Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 07 May 2018

NHỮNG ĐỨA CON


Câu hỏi 73


Tôi muốn có con nhưng chồng tôi thì không. Tôi phải tạo nghiệp gì để khiến anh ấy hứng thú với việc có một gia đình?

Câu hỏi này đến với tôi trong giờ nghỉ giải lao giữa một buổi nói chuyện ở Kuala Lumpur, thủ đô của Malaysia. Đây là chuyến thăm đầu tiên của chúng tôi đến đó; tôi bị choáng ngợp bởi cả số lượng người tham gia (hơn 1.500 người) cũng như sự nồng ấm của tất cả những người mà tôi gặp. Ngay cả những người làm kinh doanh dường như cũng bị lay động khi chúng tôi để cập đến chủ đề làm thế nào mà những ý tưởng Năng đoạn Kim cương có thể mang mọi người đến gần nhau hơn, vượt qua cả ranh giới giữa các quốc gia.
Tôi nhìn xuống, ra phía ngoài sân khấu và thấy dòng người đang đợi đến lượt để hỏi trải dài gần như xuống đến tận phía cuối của thính phòng rộng lớn. Không sao cả; câu trả lời cho câu hỏi này không khó và chúng tôi sẽ đi đến người tiếp theo trong một phút nữa thôi.
Farah nghiêng người để nghe cho được câu trả lời của tôi giữa tiếng rì rầm của đám đông; chồng cô, Amir, đang ở phía bên kia, đánh vật với chiếc máy ảnh của họ.
“Tại sao bạn muốn có con? Bản chất của việc có con là gì?”
Farah nghĩ một lát. “Tôi nghĩ đó là cơ hội để trao trọn vẹn bản thân mình cho một người khác.”
“Vậy bạn muốn thấy Amir ủng hộ ý tưởng này, ý tưởng trao trọn vẹn cuộc sống của cả hai bạn cho một người khác.”
“Chính xác.”
“Và để nhìn thấy điều đó ở Amir, bạn sẽ phải gieo một hạt giống.”
“Vâng.”
“Thế hạt giống đó là gì?”
“Tôi không biết... Tôi cho rằng nó sẽ liên quan đến việc trao bản thân tôi cho một người khác thậm chí còn trước khi cho đứa bé, từ đó tôi có thể tạo ra đứa bé để trao lại bản thân mình.”
“Bạn có thể trao bản thân bạn cho ai nhiều hơn mức độ bạn trao hiện nay?”
Farah hiểu ý ngay lập tức. “Tôi có thể trao bản thân mình trọn vẹn hơn cho chồng tôi, cho Amir.”
Tôi gật đầu. “Nghe này, tôi sẽ nói cho bạn một điều mà có thể bạn chưa từng nghĩ đến. Rất nhiều người chồng trở nên căng thẳng ở sâu bên trong khi vợ của họ bắt đầu nói về việc có con vì họ đã nhìn thấy những gì có thể xảy ra sau khi đứa bé ra đời. Đôi khi người vợ trao bản thân cho đứa con và lấy bản thân ra khỏi người chồng, người chồng cảm thấy bị bỏ rơi, thậm chí có những lúc còn trong toàn bộ phần còn lại của cuộc đời. Và thế là người chồng không còn cống hiến cho đứa con, cũng như cho gia đình, như trước đây nữa. Có lẽ người chồng cảm thấy rằng, khi hai người kết hôn, hai người đã thề trao cho nhau trọn vẹn, nhưng giờ ở một mức độ nào đó, người vợ đang từ bỏ lời hứa này.”
Farah gật đầu. “Tôi hiểu rồi. Nếu tôi muốn nhìn thấy chồng mình hạnh phúc với việc có con thì tôi cần giữ lời hứa đầu tiên của mình, lời hứa trao trọn vẹn bản thân cho anh ấy. Rồi anh ấy sẽ cùng tôi trao bản thân cho đứa bé. Nếu tôi tiếp tục trao bản thân mình cho cả anh ấy và đứa con sau khi chúng ra đời thì tôi sẽ tiếp tục thấy anh ấy trao bản thân cho cả tôi và con trong toàn bộ phần còn lại của cuộc đời.”
“Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau,” tôi mỉm cười. Khi Farah và Amir rời khỏi sân khấu, tôi đột nhiên nghĩ đến việc người phiên dịch có thể chưa từng nghe các câu chuyện cổ tích của Mỹ cũng như cách mà chúng luôn luôn kết thúc, nhưng tôi có một cảm giác rằng dù thế nào thì nó cũng sẽ xảy ra.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 09 May 2018

Câu hỏi 74


Tôi có thai và đang nghĩ đến việc phá thai, nhưng tôi không chắc chắn 100%. Ông có lời khuyên nào không?

Tôi nhận được câu hỏi này gần như đều đặn mỗi ngày, có lúc còn vài lần một ngày. Tôi nhận thức rất rõ rằng đây không phải là một câu hỏi dễ trả lời và với tư cách là một người đàn ông - cũng như là một nhà sư - tôi không thể hoàn toàn nắm được cảm giác của một người phụ nữ về vấn đề này. Nhưng tôi thực sự có ít nhiều trải nghiệm với nó cũng như một vài cảm xúc của bạn thân mà tôi có thể chia sẻ. Trước khi đọc tiếp, có thể bạn sẽ muốn quay lại và đọc câu hỏi 44. Nó sẽ cung cấp một nền tảng nhất định về xuất xứ của tôi.
Lần này, câu hỏi đến với tôi trong một buổi gặp với một vài người bạn đến từ “Tam giác Vàng” của Nga, một nhóm các thành phố lịch sử tụ lại với nhau ở phía Nam. Anastasia gần như đang nói thầm dù cho chúng tôi đang ngồi cách khá xa những người khác.
“Đây không phải là quyết định mà tôi có thể đưa ra thay cho bạn được,” tôi bắt đầu. “Thực lòng mà nói, tôi rất hiếm khi đưa ra quyết định hộ người khác. Tùy từng văn hóa, tùy từng quốc gia, tùy từng chủng tộc, tùy từng xã hội, và tùy từng truyền thống tôn giáo mà có những quan điểm khác nhau về việc phá thai, và tôi nghĩ việc chúng ta tôn trọng sự khác nhau này trong quá trình dạy dỗ của chúng ta là rất quan trọng. Nhưng tôi có thể kể cho bạn hai câu chuyện mà có lẽ sẽ giúp được bạn trong việc ra quyết định.” Sự im lặng của Anastasia cho tôi thấy rằng cô ấy đang muốn nghe.
“Tôi nhớ có một buổi nói chuyện ở thành phố New York. Hồi đó, tôi vẫn hơi khó chịu với việc phải ở giữa rất nhiều người khác; không gian ở đó tương đối nhỏ và bị nhồi nhét có lẽ khoảng 100 người. Ban tổ chức đã cho tôi một căn phòng riêng nằm bên cạnh và ở đó, tôi có thể yên tĩnh sắp xếp các suy nghĩ của mình trước khi buổi nói chuyện diễn ra.
Cánh cửa căn phòng bị nứt và tôi có thể nhìn thấy mọi người đang đi lại náo loạn ở phía trước; rồi tất cả họ được gọi vào trong ngồi và sảnh trở nên trống vắng. Đột nhiên, cánh cửa phía bên kia mở ra và một thiên thần nhỏ xuất hiện.
Đó là một bé gái châu Á đáng yêu, khoảng bốn tuổi, mặc một chiếc váy voan màu hồng. Cô bé tung tăng khắp sảnh với một vẻ duyên dáng ngây thơ, trong sáng, và hoàn toàn vô thức. Rồi cánh cửa phòng dạy mở ra, có tiếng gọi của một ai đó và cô bé biến mất.
Tôi đứng lên đi vào phòng và thực hiện bài nói. Như mọi khi, có giờ giải lao ăn điểm tâm. Đây là cơ hội để khán giả đi đến hỏi tôi các câu hỏi riêng tư của họ trong khi tôi ngồi và nhấp trà. Một người phụ nữ Trung Quốc tiến đến và quỳ xuống bên cạnh tôi. ‘Con đã đến nghe một bài nói của thầy trước khi đi tu ba năm,’ cô nói. ‘Thầy đã nói với chúng con những điều mà lạt-ma của thầy đã nói với thầy - rằng tâm trí của một đứa trẻ đi vào tử cung của người mẹ vào chính khoảnh khắc thụ thai. Con ngồi rất xa ở phía sau, thầy có lẽ còn không biết có con ở đó; nhưng vào lúc đó con đang có thai, và con đang cân nhắc đến việc phá thai.
Con về nhà nghĩ về những điều mà lạt-ma của thầy đã nói, và con tự nhủ, đứa con của con đã ở đó rồi, đứa con của con đã có sự sống rồi. Vậy là con quyết định sinh đứa bé.’
Nói đến đây, cô khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt cô. ‘Và đó là điều tốt đẹp nhất từng xảy ra trong cuộc đời con, trong toàn bộ cuộc đời con, hạnh phúc lớn nhất mà con từng có.’ Cô quay lại ra dấu cho một người phía sau cô và cô bé mặc váy hồng bước vòng qua cô, về phía tôi, đầy ngại ngùng.
Thế là tôi cũng bắt đầu khóc và tôi tự nhủ, ‘Trong suốt những năm tháng đi dạy - cố gắng đi dạy và không thật sự hoàn hảo - ít nhất tôi đã làm được một việc tốt này, tôi đã giúp cho đứa trẻ đẹp đẽ này được đến với thế giới.”’
Anastasia lúc này cũng đang lặng lẽ khóc. Ngoài kia, hoàng hôn đã buông xuống khu rừng.
“Tôi sẽ nói với bạn một điều nữa,” tôi nói. “Từ chính trái tim tôi, gác lại mọi tranh luận và quan điểm về việc phá thai - một điều rất thực. Khi tôi còn trẻ và đang học cao đẳng, tôi làm một cô gái có thai. Cô ấy sử dụng một dụng cụ tránh thai - tôi luôn bảo đảm là người con gái sẽ sử dụng nó - nhưng lần này không thành công. Cô ấy đã phải đi phá thai vì trước đó tôi đã làm loạn lên về việc có thai. Lúc đó, tôi đang ở nước ngoài nên cô ấy không thể hỏi ý kiến tôi.
Các giáo viên của tôi, cũng như nhiều người lớn khác xuất hiện trong cuộc đời tôi, thường nói chuyện với nhau rằng phá thai không sao cả và tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, không hiểu sao tôi cảm thấy rất buồn trong suốt nhiều năm. Sau này, một trong những vị lạt-ma của tôi dạy tôi cách loại bỏ hạt giống đó, và tôi đã từ từ xử lý nó trong một khoảng thời gian. Đến một thời điểm, nó đã biến mất khỏi tôi.
Trong nhiều năm sau đó, hàng trăm phụ nữ đã đến gặp tôi trong các buổi nói chuyện để kể cho tôi nghe rằng họ đã phá thai và nó đã khiến họ buồn khủng khiếp đến mức nào. Thậm chí, có lần tôi còn gọi điện đến một bệnh viện tâm thần để gặp một phụ nữ từng thường xuyên đến các lớp của tôi nhưng đã bị loạn trí sau khi phá thai.
Đây chỉ là những suy nghĩ của riêng tôi thôi,” tôi thừa nhận.
Anastasia gật đầu. “Cảm ơn vì những điều đó.” Cô đã sinh con và thường xuyên cảm ơn tôi kể từ đó. Nhân tiện, tôi xin nói luôn, điều mà vị lạt-ma của tôi đã bảo tôi làm để loại bỏ hạt giống là làm theo Bốn Sức Mạnh mà chúng ta đã nói đến ở câu hỏi 42 - bạn có thể muốn quay lại và đọc lại nó. Sau đây là cách tôi áp dụng chúng vào trường hợp của tôi.
Với sức mạnh đầu tiên, tôi chỉ nghĩ về Cái Bút, cũng như làm thế nào mà tất cả mọi thứ và tất cả mọi người xuất hiện trong cuộc đời tôi, cả tốt lẫn xấu, đều đến từ tôi, từ các hạt giống của tôi. Sau đó, với Sức mạnh hai, tôi nghĩ về những tác động mà hạt giống đó sẽ có lên tôi nếu tôi cứ để cho nó nhân lên và chín: thật là buồn và khó chịu khi nghĩ đến sự trừng phạt mà nghiệp dành cho tôi vì đã loại bỏ một con người ra khỏi cuộc đời.
Với Sức mạnh ba, tôi hứa sẽ không bao giờ tham gia vào một trường hợp phá thai nữa trong suốt phần còn lại của cuộc đời - một phần nào đó, đây chính là điều đã dẫn tôi đến việc thề những lời thề của một nhà sư. Với Sức mạnh bốn - cam kết thực hiện một điều tích cực - tôi đã tổ chức một nhóm dành cho trẻ em trong một cộng đồng người châu Á để học những Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương theo một cách phù hợp với những đứa trẻ.
Tôi duy trì những việc làm này trong khoảng năm năm và khi kết thúc, tôi đã thu được một số dấu hiệu rõ rệt cho thấy hạt giống đó đã biến mất. Một trong những dấu hiệu đó là bạn gặp một tai họa nhỏ và ngắn trong cuộc đời - chẳng hạn như một cơn đau nửa đầu kéo dài trong hai ngày. Điều này cho thấy rằng hạt giống xấu đã mở ra sớm; giải phóng năng lượng của nó; và chết. Thay vì gặp một tai nạn xe chết người, tôi chỉ bị đau đầu - đây là điều mà đức Phật thực sự đã dạy trong kinh Năng đoạn Kim cương gốc.
Sau trải nghiệm bất ngờ này, chúng ta sẽ gặp một dấu hiệu khác cho thấy hạt giống đã bị loại bỏ - chúng ta sẽ ngay lập tức cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và hạnh phúc, như thể một gánh nặng rất lớn đã được nhấc ra khỏi đôi vai của chúng ta. Đây thường là một gánh nặng mà chúng ta không biết chúng ta đang mang cho đến khi nó được nhấc ra, cho đến khi chúng ta cảm nhận được cảm giác được thoát khỏi nó là như thế nào. Bỗng nhiên, ngày nào cũng sẽ tràn đầy ánh nắng và niềm vui trở lại mọi khoảnh khắc trong cuộc đời chúng ta.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 09 May 2018

Câu hỏi 75


Vợ chồng tôi có ba đứa con - hai đứa con chung và một đứa con của người chồng trước. Tôi không biết anh ấy có nhận ra sự thiếu công bằng của anh ấy hay không khi lúc nào cũng thiên vị hai đứa con chúng tôi có với nhau và có xu hướng bỏ mặc đứa con riêng của tôi. Tôi cần gieo hạt giống gì để thấy anh ấy yêu thương tất cả các con như nhau?

Câu hỏi này đến với tôi ở một lần nào đó tại Texas khi tôi đang thực hiện một “chuyến lưu diễn bằng xe ô-tô” vòng quanh nước Mỹ, nói chuyện trong những không gian nhỏ và cố nắm được nhịp đập của nước Mỹ. Katie và chồng, Bob, đã cho chúng tôi vào ở trong ngôi nhà lớn nằm ở ngoại ô của họ, và bằng chứng về ba đứa con của họ phủ kín mọi ngóc ngách có trải thảm dày trong nhà.
“Tại sao bạn lại hỏi tôi câu hỏi này?” Tôi hỏi, có chút nóng nảy. “Ý tôi là, chẳng lẽ bạn chưa nghe tôi dạy về Bốn Bước Starbucks sao?” Một trợ lý của tôi đã gợi ý rằng tôi nên mang theo bên mình một máy ghi băng cỡ nhỏ trong đó có ghi lời giải thích về Bốn Bước, và chỉ cần bật lên khi có người hỏi tôi câu hỏi như thế này.
“Tôi có biết Bốn Bước,” Katie trả lời, có vẻ có chút khó chịu. “Ông có muốn tôi trình bày không?” Tôi gật đầu, theo một kiểu ngốc nghếch, để không làm cô tức giận.
Bốn Bước Starbucks, một lần nữa!
1. Hãy diễn tả điều bạn muốn trong cuộc đời mình bằng một câu duy nhất, thật ngắn gọn.
2. Lên kế hoạch bạn sẽ giúp ai đạt được cùng thứ đó, và bạn sẽ đưa họ đến quán Starbucks nào để nói chuyện về nó.
3. Thực sự làm gì đó để giúp họ.
4. Thực hiện Thiền Cà phê: khi bạn đi ngủ, hãy nghĩ về những điều tốt đẹp bạn đang thực hiện để giúp họ.

