Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 21 Sep 2022

Ghi khắc trong tim


Hôm ấy là hôm trước lễ Giáng sinh. Chồng tôi - anh Dan - và một người bạn của anh là Mike đi vào một hẻm núi gần nhà chúng tôi ở Nam California để xem thảm thực vật đã bị cháy sém vài tháng trước có mọc lại hay chưa. Dan và Mike đều là thành viên của Hội thực vật tự nhiên California. Họ thật sự là những “kẻ săn cây”, luôn lùng sục các hẻm núi và những ngọn đồi quanh vùng để tìm các loại cây và chụp ảnh chúng.
Hôm ấy, sau khi Mike ra về, Dan quyết định thực hiện cuộc “nghiên cứu một mình” nho nhỏ bằng cách đi bộ lên hẻm núi Laguna, một khu vực hẻo lánh hơn và ít được thám hiểm. Anh đi vào hẻm núi được mấy dặm, chụp được một vài tấm ảnh và đang quay trở ra chỗ xe tải, thì đột nhiên anh giẫm phải một khoảng đất lở ngập nước. Anh bị trượt ngã xuống con dốc gồ ghề cao gần mười một mét, va vào nhiều thân cây trước khi rơi xuống một rìa đá. Ngay lập tức, anh biết có chuyện xảy ra với chân trái của mình. Nó vắt qua chân kia theo “một góc không thể tưởng tượng” được.
Do còn sững sờ trước cú ngã, nên phải mất một lát sau Dan mới nhận thức là chân mình không thể đi được nữa. Rồi Dan biết mình đang gặp rắc rối to. Màn đêm sẽ buông xuống, và không một ai biết anh đang ở đâu. Anh phải ra đến được lối đi chính, nếu không anh sẽ chết ở đó trước khi có người tìm ra anh. Anh kẹp chân bị gãy vào chân bên kia và dồn hết sức lực vào đôi bàn tay lê từng chút xuống hẻm núi.
Di chuyển từng bước chậm chạp và đau đớn, Dan thường phải dừng lại để nghỉ mệt và kêu cứu. Không có gì đáp lại ngoại trừ tiếng vọng kỳ quái của chính giọng nói anh vang trên vách đá. Khi mặt trời lặn, nhiệt độ bắt đầu xuống thấp. Trong vùng đồi núi, tiết trời rất lạnh khi đêm xuống, và Dan biết nếu dừng lại quá lâu, có thể anh sẽ bất tỉnh. Càng lúc càng cảm thấy khó khăn, nhưng sau mỗi lần nghỉ, Dan buộc mình phải tiếp tục kéo lê cơ thể đang đau đớn về phía trước bằng đôi bàn tay đã sưng tấy của mình. Anh tiếp tục cuộc di chuyển kinh khủng này được thêm mười hai giờ nữa.
Nhưng sau cùng, sức mạnh và sự quyết tâm của anh cũng không còn. Anh kiệt sức hoàn toàn và không thể di chuyển thêm một chút nào nửa. Mặc dù biết là chẳng ích gì, nhưng anh vẫn lấy hết sức tàn thét lên kêu cứu một lần nữa.
Bỗng anh kinh ngạc khi nghe thấy một giọng nói đáp lại. Một giọng nói thật sự, chứ không phải một tiếng vang. Giọng nói đó là của Jeb - con trai riêng của tôi. Tôi và thằng bé cùng với cảnh sát và nhân viên y tế đang đi tìm Dan.
Trước đó, vì không thấy Dan về nên tôi rất lo lắng và gọi điện thoại cho Mike. Lúc đầu, Mike cố gắng tự mình đi tìm Dan. Anh lái xe qua nhiều hẻm núi để tìm chiếc xe tải của Dan. Sau cùng, anh gọi điện cho cảnh sát và báo rằng Dan đã mất tích.
Tôi vẫn giữ được bình tĩnh và mạnh mẽ cho đến khi nghe Jeb nói là đã nghe thấy tiếng của Dan. Lúc ấy tôi mới òa khóc và cảm nhận hết nỗi lo sợ và kinh hãi mà tôi đã có tránh không nghĩ đến trong nhiều giờ đồng hồ. Phải mất hơn hai tiếng đồng hồ đội cứu hộ mới mang được Dan xuống hẻm núi. Sau đó các nhân viên y tế đưa anh đi trên một băng ca. Khi đến thăm anh tại bệnh viện, nước mắt tôi lại tuôn trào. Ý nghĩ mình suýt mất người đàn ông tuyệt vời này khiến tôi suy sụp. Chỉ đến khi cảm nhận được vòng tay của Dan bên mình, tôi mới nín khóc được.
Khi ngồi bên giường bệnh của anh, tôi cứ ngắm nhìn mãi khuôn mặt mà tôi đã lo sợ là sẽ không bao giờ còn được gặp lại. Khi đó, Dan đã kể cho tôi nghe câu chuyện này. Dan nói rằng ngay khi bị trượt xuống hẻm núi và nhận ra tình huống nguy kịch của mình, Dan đã nghĩ đến tôi và nghĩ rằng anh ấy sẽ nhớ tôi biết bao nếu như anh không thể trở về. Khi nằm ở dưới chân vách đá gồ ghề, anh đã mò mẫm mãi xung quanh mới tìm được một hòn đá thích hợp. Anh đã ráng hết sức dùng cạnh sắc của hòn đá đó để khắc vào tảng đá lớn gần đó một thông điệp để lại cho tôi. Nếu điều xấu nhất xảy ra, anh ấy hy vọng cuối cùng tôi sẽ thấy tảng đá đó và hiểu rằng tôi đã luôn ở gần anh ấy, mãi trong trái tim anh.
Tôi lại khóc nức nở. Tôi biết mình yêu chồng sâu sắc đến độ nào, nhưng tôi không ngờ được điều này, đó là tình yêu sâu sắc anh dành cho tôi.
Ở một nơi nào đó sâu trong các ngọn đồi rậm rạp của hẻm núi Laguna, có một tảng đá lớn khác hình một trái tim. Và trong trái tim khắc hàng chữ: Elizabeth, anh yêu em.


Bích Nhi dịch Theo Chicken Soup for Couple's Soul
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 21 Sep 2022

Tình yêu giúp chúng ta sống mạnh mẽ hơn!


Tôi vẫn nghe mẹ kể rằng mẹ và cha quen nhau từ lúc 9 tuổi, khi hai người còn là hai đứa bé học cùng lớp. Trên chiếc ghế đá đặt trước hiên nhà ngày ấy, mẹ vẫn thường giúp cha sửa những bài tập ngữ pháp. Còn cha giúp mẹ học Toán - môn sở trường của cha. Và rồi, tình bạn tuổi thơ đã dần trở thành tình yêu lúc nào không hay. Năm 17 tuổi, cha ngỏ lời yêu mẹ, và tình yêu dịu ngọt thuở ban đầu ấy vẫn còn ngân vang mãi cho đến tận bây giờ, sau mấy chục năm chung sống…
Từ lúc mắc bệnh ung thư, mẹ càng cảm nhận sâu sắc tình yêu của cha. Cha chính là người đàn ông tuyệt vời nhất mà mẹ đã may mắn gặp được trong đời. Cuộc sống của mẹ chắc chắn là không thể thiếu bóng dáng của cha được. Mẹ nói rằng, tình yêu đích thực có thể giúp con người vượt qua mọi khổ đau, có nhiều nghị lực để sống mạnh mẽ hơn!
Bệnh tật có thể khiến người ta gục ngã nhưng với trường hợp của cha mẹ tôi thì lại khác! Là một bác sĩ, cha tôi càng đau lòng trước căn bệnh của mẹ; nhưng chính tình yêu mãnh liệt dành cho mẹ đã giúp cha chiến đấu không mệt mỏi để giờ đây, sau hơn 10 năm, mẹ tôi vẫn còn mạnh khỏe, và cha tôi vừa bảo vệ thành công luận án tiến sĩ y khoa về bệnh ung thư. Ước vọng lớn nhất của ông là có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh tình của mẹ, bởi chưa bao giờ cha tôi chịu được cái ý nghĩ cuộc sống của ông không có mẹ bên cạnh.
Nhìn vào cuộc đời của cha mẹ tôi, tôi có thể cảm nhận được một chân lý giản dị rằng: Tình yêu chân chính sẽ giúp mỗi người sống mạnh mẽ hơn, có ý nghĩa hơn và hạnh phúc nhiều hơn!


Lại Thế Luyện dịch Theo Love is Stronger
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 21 Sep 2022

Bữa tiệc cho người ở lại


“Anh muốn làm gì?”
Tôi hỏi đầy ngờ vực, giọng lạc đi và thấy mình không thể kiềm chế cơn giận đang sục sôi trong lòng. Tôi run rẩy:
“Làm ơn lặp lại giùm em, em chẳng hiểu gì cả!”
“Em hiểu mà, đúng không?”. Chồng tôi trầm tĩnh đáp lại. “Anh muốn tổ chức tiệc chia tay với mọi người ngay bây giờ - trước khi anh chết! Tại sao anh không thể tổ chức một bữa tiệc để chia tay với những người mà anh yêu quý?”
Anh vừa nói vừa vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, trong khi tôi vẫn còn ngồi chết lặng bên cửa sổ, ngước mắt nhìn những màn mây xám xịt đang vần vũ trên nền trời để cố ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra.
Anh cất giọng dịu dàng phá tan sự yên lặng:
“Em yêu, anh muốn làm điều đó thật mà.”
Tôi nghẹn lời, nước mắt chảy dài trên má. Tôi chỉ mới bốn mươi bốn tuổi, ý nghĩ sẽ phải mất anh thật quá đau lòng. Anh còn quá trẻ… Tôi muốn phản kháng sự thật đáng sợ đó từ trong tiềm thức.
“Nhưng, bây giờ anh khỏe hơn rồi. Anh cũng nói với em thế mà. Còn những mũi thuốc điều trị nữa, chúng sẽ giúp…”
“Melva”, anh xoay người tôi lại và nhìn vào mắt tôi bằng một cái nhìn thăm thẳm. “Chúng ta tổ chức tiệc chia tay cho anh đi em, ngay lúc này. Chúng ta cứ nghĩ rằng đó là lễ kỷ niệm ngày cưới của chúng mình. Dĩ nhiên những bạn bè thân thiết sẽ hiểu cho anh”.
Tôi nhìn vào đôi mắt nâu dịu dàng, sự tình anh sắc sảo đã không còn bởi những nổi đau bệnh tật, thuốc thang và lo lắng. Tôi biết những năm tháng gần đây đã cướp mất của anh những gì. Chúng tôi đã không còn là đôi bạn nhảy ăn ý nhất trên sàn nhảy mỗi cuối tuần. Anh không còn đủ sức tham gia những trận chơi gôn từng một thời ghi dấu bằng những cú đánh chuẩn xác và dứt khoát. Và anh cũng không thể làm vườn, chặt củi hàng giờ liền như trước nữa.
Dù thế, anh vẫn mỉm cười lạc quan mỗi ngày. Trong khi tôi chìm ngập trong nỗi hoảng sợ cùng những cảm xúc dằn vặt, nuối tiếc cuộc sống yên bình ngày xưa thì anh chẳng hề phàn nàn lấy nửa lời. Trước những gì anh phải trải qua, tôi thấy mình yếu đuối, thiếu kiên định và mỏng manh làm sao. Những thay đổi trong cuộc sống của chúng tôi chỉ là một vết thương nhỏ nếu so với căn bệnh ung thư đang giày vò anh, và cả bệnh tiểu đường mà anh đang phải đối đầu từng ngày.
Cố lấy lại vẻ bình tĩnh, tôi nắm tay anh:
“Được rồi. Nếu anh muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay, chúng ta sẽ có một buổi thật vui với tất cả bạn bè của chúng ta.”
Ngay sáng hôm sau, tôi phát thiệp mời cho bữa tiệc mang tên “Tiệc Kỷ Niệm” và thuê một câu lạc bộ để tổ chức. Hầu hết mọi người đã đến đông đủ để chung vui với chúng tôi. Giữa buổi tiệc, anh lên giữa sân khấu cầm mic-rô biểu diễn bản ballad quen thuộc của Mac David, bản nhạc kỷ niệm thuở nào của chúng tôi. Dưới ánh đèn sân khấu, trông anh tràn đầy hạnh phúc, không có vẻ gì là một người đang mắc bệnh hiểm nghèo. Khi anh kết thúc bài hát, mọi người đều dành cho anh những tràng pháo tay và cả những giọt nước mắt.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu khiêu vũ. Tôi biết anh rất mệt và có thể không thấy thoải mái khi nhảy với bất kỳ ai, nhưng anh đã nhảy với tất cả mọi người, như thay cho một lời chia tay.
Trong lúc anh đang say sưa lướt đi trong tiếng nhạc, tôi hỏi khẽ vị bác sĩ đang theo dõi bệnh trạng của anh:
“Anh ấy còn sống được bao lâu nữa?”
“Khó nói trước lắm, Melva à. Tôi thấy anh ấy dường như đang khỏe dần lên…”. Bác sĩ nhìn tôi ái ngại, như muốn né tránh câu trả lời.
“Tôi muốn biết bao lâu nữa?”. Tôi dùng hết can đảm để hỏi lại một lần nửa trước khi lặng im hồi lâu chờ đợi câu trả lời của bác sĩ.
“Hai tháng, cũng có thể lâu hơn…”. Cuối cùng ông cũng nói cho tôi biết thời gian tôi còn được ở bên anh.
“Cám ơn”, tôi thều thào.
Nhìn anh vui tươi cười nói giữa bạn bè, tôi chẳng biết nên vui hay buồn, nên khóc hay cười vì mọi việc diễn ra trước mắt nào có đúng với bản chất thực sự của nó. Tôi thương anh quá đỗi. Anh cứ hòa mình vào hết nhóm bạn này sang nhóm bạn khác, nói chuyện với tất cả mọi người và kể cho họ nghe những câu chuyện hài hước. Tiệc tàn vào lúc giữa khuya, anh vẫn nhiệt tình ra tận cửa để bắt tay tạm biệt và chúc từng người khách của mình một đêm ngon giấc. Lúc đầu anh đứng nơi bậc thềm, sau đó anh phải ngồi xuống ghế, nhưng gương mặt anh luôn tươi tắn với một nụ cười rạng rỡ.
Ba tháng sau, tôi ngồi run rẩy trong giá lạnh khi những người thân của tôi đang làm những nghi lễ cần thiết trước khi đưa anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Tôi giữ chặt lá cờ trắng xếp gọn gàng trong tay, tựa người vào một người bạn để bước dần ra chiếc xe tang…
Khoảng một năm sau, trong khi dùng bửa trưa cùng một người bạn mới quen, cô có kể về một buổi tiệc chia tay cô vừa dự tối qua. Cô nhận xét: “Quả thật là một cách cảm động để nói lời chia tay”.
Nghe cô thuật lại tỉ mỉ những câu chuyện được tán gẫu thân tình trong buổi tiệc, tôi chợt nghĩ người quá cố kia chắc sẽ buồn lắm nếu để lỡ một buổi tối đáng nhớ như vậy. Những dằn vặt trong tôi dần nguôi ngoai. Tâm trí tôi trở về cùng niềm vui, sự mãn nguyện của anh trong buổi tiệc chia tay với mọi người, với cuộc đời của anh tối hôm đó.


