Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 14


Công việc của tôi rất vất vả; khi về nhà, tôi luôn trong tình trạng mệt mỏi rã rời và tôi cảm thấy mình cần một ai đó để có thể nói chuyện về những vấn đề mà tôi gặp phải ở nơi làm việc. Nhưng chồng tôi thực sự không muốn nghe về những vấn đề đó và càng không muốn giúp tôi giải quyết chúng. Tôi phải gieo hạt giống gì để tìm thấy được một sự đồng cảm nào đó?

Câu hỏi này cũng đến từ Trung Quốc, nhưng lần này nó không được vui như câu hỏi trong buổi hội thảo ở gần chùa Thiếu Lâm.
DCI đã nhận lời mời đến trình bày các ý tưởng của Năng đoạn Kim cương tại một hội thảo dành cho những chuyên gia tâm lý học được tổ chức tại một trường đại học ở Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc.
Chúng tôi đã trả lời rằng, chắc chắn rồi, chúng tôi sẽ đến chứ, nhưng chẳng ai buồn kiểm tra bản đồ. Cáp Nhĩ Tân hóa ra ở ngay bên cạnh Siberia, và khi chúng tôi ra khỏi sân bay thì nhiệt độ ngoài trời là âm 15 độ. Đã là nửa đêm nhưng mọi người vẫn đang chạy loanh quanh ở trong tuyết và đối với họ, đi chơi có nghĩa là xây những bức tượng băng cao bằng ba tầng nhà trên lối đi bộ mà suốt cả mùa đông cũng không chảy. Thật sự thì tôi nghĩ là nước bên trong nhãn cầu của tôi chắc cũng sắp đông cứng cả rồi.
Tuy vậy, mọi người lại cảm thấy thật ấm áp và các câu hỏi cũng rất chân thành. Câu hỏi trên của Jiali, đáng tiếc là câu hỏi kiểu này tôi đã được nghe ở rất nhiều nơi trên thế giới.
“Vậy, trước tiên, hãy nói cho tôi nghe, bản chất của vấn đề này là gì?” Tôi mở đầu.
Jiali suy nghĩ một lát. “Tôi nghĩ bản chất của nó là Yongqian không chịu lắng nghe tôi.”
“Nếu là như thế thì hạt giống mà chúng ta cần gieo rất rõ ràng: bạn cần bắt đầu lắng nghe người khác một cách chăm chú hơn.”
“Vậy cách tốt nhất là gì?”
“Theo những quyển sách cổ xưa thì thực ra, đây chỉ là phần mở rộng của một bài tập thiền mà thôi. Nói cách khác, đây chính là khả năng lắng nghe tâm trí của chính mình, giữ sự chú ý tập trung vào một điểm.
Khi bạn giỏi việc này rồi thì bạn sẽ cảm thấy như thể tâm trí mình đang lướt trên tất cả những thứ mà bạn cố gắng tập trung vào, giống như đôi giầy trượt băng vậy, di chuyển rất nhiều trên băng nhưng chẳng bao giờ tách rời khỏi băng.
Lúc mới bắt đầu, nó là một công việc nhàm chán. Bạn ngồi đối diện với một người nào đó và cố gắng lắng nghe họ, nhưng thay vì để tâm trí đi lang thang giữa các từ ngữ của họ, bạn hãy cố gắng giữ ý nghĩ của mình bám chặt vào từng âm tiết được phát ra.
Tâm trí của bạn sẽ đi lang thang đến chiếc điện thoại để ở trong túi quần, rồi đến việc tối nay ăn gì, hay đến những chuyện đang xảy ra ở phía ngoài ô cửa sổ đằng sau người kia.”
“Nhưng thế là bình thường mà.” Jiali đáp lời. “Có cách gì để ngăn nó lại không?”
Tôi gật đầu. “Có chứ. Bạn hãy đặt một mảnh tâm trí nhỏ ở phía sau mảnh tâm trí lớn của bạn và theo dõi xem nó lắng nghe tốt đến đâu; khi nào mảnh tâm trí lớn đi lang thang, mảnh tâm trí nhỏ hãy rung lên một hổi chuông cảnh báo, khi đó bạn hãy mang sự chú ý của mình trở về. Việc này có thể rất vất vả đấy, giống như việc cố điều khiển một con chó lớn không biết nghe lời bằng một sợi dây xích vậy.
Dần dần bạn sẽ học được cách lắng nghe, và lắng nghe một cách chăm chú; bạn sẽ có khả năng tập trung vào những từ ngữ của đối phương tốt đến nỗi bạn gần như có thể cảm nhận được các ý nghĩ đang diễn ra trong đầu họ vậy, các ý nghĩ nằm phía sau những lời nói của họ, thông qua cách họ lựa chọn từ ngữ để sử dụng. Bạn bắt đầu cảm nhận được ít nhiều họ là người như thế nào, và đây chính là một dấu hiệu cho thấy bạn đang dần trở thành một người thực sự biết lắng nghe - một trạng thái mà bạn chưa từng đạt được trước đây.”
“Thế chính xác thì việc này sẽ thay đổi cách Yongqian lắng nghe tôi như thế nào?”
Hãy gửi các hạt giống của bạn đến nơi bạn muốn
“Trong khi bạn đang lắng nghe, hoặc sau đó, bạn hãy dừng lại và ‘gửi’ các hạt giống bạn đang gieo đến anh ấy. Khi bạn định hướng các hạt giống một cách có ý thức, nó sẽ khiến các hạt giống bên trong tâm trí bạn trở nên mạnh mẽ hơn; và đảm bảo rằng kết quả sẽ quay trở lại đúng nơi bạn muốn.
Hãy tiếp tục làm như vậy cho đến khi ngày đó đến, cái ngày mà khi bạn mở cửa ra, bạn sẽ thấy Yongqian hỏi ngày hôm nay công việc của bạn thế nào, dù cho bạn chưa từng bảo anh ấy làm như vậy.”
Nhân đây, tôi xin nói thêm một điều nữa về nghệ thuật lắng nghe. Khi bạn bước lên thêm được một bước nữa trên nấc thang lắng nghe, một vài điều tuyệt vời sẽ bắt đầu xảy ra. Nếu bạn tiếp tục thực hiện những phương pháp mà chúng ta đã nói đến trong cuốn sách này cho đến giờ thì toàn bộ câu chuyện về cuộc đời bạn sẽ thay đổi.
Đó là bởi chúng ta đã liên tục gieo hạt trong mọi lúc - trong mọi ngày, trong mọi suy nghĩ, trong mọi khoảnh khắc. Cho đến lúc này, chúng ta vẫn chưa nhận thức được quá trình gieo hạt, vì vậy nó có chút tùy hứng, giống như một người mang theo một túi hạt giống hoa dại rồi chạy xung quanh cánh đồng, vung vãi loạn xạ khắp nơi và thu được một đống kết quả tạp nham.
Các kết quả này phần lớn đều là các kết quả không tốt - không phải là do chúng ta là người xấu mà do chúng ta có xu hướng lúc nào cũng nghĩ đến những điều tiêu cực dù cho đó chỉ là những điều nhỏ nhặt: nào là căn phòng này nóng quá; nào là mình không thích chiếc váy cô ấy mặc hôm nay. Chẳng có cái gì to tát cả nhưng có một thực tế đơn giản là chính những hạt giống nhỏ bé đó sẽ quyết định cuộc sống của chúng ta. Hãy nghĩ đến sự chênh lệch về kích thước giữa một hạt táo và một cây táo, rồi bạn sẽ dễ dàng nhận ra rằng cuộc đời chúng ta tràn đầy những thăng trầm là có lý do của nó.
Khi chúng ta thực sự bắt đầu gieo được một vài hạt giống tốt đẹp đầu tiên một cách có ý thức, chúng ta sẽ ngay lập tức tạo được một sự thay đổi đáng kể trong tỷ lệ những hạt giống tốt đẹp mà chúng ta có, đơn giản là bởi chúng ta vẫn chưa gieo được nhiều lắm. Với việc lắng nghe, nó có nghĩa là chúng ta sẽ ngay lập tức bắt đầu nghe được mọi người nói nhiều điều tuyệt vời mà trước đây chúng ta chưa từng có những hạt giống để có thể nghe được chúng.
Hãy tiếp tục lắng nghe, tiếp tục lắng nghe một cách chăm chú, và có thể bạn sẽ bắt được đúng tần số mà thậm chí trước đây bạn không hề biết là nó có tồn tại - cái tần số giúp động vật nghe được những điều mà con người không thể. Có thể bạn sẽ biết được nhiều điều về mọi người mà bạn chưa từng nghĩ đến; có thể một ngày nào đó, bạn sẽ được nói chuyện với một thiên thần.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 15


Vợ tôi rất luộm thuộm - đi qua căn phòng nào là cô ấy để lại một đống hỗn độn ở căn phòng đó: một chiếc áo len, một cốc cà phê, máy tính xách tay, và cả điện thoại nữa (sau đó cô ấy lại phải tìm loạn lên). Tôi phải tạo nghiệp gì để cô ấy gọn gàng hơn một chút?

Trong thời đại hiện nay thì gọn gàng không hẳn là một từ ngữ được ưa chuộng trên thế giới; bạn hiếm khi thấy một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nào được đánh giá cao về tính gọn gàng. Mặc dù vậy, theo truyền thống Tây Tạng, sự gọn gàng rất được coi trọng vì nó có ảnh hưởng rất lớn lên tâm trí chúng ta.
Xét về khía cạnh thực hiện thì việc gọn gàng không hề chiếm mất nhiều thời gian. Chúng ta đều không thích rửa bát và dọn giường nhưng chẳng qua là chúng ta lười mà thôi. Cách đây mấy hôm, tôi có đo thời gian mình dọn giường vào buổi sáng, ngay sau khi thức dậy, và nó chỉ lấy của tôi chưa đến 1 phút. Rửa bát cũng vậy, kể cả có là một đống bát đĩa sau khi làm một món ăn phức tạp đi nữa thì cũng không tốn quá 5 hoặc 6 phút.
Hãy tạo thói quen xếp mọi thứ vào đúng chỗ trong khi chúng vẫn còn nằm trong tay bạn; tại sao khi về nhà, bạn lại cởi áo khoác ra và vứt lên ghế để rồi sau đó lại phải quay lại để cầm nó lên và cất vào đúng chỗ kia chứ? Hãy cởi ra và treo ngay lên giá.
Việc làm này còn đem lại một lợi ích khác nữa, đó là bạn có thể dễ dàng tìm thấy đồ đạc khi bạn cần chúng. Đừng để điện thoại trên bàn bếp để rồi sau đó lại phải tìm loạn cả lên khi cần gọi điện. Hãy để nó vào một nơi cố định, trong túi xách, ngay bên cạnh ví của bạn, và khi bạn gọi xong thì chỉ cần để đúng lại vào chỗ đó.
Những nhà sư Tây Tạng có thói quen đi xung quanh nhà sau khi thức dậy để xếp mọi thứ vào đúng chỗ và dọn nhà cho gọn gàng. Việc này sẽ giúp cơ thể bạn được khởi động theo một cách dễ chịu để sẵn sàng cho các công việc trong ngày; các nhà sư thậm chí còn vứt giẻ xuống sàn rồi lấy chân di giẻ đi khắp phòng, vừa lau nhà vừa tập thể dục luôn.
Ở đây, chúng ta không nói đến một căn phòng không chút tỳ vết, một căn phòng sạch như li như lau, mà chỉ là một căn phòng gọn gàng, sạch sẽ, và trang nhã. Khi bạn bước vào một căn phòng như vậy, tâm trí bạn cảm thấy an tĩnh: bạn có thể suy nghĩ thông suốt hơn, đặc biệt là về những điều quan trọng trong cuộc đời. Y tưởng về nguồn gốc tạo ra toàn bộ câu chuyện cuộc đời bạn, tức ý tưởng về các hạt giống, không phải là một ý tưởng dễ nắm bắt. Nó đòi hỏi tâm trí bạn phải có được một sự thông suốt nhất định và giữ cho cuộc đời mình được gọn gàng ngăn nắp chính là một cách để giúp chúng ta có được sự thông suốt đó.
Hãy hiểu rằng, khi bạn làm theo những lời khuyên về sự gọn gàng này, chỉ cần mỗi sáng làm một chút, thì chính là bạn đang thực hiện phương pháp hiệu quả nhất có thể để khiến vợ mình gọn gàng hơn. Bạn sẽ thấy rằng, thay vì các phương pháp kém hiệu quả khác, ví dụ như thuyết phục cô ấy gọn gàng hơn, một việc mất nhiều thời gian mà chẳng có tác dụng chút nào, thì phương pháp này thật sự có tác dụng biến cô ấy thành một con người gọn gàng. Chúng ta sẽ cần giải thích một chút ở đây.
Giả sử bạn đang lên một chiếc máy bay của một hãng hàng không mà bạn chưa từng sử dụng bao giờ. Một cô tiếp viên niềm nở đón bạn ở cửa, trên tay cô là một tấm biển như sau:
“Thưa quý khách, quý khách có thể ký vào hợp đồng này trước khi lên máy bay được không ạ?”
Nếu bạn cũng giống như tôi, là một người từng có thời gian làm việc với các hợp đồng kinh doanh thì bạn sẽ cúi xuống và đọc tờ giấy mà cô đang giơ ra trước mặt bạn. Cô hơi thu tay lại một chút.
“Không có gì đâu ạ,” cô nói. “Chỉ là một hợp đồng nhỏ thôi ạ.”
“Hợp đồng gì?”
“Dạ, hợp đồng hủy bỏ bảo hiểm ạ.”
“Hợp đồng hủy bỏ bảo hiểm? Tại sao cô lại bảo tôi ký vào một hợp đồng hủy bỏ bảo hiểm chứ?”
“Dạ,” cô vừa nói vừa cười một cách gượng gạo. “Ông biết đấy, chúng tôi là một hãng hàng không mới, và nhân viên của chúng tôi hầu hết cũng đều là người mới. Họ lái những chiếc máy bay này rất giỏi và đa phần thì chúng tôi đến được đúng nơi chúng tôi định đến mà không gặp phải bất cứ vấn đề gì cả.”
“Đa phần?” Bạn sẽ hỏi.
“Dạ, ông biết đấy, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp phải một vài tai nạn nhỏ và... vâng, ông biết đấy, người thân của các nạn nhân đôi khi rất... yêu sách!”
Cô lại giơ hợp đồng lên nhưng lúc này, bạn đã quay lưng đi đến quầy về rồi. Bạn muốn tìm một công ty biết cách lái những chiếc máy bay của họ, trong mọi lúc.
Vì vậy, bạn phải hiểu rõ điều này - chúng ta đã nói qua về nó ở phần đầu rồi. Với một chiếc máy bay mà bạn định giao phó cả cuộc đời mình cho nó, thì lúc được lúc không cũng có nghĩa là chẳng được chút nào cả. Chỉ có kẻ ngốc mới mạo hiểm cuộc đời mình để lên một chiếc máy bay mà chỉ thỉnh thoảng mới bay được. Nhưng tất cả chúng ta, vào từng thời khắc trong cuộc đời, đều mạo hiểm cuộc đời mình theo chính cách này. Chúng ta làm những việc mà có thể có hiệu quả nhưng cũng có thể không - tức là chúng ta không hề nắm bắt được cách hoạt động của mọi việc. Nếu chúng ta nắm bắt được thì chúng ta chỉ cần làm những việc có hiệu quả, và sẽ chẳng có vấn đề gì cả.
Vậy tất cả những điều này thì có liên quan gì đến việc vợ bạn trở nên gọn gàng?
Nếu bạn nói chuyện với vợ về việc cô ấy không gọn gàng, nếu bạn bảo cô ấy rằng bạn rất khó chịu khi cô ấy cứ vứt lung tung đồ đạc của cô ấy ra khắp nhà, thì nó cũng chẳng khác gì hãng hàng không mà chúng ta nói đến ở trên - và bạn biết điều đó. Bạn biết rất rõ, từ rất nhiều sự việc trong quá khứ, rằng nói chuyện với vợ thì có thể có tác dụng mà cũng có thể không. Và điều đó có nghĩa là nó chẳng có tác dụng gì cả.
Gieo hạt thì khác. Hãy thực hiện bài tập nhỏ của các nhà sư, hãy dọn nơi ở của bạn cho thật gọn gàng mỗi sáng, và nó sẽ gieo một hạt giống để thấy cô ấy bắt đầu gọn gàng hơn - đặc biệt nếu bạn kết hợp với Thiền Cà phê trước khi đi ngủ. Chẳng cần nói chuyện, chẳng cần căng thẳng, nó sẽ không bao giờ thất bại, tức là nó luôn luôn thành công. Trong mọi lúc.
Đây chính là điều tuyệt vời của phương pháp hạt giống nghiệp, mà chúng tôi gọi là hệ thống Năng đoạn Kim cương, nội dung xuyên suốt cuốn sách này. Một khi bạn nắm vững nó thì tất cả các phương pháp suy đoán sẽ biến mất khỏi cuộc đời bạn. Chẳng có lý do gì để bạn không thể có được tất cả những thứ mà bạn luôn mong muốn. Chẳng có lý do gì để bạn phải tiếp tục chịu đựng sự thất vọng cả.
Một thứ lúc được lúc không là một thứ chẳng được chút nào.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

TÌNH DỤC, PHẦN MỘT

Câu Hỏi 16


Có cách nào, về nghiệp, để khiến bạn trai tôi nhẹ nhàng hơn một chút trong khi quan hệ tình dục không? Một nửa số việc mà anh ấy thực hiện dể khiến tôi ham muốn thì chỉ làm đau tôi mà thôi.

