Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 23 Aug 2019

Lửa Thử Vàng

Đó là những ngày mà bạn cảm thấy mình kiệt sức và tuyệt vọng. Mọi thứ dường như đang vượt quá sức chịu đựng của bạn. Bạn chỉ thấy mưa xối xả, sương mù và mất phương hướng. Những ngày dường như những cố gắng của bản thân là vô ích. Cuộc sống dường đầy ắp đớn đau… bạn hãy nhớ rằng “điều gì không thể giết chết chúng ta sẽ làm chúng ta mạnh mẽ hơn” – Friedrich Nietzsche.

Friedrich Nietzsche là nhà văn, nhà triết học người Phổ – người được xem là có ảnh hưởng lớn trong triết học hiện đại nửa sau thế kỷ XX. Friedrich đã trải qua những bất hạnh lớn suốt thời thơ ấu với cái chết của cha và em trai, căn bệnh nan y đã hành hạ suốt thời thơ ấu cho đến khi ông qua đời. Ông cũng trải qua những cuộc chiến tranh tàn khốc và trong suốt cuộc đời mình, nhà triết học bất hạnh đã nhiều lần định tự vẫn.
Bạn biết không, câu chuyện về cuộc sống là câu chuyện về chiếc cốc sứ tuyệt đẹp – câu chuyện nổi tiếng về thử thách và lòng dũng cảm. Hãy nghe câu chuyện của Friedrich Nietzsche:
“Tôi không là một cốc sứ mà chỉ là một cục đất sét nhỏ. Người thợ làm ra tôi đã nhào nặn, lăn, đập vào tôi. Lần đầu tiên cảm thấy những đau đớn trong đời, tôi hét lên “Đừng, đừng đập tôi nữa, hãy nhẹ nhàng hơn với tôi”. Nhưng ông chỉ cười và nhẹ nhàng nói: “Chưa đủ đâu!”.
Sau đấy, tôi được đặt trên một bánh xe quay và tôi quay cuồng trong đó, tôi cảm thấy mình hoàn toàn mất phương hướng. “Dừng lại! Làm ơn dừng lại”, tôi gào lên. Nhưng ông chỉ lặng lẽ làm và bảo: “Chưa đâu!”.
Rồi ông đưa tôi vào lò nướng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bị đốt cháy trong nỗi đau đớn đến như vậy. Tôi tuyệt vọng và gào thét: “Giúp tôi với, làm ơn giúp tôi ra khỏi đây”. Nhưng người thợ nhìn tôi và vẫn… lắc đầu.
Khi tôi nghĩ mình không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa, cánh cửa bỗng mở ra. Ông cẩn thận đưa tôi ra và đặt trên kệ, bắt đầu làm mát cho tôi. Tôi cảm thấy mọi thứ dường như đã tốt lên và tôi nghĩ rằng mình đã qua những đớn đau. Nhưng người thợ lại nhìn tôi, lắc đầu và nói: “Chưa!”.
Sau đó, đột nhiên ông đưa tôi trở lại vào lò nướng. Không giống như lần đầu tiên. Vì đã trải qua những phút trong chiếc lò nướng đó và tôi biết mình sẽ chết ngạt. Tôi sợ hãi. Tôi cầu xin. Tôi khóc. Tôi đã sẵn sàng từ bỏ, muốn buông xuôi và bỏ cuộc. Nhưng người thợ vẫn lạnh lùng thả tôi vào lò. Tôi muốn chết ngay để thoát khỏi tất cả những đớn đau đang thiêu đốt từng tế bào của mình. Nhưng ngay khi tôi tuyệt vọng nhất thì cánh cửa lại mở ra.
Một lần nữa tôi, được đặt trên kệ, được làm lạnh, chờ đợi và… chờ đợi, tự hỏi “Cuộc sống sẽ thế nào với mình tiếp theo?”. Một giờ sau, người thợ đưa cho tôi một tấm gương và nói: “Bây giờ hãy nhìn vào chính mình”. Tôi ngỡ ngàng đến lặng câm “Đó không phải tôi, không thể là tôi và không còn là tôi nữa – cục đất sét. Một hình ảnh hoàn toàn khác, một hình ảnh đẹp, hoàn hảo và nhiều màu sắc.
Người thợ điềm tĩnh nói: “Khi tôi nhào nặn bạn, tôi biết điều đó làm tổn thương nhưng tôi phải để bạn lại một mình, bạn phải khô cạn. Khi tôi đặt bạn lên guồng quay, tôi biết nó làm bạn hoàn toàn mất phương hướng, nhưng nếu tôi dừng lại quá sớm, bạn sẽ sụp đổ. Tôi biết ở trong lò, bạn thấy đau đớn đến từng tế bào nhưng nếu không có những đau đớn đó, bạn sẽ không bao giờ cứng cỏi và không có bất kỳ sắc màu nào của cuộc sống. Vì thế, hãy dũng cảm đón nhận tất cả những thử thách đến với bạn, bởi điều gì không thể giết chết chúng ta, sẽ làm chúng ta mạnh mẽ và hoàn hảo hơn.

Theo Life Lessons
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 24 Aug 2019

Câu chuyện mùa đông

Trên phố, một bà cụ đi chân đất đang nặng nhọc lê từng bước trên tuyết, đến trạm chờ xe buýt.
Một cô gái đang chờ xe, cô nhìn bà cụ từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu và im lặng.
Một phụ nữ tay dắt 2 đứa trẻ, bà chẳng để ý đến bà cụ vì mãi lo cho những đứa con.
Một viên chức tay ôm chồng sách, đang mải mê suy tư nên cũng chẳng thấy gì.
Một quý ông lịch lãm đứng nép sát vào trạm chờ xe buýt, dĩ nhiên bà cụ ấy già rồi không làm hại được ai, nhưng biết đâu bà ấy mang một bệnh truyền nhiễm nào đó thì sao.
Xe buýt đến, bà cụ lên xe và ngồi sau lưng bác tài xế, người đàn ông lịch lãm và cô gái chạy ngay xuống băng ghế cuối, cô gái vẫn không quên ngoái lại nhìn bà cụ, đứa trẻ con người phụ nữ chợt quay sang nói với mẹ nó.
– Mẹ ơi! bà ấy đi chân đất, mẹ bảo đi chân đất là không ngoan mà, phải không mẹ?
– Andrew, không được chỉ vào người khác. Bà mẹ nhắc con rồi quay ra nhìn cửa sổ.
– Đấy chúng ta phải học tiết kiệm, nếu như lúc trẻ bà ấy biết tiết kiệm thì đâu đến nỗi nghèo thế này, một chàng thanh niên lên tiếng.
– Bà ấy hẳn phải có con chứ, họ không thấy xấu hổ sao ấy nhỉ, người phụ nữ mặc áo choàng lông thì thào và cô cảm thấy mình là 1 người tốt vì đã lo cho mẹ mình chu đáo.
Một quý ông có vẻ là doanh nhân thành đạt rút ví ra và dúi vào tay bà cụ 10 đôla.
– Này bà, tôi biếu bà và nhớ mua 1 đôi giày đấy nhé. Nói xong ông hãnh diện đi về chỗ ngồi.
Xe buýt dừng lại, vài hành khách lên xe, trong số ấy có 1 cậu thanh niên chừng 17 tuổi, cậu khoác cái áo to, cả cái balô đeo trên lưng cũng to, và đang nghe headphone. Cậu bé tiến đến và xuống ghế cạnh bà cụ.
Chợt cậu nhìn xuống chân bà cụ và thấy lạnh toát, rồi lại nhìn vào chân mình, đôi chân của cậu đang xỏ trong 1 đôi giày cổ lông dành đi tuyết, nó mới tinh và ấm áp, đôi giày ấy là niềm tự hào của cậu trước đám bạn, cậu bé đã dành dụm rất lâu để có nó, rồi cậu tháo headphone ra và ngồi ngay xuống sàn xe, ngay bên cạnh bà cụ.
– Bà ơi cháu có giày nè.
Cậu tháo từng chiếc giày ra, tháo luôn cả vớ, nhẹ nhàng nâng bàn chân cong queo, lạnh cóng của bà cụ lên và xỏ váo từng chiếc giày ấm áp.
Bà cụ sững người, chỉ thoáng mỉm cười và nói được lời cảm ơn lý nhí.
Xe buýt dừng, cậu bé mỉm cười chào bà cụ và bước xuống xe, đi chân đất trên tuyết.
Cả xe chồm đầu ra ngoài nhìn theo cậu bé, im lặng vài giây, chiếc xe bắt đầu huyên náo.
… Cậu ấy từ đâu đến thế nhỉ?…
… Chắc là 1 thiên thần …
… Hay là con trai của Chúa?…
Không phải đâu mẹ ạ, con đã nhìn kỹ rồi, anh ấy cũng là 1 người bình thường thôi. Cậu bé lúc nãy cất tiếng.
Và đúng là việc làm ấy chỉ cần 1 người bình thường thôi, một người thật sự bình thường.

Nguồn: My.opera.com
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Thuvang, Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 24 Aug 2019

Bông hồng đêm giáng sinh

Tuyết đang rơi. Bobby đang ngồi ở khoảng sân sau nhà, nó thấy lạnh hơn. Bobby không mang giày ống cao. Nó không thích, mà nó cũng chẳng có đôi nào. Chiếc áo khoác mỏng tang không đủ giữ ấm cho Bobby. Nó lạnh lắm.
Tuyết vẫn không ngừng rơi. Hơn một giờ trôi qua, nó nghĩ mãi chưa ra món quà Giáng sinh tặng mẹ. “Ôi, thật là chán. Giờ đây nếu có nghĩ ra mua gì thì mình cũng đâu có tiền mà mua.” Nó lắc đầu, mặt buồn rười rượi.
Đã ba năm kể từ khi bố nó qua đời. Ba năm qua, cả nhà năm miệng ăn đánh vật từng ngày với cuộc sống. Không phải vì mẹ nó không quan tâm, mà chỉ vì không biết bao nhiêu mới đủ. Mẹ làm cả ca đêm ở bệnh viện, nhưng đồng lương nhỏ bé cũng chỉ đủ chống chọi qua ngày.
Càng thiếu tiền và những thứ khác, cả nhà càng thương yêu và bảo bọc nhau hơn. Cùng với anh chị và một đứa em, Bobby đảm trách mọi việc nhà khi mẹ vắng. Ba chị em gái của nó đã chuẩn bị những món quà Giáng sinh rất dễ thương cho mẹ rồi. Còn Bobby thì vẫn tay trắng, dù bây giờ đã là đêm Giáng sinh.
Lau vội dòng nước mắt, nó đá chân vào tuyết và đi xuống phố, nơi các cửa hiệu đang lấp lánh ánh đèn màu và nhộn nhịp tiếng nhạc Giáng sinh. Một thằng bé sáu tuổi mồ côi cha, sao giờ đây nó thấy rất cần một người đàn ông để chuyện trò. Nhưng sao khó quá!
Bobby đi dọc theo các cửa hiệu, nhìn đăm đắm vào những tủ kính được trang trí thật lộng lẫy. Mọi thứ sao mà đẹp đến thế, mà cũng xa tầm tay nó đến thế! Trời tối dần. Bobby đành phải quay về nhà. Bỗng mắt nó bắt gặp một tia sáng nhỏ từ phía chân tường. Nó cúi xuống và phát hiện ra đó là một đồng tiền sáng chói.
Giây phút đó, Bobby như thấy mình là kẻ giàu có hạnh phúc nhất thế gian. Một làn hơi ấm chạy dọc cơ thể. Nó chạy nhanh về phía cửa hiệu đầu tiên nó nhìn thấy. Nhưng rồi lòng phấn khích bỗng tan thành mây khói khi người chủ hiệu bảo rằng nó sẽ chẳng mua được thứ gì với đồng tiền này.
Nó trông thấy một hàng hoa và quyết định bước vào trong chờ tới lượt mình.
“Gì vậy cháu?”, người bán hoa hỏi.
Bobby chìa đồng xu ra và nói rằng liệu nó có thể mua một bông hoa làm quà Giáng sinh cho mẹ không.
Người bán hoa nhìn vào đồng 10 xu. Đặt tay lên vai thằng bé, ông trả lời: “Hãy đợi ở đây. Để chú xem chú có thể giúp cháu được gì nhé!”.
Đứng đợi, Bobby nhìn những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Dù là một thằng con trai nhưng nó có thể tưởng tượng được rằng mẹ và các chị em gái nó yêu những bông hoa như thế nào.
Tiếng cánh cửa đóng lại của người khách cuối cùng đưa Bobby trở về với hiện tại. Chỉ còn một mình trong cửa hiệu, nó cảm thấy cô đơn và hơi chút lo sợ.
Bỗng người bán hoa xuất hiện, đi tới quầy. Ông lấy lên mười hai bông hồng đỏ thắm, với những cành lá xanh điểm xuyến những chấm hoa trắng li ti, được bó lại với một chiếc nơ bạc thật xinh. Tim Bobby như lặng đi khi người chủ hiệu đặt bó hoa vào một chiếc hộp màu trắng trong.
“Đây, của cháu đây. Tất cả là 10 xu.” Ông nói rồi chìa tay ra. Bobby đưa đồng xu một cách rụt rè. Ôi, không biết mình có nằm mơ không đây? Ai lại bán cả một bó hoa tuyệt đẹp thế kia với chỉ 10 xu cơ chứ! Dường như cảm nhận được vẻ lưỡng lự của thằng bé, người chủ hàng hoa nói: “Chú đang bán giảm giá mười hai bông 10 xu, cháu có thích chúng không nào?”.
Nghe vậy, Bobby không còn ngần ngại nữa. Khi chạm tay vào chiếc hộp dài xinh xắn, nó mới tin rằng đó là sự thật. Bước ra khỏi hàng hoa, nó còn nghe giọng người bán hoa gọi với theo, “Giáng sinh vui vẻ nhé, con trai!”.
Người bán hoa quay vào, cùng lúc vợ ông đi ra. “Chuyện gì vậy anh?”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngăn dòng nước mắt, ông nói: “Một điều kỳ lạ vừa mới xảy ra sáng nay. Em biết không, trong lúc anh sửa soạn mở hàng, anh nghe một giọng nói bảo rằng hãy dành ra một tá hoa hồng để làm một món quà đặc biệt. Rồi mải mê với công việc anh cũng không nhớ tới nó lắm; nhưng vừa rồi không biết sao anh lại để mười hai bông hoa sang một bên. Chỉ một vài phút sau, một thằng bé bước vào và hỏi mua một bông hoa tặng mẹ chỉ với một đồng mười xu”. Anh bỗng nhớ lại…
“Đã lâu lắm, khi ấy anh là một thằng bé rất nghèo, không có lấy một đồng mua quà Giáng sinh cho mẹ. Đêm Giáng sinh năm ấy, khi đang lang thang một mình trên đường, anh gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy ngỏ lời cho anh mười đôla. Đêm nay, khi gặp thằng bé, anh đã biết giọng nói ban sáng là của ai. Và anh đã để lại mười hai bông hoa đẹp nhất.”
Hai người ôm nhau thật lâu. Rồi họ bước ra khỏi nhà trong cái giá rét đêm Giáng sinh. Trời lạnh lắm, nhưng trong lòng họ ấm áp hơn bao giờ.