“Bước một: Nói điều tôi muốn. Tôi muốn Bob đối xử bình đẳng với tất cả những đứa con.
Bước hai: Xem xét trong tâm trí tất cả những người bạn và những thành viên trong gia đình và chọn ra một người đang gặp phải vấn đề tương tự. Tôi đã làm như thế - Tôi đã bắt đầu đi hỏi xung quanh và đột nhiên tôi phát hiện ra rằng ba trong số những người bạn thân nhất của tôi cũng đang gặp phải chính vấn đề đó...”
Đến đây Katie dừng lại, và một tia sáng lóe lên trong mắt cô. Tôi cho rằng một tia sáng đối ứng cũng vừa mới lóe lên trong tâm trí cô.
“Thú vị thật,” cô nói. “Chúng ta có xu hướng nghĩ rằng nếu ba người bạn của chúng ta đang gặp vấn đề giống chúng ta thì đó là bởi trước đây, chúng ta chưa từng chú ý đủ đến các nhu cầu của họ. Nhưng tôi vừa đột nhiên nhận ra rằng có thể chúng ta đang có Đóa hoa ba hoạt động ở đây: tức là tôi đang nhìn thấy những người xung quanh tôi có vấn đề giống tôi bởi vì họ đến từ cùng các hạt giống gây ra các vấn đề của tôi. Và nếu tôi xử lý các hạt giống của mình thì có thể tôi sẽ giúp được những người bạn của tôi giải quyết vấn đề của họ.”
Cô rời khỏi chuyện này. “Dù thế nào đi nữa, Bước ba cũng là thực sự đưa những người bạn của mình ra quán Starbucks và cho họ một vài lời khuyên để giúp họ giải quyết vấn đề liên quan đến người chồng của họ. Và đây chính là nơi tôi gặp vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Khi đi đến Bước Starbucks ba, hệ thống này trở nên có chút gì đó kỳ dị. Người gặp vấn đề về việc kiếm tiền lại phải gieo hạt giống bằng cách đưa ra lời khuyên cho những người khác cũng gặp vấn đề về việc kiếm tiền; người phụ nữ không thể khiến chồng đối xử với tất cả các con một cách công bằng lại phải đưa ra lời khuyên cho người phụ nữ khác cũng không thể khiến chồng làm như thế.”
Nhưng người gặp vấn đề về việc kiếm tiền là người thiếu tư cách nhất để đưa ra lời khuyên cho người cũng gặp vấn đề tương tự - và chuyện người chồng cũng thế. Có vẻ như đó là một vòng luẩn quẩn: Tôi không biết phải làm gì để khiến Bob đối xử với các con một cách công bằng; vì vậy tôi không ở vị trí có thể đưa ra cho người khác lời khuyên về vấn đề đó; và vì vậy tôi sẽ không bao giờ tạo ra được các hạt giống mới để thấy Bob thay đổi.”
Tôi gật đầu. “Chính xác là như thế - tất cả đều là những cái vòng luẩn quẩn. Người cuối cùng có tâm trạng để chia sẻ tiền của họ là người không có đủ tiền; người không có đủ thời gian trong ngày cũng vậy. Trong thế giới Năng đoạn Kim cương, chúng ta phải chống lại bản chất con người - những thói quen về văn hóa của hàng chục ngàn năm trên thế giới này.
Bạn phải phá vỡ bản chất con người; và bạn có thể làm được việc đó, chỉ cần dựa vào sức mạnh của sự hiểu biết. Bạn không cần phải giải quyết vấn đề mà ba người bạn của bạn gặp phải về việc người bạn đời mới đối xử không tốt với đứa con của người bạn đời cũ - bạn chỉ phải hỗ trợ họ, vươn tay ra, cho họ một người để họ nói chuyện. Bạn chỉ cần cố gắng, tức là bạn muốn cố gắng: bạn phải có ý định đó.
Ý định giúp người khác là phần mạnh nhất của một hạt giống, và những hạt giống được gieo với ý định mạnh mẽ sẽ phát triển rất nhanh. Một nỗ lực nhỏ nhằm giúp một trong ba người bạn của bạn - cho họ lời khuyên tốt nhất mà bạn có, biết rằng bạn không ở vị trí tốt nhất để cho bất kỳ ai lời khuyên - là đủ để tạo nên một hạt giống. Nó sẽ phát triển, thành rất nhiều gia đình hạt phúc.”
Katie nở một nụ cười tinh nghịch với tôi. “Giờ tôi có một thứ để thực hiện Thiền Cà phê rồi.”
“Đó là gì?”
“Tối nay - tôi chỉ cần ngồi trên giường và vui với việc chúng ta đã có buổi nói chuyện này, như vậy là tôi có thể giúp bản thân mình và giúp các bạn của tôi.”
“Đó sẽ là Bước Bốn,” cô nhắc tôi, khi chúng tôi đứng dậy và quay trở lại buổi gặp.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 12 May 2018

Câu hỏi 76


Mấy năm gần đây, vợ chồng tôi đã bị sẩy thai hai lần; chúng tôi cảm thấy rất buồn và không biết bao giờ mình mới lại có thêm con được. Chúng tôi sẽ cần gieo nghiệp gì để có một gia đình như mong muốn?

Câu hỏi này xuất hiện ở Berlin, nhưng không phải từ một người Berlin. Alberto lao vào, nhưng theo tôi biết thì không phải để tham gia buổi nói chuyện của tôi, mà để giành được năm phút ở một mình với tôi trong phòng khách sạn nhằm hỏi tôi câu hỏi đang thiêu đốt cậu ấy. Cậu ấy và Marie đã có một cô con gái xinh đẹp - Christina - và họ đang cố sinh đứa thứ hai nhưng không thành công. Lần cố gắng gần nhất đã kết thúc một cách tồi tệ tại một bệnh viện địa phương, sau khi các bác sĩ đã làm việc trong vô vọng để cứu đứa bé.
“Có một đôi,” cậu nói, “thì thật là tốt.”
“Một đôi?”
“Ý tôi là một con trai và một con gái - thế thật là tốt.”
“Vậy tức là không phải bạn muốn hạt giống cho một đứa con mà bạn muốn hạt giống cho một đứa con trai” tôi nói.
“Phải,” Alberto nói. Cậu ấy chắc chắn về việc tôi phải biết nghiệp cho chuyện này đến mức mà tôi nhận ra rằng mình thực sự biết nghiệp đó.
“À, vậy thì sẽ là hai hạt giống,” tôi trả lời.
“Sao lại thế?”
“Một hạt giống để có con. Một hạt giống nữa để có đứa con mà bạn muốn.”
“Nghe hợp lý đây.”
“Được rồi, chúng ta hãy nghe Bốn Bước để có điều đầu tiên.”
“Một: Maria và tôi muốn có con. Hai, chúng tôi cần tìm một người khác cũng muốn có con, và lên kế hoạch giúp họ.”
“Phải. Và dựa trên kết cục của kế hoạch gần đây nhất của các bạn, tôi có một đề nghị này đặc biệt dành cho hai bạn. Tôi muốn các bạn tìm một bệnh viện ở địa phương chuyên chăm sóc các trẻ em, các trẻ em nhỏ, gặp những vấn đề bẩm sinh - những vấn đề về sức khỏe mà chúng mắc phải từ khi sinh ra. Và tôi muốn hai bạn làm tình nguyện ở đó, giúp đỡ thực hiện bất cứ công việc nào mà họ cần: thay tã, lau sàn.”
“Được,” Alberto nói. “Kế hoạch sẽ là như thế. Chúng tôi sẽ đi làm việc đó, khoảng...”
“... Khoảng một tuần một lần là đủ, mỗi lần hai tiếng. Hạt giống nhỏ sẽ mọc ra cây lớn.”
“Sau đó chúng tôi sẽ thực hiện Thiền Cà phê về ba việc. Chúng tôi sẽ nằm và cảm thấy vui vì trong Bước hai, chúng tôi đã lên kế hoạch giúp đỡ ở bệnh viện. Chúng tôi sẽ cảm thấy vui vì trong Bước ba, chúng tôi đã thực sự giúp đỡ được những đứa bé. Và chúng tôi sẽ tưởng tượng ra viễn cảnh về một tương lai mà chúng tôi đã giúp tạo ra chỉ bằng cách làm gương: một thế giới mà ở đó, mọi cặp vợ chồng muốn có con đều có con, chỉ cần gieo các hạt giống mà thôi.”
“Phải,” tôi đồng ý. “Giờ hãy nói về ước muốn thứ hai của bạn: một đứa con trai, để Christina có thể có em trai. Bước một là gì - bản chất của điều bạn muốn ở đây là gì?”
Alberto suy nghĩ một lát. “Bản chất điều chúng tôi muốn... sao nhỉ, bản chất điều chúng tôi muốn ở đây là có được điều chúng tôi muốn: một đứa con trai!”
“Hợp lý đây. Bạn muốn gieo một hạt giống mà sẽ đem đến cho bạn đúng thứ bạn muốn.”
“Thế thì tôi sẽ phải tập trung vào việc giúp một người tìm ra ước muốn cháy bỏng nhất của họ.”
“Phải, và việc ước muốn đó là gì cũng không quan trọng lắm - quan trọng là có được thứ bạn muốn.”
“Thế thì tôi sẽ tìm một người nào đó, giúp họ tìm ra thứ họ thực sự muốn nhất là gì, và giúp họ có được nó.”
“Chính xác. Con người rất kỳ lạ. Rất nhiều người trong chúng ta cảm thấy không hạnh phúc vì không có được thứ chúng ta muốn, nhưng chúng ta lại không thể nói được thứ chúng ta muốn là gì. Chúng ta quá quen với việc không có được thứ chúng ta thực sự muốn đến mức chúng ta thậm chí còn không dám nghĩ xem thứ chúng ta thực sự muốn là gì.
Vậy nên một hạt giống tốt để có được đúng thứ bạn muốn - trong trường hợp này là một đứa con trai - là thực hiện Bước ba mà trong đó, bạn đưa một người ra một quán cà phê và giúp họ trả lời câu hỏi thứ họ thực sự muốn trong cuộc đời là gì.
Hãy khích lệ họ nghĩ lớn, hãy khích lệ họ nghĩ về thứ họ thực sự muốn và không chấp nhận bất kỳ sự nhượng bộ nào. Có thể sẽ phải gặp nhau vài lần thì mới tìm ra được thứ họ muốn nhất, ở sâu trong tim, nhưng không dám muốn là gì. Sau đó, hãy hỗ trợ họ có được thứ đó.”
Alberto gật đầu rồi đi về phía cửa phòng. “Và tất nhiên là sau cùng, tôi sẽ thực hiện cả Thiền Cà phê nữa,” cậu mỉm cười. Nhân tiện, tôi cũng nói luôn, Alberto và Maria đã thực sự làm theo lời khuyên này - một cách khá cẩn thận và kiên trì - và tôi vui mừng được thông báo rằng cách đây không lâu, họ đã sinh được một đứa con trai kháu khỉnh.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 12 May 2018

TÔN GIÁO

Câu hỏi 77


Sau nhiều năm không đi theo một con đường tâm linh nào, tôi đã tìm thấy một con đường mà tôi thực sự thấy hứng thú. Tôi cố thuyết phục chồng đến một vài sự kiện nhưng anh ấy không thích và có vẻ như việc này khiến anh ấy cảm thấy tức giận. Tôi phải gieo hạt giống gì để thấy anh ấy cùng đi trên con đường này với tôi? Nếu được như vậy thì cuộc đời tôi sẽ thực sự hạnh phúc.

Câu hỏi này đã xuất hiện trong một buổi nói chuyện tại trung tâm âm nhạc của thị trấn Guelph, nằm bên ngoài Toronto, Canada. Guelph là nơi có số lượng người tìm kiếm con đường tâm linh cao hơn bất kỳ thị trấn nhỏ nào khác trên thế giới: Tôi đã bắt gặp họ ở châu Âu; ở Ca-ri-bê; và nhiều nơi khác. Người đang hỏi tôi câu hỏi này là Missy, chồng cô tên là Eric.
“Missy,” tôi bắt đầu, “trước tiên chúng ta hãy làm rõ việc nào là không có tác dụng. Ý tôi là, bạn đã biết những việc đó là gì từ trải nghiệm cá nhân rồi - những trải nghiệm cá nhân trong cả một đời người - nhưng sẽ rất có ích nếu bạn nói chúng ra một cách rõ ràng. Việc không có tác dụng là cố thuyết phục Eric cùng đi với bạn trên con đường mới vì không phải lúc nào nó cũng có tác dụng. Việc không có tác dụng là tranh cãi với cậu ấy vì việc đó không phải lúc nào cũng có tác dụng. Cũng thế với việc không nói gì cả: phương pháp im lặng.”
Nếu nó không có tác dụng trong mọi lúc thì tức là nó không có tác dụng
“Tôi hiểu rồi,” cô gật đầu nói. “Mấy cái ông nói đều đúng. Tôi nghĩ là tôi đã mất rất nhiều thời gian mới hiểu được mấy cái đó - nhiều hơn mức cần thiết - nhưng dù thế nào thì giờ tôi cũng đã ở đây rồi. Tôi đã thực sự hiểu được rằng tranh cãi với anh ấy cũng như tất cả những việc khác sẽ không có tác dụng vì chúng không có tác dụng trong mọi lúc.”
Tôi gật đầu. “Và tôi có thể nói với bạn rằng việc gây áp lực để các thành viên trong gia đình chấp nhận quan điểm của bạn là một việc làm sai trái. Tôi cũng có thể nói với bạn rằng sau này bạn sẽ hối hận nếu giờ bạn không cố gắng chia sẻ với Eric niềm vui mà con đường tâm linh đem lại.
Nhưng tất cả đều chỉ là một giao dịch kim cương. Bạn muốn thứ bạn muốn và bạn sẽ có được thứ bạn muốn, theo đúng cách bạn muốn, miễn là điều đó không gây hại đến người khác. Bạn muốn Eric cởi mở hơn với con đường mà bạn tìm ra và bạn có thể có được điều đó. Bạn chỉ phải gieo hạt giống thôi.”
Missy nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía những cánh rừng tuyệt đẹp của Canada. “Khi ông nói như thế thì đã khá rõ là tôi cần gieo hạt giống gì rồi.”
“Hạt giống gì?”
“Nếu tôi muốn Eric cởi mở hơn với các ý tưởng của tôi, tôi cần cởi mở hơn với các ý tưởng của người khác. Việc làm này sẽ gieo hạt giống.”
“Phải. Những nguyên tắc thông thường cũng được áp dụng ở đây. Quy luật nghiệp hai nói rằng hạt giống bạn gieo có thể nhỏ hơn rất nhiều so với kết quả mà bạn kiếm tìm. Tức là, để thấy Eric thật sự mở cửa trái tim, trong tất cả mọi lúc, với các ý tưởng mà bạn trân trọng, thì bạn chỉ cần dành vài tiếng mỗi tuần cởi mở hơn với các ý tưởng và đề xuất mà những người xung quanh bạn đưa ra.
Quan trọng nhất là Bước bốn: việc Thiền Cà phê của bạn.” Tôi theo dõi Missy để bắt được phản ứng của cô đối với điều này và điều tôi nhìn thấy khiến tôi lo lắng, vì tôi đã nhìn thấy nó xuất hiện ở hàng trăm người trước đây. Tôi có thể thấy được rằng cô coi việc Thiền Cà phê chỉ là một việc làm thú vị - thú vị như bản thân cái tên của nó - chứ không thật sự trọng yếu. Đúng ra là quá thú vị nên không trọng yếu.
“Nó thực sự là việc quan trọng nhất đây,” tôi lặp lại để thu hút sự chú ý của cô.
“À vâng, tôi biết là nó quan trọng, nếu không thì ông đã không nhấn mạnh nó đến vậy.”
“Thiền Cà phê thực sự là rất quan trọng,” tôi lặp lại. “Có vẻ như mọi người đều gặp khó khăn ở bước này. Hoặc là ngay từ đầu họ đã không coi trọng nó, hoặc là họ có cố gắng thường xuyên thực hiện nó khi nằm xuống giường đi ngủ nhưng lại gặp vấn đề rất lớn trong việc tập trung vào nó.
Theo một cách nào đó, khoảnh khắc chúng ta đặt đầu xuống chiếc gối, chúng ta hoàn toàn bị chi phối bởi những nỗi lo lắng và chứng loạn thần kinh của riêng mình. Không thể tin được là hôm nay sếp lại mắng mình thậm tệ đến thế; ước gì chồng mình thể hiện nhiều cử chỉ yêu thương hơn; không biết phải làm thế nào để trả được các hóa đơn tháng này đây.
Vấn đề là - đến thời điểm chúng ta đi ngủ - chúng ta đã trải qua cả một ngày dài, và chúng ta đã mệt rồi. Và khi mệt thì người lớn cũng thất thường chẳng khác gì trẻ con. Sự mệt mỏi có xu hướng phóng đại tất cả các vấn đề của chúng ta, tất cả những nỗi lo lắng của chúng ta, ra quá mức.
Vì vậy, chúng ta chìm vào giấc ngủ cùng với những vấn đề đã bị phóng đại trong tâm trí, và qua một đêm, chúng thậm chí còn bị phóng đại hơn. Chúng ta khó ngủ; chúng ta tỉnh giấc vào những giờ bất thường vào ban đêm; chúng ta mắt mở thao láo, chăm chăm nhìn trần nhà trong khi phải một hai tiếng nữa chuông báo thức mới kêu.
Tất cả những chuyện này sẽ thay đổi nhờ Thiền Cà phê. Chúng ta chìm vào giấc ngủ trong một trạng thái chủ động suy nghĩ (hay thiền) về những việc làm tốt mà chúng ta đã làm cho những người khác - chúng ta chìm vào giấc ngủ trong hạnh phúc. Và tâm trí sẽ xử lý những hạt giống này trong khi chúng ta ngủ, khiến các hạt giống nhân lên điên cuồng trong mảnh đất bên dưới tiềm thức. Chúng ta thức dậy đầy hứng khởi, hoàn toàn được làm mới.
Hàng ngàn người trên khắp thế giới đã ngồi lắng nghe những lời dạy về các nguyên tắc Năng đoạn Kim cương. Một lượng lớn trong số đó đã nghe được trí tuệ và tìm cách gieo một vài hạt giống. Nhưng hạt giống phát triển có mạnh và nhanh hay không còn tùy thuộc rất lớn vào việc Thiền Cà phê của bạn tốt đến mức nào.
Thiền Cà phê chính là thứ quyết định việc bạn có được thứ bạn muốn trong đời hay là không. Đừng để bị đánh lừa bởi mức độ đơn giản của nó, hay bởi thực tế rằng việc nằm xuống giường buổi đêm và nghĩ về tất cả những việc tốt mà bạn đang làm cho mọi người là một quá trình dễ chịu nhẹ nhàng.
Không hề đúng khi nói rằng những nghiệp mạnh nhất mà bạn có thể gieo đòi hỏi nhiều sự nỗ lực hay căng thẳng nhất. Nếu bạn nghĩ kỹ, bạn sẽ thấy có thể hoàn toàn là ngược lại: nếu bạn thực sự tìm ra những công cụ tinh thần mạnh mẽ nhất, những chìa khóa thành công mạnh mẽ nhất thì có lẽ xét về bản chất, chúng rất nhẹ nhàng, đơn giản, và dễ dàng.
Thiền Cà phê là một trong những bài tập dễ chịu nhất; mạnh mẽ nhất; và cần thiết nhất. Bỏ qua Thiền Cà phê là bạn đang bỏ qua thành công và hạnh phúc của bạn - và quan điểm của Eric về con đường của bạn sẽ không bao giờ thay đổi.” Tôi nhướng mày.
Missy mỉm cười. “Được rồi, được rồi. Tôi hiểu ý ông rồi. Chúng ta có thể gieo một hạt giống nhưng nó sẽ không bao giờ phát triển nếu thiếu ánh sáng mặt trời, nước, và phân bón. Có vẻ như Thiền Cà phê chính là ánh sáng mặt trời.”
Tôi gật đầu. Xe đã đến để đưa tôi đi Toronto và tôi xin phép ra về. Có thể trên đường đi, tôi sẽ thực hiện Thiền Cà phê một chút ở ghế sau.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 13 May 2018

Câu hỏi 78


Đôi khi tôi cảm thấy việc có một mối quan hệ - đặc biệt là mối quan hệ có sự gần gũi về mặt thể xác - là rất trần tục, và tôi cảm thấy dường như mình đang bỏ lỡ mặt tinh thần trong đời sống của mình. Liệu tôi có thể vừa có một mối quan hệ về mặt thể xác mà vẫn khiến nó mang tính tinh thần được không?