Một lần nữa, trước tiên, chúng ta phải nhìn vào bản chất của những việc mà bạn trai bạn đang làm với bạn, và tôi nghĩ cả hai chúng ta đều nhất trí rằng về bản chất, anh ấy không cố ý làm tổn thương bạn.
Và một lần nữa, chúng ta có thể ngồi nói chuyện với anh ấy, và có khả năng là anh ấy sẽ hiểu; nhưng cũng có khả năng (cao) là anh ấy không hiểu bạn đang muốn nói điều gì. Kết quả là hoặc anh ấy sẽ cảm thấy bị xúc phạm (vì tất cả đàn ông đều nghĩ rằng những kỹ năng “giường chiếu” của mình là “vô địch”) hoặc anh ấy sẽ trở nên do dự khi ở trên giường, một điều mà thậm chí còn tồi tệ hơn.
Vì vậy, chúng ta hãy chấm dứt ngay việc làm những điều mà có thể không đem lại tác dụng. Chúng ta hãy đi thẳng đến những hạt giống vì bất cứ lúc nào chúng cũng có tác dụng.
Hình thức vô ý gây tổn thương phổ biến nhất là bằng lời nói. Nói chung, các hạt giống nghiệp có thể được gieo theo ba cách: một là làm, hai là nói, và ba là nghĩ, bất kỳ điều gì - cả tốt cũng như xấu. Trong phần lớn các trường hợp (cũng có một vài ngoại lệ), chúng ta cần một người khác để tạo một nghiệp phản lại, từ đó mới gieo được một hạt giống - kiểu như bạn cần một bức tường để dội lại tiếng vang hay một sàn nhà để đập cho quả bóng rổ nảy lại vậy.
Những hành động bằng cơ thể và lời nói được coi là sản phẩm phụ của những hành động bằng tư duy - chúng ta nghĩ trước khi làm hoặc trước khi nói, do đó ý nghĩ chính là nghiệp “thô” hay nghiệp dưới dạng cơ bản nhất của nó. Những lời nói được nói ra với chủ đích hoàn toàn để làm tổn thương người khác được gọi là một “nghiệp đạo” hay một nghiệp “trọn vẹn” - chúng bao gồm cả gốc rễ từ tư duy lẫn những lời nói được thốt ra ngay sau đó và gây tổn thương đến người khác. Những từ ngữ mà vô ý gây tổn thương cũng tạo ra một vài hạt giống tiêu cực, mặc dù chúng không mạnh bằng những hạt giống do cố ý. Và đây chính là những loại hạt giống mà tạo ra một người bạn trai gây tổn thương cho chúng ta trong khi muốn làm chúng ta vui vẻ.
Trong một vài tuần tới, bạn cần hết sức thận trọng theo dõi những điều bạn nói với người khác. Hãy cố gắng nhạy cảm hết mức với những tác động mà lời nói của bạn gây ra đối với người khác; quan sát khuôn mặt họ thật kỹ càng khi bạn nói chuyện với họ, để xem họ phản ứng như thế nào với những lời nói của bạn. Rất khó để thực sự kiểm soát được tất cả mọi điều chúng ta nói với người khác, nhưng nếu tập luyện và cảnh giác thì chúng ta có thể tiến bộ hơn rất nhiều.
Tôi đoán là thỉnh thoảng bạn có nói những lời hơi mang tính chế nhạo một chút với những người khác, những lời mà bạn cho là dễ thương hoặc khôi hài, và có lẽ bạn sẽ phát hiện ra rằng có một vài người đã bị những lời đó làm tổn thương. Hãy hỏi những người bạn thân nhất của bạn - những người mà bạn biết sẽ nói thật với bạn - liệu có phải một vài lời bạn nói đã gây tổn thương cho người khác hay không. Bản thân tôi cũng gặp phải vấn đề này; tôi thường bị kích thích bởi sự trớ trêu của các tình huống, khi đó tôi sẽ đưa ra một vài nhận xét có phần chua cay, dành cho thế giới nhiều hơn là dành cho người đang đứng trước mặt tôi. Nhưng những người bạn tốt của tôi bảo tôi rằng khi tôi làm thế, tôi lại khiến mọi người tổn thương.
Vì vậy hãy theo dõi và cố gắng nói năng nhẹ nhàng hơn. Hãy gửi các hạt giống đến bạn trai bạn một cách có ý thức, và anh ấy cũng sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 17


Vợ tôi đã mất hứng thú với tình dục nhưng tôi thì không! Tôi phải tạo nghiệp gì để khiến mối quan hệ của chúng tôi trở lại đầy đam mê và nồng nhiệt như thuở ban đầu?

Cách đây 2.500 năm, đức Phật đã giảng rất nhiều điều. Những lời giảng đầy trí tuệ của ngài được ghi chép trong ít nhất là 84.000 bộ kinh đồ sộ. Lượng mực được dùng nhiều đến mức có lẽ phải cần đến một con voi thần, có kích thước bằng chiếc xe tải 18 bánh ngày nay, mới có thể chở được.
Bộ kinh nào cũng dày đến hàng nghìn trang và mỗi bộ lại dành để giải quyết một ý nghĩ tiêu cực trong 84.000 ý nghĩ tiêu cực khác nhau tồn tại sâu bên trong bộ não của một người bình thường.
Lẽ tất nhiên, đức Phật nhận ra rằng phần lớn chúng ta đều sẽ bận rộn với việc chìu theo tất cả các ý nghĩ tiêu cực đó đến mức chúng ta có thể sẽ chẳng bao giờ có đủ khoảng trống bên trong trí óc để trông chừng toàn bộ 84.000 ý nghĩ tiêu cực. Vì vậy ngài đã thu hẹp lại một chút cho chúng ta và tạo ra một Danh sách mười điều - rất giống với “Mười điều răn” của Cơ Đốc giáo và Do Thái giáo.
Bất kỳ ý nghĩ tiêu cực nào lọt được vào trong Danh sách mười điều này thì đều là những ý nghĩ tiêu cực mà phần lớn tất cả chúng ta đang có, vào mọi ngày - nếu không muốn nói là mọi giờ hay mọi phút.
Một trong những ý nghĩ xấu xa nhất thuộc Danh sách mười điều là con người chúng ta có một thói quen kỳ lạ, đó là luôn cảm thấy vui khi có một điều tồi tệ nào đó xảy đến với người khác. Hãy xem chúng ta thích thú như thế nào khi thấy các ngôi sao điện ảnh hay các chính trị gia gặp rắc rối. Chẳng phải chúng ta thường dừng lại xem khi thấy một vụ tai nạn ô-tô nghiêm trọng sao?
Đây chính là một trong những hạt giống mà bạn có thể gieo để thấy vợ bạn trở lại thân mật với bạn như xưa. Bản chất vấn đề ở đây là bạn đang bị từ chối một điều mà bạn rất muốn; và như vậy có nghĩa là trong tâm trí bạn sẽ có những hạt giống đang chín do bạn mong muốn người khác cũng gặp chuyện tương tự.
Lúc này, bạn có thể nói rằng bạn không có những suy nghĩ tiêu cực đó đối với người khác - rằng thực ra bạn không hề quan tâm đến việc người khác có gặp bất hạnh hay không. Mặc dù vậy, nếu bạn đang bị từ chối hạnh phúc thì chắc chắn là bạn phải đang sở hữu loại hạt giống đó, ở đâu đó bên trong bạn. Do những hạt giống nhỏ bé luôn tạo ra những kết quả to lớn, nên không phải là không có khả năng, vào một thời điểm nào đó trong những năm vừa qua, bạn từng có một ham muốn đen tối là mong ai đó gặp bất hạnh, thậm chí dù chỉ trong một hoặc hai tiếng thôi, nhưng thế đã đủ để hiện tại, bạn đang phải gánh chịu hậu quả ở một mức độ lớn hơn rất nhiều.
Một hạt giống rất phổ biến thuộc loại này là hạt giống mà bạn gieo cho người yêu nhất của mình. Hai người đã có một vài cảm xúc mạnh mẽ khi còn ở bên nhau, và dù cho điều gì khiến hai bạn chia tay đi nữa thì nó cũng đã tạo ra những cảm xúc thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Gần như bất kỳ ai trong chúng ta cũng đều gặp khó khăn trong việc giữ gìn một cảm xúc yêu thương nào đó đối với người cũ. Đa phần, sâu bên trong, chúng ta dồn nén những cảm xúc xấu xa đối với họ: một ước muốn nhỏ (cũng có thể không nhỏ lắm) là họ sẽ thất bại ở đâu đó, theo một cách nào đó, trong cuộc đời mới của họ. Và như vậy, mặc dù nghe thì có vẻ khó hiểu, nhưng cách để bạn khiến mối quan hệ của mình trở lại đam mê và nồng nhiệt như xưa là hãy theo dõi cẩn thận tâm trí mình để xem mình có bất kỳ ước muốn nào có liên quan đến việc mong người khác không có được thứ họ muốn hay không.
Hãy dành ra một chút thời gian ngồi yên tĩnh, tại nhà hoặc quán cà phê, và xem xét tất cả những người mà bạn quen - người yêu cũ, người cùng công ty, hay những người khác trong gia đình. Hãy xem xét từng người một. Hãy kiểm tra bản thân để xem bạn cảm thấy thế nào khi bạn biết tin họ vừa trúng số hay họ vừa bị sa thải. Hãy quan sát thật sâu bên trong để xem những cảm xúc nào xuất hiện vào khoảnh khắc đó. Cuộc sống rất khó khăn, và nó sẽ còn khó khăn hơn nhiều nếu chúng ta không có được sự giúp đỡ của những người khác. Đừng bao giờ từ chối sự giúp đỡ đó; và rồi bạn sẽ không bao giờ bị từ chối việc yêu - và được yêu.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 18


Khi chúng tôi đang thân mật, tôi và người yêu rất khó nói được với nhau về việc mình thích người kia làm gì nhất. Tôi phải tạo nghiệp gì để chúng tôi có thể nói chuyện thoải mái về những vấn đề này và được đối phương lắng nghe?

Lý do phần lớn chúng ta đều rất ngại nói về tình dục và các nhu cầu tình dục của mình - thậm chí với người bạn đời - là bởi sâu bên trong, một phần nào đó, chúng ta coi tình dục là bẩn thỉu và xấu xa. Có một điều không thể bàn cãi là, ham muốn tình dục chính là một trong những lực lượng tâm lý mạnh mẽ nhất của con người, ham muốn đó có thể biến người khôn ngoan nhất thành kẻ mù quáng nhất, tự đánh lừa bản thân và làm tổn thương người khác.
Mặc dù vậy, giống như tất cả những lực lượng mạnh mẽ khác - ví dụ như lửa chẳng hạn, có khả năng nấu chín thức ăn cho bạn nhưng cũng có thể đốt cháy ngôi nhà của bạn - ham muốn tình dục có thể được hướng vào những điều tốt đẹp. Thực tế này đã được ghi nhận trong những lời dạy thâm thúy của đức Phật về Đạo Kim cương. Theo những lời dạy này thì có một cơ thể bên trong tồn tại song song cùng với cơ thể vật lý thô tục.
Cơ thể bên trong này bao gồm một mạng lưới những đường dẫn nhỏ li ti, nằm bên trong, và được cấu thành từ ánh sáng. Những đường dẫn này mang theo một dòng năng lượng vi tế, giúp cung cấp nền tảng không chỉ cho sự sống mà còn cho chính các ý nghĩ của chúng ta. Đây chính là nơi mà tâm trí hợp nhất với cơ thể, giống như một ngọn gió nhẹ thổi vào đe của người thợ rèn.
Thông thường, những đường dẫn nằm sâu nhất bên trong không hoạt động do bị tắc nghẽn bởi đống tạp nham 84.000 cảm xúc tiêu cực lúc nào cũng tồn tại. Vì những dòng năng lượng chảy bên trong những đường dẫn là suối nguồn của ý nghĩ, nên sẽ có những ý nghĩ mà chúng ta sẽ không bao giờ có thể có được nếu chúng ta không mở những đường dẫn này ra. Và đó chính là những ý nghĩ ở mức độ cao nhất: cảm giác yêu thương cả thế giới cùng những hiểu biết sâu sắc vào tận bên trong các nguyên tắc hoạt động của thực tại.
Trong toàn bộ chiều dài cuộc đời của một con người bình thường, những đường dẫn nằm sâu nhất chỉ mở ra vào hai dịp. Một là khi chết đi, toàn bộ cơ thể tất yếu phải thả lỏng ra và tất cả các đường dẫn được mở ra - đó là lý do tại sao nước tiểu và phân lại được thải ra trên giường của người chết. Nhưng những đường dẫn nằm sâu bên trong cũng mở ra trong khi quan hệ tình dục, vào thời điểm đạt đến đỉnh của cực khoái.
Theo các văn bản Tây Tạng cổ thì trong một vài giây của hai trải nghiệm này, chúng ta đến gần được với hai ý nghĩ ở mức độ cao nhất kia: lòng từ bi và sự thấu hiểu tối hậu. Nếu chúng ta biết mình nên tìm kiếm điều gì, và nếu chúng ta quyết tâm làm điều đó, thì trong những khoảnh khắc chúng ta đạt đến sự yêu thương về mặt thể xác ở mức độ sâu sắc nhất, chúng ta thậm chí có thể có một cảm nhận thoáng qua về Thượng Đế.
Có lẽ điều này giúp giải thích tại sao ham muốn tình dục lại mạnh mẽ đến vậy. Có lẽ chúng ta cảm giác được rằng, một khi được nếm trải tình dục, chúng ta sẽ đạt đến một điều gì đó sâu xa hơn, một khả năng được lên chuyến bay cao nhất của tâm hồn con người.
Như vậy, tình dục, cũng giống như lửa, có thể được nhìn theo hai cách: một là coi nó như một lực lượng xấu xa và có tính phá hoại, khi nó được thực hiện mà không có tình yêu thương; hai là coi nó như một sự thử thách để nâng cao tinh thần con người. Giống như tất cả các trải nghiệm khác trên thế giới, tình dục cũng tương tự như cái bút mà chúng ta từng nói đến trước đây - nó có thể được nhìn theo hai cách hoàn toàn khác biệt, tùy thuộc vào những hạt giống mà chúng ta có trong tâm trí mình.
Hai bạn phải gieo các hạt giống sao cho có thể trải nghiệm được khía cạnh nâng cao tinh thần của mối quan hệ thể xác mà hai bạn có với nhau; tự nhiên lúc đó hai bạn sẽ không còn ngần ngại khi thảo luận những vấn đề riêng tư nữa. Có một cách dễ dàng như sau: Nếu trái tim hai bạn được gắn kết gần gũi hơn thông qua sự gắn kết của hai cơ thể thì hai bạn hãy nghĩ ra những phương cách nào đó giúp hai bạn có thể cùng nhau phục vụ những người khác và đem lại tác dụng lớn lao hơn so với khi mỗi bạn tự làm một mình.
Sự thân mật chắc chắn sẽ mang hai bạn đến gần nhau hơn, và cùng nhau các bạn có thể làm được nhiều điều hơn. Hai bạn hãy lên kế hoạch, một cách có ý thức, về những việc mà hai bạn có thể cùng nhau thực hiện để giúp đỡ người khác; một gợi ý hay là hai bạn có thể đi cùng nhau đến gặp cụ già mà chúng ta đã nói đến ở trên, để gieo thêm những hạt giống giúp hai bạn gắn bó với nhau hơn. Và hãy nhớ thực hiện Thiền Cà phê. Chính những hạt giống này sẽ chín và giúp hai bạn ngày càng dễ dàng nói chuyện được với nhau về những nhu cầu của mình ở trên giường.
Cùng nhau các bạn có thể làm được nhiều điều hơn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 19


Sau khi quan hệ xong là chồng tôi lăn ra ngủ ngay, trong khi tôi lại muốn được ôm ấp, vuốt ve. Làm thế nào tôi có thể khiến anh ấy không đi ngủ?

