Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Image
Luận về tình yêu

(Karma of love)


Geshe Michael Roach
Nhà xuất bản Lao động
Hà Tú dịch.
Công ty Sách Thái Hà, 2017


Geshe Michael Roach
Tốt nghiệp xuất sắc Đại học Princeton với một tương lai sáng lạn, tuy nhiên ông đã từ bỏ tất cả để phát nguyện trở thành một tu sĩ Phật Giáo. Sau 20 năm tu học dưới chân các lạt-ma Tây Tạng, Geshe Michael Roach đã nhận được bằng Tiến sĩ Phật học (Geshe) từ Tu viện Sera Mey và là người phương Tây đầu tiên nhận được học vị này.
Trải nghiệm 17 năm làm việc cho một doanh nghiệp kim cương tầm cỡ tại New York, Geshe Michael Roach đã hoàn thiện bài sát hạch về Nguyên tắc nghiệp & Năng đoạn Kim Cương những nguyên tắc về nhân - quả, gieo hạt giống - gặt hái thành công.
Hiện nay, Geshe Michael Roach là đương nhiệm Chủ tịch của Học viện Núi Kim Cương (Diamond Mountain University) do ông thành lập.


Image
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

LỜI NÓI ĐẦU


Tôi lớn lên ở Arizona. Khi còn trẻ, tôi có cuộc sống bình thường, gặp gỡ các cô gái, như bao thanh niên Mỹ khác. Sau khi hết cấp 3, tôi chuyển về phía Đông và học Đại học Princeton. Tôi học rất giỏi, thậm chí còn được Tổng thống trao huân chương tại Nhà Trắng. Có vẻ như cuộc sống của tôi thật đáng mơ ước và tôi đang hướng đến những điều vĩ đại.
Cho đến một hôm, tất cả bỗng thay đổi. Lúc đó, tôi đang ở tại nhà thờ của trường đại học để tham dự một buổi gặp mặt giữa những người tình nguyện muốn làm gì đó nhằm giải quyết nạn đói của thế giới. Vị mục sư nghe điện thoại rồi kéo tay tôi, bảo tôi theo ông vào văn phòng. Sau đó, ông nói với tôi rằng mẹ tôi vừa qua đời. Toàn bộ thế giới đáng mơ ước của tôi, tan thành từng mảnh.
Một lát sau, tôi nhận thêm hai cuộc gọi nữa - một nói rằng em trai tôi đã mất, và một nói rằng bố tôi cũng đã qua đời. Trước nỗi đau khổ cùng cực đó thì việc tiếp tục đi học, hay tiếp tục thực hiện những hoạch định dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi bỏ học và đi đến Ấn Độ để tìm câu trả lời.
Thật may là tôi được gặp các nhà sư Tây Tạng và dần dần, tôi cũng trở thành một nhà sư như họ. Tôi lưu trú tại các tu viện Tây Tạng trong hơn 25 năm, và là người phương Tây đầu tiên trong sáu thế kỷ được nhận bằng Geshe, hay tiến sĩ Phật học, từ Đại học Phật giáo Sera Mey.
Để được nhận nó, tôi đã phải trải qua nhiều bài sát hạch. Ví dụ như một bài, là trong ba tuần, tôi sẽ phải đứng trước hàng trăm nhà sư và trả lời tất cả các câu hỏi của họ, chỉ bằng tiếng Tây Tạng. Vị lạt-ma hướng dẫn tôi tại tu viện, Khen Rinpoche, cho tôi một bài kiểm tra khác: Liệu tôi có thể đến New York, thành lập một công ty kim cương, và kiếm ra một triệu đô-la để chứng minh rằng mình đã am hiểu các nguyên tắc về nghiệp mà tôi đã được dạy ở tu viện không? Khi đã làm được rồi, chúng tôi sẽ trao số tiền đó cho những người tị nạn Tây Tạng để giúp họ trang trải thức ăn và các nhu cầu khác.
Tôi không hề muốn trở lại thế giới thực chút nào nữa, huống chi phải quay lại cái thế giới như ở thành phố New York để thành lập công ty trong một ngành thiếu trong sạch là ngành kim cương, Vì vậy, tôi đã tảng lờ lời khuyên của ông trong nhiều tháng. Tuy nhiên, cuối cùng, những lời nói của ông đã chiến tháng và tôi buộc phải lên đường.
Tôi đã hỗ trợ thành lập một công ty có tên là Công ty Kim cương Quốc tế Andin, và giúp đem về doanh thu hàng năm là 200 triệu đô-la. Gần đây, nó đã được Warren Buffett, một trong những người giàu nhất thế giới mua lại. Với số tiền kiếm được từ công ty này, tôi đã có thể giúp đỡ những người tị nạn cùng nhiều người khác.
Công ty của chúng tôi là một trong những công ty phát triển nhanh nhất trong lịch sử New York và tất nhiên đã thu hút được sự chú ý của nhiều người. Nhà xuất bản Doubleday đã liên hệ với tôi và đề nghị tôi viết một cuốn sách về cách chúng tôi thành công bằng các nguyên tắc về nghiệp - các nguyên tắc về việc giúp đỡ người khác.
Vì vậy, tôi đã viết cuốn sách Năng đoạn Kim cương. Nó được đặt theo tên của một bộ kinh nổi tiếng giải thích về nghiệp cùng khía cạnh kém quan trọng hơn của nó, đó là khái niệm “không” trong Phật giáo. Nó đã trở thành cuốn sách kinh doanh bán chạy trên khắp thế giới, được dịch ra khoảng 25 thứ tiếng, và được hàng triệu người đón nhận; nổi tiếng nhất là bản tiếng Trung và nó đã giúp nhiều người đạt được tự do tài chính.
Từ đó, mọi người bắt đầu mời tôi đến nói chuyện về cuốn sách. Kể từ khi cuốn sách ra đời, tôi cùng các đồng nghiệp tại Học viện Năng đoạn Kim cương đã tiến hành các buổi hội thảo kinh doanh và khóa tu cho hàng ngàn người thuộc nhiều quốc gia. Trong những chương trình này, chúng tôi thường tổ chức những buổi thảo luận nhỏ .có tên là “Trí tuệ cho cuộc sống hàng ngày,” và ở đó, những người tham gia sẽ có cơ hội đặt các câu hỏi có liên quan đến công ty cũng như sự nghiệp của họ.
Một hôm, trong một chương trình ở Trung Quốc, một người phụ nữ đã hỏi rằng liệu tôi có thể trả lời một câu hỏi không liên quan đến kinh doanh mà về mối quan hệ của cô với chồng được không. Liệu các Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương - các nguyên tắc về hạt giống nghiệp - có áp dụng được vào cuộc sống gia đình không? Tôi trả lời rằng, tất nhiên là được; rằng những hạt giống nghiệp trong tâm chúng ta, chịu trách nhiệm cho tất cả mọi thứ và tất cả mọi người xung quanh chúng ta.
Đột nhiên, như thể một con đập vừa bị vỡ, mọi người bắt đầu đưa ra những câu hỏi mà từ lâu bị dồn nén về những vấn để tế nhị nhất liên quan đến mối quan hệ của họ với người bạn đời của mình. Lúc đó, tôi nhận ra rằng quan tâm đến các nhu cầu tâm linh - cũng như các nhu cầu cơm áo gạo tiền - không thôi là chưa đủ. Những mối quan hệ thân mật có lẽ chính là nguồn hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời; và chúng cũng có thể trở thành nguồn đau khổ lớn nhất. Nếu chúng ta muốn hạnh phúc, và nếu chúng ta muốn thế giới hạnh phúc, thì chúng ta phải giải quyết vấn để về mối quan hệ này!
Đáng ngạc nhiên là Phật giáo có rất nhiều lời khuyên dành cho chúng ta về mối quan hệ của chúng ta với người bạn đời. Có hàng ngàn quyển sách vô giá, chứa đựng mọi kiến thức về nguồn gốc của mọi sự vật trong cuộc sống của chúng ta, kể cả thông tin về người bạn đời của chúng ta. Chúng là những giáo lý về hạt giống nghiệp.
Ngoài ra còn có một bí quyết khác, có tên là Đạo Kim cương, xuất hiện từ hàng ngàn năm trước. Nó cung cấp cho chúng ta những phương cách mới vô cùng độc đáo để gắn kết với người bạn đời của mình và cùng với họ đạt được những đỉnh cao tuyệt đẹp không gì có thể so sánh được.
Để đủ tiêu chuẩn viết một cuốn sách Luận về tình yêu, tôi cảm thấy rằng mình là người may mắn nhất so với những nhà sư đồng đạo vì tôi đã trải qua nhiều mối quan hệ trước khi trở thành một nhà sư (phần lớn người Tây Tạng vào tu viện trong độ tuổi từ 7 đến 12). Tôi biết phụ nữ như thế nào - tôi biết những niềm vui mà một mối quan hệ đem lại, cũng như những nỗi đau khổ tột cùng của tình yêu mang lại. Chính bố mẹ tôi cũng đã phải trải qua một cuộc li dị đầy tổn thương, một sự kết hợp tồi tệ giữa việc yêu nhau nhưng không thể ở cạnh nhau.
Và tôi nghĩ điều quan trọng nhất là tôi đã có một mối quan hệ mà tôi cho là thần thánh. Trong những năm sau đó, tôi đã làm vững mạnh thêm trải nghiệm này và đạt được một sự hiểu biết sâu hơn về nó, thông qua hàng ngàn giờ học các giáo lý dưới chân 12 vị thầy vĩ đại của Tây Tạng. Tôi đã được trao cánh cửa bí mật để đi vào những phương pháp tương tác với người bạn đời, và tôi đã dành nhiều năm để dịch cũng như nghiên cứu hàng ngàn trang văn bản cổ nói về những phương pháp này.
Tôi đã nghiêm túc thử làm theo các phương pháp này và đôi khi thu hút sự chú ý không mong muốn của báo chí cũng như sự giận dữ của giới chức tu viện vì một vài người trong số đó cho rằng những kiến thức này không thể được chia sẻ cho đại chúng. Nhưng tôi tin rằng có một thế giới hoàn hảo, tôi tin rằng chúng ta có thể, cùng nhau tạo ra nó, và tôi tin rằng nó bắt đầu và kết thúc bằng một mối quan hệ hoàn hảo - bằng sự hiểu biết về các mối quan hệ giữa các cặp đôi.
Vì vậy, tôi muốn chia sẻ với bạn những gì tôi đã học được để giúp bạn cải thiện mối quan hệ của riêng bạn. Qua nhiều năm, hàng ngàn người từ gần như tất cả mọi nơi trên thế giới đã hỏi tôi những câu hỏi về những mối quan hệ của họ. Tôi đã cố chọn lọc ra 100 câu hỏi phổ biến nhất và trả lời chúng ở đây dựa theo tri thức và trí tuệ cổ xưa của Tây Tạng, kèm theo lời chúc tốt lành đến từ trái tim lạt-ma của tôi. Hy vọng nó sẽ giúp được bạn và con người hoàn hảo kia trong cuộc đời bạn.
Geshe Michael Roach
Rainbow House
Lễ Tạ ơn 2012
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

CÂU HỎI QUAN TRỌNG NHẤT


Câu hỏi 1

Lần đầu tiên tôi có bạn gái là vào năm lớp 6, khi tôi 12 tuổi. Kể từ đó, tôi đã trải qua rất nhiều mối quan hệ - chắc phải đến hàng chục và gần như tất cả đều không có kết thúc tốt đẹp mặc dù khi mới bắt đầu, tôi đã hy vọng rất nhiều, tôi đã nghĩ rằng người này sẽ khác. Tôi đã thử mọi lời khuyên, đọc tất cả các loại sách, nhưng chẳng cái nào có tác dụng cả. Vậy nên với câu hỏi đầu tiên này, ông có thể nói ngắn gọn lý do vì sao cái phương pháp Luận về tình yêu này lại có tác dụng trong khi những cái khác lại thất bại không?

Tôi biết bạn đã thử tất cả mọi thứ, hoặc ít nhất là đã thử rất nhiều thứ để tìm được một mối quan hệ tốt đẹp. Những thứ mà bạn không thử thì bạn cũng đã nhìn người khác thử và thây chúng không đem lại kết quả gì. Thế thì tôi nghĩ là chúng ta có thể đồng ý với nhau rằng, nếu phương pháp Luận về tình yêu có tác dụng thì chứng tỏ, nó là một cái rất khác so với bất cứ thứ gì bạn từng biết đến trước đây. Và đúng là nó như vậy thật.
Trước hết, Luận về tình yêu là một phương pháp có hiệu quả và hiệu quả của nó phát huy trong mọi nơi mọi lúc. Bạn thấy đấy, gần như mọi việc chúng ta làm trong đời, chúng ta đều làm với suy nghĩ rằng nó có thể có tác dụng hoặc không. Ngay cả việc uống thuốc đau đầu cũng vậy. Chúng ta nuốt viên thuốc rồi ngồi xuống và hy vọng nó có tác dụng. Nó có thể có mà cũng có thể không. Thật buồn là tất cả chúng ta đều đã quen với việc mọi thứ chỉ có tác dụng tạm thời: không ai nghĩ đến việc đi ra nhà thuốc, trả lại cho họ lọ thuốc rỗng và đòi lại một nửa tiền vì một nửa số thuốc không có tác dụng. Chúng ta trở nên quen với thất bại; chúng ta biết điều đó sẽ đến vào một lúc nào đó, và tận sâu bên trong, chúng ta tin rằng đó là điều tất nhiên - một thực tế mà chúng ta không thể thay đổi.
Mặc dù vậy, Luận lúc nào cũng sẽ có hiệu quả nếu bạn thật sự am hiểu cách vận dụng nó. Để có được mức độ am hiểu đó, bạn sẽ phải nỗ lực nghiêm túc. Bạn sẽ không thu được gì từ quyển sách này nếu bạn chưa sẵn sàng đón nhận các ý tưởng mới, chưa sẵn sàng suy nghĩ về chúng và hành động theo chúng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, bạn sẽ được học về nguồn gốc thực sự của thế giới xung quanh bạn. Khi đó, bạn sẽ sử dụng những điều mình đã học để tạo nên mối quan hệ mà bạn luôn mơ ước.
Ngay bây giờ, chúng ta hãy đi vào ý tưởng mới, cơ bản nhất mà bạn cần biết: tính “không.”
Tôi giơ một cái bút lên và hỏi bạn, “Cái gì đây?”
“Cái bút,” bạn trả lời rất nhanh.
“Vậy nếu bây giờ có một con chó con đi vào phòng và tôi khua cái này trước mũi nó, nó sẽ làm gì?”
“Tôi cũng chịu, chắc là nó sẽ nhai cái bút.”
“Thế thì con chó coi cái bút là gì?”
“Chúng ta có thể cho rằng nó coi cái bút là đồ chơi.”
Đây chính là bước đầu tiên trong việc am hiểu về tính “không.” Bây giờ chúng ta hãy đi xa hơn một chút!
“Được rồi, vậy ai đúng - con chó hay con người? Thứ này là bút hay là đồ chơi?”
“Tôi nghĩ là cả hai: với tôi, nó là bút; còn với con chó, nó là đồ chơi.”
“Hay lắm! Động vật cũng có quyền mà. Như vậy cả hai đều đúng. Thứ này vừa là bút vừa là đồ chơi, tùy vào người quan sát. Giờ đến câu hỏi khác. Nếu tôi đặt thứ này lên cái bàn ở đây, và cả anh cùng con chó đều ra khỏi phòng, thì lúc này, nó là gì - cái bút hay đồ chơi?”
“Ưm, nếu tôi và con chó đều không ở đây để coi nó là cái này hay cái kia thì tôi nghĩ, chúng ta sẽ phải nói rằng nó không là cả hai - lúc này, nó không là cái bút mà cũng chẳng là đồ chơi. Nhưng nó sẽ có khả năng trở thành cả hai thứ đó, tùy vào việc con chó hay con người bước vào phòng.”
Rồi, bây giờ bạn đã hiểu rồi đó; bạn đã hiểu được ý tưởng rất khó là tính “không.” Đây là ý tưởng cực kỳ cần thiết trong việc tạo ra người bạn đời hoàn hảo. Hãy thử xem ý nghĩa của “không” ở đây là gì nhé. Ở đây, “không” không có nghĩa là mọi thứ đều màu đen, không có gì là không có gì, hay chẳng có là gì quan trọng.
Cái thứ đặt trên bàn sau khi cả người và chó cùng rời khỏi phòng chính là “không”. Bởi vì nó trống không - giống như cái màn hình trắng xóa xuất hiện trước khi chiếu phim vậy. Tất cả mọi thứ xung quanh chúng ta, và tất cả mọi người trong đời chúng ta, đều như vậy: không, trống không, không là gì cả. Khi nghĩ về cô bạn gái cuối cùng của mình, bạn có thể cảm thấy buồn, nhưng với nhiều người khác, họ nghĩ là họ cũng khá được đấy. Họ cũng giống như cái bút kia thôi: vấn đề chỉ là bạn nhìn cái gì - và ai đang nhìn.
“Giờ một tay bạn cầm bút, giơ nó trước mặt, và lấy tay kia chỉ cho tôi xem cái bút đến từ phía của nó hay phía của bạn. Đưa tay từ phía bút đến phía mắt nếu bạn nghĩ cái bút đến từ phía của nó và từ mắt đến bút nếu bạn nghĩ nó đến từ phía bạn.”
Hầu như ai cũng sẽ vẫy tay theo hướng từ mình đến cái bút: “Nó đến từ tôi, nó phải đến từ tôi chứ. Còn đồ chơi thì đến từ con chó.”
“Đúng vậy. Nếu cái bút đến từ phía của nó thì khi đó, con chó sẽ phải coi nó là cái bút... thậm chí có khi vồ lấy nó rồi viết một bài thơ cũng nên - một bài thơ dành cho người bạn gái của nó chẳng hạn, ‘Em có cái đuôi thật đẹp!”’
Vậy ở đây chúng ta đã hiểu: cái bút đến từ phía chúng ta. Bản thân nó chẳng phải là cái bút cũng chẳng phải là đồ chơi; nó trống không, nó không là gì cả. Và khi mình nhìn thấy một cái bút thì chắc chắn nó phải đến từ tâm trí mình.
Nếu thế, có phải chúng ta chỉ cần nhắm mắt lại và ước là cái bút sẽ biến thành một chiếc nhẫn kim cương to đùng không? Thử ngay đi xem thế nào - bạn biết là nó sẽ chẳng có tác dụng gì mà. Một người bạn trai mới tuyệt vời có thể đến từ tâm trí của bạn, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn chỉ cần nhắm mắt và ước thôi là anh ấy sẽ xuất hiện. Chúng ta có thể ham muốn, ước mơ, cầu nguyện bao nhiêu tùy thích, nhưng làm thế chẳng bao giờ trở thành hiện thực được - tất cả những người cô đơn trên thế giới này đều mong ước rằng mình có ai đó, nhưng việc ước thôi không thể khiến người đó xuất hiện.
Vậy tại sao chúng ta nhìn thấy một cái bút? Nó xuất hiện từ tâm trí của chúng ta như thế nào?
Trong tâm trí chúng ta có các hạt giống, gọi là hạt giống nghiệp. Chúng nằm sâu trong tiềm thức của chúng ta, sâu trong tâm trí của chúng ta, đến thời điểm thích hợp, chúng nứt ra, giống như hạt giống cây vậy. Tôi giơ một cái thanh màu đen trước mặt bạn và trong một phần triệu giây, một hạt giống nghiệp trong tâm trí bạn sẽ vỡ ra rồi một hình ảnh rõ ràng về cái bút sẽ xuất hiện. Cái hình ảnh nhỏ bé về cái bút này nhảy ra đứng giữa bạn và cái thanh màu đen kia trong một phần ngàn giây - nhanh đến mức bạn không hề biết là nó đang diễn ra - và thế là bạn nhìn thấy một cái bút.
Và đó là một cái bút thật. Những hình ảnh trong tâm trí có năng lực tốt đến vậy cơ mà. Bạn có thể cầm nó lên và viết.
Bạn có nhận ra chuyện này đang dẫn đến đâu không? Nếu bạn là một người phụ nữ đang tìm kiếm một người bạn đời và có một người đàn ông đẹp trai đang bước vào cửa quán cà phê Starbucks, rồi sau đó hướng về phía bàn của bạn thì anh ta cũng giống y như cái bút đây. Anh ta đến từ một hạt giống trong tâm trí bạn. A! Giờ thì tất cả những gì chúng ta cần phải biết chỉ là cách gieo hạt giống đó nữa mà thôi!
Tóm lại, chúng ta chỉ có thể gieo hạt giống với một người khác. Dù cho chúng ta muốn gì đi nữa thì chúng ta cũng phải cần biết rằng một ai đó khác sẽ nhận được nó trước. Khi chúng ta giúp người khác có được điều họ muốn thì việc này sẽ gieo một hạt giống vào tâm trí của chúng ta để sau này chúng ta cũng sẽ nhận được cùng thứ đó, khi hạt giống chín và vỡ ra.
Điều này hàm ý là bạn có thể gieo người bạn đời tương lai của mình, hoặc thay đổi bất cứ thứ gì bạn muốn về người bạn đời mà bạn đang có - vì tất cả đều xuất phát từ bạn. Bạn chỉ cần biết cách làm điều đó thôi: Để trở thành một nông dân tốt, bạn cần học cách gieo hạt và chăm sóc đúng. Sau đó thì bạn sẽ có mọi thứ.
Vậy câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của bạn, câu hỏi quan trọng nhất, là Đúng, bạn có thể có bất kỷ người bạn đời nào mà bạn muốn, bất kỳ mối quan hệ nào mà bạn muốn, nếu bạn học được cách gieo trồng đúng hạt giống nghiệp ấy. Và đó chính là nội dung của 100 câu hỏi mà bạn tìm thấy trong cuốn sách này. Mỗi lần chúng tôi trả lời câu hỏi của một ai đó là một lần bạn được học thêm một điều về kỹ thuật gieo trồng nghiệp. Vì vậy, điều tôi muốn bạn làm trước tiên là ngồi xuống rồi sau đó đọc toàn bộ cuốn sách từ đầu đến cuối - kể cả những phần nói về những vấn đề mà hiện tại bạn chưa gặp phải.
Trong quá trình đó, bạn sẽ học được mọi điều bạn cần biết về tình yêu. Sau đó, hãy quay lại với các câu hỏi có liên quan đến cuộc đời bạn và lúc này, bạn sẽ sẵn sàng thực hiện các câu trả lời mà bạn tìm thấy ở đây. Đây là một hệ thống mới, một hệ thống hoàn toàn mới, đến từ Tây Tạng cổ đại. Nhưng nếu bạn thực sự am hiểu hệ thống này thì nó sẽ đem lại hiệu quả bất cứ lúc nào - và đó là lý do tại sao nó khác so với tất cả những gì bạn từng thử trước đây.
Nhân tiện tôi cũng xin nói luôn, là gần như tất cả các câu hỏi bạn tìm thấy ở đây đều có liên quan đến các mối quan hệ đôi lứa truyền thống - bạn trai bạn gái, vợ chồng - bởi vì đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi nhận được các câu hỏi này từ khắp nơi trên thế giới. Mặc dù vậy, các nguyên tắc bạn tìm thấy ở đây cũng đã được rất nhiều người áp dụng thành công vào các mối quan hệ khác: gia đình, bạn bè, đối tác làm ăn, đồng nghiệp, và các mối quan hệ với những người đồng giới. Vì vậy, bạn cứ thoải mái sử dụng những nguyên tắc trong Luận về tình yêu trong tất cả các mối quan hệ với những người khác.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, mnghia812003

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

TÌM KIẾM


Câu hỏi 2


Tôi nên tìm người bạn đời của, mình ở đâu?


