chúng ta trôi đi thì nó làm tiêu tốn mất một lượng trong tấm thẻ đó và cuối cùng các hạt giống gần như đều biến mất. Chúng ta vẫn có đủ các hạt giống để nhìn thấy một bàn tay - chúng ta vẫn chưa chết - nhưng chúng ta không còn đủ các hạt giống để thấy bàn tay đó đẹp nữa.”
“Là thế sao? Chúng ta khởi đầu với một lượng hạt giống sự sống nhất định rồi chúng ta sử dụng hết ư? Chúng ta không thể có những hạt giống mới sao?”
“À có chứ, về lý thuyết thì chúng ta có thể có chứ,” Carla nói. “Chúng ta biết rằng không có cái gì phát sinh từ hư vô cả: chắc chắn chúng ta đã làm một việc gì đó, ở một nơi nào đó, và việc làm này gieo các hạt giống mà chúng ta đã sử dụng cho đến hiện tại trong cuộc đời chúng ta. Và nếu chúng ta đã gieo được những hạt giống cũ đó thì chắc chắn chúng ta có thể gieo những hạt giống mới nữa.”
“Chúng ta sẽ phải làm gì để gieo những hạt giống đó?”
“Để nhận lại sự sống, chúng ta sẽ phải cho đi sự sống,” Felipe nói đầy tự tin.
“Thế có những cách gì để cho đi sự sống?” Tôi hỏi. “Mỗi người cho tôi ba cách.”
Carla gật đầu. “Vâng, tôi nghĩ chúng ta có thể bảo vệ sự sống. Giúp người già đi lại an toàn. Thật cẩn thận khi lái xe. Cố gắng không ăn những thứ bị giết hại, hay cơ thể động vật.”
Felipe im lặng một lát rồi bổ sung: “Không ủng hộ chiến tranh; chống lại nó, nhưng theo một cách hòa bình. Thăm hỏi người ốm.”
Cậu nghĩ thêm một lát. “Tôi nghĩ là... cả việc đối xử tốt với cơ thể mình nữa. Ý tôi là, nhận ra rằng chúng ta cần một cơ thể để giúp người khác, có trách nhiệm cho cơ thể ăn một cách lành mạnh; rèn luyện cơ thể thường xuyên; và trông chừng các cảm xúc, thứ mà dường như có tác động rất mạnh đối với việc lão hóa của cơ thể. Tôi cho rằng việc chăm sóc cơ thể nói chung có thể là một nghiệp thật sự tốt; nhưng tôi nghĩ rằng nó sẽ còn mạnh hơn nếu lý do bạn chăm sóc bản thân là để bạn có thể giúp nhiều người hơn nữa, trong thời gian dài hơn nữa.”
“Tốt,” tôi nói. “Giờ tôi có vài câu hỏi nữa. Bạn có nghĩ rằng quá trình này có thể kéo dài vô tận không? Ý tôi là - về lý thuyết - bạn có thể gieo các hạt giống sự sống mới đủ để bù đắp lại những hạt giống cũ bị mất đi không? Một người có thể trẻ mãi không?”
Carla gật đầu. “Về lý thuyết thì tôi cho rằng là có. Ý tôi là, nếu đúng là cứ mỗi 24 giờ, các hạt giống mà bạn đã sở hữu bên trong bạn lại mạnh lên gấp đôi thì rõ ràng là có thể gieo các hạt giống sự sống mới nhiều hơn mức được sử dụng.”
“Nhưng có một vấn đề,” Felipe xen vào. “Nó có thể về lý thuyết, nhưng trong thực tế chúng ta chưa từng thấy ai bất tử đang tồn tại cả.”
Tôi đưa qua đưa lại cái bút một lần nữa. “Một con chó không có các hạt giống để thấy đây là một cái bút. Liệu điều đó có nghĩa là cái bút không tồn tại không?”
“À, có thể với những con chó thì nó không tồn tại.”
“Nhưng còn với người thì sao?”
“Với người thì cái bút có tồn tại.”
“Thế thì, về lý thuyết, có thể có một vài người thực sự thấy một số người bất tử đang tồn tại dù cho những người hàng xóm của họ không thấy những người bất tử đang tồn tại, phải vậy không?”
“Đúng thế,” Carla nói; rồi cô dừng lại. “Tôi nghĩ ông phải nói rằng không ai trong chúng ta nhìn mọi người giống hệt như cách người khác nhìn. Tôi không thể nào biết được hai người đang nhìn người mà tôi đang nhìn như thế nào.”
“Phải,” tôi đồng ý. “Như vị thấy đáng mến của tôi từng nói, ‘Có nhiều thứ con vẫn chưa nhìn thấy đâu, con trai!’” Cả Carla và Felipe đều cười, một nụ cười có âm thanh của niềm hy vọng mới ở trong đó.
“Câu hỏi cuối cùng,” tôi nói. “Nếu bạn thực sự có thể thu thập hạt giống sự sống mới đủ để bạn không già đi; và nếu có những người có đủ các hạt giống tốt để thấy bạn không già đi; thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Á,” Carla nói, “tôi nghĩ rằng họ sẽ hỏi bạn làm thế như thế nào. Và rồi họ sẽ bắt chước bạn nếu có thể.”
“Và nếu họ gieo đủ các hạt giống để giữ mãi vẻ trẻ trung thì sao?”
“Thì những người bạn của họ sẽ bắt chước họ. Và nó sẽ tiếp tục lan rộng ra.”
“Về lý thuyết,” Felipe lặp lại, “nó sẽ lan rộng ra gần như vô hạn.”
“Đúng vậy,” tôi đồng ý. “Thế việc đó sẽ gieo bao nhiêu hạt giống?”
“Tôi cho là,” Carla nói, “người chịu trách nhiệm kích hoạt một chuỗi phản ứng lớn đến như thế sẽ gieo gần như một lượng vô hạn các hạt giống.”
“Chính xác. Giả sử nếu chúng ta thành công trong việc giữ mãi vẻ trẻ trung, vì chúng ta đã học cách gieo các hạt giống để được như vậy thì những người khác sẽ bắt chước chúng ta. Chúng ta trở thành một ví dụ sống để những người khác noi theo và điều đó về bản chất khiến chúng ta tươi trẻ và đầy sự sống.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

Câu hỏi 94


Hai vợ chồng tôi đang già đi theo năm tháng. Ông có thể cho chúng tôi một vài lời khuyên về nghiệp để chúng tôi có thể cùng nhau già đi một cách duyên dáng như một cặp vợ chồng không?

“Tôi không thích câu hỏi này,” tôi nhăn mặt với Irina. Cô và chồng, Maxim, đã từ Krasnodar, một thành phố lịch sử ở phía Nam nước Nga, đến tham dự một buổi nói chuyện ở một nhà hát tại Paris. Chúng tôi đang cùng nhau đi bộ xuyên qua khu Montmartre để về khách sạn.
“Tôi gọi đây là ‘câu hỏi đương đầu,”’ tôi càu nhàu.
“Nghĩa là sao?” Irina hỏi.
“Nghĩa là đừng xin tôi lời khuyên về cách đương đầu với những tình huống khó khăn. Hãy hỏi tôi cách làm sao để chấm dứt những tình huống khó khăn. Và rồi sau đó bạn sẽ không còn phải căng thẳng khi tìm cách đương đầu với chúng nữa.
Nếu mọi thứ xuất hiện trong đời chúng ta đều đến từ các hạt giống trong tâm trí thì chúng ta có thể quên việc phải cố gắng đương đầu với những thứ kiểu như già đi cùng người bạn đời. Chúng ta chỉ cần không cho nó xảy ra ngay từ đầu thôi.”
Và rồi tôi nói lại câu hỏi 93 với họ. Vậy thôi. Mọi người, xin đừng đương đầu nữa.
Hãy chấm dứt việc đương đầu
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

Câu hỏi 95


Tôi yêu chồng tôi rất nhiều; hành trình chúng tôi đi cùng nhau thật dài và ngọt ngào. Nhưng tôi có những nỗi lo kinh khủng về việc mình sẽ làm gì nếu ông ấy mất đi. Có nghiệp gì có thể giúp ích trong chuyện này không?