Sưu tầm
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 27 Aug 2019

Vươn lên sau vấp ngã

Tại một vùng nông thôn nước Mỹ, có hai anh em nhà kia vì quá đói kém, bần cùng đã rủ nhau đi ăn cắp cừu của nông dân trong vùng. Không may hai anh em bị bắt. Dân trong làng đưa ra một hình phạt là khắc lên trán tội nhân hai mẫu tự “ST”, có nghĩa là quân trộm cắp (viết tắt từ chữ stealer).
Không chịu nổi sự nhục nhã này, người anh đã trốn sang một vùng khác sinh sống hòng chôn chặt dĩ vãng. Thế nhưng anh chẳng bao giờ quên được nỗi nhục nhã mỗi khi ai đó hỏi anh về ý nghĩa hai chữ “ST” đáng nguyền rủa này.
Còn người em, anh tự nói với bản thân mình: “Tôi không thể từ bỏ sự tin cẩn của những người xung quanh và của chính tôi”. Thế là anh tiếp tục ở lại xứ sở của mình. Chẳng mấy chốc anh đã xây dựng cho mình một sự nghiệp cũng như tiếng thơm là một người nhân hậu. Anh sẵn sàng giúp đỡ người khác với tất cả những gì mình có thể. Tuy nhiên, cho dẫu thời gian có qua đi, hai mẫu tự “ST” vẫn còn in dấu trên vầng trán anh.
Ngày kia, có một người lạ mặt hỏi một cụ già trong làng về ý nghĩa hai mẫu tự này. Cụ già suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có nghĩa là thánh nhân (saint)”.

Cùng vấp ngã, thất bại như nhau nhưng cách người trong cuộc đón nhận và giải quyết như thế nào với thất bại mới là điều tối quan trọng.
Đừng hoài niệm quá khứ, đừng chỉ biết đấm ngực trách bản thân mình, vì ta đang sống cho hiện tại và hướng về tương lai. Hãy: “Dũng cảm đối diện, thẳng thắn phơi bày, hạ quyết tâm cải chính, cố gắng để bù đắp”.
Người phương Tây có câu: “Every saint has a past, every sinner has a future” để nói rằng mỗi thánh nhân đều có một quá khứ, còn mỗi kẻ tội đồ đều có một tương lai.
Những gì của quá khứ hãy gác lại và hãy xem như là bài học kinh nghiệm để trưởng thành hơn. Tất cả chỉ kết thúc khi con người buông xuôi và từ bỏ.


Theo Life Lessons
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Thuvang, Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 27 Aug 2019

Bữa đại tiệc trong nhà vệ sinh

Chị là người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc là chị vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn.
Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo: “Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không?”.
“Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi”.
Ông chủ ân cần: “Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé”.
Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng: “Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm”.
Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.
Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách là đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay.
Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với con: “Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu!”. Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.
Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: “Không biết nó đã chạy đi đằng nào…”. Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: “Cháu nấp ở đây làm gì? Cháu biết đây là chỗ nào không?”.
Thằng bé hồ hởi: “Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!”.
Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: “Con hãy đợi ta nhé”. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự…
Thằng bé mở cửa…
Ông bước vào: “Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé”.
Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ…
Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!
Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…

Sưu tầm
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 29 Aug 2019

Hồ nước tâm hồn

Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.
Một lần, khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
– Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
Lập tức, chàng trai làm theo.
– Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời.
Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước: Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
– Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
Người thầy chậm rãi nói:
– Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.

Sưu tầm
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Thuvang, Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 29 Aug 2019

Chiếc lá hoàn hảo

Có một cậu sinh viên và một người Thầy lớn tuổi đang trao đổi với nhau về sự hoàn hảo. Chàng thanh niên với sức khỏe và lòng nhiệt huyết luôn muốn đi tìm cho mình mọi sự hoàn hảo.
Người Thầy đã chú ý lắng nghe và thấu hiểu cậu sinh viên. Với bao nhiêu năm sống và hiểu biết bao chuyện xảy ra, ông nhẹ nhàng nói với cậu sinh viên:
– Tôi có thể đề nghị cậu làm một việc không, con trai?
– Dạ. Cháu rất sẵn lòng.
– Phía trước mặt chúng ta là sân cỏ. Cậu có thể ngắt cho tôi một lá cỏ mà cậu cho là đẹp nhất và hoàn hảo nhất không? Với điều kiện cậu chỉ được đi thẳng về phía trước và chọn, không được bước lùi lại.
Cậu thanh niên đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm. Bước bước chân đầu tiên vào sân cỏ, cậu nhìn xuống chân và thấy một lá cỏ thật xanh mướt, cậu toan đưa tay định ngắt lá cỏ. Nhưng… cậu phóng tầm mắt lên phía trước, toàn một màu xanh ngắt và những lá cỏ đẹp hơn.
Cậu thanh niên bắt đầu bước tiếp bước chân thứ 2… rồi bước chân thứ 3… nhưng cũng như những lần trước, khi định ngắt những lá cỏ dưới chân, cậu lại thấy những lá khác phía trước…
… Cứ thế…
… Cứ thế…
Cậu rảo bước, tìm kiếm… tìm một lá cỏ thật hoàn hảo. Nhưng… cậu có biết đâu, mãi mê tìm kiếm, cậu đã đi đến phía bên kia khoảng sân. Ở bước chân cuối cùng ấy, với một khoảng cỏ nhỏ nhoi trước mặt, cậu đành ngắt một lá cỏ đẹp nhất trong đó và trở lại nơi người thầy. Mặt cậu không còn hào hứng như lúc đầu, có lẽ cậu đã hiểu ý nghĩa công việc cậu vừa làm. Lặng lẽ đến bên người Thầy, cậu đưa ra lá cỏ. Cầm lá cỏ trên tay, người Thầy mỉm cười hiền hòa bảo cậu ngồi xuống và nhẹ nhàng:
– Thế đấy con trai. Trong cuộc đời mỗi con người là vô số sự lựa chọn. Nhưng, họ luôn để cơ hội qua đi rồi mới bắt đầu nuối tiếc. Hãy suy nghĩ về câu chuyện ngày hôm nay, con trai nhé!
Thật ra, luôn có sự hoàn hảo. Chỉ là bản thân mỗi người không biết nắm bắt sự hoàn hảo ấy. Chợt nhớ đã nghe đâu đó: “Đừng để đến khi vụt mất rồi mới vội quay lưng tìm kiếm”.

Sưu tầm
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 01 Sep 2019

BÁNH IN PHỤC LINH

Lúc còn bé tí, nhà tôi ở trên đường Phan Văn Trị quận 5, bên phải nhà tôi là nhà nhỏ Minh, ba nhỏ làm tạp vụ trong cơ quan của ba tôi. Bên trái là nhà của bà Hai. Bà bị liệt, người con trai duy nhất bị tâm thần nhẹ, ông Hai cho thuê lại căn bếp sau nhà để có tiền sinh sống. Một ngày, bếp sau nhà bà Hai bỗng có thêm một đứa bé bằng tuổi tôi. Con nít dễ làm quen. Nhỏ tên Hoa, quê dưới miền Tây, lên Sài Gòn bán bánh in phục linh với bà ngoại. Tôi không thắc mắc tại sao Hoa lại sống với ngoại, chỉ biết tôi rất thích sang nhà Hoa để gõ bánh in.
Cái khuôn hình chữ nhật bằng gỗ, dày khoảng ba phân, đục ba lỗ tròn với những vòng cung đều nhau, sâu vào trong là hình bông hoa được đẽo rất khéo. Bọn tôi tha hồ “sáng tác” những chiếc bánh phục linh với khuôn gỗ này. Trên nền bột màu trắng, những chiếc lá chúng tôi “trét” bột xanh. Những cánh hoa thì ôi thôi, đủ thứ màu, hoa cúc hồng, hoa hồng cánh vàng, có khi là đóa hoa bảy sắc cầu vồng... Xong, chúng tôi dùng chày gõ nhẹ lưng khuôn, từng cái bánh xinh xắn rơi ra.
Tôi nói Hoa sướng, ngày nào cũng được ăn bánh khỏi trả tiền. Hoa chỉ cười. Có những buổi chiều, mâm bánh còn ê hề, mẹ bảo tôi sang mua giúp bạn. Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa hiểu được những điều không nói sau nụ cười của Hoa.
Tuổi nhỏ, tôi còn xa lạ với khái niệm giàu - nghèo, chỉ lờ mờ thấy mấy đứa bạn mặc những chiếc áo nhàu nát, bạc màu... không phải những chiếc đầm xinh xắn như tôi. Tóc tụi nó uốn ở nhà, tóc quấn ống cuốn dài bằng 1/3 chiếc đũa. Tôi không biết có thoa thuốc hay không mà quấn buổi tối, sáng dậy đầu quăn tít. Trong khi tóc tôi được cắt ngắn, uốn tiệm, cúp vào ôm khuôn mặt bầu bĩnh.
Đối diện dãy nhà chúng tôi là nhà cô Năm chuyên bán bông tai giả, nhẫn giả. Tuy là đồ giả nhưng chúng rất đẹp, trang sức màu vàng óng ánh đính lên những viên đá đủ màu được mài dũa công phu. Đám bạn tôi không có tiền mua. Một cặp bông tai một đồng rưỡi, một chiếc nhẫn một đồng. Minh xin tôi đôi bông tai với hai cái hột màu đỏ. Hoa chỉ nhìn chiếc nhẫn hột xanh lá mạ thèm thuồng, tôi mua tặng Hoa.

Image
Bánh phục linh và khuôn bánh

Con nít thuờng xuyên gây lộn rồi đòi lại quà tặng. Tôi nhớ Minh lột đôi hoa tai quăng ngay xuống đất. Tôi tức tối: “Mầy trả tao vậy đó hả?”. Nhỏ vênh mặt: “Rồi sao...?”. Tôi lấy chân chà nát đôi bông tai. Sáng hôm sau, thấy Hoa từ nhà sang tiệm tạp hóa bên kia đuờng, tôi chặn lại: “Trả tao chiếc cà rá... mày”. Nó giuơng mắt hỏi. Tôi gằn giọng nhắc lại từng tiếng. Nhỏ móc trong túi ra chiếc khăn tay, xếp nhiều nếp, chiếc nhẫn nằm gọn trong khăn lộ ra qua nhiều lần mở. Nhỏ đưa tận tay tôi, mặt buồn hiu. Tôi mang chiếc nhẫn vào nhà quăng trên nóc tủ buffet. Thế nhưng cách trả và bộ mặt buồn ngơ ngác của Hoa làm tôi thấy mình có lỗi. Tôi nhớ Hoa không hề làm mất lòng tôi điều gì. Chỉ vì tôi tức nhỏ Minh nên giận lây tới Hoa.
Nghĩ đến Hoa, tôi nhớ Hoa thường kể tôi nghe nơi nhỏ sinh ra có những chiếc ghe, những con rạch và con sông “lớn ơi là lớn”. “Hừng hừng” là Hoa đã phải dậy để đi mót lúa. Tôi mập mờ hiểu hừng hừng là lúc mặt trời sắp mọc. Hoa luôn nghe tôi kể những chuyện vui trong lớp rồi cười thích thú. Nhỏ luôn nói: “Mày được đi học sướng quá!”. Thôi, ngày mai tôi sẽ mang tặng lại chiếc nhẫn cho nhỏ, xin lỗi nhỏ, rồi mua cho nhỏ thêm cặp bông tai...
Sáng dậy, tôi đã không còn nghe mùi lá dứa trộn bột để làm bánh nữa. Căn bếp vắng teo, ông Hai cười: “Ôi, hai bà cháu nó ở đây buôn bán ế ẩm quá nên về quê luôn rồi”. Tôi thẫn thờ. Tôi biết rõ mình đã mất hẳn người bạn có tư cách thật tốt. Tôi trách mình chưa hề hỏi về hoàn cảnh bạn, sao bạn không có cha mẹ, sao bạn phải đi mót lúa...?
Thời gian trôi đi, trong cuộc sống tất bật, tôi vẫn luôn nhớ Hoa. Người bạn chưa hề tỏ một thái độ ganh tỵ trước sự đầy đủ của tôi, người bạn luôn lắng nghe tôi nói và cười với những câu chuyện của tôi. Những ngày đầu dịch cho báo Phụ Nữ, tôi tặng những số báo đầu có bài viết của mình cho cô bạn ngày xưa học cùng trường, cũng từng mơ viết văn làm báo như tôi. Không ngờ, những tờ báo với những bài dịch quý giá kèm theo chữ ký đầy tự hào đó bị cô bạn bỏ dưới gầm giường, mưa ngập thành một đống giấy vụn và vứt tàn nhẫn vào sọt rác.
Chỉ có Hoa gói chiếc nhẫn qua mấy nếp khăn...
Nhớ Hoa, tôi nhớ những chiếc bánh ngày xưa hai đứa “sáng tác”, tôi nhớ chất bột mềm mịn, mùi thơm ngọt của đường và lá dứa. Có lần nghe tôi nhắc đến chiếc bánh phục linh mà Sài Gòn hiếm người bán, cô bạn đồng nghiệp mua cho tôi một bịch nhỏ. Tôi thích thú bỏ từng cái vào miệng, nghe bột tan dần trong vị ngọt độc đáo của bánh in phục linh... Tuổi thơ trở về. Hình ảnh nhẫn nhục của người bạn nghèo bên thau bột thơm ngon. Người bạn biết tôn trọng tôi, không hề ganh tỵ và cũng là người tôi nợ một lời xin lỗi.
Tôi thích bánh phục linh vì ngoài vị thơm ngon, đó còn là một kỷ niệm...

