Câu hỏi 44
Trong nghiệp thì biện pháp tốt nhất để kiểm soát sinh đẻ là gì?
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi đây là một trong những câu hỏi phổ biến nhất mà mọi người trên khắp thế giới thường hỏi tôi.
Những vị lạt-ma Tây Tạng - hay ít nhất là những vị hướng dẫn tôi - tiếp cận vấn đề này bằng một thực tiễn đơn giản và tôi thấy nó khá hợp lý. Lần này, câu hỏi đến từ một người bạn tên là Steve khi chúng tôi đang đi xuyên qua vùng nông thôn Thụy Sĩ để đến tham dự một buổi nói chuyện dành cho những người làm ngân hàng ở Zurich. Tôi biết rằng con cái không nằm trong kế hoạch của họ, ít nhất là trong một vài năm tới.
“Tôi sẽ nói cho bạn biết,” tôi bắt đầu, “vị lạt-ma hướng dẫn tôi trả lời câu hỏi này như thế nào. Tôi nghĩ đây là một vấn đề cá nhân và mỗi người phải tự ra quyết định của mình - và câu trả lời của họ phần nhiều sẽ phụ thuộc vào văn hóa và tôn giáo mà họ được thụ nhận; có lẽ mỗi người sẽ có một câu trả lời khác nhau. Nhưng tôi có thể nói cho bạn biết cách nhìn của người Tây Tạng, và tôi chắc chắn rằng nó sẽ cung cấp cho bạn một vài gợi ý nào đó.”
“Hợp lý đấy,” cậu gật đầu.
“Đầu tiên, vị lạt-ma hướng dẫn tôi nói rằng việc kiểm soát sinh đẻ không có gì là sai cả - không có vấn đề gì với việc ngăn chặn sự thụ thai. Những người Tây Tạng tin rằng chúng ta đã sống qua vô số kiếp, và mỗi lần chết đi, chúng ta lại tiến vào một lĩnh vực tinh thần mà họ gọi là bardo, hay thần trung ấm.
Chúng ta có thể ở trong trạng thái này đến 49 ngày sau khi chết và sau đó - nếu chúng ta được tái sinh làm người - thần thức của chúng ta sẽ chui vào tử cung của người mẹ. Nó đi vào đúng thời điểm thụ thai: khi tinh trùng của người bố gặp trứng của người mẹ.”
Steve ngẫm nghĩ một lát. “Theo ý tưởng này thì cuộc sống sẽ bắt đầu vào khoảnh khắc thụ thai.”
“Phải,” tôi gật đầu. “Vì vậy nếu bạn định thực hiện một phương pháp kiểm soát sinh đẻ nào đó thì bạn cần ngăn chặn sự thụ thai. Làm bất kỳ điều gì để chấm dứt sự sống sau khi thụ thai thì chính là đang tước đi một sinh mạng. (Chúng ta sẽ nói nhiều hơn về điều này ở câu hỏi 74. )
Vậy chúng ta hãy cùng xem xét các lựa chọn. Bao cao su được không?”
Steve cười. “Trong việc ngăn chặn sự thụ thai ngay từ đầu thì tôi nghĩ là biện pháp này được.”
Tôi gật đầu, chờ cậu nói tiếp.
“Nhưng nó không đáng tin cậy lắm,” cậu nói tiếp. “Ý tôi là, tỷ lệ thất bại của nó trong thực tế là khoảng 20%, dù cho người dùng là nam hay nữ. Nhân tiện tôi cũng nói luôn, ‘tỷ lệ thất bại’ ở đây có nghĩa là trong một năm sử dụng, 20% phụ nữ sẽ vẫn có thai, mà nguyên nhân thường là do biện pháp kiểm soát sinh đẻ này được sử dụng một cách cẩu thả. Nếu bao cao su bị rách hoặc trượt ra ngoài - một điều thường xảy ra trong khoảng 5% số lần quan hệ tình dục - thì cả hai bạn đều có nguy cơ bị nhiễm AIDS hoặc các bệnh lấy qua đường tình dục khác. Điều tôi muốn nói ở đây là liệu một vài phút khoái cảm có đáng để chúng ta chết không?
Còn nếu bao cao su không có tác dụng và có chuyện xảy ra, thì bạn sẽ phải đối mặt với quyết định mình sẽ tước đi một sinh mạng mới, hay bắt đầu có một gia đình.”
“Đây là một quyết định lớn lao,” tôi tán đồng. “Có con - chăm sóc một con người trong khoảng 20 năm đầu tiên cuộc đời - có lẽ là một trong những bài tập tinh thần sâu sắc nhất. Nhưng rõ ràng đó là một việc mà bạn muốn mình tình nguyện làm chứ không phải xảy ra một cách ngẫu nhiên. Còn lựa chọn nào khác không?”
“Thuốc tránh thai thì sao?” Steve hỏi.
“Cũng được,” tôi trả lời, “nếu chỉ xét trên khía cạnh ngăn chặn sự thụ thai ngay từ đầu. Nếu Susan thường xuyên uống thuốc (việc bảo đảm cô ấy uống là trách nhiệm của cả hai bạn), thì tỷ lệ thất bại giảm xuống còn khoảng 3%.