Anh Khang dịch Theo The Wake
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 21 Sep 2022

Lá thư cuối cùng


Steamboat là một vùng núi hiểm trở mà những tài xế xe tải đi qua xa lộ Alaska cần đặc biệt chú ý, nhất là vào mùa đông. Có một con đường phủ đầy tuyết trắng xóa uốn lượn quanh sườn núi; ở đó, những phiến đá có thể bất thình lình rơi xuống và có cả những nguy hiểm khôn lường khác mà khá năng của con người hầu như không thể chống đỡ được
Một lần tình cờ đi ngang qua con đường ấy, tôi trỏng thấy rất nhiều cảnh sát tuần tra và một vài cần cầu đang dỡ những phần còn lại của một ngôi nhà ra khỏi đống đổ nát. Tôi dừng xe và tiến đến gần một nhóm tài xế đang im lặng dõi theo những chiếc cần cẩu đang nặng nề chuyển động.
Một viên cảnh sát bước lại gần chỗ nhóm tài xế đang đứng và khẽ nói: “Tôi rất tiếc, người tài xế đã chết trước khi chúng tôi tìm thấy xác anh ta. Ngôi nhà đã sập và đè bẹp cả chiếc xe tải trong trận bão tuyết khủng khiếp tối qua. Chúng tôi rất tiếc”.
Viên cảnh sát lắc đầu một cách chậm rãi và như chợt nhớ ra điều gì, ông đưa tay sờ vào túi áo khoác: “Có thể các anh muốn đọc cái này. Tôi đoán rằng anh ấy đã cầm cự được một vài giờ đồng hồ trong cái lạnh kinh khủng trước khi cơn bão làm sập ngôi nhà”.
Tôi chưa bao giờ trông thấy cảnh sát khóc, tôi thường cho rằng họ đã quen với cái chết và sự tuyệt vọng khi phải chứng kiến quá nhiều cảnh ấy. Nhưng không, ông ấy đang quẹt vội nước mắt khi đưa cho chúng tôi một lá thư. Tôi đọc nó, đọc cho mọi người có mặt ở đó cùng nghe. Tôi khóc, và tôi tin là rất nhiều người cũng không thể cầm được nước mắt. Một hồi lâu sau khi tôi đọc xong lá thư, tất cả chúng tôi đều ngậm ngùi và lặng lẽ trở về xe của mình.
Từng từ ngữ trong bức thư đó đã in đậm trong trí óc tôi, và giờ đây, dù nhiều năm đã trôi qua, nó vẫn rõ ràng như thể mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Tôi muốn chia sẻ lá thư ấy với tất cả các bạn:


Em yêu quý của anh,
Đây là lá thư mà không một người chồng nào muốn viết nhưng anh thật may mắn khi có chút thời gian để nói với em điều mà anh đã quên nói ra từ lâu: Anh yêu em.
Em thường đùa với anh rằng anh yêu xe tải hơn em vì anh luôn dành nhiều thời gian cho nó hơn. Ừ, anh thật sự yêu cỗ máy này, nó luôn tốt với anh. Nó luôn giúp anh vào những lúc khó khăn nhất, ở những nơi nguy hiểm nhất. Anh luôn tin tưởng vào nó trên những chặng đường dài, còn nó thì luôn nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Chiếc xe không bao giờ khiến anh phải phiền lòng.
Nhưng em có muốn biết điều này không? Anh yêu em cũng vì những lý do như thế. Em luôn giúp anh vượt qua những thử thách trong cuộc sống.
Em vẫn nhớ chiếc xe tải đầu tiên chứ? Chiếc xe mà khi bị hỏng, nó khiến chúng ta lúc nào cũng lâm vào cảnh thiếu thốn nhưng cũng chính nó đã luôn giúp ta có đủ tiền cho sinh hoạt hàng ngày đấy? Em đã đi tìm việc để chúng ta có thể trả tiền thuê nhà và các chi phí khác. Mỗi đồng anh kiếm được đều đổ vào chiếc xe trong khi tiền của em thì mang lại cho chúng ta cuộc sống no đủ và một mái nhà hạnh phúc.
Anh nhớ rằng anh thường phàn nàn về chiếc xe nhưng em thì chưa bao giờ ca thán lấy một lời ngay cả khi em chỉ vừa về đến nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nếu em có than phiền điều gì đó thì hắn là do anh đã vô tâm không nghe thấy. Anh quá bận rộn với những việc của mình để quan tâm đến em.
Giờ thì anh nghĩ đến những thú vui em đã gạt đi vì anh. Áo quần, những ngày nghỉ lễ, những buổi tiệc, bạn bè… Em không bao giờ có một lời phàn nàn và không hiểu vì sao anh không thể nhớ đến một lời cảm ơn dành cho người vợ hiền của anh là em.
Trong những lúc hiếm hoi cùng em uống cà phê buổi sáng, anh luôn nói về công việc. Có lẽ anh đã quên mất em chính là người bạn đời của anh, người đã tiếp cho anh sức mạnh trên những chuyến đi. Sự hy sinh và quyết tâm của anh và em cuối cùng cũng giúp chúng ta có được một chiếc xe mới.
Anh rất tự hào về chiếc xe này đến nỗi anh đã bật khóc. Anh cũng tự hào về em nhưng anh chưa bao giờ nói với em về điều đó. Em biết đấy, nếu anh dành thời gian để trò chuyện với em nhiều như khoảng thời gian anh dành cho chiếc xe tải, hẳn là anh đã có cơ hội nói lên điều đó, những điều vẫn luôn trong tim anh.
Trong nhiều năm trên những chặng đường dài, anh biết rằng em luôn cầu nguyện cho anh. Nhưng lần này, có thể anh sẽ phụ lòng em.
Anh đang bị thương và đang bị giam trong một trận bão tuyết kinh hoàng. Anh đã may mắn tìm được một chỗ trú, nhưng ngôi nhà cũ kỹ này cũng đang cố gắng chống chọi từng phút một và có khả năng nó sẽ đổ sập xuống bất kỳ lúc nào. Điều đó thật tồi tệ. Anh có cảm giác mình đã đi dặm đường cuối cùng trong cuộc đời và giờ đây anh muốn nói lên điều mà đáng lẽ anh phải nói ra từ trước - điều bị lãng quên bởi anh quá quan tâm đến công việc.
Anh đang nghĩ đến những ngày lễ kỷ niệm và cả những lần sinh nhật của em bị anh quên lãng. Những buổi kịch ở trường và những trận khúc côn cầu của các con mà em phải đến dự một mình khi anh còn bận làm việc.
Anh cũng nghĩ đến những đêm em một mình tự hỏi lúc này anh đang ở đâu và liệu anh có bình an hay không. Anh nhớ những lần anh muốn gọi em chỉ để chúc em ngủ ngon nhưng lại không có thời gian. Anh cũng không thể quên được cảm giác bình yên trong lòng mỗi khi về đến nhà, trông thấy em và các con sau những ngày dài rong ruổi trên con đường xa thẳm.
Những bữa cơm gia đình là thời gian em muốn nói với anh nhiều điều, nhưng anh lại không thể lắng nghe bởi anh luôn muốn ăn nhanh cho xong để còn đi kiểm tra các bộ phận của xe, tra dầu cho máy hay chỉ đơn giản là để ngủ lấy sức cho chuyến đi sớm ngày hôm sau. Luôn có một lý do nào đó, nhưng tất cả không còn quan trọng với anh vào lúc này.
Khi chúng ta mới cưới nhau, em không hề biết cách thay bóng đèn. Nhưng chỉ vài năm sau đó, em đã có thể tự tay sửa lò sưởi vào những lúc bão tuyết để mái nhà chúng ta luôn được sưởi ấm. Em trở thành một thợ máy giỏi giúp anh cả công việc sửa chữa chiếc xe tải. Anh tự hào về em biết bao khi em nhảy vào khoang lái và nói những lời động viên anh.
Anh thấy mình thật hạnh phúc khi mỗi lần trở về nhà, anh lại được em chăm sóc từ miếng ăn đến giấc ngủ. Dù cho lúc anh trở về là hai giờ sáng hay hai giờ chiều thì em vẫn luôn là ánh sao của đời anh. Em rất đẹp, em biết không? Anh nghĩ rằng anh chưa nói ra nhưng đó chính là sự thật em yêu ạ.
Anh đã mắc nhiều lỗi lầm trong đời, và nếu có một lần nào anh quyết định đúng đắn thì đó chính là khi anh cầu hôn em. Em sẽ không bao giờ hiểu được vì sao anh luôn gắn bó với công việc này. Anh nghĩ đó chính là con đường đời của anh và em. Vui hay buồn, em đều bên anh. Anh yêu em và anh cũng yêu lủ trẻ.
Toàn thân anh đau buốt, nhưng trái tim anh xót xa. Em không ở đây bên anh khi anh kết thúc chuyến hành trình này. Lần đầu tiên kể từ khi chúng ta được bên nhau, anh thật sự cô đơn và sợ hãi. Anh cần em dù anh biết lúc này đã là quá muộn.
Thật buồn cười nhưng cái anh có lúc này chỉ là chiếc xe tải. Nó đã chi phối cuộc sống chúng ta suốt một thời gian dài. Khối sắt to lớn này, anh đã cùng chung sống với nó. Anh sống cùng nó, và giờ đây anh sẽ chết cùng nó. Nhưng nó không hề đáp lại tình cảm của anh. Chỉ có em làm được điều đó.
Em đang ở xa anh ngàn dặm nhưng với anh, em vẫn luôn nơi đây, trong trái tim đang thổn thức này. Anh có thể trông thấy khuôn mặt của em và cảm nhận được tình yêu em dành cho anh. Anh sợ phải trải qua chuyến đi cuối cùng một mình.
Nói với bọn trẻ là anh yêu chúng nhiều lắm và em hãy làm cả phần công việc của anh trong việc chăm sóc các con cho đến lúc chúng trưởng thành, em nhé.
Anh yêu em rất nhiều. Đó là tất cả những gì anh muốn nói, em yêu ạ. Hãy luôn bảo trọng và luôn nhớ rằng anh yêu em hơn tất cả những gì trên thế gian này.
Yêu em,
Bill