Một vài năm trước, Ann đã đến gặp tôi và đưa ra một yêu cầu kỳ lạ. (Cũng như mọi phần khác trong cuốn sách này, đây là một câu chuyện có thật, hoặc là vài câu chuyện có thật được ghép lại với nhau, nhưng tên đã được thay đổi để tôn trọng sự riêng tư của các bạn tôi.)
Ann đến từ châu Á nên cô đã sử dụng pháp danh của tôi: “Geshe La, ông là một nhà sư. Ở Trung Quốc, chúng tôi coi các nhà sư Phật giáo là fa li wu bian - họ có những quyền năng tâm linh đặc biệt. Tôi biết nhiều nhà sư có thể thực hiện mo, có thể báo trước tương lai cho những ai cần biết về nó. Và tôi cần biết một điều.”
“Là gì?” Tôi hỏi.
Ann hơi do dự một chút. “Vâng,” cô nói, “tôi cần có bạn trai nhưng tôi không biết tìm anh ấy ở đâu. Tôi nghĩ là mình sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức nếu ông có thể nhìn vào tương lai của tôi một chút và nói cho tôi biết nơi tôi sẽ gặp anh ấy.”
Hơi sững sờ; tôi đang nghĩ đến một câu hỏi kiểu như “Tuần này tôi nên thiền kiểu gì?” Tôi chết lặng một lúc.
“Vậy... bạn nghĩ bạn có thể gặp anh ấy ở đâu?”
“Tôi đang nghĩ mình nên thử lên mạng hoặc đến vũ trường. Vấn đề là, tôi cho rằng bất kỳ anh nào mà tôi gặp trên mạng đều sẽ là một kẻ lập dị - kiểu những anh thích ngồi máy tính hơn là ở bên người yêu ấy. Còn những anh mà tôi gặp ở vũ trường đều sẽ là... ừm, loại mà đến vũ trường. Những người đó khó có thể duy trì một mối quan hệ lâu dài.”
Hiện tại thì không phải lúc nào tôi cũng làm cái việc bói toán này, nhưng tại một tu viện Tây Tạng mà tôi từng sống - ở chính giữa New Jersey - có nhiều nhà sư Mông Cổ rất giỏi việc này. Tôi đã tận mắt chứng kiến họ làm trong nhiều năm, nên nếu có thể giúp được ai đó thì tôi biết cách tạo ra một màn trình diễn thật thuyết phục.
Các nhà sư Tây Tạng bói bằng hai hạt xúc xắc nhưng người Mông Cổ dùng ba. Họ lấy những mẩu xương gần giống hình lập phương của một con cừu và luộc cho đến khi chúng trắng tinh. Bạn ném những mẩu xương lên bàn, xem chúng rơi như thế nào rồi nói cho người kia biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vậy nên tôi cũng ném những mẩu xương cừu lên bàn rồi cúi xuống nhìn, ra vẻ rất “nguy hiểm.”
“Ừm!” Tôi nói, và “hum!” Rồi để “nguy hiểm” hơn nữa, tôi tụng vài câu: “Om manipadme hung! Om manipadme hung!
Sau đó tôi la lên, “A! Ra rồi!”
Ann cúi xuống nhìn những mảnh xương. “Geshe La, tôi sẽ tìm thấy anh ấy trên mạng phải không?”
“Không, không!” Tôi nói với vẻ đầy nghiêm trọng. “Không phải trên mạng đâu! Không thể trên mạng được!”
“Trời,” cô than, “thế chắc là ở vũ trường rồi!”
Tôi cúi xuống nhìn những chiếc xương một cách chậm rãi và xem xét chúng một cách chăm chú. “Không, cũng không phải ở đó; bạn sẽ không gặp anh ấy ở vũ trường đâu!”
“Vậy ở đâu ạ?” Cô hỏi.
Tôi dừng lại, cúi xuống những chiếc xương và nhìn kỹ hơn, rồi sau đó tôi từ từ ngồi thẳng người và nhìn thẳng vào mắt cô ấy. “Bạn cần đến... nhà dưỡng lão!”
“Nhà dưỡng lão?” Ann trố mắt nhìn tôi theo kiểu không thể tin được. Cô im một lúc rồi nói, “Nhưng Geshe La, ông không hiểu rồi.”
“Không hiểu cái gì?” Tôi làu bàu.
“Ý tôi là,” mặt cô ửng đỏ, “ý tôi là... Geshe, tôi muốn một chàng trai trẻ cơ!”
Tôi cười và nói với cô ấy, “Không, chính bạn mới là người không hiểu. Nói cho tôi nghe, tại sao bạn muốn một chàng trai?”
“Vâng,” cô trả lời ngay lập tức, “nhìn vào cuộc sống của tôi mà xem. Tôi có một công việc tốt, văn phòng của tôi ở ngay Manhattan này. Cả ngày tôi làm việc chăm chỉ, tôi thích công việc của mình, hết giờ tôi về nhà. Tôi tự nấu một bữa đơn giản, mất khoảng 45 phút. Sau đó tôi ngồi ăn một mình, mất khoảng năm phút. Rồi tôi rửa bát, mất thêm khoảng 30 phút nữa. Ông thấy đây, tôi dành hơn một giờ để ăn tối, chỉ ngồi ăn một mình, chẳng có ai ngồi đối diện để ăn với tôi, để thích những món tôi nấu, để hỏi tôi ngày hôm nay thế nào.”
“Tức là bạn cô đơn,” tôi nói. “Và điều bạn muốn là có ai đó ở cùng: bạn muốn có người bầu bạn, một người mà bạn yêu quý.”
“Chính xác,” cô thở dài nhẹ nhõm.
“Chính xác,” tôi lặp lại, “đó là lý do tại sao bạn cần đến nhà dưỡng lão. Điều bạn muốn là có người bầu bạn. Vậy thì trước tiên bạn cần gieo một hạt giống nghiệp trong tâm trí dành cho sự bầu bạn đã, rồi hạt giống đó sẽ vỡ ra và bạn sẽ gặp được chàng trai đó, có thể ở bất cứ đâu. Để gieo hạt giống bầu bạn, bạn phải cho người khác sự bầu bạn trước. Và một trong những cách tốt nhất để cho đi sự bầu bạn là đến nhà dưỡng lão.
Hãy đến nhà dưỡng lão, hãy thăm hỏi một cụ già, một người mà không ai muốn đến thăm, một người thở ra có mùi hôi vì hàm răng bị hỏng, một người da dẻ rúm ró và bị lãng quên, một người mà cứ lúc nào bạn đến thăm là lại kể đi kể lại cùng một câu chuyện, “Bà đã kể cho con nghe về người bạn trai thời trung học của bà chưa nhỉ? Giờ anh ấy đẹp trai lắm!”
Bạn không cần phải lúc nào cũng ở bên cạnh bà ấy - chỉ cần thỉnh thoảng đến thăm là được, có thể một tuần một lần hoặc hai tuần một lần. Hãy mang hoa đến cho bà, thỉnh thoảng đưa bà ra ngoài ăn, giúp bà làm thủ tục nhận lương hưu hoặc dọn dẹp phòng cho bà. Nhưng quan trọng nhất là hãy bầu bạn với bà: lắng nghe các câu chuyện của cuộc đời bà, dù cho bà đã kể cho bạn cả trăm lần rồi, và chia sẻ cả cầu chuyện của bà nữa. Bạn sẽ học được nhiều điều từ cuộc đời bà, và bà cũng sẽ có những lời khuyên tốt dành cho cuộc đời bạn đấy.
Khi bạn làm thế là bạn đã gieo một hạt giống bầu bạn, và khi hạt giống đó mở ra, bạn sẽ gặp chàng trai của mình. Nếu hạt giống đã ở đó thì không quan trọng là bạn tìm anh ta bằng cách nào - lên mạng, đến vũ trường, hay chỉ ngồi im trong phòng - anh ấy sẽ đến, anh ấy phải đến. Còn nếu bạn không tạo ra hạt giống mới này thì khi bạn lên mạng hoặc đến vũ trường, có thể bạn sẽ tìm thấy anh ấy, nhưng cũng có thể không, vì trong tâm trí bạn có thể đã có sẵn một hạt giống cũ, hoặc cũng có thể không.”
Thế là Ann, bạn thấy đấy, cô ấy khác hoàn toàn với gần như tất cả những người tôi từng cho lời khuyên. Vì cô thực sự ra ngoài và làm đúng những gì tôi bảo cô.
Vài tháng sau, cô gọi điện cho tôi.
“Geshe La! Có tin vui rồi!”
“Sao?”
“Vâng, tôi đã làm những điều ông bảo, đến với một cụ già. Sau đó, tôi đến San Francisco để dạy một lớp yoga ở đây. Tất cả mọi người đã vào lớp, từng người một, và tôi đang tìm xem có anh ấy ở đây không.”
“Và?”
“Vâng, ông biết đấy, đa phần các lớp yoga toàn là nữ thôi và không có anh ấy!”
Tôi bắt đầu hoang mang. “Nhưng?”
“Rồi đột nhiên, cửa mở ra, khi lớp đã bắt đầu được 5 phút rồi, và một chàng trai xuất hiện ở cửa vì anh ấy đến muộn.”
“Và?”
“Vâng, anh ấy nhìn tôi, ngang qua phòng, và ông biết đấy... như trong phim vậy - như thể tình yêu từ cái nhìn đầu tiên - tôi và anh, anh và tôi. Tất cả chúng tôi ngồi đó và cả lớp đang đợi tôi nói một cái gì đó nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngắm nhìn chàng trai trong mộng này.”
Sáu tháng sau, cô lại gọi cho tôi. “Geshe La, tôi là Ann đây. Ông là một nhà sư đúng không, một nhà sư Phật giáo đúng không?”
“Vâng,” tôi xác nhận.
“Thế... các nhà sư Phật giáo có... các ông có bao giờ chủ trì lễ cưới không?”
Có, chúng tôi có, và tôi đã thực hiện việc này. Đám cưới đó thật đẹp, tràn ngập những chiếc váy màu trắng và những bộ com-lê màu đen, ở đó, tại Manhattan.
Bạn hiểu chứ? Ann không tìm người bạn đời. Ann tạo ra người bạn đời. Khi bạn làm theo những nguyên tắc của trong Luận về tình yêu - tức là các Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương - thì không có gì là ngẫu nhiên cả. Chúng ta quyết định chúng ta muốn gì, một cách rõ ràng, rồi chúng ta giúp người khác đạt được thứ đó trước để gieo một hạt giống nghiệp. Sau đó, mọi thứ sẽ tự diễn ra - không cần phải băn khoăn, lo lắng gì cả. Anh ấy đến và anh ấy trao cho chúng ta sự bầu bạn, bởi vì chúng ta đã trao sự bầu bạn cho người khác.
Vì thế, đừng ngồi đó mà suy nghĩ xem nên đến vũ trường, lên mạng, hay tham gia lớp học yoga. Hãy tìm kiếm những người cô đơn - và khi bạn tìm kiếm, bạn sẽ bắt đầu thấy họ ở khắp mọi nơi: không chỉ những người già cô đơn, mà cả những đứa trẻ cô đơn vì bố mẹ của chúng quá bận rộn, những đồng nghiệp cô đơn ngồi ngay bên cạnh chúng ta ở chỗ làm hay trên xe buýt. Hãy đề nghị được làm bạn của họ, trao cho họ sự bầu bạn, và cứ tiếp tục như thế - hãy biến nó thành sứ mệnh của bạn. Hạt giống sẽ được gieo, và người bạn đời của bạn sẽ đến; không quan trọng là bạn đi đâu.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu Hỏi 3


Tôi nên tìm kiếm điều gì ở một người bạn đời?


Karen, một người thường xuyên tham dự các buổi diễn thuyết của tôi, chặn tôi lại khi tôi đang đi ra bãi đỗ xe ngay sau khi thực hiện xong một bài trình bày dài trước khá đông khán giả ở vùng Tây Nam; tôi thực sự rất mệt, nhưng các trợ lý của tôi nói với cô rằng, cô ấy có thể đi cùng tôi ra chỗ đỗ xe. Chúng tôi gọi là “vừa đi vừa nói” và thật may là họ giúp hai người chúng tôi di chuyển được giữa đám đông.
Tôi đã nắm được đại khái cô muốn nói về chuyện gì. Karen có một mối quan hệ với một chàng trai khá tốt - công việc tốt, tính cách thân thiện - nhưng có vẻ như anh ta muốn chia tay.
Cô nhìn tôi, vẻ mặt không có gì là đau đớn cả, và nói, “Geshe La, mọi chuyện chẳng đi đến đâu cả; chi tiết thì ông biết cả rồi đây. Anh ấy đã bỏ đi. Và giờ tôi lại phải bắt đầu đi tìm, nhưng trước tiên tôi muốn hỏi ông là, ông nghĩ lần này tôi nên tìm kiếm điều gì ở một người bạn đời. Để cho mọi chuyện tốt đẹp hơn ấy...” Giọng cô lạc đi, và tôi thông cảm với cô.
“Nghe này, Karen,” tôi trả lời. “Tôi là một nhà sư, bạn biết điều đó, và tôi cũng biết là bạn biết điều đó, thế nên tôi biết bạn đang nghĩ tôi sẽ nói là, ‘Hãy tìm một người có trái tim nhân hậu - hãy chọn một người tốt. Đừng quan tâm đến việc anh ta trông thế nào, anh ta làm công việc gì hay anh ta có thông minh không.’”
Cô ấy gật đầu như thế đó là tất nhiên. Và có thể đây chính là một phần vấn đề của cô ấy.
“Vậy thì bạn có thể quên hết chúng đi được rồi,” tôi mở lời, “Chẳng sao hết nếu bạn không biết mình đang làm gì, chẳng sao hết nếu bạn đang tìm kiếm nửa kia của mình và bạn không biết bất cứ điều gì về việc làm thế nào để tạo ra nửa kia đó.
Nếu nửa kia của bạn là người mà bạn phải tìm, thì chắc chắn bạn sẽ phải chấp nhận một sự đánh đổi nào đó. Nếu bạn phải tìm người bạn đời của mình thì chắc chắn bạn sẽ tìm thấy một người hoặc là đẹp trai và thông minh nhưng không tốt bụng và ổn định cho lắm, hoặc là tốt bụng và ổn định nhưng không đẹp trai và thông minh cho lắm.
Việc này sẽ khiến bạn đau khổ và bạn sẽ phải quyết định xem bạn có muốn dành phần đời còn lại của mình với một người chỉ có được 75% những điều mà bạn thực sự muốn ở một người bạn đời hay không.”
Cô không nói gì cả nhưng tôi có thể cảm thấy rằng Karen đang có chút không thoải mái... cả cuộc đời mình, cô đã chơi đúng cái trò chơi đánh đổi này.
“Thế có cách nào khác không?”
“Bạn phải thấy rằng đây không phải là cách hoạt động của hệ thống Năng đoạn Kim cương. Ở đây, bạn đang tạo ra người bạn đời của mình - bạn đang chế tạo họ bằng cách gieo đúng các hạt giống nghiệp.
Trước khi bạn tạo ra bất cứ thứ gì khác trong cuộc đời này - một bức tranh, một cái bánh, bất kể thứ gì - trước tiên bạn phải ngồi xuống và suy nghĩ xem bạn muốn nó như thế nào. Bạn suy nghĩ thật cẩn thận và lập ra một danh sách gồm tất cả những điều bạn muốn ở thứ đó, rồi bạn mới tạo ra từng phần của nó theo cách bạn muốn.
Việc tạo ra nửa kia cũng vậy. Hãy lập ra một danh sách những điều bạn muốn và nhớ cẩn thận! Bạn sẽ đạt được đúng tất cả mọi thứ mà bạn cố gắng đạt được. Vì vậy hãy bảo đảm rằng bạn biết mình muốn gì. À, đúng là sau này bạn có thể thay đổi anh ấy nếu bạn quyết định làm thế, nhưng sao phải khổ như vậy?”
Tôi đứng lại, ở ngay đó, trong bãi đỗ xe, và quay lại nhìn thẳng vào mắt Karen. “Hãy giành lấy người đạt được tất cả các tiêu chí” tôi nói. “Hãy chế tạo người đạt được tất cả các tiêu chí. Hãy sử dụng các hạt giống! Bạn nghĩ từ nãy đến giờ tôi dạy bạn cái gì hả?”
“Vâng, vâng!” Cô thổn thức. “Hãy nói cho tôi biết tôi phải bắt đầu từ đâu.”
“Được rồi. Giả sử bạn đang muốn có một người đạt được tất cả các tiêu chí mà tôi vừa đề cập: có trái tim nhân hậu, thông minh, công việc tốt, và... tại sao không chứ?. . . người đúng y như ước mơ của bạn.”
Hãy lập danh sách Những điều mà bạn muốn
Hãy lập danh sách của bạn, rồi sau đó gieo trong tâm trí bạn hạt giống nghiệp dành cho từng tiêu chí mà bạn muốn anh ấy có. Mỗi một tiêu chí này sẽ cần một hạt giống khác nhau, vì mỗi tiêu chí là khác nhau
Trong phạm vi cuốn sách này, chúng tôi sẽ nói đến gần như tất cả các tiêu chí mà bạn có thể muốn người bạn đời của mình có. Nhưng để bắt đầu, sao chúng ta không nói đến những tiêu chí mà Karen muốn nhỉ?
“Được rồi, đầu tiên,” tôi nói. “Nếu bạn muốn có những người thông minh ở xung quanh bạn thì bạn cần gieo hạt giống thông minh. Không khó vì việc thông minh nhất thế giới là tìm ra chính xác thế giới hoạt động như thế nào. Và thế giới hoạt động thông qua những hạt giống nhỏ bé trong tâm trí bạn - nó nẩy ra khỏi những hạt giống này, giống như trường hợp chúng ta đã thấy ở cái bút.
Hãy ghi nhớ điều đó; thường xuyên nghĩ đến nó; mang nó vào tâm trí khi bạn đi xuống phố, khi bạn lái xe. Và nói về nó với những người khác bất cứ khi nào họ có vẻ cảm thấy hứng thú hoặc cần được giúp đỡ. Tất cả những việc làm này đều sẽ gieo các hạt giống thông minh, và khi chúng vỡ ra, bạn sẽ thấy mình được bao quanh bởi những người ngày càng thông minh - kể cả người bạn đời của bạn.
“Hiểu không?” Tôi hỏi. Lúc này chúng tôi đã đang đứng cạnh xe của tôi rồi và tôi đang nhìn chiếc ghế lái một cách nôn nóng.
“Tôi hiểu rồi,” Karen mỉm cười. “Ông nói tiếp đi.” Cô đang lấy ra một quyển sổ nhỏ và ghi chép nghiêm túc. Khi tôi nhìn thấy mọi người làm thế, tôi biết nhiều khả năng họ sẽ thực sự làm theo lời khuyên của tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy hăng hái.
“Được rồi, nếu bạn muốn người bạn đời của mình có công việc ổn định thì rõ ràng bạn phải giúp người khác tìm thấy công việc mà họ đang tìm kiếm - điều này là quá hiển nhiên rồi. Bạn phải giúp bao nhiêu người? Cần bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu. Bạn sẽ biết là đã đủ khi bạn gặp được chàng trai đó và anh ta có một công việc tốt.” Cô gật đầu, cặm cụi viết.
Thế hình thức đẹp thì sao? Chúng ta sẽ nói nhiều hơn về vấn đề này trong phần sau, ở câu hỏi 8. Nhưng với Karen thì tôi nói rằng, “Nói ngắn gọn là, bạn càng giữ được bình tĩnh trong các tình huống căng thẳng hoặc khó chịu - bạn càng giữ được sự thoải mái của mình - thì bạn càng gieo được nhiều hạt giống đẹp, càng gieo được nhiều hạt giống gặp được người yêu lý tưởng.
Với trái tim nhân hậu thì, ừm, vì rất nhiều lý do, đây thật sự là điều quan trọng nhất ở một người bạn đời. Người có trái tim nhân hậu lúc nào cũng biết giúp đỡ mọi người xung quanh. Và điều đó có nghĩa là lúc nào họ cũng đang gieo những hạt giống nghiệp tốt trong tâm trí họ. Nếu bạn đang sống với một người liên tục gieo các hạt giống tốt thì bạn sẽ được ‘thơm lây.”’
Trái tim nhân hậu nhứt là trái tim mà hiểu được tại sao phải tốt - nếu không, khi mọi chuyện trở nên khó khăn, trái tim nhân hậu đó sẽ không chịu được áp lực và không tiếp tục tốt nữa. Để gặp được những người hiểu được tại sao họ phải tốt thì bạn sẽ phải cố hết sức tự mình hiểu điều này!”
“Ông có thể nói cụ thể hơn không?” Cô hỏi.
“Tức là bạn chỉ cần nghĩ về các hạt giống càng nhiều càng tốt. Hãy nghĩ về việc tại sao khi tốt với người khác thì lại có được mọi thứ. Vào cái ngày mà bạn thực sự hiểu được nguồn gốc của mọi thứ thì bạn sẽ hiểu được rằng nền móng nâng đỡ những bức tường của căn phòng mà ngay lúc này bạn đang ngồi chính là tình yêu thương - chứ không phải gỗ, sắt, hay xi măng. Lòng yêu thương khiến thế giới quay vòng, bởi vì mọi thứ chúng ta làm đều quay vòng.”
Cô viết câu cuối cùng bằng nét bút hoa mỹ và đóng mạnh cuốn sổ lại. “Tôi sẽ làm!” Rồi cô mở cửa xe và tiễn tôi mà không nói thêm một lời nào.
Cuộc trao đổi nhỏ ở bãi đỗ xe đó có một kết thúc rất có hậu. Karen đã gieo các hạt giống và tạo ra một người đàn ông khá tuyệt vời: cao hơn người cũ, tinh tế và quan tâm hơn nhiều, và chung tình hơn nữa. Tôi cảm thấy thực sự rất vui khi mọi người đạt được tất cả mọi thứ họ muốn. Đối với tôi, như thể chúng ta xứng đáng với điều đó, tất cả chúng ta. Như kiểu một dạng quyền con người vậy.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