Để hiểu làm thế nào giữ cho chồng không bị kiệt sức, bạn sẽ cần hiểu thêm về cách những hạt giống nghiệp được gieo, cũng như chúng chín như thế nào.
Hãy nhớ rằng mỗi vấn đề, chúng ta đều bắt đầu bằng việc xác định bản chất của những điều chúng ta muốn là gì. Và lần này điều chúng ta muốn là năng lượng; hay đúng hơn, là nhìn thấy nhiều năng lượng hơn, bên trong người chồng của chúng ta. Bạn có thể nghĩ rằng nó liên quan đến việc cho anh ấy nhiều năng lượng hơn, nhưng đó không phải cách hiệu quả đâu.
Nói chung, không có cách nào để chúng ta có thể gieo một hạt giống nghiệp vào người khác; việc đó chỉ có thể do bản thân họ thực hiện mà thôi, và đây chính là bản chất của những hạt giống. Dù chúng ta muốn gieo cho họ nhiều đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có cách nào để chúng ta có thể cho người khác bất kỳ hạt giống nào của mình. Những người Tây Tạng cổ đại có một cách rất thú vị để chứng minh điều đó.
Chỉ bản thân
Đầu tiên, họ cho rằng trong vũ trụ, có vô số sinh vật đã thành công trong việc gieo những hạt giống cao quý nhất trong tất cả các hạt giống và từ đó trở thành những thiên thần có sức mạnh vô biên. Như bạn đã và đang cảm nhận được, bạn càng giỏi trong việc gieo hạt thì bạn càng trở nên giàu lòng từ bi - đó là điều tự nhiên sẽ xảy đến với một người dành nhiều thời gian tìm kiếm cách giúp đỡ người khác. Các thiên thần là những thợ gieo hạt thành thạo nhất và là sinh vật giàu lòng yêu thương nhất trong các sinh vật.
Tức là - nếu có một cách nào đó để một người có thể cho người khác hạt giống của mình, lấy một hạt giống ra khỏi tâm trí mình và bằng một cách nào đó đưa nó vào tâm trí của người khác - thì các thiên thần đã thực hiện từ lâu rồi. Và thế thì những người như bạn và tôi ngay từ đầu đã không có bất kỳ vấn đề nào với người bạn đời vì những sinh vật giàu lòng từ bi kia vốn đã vui vẻ đặt vào trong tâm trí của chúng ta những hạt giống để người bạn đời của chúng ta sở hữu năng lượng vô hạn rồi.
Như vậy, việc giữ cho chồng bạn không mệt mỏi có vẻ là một nhiệm vụ bất khả thi - trừ phi bạn hiểu bốn cách mà những hạt giống nghiệp chín. Chúng được gọi là Bốn Đóa hoa.
Cách đầu tiên là cách mà cho đến giờ chúng ta đã nhìn thấy thường xuyên nhất, đó là khi chín, các hạt giống nghiệp sẽ khiến mọi việc xảy ra theo cách chúng ta muốn. Nếu chúng ta trao đi sự bầu bạn, chúng ta sẽ nhận lại sự bầu bạn; nếu chúng ta yêu thương, yêu thương sẽ đến với chúng ta; nếu chúng ta giúp người khác đạt được sự độc lập về tài chính, chúng ta cũng đạt được sự độc lập của mình.
Và nếu chúng ta muốn năng lượng, nếu chúng ta hy vọng có thể duy trì hoặc tăng cường năng lượng của mình - thì chúng ta cần giúp người khác làm được điều tương tự. Thứ hút đi nhiều năng lượng nhất chính là các cảm xúc tiêu cực: tức giận, ghen tuông, mong người khác thất bại, sẵn sàng làm tổn thương người khác để có được điều mình muốn. Nếu chúng ta mong có nhiều năng lượng hơn, thì chúng ta cần tìm cách chấm dứt các cảm xúc tiêu cực của bản thân lại, và giúp những người xung quanh chúng ta cũng chấm dứt các cảm xúc tiêu cực của họ.
Cách này thì dễ. Bạn chỉ cần đơn giản nhớ rằng cái bút đến từ phía chúng ta: bất kỳ điều gì mà ai đó nói khiến chúng ta tức giận chắc chắn phải đến từ phía chúng ta, bởi vì chúng ta cũng đã nói một điều tương tự nho nhỏ nào đó với người khác - vào tuần trước, hôm qua, hoặc sáng nay. Và nếu chúng ta dừng lại, thì họ dừng lại.
Cách thứ hai là khi chín, các hạt giống sẽ tạo ra các khuôn mẫu thói quen của chúng ta: chúng ta có thể do dự khi lần đầu tiên nói dối nhưng đến lần thứ hai thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều - và chẳng mấy chốc mà nói dối trở thành một thói quen.
Cách thứ tư xuất hiện sau cùng, khi chúng ta chết. Trong quá trình chết, các hạt giống mà chúng ta đã gieo thường xuyên nhất trong suốt cuộc đời mình trồi lên và bắt đầu tạo ra một thực tại mới trước mặt chúng ta. Và rồi chúng ta đi về phía trước, bước vào trong thực tại đó. Những hạt giống đó cũng không khác gì những hạt giống mà ngay lúc này đang tạo ra 5 phút tiếp theo của cuộc đời chúng ta, hay 5 dòng tiếp theo mà chúng ta đọc trong quyển sách này.
Mặc dù vậy, khi chúng ta chết, sức mạnh của những hạt giống nhất định bên trong chúng ta được nhân lên hàng nghìn lần - đủ để tạo ra một thế giới mới trước mặt chúng ta; do đó chúng được coi là ở một đẳng cấp hạt giống hoàn toàn khác. Ví dụ, nếu chúng ta liên tục nói dối những người xung quanh thì chúng ta sẽ bước vào một cuộc sống mà mọi người xung quanh chúng ta liên tục tìm cách đánh lừa chúng ta.
Nhưng cách thứ ba mới là thứ chúng ta quan tâm nhất ở chồng bạn. Chúng ta đã từng nói qua về nó ở câu hỏi 3. Chúng ta có thể gọi nó là hiệu ứng môi trường của các hạt giống nghiệp. Ví dụ, nếu chúng ta thường xuyên nói dối người khác thì chúng ta sẽ bắt đầu thấy sự nói dối xuất hiện ở khắp mọi nơi xung quanh chúng ta. Khi đi giảng dạy, tôi thường gặp những người muốn biết tại sao ở đất nước họ, tham nhũng lại nhiều đến thế, và đây chính là lý do.
Đây cũng chính là cách chúng ta có thể thay đổi năng lượng của chồng bạn, mà thậm chí không cần đưa cho anh ấy hạt giống của chúng ta. Để bản thân chúng ta có nhiều năng lượng hơn thì chúng ta cần sử dụng những hiểu biết của mình về những hạt giống để chấm dứt các cảm xúc tích cực của chính chúng ta, và giúp người khác làm được điều tương tự. Khi chúng ta càng ngày càng tiến bộ hơn thì những cách khác nhau mà hạt giống nghiệp chín đã được miêu tả ở trên sẽ bắt đầu tự hiển lộ.
Thay vì nhìn thấy xung quanh mình ngày càng có nhiều lời nói dối, bạn sẽ thấy những người xuất hiện trong cuộc đời bạn có được nhiều năng lượng hơn - kể cả chồng bạn. Giờ bạn biết mình phải đặt nỗ lực vào đâu rồi đấy.
Một chú ý cuối cùng. Nếu chúng ta có thể đặt một hạt giống vào trong đầu chồng bạn thì anh ấy sẽ thấy bản thân mình có nhiều năng lượng hơn và cùng lúc đó, chúng ta cũng sẽ thấy anh ấy có nhiều năng lượng hơn bởi vì các hạt giống của chúng ta đã thay đổi thế giới chúng ta sống. Thực ra, nếu anh ấy giúp người khác có thêm nhiều năng lượng hơn, bằng cách giúp họ vượt qua những cảm xúc tiêu cực, thì về phía mình, anh ấy cũng sẽ thấy bản thân có nhiều năng lượng hơn.
Tuy nhiên, hoàn toàn có thể xảy ra chuyện - do chúng ta đang giúp đỡ người khác - chúng ta thấy chồng chúng ta có nhiều năng lượng hơn vì anh ấy là một phần trong thế giới đang ngày một giàu năng lượng hơn của chính chúng ta, nhưng cùng lúc đó, anh ấy lại thấy mình mệt mỏi hơn. Nó hoàn toàn giống như trường hợp cái bút, và bạn cần quen với điều đó.
Bốn Đóa hoa
1. Bạn nhận lại đúng thứ bạn cho đi
2. Làm nhiêu sẽ thành thói quen
3. Những việc bạn làm tạo nên con người và thế giới xung quanh bạn
4. Nó cũng tạo ra thế giới của bạn trong kiếp sau
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

TIN TƯỞNG

Câu hỏi 20


Khi chúng tôi mới yêu nhau, người yêu của tôi rất dễ tính và thoải mái, nhưng gần đây anh ấy bắt đầu trở nên cực kỳ ghen tuông - anh ấy sẽ lao đến bất cứ khi nào tôi nhận tin nhắn trên điện thoại, và mấy hôm trước tôi đoán anh ấy đã vào trộm hòm thư điện tử của mình. Tôi phải tạo nghiệp gì để tạo ra một người bạn đời mà lúc nào cũng tin tưởng tôi?

Tôi không biết bạn thế nào nhưng vị lạt-ma của tôi nói cho tôi biết rằng tôi có một thói quen rất xấu, đó là luôn phán xét những người mà tôi gặp trong ngày. Ví dụ, có một người ở công ty mà lúc nào tôi cũng nghĩ là cô ấy ghét tôi vì cô liên tục nói rất nhiều điều tiêu cực về tôi. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng lưng của cô có vấn đề rất nặng và nó khiến cô gần như lúc nào cũng đau đớn, chứ cảm xúc của cô chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Vậy là từ trong tâm trí mình, tôi đã viết ra một câu chuyện về người này: về việc cô ấy là ai và mối quan hệ của chúng tôi là như thế nào. Và câu chuyện đó hoàn toàn sai. Không phải là tôi đang nghĩ những điều rất xấu xa về người đó, mà chỉ là khi mình liên tục phán xét người ta về những việc nhỏ nhặt thì vô hình trung chúng ta tạo ra một hình ảnh nền nhiễu loạn về họ mà thỏi, chuyện này đưa chúng ta đến với khái niệm mức độ phóng xạ thấp.
Trong một chuyến đi công tác đến Hồng Kông, tình cờ tôi bắt gặp một viên đá quý mới rất đẹp, một màu xanh da trời hiếm có bên trong một viên ngọc pha lê chói sáng tuyệt vời. Tôi hỏi người bán đây là viên đá gì, và anh ấy trả lời rằng đó là một viên hoàng ngọc màu xanh da trời.
Tính đến nay thì tôi đã nhìn thấy hoàng ngọc với nhiều màu khác nhau - nâu, vàng, cam - và đôi khi gần như trong suốt như nước; nhưng tất cả đều ít nhiều bị đục. Tôi biết hoàng ngọc màu xanh da trời có tồn tại nhưng nó cực kỳ hiếm vì chỉ có được màu này khi một viên đá trong suốt ở dưới lòng đất tình cờ lại nằm cạnh một nguồn phóng xạ trong hàng nghìn năm.
Người bán hàng nói với tôi rằng có người đã tìm ra một cách để biến trong suốt thành xanh da trời, đó là cố tình cho nó tiếp xúc với phóng xạ được tạo ra từ một lò phản ứng hạt nhân. Anh cũng nói rằng quá trình là tuyệt mật, và người khám phá ra nó đang kiếm được rất nhiều tiền trên thị trường. Vì vậy, tự nhiên, công ty chúng tôi quyết định tự tìm ra cách làm.
Chúng tôi đã trải qua một vài lần thử và sai. Chúng tôi tìm được một cơ sở hạt nhân đồng ý giúp chúng tôi và chúng tôi trả phí cho họ. Sau nhiều lần thí nghiệm, chúng ta đã tìm được cách tạo ra một màu xanh da trời tuyệt đẹp. Vì lý do an toàn, mỗi viên đá đều phải được kiểm tra bằng máy đếm Geiger khi nó được lấy ra khỏi “lò” hạt nhân, và chúng tôi phải học cách không để viên đá bị nhiễm xạ quá nhiều, tức là không chiếu xạ vào nó nặng đến nức phải mất nhiều thập kỷ thì lượng phóng xạ bên trong nó mới giảm đến mức được coi là “hợp lý” theo tiêu chuẩn của những người quản lý lò phản ứng hạt nhân.
Tôi bắt đầu hỏi họ về mức phóng xạ “hợp lý” này. Và tôi đã gọi vài cuộc điện thoại cho nhiều cơ quan chính phủ khác nhau.
“Nghe này,” tôi nói. “Tôi cần hiểu cái thứ mức phóng xạ này. Ý tôi là làm sao tôi biết chắc được một viên đá là an toàn?”
“À, chẳng có vấn đề gì đâu,” người kỹ thuật viên bảo đảm với tôi. “Ý tôi là, hình như chúng tôi mới chỉ gặp một trường hợp người ta chiếu xạ hơi quá một chút, và nó làm bỏng da của một người phụ nữ đeo chiếc nhẫn có gắn viên đá đó ở nhà.”
“Nhưng nó hoạt động như thế nào?” Tôi hỏi. “Phóng xạ làm tổn thương con người như thế nào?”
“À,” người kỹ thuật viên nói. “Khi được chiếu xạ, các hạt trong viên đá bị khuấy lên, và đến một thời điểm nhất định, chúng sẽ bắt đầu văng ra khỏi viên đá. Những hạt này cực kỳ mạnh; chúng có thể xuyên qua gỗ, nhựa, và cơ thể người dễ dàng như xuyên qua không khí vậy. Đôi khi chúng bay xuyên qua cơ thể người và một tế bào của chúng va chạm với một chuỗi DNA bé li ti. Chúng phá vỡ chuỗi đó và rồi tế bào bắt đầu tự phân chia. Khi mức độ phân chia trở nên vượt quá giới hạn, tạo ra một khối u ... và gây ra bệnh ung thư.”
“Thế bao nhiêu hạt là ‘hợp lý?’” Tôi hỏi. “Ý tôi là, văn phòng tôi có nhiều nhân viên đang mang thai; họ có gặp bất kỳ nguy hiểm nào không?”
“Không không,” người kỹ thuật viên nói. “Chúng ta đang nói về những viên đá có rất ít hạt bị bắn ra kia mà.”
“Nhưng anh vừa mới bảo tôi là chỉ một hạt bị bắn ra thôi là đã có thể gây ra bệnh ung thư rồi; thế thì bao nhiêu là ‘hợp lý’ khi mà chỉ một hạt đã có thể giết được một người?”
Người kỹ thuật viên đáp lại một cách giận dữ. “Tất nhiên cơ sở của chúng tôi không bảo đảm cái gì hết, và chúng tôi cũng chẳng chịu trách nhiệm cái gì hết; chúng tôi chỉ tuân theo các quy định của chính phủ thôi, ông biết chứ.” Sau đó, anh ta tiếp tục nói với tôi về việc làm thế nào mà một túi có chứa các viên đá có mức phóng xạ thấp lại có thể trở thành một nguồn bức xạ cao dù thậm chí mỗi một viên trong cái túi đó hoàn toàn hợp pháp.
Hãy coi chừng mức phóng xạ thấp
Đây chính là điểm giống nhau giữa mức phóng xạ thấp và chứng hoang tưởng của chồng bạn. Không phải do bạn bịa ra một câu chuyện nhỏ về một hai người nào đó, hay do có một chuyện lớn đã phá hủy cả một con người, mà chồng bạn hình thành thói quen ghen tuông này đâu. Vấn đề nằm ở việc bạn đang liên tục phán xét người khác về những điều nhỏ nhặt, trong suốt cả ngày, từ ngày này qua ngày khác. Khi tất cả những hạt giống bé nhỏ ấy được kết hợp lại, được ném chung vào trong chiếc túi tiềm thức của bạn, thì chúng có đủ sức mạnh khiến chồng bạn mắc phải căn bệnh ung thư là không chịu tin tưởng bạn.
Như mọi khi, giải pháp theo kiểu hạt giống nghiệp ở đây - nếu được thực hiện đúng - là một việc thật sự rất vui. Tôi muốn bạn nghĩ ra ba hoặc bốn người mà bạn thường xuyên làm việc cùng. Sau đó, bạn hãy đi vào trong tâm trí mình và lấy ra một câu chuyện về mỗi người họ mà bạn đã tạo ra ở trong đó - toàn bộ những giả định nhỏ mà khi kết hợp với nhau, chúng đã trở thành cả một cuốn tiểu thuyết.
Ví dụ, tôi từng làm việc với một người bán kim cương tên là Hasad. Anh ấy đến từ Iran. Tôi đã ghim chặt hình ảnh anh ấy là một kẻ theo chủ nghĩa vật chất vô phương cứu chữa; do thói tham lam, cuộc đời hắn ta sẽ kết thúc trong phòng cấp cứu bệnh viện sau khi bị đột quỵ vì làm việc quá sức, còn những người thân trong gia đình hắn sẽ lao vào văn phòng hắn để cấu xé công ty của hắn và bán đi tất cả những tài sản mà hắn ta vất vả lắm mới kiếm được.
Tuy nhiên, một hôm, anh ấy hỏi tôi có muốn đi cùng anh ấy đến thăm nhà thờ Hồi giáo của anh ấy không. Tôi đã có cơ hội nói chuyện với những người đang hành lễ ở đó và biết được rằng gần như chính Hasad đã xây dựng nên ngôi nhà thờ này, và anh ấy cũng là người dẫn dắt tất cả những người cầu nguyện. Lý do anh tham gia vào ngành đá quý là để có thể xây và duy trì một nơi hành lễ cho toàn bộ cộng đồng của mình, cũng như để đáp ứng nghĩa vụ truyền thống là thường xuyên quyên góp một phần thu nhập cho những người thiếu thốn.
Bên trong anh ấy là một thiên thần; anh ấy đã mang chúng ta đến với nghệ thuật viết nên các câu chuyện thần thánh.
Trải qua nhiều thế kỷ rèn luyện, người Tây Tạng đã tìm ra một cách để làm trật dòng chảy chứa đựng những ý nghĩ phán xét nhỏ nhặt nhưng liên tục, nguyên nhân tạo ra sự ghen tuông ở chồng bạn. Đầu tiên là hãy học cách thu thập những câu chuyện về ba hoặc bốn người mà bạn làm việc cùng: những câu chuyện mà bạn đã tạo ra để ăn khớp với cách bạn nhìn nhận họ.
Giờ tôi muốn bạn viết lại từng câu chuyện một trong số đó, biến chúng thành một cầu chuyện hùng tráng hoặc một câu chuyện lãng mạn, một câu chuyện đẩy cao cả và danh dự, giống như câu chuyện về Hasad, một kẻ theo chủ nghĩa vật chất nhưng sau đó đã trở thành nhà lãnh tụ Hồi giáo, nhà từ thiện lỗi lạc.
Ai mà biết được? Có khi những câu chuyện đó sẽ trở thành sự thật cũng nên. Đây chính là toàn bộ mấu chốt của bài tập này. Nó giúp chúng ta thừa nhận với bản thân rằng dù bằng cách gì đi nữa, chúng ta cũng sẽ không bao giờ thực sự biết được người khác đang nghĩ gì. Tất cả những gì bạn cần nhận ra là câu chuyện bạn mới sáng tạo ra, đẹp đẽ hơn, cũng ăn khớp với các thực tế mà bạn có thể quan sát được chẳng kém gì câu chuyện cũ, tiêu cực của bạn.
Có một người ở công ty uống rất nhiều cà phê, và bạn cho rằng đó là do họ lúc nào cũng căng thẳng. Giờ hãy viết một câu chuyện khác. Ở nhà, họ có một vị sư phụ là samurai. Vị sư phụ này dạy họ đánh kiếm để họ có thể đánh bại những tên tội phạm ở các khu vực tệ nạn của thành phố. Vào ban đêm, hôm thì họ tập đánh đôi với các samurai bí mật khác cho đến bình minh, hôm thì họ ra ngoài bảo vệ mọi người, như gia đình của bạn chẳng hạn. Uống cà phê là cách duy nhất để họ có thể thực hiện nhiệm vụ làm siêu anh hùng suốt ngày như vậy.
Đừng sợ là câu chuyện của bạn, giống như câu chuyện mà tôi kể trên, dường như có vẻ rất phi lý. Những người Tây Tạng có một bài tập tên là Takpay Nelnjor. Yoga Tạo ra và Tin tưởng. Nội dung của nó là nếu chúng ta tạo ra một ảo tưởng đẹp đẽ và sau đó ảo tưởng về nó đủ lâu thì bản thân việc làm này gieo các hạt giống trong tâm trí chúng ta. Đến thời điểm thích hợp, những hạt giống này sẽ chín và biến ảo tưởng này trở thành thực tế.
Chúng ta từng nói rằng ngay cả khi cái bút đến từ phía chúng ta thì không có nghĩa là chúng ta chỉ cần nhắm mắt lại và ước là nó sẽ biến thành một cái nhẫn kim cương to đùng. Và việc ước này hoàn toàn khác với việc ảo tưởng ở trên. Khi chúng ta ảo tưởng rằng người mà chúng ta phán xét thực sự đang làm một điều gì đó hoành tráng, chúng ta hãy ghi nhớ trong đầu cách thức hoạt động của những hạt giống, đó là, khi chúng ta ảo tưởng thành thói quen thì việc làm này sẽ gieo những hạt giống để sau đó, khi những hạt giống này chín bên trong tiềm thức của chúng ta, ảo tưởng sẽ biến thành sự thực.
Ước muốn là tốt nhưng nó chỉ thành sự thực nếu chúng ta gieo những hạt giống cần thiết để nó biến thành sự thực. Và để gieo được những hạt giống, chúng ta cần làm một việc gì đó để giúp đỡ người khác, dù đó đơn giản chỉ là việc cầu mong họ luôn mạnh khỏe, cầu mong họ tốt đẹp hơn hình ảnh mà chúng ta đang có về họ ngay lúc này.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 21