Phương Thanh dịch Theo A Truckers Last Letter
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 21 Sep 2022

Tái sinh


Nhìn vào mặt trong đôi giày thể thao của mình, tôi nhận ra ngay tên anh: Forest David. Khẽ khàng lần ngón tay mình trên dòng chữ ký dần phai nhạt của anh, tôi bồi hồi nhớ lại cái ngày tôi nước mắt nhạt nhòa từ giã anh tại phi trường Austin, và anh đã tự viết tên mình lên đôi giày của tôi bằng cây viết kỷ niệm cha anh để lại. Ngỡ như kỷ niệm sẽ làm tôi bật khóc và lại quay quắt nhớ Forest, nhưng không, thật lạ lùng, tôi thấy mình bình thản ngắm nghía đôi giày và nhẹ nhàng đặt lại trên kệ. Tôi biết lòng mình giờ đã thật bình yên…
Chúng tôi yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Forest và tôi đến với nhau nồng nàn, đắm say như chưa từng yêu bao giờ. Đối với tôi, anh là hơi thở, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Ngay lúc này đây, tôi vẫn nhớ rất rõ từng đường nét trên gương mặt anh: đôi mắt xám với khóe đuôi dài, chiếc mũi cao, bờ môi rộng và mềm; tôi nhớ giọng nói anh, cái bặm miệng làm bộ giận dữ rất dễ thương của anh và cả những ngón tay to với nhiều vết chai sần. Tôi như vẫn nhìn thấy trước mắt mình vóc dáng cao lớn ấy, nụ cười cuốn hút ấy và cả làn tóc rối ấy của Forest. Anh! Người đàn ông đầu tiên tôi đã yêu với vẹn nguyên trái tim và tâm hồn mình. Người đàn ông mãi mãi ngự trị ở một nơi thiêng liêng trong trái tim tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải xa anh, và tôi cũng chưa từng đủ can đảm để tưởng tượng ra cái điều đau đớn đó. Vậy mà định mệnh đã mang tôi rời xa anh. Ngày tiễn anh ra phi trường, tôi tưởng như mình có thể tan loảng đi cùng nước mắt. Tôi không biết mình đã ôm lấy anh bao lâu, cũng không biết mình đã đứng chết lặng ở phi trường bao lâu khi phi cơ cất cánh. Chỉ biết rằng kể từ ngày hôm ấy, tôi đã nhận ra rằng tôi sẽ không còn là tôi nữa, bởi Forest đã mang theo cùng anh một phần hồn của tôi.
Xa anh, tôi sống những ngày quạnh quẽ, vô hồn, những ngày tháng không hình hài, không có ngày, không có đêm. Chỉ có nỗi nhớ nhung và nước mắt. Tôi đã sống những tháng ngày tăm tối và đau đớn kể từ khi xa anh. Suốt một thời gian dài tôi không ăn, không ngủ và sống thất thần như một kẻ mất trí. Để rồi một ngày nọ, trước khi trái tim tôi ngừng đập vì bị gặm nhấm bởi nỗi đau, tôi đã kịp nhìn lại con bé ngu ngốc là tôi đây: ngày đêm hành hạ bản thân chỉ vì một tình yêu đã mất. Gió đã bay đi nghĩa là không bao giờ trở lại. Thời gian trôi đi tức là thời gian chẳng quay ngược bao giờ. Tình yêu đã ra đi là tình yêu chỉ còn trong ký ức. Nếu như tôi không thể giữ được gió, níu được thời gian thì tôi hà cớ chi lại mãi khổ đau vì một tình yêu đã lùi vào dĩ vãng. Thế là tôi quyết phải quên anh.
Tôi thôi không khóc vì anh nữa, không lần giở mãi những kỷ niệm xưa cũ của hai đứa. Tôi đặt anh vào một ngăn trái tim và khóa lại. Đã qua rồi một thời yêu dấu. Đã xa rồi một thuở yêu đương nồng nàn. Giờ đây, cuộc sống vẫn cứ trôi và dù trái tim có đau đớn bao nhiêu thì tôi vẫn phải tiếp tục sống và chiến thắng chính mình. Tôi quyết định mở cánh cửa tâm hồn cho nỗi đau bay đi.
Đúng như câu nói: “Thời gian là phương thuốc chữa lành mọi vết thương”, cùng với quyết tâm khởi đầu một cuộc sống mới, những nỗi đau trong tôi cũng dần nguôi ngoai và tôi đã bình tâm lại. Không còn tiếc nhớ kỷ niệm xưa nữa, không còn trăn trở vì hình bóng anh nữa, những giọt nước mắt của tôi giờ đây hóa thành những vết thương ngủ yên trong sâu thẳm trái tim.
Rồi một buổi sáng thức dậy, tôi bỗng không còn thấy trĩu lòng vì Forest nữa. Có vẻ như thời gian đã hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của mình: hàn gắn vết thương lòng của tôi. Cảm giác mới mẻ mách bảo với tôi rằng tôi đã được giải thoát, rằng tôi sẽ được bình yên. Những nỗi đau ngày xưa đã thật sự ngủ yên. Những xúc cảm yêu thương xa xưa đã phai nhạt cùng năm tháng. Tôi chợt nhận ra rằng, sau cùng tôi cũng đã làm được cái điều mà tôi cứ luôn ngỡ là không thể đó. Và tôi hiểu rằng từ nay sẽ không có bất kỳ nỗi đau nào có thể đánh ngã tôi được nữa.
Điều quan trọng cuối cùng tôi nhận ra là khi một nỗi đau được hàn gắn, có nghĩa là hạnh phúc đang được tái sinh ngay trong lòng mình.


Nguyễn Thị Hiền dịch Theo Fading Fast
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Đôi bàn tay yêu thương


Bảy tháng rưỡi trôi qua lạnh lùng như vun đầy thêm nỗi đau trong trái tim tôi, Paul đã ra đi, anh mang theo tình yêu và cả đôi bàn tay nhiều cảm xúc. Đôi tay anh luôn có cảm giác chắc chắn và tinh tế đến lạ. Cái nắm tay siết nhẹ ấm áp tình yêu, tràn đầy niềm tin và sự bình yên vô tận. Những ngày cuối đời, mỗi khi đôi bàn tay ấy tìm kiếm tay tôi, anh đều dùng cả hai tay nắm chặt tay tôi như muốn chia sẻ với tôi tất cả những tình cảm không thể nói hết bằng lời.
Tôi nhớ rõ từng chi tiết, từng cử chỉ của đôi bàn tay anh. Những ngón vuông, dài và gân guốc. Móng tay vuông vuông điểm vành trăng màu trắng và được bao quanh bởi lớp da khá dày. Đúng nghĩa đôi bàn tay của một người cầm phấn và cầm viết, không khô ráp, không mềm mại, không trau chuốt. Đôi bàn tay anh mộc mạc, giản dị và khẳng khái nhưng cũng thật nhẹ nhàng và khéo léo.
Tôi còn nhớ trong những năm theo đuổi tôi, có lần anh được mời đến dùng cơm tối với gia đình, mẹ tôi thật sự thú vị với cách anh sử dụng bộ đồ ăn bạc và tách chén mà không gây ra một tiếng động nhỏ nào.
Tôi cũng nhớ rất rõ từng cái nắm tay của anh, cái nắm tay rụt rè của lần đầu chạm đến tình yêu giữa một buổi chiều thu đầy lá vàng, cái nắm tay siết chặt vào giây phút trọng đại của cuộc đời ở nhà thờ, cái nắm tay trấn an trên giường bệnh trong suốt bốn năm cuối đời của anh. Lúc nào, đôi bàn tay anh cũng truyền cho tôi hơi ấm của tình yêu chân thành và thuần khiết, khởi nguồn yêu thương che chở cho cả gia đình.
Khi những đứa trẻ ra đời, tôi thật sự tự hào và hạnh phúc pha lẫn sự thú vị mỗi lần ngắm anh tự tay tắm cho con. Đứa bé nhỏ xíu nằm gọn trong bàn tay yêu thương của bố, để cho những ngón tay vuông vuông của anh nhẹ nhàng, tỉ mỉ chăm chút mỗi ngày. Đôi tay ấy, trong những năm cơ cực, đã cắt tóc cho ba đứa con trai cho tới lúc chúng trưởng thành và lau khô tóc cho ba cô con gái sau khi chúng tắm.
Đôi tay anh khéo léo xếp đặt những chiếc valy nặng kềnh càng lên mui xe một cách cẩn thận cho hai mươi tám chuyến đi nghỉ hè về quê ngoại tận Pennsylvania. Đôi tay anh chia bánh thánh ở nhà thờ cho tất cả mọi người. Đôi tay anh vẽ vô số hình minh họa trong không khí khi anh say sưa giảng bài. Và đôi tay ấy đã nắm chặt tay tôi và các con trong những thời khắc nguy kịch nhất của cuộc đời anh.
Cuối cùng, anh không còn nắm tay tôi được nữa. Không còn cử động, không còn nhận biết, không phản hồi khi tôi đặt chéo tay anh trước ngực. Tôi hoảng loạn siết chặt tay anh trong tay tôi, lay gọi nhưng bàn tay anh cứ lạnh dần. Tôi không còn làm được gì ngoài việc vuốt cho đôi mắt anh khép lại và nắm tay anh lần cuối trong căn phòng ngủ yên ắng đầy ắp tình yêu anh dành cho tôi.
Không lâu sau, con trai út của chúng tôi - đứa giống cha nhất - đến thăm tôi. Lúc ra về, Stephen hôn chúc tôi ngủ ngon và, đột nhiên, nắm chặt tay tôi trong đôi tay to lớn của nó. Tôi đứng lặng người. Cứ như thể đôi tay dài, yêu thương của cha nó đang nắm lấy tay tôi lần nửa. Đôi tay ấy lại trấn an tôi. Gợi lại cho tôi cảm xúc ngọt ngào về anh.
Và tôi nghĩ rằng, cho dù không có được thành tựu gì lớn lao trong cuộc đời này thì chúng ta cũng đã làm được rất nhiều trong từng cái nắm tay chân thành mà chúng ta đã trao đi trong suốt cuộc đời mình.


Thái Hiền dịch Theo Holding Hands
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Cuộc sống thiếu Michael


Tôi học được rất nhiều điều từ Michael Landon*. Giờ đây, tôi tin rằng sức mạnh tôi có được là nhờ anh. Vài tuần trước khi mất, anh viết cho tôi những lời khuyên bảo tạ từ. Đối với tôi, nó rất đặc biệt và tôi đọc nó thường xuyên. Trong đó, anh viết: “Em hãy mạnh mẽ lên, cứng rắn lên. Hãy tận hưởng cuộc sống, yêu đời và sống vui em nhé”. Michael từng nói với tôi: “Đừng đau buồn quá lâu”. Tôi đang rất cố gắng, nhưng mất đi một người như Michael là điều sẽ mãi đau đớn trong lòng tôi.
Khi mất một người mà ta yêu thương, nỗi đau đó sẽ giằng xé trong lòng ta mỗi ngày. Thời gian đầu, Sean, cậu con trai năm tuổi của chúng tôi, gặp rất nhiều khó khăn khi nhắc đến cha nó. Mãi về sau, nó mới bắt đầu xem Michael trên ti vi trở lại và thú nhận là nó rất nhớ bố. Sáng nay cũng vậy, nó bảo tôi rằng nó nhớ cha đến nao lòng. Còn Jennifer được tám tuổi và con bé cũng trải qua một giai đoạn thật khó khăn, cả ba mẹ con tôi đều phải đi điều trị tâm lý. Chúng tôi chỉ sống cho qua ngày tháng.


(*) Michael Landon (1936 - 1991): Diễn viên, tác giả, nhà sản xuất và đạo diễn truyền hình người Mỹ. Ông rất nổi tiếng với vai người cha (nhân vật Charles Ingalls) trong bộ phim truyền hình Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên, ông cũng là nhà sản xuất và đạo diễn một số tập của bộ phim này.