Nhưng thuốc này có ảnh hưởng rất lớn đến người phụ nữ, và tôi nghĩ trách nhiệm của một người đàn ông là thừa nhận điều đó và làm điều đúng đắn. Trước tiên, thuốc ảnh hưởng đến hoóc-môn của cô ấy, từ đó khiến tâm lý cô ấy bất ổn, và cô ấy sẽ cảm thấy cuộc đời không còn vui vẻ như trước nữa.
Nhiều phụ nữ sẽ tăng cân khi uống thuốc này, và trong nhiều trường hợp, nó ảnh hưởng đến sự tự tin vào bản thân của họ. Nhưng quan trọng nhất là, có mối liên hệ giữa thuốc tránh thai với một số loại bệnh ung thư nhất định, cũng như với các cục máu đông.
Một số phụ nữ khác được ghi nhận là bị đau ngực và đau đầu; và tất nhiên, không có sự bảo vệ nào trước những thứ như AIDS.
Vậy một lần nữa, trong trường hợp thuốc tránh thai, bạn phải nghĩ xem nó có đáng với tất cả những nguy cơ mà Susan phải chịu không - bạn phải nghĩ cho cả hai.”
Steve gật đầu. “Vòng tránh thai thì sao? Tôi đã từng nghe về chúng nhưng tôi không rõ chúng là gì và hoạt động như thế nào.”
Được rồi, chắc bạn đang băn khoăn không biết làm sao tôi có thể biết tất cả những điều này. Tôi thấy mình thật may mắn khi được sống một cuộc đời của một chàng trai người Mỹ bình thường qua hết trung học và đại học trước khi vào tu viện. Vì vậy, bên cạnh việc nhờ Google giúp đỡ (tất cả các câu trả lời ở đây đều đã được nghiên cứu kỹ càng), thì không phải là tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm cá nhân.
Tôi trả lời, “Đa phần vòng tránh thai là một dây đồng hình chữ T nhỏ, được một chuyên gia y tế đặt vào tử cung của phụ nữ. Các nhà khoa học không chắc 100% về cách hoạt động của nó nhưng có vẻ như chúng có tác dụng như một chất diệt tinh trùng và ngăn chặn sự thụ tinh. Tỷ lệ thất bại của vòng tránh thai là khoảng 1%.
Với quan điểm về thụ thai của người Tây Tạng thì có vẻ như vòng tránh thai chấm dứt sự thụ thai trước, vì vậy khi bạn sử dụng nó thì bạn sẽ không làm hại một sinh mạng. Nhưng vẫn có khả năng bị AIDS, v.v… Còn lựa chọn nào khác không?”
Steve trông có vẻ bối rối. “Phương pháp nhịp điệu? Cố gắng tính toán cẩn thận thời gian quan hệ tình dục?”
“Tỷ lệ thất bại là 10% hoặc hơn dù cho bạn có cẩn thận đi nữa,” tôi nhăn mặt. “Không phải là một tỷ lệ tốt. Nhưng chắc chắn ngăn chặn sự mang thai, vì trong vài tuần, cô ấy sẽ không thụ thai.”
“Kéo ra?” Steve kiên trì.
“Thông thường thì tỷ lệ thất bại là khoảng 25% - trong một năm, cứ 4 người thử phương pháp này thì có 1 người có thai. Và không có gì bảo vệ khỏi AIDS và các bệnh lấy qua đường tình dục khác.”
“Thuốc tránh thai uống vào sáng ngày hôm sau?” Cậu hỏi.
“Á, theo lời khuyên của các bác sĩ thì bạn nên dùng chúng - chúng luôn gồm hai viên - sớm hơn nhiều so với thời điểm buổi sáng ngày hôm sau. Chúng là một dạng thuốc tránh thai liều cao, dùng để ngăn chặn việc mang thai ngoài ý muốn sau khi quan hệ tình dục mà không có các biện pháp bảo vệ, hoặc khi bao cao su bị rách chẳng hạn. Nếu bạn sử dụng đúng thì 7 trên 8 phụ nữ mà đáng ra sẽ mang thai đều không mang thai. Các nhà khoa học không hoàn toàn nắm rõ, nhưng có vẻ như chúng hoạt động bằng cách làm gián đoạn quá trình rụng trứng. Đây là một điều được cho phép vì quá trình thụ thai vẫn chưa xảy ra. Cũng có khả năng là chúng hoạt động bằng cách từ chối cho trứng đã được thụ tinh một nơi để phát triển.”
Steve bắt đầu có vẻ hơi khó chịu. “Tình dục không thâm nhập thì sao?”
“Đó là cái gì vậy?” Tôi hỏi. “Tôi chưa từng nghe thấy cái đó bao giờ.”
“Thì ông biết đấy,” cậu ấy nói. “Chỉ mơn trớn xung quanh thôi. Không thực sự đi vào - vì vậy không có khả năng thụ thai.”