Nguyễn Ngọc Hà
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 01 Sep 2019

NHÀ MỒ TRƯƠNG VĨNH KÝ

Một lần, người bạn Mỹ đã sống và làm việc tại Sài Gòn trên bảy năm tỏ ra tự hào vì đã biết hết những thắng cảnh cũng như di tích của thành phố. Tôi hỏi: “Thế bạn biết nhà mồ Trương Vĩnh Ký chưa?”. Chị ngạc nhiên. Tôi chỉ chị nhà mồ Trương Vĩnh Ký nằm ở góc đường Trần Hưng Đạo và Trần Bình Trọng, kế bên nhà thờ Chợ Quán và dòng Nữ Tu Mến Thánh Giá Chợ Quán, thuộc quận 5. Chị đề nghị tôi đưa chị đến thăm nhà mồ.
Đừng bảo tôi kể hết lai lịch cụ Trương Vĩnh Ký. Chỉ biết cụ không chỉ là học giả của Việt Nam mà còn là một danh nhân, một trong những người có công phổ biến chữ quốc ngữ.
Nhà mồ Trương Vĩnh Ký là một nơi đầy kỷ niệm của tuổi thơ tôi. Ngày xưa, chung quanh nhà mồ là những bụi lá tôi chẳng biết tên. Trên tường nhà mồ luôn có những con ốc sên đeo bám. Tôi thường rủ bạn bè ngắt những chiếc lá đó, rồi ấn cuống lá có nhựa trắng đang rỉ ra vào hai “cái vòi” của con ốc, hai cái vòi lập tức thụt vào. Tôi tự hỏi nó có đau không. Chỉ thấy cái vòi thụt vào rồi lại vươn ra ngay.
Những con ốc sên cũng gợi nhớ cho tôi một chuyện kể về một chú bé học rất kém. Chú rất mặc cảm với bạn bè. Sự chán nản khiến chú muốn từ bỏ luôn việc học. Một buổi chiều, người cô tốt bụng khuyên chú hãy kiên nhẫn như chú ốc sên trên tường, từng bước chậm chạp để rồi cuối cùng cũng đến được nóc nhà cao. Chú nhận ra vấn đề và học như con ốc sên, cương quyết và khiêm tốn. Rồi một ngày như con ốc sên đã lên đến đích: Chú ngẩng cao đầu bước lên bục nhận bằng tốt nghiệp đại học và sau đó thành công nhiều trong cuộc đời.
Câu chuyện chỉ có vậy, thế nhưng đã ảnh hưởng không ít đến tôi. Kể từ đó, bất cứ làm việc gì, tôi đều mang “tinh thần ốc sên” ra làm kim chỉ nam... Nhà mồ Trương Vĩnh Ký vì vậy mang một ý nghĩa quan trọng với cuộc đời tôi, bên cạnh những kỷ niệm cùng bạn bè.
Những buổi chiều, sau giờ tự học, chúng tôi thường rủ nhau đến nhà mồ, ngồi trên bậc tam cấp nói chuyện trên trời dưới đất: khoe nhau những bài hát, những quyển truyện vừa đọc. Tôi nhớ nhỏ Hoa hay giận, nhưng khi tôi quay lưng thì nhỏ lại lên tiếng: “Thôi nè, nói chuyện tiếp nghe”. Những buổi chiều hè, chúng tôi còn nghe tiếng ve râm ran từ những hàng cây cao bên ngoài nhà mồ.

Image

Nghe đến nhà mồ, ai giàu tưởng tượng thường nghĩ ngay đến phim kinh dị. Nhưng không, không gian nhà mồ thật yên bình. Cạnh nhà mồ là khu nghĩa trang nho nhỏ của gia tộc cụ Trương. Nhạc sĩ Trịnh từng hát: “Mùa mưa tới trong nghĩa trang này có loài chim thôi...”. Có thật thế không? Chọc phá những con ốc sên ở nhà mồ chán, chúng tôi lại sang nghĩa trang. Nắng chiều rải lên những ngôi mộ lớp ánh vàng ấm áp. Những chú cóc, nhái đuổi theo các chú bướm, chuồn chuồn đang bay la đà trên những khóm hoa. Cây cỏ, hoa dại cố vươn lên từ những khe hở nhỏ nhoi dưới lớp xi măng của những đế mộ hay những khoảng đất hẹp giữa các ngôi mộ. Thật là một hình ảnh tương phản giữa cuộc sống lung linh, sinh động và cái chết trầm lắng. Tại nơi đây chúng tôi chia sẻ những ước mơ, khát vọng cho tương lai, chuyện trò đến khi nắng thoi thóp trên nóc nhà mồ mới kéo nhau về nhà.
Gia đình tôi dọn về quận 3 vài năm sau đó. Bạn bè cũng tứ tán. Thỉnh thoảng tôi quay lại nơi xưa, đứng thật lâu trong khuôn viên nhà mồ mà nghe ngậm ngùi cho sự vô tình của Thời Gian, và nghẹn ngào cho những miền ký ức.
Rồi tôi bỗng thích đưa đồng nghiệp người nước ngoài ghé nhà mồ Trương Vĩnh Ký, kể họ nghe về công trình văn chương cụ để lại, họ rất thích. Cũng phải thôi, họ là những giáo viên ngôn ngữ, nên thật thú vị khi được biết và viếng thăm ngôi mộ của bậc thầy ngôn ngữ học: Cụ Pétrus Trương Vĩnh Ký. Còn tôi thì được về thăm lại những người nằm dưới kia... Họ từng lắng nghe và có thể mỉm cười với những câu chuyện ngô nghê của chúng tôi: câu chuyện của những chú ốc sên, tấm gương cho sự kiên nhẫn của ngày xưa xa lắm...
Mộ cụ Trương Vĩnh Ký bây giờ vẫn như ngày xưa. Chỉ khác là từ cổng chính trên đường Trần Hưng Đạo đi vào, bên phải được cho thuê làm mặt bằng bán cơm cho nhân viên văn phòng các công ty quanh đó, bên trái cho thuê bán cây cảnh. Tuy vậy, không gian vẫn yên ắng... Tôi có thể đi loanh quanh mà không bị ai dõi theo hay chất vấn đi đâu, làm gì. Người vào dùng cơm rồi cũng nhẹ nhàng đi ra, không một tiếng ồn hay chửi thề. Hình như họ đều biết người nằm frong ngôi mộ cổ kia là ai và kính trọng ông.
Quanh mộ, những bụi lá ngắt ra có nhựa ngày xưa được thay bằng những khóm hoa cúc vàng. Hằng ngày những người hốt rác chăm chỉ không để mộ cụ vương những mẩu rác như hộp sữa giấy, bọc nhựa... như ta thường thấy ở những nơi có bếp núc, nhà ăn. Những ngôi mộ quanh đó cũng được làm cỏ sạch sẽ. Dẫu đã trải qua trên trăm năm, ngôi mộ cụ vẫn khang trang với những bậc tam cấp cho ba cổng vào.
Mỗi lần ghé thăm mộ cụ Trương Vĩnh Ký lòng tôi lại ngập tràn những kỷ niệm của thiên đường tuổi thơ xưa, và xen vào đó là niềm tự hào về một học giả lỗi lạc của dân tộc Việt.

Nguyễn Ngọc Hà
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 03 Sep 2019

Ngã rẽ cuộc đời

Đêm đó đã rất khuya, một đôi vợ chồng cao tuổi ngoại quốc tìm đến một khách sạn ở khu du lịch hỏi thuê phòng. Người lễ tân, một thanh niên trẻ nhã nhặn đáp: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã kín khách, không còn chỗ nào cả”.
Song, khi thấy bộ dạng mệt mỏi và thất vọng của 2 vị khách, người lễ tân lại nói: “Tuy nhiên, để tôi nghĩ cách xem sao…”
Anh đương nhiên không muốn họ tiếp tục phải đi gõ cửa từng khách sạn mà xem ra cũng đã kín đặc người trong thị trấn, rồi cuối cùng phải ngồi vật vạ đâu đó bên lề đường suốt cả đêm. Vậy nên, anh dẫn hai vị khách ấy đến một gian phòng nhỏ nhưng ngăn nắp và sạch sẽ: “Đây không phải gian phòng tốt, nhưng lúc này tôi chỉ có thể làm được đến vậy”.
Ngày hôm sau, khi hai vị khách đến thanh toán, người lễ tân từ chối: “Không cần, vì đó chỉ là phòng nghỉ của tôi, cho ông bà mượn tạm qua đêm. Chúc ông bà lên đường may mắn”. Hóa ra, cả đêm hôm đó người lễ tân đã không ngủ mà ngồi làm việc trong quầy. Hai vị khách vô cùng cảm động. Khi họ đã đi khỏi, anh tiếp tục bận rộn với công việc của mình và quên hẳn chuyện đó.
Không ngờ một ngày kia, anh nhận được một tấm vé máy bay cùng thư mời đến New York làm việc. Hóa ra hai vợ chồng già ấy thuộc hàng tỷ phú, sau khi quay về họ quyết định mua hẳn một khách sạn sang trọng để kinh doanh và mời người lễ tân tốt bụng đến làm quản lý với niềm tin chắc chắn anh sẽ làm rất tốt công việc này.
Đó là câu chuyện truyền kỳ về người giám đốc đầu tiên của chuỗi khách sạn hàng đầu thế giới Hilton. Nó nhắc nhở chúng ta rằng: Nếu biết yêu thương đồng loại, nếu con người đối đãi với nhau bằng chân tình, bất cứ việc gì cũng có thể “nghĩ ra cách…”
Cuộc đời mỗi người đều có những ngã rẽ hay những bước ngoặt quan trọng. Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu ta luôn đối xử tốt và chân thành với mọi người, điều ta nhận lại được sẽ luôn là tốt đẹp.

Sưu tầm
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 05 Sep 2019

Lá Thư Của Tổng Thống Lincoln Gửi Thầy Giáo Dạy Con Trai Ông

Bức thư của cố tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học. Được viết ra từ gần 200 năm trước, lại là ở nước Mỹ, nhưng bức thư vẫn giữ nguyên tính “thời sự” và gợi nhiều suy nghĩ cho chúng ta.

Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết cứ mỗi kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một người chính trực, cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ gặp một nhà lãnh đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian tôi biết, nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng mỗi một đồng đô la kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với 5 đô la nhặt được trên hè phố…
Xin hãy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng. Xin hãy dạy cho cháu tránh xa sự đố kị. Xin hãy dạy cho cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ đánh bại nhất.
Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách, nhưng cũng hãy cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
Ở trường xin thầy hãy dạy cho cháu biết chấp nhận thi trượt còn vinh dự hơn gian lận trong khi thi. Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm.
Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng đối với những người hòa nhã và cứng rắn đối với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
Xin dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người nhưng cũng cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp.
Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã. Xin hãy dạy cho cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt. Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yếm thế và cẩn thận trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.
Xin hãy dạy cho cháu biết rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình.
Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tai làm ngơ trước một đám đông gào thét và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng. Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện được những thanh sắt cứng rắn.
Xin hãy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân bởi vì khi đó cháu sẽ có niềm tin tuyệt đối vào nhân loại.
Đây quả là một yêu cầu quá lớn, thưa thầy, nhưng xin thầy cố gắng hết mình. Nếu được như vậy thật là điều tuyệt vời đối với con trai tôi.