Tôi và bọn trẻ đi viếng nghĩa trang thường xuyên. Chúng tôi mang thư đến cho Michael chỉ để kể cho anh nghe về những cảm giác và những điều xảy ra trong cuộc sống của chúng tôi. Nhưng ở đó tôi không cảm thấy được gần gũi với anh như khi ở nhà, nơi mà mỗi căn phòng đều có rất nhiều ảnh của anh và quần áo anh vẫn ở trong tủ, như thể anh chỉ vừa đi khỏi. Michael thích nhất là được ở trong ngôi nhà này. Thỉnh thoảng, nhất là trước khi đi ngủ, tôi lại ước gì anh đang đợi tôi trên lầu để chúng tôi có thể ngồi bên nhau và kể cho nhau nghe về những việc xảy ra trong ngày.
Lần đầu tiên tôi gặp Michael là năm tôi mười chín tuổi, năm ấy tôi được chọn đóng một vai phụ trong bộ phim “Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên”. Nhìn cách anh đối xử với mọi người, tôi bỗng phải lòng anh say đắm. Hai năm sau khi tôi tham gia vào đoàn làm phim, vào một đêm nọ, anh đến nhà tôi sau một bửa tiệc ở trường quay. Kể từ đó, chúng tôi yêu nhau cuồng nhiệt.
Chúng tôi kết hôn vào ngày lễ Tình nhân năm 1983. Anh là một người chồng tuyệt vời - mạnh mẽ, chu đáo, biết cảm thông và rất hóm hỉnh. Michael còn là người luôn hướng về gia đình. Mỗi ngày, trước khi rời trường quay, anh đều gọi điện thoại hỏi xem chúng tôi có cần mua gì ở chợ hay không. Khi về nhà, anh sẽ xuất hiện với một túi đầy bánh kẹo trên tay. Michael thích nấu nướng và nhiều đêm, anh còn giành lấy nhà bếp. Sở trường của anh ấy là các món ăn kiểu Ý, như món mì xúc xích hay món mì gà.
Anh không chỉ là một người chồng tốt mà còn là một người cha tuyệt vời. Tôi rất thích ngắm anh mỗi khi anh vui đùa cùng bọn trẻ, nhất là vào những kỳ nghỉ. Lúc ở Hawaii, anh ấy đã chỉ cho các con chơi ném đá trên mặt nước và phấn khích không kém gì chúng mỗi khi tìm được một vỏ ốc đẹp hay một con ốc mượn hồn nhỏ xíu. Anh có thể bỏ ra hàng giờ, nhiều giờ liền, để vui chơi với Sean và Jennifer ngoài biển. Mọi thứ thật tuyệt vời. Michael yêu cuộc sống của chúng tôi và công việc của mình. Sức khỏe của anh cực kỳ tốt. Và chúng tôi luôn mong rằng mình sẽ cùng nhau chung sống đến bạc đầu.
Thế rồi vào tháng Hai năm 1991, anh bắt đầu bị đau bụng. Để Michael chịu đi khám bệnh quả là một việc rất khó khăn. Cuối cùng, tôi cũng hẹn được với bác sĩ và anh được đưa đi kiểm tra vết loét. Các bác sĩ không phát hiện được gì cả, nhưng họ cũng cho anh một vài loại thuốc hỗ trợ trong một thời gian.
Đầu tháng Tư, cơn đau lại tái phát. Bốn ngày sau đó, ngày 5 tháng Tư, anh nhận được kết quả sinh thiết: ung thư tụy và đã di căn đến gan.
Giờ đây nghĩ lại, tôi tin rằng ngay từ dạo ấy Michael đã biết là anh không thể qua khỏi. Ung thư tuyến tụy phát triển rất nhanh và là căn bệnh chết người với tỉ lệ sống sót sau 5 năm chỉ có ba phần trăm. Tôi giận điếng người. Tại sao điều này lại xảy ra? Michael nhìn vấn đề một cách thực tế hơn, cũng như cách anh luôn thể hiện trong cuộc sống. Ngay từ giây phút biết được kết quả xét nghiệm cho đến khi qua đời, anh chẳng bao giờ tức giận. Có lần anh nói với tôi: “Chúa không mang lại điều này. Đó là một căn bệnh. Chúa không mang đến bệnh ung thư”. Đối với Michael, cái chết không phải điều gì đáng sợ, nhưng anh cũng không muốn chết. Anh không muốn rời xa những người anh yêu thương.
Chúng tôi nói rõ việc này với bọn trẻ ngay từ đầu. Tôi và Michael gọi mấy đứa con lớn lại và cho chúng biết chuyện gì đang xảy ra, rồi chúng tôi ngồi lại chuyện trò với hai đứa nhỏ hơn. Chúng tôi nói với chúng rằng Cha đã mắc phải một căn bệnh ung thư rất nguy hiểm và cha sẽ cố hết sức để chống chọi với căn bệnh, nhưng không có gì bảo đảm. Sean rất bình tĩnh. Tôi không chắc là thằng bé có thật sự hiểu được gì hay không, cả Jennifer cũng có vẻ bình tĩnh khi biết tin, nhưng sau đó có những dấu hiệu cho thấy con bé bị tổn thương tinh thần - chứng đau bao tử, đau đầu và những cơn hoảng loạn cứ ập đến.
Đó là những khoảnh khắc đầu tiên trước khi cơn bão truyền thông vây lấy chúng tôi, ngay sau khi tin tức về căn bệnh của Michael được đưa lên báo. Phóng viên ảnh vây quanh nhà chúng tôi và cả ở bệnh viện. Họ leo lên tường và nhòm vào cửa sổ. Các tờ báo lá cải cho đăng những câu chuyện kỳ quặc. Hầu như mỗi tuần họ lại bịa đặt ra một chuyện mới. Có lần, họ nói rằng Michael chỉ còn sống được bốn tuần. Lần khác, họ khẳng định rằng các tế bào ung thư đã di căn đến ruột kết. Chẳng có tin nào đúng. Trong khi đó, công chúng đã đáp lại câu chuyện của chúng tôi bằng tình yêu thương và sự cảm thông. Chúng tôi nhận được hàng núi thư - mười hai ngàn bức thư mỗi tuần. Michael cảm động sâu sắc, anh nói với tôi: “Đây là lần đầu tiên anh nhận ra mình đã tác động đến biết bao nhiêu người”.
Trong vòng chưa đầy một tháng, khối ung thư đã tăng kích thước gấp đôi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nghĩ rằng cả hai chúng tôi đều nhận ra là Michael sắp chết. Chiều hôm ấy, chúng tôi ôm lấy nhau. Tôi ngả đầu vào lòng anh và khóc. Michael vuốt tóc tôi và khẽ nói: “Anh biết, anh biết”.
Dù lúc đầu ra sức phản đối nhưng sau cùng, Michael cũng đồng ý thử phương pháp hóa trị. Anh ghét việc đó và tôi nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý nếu không phải vì tôi và các con. Anh đang nổ lực hết mình một lần cuối cùng để sống sót.
Tuy nhiên, sức khỏe của Michael vẫn ngày càng xấu đi và đến Ngày Của Cha năm ấy, 16 tháng Sáu, tất cả chúng tôi đều biết rõ rằng chúng tôi sẽ chẳng còn được ở bên anh bao lâu nữa. Những năm trước, chúng tôi mua tặng Michael những món quà như vợt tennis. Năm nay chúng tôi mua tặng anh những bộ pyjama và những tấm thiệp thủ công xinh xắn. Cả gia đình quây quần bên anh.
Không lâu sau Ngày của Cha, Michael nói với tôi rằng anh chỉ còn sống được một tuần nữa. Trong tuần lễ cuối cùng đó, sức khỏe của Michael tiếp tục suy giảm. Và rồi đến sáng Chủ nhật, ngày 30 tháng Sáu, cô y tá cho tôi biết họ nghĩ rằng thời điểm kết thúc đã cận kề. Vì vậy, tôi cho gọi các con và những bạn bè thân nhất của Michael đến nhà mình. Do bác sĩ đã tăng liều Morphine và chất Percocet* nên trông Michael rất đờ đẫn và rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Vào ngày cuối cùng đó, mỗi người chúng tôi lần lượt nói lời từ biệt với anh, để anh biết rằng mọi việc sẽ ổn. Nếu anh đã sẵn sàng ra đi, thì anh có thể ra đi.
Sáng hôm sau, khi Michael đang chìm trong trạng thái mơ màng, còn tất cả chúng tôi đều đang tập trung ở phòng ngủ, thì đột nhiên anh ấy ngồi dậy và nói: “Xin chào. Ôi, tôi yêu mọi người quá”. Một lúc sau, Michael bảo mọi người ra ngoài để chúng tôi ở lại một mình với nhau. Giờ đây nghĩ lại, tôi tin rằng khi đó anh đã sẵn sàng ra đi và anh thật sự không muốn điều đó xảy ra trước mặt mọi người trong gia đình.
Tôi ngồi lại bên Michael, chờ đợi điều không thể tránh khỏi. Thỉnh thoảng anh ấy lại rơi vào trạng thái đờ đẫn hôn mê. Có lúc tôi hỏi anh: “Anh có nhận ra em là ai không?”. Anh nhìn tôi và trả lời: “Có”. Tôi nói: “Em yêu anh”. Anh trả lời: “Anh cũng yêu em”. Đó là những lời cuối cùng của anh. Một lúc sau, anh ngừng thở.


(*) Cả Morphine và Percocet đều là những chất ma túy, trong y học được dùng như chất giảm đau trong một số trường hợp đặc biệt.

Tôi bàng hoàng, nán lại với Michael thêm một lúc trước khi xuống lầu báo cho mọi người biết anh đã ra đi. Tuy nhiên, chúng tôi không có nhiều thời gian để đau buồn. Chúng tôi nghe tiếng động cơ trực thăng xoáy trên đầu khi báo giới đổ xô đến, chẳng hiểu làm thế nào họ lại biết tin Michael mất. Bỗng chúng tôi nghe tiếng kêu thét bên ngoài. Jennifer đã leo lên đỉnh của cái đu quay và gào lên: “Không phải cha. Không phải cha. Con không muốn cha qua đời”. Tôi nói những người khác cứ để yên cho con bé như thế, vì tôi muốn nó được giải tỏa tâm lý. Chẳng mấy chốc, nó leo xuống và khóc nức nở trong vòng tay tôi.
Một lúc sau, nhân viên tang lễ đến. Khi họ mang thi hài của Michael đi, tôi biết anh sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa. Thế là hết, Michael đã ra đi.
Đêm ấy, cả hai đứa nhỏ vào ngủ với tôi. Tôi và Jennifer mặc hai chiếc áo sơ mi của Michael đi ngủ. Tôi cảm thấy mình trở nên bơ vơ, lạc lỏng, như thể tôi không thể hòa hợp với bất cứ điều gì được nữa. Tôi hoàn toàn cô đơn và lạc lối.
Điều tốt nhất tôi có thể làm là ra đi, vì thế tôi đưa bọn trẻ đi nghỉ mát bốn tuần ở Hawaii. Chúng tôi đến một nơi Michael và tôi rất yêu thích. Thật khó khăn, bởi Michael không có ở đấy cùng chúng tôi. Nhưng đau đớn hơn nữa là khi trở về nhà, mẹ con tôi biết rằng Michael cũng không có ở đó để chào đón chúng tôi.
Chúng tôi dần bình tâm trở lại, nhưng tất cả đều cần có thời gian. Thỉnh thoảng bọn trẻ vẫn vào ngủ với tôi, dù không thường xuyên như lúc trước. Chỉ có điều dường như chúng cần được ôm ấp, vỗ về nhiều hơn. Và tôi vẫn còn gặp phải những thời điểm cực kỳ khó khăn. Mấy hôm trước, tôi đang đi trên xa lộ và rẽ nhầm đường. Cuối cùng tôi dừng lại trước phim trường. Đó chính là nơi mà tôi và bọn trẻ thường đến thăm cha của chúng. Điều đó đã trở thành một phần cuộc sống của chúng tôi. Nhưng Michael đã đi rồi và cuộc sống của chúng tôi đều bị thay đổi.
Thật kỳ lạ, nhưng trước khi Michael mất, tôi rất sợ cái chết. Tôi thường lo lắng về bệnh tật hoặc đôi khi sợ cả việc lên máy bay. Bây giờ tôi không còn sợ nửa. Cuộc sống quá ngắn ngủi. Chúng ta không thể biết chắc được tương lai như thế nào, vậy nên chúng ta phải sống hết mình trong từng khoảnh khắc.
Khi nghĩ về Michael, điều tôi nhớ nhất là cách anh ấy tận hưởng cuộc sống như thế nào và yêu thương gia đình mình mãnh liệt ra sao. Cuộc hôn nhân của chúng tôi thật hạnh phúc: Michael luôn ở bên tôi và tôi cũng luôn ở cạnh anh. Sau khi phát hiện bệnh, có lần anh nói với tôi rằng dù thắng hay thua, anh cũng có thể lo liệu được những điều sẽ xảy ra. Anh ấy nói: “Anh đã có một cuộc sống thật tuyệt diệu và niềm hạnh phúc thật lớn lao”. Từng ngày trôi qua tôi đều tiếc nhớ Michael, nhưng tôi biết cho dù anh ấy đang ở đâu, anh cũng đang mạnh khỏe và hạnh phúc - và một ngày nào đó tôi sẽ lại gặp anh.