Tôi cảm thấy có rất nhiều thứ chồng tôi không chia sẻ với tôi; thỉnh thoảng tôi vào phòng và thấy anh ấy đang nhắn tin nhưng khi tôi hỏi anh ấy đang nhắn tin cho ai thì anh ấy thể hiện một trạng thái rất đề phòng. Tôi không định xâm phạm hay kiểm soát cuộc sống riêng tư của anh ấy mà tôi chỉ muốn anh ấy cởi mở hơn với tôi thôi. Tôi cần tạo ra nghiệp gì đây?


Một người bạn của tôi tên là Michelle đã đột ngột hỏi tôi câu hỏi này khi chúng tôi đang đi bộ đến gặp nửa kia của cô ở gần Union Park, New York.
“Ý tôi là,” cô nói tiếp, “cả hai chúng tôi đều nhắn tin rất nhiều. Cả vì lý do công việc lẫn nhắn tin cho bạn bè nữa. Nhưng hình như anh ấy đang có người khác.”
“Cụ thể?” Tôi hỏi.
“Ví dụ như,” cô nói, “có lúc anh ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại và bấm như điên, trong khi miệng thì cười toe toét.”
“Cười là tốt mà,” tôi nhấn mạnh.
“Tôi biết nhưng... cái tôi muốn nói là nó rất mãnh liệt. Hôm trước sếp của tôi gọi cho tôi và nói rằng ông đang nghĩ đến việc sa thải tôi. Tôi gác máy, bụng cồn cào vì lo lắng, nhưng khi tôi nhìn qua bàn thì thấy John đang nhắn tin và lại đang cười toe toét.
Tôi nói như tôi đang nói với ông bây giờ ấy. Em sắp bị sa thải và chúng ta sẽ không thể trả được tiền thuê nhà nữa, nhưng anh ấy chẳng thèm nghe tôi. Vâng, tôi công nhận là tôi rất khó chịu khi thấy anh ấy vui vẻ và chắc chắn nó không liên quan gì đến chúng tôi vì chuyện của chúng tôi đang không tốt đẹp cho lắm. Nhưng thật sự là lúc tôi cần anh ấy mà anh ấy lại chỉ ngồi yên như thể chẳng có mặt ở đó... thì nó như giết chết tôi vậy. Tôi thấy mình cần phải có một câu trả lời.”
“Được rồi,” tôi bắt đầu ở nơi chúng ta luôn bắt đầu, bước đầu tiên trong Bốn Bước Starbucks. “Vậy hãy cho tôi biết, trong một câu thôi, điều bạn muốn là gì?” (Bạn sẽ rất bất ngờ nếu biết được có bao nhiêu người trả lời khoảng 10 câu đấy.)
“Tôi chỉ muốn anh ấy nói thật với tôi. Nếu biết sự thật thì ít ra tôi có thể làm gì đó, có thể cố quen với nó, hoặc có thể đi tìm người khác chứ cứ mông lung thế này thì khó chịu lắm.”
“Được rồi, thế thì dễ thôi.”
“Như thế nào?”
“Bạn muốn một quả dưa hấu thì bạn trồng một quả dưa hấu. Bạn muốn mọi người nói thật với bạn thì bạn phải nói thật
Michelle trông có vẻ nhẹ nhõm. “Được, tôi sẽ bắt đầu nói thật với tất cả mọi người.”
Tôi lắc đầu. Giá mà có thể đơn giản như vậy.
“Từ từ,” tôi nói. “Thế bạn nghĩ nói thật nghĩa là thế nào?”
“Thì ông biết rồi đấy,” cô trả lời, “là... không nói dối.”
“Chưa đủ,” tôi nói. “Theo những sách cổ của Tây Tạng thì nói thật là như thế này này. Giả sử có người nào đó, ông sếp khó tính của bạn chẳng hạn, nói gì đó hơi khó nghe với bạn ở công ty.”
“Vâng, cũng không khó để tưởng tượng ra điều đó,” cô nhăn nhó.
“Sau đó, bạn muốn kể cho đồng nghiệp của mình ở công ty nghe về cuộc cãi vã nho nhỏ giữa bạn và sếp. Thế là bạn lại gần người này khi cô ta đang pha cà phê và bắt đầu kể cho cô ấy nghe chuyện gì đã xảy ra. Cho đến nay, bất cứ khi nào chúng ta kể cho ai đó nghe về một điều gì đó xảy đến với chúng ta, thì trong tâm trí của chúng ta luôn xuất hiện một bức hình hoặc một đoạn phim về nó. Bức hình hoặc đoạn phim này thể hiện cách chúng ta ghi nhớ về tình huống đó.”
Michelle suy nghĩ một lát. “Vâng,” cô nói. “Đúng là như thế thật.”
“Tốt,” tôi nói. “Rồi khi bạn kể cho người khác nghe về chuyện gì đã xảy ra thì đó đơn giản chỉ là bạn đang miêu tả lại cảnh đang diễn ra bên trong tâm trí bạn cho họ.”
“Đúng thế,” cô nói.
“Được rồi,” tôi nói, “đến đoạn nói thật rồi đây. Khi bạn kể cho bạn mình nghe về những điều mà sếp đã làm với bạn thì khi đó cũng có một cảnh quay ngắn - một đoạn phim ngắn - về những gì đã xảy ra, xuất hiện bên trong tâm trí người kia.”
Michelle suy nghĩ thêm một lát. “Vâng, đúng thế thật. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó nhưng đúng thế - chúng ta có hai đoạn phim đang chạy song song với nhau: một trong đầu tôi và một trong đầu đối phương.”
“Đúng thế,” tôi nói. “Vấn đề ở đây là, Đoạn phim mới được tạo ra bên trong đầu người kia có bao nhiêu phần giống với đoạn phim gốc bên trong đầu bạn? Khi bạn nói chuyện với cô ấy thì bạn sẽ phải chọn lọc từ ngữ và những từ ngữ này sẽ định hình nên đoạn phim mới bên trong đầu cô ấy, hay cách cô ấy suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Nói thật có nghĩa là bạn chọn lọc những từ ngữ một cách hết sức cẩn thận sao cho đoạn phim của cô ấy cũng giống hệt đoạn phim của bạn.
Và đừng nghĩ là nó không quan trọng nhé,” tôi nói tiếp. “Ngược lại, nó cực kỳ quan trọng đấy, bởi vì khi bạn nói một chuyện gì đó với một người nào đó - đặc biệt là những chuyện khiến bạn có những cảm xúc rất mạnh mẽ, khiến bạn rất khó chịu - thì chính là bạn đang gieo những hạt giống quyết định việc trong vài tuần tới, mọi người sẽ nói chuyện với bạn như thế nào. Bạn đang gieo những hạt giống quyết định họ sẽ quan tâm thế nào đến việc điều bạn biết chính là điều họ biết, hay nói rõ hơn, sự thật mà bạn biết chính là sự thật mà họ biết.
Kể cả chồng bạn cũng vậy thôi,” tôi kết luận. Sau đó tôi im lặng một lúc... người ta cần có thời gian để tiêu hóa những thứ này.
“Á,” cô thốt lên và tôi biết là cô đã hiểu. “Hóa ra nói thật là phải như thế. Cố gắng đoán xem người kia lắng nghe mình đến đâu đồng thời bảo đảm mình và họ có cùng một bức tranh về một điều gì đó, thế thì khó đấy.”
“Nhưng thế mới là nói thật,” tôi gật đầu. “Và nếu bạn gieo những hạt giống nói thật trong một vài tuần, với những người ở công ty chẳng hạn, thì khi bạn về nhà, chồng bạn sẽ thành thật với bạn. Bạn chẳng cần phải tranh luận, cãi vã, hay nói gì với anh ấy hết.”
Michelle gật đầu. Đột nhiên, tôi có cảm giác rằng chưa chắc cô đã muốn biết sự thật.
“Tiện đây tôi cũng nói luôn,” tôi bổ sung khi chúng tôi bước chân vào nhà hàng Grey Dog và đã nhìn thấy chồng cô ấy ngồi ở bên trong, trên bàn là hai tách cà phê đã được pha sẵn đợi chúng tôi. “Bạn cũng có thể gieo những hạt giống để cái sự thật mà anh ấy nói với bạn là một điều mà bạn thích nghe - ví dụ như không phải anh ấy đang nhắn tin mà đang tải những bài hát để bật trong ngày sinh nhật của bạn vào tuần tới chẳng hạn. Nhưng để điều đó xảy ra thì bạn sẽ cần biết về những hạt giống khiến anh ấy chung thủy... “ rồi tôi nói cho cô ấy nghe điều mà tôi đã nói cho bạn ở câu hỏi 6, về việc làm thế nào để người bạn đời luôn ở bên cạnh mình.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

HÌNH THỨC


Câu hỏi 22


Tôi yêu chồng nhưng cũng phải nói thật, tôi biết là nghe có vẻ ngu ngốc nhưng tôi luôn cảm thấy tai anh ấy quá to. Không biết là nghiệp có thể thay đổi điều đó không?