Câu hỏi này đến với tôi trong một chuyến thăm đến thị trấn Princeton, tại nhà một người bạn thân cách trường đại học không quá xa. Khi còn là sinh viên đại học, ông ấy đã dạy cho tôi và giờ ông ấy đang sống quãng đời nghỉ hưu cùng vợ mình, cũng là một người bạn thân. Bà ấy hỏi tôi câu hỏi này khi ông lục lọi ở trên tầng để tìm một hộp sách mà ông muốn cho tôi.
“Đối với tôi,” tôi trả lời, “đây là câu hỏi về toàn bộ tiến trình cuộc đời của một con người.”
“Sao lại thế?” Ann đáp lại.
“Có một chân lý về cuộc đời: một chân lý về việc sự sống đến từ đâu và sống để làm gì.”
“Thế ông nghĩ sao về điều đó?”
Tôi ngồi dịch lên phía trước và cố tìm từ.
“Hãy tưởng tượng bạn là một họa sĩ. Một người bạn đến và nói rằng cô ấy sắp tổ chức một cuộc triển lãm để tôn vinh những sắc màu của mùa thu. Cô đặt mua một loạt các bức tranh về rừng vào mùa thu.
Bạn làm việc hàng tháng trời và hoàn thiện các bức tranh đúng hạn. Bạn đưa chúng đến phòng trưng bày và chúng được treo lên tường. Khách tham quan sẽ đi dọc ba căn phòng thông với nhau, cái này nối tiếp cái kia. Ở đó, những sắc màu tuyệt đẹp của tự nhiên sẽ được phô bày khi chúng chuyển dần từ màu ngọc bích sang vàng rồi đỏ thắm. Căn phòng phía sau treo bức tranh cuối cùng: chồi non xanh đầu tiên nhú lên từ một cành cây cằn cỗi khi mùa xuân đến.
Người bạn của bạn gửi đi các tấm thiệp mời đến buổi triển lãm; đồ ăn nhẹ được đặt mua; xe dành cho khách được xác nhận.
Và rồi, buổi tối được mong đợi từ lâu cũng đến. Mọi người tiến vào trong, từng người một, ai ai cũng mặc những bộ quần áo dạ tiệc sang trọng.
Chỉ có một vấn đề duy nhất là tất cả mọi người đều bị mù. Mù hoàn toàn.”
Ann nhăn mặt. “Ông đang nói cái gì vậy?”
“Tôi đang nói rằng đây chính là cách mà phần lớn mọi người trên hành tinh này sống toàn bộ quãng đời của mình. Họ bước vào từ cửa trước, không nhận thức được những chuyện đang xảy ra xung quanh, đi xuyên qua các sắc màu, và đến tuyệt tác cuối cùng: họ trôi dần từ thời điểm sinh ra cho đến thời điểm chết đi và chẳng có gì xảy ra cả. Họ chẳng trải nghiệm được cái gì cả; họ bỏ lỡ toàn bộ mục đích của thời gian mà họ tại đây.”
“Thế ông miêu tả cái mục đích đó như thế nào?” Ann hỏi.
“Chỉ đơn giản là biết và chia sẻ cái biết đó để giúp người khác nhìn thấy vẻ đẹp tối hậu mà thôi.”
“Và sau đó chúng ta được chết ư? Chúng ta học được một điều giúp chúng ta không sợ cái chết nữa ư?”
Tôi lắc đầu chầm chậm. “Hãy tưởng tượng ra một nơi khác. Một thế giới hoàn chỉnh. Hãy tưởng tượng rằng tất cả mọi người trong thế giới đó đều nói chung một ngôn ngữ.
Và trong ngôn ngữ đó không có từ nào chỉ cái chết cả.
Vì đơn giản là cái thứ mà người ta dùng từ đó để chỉ không tồn tại ở đó.
Nếu mọi thứ đều đến từ các hạt giống thì cái chết cũng đến từ các hạt giống. Hãy học về các hạt giống, nguyên tắc hoạt động của các hạt giống: hãy học về các hạt giống dành cho sự sống và dạy cho những người khác về chúng. Hãy sử dụng sự sống của bạn để trao sự sống cho những người khác.
Rồi sau đó bạn sẽ không chỉ tiếp tục sống mà bạn tiếp tục sống một cuộc sống có ý nghĩa, ý nghĩa cao cả nhất trong tất cả những ý nghĩa. Cứ như thể toàn bộ quãng đời mà bạn đã sống từ trước đến nay đã chết rồi và giờ bạn thức dậy. Bạn bị mù và giờ bạn nhìn thấy các sắc màu.
Hãy học về các hạt giống, nắm vững chúng, và quan trọng nhất là dạy cho những người khác về chúng. Bạn có cả một cuộc đời mới để trông đợi đấy.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

Câu hỏi 96


Vợ tôi mất vài năm trước. Tôi nhớ cô ấy khủng khiếp và đến nay tôi vẫn còn yêu cô ấy. Có bất kỳ nghiệp nào mà tôi có thể tạo để tôi thỉnh thoảng được nói chuyện với cô ấy, biết cô ấy ở đâu và liệu cô ấy có khỏe hay không không?

Lần đầu tiên tôi nhận được câu hỏi này là trước một buổi nói chuyện tại một phòng tập yoga nhỏ nằm ở ngoại ô Buenos Aires, khá gần bờ sông Rio de la Plata. Kể từ đó tôi đã nghe thấy nó hoặc các biến thể của nó ở các quốc gia trên khắp thế giới. Thật buồn khi có quá nhiều mối quan hệ thất bại; nhưng còn buồn hơn rất nhiều khi - mối quan hệ không thất bại - mà một người ra đi, bỏ người kia lại trong cô độc. Thậm chí ngay từ trước khi Karl nói, khuôn mặt của cậu đã cho tôi thấy rằng một chuyện như thế đang diễn ra.
“Chuyện này đưa chúng ta đến với một điều kỳ diệu,” tôi bắt đầu.
“Tôi hiểu,” Karl nói. “Và chắc chắn nó phải cần đến nhiều hạt giống hơn nhiều so với các sự kiện bình thường.”
“Đúng và sai. Nghe này, ngay lúc này chúng ta đang ngồi đây, trong phòng đợi trên tầng hai của phòng tập yoga. Năm mười phút nữa sẽ có người đi lên và nói với tôi rằng họ đã sẵn sàng chào đón tôi ở tầng dưới. Hàng chục ngàn hạt giống mới sắp vươn lên đến phần ý thức của tâm trí tôi và vỡ ra; chúng sẽ tạo ra những bậc cầu thang mà tôi bước xuống, sàn nhà mà tôi bước qua, và tất cả những người mà tôi nhìn thấy trên đường đi.
Vào mọi ngày, trong suốt cả ngày, và ở mọi nơi tôi đến, mọi thứ đều diễn ra y như thế. Nó vẫn là như thế ngay cả khi tôi ngồi đây và chẳng có ai đến bảo tôi đi bắt đầu buổi nói chuyện cả. Trong trường hợp đó, hàng chục ngàn hạt giống mới sẽ mở ra để giữ nguyên bốn bức tường mà chúng ta đang nhìn thấy bao quanh chúng ta ngay lúc này.”
Karl nghĩ một lát rồi gật đầu. “Có lý đấy,” cậu nói. “Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến việc tôi liên lạc được với Ellen?”
“Nó có liên quan đến điều kỳ diệu kia. Ý tôi là, để một điều kỳ diệu xảy ra trong năm phút tiếp theo thì cũng cần một lượng hạt giống y như lượng hạt giống cần để khiến cuộc sống bình thường tiếp diễn trong năm phút tiếp theo. Chỉ là các hạt giống thì khác nhau mà thôi. Và nếu xét từ góc nhìn đó thì cuộc sống bình thường chính là một điều kỳ diệu.”
Khuôn mặt của Karl giãn ra. “Nghe có vẻ như việc nói chuyện với Ellen là có thể. Tôi chỉ cần tìm ra mình phải gieo hạt giống gì và gieo chúng thôi.” Cậu nhìn tôi đầy mong đợi.
“Lúc nào cũng là như thế; chúng ta hãy đi qua Bốn Bước Starbucks nào,” tôi nói. “Bản chất của điều bạn muốn là gì? Hãy nói trong một câu duy nhất thôi.”
“Tôi muốn liên lạc được với vợ tôi, người đã mất ba năm trước.”
“Bước Hai?”
Karl nghĩ một lát nữa. “Có vẻ như với tôi thì phần này khó. Tôi nghĩ là mình sẽ phải tìm một người đang cần vượt qua một trở ngại lớn nhằm có thể giao tiếp được với người khác.”
“Tôi nghĩ là bạn đúng rồi đấy,” tôi đồng ý. “Tôi cũng từng gặp một trường hợp như thế này với một người phụ nữ đến từ Galway; và tôi nghĩ là việc đó có thể giúp ích ở đây. Cô đến nói với tôi rằng cô ấy đã có một trận cãi vã rất gay gắt với mẹ và họ đã không nói chuyện với nhau trong hơn mười năm.
Cô ấy hỏi tôi phải gieo hạt giống gì và tôi bảo cô ấy thực hiện Bốn Bước Starbucks với một người khác cũng đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng trong gia đình. Ngay ngày hôm sau, mẹ cô ấy đã đột nhiên gọi điện cho cô ấy. Chuyện này thực sự khiến tôi càng tin tưởng hơn nữa vào toàn bộ hệ thống Năng đoạn Kim cương.”
Karl im lặng và tôi có thể nói rằng tâm trí cậu ấy đã đi vào Bước Hai rồi. “Được rồi,” cậu nói. “Tôi có rồi. Thực sự giống y như tình huống mà ông vừa miêu tả: trong một gia đình mà tôi quen, một trong những cô con gái đã quyết định công khai mình là người đồng tính. Cô bé mang người yêu về nhà, hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nếu mình cởi mở về các cảm xúc của mình, nhưng kể từ ngày hôm đó, bố mẹ cô bé không chịu nhìn mặt cô bé nữa. Có lẽ tôi sẽ bắt đầu ở đó, tìm cách mở ra những dòng giao tiếp.”
“Bước Hai còn gì nữa không?”
“À, còn. Tôi chọn người bố; và trong buổi nói chuyện đầu tiên, tôi sẽ đưa ông ấy đến một quán Starbucks trong thị trấn, nằm ở đầu kia của đường chính so với nhà của chúng tôi.”
“Bước Ba nào.”
“Dễ thôi, chỉ cần thực sự làm điều đó, đưa ông ấy đến quán Starbucks. Nói chuyện với ông ấy về cô con gái. Giữ trái tim mình ở đúng vị trí: cố gắng giúp đỡ và hiểu rằng ý định giúp đỡ của mình sẽ gieo các hạt giống dù cho kết quả của buổi gặp có là thế nào đi nữa.”
“Đến bước quan trọng nhất nào.”
Karl gật đầu. “Bước Bốn, Thiền Cà phê. Ban đêm, khi nằm xuống đi ngủ, tôi sẽ cố gắng hết sức kéo tâm trí mình ra khỏi những hy vọng và nỗi sợ hãi thường nhật: đẩy nó sang việc nghĩ về người bố đang ngồi trong quán cà phê mà ít nhất đang tưởng tượng rằng sẽ như thế nào nếu mình nói chuyện lại với con gái.
Thế nó sẽ như thế nào?” Cậu hỏi. “Ellen sẽ liên lạc với tôi như thế nào? Nó có rõ ràng không? Tôi có thể kỳ vọng điều gì?”
Tôi mỉm cười. “Những câu hỏi này đưa chúng ta quay trở lại với điều kỳ diệu kia, điều kỳ diệu ẩn trong mỗi ngày chúng ta sống cuộc đời của mình. Chúng ta không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta đi xuống tầng dưới ngay lúc này. Chúng ta chỉ đơn giản là gieo những hạt giống tốt đẹp nhất mà chúng ta có thể gieo. Rồi sau đó, chúng ta có thể tin tưởng hoàn toàn rằng một thứ thậm chí còn tốt đẹp hơn sẽ đến với chúng ta, sẽ trở thành phần tiếp theo của cuộc đời chúng ta.
Bạn có thể dành ra nhiều giờ an tĩnh để tưởng tượng việc nói chuyện với Ellen sẽ như thế nào - nó sẽ có cảm giác như thế nào, nó sẽ xảy ra như thế nào. Nhưng thực tế của nó, khi các hạt giống chín, sẽ còn đẹp hơn cả những gì bạn có thể tưởng tượng trước đó.”
Bốn Bước Starbucks, một lần cuối cùng!
1. Hãy diễn tả điều bạn muốn trong cuộc đời mình bằng một câu duy nhất, thật ngắn gon.
2. Lên kế hoạch bạn sẽ giúp ai đạt được cùng thứ đó, và bạn sẽ dưa họ đến quán Starbucks nào để nói chuyện về nó.
3. Thực sự làm gì đó để giúp họ.
4. Thực hiện Thiền Cà phê : khi bạn đi ngủ, hãy nghĩ về những điều tốt đẹp bạn đang thực hiện để giúp họ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