Xuân Giang dịch Theo Chicken Soup for the Soul
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Sergei của tôi


Nếu như được sống lại cuộc đời mình, bạn sẽ làm điều gì khác đi?” - Nếu có ai đó hỏi bạn câu này thì bạn sẽ trả lời thế nào? Còn với tôi, tôi chỉ mong được sống lại quãng đời đã qua, khi ngày mai sẽ trở thành ngày hôm qua, ngày kia sẽ là hai ngày trước, cứ thế… Nếu có thể, tôi sẽ đánh đổi mỗi ngày mình đang sống để lấy bất kỳ một ngày nào của quá khứ vì tôi muốn mãi mãi được sống trong hạnh phúc với Sergei. Ước muốn ấy giống như cố tìm lại sao chổi đã xuất hiện vào mùa xuân năm trước, một ngôi sao chỉ lướt qua Trái đất chỉ có một lần trong mười bảy ngàn năm. Nhưng dù cho cuộc sống trước mắt có ra sao thì những năm tháng tươi đẹp nhất tôi đã gắn bó với Sergei sẽ lưu mãi trong tim tôi.
Mọi chuyện đến với Sergei và tôi thật tự nhiên, trong sáng, thơ mộng như mặt nước hồ vào những đêm sáng trăng. Sergei đến với tôi chân thành như một người bạn, cả hai luôn sóng đôi bên nhau trên đường băng trước ánh mắt của hàng ngàn khán giả. Rồi chúng tôi yêu nhau, Sergei tinh tế, dịu dàng, anh cho tôi những giây phút ngọt ngào, lãng mạn. Rồi chúng tôi kết hôn và có con với nhau. Tôi được sống hạnh phúc trong một thế giới mà tôi không còn mong đợi gì hơn: một người chồng chuẩn mực, một đứa con xinh ngoan, còn bản thân tôi vẫn có thể tiếp tục theo đuổi bộ môn trượt băng nghệ thuật yêu thích của mình.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng bình yên như ta mong muốn. Cuộc sống ban cho tôi mọi thứ: tình yêu, con cái, sự nghiệp, của cải… rồi bất ngờ cướp đi niềm vui sống trong tôi vào một mùa đông lạnh lẽo, rét buốt. Sergei ra đi để lại một khoảng trống vô hình khiến tôi hụt hẫng, thẫn thờ và đau đớn cùng cực. Tất cả như một trận cuồng phong cuốn tôi khỏi cuộc sống thần tiên và ném vào một khu rừng hoang vu, u ám.
Nhớ ngày đầu mới gặp nhau, Sergei là bạn diễn môn trượt băng nghệ thuật của tôi. Anh lớn hơn tôi bốn tuổi và hoàn toàn khác biệt tôi về nhiều thứ. Chỉ có những cú tung người, những khi xoay chuyển trong vòng tay Sergei là chúng tôi kết hợp rất ăn ý. Và chẳng hiểu vì sao tôi luôn tin rằng Sergei là người duy nhất có thể biểu diễn cùng mình.
Nhiều năm trôi qua, cả hai chúng tôi cùng lớn lên và chuẩn bị tranh tài tại Olympic 1988. Khi cuộc thi đến gần, chúng tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng. Trong một buổi luyện tập vào giữa tháng Mười Một, khi Sergei đang nâng tôi trên cao thì anh trượt chân và làm tôi rơi xuống đất, phần đầu bị đập rất mạnh xuống mặt băng. Tôi cảm giác như đầu mình bị chẻ ra làm đôi, mắt mờ đi và tôi lịm người bất tỉnh.
Trong thời gian ở bệnh viện, tôi luôn lo nghĩ về việc luyện tập dở dang, về thế vận hội Olympic sắp đến và càng cảm thấy điên tiết vì cú trượt chân của Sergei.
Một hôm, Sergei đến bệnh viện thăm tôi. Anh mang tặng tôi một đóa hồng rực đỏ nhưng trông anh rất buồn. Đó là lần đầu tiên anh tặng hoa cho tôi. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy hạnh phúc khi nhìn anh buồn bả đến vậy. Anh đến thăm và tặng hoa cho tôi mỗi ngày. Và khi có thể trượt băng trở lại, tôi chợt có cảm giác là lạ trong cách anh nâng giữ tôi khi biểu diễn, đôi tay anh như siết chặt tôi hơn, ấm áp và nồng nàn.
Tất niên năm ấy, anh đến dùng cơm và ở lại đón năm mới với gia đình tôi. Tình cảm giữa chúng tôi thật sự nảy nở từ đó. Anh và tôi đã ngồi bên nhau say sưa trò chuyện suốt đêm, tay trong tay tản bộ trên con đường se lạnh vào xuân và lắng nghe âm thanh lạo xạo trên tuyết theo mỗi nhịp bước chân của mình. Những cánh đồng phủ tuyết trắng xóa, tiếng chuông nhà thờ vọng lại từ xa, đây đó những ngôi nhà tràn ngập ánh đèn vàng ấm cúng. Đêm thật đẹp. Và lòng người thật ấm áp.
Năm ấy, chúng tôi giành lại được huy chương vàng Olympic năm 1988 tại Calgary, Canada. Một năm sau chúng tôi cưới nhau và con gái Daria của chúng tôi chào đời hai năm sau đó. Năm 1994, chúng tôi tiếp tục giành được huy chương vàng Olympic thứ hai tại Lillehammer, Na Uy.
Năm 1995, chúng tôi tập luyện tại Lake Placid cho chuyến lưu diễn “năm mươi năm thành phố của những ngôi sao trượt băng nghệ thuật”. Buổi tập hôm ấy, chúng tôi xuất hiện trong tư thế cả hai cùng quỳ một chân, mặt đối mặt. Tôi tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận rõ con tim anh đang vỗ nhịp, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ chiếc áo anh đang mặc khiến tôi ngây ngất.
Chúng tôi thực hiện những động tác đầu tiên - cú xoay tròn nâng cao dần. Rồi chúng tôi phải tách ra, gập người lại hai lần trước một pha nâng người lên cao khác. Nhạc dần đến đoạn cao trào, cũng là lúc chúng tôi phải thực hiện động tác quyết định. Nhưng tôi lưu ý thấy Sergei chỉ lướt đi trên băng mà không hề gập người. Tôi nghĩ có thể do lưng của anh lại bị đau. Sergei cũng không thể điều khiển được bàn chân. Anh cố dừng nhưng lại tiếp tục lao nhanh về phía trước và đâm sầm vào những tấm chắn quanh sân. Anh đang bị choáng váng nhưng anh không nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Rồi anh khuỵu chân, loạng choạng ngã xuống mặt băng.
Tôi hốt hoảng lao về phía Sergei. Giữa sân băng lạnh giá mà cơ thể anh vẫn đầm đìa mồ hôi. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ đau đớn, anh không nói được gì, chỉ quằn quại bấu chặt tay tôi. Miệng anh há to và dường như anh đang cố hớp lấy không khí, một cách khó nhọc và bất lực. Tôi thật sự hoảng loạn. Tôi vẫn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra. Ngay lúc ấy tôi chợt quên bẫng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình, thậm chí tôi còn không nhớ được từ “giúp đỡ” trong tiếng Anh là gì. Tôi chỉ ra sức vừa chạy vừa la hét, cố tìm một ai đó và nhờ họ giúp đỡ.
Sergei được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Dù các bác sĩ đã làm hết sức mình, nhưng họ vẫn không thể giữ anh lại cho tôi. Ở tuổi hai mươi tám, Sergei đã bỏ tôi ra đi mãi mãi vì một cơn đau tim đột ngột. Tôi muốn khóc thật to nhưng tôi tự không cho phép mình khóc, vì tôi biết nước mắt sẽ khiến tôi không thể gượng dậy, tôi sợ mình sẽ gục ngã trước nỗi đau mất anh, tôi sợ anh buồn và thất vọng về tôi. Mắt tôi cứ nhòe đi và cổ họng ứ nghẹn, đắng nghét. Tôi không thể chịu đựng nổi, quá bất ngờ, quá cay đắng. Tôi sẽ sống sao đây khi từ nay không còn ai nâng tôi trong vòng tay, không còn ai vỗ về, yêu thương và chia sẻ cuộc sống này cùng tôi?
Tôi cởi đôi giày trượt ra khỏi chân anh, đôi chân giá lạnh. Tôi xoa hai tay mình vào chân anh, cố làm ấm chúng lại. Tôi cũng muốn làm ấm đôi bàn tay của anh, sưởi ấm cả cơ thể anh. Tôi yêu thương và trân trọng chúng biết mấy. Nhưng hình như tình yêu đó của tôi vẫn không đủ sức giữ anh lại trên cõi đời này.
Anh đã trở về với đất mẹ yêu thương, còn tôi một mình đối diện với nỗi mất mát. Đứa con bé bỏng của chúng tôi hoàn toàn không hiểu được sự ra đi của cha. Tôi cố gắng nói cho Daria hiểu, nhưng chẳng biết phải làm thế nào. Thật khó khăn khi buộc phải thốt ra những lời mà ngay cả tôi cũng cảm thấy vô cùng đau đớn: “Cha con đã mất, cha sẽ không bao giờ trở về nửa…”. Daria chẳng khóc mà cũng chẳng buồn. Thái độ của con bé càng khiến tôi lo sợ. Thế nhưng sau đó con bé đã hỏi: “Nếu con muốn gặp cha thì sao?”. Câu hỏi ngây thơ của con khiến tim tôi tan nát. Tôi phải nói với con rằng cha sẽ về thăm con khi nào cha muốn và đôi khi, con sẽ nhìn thấy cha trong giấc mơ của mình. Tôi còn nói với con rằng, giờ đây cha cũng giống như một thiên thần, cha sẽ không còn trở về nhà mỗi ngày nữa và chúng ta sẽ rất buồn cũng như thỉnh thoảng con sẽ thấy mẹ khóc.
Tôi vừa nói vừa âu yếm nhìn vào đôi mắt con, chỉ mong sao Daria có thể hiểu. Con bé im lặng, đôi chân nó vẫn lắc lư trên thành giường, con bé ngọng nghịu nói: “Mẹ ngoan đi nào, mẹ đừng khóc nữa nhé”. Rồi nó dùng bàn tay bé xíu của mình quệt nước mắt cho tôi. Lòng tôi thắt lại, tôi lại càng muốn khóc to hơn…
Tôi ở lại Moskva sống cùng cha mẹ và khắc khoải đếm từng ngày. Tôi cảm thấy lạc lỏng, chơi vơi như không còn điểm tựa - tôi không còn là chính mình nữa. Tất cả giờ đây thật vô nghĩa. Tôi chẳng có một mục đích nào cho cuộc đời mình, chẳng còn gì để cố gắng hay phấn đấu. Mỗi sáng khi mở mắt ra, tôi lại nằm trên giường mà tự hỏi: “Tại sao mình lại thức dậy? Mình ra khỏi giường để làm gì?”. Tôi thấy tương lai thật u ám. Không ai có thể hiểu tôi lúc này, và nếu có, cũng chẳng ai có thể giúp tôi thoát khỏi bóng đêm triền miên đang vây quanh và siết chặt lấy tôi. Tôi chỉ có thể tự xoa dịu nỗi đau của mình mỗi khi tôi gào khóc thật to, cảm giác vở toang lồng ngực để phá vỡ một cái gì đó đang ứ nghẹn trong lòng.
Thời gian cứ chầm chậm trôi, tôi dần nhận ra rằng làm việc là điều có thể giúp tôi xoa dịu vết thương. Sự nghiệp trượt băng là cả một tương lai đang chờ tôi phía trước. Môn trượt băng nghệ thuật chính là niềm đam mê và là sợi dây gắn kết tình yêu của hai chúng tôi, giờ đây có thể nó sẽ là chiếc giá đỡ để giúp tôi đứng dậy. Tôi sẽ sống cùng nó với tất cả tình yêu và tâm huyết, tôi sẽ sống cho cả phần của Sergei, bởi ước mơ của anh vẫn còn dang dở. Thế là tôi nghĩ đến một buổi biểu diễn trượt băng nghệ thuật để tưởng niệm Sergei với sự góp mặt của những người bạn thân. Thật khó khăn khi tôi phải biểu diễn trước mọi người mà không có Sergei sóng đôi. Tôi sẽ phải một mình đối diện với những ký ức đau buồn trên sân băng và phải cố gắng lấp đầy cái sân khấu mênh mông ấy khi không có anh. Đó là những gì tôi cần phải làm. Tôi sẽ chẳng trượt cùng với một ai khác. Đôi tay của Sergei là đôi tay duy nhất dìu tôi trên sân băng từ khi tôi mười một tuổi và sau này vẫn vậy.
Đêm diễn thiêng liêng ấy đã đến. Tôi hồi hộp chờ đợi sau tấm màn, lo sợ rằng mình sẽ bật khóc và không giữ được bình tĩnh. Khi nghe những giai điệu của bài Sonate Ánh Trăng quen thuộc, quá nhiều kỷ niệm tràn về. Tôi thấy mình đang thực hiện những động tác của bài múa tự do năm nào tại Thế vận hội Olympic năm 1994 ở Lillehammer. Sergei đang diễn cùng tôi, anh tung tôi ra xa… cả hai cùng xoay người… cả hai lướt chéo qua nhau… Tất cả cùng ùa về thật sống động, cứ như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Tôi cảm nhận rõ linh hồn của Sergei đang ở đâu đây, ngay bên tôi lúc ấy.
Lúc trước, mỗi khi đến lượt biểu diễn của mình, Sergei và tôi luôn tay trong tay cùng tiến ra sân băng. Giờ đây, cảm giác một mình phải thực hiện tất cả thật kinh khủng.
Đèn bật sáng choang, mọi người vỗ tay chào đón, một cảm giác thật lạ dâng trong lòng tôi. Tôi đã lo lắng biết bao vì sợ mình sẽ bị chìm khuất và rằng sẽ không ai nhìn thấy cũng như ủng hộ tôi vì tôi quá nhỏ bé. Nhưng thật lạ, ngay lúc ấy tôi cảm thấy mình to lớn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi phải làm điều gì đó cho Sergei và cho chính tôi. Tôi lắng nghe Sergei, tôi lắng nghe những gì anh đang mách bảo. Điều đó khiến sức mạnh trong tôi được nhân đôi. Từ ngày Sergei ra đi, chưa bao giờ tôi cảm thấy tài năng trong mình trào dâng mãnh liệt đến thế và chưa bao giờ tôi cảm thấy mình tràn đầy sức sống đến như vậy.
Bài biểu diễn của tôi thật sự thành công. Sau bài múa, tôi muốn nói đôi lời với mọi người, với những người đã luôn ủng hộ tôi. Thế nhưng khi cầm mic-rô trên tay, bao nhiêu ngôn từ đều biến mất. Tôi chỉ có thể nói những điều vô cùng giản dị từ sâu thẳm con tim mình: “Tôi không biết nói thế nào để diễn đạt hết suy nghĩ của mình, nhưng tôi chỉ muốn cầu chúc tất cả các bạn: Hãy cố tìm lấy hạnh phúc trong từng ngày. Hãy mỉm cười với nhau ít nhất một lần trong ngày. Hãy nói với nhau, dù chỉ một câu, rằng bạn yêu quý những người thân yêu của mình biết chừng nào. Đừng ngại ngùng, hãy nói rằng bạn yêu họ!”.
Đó là những gì tôi đã học được từ cuộc sống của mình, với Sergei của tôi.