Phiên bản hay nhất (hoặc có thể là tôi nhất) của câu hỏi này, tôi nhận được khi đang đi dạo trên bờ biển với một người bạn tên là Jeff, trong một khu nghỉ dưỡng mà người ta mời tôi đến để diễn thuyết với những người làm kinh doanh.
“Này Jeff,” tôi hỏi, “khi nào bạn định kết hôn với Rita? Hai bạn yêu nhau cũng lâu rồi mà và tôi biết là cô ấy sẵn sàng rồi đấy.”
“Á,” cậu ấy nói, có vẻ hơi bối rối. “Cô ấy rất tuyệt vời nhưng... ừm, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng mình muốn một người... hơn một chút...” Đột nhiên, cậu ấy hắng giọng.
“Hơn cái gì một chút?” Tôi hỏi. Theo như tôi biết thì cậu ấy không phải là người rụt rè.
“Ừm, ông biết đấy...” cậu ấy nói, nhìn ra bãi biển, nơi bạn gái mình đang tắm nắng. “Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng mình muốn một người... ừm, ông biết đây... mặc áo tắm đẹp hơn một chút.”
Tôi liếc nhìn Rita bằng con mắt khác. “Jeff, cho phép tôi nói thẳng nhé... bạn định bỏ qua cô gái tuyệt vời và hấp dẫn này chỉ vì bộ ngực thôi sao?”
“Vâng” là tất cả những gì cậu ấy có thể nói. Tôi vô cùng thất vọng với cậu ấy, nhưng đột nhiên, tôi nhận ra đây là chuyện thường xuyên xảy ra với các cặp đôi, chỉ là họ chưa từng nói với tôi về nó mà thôi. Điều tôi muốn nói ở đây là, sau khi đã nói chuyện với hàng trăm cặp đôi rồi thì tôi thấy rằng, một trong hai người sẽ luôn muốn thay đổi hình thức của người kia theo cách này hay cách khác, kể cả khi mối quan hệ đang rất tốt đẹp và họ rất yêu nhau.
Một lần nữa, tôi biết bạn đang hy vọng tôi sẽ nói gì. Suy cho cùng thì tôi cũng là một nhà sư Phật giáo mà, và những người như chúng tôi thì đúng ra sẽ không bao giờ phán xét một người dựa vào hình thức của họ.
Trừ phi... bạn có thể thay đổi hình thức đó, bất cứ lúc nào bạn muốn.
Mọi thứ đều có thể tha thứ
Tôi có thể nghe thấy bạn đang nghĩ gì đây: Ông ta đi quá xa rồi. Ông nghĩ tôi sẽ tin là ông có thể khiến tai chồng tôi nhỏ đi, hay ngực vợ tôi to lên ư?
Thôi nào! Chẳng phải chúng ta đã học bài cái bút rồi sao? Bạn phải hiểu một điều này. Hình thức của mọi thứ xung quanh bạn là đến từ phía bạn, không phải đến từ phía chúng. Và điều này bao gồm cả hình thức người yêu của bạn nữa. Nếu tai của chồng bạn đến từ phía nó thì không... bạn không bao giờ có thể thay đổi hình thức của nó. Nhưng nếu tai của chồng bạn đến từ những hạt giống trong tâm trí bạn, thì tất nhiên bạn có thể thay đổi nó. Và bạn có thể đấy.
“Nghe này, Jeff,” tôi bắt đầu. Tôi phải nói thật cẩn thận, cho cậu ấy và cho cả bạn nữa. “Nếu tôi có một cái bút trong tay và một con chó bước vào phòng thì nó có coi đấy là cái bút không? Hay là một cái khác?”
Jeff gật đầu. Cậu ấy đã nghe bài Cái bút chắc cũng phải 500 lần trong các buổi nói chuyện của tôi rồi. “Với con người thì đó là cái bút còn với con chó thì đó là đồ chơi. Và cả hai đều đúng.”
“Bởi vì...” Tôi nói.
“Bởi vì cách nhìn đến từ phía người nhìn. Thực ra bản thân việc hai bên có cái nhìn khác nhau đã chứng tỏ rằng cách nhìn đến từ phía người nhìn. Nếu không thì con chó đã viết tiểu thuyết và con người đã cắn cái bút rồi.”
“Tức là...” Tôi nói.
“Tức là bạn có thể thay đổi cách bạn nhìn một vật một việc gì đó - bạn có thể thay đổi vật hay việc đó - bạn chỉ cần gieo các hạt giống khác vào trong tâm trí mình mà thôi.”
Tôi đợi một lúc để những điều này từ từ được hấp thụ. Jeff bắt đầu cười thật tươi và nhìn về phía Rita đang nằm trên bãi biển. “Á...” cậu ấy nói. “Thật sao?”
“Như tất cả mọi thứ khác,” tôi gật đầu.
“Được rồi... vậy... tôi phải nói như thế nào nhỉ... thế hạt giống Ngực là gì?” Cậu ấy hỏi.
Nếu bạn nghĩ đây là một câu hỏi ngu ngốc hoặc vô nghĩa thì tôi xin bạn hãy nghĩ lại đi. Mọi thứ xung quanh bạn thực sự đều đến từ những hạt giống nằm bên trong tâm trí bạn đấy. Mọi thứ.
Và điều đó đồng nghĩa với việc mọi thứ, mọi thứ, đều có thể thay đổi. Phép màu không hề khó xảy ra chút nào, nếu bạn biết cần phải làm gì. Nếu bạn biết về những hạt giống.
Cách đây không lâu, tôi có xem một đoạn phim hài ở trên mạng theo lời gợi ý của một người bạn vốn thỉnh thoảng cũng đi diễn hài độc thoại. Tôi không nhớ diễn viên hài trong đoạn phim là ai và tôi hy vọng anh ấy không kiện tôi vì tôi kể lại câu chuyện hài của anh ấy ở đây. Nó quá hay nên tôi không thể kiềm chế được.
Hai người đàn ông lên máy bay và số phận run rủi cho họ ngồi cạnh nhau.
Máy bay cất cánh, và khi máy bay đã ở trên không trung, tiếp viên hàng không liền thông báo: “Chúng tôi rất vinh dự được thông báo với quý khách rằng hãng hàng không của chúng tôi là hãng hàng không đầu tiên cung cấp dịch vụ internet không dây miễn phí trong suốt chuyến bay! Chúc quý vị có một chuyến bay vui vẻ!
Những tiếng Ô rồi Á vang lên khắp máy bay. Trong khoảng 10 giây, đột nhiên xuất hiện 30 chiếc máy tính xách tay không biết từ đâu ra. Tất cả mọi người đều lướt mạng, kể cả một trong hai người đàn ông kia. Người còn lại thì đang cố gắng đọc báo.
“Chết tiệt thật!” Người đàn ông có máy tính kêu lên. “Thật không thể tin được! Cái thứ này chậm quá thế! Đây mà là mạng không dây à?”
Người đàn ông thứ hai từ từ rời mắt khỏi tờ báo và nhìn lên.
“Cho phép tôi nói thẳng nhé. Ngoài hãng này ra thì không có một hãng nào trên thế giới cung cấp dịch vụ internet không dây trên máy bay, thế mà anh còn phàn nàn là nó quá chậm ư?”
“Tôi thế đấy thì sao?” Người đàn ông thứ nhất nói.
“Trong một trăm năm qua, hàng triệu người đã bay trên những chiếc máy bay thương mại, nhưng anh đang bay trên một trong những chuyến bay đầu tiên trong lịch sử mà cho phép anh có quyền giao tiếp ngay lập tức, miễn phí, với gần như tất cả mọi người trên thế giới, thế mà anh còn lo rằng nó quá chậm ư?”
“Tôi thế đấy.” Người đàn ông thứ nhất khẳng định.
Người đàn ông thứ hai bắt đầu thấy bực. “Tôi nói cho anh biết. Tôi không thể tin được có người như anh. Nhìn đây!” Anh ta túm lấy cổ áo người đàn ông đầu tiên và chỉ ra bầu trời. “Anh có một chút ý niệm nào về việc cái tín hiệu nhỏ bé đó phải đi bao xa mới tới được nơi nó phải tới không? Phải dùng vệ tinh và nó nằm ở ngoài vũ trụ, cách chúng ta tới hơn 240 cây số đấy. Cái thư điện tử nhỏ bé của anh phải đi đến đó rồi mới được truyền trở lại, thế mà anh khó chịu chỉ vì anh phải mất tận hai giây thì Anh có vấn đề à?”
Đến lúc này thì người đàn ông thứ nhất chỉ dám nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông thứ hai một cách đầy sợ hãi, như thể mình đang ngồi cạnh một thằng điên vậy. Anh ta chẳng thốt ra được nửa lời.
“Và còn nữa,” người đàn ông thứ hai nói. “Anh không thể suy nghĩ một chút về cái phép màu đang diễn ra ngay lúc này sao? Anh không nhận ra rằng anh đang ngồi trên một cái ghế, và cái ghế đó được làm bằng sắt đặc, vậy mà anh đang bay trong không trung trên chiếc ghế làm bằng sắt đặc này y như một con chim, nhưng nhanh hơn nó cả triệu lần sao?
Anh đang làm cái việc mà nhân loại đã luôn mơ ước trong suốt chiều dài lịch sử - trong 2,5 triệu năm đây? Bay trong không trung đấy? ANH PHẢI BIẾT KÍNH TRỌNG NHỮNG PHÉP MÀU MỘT CHÚT CHỨ!” Nói xong, anh ta buông cổ áo của đối phương ra với một thái độ ghê tởm và quay lại với tờ báo của mình.
Chúng ta chính là người đàn ông thứ nhất. Chúng ta không hề nhận thức được rằng gần như mọi thứ xung quanh chúng ta vốn đã là một phép màu. Bầu trời là một phép màu. Nước là một phép màu. Cuộc sống là một phép màu.
Phép màu vẫn liên tục tiếp diễn trong mọi lúc, khắp xung quanh chúng ta. Và chính những hạt giống - những hạt giống bên trong tâm trí của chúng ta - giúp cho chúng tiếp diễn.
Điều đó có nghĩa là để có một phép màu nữa thì cũng chẳng có gì là khó. Chỉ cần gieo đúng hạt giống mà thôi.
Phép màu sẽ xảy ra nếu bạn sử dụng những hạt giống
Được rồi, trong trường hợp này, hạt giống sẽ hơi đặc biệt một chút. Cuối cùng thì bạn sẽ hiểu thôi nhưng đó không phải là việc mà bạn có thể đoán ngay ra được.
Điều bạn muốn là tạo ra một hạt giống giúp cái đẹp xuất hiện ở nơi mà bây giờ bạn không hề thấy đẹp... dù cho nơi đó có là tai hay ngực đi chăng nữa. Để cái đẹp quay trở lại với bạn thì bạn sẽ cần trao đi cái đẹp. Một phương pháp để trao đi cái đẹp là hãy trao đi khi bạn nói chuyện với mọi người.
Trong cuộc sống hàng ngày, hãy tận dụng mọi cơ hội, dù là nhỏ nhất, để nói những điều tốt đẹp với người khác. Hãy khích lệ tất cả mọi người xung quanh; hãy cẩn thận tìm kiếm những việc làm tốt đẹp, tuyệt vời của họ và nói cho họ biết về điều đó, thay vì chỉ tìm kiếm những việc xấu xa. Bạn không cần phải bịa chuyện. Một khi bạn bắt đầu để ý thì bạn sẽ thấy có rất nhiều phép màu ngoài kia.
Hãy biến việc khích lệ người khác thành một thói quen mạnh mẽ trong cuộc sống của bạn. Hãy để nó trở thành bản năng của bạn. Hãy liên tục nghĩ về những hạt giống bạn đang gieo, và gửi chúng một cách có ý thức đến người mà bạn muốn thấy họ đẹp hơn.
Họ sẽ thay đổi.
Nhưng đây mới là việc khiến tôi khó chịu. Tôi đã nói tất cả những điều này với Jeff rồi khoảng 6 tháng sau, cậu ấy gọi cho tôi hỏi xem tôi có thể đến dự đám cưới không.
“Đám cưới nào?” Tôi thốt lên.
“Tôi và Rita chứ còn đám cưới nào,” cậu ấy nói, có vẻ rất ngạc nhiên. “Ai chẳng biết chúng tôi là một đôi.”
“Nhưng thế còn...” Tôi không biết phải nói thế nào nữa. “Bạn không nhớ lần đầu năm chúng ta đi biển à”
“Tôi nhớ chứ.”
“Thế... bạn không nhớ... là đã nói với tôi về việc Rita mặc áo tắm à?”
“Tôi nhớ chứ! Tôi chưa từng thấy ai mặc áo tắm đẹp như cô ấy! Nhưng đó chỉ là một trong một triệu điều mà tôi thích ở cô ấy mà thôi.”
“Được rồi, Jeff, tôi sẽ đến.” Tôi thở dài nhưng tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Khi bạn thay đổi một hạt giống, khi bạn thực hiện đúng, thì bạn không chỉ thay đổi cách nhìn hiện tại của mình về người bạn đời, mà bạn còn thay đổi cách bạn nhớ về họ trong quá khứ nữa. Về phần Jeff, cậu ấy cho rằng - theo một cách nào đó thì hiện tại cậu ấy đúng - trước đây mình đã luôn nghĩ Rita có một thân hình hoàn hảo. Việc sửa một hạt giống có tác dụng mạnh đến mức bạn thậm chí còn sửa cả quá khứ của nó.
Vấn đề duy nhất tôi gặp phải trong chuyện này là tôi không được nhận chút công lao nào cả. Mọi người thậm chí còn chả nhớ mình gặp phải vấn đề gì trước khi chúng tôi nói chuyện với nhau về những hạt giống giúp giải quyết nó!
Á vâng, đó chỉ là một rủi ro nhỏ trong công việc thôi, còn ngoài chuyện đó ra thì đây là một công việc rất dễ chịu vì tôi được thấy mọi người có được tất cả những thứ mà họ mong muốn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

GIAO TIẾP, PHẦN MỘT


Câu hỏi 23


Cứ lần nào tôi với chồng nói chuyện này như rằng anh ấy nói đến 90%. Thậm chí trong 10% của tôi thì anh ấy cũng liên tục ngắt lời! Tôi đã bảo anh ấy nhiều lần rồi nhưng chỉ cần mở miệng là anh ấy quên luôn. Tôi có thể dùng nghiệp như thế nào để giải quyết vấn đề này?