Tôi đang viết câu trả lời cho câu hỏi này ở Bắc Kinh, và đây cũng chính là nơi mà câu hỏi vừa mới xuất hiện vào buổi chiều nay. Tôi đang ngồi trong một quán trà kiểu nửa truyền thống cùng với Pinglian và chồng cô, Junlong.
“Câu hỏi này là về sự gần gũi, phải vậy không?” Tôi bắt đầu. “Ở Mỹ, quê hương tôi, nó cực kỳ mạnh. Một mặt, mọi người đều tìm kiếm sự gần gũi - đây là một trong những khoái lạc lớn nhất của đời người. Nhưng mặt khác, động lực tình dục mạnh đến mức việc gần gũi với ai đó có thể dẫn đến một loạt các vấn đề khác nhau: những câu hỏi về sự chiếm hữu, về sự kiểm soát, cũng như toàn bộ các biến thể khác nhau của lạm dụng và thao túng.”
“Đúng thế,” Pinglian nói. “Và cả ở Mỹ và Trung Quốc đều đã phát triển một dạng tâm thần phân liệt: tình dục là tốt hay là xấu? Chúng ta cảm thấy rằng, ở một mức độ nào đó, tình dục thật bẩn thỉu; vậy nên chúng ta cẩn thận không để cho trẻ em tiếp xúc với các văn hóa phẩm có tính dục.”
“Và rồi, một cách rất tự nhiên, việc đó dẫn đến câu hỏi của bạn,” tôi đồng ý. “Nó khiến chúng ta băn khoăn rằng liệu tinh thần và sự gần gũi có đối lập với nhau không: Liệu có phải nếu tôi muốn phát triển về mặt tinh thần thì tôi nên hạn chế, hoặc thậm chí từ bỏ, việc gần gũi với người khác không?”
“Chính xác,” Pinglian nói, rồi ngồi dựa lưng vào ghế.
Tôi nghĩ một lát và nhìn ra một hướng đi cho câu trả lời. “Câu trả lời cho câu hỏi này gồm hai phần,” tôi gật đầu. “Phần đầu liên quan đến câu chuyện đức Phật giác ngộ.”
“Nó như thế nào?” Junlong xen ngang.
“À, bạn biết đấy, câu chuyện này có hai phiên bản khác nhau. Trong nhiều bài giảng của mình, đức Phật đã miêu tả cách Ngài giác ngộ trong thời gian Ngài ở trên hành tinh này khi Ngài trải qua mười hai kiếp sống khác nhau. Tuy vậy, đối với những đệ tử thân cận, Ngài thừa nhận rằng Ngài đã giác ngộ từ rất lâu trước khi xuất hiện trên thế giới này. Ngài nói rằng Ngài đến đây và diễn lại quá trình giác ngộ chỉ đơn thuần là để cho mọi người thấy nó được thực hiện như thế nào.
Sau đó Ngài miêu tả cách Ngài thực sự giác ngộ từ rất lâu trước đó ở một địa hạt khác. Điều này được đề cập đến trong các văn bản cổ của Tây Tạng, bao gồm các văn bản của Je Tsongkapa, ông tổ của dòng dõi Đạt-lai Lạt-ma, và các văn bản của đệ tử của Ngài, Kedrup Je. Một trong những bản ghi chi tiết nhất về sự giác ngộ này đã được một vị lạt-ma có tên là Jetsun Welmang Konchok Gyeltsen truyền lại và được tìm thấy trong cuốn sách thứ bảy của bộ sách “Bảy cuốn sách của Tu viện Tây Tạng Gyume.” Đây cũng chính là nơi mà thầy của tôi tiếp nhận sự đào tạo về các giáo lý Phật giáo cao cấp. Chúng tôi cũng tìm thấy các chi tiết khác trong các tác phẩm của một nhà hiền triết Mông Cổ có tên là Chuje Ngawang Pelden.
“Những vị lạt-ma này miêu tả thời điểm xảy ra từ rất lâu trước đây, khi đức Phật đã đạt đến tầng Bồ Tát cao và đang phải đối mặt với thử thách làm sao để vượt qua, tiến vào tầng giác ngộ hoàn toàn. Ngài không phải là người đầu tiên giác ngộ nhưng là người duy nhất trong vô số những bậc thánh đã đạt đến đích trước Ngài.
Rất đông những người đã giác ngộ tụ tập xung quanh đức Phật của chúng ta khi ngài nỗ lực thực hiện bước đột phá cuối cùng và họ trao đổi với nhau (ở mức độ những người có thể nhìn thấy toàn bộ không gian và thời gian cần phải trao đổi) để quyết định xem việc gì sẽ giúp ích cho ngài nhiều nhất. Vào nửa đêm của ngày cuối cùng, họ gọi đến một thiên thần có tên là Tilottama.
Họ cho phép đức Phật của chúng ta được lấy bà làm người bạn đời tinh thần và hai người đã tu tập trong sự gần gũi thiêng liêng. Sự hợp nhất tổng thể của họ đã tạo ra đủ sức mạnh để họ vượt qua, cùng nhau tiến vào tầng giác ngộ trong những phút cuối cùng của buổi bình minh: hai đức Phật mới đã nở ra cùng với ánh mặt trời của một ngày mới.”
Pinglian và Junlong chìm đắm vào câu chuyện không kém gì tôi; vậy nên tôi tiếp tục.
“Không hề trùng hợp khi khoảnh khắc hai người giác ngộ chính là khoảnh khắc đầu tiên mà những tia nắng mặt trời tỏa ra trên đường chân trời. Có một sự kết nối sâu sắc giữa những thay đổi bên trong cơ thể chúng ta - mạng lưới các đường dẫn và luân xa bên trong cơ thể chúng ta - và sự chuyển giao các mùa ở thế giới bên ngoài. Năng lượng bên trong cơ thể của chúng ta, được gọi là prana, đang thực hiện bước đột phá cuối cùng ở sâu bên trong, ngay khi tinh thần của chúng ta đạt đến sự giải thoát cuối cùng của nó.”
“Ý ông là,” Junlong nói, “sự gần gũi về thể xác giữa hai người thực ra có thể thúc đẩy quá trình phát triển tinh thần chứ không hề cản trở nó.”
“Chính là ý đó,” tôi gật đầu. “Giống như cực dương và cực âm của một viên pin vậy. Ngay khi có một sự kết nối sâu sắc giữa một người đàn ông và một người phụ nữ - tất nhiên là về mặt thể xác nhưng còn cả về mặt cảm xúc và tinh thần nữa - thì năng lượng phụ nữ mà người đàn ông cần để trở nên trọn vẹn sẽ chảy từ người phụ nữ sang người đàn ông và ngược lại. Đó cũng chính là câu chuyện về cách đức Phật của chúng ta giác ngộ, cùng với người bạn đời của Ngài, Tilottama.”
Pinglian nghĩ về chuyện này một lát. “Nghe cũng khá hợp lý đây. Như ông đã nói, dù tốt hay xấu thì động lực tình dục của con người có lẽ cũng là bản năng mạnh nhất trong tất cả các bản năng. Nhưng tất cả chúng ta đều cảm nhận được rằng động lực giác ngộ - động lực được đóng góp ở một mức độ nào đó cho hạnh phúc của tất cả các sinh vật sống trong vũ trụ - cũng mạnh không kém, ở sâu bên trong. Không hề quá đáng khi nói rằng hai cái đó có kết nối với nhau.”
Tôi gật đầu. “Ý tôi là bạn hãy nghĩ về nó theo góc độ các hạt giống mà xem. Nếu bạn đạt đến một điểm mà ở đó, bạn đã gieo được rất nhiều hạt giống bên trong bạn dành cho sự tiến hóa tinh thần rồi thì nhìn chung bạn sẽ có được rất nhiều hạt giống tốt.
Nói cách khác, chúng ta luôn luôn mặc định rằng quá trình tiến hóa tinh thần là một quá trình khó nhọc; một thành tựu chỉ có thể đạt được thông qua nỗ lực và tu tập miệt mài trong một khoảng thời gian rất dài. Và đúng là như thế. Nhưng khi bạn đi được ngày càng xa trên con đường đó, bạn sẽ ngày càng trở nên tốt đẹp hơn với những người khác, quan tâm ngày càng nhiều hơn tới những người khác.
Và điều này có nghĩa là sẽ ngày càng có thêm các hạt giống tốt khi chúng ta ngày càng tiến xa. Từ đây sẽ bắt đầu xuất hiện một loại năng lượng tổng hợp giữa các hạt giống tốt. Những người có các hạt giống để ngày càng tốt đẹp hơn tạo ra các hạt giống để ngày càng hạnh phúc hơn về mặt tinh thần. Những hạt giống này ảnh hưởng đến cơ thể vi tế bên trong của chúng ta - mà sau đó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta. Chúng bắt đầu tỏa sáng, một cách khỏe mạnh. Những hạt giống tạo ra sự an tĩnh bên trong đang tự động tạo ra một sự khỏe mạnh cho cơ thể bên ngoài.”
Junlong bắt đầu gật đầu. “À, thế thì điều này sẽ còn hợp lý ở một mức độ khác nữa. Chúng ta không hề phải chịu khổ khi chúng ta tiến hóa tinh thần đến những giai đoạn cao cấp - mà ngược lại là đằng khác. Khi chúng ta tiến ngày càng gần đến mục tiêu thì chúng ta sẽ được trải nghiệm ngày càng nhiều niềm hạnh phúc trên cơ thể.
Ý tôi là,” cậu nói một cách đầy kinh ngạc, “hoàn toàn hợp lý khi nói rằng chúng ta sẽ trở nên giác ngộ trong vòng tay của vợ hoặc chồng mình, và khi đó niềm hạnh phúc về mặt cơ thể cũng mạnh không kém gì niềm hạnh phúc về mặt tinh thần. Vì cả hai đều đến từ cùng một loại hạt giống.” Cậu nhìn sang Pinglian một cách đầy yêu thương và cô cũng đáp lại cái nhìn đó. Cảm giác thật đúng và chúng tôi ngồi tận hưởng khoảnh khắc đó. Rồi tôi thấy rằng đã đến lúc chuyển sang phần hai của câu trả lời.
“Tôi nghĩ rằng thật là tốt khi bạn để cập đến ‘vòng tay của vợ hoặc chồng mình,’” tôi bắt đầu. “Vì toàn bộ ý tưởng rằng sự gần gũi thể xác góp phần vào sự phát triển tinh thần là một ý tưởng có sự nguy hiểm tiềm tàng và nó cần phải được hiểu đúng. Nó là một nguyên tắc cổ xưa nhưng ngay từ thời đó nó đã bị lạm dụng - vì bản thân tình dục cũng đã thường xuyên bị lạm dụng rồi.
Cùng với sự gần gũi thể xác, còn phải có một sự gần gũi giữa hai tinh thần. Và sự gần gũi giữa hai tinh thần - tình yêu đích thực giữa người đàn ông và người phụ nữ - là điều chỉ có thể xảy ra dưới điều kiện hai bên phải rất tôn trọng nhau. Nó chỉ có thể xảy ra khi cả hai bên đều có một lương tâm hoàn toàn trong sạch: Cả hai bên đều đang gìn giữ một quy tắc chính trực cá nhân rất cao.”
Pinglian gật đầu. “Điều đó cũng có lý. Không chỉ sự gần gũi thể xác tạo ra sự gắn kết giữa hai tâm hồn; mà còn phải có một sự quan tâm và yêu thương nhau sâu sắc nữa.”
Junlong nối tiếp vào ngay. “Điều đó có nghĩa là mối quan hệ sẽ cần phải ổn định và vô cùng gắn kết. Một sự gắn kết mà cả hai bên đều đang gìn giữ một cách hoàn hảo. Tôi nghĩ nó không thể là một việc qua loa được, và đặc biệt không phải là việc mà bạn đùa giỡn người bạn đời của mình, bằng cách lừa gạt bản thân với suy nghĩ rằng bạn và một người khác, không phải người bạn đời của bạn, đang gần gũi để được giác ngộ.”
“Đó chính là điểm mấu chốt,” tôi tán đồng. “Sẽ cần rất nhiều hạt giống tốt để việc gần gũi với chồng hoặc vợ bạn hỗ trợ cả hai bạn trên con đường tinh thần. Nếu sự gần gũi bị ô nhiễm theo bất kỳ cách nào - nếu một trong hai người thất bại trong việc duy trì một lối sống vô cùng đạo đức - thì nó sẽ chỉ tạo ra rắc rối cho tất cả những người liên quan mà thôi. Sự gần gũi có thể là một điều vô cùng tốt đẹp nhưng cần rất nhiều sự tốt đẹp để nó trở thành như thế.”
Junlong gật đầu và trao cho Pinglian cái nhìn yêu thương đó một lần nữa. Tôi nghĩ cả ba chúng tôi đều đang cảm thấy, vào khoảnh khắc đó, lý do thật sự tại sao đàn ông và phụ nữ - ở mọi nơi trên thế giới, và trong suốt lịch sử thế giới - lại kiếm tìm để ở trong vòng tay và trái tim của nhau.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 14 May 2018

TÌNH DỤC, PHẦN BA


Câu hỏi 79


Chồng tôi không biết hôn, và có lẽ tôi không thể dạy cho anh ấy. Tôi phải tạo nghiệp gì để có được một nụ hôn đúng nghĩa từ người đàn ông này?