Việt Hòa dịch Theo Internet
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Di vật của tình yêu


Hai tháng trước, tôi đến nước Anh để tiễn đưa Gramps, người bạn thân của tôi, về nơi an nghỉ cuối cùng ở tuổi chưa đến 30. Anh đã ra đi thật lặng lẽ trong giấc ngủ. Như vậy là cuộc đời này đã sớm mất đi một con người tuyệt vời, còn tôi thì mãi mãi mất đi một người bạn tốt.
Tôi đã ở lại với Mary, vợ anh, suốt hai tuần sau tang lễ. Thật đau lòng khi nhìn chị tiều tụy như một chiếc bóng. Bước chân chị không còn vang lên những thanh âm rộn rả và đôi mắt cũng chẳng còn ánh lên những tia sáng lấp lánh hạnh phúc thuở nào, dù chẳng bao giờ tôi thấy chị khóc.
Tôi muốn mời chị về ở nhà tôi một thời gian để chị khuây khỏa, nhưng chị từ chối. Chị muốn ở lại ngôi nhà còn lưu giữ hình bóng của Gramps. Trước hôm ra về, Mary hỏi tôi có muốn giữ vật gì để kỷ niệm về anh ấy không, chị dẫn tôi vào phòng riêng của anh và soạn ra những món lặt vặt như đồng hồ, nhẫn và khuy áo. Chợt nhớ anh ghét tính phô trương và không thích diện quần áo đẹp, tôi hỏi xin một món có vẻ khá hợp với tính cách của anh - đó là chiếc áo khoác anh thường mặc trong lúc làm vườn.
Mary bật cười, bảo rằng chị đã cố gắng rất lâu để thuyết phục anh vứt đi chiếc áo củ kỹ đó. Cảm thấy buồn vì chị không hiểu ý mình, tôi đành nhận một đôi khuy áo làm kỷ niệm.
Đêm hôm ấy, một tiếng động làm tôi thức giấc. Tôi rón rén bước sang căn phòng nhỏ và thấy Mary đang ngồi trên chiếc ghế của chồng, lặng lẽ khóc. Ngay lúc đó, tôi nhận ra chị đang mặc chiếc áo khoác làm vườn của anh. Sáng hôm sau, tôi chia tay chị trong tâm trạng buồn bã nặng nề.
Thời gian trôi qua, đọc thư chị gửi và nghe giọng chị trò chuyện qua điện thoại, tôi có cảm giác chị đã khá hơn và tin rằng chị đang dần dần hồi phục.
Cho đến một hôm, đột nhiên tôi nhận được điện thoại từ người bạn thân của Mary. Cô ấy cho tôi biết Mary đã ra đi sau một tai nạn. Trước khi mất, chị đã dặn dò người bạn báo tin và gửi cho tôi một gói quà nhưng đề nghị tôi đừng đến dự đám tang, vì chẳng còn ai ở đấy để tôi gặp cả.
Tôi rưng rưng nhìn gói bưu kiện đặt trên bàn và khi xé lớp giấy bọc bên ngoài thì tôi bật khóc. Trước mắt tôi là chiếc áo làm vườn mà Gramps rất thích mặc được xếp gọn gàng.
Tôi cầm lấy chiếc áo, khoác lên người. Trong hương xà phòng thoang thoảng quyện với một chút mùi thuốc lá, tôi tưởng như đang thấy bóng Gramps thấp thoáng trong ánh nắng giữa vườn rau. Bất giác, tôi mỉm cười khi chợt nhớ anh thường nấp sau nhà kho để không bị Mary nhìn thấy khi hút thuốc bằng chiếc tẩu.
Rồi tôi sẽ lập gia đình và có nhiều kỷ niệm cùng những người thân. Nhưng sẽ chẳng bao giờ bóng dáng hai người thân yêu ấy phai nhạt trong tâm trí tôi. Và di vật tình yêu của họ sẽ được tôi giữ gìn mãi mãi…


Lam Anh dịch Theo Legacy of Love
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Một tấm lòng


Gần cả tháng nay, chiều nào cũng vậy, cứ sau giờ tan tầm là mọi người trong bệnh viện lại thấy người đàn ông ấy vào chăm sóc vợ. Mới một tháng kể từ ngày vợ vào viện mà từ một người phong độ, to khỏe, ông tiều tụy đi thấy rõ, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn và hõm sâu bởi những ngày thức khuya dậy sớm lo cho vợ. Vợ ông bị một căn bệnh hiểm nghèo, và mọi người đều biết là chị khó có thể qua khỏi. Mỗi khi nhìn hai vợ chồng họ, không ai nén nổi tiếng thở dài thương cảm.
Chiều hôm nay, cũng như mọi buổi chiều khác, vừa nhìn thấy chồng bước vào phòng, người vợ đã vội nhỏm dậy và nở một nụ cười tươi tắn. Dường như chị đã mong chờ anh suốt cả buổi chiều. Anh bước đến bên giường, âu yếm trao cho vợ một nụ hôn. Dù khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, chị vẫn âu yếm vuốt tóc chồng, đôi mắt ngập tràn yêu thương. Còn anh cũng vậy, vừa đặt chân đến cửa phòng, được nhìn thấy chị là nét mặt anh trở nên hào hứng, nhanh nhẹn hẳn lên, khác hẳn với dáng đi mệt mỏi, nặng nề qua các dãy hành lang của bệnh viện. Có thể nói những phút giây ngắn ngủi mà vợ chồng họ gặp nhau chính là những phút giây hạnh phúc hiếm hoi!
Hôm nay, tình hình sức khỏe của chị có khá hơn một chút. Chị với tay lấy chiếc lược để chải lại mái tóc, rồi lại cúi đầu vào tờ tạp chí đang mở ngỏ, nhưng mọi người trong phòng đều biết rằng chị chẳng thể tập trung được, cả ngày hôm nay, cứ chốc chốc là chị lại liếc nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường. Mỗi khi có tiếng bước chân ngoài dãy hành lang phía trước phòng là chị lại vội vàng nhỏm người dậy. Chị đang mong anh đến.
“Đọc sách báo lúc này không có lợi cho sức khỏe của em đâu!”. Tiếng anh vang lên bất ngờ khiến chị giật mình ngẩng đầu lên. Dụi đầu vào vòng tay rắn chắc của anh mà nước mắt chị rưng rưng trên khóe mắt.
“Không sao đâu anh ạ!”. Chị đáp lời chồng, rồi vô tình đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ bệnh viện, nơi có những tia nắng vàng vọt cuối cùng của buổi chiều hắt vào. Gương mặt đang vui bỗng thoáng vẻ buồn bã xa xăm khi nhìn thấy cây bàng khẳng khiu trơ trọi chỉ còn vài chiếc lá xanh phía cuối sân, chị thì thầm: “Anh ơi! Anh hái cho em chiếc lá xanh trên cây ngoài kia đi!”.
“Được rồi! Em đợi anh một lát nhé!”. Anh âu yếm đáp lại lời chị, nhanh nhẹn bước ra ngoài rồi quay về với một chiếc lá thật to, màu xanh ngát. Chị đón lấy chiếc lá nâng niu như một vật báu và mỉm cười hạnh phúc: “Anh ơi! Đây là chiếc lá hy vọng của chúng mình. Ngày nào chiếc lá này chuyển sang màu vàng, thì đó là ngày em sẽ được xuất viện, phải không anh?”.
Người chồng khẽ gật đầu, miệng cười thật tươi, nhưng trong lòng anh vô cùng đau đớn. Hơn ai hết, anh hiểu rằng, bệnh tình của vợ mình đã đến giai đoạn cuối và vô phương cứu chửa.
Những ngày tiếp theo, bệnh tình của người vợ càng lúc càng nặng. Người chồng càng thêm lo lắng, đau buồn. Chiếc lá mà chị đặt dưới gối đã ngả vàng, rồi chuyển hẳn sang màu nâu, nhưng bệnh tình của chị vẫn không hề thuyên giảm. Một lần nọ, anh lại bước ra cây bàng ngoài sân để tìm nhặt một chiếc lá vàng thay thế cho chiếc lá màu nâu dưới gối của chị với hy vọng khi tính dậy, chị sẽ nhìn thấy mà có thêm niềm tin vào sức khỏe của mình.
Thật buồn thay, người vợ trẻ đáng thương ấy đã qua đời không lâu sau đó. Thế nhưng dù sao, họ cũng đã sống những ngày cuối cùng rất đẹp. Dù trong hoàn cảnh ốm đau, bệnh tật, họ vẫn luôn ở bên cạnh nhau, yêu thương và chăm sóc cho nhau, đúng như những điều họ đã từng thề nguyền khi bước vào nhà thờ làm lễ cưới.
Điều duy nhất khiến họ làm được như vậy, chỉ có thể là Tình Yêu.