Sưu tầm
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 05 Sep 2019

CÁI “ÌNH”

Đang chìm đắm trong những bức tranh sơn dầu tại buổi triển lãm của một họa sĩ Sài Gòn, bỗng tôi linh cảm có ai đang theo dõi mình. Quay lại thấy ngay một nguời đàn ông trạc tuổi đang nhìn mình. Rồi như học trò bị cô giáo bắt gặp đang ngắc ngứ không thuộc bài, anh ta quay mặt đi, mỉm cười. Tôi vẫn còn kịp nhìn người đàn ông có đôi mắt sâu, mi dài, mũi thẳng... Hình ảnh một người trung niên đẹp lão, phảng phất một nét quen quen. Hay là vì hắn ta có nét đẹp chung của một “người đẹp”: mắt sâu, mũi cao...?
Một tuần sau đó, khi tham dự buổi hội thảo dành cho những người trẻ đang muốn chọn cho mình nghề nghiệp Điện tử tại một Câu lạc bộ Nói Tiếng Anh, tôi lại một lần nữa giật mình vì người đàn ông mắt sâu, mũi cao là diễn giả. Tiếng Anh của anh ta rất chuẩn, tác phong tự tin... Thỉnh thoảng anh ta nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười.
Sau buổi nói chuyện, trong khi anh ta chào và chuẩn bị lấy cặp ra về, tôi bước đến bên anh ta:
- Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi một câu được không?
Anh ta chưa kịp trả lời thì gần mười người ào đến bên anh ta hỏi han. Anh ta nhìn tôi. Chẳng biết sao tôi lại hiểu ý và ra hành lang đứng đợi... Rồi cũng đến lúc mọi người buông anh ra, không còn những thắc mắc, những câu hỏi đôi khi thật, đôi lúc chỉ là để thực tập nghe nói tiếng Anh.
Anh ta bước những bước chân nhẹ nhàng trên thảm, ra cửa phòng để vào hành lang cao ốc chờ thang máy. Thấy tôi, anh ta nở nụ cười thân thiện, tôi bước đến và nghe anh ta hỏi trước:
- Bạn học tiểu học ở trường Saint Esprit phải không?
Tôi ngạc nhiên. Anh ta tiếp luôn:

- Bạn không nhớ tôi à?
Nhìn thẳng vào mắt tôi anh ta tiếp với nụ cười bao dung:
- Tôi là Tuấn Anh, học cùng lớp với bạn. Ngày truớc, nhà bạn gần trường, đôi khi ba mẹ tôi đến rước tôi trễ, tôi xuống xóm nhà bạn chơi và thường bị bạn rình, đánh lén sau lưng tôi một cái “ình”.
Image
Tuổi học trò hồn nhiên nghịch ngợm


Trời đất! Tôi không biết giấu mặt mình ở đâu. Chuyện cũng đã hơn 50 năm rồi. Cái thuở tiểu học còn vụng dại, ngây ngô... Dù vậy, tôi vẫn nhớ người bạn cùng lớp thường bị tôi đánh lén ngày xưa.
Tuấn Anh trong lớp rất hiền so với các bạn nam khác. Cũng như đa số học sinh trong lớp, bạn đi học bằng xe hơi đưa đón của cha mẹ. Riêng tôi nhà gần trường, chỉ vài bước chân là về nhà nên đi bộ. Vậy mà thỉnh thoảng tôi vẫn đi trễ để bị ma-sơ (ma soeur) la:
- Nhà sát bên hè còn đi trễ.
Tuấn Anh ngồi bên dãy C, tôi ngồi dãy A, hình như chưa hề làm mất lòng tôi điều gì. Thỉnh thoảng lên bảng kiểm tra, Tuấn Anh còn nhắc bài tôi. Vậy mà không hiểu sao tôi cứ thích đánh lén như thế. Một lần, Tuấn Anh đứng nhìn người ta đang sửa lại đường cống căn nhà đối diện nhà tôi. Như thường lệ, tôi rón rén đứng sau lưng Tuấn Anh và đánh “ình” rồi bỏ chạy về nhà. Đứng trước nhà rồi, tôi thấy Tuấn Anh nhìn tôi, đôi mắt sâu đen thẫm, tay vòng ra sau xoa xoa cái lưng. Bỗng tiếng mẹ tôi phía sau bảo tôi vào buồng nằm sấp xuống, mẹ đánh tôi hai roi. Mẹ đã trông thấy tôi đánh lén bạn, dù là con trai. Mẹ không cho làm điều đó. Tôi khóc tức tưởi nghĩ mẹ bênh “người dưng”. Chưa hết, mẹ dẫn tôi sang bên kia đường bảo tôi xin lỗi Tuấn Anh. Mẹ dặn:
- Chừng nào nó đánh lén cháu nữa, cháu cứ đến nhà méc bác. Bác sẽ mắng nó hoặc đánh nó. Bác không để nó ăn hiếp cháu đâu. Lúc nãy nó đánh cháu đau không? Trên lầu nhìn xuống bác thấy nó giơ thẳng tay còn nghe tiếng “ình” nữa.
Tuấn Anh cười, lí nhí, dí dí mũi giày trên lề đường:
- Dạ, không sao đâu bác. Con gái mà... đánh nhẹ lắm.
Sáng hôm sau vào lớp Tuấn Anh khoe hôm qua tôi bị đòn, còn phải “xin lỗi” Tuấn Anh. Cả lớp một phen trêu chọc tôi, bảo tôi cứ đánh chúng để chúng có cơ hội đến nhà “méc” và thấy tôi bị đòn. Ấm ức trong lòng nhưng cũng từ đó tôi không dám đánh lén Tuấn Anh nữa.
Giờ đây đứng trước người đàn ông từng bị mình đánh lén lúc nhỏ, tôi không khỏi bối rối, chỉ còn biết lí nhí:
- Chuyện xưa quá rồi...
Tuấn Anh cười:
- Mình nghĩ phải nhắc thế bạn mới nhớ ra mình. Mấy chục năm rồi... Bọn mình đã thay đổi nhiều nhưng mình tin những gì gọi là kỷ niệm sẽ không thay đổi. Mình nghĩ bạn cũng không quên những ký ức đáng yêu đó.
Tôi thắc mắc:
- Nhưng sao Tuấn Anh nhìn ra mình?
- Nhờ đôi mắt xếch, nụ cười... Hơn nữa làm sao quên được người từng đánh lén mình.
Cả hai cùng cười. Tôi ngại ngùng thực sự nhưng với sự thân thiện của người bạn cũ, tôi bình tâm theo bạn vào thang máy. Mọi người đã về hết, chỉ còn hai chúng tôi. Tuấn Anh mời tôi ăn kem Ý. Không ngờ bạn còn nhớ tôi rất mê kem tảng của chú bán kem trước cổng trường.
Ngày trước, ma-sơ cấm ăn vặt ngoài cổng trường vì sợ thực phẩm mất vệ sinh. Ma-sơ dặn hễ thấy bạn nào ăn hãy méc ma-sơ khẻ tay. Cả lớp tuân theo và không đứa nào dám ăn. Nhờ ở gần trường, tôi về nhà sớm rồi chờ các bạn có người đón hết, tôi trở lại trường mua kem ăn. Ông bán kem lấy ra một miếng lớn, cắt một miếng nhỏ hình tam giác, lấy mảnh tre nhỏ, dày và cao gấp hai lần cây tăm, một đầu ông đặt lên miếng kem, dùng dao gõ đầu kia rồi đưa cho tôi. Tôi cắn ăn ngon lành. Dù hằng tuần ba tôi đưa đi ăn kem ở Brodard hoặc vào Eden xem phim ăn kem Eskimo, tôi vẫn “mê” miếng kem bình dân này. Thì ra Tuấn Anh thấy nhưng chưa bao giờ “méc” ma-sơ. Tôi hỏi sao không méc trả thù những cái “ình” đó. Tuấn Anh cười:
- Con trai ai nhỏ mọn vậy!
Những muỗng kem ngọt lịm như tình bạn mấy chục năm qua. Bạn sang Pháp học ngành điện tử sau khi thi tú tài toàn phần, làm việc tại Pháp một thời gian, bạn lập gia đình rồi sang Mỹ định cư hẳn. Hai cô con gái của Tuấn Anh cũng đã tốt nghiệp, có việc làm và có gia đình ổn định. Bạn đã lên chức ông ngoại từ lâu. Hôm nay bạn về nước thăm lại dòng họ và nhận lại căn nhà ba mẹ trước khi đi nhờ chú bạn trông nom. Chú cũng sẽ sang đoàn tụ với con cái ở Mỹ, gọi bạn về giao lại.
- Mình sẽ bán đi để lập một quỹ học bổng giúp đỡ sinh viên nghèo bên đây học đại học.
Bạn kể bạn đã liên hệ với linh mục một giáo xứ trong việc chọn và phát học bổng cho những sinh viên nghèo, đặc biệt những sinh viên ở các tỉnh nghèo miền núi.
Nhà bạn là một biệt thự trên đường Tú Xương (quận 3). Bạn mời tôi Chủ nhật đến nhà bạn chơi. Tôi nói tôi cũng đã chuyển nhà từ quận 5 sang quận 3 rồi, và tôi sẽ đến để Tuấn Anh giới thiệu vợ và cháu ngoại luôn. Nhìn gương mặt người đàn ông trung niên đầy bao dung ngay từ nhỏ, tôi thật tiếc sao định mệnh không đặt bạn vào cuộc đời tôi. Tôi nói đùa mình “ế độ” khi Tuấn Anh hỏi về gia đình riêng của mình.
Những tia nắng cuối cùng đã tắt. Thành phố đã lên đèn. Từng đoàn xe ngược xuôi đến các điểm vui chơi để xem phim, nghe nhạc. Tuấn Anh đưa tôi về bãi giữ xe gắn máy trước khi bạn gọi taxi về nhà.
Đứng trước cổng bãi giữ xe, Tuấn Anh bảo tôi:
- Cậu hãy đánh vào lưng mình một cái “ình” như ngày trước rồi chạy ù vào bãi giữ xe.
Tôi bật cười:
- Trời đất... Lớn rồi... Ai làm vậy nữa!
Đôi mắt Tuấn Anh khuyến khích:
- Đi mà. Mình thích như vậy. Mình muốn tìm lại cảm giác tuổi thơ mà...
Vốn tinh nghịch dù đã già, tôi cười rồi bước ra sau lưng bạn, kịp nghe bạn nói:
- Đánh mạnh như ngày xưa nhé, rồi chạy đi!
Tôi đánh mạnh vào lưng Tuấn Anh, phá lên cười rồi chạy vào bãi giữ xe. Các cô cậu tuổi teen ngạc nhiên la lên:
- Trời ơi!
Nhưng rồi họ cùng cười vui khi thấy Tuấn Anh cũng cười đưa tay ra sau xoa xoa cú đánh. Từ trong bãi giữ xe, tôi nhìn bạn bước lên taxi cho đến khi chiếc xe lướt đi hòa vào nhịp hối hả của Sài Gòn về đêm.
Vài cô bé chứng kiến tôi đánh một ông già cỡ tuổi tôi rồi cả hai cùng cười, đều nhìn tôi với đôi mắt tò mò lẫn thích thú, một cô hỏi:
- Bộ cô và chú ấy là bạn à?
Tôi cười buồn:
- Ừ bạn... Bạn từ thời tiểu học lận đó.
Một tiếng nói theo:
- Hèn chi... tự nhiên và vô tư ghê.

Nguyễn Ngọc Hà
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 06 Sep 2019

Mong Bạn Sẽ Luôn Đủ

Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mất nhiều thời gian đến vậy ở sân bay như hiện giờ. Tôi không biết lý do tại sao. Tôi luôn mong muốn mình sẽ trở nên nổi tiếng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ được đi lại nhiều nơi. Nhưng tôi không nổi tiếng, tuy nhiên tôi đã hiểu được nhiều điều hơn trong những lần quá cảnh hay xuống các phi trường.
Mới đây, tôi đã nghe lỏm được câu chuyện giữa hai cha con trong những giây phút cuối cùng bên nhau. Loa thông báo chuyến bay của cô con gái sắp khởi hành và họ đứng gần cổng an ninh, ôm lấy nhau và người cha nói: “Cha yêu con. Và cha mong rằng con sẽ luôn đủ.” Cô gái ấy nói lại rằng: “Cha ơi, cuộc sống cùng nhau của chúng ta còn hơn cả đủ. Tình yêu thương mà cha dành cho con là tất cả những gì con cần trong đời. Con cũng mong sao cha luôn đủ.”.
Họ hôn nhau và cô gái lên đường. Người đàn ông đi về phía cửa sổ nơi tôi đang ngồi. Tôi có thể thấy được rằng ông ta muốn, và cần được khóc. Tôi cố gắng không xen vào chuyện riêng của ông, nhưng ông đã ân cần bắt chuyện với tôi: “Ông có bao giờ phải nói lời tạm biệt với ai đó mà biết rằng đó là lần chia tay mãi mãi không?”.
“Vâng, tôi đã từng”, tôi trả lời người đàn ông. Điều này làm tôi nhớ lại kỉ niệm mà tôi đã bày tỏ tình yêu và sự biết ơn của mình đối với người cha thân yêu. Nhận thấy rằng những ngày còn lại của ông không còn nhiều nữa, tôi đã đứng đối diện ông và nói rằng ông có ý nghĩa biết chừng nào với tôi.
Vì vậy mà tôi hiểu được những gì mà người đàn ông đang trải qua.
“Hãy tha lỗi cho tôi vì hỏi điều này, nhưng tại sao đây là lời tạm biệt mãi mãi?”, tôi nói.
“Tôi đã già và con gái tôi thì sống rất xa. Nhiều thử thách đang đợi tôi phía trước, và sự thực là, chuyến trở về sắp tới của con gái tôi có thể sẽ là vì đám tang của tôi”, ông ta trả lời.
“Khi ông và con gái chia tay, tôi nghe nói là “Mong con sẽ luôn đủ”. Liệu tôi có thể biết nó có ý nghĩa gì?”
Người đàn ông mỉm cười. “Đó là lời chúc mà đã được truyền từ các thế hệ khác. Cha mẹ tôi đã nói điều đó với mọi người.” Ông ta dừng một hồi và có vẻ như đang lục lọi trong đầu để cố nhớ một điều gì, rồi cười. “Khi chúng tôi nói “Mong bạn luôn đủ”, điều ấy nghĩa là chúng tôi muốn người khác có một cuộc sống đủ những điều tốt đẹp để có thể vượt qua những khó khăn”, người đàn ông tiếp tục nói và quay sang tôi, chia sẻ cho tôi những dòng dưới đây như thể ông ấy đang kể lại nó bằng trí nhớ của mình.
“Xin bạn đủ ánh nắng mặt trời để giữ cho thái độ luôn trong sáng
Đủ những cơn mưa để biết yêu quý ánh nắng mặt trời
Đủ hạnh phúc để giữ cho tâm hồn luôn vui sống
Đủ những nỗi đau để biết yêu quý những niềm vui nhỏ nhất
Đủ những gì mình muốn để có thể hài lòng
Đủ mất mát để biết yêu hơn những gì mình đang có
Đủ lời chào để có thể vượt qua lời tạm biệt cuối cùng”
Sau đó người đàn ông bắt đầu khóc thổn thức rồi bước đi.
Mong bạn sẽ luôn đủ, những người bạn của tôi.