“Trước khi trả lời,” tôi bắt đầu, “tôi cho rằng bạn sẽ phải nói cho tôi biết thế nào là một nụ hôn ‘đúng nghĩa?”’
Tôi đang ngồi ở Austin, Texas, cùng với Debbie - một người bạn cũ. Chúng tôi đang ngồi đợi trong một nhà hàng nằm kế bên một phòng tập yoga, nơi mà trong khoảng nửa tiếng nữa, tôi sẽ có một bài nói về những giáo lý Phật giáo cổ xưa. Thật là dễ chịu khi thỉnh thoảng nhận được những câu hỏi như thế này: không quá nặng nề đến mức làm xáo trộn cuộc sống, vì tôi biết thực ra cuộc hôn nhân của cô ấy vẫn đang diễn ra khá tốt đẹp. Chồng cô, Tim, cúi đầu xuống và mỉm cười. Tôi đoán là cậu ấy còn vừa đá nhẹ vào chân vợ một cách dịu dàng ở dưới bàn nữa.
“Ý tôi là,” Debbie trình bày, “tôi nghĩ một nụ hôn thì phải nhớp nháp. Tức là trao đổi thật nhiều nước miếng ấy.” Mắt Tim trợn ngược.
“Tôi không đùa đâu,” cô nói tiếp, mắt nhìn chằm vào chồng. “Ý tôi là, nếu ông hỏi tôi thì tôi không hề nghĩ một cái thơm lên má - hay thậm chí cả lên môi - là một nụ hôn thực sự đâu.” Cô khoanh tay và nhìn tôi đầy kiên quyết, trong khi đó tôi mò mẫm trong trí nhớ để tìm xem liệu mình đã bao giờ nhìn thấy nghiệp cho nước miếng được miêu tả trong các kinh sách cổ hay chưa.
“Tôi nghĩ vấn đề không phải là nước bọt đâu,” cuối cùng, tôi đưa ra quyết định. “Tôi nghĩ vấn đề là sự tập trung. Nếu bạn muốn nhớp nháp, thì nụ hôn sẽ phải kéo dài trong một khoảng thời gian nhất định. Để nụ hôn được kéo dài thì cả hai bạn đều phải chìm đắm trong nó. Chìm đắm có nghĩa là bạn muốn cậu ấy tập trung vào nụ hôn khi cậu ấy đang hôn bạn.”
Tim gật đầu. Cậu ấy trông có vẻ nhẹ nhõm hơn khi biết rằng chúng tôi sẽ không dành nửa tiếng tiếp theo để nói về nước miếng.
“Và sự tập trung,” tôi tiếp tục, “gần như có nghĩa là không nghĩ về bất kỳ điều gì khác trong khi hôn. Bạn muốn Tim hiện diện và mãn nguyện, bạn muốn Tim chỉ đứng đó và hôn bạn thôi. Bạn muốn một cảm giác tập trung trọn vẹn cho nhau, và ẩn trong sự tập trung đó là một cảm giác về sự hưởng thụ.”
Với điều này thì cả hai đều gật đầu. Giờ thì chúng tôi đang dần đi đến được đâu đó.
“Đây gần như cũng chính là định nghĩa của thiền,” tôi nói thêm, rồi sau đó tôi ngồi nghĩ một lát để xem cái gì sẽ giúp ích cho họ nhiều nhất... một điều mà vị lạt-ma của tôi luôn nói là nơi quan trọng nhất để bắt đầu.
“Được rồi,” tôi nói khi đã trở nên thông suốt. “Nói chuyện này sẽ mất một lúc nhưng chúng ta sẽ đi được đến đó.” Debbie và Tim cùng gật đầu.
“Chúng ta sẽ phải tìm hiểu xem làm thế nào có thể gieo các hạt giống cho sự tập trung hoàn hảo. Tôi có thể bảo bạn rằng bạn phải thiền nhiều hơn mỗi ngày; tránh những việc gây kích thích quá mức như dành quá nhiều thời gian cho thư điện tử hoặc Facebook; ngủ đủ, ăn đủ, luyện tập thể thao. Và đúng là tất cả những việc đó đều có thể giúp ích cho sự tập trung của bạn nhưng chỉ là có thể thôi. Chúng ta sẽ phải nhìn sâu hơn nếu bạn muốn biết bí mật thực sự của một nụ hôn chuẩn.
Chúng ta sẽ tiếp cận vấn đề như thế này. Trong suốt cả ngày, khi chúng ta trải qua cuộc sống của mình, chúng ta đều đang lắng nghe những ý nghĩ được nói ra trong tâm trí chúng ta - phải vậy không?”
“Chắc rồi,” Tim nói. “Có thể chúng ta không thường xuyên nhận ra nhưng tâm trí chúng ta lúc nào cũng đang nói.”
Các hạt giống chính là những người đang nói trong tâm trí bạn trong suốt cả ngày
“Tốt. Vậy tôi có một câu hỏi cho bạn. Khi tâm trí bạn đang nói và bạn đang lắng nghe nó nói thì bạn là người đang nói hay bạn là người đang lắng nghe? Vì bạn không thể là cả hai trong cùng một lúc được.”
Debbie và Tim trông có chút bối rối.
“À, hay nói thế này đi. Khi bạn đang nói chuyện với một người ở công ty thì trước tiên bạn sẽ phải nghĩ về điều bạn định nói trước khi bạn nói, phải vậy không?”
“Chắc rồi,” Debbie nói. “Đó là một quá trình liên tục chọn lựa từ ngữ để diễn đạt các ý tưởng của mình.”
“Đúng thế. Và khi việc nói chuyện diễn ra trong tâm trí bạn thì bạn cũng trải qua quá trình tương tự, quá trình chọn lựa từ ngữ bạn muốn nói, phải vậy không?”
“Không, không hề như thế chút nào,” Tim nói. “Các ý nghĩ cứ tự nhiên xuất hiện, hoàn toàn theo ý của chúng mà thôi.”
“Tôi cũng nghĩ thế đấy,” Debbie nói thêm. “Ý tôi là, khi chúng ta vô cùng suy sụp thì chúng ta sẽ nghe thấy những câu nói tiêu cực xuất hiện trong tâm trí chúng ta và chúng ta không thể dừng chúng lại được. Có vẻ như chúng ta không có một chút quyền kiểm soát nào đối với chúng cả. Đó là lý do tại sao việc cố gắng khuyên nhủ những người đang suy sụp có thể khiến chúng ta vô cùng ức chế. Không phải là họ muốn nghe những ý nghĩ tiêu cực đi qua tâm trí họ đâu.”
“Chính xác. Và bạn thấy đấy, điều này cũng đúng cả với những ý nghĩ ngẫu nhiên xuất hiện trong tâm trí khi chúng ta hôn nữa. Có thể Tim đang rất cố gắng để cho bạn một nụ hôn nồng nàn, nhớp nháp, tập trung - nhưng những ý nghĩ về các việc khác cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí cậu. Chúng ta phải quyết định xem tại sao những ý nghĩ đó lại nảy ra trong đầu cậu ấy rồi sau đó chúng ta có thể đi đến bí mật của một nụ hôn tuyệt vời.”
Vừa nói, tôi vừa quay một cái bút trong những ngón tay; Tim nhìn xuống và mỉm cười. “Rồi, rồi. Tôi hiểu rồi. Nếu tôi thấy một cái bút là một cái bút vì những hạt giống mà tôi tình cờ có trong tâm trí tôi, giống như cách tôi thấy mọi thứ và mọi người khác xung quanh tôi vào bất kỳ lúc nào, thì tôi cho rằng điều đó cũng đúng với các ý nghĩ tôi nghe thấy bên trong tâm trí mình. Chắc chắn chúng cũng nảy ra từ các hạt giống.”
“Các hạt giống mà bạn đã gieo trước đây,” tôi bổ sung. “Và câu hỏi là, cái gì gieo những hạt giống đó? Cụ thể hơn, tuần này chúng ta nên gieo các hạt giống như thế nào nếu tuần sau chúng ta muốn nghe những ý nghĩ an tĩnh và tập trung trong đầu chúng ta?”
“À thì lô-gích thôi,” Debbie nói, “chúng ta sẽ phải đem lại sự an tĩnh và tập trung cho người khác. Việc đó sẽ gieo hạt giống.”
“Lại đúng rồi. Và có một cách rất hiệu quả để làm điều đó. Trong suốt cả ngày dài, chúng ta đều phải tương tác với người khác. Có thể khi đi trên phố, chúng ta sẽ bắt gặp ánh mắt của một người quen và chúng ta sẽ tiến lại gần người đó để nói vài câu.
Khi bạn đi đến để nói chuyện với một người nào đó - bất cứ người nào, vào bất kỳ lúc nào trong toàn bộ phần còn lại của cuộc đời bạn - hãy dừng lại một chút để quan sát khuôn mặt người đó, để xem người đó đang cảm thấy gì trong khoảnh khắc đó. Hãy tưởng tượng bạn có thể nhìn xuyên qua hộp sọ của người đó để vào bên trong tâm trí của người đó.
Hãy tưởng tượng tâm trí người đó giống như một cái hồ nhỏ, một cái hổ nhỏ chứa đầy nước trong như pha lê. Hãy nhìn xem hôm nay mặt nước trông như thế nào.
Với một số người, mặt nước hoàn toàn phẳng lặng và yên bình - tức là những người này đang cảm thấy an tĩnh, tập trung. Nếu vậy, ý tưởng là, khi chúng ta rút lại gần khoảng cách và sẵn sàng nói một điều gì đó với họ, chúng ta cần quyết định với bản thân rằng chúng ta sẽ tôn trọng sự an tĩnh này: chúng ta sẽ không khuấy động mặt hồ phẳng lặng trong như pha lê tượng trưng cho sự tập trung của họ.
Chúng ta chọn lựa từ ngữ một cách cẩn thận, thậm chí cả cử chỉ và biểu cảm trên khuôn mặt nữa. Nghiệp của việc chu đáo như thế sẽ gieo các hạt giống để thấy tâm trí bạn - sau đây một tuần hoặc một khoảng thời gian nào đó - an tĩnh và tập trung. Và rồi chúng ta sẽ có thể thực sự cho đối phương toàn bộ sự chú ý của mình khi chúng ta hôn.”
“Tôi cho rằng,” Debbie nói trong khi tôi nhìn đồng hồ, “chúng ta thậm chí còn có thể tạo ra nhiều hạt giống hơn thế nếu mặt hồ của người kia đang xao động dữ dội khi chúng ta đến gần họ. Chúng ta giữ cho mặt hồ pha lê của chính mình yên bình và an tĩnh hết mức có thể để rồi sau đó, khi hai hồ chạm nhau và cuộc trò chuyện bắt đầu, chúng ta sẽ thu được các hạt giống của việc giúp họ tìm được ít nhiều sự yên bình. Chúng ta phải cẩn thận không để mình căng thẳng, kích động, hay đòi hỏi.”
“Cách nghĩ đó thật thú vị,” Tim đồng ý. “Ý tôi là, vào bất kỳ lúc nào hai người gặp nhau và trao đổi vài câu thì những lời nói và ngôn ngữ cơ thể đi kèm với họ đều ảnh hưởng đến cả hai hồ. Nếu bạn muốn gieo các hạt giống cho một nụ hôn tuyệt vời thì bạn phải có được ý định rằng kết quả của mọi cuộc trao đổi nên là lãi ròng cho cả hai người. Mặt hồ của cả hai đều sẽ phẳng lặng như gương.
Hãy làm thế đi,” tôi mỉm cười, và bước ra để đi thực hiện bài nói.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 14 May 2018

Câu hỏi 80


Tôi tìm thấy một vài tờ tạp chí khiêu dâm mà chồng tôi giấu ở trong nhà, và tôi nghĩ anh ấy dùng chúng để thủ dâm. Điều này khiến tôi cảm thấy rất tồi tệ - cứ như thể anh ấy ngủ với một người phụ nữ khác vậy. Làm thể nào tôi cho anh ấy biết được điều này, và làm thế nào tôi khiến anh ấy thay đổi được?

Câu hỏi này xuất hiện khi tôi đang ngồi trên một ghế băng tại một trung tâm thương mại ở Seattle trong khi chờ đợi để bắt đầu một buổi ký tặng sách ở một hiệu sách nhỏ nằm bên kia đường. Carol đã xin được nói chuyện riêng với tôi và chúng tôi có thể nhìn thấy chồng cô, Jimmy, qua cửa sổ mặt tiền của hiệu sách. Anh ấy đang ổn định chỗ ngồi cho những người đến đầu tiên, một vài người ngồi trên ghế, chỉ có một số ít, còn một vài người ngồi trên thảm.
“Tôi cho rằng có động lực tình dục lành mạnh,” tôi bắt đầu, “và động lực tình dục không lành mạnh cho lắm. Động lực tình dục lành mạnh có thể rất tình cảm và thậm chí cực kỳ mãnh liệt về mặt thể xác, nhưng ẩn sâu bên dưới là tình yêu và sự tôn trọng, sự gắn kết tâm hồn giữa hai trái tim tỏa sáng và cởi mở. Cả hai bên đều ở trong trạng thái tâm trí khỏe mạnh: thông suốt, thanh thản, hạnh phúc.
Còn động lực tình dục không lành mạnh có vẻ như sẽ biểu lộ trong những điều kiện hoàn toàn trái ngược. Một hoặc cả hai bên sẽ mệt mỏi, lo lắng, buồn chán, hoặc giận dữ. Khi đó, khao khát được an bình hoặc thỏa mãn biểu lộ một cách sai lầm dưới dạng ham muốn giải phóng tình dục. Sự giải phóng đó không bao giờ đem đến kết quả mà chúng ta hằng tìm kiếm - thay vào đó, nó khiến chúng ta cảm thấy trống rỗng và kiệt sức - nhưng chúng ta dường như chẳng bao giờ học được bài học này.
Điều tôi muốn nói ở đây là việc chồng bạn thèm muốn những hình ảnh khiêu dâm và dùng chúng để thủ dâm, theo tôi, không phản ánh một ham muốn tình dục lành mạnh. Không phải là do bạn không thỏa mãn anh ấy về mặt tình dục hay bạn không hấp dẫn anh ấy hay những điều tương tự. Mà đúng hơn, động lực tình dục của anh ấy đã bị chệch hướng theo một cách nào đó bởi những vấn đề khác trong cuộc sống của anh ấy; và chính những vấn đề đó là thứ mà chúng ta phải xem xét - sau đó anh ấy sẽ quay trở lại để tận hưởng một ham muốn tình dục lành mạnh hơn với bạn. Điều này có cho bạn bất kỳ ý tưởng nào không?”
Carol nhìn lên bầu trời xanh trong tươi đẹp; trước đó chúng tôi đang nói đùa về việc các nhân viên môi giới bất động sản ở Seattle luôn chọn những ngày hoàn hảo mà một tháng mới có một lần này để đưa những vị khách hàng ở bang khác đi thăm qua - trời đẹp một cách không thể tin được. Tôi để cô nghĩ một lát.
“Ông biết đấy, tôi nghĩ là ông nói đúng,” cuối cùng cô nói. “Ý tôi là, khi tôi nhìn lại để xem anh ấy bắt đầu đọc những tờ tạp chí kia cũng như tất cả những việc kéo theo phát sinh từ khi nào thì tôi thấy nó tương ứng với một giai đoạn trong cuộc đời anh ấy khi mà anh ấy bắt đầu gặp một vài rắc rối trong sự nghiệp. Công ty của anh ấy bắt đầu cắt giảm nhân sự và hiện việc đó vẫn đang tiếp diễn. Một sự căng thẳng tổng hợp từ nhiều nguyên nhân đè nặng lên anh ấy: nỗi lo về việc liệu tuần tới mình còn có việc làm không, cũng như việc phải giải quyết khối lượng công việc tăng lên gấp đôi sau khi quá nhiều người khác đã bị cho sa thải.
Vậy ông nghĩ thế nào?” Cô nói. “Tôi có nên khuyến khích anh ấy tìm công việc mới hay không? Hay là chỉ giúp anh ấy hiểu tại sao anh ấy đang có những động lực đó thôi? Điều gì là tốt nhất để khiến anh ấy dừng lại?”
Tôi nhăn mặt lại thành một khuôn mặt cau có tức cười mà tôi sử dụng để đùa bọn trẻ con. “Đó là một Giao dịch Kim cương đấy, tôi nghe là biết.” Tôi giơ tay mình lên như thể đang cho một vị khách hàng hoang mang xem hai viên kim cương khác nhau trong một cửa hàng trang sức. (Nếu bạn không nhớ một “Giao dịch Kim cương” là gì thì xin hãy xem lại câu hỏi 34. )
Carol nở một nụ cười của một tín đồ Năng đoạn Kim cương khi người đó bị bắt quả tang đang suy nghĩ sai lầm. “Tất nhiên rồi, phải rồi, ông nói đúng. Thật vô ích khi đưa ra cho bản thân mình nhiều lựa chọn khác nhau, chẳng có cái nào trong số đó đảm bảo có tác dụng cả. Tôi chỉ cần gieo một vài hạt giống thôi.”
“Nhưng gieo hạt giống gì?”
Một lần nữa, cô ấy im lặng một lát để suy nghĩ. “Jimmy chỉ là đang bị mất cân bằng vào thời điểm này trong cuộc đời anh ấy thôi. Và tôi thực sự tin rằng đó là nguyên nhân nằm đằng sau sự bất thường trong ham muốn tình dục của anh ấy. Để giải quyết nó bằng các Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương, tôi cho rằng có hai cách khác nhau chúng ta có thể thực hiện.”
“Đó là?”
“À, đầu tiên, chúng ta hãy cứ cho rằng gốc rễ của vấn đề là sự căng thẳng chung mà anh ấy phải chịu tại công ty. Bốn Bước Starbucks nói rằng anh ấy sẽ phải tìm một người khác đang phải chịu sự căng thẳng tương tự - mặc dù không nhất thiết phải đúng là loại căng thẳng đó. Anh ấy cần đưa họ ra ngoài uống cà phê và giúp họ tâm sự về vấn đề của họ, sau đó làm theo một vài bước cụ thể để giải quyết căng thẳng đó. Và rồi sau đó, thực hiện Thiền Cà phê một lúc trước khi đi ngủ, tôn vinh những điều tốt đẹp mà anh ấy đã làm để giúp người kia.”
“Nghe hoàn hảo đấy,” tôi nói trong khi kiểm tra xem liệu người chủ hiệu sách đã đang tìm tôi hay chưa.
“Không hẳn đâu,” Carol nói. “Jimmy không hề thích mấy cái thứ Năng đoạn Kim cương này. Tôi nghĩ anh ấy đang theo dõi để xem nó có tác dụng với tôi hay không thì mới thử áp dụng cho bản thân. Vì vậy Bốn Bước có thể phát huy tác dụng với anh ấy sau này nhưng ngay lúc này thì không. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ tôi sẽ thực hiện cách thứ hai.”
“Đó là?”
“Đóa hoa ba.” Cô mỉm cười, và giờ tôi biết cô ấy đang khoe khoang; nhưng thế cũng tốt, thật tuyệt khi cô ấy hiểu các lựa chọn. “Nếu tôi thấy Jimmy đang phải chịu loại căng thẳng này thì ở một mức độ nào đó, chắc chắn tôi cũng đang đặt mình dưới sự căng thẳng tương tự. Hạt giống đó lan từ bên trong ra bên ngoài tôi, vượt qua giới hạn làn da của tôi, và định hình con người cũng như thế giới xung quanh tôi - bao gồm cả Jimmy. Nếu tôi có thể giải quyết lối sống của chính tôi thì Jimmy sẽ từ bỏ những tờ tạp chí và trở lại giường của tôi.”
“Thế bạn nghĩ chuyện gì đang xảy ra với lối sống của bạn mà có thể đang tạo ra loại trải nghiệm bạn nhìn thấy mọi người xung quanh bạn bị căng thẳng?”
Đến đây, Carol dừng lại lâu hơn trước nhiều; cả hai chúng tôi đều thoải mái với sự im lặng diễn ra sau đó. Cuối cùng, cô nhìn lên và giơ ra ba ngón tay.
“Ý tôi là, cuộc đời tôi đang bị căng thẳng, và tôi nghĩ nó đến từ ba việc khác nhau. Những hạt giống nhỏ, nhưng đủ lớn để phát triển thành sự căng thẳng mà tôi nhìn thấy ở Jimmy, cũng như thành những tấm ảnh mà anh ấy tưởng tượng là có thể đem lại cho mình một sự giải thoát nào đó.
Đầu tiên, tôi chạy suốt cả ngày: bằng một cách nào đó, tôi đã thiết kế cuộc đời mình sao cho nó cần thêm khoảng 10% thời gian nữa so với mức tôi có thể có. Và tôi có cảm giác rằng dù cho tôi có đột nhiên từ bỏ một nửa những việc tôi làm mà đang khiến tôi quá mức bận rộn đi nữa thì chỉ trong khoảng hai tuần, tôi sẽ tìm ra những việc khác tiếp tục khiến tôi cũng bận rộn như vậy.
Thứ hai, tôi cũng có thói quen ăn uống căng thẳng - tôi thấy mình nhón những miếng đồ ăn vặt và cho vào miệng trong suốt cả ngày dài, và khi tôi thực sự quan sát những suy nghĩ len lỏi tâm trí mình vào một thời điểm bất kỳ nào đó thì tôi nhận ra rằng gần như lúc nào tôi cũng đang nghĩ về món đồ ăn vặt tiếp theo.
Thứ ba, tôi gặp vấn đề thực sự với việc ngồi yên. Gần đây, khi đang ngồi trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ, lần đầu tiên kể từ khi chuyển đến nơi này, tôi nhận ra rằng có một cái cây tươi xanh, đẹp đẽ, được tạo hình hoàn hảo ở phía sau căn nhà nhưng tôi chưa bao giờ dành thời gian chỉ để ngồi và thưởng thức nó. Và rồi đúng lúc đó, ở chính giữa suy nghĩ đó, tôi lại đứng lên để đi kiểm tra hòm thư điện tử, dù cho tôi vừa mới kiểm tra chưa đầy hai phút trước.
Điều tôi muốn nói là, toàn bộ lối sống của tôi được thiết lập để khiến tôi căng thẳng và bất mãn. Và quả là một bước ngoặt kỳ diệu đối với tôi khi tôi nhận ra rằng đây rất có thể là hạt giống khiến tôi thấy Jimmy phải dùng một biện pháp không hạnh phúc, xuất phát từ sự lo lắng, thay cho tình dục thật sự và lành mạnh. Nếu chuyện đúng là như thế thì tôi có sức mạnh để khiến anh ấy dừng lại: Tôi đã luôn có sức mạnh để khiến anh ấy dừng lại.”
“Tôi thích điều đó đấy,” tôi nói khi đứng lên để đi ký tặng sách. “Và tôi có cảm giác rằng những thay đổi về lối sống này cũng chính là việc mà bạn đang khó thực hiện nếu chỉ làm vì bản thân; nhưng nếu là vì Jimmy và vì cuộc hôn nhân của bạn thì tôi nghĩ bạn sẽ tìm thấy sức mạnh để thực hiện thành công.”
Carol trả lời tôi bằng một cái nhìn thầm lặng nhưng đầy quyết tâm, và tôi đã có thể cảm thấy một tổ ấm an tĩnh hơn, cân bằng hơn, cùng... sự hưởng thụ thực sự, trung thực... sắp xuất hiện rồi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 18 May 2018