ÁP LỰC THỜI GIAN


Câu Hỏi 4


Tôi và chồng rất yêu nhau, nhưng cả hai chúng tôi đều bận rộn đến nỗi trong nhiều ngày, thời điểm duy nhất mà chúng tôi nhìn thấy mặt nhau là khi đi vào hoặc đi ra khỏi cửa. Làm thế nào chúng tôi có thể dành nhiều thời gian cho nhau hơn?

Đây là vấn đề quan trọng đối với phần lớn chúng ta, nhưng nó không quan trọng đến mức có thể xuất hiện ở phần đầu của cuốn sách. Tuy nhiên, chúng tôi để nó ở đây vì chúng tôi định sử dụng nó nhằm giải thích cho kỹ thuật gieo hạt: chúng tôi gọi kỹ thuật này là “Bốn Bước Starbucks” và bạn sẽ phải sử dụng chúng với mỗi một câu hỏi trong 100 câu hỏi mà bạn tìm thấy ở cuốn sách này. Giờ chúng ta hãy đi vào bốn bước này ngay lập tức.
Thực ra, câu hỏi về “thời gian” này không phải là dành cho tôi, mà là dành cho bạn của tôi, Viet Duong. Lúc đó, cậu ấy đang cùng vợ, Elisha, dẫn một đoàn DCI1 đến Việt Nam và sẽ dừng chân ở Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh. Khi cậu được hỏi thì bảy người chúng tôi đang ngồi thành một hình bán nguyệt trên sân khấu để tiếp nhận câu hỏi của khán giả.
1 Diamond Cutter Institute: Học viện Năng đoạn Kim cương
Viet thậm chí còn không chớp mắt. Cậu giật lấy míc và trả lời ngay. Thật may là người phiên dịch đang ngồi ngay bên cạnh tôi và anh ấy bảo cho tôi biết Viet đang nói gì. Thì tiếng Việt là một trong những ngôn ngữ khó nhất thế giới. Tôi đã cố học rồi đấy chứ nhưng ngay cả câu “Xin chào” tôi cũng không nói được.
“Vậy nếu bạn muốn nhiều tiền hơn,” Viet nói với khán giả, người nghiêng về phía trước trông chẳng khác gì người giảng đạo ngày xưa, “thì bạn phải làm gì?”
“Giúp người khác kiếm tiền,” khán giả đáp lại đồng thanh.
“Còn nếu bạn muốn nhiều thời gian hơn,” Viet mỉm cười, “thì bạn phải làm gì?”
Những cái miệng mở ra nhưng nhanh chóng khép lại. Mọi người nhìn nhau để xem có ai có câu trả lời không. Và một thanh niên trẻ dũng cảm đã đưa ra câu trả lời.
“Giúp người khác có nhiều thời gian hơn?” Anh la lên.
Hãy cho đi những gì bạn muốn
“Đúng rồi!” Viet xác nhận với nụ cười tỏa nắng thường trực trên môi. “Tức là bạn sẽ phải cho người khác một phần thời gian của bạn.
Người phụ nữ đưa ra câu hỏi hơi cau có một chút. Không cần người phiên dịch tôi cũng có thể biết được cô sẽ nói gì: “Nhưng tôi không còn chút thời gian nào để cho đi cả; thế tôi mới phải hỏi anh chứ!”
Viet không nao núng.
“Giống y như trường hợp với tiền thôi, bạn không thấy sao? Chúng ta cho người khác tiền bằng một kỹ thuật phù hợp và việc làm này sẽ gieo các hạt giống để tiền quay trở lại với chúng ta; với số lượng nhiều hơn nhiều. Khi chúng ta không có thời gian - không có đủ thời gian để có thể dành ra một khoảng thời gian chất lượng cho người bạn đời - thì chúng ta phải cho đi thời gian.”
Quý cô Cau có trông vẫn chưa thỏa mãn.
“Nghe này,” Viet nói. “Nếu bạn muốn giải quyết vấn đề của mình theo một cách mới, tức là theo cách của Năng đoạn Kim cương, thì bạn phải nghĩ về việc gieo hạt, dù cho bạn muốn thứ gì trên đời đi nữa. Vậy thì làm thế nào bạn có thể gieo một vài hạt giống cho việc có thêm thời gian? Bạn có thể cho đi một phần thời gian của mình cho ai?”
Quý cô Cau có nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Rồi cô cúi xuống nhìn Viet.
“Tôi có thể giúp chị tôi.”
“Chị của bạn? Chị ấy cần giúp gì?”
“Chị ấy có hai đứa con, thế là anh đủ hiểu rồi đấy. Ngoài ra, chị ấy còn phải dọn dẹp và nấu nướng cho gia đình nữa - rồi cả một công việc toàn thời gian - chị ấy lúc nào cũng mệt mỏi. Chẳng bao giờ có đủ thời gian cả.”
“Tuyệt vời!” Viet thốt lên. “Vậy bạn chỉ cần cho chị ấy một chút thời gian! Bạn có thể đề nghị trông con cho chị ấy vào một buổi tối để chị ấy và chồng đi chơi!”
Quý cô cau có càng cau có hơn. “Tôi đang hỏi anh là làm sao tôi và chồng có thể có nhiều thời gian cho nhau hơn, thế mà anh lại bảo tôi dành chút thời gian ít ỏi của mình để trông con của chị gái ư?”
“Đúng vậy!” Viet mỉm cười. Nhìn hai người như một đôi vậy, người mỉm cười và người cau có. “Chỉ trong vài tiếng thôi mà!”
Lúc này, người phụ nữ bắt đầu lộ vẻ hoang mang. “Cho chị tôi vài giờ thì tôi sẽ có thể có lại vài giờ sao? Nhưng thế để làm gì? Tại sao tôi không giữ lại vài giờ của mình cho xong?”
“À,” Viet cao giọng. “Giờ tôi hiểu vấn đề của bạn rồi. Nghe này, có một điều bạn phải hiểu về các hạt giống. Bạn cho chị gái một vài tiếng trong khoảng thời gian ít ỏi quý giá của mình và nó sẽ quay trở lại nhiều hơn gấp 10 lần!” Nói đến đây cậu ngừng lại và cũng nhìn lên trần. “Tức là, nếu bạn làm điều đó bằng kỹ thuật...” cậu nói thêm.
“Kỹ thuật?” Quý cô Cau có nói, nhưng giống như nhiều người khác hỏi những câu hỏi khó về các Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương, thực ra, cô cũng rất thông minh và thực sự muốn biết. Đây chính là kiểu người thích hợp nhất để học hỏi hệ thống mới này. Họ muốn biết chính xác cách hoạt động của nó trước khi họ bắt tay vào thử. Và khi họ đã thử rồi, họ sẽ trở thành những siêu sao vì họ đã giải quyết được tất cả các câu hỏi của mình.
“Được rồi,” Viet nói và bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. “Giả sử bạn đang có một hạt dưa hấu, một hạt rất tốt. Nó có thể phát triển thành một quả dưa hấu không?”
“Có chứ,” Quý cô Hứng thú nói, “nếu anh gieo trồng nó.”
Viet chỉ vào sàn sân khấu. “Kể cả tôi có gieo trồng ở đây ư?”
“Ổ không,” cô nói. “Ý tôi là anh phải gieo trồng ở đúng nơi - anh phải biết anh đang làm gì. Và nếu anh muốn nó phát triển tốt thì anh sẽ phải biết nhiều thứ khác nữa: với cái loại cây này thì bao nhiêu nước là quá nhiều, bao nhiêu nước là quá ít; ánh sáng mặt trời bao nhiêu; phân bón gì, bao nhiêu.”
Viet gật đầu theo cái kiểu rạng rỡ đặc trưng của cậu. “Đúng vậy. Trong hệ thống Năng đoạn Kim cương, chúng tôi gọi đó là ‘kỹ thuật.’ Nếu bạn biết áp dụng đúng kỹ thuật gieo trồng thì một hạt dưa hấu sẽ tạo nên rất nhiều quả dưa hấu to đẹp. Và nó sẽ phát triển nhanh hơn. Hãy dành một vài giờ để trông con của chị gái bạn bằng kỹ thuật và bạn sẽ lấy lại được nhiều ngày rỗi rãi mà bạn và người bạn đời có thể ở bên nhau.”
Quý cô Cau có bắt đầu dần biến thành Quý cô Phấn khích. Cô lấy ra một cái bút và một tập giấy rồi nhìn Viet một cách kỳ vọng. Tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng tự hào về cậu ta. Bất cứ khi nào tôi nhìn các giảng viên DCI thực hiện công việc của mình trên khắp thế giới, tôi đều cảm thấy vậy.
“Được rồi nhìn đây,” cậu nói. “Kỹ thuật gieo hạt giống nghiệp được gọi là Bốn Bước Starbucks.”
Quý cô Phấn khích trông có vẻ hoang mang.
“Ừ, chúng ta sẽ nói về cái chuyện Starbucks sau,” Viet nói.
“Được rồi, bước Starbucks đầu tiên. Chúng tôi gọi nó là Một câu duy nhất. Hãy diễn tả điều bạn muốn bằng một câu duy nhất, thật ngắn gọn.”
“Tôi muốn nhiều thời gian hơn để ở bên người bạn đời của tôi,” cô trả lời.
“Tốt. Giờ bước Starbucks thứ hai. chúng tôi gọi nó là Kế hoạch. Kế hoạch có hai phần. Đầu tiên bạn phải lên kế hoạch bạn sẽ gieo hạt ở đâu. Khi bạn gieo một hạt giống hoa hoặc một hạt giống cây thì bạn cũng cần chọn đất.
Với một hạt giống nghiệp thì bạn cần những người khác: họ chính là đất để bạn gieo các hạt giống nghiệp của mình. Việc gieo hạt vào chính mình gần như là bất khả thi - bạn cần gieo ở một nơi khác, một người khác. Vì vậy, một phần của bước hai, một phần của kế hoạch, chính là chọn ra người này.
Đó nên là một người muốn chính cái thứ mà bạn muốn.”
“Nhưng chúng ta đã làm như thế rồi còn gì,” cô nói chen vào. “Chúng ta đã chọn chị gái tôi là người cũng khao khát có thêm thời gian.”
“Đúng vậy,” Viet nói. “Và giờ đến bước hai của việc lập kế hoạch, đó là quyết định xem bạn sẽ giúp chị ấy ở đâu. “
“À, tại nhà chị ấy.” cô trả lời. “Tôi không định để những thằng quỷ đó chạy khắp nhà tôi và phá tan nó đâu.”
“Tất nhiên!” Cậu mỉm cười. “Nhưng điều tôi đang nói đến là bạn định ngồi cùng chị ấy ở đâu để nói về toàn bộ ý tưởng giúp chị ấy có thêm thời gian cho chính mình. Đây chính là lúc cần Starbucks đấy!
Hãy gọi cho chị ấy hỏi xem chị ấy có thể đến một quán Starbucks để uống cà phê với bạn trong vài phút không - hãy bảo với chị ấy là bạn cần chị ấy giúp một việc gì đó. Hãy bảo chị ấy mang theo những đứa trẻ.
Quỹ cô Cau có trông có vẻ bối rối. “Những đứa trẻ đó ư? Cũng được nhưng tôi nghĩ chúng không ngồi nguyên một chỗ lâu được đâu. Lần cuối cùng tôi đưa chúng đến Starbucks với mẹ của chúng để tôi có thể nói chuyện với chị ấy thì chúng đã chạy đi và kéo xuống tất cả các túi cà phê đang được bày bán rồi bắt đầu chất ở giữa sàn.”
“Đúng vậy!” Viet nói, cứ như thế điều đó vốn đã nằm trong kế hoạch rồi. “Vậy bước Starbucks thứ hai đã xong: chúng ta đã lập một kế hoạch, chúng ta đã chọn ra được một người và một nơi để giúp người đó.
Nhân tiện, tôi cũng xin nói luôn. Đây chính là lý do tại sao chúng ta nói ‘đến Starbucks’ chứ không chỉ là ‘đến một quán cà phê.’ Nếu bạn muốn hạt giống của mình phát triển tốt và nhanh thì kế hoạch phải càng cụ thể càng tốt: bạn muốn những giờ bạn dành ra để trông con của chị ấy được biến thành các ngày bạn có thể sử dụng để ở bên người bạn đời, và việc này phải có kết quả trong một hai tháng tới.
Vì vậy đừng chỉ nói rằng, ‘Tôi chọn giúp chị của tôi và một lúc nào đó, tôi sẽ liên lạc với chị ấy để nói về việc này.’ Thay vào đó, tôi muốn bạn nói rằng, ‘Tôi chọn giúp chị của tôi, tôi sẽ gọi cho chị ấy và đưa chị ấy đến Starbucks ở phố 4 vào lúc hai giờ chiều thứ Sáu.”
“Tôi hiểu rồi,” Quý cô Hy vọng nói. Cô đang viết lia lịa, một cảnh vẫn thường xảy ra khi những người thông minh được nghe về Bốn Bước Starbucks. Họ đã nhìn ra được tính hợp lý của toàn bộ cách tiếp cận này: nó giải thích được gần như tất cả mọi thứ trên thế giới ngay lập tức và họ cũng cảm thấy giải pháp cho tất cả các vấn đề của mình nên là một giải pháp đem lại lợi ích cho tất cả mọi người xung quanh. “Bước ba?” Cô hỏi.
Viet nhăn mặt trong một giây rồi hỏi một câu đơn giản, “Bạn nghĩ tiếp theo là gì?”
Cô đã sẵn sàng. “Tôi đưa chị ấy đến Starbucks! Tôi nói chuyện với chị ấy về việc giúp chị ấy trông con! Và tôi thực sự giúp chị ấy trông con!”
“Đúng rồi!” Viet thốt lên. “Ý tôi là, bạn có thể gieo một vài hạt giống chỉ bằng việc lên kế hoạch giúp ai đó, nhưng chúng sẽ không được mạnh lắm. Bạn phải thực sự tiến hành kế hoạch của mình thì mới thu được kết quả bạn mong muốn. Toàn bộ bước Starbucks thứ ba chỉ đơn giản có vậy thôi. Hãy gọi cho chị ấy, gặp mặt và nói chuyện về việc bạn có thể giúp chị ấy có thêm thời gian cho bản thân như thế nào, rồi sau đó thực sự giúp chị ấy có được khoảng thời gian đó.”
“Về bước cuối cùng, bước Starbucks thứ tư, tôi nghĩ là…” Viet liếc nhìn tôi qua sân khấu một cách tinh nghịch. “Tôi nghĩ Geshe Michael có thể giúp chúng ta ở bước này!” Khán giả vỗ tay hoan hô nhiệt liệt và rồi họ im lặng nhìn tôi. Míc được chuyển xuống qua từng ghế.
“Vâng, bước Starbucks thứ tư,” tôi bắt đầu, “Nó rất dễ, đó là thiền Cà phê!”
Tôi nhìn khán giả khi người phiên dịch truyền tải nốt nội dung phần cuối. Việt Nam đã trải qua rất nhiều thay đổi nhưng mọi người vẫn khá sắc bén trong những việc có liên quan đến Phật giáo. Họ chưa bao giờ nghe về Thiền Cà phê và nó cũng chẳng có vẻ gì là sẽ giúp họ có thêm thời gian ở bên người bạn đời của mình. Rất nhiều ánh nhìn hoài nghi.
“Được rồi,” tôi ngồi vào ghế của mình. “Sau đây là cách người thầy Tây Tạng của tôi dạy tôi về Thiển Cà phê.
Ông là một lạt-ma siêu phàm, một trong những lạt-ma vĩ đại cuối cùng mà đã hoàn thành tất cả các bài tập ở vùng Tây Tạng cổ. Vào thời người thầy của tôi thì Tây Tạng hoàn toàn bị cách biệt với thế giới bên ngoài. Đừng nói là nhìn thấy ô-tô mà ngay cả đi xe đạp thì ông cũng chưa đi bao giờ. Tu viện của ông cách thị trấn gần nhất hơn 1,6 cây số và nếu có ai cần thứ gì đó thì họ sẽ phải dành ra một phần lớn thời gian của ngày để đi bộ đến đó và đi bộ về.
Sau đó, ông phải chạy trốn khỏi quê hương của mình và sống nhiều năm trong một trại tị nạn ở Ấn Độ. Cuối cùng, ông đến Mỹ. Khi đến đây, ông dành nhiều năm để dạy cho những người tìm đến ông xin được giúp đỡ. Tất cả ông đều làm miễn phí. Nhưng ông cũng biết cách thư giãn và đây là một kỹ năng quan trọng mà tất cả chúng ta cần học.
Rồi vị lạt-ma của tôi cũng khám phá ra ti-vi. Và ông khám phá ra bóng chày. Vì một lý do nào đó, ông trở nên yêu thích đội New York Mets mặc dù trong nhiều năm, đây là một trong những đội có thành tích tồi tệ nhất lịch sử bóng chày.” Tôi không định kể điều này cho các khán giả ở Việt Nam đâu nhưng chính nhờ vị lạt-ma của tôi đã liên tục niệm chú mà cú đánh thấp của Darryl Strawberry đã được kéo lên cao vượt qua hàng rào và ghi điểm trong trận đấu thứ năm thuộc giải vô địch năm 1986 với đối thủ Astros.
“Khi tôi về nhà, đầy mệt mỏi sau 12 tiếng làm việc trong văn phòng ở New York, hai tiếng ngồi trên tàu điện ngầm và xe buýt để về tu viện, tôi nghe thấy tiếng ông ở trên tầng. Ông đang xem một trận đấu.
Giờ tôi không thích ti-vi hay bóng chày nhưng chắc nhiều bạn ở đây biết rằng khi mình đi làm về mệt mỏi thì thật thoải mái nếu được ngồi trước ti-vi và chẳng nghĩ gì cả, đúng không?”
Nhiều người gật đầu và mỉm cười - Việt Nam đúng là một đất nước tràn đầy những nụ cười.
“Thế rồi tôi lê bước qua cửa trước, quăng áo khoác và cặp xuống. Tôi có thể nghe thấy tiếng ông ở trên phòng, ông đang rất thích thú với trận đấu. Và tôi tự nhủ, giá mà mình có thể lên trên đó và xem với ông được nhỉ. Vì các bạn biết đấy, những nhà sư trẻ như chúng tôi thì không được xem ti-vi.
Nhưng tôi có một mẹo, tuy cũ rích nhưng có thể dùng để vào phòng ông. Người Tây Tạng rất thích trà bơ. Họ uống rất nhiều - đôi khi đến 15, 20 tách một ngày. Thế nên việc một đệ tử pha một tách trà rồi mang lên phòng cho vị lạt-ma của mình thì lúc nào cũng hợp tình hợp lẽ.
Vì vậy, tôi đã rót nước, đun sôi, lấy một viên trà đen Trung Quốc, cho vào tách, rồi thêm muối, kem, bơ, và sữa. Múc lên rồi thả xuống khoảng 50 lần để hòa tan trà và bơ - hoặc đơn giản là thả hết vào một bình ép trà kiểu Tây Tạng cổ và ép đi ép lại - rồi đổ ra tách. Chạy lên phòng và gõ cửa. Tôi đã có thể nghe thấy giọng nói êm dịu của Tim McCarver, phát thanh viên yêu thích của tôi ở đội Mets.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, lạt-ma la lên, “Sho!” Nghe như kiểu “Lê cái mông vào đây!”
Tôi bước vào và - theo nghi thức truyền thống - quỳ xuống rồi đặt tách trà bơ xuống chiếc bàn nhỏ phía trước chiếc ghế tựa của ông. Tôi liếc nhìn lên để bảo đảm là ông thật sự đang tập trung vào trận đấu, và ông đang tập trung thật trong khi tay phải thì liên tục lần tràng hạt giống như một chiếc máy giặt đang quay với tốc độ tối đa. Tôi cúi người xuống thấp, nhẹ nhàng di chuyển đến mặt bên của chiếc ghế rồi lùi lại một chút và ngồi trên sàn ở chỗ ông không thể thấy tôi. Có những lúc lạt-ma không chú ý đến tôi trong nửa giờ hoặc hơn - hay ít nhất thì cũng có vẻ như ông không chú ý đến tôi.
Nhưng tối nay, lạt-ma nói ngay lập tức, bằng chất giọng trầm thấp, cộc cằn của ông, “Hôm nay con đã thiền chưa?”
“Dạ, chưa, thưa lạt-ma. Thầy biết đây, sáng nay con phải dậy từ 5 rưỡi, tắm qua một cái rồi chạy xuống phố để bắt xe buýt - từ sáng đến giờ con chẳng được nghỉ chút nào và con cũng vừa mới về đến nhà thôi.”
“Con phải thiền,” ông gằn giọng nhưng vẫn không rời mắt khỏi trận đấu bóng chày.
“Bây giờ ấy ạ?” Tôi than.
“Bây giờ.”
Tôi đứng lên, đang định đi xuống dưới tầng, vào căn phòng nhỏ bé của mình, thì ông nắm lấy tay tôi và kéo về phía chiếc ghế sô-pha bằng vàng của ông. “Ở đó,” ông lại gằn giọng, đẩy tôi qua để tôi không chắn tầm nhìn của ông. “Ngồi ở đó.”
Giờ thì có một điều bạn phải biết về chiếc ghế sô-pha của lạt-ma. Một nhà tài trợ giàu có đã tặng nó cho ông. Nó được làm thủ công và cần khoảng một năm để hoàn thành. Cả tay và chân ghế đều được làm bằng gỗ sồi đen bóng, còn nệm thì thuộc loại đắt tiền, trông giống như lụa, màu vàng sáng, có các sợi vàng được đan vào bên trong.
Chiếc sô-pha đã ở đó, ở một bên phòng của ông trong nhiều năm rồi, và chưa ai từng ngồi lên nó, kể cả lạt-ma. Trừ một lần Đạt-lai Lạt-ma đến thăm ngôi đền của chúng tôi trong vài giờ và ngài đã ngồi lên nó.
Thỉnh thoảng một vị lạt-ma sẽ bảo bạn làm một điều gì đó sai trái, chỉ để xem xem liệu bạn có ngu ngốc đến mức thực sự làm điều đó không. Và nếu bạn thực sự làm điều đó thì họ sẽ la mắng bạn, hoặc - tại tu viện, khi đó là việc lớn - họ sẽ dành cho bạn Hình phạt Tràng hạt.
Bạn nghĩ tràng hạt chỉ dùng để cầu nguyện thôi sao? Thế thì hãy dành thời gian đi xung quanh tu viện của chúng tôi và lắng nghe câu “Thương cho roi cho vọt” phiên bản Tây Tạng. Bạn sẽ nghe thấy tiếng vun vút của một chuỗi tràng hạt đang được quay mạnh hết sức bình sinh, rồi sau đó, một nhà sư trẻ sẽ chạy ra khỏi cửa, vừa đi vừa xoa đầu một cách buồn bã.
Ý tưởng ở đây là thầy của bạn sẽ dùng tràng hạt quất vào đầu bạn một vài lần nếu như bạn hư. Việc làm này sẽ để lại một hàng những vết thâm đỏ, hình tròn nhỏ, ngang trán và tất cả những người bạn sẽ chế giễu bạn trong vài giờ - “Ha ha ha! Nhìn xem ai bị Hình phạt Tràng hạt này!”
Tôi lấy tay che đầu, giả vờ mình chỉ đang gãi hay làm gì đó thôi. “Không sao đâu thưa lạt-ma, con có thể thiền ở tầng dưới, trong phòng con cũng được mà.”
“Ngồi lên ghế đi,” ông lại gằn giọng. Giờ thì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi lên ghế; nếu một lạt-ma phải bảo ba lần thì kiểu gì bạn cũng sẽ bị phạt.
Tôi ngồi lên ghế đợi trong khi lạt-ma tập trung vào một hiệp đấu đặc biệt quan trọng của trận bóng chày. Đột nhiên, “Nằm xuống ghế đi!”
Mọi chuyện đang trở nên ngày càng nghiêm trọng. Ở châu Á có một vấn đề liên quan đến bàn chân. Tại nhiều nước châu Á, bạn không được phép để bàn chân chỉ vào bất kỳ thứ gì: Tôi vẫn nhớ hồi tôi ở Băng Cốc thăm Chùa Ngọc Phật thì ở đâu tôi cũng thấy những tấm biển đề chữ “Cấm để bàn chân chỉ vào đức Phật!” Nằm xuống ghế có nghĩa là tôi phải để bàn chân chỉ vào một đồ vật nào đó của lạt-ma, và đây chính là một cách tuyệt vời nữa để phải chịu Hình phạt Tràng hạt.
“Dạ, thưa lạt-ma, giờ con có thể ngồi đúng theo tư thế hoa sen mà, con vẫn ngồi như thế.”
“Nằm xuống!” Tôi nằm xuống.
Lạt-ma rung chuông, và một đệ tử khác, một nhà sư Tây Tạng trẻ tuổi, chạy lên cầu thang.
“Pha cho Mike một tách cà phê,” lạt-ma gằn giọng. Cốc cà phê có ngay lập tức.
“Uống cà phê đi.”
Tay tôi run lên. Tôi đang phải cố uống cà phê trong khi nằm và tôi biết rằng nếu tôi để rớt một giọt ra chiếc sô-pha bằng vàng này thì tôi chắc chắn sẽ phải nhận một hình phạt còn tồi tệ hơn là tràng hạt.
“Giờ thiền đi.”
Tôi bắt đầu ngồi dậy nhưng lạt-ma lắc đầu, mắt vẫn dán vào ti-vi. “Nằm xuống. Thiền nằm.”
Tôi chưa bao giờ nghe đến một việc như vậy - các lạt-ma luôn yêu cầu là chúng tôi phải ngồi để thiền và giữ lưng thật thẳng.
“Thiền về cái gì ạ?” Tôi hỏi, lại nằm xuống. Tôi để tay xuống dưới đầu và nhìn lên trần. Chà, tôi có thể làm quen với việc này đấy. Thật sự thoải mái và an bình.
“Starbucks,” lạt-ma gằn giọng, “Hãy nghĩ về Starbucks. Hôm nay con đã đưa ai đến Starbucks?”
Tôi hiểu ý của ông - tôi đã đưa ai ra ngoài để uống một tách cà phê hay một tách trà (hay tốt hơn, tất nhiên rồi, một cốc sinh tố hoa quả)? Hôm hay tôi đã lắng nghe vấn đề của ai? Tôi đã cố gắng giúp ai?
Mấu chốt là, chỉ bằng việc thực hiện ba bước Starbucks đầu tiên thôi là bạn đã tạo ra được nhiều hạt giống nghiệp rồi. Khi bạn quyết định bạn muốn gì trong cuộc đời mình là bạn đã gieo một vài hạt giống. Khi bạn lên kế hoạch giúp ai đó thì bạn gieo thêm nhiều hạt giống nữa. Và khi bạn thật sự giúp họ thì bạn lại góp thêm nhiều hạt giống lên trên những hạt giống kia. Nhưng bước quan trọng nhất chính là bước cuối cùng này, Thiền Cà phê.
Buổi tối, ngồi tựa lưng vào đầu giường và nghĩ về tất cả những việc bạn đã làm ngày hôm nay để giúp mọi người chính là cách gieo hạt có tác động mạnh mẽ nhất. Nếu bạn muốn biết bí quyết gầy dựng nên một doanh nghiệp trị giá hàng triệu đô-la của tôi thì đó chính là Thiền Cà phê - chỉ vậy thôi. Nghe có vẻ quá dễ dàng nhỉ? Chúng ta lúc nào cũng nghĩ rằng để đạt được những mục tiêu lớn hơn trong cuộc đời thì mình cần phải trả giá nhiều hơn, nhưng có lẽ sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Có thể những hạt giống nghiệp mạnh mẽ nhất lại chính là những hạt giống mà chúng ta gieo chỉ bằng cách thư giãn và cảm thấy thỏa mãn về những điều tốt đẹp nho nhỏ mà chúng ta làm cho người khác. Nó không liên quan gì đến sự kiêu hãnh về bản thân, mà chỉ là tận hưởng bất cứ việc gì mình có thể làm mà thôi.
Chúng ta, không có ai là hoàn toàn tốt, nhưng cũng không có ai là hoàn toàn xấu. Buổi tối, khi chúng ta đi ngủ, chúng ta có một lựa chọn, hoặc là nghĩ về những vấn đề trong cuộc đời mình hoặc là nghĩ về những điểm tươi sáng. Khi chúng ta mệt mỏi, chúng ta có xu hướng phóng đại vấn đề của chúng ta. Cái từ thiền, bản thân nó có nghĩa là chúng ta dẫn dắt dòng chảy suy nghĩ bình thường của chúng ta - trong trường hợp này là suy nghĩ lo lắng về các vấn đề của mình khi chìm vào giấc ngủ - cũng như dịch chuyển tâm trí sang những ý nghĩ tốt đẹp: Ngày hôm nay tôi đã cố gắng giúp ai? Đây chính là mục tiêu của thiền: kiểm soát hướng đi của dòng chảy tâm trí.
Vì vậy, hãy về nhà và nấu bữa tối. Rửa bát và xem ti-vi một lúc nếu bạn thực sự phải xem - hoặc gửi thư điện tử hay vào Facebook một chút. Sau đó, hãy đi tắm rồi thay quần áo ngủ.
Ngồi lên giường hoặc nửa nằm nửa ngồi, tựa lên gối, tay chống cằm, và nhìn lên trần nhà. Khuôn mặt mơ màng như kiểu hồi cấp 3 khi bạn nghĩ về người bạn trai hay bạn gái của mình và băn khoăn không biết buổi hẹn sắp tới sẽ như thế nào.
Nghe thì có vẻ kỳ lạ nhưng cái kiểu “mơ giữa ban ngày” này khá gần với trạng thái thiền thực sự. Đừng nghĩ là bạn phải khoanh chân giống như một cái bánh quy xoắn thì mới đạt đến trạng thái đi sâu vào bên trong tâm trí đó.
Giờ thì bạn cứ thế mà thực hiện Thiền Cà phê thôi: bước cuối cùng trong Bốn Bước Starbucks, kỹ thuật gieo trồng hạt giống tinh thần đích thực. Hãy gieo hạt giống của bạn bằng bốn bước này, và những điều bạn muốn xảy ra trong cuộc đời bạn sẽ đến với bạn, nhanh và mạnh. Hãy ghi nhớ chúng trong suốt phần còn lại của cuốn sách này, và trong suốt phần còn lại của cuộc đời bạn:
Bốn Bước Starbucks
1. Hãy diễn tả điều bạn muốn trong cuộc đời mình bằng một câu duy nhất, thật ngắn gọn.
2. Lên kế hoạch bạn sẽ giúp ai đạt được cùng thứ dó, và bạn sẽ đưa họ đến quán Starbucks nào để nói chuyện về nó.
3. Thực sự làm gì đó để giúp họ.
4. Thực hiện Thiền Cà phê : khi bạn đi ngủ, hãy nghĩ về những điều tốt đẹp bạn đang thực hiện để giúp họ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