Sưu tầm
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 04 Oct 2019

Bài Diễn Thuyết Khiến Cả Trung Quốc Chấn Động


"Lời của Lưu Á Châu có thể làm nhiều người không thoải mái, nhưng con người chỉ nghe lời hay ý đẹp sẽ không thể thức tỉnh được. Bài phát biểu của Lưu chính là một tiếng nói khác."
Những ngày vừa qua, Nga và Pháp ngay lập tức gia tăng cường độ chiến dịch không kích nhằm vào tổ chức khủng bố Nhà nước Hồi giáo (IS) tại Syria, sau các vụ khủng bố nhằm vào máy bay Nga và các vụ tấn công đẫm máu ở Paris.
Trong khi đó, hành động của Trung Quốc - quốc gia có 1 công dân vừa bị IS hành quyết và 3 công dân khác thiệt mạng trong vụ khủng bố Mali hôm 20/11 vừa qua - vẫn chỉ dừng lại ở tuyên bố "tăng cường hợp tác với quốc tế".
Chính phủ Trung Quốc né tránh trả lời vấn đề này, trong khi truyền thông lý giải nguyên nhân là do sự khác biệt giữa những giá trị cốt lõi về lợi ích quốc gia mà Bắc Kinh cần "cân, đo, đong, đếm" nếu tham chiến.
Nhân đây, chúng tôi xin giới thiệu tới quý độc giả bài diễn thuyết của của Thượng tướng Lưu Á Châu - Chính ủy Đại Học Quốc phòng Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc - phân tích cách thức mà xã hội Trung Quốc phản ứng với 1 sự kiện khủng bố phương Tây, cụ thể là vụ 11/9.
Bài diễn thuyết tướng Lưu nói tại căn cứ quân sự Côn Minh ngày 10/5/2010 (thời điểm ông vẫn mang hàm Trung tướng) và được truyền thông Trung Quốc cũng như quốc tế đánh giá là "chấn động".
Dưới đây, chúng tôi xin trích đăng bài diễn thuyết trên.


Tín niệm và đạo đức

Tôi là người kế thừa văn hóa Trung Quốc, cũng là người phê phán văn hóa Trung Quốc. Trong quá khứ, trước hết tôi là người kế thừa văn hóa Trung Quốc, sau đó mới là người phê phán. Hiện tại, tôi là người phê phán, sau mới là người kế thừa văn hóa Trung Quốc.
Lịch sử phương Tây là quá trình "bỏ ác theo thiện". Lịch sử Trung Quốc lại là quá trình "bỏ thiện theo ác".
Phương Tây cổ đại cấm đủ điều, chỉ có bản năng con người là không cấm. Trung Quốc cái gì cũng không cấm, chỉ cấm bản năng của con người.
Người phương Tây dám thể hiện chính mình và tư tưởng cá nhân, cũng dám "khoe" bản thân lõa thể. Người Trung Quốc chỉ biết "mặc quần áo". "Mặc quần áo" cho tư tưởng. Mặc quần áo dù sao cũng dễ hơn cởi quần áo.
Hegel nói: "Trung Quốc không có triết học." Tôi nhận định Trung Quốc hàng ngàn năm qua chưa từng sinh ra tư tưởng gia. Tư tưởng gia mà tôi nói tới, là những người có cống hiến trọng đại cho tiến trình văn minh nhân loại như Hegel, Socrates, Plato...
Lão Đam (Lão Tử) có phải là tư tưởng gia hay không? Chỉ dựa vào cuốn "Đạo đức kinh" 5.000 chữ có thể trở thành tư tưởng gia được không? Chưa kể tới "Đạo đức kinh" có vấn đề.
Khổng Tử có thể xem là tư tưởng gia chăng?
Hậu nhân chúng ta "kiểm duyệt" ông thế nào? Tác phẩm của ông chưa từng cung cấp cho người Trung Quốc một thể hệ giá trị quan về nội tâm có thể đối kháng được quyền lực thế tục. Cái ông đem lại là "tất cả xoay vòng quanh quyền lực".
Nếu như Nho học là tôn giáo, thì đó là "ngụy tôn giáo"; nếu là tín ngưỡng, thì đó là "ngụy tín ngưỡng"; còn nếu là triết học, thì đó là triết học của xã hội bị "quan trường hóa".
Xét từ ý nghĩa này, Nho học là có tội đối với người Trung Quốc. Trung Quốc không thể có tư tưởng gia mà chỉ có chiến lược gia. Xã hội Trung Quốc là một xã hội binh pháp. Dân tộc của chúng ta chỉ tôn sùng chiến lược gia.
Một nhân vật có sự nghiệp chẳng mấy thành công như Gia Cát Lượng lại được người ta hoài niệm. Ông không có hùng tâm tráng chí, dùng người cũng không đúng đắn. Có tư liệu còn chỉ rõ ông là kẻ lộng quyền.
Nhưng một người như thế lại được nâng lên tầm cao đáng giật mình. Đây cũng là một kiểu phản ánh tâm linh của dân tộc chúng ta.
Trong một hình thái xã hội như thế, có 3 loại hành vi trở nên phổ biến:

1. Ngụy biện
Con trai tôi năm nay (2010-PV) thi đỗ vào khoa báo chí một trường đại học. Khoa này là một trong những khoa báo chí xuất sắc nhất ở Trung Quốc. Tôi bèn bảo con trai đưa giáo trình để tôi xem. Xem xong tôi nói, thứ này không đáng để đọc.
Trong giáo trình có một khẳng định: Trung Quốc phát minh ra thuốc súng. Sau khi thuốc súng truyền tới châu Âu đã "phá vỡ những thành trì phong kiến thời Trung cổ" ở châu Âu.
Thật là nực cười, anh phát minh ra thuốc súng đi phá vỡ "thành trì phong kiến" của người ta, vậy thành trì của chính anh tại sao không bị phá? Ngược lại còn kiên cố hơn?
Khi thảo luận vấn đề Đài Loan tại Đại Học Quốc phòng, có một quan điểm khá "ăn khách": Đài Loan là một "chiếc khóa". Nếu không giải quyết được vấn đề Đài Loan thì "chiếc khóa" sẽ chặn "cửa lớn" của Trung Quốc. Trung Quốc sẽ không có đường ra biển lớn.
Quan điểm này là ngụy biện. Tôi có thể phản bác lại trong một câu.
Tây Ban Nha sau khi trở thành cường quốc trên biển đã không hề chặn nước láng giềng Bồ Đào Nha cũng trở thành cường quốc đại dương.
Eo biển Dover (Calais), Pháp chỉ cách lãnh thổ nước Anh 28 hải lý, Anh có ngăn cản Pháp trở thành cường quốc trên biển hay không?
Mấu chốt khiến Trung Quốc mất đi đại dương chính là các thế hệ thống trị trong lịch sử không có quan niệm "hải quyền".

2. Đối ngoại mềm mỏng, đối nội tàn nhẫn

Văn minh châu Âu và văn minh Trung Quốc gần như cất bước cùng nhau, nhưng châu Âu hình thành nhiều quốc gia nhỏ, trong khi Trung Quốc hình thành một đại đế quốc thống nhất.
Nói tới điều này, chúng ta thường cảm thấy vui mừng. Kỳ thực, việc châu Âu hình thành nhiều quốc gia chính là một cách thể hiện lục địa này có tự do tư tưởng.
Mặc dù bọn họ chia thành nhiều nước nhỏ, nhưng, ít nhiều những gì có liên quan tới văn minh nhân loại đã được sinh ra từ chính những quốc gia tách rời này.
Còn chúng ta làm được gì cho văn minh thế giới?
Thống nhất giang sơn chắc chắn có liên hệ tất yếu với thống nhất tư tưởng. Xã hội chiến lược là xã hội mang tính hướng nội. Tôi từng nghiên cứu kỹ lưỡng những khác biệt giữa Mỹ-Trung: Trung Quốc ở các sự vụ quốc tế về cơ bản là mềm mỏng, đối với sự vụ trong nước thì cứng rắn.
Nước Mỹ ngược lại, cứng rắn trong lĩnh vực sự vụ quốc tế, mềm mỏng ở các vấn đề quốc nội.
Tôi không nhớ tôi đọc được vấn đề này trong cuốn sách nào, nhưng có một kết luận: Đó là do bất đồng văn hóa quyết định. Văn hóa Trung Quốc là khép kín, hướng nội; văn hóa Mỹ là cởi mở, hướng ngoại.
Quan niệm "nhất thống" cũng là một tư tưởng theo kiểu hướng nội. Điều này giải thích vì sao chúng ta là "cừu" trước các thế lực ngoại xâm, nhưng lại là "sói" trước chính đồng bào của mình.
[...]
Người Trung Quốc muốn dân mình đánh mình, đó mới gọi là dũng mãnh!

3. Thấp hèn, thô tục
Tinh thần thấp hèn tất dẫn đến hành vi thấp hèn. Tinh thần cao quý sẽ đưa tới hành vi cao quý.
Khoảng 20 năm trước, ở khu tập thể tôi sống phát sinh một chuyện thế này: Một đôi vợ chồng đòi ly hôn. Ông chồng đưa "tình mới" về nhà, cãi cọ ầm ĩ. Bà vợ chạy lên nóc nhà định nhảy xuống.
Người vây xung quanh đứng xem rất đông. Có người hào hứng hét lên: "Nhảy đi! Nhảy đi!" Sau đó bà vợ được cảnh sát cứu xuống, những người xem thậm chí còn thấy tiếc nuối.
Tôi thở dài trở về nhà, bật tivi xem. Truyền hình đang phát một câu chuyện ở châu Âu. Tại nước nào đó, tôi nhớ mang máng là Hungary, 70 năm trước có một thợ mỏ trẻ tuổi chuẩn bị làm đám cưới.
Lần cuối cùng người này xuống mỏ trước hôn lễ, tai nạn sập hầm xảy ra khiến anh ra đi mãi mãi. Cô dâu không tin người mình yêu đã ra đi nên mỏi mòn chờ đợi suốt 70 năm.
Gần đây người ta tu sửa lại hầm mỏ đã phát hiện ra một thi thể chính là chú rể khi trước. Do trong hầm không có không khí, thi thể chú rể lại ngâm trong nước chứa khoáng chất nên vẫn giữa được sự trẻ trung như 70 năm trước. Còn cô dâu khi ấy đã trở thành một bà lão tóc bạc trắng.
Bà ôm thi thể người yêu khóc thảm thiết và đưa ra quyết định tiếp tục hoàn thành hôn lễ.
Đó là một cảnh tượng chấn động lòng người: Tân nương 80 tuổi trong bộ váy cưới trang trọng màu trắng, tóc bà cũng trắng như tuyết. Người yêu của bà, vẫn trẻ trung như vậy, được đặt nằm trong cỗ xe ngựa.
Hôn lễ và tang lễ cử hành đồng thời, khiến bao người phải rơi nước mắt.
Sự kiện dễ dàng khảo nghiệm tiêu chuẩn đạo đức của dân tộc chúng ta nhất chính là sự kiện 11/9 ở Mỹ. Vụ 11/9 dù không thay đổi thế giới, nhưng đã thay đổi nước Mỹ. Đồng thời, thế giới cũng rất khó quay trở về thời điểm "trước 11/9".
Khi vụ khủng bố trên xảy ra, ở đất nước chúng ta, ít nhất là trong một khoảng thời gian, một bầu không khí "kém lành mạnh" lan tỏa khắp nơi.
Tối 12/9, có người gọi điện cho tôi nói rằng, sinh viên trường Đại Học Bắc Kinh và Đại Học Thanh Hoa đang "khua chiêng gõ trống".
Tôi nói đội tuyển bóng đá Trung Quốc ngày 7/10 mới thi đấu. Đó là trận cuối cùng gặp Các tiểu vương quốc Ả-Rập thống nhất (UAE), nếu thắng sẽ lọt vào vòng chung kết World Cup.
Một lúc sau tôi mới biết thì ra các sinh viên Trung Quốc đang ăn mừng tòa tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC) tại Manhattan bị máy bay khủng bố đâm vào.
Trung Quốc có một đoàn đại biểu nhà báo, khi ấy đang làm việc tại Mỹ. Khi nhìn thấy tháp đôi bị đâm trúng, nhóm ký giả này không đừng được đã vỗ tay hoan hô.
Đây là một dạng thẩm thấu văn hóa. Không thể chỉ trích bọn họ vì hành động như vậy, bởi bản thân họ đã không thể tự kiểm soát được bản thân nữa. Kết quả nhóm này bị Mỹ tuyên bố "vĩnh viễn không hoan nghênh".
Tôi ở Không quân Bắc Kinh, mấy ngày ấy có nhiều người trong bộ đội tới thăm, tôi đều hỏi cách nhìn của họ về sự kiện 11/9. Tất cả đều nói: "Nổ rất hay".
Về sau tôi mới nói, đó là điều đáng buồn. Nếu những người như thế yêu Trung Quốc, vậy Trung Quốc còn cứu được không? Truyền thông thì không cần nhắc tới, vì nơi không có thời sự nhất ở Trung Quốc chính là trên mặt báo.
Năm 1997, công nương Diana qua đời trong vụ tai nạn giao thông. Bạn không cần biết Diana là người thế nào, Hoàng gia Anh ra sao, nhưng chí ít nhân vật này có "giá trị thời sự". Các tờ báo lớn trên thế giới đều đăng thông tin đó trên trang nhất, chỉ có báo Trung Quốc không đăng.
Ngày hôm đó, dòng tít lớn nhất trên báo chí Trung Quốc là "Các trường trung học, tiểu học ở Bắc Kinh khai giảng". Bài báo này chẳng khác đưa tin "Ngày hôm nay người dân Bắc Kinh ăn cơm" là mấy, giá trị chỉ có vậy.
Tối ngày thứ hai sau vụ 11/9, tôi xem chuyên mục "Phỏng vấn tiêu điểm" trên truyền hình với hy vọng được nghe một số bình luận về sự kiện này. Kết cục, chương trình tối hôm đó nói về... tăng cường tự thân xây dựng chi bộ đảng ở nông thôn như thế nào.
Anh muốn xem gì? Đều không có. Cái anh không muốn nghe thì nhất định nói cho anh nghe. "Những cái miệng quốc gia" (các MC nổi tiếng-PV) đương nhiên không có tội tình gì.
Bao người thiệt mạng trong vụ 11/9 đều là vô tội. Thứ mất đi là sinh mạng, điều tôn nghiêm nhất trên thế giới. Bản thân những sinh mạng này không liên quan gì tới chính phủ Mỹ.
Chúng ta đối đãi với người khác bằng thái độ như vậy, nhưng người ta không dùng thái độ đó đối xử với chúng ta. Đối chiếu rõ ràng nhất chính là vụ thảm án Dover.
Năm đó, một nhóm người Phúc Kiến trốn trong xe chở động vật từ eo biển Dover vượt biên vào Anh. Do bị thiếu không khí vì phải ở trong xe kín vài chục giờ đồng hồ, đa số đều bị ngạt chết, chỉ còn 2 người sống sót.
Sau khi vụ việc bung bét, Đại sứ quán Trung Quốc không có lấy một người ra mặt. Cuối cùng, người dân Anh ở Dover phải đứng ra cử hành đám tang và truy điệu những người thiệt mạng.
Rất nhiều trẻ em đã tới tham gia, trong tay chúng cầm đồ chơi do Trung Quốc sản xuất. Nhân tiện nhắc tới, trên thế giới hiện nay có tới 90% đồ chơi là "Made in China".
Phóng viên hỏi các em nhỏ: "Vì sao tới tham gia lễ truy điệu?", đám trẻ trả lời rằng: "Vì bọn họ cũng là người, đồ chơi mà chúng cháu cầm trong tay có thể do một trong số họ góp phần làm ra". Trong cả lễ truy điệu ấy không có một người Trung Quốc nào.
Thế nào gọi là văn minh, thế nào là không văn minh? Tôi vẫn đang suy nghĩ.