Câu hỏi 81


Thỉnh thoảng tôi có những ảo tưởng tình dục nhẹ nhàng về những việc tôi muốn làm với vợ mình - chẳng hạn như tưởng tượng cô ấy mặc một bộ đồ lót vô cùng gợi cảm - nhưng bất cứ khi nào tôi tìm cách khơi việc này lên thì tôi lại cảm thấy hình như mình đang làm một việc thiếu đứng đắn; và dù gì cô ấy cũng có vẻ không cởi mở, phóng túng đến mức đó. Những ảo tưởng như vậy có gì sai trái không? Nếu không thì làm thế nào tôi có thể khiến cô ấy hứng thú hơn với việc đó?


Tôi dành nhiều thời gian dạy ở Mexico; rất nhiều phần của đất nước này gần với nơi tôi sống hơn cả Chicago hay New York, và những người ở đây có một tình yêu nhiệt thành với cuộc sống mà bạn sẽ không nhìn thấy thường xuyên ở Mỹ. Tôi nhận được câu hỏi này khi đang ngồi trên một chiếc ghế sô-pha lớn, rất dễ chịu, phía trước một lò sưởi trong một căn nhà gỗ gần hồ Chapala - hồ lớn nhất Mexico, uốn lượn xuyên qua những ngọn núi màu xanh sáng và ở nhiều điểm còn trải dài vượt quá đường chân trời. Chúng tôi đã hoàn thành xong một nửa khóa đào tạo về thành công diễn ra vào dịp cuối tuần, và phải muộn mới đến bữa tối, vì số lượng người đến nhiều gấp đôi so với chúng tôi dự kiến.
Vì vậy tôi dành thời gian để trả lời câu hỏi của Rodrigo. Vợ cậu, Carla, đang ở ngoài để tìm những tấm phu-tông (futon: tấm trải để ngồi xuất phát từ tiếng Nhật) cho những người đến thêm. Tôi muốn làm rõ một vài điều trước.
“Vậy tức là chúng ta đang nói về một việc nhẹ nhàng; một việc mà cả hai bạn đều đồng ý; đồng thời cả hai bạn luôn dành cho nhau rất nhiều tình yêu và sự tôn trọng, phải vậy không?”
“Tôi thề,” Rodrigo nói, đặt tay lên ngực.
“Được rồi. Thế hạt giống để thấy một người gần gũi với bạn đồng ý với một đề nghị mang tính rất cá nhân là gì?”
“Á, thì rõ ràng là tôi sẽ phải làm tương tự.”
“Thế bạn có làm thế không?”
Rodrigo ngước mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về điều đó rồi nhìn lại tôi. “Không hẳn.”
“Ví dụ?”
“Ý tôi là, nghe này. Cũng giống như chuyện trong hai tuần vừa qua, Carla đã cố thuyết phục tôi thử đi những chiếc giày lười bé tin hin mà đám con nít hay đi - tôi đang nói đến những đứa thích trượt ván ấy, ông biết chứ? Ý tôi là, tôi đã gần bốn mươi tuổi đầu rồi mà cô ấy còn muốn tôi đi giày trượt ván ư?”
Tôi ve vẩy lòng bàn tay trong không khí, kiểu như... Thế bạn còn mong gì nữa? Rodrigo nhăn mặt trong một thoáng, tôi đoán cậu đang tính toán xem liệu việc được nhìn thấy Carla mặc bộ đồ lót gợi cảm có đáng để cậu đi giày trượt ván không. Cán cân có vẻ đã nghiêng đi rồi.
“Được rồi. Tôi sẽ đi.” Và cuối cùng, cậu đứng lên. Tôi nắm lấy tay cậu và kéo cậu ngồi xuống trở lại.
“Cần nhiều hơn thế một chút đấy,” tôi cảnh báo.
“Tại sao hơn?” Cậu nói, trông có vẻ bị tổn thương. “Tôi nhớ là ông nói rằng những hạt giống luôn luôn nhân lên nhanh như gió mà.”
“Đúng là thế,” tôi đồng ý. “Nhưng cũng chẳng hại gì nếu chúng ta đưa thêm một chút hỏa lực. Chúng ta không biết có bao nhiêu hạt giống cũ có thể vẫn còn ở trong cái kho nghiệp của bạn, những thứ có khả năng gây lẫn lộn. Bạn có thể nghĩ ra bất kỳ cách nào khác để thấy Carla trở nên cởi mở hơn một chút với một điều mới không? Và tôi muốn bạn ghi nhớ một điều này nữa: bạn không nhất thiết phải gieo các hạt giống tại nhà để thấy mọi việc xảy ra tại nhà đâu.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Nếu nhìn theo góc độ đó thì tôi nghĩ cơ hội để gieo các hạt giống tại công ty nhiều hơn tại nhà nhiều. Ở công ty, mọi người liên tục đến gặp tôi để trình bày những ý tưởng mới về cái này cái kia.”
“Có bất kỳ cái nào trong số đó liên quan đến việc khiến mọi thứ thú vị hơn không, sáng tạo hơn?”
Rodrigo nghĩ một lát. “À vâng, có khá nhiều các đề xuất mà mọi người đưa cho tôi sẽ khiến công việc của chúng tôi thú vị hơn. Có người muốn làm một đoạn phim đào tạo trong đó tất cả mọi người trong công ty sẽ ăn mặc giống như... ừm, những chú gà. Nhưng tôi nghĩ việc đó có chút kỳ cục... Cậu dừng lại và trông có vẻ hơi sững sờ.
“Bạn có nghĩ Carla cũng thấy mặc đồ lót gợi cảm là có chút kỳ cục không? Ý tôi là, giống việc mặc như những chú gà ấy?”
Tôi chọn con đường an toàn - suy cho cùng thì chúng tôi cũng đã đưa được tâm trí cậu đến nơi mà chúng tôi muốn rồi. “Á, bây giờ thì tôi nghĩ mình không có đủ tư cách để nói. Mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Ở công ty, hãy cố gắng hết sức để duy trì sự cởi mở với các ý tưởng mới và sáng tạo. Đến đêm, khi nằm xuống Thiền Cà phê, trong tâm trí mình, bạn hãy lấy những hạt giống đó và gửi chúng đến Carla. Mọi thứ sẽ tự đâu vào đó một cách hoàn hảo.”
Rodrigo nở một nụ cười tươi rói. “Tuyệt vời,” cậu nói. “Quyết thế nhé.” Rồi cậu dừng lại và nói. “Chỉ một điều nữa thôi. Tôi phải duy trì việc này trong bao lâu?”
“Bạn phải duy trì sự cởi mở với các đề xuất mới, sáng tạo, và thậm chí có thể gây chấn động của những người khác trong bao lâu ư?”
Cậu cười. “Không, tôi biết chứ... một khi tôi trở nên cởi mở với người khác, tôi có thể duy trì sự cởi mở đó. Tôi chỉ muốn biết sẽ cần bao lâu để, ông biết đấy, Carla cởi mở với ý tưởng của tôi, về việc mặc đồ lót gợi cảm ấy.”
“Khi nào được thì được thôi,” tôi nói đơn giản.
Hãy tiếp tục gieo cho đến khi nào được thì thôi
“Khi nào được thì được? Ý ông là gì, khi nào được thì được?”
“Chỉ thế thôi,” tôi gật đầu. “Nghe này. Có hàng triệu hạt giống đang chạy trong ngân hàng hạt giống tâm trí nhỏ bé của bạn, tất cả đều đang đợi để nở ra. Và ngân hàng hạt giống của bạn khác ngân hàng hạt giống của tất cả những người khác, vì bạn đang làm, nói, và nghĩ những việc không giống bất kỳ ai. Vì vậy nếu bạn hỏi tôi toàn bộ chuyện này sẽ cần bao lâu thì tất cả những gì tôi có thể nói là khi nào được thì được, tùy thuộc vào tập hợp hạt giống riêng mà bạn sở hữu trong trái tim bạn.”
“Thế chỉ vậy thôi à? Ông đang bảo tôi cứ duy trì sự cởi mở với các đề xuất sáng tạo của mọi người và có thể một ngày nào đó Carla sẽ ăn mặc gợi cảm vì tôi ư?”
“Một ngày nào đó, đúng; có thể, không. Không có có thể ở đây. Nếu bạn gieo hạt giống bằng cách cởi mở với các ý tưởng thì sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ cởi mở với việc mặc bộ đồ lót gợi cảm.
Nhưng hãy hiểu hai điều sau. Một, không có cách nào khác để cô ấy sẽ có lúc cởi mở với bộ đồ lót gợi cảm đâu. Mọi thứ đều đến từ các hạt giống. Bạn có thể than thở, bạn có thể thuyết phục, bạn có thể la hét - nhưng nó sẽ không tạo nên một chút khác biệt nào, dù là nhỏ nhất, và tôi nghĩ bạn biết rất rõ rằng điều đó đúng. Cho đến khi bạn có các hạt giống để thấy cô ấy cởi mở hơn, cô ấy sẽ không cởi mở đâu: cô ấy không thể cởi mở được đâu. Đơn giản là, bạn không có bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài việc đi gieo hạt.
Thứ hai, bạn phải tiếp tục gieo cho đến khi nào được thì thôi. Bạn sẽ biết đã gieo đủ khi vào một đêm, cô ấy bước ra khỏi phòng tắm và mặc đúng như bạn đã luôn ảo tưởng.”
Rodrigo trông có vẻ có chút ức chế. “Ý tôi là... ai biết được chứ, có thể mất hàng năm cũng nên!”
“Không hàng năm đâu,” tôi lắc đầu.
“Sao ông biết được?” Cậu ta bắt bẻ.
“Bởi vì bạn có một vũ khí bí mật. Bạn có thể tăng tốc toàn bộ quá trình lên; gấp hàng chục, hàng trăm lần bình thường.” Tôi nhìn xuống chiếc bàn nằm phía trước chiếc ghế sô-pha. Có một tách cà phê ở đó, đang đợi tôi, dành cho việc Thiền Cà phê của riêng tôi. Tôi đang lên kế hoạch bắt đầu ngay sau khi tôi xong việc với Rodrigo.
Cậu mỉm cười và đi rót đẩy cốc của mình rồi trở lại ngồi xuống cạnh tôi. Chúng tôi ngồi thư giãn trên ghế sô pha và thiền cùng nhau trong ánh lửa, nhấp từng ngụm để tăng tốc mọi chuyện lên.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 19 May 2018

Câu hỏi 81


Thỉnh thoảng tôi có những ảo tưởng tình dục nhẹ nhàng về những việc tôi muốn làm với vợ mình - chẳng hạn như tưởng tượng cô ấy mặc một bộ đồ lót vô cùng gợi cảm - nhưng bất cứ khi nào tôi tìm cách khơi việc này lên thì tôi lại cảm thấy hình như mình đang làm một việc thiếu đứng đắn; và dù gì cô ấy cũng có vẻ không cởi mở, phóng túng đến mức đó. Những ảo tưởng như vậy có gì sai trái không? Nếu không thì làm thế nào tôi có thể khiến cô ấy hứng thú hơn với việc đó?