Tôi nhận được câu hỏi này từ một người phụ nữ tên là Mary ở San Diego khi tôi đang đi thăm mẹ kế của mình, nhân tiện đi học về giải phẫu để bổ trợ cho việc dạy yoga của tôi. Tất nhiên, đầu tiên, tôi bảo cô ấy rút ngắn lại điều cô ấy muốn thành một câu đơn giản.
“Mary này, về cơ bản thì chồng của bạn chỉ là quá quan tâm đến bản thân mình mà thôi, anh ấy thậm chí còn chẳng để ý đến việc mình toàn là người nói hay bạn cũng muốn nói nữa. Đó là lý do tại sao khi bạn nói thì anh ấy ngắt lời bạn. Nếu chúng ta giải quyết được vấn đề ngắt lời thì sẽ đảo ngược lại được quá trình và khiến anh ấy nhận ra rằng mình quá quan tâm đến bản thân.
Vậy để diễn đạt điều bạn muốn trong một câu duy nhất thì chúng ta có thể nói rằng điều bạn muốn là thay đổi thói quen ngắt lời của chồng bạn không?”
“Vâng,” cô trả lời nhẹ nhàng. “Tôi muốn ông biết rằng tôi thật sự rất yêu anh ấy và tôi cũng rất quan tâm đến những điều anh ấy nói. Chỉ là tôi muốn anh ấy nhạy cảm hơn với việc tôi cũng có những điều muốn nói mà thôi.”
“Được rồi,” tôi nói. “Chúng ta hãy bắt đầu với Bốn Loại thức ăn.”
“Thức ăn?” Cô hỏi.
“Phải! Bạn biết không? Theo những cuốn sách cổ của Tây Tạng thì có bốn loại thức ăn khác nhau - bốn loại chất bổ khác nhau mà tất cả chúng ta đều cần có để khỏe mạnh và hạnh phúc.”
“Đó là...” Cô trả lời, rõ ràng là đang băn khoăn không biết tất cả chuyện này sẽ dẫn đến đâu.
“Được rồi, loại thức ăn đầu tiên là thức ăn ‘có thể cắn được,’ tức là những thức ăn hữu hình - bất cứ thứ gì bạn có thể cắn và nhai, một miếng táo chẳng hạn. Rõ ràng là chúng ta cần thức ăn hữu hình để nuôi dưỡng cơ thể.
Loại thức ăn thứ hai là giấc ngủ: chỉ cần thiếu ngủ một, hai ngày là đầu óc sẽ bắt đầu loạn ngay. Cơ thể và tâm trí của chúng chắc chắn cần ngủ đều đặn.
Loại thức ăn thứ ba là hy vọng, và những cuốn sách cổ miêu tả nó như sau. Một con ngựa bị lạc ở giữa sa mạc Sahara. Nó lang thang suốt mấy ngày để tìm nước. Đúng lúc nó sắp chết vì khát thì nó ngửi thấy mùi nước; nó bò bằng đầu gối lên một đồi cát và khi bò xuống, nó nhìn thấy một ốc đảo với một hồ nước nhỏ, ngọt mát ở phía trước.
Điều tôi muốn nói ở đây là, dù con ngựa có kiệt sức đến đâu đi nữa thì nó vẫn sẽ bò được xuống đến chỗ hồ nước. Một khi đã nhìn thấy nước, thứ có thể cứu mạng mình, nó sẽ không chết. Cơ thể của nó có thể đã hết sức rồi nhưng chỉ cần có hy vọng là đủ để giúp nó trụ vững trong 100 mét cuối cùng. Hy vọng giúp nó tiếp tục sống, nó giúp tất cả chúng ta tiếp tục sống.”
Mary nghĩ một lát rồi gật đầu. “Có lẽ chúng ta chưa bao giờ nghĩ theo cách đó nhưng quả thật hy vọng là một loại thức ăn,” cô lẩm bẩm.
“Giờ đến loại thức ăn thứ tư,” tôi nói. “Nó đơn giản chỉ là những khoảnh khắc tập trung không bị gián đoạn. Chúng ta thăng hoa trong những khoảnh khắc này, những khoảnh khắc mà chúng ta chìm đắm vào một thứ gì đó, những khoảnh khắc mà chúng ta đạt đến sự an bình và tĩnh tại sâu sắc. Đó có thể là khi chúng ta đang lắng nghe chăm chú một bài hát hay đọc một quyển sách mà mình thực sự yêu thích, hoặc cũng có thể là ngồi trong vòng tay của người yêu.
Bất cứ khi nào chúng ta bị tách khỏi những khoảnh khắc này, bất cứ khi nào chiếc ống truyền loại thức ăn là sự tập trung sâu sắc này bị phá vỡ, có thể là do ông sếp xuất hiện để giao thêm việc cho chúng ta, hoặc có thể là do con của chúng ta khóc, thì chúng ta đều bị tổn thương rất nhiều, cả trong cơ thể lẫn trong tâm trí. Một người liên tục bị làm gián đoạn sự tập trung sẽ trở nên khó tính không khác gì người đã mất ngủ trong vài ngày.
Điều tôi muốn nói ở đây là,” tôi kết luận, “bạn thực sự cần phải nói cho hết những gì mình đang nói, trước khi chồng bạn ngắt lời bạn - nó không chỉ là phép lịch sự đâu mà thực ra nó còn rất quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn đây.”
Mary lại gật đầu; nghe cũng đúng, và cô ngước lên nhìn tôi một lần nữa, với một câu hỏi hiện lên trong mắt.
“Tất cả chúng ta đều vậy,” tôi tiếp tục. “Tất cả chúng ta đều từng mắc lỗi làm gián đoạn sự tập trung của người khác - đó có thể là việc nói chuyện với ai đó ở chỗ làm, hoặc đơn giản chỉ là quay nhắn tin khi đang ăn tối với mọi người, hay ngay từ đầu đã viết rất nhiều tin nhắn và thư điện tử. Thậm chí tiếng giày khi chúng ta bước đi trên sàn, tiếng đóng cửa, hay giọng nói mà chúng ta phát ra dù chỉ nói đúng một câu cũng có thể làm gián đoạn sự tập trung của người khác.
“Vậy thì từ giờ tôi sẽ phải hết sức cẩn thận không làm gián đoạn sự tập trung của người khác,” Mary nói, “bởi vì nếu không thì nó sẽ quay trở lại tôi thông qua chồng tôi.” Tôi gật đầu.
“Tôi phải cẩn thận từ những việc rất nhỏ,” cô nói tiếp, “vì những sự gián đoạn lớn mà tôi gặp phải đều đến từ những sự gián đoạn rất nhỏ mà tôi gây ra cho người khác... các hạt giống ngày càng lớn lên mà!”
“Đúng, đúng,” tôi đồng ý. “Và còn một điều nữa.”
“Gì vậy?”
“Bạn nên nhìn cả từ mặt tích cực nữa. Ngừng việc gieo những hạt giống xấu bằng cách không làm gián đoạn sự tập trung của người khác là một chuyện, còn tạo ra những khoảnh khắc an bình và tĩnh tại sâu sắc để người khác có thể ngừng lại và tận hưởng lại là chuyện khác.
Chẳng hạn, bạn hãy nghĩ ra một việc mà bạn có thể làm hàng ngày để tạo tình huống giúp con bạn có cơ hội tận hưởng một thứ gì đó thật sâu sắc, trong yên lặng. Bạn có thể tạo thói quen cùng nhau đi ra ngoài, đến một nơi nào đó có nhiều cỏ cây, sông hồ, có trời, có gió - hãy xem liệu bạn có thể dần dần giúp những đứa con của mình biết trân trọng những khoảnh khắc nghỉ ngơi tĩnh lặng ngắn ngủi, tránh xa máy tính và điện thoại, chỉ để tận hưởng một vài phút không bị ai làm phiền hay không. Việc này thực sự rất giống thiền đấy.”
“Để làm được như thế,” cô buồn bã nói, “thì bản thân tôi phải học cách thỉnh thoảng tận hưởng khoảng thời gian tĩnh lặng trước đã.”
“Chính là như thế đấy,” tôi đồng ý.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 24


Vì một lý do nào đó, thỉnh thoảng chồng tôi lại rơi vào trạng thái “tảng lờ,” không chịu trả lời bất cứ diều gì tôi nói. Tôi phải gieo hạt giống gì để tạo được dòng giao tiếp trôi chảy giữa hai chúng tôi?

Gần như tất cả những ai từng có một mối quan hệ sâu sắc đều đã có lúc rơi vào tình cảnh này. Có thể là do đêm qua một trong hai ngươi ngủ không ngon lắm nên sáng hôm sau, ngay từ lúc ăn sáng, bạn đã cảm thấy một chút gì đó xa cách - không có nhiều những câu nói vui vẻ qua lại giữa hai người.
Đến trưa thì bắt đầu xuất hiện một vài lời khó nghe và đến chiều thì nó đã biến thành những cuộc cãi vã dài hơn, căng thẳng hơn. Một trong hai người trở nên giận dữ và khó chịu đến mức quyết định sẽ không nói gì nữa. “Anh không muốn nói nữa vì càng nói chỉ càng khiến em tổn thương,” trong khi thực ra chúng ta biết rằng không nói cũng vẫn gây tổn thương, chỉ là theo một cách khác mà thôi.
Chúng ta có thể xóa bỏ những rào cản giao tiếp giữa chúng ta và người bạn đời nếu chúng ta thực sự hiểu được nguyên nhân và kết quả ở đây là gì. Nhìn bề ngoài thì nguyên nhân khiến hai người đầu tiên cảm thấy xa cách với nhau vào buổi sáng, rồi sau đó leo thang thành cãi vã vào buổi chiều và im lặng vào buổi tối, là do thiếu ngủ.
Vậy thì để chấm dứt tình trạng này, chúng ta chỉ cần ngủ thêm thôi. Phải vậy không?
Không hẳn đâu.
Hãy cùng xem nguyên nhân và kết quả diễn ra như thế nào trên một cái cây. Để mọc lên từ mặt đất thì một cái cây phải trải qua các giai đoạn sau: đầu tiên hạt giống sẽ vỡ ra ở trong đất; sau đó chồi sẽ đâm ra ngoài; tiếp đến nó lớn lên thành một thân cây nhỏ và những cành cây thấp đầu tiên. Rồi đến những cành cây cao hơn, cuối cùng là lá và quả.
Hãy nghĩ về mối liên hệ giữa những cành cây thấp và những cành cây cao. Đúng là những cành cây cao xuất hiện sau những cành cây thấp và chúng được kết nối với nhau bằng cùng một thân cây - tương tự như vậy, cuộc cãi vã vào buổi chiều diễn ra trước sự im lặng khó chịu vào buổi tối trong cùng ngày đó.
Nhưng chúng ta không thể nói rằng những cành cây thấp đã tạo ra những cành cây cao được vì những cành cây cao không phải là do những cành cây thấp lớn lên mà thành. Có một chuỗi các sự kiện, sự kiện này tiếp nối sự kiện kia, nhưng cành cây thấp đi đường của nó còn cành cây cao đi đường khác. Chúng được kết nối với nhau nhưng đó là thông qua thân cây và thân cây thì mọc lên từ hạt giống ban đầu.
Điều tôi đang muốn nói ở đây là chúng ta phải nhìn xa hơn những gì mà chúng ta nghĩ là đang xảy ra khi người bạn đời không chịu nói chuyện với chúng ta vào buổi tối. Có thể nó không xuất phát từ cuộc cãi vã vào buổi chiều, sự xa cách vào buổi sáng, hay thậm chí là việc khó ngủ vào đêm qua đâu.
Có thể tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ một hạt giống nằm sâu hơn bên trong
Có thể tất cả những sự kiện này - có thể tất cả những cành cây này - thực ra đều xuất phát từ một hạt giống lớn, một hạt giống chính, nằm bên dưới tất cả. Có thể những gì xảy ra vào buổi sáng không phải là nguyên nhân của những gì xảy ra vào buổi tối. Có thể cả hai đều xuất phát từ một thứ duy nhất, đã tồn tại từ trước.
Và đây chính là điểm mấu chốt của phương pháp Luận về tình yêu. Có những hạt giống lớn hơn, tồn tại từ trước, và chúng chính là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đang xảy ra với chúng ta trong suốt cả ngày. Đừng đổ lỗi cho chồng bạn và đừng đổ lỗi cho cái đệm của bạn. Cả hai đều xuất phát từ một thứ nằm sâu hơn ở bên dưới, một thứ mà chính bạn trước đây đã gieo.
Giờ bạn có thể xử lý các hạt giống gây ra việc thiếu ngủ hoặc các hạt giống gây ra việc có người không chịu nói chuyện với bạn. Hãy học cách phân chia tất cả những hạt giống có tham gia vào tình huống và xử lý từng hạt giống một. Đừng cố xử lý tất cả cùng một lúc; có quá nhiều hạt giống đang hoạt động nên không thể làm thế được đâu. Hãy tạo thói quen chọn từng hạt giống một và xử lý dứt điểm rồi mới chuyển sang hạt giống khác.
Điều cuối cùng, trở lại việc ban đầu chúng ta không hiểu tất cả những sự kiện này xuất phát từ đâu. Tất cả những hạt giống này đều có liên kết với nhau, như vậy có nghĩa là chỉ cần xử lý dứt điểm một hạt giống gây ra vấn đề là sẽ khiến tất cả những hạt giống còn lại suy yếu.
Đến lúc này thì bạn đã biết cách thực hiện rồi. Chúng ta hãy giải quyết vấn đề im lặng vì theo một cách nào đó, nó là vấn đề lớn hơn vấn đề thiếu ngủ. (Và giờ chúng ta biết rằng vấn đề này không nhất thiết là nguyên nhân của vấn đề kia; chẳng lẽ bạn chưa bao giờ thức đêm cùng đám bạn chí cốt của mình và sáng hôm sau vẫn ngồi uống cà phê, ăn bánh ngọt, nói chuyện rôm rả?)
Những quyển sách cổ của Tây Tạng rất coi trọng việc trả lời mọi người một cách nhanh chóng và chu đáo, dù cho đó là câu hỏi tối nay ăn gì hay vũ trị đến từ đâu.
Vậy thì trong một vài tuần tới, hãy chú ý lắng nghe cẩn thận bất cứ khi nào có người hỏi bạn về thứ gì đó và bảo đảm rằng bạn đưa ra một câu trả lời thấu đáo. Có một số câu hỏi (ở đây chúng tôi bao gồm cả thư điện tử và tin nhắn) chúng ta lảng tránh vì khó trả lời; những câu hỏi khác chúng ta lảng tránh vì chúng ta thấy chúng ngu ngốc hoặc vô vị. Mặc dù vậy, tôi bảo đảm với bạn rằng - đối với người hỏi - chúng là những câu hỏi quan trọng và xứng đáng được nhận một câu trả lời tốt.
Và hãy nhớ thực hiện Thiền Cà phê về những hạt giống mới này khi bạn về nhà vào buổi tối.
Nếu bạn dành thời gian lắng nghe, bạn sẽ tìm thấy một hạt trí tuệ nằm đằng sau gần như tất cả các câu hỏi mà người ta hỏi bạn. Hãy trả lời một cách chu đáo và chồng bạn sẽ dừng cái việc im lặng khi tức giận lại - mà bạn không hề phải bảo hay gây căng thẳng với anh ấy.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 25


Bạn gái tôi lờ đi tất cả những gợi ý mà tôi đưa ra, kể cả những gợi ý rất hay lẫn những gợi ý nhỏ. Tôi cần gieo hạt giống gì để bạn gái tôi cân nhắc đến các ý kiến của tôi?

Dù cho bạn không biết bạn của tôi, Tony, thì bạn cũng sẽ biết một ai đó giống cậu ấy. Bạn không cân phải là một thiên tài mới nhận ra được nguồn gốc của các hạt giống - bạn có thể nói cả ngày nhưng có vẻ như cậu ấy vẫn không lắng nghe. Và tất nhiên, điều đó có nghĩa là tôi cũng đang không lắng nghe.
“Ồ, có vẻ như bạn cũng đang không lắng nghe tốt lắm những gợi ý của người khác thì phải,” tôi mở đầu.
“Ví dụ?” Cậu ấy buột miệng.
Tôi thở dài. Được rồi, chúng ta hãy thử xem nào. Hôm nay, tôi đã tự nghĩ trong đầu rằng phải cởi mở hơn với những gợi ý; hy vọng là nó sẽ đủ để tạo thành một hạt giống giúp cậu ấy cởi mở hơn một chút.
“Nghe này, Tony - bạn đã biết tất cả về hạt giống rồi đúng không?” Tôi biết là cậu ấy biết; cậu ấy đã đến nghe các buổi nói chuyện của tôi suốt hơn một thập kỷ qua.
“Vâng...” Cậu ấy thừa nhận.
“Thế bạn phải gieo loại hạt giống gì để một người bắt đầu lắng nghe các gợi ý của bạn?”
“Tôi đoán là bản thân mình phải dừng việc lờ đi các gợi ý của người khác,” cậu ấy trả lời.
Đến lúc này, tôi đã biết đủ để hiểu được rằng không thể chỉ dừng lại ở đó được. Phải có một kế hoạch, một cái gì đó cụ thể và chi tiết. Hơn nữa, sẽ vui hơn nhiều nếu bắt đầu bằng việc làm một một cái gì đó, thay vì không làm một cái gì đó.
“Ở công ty thì bạn là người giám sát phòng ban của mình phải không?” Tôi bắt đầu.
“Vâng,” cậu ấy nói.
“Được rồi, thế chúng ta sẽ đi qua ba bước,” tôi nói. “Hiện tại bạn có đang thực hiện dự án lớn nào không?”
“Có,” cậu ấy trả lời. “Chúng tôi đang làm các đoạn phim quảng cáo và đang có một cuộc tranh luận gay gắt về việc nên dùng phần mềm nào để biên tập các đoạn phim đó.”
“Được rồi, thế thì bước một như sau. Tôi không muốn bạn chỉ đơn giản là dừng việc lờ đi các gợi ý của người khác. Tôi muốn bạn khảo sát nhóm của mình, từng người một, hỏi họ xem liệu họ có ý kiến gì về phần mềm mà họ nghĩ là có ích hay không?”
“Được, không vấn đề gì,” Tony nói; nhưng cậu ấy trả lời quá nhanh. Nghe như kiểu người giám sát cậu ấy ở công ty đã bảo cậu ấy thu thập ý kiến từ nhóm của cậu ấy hàng trăm lần rồi, và tôi có thể đoán được là những ý kiến đó cuối cùng đã bị ném vào đâu.
“Tuần sau,” tôi nói tiếp, “chúng ta sẽ gặp nhau ở Starbucks và bạn sẽ nói cho tôi biết về ba gợi ý mà bạn nghĩ là khá tốt. Đó là bước hai.”
“Vâng,” cậu ấy nói. Trán cậu ấy hơi nhăn lại một chút - tôi có thể nhận ra rằng cậu ấy chưa quen với việc thực sự cân nhắc những gợi ý mà cậu ấy hỏi xin các nhân viên của mình.
“Giờ đến bước ba,” tôi nói tiếp. “Một tuần sau đó, bạn sẽ bắt đầu thực hiện một trong những lời gợi ý đó.”
Tôi có thể thấy rằng mình đã đi quá xa. Đến lúc để kiểm tra tình hình thực tế rồi.
“Ý tôi là, bạn thực sự muốn bạn gái bắt đầu lắng nghe những gợi ý của bạn, đúng không?”
Câu này có vẻ có hiệu quả. “Được, được,” cậu ấy nói, nhún vai, thể hiện sự quyết tâm. Cậu ấy nghĩ chúng tôi đã xong nhưng chưa.
“Còn phần ghi nhận công lao nữa,” tôi tiếp tục.
“Công lao gì?”
“Ý tôi là, nếu bạn muốn gieo một hạt giống thật mạnh ở đây - nếu bạn thực sự muốn bạn gái lắng nghe mình một cách nghiêm túc - thì còn một việc cuối cùng mà bạn phải làm. Đừng chỉ hỏi xin những lời gợi ý từ người khác; đừng chỉ cân nhắc chúng một cách cẩn thận; và đừng chỉ thực hiện những gợi ý tốt nhất mà bạn có.
Nếu bạn thực sự thử làm theo lời gợi ý của một ai đó và nó có tác dụng thì tôi muốn bạn bảo đảm rằng họ được ghi nhận công lao đối với lời gợi ý của họ - toàn bộ công lao.”
Vì bạn thấy đấy, tất cả chúng ta đều có một sự chống cự tự nhiên đối với toàn bộ quá trình này. Thứ nhất, mỗi người chúng ta có lý lẽ riêng của mình về việc chúng ta đang cư xử như thế nào trong cuộc đời - về những thứ chúng ta quyết định làm và những thứ chúng ta quyết định không làm. Nhiều khả năng là, chúng ta vốn đã cân nhắc rất nhiều lời gợi ý mà có thể những người khác cũng nghĩ sẽ nói cho chúng ta rồi, và chúng ta vốn đã quyết định rằng chúng sẽ không có tác dụng, vì lý do này hay lý do khác rồi.
Nhưng có nhiều ý kiến mà chúng ta lảng tránh chỉ vì chúng ta cảm thấy không muốn đưa nó vào trong công việc có liên quan, hoặc không muốn mất công nghĩ về chúng. Nếu chúng ta thực sự muốn mọi người cởi mở hơn với các ý tưởng của mình thì chúng ta phải thừa nhận với chính bản thân rằng một số lời gợi ý mà chúng ta nhận được từ người khác trong quá khứ đã có tác dụng khá tốt khi chúng ta thực sự làm theo chúng.
Cuối cùng, chúng ta hoàn toàn có thể xuất phát từ lòng tốt của mình mà thử thực hiện bước đầu tiên trong lời gợi ý của một người nào đó, hoặc nghĩ xem làm thế nào chúng ta có thể tích hợp nó vào một kế hoạch mà chúng ta đã có từ trước. Hãy bắt đầu tìm kiếm những cách để hợp tác với người khác, đặc biệt là những người làm việc cho bạn - những người mà bạn có nghĩa vụ phải quản lý theo một cách nào đó.
Và đừng ngại trao cho họ toàn bộ công lao đối với những ý tưởng đem lại hiệu quả. Đây là một hạt giống tuyệt vời giúp bạn có thể được sếp của mình - trong đó có cả bạn gái bạn - ghi nhận công lao đấy.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