Khen ngợi khủng bố mới thực sự là khủng bố
Văn hóa Trung Quốc giáo dục ra người Trung Quốc. Đầu tiên, xem nhẹ tính mạng của bản thân thì mới coi người khác và tính mạng của họ như trò đùa. Tự thân không có quyền lực để quý trọng sinh mạng của mình, cũng không cho phép người khác có.
Lỗ Tấn từng phê phán tâm thái bàng quan cũng được "luyện" thành từ đó. Người Trung Quốc thấy người khác bị giết, không ai không hào hứng kích động.
Giai cấp thống trị cũng cố tình đưa người ra giữa đám đông để hành hình. Giai cấp bị trị thì hưởng thụ cảm giác "hưng phấn" của nhà thống trị trong đám đông.
Đặc biệt là khi phạm nhân bị xử tử bằng lăng trì, người xem đông "như rừng như biển" suốt 3 ngày 3 đêm. Ngay cả quán sá cũng mang ra đó mở hàng, đao phủ tay còn nhuốm máu vẫn cầm bánh bao rao bán.
Ngày nay không còn lăng trì nữa, nhưng thói quen "xét xử giữa công chúng" vẫn còn.
Ngày xưa người dân đi xem xử tử Đàm Tự Đồng và nhóm Lục quân tử (sự kiện Mậu Tuất biến pháp 1898-PV) như trẩy hội thì làm sao trận Giáp Ngọ (1894) không thất bại?
Còn hậu duệ của bọn họ thì thế nào? [...]
Anh thực hiện được "4 hiện đại hóa" thì có tác dụng gì? Buổi sáng tôi thường xem tivi trong khi tập thể dục. Sản phẩm "chạy" nhất trong tiết mục quảng cáo của Thời sự Buổi sáng là gì? Cửa chống trộm.
Đó là bi kịch của một dân tộc. Chúng ta sống như ở trong lồng. Khi tôi sống tại Thành Đô thì ở trong căn hộ của mấy đời Chính ủy Không quân trước đó.
Vừa vào nhà nhìn qua thì, trời ơi, như ở trong ngục vậy! Cửa sổ và ban công đều được lắp các tấm lưới chống trộm. Tôi cho bỏ hết.
Gần đây có một cuốn sách tiêu đề "Trung Quốc có thể nói 'Không'". Tôi nói, đúng là anh có thể nói "không", nhưng anh nói khi đứng sau cánh cửa chống trộm. Đó không phải là dũng cảm, mà là yếu hèn.
Kiều Lương (Thiếu tướng, tác giả quân đội nổi tiếng Trung Quốc-PV) nói rất hay: "Những người ái quốc mà đến trông thấy phường trộm cắp chó gà còn phải tránh đường để đi, lại có hào khí can đảm nói 'không' với các cường quốc phương xa!"
Cần nhìn nhận nước Mỹ khách quan, toàn diện
Mỹ là quốc gia như thế nào?
Trước đây tôi từng nghe một câu mô tả: Những gì tốt nhất và tồi tệ nhất trên thế giới cộng lại chính là New York. Dùng câu này để nói về nước Mỹ ngày nay phải chăng cũng phù hợp?
Thế hệ quân nhân chúng ta là những quân nhân gánh vác hy vọng tương lai của đất nước. Không thể làm "phái thân Mỹ", nhưng cũng không thể đơn giản là "phái chống Mỹ", mà phải là "phái hiểu Mỹ" thành thục.
Biết đối thủ mới chiến thắng được đối thủ. Hạ thấp đối thủ chính là hạ thấp bản thân. Thác Bạt Hoành (Hiếu Văn Đế triều Bắc Ngụy-PV) đổi tên nước Nhu Nhiên thành Nhu Nhu, ý là "sâu bọ", rồi ông bị chính Nhu Nhiên đánh bại, khác nào "không bằng cả sâu bọ".
Mỹ không mong Trung Quốc hùng mạnh, cũng giống như Trung Quốc không hy vọng Mỹ "xưng bá". Quan hệ Mỹ-Trung có xung đột, nhưng cũng có lợi ích chung nhất định.
Làm thế nào để hóa giải xung đột, phát triển lợi ích chung mới là điều mà các nhà ngoại giao Trung Quốc cần phải nỗ lực thực hiện.
Trung Quốc muốn phát triển thì không được đoạn tuyệt giao lưu với thế giới. Thế giới hiện tại vẫn là đơn cực. Chỉ có Mỹ suy yếu mới xuất hiện thế giới đa cực. Chúng ta không thể đoạn tuyệt với Mỹ, cũng không thể ôm kỳ vọng lớn vào Mỹ.
Hiện tại không phải là thời cơ thích hợp nhất để đối đầu với Mỹ. Lợi ích quốc gia phải là chuẩn mực cao nhất cho hành động của chúng ta.
Chúng ta cần nhẫn nại. Nhẫn nại không phải là mềm yếu. Chỉ có khuất phục mới là mềm yếu.
Mỹ đương nhiên không muốn Trung Quốc trỗi dậy, không muốn kinh tế Trung Quốc đi lên. Nhưng chúng ta cần nhớ: Đấu tranh với đối thủ thì anh nhất định phải cho đối phương chứng kiến cục diện mà họ không muốn thấy nhất.
Người Mỹ hy vọng người Trung Quốc nội chiến thì chúng ta đã nội chiến thật. Mỹ không "cười lăn cười bò" mới lạ. Đương nhiên, nếu chỉ "nằm gai nếm mật, nhẫn nại chờ thời" thì cũng không được.
Trung Quốc trong vai trò nước lớn có thể giống như một võ hiệp thời cổ đại, giấu mình trong thâm sơn cùng cốc tu luyện võ công, đợi ngày "quyết chiến" với kẻ địch hay không?
Với nguồn tài nguyên và dân số, cùng với văn hóa của Trung Quốc, Trung Quốc không có khả năng hùng mạnh như Mỹ, chưa kể nước Mỹ vẫn đang tiến lên không ngừng.
Vẫn là Mao Trạch Đông nói đúng: "Đánh vẫn phải đánh, đàm vẫn phải đàm, hòa vẫn phải hòa."
Con người cần phải mưu trí. Đấu tranh về ngoại giao càng cần mưu trí. Phải "dắt mũi" được người khác chứ không phải bị người ta "dắt mũi".
Khrushchev (cựu Tổng bí thư đảng Cộng sản Liên Xô-PV) chính là một người mưu trí. Trong một lần đại hội, Khrushchev "to gan" phê phán Stalin.
Có người đưa vụ việc lên báo chất vấn Khrushchev rằng ông cũng là một nhân vật trong nhóm quyền lực cốt lõi thời Stalin cầm quyền, vậy tại sao không đứng ra phê phán từ thời đó?
Đáp lại, Khrushchev đọc to câu hỏi một lần, sau đó hô lên trước đám đông: "Là ai đã gửi câu hỏi này? Hãy đứng ra đây!..." Ở phía dưới xao động một hồi nhưng không có ai bước ra.
Khrushchev bèn nói: "Các anh xem, trong tình hình dân chủ, không cần e sợ như thế này mà đồng chí gửi câu hỏi còn không dám đứng ra, vậy trong bầu không khí thời kỳ Stalin, có ai dám đứng lên phê phán ông ấy?"
Cả hội trường liền vỗ tay.
Trong cuộc đấu với nước Mỹ, chúng ta cần có mưu trí như Khrushchev. Khi cần ẩn nhẫn thì ẩn nhẫn. Giống như Đặng Tiểu Bình từng nói với Thủ tướng Canada Pierre Trudeau:
"Taoguangyanghui (chiến lược ngoại giao 'ẩn nhẫn' của ông Đặng-PV) mà chúng tôi nói đến, bao gồm bất chấp thể diện cũng phải duy trì quan hệ với quốc gia phát triển nhất trên thế giới."
Đại ý của Đặng Tiểu Bình là, Trung Quốc nhất định phải "đồng bước" cùng văn minh thế giới, không được xa rời văn minh thế giới. Khi cần đấu tranh thì quyết không nhượng bộ.
Sùng bái Mỹ là không đúng, thân Mỹ không đúng và ghét Mỹ cũng không đúng.
Chính phủ Mỹ, các chính khách và người dân Mỹ có điểm tương đồng, cũng có khác biệt. Anh phải có trí tuệ cao độ để phân biệt điều đó.
Trong quá khứ, nhân dân Mỹ giúp Trung Quốc thoát ách thực dân, cống hiến to lớn đưa xã hội Trung Quốc tiến bộ. Giữa hai nước không có xung đột về lợi ích căn bản.
Ngày nay, lợi ích quốc gia của Mỹ trải khắp toàn cầu, giữa hai nước đã có xung đột nảy sinh. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tâm thế đạo đức để đánh giá sự vật, không được kích động.
[...]

Điểm đáng sợ thực sự của nước Mỹ ở đâu?

Mặc dù Mỹ có quân đội hùng mạnh nhất thế giới, công nghệ tiên tiến nhất, nhưng tôi cho rằng điều này không đáng sợ. Nghe nói máy bay tàng hình của họ bay qua Trung Quốc rất tự do, nhưng điều đó cũng không có gì đáng ngại.
Những điều đáng sợ của Mỹ không nằm trong số đó.
Năm 1972, tôi theo học Đại Học Vũ Hán. Trong tiết chính trị, một thầy giáo giảng rằng: "Mỹ là đại diện cho các nước tư bản chủ nghĩa 'giãy chết', giống như Mặt trời xuống núi, hơi thở đã rất yếu ớt."
Tôi - một sinh viên công-nông-binh trang bị "tận răng" - lập tức phản bác: "Thưa thầy, em cảm thấy thầy nói không đúng.
Nước Mỹ dù không giống như Trung Quốc - là Mặt trời mọc đằng Đông lúc 8, 9 giờ sáng, nhưng họ cũng không phải là hoàng hôn, mà là Mặt trời giữa trưa."
Câu nói của tôi làm thấy giáo giận tím mặt nói: "Em dám nói những lời như vậy ư!"
Thầy giáo không hỏi tôi vì sao trả lời như vậy, nhưng đã dùng ngay một chữ "dám". Tâm lý ở trong đó rất dễ dàng đoán định.
Chính "quốc gia tư bản chủ nghĩa 'giãy chết'" đã lãnh đạo cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới của thế giới thập niên 1990 của thế kỷ trước.
Khi tôi tốt nghiệp đại học cũng là lúc Trung Quốc cải cách mở cửa. Tôi lại có một quan điểm: Mỹ là quốc gia do hàng nghìn hàng vạn người không yêu tổ quốc của chính mình tập hợp thành, nhưng bọn họ đều yêu nước Mỹ.
Vào thời đó rất nhiều lãnh đạo một mặt thì mắng Mỹ, nhưng mặt khác lại đưa con cái sang Mỹ học hành. Sự khác biệt rất lớn!
Vậy, điểm đáng sợ của Mỹ là gì? Cá nhân tôi cảm thấy có 3 điểm:

1. Giới tinh anh của Mỹ không thể xem thường
Chế độ cán bộ và cơ chế tranh cử của Mỹ cho phép bảo đảm những nhà quyết sách của nước này là nhóm tinh anh.
Bi kịch của Trung Quốc, từ lớn như quốc gia cho tới nhỏ như từng cơ quan thì tình trạng phổ biến là, người có tư tưởng không quyết sách, người quyết sách không có tư tưởng. Người có đầu óc thì không có chức quyền, có chức quyền thì không đầu óc.
Mỹ thì ngược lại, hệ thống hình tháp của họ vừa hay phù hợp để "nâng" giới tinh hoa lên cao.
Vì vậy, thứ nhất, Mỹ không phạm sai lầm. Thứ hai, Mỹ ít phạm sai lầm. Thứ ba, nếu phạm sai lầm Mỹ cũng nhanh chóng sửa đổi.
Chúng ta phạm sai lầm, đó là thứ nhất. Thứ hai, thường xuyên phạm sai lầm. Thứ ba, phạm sai lầm rồi rất khó sửa sai.
[...]
Đối với một dân tộc hùng mạnh mà nói, tầm quan trọng của lãnh thổ đã giảm xuống, thay vào đó là theo đuổi "quốc thế" (vị thế quốc gia-PV).
Người Mỹ không có yêu sách về lãnh thổ đối với bất kỳ quốc gia nào. Họ không quan tâm tới lãnh thổ, những gì Mỹ làm trong toàn bộ thế kỷ XX là tạo dựng vị thế.
Thế nào gọi là "tạo thế"? Bên cạnh kinh tế lớn mạnh chính là lòng dân! Có lòng dân thì quốc gia sẽ có sức "ngưng tụ", mất đi lãnh thổ cũng có thể lấy về. Không có lòng dân thì anh có lãnh thổ cũng sẽ để mất.
Nhiều lãnh đạo quốc gia chỉ nhìn 1 bước. Nước Mỹ hành động thường tính trước 10 bước.
Chính vì như vậy, mỗi một sự kiện trọng đại trên thế giới kể từ sau Thế chiến II đều làm gia tăng vị thế của nước Mỹ. Nếu chúng ta để họ "dắt mũi" thì rất có khả năng sẽ đánh mất tất cả "vốn liếng" chiến lược.
Trọng tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển dịch sang châu Á, nhưng không có nghĩa là họ không bao vây Trung Quốc.
Rất nhiều người chỉ nhìn vào Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như chỉ nhìn thấy chênh lệch giữa Mỹ-Trung về công nghệ và vũ khí mà không thấy được ở tầm chiến lược, đặc biệt là sự mất cân bằng ở bình diện ngoại giao còn nghiêm trọng hơn cả tụt hậu về khí tài.
Việc ngoại giao của Trung Quốc đối với Mỹ, hoặc là có hình thức mà không có giới hạn, hoặc là có chi tiết mà không có toàn cục.
Sau sự kiện 11/9, Mỹ tấn công Afghanistan trong vòng 2 tháng, áp sát Trung Quốc từ phía Tây. Áp lực quân sự từ Nhật Bản,[...], Ấn Độ cũng không giảm.
Nhìn từ bên ngoài, Trung Quốc giành được một số lợi ích từ vụ 11/9, nhưng những lợi ích này có thể sẽ biến mất chỉ sau 1,2 năm nữa.
Tôi nhận định sự bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một dạng khác, không phải quân sự mà vượt qua quân sự.
Những năm gần đây, các quốc gia xung quanh chúng ta đều lần lượt cải cách chế độ xã hội, [...]. Nga, Mông Cổ đã thay đổi; Kazakhstan cũng vậy, bên cạnh các quốc gia đi trước là Hàn Quốc, Philippines, Indonesia...
Mối đe dọa này đối với Trung Quốc còn nguy hiểm hơn đe dọa quân sự. Đe dọa về quân sự chỉ là hiệu ứng trong thời gian ngắn, trong khi sự bao vây bởi các quốc gia "dân chủ" như trên mới là ảnh hưởng dài hạn.

2. Nước Mỹ khoan dung và rộng lượng

Bạn nên tới châu Âu trước rồi qua Mỹ. Bạn sẽ nhận thấy sự khác biệt lớn: Buổi sáng tại châu Âu trên phố hầu như không có người, trong khi đường phố ở Mỹ có rất nhiều người tập thể dục, thậm chí cả ngày đều như vậy.
Tôi có một nhận định: Rèn luyện là một loại phẩm chất. Rèn luyện thân thể đại diện cho một dạng văn hóa cầu tiến. Muốn biết một quốc gia có mạnh mẽ hay không thì nhìn vào số lượng người tập luyện thể dục là rõ.
Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ làm quần để mặc lên người. Tôi cũng mua một chiếc như vậy ở Mỹ và mặc thường xuyên.
Tôi mặc nó là để kỳ thị nó, để trút giận, giống như một dạng giải tỏa và thỏa mãn về tâm lý. Người Mỹ mặc nó là một kiểu chế giễu, nhưng bản chất khác nhau.
Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ của họ giữa đường phố. Đới Húc (Đại tá không quân, Viện trưởng Viện nghiên cứu hợp tác và an ninh hải dương Trung Quốc, bạn của tác giả-PV) nói: "Nếu một quốc gia ngay cả quốc kỳ của mình cũng tự đốt được, thì anh còn lý do gì để đốt quốc kỳ của họ?"

3. Sức mạnh vĩ đại của tinh thần và đạo đức
Đây là điều đáng sợ nhất.
Sự kiện 11/9 là một thảm họa. Khi thảm họa ập đến, thứ đầu tiên gục ngã là thân thể, nhưng cái đứng vững là linh hồn. Có những dân tộc khi gặp tai họa, thân thể chưa đổ nhưng linh hồn đã tiêu biến.
Trong sự kiện 11/9 phát sinh 3 sự việc đều cho phép chúng ta nhìn thấy sức mạnh của người Mỹ.
Thứ nhất, sau khi phần đỉnh tòa nhà WTC bị máy bay đâm vào, khói lửa bốc lên, tình hình vô cùng nguy cấp. Mọi người thông qua lối thoát hiểm để ra ngoài nhưng không quá hoảng loạn.
Mọi người đi xuống, nhân viên cứu hỏa xông lên; đôi bên nhường đường cho nhau, không ai đâm vào ai. Khi có phụ nữ, trẻ em, người mù tới, mọi người tự giác nhường lối cho họ đi trước. Thậm chí một chú chó cũng được nhường lối đi.
Nếu tinh thần của một dân tộc không mạnh mẽ đạt tới trình độ nào đó thì họ tuyệt nhiên không thể có những hành động như thế. Đối diện với tử vong vẫn bình tĩnh như vậy, nếu không phải là thánh nhân thì cũng tiệm cận với thánh nhân rồi.
Chuyện thứ hai, ngày tiếp theo sau vụ 11/9, thế giới đã biết đây là hành động của các phần tử khủng bố Ả-Rập. Rất nhiều siêu thị, nhà hàng của người Ả-Rập bị những người Mỹ phẫn nộ đập phá. Các thương nhân người Ả-Rập cũng bị tấn công.
Trong thời khắc đó, một nhóm người Mỹ đã tập hợp lại và tới các siêu thị, nhà hàng của người Ả-Rập để đứng gác, đến các khu dân cư của người Ả-Rập đi tuần, ngăn chặn bi kịch leo thang.
Đây là một tinh thần như thế nào? Trung Quốc tự cổ đã có truyền thống báo thù. Tôi sống ở Thành Đô. Đặng Ngải (tướng Ngụy thời Tam Quốc-PV) phá Thành Đô xong, con trai Bàng Đức (tướng Ngụy-PV) đem nam phụ lão ấu cả nhà Quan Vũ giết sạch.
Những cuộc báo thù tanh máu không hiếm trong lịch sử Trung Quốc.
Chuyện thứ ba, chiếc máy bay Boeing 767 rơi xuống Pennsylvania vốn dĩ có mục tiêu là Nhà Trắng, sau đó hành khách trên máy bay chống trả bọn khủng bố mới làm máy bay rơi xuống. Bởi thời điểm đó bọn họ đã biết tin tòa nhà WTC và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào.
Các hành khác đã nhanh chóng quyết định, không thể không làm gì mà phải quyết tử với khủng bố. Cho dù là trong tình thế như vậy, họ vẫn làm một việc: Bỏ phiếu thông qua việc "liều chết" với những tên khủng bố.
Vào thời khắc sinh tử cũng không áp đặt ý chí của mình lên người khác. Sau đó tập thể đồng tình, họ mới hành động. Thế nào gọi là dân chủ, đây chính là dân chủ.
Tư tưởng của dân chủ đã ăn sâu vào sinh mạng, huyết mạch, cốt tủy của họ. Một dân tộc như thế, họ không cường thịnh thì ai cường thịnh; một dân tộc như thế, họ không thống trị thế giới thì ai thống trị thế giới.
Tôi thường suy tư rằng: Vũ khí tân tiến, công nghệ mới nhất, lực lượng vũ trang hùng mạnh nhất thế giới nằm trong tay những người như thế rất phù hợp. [...] Cho dù nằm trong tay Trung Quốc, Trung Quốc có thể làm được gì cũng không biết chắc được.
Nước Mỹ có nhiều kinh nghiệm thành công đáng để chúng ta tham khảo, học hỏi. Sau vụ 11/9, Mỹ không thành lập "Ủy ban 11/9", cũng không thành lập bộ chỉ huy khẩn cấp gì đó.
Tôi rất phản đối những điều không thực tế. Sau khi tôi tới Không quân Thành Đô, hoặc là không họp, hoặc là ít họp. Những cuộc họp không thể tránh thì họp nhanh. Việc đầu tiên tôi làm là thay đổi "học tập Thường ủy" thành tự học. Cầm văn bản đọc thì gọi gì là học!
Tôi đấu tranh với thế lực thủ cựu. Sức lực cá nhân tôi có hạn nhưng không thể không đấu tranh, cho dù sứt đầu mẻ trán cũng không nản.
Ví dụ, thường ở trong bộ đội tôi không ăn cơm. Ngày nào về nhà được thì tôi mang theo lương khô chứ không ăn trong quân. Tôi tới sư đoàn 33, ở Không quân Bắc Kinh cũng như vậy. Nếu không thể không ăn thì tôi ăn đơn giản.
Dù nói rằng uống nửa lít rượu không đổ được hồng kỳ, ăn một bữa cơm không sập được giang sơn. Nhưng cái gì nhiều quá, lãng phí quá, để tích tiểu thành đại thì rất khó nói.
Khi nghiên cứu nước Mỹ, chúng ta nên nắm chắc nội hàm của nó. Không được chỉ nhìn những cái nhỏ, mà phải xem cái lớn.
Có một câu nói hay: Thường nghị luận khuyết điểm của người khác thì bạn là kẻ dưới đáy chuẩn mực đạo đức; thường nghị luận khuyết điểm của nhân loại thì bạn chính là tư tưởng gia.

Lời kết

Qua bài diễn thuyết 3 tiếng đồng hồ ngày hôm nay, mục tiêu mà tôi theo đuổi là sự giải phóng con người. Nếu nói rằng tôi đến đây để gặp gỡ mọi người thì không bằng nói rằng mọi người tới để "nhận biết" tôi.
Tôi đã rất phóng khoáng trao gửi "toàn bộ bản thân" cho các bạn, tôi thể hiện tư tưởng cá nhân trước các bạn. Đặc biệt, những điều tôi nói về phương Tây, về nước Mỹ cũng không tách rời chủ đề cuộc thảo luận này.
Có 2 điều tôi muốn bổ sung. Thứ nhất, tôi là một người trung thành với chủ nghĩa dân tộc. Mọi điều tôi nói ra đều vì cái tốt cho quốc gia, dân tộc.
Trong bất cứ tình huống nào, tôi cũng xem lợi ích dân tộc là tối cao. Vì điều đó, tôi chấp nhận đổ máu, sứt đầu mẻ trán. Trong đầu tôi vẫn thường hiện lên cảnh tượng trong chiến tranh Triều Tiên:
Mùa đông năm 1951, đơn vị của cha tôi tấn công quân Mỹ. Do vũ khí thua kém Mỹ nên buộc phải mai phục trong đêm tại vị trí gần quân địch nhất. Một liên đội yên lặng chờ đợi cả một đêm.
Đêm đó trời đổ tuyết lớn, lạnh vô cùng. Lúc trời sáng, còi hiệu xung phong vang lên, nhưng hơn 100 chiến sĩ mai phục ở đó không có một ai đứng dậy. Tất cả bọn họ đã chết vì lạnh.
Cho đến chết họ vẫn giữ đội hình chiến đấu. Về sau Chủ tịch Mao khi nghe báo cáo, ông lập tức bỏ mũ, đứng dậy rất lâu không nói gì.
Chiến tranh biên giới Trung-Ấn 1962, máy bay Trung Quốc tiêu diệt một đơn vị của Ấn Độ. Đơn vị này ngày xưa từng thuộc biên chế quân đội Anh, tham gia cuộc Chiến tranh nha phiến lần thứ 2, hỏa thiêu Viên Minh Viên.
Chủ tịch Mao nhận tin qua điện thoại, đập bàn đứng dậy, nói: "Quốc nhục trăm năm!"
Đồng thời, mọi người cũng nên nhận thấy, tình hình Trung Quốc so với phương Tây không giống nhau.
Có những việc mặc dù nhìn thấy rồi, nhưng lại không thể dễ dàng đạt được. Cũng có những việc còn chưa nhìn thấy. Có những khác biệt về quan niệm chỉ có thời gian qua đi mới rút ngắn khoảng cách được.
Lần đầu tiên gặp gỡ các cán bộ cấp doanh trở lên ở căn cứ Côn Minh, tôi đã vô cùng thẳng thắn, mạnh dạn nói nhiều như vậy. Đó là những thành quả nghiên cứu của tôi. Tôi chịu trách nhiệm với phát biểu của mình.
Chỗ nào nói đúng, các vị hãy ghi nhớ lấy; còn chỗ nào nói sai, mọi người hãy "vào tai này lọt tai kia", xem như chưa nghe thấy.
Mỗi con người là một cá thể, mỗi cá thể đều được tự do. Tôi không thể áp đặt tư tưởng của mình lên mọi người. Tôi cũng không thể yêu cầu tư tưởng của mọi người phải thống nhất đến một tư tưởng nào đó. Đó là điều không thể.
Thế nhưng chúng ta lúc nào cũng muốn theo đuổi mục tiêu này. Đó là điều hết sức mơ hồ, trên thực tế không thể thực hiện được.
"Ngôn hành bất nhất", TQ đang trả giá đắt không lường hết được?
theo Trí Thức Trẻ
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 01 Jan 2020