NHỮNG ĐIỀU CAO CẢ HƠN


Câu hỏi 97


Thỉnh thoảng, khi nhìn vào tình hình thế giới, tôi cảm thấy như toàn bộ cái thứ quan hệ giữa người với người này - đặc biệt là sự gần gũi về mặt thể xác - không thực sự có ích gì cho ai cả mà chỉ là một dạng khoái lạc ích kỷ mà thôi. Ông có nghĩ rằng tôi nên đi theo dòng tư duy này và có thể sẽ trở thành người độc thần không?

Chúng ta có một suy nghĩ tương tự ở câu hỏi 92. Trong câu hỏi đó, một người bạn đã sẵn sàng từ bỏ các mối quan hệ mãi mãi do phải trải qua quá nhiều thất bại đau lòng trong quá khứ. Tuy nhiên, đây lại là một câu hỏi khác - Đối với nhiều người, thế giới là một nơi tràn đầy đau khổ: đói nghèo và chiến tranh. Liệu có phải chúng ta đang vô trách nhiệm không, đặc biệt là trong trường hợp chúng ta đang cố gắng đi theo một con đường tinh thần, khi dành thời gian nói về các mối quan hệ - đặc biệt là sự gần gũi về mặt thể xác - trong lúc những người xung quanh chúng ta đang đau khổ và chết dần chết mòn?
Một người bạn đến từ Thượng Hải, Chuhua, hỏi tôi câu hỏi này khi chúng tôi đi dạo qua khung cảnh rộng lớn của bến Thượng Hải, nằm trên sông Hoàng Phố, một khu vực sầm uất. Chồng cô, Jianmin, cùng đi với chúng tôi ở phía bên kia và đang bế đứa con nhỏ của họ, Rusong. Tôi biết rằng họ quan tâm sâu sắc đến gia đình mình, đặc biệt là đứa nhỏ. Tôi cũng biết rằng họ có niềm tin sâu sắc vào lòng nhân đạo, họ khao khát tột bậc được giúp biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn cho những đứa con của tất cả mọi người. Và tôi biết rằng họ sẽ cân nhắc nghiêm túc câu trả lời của tôi, dù cho có thể - về bản chất - họ sẽ phải từ bỏ mặt thể xác trong mối quan hệ của mình.
“Tâm trí chúng ta có một xu hướng nhất định,” tôi bắt đầu, “một thói quen trong cách nhìn mọi thứ. Tôi không biết chính xác lý do hay hạt giống cho nó là gì nhưng tôi biết rằng - đối với tất cả chúng ta - tâm trí đều có xu hướng coi mọi thứ là thế này hoặc thế kia. Sự gần gũi về mặt thể xác hoặc là có ý nghĩa hoặc là chỉ lãng phí thời gian.
Và như mọi khi, sự gần gũi về mặt thể xác chẳng thế này mà cũng chẳng thế kia, ít nhất là từ phía của nó. Nó là bất kỳ cái gì mà các hạt giống của chúng ta khiến nó thành như thế.
Có lẽ trong tâm lý của con người không động lực gì có thể mạnh hơn động lực tình dục. Thế thì điều bạn đang hỏi chỉ là thế này: Có cách nào sử dụng động lực ấy để phục vụ lợi ích của nhân loại không, hay đó chỉ đơn giản là một nhu cầu thấp kém, giống như việc thèm ăn bánh donut hoặc uống một cốc rượu thôi?”
Chuhua gật đầu. “Chính xác đó là điều chúng tôi muốn hỏi.” Jianmin nói thêm. “Còn một cảm giác này mà cả hai chúng tôi đều có, đó là có thể sử dụng động lực mạnh mẽ này theo một cách tốt đẹp nào đó - tức là mối quan hệ giữa hai chúng tôi có một ý nghĩa cao cả hơn.”
Tôi nghĩ một lát rồi bắt đầu nói ý kiến của mình. “Rõ ràng ham muốn tình dục có thể là một thứ thấp hèn: ngày nào chúng ta cũng thấy nó khiến con người trở nên ngu ngốc đến thế nào - đàn ông và phụ nữ tiêu những đồng tiền họ không có để thu hút người khác; những hy vọng không bao giờ được thỏa mãn khi con người phá hoại toàn bộ cuộc sống của mình vì một người không bao giờ đáp lại; những nỗi đau khôn cùng phát sinh khi con người trở nên bất mãn và phá vỡ một mối quan hệ để tìm kiếm một mối quan hệ khác.”
Ba người chúng tôi đều im lặng trong một lát, bước đi, ghi nhớ, và cùng đồng tình với nhau một cách thầm lặng về nỗi đau mà tình yêu có thể mang đến. Rusong yên lặng, gần như đang ngủ, và Jianmin chuyển đứa bé sang vai bên kia.
Dante có Beatrice
“Nhưng mặt khác, chúng ta được nghe về những mối quan hệ vĩ đại: Jesus và Mary, Dante và Beatrice - và bằng một cách nào đó, ở sâu bên trong, chúng ta cảm nhận được rằng chắc chắn phải có một thứ gì đó quan trọng ở đây, thậm chí có tác dụng cứu cả thế giới. Chúng ta có cùng bản năng đó về mối quan hệ của chúng ta.
Như vậy câu hỏi chỉ còn là: Nó diễn ra như thế nào? Làm thế nào chúng ta có thể biến sự gần gũi thể xác thành một điều cao cả, chứ không chỉ là một khoái lạc hay thậm chí là một thứ hạ thấp chúng ta?”
Tôi mơ hồ chỉ tay về phía những tòa nhà cao tầng ở trung tâm Thượng Hải. “Bạn có nhớ lớp yoga mà chúng ta đã tham gia đầu tuần này không? Chủ đề mà chúng ta đã nói đến, cơ thể bên trong ấy?”
Jiamin gật đầu. “Điểm chính mà tôi còn nhớ là toàn bộ mục đích của yoga nằm ở việc thả lỏng những nút thắt của cơ thể bên trong. Những động tác của yoga giúp chúng ta làm điều đó: ví dụ như vặn ngực giúp thả lỏng nút thắt nằm đằng sau trái tim.”
“Thế lúc đầu thì cái gì đặt nút thắt vào đó?”
“Ông nói rằng chúng ta đã có những nút thắt đó ở cơ thể bên trong từ khi chúng ta sinh ra: chúng bắt đầu hình thành ngay từ trong tử cung, vào tháng đầu tiên mang thai.”
“Thế chúng hình thành như thế nào?”
Chuhua vạch ba ngón tay lên trán cô ấy. “Những nút thắt thắt lại ba đường dẫn chính trong cơ thể: những dòng ánh sáng nhỏ trải dài từ đỉnh đầu xuống đến háng, giữa hai chân. Bên trong những đường dẫn này chảy một nguồn năng lượng, một dạng dòng điện tinh thần - Ấn Độ gọi là prana, còn Trung Quốc gọi là khí. Người Tây Tạng gọi là lung có nghĩa là những ngọn gió bên trong.”
“Tác dụng của nguồn năng lượng này là gì?”
“Một trong những tác dụng của prana đơn giản là giúp cơ thể hoạt động: khi bạn cần nuốt thức ăn, những ngọn gió bên trong này sẽ tụ lại gần cổ họng và cung cấp động lực cho các cơ để chúng chuyển động; khi cơ thể thải ra chất thải, những ngọn gió bên trong sẽ tụ lại ở các bộ phận khác nhau và kích thích các cơ khác nhau để khiến việc đó xảy ra.”
“Nhưng prana còn có một chức năng trọng yếu khác,” Jiamin bổ sung. “Nó đóng vai trò như một phương tiện chuyên chở. Nó hữu hình, nhưng cực kỳ vi tế, và nhẹ như ánh sáng. Khi ngọn gió bên trong chảy đi, nó chở theo nó những suy nghĩ, giống như một con ngựa chở theo người cưỡi ngựa. Trên thực tế, đây chính là nơi cơ thể tiếp xúc với tâm trí: sự hội tụ thần bí giữa thể xác - gồm tất cả những thứ có thể chạm được - và tinh thần, thứ không thể chạm vào.”
“Giờ hãy kết nối điều này với các cảm xúc của bạn đi,” tôi thúc giục Chuhua. “Đâu đó ở chỗ này chúng ta sẽ có câu trả lời cho việc tạo nên một động lực cao cả hơn cho tình yêu thể xác giữa hai con người.”
Cô gật đầu. “Họ nói rằng cơ thể bên trong của chúng ta bị bao phủ bởi một mạng lưới gồm 72.000 đường dẫn khác nhau - có đường dẫn lớn, có đường dẫn nhỏ, tất cả đều có chức năng riêng của nó. Nhưng ba đường dẫn chính này,” cô vạch ba ngón tay lên trán một lần nữa, “cho đến nay là quan trọng nhất.”
Tôi gật đầu và Chuhua nói tiếp. “Khi prana, hay những ngọn gió bên trong, chảy vào đường dẫn ở giữa, chúng ta cảm thấy hạnh phúc và thông suốt. Sức sáng tạo của chúng ta tuôn chảy; tình yêu dành cho mọi người đến một cách dễ dàng; những vấn đề tại nhà hay công ty dễ dàng được giải quyết.”