CĂNG THẲNG


Câu hỏi 26


Tôi luôn gặp phải cùng một tình trạng này với gần như tất cả những ai mà tôi từng có quan hệ - một dạng kiểu như sự thối rữa tự nhiên, hay sự lão hóa của mối quan hệ. Ban đầu cả hai chúng tôi đều cảm thấy rất phấn khích, như thể cuối cùng chúng tôi cũng đã gặp được một nửa của mình. Nhưng sau đó, dần dần, chúng tôi bắt đầu nhìn ra một vài vấn dề ở người kia, và càng ngày chúng càng trở nên nghiêm trọng. Sau một thời gian, chúng tôi bắt đầu cãi nhau và cuối cùng, chúng tôi trở nên cực kỳ ghét nhau. Liệu trong nghiệp có cách nào để chấm dứt cái vòng thoái trào luẩn quẩn này không?

Lần đầu tiên tôi nhận được câu hỏi này không phải là từ người khác, mà đây là câu hỏi tôi tự hỏi chính bản thân mình, hết lần này đến lần khác, khi tôi chứng kiến cuộc hôn nhân của cha mẹ mình đổ vỡ, khi tôi thực hiện những nỗ lực đầu tiên trong một mối quan hệ, thời trung học và đại học. Dường như luôn tồn tại một sự lão hóa tự nhiên và không thể tránh khỏi trong các mối quan hệ, theo cùng một cách mà mọi thứ khác xung quanh chúng ta vẫn lão hóa: một cái cây, một chiếc xe mới, hay cơ thể con người.
Chẳng qua với các mối quan hệ thì có vẻ như quá trình này gây đau khổ hơn nhiều. Không chỉ là mối quan hệ trở nên già cỗi - không chỉ là mọi thứ trở nên nhạt nhòa, hay chúng ta không còn hứng thú với nhau nữa, mà cả bạn và tôi đều biết rằng, thông thường, chúng ta sẽ kết thúc trong sự thù ghét người mà chúng ta từng yêu thương, thù ghét hơn bất cứ thứ gì khác.
Cái vòng thoái trào luẩn quẩn này lúc nào cũng khiến tôi khó chịu tự sâu trong thâm tâm. Thực ra, nó chính là một trong những lý do mà tôi quyết định thế lời thề của một nhà sư: tôi đã trở thành một trong những người thành tâm tin rằng số phận của tất cả các mối quan hệ là trở nên xấu đi, rằng một mối quan hệ mà lúc nào cũng ngọt ngào thì chỉ có ở trong phim. Và một phần trong tôi nghĩ rằng - tôi nghĩ là một phần trong bạn cũng sẽ cảm thấy tương tự - mình có một vấn đề nào đó, tận sâu bên trong có thể do mình không có khả năng giữ gìn một mối quan hệ.
Nhưng một khi bạn thực sự hiểu được các Nguyên tắc Năng đoạn Kim cương thì bạn có thể gạt bỏ toàn bộ những suy nghĩ rác rưởi, vớ vẩn đó đi. Việc các mối quan hệ trở nên xấu đi không phải là không thể tránh khỏi và bạn không phải là người xấu. Bạn không phải là người khiến mối quan hệ trở nên xấu đi, mà đó chính là các hạt giống. Khi bị bỏ quên, không chăm bón thì hạt giống của bất kỳ mối quan hệ nào cũng sẽ trở nên già cỗi và khi đó bản thân mối quan hệ sẽ trở nên già cỗi, theo cùng một cách giống như cây cối hay con người.
Một thứ chết đi là vì nó được sinh ra
Những quyển sách cổ Tây Tạng diễn giải điều này theo một cách rất chắc nịch: Một thứ chết đi là vì nó được sinh ra. Bạn có thể lấy một đứa bé sơ sinh ra khỏi tử cung, để nó vào trong một chiếc két sắt ngân hàng khổng lồ nằm dưới lòng đất, khóa lại, rồi suốt cả cuộc đời đứa bé, bạn cho nó ăn toàn rau hữu cơ và vi-ta-min, nhưng đứa bé sẽ vẫn già đi, sẽ vẫn lão hóa, từ ngày này qua ngày khác; và đứa bé sẽ vẫn chết đi. Đứa bé chết đi đơn giản là vì nó được sinh ra.
Nhưng có một cách để thoát ra khỏi tất cả những điều này. Cách đó có tên là tái đầu tư hạt giống. Sau đây là một ví dụ ngoài đời thực.
Đến lúc này thì chúng ta đã biết một phương pháp rất thành công để gieo hạt giống cho một mối quan hệ. Bởi điều chúng ta muốn là sự bầu bạn - không còn cô đơn nữa - nên chúng ta cần phải trao cho người khác sự bầu bạn trước. Chúng ta đã thấy hiệu quả của phương pháp này ở câu hỏi 2: Ann đã đến thăm một cụ già để gieo các hạt giống cho một mối quan hệ mới, và đã tạo ra được người chồng tương lai của mình. Chúng ta chia tay cô ở Manhattan, tại đám cưới của cô ấy.
Nhưng vẫn còn nữa.
Tôi đi về phía Ann lúc đó đang đứng ở quầy lễ tân; chúng tôi đang ở trong phòng khách của bố mẹ cô và mọi người đang ăn điểm tâm sau khi vừa tham dự buổi lễ.
“Này Ann,” tôi vừa nói vừa nhìn vào ly cốc-tai pha với nước hoa quả và rau của mình, “Việc thăm cụ già, bà Taylor ấy, nó thật sự có tác dụng phải không?”
“Ổ, tác dụng tốt lắm, Geshe La,” cô thốt lên. “Tôi biết ơn ông lắm.”
“À,” tôi trả lời theo đúng chuẩn mực, “chúng ta hãy cùng cám ơn những vị thầy trong tông phái vì đã lưu truyền trí tuệ này từ đời này qua đời khác trong suốt mấy ngàn năm qua.”
Ann gật đầu mãn nguyện rồi nhìn về phía những vị khách. Đây chính là lúc để tôi có thể, ngay từ đầu, bảo đảm rằng, một hai năm sau, cuộc hôn nhân này sẽ không bắt đầu phai nhạt.
“Vậy,” tôi nói bâng quơ, “bà Taylor dạo này thế nào?”
Ann im lặng trong một thoáng, trông có vẻ hơi có lỗi. “À, Geshe La, ông biết đấy - do phải tổ chức đám cưới cùng nhiều việc khác nữa - nên đã lâu rồi tôi không có cơ hội đến thăm bà ấy. Hơn nữa...”
“Hơn nữa sao?” Tôi hỏi.
“Á,” cô rụt rè, “ông biết đấy... ý tôi là, cuối cùng thì nó đã có tác dụng rồi; và giờ tôi có John rồi.”
Tôi nghe những lời cô ấy đang nói và tôi biết sắp tới sẽ là gì.
Giờ tôi có John rồi; tôi có người để chia sẻ rồi, có người để bầu bạn rồi. Vĩ vậy tôi không có thời gian, và không có nhu cầu phải thăm cụ già nhiều như trước nữa.
“Sai lầm,” tôi nói gọn lỏn. “Việc bạn dành thời gian bầu bạn với bà Taylor là đã gieo các hạt giống để tạo ra John, đúng. Nhưng cứ mỗi giờ bạn ở bên John là bạn đang sử dụng mất một vài hạt giống đó. Thời gian bạn ở với bà Taylor là thứ nạp đẩy tấm thẻ ghi nợ để bạn tiêu dùng cho mối quan hệ của mình. Giờ bạn đang sử dụng tấm thẻ đó, các hạt giống đã chín và chúng giúp bạn nhìn thấy John đứng bên cạnh mình.
Nếu bạn cứ để mặc mọi thứ diễn ra như vậy thì những hạt giống đó sẽ phai tàn dần, từng hạt một. Rồi ngày đó sẽ đến, ngày mà John quên hôn chào buổi sáng, ngày mà anh ấy không thể về nhà kịp giờ ăn tối - ngày mà hai bạn cãi vã lần đầu tiên, và ngày mà hai bạn cãi vã lần cuối cùng. Chúng ta không muốn điều đó xảy ra đâu Ann.”
Lúc này thì tôi đã có được sự chú ý của cô ấy. Cô nhìn tôi, mặt lộ rõ vẻ lo lắng thực sự. “Ông đang nói là nó sẽ phai tàn dần sao? Nó phải phai tàn dần sao?”
“Phai tàn dần, đúng,” tôi trả lời. “Nhưng không nhất định sẽ đến, chuyện đó sẽ không xảy ra, nếu bạn tái đầu tư hạt giống.”
“Tái đầu tư?” Ann hỏi.
“Phải,” tôi trả lời, và tôi bắt đầu nói nhanh hơn một chút, phấn khích hơn một chút. Vì bạn biết đây, tôi đã phải mất rất nhiều thời gian mới nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề này, mà nó thì lại quá quan trọng đối với tất cả chúng ta. “Chúng ta hãy lấy một ví dụ khác. Bạn đang tìm kiếm sự bảo đảm về tài chính trong cuộc đời, thế nên bạn phải gieo các hạt giống. Bạn đầu tư thời gian để giúp người khác có được sự bảo đảm của họ. Và rồi sự thịnh vượng đến với bạn; bạn không thể ngăn cản nó dù bạn có muốn làm thế đi nữa.
Nhưng bạn phải hiểu rằng, các hạt giống ấy, chúng sẽ phai tàn; và sớm hay muộn thì mọi công việc, mọi công ty mới thành lập, mọi sự nghiệp đang thăng hoa đều sẽ trở về với đất. Trừ phi...”
“... trừ phi bạn tái đầu tư hạt giống.” Ann nói, và từ khuôn mặt của cô, tôi có thể nói rằng cô đã hiểu. “Hãy dành ra một phần trong số tiền mà quay trở lại với mình, để nó sang một bên, sử dụng nó để giúp những người mới đạt được sự bảo đảm của họ. Hãy tạo ra một vòng đi lên - những hạt giống mới thay thế những hạt giống cũ khi những hạt giống cũ phai tàn.”
“Chính xác,” tôi nói. “Và đó là cách chúng ta sẽ dùng để giữ mối quan hệ của bạn và John không bị già cỗi, không bị phai nhạt. Bạn cần sử dụng các hạt giống của bạn để tạo ra các hạt giống mới...” Tôi ngừng lại để cô có thể nắm được ý tôi muốn nói.
Ann suy nghĩ một lúc. “Được rồi,” cô nói. “Tôi hiểu rồi. Bằng việc bầu bạn với bà Taylor, tôi đã tạo ra những hạt giống cho John. Giờ tôi và John cần làm việc - lần này là làm cùng nhau - để giúp những hạt giống đó tiếp tục tồn tại. Chúng tôi cần gieo một vài hạt giống mới, và chúng tôi phải liên tục gieo nếu chúng tôi không muốn nhìn thấy tình yêu này bị phai nhạt.”
Tôi đợi cho đến khi cô nghĩ thông. Và tôi không cần đợi lâu.
“Tôi phải tiếp tục đến thăm bà Taylor... trong suốt phần đời còn lại “ cô thì thầm. Tôi gật đầu.
“Và John phải đi vời tôi.”
Cô nói đúng.
Hãy tái đầu tư các hạt giống
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 27


Tình huống như sau: Khi chúng tôi đang đứng xếp hàng tại cửa hàng thực phẩm, vợ tôi dã nói một câu bất lịch sự về người phụ nữ ở quầy thanh toán. Người phụ nữ này liền nhìn chằm chằm vào cả hai chúng tôi. Tôi không thể xin lỗi vì nếu tôi làm thế, vợ tôi sẽ nổi giận với tôi. Nhưng nếu tôi không nói gì thì tôi sẽ bị xếp chung thành người xấu cùng với vợ mình, điều mà tôi không hề muốn chút nào. Chuyện này xảy ra hết lần này đến lần khác, từ ngày này qua ngày khác, và càng ngày tôi càng cảm thấy như mình đang ở trong một nhà tù nhỏ vậy - kiểu như tôi không còn có bất kỳ tiếng nói nào trong cuộc đời mình nữa. Làm thế nào tôi có thể gieo các hạt giống để cảm thấy như mình lại được là chính mình?