Tôi dành nhiều thời gian dạy ở Mexico; rất nhiều phần của đất nước này gần với nơi tôi sống hơn cả Chicago hay New York, và những người ở đây có một tình yêu nhiệt thành với cuộc sống mà bạn sẽ không nhìn thấy thường xuyên ở Mỹ. Tôi nhận được câu hỏi này khi đang ngồi trên một chiếc ghế sô-pha lớn, rất dễ chịu, phía trước một lò sưởi trong một căn nhà gỗ gần hồ Chapala - hồ lớn nhất Mexico, uốn lượn xuyên qua những ngọn núi màu xanh sáng và ở nhiều điểm còn trải dài vượt quá đường chân trời. Chúng tôi đã hoàn thành xong một nửa khóa đào tạo về thành công diễn ra vào dịp cuối tuần, và phải muộn mới đến bữa tối, vì số lượng người đến nhiều gấp đôi so với chúng tôi dự kiến.
Vì vậy tôi dành thời gian để trả lời câu hỏi của Rodrigo. Vợ cậu, Carla, đang ở ngoài để tìm những tấm phu-tông (futon: tấm trải để ngồi xuất phát từ tiếng Nhật) cho những người đến thêm. Tôi muốn làm rõ một vài điều trước.
“Vậy tức là chúng ta đang nói về một việc nhẹ nhàng; một việc mà cả hai bạn đều đồng ý; đồng thời cả hai bạn luôn dành cho nhau rất nhiều tình yêu và sự tôn trọng, phải vậy không?”
“Tôi thề,” Rodrigo nói, đặt tay lên ngực.
“Được rồi. Thế hạt giống để thấy một người gần gũi với bạn đồng ý với một đề nghị mang tính rất cá nhân là gì?”
“Á, thì rõ ràng là tôi sẽ phải làm tương tự.”
“Thế bạn có làm thế không?”
Rodrigo ngước mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về điều đó rồi nhìn lại tôi. “Không hẳn.”
“Ví dụ?”
“Ý tôi là, nghe này. Cũng giống như chuyện trong hai tuần vừa qua, Carla đã cố thuyết phục tôi thử đi những chiếc giày lười bé tin hin mà đám con nít hay đi - tôi đang nói đến những đứa thích trượt ván ấy, ông biết chứ? Ý tôi là, tôi đã gần bốn mươi tuổi đầu rồi mà cô ấy còn muốn tôi đi giày trượt ván ư?”
Tôi ve vẩy lòng bàn tay trong không khí, kiểu như... Thế bạn còn mong gì nữa? Rodrigo nhăn mặt trong một thoáng, tôi đoán cậu đang tính toán xem liệu việc được nhìn thấy Carla mặc bộ đồ lót gợi cảm có đáng để cậu đi giày trượt ván không. Cán cân có vẻ đã nghiêng đi rồi.
“Được rồi. Tôi sẽ đi.” Và cuối cùng, cậu đứng lên. Tôi nắm lấy tay cậu và kéo cậu ngồi xuống trở lại.
“Cần nhiều hơn thế một chút đấy,” tôi cảnh báo.
“Tại sao hơn?” Cậu nói, trông có vẻ bị tổn thương. “Tôi nhớ là ông nói rằng những hạt giống luôn luôn nhân lên nhanh như gió mà.”
“Đúng là thế,” tôi đồng ý. “Nhưng cũng chẳng hại gì nếu chúng ta đưa thêm một chút hỏa lực. Chúng ta không biết có bao nhiêu hạt giống cũ có thể vẫn còn ở trong cái kho nghiệp của bạn, những thứ có khả năng gây lẫn lộn. Bạn có thể nghĩ ra bất kỳ cách nào khác để thấy Carla trở nên cởi mở hơn một chút với một điều mới không? Và tôi muốn bạn ghi nhớ một điều này nữa: bạn không nhất thiết phải gieo các hạt giống tại nhà để thấy mọi việc xảy ra tại nhà đâu.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Nếu nhìn theo góc độ đó thì tôi nghĩ cơ hội để gieo các hạt giống tại công ty nhiều hơn tại nhà nhiều. Ở công ty, mọi người liên tục đến gặp tôi để trình bày những ý tưởng mới về cái này cái kia.”
“Có bất kỳ cái nào trong số đó liên quan đến việc khiến mọi thứ thú vị hơn không, sáng tạo hơn?”
Rodrigo nghĩ một lát. “À vâng, có khá nhiều các đề xuất mà mọi người đưa cho tôi sẽ khiến công việc của chúng tôi thú vị hơn. Có người muốn làm một đoạn phim đào tạo trong đó tất cả mọi người trong công ty sẽ ăn mặc giống như... ừm, những chú gà. Nhưng tôi nghĩ việc đó có chút kỳ cục... Cậu dừng lại và trông có vẻ hơi sững sờ.
“Bạn có nghĩ Carla cũng thấy mặc đồ lót gợi cảm là có chút kỳ cục không? Ý tôi là, giống việc mặc như những chú gà ấy?”
Tôi chọn con đường an toàn - suy cho cùng thì chúng tôi cũng đã đưa được tâm trí cậu đến nơi mà chúng tôi muốn rồi. “Á, bây giờ thì tôi nghĩ mình không có đủ tư cách để nói. Mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Ở công ty, hãy cố gắng hết sức để duy trì sự cởi mở với các ý tưởng mới và sáng tạo. Đến đêm, khi nằm xuống Thiền Cà phê, trong tâm trí mình, bạn hãy lấy những hạt giống đó và gửi chúng đến Carla. Mọi thứ sẽ tự đâu vào đó một cách hoàn hảo.”
Rodrigo nở một nụ cười tươi rói. “Tuyệt vời,” cậu nói. “Quyết thế nhé.” Rồi cậu dừng lại và nói. “Chỉ một điều nữa thôi. Tôi phải duy trì việc này trong bao lâu?”
“Bạn phải duy trì sự cởi mở với các đề xuất mới, sáng tạo, và thậm chí có thể gây chấn động của những người khác trong bao lâu ư?”
Cậu cười. “Không, tôi biết chứ... một khi tôi trở nên cởi mở với người khác, tôi có thể duy trì sự cởi mở đó. Tôi chỉ muốn biết sẽ cần bao lâu để, ông biết đấy, Carla cởi mở với ý tưởng của tôi, về việc mặc đồ lót gợi cảm ấy.”
“Khi nào được thì được thôi,” tôi nói đơn giản.
Hãy tiếp tục gieo cho đến khi nào được thì thôi
“Khi nào được thì được? Ý ông là gì, khi nào được thì được?”
“Chỉ thế thôi,” tôi gật đầu. “Nghe này. Có hàng triệu hạt giống đang chạy trong ngân hàng hạt giống tâm trí nhỏ bé của bạn, tất cả đều đang đợi để nở ra. Và ngân hàng hạt giống của bạn khác ngân hàng hạt giống của tất cả những người khác, vì bạn đang làm, nói, và nghĩ những việc không giống bất kỳ ai. Vì vậy nếu bạn hỏi tôi toàn bộ chuyện này sẽ cần bao lâu thì tất cả những gì tôi có thể nói là khi nào được thì được, tùy thuộc vào tập hợp hạt giống riêng mà bạn sở hữu trong trái tim bạn.”
“Thế chỉ vậy thôi à? Ông đang bảo tôi cứ duy trì sự cởi mở với các đề xuất sáng tạo của mọi người và có thể một ngày nào đó Carla sẽ ăn mặc gợi cảm vì tôi ư?”
Một ngày nào đó, đúng; có thể, không. Không có có thể ở đây. Nếu bạn gieo hạt giống bằng cách cởi mở với các ý tưởng thì sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ cởi mở với việc mặc bộ đồ lót gợi cảm.
Nhưng hãy hiểu hai điều sau. Một, không có cách nào khác để cô ấy sẽ có lúc cởi mở với bộ đồ lót gợi cảm đâu. Mọi thứ đều đến từ các hạt giống. Bạn có thể than thở, bạn có thể thuyết phục, bạn có thể la hét - nhưng nó sẽ không tạo nên một chút khác biệt nào, dù là nhỏ nhất, và tôi nghĩ bạn biết rất rõ rằng điều đó đúng. Cho đến khi bạn có các hạt giống để thấy cô ấy cởi mở hơn, cô ấy sẽ không cởi mở đâu: cô ấy không thể cởi mở được đâu. Đơn giản là, bạn không có bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài việc đi gieo hạt.
Thứ hai, bạn phải tiếp tục gieo cho đến khi nào được thì thôi. Bạn sẽ biết đã gieo đủ khi vào một đêm, cô ấy bước ra khỏi phòng tắm và mặc đúng như bạn đã luôn ảo tưởng.”
Rodrigo trông có vẻ có chút ức chế. “Ý tôi là... ai biết được chứ, có thể mất hàng năm cũng nên!”
“Không hàng năm đâu,” tôi lắc đầu.
“Sao ông biết được?” Cậu ta bắt bẻ.
“Bởi vì bạn có một vũ khí bí mật. Bạn có thể tăng tốc toàn bộ quá trình lên; gấp hàng chục, hàng trăm lần bình thường.” Tôi nhìn xuống chiếc bàn nằm phía trước chiếc ghế sô-pha. Có một tách cà phê ở đó, đang đợi tôi, dành cho việc Thiền Cà phê của riêng tôi. Tôi đang lên kế hoạch bắt đầu ngay sau khi tôi xong việc với Rodrigo.
Cậu mỉm cười và đi rót đầy cốc của mình rồi trở lại ngồi xuống cạnh tôi. Chúng tôi ngồi thư giãn trên ghế sô pha và thiền cùng nhau trong ánh lửa, nhấp từng ngụm để tăng tốc mọi chuyện lên.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 19 May 2018

Câu hỏi 82


Trước đây, chồng tôi rất tuyệt vời khi ở trên giường nhưng trong mấy năm vừa qua, anh ấy cương lên còn khó. Việc này khiến tôi cảm thấy rất buồn vì tôi nghĩ chẳng lẽ mình bị làm sao. Tôi phải tạo nghiệp gì để anh ấy trở lại như xưa?

Tôi không nhớ là từ khi nào mình đã không còn ngại ngùng với kiểu câu hỏi này nữa nhưng có lẽ cách đây cũng khá lâu rồi. Bạn không thể biết được có bao nhiêu người gặp phải vấn đề này cũng như bao nhiêu mối quan hệ đã bị trục trặc do nó đâu. Nancy đang ghé người sang và hỏi nhỏ tôi khi chúng tôi ngồi trong nhà hát Joyce ở Manhattan. Hiện đang là giờ giải lao giữa một buổi biểu diễn nhảy hiện đại tuyệt vời và chồng cô, Stephen, đang ghé người sang phía bên kia để nói chuyện với một người bạn.
“Không hẳn là chúng tôi không còn gần gũi với nhau nữa,” cô tiếp tục. “Mà đúng hơn là... ừm... tôi không thể ngăn mình nghĩ rằng có lẽ chỉ đơn giản là anh ấy không còn muốn tôi nữa, anh ấy không còn thấy tôi hấp dẫn nữa.”
“Tôi hiểu ý của bạn,” tôi gật đầu. “Nó không chỉ là việc hai bạn đánh mất sự nồng nhiệt khi gần gũi với nhau, mặc dù tôi biết đúng là như thế. Điều đau đớn hơn cả là bạn không biết liệu cậu ấy có còn muốn bạn hay không, có còn trân trọng bạn hay không.”
“Chính thế,” Nancy gật đầu.
“Thế thì chúng ta đã có Bước một rồi: Tôi muốn cảm thấy mình được yêu thương, được ham muốn, được trân trọng. Chỉ cần làm rõ điều đó trong tâm trí thì bạn đã khiến Bước hai trở nên rất dễ dàng rồi.”
“Ý ông là tôi cần đi tìm một người cũng cảm thấy họ không được trân trọng, không ai muốn họ, rồi sau đó, tôi phải lập một kế hoạch để giúp họ, phải vậy không?”
“Đúng thế. Nhưng nghe này - tôi biết bạn đang nghĩ gì. Bạn đang nghĩ bạn không biết bất kỳ ai cũng cảm thấy không ai muốn họ hay trân trọng họ. Nhưng tôi đã từng trải qua cuộc nói chuyện này cả tá lần rồi và tôi có thể kể cho bạn nghe chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu bạn dành 24 giờ tiếp theo để thực sự ngồi kiểm tra tất cả những người bạn, người thân, và đồng nghiệp của mình, bạn sẽ tìm ra ba hoặc bốn người khác nhau ăn khớp với tiêu chí này.
Không phải là xung quanh chúng ta không có ai gặp vấn đề y như chúng ta đâu; mà chỉ là chúng ta quá bận tâm đến việc mình gặp vấn đề đó đến mức chúng ta không chú ý gì đến họ. Hãy bắt đầu tìm kiếm và bạn sẽ tìm thấy ở xung quanh mình những người có những nhu cầu giống như của bạn. Có thể chỉ khi chúng ta nhận ra rằng việc tìm ra những người đó là chìa khóa để chấm dứt các vấn đề của chính chúng ta thì chúng ta mới chú ý đến việc họ cũng đang cần sự giúp đỡ nhiều đến thế nào.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ phải tìm một người cũng cảm thấy không được trân trọng và khiến họ cảm thấy được như thế - có thể là khiến họ cảm thấy rằng tôi trân trọng họ.” Nancy ngước lên và đi vào bên trong để cố gắng nghĩ ra một ai đó. Tôi để cô hoàn thành việc đó rồi mới hắng giọng để cho cô biết rằng vẫn còn nữa.
“Nghe này, Nancy, có một thứ cần chú ý trong những điều bạn vừa nói... trong cái điều bạn muốn khiến họ cảm thấy rằng bạn trân trọng họ. Điều này đưa chúng ta quay ngược trở lại với một trong những văn bản giải thích về các hạt giống tuyệt vời nhất từng được viết ra: Á tỳ đạt ma câu xá luận, hay Abhidharma Kosha do đại sư Thế Thân, người Ấn Độ, viết ra cách đây khoảng 17 thế kỷ.
Trong đó, chúng ta đọc được rằng - mặc dù đúng là những thứ chúng ta làm hay nói chắc chắn sẽ gieo các hạt giống nghiệp - nhưng chính những ý nghĩ bên trong của chúng ta mới mang sức mạnh lớn nhất. Do đó, cố gắng thể hiện với một ai đó rằng chúng ta trân trọng họ là một chuyện còn thực sự trân trọng họ ở bên trong tâm trí lại là một chuyện khác.
Cái tôi muốn nói là, bạn sẽ thu thập được rất nhiều hạt giống ở Bước ba khi bạn ngồi với bạn của mình trong quán cà phê và bảo đảm rằng họ cảm thấy được bạn cũng như những người khác trân trọng hơn. Nhưng ngay từ trước khi bạn đi đến quán cà phê và khi bạn về nhà sau khi mọi việc đã kết thúc, một điều rất quan trọng là bạn phải dành thời gian để nghĩ về việc bạn thực sự trân trọng họ nhiều đến mức nào, cũng như những lý do tại sao bạn có thể còn trân trọng họ nhiều hơn thế nữa.
Điều này sẽ khiến thời gian bạn dành cho họ để thúc đẩy cái cảm giác được trân trọng của họ, trở nên đáng tin cậy hơn và mạnh mẽ hơn nhiều - vì thực sự có cả tá lý do cho việc tại sao mọi người có thể trân trọng họ hơn. Nhưng tất cả những giây phút mà bạn dành riêng ra chỉ để trân trọng họ ở bên trong tâm trí mình còn mang sức mạnh lớn hơn nữa vì các hạt giống đang được gieo ở nơi rất gần với cốt lõi bên trong của tâm trí: nơi mà các hạt giống được lưu trữ.
Vì vậy, điều quan trọng không chỉ là bạn khiến bạn mình cảm thấy được trân trọng; điều tối quan trọng là bạn thực sự trân trọng họ. Nếu bạn tạo ra những hạt giống để Stephen nhận ra cậu ấy thực sự trân trọng bạn nhiều đến thế nào thì cậu ấy sẽ thể hiện sự trân trọng đó... một cách rất thẳng, bạn hiểu ý tôi chứ.”
Nancy mỉm cười, và chúng tôi quay trở lại với buổi biểu diễn. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi có thể thuyết phục cô ấy thực hiện Thiền Cà phê trong khi tất cả chúng tôi vừa ngồi nói chuyện vừa ăn tráng miệng cùng nhau ở bên kia đường.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 20 May 2018

NHỮNG KHUÔN MẪU THÓI QUEN

Câu hỏi 83


Qua nhiều năm, có vẻ như mối quan hệ của chúng tôi đã phát triển thành một mạng lưới những khuôn mẫu thói quen - chúng tôi ăn cùng một loại thức ăn, chúng tôi kể cho nhau nghe cùng một loại câu chuyện, chúng tôi lao vào cùng một kiểu tranh cãi - từ năm này qua năm khác. Tôi phải tạo nghiệp gì để thoát khỏi cái lối mòn này?

Tôi nhận được câu hỏi này từ một cặp đôi người Ấn Độ sống ở ngoại ô New Delhi; vào một thời điểm tôi đang dành nhiều thời gian trong căn phòng tôi thuê của họ để thực hiện các công việc không tên cho dự án người tị nạn của chúng tôi. Tôi gặp họ không lâu sau khi họ đến với nhau; ban đầu, họ rất thân mật nhưng rồi khi năm tháng trôi qua, tôi có thể cảm thấy trong ngôi nhà của họ, vâng, những khuôn mẫu thói quen có vẻ đã chiếm lĩnh. Một số đến từ văn hóa, nhưng đa phần mang tính toàn cầu, tôi đã nhìn thấy chúng lặp đi lặp lại ở khắp mọi nơi trên thế giới.
Quay trở lại câu hỏi 47, chúng ta đã đi qua một vài cách để đưa sự phấn khích trở lại với một mối quan hệ, và nếu câu hỏi hiện tại có liên quan đến bạn, có thể bạn sẽ muốn xem lại câu hỏi kia một lần nữa.
Quay lại câu hỏi này, Kumar vừa mới trở về sau khi chia sẻ một cốc sữa chua tại cửa trước với người gác đêm của khu dân cư này. Cậu đó đi đi lại lại khắp tòa nhà suốt cả đêm, cứ vài mét là lại đập mạnh một cái gậy lớn xuống vỉa hè, một hành động mà tôi đoán là để dọa bọn trộm cũng như để bảo đảm với cư dân là cậu không ngủ gật. Sau vài tuần, bạn sẽ quen với tiếng động đó và nó sẽ không còn khiến bạn cứ nửa tiếng lại tỉnh giấc khi cậu đó đi qua cửa nữa. Vợ của Kumar, Meena, đang xem thời sự trên ti-vi nhưng vẫn dỏng tai nghe chúng tôi.
“Ý tôi là,” tôi bắt đầu, “thực sự thì chuyện này giống việc Cái Bút... mọi thứ đều như thế. Một số người sẽ thấy việc có được những khuôn mẫu thói quen trong một cuộc hôn nhân là rất dễ chịu: dễ dự đoán và ổn định.”
“Nhưng chúng tôi không như thế!” Meena hét lên qua vai cô.
“À thì đó cũng chính là cái tôi muốn nói. Không phải bản thân các khuôn mẫu nhàm chán… mà chỉ là hai bạn thấy chúng nhàm chán mà thôi.”
“Thế tức là ông đang nói rằng chúng tôi nên tìm cách để thích tất cả những thứ lặp lại này phải không?” Kumar thốt lên.
“Không, không hề. Tôi chỉ đang chỉ ra một điều là sự nhàm chán chắc chắn đến từ hai bạn. Nếu nó đến từ những khuôn mẫu thói quen thì mọi người phải thấy chúng nhàm chán. Nhưng vì có một số người thấy chúng dễ chịu nên việc các khuôn mẫu thế nào là đến từ tâm trí riêng của mỗi người. Và nếu nó đến từ bạn thì nó là thứ bạn có thể dễ dàng thay đổi.
Do đó, việc mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau về các khuôn mẫu này là một điều tốt vì nếu không thế thì chúng không thể thay đổi.”
“Thế làm thế nào chúng tôi thay đổi được chúng?” Meena hỏi, có chút mềm mỏng hơn. Lúc này thì cô ấy gần như tham gia cùng chúng tôi; hoặc có thể chỉ là do một đoạn quảng cáo dài vô tận của Ấn Độ vừa mới xuất hiện.
“À, bất cứ việc gì mà hai bạn đang trải qua cùng nhau - trong trường hợp này là sự khó chịu với các khuôn mẫu thói quen đã hình thành trong cuộc hôn nhân của hai bạn - suy cho cùng đều xuất phát từ một việc tương tự mà hai bạn đã cùng nhau gây ra cho người khác. Những hạt giống cho loại hành vi đó vẫn còn tồn tại trong hai bạn. Vì vậy chúng ta chỉ cần xác định hành vi đó và buông thả nó đi là xong.”
Kumar gật đầu. “Đã hiểu. Thế ông nghĩ chúng tôi làm gì với người khác mà khiến chúng tôi phải trải qua những khuôn mẫu lặp đi lặp lại trong ngày này?”
“À, để tôi hỏi bạn nhé. Hai bạn đi ngủ lúc mấy giờ?” Tôi biết là người Ấn Độ có thể đi ngủ khá muộn vì họ coi trọng một bữa ăn tối được nấu tại nhà bằng các nguyên liệu siêu tươi ngon - tức là để có thể bắt đầu nấu nướng thì sau khi tan làm, bạn phải dạo quanh khu chợ của người nông dân gần nhất rồi mới về nhà.
“À, chúng tôi luôn đi ngủ vào đúng 11 giờ 30,” Meena nói, mặt hơi đỏ. “Theo tôi thì đây thực ra cũng là một thói quen. Nhưng dù thế nào thì chúng tôi cũng đi ngủ ngay sau chương trình thời sự cuối cùng buổi đêm.”
“Thế hàng xóm của bạn đi ngủ lúc mấy giờ?”
“Aruna và Ajit á? Tôi nghĩ là họ ngủ vào giờ khác nhưng chủ yếu là sớm hơn. Aruna và tôi thỉnh thoảng trong ngày có nhắn tin cho nhau và tôi nhớ là cô ấy chưa từng nhắn tin cho tôi sau mười giờ tối.”
“Căn hộ của họ ở phía nào?”
Meena chỉ về phía ti-vi. “Ở phía đó, hướng ra đường.”
Ti-vi nằm sát ngay bức tường và tôi có thể tưởng tượng âm thanh của nó ở phía bên kia sẽ như thế nào. “Thế... bạn nghĩ họ có thể nghe được tiếng ti-vi của bạn không? Ý tôi là vào lúc tối muộn ấy?”
Meena cốc vào đầu mình. “À, tôi nghĩ là... tôi nghĩ là họ nghe được. Ông biết đấy, thực sự thì tôi chưa bao giờ nghĩ về việc đó.”
“Vậy về cơ bản thì họ không thể đi ngủ cho đến khi hai bạn đi ngủ, phải vậy không?”
“Vâng, có lẽ là không.”
“Và nếu không thì tức là các bạn đang áp đặt lịch của các bạn lên họ, phải vậy không?”
“Tôi nghĩ vậy,” Kumar thừa nhận.
“Chuyện này chính là toàn bộ vấn đề, một vấn đề đang ngày càng leo thang trong thế giới hiện đại. Bạn thấy đấy, tất cả mọi người đều có nhịp điệu sống của riêng mình: tất cả mọi người đều thích làm những việc nhất định vào những thời điểm nhất định trong ngày và mỗi người mỗi khác. Bạn có thể thích đi ngủ vào giờ này nhưng những người bạn của bạn có thể thích đi ngủ vào giờ khác. Cũng như thế với thời gian bạn ăn; hay xem chương trình truyền hình ưa thích; hay thức dậy vào buổi sáng.
Và bạn biết đấy, ngày nay, chúng ta có nhiều mối quan hệ hơn. Chúng ta nhắn tin hoặc gửi thư điện tử cho những người khác suốt ngày, tùy theo lịch riêng của chúng ta - và đa phần chúng ta không nghĩ đến việc liệu nó có phù hợp với lịch của họ hay không.
Lúc bạn thích nhắn tin cho chị gái mình nhất có thể lại chính là lúc chị ấy thích được yên tĩnh và tập trung nấu bữa tối cho gia đình. Giờ mà bạn luôn luôn thức dậy có thể lại chính là giờ duy nhất mà bạn của bạn thực sự có một giấc ngủ sâu và ngon trong ngày. Và một chuyện rất thường xuyên xảy ra trong thời đại siêu kết nối này là trong suốt cả ngày, chúng ta làm gián đoạn kế hoạch mà những người khác lập ra cho ngày của họ: chúng ta áp đặt lên họ lịch trình và mối quan tâm theo thói quen của chúng ta.”
Mắt của Meena sáng lên. “Tôi hiểu rồi. Thế thì theo một cách nào đó, tôi đang ép người khác vào trong một lối mòn, một khuôn mẫu thói quen, khi tôi nhắn tin cho họ theo lịch của tôi mà không hề cân nhắc xem nó có phù hợp với lịch của họ hay không.”
Nhưng Kumar vẫn chưa thông suốt. “Tức là ông đang nói rằng chúng tôi cần quan tâm hơn đến lịch của những người khác. Việc đó sẽ cho họ quyền lựa chọn dòng chảy cho ngày của mình chứ không bắt họ làm theo lịch của chúng tôi. Và rồi tự nhiên dòng chảy ngày của họ sẽ trở nên sáng tạo hơn vì chúng tôi đã cho phép họ sáng tạo hơn. Phải vậy không?”
“Phải.”
“Nhưng có một vấn đề ở đây,” cậu tiếp tục. “Ông đang nói rằng chúng tôi phải tôn trọng lịch của bạn bè và gia đình; nhưng điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ phải tìm hiểu và ghi nhớ giờ ăn, giờ ngủ, cũng như tất cả các giờ khác, của tất cả mọi người khác.”
Tôi gật đầu. “Nhưng đó chính là ý nghĩa của quan tâm: nghĩ về nhu cầu của những người khác, mà trước tiên là tìm hiểu xem nhu cầu của họ là gì. Quan tâm đến nhu cầu của những người khác - đại sư Thế Thần nói trong quyển sách cổ kia - chính là gốc rễ của mọi hạt giống tốt mà bạn có thể tạo ra. Bạn càng đặt nhiều nỗ lực vào việc nhạy cảm với dòng chảy hàng ngày của những người khác - bắt đầu bằng việc tìm hiểu lịch hàng ngày của họ - thì cuộc sống của bạn sẽ càng trôi qua một cách ngọt ngào. Đó là một cách để phá vỡ những chu kỳ nhàm chán chết người kia, những chu kỳ bắt đầu cản trở mọi mối quan hệ.
Và một lần nữa, hãy hiểu rằng - khi các lối mòn biến mất - mọi chuyện sẽ diễn ra một cách thuần khiết và tự nhiên: không tốn công sức. Khi các hạt giống chín do bạn quan tâm đến việc không áp đặt các khuôn mẫu lên những người khác thì những khuôn mẫu cứng nhắc đó sẽ tự động tan rã. Thậm chí có khi bạn còn không nhận ra nữa. Nhưng có một điều chắc chắn là mối quan hệ của bạn sẽ trở nên tươi mới và đầy ngẫu hứng.”
Meena tắt ti-vi, đi sang và choàng tay qua vai Kumar. “Thú vị!” Cô thỏ thẻ. Như mọi khi, chỉ cần nói về phương pháp đúng để tạo ra một sự thay đổi trong một cuộc hôn nhân thôi thì dường như đã đang tạo ra sự thay đổi rồi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 20 May 2018