Lại Thế Luyện dịch Theo The Centrefold
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Món quà vĩnh cửu


Cú sốc do cái chết của chồng, Ken, khiến tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi trở nên mong manh yếu đuối và luôn cảm thấy bất an. Tôi từng là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, những tố chất cần có của vợ lính hải quân, vốn luôn phải sống xa chồng, một mình nuôi dạy bốn đứa con. Tàu của chồng tôi thường phải đi qua những vùng lãnh hải nguy hiểm, do vậy tôi luôn chuẩn bị sẵn tinh thần với ý nghĩ rằng có thể một ngày nào đó anh sẽ không trở về nửa. Nhưng khi điều đó thành sự thật, tôi nhận ra rằng mọi sự chuẩn bị của mình trở nên vô nghĩa. Tôi suy sụp và không biết liệu mình có đủ bản lĩnh để vượt qua nỗi đau và tiếp tục sống hay không.
Tiếp tục cuộc sống quả thật rất khó khăn. Tôi viện cho mình đủ lý do để trốn tránh sự thật. Cho đến ngày Chủ nhật sau cái chết của Ken chừng hai tháng, tôi tình cờ biết về khóa học giúp vượt qua nỗi đau mất mát do nhà thờ tổ chức với lời nhận định khiến tôi chú ý: “Nỗi đau thương là có thật, nó mạnh mẽ và có sức tàn phá ghê gớm đối với ý chí sống còn. Và nhiệm vụ của chúng ta là tìm cách vượt qua và tiếp tục tiến lên”. Lớp học sẽ bắt đầu trong hai ngày nữa, và tôi quyết định ghi danh.
Buổi tối đầu tiên, bảy thành viên trong nhóm chúng tôi chia sẻ với nhau về nỗi đau mất mát mà mỗi người đang phải gánh chịu. Sự chia sẻ này giúp tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Sau buổi học, chúng tôi được khuyên hãy làm mọi thứ mình thích. Thế là tôi quyết định thay mới toàn bộ rèm cửa, biến phòng ngủ của chúng tôi thành phòng của riêng tôi theo phong cách trang trí vui tươi, nữ tính. Rồi tôi mua cho mình một chiếc mũ bóng chày màu xanh nước biển, cảm thấy rất vui khi ngắm mình trong gương. Tôi nhận ra rằng việc nuông chiều bản thân chính là một liều thuốc an thần hữu hiệu.
Các giáo viên khuyên chúng tôi không nên lưu giữ quá nhiều những kỷ vật gợi nhớ đến người đã khuất, chúng sẽ khiến cho căn nhà trở thành một nấm mồ dành cho người sống. Tôi và các con quyết định hành động. Chúng tôi sắp xếp lại mọi thứ trong nhà. Từ bàn, ghế, tranh ảnh, tất cả đều được sắp đặt lại. Những kỷ vật của Ken được cất giữ ở một nơi trang trọng trong nhà, nhưng không còn là vật thường trực gợi nhớ đến nỗi đau nữa.

Khóc than không phải là cách tốt để xoa dịu nỗi đau. Giờ đây tôi phải học cách tự chữa lành vết thương lòng và tự lo cho chính mình khi Ken không còn bên cạnh.
Tôi sắp xếp lại cuộc sống của mình. Với bản tính hay quên, tôi đã mua một bảng ghi nhớ những việc cần làm và đặt nó trong nhà bếp để tiện theo dõi. Bảng ghi nhớ này giúp tôi bớt căng thẳng khi phải cố nhớ hết mọi thứ.
Vào ngày giỗ đầu của chồng tôi, tôi đem trái cây cùng lời cảm ơn của mình đến biếu các nhân viên từng chăm sóc cho chồng tôi trong bệnh viện. Thời gian trước tôi quá suy sụp đến nỗi quên nói lời cảm ơn họ vì sự chăm sóc tận tình mà họ đã dành cho chồng tôi và cả gia đình.
Cũng trong ngày hôm ấy, khi đang dọn dẹp bàn giấy của chồng, tôi tìm thấy một mẩu giấy bị xé ra từ tập bản thảo với dòng nhắn gửi của Ken: “Vợ và các con yêu quý, rất yêu em và các con”. Mắt tôi chan chứa những giọt lệ biết ơn.
Ken luôn nói rằng việc gì xảy ra cũng có lý do của nó. Món quà không đề ngày tháng này đến đúng vào dịp giỗ đầu của anh có ý nghĩa đặc biệt. Nó nhắc tôi nhớ về tình yêu sâu sắc chúng tôi dành cho nhau. Nỗi đau sẽ nguôi ngoai theo thời gian, nhưng tình yêu sẽ mãi mãi tồn tại, như một món quà vĩnh cứu.


First News dịch Theo Chicken Soup for the Soul
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Tìm lại tình yêu


Luôn bận rộn, tất bật với công việc, con cái, nhà cửa… là những lý do tạo nên một khoảng cách im lặng vô hình giữa hai vợ chồng tôi. Yêu nhau một thời gian dài rồi chúng tôi mới quyết định cưới nhau, có với nhau hai mặt con, công việc ổn định, thế mà càng ngày chúng tôi càng không thể tìm thấy tiếng nói chung trong cuộc sống hôn nhân, chúng tôi không còn cùng chia sẻ những suy nghĩ, cảm nhận - mỗi người theo đuổi một thế giới của riêng mình, che giấu những suy nghĩ thật trong lòng ngay cả những lúc gần nhau.
Và ngay lúc này đây, khi chúng tôi đang cùng nghỉ ngơi trên bãi biển thơ mộng với quyết tâm cải thiện tình hình, thế mà mọi chuyện có vẻ cũng không khá hơn chút nào. Mỗi người một chiếc ghế bố, đọc sách và trôi theo dòng suy ngẫm mà dường như quên mất “một nửa thương yêu” đang ở chiếc ghế ngay bên cạnh.
Không biết anh có nhận ra không, chứ tôi thì buồn lắm, vì tôi là phụ nữ mà! Tôi luôn tự vấn lòng mình: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại xuất hiện một khoảng lặng giữa chúng tôi? Không thể cứ mãi như thế này được!”. Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Tôi hỏi anh: “Hay là vợ chồng mình xây những lâu đài bằng cát đi anh!”. Anh buông quyển sách xuống, ngước mắt nhìn qua tôi, hơi ngần ngừ nhưng rồi anh cũng gật đầu đồng ý.
Hai chúng tôi bắt tay vào xây lâu đài cát. Bắt đầu là nền, rồi đến những bức tường cát bao xung quanh. Anh rất khéo tay, bằng những động tác thuần thục, anh xây cho lâu đài những chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua để đi vào bên trong. Còn tôi thì trang trí nóc lâu đài bằng những vỏ sò. Lâu đài của chúng tôi cũng có cổng vòm, ban công và cửa sổ bên hông cũng được đắp vỏ sò… Cuối cùng thì công trình của chúng tôi cũng hoàn tất. Thật tuyệt vời, trông nó giống như một tòa lâu đài của vua chúa ngày xưa vậy!
Đang mãi ngắm nghía và tự tán thưởng mình, thì đột nhiên một con sóng to ập đến, cuốn cả công trình của chúng tôi vào lòng biển. Thế là mọi công sức, tâm huyết đều vô ích. Lại phải bắt đầu từ đầu và lại bị sóng đánh trôi đi. Cứ thế, chúng tôi mãi miết xây và con sóng vẫn cứ mãi miết cuốn đi tất cả. Chán nản, chúng tôi không tiếp tục cuộc chơi nữa, mệt mỏi quay về khách sạn.
Đã khuya lắm rồi, có lẽ mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Duy chỉ có tôi là không tài nào chợp mắt. Tôi khoác lên người chiếc áo choàng và bước ra ban công, đứng nhìn về phía biển. Một lát sau, anh cũng theo ra. Anh hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”.
“Em đang nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng mình. Anh có nhớ lần cuối cùng chúng ta trò chuyện với nhau cách đây bao lâu không? Em có cảm giác chúng ta giống như hai người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà. Tại sao lại như vậy chứ?”. Tôi nói luôn một hơi, vì e rằng nếu như ngừng lại một chút thôi là tôi không đủ can đảm để nói thật những suy nghĩ lâu nay đã chôn kín trong lòng: “Em thấy hiện giờ chúng mình giống như những lâu đài cát lúc nãy vậy. Cứ mãi miết chạy theo những toan tính của cuộc sống hàng ngày để rồi bị chính nó cuốn đi lúc nào không biết!”.
Đã rất lâu, hôm nay chúng tôi mới lại nói với nhau về những trăn trở, buồn phiền, về những điều không bằng lòng nhau trong cuộc sống. Chúng tôi cởi mở nỗi lòng dưới sự chứng kiến của những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, trong tiếng sóng rì rào từ biển xa đưa lại. Anh nói: “Anh hứa sẽ lắng nghe em nói, và dành thời gian cho em nhiều hơn!”.
Và tôi cũng hứa: “Em sẽ bình tĩnh hơn, sẽ ở bên anh nhiều hơn, và sẽ không che giấu những suy nghĩ của mình như trước đây nữa!”.
Và các bạn có biết không? Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon, rất sâu trong vòng tay anh. Buổi sáng hôm sau mới thật là tuyệt. Chúng tôi cùng ra biển lướt sống, cùng nhau xem những chú cá heo đang quăng mình đùa vui trong sống nước. Chúng tôi đã cười rất nhiều, mọi ưu phiền lâu nay gần như tan biến. Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này. Trong niềm hạnh phúc ngọt ngào vừa tìm lại được, tôi như nghe thấy từ sâu thẳm tâm hồn có một giọng nói cất lên: “Khi ngày mai đến và cuộc sống lại bắt đầu, hãy nghĩ về nỗi đau và những giọt nước mắt đã qua để biết trân trọng và giữ gìn hạnh phúc ngày hôm nay. Và hãy luôn nhớ rằng nụ cười có thể chữa lành mọi vết thương”.


Đặng Thị Hòa dịch Theo Crumbling Sand Castles
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Chiếc nhẫn cưới


“Đáng lẽ mình nên về nhà thường xuyên hơn”, tôi nhủ thầm khi bước trên con đường lát gạch dẫn vào ngôi nhà thân yêu của ba mẹ, nơi đã gắn bó cả tuổi thơ tôi. Về lại nơi này, tôi như trở lại là cô gái nhỏ đáng yêu ngày nào, nhảy chân sáo trên bậc thềm mà tôi vẫn thường nguệch ngoạc những nét vẽ tuổi thơ. Khoảng sân tráng xi măng trước nhà như còn vương tiếng cười của lũ bạn thân khi cùng nhau chơi lò cò. Lòng tôi chợt thanh thản như vừa trở về nhà sau một buổi học nhẹ nhàng chứ không phải vừa thoát khỏi núi công việc nặng nề ở công sở.
Đó là một buổi chiều muộn tháng Bảy, bầu trời đỏ rực lên trong ánh nắng cuối ngày đang dần tắt nơi chân trời. Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ bước vào nhà. Đây rồi, cái không khí êm đềm của tuổi thơ. Không kìm được xúc động, tôi buông giỏ xách, chạy ra sân sau, nơi tôi biết bố mẹ đang ngồi bên bộ bàn ghế đá uống trà như thường lệ. Ngày ấy, đã bao lần tôi ngồi trong lòng mẹ, háo hức lắng nghe những câu chuyện bố mẹ trao đổi với nhau. Đó đã trở thành một thói quen, một truyền thống của gia đình, và tôi biết tôi đã học được rất nhiều điều từ những câu chuyện gia đình như thế.
Tôi cởi giày, bước chân trần trên lối dẫn ra vườn để cảm nhận lớp cỏ mơn man đôi bàn chân mình. Bố mẹ tôi vẫn đang ngồi đấy, thanh thản, bình yên như ngày nào. Sau những xúc động ban đầu được gặp lại nhau sau một khoảng thời gian xa cách khá lâu, tôi bắt đầu đòi được nghe kể chuyện. Bố mẹ tôi nhìn nhau mỉm cười: “Có một chuyện hay lắm nhé, con nghe xong chắc hẳn sẽ tin là trên đời này có những chuyện lạ lùng không giải thích nổi đấy!”. Tôi bật cười bởi từ nhỏ đến giờ tôi rất cứng đầu, không bao giờ tin vào chuyện lạ như thế.
Mẹ nhấp một ngụm trà và bắt đầu kể: “Mấy ngày trước, lúc mẹ đang xếp quần áo thì chiếc nhẫn của mẹ bị vướng vào một chiếc cúc áo. Khi mẹ gỡ được nó ra thì phát hiện rằng viên kim cương trên mặt nhẫn đã biến mất. Quá lo lắng, mẹ bắt đầu lục tung cả đống đồ, xem xét từng cái áo, cái quần để tìm nhưng vẫn không thấy. Mẹ nghĩ hẳn mình đã đánh rơi nó ở nơi nào khác. Thế là cả một ngày trời, mẹ cứ loay hoay xem xét từng ngõ ngách, dán mắt vào từng centimét sàn nhà, nhất là dưới gầm máy giặt, nhưng vẫn hoàn toàn không tìm thấy cái mặt nhẫn kim cương. Đang lúc đó thì bố con đi làm về”.
Mẹ dừng lại, mắt nhìn xa xăm. Tôi không thấy mẹ đeo chiếc nhẫn cưới đó nữa. Tôi biết mẹ rất quý nó và chưa bao giờ thấy mẹ tháo ra. Trái tim tôi bỗng dưng chùng xuống như mất đi một điều gì đó thật thiêng liêng.
“Mẹ định sẽ kể cho bố con nghe sau bữa tối, nhưng vừa khi nhìn thấy bố con, mẹ đã không thể kìm được. Thật sự, chiếc nhẫn ấy đối với mẹ có một giá trị tinh thần không gì có thể thay thế được. Bố an ủi mẹ rằng chiếc nhẫn đã làm tròn bổn phận của nó, đã gắn kết bố và mẹ cùng vượt qua bao thăng trầm của cuộc sống. Bố cùng mẹ ôn lại những kỷ niệm từ ngày về sống cùng nhau… Tất cả những ký ức ấy êm đềm và thiêng liêng biết bao. Con biết không, sau bữa ăn mẹ dọn bàn xuống bồn rửa, và suýt nửa là mẹ đánh rơi chồng đĩa khi thấy cái mặt nhẫn mình đã tìm cả ngày nằm ngay gần máy giặt, nơi mà ít nhất cũng mười lần mẹ đã tìm thật kỹ”.
Tôi hào hứng vỗ tay trước điều kỳ diệu ấy và hỏi mẹ: “Thế cái nhẫn đâu rồi hả mẹ?”.
Mẹ dịu dàng nhìn bố. Hai người trao nhau một nụ cười âu yếm, rồi bố nắm lấy tay mẹ: “Ngày mai bố sẽ dùng nó để hỏi cưới mẹ con lần nữa!”.