Tôi nhìn người bạn đang ngồi đối diện mình trong một quán cà phê, Anthony. Tôi cảm thấy đồng cảm với ông; tôi đã từng trải qua rồi. Thực ra, tôi nghĩ mình đã từng trải qua gần như mọi tình huống rồi và đó là lý do tại sao tôi viết nên cuốn sách này.
“Anthony này,” tôi mở đầu, “hãy nói cho tôi biết ý nghĩa của từ phản trực giác”
“Á,” ông nói, “có một vấn đề nào đó, một người gợi ý cho ông cách giải quyết vấn đề và nó trái ngược hoàn toàn với điều ông nghĩ.”
“Chính xác,” tôi nói. “Về cơ bản, bạn đang cảm giác rằng - tôi biết cảm giác đó là như thế nào - vợ bạn đã lấy đi tất cả sự độc lập của bạn, tất cả sự tồn tại của bạn với tư cách là một con người riêng biệt. Dù bạn đi đâu, bạn cũng bị xếp chung vào với cô ấy, với những gì cô ấy đang làm, cả tốt lẫn xấu. Bạn có cảm giác gần như bạn không còn là chính mình nữa.”
“Chính xác,” ông nói nhỏ nhẹ, nhìn tôi đầy cảm kích, cái nhìn của một người cuối cùng đã gặp được người hiểu vấn đề của mình.
“Và bạn cũng không cần phải là người chỉ huy,” tôi nói tiếp. “Bạn hài lòng với việc là một phần trong một cặp đôi, bạn hài lòng với việc làm việc cùng nhau. Nhưng bạn muốn làm việc cùng nhau theo một cách mà bạn cũng được thừa nhận như một cá nhân, được thừa nhận là chính mình, một người cũng có hy vọng và nhu cầu riêng.”
“Ông hiểu vấn đề rồi đấy,” ông nói một cách đầy biết ơn. Ông ngả người về phía tôi để xem chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.
“Được rồi,” tôi thở ra. “Đến phần phản trực giác rồi. Để trở lại là chính mình, để được trao thêm quyền, bạn sẽ phải từ bỏ một phần quyền mà bạn đang có. Tôi nghĩ rằng...” Rồi bỗng nhiên, một thứ gì đó lóe lên trong trí óc tôi - một khoảnh khắc trong một buổi nói chuyện ở phía Nam Trung Quốc.
“Nghe này, Anthony, năm ngoái tôi đã ở Quảng Châu đấy.”
“Ừ,” ông ấy nói, rõ ràng là đang băn khoăn không biết liệu Quảng Châu có phải là tên một nhà hàng mới ở phía Tây Chicago hay không.
“Đó là một thành phố, ở Trung Quốc... ngay phía bên kia của Hồng Kông. Những người có tiền ở Hồng Kông thành lập các công ty sản xuất phần lớn hàng hóa trên khắp thế giới và các nhà máy mà họ sản xuất các hàng hóa này, bạn biết đấy, chúng ở khắp Quảng Châu vì mọi thứ ở đó đều rẻ. Bạn có thể nhảy lên tàu điện ngẩm ở trung tâm Hồng Kông và đi thẳng đến Quảng Châu để kiểm tra nhà máy của mình trong vòng một giờ đồng hồ.”
“Ừ,” ông lặp lại, có vẻ đã bớt mù mờ hơn.
“Chúng ta đã tổ chức một buổi hội thảo kinh doanh lớn ở Quảng Châu với rất đông người tham dự. Họ đều là những người chủ của các doanh nghiệp lớn và tôi đã giải thích tại sao - nếu họ muốn kiếm thêm tiền - thì họ phải giúp người khác kiếm tiền. Việc này diễn ra trong khoảng hai ngày, và khi mọi người bắt đầu hiểu nó, bắt đầu phấn khích, thì một người phụ nữ giơ tay lên để hỏi một câu hỏi.”
Anthony: “Ừ.”
“’Geshe Michael,’ cô nói, ‘tôi không đến đây để học cách cho tiền. Tôi đến đây để học cách kiếm tiến.’” Anthony và tôi cùng cười thầm.
Nhưng bản năng cũ của bạn là sai
“Và đó chính là phản trực giác,” tôi nói tiếp. “Nếu bạn muốn thứ gì đó đến với bạn, thì trước tiên, bạn phải cho người khác thứ đó trước - kể cả khi bạn không có nhiều thứ đó để bắt đầu... đặc biệt là khi bạn không có nhiều thứ đó để bắt đầu.
Vậy thì trong trường hợp của bạn, bạn cần trao quyền cho người khác: cho họ một cơ hội để chứng minh bản thân, cho họ một cơ hội để là chính mình. Đến lúc đó, vợ bạn sẽ để bạn là chính mình.
Nghe này, cuộc sống ở công sở của bạn rất căng thẳng - tôi biết, vì lúc nào bạn cũng nói về nó. Có quá nhiều việc phải làm, ngày nào bạn cũng phải giải quyết khoảng 300 cái thư, cùng một chồng sổ sách tài chính cần kiểm tra. Tôi cũng biết rằng bạn có những người rất tuyệt vời làm việc cho mình, và một vài người trong số họ thực sự đang khá buồn chán khi ngày nào cũng phải làm đi làm lại những công việc lặt vặt giống nhau.
Vậy thì hãy đảo ngược lại: cho họ một thử thách và gỡ bỏ một phần gánh nặng công việc ra khỏi vai mình. Hãy tạo ra những khu vực trách nhiệm nhỏ mà nhân viên của bạn có thể trở thành người chủ của khu vực đó: một người trả lời tất cả những bức thư hỏi về sản phẩm được gửi đến bạn; hai người kiểm tra sổ sách tài chính cho bạn và họ làm việc độc lập với nhau để bạn xem liệu những lỗi sai ở các con số mà họ tìm ra có giống nhau hay không.”
Anthony hắng giọng. “Có hai vấn đề. Thứ nhất, lý do mà những bức thư cùng các báo cáo tài chính đó được gửi đến chỗ tôi là bởi tôi là người duy nhất có thể thực sự xử lý được chúng một cách ổn thỏa.”
Tôi cười. “Này Anthony, ông bạn già của tôi ơi, đây là trường hợp mà tôi gọi là Hội chứng Nhà quản lý Trẻ con: trong công việc mà tôi làm thì chẳng có ai giỏi như tôi cả; họ sẽ chỉ làm loạn lên mà thôi và sau đó tôi sẽ phải sửa lại.
Nghe này, không ai là không thể thay thế. Mọi thứ bạn làm đều có thể chuyển cho người khác làm; nếu hôm nay bạn rời công ty thì chỉ trong một tuần thôi là sẽ có người khác ngồi vào ghế của bạn, đọc những bức thư đó và kiểm tra những báo cáo đó. Và nhiều khả năng là họ sẽ làm khá tốt đấy.”
Anthony nhăn nhó. “Ừ, nhưng thực ra... đó chính là vấn đề thứ hai.”
“Thế là sao?”
“À thì, nếu tôi để những người khác ở công ty được thực sự chịu trách nhiệm cho một phần việc mà tôi làm, thì chẳng mấy chốc mà ban giám đốc sẽ nhận ra rằng họ không thực sự cần tôi.
Tôi cười. Lại một phiên bản khác của Hội chứng Người quản lý Trẻ con.
“Nghe đây, Anthony. Giả sử bạn là người sở hữu công ty và bạn có một người ở vị trí quản lý mà rõ ràng luôn làm những điều tốt nhất cho công ty, chẳng hạn như ông ta đào tạo người khác để họ có thể làm được việc, nhờ đó mà công ty có chiều sâu hơn và nhiều tài năng hơn, kiếm được nhiều tiền hơn. Và rồi đột nhiên có một vị trí cấp cao bị bỏ trống. Bạn nghĩ bạn sẽ trao nó cho ai? Ai đã có sẵn ở xung quanh mình những người đủ mạnh mẽ để có thể bước một bước lên một tầm lớn hơn?”
Anthony nhìn ra ngoài, về phía đường chân trời vàng óng. “Tôi,” ông mỉm cười.
“Phải,” tôi nói. “Vậy hãy trao quyền cho mọi người xung quanh bạn - ở chỗ làm và cả ở trong gia đình nữa. Hãy cho họ một cơ hội để họ là chính mình. Và rồi...”
“Và rồi...” ông nói, đứng dậy khỏi bàn, “có thể tôi sẽ không còn mắc kẹt dưới cái bóng của vợ mình, trong hàng người đang xếp hàng trước quầy thanh toán ở cửa hàng thực phẩm nữa.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Luận Về Tình Yêu (Karma Of Love) - Geshe Michael Roach

Postby bevanng » 22 Apr 2018

Câu hỏi 28


Vợ tôi yêu cầu tôi lúc nào cũng phải ở gần nhà và gần cô ấy. Tôi không được nói chuyện nhiều với người khác vì điều đó làm cô ấy cảm thấy không an tâm. Làm thế nào tôi có thể thay đổi cái nghiệp này? Tôi cảm thấy như mình đang bị nhốt trong một cái hộp trong chính ngôi nhà của mình.

Có rất nhiều vết thương là do chúng ta tự gây ra cho chúng ta. Tôi đang ở trong một cửa hàng pizza, cố gắng nói chuyện với bạn của tôi, Charles, về vấn đề cái hộp mà cậu ấy đang gặp phải. Tôi gần như không nhận được sự chú ý của cậu ấy. Cậu ấy lúc nào cũng chúi mũi vào cái điện thoại, liên tục tìm kiếm các trang mạng nhưng thật lạ là lại chẳng thể tìm được cái gì có thể thỏa mãn mình được quá vài phút. Tôi chộp lấy tay cậu.
“Charlie, nghe tôi nói này. Bạn có thể thoát ra khỏi tình trạng đó - bạn không nhất thiết phải chịu cảnh không hạnh phúc từ ngày này qua ngày khác.” Tay kia, tôi để điện thoại của cậu ấy xuống dưới bàn. “Bạn biết về hạt giống rồi, đúng không?” Cậu gật đầu. Cậu đã đến tham dự các buổi nói chuyện của tôi.
“Hiện tại, gần như 100% thời gian chúng ta đều cần gieo các hạt giống tinh thần với người khác,” tôi bắt đầu. Chúng ta đã biết điều này từ câu hỏi 16. Ở câu hỏi đó, chúng ta đã so sánh nghiệp với tiếng vang và với quả bóng rổ: bạn cần một bức tường, bạn cần một sàn nhà, để phản lại nó. “Hãy coi những người xung quanh bạn là đất, một mảnh đất màu mỡ để bạn gieo các hạt giống của mình. Những người Tây Tạng nói rằng bạn không thể gieo một hạt giống vào trong không khí được; nó phải được gieo vào đất.”
Charlie gật đầu, tuy nhiên, tôi dám cá rằng trong suốt cuộc đời mình, cậu ấy chưa từng một lần gieo hạt giống vào đất.
“Nhưng cũng có các ngoại lệ,” tôi nói tiếp.
“Ngoại lệ gì?”
“Những quyển sách cổ khẳng định rằng cơ thể và tâm trí bạn giống như một ngôi đền - một ngôi đền thiêng liêng, một phương tiện cho phép bạn du hành đến đỉnh cao nhất của tâm hồn con người. Nếu không có một cơ thể khỏe mạnh, nếu không có một tâm trí tuệ mẫn, chúng ta không thể đi khắp thế giới, chúng ta không thể làm những việc mà chúng ta cần phải làm để được giác ngộ, để trở thành một con người thực sự tốt.”
“Và?”
“Và nếu chúng ta làm tổn thương cơ thể và tâm trí đó - đặc biệt là nếu chúng ta cố tình làm tổn thương chúng - thì chính là chúng ta đang làm tổn thương những người khác: những người mà có thể đang được một người tốt giúp đỡ.
“Và?”
“Và bạn thấy đấy, bạn có thể gieo một hạt giống vào tâm trí mình bằng cách làm tổn thương tâm trí mình. Tôi nghĩ đó chính là mấu chốt của vấn đề mà bạn đang có với vợ bạn, cái cảm giác rằng bạn đang bị nhốt trong một cái hộp.”
“Làm sao mà tôi lại đang làm tổn thương tâm trí mình được?”
Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại của cậu. Không hiểu bằng cách nào mà nó đã tìm được đường trở lại trên bàn, ngay bên cạnh mấy miếng vỏ bánh còn sót lại. Cứ như thể chiếc điện thoại cũng có tâm trí của riêng nó vậy. Nhưng giải quyết nhẹ nhàng thì lúc nào cũng tốt hơn.
“Nghe này,” tôi nói. “Bạn cũng đã từng ít nhiều được dạy thiền rồi đúng không?”
Charlie gật đầu. Trong các buổi hội thảo kinh doanh, chúng tôi có dành một phần để dạy các giám đốc cách phát triển những năng lực tập trung sâu hơn. Chúng tôi sử dụng một biểu đồ thiền có từ thời xưa trong đó có về hình con khỉ và con voi.
“Thế con khỉ tượng trưng cho cái gì?”
“Con khỉ tượng trưng cho tâm trí của bạn khi nó bị xao lãng quá mức. Khi có quá nhiều thứ lôi kéo sự chú ý của bạn mà bạn thì lại đang cố gắng tập trung.”
“Ví dụ?”
Charlie nhìn xuống bàn, ở đó có chiếc điện thoại đang nằm cạnh một miếng pizza mềm và dính. Cậu cầm nó lên một cách thích thú và lau đi chỗ dính tương cà chua.
“Ví dụ như khi bạn đang cố gắng tập trung nhắn tin cho sếp thì bạn của bạn lại đưa một miếng pizza ra trước mũi bạn,” cậu mỉm cười với tôi. “Thế là bạn học được rằng phải bỏ qua tất cả mọi thứ khác và tìm mọi cách quay trở lại với tin nhắn mà mình đang viết dở.” Cậu chứng minh luôn, bằng cách bò ra bàn và đè lên để che chiếc điện thoại của mình.
Tôi gật đầu. “Đúng vậy. Giờ thì có một vùng tập trung tốt mà bạn có thể đạt tới, và một vùng không tốt lắm. Vùng tốt thì đem lại cảm giác tươi sáng và hạnh phúc - ví dụ như khi bạn đang xem một bộ phim rất hay hoặc đang nghe bài hát mà bạn ưa thích.
Nhưng nếu bạn cố gắng quá mức,” tôi dừng lại và dí ngón tay vào nếp nhăn nằm giữa hai lông mày của cậu, “thì bạn sẽ rơi do một vùng tập trung không được tốt lắm. Không phải là bạn sẽ bị đẩy ra khỏi vùng tập trung của mình - bạn vẫn ở đó, đang nhìn vào chiếc điện thoại chứ không phải vào miếng bánh pizza - nhưng bạn phải căng sức ra để ở đó, đến mức mà tâm trí của bạn bị mệt mỏi.
Và khi tâm trí của bạn bị mệt mỏi, nó rơi vào một thứ kiểu như một cái hộp nhỏ, và ở yên trong đó, sống dở chết dở. Bạn có thể nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, bạn có thể lướt qua hai mươi trang mạng khác nhau nhưng vẫn không thực sự thu nhặt được bất kỷ điều gì cả.
Và trạng thái tập trung nông cạn và mơ hồ này làm hại tâm trí bạn vì nó khiến bạn quen với việc không tập trung sâu, và không thật sự tận hưởng hiện tại mà bạn đang ở trong đó, dù cho bạn vẫn nhìn vào màn hình.”
“Thế thì nó có liên quan gì đến vợ tôi?” Charlie nói.
“Được rồi,” tôi nói. “Vậy là bạn đang nhồi nhét tâm trí mình vào trong chiếc hộp nhỏ này, tập trung quá mức và khiến tâm trí trở nên mệt mỏi cũng như không được truyền cảm hứng trong suốt quá trình. Không phải là bạn đang gieo các hạt giống bằng cách làm hại người khác; thay vào đó, bạn đang làm hại chính mình, và mấu chốt là bạn gieo các hạt giống xấu, tất cả theo cùng một cách.
Và rồi vợ bạn...” Tôi dừng lại để cậu ấy nói tiếp.
“Và rồi vợ tôi đặt tôi vào trong một cái hộp và nhốt tôi ở trong đó,” Charlie nói. Cậu gật đầu và tôi có thể thấy rằng cậu đang nhìn chiếc điện thoại theo một cách hơi khác, như thể nó không còn là người bạn giống như cậu từng nghĩ nữa.
“Thế giờ phải làm gì?” Cậu nhìn lên và nói.
“Bạn cần phải gieo các hạt giống đối nghịch,” tôi trả lời. “Bạn cần phải cho tâm trí mình có chút không gian; hãy làm cho nó rộng rãi hơn, thoáng đãng hơn.
Có một thời gian tôi từng làm phiên dịch cho bác sĩ của Đạt-lai Lạt-ma,” tôi nói tiếp. “Một hôm, ông ấy đã cho một người đơn thuốc tuyệt diệu nhất. Người đó cũng có vấn đề giống như bạn, dành quá nhiều thời gian ở một nơi quá chật hẹp. Người đó đang chờ đợi vị bác sĩ cho họ một loại thuốc, nhưng ông chỉ lật giở quyển y thư cổ, được khắc vào gỗ và in lên giấy Tây Tạng, cho đến một trang nhất định nào đó.
Rồi ông nói, ‘Loại thuốc mà tôi muốn bạn uống là mỗi tối, hãy đi ra ngoài và nhìn lên bầu trời. Hãy xem bầu trời rộng lớn đến mức nào, hãy xem có bao nhiêu ngôi sao đang ở trên đó. Hãy đứng yên trong 5 phút và chỉ nghĩ xem có bao nhiêu ngôi sao, có bao nhiêu thế giới khác đang ở ngoài kia, trong vũ trụ bao la, đừng nghĩ về bất cứ điều gì khác.’ Charlie, tôi nghĩ bạn có thể thử làm theo xem.”
Cuối cùng, mọi việc thành ra là Charlie cần thêm một chút động lực, thay vì chỉ đơn giản là nhìn lên bầu trời. Chúng tôi tìm được cho cậu một chiếc kính viễn vọng nhỏ, khá đẹp, không quá đắt, cùng một tấm bản đồ các chòm sao có thể phát sáng trong bóng tối. Cậu rèn được thói quen tối nào cũng ra ngoài và không làm gì khác ngoài việc đắm chìm vào sự bao la của bầu trời đêm. Còn vợ cậu thì đã thay đổi hoàn toàn; giữa hai người giờ là một sự cân bằng tuyệt hảo, họ vô cùng hạnh phúc khi có người kia ở bên, nhưng đồng thời vẫn có thể tự đi ra ngoài, tận hưởng những khoảng thời gian thân mật cùng gia đình và bạn bè riêng của mình.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 33 guests