“Và khi đường dẫn ở giữa chảy,” Jianmin bổ sung, “tâm trí chúng ta ở vào trạng thái suy nghĩ về những điều cao cả nhất: nhìn sâu vào trong gốc rễ của thực tại và thấu suốt rằng tất cả đều đến từ chúng ta, từ những hạt giống bên trong tâm trí của chúng ta - những hạt giống mà chúng ta đã gieo khi chúng ta tốt hoặc xấu với những người xung quanh chúng ta.”
Tôi quay sang Chuhua. “Thế điều gì xảy ra khi prana chảy vào đường dẫn bên trái?”
Cô nhăn mặt. “Những vấn đề. Chẳng hạn như tôi đang ngồi trong quán cà phê, tôi đã ăn một cái bánh rất ngon rồi, và tôi không hề đói, nhưng đột nhiên tôi có một ham muốn rất vô lý là được ăn cái bánh thứ hai. Tôi cho rằng ông có thể gọi đây là ham muốn vô minh.”
Jianmin gật đầu. “Ông thấy đấy, đây chính là điều chúng tôi muốn nói tới khi nói về tình dục. Có phải tất cả chỉ là đường dẫn bên trái không? Ý tôi là - ngoài việc tạo ra những đứa trẻ xinh đẹp như viên ngọc nhỏ Rusong của chúng tôi ở đây - thì nó có bất kỳ ý nghĩa thực sự, bất kỳ mục đích thực sự nào mà có thể giúp tất cả những người khác không?”
“Đó là một câu hỏi rất đẹp, một câu hỏi rất quan trọng,” tôi đồng ý. “Chúng ta hãy tiếp cận nó thông qua đường dẫn bên phải. Điều gì xảy ra khi ngọn gió bên trong chảy sang phía đó?”
“Tôi trở nên tức giận và khó chịu,” Chuhua nói.
“Việc này thì có liên quan gì đến tình dục?”
“Giả sử prana của Jianmin chảy sang bên trái và anh ấy cảm thấy thích được gần gũi tối nay; nhưng có thể tôi lại kiệt sức vì phải trông Rusong cả ngày,” cô nhướn mạnh đôi lông mày về phía chồng, “nên tôi hỏi anh ấy xem có thể đợi đến ngày mai không. Sau đó, có thể anh ấy sẽ tức giận và prana chuyển từ đường dẫn bên trái sang đường dẫn bên phải.”
“Chính xác,” tôi đồng ý. “Còn một vấn đề nữa - vấn đề về những nút thắt. Chúng hoạt động như thế nào?”
Jianmin đặt chéo hai ngón tay lên trên trán. “Trên cơ thể có những vị trí mà ba đường dẫn này giao nhau và tạo nên một nút thắt. Giả sử tôi đang ngồi ở nhà và suy nghĩ rất thông suốt về cách giải quyết một vấn đề ở công ty - prana của tôi đang chạy ở giữa - thì đột nhiên tất cả những suy nghĩ của tôi đổ dồn về việc đưa vợ mình lên giường.
Những ngọn gió bên trong bắt đầu chạy sang bên trái, khiến đường dẫn bên trái bị đẩy và phình lên. Nó chèn vào đường dẫn ở giữa khi chúng giao nhau. Vì vậy, khi tâm trí tôi bị ám ảnh với chuyện tình dục thì tôi mất khả năng suy nghĩ thông suốt.” Cậu mỉm cười với Chuhua, và cô cũng đang đáp lại cậu bằng một nụ cười tinh nghịch, như để nói rằng việc đó không phải lúc nào cũng quá tệ.
“Nhưng hãy đi sâu hơn,” tôi thúc giục họ. “Bạn nói rằng những nút thắt bắt đầu hình thành ngay từ trong tử cung. Ngoài việc khiến Jianmin không giải quyết được những thử thách ở công ty, những nút thắt còn gây ra vấn đề nào khác không?”
Chuhua gật đầu và giờ trông cô thật buồn. “Tôi đã nghe những điều ông nói về việc này, và tôi có thể cảm thấy sự đúng đắn trong những lời nói đó vào những lúc tôi nhìn Ru. Trong những tháng đầu tiên sau khi thụ thai, cơ thể của cháu chẳng khác gì một cái ống nhỏ xíu, dài chưa đến 2,5 centimet. Nhưng bên trong cái ống đó, ba đường dẫn lớn đã được hình thành và prana đã chảy ở đó rồi.
Khi những ngọn gió bên trong đang chảy, những ý nghĩ cũng đang được chở trên những ngọn gió này. Vào thời điểm này, đứa bé có thể không giải được các bài toán nhưng nó thực sự có những ý nghĩ thô sơ. ‘ở đây nóng quá, nóng không chịu được’ đã chảy trong đường dẫn bên phải rồi. ‘Mình muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi cái nóng ngộp thở này’ đã chảy trong đường dẫn bên trái rồi. Và đường dẫn ở giữa, đường dẫn của lý trí và tình yêu, đã đang bị chèn ép rồi, thậm chí ngay trong những tuần mang thai đầu tiên. Việc chèn ép đó tạo ra những nút thắt.”
“Thế khi đó, chuyện gì xảy ra?”
Jianman nói tiếp. “Prana ở giữa bị tắc, giống như việc áp lực nước ngày một tăng lên trong cái ống nước ngoài vườn khi bị thắt nút lại vậy. Cuối cùng, nó đạt đến một điểm mà đường dẫn ở giữa bị vỡ ra, khiến cho có thêm các đường dẫn chảy ra ngoài, sang hai bên cơ thể. Chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ có một mô hình những đường dẫn nhỏ hơn tỏa ra từ mỗi nút thắt, giống như những chiếc nan hoa tỏa ra từ bánh xe đạp vậy.”
“Đó là lý do tại sao họ gọi mô hình đó là.
“Luân xa. Trong tiếng Ấn Độ cổ, nó có nghĩa là bánh xe”
“Ổ, tôi đã từng nhìn thấy những bức tranh đó rồi,” tôi mỉm cười. “Những bông hoa nhỏ đẹp đẽ với đủ màu sắc khác nhau, ở giữa có ghi chữ Sanskrit.”
Jianmin lắc đầu một cách cay đắng. “Không đẹp mà là chết chóc.”
“Chết chóc? Sao lại thế?”
“Prana tích lại ở những khu vực bị chèn ép, xung quanh những nút thắt, xung quanh những luân xa. Theo thời gian, nó sẽ đông lại thành một chất giống như thạch và ở bên trong tử cung, nó giúp hình thành cơ thể một đứa trẻ: thịt, máu, và xương.
Chẳng hạn như ông có thể nhìn vào bảy nút thắt chính - bảy luân xa lớn nhất - và lần ra được sự hình thành những cấu trúc chính trong bộ xương của đứa trẻ. Hộp sọ hình thành xung quanh các luân xa ở trán và đỉnh đầu; những xương chính ở cổ và phần cột sống phía trên hình thành xung quanh luân xa phía sau cổ họng.
Luân xa ở đằng sau cơ thể, phía sau trái tim là nút thắt tệ nhất - ba ngã rẽ của ba đường dẫn chính - và từ đây hình thành toàn bộ xương sườn và phần giữa của cột sống. Đằng sau rốn là một nút thắt nữa và xung quanh nó mọc lên phần dưới của cột sống. Ở dưới cùng của cột sống là một nút thắt khác, và nút thắt cuối cùng nằm giữa hai chân. Hai nút thắt này tạo ra một trong những xương lớn nhất trong cơ thể, xương chậu. Toàn bộ bộ xương - toàn bộ bộ xương bé nhỏ của bé Ru, con trai tôi - hình thành xung quanh các luân xa của nó trong suốt thời gian nó ở trong tử cung của tôi.”
“Thế thì có gì tệ chứ?” Tôi hỏi.
Jianmin nói hết tất cả. “Ông nghĩ mà xem. Những ý nghĩ tiêu cực thắt chặt các đường dẫn ngay từ trong tử cung. Những nút thắt trong các đường dẫn - những luân xa - tạo ra cơ thể hữu hình của chúng ta, cơ thể mà chúng ta ở trong khi ra khỏi tử cung. Vào khoảnh khắc chúng ta rời khỏi tử cung, chúng ta bắt đầu chết. Bất kỳ ai có một cơ thể hữu hình đều phải chết; con trai chúng tôi, Rusong, sẽ phải chết, chỉ đơn giản bởi nó đã được sinh ra.” Khi cậu nói, cậu nắm Rusong chặt hơn nữa, như để cố gắng bảo vệ đứa con khỏi một điều mà dường như không thể tránh khỏi.
“Do đó, ông có thể nói rằng,” Chuhua kết luận, “khiến mình trở thành bất tử là ham muốn của chúng tôi, và cũng là nỗi tức giận của chúng tôi.”
Chúng tôi im lặng thêm một lát, dạo bước xuyên qua một vệt nắng hiếm hoi giữa màu xám bất tận của đám sương mù đang dâng lên từ con sông phía bên phải chúng tôi.
“Giờ thì sao?” Jianmin hỏi. “Tất cả những điều này có liên quan gì đến câu hỏi của chúng tôi: Tình yêu thể xác giữa nam và nữ có bất kỳ ý nghĩa nào cao cả hơn không?”
“Nó có thể đảo ngược,” tôi nói đơn giản.
“Sao?” Chuhua hỏi.