GẮN BÓ

Câu hỏi 5


Tôi không gặp bất cứ vấn đề gì trong việc tìm ra những người đàn ông muốn hẹn hò với tôi, nhưng họ không bao giờ muốn đi bước tiếp theo, tức là phát triển thành một mối quan hệ lâu dài. Tôi cần gieo hạt giống gì để có thể nhìn thấy một sự gắn bó nào đó?

Có vẻ như có nhiều lời khuyên của tôi được đưa ra khi chúng tôi di chuyển xuyên qua đám đông sau một buổi diễn thuyết... lần này nó diễn ra ở Paris, khi tôi đang rời khỏi một bữa ăn tối với một nhóm các doanh nhân đến từ nhiều nơi - Hồng Kông, Trung Đông, và Đức.
Cathy bước về phía tôi bằng những bước đi dài, đầy chủ đích, những bước đi của một người đang thực hiện một sứ mệnh nào đó. Tôi vẫn nhớ cô từng xuất hiện trong một buổi diễn thuyết ở Mỹ một năm trước đây, và tôi băn khoăn không biết cô đã gặp chuyện gì đến mức phải đi nửa vòng Trái Đất để đến gặp tôi. Cô đã từng hoàn toàn cô đơn trong một khoảng thời gian và rất muốn tìm một người bạn trai, người bạn trai nào cũng được. Tôi hướng dẫn cô thực hiện bài nhà dưỡng lão của Ann và tôi biết cô sẽ thử. Cô là một người khá quyết tâm.
“Thưa Geshe La, vâng... thưa ông, cái bài đó thực sự có tác dụng! Nhưng nó có tác dụng quá tốt! Tôi không chỉ có một chàng trai, mà là rất nhiều chàng trai! Có những chàng trai dễ thương và” (cô đỏ mặt) “cả những chàng trai nóng bỏng nữa!”
Tôi hơi ngạc nhiên về lời phàn nàn này. Tôi nhướn mày. “Vậy thì tôi không hiểu, Cathy. Vấn đề ở đây là gì?”
“Rất nhiều chàng trai,” cô than thở, “nhưng chẳng ai trong số họ sẵn sàng gắn bó cả. Ý tôi là, chúng tôi hẹn hò vài lần, rồi khi tôi bắt đầu nói về bất cứ điều gì có tính lâu dài thì họ trở nên căng thẳng và bắt đầu lảng tránh. Tôi cần gieo loại hạt giống nào để một trong số họ hứng thú với một điều gì đó lâu dài hơn?”
Như mọi khi, chúng ta cần suy nghĩ xem bản chất của những điều bạn muốn là gì. Chúng ta cần suy nghĩ về khái niệm gắn bó. Bản chất của gắn bó là gì? Chúng ta hãy hỏi Maitreya.
Tất cả chúng ta đều biết rằng, đức Phật sống ở Ấn Độ từ cách đây rất lâu - chính xác là khoảng 2.500 năm trước - nhưng điều mà nhiều người không biết, đó là đức Phật đó chỉ là một trong rất nhiều đức Phật mà đang trên đường đến với thế giới này. Những người Tây Tạng nói rằng đức Phật tiếp theo sẽ xuất hiện ở đây là người có tên là Maitreya và ông đã gửi một vài thông điệp đi trước mình, dưới dạng những bức điêu khắc mà một hiền nhân đã phát hiện ra cách đây hơn 16 thế kỷ.
Một trong những lời dạy của ông là một đoạn miêu tả thứ mà những người Tây Tạng gọi là hlaksam namdak. Nó có nghĩa là chịu trách nhiệm hoàn toàn về mọi việc. Nó có nghĩa là chịu trách nhiệm, trong mọi tình huống mà chúng ta rơi vào, trong suốt cả ngày, về việc nhìn thấy những người xung quanh chúng ta đạt được thứ họ muốn và không gặp phải những thứ họ không muốn. Nó có nghĩa là chịu trách nhiệm về những người khác ngay cả khi chúng ta biết rằng không ai sẽ giúp đỡ chúng ta.
“Nghe này, Cathy,” tôi giải thích, khi chúng tôi đi dạo ngang qua một vài căn nhà của mục sư, cổ kính và đẹp đẽ, nằm dọc bên bờ sông, với những ánh đèn dầu lập lòe trong bóng tối. “Bạn phải đạt được trạng thái tư duy này - bạn phải đạt được trạng thái sẵn sàng chịu trách nhiệm cá nhân về những thứ mà người khác cần. Kiểu như ‘Tôi sẽ là người biến nó thành hiện thực,’ nhưng áp dụng cho những người xung quanh bạn. Việc làm này sẽ gieo hạt giống nghiệp giúp bạn gặp được một chàng trai trẻ sẵn sàng gắn bó lâu dài.”
Cũng tốt nếu lúc này bạn đang nghĩ rằng mình sẽ chăm lo cho người khác nhưng chúng ta sẽ cần một vài sự giúp đỡ ở đây. Trước tiên, việc đạt được trạng thái gắn bó lâu dài này không hề dễ dàng. Tất cả chúng ta đều biết rằng giúp đỡ người khác là một nghĩa cử cao đẹp nhưng - như nhiều người đã chỉ ra cho tôi rất nhiều lần - phần lớn chúng ta đều đang phải làm việc vất vả mà cũng chỉ đủ đáp ứng phần nào các nhu cầu cá nhân của mình: thanh toán các hóa đơn, giữ cho nhà cửa sạch sẽ, giặt quần áo trước khi đi làm.
Mặc dù có thể đúng là tôi sẽ không có được sự gắn bó từ phía chàng trai cho đến khi tôi chịu trách nhiệm về những thứ mà những người xung quanh tôi cần, nhưng tôi không hiểu làm sao điều đó có thể xảy ra khi mà chỉ riêng việc chăm lo cho những gì cá nhân tôi cần đã khiến tôi quá tải rồi.
Câu trả lời cho câu hỏi này thực sự rất đáng kinh ngạc. Có một nơi mà việc chăm lo cho những nhu cầu của cá nhân cũng tương ứng với việc chăm lo cho những nhu cầu của người khác. Có một nơi mà hai việc này trở thành một.
Hãy suy nghĩ về nó. Cuộc trao đổi về cái bút mà chúng ta từng thực hiện sẽ thay đổi cách nghĩ của chúng ta về tất cả mọi thứ. Nếu tôi muốn nhìn thấy một cái bút trong thế giới của tôi (chứ không phải một món đồ chơi) thì tôi cần cung cấp bút cho những người khác trước. Nếu tôi muốn mình có người bầu bạn thì tôi phải cung cấp sự bầu bạn cho người khác trước.
Cathy và tôi dừng lại tại một chỗ rất đẹp phía tả ngạn nhìn ra sông Seine và thấy những người đang đi dạo dọc bờ bên kia, phía dưới gần mặt nước.
“Giả sử rằng,” tôi giải thích, “tôi muốn có một chiếc bánh donut, loại phủ lá phong mà tôi rất thích. Có vẻ như tôi sẽ có được chiếc bánh donut đó bằng cách đi đến tiệm bánh donut và trả tiền; có vẻ như chiếc bánh donut đó được làm bằng bột mì, sữa, và đường, ở phía sau của cửa tiệm. Nhưng hiện tại, chúng ta biết rằng không cái nào trong số những cái trên là nguyên nhân thực sự tạo ra chiếc bánh donut đó. Bạn có thể có tiền và bạn có thể đi đến tiệm bánh donut nhưng họ có thể hết bánh donut. Mặt khác, một người bạn có thể cho bạn một chiếc bánh donut và bạn không hề mất đồng nào.
Nguyên nhân thực sự tạo ra chiếc bánh donut đó, cũng giống như trường hợp cái bút, là trong quá khứ, tôi đã cung cấp cho một người nào đó một thứ tương tự như một chiếc bánh donut. Nói cách khác, nếu tôi muốn ăn một chiếc bánh donut thì tôi cần phải giúp người khác được ăn một chiếc bánh donut trước. Tức là, tôi phải khiến cho một chiếc bánh donut trôi qua miệng của người khác trước khi tôi có thể nhìn thấy một chiếc bánh donut trôi qua miệng mình. Nếu tôi không làm cho một chiếc bánh donut trôi qua miệng của bạn thì tôi cũng sẽ không có chiếc bánh donut nào trôi qua miệng của tôi.
Tất cả chúng ta đều quen với việc coi miệng ‘tôi’ và miệng ‘bạn’ là khác nhau, vì khi bạn đưa một chiếc bánh donut vào trong miệng mình thì không có nghĩa là tôi có một chiếc bánh donut ở trong miệng tôi. Nhưng giờ chúng ta đã hiểu cái gì thật sự xảy ra: đưa một chiếc bánh donut vào miệng người này chính là cách đưa một chiếc bánh donut vào miệng người khác. Về hình thức, miệng của bạn khác miệng của tôi; về chức năng, chúng không có gì khác nhau cả. Vì vậy, việc phân biệt giữa miệng bạn và miệng tôi chẳng còn chút ý nghĩa nào hết. Miệng bạn miệng tôi, vì miệng tôi sẽ không thể có một chiếc bánh donut nếu miệng bạn không có.
Miệng bạn là miệng tôi
Điều này có nghĩa là việc gieo các hạt giống nghiệp cần thiết để có được sự gắn bó của một chàng trai sẽ dễ hơn rất nhiều nếu bạn biết chuyện gì đang xảy ra. Hạt giống nghiệp giúp bạn có được sự gắn bó của người bạn đời chính là vào bất kỳ lúc nào, trong suốt cả ngày, bạn cũng hãy luôn chịu trách nhiệm cá nhân cho những người xung quanh bạn. Nếu có người đang vội vã cần đỗ xe ở chỗ đó, bạn hãy bảo đảm rằng người đó được như thế. Nếu có người trong bàn không có được những quả ô-liu mà họ muốn có trên chiếc pizza của mình, bạn hãy là người đứng lên và đi lấy. Nếu có một cái hộp rơi ra khỏi một chiếc xe tải trên đường cao tốc, bạn hãy là người lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát để báo cho họ về một chướng ngại vật ở trên đường.
Bạn cần chịu trách nhiệm về những người khác nếu bạn muốn chàng trai của mình thể hiện sự gắn bó. Và giờ thì việc chịu trách nhiệm trở nên vô cùng dễ dàng vì bạn đã biết cầu chuyện về những hạt giống nghiệp: bạn biết rằng chăm lo cho người khác chính là chăm lo cho bản thân mình. Bạn không thể chăm lo cho bản thân mà không chăm lo cho người khác, và bạn không thể chăm lo cho người khác mà không chăm lo cho bản thân.
Bởi vì bạn người khác.”
Cathy đăm chiêu trong một lúc lâu để tiêu hóa tất cả những điều này. Tôi biết sẽ mất một thời gian, nên tôi giữ im lặng (với tôi thì đôi khi việc này là một thử thách). Rồi tôi thấy nó hiện lên trong mắt cô ấy và tôi biết cô ấy đã hiểu. Tôi biết cô ấy đã sẵn sàng để hỏi câu hỏi quan trọng nhất: tôi có thể nó đang tới.
“Vâng, thưa Geshe La, tôi đã hiểu rồi... nhưng... về mặt thực hành thì chính xác, ông đang khuyên tôi làm gì?”
Được rồi, chúng ta hãy đi vào mặt thực hành. Bạn sẽ không làm được bất kỳ việc gì nếu chúng ta không cụ thể hóa nó. Trong một hoặc hai tuần, hãy chịu trách nhiệm về hạnh phúc của tất cả những người ăn cùng bạn. Hãy đảm bảo rằng mọi người có được chính xác thứ họ muốn, và nếu một người không hài lòng với một thứ gì đó ở trên bàn thì hãy đảm bảo rằng nó được sửa lại theo ý người đó. Hãy cứ chịu trách nhiệm về tất cả mọi người và quen với ý tưởng rằng bạn thực sự cũng đang chịu trách nhiệm về chính bản thân mình. Hãy biến những hoạt động ở bữa ăn tối này thành một thói quen... và rồi chờ xem, vì anh ấy sẽ gắn bó với bạn đây.
Vâng, Cathy hiện đang có một trong những mối quan hệ đẹp đẽ nhất tôi từng thấy. Tính đến nay thì đã được vài năm rồi nhưng chàng trai vẫn đang thể hiện tình yêu với cô một cách thầm lặng và vững vàng, hàng ngày vẫn dành cho cô những hành động yêu thương nho nhỏ và quan tâm đến nhu cầu cũng như ước muốn của cô. Cô vẫn tiếp tục gieo cùng những hạt giống đó, thế nên chàng trai vẫn tiếp tục gắn bó sâu sắc với cô.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 6