Ngày trở lại…

Tôi muốn tham dự nhưng không với tư cách dự thi. Tôi muốn viết như một lời tri ân cứu tử đến với người lính VNCH, người lính Mỹ và những người tử tế đã giáo dục tôi nên người có ích cho xã hội. Tôi muốn trải lòng mình như một sám hối với mọi người để được tha thứ và yêu thương… Vì tôi là đứa trẻ mồ côi.
* Làng cô nhi Long Thành
Thường mỗi chiều Thứ Bảy hàng tuần, các người lính Mỹ được lính VNCH hướng dẫn đến thăm và tặng quà và quần áo cho chúng tôi, những đứa trẻ vô thừa nhận. Không biết họ tặng gì cho Làng Cô Nhi, nhưng lũ trẻ chúng tôi thì được dạy ca hát và những trái cam Mỹ mà chúng tôi để dành… ném nhau, vì không cách gì ăn hết những thùng giấy đựng đầy các trái cam vàng tươi mát lạnh. Ký ức hạnh phúc đời người có khi thật đơn giản với hai chữ bình yên của tuổi thơ.
Noel 1968, buổi chiều vào lúc người lính Mỹ bắt nhịp dạy chúng tôi hát bài Jingle Bells cũng là lúc những đứa trẻ mồ côi biết thế nào là súng đạn. Nghe tiếng đạn bắn vào những vách tôn, cứ tưởng như mưa rào giữa trời đang nắng gắt, những tiếng thét vì trúng đạn, những tiếng khóc của lũ trẻ chúng tôi vì sợ hãi cùng những tiếng hét “Tất cả nằm xuống” của người lính VNCH như một mệnh lệnh đã cứu sống hàng trăm trẻ mồ côi, và tôi là một trong số đó. Khi tiếng súng dừng hẳn, chúng tôi bắt đầu được hướng dẫn di chuyển ra ngoài thì thêm loạt đạn như mưa “tưới” vào lũ trẻ vốn đã chịu nhiều bất hạnh. Người lính VNCH hét lên tiếng gì đó rồi túm cổ áo xách tôi lên như một chú chó con, ném vào lòng người lính Mỹ. Ông ôm tôi trước ngực chạy ra, nhào vào hố rác. Thế là tôi được sinh ra lần nữa từ đống rác, nhưng có thừa nhận bởi người lính VNCH và lính Mỹ. Chỉ có cha mẹ mới dám chết cho con cái mình được sống… Chợt buồn nhớ mẹ, mẹ ơi, mẹ mang nặng đẻ đau con, chín tháng mười ngày, sao mẹ nỡ bỏ rơi con.
Trong trí óc trẻ thơ non nớt ngày đó, tôi không biết có bao nhiêu bạn mồ côi được đem chôn, nhưng nhớ một bạn tên Miền bị trúng đạn và được người lính Mỹ chuyển sang bên kia đồi cùng với những người lính bị thương. Tôi thù ghét chiến tranh từ đó… Nhưng khi nào tôi còn hiện diện trên cõi đời này, tôi sẽ mãi mãi biết ơn người lính VNCH và người lính Mỹ đã lấy thân mình che đạn cho trẻ mồ côi, để gìn giữ sự sống cho tôi và bạn bè cùng cảnh ngộ. Lính VNCH ơi, lính Mỹ ơi, con chân tình xin lỗi vì không biết người lính VNCH và người lính Mỹ là ai, tên gì, ở đâu, còn sống hay đã mất. Nhưng xin nhận nơi con một lạy tạ ơn cứu tử, như nợ tang bồng vay trả, trả vay mà kiếp này con không thể nào trả được.
Từ Lasan Mossa đến thằng du đãng
Không nhớ chính xác tôi có mặt ở Lasan Mossa, Thủ Đức khi nào vào thập niên 60, nhưng nhớ lắm ông anh con ruột của cha mẹ nuôi. Anh hay nhiếc tôi là thằng ngu mà tôi ngu thật. Chưa bao giờ điểm toán của tôi vượt quá con số ba, nhưng khi thi vào trường nội trú tôi lại đậu điểm cao còn anh rớt. Bà má nuôi phải năn nỉ rất nhiều anh mới được vào học chung trường. Từ đó anh bắt đầu biết thương thằng em nuôi ngu đần của mình mỗi khi anh cần “dicté” điều gì. Cứ ngỡ cuộc sống như vậy là tốt đẹp song hành với quả đất xoay tròn, nhưng không, số phận mồ côi như định mệnh, phải để cho dòng đời đẩy tới xô lui…
Ngày cha nuôi ra “tòa áo đỏ” ở bên Bạch Đằng Sài Gòn, để nhận cái án nhiều năm khổ sai vì tội buôn lậu thời VNCH, cũng là ngày tôi bị buộc phải rời khỏi ngôi trường thân yêu để tham dự cuộc chơi trần thế khi bà má nuôi không còn tiền đóng tiền học. Tôi phải trở về quận Tư. Viết đến đây chợt nhớ cha Laurant, người phụ trách hướng dẫn học trình cho tôi. Ông xin bà má cho tôi được làm con nuôi của ông và ông hứa sẽ nuôi tôi ăn học đến thành tài. Sau khi bị từ chối, cha Laurant có về thăm tôi một lần tại nhà số… ở quận Tư. Ông chào từ biệt trước khi về Pháp sau khi hôn lên trán đứa trẻ khôi ngô nhưng sinh lầm thế kỷ. Dốt vẫn hoàn dốt, chữ nghĩa trả cho thầy. Tôi thật sự khiếp đảm với bạn trẻ cùng trang lứa tại quận Tư. Chửi tục là điều tối kỵ với đứa học sinh từng mài đũng quần ở Lasan Mossa. Nhưng sự đời vốn không đơn giản. Người xưa nói đúng “Gần mực thì đen gần đèn thì sáng” sống ở quận Tư hiền quá thì bị ăn hiếp, dữ quá thì cửa Chí Hòa luôn mở sẵn… Và tôi đã vào khu nhi đồng vì tội chém người ở tuổi vị thành niên. Sau đó là chuỗi ngày “tự do” bụi đời, đánh giày, bán báo Mỹ từ Sài Gòn ra tới Vũng Tàu… Bất kỳ nơi nào cũng sẵn sàng đổ máu để tồn tại. Khi con người bị đẩy vào cảnh ngộ “nhanh thì sống, chậm thì chết” là ký án chung thân với cuộc đời đen như mõm chó. Với ký ức lộn xộn, không biết phải bắt đầu viết từ đâu cho có thứ tự, nhưng chắc tôi không viết gì ngoài sự thật.
Sau 1975, thú thật mới biết thế nào là cái đói tại miền Nam. Cơm còn không đủ ăn, mơ gì đến thịt cá. Thời CS ngăn sông, cấm chợ, muốn mua thịt rẻ từ miền Tây mang về Saigon buộc phải nấu chín và có giới hạn, CS nói là để ngăn chận chợ đen, “đầu cơ tích trữ” của bọn tiểu tư sản. Thịt sống sẽ bị tịch thu với tội “con buôn” Nước mắt của đồng bào nghèo khi bị tịch thu chút thịt heo, phải chan với cơm ăn cho qua ngày đoạn tháng, chữ nghĩa nào có thể viết hết nỗi khổ đau của người miền Nam sau tháng Tư đen?
Năm 1979, đói quá mà lang thang cũng đâu có dễ, không khéo bị mấy chú côn an khép tội ăn không ngồi rồi đưa đi cưỡng bức lao động, đành phải lên rừng Đồng Xoài chặt lồ-ô cho hãng giấy COGIDO tiêu thụ, thụt nẹp (cây lồ-ô chẻ làm tư, làm tám) bán cho các đầu nậu để họ đan cần xé chứa rau quả. Bạn bè là những chú vắt rừng láu cá đeo bám không thua gì đỉa đói. Không chịu nổi cảnh đói khổ, ai làm gì tôi không biết. Bản thân tôi thì muốn đổi mạng sống để có cuộc đổi đời… theo quan niệm đường phố… “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm” Và cái giá phải trả là nhiều năm tù với tội danh cướp có vũ khí.
Gặp Bảy Xi, anh rể Năm Cam tại trại cải tạo Đồng Tháp thời Tám Sên làm trưởng trại, ông nói khi ra tù tôi sẽ có “tương lai sáng lạn” nếu chịu theo ông học nghề… cờ bạc. Hoặc làm “phát hỏa” bảo kê giữ sòng bài cho ông và Năm Cam. Đúng là trời còn thương, chớ sau khi ra tù mà đầu quân cho Năm Cam chắc giờ này cũng xanh cỏ… Và nói cho đúng sự việc, người đầu tiên “được mời” để bắn Dung Hà là tôi, chớ không phải Hải Bánh, nếu tôi nhận lời Năm Cam, trị đám giang hồ bắc Hải Phòng. Sống ngoài vòng pháp luật là chuỗi ngày đen tối nhưng có cái thú riêng của nó với những ai có chút… máu liều.
Không phải vì thù ghét CS mà vu vạ, nhưng sự thật là tại các trại cải tạo tù hình sự của chế độ Cộng Sản, sự đói khát không giáo dục được con người tử tế hơn. Trái lại, môi trường tù hình sự “huấn luyện” con người trở nên thủ đoạn và tàn nhẫn hơn, kể cả những côn an mang danh “quản giáo.” Vì lý do an toàn cá nhân chưa thể viết chi tiết để bạn đọc thấy sự khốn nạn của tù mồ côi — không có ai thăm nuôi. Xin kể chút chuyện nhỏ: Trại cải tạo Đồng Tháp có mười nhà, chia làm hai dãy, mỗi nhà có đào hố chứa nước tiểu phía sau, xây bằng xi măng âm dưới đất. Cứ mỗi sáng “xuất chuồng” (điểm danh xuất phòng) là tôi chạy ngay ra phía sau để bắt chuột cống rơi vào hố tiểu, bắt được con nào lột da, cắt đầu, bỏ ruột ngay tại chỗ và hôm đó xem như thuộc diện… có thăm nuôi.
Cha tôi. Người giáo dục tôi nên người tử tế là một linh mục
Thú thật, dạo trước nói về dân Thiên Chúa Giáo, tôi ghét không thua gì CS. Sau 1975, mỗi lần nghe giọng Bắc Kỳ là tôi bỏ đi chỗ khác để khỏi phải… ở tù. Mỗi lần “thành công” trong một vụ cướp, tôi la cà các quán nhậu, dò xét để săn các nạn nhân mới, lắm tiền nhiều của, thường là mấy chú đội “ăn nên làm ra” nhờ “giải phóng” miền Nam, cho đến một ngày trong cơn say nghiêng ngửa, tấp vào vệ đường làm ly đá chanh cho bớt say đời và buồn người, bên kia đường vọng lại tiếng hát:
Gặp gỡ Đức Kitô biến đổi cuộc đời mình
Gặp gỡ Đức Kitô đón nhận ơn tái sinh
Gặp gỡ Đức Kitô chân tình mình gặp mình
Gặp gỡ Đức Kitô chứa chan tình đệ huynh…
Ừ, thì gặp gỡ Đức Kitô biến đổi cuộc đời mình…
Và mỗi Chúa Nhật buồn vì “Chiều nay không có em, thành phố quên chưa lên đèn…” là tôi trốn bạn nhậu mò tới nhà thờ Kỳ Đồng Sài Gòn, ngồi nghe nhạc… ké. Có lẽ số phận đã mỉm cười với thằng trời đánh thánh vật. Tôi học đạo làm người, từ bỏ mọi điều xấu xa tội lỗi, chối bỏ những lời mời tanh mùi máu dù có thể mang lại rất nhiều tiền. Hoàn lương nhưng chưa hồi tâm là vẫn còn tai họa, nếu không có ông linh mục ở nhà thờ Kỳ Đồng khuyên dạy, có thể tôi đã giết kẻ thù mà bạn bè cầm chắc tôi sẽ thực hiện. Cứ xem như dấu chấm hết của cuộc đời. Tôi tìm đến ông, muốn sám hối lần sau cùng. Ồng kiên nhẫn ngồi nghe tôi kể chuyện… Những tưởng ông sẽ khuyên dạy nhiều về chuyện của tôi, nhưng ông chỉ im lặng. Đến khi trút hết nỗi lòng, chào ông để ra về, ông mới nói “Tôi muốn nhờ anh một việc, ngày mai lúc 8 giờ xin hãy đến đây giúp tôi.” Tưởng ông nhờ chuyện gì, ông đưa tôi đi thăm bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối. Ông xin tôi hãy chia xẻ cùng người sắp chết bằng những lời khuyên hãy can đảm đối diện với sự thật, vì họ có muốn sống cũng không còn cơ hội nữa. Thật mỉa mai, người sắp chết muốn được sống mà người đang sống khỏe mạnh thì muốn chết. Thế là tôi từ bỏ ý nghĩ đen tối. Con xin cám ơn cha đã dạy cho con biết sự sống quý giá chừng nào.
Cách giáo dục của ông linh mục làm tôi thấy xấu hổ với chính mình. Tôi không phạm tội giết người vì tước đoạt mạng sống của ai dù là kẻ thù. Tôi mang ơn ông linh mục bằng tất cả tâm trí mình. Từ đó tôi xem ông như người cha đáng kính, cho tôi nương tựa mỗi khi tôi vấp ngã. Ngồi gõ những dòng này như hồi tưởng quảng đời buồn nhiều hơn vui của đứa trẻ mồ côi, sinh trong chiến tranh, trưởng thành trong lao lý. Ai đó nói lắm ân nhân thì nhiều phiền lụy.
Tôi cho rằng điều đó có thể đúng, bởi oán thì trả dễ nhưng ân muốn đền chắc phải hẹn kiếp lai sinh.

• NGUOIDUATIN
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 44 guests