Phạm Hoa Phượng dịch Theo Lost and Found
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Những bình xăng tình yêu


Khi bộ phim vừa kết thúc, khán phòng đã râm ran những tiếng bàn luận. Bộ phim cảm động làm sao! Với tôi, đêm Giáng sinh này quả thật là tuyệt vời, đêm Giáng sinh đầu tiên với Todd, được cùng anh dùng bữa tối với gia đình tôi bên lò sưởi rực lửa và ánh nến lung linh. Và còn bộ phim này nữa chứ. Dư vị ngọt ngào của nó khiến tôi mỉm cười hài lòng.
Todd cùng tôi rời khỏi rạp chiếu phim. Vừa kéo áo khoác lên tận cổ, tôi vừa đề nghị anh: “Chúng mình đi đổ xăng cho xe mẹ em đi”.
Vẻ ngần ngại hiện lên nét mặt Todd: “Trời giá rét quá, và đã gần 11 giờ rưỡi rồi em”.
Mỉm cười, tôi đáp: “Vậy thì anh hãy mặc thêm áo khoác và mang găng tay vào”.
Sau khi nhanh chóng phủi đi lớp tuyết bám trên cửa xe, chúng tôi chui vào bên trong. Trên đường đến trạm xăng, Todd bảo tôi giải thích vì cớ gì mà chúng tôi lại phải đi đổ xăng cho mẹ vào lúc khuya khoắt thế này. Tôi cười: “Từ khi còn nhỏ, chúng em đã thấy ba luôn là người đi đổ xăng cho xe của mẹ. Mỗi lần ba chở chúng em đi chơi về mà thấy bình xăng vơi, thì thế nào ông cũng ghé trạm xăng, bất kể thời tiết thế nào”.
“Em nói thật à? Anh thấy việc đổ xăng có to tát gì lắm đâu mà phải làm giúp!”. Todd vừa ngạc nhiên vừa thú vị.
“Thật đấy anh à. Đó là truyền thống của gia đình em từ trước đến giờ!”. Tôi đáp.
Trong khi bơm xăng, chúng tôi phải liên tục chà xát hai tay vào nhau và co chân nhảy lên nhảy xuống cho đỡ rét. Đúng là mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm thật.
“Anh vẫn không hiểu. Tại sao mẹ em không tự mình đi đổ xăng kia chứ?”. Todd vẫn tiếp tục hỏi.
Thấy anh vẫn có vẻ ngạc nhiên về điều này, tôi nói: “Em biết chuyện này nghe có vẻ hơi lạ lùng, nhung để em giải thích cho anh biết. Mẹ em đã không đến trạm xăng từ hai thập kỷ nay. Ba em luôn là người đổ xăng cho mẹ. Và không khi nào ba phàn nàn gì về việc đó cả!”.
“Anh không hiểu lắm về chuyện này, tại sao lại thế nhỉ?”
“À, không có gì khó hiểu đâu anh ạ.”
Nói rồi, tôi kể cho Todd nghe một câu chuyện xảy ra cách đây đã nhiều năm…
“Vào một buổi tối trong kỳ nghỉ Giáng sinh khi còn là sinh viên năm thứ nhất, em cùng mẹ ngồi gói quà. Hai mẹ con nói chuyện với nhau rất vui. Em bảo với mẹ rằng sau này lập gia đình, chồng em sẽ phải giúp em trong tất cả mọi chuyện, từ chuyện bếp núc, giặt giũ, lau dọn nhà cửa cho đến việc chăm sóc con cái chứ không chịu như mẹ, trăm công nghìn việc đều dồn lên vai bà. Ba rất ít khi nhúng tay vào việc nhà để phụ giúp mẹ. Em hỏi mẹ có thấy mệt mỏi và ngán ngẩm khi phải một mình làm tất cả mọi việc như vậy không. Câu trả lời của mẹ thật sự khiến em ngạc nhiên. Bà bình thản nói chuyện đó không hề làm bà bận lòng. Em cảm thấy khó mà tin được và bắt đầu nói cho bà nghe về quyền bình đẳng nam nữ, về trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình cũng như về quyền lợi của phụ nữ, nói chung là tất cả những gì em học được từ sách vở, từ các tạp chí dành cho phụ nữ. Em còn nói rằng sau này, em sẽ phân chia rạch ròi việc nhà với chồng, và sẽ không bao giờ nhượng bộ anh ta.
Mẹ chỉ mỉm cười nghe em nói. Xong, bà gạt mớ dây ruy-băng sang một bên và nhìn thẳng vào mắt em. ‘Rồi một ngày nào đó, con sẽ hiểu, con yêu ạ!’. Mẹ chỉ nói với em như thế.
Lúc đó, em không hiểu mẹ muốn nói đến điều gì. Thế là em nài nỉ mẹ giải thích rõ. Mẹ cười và nói với em rằng: ‘Mẹ thật sự không phiền lòng khi phải làm tất cả việc nhà. Thật sự là thế, những công việc đó không có gì nặng nhọc đối với mẹ, nhưng với ba của con thì không, ông ấy không thể mỗi buổi đều vào bếp ngồi một chỗ nhặt rau, không thể cặm cụi lau nhà mỗi ngày. Còn mẹ, cũng có những chuyện nho nhỏ mà mẹ không thể tự mình làm lấy. Ví dụ việc bơm xăng. Mẹ dị ứng với mùi xăng dầu từ nhỏ nên ba luôn là người đi đổ xăng cho xe của mẹ. Ba con đi đổ xăng, mẹ ở nhà nấu nướng. Ba con cắt cỏ, còn mẹ sẽ dọn cỏ. Ba con thông ống khói, còn mẹ ủi áo sơ-mi cho cả nhà… Mẹ có thể tiếp tục như vậy năm này qua tháng khác mà vẫn thấy vui vẻ’.
‘Con thấy đó’. Mẹ nói tiếp: ‘Trong hôn nhân, không hề có chuyện tính điểm hay chấm công. Các con làm những điều mình có thể làm được cho nhau để cuộc sống của người kia được dễ chịu hơn. Tất nhiên, trước hết là cần phải dành cho nhau tình yêu thương, để không bao giờ xảy ra tình trạng một người thì ngồi không, còn người kia thì phải cáng đáng hết mọi việc. Ba con biết ơn mẹ vì những điều, dù là nhỏ nhặt, mẹ làm cho ông ấy hàng ngày. Còn mẹ cũng vậy. Ở đây, không còn đơn thuần là nghĩa vụ với nhau nữa, mà là tình yêu thương. Nếu nghĩ rằng những điều mình làm là vì người mình yêu, con sẽ không thấy bực bội trong việc nấu nướng, giặt giũ, hay trong bất cứ chuyện gì’.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng em vẫn nhớ những gì mẹ nói. Bà đã làm thay đổi suy nghĩ của em, giúp em có một cái nhìn sâu sắc hơn về hôn nhân. Em thích cách ba và mẹ em chăm sóc cho nhau. Và anh biết gì không? Một ngày nào đó, khi em lấy chồng, em cũng không muốn trở thành một người vợ chỉ biết chấm công”.
Todd trở nên im lặng khác thường trên suốt chặng đường về nhà. Sau khi đưa xe vào gara, anh quay ra và cầm lấy tay tôi, với nụ cười ấm áp và ánh mắt yêu thương. “Bất cứ khi nào em muốn, anh sẽ đi đổ xăng cho em”, anh nói thật khẽ.


Thảo Nhi dịch Theo Internet
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Bài học về tình yêu


Đó là một buổi tối mùa đông lạnh lẽo. Gió rít từng hồi qua mái nhà, làm rung cành cây xào xạc. Nhìn ra bầu trời đêm buốt giá, tôi chợt cảm thấy mình thật may mắn khi được ngồi cùng bố trong ngôi nhà ấm cúng, bên cạnh chiếc lò sưởi đang tí tách reo.
“Bố kể chuyện gì đi”. Tôi đề nghị.
Mặc dù đã là một người đàn ông có gia đình, nhưng bỗng chốc tôi trở lại như cậu bé con ngày nào, cũng kỳ kèo đòi bố kể chuyện trước khi ngủ.
Bố tôi mím cười: “Để bố nghĩ một chút đã nào”. Nói rồi, bố ngồi trầm tư, miệng nở một nụ cười ấm áp. Có lẽ ông đang nhớ đến một kỷ niệm rất đẹp nào đó…
“Cách đây lâu lắm rồi, khi mới vào trung học, trong lớp bố có một cô gái rất dễ thương. Cô ấy có dáng người mảnh mai và đôi mắt như biết nói. Lần đầu tiên gặp cô gái ấy, bố đã bị hút hồn trước đôi mắt đen như nhung và đem lòng yêu mến ngay.”
Bố từ tốn hớp một ngụm cà phê nóng, đăm đăm nhìn ngọn lửa trong lò sưởi như để cho ký ức ngày xưa ùa về.
“Tuy được học cùng cô ấy suốt ba năm trời, nhưng vì quá nhút nhát, bố âm thầm ôm một mối tình thầm lặng trong lòng. Bố không chỉ yêu đôi mắt đẹp ấy mà còn yêu cả tấm lòng nhân hậu, đáng mến của cô. Bố không dám thổ lộ lòng mình với bất kỳ ai, nhưng dường như cô ấy hiểu được những tình cảm của bố. Một ngày kia, bố vô cùng bất ngờ và hạnh phúc khi nhận lá thư cô ấy thú nhận là cô ấy cũng đã thầm yêu bố.
Thế nhưng niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy kéo dài không được bao lâu. Khi bạn bè trong lớp biết được, mọi người đều cho rằng, bố không xứng đáng với cô ấy - một người con gái quá cao sang và có nhiều điểm khác biệt so với bố. Xấu hổ thay, lòng tự ái của tuổi trẻ bồng bột đã khiến bố rời xa tình yêu của mình ngay sau kỳ thi tốt nghiệp mà không một lời giải thích.”
Bố tôi dừng lại để ngăn cơn xúc động, rồi run run kể tiếp: “Rồi bố vào đại học nhưng vẫn không sao quên được hình ảnh của người con gái ấy. Bố nhớ từng cử chỉ, từng lời nói, nhớ mùi hương dịu nhẹ trên mái tóc đen huyền. Sau cùng, bố quyết định vượt qua mặc cảm tự ti của mình mà đi tìm lại người con gái năm nào. Nhưng thật không may, gia đình cô ấy đã chuyển đi nơi khác. Tình cờ bố gặp lại một người bạn cũ. Nhờ đó, bố mới biết được cô ấy đã đau khổ đến mức nào khi bố ra đi mà không nói một lời nào. Lúc đó, bố rất căm hận tính hèn nhát của mình và hứa sẽ tìm cô ấy dù cho có phải đi đến suốt cuộc đời”.
Bố bỗng dừng lại, nhẹ nhàng đỡ mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh khi bà đem ra cho hai cha con đĩa trái cây. Bố nhìn mẹ âu yếm và mỉm cười nói với tôi: “Và bố đã không để mất người ấy thêm một lần nào nữa!”.
Mẹ tôi mỉm cười e thẹn, vẻ đẹp thời con gái vẫn còn giữ lại trên gương mặt mẹ những nét thanh tú, dịu dàng. Lò sưởi vẫn tí tách, soi rõ hai khuôn mặt sáng ngời vì hạnh phúc. Tôi yên lặng để cảm nhận bầu không khí ấm cúng và hạnh phúc của gia đình đang len lỏi trong tim mình. Giờ đây, tôi đã biết phải làm gì để các con tôi cũng luôn được hạnh phúc như tôi lúc này.


Hoa Phượng dịch Theo Chicken Soup for the Soul
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 41 guests