Bạn gái của tôi luôn nhận thư điện tử từ những anh người yêu cũ. Thậm chí có vẻ như cô ấy còn thân mật hơi quá với một vài người trong số đó. Tôi phải có nghiệp gì để cô ấy thể hiện nhiều tình yêu với tôi hơn?

Vào một buổi tối, một chàng trai tên Carl đã đột nhiên hỏi tôi câu hỏi này. Tôi đã biết cậu ấy được một vài năm. Lúc đó, chúng tôi đang ngồi trước lò sưởi trong tòa nhà của một bộ môn tại trường đại học của chúng tôi, nằm ở một góc yên tĩnh phía Đông Nam Arizona. Tôi vừa ngạc nhiên vừa buồn vì (đây thường là trường hợp xảy ra) tôi nghĩ mối quan hệ của cậu ấy với Joanna diễn ra khá tốt đẹp.
“Ừm,” tôi mở lời, “tôi có thể hiểu tại sao bạn lại cảm thấy như vậy. Ý tôi là, nghiệp chung thủy có lẽ là một trong những nghiệp cơ bản nhất của bất kỳ mối quan hệ nào - bạn không cần bất kỳ lời khuyên nào khác về mối quan hệ của bạn nếu ngay từ đầu đã không tồn tại bất kỳ mối quan hệ đích thực nào: tức là nếu không có sự gắn kết riêng tư giữa hai bạn.”
Cậu gật đầu như thể đã biết trước rồi; bạn có thể thấy đây cũng chính là điều cậu ấy đang nghĩ.
“Được rồi,” tôi gật đầu đáp lại, “Người Tây Tạng có một phương pháp cực kỳ đơn giản và hiệu quả để đảm bảo rằng người yêu của bạn chung thủy. Bản thân bạn sẽ phải cực kỳ chung thủy dù cho hiện tại, người yêu của bạn có đang làm điều gì đi nữa.
Những hành động của họ hiện nay được tạo ra bởi những hạt giống nghiệp tiêu cực mà chính bản thân bạn đã gieo tại một thời điểm nào đó trong quá khứ. Để loại bỏ những hạt giống đó, bản thân bạn phải duy trì một mức độ chính trực cao - một mức độ chính trực mang tính đơn phương và rất có ý thức.”
Carl trông có vẻ hơi hoang mang. “Ông nói ‘đơn phương’ là có ý gì?”
“Đúng vậy. Đây chính là một điều rất thú vị của hệ thống Năng đoạn Kim cương. Nếu chúng ta không hài lòng với việc người yêu của mình nhận thư điện tử từ người yêu cũ thì bình thường, chúng ta sẽ nghĩ là mình cần nói chuyện với người yêu, cần tìm hiểu xem chuyện đó nghiêm trọng đến mức nào rồi, cần cho người đó biết chúng ta lo lắng về chuyện đó đến mức nào.”
Carl gật đầu. “Đúng thế. Thực ra tối nay tôi định hỏi Joanna về chuyện đó đây.”
Tôi giơ bàn tay mình lên. “Hãy tạm hoãn lại. Cả tôi và bạn đều biết rằng nếu nói chuyện với cô ấy thì có thể có tác dụng mà cũng có thể không. Tôi muốn bạn hãy bắt đầu hoài nghi là những việc làm này có thể có tác dụng mà cũng có thể không. Vì nếu chúng có thể có tác dụng mà cũng có thể không thì thực tế là chúng không có tác dụng. Đừng có tiếp tục đâm đầu vào ngõ cụt nữa. Hãy tìm ra một cách mà lúc nào cũng có tác dụng.
Hãy tìm ra một cách mà lúc nào cũng có tác dụng
Nghe này, điều tuyệt vời là bạn không cần nói gì với người yêu hết, vì việc đó không phải lúc nào cũng giải quyết được vấn đề. Đừng thương lượng nữa, cũng đừng nói chuyện luẩn quẩn đến tận tối khuya nữa. Việc đó chả sửa chữa được hạt giống nghiệp đâu.
Chúng ta cần phải làm gì đó mà thực sự sửa chữa được hạt giống nghiệp, và bạn không cần người yêu của mình làm điều đó - vì hạt giống ở bên trong bạn và bạn chính là người đặt nó ở đó. Chúng ta cần biến việc nhắn tin hay gửi thư điện tử đáng ngờ này thành một hạt giống chung thủy hoàn hảo, và chúng ta cần phát triển hạt giống đó ở bên trong chúng ta, chứ không phải bên trong họ. Điều đó sẽ sửa chữa được những việc Joanna đang làm mà không hề động chạm gì đến cô ấy. Hợp lý không?” Cậu ấy gật đầu; bạn có thể thấy cậu ấy đang dùng đầu để ghi chép.
“Vậy đây chính là điều mà người Tây Tạng bảo chúng ta phải làm. Trong suốt cả ngày, từ ngày này qua ngày khác, dù bạn đi đâu, dù bạn ở với ai, hãy ghi nhớ một điều này thôi.
Đừng bao giờ nói, làm, hay thậm chí là nghĩ một điều gì đó về người khác mà bạn sẽ không nói, làm, hay nghĩ đến nếu Joanna đang ngồi ngay bên cạnh bạn, nhìn bạn và lắng nghe bạn - lắng nghe cả những ý nghĩ sâu thẳm nhất bên trong bạn.
Nếu ở công ty, một người phụ nữ đi về phía bạn, hay tại cửa hàng thực phẩm, một người phụ nữ đi ngang qua bạn, và họ nhìn bạn theo một cách nào đó, thì bạn chỉ cần đừng đáp lại cái nhìn đó một chút nào: bạn chung thủy một cách hoàn hảo, chẳng khác gì Joanna đang ở ngay bên cạnh bạn, quan sát đôi mắt bạn một cách khắt khe.”
Carl gật đầu, nhưng chậm - và tôi có thể thấy vấn đề đang xuất hiện trong tâm trí cậu. Cậu ấy đang nghĩ rằng mình sẽ phải hướng đến một trạng thái trói buộc nào đó về mặt tinh thần trong phần còn lại của cuộc đời.
“Không phải thế đâu,” tôi trấn an cậu. “Nếu bạn thực sự đạt được trạng thái chung thủy đó thì bạn sẽ thấy cực kỳ hạnh phúc và sảng khoái, chứ không hề cảm thấy bị gánh nặng, kiểm soát, hay ràng buộc đâu.
Những người phụ nữ xung quanh bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc vì họ biết ở trong phòng có một người đàn ông tôn trọng họ và đối xử đúng mực với họ. Những người đàn ông trong cuộc đời bạn sẽ trở nên hoàn toàn thoải mái và tin tưởng bạn, vì tận sâu bên trong họ biết bạn trân trọng mối quan hệ của họ đến nhường nào.
Và tất nhiên, tất cả những điều này cũng áp dụng được trong trường hợp người phụ nữ nữa. Bạn hãy xây dựng cả một cộng đồng tin tưởng lẫn nhau, và gieo những hạt giống sâu sắc. Bạn sẽ không thực sự chú ý thấy đâu nhưng Joanna sẽ đột nhiên thay đổi - và cô ấy sẽ chỉ muốn nghe tin về bạn mà thôi.”
Carl đã thực sự gieo những hạt giống này, và - đúng như bạn kỳ vọng - họ quay trở lại theo một cách khá bất thường. Joanna mất hứng thú với thư điện tử và tin nhắn. Cô đổi sang Facebook và đăng những tấm hình cũng như những mẩu tin cho bạn của cô xem một cách công khai. Carl không chỉ tự mình xem được mà còn có thể tham gia vào, vài lần một ngày. Cậu trở thành một thành phần trong các tin nhắn của cô, thay vì chỉ là một khán giả lúc nào cũng lo sợ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 7


Người yêu của tôi muốn kết hôn, nhưng tôi không chắc liệu mình có muốn đi đến một sự gắn bó cả đời như thế không. Chúng tôi nên làm gì đây?

Vào một buổi tối, tôi đã nhận được câu hỏi này từ một người bạn cũ tên là Herb, khi chúng tôi đang đứng cạnh nhau trên một con đường bụi bặm ở miền quê vùng Arizona, bên ngoài một dãy nhà kiểu nông thôn xây trong một trang trại. Đây là nơi mà cậu ấy và người yêu của mình, Irene, chuẩn bị thực hiện một khóa tu ngắn ngày.
Tôi thực sự thích cả hai người họ và tôi thực sự thích nhìn thấy họ ở bên nhau mãi mãi. Nhưng tôi có một nguyên tắc cá nhân là không quyết định thay cho mọi người. Tôi thích cho họ một vài ý tưởng hay ho để họ suy ngẫm, rồi sau đó để họ tự áp dụng những ý tưởng đó theo cách của mình. Tôi để họ tự gieo những hạt giống của mình và tôi biết họ sẽ có một kết thúc có hậu - một kết thúc mà tôi có thể vui vẻ ngắm nhìn.
“Nghe này, Herb,” tôi bắt đầu nói. “Trong cuộc đời mình, chúng ta không có nhiều cơ hội để ra một quyết định như thế này đâu - một quyết định về việc liệu chúng ta có thực sự muốn dành phần còn lại của cuộc đời ở bên một người khác mà chúng ta thực sự quan tâm hay không. Ai cũng biết, ai cũng cảm nhận được rằng đến một lúc nào chúng ta sẽ phải nhảy. Nếu không nhảy thì sẽ hối hận cả đời. Và nếu bạn cứ để Irene chờ đợi quá lâu còn bản thân cứ khổ sở về việc có nên nhảy hay không thì việc đó có thể sẽ hủy hoại mãi mãi mối liên hệ diệu kỳ giữa hai bạn.
Mặt khác, chúng ta cũng không muốn quyết định về một sự gắn bó như thế mà không suy nghĩ thật cẩn trọng và thấu đáo; sẽ là một nghiệp vô cùng xấu nếu đã chính thức gắn bó lâu dài nhưng sau đó lại phá vỡ sự gắn bó này. Rất có thể việc làm đó sẽ khiến chúng ta suốt cả đời không bao giờ tìm thấy một người nào khác chịu gắn bó đích thực với chúng ta nữa.”
Herb là một chàng trai biết suy nghĩ, và tôi có thể thấy cậu ấy đã hiểu. Cậu gật đầu và yên lặng một lúc, nhìn xa xăm về phía chân trời, về phía màn đêm sâu thẳm của vùng hoang mạc. Rồi cậu đồng ý, “Đúng vậy. Ông đã tóm gọn được toàn bộ vấn đề. Vậy từ đây thì tôi nên làm gì?”
Những nhà sư Phật giáo rất thích các lời nguyện - họ giữ rất nhiều lời nguyện và họ nghiên cứu cẩn thận lời nguyện bao gồm những điều gì trước khi thọ giới. Sau đó, họ tập luyện làm sao để giữ đúng những lời nguyện này trong suốt phần còn lại của cuộc đời. Bản thân tôi gắn liền với ít nhất cũng phải 518 giới: 22 giới cơ bản khi tôi mới vào tu viện; 253 giới nữa khi tôi trở thành nhà sứ; 120 giới khác liên quan đến việc quan tâm đến mọi người và 123 giới nữa đòi hỏi cần có sự cho phép đặc biệt của các lạt-ma.
Tôi nhớ rằng điều đầu tiên mà lạt-ma của tôi dạy cho tôi về việc giữ gìn giới luật là một lời thề được giữ đúng là một hạt giống nghiệp rất, rất mạnh. Vào lúc đó, chúng tôi đang nói chuyện về việc liệu tôi có muốn lập nguyện không ăn thịt hay không. Lần đầu tiên tôi đến thăm một tu viện, tôi đã có một giấc mơ rất kỳ lạ vào một buổi tối. Tôi đang ở vùng nông thôn, trong một trang trại, và có một con bò sắp bị giết và làm thịt.
Cổ con bò bị trói chặt bằng dây thừng và một đầu của dây thừng được buộc vào một cái cọc gỗ dày chôn sâu xuống đất. Vẫn chưa có ai cầm dao đến cắt cổ con bò nhưng bằng một cách nào đó, con bò biết chuyện gì sắp sửa xảy ra. Con bò la hét, la hét rất dữ dội, và tiếng hét là tiếng hét của một con người, chứ không phải là tiếng hét của một con bò. Ngay cả trong giấc mơ thì nó cũng thật ghê rợn, và tóc tôi dựng đứng hết cả lên ở sau gáy.
Tôi giật mình tỉnh giấc, ở đó, trong bóng tối của tu viện, xung quanh là những nhà sư đang ngủ rải rác trên sàn. Tôi không bao giờ quên giấc mơ đó, và cứ mỗi lần tôi ăn một miếng thịt, tôi lại tự hỏi liệu tôi vẫn sẽ ăn được nó nếu tôi phải tự tay giết con vật ngay trước khi ăn không. Thế là tôi quyết định dừng ăn thịt.
Lạt-ma của tôi bảo tôi rằng nếu tôi định làm như thế, tôi nên cân nhắc đến việc lập nguyện sẽ không ăn thịt. Ông nói rằng hạt giống nghiệp sẽ mạnh hơn nhiều so với khi chỉ quyết định là không ăn thịt. Nhân tiện, tôi cũng xin nói luôn rằng, hạt giống mà nguyện này gieo xuống chính là hạt giống nhìn thấy cuộc sống của bạn được bảo vệ và lành mạnh - và trong suốt 30 năm kể từ khi tôi thề không ăn thịt, gần như lúc nào tôi cũng được tận hưởng một sức khỏe tuyệt vời.
Sức mạnh thể chất không nằm trong chất đạm, cũng như cái bút không nằm trong cái bút. Chính chúng ta là người đặt sức mạnh vào trong chất đạm, bằng cách bảo vệ tất cả sự sống xung quanh chúng ta. Không phải ngẫu nhiên mà trong thịt lại có quá nhiều mỡ máu, và không phải ngẫu nhiên mà mỡ máu lại khiến rất nhiều người tử vong.
Vậy nếu bạn và người yêu thật sự có ý định ở bên nhau, thì việc giữ một lời thề chính thức chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ trở nên mạnh mẽ và hạnh phúc hơn nhiều trong những năm sắp tới.
Những vị lạt-ma nói rằng trước khi chúng ta thề bất cứ điều gì tương tự như thế này - đặc biệt là một lời thề quan trọng như lời thề kết hôn - thì trước tiên, chúng ta phải biết chính xác chúng ta đang thề cái gì. Vậy nên, để quyết định có nói ra lời thề kết hôn hay không thì điều đầu tiên là hãy cùng với người yêu quyết định xem lời thề này chứa đựng những gì. Có thật sự là “cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta” không? Hai bạn có thực sự định ở bên nhau cả “khi khỏe mạnh cũng như khi ốm đau” không? Đây là một lời thề tuyệt đối hay có những ngoại lệ được cho phép? Vô số cuộc hôn nhân đã thất bại vì hai bên có những ý kiến khác nhau về việc lúc đầu họ đã thề cái gì. Sẽ rất hữu ích nếu viết ra một danh sách những điều mà cả hai bạn cùng nhất trí trước khi thề.
Nguyện được coi là một nghệ thuật ở Tây Tạng. Nó bắt đầu bằng việc hiểu lời thề một cách chi tiết, nhưng sau đó chúng ta cần rất nhiều sự giúp đỡ và hỗ trợ để giữ đúng. Các nhà sư Tây Tạng lập nguyện nhiều nhất với vị lạt-ma gần gũi với họ nhất trong cuộc đời. Vị lạt-ma này biết rõ quá khứ của họ, biết rõ điểm mạnh và điểm yếu của họ, cam kết luôn ở bên cạnh họ và dẫn dắt họ đi qua những khó khăn thường ngày, đặc biệt là những khó khăn có liên quan đến việc giữ đúng lời thề.
Theo truyền thống, nếu bạn thề với một người mà bạn vốn đã có một mối quan hệ gần gũi thì bạn sẽ giữ lời thề cẩn thận hơn, đơn giản là bởi chúng ta sẽ cảm thấy rất xấu hổ nếu để người kia phát hiện ra mình đã phá vỡ lời thề - và bởi nếu làm thế, họ sẽ rất đau khổ và thất vọng. Vì vậy, thay vì tìm ngẫu nhiên trong danh bạ điện thoại một vị cha xứ, mục sư, hay một người tương tự nào khác có khả năng chứng giám lời thề, bạn hãy tìm một người mà bạn có thể tạo nên một mối quan hệ lâu dài hơn với người đó - một người mà bạn có thể tìm đến nhờ giúp đỡ khi bạn gặp phải các thử thách; một người mà luôn xuất hiện đầu tiên ngay khi bạn cần. Hãy kiên nhẫn - hãy kiểm tra người này thật kỹ càng, cả về mặt đạo đức lẫn mặt trí tuệ.
Nếu hai người có chung những người bạn hoặc những người họ hàng cùng tôn trọng lời thề thì việc giữ lời thề cũng sẽ dễ dàng hơn. Với các nhà sư Phật giáo thì điều này được coi là rất quan trọng; trong hơn 2.000 năm, chúng tôi đã được khuyến khích sống cùng những người bạn, những người chia sẻ cùng các giá trị với chúng tôi, và chúng tôi bắt buộc phải gặp gỡ họ hai lần một tháng để cùng nhau thảo luận riêng về bất kỳ vấn đề nào mà chúng tôi đang gặp phải có liên quan đến việc giữ lời thề.
Tất cả những việc này đều đã bắt đầu diễn ra từ rất lâu trước khi phát minh ra lịch hay đồng hồ - vì thế nếu bạn đi ra ngoài vào buổi tối và thấy trăng tròn hoặc trăng đen thì bạn biết rằng tối nay bạn sẽ phải tham gia một cuộc thảo luận về lời thề. Nếu bạn đang định kết hôn, hãy tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người bạn tôn trọng sự gắn bó này - những người bạn mà bạn có thề nói chuyện bất cứ khi nào gặp khó khăn.
Nhưng theo tôi nghĩ, thứ mà sẽ giúp bạn nhiều nhất trong việc ra quyết định là thứ mà người Tây Tạng gọi là penyun sampa.
“Nghe này, Herb,” tôi nói tiếp. “Trước khi bạn quyết định gắn bó lâu dài với Irene, tôi muốn bạn nhìn vào trong trái tim mình và tự hỏi bản thân tại sao bạn lại thề những lời thề đó, bạn kỳ vọng chúng đem lại điều gì cho hai bạn và cho những người khác.
Có thể bạn sẽ muốn thực hiện điều mà chúng tôi thực hiện ở tu viện đấy. Trước khi chúng ta lập những lời nguyện của một nhà sư đích thực thì các lạt-ma bảo chúng tôi lập những giới luật ban đầu.
Herb có một kiểu bóp mặt rất đặc trưng mỗi khi cậu có một câu hỏi thực sự nghiêm túc về một vấn đề gì đó. Thế là cậu bóp mặt và hỏi tôi, “Giới luật ban đầu là gì?”
“Được rồi, khi chúng tôi mới vào tu viện, những nhà sư lớn tuổi hơn cho chúng tôi hai tháng để thử một giới cơ bản nhằm xem chúng có thích hợp không. Một khi chúng tôi cảm thấy thoải mái với chúng rồi thì sau đó chúng tôi được phép giữ toàn bộ các giới luật. Trong suốt giai đoạn chờ đợi, chúng tôi được khuyến khích hàng ngày ngồi một mình trong yên lặng và lập ra trong tâm trí danh sách các lý do tại sao chúng tôi muốn thề những lời thề đó: chúng tôi lập ra danh sách tất cả những điều tốt đẹp mà chúng tôi kỳ vọng sẽ xảy đến với mình nếu chúng tôi thề tất cả các lời thề.
“Nghe này, Herb,” tôi thừa nhận. “Vị lạt-ma của tôi không chắc liệu một người phương Tây sống trong thế giới hiện đại sẽ thực hiện hàng trăm lời thề của người xưa tốt đến đâu, và thực tế là ông đã bắt tôi giữ những giới luật ban đầu suốt 8 năm trời, sau đó mới đồng ý để tôi trở thành một nhà sư đích thực.
Vì vậy, bạn cứ thong thả, hãy ngồi xuống, và lập một danh sách những điều bạn nghĩ, hôn nhân sẽ đem đến cho cả hai bạn, cho cuộc đời bạn và cho những người xung quanh bạn. Hãy đợi cho đến khi bạn biết mình đã sẵn sàng để giữ, và giữ đúng, bất kỳ lời thề nào mà bạn quyết định thề.”
Herb đăm chiêu và gật đầu theo kiểu đang ngẫm nghĩ đặc trưng của cậu, và ngước lên xem còn gì nữa không.
“Và đừng quên,” tôi nói thêm (đây mới là câu chốt). “Mọi điều chúng ta nói ở đây đều chỉ là những lời khuyên tốt thôi; nhưng bạn còn phải chăm nom cả những hạt giống nữa. Đó mới là thứ trọng yếu - nó luôn luôn là thứ quan trọng nhất trong tất cả mọi thứ.
Nếu nghĩ kỹ, bạn sẽ thấy rằng câu hỏi không phải là liệu hai bạn có nên kết hôn hay không. Câu hỏi lớn là làm thế nào để gieo những hạt giống giúp đưa ra quyết định đúng.
Điều bạn muốn là một quyết định, một quyết định đúng đắn, sẽ xuất hiện thật dễ dàng và rõ ràng bên trong bạn. Giờ chúng ta đã biết đủ để hiểu được rằng nghiệp của việc có thề đưa ra một quyết định đúng, sáng suốt và nhanh chóng là nhìn ra xung quanh chúng ta và tìm những người bạn, những người thân trong gia đình, cũng như những đồng nghiệp mà bản thân họ đang phải đối mặt với một quyết định khó khăn.
Hãy tạo cơ hội cho họ ngồi với bạn, cho họ một khoảng thời gian chất lượng để nói về những lựa chọn quan trọng mà họ đang phải đối mặt. Nếu bạn gieo những hạt giống này thì quyết định của bạn sẽ trở nên rõ ràng mà không cần làm bất cứ việc gì khác.
Không còn sợ hãi, khổ sở, lo lắng, băn khoăn giữa việc có nên hỏi cưới Irene hay không nữa,” tôi hứa. “Chỉ cần gieo các hạt giống thôi, rồi ngồi xuống và thư giãn. Quyết định đúng đắn sẽ trở nên rõ ràng, giống như một cái cây nảy ra từ một hạt giống bên dưới mặt đất, mà bạn không hề phải lo lắng về nó chút nào.”
Vâng, Herb và Irene đã quyết định kết hôn. Tôi không nói việc này xảy ra vào ngày hôm sau, hay thậm chí là tháng sau, bởi vì cần thời gian để hạt giống nảy mẩm, kể cả bạn có gieo tốt thế nào đi nữa. Nhưng tôi biết đó sẽ là một kết thúc có hậu, vì để đi đến đó, họ đã làm đúng tất cả mọi việc. Bất kỳ khi nào tôi thấy họ ở bên nhau, tôi đều cảm thấy thật hạnh phúc vì tôi biết rằng mình đã có thể giúp đỡ - và vì biết rằng cả hai bọn họ đều hiểu tại sao mọi chuyện lại tốt đẹp. Tôi thích nhìn thấy những chiếc nhẫn trên ngón tay của họ lắm!
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 8