CHIA TAY


Câu hỏi 84


Tôi rất khó có thể vượt qua được mối quan hệ tình cảm gần đây nhất của mình. Nó đã kết thúc quá đớn đau. Tôi có thể gieo những hạt giống gì để bản thân buông nó đi?

“Á, tôi nghĩ là có hai việc bạn có thể làm,” tôi trả lời. Tôi đang ngồi trong một phòng hội thảo tại một khách sạn xinh đẹp ở Jakarta, thủ đô của Indonesia. Nơi này đã được bố trí để quay một chuyên mục dài một tiếng nói về các chiến lược kinh doanh Năng đoạn Kim cương cho một chương trình truyền hình nổi tiếng ở địa phương. Một số khán giả đã vào trong và tôi bị vây quanh bởi đủ mọi loại người, những tín đồ Phật giáo và Hồi giáo người Indonesia, các thương nhân người Pháp, cùng những doanh nhân tài ba người Sindhi.
Setiawan đang ngồi cúi mặt và ôm đầu. Cậu đau khổ đến mức chẳng thèm quan tâm đến việc có cả tá người đang lắng nghe cậu nữa. “Được rồi,” cậu thở dài. “Điều đầu tiên là gì?”
“Ý tôi là bạn rõ ràng bạn có giải quyết vấn đề bằng Bốn Bước Starbucks mà.” Hôm trước, chúng tôi đã thảo luận về những bước này khi đang ngồi trên máy bay để đi xem những bức chạm khắc Phật giáo ở Borobudur; nhưng tôi biết chúng vẫn còn xa lạ với cậu ấy, vì vậy tốt hơn hết là tôi nói hẳn ra.
“Bước Một: Nói một cách ngắn gọn thì điều bạn muốn là gì?”
“Tôi muốn buông được mối quan hệ cũ của mình đi: buông bỏ mọi nỗi đau, mọi suy nghĩ không dứt về những gì đã xảy ra; buông bỏ Lia và sống tiếp cuộc đời mình.”
“Thế còn Bước Hai?”
Setiawan nghĩ một lát. “Á, tôi nghĩ là tôi sẽ phải tìm một người cũng gặp phải thử thách giống như tôi và giúp họ vượt qua nó.” Cậu cười nhăn nhó. “Việc đó thì không quá khó; phải gần một nửa bạn bè của tôi gặp phải chính vấn đề này.”
“Dường như nỗi đau khổ khi phải chia tay thì ở đâu cũng có cả,” tôi đồng ý. “Rất khó để buông bỏ được nỗi đau và những ký ức của một mối quan hệ tan vỡ. Được rồi. Thế thì hãy nhớ này, Bước hai có hai phần: Chọn, rồi Lên kế hoạch. Hãy Chọn một người có một nhu cầu tương tự và rồi Lên kế hoạch bạn sẽ giúp đỡ họ như thế nào. Thế Bước Ba thì sao?”
“À, cái đó thì dễ nhớ. Đưa ra quán cà phê. Đưa họ ra ngoài, đến một nơi trung lập, chia sẻ với họ những đề xuất làm sao để thoát ra khỏi nỗi đau mà họ đang mắc vào và đi tiếp.”
“Đúng thế,” tôi gật đầu. “Và một điều rất quan trọng bạn phải nhớ là, hãy làm tất cả những việc này bằng một lòng từ bi, một lòng từ bi dành cho tất cả mọi người. Một cảm giác rằng - nếu bạn thử nghiệm các Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương lên chính bản thân mình trước và chúng có tác dụng - thì bạn sẽ trở thành một tấm gương sống cho tất cả những người khác noi theo, những người mà cũng gặp khó khăn trong việc thoát khỏi một cuộc chia tay đầy đau đớn và đi tiếp. Bạn có thể thắp sáng cuộc sống của hàng trăm người trong một chuỗi phản ứng khổng lồ, chỉ bằng việc tự mình thành công. Bước bốn?”
“Thiền Cà phê: Buổi đêm, khi tôi nhắm mắt và chìm dần vào giấc ngủ, tôi xem lại chi tiết tất cả những nỗ lực mà tôi đã thực hiện để giúp người khác giải quyết vấn đề mà họ cũng gặp phải giống như tôi. Đây chính là loại phân bón rất có sức nặng trong việc giúp các hạt giống của tôi mở ra thật nhanh.”
“Á,” tôi nói, “có vẻ như bạn đã nắm rất vững toàn bộ phần này rồi. Tôi nghĩ bạn sẽ chẳng gặp vấn đề gì trong việc vượt qua việc này thật nhanh và đi tiếp đâu. Nhưng bạn đi tiếp đến đâu cũng là một vấn đề chúng ta cần xem xét.”
“Á, chắc chắn là tôi nhìn được cái đó. Tôi muốn tìm một mối quan hệ mới nhưng chắc chắn là tôi không muốn nó giống như thảm họa mà tôi vừa mới phải trải qua với Lia.”
“Điều này sẽ dẫn chúng ta đến với lời đề xuất thứ hai mà tôi muốn đưa ra cho bạn. Cho tôi hỏi bạn nhé. Bạn có bao giờ cảm thấy như thể có một đại kế hoạch nào đó nằm đằng sau tất cả những chuyện này, nằm đằng sau toàn bộ cuộc đời của bạn không? Một thứ bạn không thể nhìn thấy nhưng nó đã ở đó từ ngày bạn sinh ra rồi?”
Setiawan gật đầu. Tất cả những thương nhân người Pháp và người Sindhi đều đã quây lại thành vòng tròn, còn đội âm thanh và quay phim đang chạy đi chạy lại để thực hiện những sự điều chỉnh cuối cùng.
“Lúc nào tôi cũng có cảm giác đó,” cậu nói. “Như thể có một đấng siêu việt nào đó ở phía sau tôi, ở phía sau toàn bộ cuộc đời tôi, vô hình nhưng chắc chắn tồn tại. Người đó tìm cách dẫn đường cho tôi đi về phía một điều thật sự quan trọng, một điều có liên quan đến ý nghĩa của toàn bộ cuộc đời tôi.”
“Đúng thế. Cái tôi muốn nói là, xét trên khía cạnh các hạt giống, các cuốn sách cổ nói rằng phải cần đến hàng triệu triệu những hạt giống rất tốt và rất mạnh thì mới có thể nhìn thấy chúng ta đi lại trong cơ thể con người. Ý tôi là, có hàng ngàn bộ phận và hệ thống khác nhau tạo nên cơ thể của chúng ta. Chúng cùng nhau hoạt động hài hòa đến mức không thể tin được.
Theo tư duy của người Tây Tạng thì chắc chắn ở kiếp trước, chúng ta phải là những người rất, rất tốt thì kiếp này chúng ta mới đủ diễm phúc để có được cơ thể và tâm trí đang hoạt động như hiện tại. Và cũng theo chính tư duy này thì có rất ít khả năng chúng ta có thể tự mình trở nên tốt đẹp như thế. Chắc chắn chúng ta phải nhận được sự hướng dẫn của một người thầy đáng kính và tận tâm.
Thế thì ý tưởng ở đây là chúng ta tạo ra một thói quen - nhân tiện tôi cũng nói luôn, đây chính là Đóa hoa hai - thói quen nhìn thấy một người thầy ở bên cạnh mình và được người đó quan tâm. Do đó, một người Phật tử sẽ luôn tin rằng gần như tất cả những ai được là người trên hành tinh này đều có những hạt giống để được một người thấy đặc biệt quan tâm riêng. Và những hạt giống đó có thể nở ra trong cuộc đời bạn dưới dạng một người vô hình nào đó đang hướng dẫn bạn đi qua từng ngày trong cuộc đời và thậm chí người đó còn đảm nhiệm các vai trò khác nhau trong cuộc đời bạn để làm cái công việc hướng dẫn đó.”
“Nghe như thể có một thiên thần hộ mệnh vô hình vậy,” Setiawan mỉm cười. “Trong truyền thống Hồi giáo ở đây, tại đất nước của chúng tôi, cũng có một ý tưởng y hệt như thế. Hàng ngày, mỗi khi lạy năm lạy hướng về Mecca, chúng tôi có một phong tục là quay đầu sang hai bên, trái và phải, để thì thầm với thiên thần hộ mệnh của chúng tôi.”
Thỉnh thoảng hãy thì thầm với thiên thần hộ mệnh của bạn
“Hai cái đó là một đây. Và nếu bạn sở hữu những hạt giống để có được thiên thần đó trong cuộc đời mình thì họ cũng sẽ xuất hiện, ẩn danh, dưới dạng nhiều người khác nhau ở xung quanh bạn. Tự nhiên là họ sẽ chọn xuất hiện trước mặt bạn dưới dạng một người nào đó gần gũi với bạn - một người nào đó mà ngôn từ và hành động của họ đem lại cho bạn những hướng dẫn, từ ngày này qua ngày khác. Và rất có thể, thiên thần hộ mệnh của bạn sẽ chọn xuất hiện dưới dạng người bạn đời của bạn.”
Setiawan trông có vẻ hoang mang. “Dưới dạng người bạn đời của tôi ư? Ông đang nói rằng Lia là thiên thần hộ mệnh của tôi ư? Thế thì tại sao cô ấy lại đá tôi chứ?”
“À, giờ đến câu hỏi đó. Giả sử thế này, chỉ giả sử thôi nhé, cô ấy đã từng là thiên thần hộ mệnh của bạn giả dạng. Nếu đúng là như thế thì tại sao cô ấy lại để bạn đi?”
Mặt Setiawan nhăn hết cả lại - nỗi đau vẫn còn rất mới - khi cậu nghĩ về điều đó.
“À, nếu cô ấy là thiên thần hộ mệnh thì mọi việc cô ấy làm khi cô ấy còn ở bên tôi chắc chắn đều phải mang một mục đích cao cả nào đó - chắc chắn nó phải là một phần trong Đại Kế Hoạch dành cho cuộc đời tôi.”
“Ngay cả việc chia tay với bạn ư?”
“Vâng, tôi cho là vậy.” Cậu dừng lại và ngẫm nghĩ thêm một lát nữa. “À, thế có nghĩa là lúc nào cô ấy cũng có một kế hoạch nào đó dành cho tôi rồi và việc chia tay cũng là một phần của kế hoạch đó. Nếu như vậy thì chắc chắn cô ấy phải... đại loại là... đang gửi tôi đi đâu đó. Cô ấy đã thấy trước một điều gì đó, trong tương lai, và cô ấy đang gửi tôi đến đó.”
“Chẳng hạn như một người bạn đời khác ư? Người tiếp theo mà thiên thần hộ mệnh của bạn sẽ giả dạng để xuất hiện trước mặt bạn, nhằm hướng dẫn bạn đi qua chương tiếp theo của cuộc đời, phải vậy không?”
“Vâng, tôi nghĩ là vậy đấy,” Setiawan nói.
“Thế thì chúng ta đi tiếp thôi,” tôi nói, trong khi máy quay bắt đầu chạy và người dẫn chương trình truyền hình bắt đầu giới thiệu tôi. “Đừng có ủ dột nữa. Thiên thần hộ mệnh của bạn đã giải thoát cho bạn để bạn có thể gặp được phiên bản tiếp theo của thiên thần đấy. Người đó sẽ cùng đi với bạn trong hành trình tiếp theo của cuộc đời bạn. Bạn chỉ phải đi tìm cô ấy thôi!”
“Ông phải nói là gieo cô ấy chứ,” Setiawan sửa lại lời tôi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 21 May 2018

Câu hỏi 85


Hai vợ chồng tôi đã kết hôn được mười năm và suốt quãng thời gian đó mọi chuyện đều ổn. Nhưng tôi vừa gặp được một người mà tôi cảm thấy như đây mới là tri kỷ đích thực của mình. Tôi nên làm gì đây?