“Quá trình kia có thể đảo ngược. Trong trạng thái nguyên sơ nhất - trạng thái thô, trước cả khi có đường dẫn bên trái và đường dẫn bên phải - chúng ta không có nút thắt nào cả. Chúng ta là những thiên thần, với cơ thể làm bằng ánh sáng, cùng nguồn năng lượng tinh khiết chảy đi chảy lại trong đường dẫn ở giữa.”
“Ông đang nói rằng chúng ta có thể quay trở lại trạng thái đó ư?” Jianmin thì thầm.
“Có thể, và phải như thế, mỗi người chúng ta. Câu hỏi duy nhất là liệu chúng ta có thể cởi những nút thắt đó, xóa đi những luân xa đó, làm tan chảy thịt và xương, khiến chúng trở lại thành ánh sáng như đáng ra chúng phải thế không.”
Tôi nhìn vào mặt Chuhua và tôi có thể thấy một chút sự căng thẳng ở đó. “Ồ, đừng lo,” tôi cười. “Đứa con trai bé bỏng Rusong của các bạn sẽ không biến thành một cái bóng đèn đâu. Hình dạng cơ bản của cơ thể - đầu, tay, chân - vẫn giữ nguyên, chỉ là nó sẽ trở nên tinh tế, đẹp đẽ, không còn sự chết chóc, và đầy tình thương một cách hoàn hảo.”
“Làm thế nào để sự biến đổi đó diễn ra? Làm thế nào chúng ta cởi được những nút thắt?” Jianmin khẩn nài.
“Khá nhiều người biết câu trả lời rồi; trong những cuốn sách cổ, họ gọi nó là Chi nang tab la tsovuor bey. Nó có nghĩa là Để cởi nút, hãy tiến hành từ bên trong, và tiến hành từ bên ngoài nữa.
Tiến hành từ bên trong gần như chính là những việc bạn có thể nghĩ đến: thiền, suy tư, và cầu nguyện - nhằm phát triển trí tuệ và tình yêu thương. Ở đây, một sự thay đổi ở người cưỡi ngựa sẽ thay đổi chính con ngựa: nếu các suy nghĩ của chúng ta nhẹ nhàng thì sẽ khiến những ngọn gió bên trong di chuyển một cách nhẹ nhàng, di chuyển đến nơi chúng ta muốn chúng đến, tức là vào đường dẫn ở giữa - tất cả đều là nhờ sự kết nối giữa luồng gió và những suy nghĩ của chúng ta.”
“Thế tiến hành từ bên ngoài thì sao?” Chuhua hỏi.
“Jianmin đã nói rồi đây. Mục đích ban đầu của yoga cũng như của nhiều bài tập tương tự khác ở châu Á chỉ đơn giản là để khai mở những nút thắt và đưa tất cả những ngọn gió của chúng ta trở lại đường dẫn ở giữa thôi.
Ngoài ra còn có một cách nữa, cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ sâu sắc, có thể dịch chuyển prana này.
Chuhua có thể nhìn ra ngay. “Sự gần gũi thể xác giữa tôi và Jianmin, phải vậy không? Ý tôi là, trong những khoảnh khắc đó, gần như đường dẫn ở giữa của chúng tôi được kết nối với nhau, cứ như thể chúng trở thành một đường dẫn vậy.”
Jianmin gật đầu. “Tất nhiên có sự giải phóng mãnh liệt một nguồn năng lượng rất mạnh mẽ, được đẩy xuyên qua cơ thể.”
Đến lượt tôi gật đầu. “Đúng thế - trong những điều kiện hợp lý, sự hợp nhất về thể xác giữa hai bạn có thể trở thành một điều rất cao cả, thậm chí trở thành một hành động sáng tạo còn cao cả hơn nữa. Nó có thể giúp bạn dịch chuyển toàn bộ prana vào giữa; nó có thể giúp bạn trở thành một thiên thần ánh sáng, với một cơ thể có khả năng cùng một lúc xuất hiện trong nhiều thế giới và giúp vô số người thoát ra khỏi nỗi đau của họ.”
Khuôn mặt của Chuhua ánh lên vẻ chắc chắn. “Ý tôi là, tôi nghĩ đây là điều mà tất cả chúng ta đều cảm thấy ở đâu đó bên trong về sự gần gũi thể xác giữa hai con người: theo một cách nào đó, nó có thể là một việc vô cùng thiêng liêng, mang lại sự sống, một sự sống cao cả hơn…” Những lời nói của cô ấy khiến cả ba chúng tỏi cùng chìm vào im lặng và nhìn ra ngoài con sông.
Khá lâu sau, Jianmin phá vỡ cơn mộng tưởng. “Nhưng ý ông là gì khi ông nói ‘trong những điều kiện hợp lý?’ Tôi cho rằng những điều kiện này chính là thứ mang lại sự khác biệt cho tình dục, giữa việc là một khoái lạc thấp kém và việc là một hành động sáng tạo cao cả hơn.”
“Tôi nghĩ là bạn nói đúng đấy,” tôi đồng ý, “và đó cũng chính là cách nó được miêu tả trong các cuốn kinh cổ. Tất cả đều có liên quan đến ý tưởng về sự tương tác giữa các ý nghĩ của chúng ta với những ngọn gió bên trong của chúng ta hay prana. Nếu prana chảy êm đềm thì các ý nghĩ của chúng ta đều sẽ tốt đẹp, nhẹ nhàng, và đầy trí tuệ. Và nếu chúng ta muốn dịch chuyển loại prana có khả năng đưa chúng ta trở lại thành ánh sáng thì chúng ta có thể làm thế bằng cách xử lý các ý nghĩ của mình.
Khi đó, sự kết hợp sẽ là điều chúng ta đang tìm kiếm: sử dụng sự gần gũi thể xác để dịch chuyển những ngọn gió, đồng thời phát triển những loại ý nghĩ cao cả có khả năng dịch chuyển chúng đến đúng nơi, tức là vào giữa.”
“Thế những ý nghĩ đó là gì?” Chuhua hỏi.
“Chỉ là những điều bạn sẽ nghĩ đến thôi,” tôi trả lời. “Ý tôi là, đầu tiên và trên hết là cảm giác yêu thương và tôn trọng giữa bạn và chồng. Đó là thứ mà ai cũng có thể nhìn ra khi trải đời. Sự gần gũi thể xác giữa hai người mà không thực sự quan tâm lo lắng cho hạnh phúc của nhau sẽ chỉ trở thành một cuộc đấu vật mà thôi, người này đòi hỏi ở người kia những xúc chạm cơ thể chỉ để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.
Cảm xúc sâu sắc nhất trong tất cả các cảm xúc của con người đơn giản chỉ là quan tâm xem liệu người khác có hạnh phúc hay không. Vì vậy, những người bạn đời lý tưởng - những người bạn đời có khả năng biến sự gần gũi thể xác thành hành động sáng tạo cao cả nhất - là những người thực sự yêu thương nhau. Họ là tri kỷ của nhau, họ là người yêu trọn đời của nhau, họ luôn thuộc về nhau; người này được trời định cho người kia. Họ đã dành một phần lớn cuộc đời để phục vụ nhau, tìm hiểu nhau, tôn trọng và yêu thương nhau. Thậm chí ngay từ trước khi diễn ra hành động gần gũi thể xác, họ đã gắn chặt với nhau thành một rồi. Không có cái gì hời hợt cả; cứ như thể họ đã luôn là một, từ rất lâu trước khi họ sinh ra - và có lẽ là như thế thật.”
Lại một khoảnh khắc im lặng đáng yêu, nhìn ra con sông nữa diễn ra. Ngay cả Rusong cũng đang nhìn đăm đăm ra ngoài một cách yên lặng.
“Nên có một cảm giác về mục đích,” tôi nói thêm. “Một ý định, một ý định thần thánh mà bản thân nó mang những ngọn gió đến bến đỗ tối hậu của chúng ở sâu bên trong trái tim.” Tôi gật đầu với Ru. “Nó đưa chúng ta quay trở lại với ý tưởng thay đổi thế giới bằng cách làm gương. Nếu một người trong chúng ta có thể thực hiện thành công điều mà tưởng chừng như bất khả thi thì những đứa con của chúng ta sẽ biết rằng nó là khả thi và nó sẽ cứu cả chúng nữa. Mục đích của sự hợp nhất phải là một sự hợp nhất lớn hơn: chúng ta cần làm điều đó vì thế giới, vì những đứa trẻ trên thế giới.”
“Còn gì khác nữa không?” Jianmin hỏi.
“Tôi nghĩ chỉ cần hiểu rằng tại sao điều bất khả thi lại khả thi là được. Suy cho cùng thì cơ thể của chúng ta cũng chẳng khác gì cái bút. Thứ mà người này thấy là đồ chơi của một con chó thì người khác lại thấy là một dụng cụ để viết; thứ mà dường như luôn là một cuộn dây sinh tử cũng có thể được trải nghiệm không khác gì một cơ thể làm bằng ánh sáng. Tất cả đều phụ thuộc vào các hạt giống của chúng ta.”
Rusong có một thói quen tuyệt vời là thỉnh thoảng lại thốt ra một tiếng “Oooa” nhỏ đầy vui mừng vì những lý do mà chỉ cậu bé mới biết. Và tất nhiên cậu bé chọn khoảnh khắc này.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