Bất cứ khi nào chúng tôi đi xuống phố, chồng tôi cũng nhìn chằm chằm vào tất cả những cô gái xinh đẹp đi ngang qua, và điều này khiến tôi rất bực bội. Tôi cần gieo hạt giống gì để anh ấy chỉ nhìn ngắm một mình tôi thôi?

Tôi nhận được câu hỏi này trong một hội thảo của Học viện Năng đoạn Kim cương được tổ chức tại Trịnh Châu, một thành phố nằm giữa lòng Trung Quốc. Đó là một chuyến đi thú vị vì toàn bộ chương trình được tổ chức ngay cạnh chùa Thiếu Lâm, cái nôi của võ thuật Trung Hoa. Ngay khi bình minh vừa ló dạng, bạn sẽ nghe thấy tiếng hô vang của 20.000 nam nữ thanh niên đang thực hiện các động tác võ thuật của mình. Tôi không thích bị đánh thức nhưng tôi thực sự coi trọng nhiệt huyết mà họ thể hiện ra.
Quay lại chủ đề chính, người đưa ra câu hỏi trên có tên là Aiping, cái tên có nghĩa là “Tình yêu.” Chồng cô, Huanzhi, là một doanh nhân thành đạt. Lúc này, anh đang tranh thủ giờ nghỉ giải lao để đi khắp phòng trò chuyện với mọi người và trao đổi danh thiếp. Thật may là người phiên dịch của tôi rất giỏi và ngoại hình hệt như người Trung Quốc. Aiping vốn đã sở hữu những bản năng rất tốt đối với trí tuệ của Năng đoạn Kim cương, một tác phẩm kinh điển của Trung Quốc được rất nhiều người yêu thích.
“Việc này cần hai loại hạt giống nghiệp khác nhau,” tôi bắt đầu nói. “Một là hạt giống đẹp trong mắt chính bản thân mình, và hai là hạt giống đẹp trong mắt Huanzhi.” Aiping mỉm cười và ghi chép rất nhanh, những con chữ tượng hình bay ra từ những ngón tay của cô.
“Bởi vì bạn biết rồi đây, mỗi người có một quan điểm khác nhau. Bạn có thể nói rằng bạn chỉ muốn đẹp thôi, nhưng không có thứ như vậy đâu. Bài hát mà tôi yêu thích nhất là một bài hát của Neil Young... “ Đến đây người phiên dịch tạm dừng một lúc và cố gắng miêu tả ca sĩ nhạc rock này. Tôi đợi cho đến khi cô ấy xong rồi mới tiếp tục.
“Vâng, bạn biết đấy, một trong những người bạn thân nhất của tôi từng gọi ông ấy là ‘gã thái giám thích la hét’...” Người phiên dịch lại tạm dừng. “Tôi coi bài hát đó là một bản anh hùng ca còn anh ấy chỉ coi là một đống tạp nham. Và bạn biết đây, hai chúng tôi đều đúng: con chó bảo cái thanh màu đen đó là đồ chơi cũng đúng mà con người bảo đó là cái bút cũng đúng. Bản thân nó thì chẳng là cái gì trong hai cái đó cả - nó chẳng là cái gì cả.”
Tôi kiểm tra xem liệu Aiping có theo kịp tôi hay không; cô gật đầu dứt khoát. Cô hoàn toàn theo kịp tôi.
“Và bạn cũng thế đấy, Aiping. Chúng ta muốn gieo một hạt giống mà để bạn thấy bản thân mình đẹp và một hạt giống để Huanzhi cũng thấy bạn đẹp. Nếu không có hai người các bạn thì không còn cái đẹp nào nữa hết - mà lại chỉ là một dạng trống không nữa mà thôi.”
Tôi nghe người phiên dịch nói từ trống không - người Trung Quốc có một từ thật hoàn hảo để miêu tả khái niệm màn hình trắng xóa này - và mỉm cười.
“Có nghĩa là, nếu suy nghĩ kỹ thì bạn sẽ thấy rằng bất cứ thứ gì hay bất cứ ai đẹp đều chỉ là đẹp trong mắt người nhìn. Xung quanh chúng ta có đầy bằng chứng cho điều này: có những cô siêu mẫu có nốt ruồi to tướng ở trên má, hay có những chiếc xe mà hình dạng chẳng khác gì cái hộp bánh mỳ, nhưng vẫn khiến công chúng phát điên. Nhân tiện, tôi cũng nói luôn là nếu anh ấy thấy bạn đẹp thì tức là bạn thực sự đẹp - bởi vì dù làm thế nào đi nữa thì bạn cũng chẳng bao giờ tốt hơn hay tệ hơn hình ảnh mà cả hai bạn đang nhìn thấy đâu.”
“Vậy hạt giống để nhìn thấy vẻ đẹp là gì?” Aiping hỏi.
Vẻ đẹp đến từ việc không tức giận
Tôi gật đầu. “Bạn chỉ cần tránh tức giận trong những tình huống mà bạn rất dễ tức giận là được. Ví dụ như khi sếp của bạn đi vào phòng và bắt đầu mắng nhiếc bạn vì một thứ không phải lỗi của bạn: Bạn bị biến thành ‘nhân viên ngu ngốc nhất mà tôi từng có’ vì một điều mà người khác làm, và ông ta ngu ngốc đến mức sẽ không cho bạn cơ hội nào để bạn thanh minh.”
Ai nhìn lên và tôi thấy cô đã hiểu. “Vâng, tôi cũng thường xuyên nghe thấy người ta nói vậy: tức giận có một sức mạnh rất đặc biệt trong việc phá hủy những hạt giống nghiệp tốt. Những văn bản cổ xưa cũng đã nêu ra rằng, chỉ cần phẫn nộ trong một vài phút thôi là đủ để thiêu rụi hàng ngàn hạt giống tốt rồi.”
“Đúng thế đấy. Tức giận có một tác động rất đặc biệt đối với các hạt giống mà giúp chúng ta thấy bản thân mình đẹp: khi bạn chất chứa một nỗi tức giận với ai đó - cảm thấy cay đắng, oán hận - thì qua vài tuần, bạn sẽ thấy mặt mình bắt đầu đầy nếp nhăn và tóc chuyển sang màu bạc.
Những nếp nhăn và những sợi tóc bạc đều đến từ phía chúng ta, cũng như cái bút vậy. Và quá trình này hoàn toàn có thể đảo ngược. Nếu chúng ta có thể học cách không tức giận trong những tình huống mà gần như có thể khiến bất kỳ ai cũng có thể tức giận thì dần dần vẻ đẹp sẽ trở lại trên khuôn mặt và hình thức của chúng ta. Khi đó, Huanzhi sẽ không còn nhìn ngắm những cô gái khác khi xuống phố nữa.”
Nghe thì có vẻ dễ nhưng cả bạn và tôi đều biết rằng không dễ chút nào. Trong những tình huống cực kỳ căng thẳng thì gần như không thể nào không tức giận được. Chúng ta sẽ cần đến một vài sự giúp đỡ nghiêm túc.
Bản thân các hạt giống sẽ cung cấp sự giúp đỡ này. Một khi bạn am hiểu các hạt giống - một khi bạn am hiểu nguồn gốc thực sự của sự vật, sự việc - thì bạn sẽ gần như không thể tức giận với người khác được. Tôi gọi nó là “Hội chứng nước trên sàn phòng tắm.”
Hãy tưởng tượng vào mùa đông, sàn nhà bạn rất lạnh, và bạn chỉ có một đôi tất len dày còn tốt để đi lại trong nhà; tức là đôi tất mà không bị thủng. Bạn bò ra khỏi giường trong tình trạng vẫn còn ngái ngủ. Nửa tỉnh nửa mê, bạn bước vào phòng tắm để đánh răng. Bạn đứng trước gương, và đột nhiên bạn thấy chân mình bị ngập trong nước lạnh. Có người đã đi tắm nhưng không kéo kín rèm che chỗ tắm nên nước tràn hết ra sàn. Đây đã là lần thứ 10 trong tháng này rồi.
Bạn nghe thấy tiếng gia đình mình đang ăn sáng ở dưới tầng. Mọi người đang ngồi quanh bàn bếp và bạn đi xuống để tìm kiếm chút công lý. Chồng bạn và các con bạn đang ăn món ngũ cốc một cách ngon lành thì tất cả dừng hết cả lại khi họ nhìn thấy nét mặt bạn.
“Nào, ai đã làm?”
“Làm gì cơ, em yêu?”
“Không kéo rèm chỗ tắm và để nước tràn hết ra sàn.” Bạn giơ đôi tất cuối cùng còn tốt của mình ra trước mặt mọi người; thậm chí còn để chúng nhỏ chút nước vào món ngũ cốc.
Chồng bạn nhìn thẳng vào mắt bạn. “Không phải anh đâu, em yêu. Sáng nay anh vẫn chưa tắm.”
Con trai bạn ngẩng mặt lên một cách ngây thơ và chẳng cần cu cậu mở miệng, bạn cũng biết rằng con trai mình vô tội. “Không phải con đâu, mẹ.”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cô con gái, người mà từ nãy đến giờ chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn - rõ là có vấn đề. “Mẹ... sáng nay có người đã dậy từ sớm và đi tắm. Đó không phải là... mẹ sao ạ?”
Ai đã để nước tràn ra trên sàn?
Và bạn nhớ ra - bạn quên hôm nay là thứ Bảy nên bạn đã dậy sớm để đi làm, bạn đã đi tắm, quên kéo rèm, để nước tràn hết ra sàn, rồi bạn nhận ra hôm nay là cuối tuần nên lại quay lại giường ngủ tiếp.
Bạn nhìn cả ba người một cách bối rối rồi rút về phòng mình.
Trường hợp với người sếp đang mắng nhiếc bạn cũng vậy. Không phải là ông ấy quyết định bắt đầu mắng nhiếc bạn, cũng không phải là nếu bạn tức giận với ông ấy thì ông ấy sẽ quyết định ngừng mắng nhiếc bạn hay sẽ còn mắng nhiếc bạn nhiều hơn. Ông ấy đến từ bạn, cũng giống như cái bút đến từ bạn vậy. Sáng sớm hôm nay, bạn đã làm tràn nước, và bây giờ bạn đang giẫm lên nó.
Một khi bạn thật sự hiểu được cơ chế này, 100% bạn sẽ không thể tức giận với sếp của mình. Bạn sẽ không bao giờ vào nhà tắm và mắng nhiếc mình trước gương (theo cái cách mà có thể bạn sẽ sử dụng để mắng nhiếc con gái mình nếu chẳng may con bé chính là người có lỗi) vì nó chẳng có tác dụng gì cả. Bạn biết bạn chính là người khiến nước tràn ra sàn. Bạn sẽ chỉ đơn giản là bình thản tự nhủ rằng mình sẽ không tái phạm nữa, và bạn phơi đôi tất của mình lên. Hết chuyện.
Trong trường hợp với sếp của mình, bạn nhìn ông ta hét toáng lên một lúc rồi bạn quyết định rằng sau này mình sẽ thật cẩn thận để không tức giận với những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày (với những đứa con của bạn chẳng hạn). Chính những việc đó đã gieo những hạt giống cho ông ta. Nếu bạn làm vậy thì đến tuần sau, bạn sẽ không còn nghe thấy tiếng mắng nhiếc của sếp nữa; chẳng khác gì đóng vòi hoa sen và nhìn thấy giọt nước cuối cùng rỉ ra từ nó.
Những hạt giống mới này sẽ thay đổi hình thức của bạn. Một lần nữa, xin hãy hiểu rằng không phải là hình thức của bạn “thật sự” như thế nào đó và nếu bạn vui thì hình thức của bạn sẽ đẹp hơn. Những hạt giống muốn bạn trông như thế nào thì bạn sẽ trông đúng y như thế, và không thể khác. Bạn hãy sẵn sàng để đón nhận người đẹp trong gương và người đẹp mà chồng của bạn nhìn thấy.
Nhân tiện, quay trở lại chủ đề mà chúng ta nói tới khi mới bắt đầu trả lời câu hỏi này. Không khó để nhận ra rằng nếu bạn hành xử một cách đẹp đẽ khi đối mặt với các thách thức hàng ngày thì bạn sẽ gieo một hạt giống giúp bạn thấy bản thân mình đẹp. Nhưng hạt giống này cũng quyết định bạn sẽ thấy chồng bạn đang thấy bạn như thế nào - anh ấy đang thấy bạn đẹp đấy. Không phải là bạn đang gieo một hạt giống vào tâm trí của anh ấy đâu vì mỗi người chúng ta chỉ có tự gieo hạt giống của chính mình. Chính nhờ hạt giống này, bạn có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của chính mình cũng như vẻ đẹp đó dưới ánh nhìn của anh ấy. Và bạn cũng vậy đấy!
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

TÌNH YÊU


Câu hỏi 9


Nhiều lúc ở cạnh người yêu mình, tôi có cảm thấy như đang ngồi trên thiên đường và bên cạnh tôi là một thiên thần đích thực. Tôi chỉ muốn biết có phương pháp nào gieo các hạt giống để có thể giữ cảm giác đó kéo dài mãi mãi không?