“Thế lúc đầu hai người đã hứa với nhau những gì?” Tôi hỏi. Tôi đang ngồi ở ban công của một ngôi nhà rất xinh xắn nằm trên bờ biển Punte del Este, phía Nam Uruguay. Đây là nơi mà mỗi mùa hè đều có hơn một trăm ngàn người giàu có và nổi tiếng ở Nam Mỹ kéo đến và khoảng 60 người trong số đó đã được mời đến tham dự bữa tối cùng một buổi nói chuyện về chủ đề kinh doanh.
Tôi cùng các trợ lý đang cảm thấy vô cùng lạc lõng, đặc biệt là trong khoảng thời gian diễn ra buổi chụp hình trên bãi biển cho một tờ tạp chí thời trang địa phương; nhưng sự kiện này hóa ra lại rất tuyệt vời và ấm cúng. Đã quá nửa đêm nhưng mọi người vẫn đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ và nói chuyện say sưa về Năng đoạn Kim cương. Một vị khách kéo tôi ra một góc gần hồ phản chiếu, nơi mà trước đó, vào buổi tối, một vị khách đã ngã xuống do vui vẻ quá đà.
Lucia hơi nhăn mặt. “À, thì ông biết đấy, như mọi đám cưới Công giáo bình thường khác ở Mỹ La-tinh thôi. Ignacio và tôi đã hứa ở bên nhau trọn đời.”
“Thế anh ấy nhìn nhận lời hứa này như thế nào? Ý tôi là bây giờ anh ấy thấy nó như thế nào?”
“À thì, ý tôi là, chúng tôi không quá mức hạnh phúc, nhưng chúng tôi ổn... chỉ ổn thôi. Tôi cho rằng anh ấy vẫn coi nó là một lời hứa trọn đời.”
“Vậy tức là nếu bạn đi theo người mà bạn vừa tìm thấy... nếu bạn đi theo người tri kỷ hiện tại của bạn… thì bạn sẽ phá vỡ lời hứa trọn đời mà bạn đã hứa hoàn toàn tự nguyện.”
“Vâng, đúng thế,” Lucia nói nhỏ nhẹ. “Tôi biết điều đó chứ. Và tôi chẳng thích thế chút nào.”
“Thế từ những điều chúng ta đã nói trong buổi nói chuyện ở phòng khách tối nay... thì bạn đang gieo loại hạt giống gì? Ý tôi là với mối quan hệ mới, tri kỷ mới của bạn ấy?”
“Tôi hiểu,” cô nói. “Tôi hiểu ông định nói gì. Nếu tôi phá vỡ một lời hứa trọng đại mà tôi đã hứa với người bạn đời cũ của mình để có thể ở bên người bạn đời mới - dù cho anh ấy là tri kỷ của tôi đi nữa - thì điều đó không những sẽ làm tổn thương Ignacio và các con, mà còn gieo một hạt giống để sau này, theo Đóa hoa một, tri kỷ của tôi cũng sẽ rời bỏ tôi khi hạt giống đó mở ra.
“Chính xác,” tôi đồng ý, và tôi cảm thấy thật tự hào về người mà tôi chưa từng gặp này. Chỉ sau một giờ đồng hồ nói về Năng đoạn Kim cương mà cô ấy đã hiểu nó thật thấu đáo. Tôi thường xuyên bị làm cho bất ngờ theo kiểu này. Dường như mọi người ở khắp nơi trên thế giới đều ngay lập tức cảm thấy sự hợp lý của các Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương dù cho họ đến từ các quốc gia rất khác nhau, với những nền văn hóa rất khác nhau. Đối với tôi, đây chính là một sự xác nhận nữa cho tính chân lý của những nguyên tắc này.
“Thế tôi cứ để tri kỷ của mình ra đi thôi ư?” Lucia nói như sắp khóc.
“Tôi đâu có nói thế,” tôi trả lời. “Nếu bạn nghĩ bạn cần để tri kỷ của mình ra đi thì tức là bạn không hiểu những gì tôi nói trong buổi nói chuyện tối nay rồi.”
Bánh được làm ra để vừa có vừa ăn
“Nhưng nếu tôi không bỏ Ignacio thì tôi không hiểu làm sao tôi có thể ở bên tri kỷ của mình được,” cô nói với một niềm tin chắc chắn vào tính hợp lý của những điều mình nói. Nhưng chính tính hợp lý này lại hoàn toàn không hợp lý chút nào. Nó cũng là nguyên nhân gây ra rất nhiều đau khổ trên thế giới. Ý tôi là, nhỡ mọi chuyện không hề như thế thì sao?
“Điều đó đúng,” tôi nói, “nếu tình huống này tồn tại ở ngoài kia, từ phía của nó.” Tôi moi một cái bút ra khỏi túi - gần như lúc nào tôi cũng có một cái ở đó, chỉ để dành cho việc này mà thôi - và ve vẩy nó trước mặt Lucia. “Nhưng sự thực là tình huống này đến từ bạn, từ các hạt giống trong tâm trí bạn. Nó đặc biệt đúng với sự đối nghịch rõ rệt giữa hai thứ, hay cái nhận thức rằng bạn phải, hoặc là ở bên Ignacio hoặc là đi với tri kỷ của bạn.”
“Ông đang muốn nói gì?” Lucia nói. “Có phải ông đang muốn khuyên tôi nên cố gắng sắp xếp làm sao để có thể sống với cả hai người họ cùng một lúc, phải vậy không?” Cô trông cực kỳ phẫn nộ trước lời khuyên này.
“Không không, tôi đâu có nói thế. Tôi không nói rằng bạn nên ở với cả hai người họ; và tôi cũng không nói rằng bạn chỉ nên ở với một trong hai người.
Điều tôi muốn nói là cái tình thế tiến thoái lưỡng nan rõ rệt kia đến từ bạn, từ các hạt giống của bạn. Và do nó đến từ các hạt giống của bạn, nó là thứ bạn có thể thay đổi. Chỉ cần thay đổi các hạt giống và bạn có thể có mọi thứ bạn muốn mà không hề làm tổn thương bất kỳ ai hay phải chọn giữa người này người kia.”
“Thế... chính xác thì nó sẽ trông như thế nào?” Cô nói, có vẻ hoang mang.
“Việc ở với Ignacio trong suốt những năm vừa qua đã như thế nào? Bạn tưởng tượng ở với tri kỷ của mình sẽ như thế nào? Ý tôi là, nó sẽ trông rất... thực. Nó sẽ là cuộc đời bạn.”
“Không, ông không hiểu ý tôi,” Lucia khăng khăng. “Ông nói rằng có thể xảy ra tình huống tôi có mọi thứ tôi muốn và mọi người khác có mọi thứ họ muốn. Tôi chỉ muốn biết chính xác thì nó sẽ diễn ra như thế nào?”
“Không,” tôi đáp lại. “Bạn mới không hiểu. Vấn đề là hiện tại bạn không có những hạt giống để tưởng tượng ra nó sẽ giải quyết như thế nào vì bạn còn xa mới có đủ các hạt giống để nó được giải quyết. Khi bạn có đủ các hạt giống, bạn sẽ có thể tưởng tượng được làm thế nào nó có thể giải quyết cho tất cả mọi người; và điều đó đến ngay trước khi nó thực sự được giải quyết.
Đừng để bị mắc vào việc cố tìm hiểu xem nó sẽ như thế nào?
Đừng để bị mắc vào việc cố tưởng tượng xem nó sẽ như thế nào. Bạn không có đủ các hạt giống cho việc đó đâu. Cứ gieo các hạt giống thôi và nó sẽ đến: nó phải đến. Hãy gọi nó là điều kỳ diệu đi - hãy gọi nó là điều bất khả thi đang tới để đem đến cho cả ba người các bạn điều mà trái tim các bạn khao khát. Tuy nhiên, thực ra, nó cũng chẳng hề kỳ diệu hơn cuộc sống của bạn ngay lúc này đâu. Chỉ là nó sẽ xảy ra... đúng như nó phải thế, không hơn và cũng không kém. Bạn sẽ có tri kỷ của mình, bạn sẽ tôn trọng lời hứa của bạn với Ignacio, tất cả sẽ diễn ra trong cùng một lúc, theo cách cũng bất khả thi y như việc bạn đang ngồi trên ban công ngay lúc này.”
Một sự im lặng kéo dài và rồi Lucia thở hắt ra. “Được rồi; tôi có cảm giác là ông biết ông đang nói gì, tôi cảm giác là ông nói đúng. Chỉ là tôi không hoàn toàn hiểu được nó sẽ diễn ra như thế nào mà thôi. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng tin ông đủ để thử gieo hạt giống mà sẽ khiến nó xảy ra; ý tôi là, từ những điều tôi đã nghe được từ ông cho đến giờ thì có vẻ như hạt giống gieo ra mọi thứ đều có liên quan đến việc giúp hoặc phục vụ người khác. Thế nên thử gieo cũng chẳng hại gì; điều tồi tệ nhất có thể xảy ra chỉ là tôi sẽ khiến người khác hạnh phúc. Hãy nói cho tôi biết tôi cần gieo hạt giống gì đi.”
“À, thế thì hãy làm Bốn Bước Starbucks thật nhanh nào,” tôi nói.
“Được,” Lucia nói. “Bước một, nói điều tôi muốn: Tôi muốn có một giải pháp đối với một tình huống rõ ràng là bất khả thi - một giải pháp khiến tất cả mọi người đều hạnh phúc trong cùng một lúc. Bước hai: Tôi chọn một người khác cũng đang ở trong một tình huống mà họ cho là bất khả thi và lên kế hoạch cho họ lời khuyên cũng như sự trợ giúp.
Bước ba: Tôi đưa họ ra một quán cà phê - hoặc một nơi trung lập nào đó - và cho họ lời khuyên tốt nhất mà tôi có, dù cho nó không hoàn hảo, dù cho nó không giải quyết hoàn toàn vấn đề của họ; bất chấp việc đó, hạt giống sẽ vẫn phát triển. Rồi đến Bước bốn, tôi thực hiện Thiền Cà phê về việc mọi thứ đã tốt đẹp thế nào khi hoàn thành xong Bước hai và Bước ba.” Tôi gật đầu thể hiện sự tán đồng.
“Nhưng ông đang nói rằng đó là tất cả những gì tôi phải làm ư? Chỉ thế là đủ để thấy một điều kỳ diệu xảy ra ư?” Cô hỏi.
Tôi lại gật đầu. “Nó chẳng kỳ diệu hơn việc ngồi đây ngay lúc này đâu. Vì nó sẽ xảy ra, y như cách việc này đang xảy ra. Cả hai đều đến từ tâm trí bạn, từ các hạt giống bên trong tâm trí bạn. Và điều đó có nghĩa là chúng là thực, chúng đều xảy ra. Bạn sẽ có tri kỷ của bạn và bạn sẽ giữ lời hứa cũ của bạn.
Với các hạt giống thì không gì là không thể. Cứ thử đi và bạn sẽ thấy.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 21 May 2018

AN BÌNH


Câu hỏi 86


Thỉnh thoảng, gần như ngẫu nhiên thôi, tôi và bạn trai cùng nhau rơi vào một không gian hoặc một khoảnh khắc tĩnh lặng giống như đang cầu nguyện hay đang thiền vậy. Có nghiệp nào chúng tôi có thể tạo mà sẽ khiến những khoảnh khắc ngẫu hứng tuyệt vời đó xuất hiện thường xuyên hơn không?


Chúng tôi đang thực hiện một “khóa tu về thành công” do DCI tổ chức vào cuối tuần ở một nơi có tên là Tepoztlan, nằm ở phía Nam thành phố Mexico, cách trung tâm một giờ đi đường. Đây là nơi cư trú của người Toltec thời cổ đại và người ta nói rằng thần rắn Quetzalcoatl đã sinh ra ở đây. Có một kim tự tháp hùng vĩ nằm ở cao trên núi, trông thật đồ sộ so với trung tâm tu tập nhỏ bé mà chúng tôi đang ở. Valeria đang hỏi câu hỏi này; cô và Pablo đang ngồi dựa lưng vào một cái cây, trông như thể ngay lúc này họ đang ở trong một trong những khoảnh khắc kia.
“Cho tôi hỏi một câu nhé,” tôi trả lời. “Ngay lúc này hai bạn có muốn điều gì khác trong cuộc đời không?”
Pablo trông có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này. “Tôi không biết,” anh nhún vai và nhìn sang Valeria. “Tôi nghĩ là nếu có thêm ít tiền thì tốt; ý tôi là chúng tôi không cần nhiều và chúng tôi thực sự không muốn nhiều, nhưng việc phải vật lộn với khoản tiền thuê nhà hàng tháng thật sự là rất đau đầu.”
“Tốt,” tôi nói. “Thế các bạn đã sử dụng Bốn Bước để giải quyết việc này chưa?”
“Không hẳn,” Valeria thừa nhận. “Ý tôi là, gần như lúc nào việc này cũng khiến chúng tôi đau đầu nhưng chúng tôi lười, chẳng buồn quan tâm đến nó - đơn giản là nó đã trở thành một phần thông thường trong cuộc sống của chúng tôi.”
“Được rồi,” tôi nói. “Ở đây tôi có thể nhìn ra một cách giúp bạn giải quyết cả hai vấn đề trong cùng một lúc: bạn có thể giải quyết nỗi sợ phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, đồng thời gieo các hạt giống cho những khoảng khắc an bình sâu sắc và ngẫu hứng bên người bạn đời của mình.”
“Chúng tôi phải làm thế nào?” Pablo hỏi.
“À, để tôi bảo bạn một điều này nhé. Hồi xưa, khi các bạn chưa nghe về Năng đoạn Kim cương thì các bạn giải quyết vấn đề tiền bạc như thế nào, như việc kiếm tiền trả tiền thuê nhà hàng tháng chẳng hạn?”
Valeria mỉm cười. “Chúng tôi phải đi lùng sục tiền ở khắp mọi nơi,” cô nói. “Giống như tất cả những người khác thôi: giống như người tiền sử lang thang trong rừng với hy vọng tìm được một vài quả dại. Có thể chúng tôi sẽ tìm một món đồ gì đó ở nhà mà chúng tôi không dùng đến và bán nó đi; hoặc chúng tôi đến xin mẹ của Pablo hỗ trợ; hoặc tôi xin sếp cho tôi được làm thêm giờ.”
“Thế giờ thì sao?”
Pablo gật đầu. “Giờ thì, vâng, chúng tôi đã biết thực sự mọi việc diễn ra như thế nào. Do đó, chúng tôi hiểu rằng chúng tôi cần gieo các hạt giống để nhìn thấy nhiều tiền hơn trong cuộc sống của mình.”
“Thế các bạn gieo các hạt giống đó như thế nào?”
“Trước đây, có thể chúng tôi quá lười nên chẳng muốn giải quyết việc đó, nhưng chúng tôi biết cách gieo các hạt giống: chúng tôi cần tìm một cặp đôi khác cũng đang gặp phải một vài vấn đề về tài chính và hỗ trợ họ thoát khỏi cái hố của họ.”
“Đúng thế. Thay vì kiếm tiền theo cách cũ, bạn thực sự làm ra tiền: bạn tạo ra nó, bạn gieo trồng nó. Và bạn làm thế bằng cách giúp người khác kiếm tiền. Điều đó đem lại cho họ sự nhẹ nhõm và thoải mái mà họ không hề trông đợi.”
Mắt Valeria sáng lên. “À! Tôi hiểu rồi! Ông đang nói rằng những khoảnh khắc ‘ngẫu hứng’ kỳ diệu xuất hiện trong mối quan hệ của chúng tôi không hề ngẫu hứng chút nào: chúng tôi có thể tạo ra chúng một cách có chủ đích. Là một cặp đôi, chúng tôi chỉ cần liên tục cố gắng tạo ra những khoảnh khắc nhẹ nhõm và thoải mái cho các cặp đôi khác.”
Pablo cũng trở nên phấn khích. “Ý ông là những khoảnh khắc kia chỉ là kết quả tất yếu của việc áp dụng Bốn Bước Starbucks nhằm đạt được thứ mà cả hai chúng tôi kiểu gì cũng cần, phải vậy không? Chỉ cần làm đúng trong việc đạt được thứ mà chúng tôi vốn đã mong muốn thì chúng tôi sẽ luôn luôn mang lại được những khoảnh khắc nhẹ nhõm cho những người khác; và sau đó chúng tôi sẽ nhận lại được cả thứ mà chúng tôi cần, lẫn những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau đầy sâu sắc và ngẫu hứng kia.”
Valeria gật đầu vui vẻ. “Chúng tôi sẽ có được ngày càng nhiều những khoảnh khắc bên nhau diệu kỳ chỉ bằng cách sử dụng các Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương bất cứ khi nào có thể trong việc đạt được bất cứ cái gì chúng tôi muốn.”
“Vậy thì hãy làm thế đi,” tôi gắt lên. “Chẳng có lý do gì để phải đau đầu về tiền thuê nhà cả. Và hai bạn có thể có được những khoảng khắc diệu kỳ...”
“... Trong mọi lúc!” Pablo mỉm cười, nhìn vào mắt Valeria. Chưa gì nó đã phát huy tác dụng rồi.
“Một đề xuất nữa thôi,” tôi nói.
“Gì vậy?” Pablo nói.
“Nếu là tôi, tôi sẽ thúc đẩy hạt giống được gieo ở đây. Ý tôi là, ở một số đất nước mà chúng tôi từng đến thăm, mọi người có lập ra những câu lạc bộ Bốn Bước nho nhỏ. Một tuần một lần, họ tụ tập lại với nhau để xem mỗi người đã tiến bộ đến đâu trong việc sử dụng Bốn Bước nhằm đạt được một mục tiêu nào đó trong đời. Làm như vậy thì những người lập ra các câu lạc bộ đó không chỉ gieo các hạt giống của riêng mình mà còn trợ giúp những người khác gieo các hạt giống của họ nữa.”
Valeria gật đầu. “Tôi nghĩ là sẽ có rất nhiều xô hạt giống lớn được gieo ra khi bạn giúp cả một nhóm người gieo các hạt giống của họ đấy.”
“Bạn hiểu rồi đấy,” tôi gật đầu. “Đó là một cách rất tuyệt vời để gieo thêm thật nhiều khoảnh khắc kỳ diệu, nhiều hơn nhiều so với khi hai bạn tự làm một mình đấy.”
Tôi nhận ra rằng ở ngay đây tôi cũng đang có khoảnh khắc kỳ diệu của riêng mình. Tôi nhận ra rằng tôi cũng khao khát những khoảnh khắc đó rất nhiều, và tôi tự hứa với bản thân rằng mình sẽ giúp ngày càng nhiều người bắt đầu gieo hạt hơn nữa.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 18 guests