“Bất kỳ tinh trùng nào chạm vào mặt ngoài của âm đạo, ngay cả khi chỉ là thấm qua quần áo thôi, đều có một khả năng rất nhỏ có thể đi vào trong tử cung và gây ra sự thụ thai... bạn chỉ cần cẩn thận cái đó thôi.
Và bạn biết đấy, luôn có một cách đơn giản là kiêng quan hệ tình dục.” Đến đây, tôi nhớ lại một cuộc trò chuyện trên máy bay giữa tôi và sếp cũ của mình ở công ty kim cương - chúng ta đang bay đến Nhật Bản để làm việc với một vài khách hàng thì đột nhiên anh quay sang tôi và nói, “Michael, tôi có thể hỏi anh một câu hỏi riêng tư không?”
“Chắc chắn rồi,” tôi nói. Chúng tôi đã làm việc khăng khít với nhau trong khoảng 10 năm, nhưng lúc nào anh ấy cũng khá quan tâm đến đời sống cá nhân của tôi.
“À, anh biết đấy, có một cô gái rất xinh ở bộ phận sản xuất kim cương - Annie ấy. Tôi biết cô ấy đang muốn hẹn hò với anh...” Anh nói.
Tôi trợn mắt lên.
“À, thì, có vẻ như anh chẳng có chút hứng thú nào cả,” anh tiếp tục. “Tôi đang nghĩ là - phải chăng... anh đồng tính hoặc đại loại thế có phải không?”
“Sếp,” tôi trả lời. “Chỉ vì không đồng ý đi chơi với một cô gái xinh đẹp đâu có nghĩa là đồng tính chứ... Ý tôi là, còn những lựa chọn khác mà.”
Anh im lặng khá lâu rồi mắt anh sáng lên. “Ổ... kiểu như... anh chọn không quan hệ tình dục?”
“Phải,” tôi mỉm cười. Và đó cũng là một lựa chọn nếu bạn có thể tìm thấy vẻ đẹp trong đó. Tôi không nói về việc từ chối người khác giới một cách khó chịu và cay đắng vì bạn từng có một khoảng thời gian khó khăn với họ. Tôi đang nói về một quyết định có ý thức, quyết định kiêng trong một khoảng thời gian nhất định - có thể một tuần, có thể một hai tháng - khi bạn có thể quan hệ tình dục nhưng bạn chọn không làm thế.
Việc làm này có thể tạo ra một dòng suối phi thường của sức mạnh và sinh lực, một thời điểm để thu mình vào bên trong và tìm an bình ở đó. Kiêng không phải là lựa chọn duy nhất, nhưng chắc chắn, nó là một lựa chọn có thể đem lại rất nhiều lợi ích và cảm hứng nếu được thực hiện đúng. Nó là một trong nguyên nhân khiến tôi lúc nào cũng tràn đầy năng lượng để làm những việc mà tôi luôn muốn làm.
Rồi tôi ngừng lại và thực hiện một bài chào hàng ngắn, nhẹ nhàng, về chủ đề kiêng quan hệ tình dục, trong đó tôi chỉ ra cho Steve thấy rằng đây cũng là một lựa chọn. Tôi cho rằng, như đa số những người khác, anh ấy vốn đã rất thích việc nó giúp anh không bị tản mác sinh lực bên trong trong một thời gian dài, cũng như giúp tâm trí anh tập trung hơn nếu anh thực sự không nghĩ đến tình dục trong một hai tháng.
Vậy thì quan điểm của tôi về việc kiểm soát sinh đẻ là, không có câu trả lời chắc chắn và dễ dàng, nhưng có một vài hướng dẫn khá rõ ràng về việc những hành động nào sẽ gây hại hoặc không gây hại đến sinh mạng khác. Chúng tôi vừa đến nơi, một nhà hàng nhỏ xinh ở trung tâm Zurich, địa điểm tổ chức buổi nói chuyện của tôi với những người làm trong ngành ngân hàng, và tôi nói với anh ý nghĩ cuối cùng của tôi, điều mà vị lạt-la của tôi luôn sử dụng, để kết thúc cuộc thảo luận này.
“Rinpoche từng nói rằng,” tôi nói, “việc kiểm soát sinh đẻ không có gì sai, miễn là bạn ngăn chặn sự thụ thai chứ không phải là chấm dứt sinh mạng của một đứa bé đã được thụ thai ra rồi. Nhưng ngoài ra, ông cũng nói một điều khác nữa.”
“Ông nói gì vậy?” Steve hỏi.
“Ông nói rằng ngay cả khi việc ngăn chặn sự thụ thai không có gì sai nhưng xét ở một khía cạnh nào đó thì nó cũng là từ chối trao cho một linh hồn một cơ hội để có sự sống - ông nói rằng sống là một cơ hội vô giá, cực kỳ trân quý, và nếu một cặp vợ chồng đã sẵn sàng để có con, thì một trong những hành động tốt đẹp nhất mà họ có thể làm là hân hoan chào đón một một sinh mạng nữa đến với thế giới.”
Steve gật đầu. “Tôi và Susan sẽ để mở cả lựa chọn này nữa,” cậu mỉm cười.