Cái cảm giác mơ hồ về thiên đường mà đôi khi chúng ta cảm thấy là thực vì chúng đến từ những hạt giống nghiệp ở bên trong tâm trí của chúng ta, cũng như bất kỳ thứ gì khác. Nếu chúng ta hiểu được chính xác chúng đến từ những hạt giống nào thì chúng ta có thể gieo những hạt giống đó và khiến những khoảnh khắc này xảy ra thường xuyên hơn - thậm chí là tất cả mọi lúc. Những hạt giống mà chúng ta cần gieo để đạt được điều đó là luôn cầu chúc những điều tốt lành cho cả thế giới và không quá khó để bắt gặp những điều này.
Những người Tây Tạng cổ nói rằng những hạt giống mạnh mẽ này phát sinh từ một thảm họa trong gia đình. Nếu chúng ta may mắn, nó sẽ xảy đến sớm trong cuộc đời của chúng ta. Mẹ bạn mất vì ung thư *, anh trai bạn cũng qua đời.
Những thảm kịch như vậy buộc chúng ta phải đối mặt với những điều đang thực tế xảy ra trên thế giới. Nếu trong quãng thời gian chúng ta tồn tại trên trái đất này, mọi thứ đều rất tốt đẹp (điều rất ít khi xảy ra) thì chúng ta có thể có một công việc tốt, một người bạn đời tốt, một ngôi nhà tốt, một gia đình tốt. Và rồi lần lượt, từng thứ đó sẽ bị thế giới lấy đi khỏi tay chúng ta - đơn giản vì nó là như thế. Cứ mỗi ngày trôi qua, bạn lại già đi, cả hai bạn đều già đi, yếu đi, và đi gần đến cuối cuộc đời.
Sâu bên trong, tất cả chúng ta đều biết - thậm chí ngay từ khi còn bé - rằng nó sẽ diễn ra như thế. Nó đem lại cho chúng ta một cảm giác buồn cho chính bản thân mình và cho thế giới, nhưng còn có một cảm giác ngọt ngào nữa.
Khi tôi còn là một thiếu niên, tôi từng đi máy bay từ Phoenix đến Washington DC. Theo lịch, chúng tôi sẽ đổi máy bay ở Chicago.
Đó là một chuyến bay bình thường: một bộ phim dở tệ mà mọi người đang càu nhàu về nó, một vài gói đậu phộng nhỏ mà họ thậm chí còn càu nhàu nhiều hơn. Khi đến gần Chicago, chúng tôi gặp phải một vùng mây dày. Có vẻ như chúng tôi sẽ phải mất nhiều thời gian mới có thể hạ cánh.
Đột nhiên, chiếc máy bay bay thẳng lên trên như một viên đạn. Khi đạt đỉnh, nó lại lao thẳng xuống như trò chơi tàu lượn siêu tốc, rồi khi chạm đáy, nó bay thẳng lên một lần nữa. Chuyện này diễn ra ba hoặc bốn lần. Một tiếp viên hàng không bước ra khỏi cửa khoang lái, khuôn mặt có chút mỏi mệt. Giọng cơ trưởng vang lên, thông báo.
“Thưa quý khách, máy bay của chúng ta đang gặp chút vấn đề. Chúng tôi đã cho hạ bánh đáp xuống nhưng đèn trong khoang lái báo hiệu bánh đáp đã xuống hay chưa lại không sáng. Có thể là đèn bị hỏng nhưng cũng có thể là bánh đáp bị trục trặc, chúng tôi hiện vẫn chưa rõ. Chúng tôi đã cho máy bay bay qua đài kiểm soát một vài lần để họ có thể nhìn xem bánh đáp đã xuống hay chưa, nhưng do mây quá dày nên họ cũng không nhìn rõ. Chúng tôi đã thử cho máy bay lao thẳng xuống một vài lần để xem có thể hất bánh đáp xuống không nhưng đèn vẫn không sáng. Vì vậy có lẽ chúng tôi sẽ thử hạ cánh và xem liệu bánh đáp có đỡ chúng ta không.”
Lại thêm một khoảng im lặng căng thẳng...
“Vâng, chúng tôi sẽ cho máy bay bay vòng quanh cánh đồng một lúc để cho họ có thời gian chuẩn bị đường băng cho chúng ta. Chúng tôi sẽ liên tục thông báo tình hình với quý khách. Từ giờ đến khi đó, xin hãy nghe theo sự chỉ dẫn của phi hành đoàn.”
Họ tắt bộ phim - không còn ai quan tâm đến nó hay những gói đậu phộng nữa. Mọi người nhìn nhau hoang mang, không biết phải làm gì. Anh chàng ngồi cạnh tôi lấy ra một tờ giấy và ghi chép, sau vài phút anh ta gấp nó lại một cách cẩn thận và nhét vào trong túi sau ghế ở trước mặt.
Anh ta nhận ra tôi đang nhìn. “Tôi đã từng đọc về một vụ rơi máy bay ở đâu đó,” anh ta giải thích. “Chỉ một, hai người sống sót nhưng một số người trước khi chết đã viết vài dòng để nhắn gửi cho gia đình mình và về sau người ta đã tìm thấy nó. Bên trong máy bay, không khí ngày một căng thẳng; người tiếp viên đi vào trong khoang lái, đến khi trở ra nét mặt còn tệ hơn trước. Cô cầm míc lên và thông báo.
“Thưa quý khách, như quý khách đã thấy, chúng ta đang bay để chờ hạ cánh ở Chicago. Chúng tôi làm vậy để cho nhân viên dưới mặt đất có thời gian sắp xếp xếp đường băng, để phòng bánh đáp không hạ xuống hoặc không đỡ được máy bay. Chúng tôi... chúng tôi cũng đang cố gắng tận dụng toàn bộ lượng nhiên liệu dự phòng trên máy bay, phòng khi dưới mặt đất có vấn đề...” Nói đến đây, cô bỗng bật khóc nức nở. Người tiếp viên thứ hai dẫn cô ra một ghế trống và dìu cô ngồi xuống. Tất cả chúng tôi bị bỏ lại với một cảnh tượng u ám: xăng máy bay tràn ra đường băng, đốt cháy những gì còn lại của chiếc máy bay.
Một thoáng im lặng, rồi bỗng nhiên, một chuyện lạ xảy ra. Ở hàng ghế ngay trước tôi, dãy bên kia phía trái đường đi, một phụ nữ ngồi quay sang ôm người phụ nữ ngồi cạnh. Một người khác đứng lên và đi đến ôm cô tiếp viên đang khóc. Những bàn tay chìa ra để nắm lấy bàn tay của những người xa lạ, những cái ôm xuất hiện một nhiều hơn ở mỗi hàng ghế, và đột nhiên sự an ủi chảy tràn khắp máy bay như một luồng điện. Tình yêu thương giữa người với người ngập tràn - và bên trong, mỗi người chúng tôi đều bỗng nhận ra, đây mới chính là trạng trái nguyên bản của tâm hồn con người, trạng thái nhân bản cố hữu bấy lâu. Chiếc máy bay luôn luôn phải tiếp đất, vì thế vào bất cứ ngày nào trong đời chúng ta, chúng ta không biết còn bao nhiêu phút hay bao nhiêu giờ nữa thì nó đâm.
Cuối cùng, họ bảo chúng tôi bỏ hết trang sức ra - nếu có cháy, lửa sẽ thiêu rụi cả thịt và xương. Chúng tôi còn cởi cả giày nữa vì nó cản trở việc nhảy khỏi máy bay, cũng như gây khó khăn cho việc thoát hiểm.
Rồi ngay trước khi tiếp đất, khoảnh khắc tồi tệ nhất, hãy lấy tay che đầu, cúi người về phía trước, úp mặt xuống. Hãy im lặng nghĩ về cuộc đời bạn, và nghĩ về cái chết của bạn.
Bánh đáp chạm đường băng và chúng đỡ được máy bay. Chúng tôi trượt xuyên qua đống xốp trên đường băng như một người trượt tuyết, hai bên là hai hàng xe. Bên trái là xe cấp cứu đang sẵn sàng để vận chuyển những người còn sống. Bên phải là xe tang dành cho người chết. Chúng tôi trượt đến cổng và tinh một cái, đèn tín hiệu dây an toàn tắt.
Mọi người nhảy ra khỏi ghế của mình. “Phải lên ngay xe trung chuyển mới được!” Một người đàn ông thốt lên khi anh ta chen qua tôi, khuỷu tay tỳ cả vào sườn của tôi. Tình yêu lại trở lại vị trí của nó, rất sâu ở bên trong, và tiếp tục chờ đợi khoảnh khắc hiện diện tiếp theo.
Chiếc máy bay lúc nào cũng trong tình trạng đang rơi
Nhưng tôi không bao giờ quên sự ngọt ngào mà trái tim chúng tôi được nếm trải khi ở trong máy bay, không bao giờ quên làn sóng yêu thương giữa người với người đã lan tỏa khắp chúng tôi, và tôi nghĩ sẽ chẳng có ai có mặt lúc đó lại có thể quên được cả. Cảm giác đó cho thấy tất cả chúng tôi đều phải chết, tất cả chúng tôi đều sẽ chết, và dù cho sắp có chuyện gì xảy ra với chúng tôi đi nữa thì chúng tôi cũng sẽ chết cùng nhau.
Và cảm giác này sinh ra một cảm giác khác, một cảm giác thậm chí còn sâu sắc hơn. Đó là tất cả chúng tôi đều muốn chăm sóc cho nhau. Từ rất sâu bên trong, tất cả chúng tôi đều muốn có một cơ hội để giúp tất cả những người còn lại, bằng một cách nào đó - đặc biệt là việc chống lại kẻ thù lớn nhất trong mỗi con người chúng tôi lúc đó: sự sống đang trượt dốc không phanh và cứ đang tiến về phía cái chết. Sâu bên trong trái tim của mọi sinh vật sống trên trái đất này đều có một khát khao cháy bỏng giúp mọi sinh vật sống khác được sống.
Bất cứ khi nào chúng ta cảm thấy khát khao ngọt ngào này, đó là ham muốn được giúp đỡ thế giới này, nó đều sẽ gieo vào bên trong chúng ta một hạt giống đặc biệt. Đây chính là ham muốn của một thiên thần, và nó gieo vào bên trong chúng hạt giống được sánh vai với các thiên thần rồi sau đó là trở thành một trong số đó. Đây chính là hạt giống dành cho những khoảnh khắc đặc biệt đó, những khoảnh khắc mà bạn cảm thấy như mình đang ngồi cạnh một thiên thần ở trên thiên đường.
Không quá khó để tìm ra một hạt giống. Chỉ cần nhìn xung quanh khoang máy bay mà chúng ta gọi là thế giới này và yêu thương họ như chính bản thân chúng ta.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 10


Chồng tôi không bao giờ thể hiện bất kỳ cử chỉ yêu thương nào với tôi cả; mỗi lần về nhà trong khi chờ đợi cái ôm thật chặt thì anh ấy chỉ nói “Chào” rồi ngồi xuống kiểm tra thư điện tử. Tôi phải tạo ra nghiệp gì để anh ấy ấm áp với tôi hơn?

Nếu bạn muốn hiểu được hạt giống mà bạn phải gieo để thấy chồng mình thể hiện nhiều cử chỉ yêu thương với mình hơn thì trước hết bạn cần phải biết câu chuyện về cây sồi.
Tôi từng trải qua nhiều buổi đào tạo trong một ngôi đền Phật giáo nhỏ, được xây theo theo kiểu truyền thống, ở ngay dưới trung tâm New Jersey. Những người tị nạn Mông Cổ từ thời Chiến tranh Thế giới thứ hai đã khởi xướng những buổi đào tạo này. Ngôi đền của chúng tôi được xây theo kiểu Mông Cổ thời xưa, với mái cao dẫn lên một gác chuông được che bằng những thanh xà bằng vàng kiểu truyền thống. Xung quanh ngôi đền có rất nhiều cây sồi già, cao và sum suê. Vào một buổi tối, chúng tôi gặp phải một cơn bão lớn. Cơn bão đã quật ngã một cây sồi ngay cạnh ngôi đền. Nó đổ lên mái và ngọn của nó nằm cách mặt đất hơn 9 m. Sáng hôm sau, tất cả chúng tôi cùng ra đường để xem xét tình hình.
“Chúng ta cần cắt ngọn cây đi,” Abbot nói. “Rồi sau đó để cây đổ xuống từ từ mà không làm hỏng cửa sổ và tường.”
Các nhà sư gật đầu nhất trí. Họ đúng là một nhóm kỳ lạ, gần như tất cả đều trên 75 tuổi, đến từ những cánh đồng hoang ở vùng Trung Á, và thuộc thế kỷ XV. Zungru, một nhà sư ít khi ra khỏi phòng, nói nhỏ nhẹ: “Tất nhiên rồi, và người cắt cây sồi phải là nhà sư ít tuổi nhất.”
Tôi thở dài. “Nhà sư ít tuổi nhất” thực tế chính là tôi: So với người trẻ nhất trong số các nhà sư tôi vẫn kém họ hơn 50 tuổi. Cũng không có chuyện các thiếu niên Mông Cổ trong vùng đang xếp hàng lập nguyện của một nhà sư, khi mà chúng có thể nhảy lên xe để đi đến các vũ trường, vào một buổi chiều thứ Bảy ở vùng Phía Đông của New York mất chưa đến hai tiếng đồng hồ.
“Tôi sẽ làm,” tôi nói và cúi xuống cầm một cái cưa máy, trông rất cũ kỹ và ghê rợn. Tôi trèo lên một cái thang rất cao một tay bám thang, sau đó đứng lên rìa mái đền, kéo dây khởi động và cố để không bị ngã. Rồi tôi leo lên trên, về phía những nhánh cây cao hơn, chân bám chặt vào giữa thân và một cành cây, sau đó đứng dậy và cắt. Sau ba phút, chân tôi đã run lên phần vì kiệt sức và sợ hãi. Tôi vốn ghét độ cao mà.
“Ha ha,” tiếng cười của Zungru vọng lên từ tít dưới. “Nhìn anh chàng Pic-Pic kìa.”
Tôi bắn cho ông ta một cái nhìn khó chịu. Trong tiếng Tây Tạng, pic-pic có nghĩa là “thạch” và ông ta đang gọi tôi là “anh chàng cẳng thạch.”
Ba tiếng sau thì tôi hoàn thành; chúng tôi để cây trượt nhẹ nhàng ra khỏi ngôi đền, và tôi trèo thang xuống. Khi xuống đến mặt đất, tôi nhìn thấy một quả sồi bé nhỏ nằm trên con đường mòn. Tôi nhặt nó lên, để nó lăn tròn trong lòng bàn tay, rồi đột nhiên tôi thấy nó biến thành một cây sồi trưởng thành, có lẽ là 100 năm sau: một cây sồi cao lớn, khổng lồ.
Tôi thấy một cơn bão khác xuất hiện trong tương lai, tôi thấy cây sồi mới này đổ lên ngôi đền, và tôi thấy chính mình, một thế kỷ sau, vẫn là nhà sư ít tuổi nhất - đang trèo thang lên để cắt nó. Thốt lên một tiếng để thể hiện sự khó chịu của mình, tôi cầm lấy quả sồi và ném nó ra giữa con đường, nơi mà nó sẽ không bao giờ có thể bám rễ được.
Hãy thử cảm nhận sự khác biệt giữa sức nặng của một quả sồi và sức nặng của một cây sồi, mà quả sồi kia chỉ có sức mạnh để tạo ra nửa gram so với hàng trăm tấn của một cây sồi trưởng thành. Cái kết quả nặng hơn hàng ngàn lần cái hạt giống mà tạo ra nó.
Mọi hạt giống, cả bên ngoài lẫn bên trong chúng ta, đều hoạt động như vậy. Bản thân cơ thể của chúng ta được tạo thành từ hàng tỷ tỷ tế bào và những tế bào này đều liên tục tái sinh từ ngày này sang ngày khác trong 50, 60, hoặc 70 năm. Vậy mà nguồn gốc của chúng chỉ là từ một trứng của người mẹ và một tinh trùng của người cha.
Các hạt giống tinh thần cũng không có gì khác biệt; thực tế, một vài hạt giống tinh thần nhỏ bé còn tạo ra được các kết quả lớn hơn rất nhiều so với các kết quả mà bất kỳ hạt giống hữu hình nào có thể tạo ra. Đây rõ ràng là một tin tốt nếu bạn muốn chồng mình thể hiện nhiều cử chỉ yêu thương với mình hơn.
Vì chúng ta muốn anh ấy thể hiện cử chỉ yêu thương không phải trong một đêm, hay trong một vài ngày, mà trong phần còn lại của cuộc đời bạn. Chúng ta muốn một cái ôm - một cái ôm thực sự, một cái ôm kéo dài vài phút, trong yên lặng, khiến bạn nghẹt thở và mãn nguyện - mỗi lần bạn ra khỏi nhà để đi làm, mỗi lần bạn về đến nhà, và một vài cái ôm nữa ở chỗ này chỗ kia rải rác khắp cả ngày, trong tất cả mọi ngày.
Mấu chốt ở đây là, tất cả những gì chúng ta cần chỉ là một vài hạt giống nhỏ, được gieo một cách cẩn thận. Một lần nữa, hãy học cách tìm ra bản chất của những điều bạn muốn là gì, rồi tạo ra các hạt giống tương ứng. Ở đây, điều chúng ta muốn chính là có được một sự ấm áp chân thành, và để có nó, chúng ta cần phải cho đi trước.
Hàng ngày, bạn hãy cố gắng thân thiện thật nhiều với tất cả những người bạn gặp trên đường. Hãy làm điều đó một cách có ý thức. Không cần phải nỗ lực đâu, chỉ cần để ý hơn thôi. Hãy vỗ vai khen ngợi người cùng công ty khi họ làm tốt; hãy cám ơn người tính tiền ở cửa hàng thực phẩm vì sự giúp đỡ của họ; hãy giữ cửa cho người đằng sau đi vào.
Quan trọng nhất là, hãy mỉm cười thật nhiều với những người đi ngang qua bạn trên phố hoặc trong cửa hàng. Đặc biệt, nếu bạn đang cẩn thận thực hiện Thiền Cà phê, phương pháp mà chúng ta đã miêu tả ở câu hỏi 4, thì những hạt giống nhỏ này sẽ phát triển thành một cái cây cổ thụ, cả đời bạn sẽ được yêu thương. Vì những cử chỉ ấm áp bất ngờ là những cử chỉ ấm áp ngọt ngào nhất, và chồng bạn sẽ tìm ra những phương thức mới để thể hiện chúng với bạn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

SỐNG CHUNG


Câu hỏi 11


Tôi là người nấu ăn chính trong gia đình, nhưng đến lúc dọn bàn và rửa bát thì chồng tôi đột nhiên biến mất và sau đó hiện ra trong phòng khách trước màn hình ti-vi như thể có phép thần thông vậy. Tôi phải tạo ra nghiệp gì để anh ấy cùng tôi làm việc nhà?

Câu hỏi này đưa đến một vấn đề quan trọng khác có liên quan đến những hạt giống nghiệp. Khi vị lạt-ma của tôi đưa ra cho tôi một thử thách là đến New York và phải tạo ra một doanh nghiệp thành công để chứng minh rằng tôi đã hiểu cách hoạt động của những hạt giống này thì việc đầu tiên tôi làm là đến xin lời khuyên của một nhà sư già - vị này sống tại một tu viện Tây Tạng ở nước ngoài.
“Khi con thành lập công ty,” ông nói, “con sẽ phải thành lập cùng lúc cả một quỹ từ thiện nữa. Quỹ từ thiện này sẽ chèo lái việc kinh doanh của con - nó sẽ là động cơ tạo ra lợi nhuận cho công ty.”
Tôi gật đầu và ghi chép; ông cho tôi một vài lời khuyên nữa rồi sau đó tôi bỗng nảy ra một câu hỏi lớn.
“Vậy con sẽ cần bao lâu? Ý con là nếu con gieo các hạt giống mà thầy đang mô tả thì sẽ cần bao lâu để có một kết quả thực sự nào đó?”
Ông nhìn tôi cười, vui vẻ nói, “Tse chima la. Kiếp sau!”
Tôi lắc đầu buồn bã. “Rinpoche, kiếp sau không được đâu ạ. Thầy biết đấy, con là người Mỹ. Chúng con thích đồ ăn nhanh. Chúng con có McDonalds trên khắp thế giới. Nếu một nhân viên ở McDonalds mất hơn hai phút rưỡi để làm một mẻ khoai tây chiên kiểu Pháp thì người đó sẽ bị sa thải. Con phải có được kết quả từ những hạt giống này trong một vài tháng thôi, thậm chí là một vài tuần ấy chứ.”
Bạn thấy đấy, điều đó quan trọng cả với bạn nữa. Tôi phải chỉ ra cho bạn thấy làm thế nào để gieo một hạt giống và có kết quả thật nhanh. Nếu bạn đến một nhà dưỡng lão để giúp một người nào đó nhưng phải đến ba năm sau chàng trai mới xuất hiện thì chắc chắn sẽ nảy sinh một vấn đề rất cơ bản. Nếu cần quá lâu thì bạn sẽ không thể biết được liệu có phải việc đến nhà dưỡng lão chính là nguyên nhân làm xuất hiện chàng trai hay không. Khi đó, bạn sẽ không tin vào hệ thống này, và nó sẽ không giúp được bạn trong phần còn lại của cuộc đời.
Điều này mang chúng ta quay trở lại với người chồng chuyên biến mất vào lúc phải rửa bát. Chỉ gieo hạt thôi thì chưa đủ vì nếu bạn không gieo đúng nơi thì chúng sẽ không phát triển tốt được. Tất cả chúng ta đều biết những người hào phóng và giúp đỡ rất nhiều người khác nhưng họ càng cho đi thì có vẻ như họ lại càng nghèo. Trong nhiều trường hợp, những hạt giống họ đang gieo là những hạt giống đúng, nhưng họ đã gieo sai nơi.
Hạt giống nghiệp giúp chồng bạn giúp đỡ nhiều hơn các công việc nhà là trong một vài tuần, hãy tập trung vào việc giúp đỡ người khác, giúp đỡ một cách thật ý thức, giúp đỡ thật nhiều. Một ví dụ điển hình cho việc gieo một hạt giống giúp đỡ vào một nơi tôi - một mảnh đất đầy sỏi đá - là giúp một đồng nghiệp tại công ty vì bạn sợ sếp sẽ sa thải bạn nếu bạn không làm thế. Đúng là bạn đã giúp đỡ người đang ngồi bên cạnh bạn, và đúng là một hạt giống đã được gieo... nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng chỉ là một người mà bạn được trả tiền để giúp đỡ mà thôi. Sẽ tốt hơn nếu bạn chọn một vật liệu nghiệp có sức nặng: mảnh đất màu mỡ giúp hạt giống phát triển nhanh.
Vậy đâu là những nơi tuyệt vời để gieo những hạt giống giúp đỡ?
Hãy chọn những nơi tốt để gieo hạt giống của bạn
Những người Tây Tạng thời xưa nói rằng có ba nơi vô cùng màu mỡ. Một là bất kỳ ai đang thực sự ở trong tình trạng khẩn cấp, đặc biệt khi bạn là người duy nhất họ có thể dựa vào ngay lúc đó. Đó có thể là người vừa bị ngã ở trên phố, và bạn là người gần nhất có thể đỡ họ đứng lên; hay một người bạn sáng mai sẽ bị đuổi ra đường nếu tối nay họ không thể có 100 đô-la để trả tiền thuê nhà; hay những người mà ngay lúc này bạn biết rằng đang ở trong một trại tị nạn nào đó ở phía bên kia bán cầu và rất thiếu đồ ăn.
Mảnh đất màu mỡ thứ hai để bạn gieo hạt là đối với một người đã giúp đỡ bạn rất nhiều trong quá khứ. Nếu tôi hỏi ai là người giúp bạn nhiều nhất trong cuộc đời thì chẳng cần đến một giây, hình ảnh người mẹ sẽ xuất hiện trong tâm trí bạn. Dù cho hiện tại, mối quan hệ của bạn với mẹ mình đang như thế nào đi nữa, thì có một thực tế đơn giản rằng chính mẹ là người đã dạy bạn đi, dạy bạn nói, dạy bạn mặc quần áo, dạy bạn cách cư xử trong thế giới này. Trong thời hiện đại, mẹ luôn có lựa chọn sẽ có bạn hay là không, và mẹ đã chọn mạo hiểm cuộc sống của mình để cho bạn cuộc sống của bạn. Bố bạn cũng thế. Và còn tất cả những thầy cô giáo, những người hướng dẫn, những người thân trong gia đình, những người bạn, tất cả họ đều đã giúp đỡ bạn bước đi trong cuộc đời cho đến nay. Bất kỳ sự giúp đỡ nào mà bạn trao cho họ, bất kỳ tình yêu thương nào mà bạn đền đáp lại đều là một hạt giống được gieo vào mảnh đất tốt nhất.
Thứ ba là những người đang giúp nhiều người khác. Tôi nhớ có lần tôi đã được một người bạn cho 10.000 đô-la để tôi chuyển nó đến những người đau ốm tại một trong các trại tị nạn dành cho người Tây Tạng của chúng tôi. Tôi đã đến Ấn Độ, vào một trại tị nạn, và tìm thấy một căn phòng nhỏ mà tôi có thể dùng làm văn phòng. Chúng tôi truyền đi thông tin là ngày mai chúng tôi sẽ trả tiền thuốc men và tiền chăm sóc y tế cho mọi người. Các bạn chỉ phải mang theo hóa đơn của cả hai thứ đó, trên đó có ghi lại ngày thuộc tháng trước là được.
Tất nhiên, chúng tôi đã tính toán cẩn thận. Chúng tôi không cho mọi người có đủ thời gian để tìm một bác sĩ địa phương chuyên gian dối để nộp các hóa đơn giả mà lấy tiền. Chúng tôi chuẩn bị một con dấu và mực đỏ để đánh dấu vào các hóa đơn đã được chúng tôi thanh toán. Chúng tôi thậm chí còn đóng dấu vào tay trái của những người đã nhận tiền.
Và thế là đã xuất hiện một dòng người! Hai giờ trước khi chúng tôi mở cửa, những người tị nạn đã xếp hàng ngay ngắn trên con đường bụi bặm của trại và dòng người trải dài đến hơn 1,6 cây số. Trong 7 giờ tiếp theo, chúng tôi đã tiến hành trao tiền. Chúng tôi cũng gặp phải một vài cuộc tranh luận nảy lửa về việc liệu một hóa đơn mua lừa có được coi là một chi phí y tế hay không. Đến khi mặt trời khuất bóng sau chân trời, chúng tôi đã dùng hết 10.000 đô-la nhưng dòng người dường như vẫn đông chẳng khác gì khi chúng tôi mới bắt đầu.
Tôi bay trở lại Mỹ với cảm giác rằng chắc chắn phải có cách tốt hơn. Đúng lúc đó, chúng tôi tìm được một y tá người Pháp sẵn sàng đến trại tị nạn để điều hành một phòng khám miễn phí, còn thuốc sẽ được quyên góp và là những loại thuốc Tây đã quá hạn nhưng vẫn còn dùng được.
Bài học ở đây là hãy giúp đỡ một người đang giúp đỡ nhiều người khác, thay vì cố gắng giúp đỡ tất cả những người thiếu thốn: giống như một câu nói của người Tây Tạng, hãy đi giày, thay vì cố gắng khoác áo da cho thế giới.
Chúng ta sẽ còn quay lại chủ đề này nhiều lần nữa. Hãy chọn hạt giống thật cẩn thận, gieo chúng làm sao để chúng mọc lên lại thật dày, thật mạnh, và thật nhanh - hãy sử dụng Bốn Bước Starbucks mà chúng ta đã nói đến ở câu hỏi 4. Hãy giúp những người khác một cách thông minh và hiệu quả, rồi chồng bạn sẽ đột nhiên quyết định rằng anh ấy thích cái cảm giác nước xà phòng âm ấm trên tay.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 12