Câu hỏi 98


Thỉnh thoảng khi liếc nhìn người bạn đời của mình, tôi có một cảm giác rất đặc trưng là người đó giống như một thiên thần được gửi đến tôi để dẫn đường cho tôi. Ông nghĩ sao về việc này?

Chúng ta đang đi dần về phía cuối cuốn sách và tôi biết có thể bạn đã chán ngán với việc tôi cứ nhai đi nhai lại về các hạt giống và cái bút hết lần này đến lần khác. Nhưng thực sự là chẳng còn gì khác để nói cả. Mọi thứ đều phụ thuộc vào chính ý tưởng đó. Có lần đức Phật đã nói rằng bất cứ lúc nào ngài nói về một thứ gì khác ngoài các hạt giống và cái bút thì tức là ngài đang không thực sự nói điều ngài muốn nói. Và tôi thực sự cũng tin như vậy.
Được rồi, Tom và Kaia không hẳn là một cặp đôi bình thường. Ý tôi là, họ đã kết hôn được gần mười năm và họ nói rằng họ chưa từng cãi vã với nhau. Dù có thể là thế đi nữa thì câu trả lời vẫn vậy. Tôi lấy ra một cái bút và ve vẩy trước mặt Kaia.
“Tom phải hay không phải là một thiên thần được gửi đến để dẫn đường cho bạn?”
Kaia cười. “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Tôi có thể thấy anh ấy là một cái bút hoặc tôi có thể thấy anh ấy là một món đồ chơi.”
Tôi trở nên nghiêm túc. “Đúng thế - bạn có thể thấy cậu ấy cũng chỉ như một chàng trai bình thường mà bạn ngồi cạnh trên máy bay vào một hôm nào đó, hoặc bạn có thể thấy cậu ấy là một thiên thần mà có thể vừa mới rơi từ trên cao vào trong máy bay, và cả hai đều đúng; cả hai đều là thật. Nhưng cho phép tôi hỏi bạn nhé: Cái nào thì thú vị hơn”
“Thiên thần!” Tom và Kaia thốt lên đồng thanh, như họ vẫn thường làm vậy.
“Thế hạt giống là gì?” Tom hỏi. “Làm thế nào tôi có thể thấy cô ấy như vậy trong mọi lúc chứ không chỉ là khi liếc nhìn vào những khoảnh khắc ngẫu nhiên?”
Chúng ta đã nói về điều này ở câu hỏi 9; nhưng chúng ta hãy tiếp cận nó theo một cách khác vì đây là một nơi tuyệt đẹp.
“Những người Tây Tạng có một bài tập tên là Takpay Nelnjor,” tôi bắt đầu. “Yoga Tạo ra và Tin tưởng. Nó có nghĩa là nếu chúng ta muốn đến một nơi mà ở đó, chúng ta có thể tự nhiên nhìn thế giới theo một cách đặc biệt, thì chúng ta có thể gieo các hạt giống bằng cách cố tình nhìn thế giới theo cách đó.”
“Phải làm như thế nào?”
Chúng ta đã đề cập đến điều này ở câu hỏi 20, và có thể bạn sẽ muốn quay trở lại để đọc lại phần đó. Còn với Tom thì tôi nói, “Ý tôi là, bạn hãy bắt đầu từ khoảnh khắc lần đầu tiên bạn gặp Kaia trên máy bay và xem xét toàn bộ khoảng thời gian hai bạn ở bên nhau cho đến hiện tại. Hãy cố tình chọn ra những khoảnh khắc nhất định mà bạn coi là đặc biệt và cố gắng nhìn chúng như vậy. Việc này sẽ gieo các hạt giống để chúng trở thành như vậy trong thực tế.”
“À, khoảnh khắc đầu tiên đúng là ở trên máy bay khi cô ấy được xếp cho ghế ngồi cạnh tôi.”
“Được xếp cho ư? Hay là đã được sắp đặt? Tôi sẽ gọi đây là Trung tâm Tuyển dụng.”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là bạn có thể tạo ra ảo tưởng rằng có những thiên thần âm thầm trà trộn trong toàn bộ dân số và tin tưởng vào nó. Tất nhiên, Kaia là một trong số họ; nhưng nhân viên bán vé của hãng hàng không cũng vậy - cô ấy được Trung tâm Tuyển dụng Thiên thần giao việc vào đúng ngày hôm đó tại đúng quầy bán vé đó để hai bạn có thể gặp nhau.
Kaia tiến vào, nháy mắt với cô ấy (các thiên thần không cần nói nhiều) và hất đầu về phía bạn đang đứng đợi ở một hàng khác. Nhân viên bán vé thiên thần gật đầu và tiến hành trên máy tính một loại phép thuật nào đó của thiên thần để bảo đảm rằng ghế ngồi của Kaia và bạn ở cạnh nhau.”
Các thiên thần luôn âm thầm
“Nhưng thế thì hơi phóng đại, ông không nghĩ vậy sao?” Tom liếc nhìn Kaia. “Ý tôi là, các thiên thần tiến hành một âm mưu lớn đối với tôi và toàn bộ cuộc sống của tôi, chỉ để... gì nào? Giúp tôi khai sáng ư? Khiến tôi hạnh phúc trọn vẹn ư? Bảo đảm rằng tôi sẽ cứu thế giới ư?”
Một sự im lặng chết người.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

Câu hỏi 99


Tôi thấy toàn bộ cái ý tưởng này khá hấp dẫn: Mọi thứ từng xảy đến với tôi cũng như mọi người mà tôi gặp thực ra đều đến từ các hạt giống mà tôi đã gieo trong tâm trí mình bằng cách đối xử tốt hoặc xấu với người khác. Nhưng chồng tôi không thấy nó có lý chút nào và do đó tôi cảm thấy có một khoảng cách được tạo ra giữa hai chúng tôi. Tôi phải gieo hạt giống nghiệp gì để thấy chồng mình hiểu được ý tưởng rằng các hạt giống nghiệp chính là thứ chi phối cuộc sống?


Chúng ta sống trong một thế giới mà mọi người không thực sự tin rằng các hạt giống đang chi phối cuộc sống: con người và thế giới xung quanh chúng ta thực sự được tạo ra từ cách đối xử của chúng ta với những người khác. Chúng ta nói về việc phải tốt đẹp và tất cả chúng ta đều thực sự cố gắng để tốt đẹp nhưng chúng ta lại không hoàn toàn tin rằng những người khiến chúng ta khó chịu ở công ty thực sự được tạo ra từ việc chúng ta thỉnh thoảng lại la mắng những đứa con của mình.
“Về cơ bản thì,” tôi nói với Elena, “bạn không chỉ đang hỏi cách gieo một hạt giống để thấy chồng mình thử điều khiển cuộc sống bằng các hạt giống đâu. Ý tôi là, cũng có thể là tất cả mọi người mà. Nói cách khác, cần loại hạt giống gì để thấy tất cả mọi người trên khắp hành tinh sống theo một nguyên tắc duy nhất: Mọi thứ xảy đến trong cuộc đời tôi đều đến trực tiếp từ việc tôi chăm sóc người khác tốt đến thế nào.”
Elena và tôi gần như đang phải hét lên vì chúng tôi đang ngồi ở hai bên lối đi trên một chiếc xe buýt ồn ào của Nga đang di chuyển lên bờ biển vịnh Neva, nằm ở phía Bắc Saint Petersburg. Ngồi cạnh Elena là đồng nghiệp của cô ấy, Svetlana, người đang tập trung vào cuộc trò chuyện của chúng tôi theo cách mà tôi đoán là cô cũng đang gặp phải vấn đề tương tự ở nhà. Phía sau là rất nhiều các giảng viên đến từ Học viện Năng đoạn Kim cương của chúng tôi, mọi người đang đi đến tham gia một khóa tu về kinh doanh diễn ra ở vùng nông thôn, nơi có có những cánh rừng tuyệt đẹp nằm bên ngoài thành phố.
“Ý ông là,” cô nói bằng một chất giọng rất dễ thương của người Nga, “nếu tôi tìm ra được cách sống trong một thế giới mà hoàn toàn hoạt động dựa vào các hạt giống thì tôi sẽ tự động nhìn thấy Aleksandr hoạt động dựa vào các hạt giống.”
Tôi gật đầu. “Điều tôi muốn nói là, hãy nhớ lại hồi chúng ta còn là những đứa bé con. Tôi lớn lên ở Mỹ tại một bang tên là Arizona trong một thành phố tên là Phoenix. Tôi học trường tiểu học Maryland. Tôi cảm thấy trường tiểu học Maryland giống như là trung tâm của toàn thể vũ trụ vậy. Và tiếng chuông mà họ bật trên loa khi chúng tôi đi vào lớp để học tiết tiếp theo giống như là tiêu chuẩn của tất cả các tiếng chuông báo vào lớp trên khắp thế giới vậy.
Khi chúng ta lớn lên, dần dần chúng ta phát hiện ra có những loại tiếng chuông báo vào lớp khác; và những trường tiểu học khác - những bang khác và những quốc gia khác. Ý tôi là, ngay cả khi đang học tiếng Nga ở trường đại học, tôi vẫn nghĩ nước Nga ở rất xa và tôi sẽ không bao giờ có thể đến đó được. Nhưng giờ tôi ở đây, tại nước Nga, ngồi trên một chiếc xe buýt chứa đầy người Nga mà chẳng khác gì một gia đình.” Tôi giơ tay về phía những chiếc ghế còn lại nằm phía sau chúng tôi. Gia đình này cũng đang dần trở nên hơi om sòm - quá nhiều ponchik, những chiếc bánh ngọt của Nga, ăn cùng với nước cô-ca của Mỹ. Á! Một sự kết hợp hoàn hảo của hai quốc gia.
“Vâng, thật là tốt...” Elena nói, rõ ràng đang cố đưa tôi trở lại với vấn đề mà cô gặp phải với chồng cô ấy.
“Á, bạn thấy đấy, các thế giới đều giống hệt nhau. Ý tôi là, có thể ngay lúc này, khi chúng ta ở đây - là những người trưởng thành - suy nghĩ của chúng ta cũng không khác nhiều so với đứa bé ở trường tiểu học Maryland. Làm sao đây có thể là thế giới duy nhất được? Làm sao mà có rất nhiều ngôi sao trên bầu trời, phải đến hàng tỷ tỷ, nhưng lại không có một trường tiểu học khác ở nột nơi nào đó được? Họ có di chuyển theo những tiếng chuông báo vào lớp giống như chúng ta không?”
“Tôi hiểu điều ông đang nói,” và tôi có thể cảm thấy trí tuệ của người Nga đang xuất hiện, thứ mà chúng tôi đã nhìn thấy ở những người khán giả của chúng tôi trên suốt cuộc hành trình, nó cũng đáng yêu không kém gì chất giọng của họ. “Chắc chắn có những thế giới khác, và chắc chắn có những người di chuyển theo một nhịp điệu khác. Trong vô số thế giới chắc chắn có tồn tại,” cô nhìn lên bầu trời, “chắc chắn có những thế giới mà tư duy của họ đã tiến hóa đến ý tưởng này, ý tưởng rằng thế giới của chúng ta được tạo nên từ cách đối xử của chúng ta với những người khác.”
Svetlana xen vào. “Thế thì câu hỏi thu gọn lại thành, cần những hạt giống gì để thấy một thế giới đầy những người biết đủ để điều khiển cuộc sống của họ bằng các hạt giống? Và thế giới đó sẽ tự động bao gồm cả chồng của Elena và chồng tôi!”
“Đây là một câu hỏi nổi tiếng, và một câu trả lời nổi tiếng, “Tất cả được tóm gọn lại trong... zhivoyprimyer.” Tôi ngồi một lát, cảm thấy khá sốc khi cụm từ tiếng Nga này đột nhiên nảy ra trong đầu tôi, một cách khá rõ ràng, bất chấp việc tôi đã không nghe đến nó trong hơn 30 năm, kể từ những tiết học như tra tấn mà tôi từng tham gia trong các lớp học tiếng Nga ở trường đại học.
“Một ví dụ sống,” Elena phiên dịch.
“Đó chính là hạt giống,” tôi gật đầu. “Hạt giống để thấy cả một thế giới đầy những người đối xử tốt với người khác vì họ biết rằng đó chính là hạt giống cho một cuộc sống hoàn hảo. Việc làm mà giúp gieo hạt giống để thấy Aleksandr điều khiển cuộc đời mình bằng các hạt giống chỉ đơn giản là bản thân bạn phải liên tục ghi nhớ rằng những hạt giống bạn gieo chính là thứ tạo nên thế giới của bạn. Vì khi đó bạn sẽ hành động dựa trên hiểu biết đó - bạn sẽ là một ví dụ sống về một người đạt được các mục tiêu trong cuộc đời bằng cách bảo đảm rất chắc rằng những người khác cũng đạt được các mục tiêu của họ.
Do đó, hãy nhận ra rằng chúng ta đang nói đến một bức tranh lớn hơn về cách bạn sống cuộc đời của bạn. Nó không chỉ là việc bạn đạt được sự độc lập tài chính cho riêng mình bằng cách giúp người khác đạt được sự độc lập tài chính của họ; nó không chỉ là việc bạn duy trì một mối quan hệ tuyệt vời với chồng mình bằng cách quan tâm đến nhu cầu của những người không có ai bầu bạn.
Có những hạt giống nhất định mà bạn cần phải gieo để có được những thứ nhất định mà bạn mong muốn trong cuộc đời. Ở một phạm vi lớn hơn thì mấu chốt là bạn giải quyết tất cả mọi việc bằng cách xác định những hạt giống mình cần và gieo chúng ra. Không còn nữa những nỗ lực vụng về để kiểm soát thế giới bên ngoài: Nếu tôi tìm kiếm một người bạn đời, tôi lên mạng hay đến câu lạc bộ đêm? Cái nào đẹp hơn, son đỏ hay son hồng?
Đơn giản là bạn không còn phải nghĩ như thế nữa. Dù bạn muốn gì, lớn hay nhỏ - tháng này giảm 2 kg hay chấm dứt chiến tranh trên thế giới - thì bạn đều giải quyết từ bên trong bằng cách gieo các hạt giống bên trong bản thân bạn. Sau đó, bên ngoài sẽ tự động thay đổi theo.
Mọi người sẽ nhìn thấy bạn hành động theo cách này, một cách hoàn toàn khác; có thể họ hiểu các nguyên lý nằm đằng sau những hành động của bạn nhưng chuyện dễ xảy ra hơn là họ chỉ cảm nhận được cách hành động của bạn, sức mạnh của một ví dụ sống. Rồi sau đó họ sẽ học theo và nó lan rộng ra.
Phần thưởng là bạn sẽ thấy Aleksandr bắt đầu sử dụng các hạt giống khi bản thân bạn đang sử dụng chúng cho mọi việc trong cuộc đời bạn.”
Người lái xe đột nhiên tạt vào lề và chỉ sang bên trái; vịnh Phần Lan lấp đầy đường chân trời và có một bãi biển nhỏ. Tất cả chúng tôi đều đổ ra để được chạm vào nước và rồi chạy ngay trở lại xe buýt, vừa cười lớn vừa lạnh cóng.
Hãy giúp người khác bằng cách trở thành một ví dụ sống của hạnh phúc
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

Câu hỏi 100


Làm thế nào chúng tôi có thể sử dụng mối quan hệ của mình để giúp thế giới?