Khi chúng tôi chuyển đến sống cùng nhau, người bạn đời của tôi (không hề báo trước) mang theo một con mèo. Tôi thích thú nuôi nhưng bản thân tôi thì không nuôi con gì cả vì tôi cảm thấy rằng nếu tôi nuôi con gì đó thì tôi sẽ không thể đi đâu được. Quả đúng là như thế, giờ thì tôi bị mắc kẹt với việc phải cho mèo ăn bất cứ khi nào nửa kia của tôi về thăm gia đình. Và tôi còn khám phá ra rằng ninh bị dị ứng với lông mèo nữa. Tôi phải làm gì đây?


Một trong những công ty truyền cảm hứng cho chúng tôi khi chúng tôi xây dựng Công ty Kim cương Quốc tế Andin là Công ty Sony cùng người sáng lập của nó, Akio Morita. Chúng tôi đã nghiên cứu cuốn sách bán rất chạy của ông, Sản xuất tại Nhật Bản 1, nói về câu chuyện thành công của Sony. Ý tưởng quan trọng nhất trong cuốn sách này cũng chính là ý tưởng mà bạn có thể sử dụng để giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan với con mèo, cũng như bất kỳ vấn đề nào khác mà bạn đang gặp phải với bạn cùng phòng.
1 Made in Japan
Ông Morita nói rằng một trong những nguyên tắc nền tảng của Sony là cung cấp cho khách hàng những sản phẩm hoặc những tính năng mà họ thực sự muốn nhưng họ vẫn chưa biết là họ muốn. Hãy quan sát mọi người, cũng như xem xét các nhu cầu của họ một cách kỹ càng sao cho có thể đem đến cho họ một thứ thực sự có ích đối với họ mà thậm chí chính bản thân họ cũng chưa từng nghĩ đến nó. Tôi gọi đây là Nguyên tắc Jampa.
Trong nhiều năm ở cùng người thầy Tây Tạng của mình, Khen Rinpoche Geshe Lobsang Tharchin, tôi đã đóng nhiều vai, đầu bếp, máy rửa bát, tài xế, nhân viên giặt là, ô-sin và người làm vườn. Sau khi tôi giúp thành lập công ty kim cương, tôi phải đi gần như cả ngày nên tôi phải tìm kiếm một người thay tôi làm những công việc đó. Tôi rất may mắn khi tìm được Jampa Lungrik.
Jampa là một nhà sư trẻ người Tây Tạng, ít nói, vui vẻ, và cực kỳ tận tụy. Cậu đảm nhiệm ngay tất cả các vai này bằng một sự tinh tế hoàn hảo. Một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng tôi là quản lý những hàng người đến xin được nói chuyện với lạt-ma. Chúng tôi phải bảo đảm rằng tất cả những ai muốn gặp ông đều được gặp nhưng đồng thời cũng không được để ông bị quá tải. Phòng bếp của ngôi đền được dùng làm phòng đợi và lúc nào nó cũng chật kín những người muốn gặp bậc đại sư. Chúng tôi phải pha trà cho họ và khiến họ khuây khỏa trong lúc chờ đợi, đôi khi là khá lâu.
Cũng chính trong khoảng thời gian này, Jampa đã dạy tôi cách mà những nhà sư ở tu viện được đào tạo để thể hiện sự hiếu khách với một vị khách. Đây được coi là một kỹ năng vô cùng quan trọng ở Tây Tạng. Ở Xứ Tuyết, thực ra, khách chính là vua và nhà của tôi chính là nhà của bạn.
Jampa nói, “Trước khi mọi người đến đây, hãy đặt những chiếc đĩa chứa đẩy các loại kẹo lên trên bàn bếp. Đặt bánh quy ở một đầu bàn. Ở đây là một bát hoa quả. Đầu bàn bên kia có thể đặt một chồng kaptse - bánh donut Tây Tạng.
Một bình nước lọc ở đây, một bình nước hoa quả ở kia, một bình trà ở đây, một bình cà phê ở kia - cốc và chén thì để thật nhiều ra khắp bàn.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng gõ cửa là một khoảnh khắc cực kỳ quan trọng. Hãy mở cửa, chào khách, rồi lùi lại, mời họ vào trong bếp. Khi họ bước đi, hãy chăm chú quan sát ánh mắt của họ.
Khách sẽ nhìn vào mắt bạn khi bạn chào họ nhưng sau đó, họ sẽ nhìn khắp căn phòng rồi nhìn xuống dưới bàn bếp. Đây chính là lúc bạn phải thật sự chú ý.
Lý do chúng ta để bánh kẹo ra khắp bàn là vì làm thế sẽ giúp chúng ta biết được mắt của họ dừng ở đâu. Khi vị khách nhìn thấy thứ mà họ rất thích - giả sử là những chiếc bánh donut Tây Tạng - thì mắt của họ sẽ nán lại ở đây, chỉ trong một giây thôi.
Hãy quan sát ánh mắt của mọi người để xem họ cần gì
Khi đó, việc của bạn là mời họ ngồi, rồi đi thẳng đến chỗ để những chiếc bánh donut Tây Tạng, cầm cái đĩa lên, và đặt nó ra trước mặt họ - ‘Ông có muốn ăn một cái bánh này trong khi chờ đợi không ạ?’ - Sau đó, hãy rót cho họ một cốc nước, loại nước mà đã khiến mắt của họ dừng lại.
Hãy quan sát chiếc bánh donut của họ, hãy quan sát cốc của họ, và liên tục quan sát ánh mắt của họ trong khi bạn nói chuyện để tìm hiểu ít nhiều về họ cũng như lý do tại sao họ đến gặp Rinpoche. Khi cái cốc vơi 2/3, hãy đề nghị rót thêm cho họ.
“Hãy liên tục quan sát mắt của họ; dự đoán các nhu cầu của họ. Đây chính là bản chất của lòng hiếu khách.”
Bạn thấy đây, với người bạn đời của bạn thì cũng vậy thôi. Bản chất vấn đề của bạn với họ là họ đang không nhạy cảm với các nhu cầu của bạn. Có thể họ khiến bạn mắc kẹt với một con mèo rụng lông; có thể họ mời những người bạn vô cùng ồn ào đến vào giữa đêm; có thể họ để cả một đống bát đĩa bẩn trong bổn rửa bát mà không thèm rửa. Vấn đề là - nếu bạn muốn họ nhạy cảm với các nhu cầu của mình - thì bạn sẽ phải khai mở sự nhạy cảm của mình với các nhu cầu của những người khác trong cuộc đời bạn.
Vậy hãy bắt đầu quan sát ánh mắt của mọi người; cố gắng đoán xem họ muốn gì hay họ cần gì. Hãy thực hành và như chúng ta đã nói từ trước, hãy chọn một mảnh đất màu mỡ nào đó để gieo hạt giống của mình. Hãy chọn một người nào đó, bố mẹ của bạn chẳng hạn, hoặc một người khác đã giúp bạn rất nhiều trong cuộc đời, rồi hằng ngày, hãy dành một chút thời gian nghĩ về các nhu cầu của họ, về việc bạn có thể làm gì cho họ.
Không nhất thiết phải là một cái gì đó to tát, chỉ cần làm một việc đã được suy nghĩ kỹ càng là được, vì làm thế sẽ tạo ra nhiều hạt giống hơn. Hãy chọn một thời điểm trong ngày mà bạn thường xuyên được yên tĩnh - tôi thích lập kế hoạch cho những người khác khi tôi đang ăn sáng. Và việc lập kế hoạch này cũng là một việc nữa mà bạn có thể nghĩ tới khi bạn thực hiện Thiền Cà phê vào cuối ngày, để khiến các hạt giống phát triển siêu nhanh.
Thay vì cãi cọ với người cùng phòng, thay vì tranh luận hay nhắc nhở, chúng ta đang gieo những hạt giống đích thực, những hạt giống mà tạo ra chúng ngay từ đầu đã khiến chúng ta nhìn thấy một cái bút hay một đống bát đĩa bẩn. Khi bạn đã học được cách quan sát và chú ý đến những nhu cầu nhỏ của những người khác trong cuộc đời bạn (đây vốn đã là một nhiệm vụ rất dễ chịu cho cả bạn và họ) thì bạn sẽ thấy rằng người cùng phòng đột nhiên trở thành một con người biết quan tâm hơn trước rất nhiều.
Có thể một ngày nào đó, chẳng cần bạn nói gì, con mèo cũng sẽ được đem cho người em họ mà con họ rất thích nuôi nó.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 13


Chồng tôi không biết thế nào là vệ sinh cá nhân - lúc nào anh ấy cũng đi khắp nhà trong bộ quần áo bốc mùi, râu thì chỉ để có một nửa bên mặt. Tôi cần gieo hạt giống gì để thấy anh ấy biết chăm sóc bản thân hơn một chút?


Câu hỏi này là của một đôi vợ chồng lớn tuổi người Mỹ đến từ vùng Trung Tây. Họ đã đến nghe buổi diễn thuyết mà tôi đang thực hiện tại Detroit với mục tiêu nhắm đến những công nhân trong ngành công nghiệp ô-tô đang bị đe dọa mất việc làm vì các nhà máy đóng cửa. Tôi cảm thông với Jack và Kris vì cùng là những sản phẩm của thập niên 1960, nhưng giống như trong nhiều trường hợp, một vài phần tốt đẹp của phần văn hóa đã biến mất trong khi phần vệ sinh hippie thì vẫn còn mắc kẹt lại.
“Đến giờ thì các bạn đã nắm được bài tập rồi,” tôi nói với Kris. “Trước tiên bạn phải xác định bản chất của vấn đề. Theo bạn thì đó là gì?”
Bà nghĩ một lát. “Vâng, tôi nghĩ mấu chốt của vấn đề là Jack không nghĩ đến việc hình thức của ông ấy gây ảnh hưởng đến người khác như thế nào. Ông ấy chỉ quan tâm đến bản thân mình - thực sự thì gần như tất cả chúng ta đều như thế - và ông ấy không nghĩ đến cảm giác của tôi.”
“Được rồi, nghe cũng có vẻ đúng đấy. Vậy hạt giống nghiệp bạn cần gieo trong trường hợp này khá là thú vị. Nếu chúng ta thấy một người thân của mình lờ đi chuyện vệ sinh cá nhân đến mức nó khiến chúng ta cảm thấy khó chịu, thì chúng ta phải gieo một vài hạt giống loại đối nghịch, và mọi chuyện sẽ thay đổi - không cần thảo luận hay cãi vã. Điều này đưa chúng ta đến với quả dưa hấu và con chuột chũi.”
Kris nhìn tôi bối rối và đây đúng là cái nhìn mà tôi chờ đợi. Nó có nghĩa là bà sẽ lắng nghe điều tôi sắp nói.
“Nghe này, chúng ta chống lại một hạt giống tiêu cực bằng cách gieo một hạt giống tích cực cùng loại. Tức là, nếu chúng ta cảm thấy cô đơn thì chúng ta cung cấp cho người khác sự bầu bạn; nếu chúng ta muốn thoát khỏi những khoản nợ thẻ tín dụng, thì chúng ta tìm kiếm những người cần sự giúp đỡ về tài chính, rồi cung cấp sự giúp đỡ đó cho họ theo một cách đã được cân nhắc kỹ lưỡng và khôn ngoan.” Bà gật đầu.
“Nhưng tôi muốn bạn biết rằng có ít nhiều sự du di ở đây. Vừa tối qua có người hỏi tôi rằng họ phải gieo hạt giống nghiệp gì để có được nhiều kem vụn sô-cô-la hơn trong cuộc đời: họ muốn biết liệu họ có phải đi khắp nơi để cho đi loại kem này thì sau này mới nhận được nó nhiều hơn không.
“Nghe cũng có lý,” Kris nói. “Mỗi người có một khẩu vị khác nhau và đôi khi đơn giản chỉ là chúng ta không thể có được.”
“Chính xác. Vì vậy nói chung, một trong bốn nguyên tắc lớn của việc gieo hạt giống nghiệp là bạn phải cho đi thứ tương tự với thứ mà bạn muốn có cho bản thân mình: những thứ tương tự nhau sẽ tạo ra nhau.
Nếu bạn nghĩ kỹ, bạn sẽ thấy rằng đây là một trong những phép màu nhỏ của cuộc sống đã bị đánh giá thấp. Nếu bạn muốn có những quả dưa hấu trong vườn của mình vào mùa hè này thì bạn chỉ cần tìm một quả dưa hấu vốn đã có sẵn và chọn gieo một vài hạt giống của nó.
Những hạt giống này sẽ luôn phát triển thành một quả dưa hấu, chứ không bao giờ là một quả xoài hay một cây xương rồng cả. Thử nghĩ xem nếu không như vậy thì cuộc sống sẽ như thế nào - bạn có thể nhìn thấy những người nông dân đang ngồi với nhau tại một quán ăn địa phương và nói về những việc có thể xảy ra trong năm nay không? ‘Mùa xuân này tôi đã gieo những hạt ngô và tôi đang hy vọng là chúng không mọc ra mầm tre giống như năm ngoái!’
Vậy hạt giống để Jack chú ý hơn một chút đến hình thức của ông ấy sẽ liên quan đến việc bạn chú ý hơn đến hình thức của bạn - nhưng sẽ có ít nhiều sự du di ở đây. Có một quyển sách tên là A tỳ đạt ma câu xá luận 1 do một bậc đại sư tên là Thế Thân viết vào khoảng 17 thế kỷ trước, và trong quyển sách này, ông đã nói về câu hỏi kem vụn sô-cô-la.
1. Treasure House of Wisdom
‘Có người nói, nghe này, Thế Thân. Giả sử đúng ra tôi sẽ được tái sinh là một con gấu nhưng chẳng may tôi lại chết ngay trước mùa hè, thời điểm mà gấu không thể có con thì sao? Chẳng sao cả, vị đại sư nói, bạn sẽ chỉ đổi thành một con chuột chũi thôi.’ Câu chuyện này khiến Kris mỉm cười - đột nhiên tôi ngờ ngợ rằng bà cảm thấy giữa con chuột chũi và Jack có một sự tương đồng nào đó.
Có rất nhiều tranh cãi về câu trả lời này nhưng bạn hiểu ý của nó rồi đấy. Bạn hãy quyết định xem mình muốn kết quả gì rồi sau đó bạn mới gieo hạt giống gần với kết quả đó nhất có thể; chứ không nhất thiết nó phải đúng là thứ mà bạn đang tìm kiếm. Tuy vậy, trong tâm trí, việc bạn hướng hạt giống đó vào một mục đích cụ thể - một mục đích đại loại như giúp người đàn ông của bạn tươm tất gọn gàng - vẫn rất quan trọng.”
“Thế hạt giống gần nhất đó là gì?” Bà hỏi.
“Vâng, chúng ta hãy thử suy nghĩ nhé. Bạn muốn chồng bạn tỏa sáng, và lý do hiện nay ông ấy chưa tỏa sáng nằm ở đó, sâu bên trong bạn. Vì vậy tôi khuyên bạn hãy thực hiện phương pháp Đóa hoa.”
“Là gì vậy?”
“Là thế này. Tuần tới, khi bạn ra ngoài, tôi muốn bạn dành thời gian để chăm chút cho bản thân mình thật đẹp. Đẹp như một đóa hoa, khiến mọi người muốn ngắm nhìn. Hãy làm điều đó trong ba lần.
Bạn phải nghĩ về nó như thế này; bạn làm thế không phải vì bản thân bạn, không phải vì cái tôi của bạn. Bạn sẽ chăm chút cho bản thân mình thật đẹp để thế giới có thêm một vẻ đẹp nữa mà mọi người có thể chiêm ngưỡng khi họ đi xuống phố.
Ý tưởng ở đây là bạn làm một việc mà kiểu gì bạn cũng sẽ làm cho bản thân mình - chăm chút cho bản thân thật đẹp khi đi xuống phố - nhưng bạn thay đổi động lực của hành động đó. Liệu bạn có thể thử chăm chút cho bản thân mình thật đẹp không phải cho mình, nhưng là vì người khác, để khiến họ thấy hạnh phúc, một cách có ý thức không?
Đây chính là khái niệm mới của làm đẹp: mình làm việc cho mình nhưng lại giúp làm cho thế giới thành một nơi đẹp đẽ dành cho những người khác. Khi đó, làm đẹp trở thành một công việc đẹp đẽ, chứ không còn là một công việc ích kỷ nữa - nó trở thành một nụ cười dành cho bất cứ ai đi ngang qua bạn. Vẻ đẹp trở nên trong sáng và thuần khiết; chẳng khác nào một đóa hoa đang đi trên phố.
Hãy liên tục trao cho mọi người những đóa hoa
Hãy liên tục trao cho thế giới những đóa hoa - tạo thói quen không chỉ ăn mặc đẹp mà còn suy nghĩ đẹp nữa, vì những người khác, để họ được vui. Để tăng tốc quá trình phát triển của hạt giống, hãy nhớ thực hiện Thiền Cà phê trước khi đi ngủ. Rồi một ngày nào đó, những hạt giống sẽ vỡ ra, và chồng bạn sẽ bước ra khỏi phòng tắm trong bộ dạng ‘mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao.’”
“Tôi thích điều này,” Kris cười, “Đây cũng chính là nguyên thân khiến tôi thích toàn bộ cái phương pháp gieo hạt này. Nó ất là vui.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Next

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: tuvi and 38 guests