Tôi đã dành một phần lớn cuộc đời mình để đi dạy về những điều mang tính tinh thần trên khắp thế giới bởi vì tôi yêu chúng và chúng khiến tôi rất hạnh phúc. Tuy nhiên, tôi vẫn mất một thời gian dài mới nhận ra được thứ mà mọi người thực sự muốn. Gần như có thể thu gọn nó lại thành bốn điều khác nhau.
Đầu tiên, chúng ta muốn được thoải mái về vật chất - đối với tôi, điều này có nghĩa là sự độc lập tài chính. Tôi thích gọi nó là “ôxy tiền.” Tôi không nghĩ rằng phần lớn chúng ta là những người tham lam: rằng chúng ta muốn sống trong một căn biệt thự, sở hữu mười hai chiếc xe hơi đắt tiền và đội những chiếc mũ làm bằng vàng. Nhưng chúng ta muốn có đủ tiền đến mức chúng ta không còn phải nghĩ về tiền nữa.
Khi bạn quyết định đi xem phim, bạn không phải gọi cho rạp phim trước giờ chiếu để bảo đảm rằng có đủ ôxy trong phòng dành cho tất cả mọi người đến xem. Bạn chỉ mặc định rằng không khí sẽ ở đó; nó luôn luôn ở đó, tại bất kỳ nơi nào chúng ta đến. Tiền cũng nên như vậy, đối với tất cả chúng ta. Tất cả chúng ta nên có đủ, và bất kỳ lúc nào nó cũng nên chảy vào một cách êm đềm để chúng ta có thể làm tất cả những việc mà chúng ta muốn làm với cuộc đời mình mà không phải lo lắng về số dư thẻ tín dụng hay những thứ tương tự.
Vậy thì ôxy tiền là mục tiêu #1. Chẳng hạn, bạn không thể thiền nếu bạn không có một nơi tương đối thoải mái để thiền.
Tôi từng một lần thử thiền trong một hang động tại một nơi được gọi là hẻm núi Sycamore ở Arizona; nhưng tôi đã bị đuổi ra ngoài bởi lũ nhện và một loài rắn đuôi chuông cực độc. Để có một nơi tương đối thoải mái và an toàn để thiền thì sẽ mất tiền, không nhiều nhưng một chút.
Tuy vậy, bản thân tiền không làm bạn hạnh phúc: có rất nhiều người giàu có cực kỳ cô đơn. Vì vậy, một cách rất tự nhiên, tôi nghĩ rằng mục tiêu thứ hai mà phần lớn chúng ta đều có là tìm ra người bạn đời đặc biệt của mình, một người sẽ bầu bạn với chúng ta khi chúng ta trải qua từng ngày trong cuộc sống, một người cùng chúng ta lập nên một gia đình nếu chúng ta muốn. Chúng ta muốn tìm thấy họ, giữ họ, và yêu họ điên cuồng trong khoảng 20 đến 30 năm sau buổi hẹn đầu tiên.
Nhưng sự thoải mái của một căn nhà và sự bầu bạn của một người bạn đời sẽ không hoàn toàn dễ chịu nếu chúng ta không có năng lượng hay chúng ta có sức khỏe kém. Do đó, tôi nghĩ rằng mục tiêu #3 của phần lớn chúng ta là giữ được sự trẻ trung và khỏe mạnh để chúng ta có thể thực sự tận hưởng trọn vẹn cuộc sống của mình.
Cho đến hiện tại, bạn đã biết cách đạt được những mục tiêu này. Gieo các hạt giống, sử dụng Bốn Bước, đặc biệt là bước cuối cùng: Thiền Cà phê, vật lộn với tâm trí khi nằm xuống đi ngủ, ép nó nghĩ về tất cả những điều tốt đẹp mà bạn và những người khác đang làm, nhằm chăm bón cho các hạt giống tốt đẹp mà bất kỳ ai cũng có sẵn trong tâm trí mình.
Nhưng còn một mục tiêu nữa cần đạt tới, một nhu cầu có tính người hơn mà mỗi người chúng ta đều khao khát được lấp đầy. Đó là quan tâm đến những người khác: giúp tạo nên một thế giới mà không còn ai đau đớn, không còn ai buồn bã. Nhu cầu có một chỗ nương thân, khao khát được người khác chạm vào, và ham muốn trẻ mãi là những động lực mạnh mẽ trong trái tim của mọi con người; nhưng bên dưới đó, sâu bên trong tâm hồn, là một động lực mạnh hơn tất cả, đó là đem lại mỗi thứ đó, đem lại hạnh phúc, cho tất cả những sinh vật sống khác. Tất cả chúng ta đều muốn là một siêu anh hùng, tất cả chúng ta đều muốn là mẹ của mọi người khác.
Vậy làm thế nào chúng ta có thể sử dụng mối quan hệ của mình để cứu thế giới - để mang lại sự an toàn, thoải mái và hạnh phúc cho mọi người khác trên thế giới? Làm thế nào chúng ta có thể thỏa mãn ham muốn sâu sắc nhất của chúng ta?
Trong hệ thống Năng đoạn Kim cương, chúng ta thỏa mãn các nhu cầu của mình bằng cách gieo các hạt giống và cách duy nhất để gieo các hạt giống là thỏa mãn nhu cầu của những người khác. Khi chúng ta làm việc cho người khác là chúng ta đang làm việc cho chính mình; và cách duy nhất để làm việc cho chính mình là làm việc cho người khác. Đây không chỉ là hai mục tiêu chồng lên nhau; thực ra, chúng là một và ở sâu bên trong, chúng ta cảm nhận được điều này.
Vì vậy, nếu bạn muốn mối quan hệ của bạn giúp được cho thế giới thì tất cả những gì bạn phải làm là biến nó thành một mối quan hệ thành công. Điều tuyệt vời nhất mà cả hai bạn có thể làm cho thế giới là trở thành ví dụ sống; bởi vì suy cho cùng thì mọi người chẳng hề quan tâm đến những gì bạn nói đâu, họ chỉ nhìn những gì bạn làm thôi. Và nếu họ thấy rằng những điều bạn làm có tác dụng thì họ sẽ thử nó cho chính mình.
Cuối cùng thì trách nhiệm lớn nhất của bạn, cũng như cách tốt nhất để bạn có thể giúp cả thế giới, là thành công trong nhiệm vụ khó khăn nhất của toàn bộ cuộc đời một con người: Trở thành một người hạnh phúc, trở thành một cặp đôi hạnh phúc. Mọi người sẽ nhìn theo bạn, và nếu cái thứ hạt giống có tác dụng với bạn cũng như người bạn đời của bạn thì cả thế giới sẽ bắt chước bạn. Theo cách này, chúng ta thay đổi thế giới, giống như một con vi-rút máy tính lan ra rất nhanh, từ người này đến vô số người khác.
Công việc duy nhất của bạn, nếu bạn yêu thế giới này, là hạnh phúc. Và cách duy nhất để hạnh phúc là gieo các hạt giống.
Việc duy nhất của bạn, nếu bạn, nếu bạn yêu thế giới này, là hạnh phúc
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 23 May 2018

Lời kết thúc


Bất cứ ai trong cuộc đời cũng mưu cầu đạt được sự viên mãn trong tất cả các mối quan hệ, nhất là mối quan hệ về tình yêu và hôn nhân gia đình. Một trong phương cách thực hiện nó là gieo hạt tình yêu - dựa trên những Nguyên tắc của Năng đoạn Kim cương và chẳng có gì là ngẫu nhiên cả, những hạt giống tình yêu được chọn lọc, được gieo trồng và chăm bón đúng cách sẽ mang đến những mối quan hệ, sự bầu bạn, một người bạn đời hoàn hảo như người thợ gặt ước muốn bấy lâu.
Quá trình gieo hạt có thể nói là một giai đoạn chuyển tiếp quan trọng trong mỗi cuộc đời con người. Vì thế, nếu người gieo hạt vô tình bỏ quên, không vun tưới cho những hạt giống tình yêu quý giá đó, thì những mối quan hệ cũng sẽ trở nên già cỗi - như hành trình sống của cây cối vậy.
Cách Geshe Michael Roach “luận về tình yêu” dựa trên tinh thần triết học Tây Tạng cổ đại, như một chiếc chìa khóa đa năng có thể mở ra những ô cửa tình yêu đôi lứa cũng như những ô cửa khác về những mối quan hệ khác. Vì đơn giản, bản thể của tất cả các mối quan hệ trong cuộc sống là TÌNH YÊU THƯƠNG.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 26 guests