Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Ký ức yêu thương


Anh còn yêu em như ngày nào không anh? Bây giờ, em không còn trẻ đẹp như xưa nữa, phải không anh?”. Vừa ngắm mình trong gương, Karin vừa hỏi tôi bằng một giọng nũng nịu, dỗi hờn.
Nhìn khuôn mặt dịu hiền, đáng yêu của nàng, bất giác tôi mỉm cười. Chúng tôi cưới nhau đã hơn mười năm và trong suốt ngần ấy thời gian, chưa bao giờ tôi ngừng yêu nàng. Thời gian đã làm biến đổi nhiều thứ. Đã xuất hiện những vết chân chim trên khóe mắt chúng tôi, đã làm đôi bàn tay Karin nổi gân vì trải qua những lần sinh nở, nhưng tình yêu tôi dành cho nàng vẫn nguyên vẹn như bài học năm nào ông đã dạy tôi.
Năm ấy, tôi chỉ là một cậu bé mười ba tuổi được mẹ dẫn về thăm ngoại tại một vùng quê yên tĩnh sau một năm học vất vả. Tôi được dạo chơi trên những đồng cỏ xanh ngút ngàn và cùng ông đi câu cá vào những buổi chiều nắng đẹp.
Bỗng một hôm tôi chợt nhìn thấy ông ngồi một mình trầm ngâm trong phòng, mắt đăm đăm nhìn vào bức hình trắng đen đã ngả màu trên tường.
“Ông ơi, người trong ảnh là ai thế?”. Tôi tò mò hỏi.
“Con nhìn thấy đôi mắt của cô ấy chứ?”. Ông không trả lời mà hỏi lại tôi.
“Cô ấy có đôi mắt rất đẹp, ông ạ!”. Tuy là một cậu bé con, nhưng tôi vẫn nhận thấy người phụ nữ trong bức ảnh rất duyên dáng và xinh đẹp. Mái tóc dài ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Và đặc biệt, đôi mắt như có một sức hút mãnh liệt.
“Cô ấy là người yêu cũ của ông ư?”. Tôi trêu chọc. Nhưng ông không hề tỏ ra phật ý. Miệng nở nụ cười âu yếm, đôi mắt vẫn không rời bức hình, ông chậm rãi nói: “Đúng đấy, cháu ạ! Ông đã yêu và sẽ mãi yêu bà ấy!”.
Tôi ngạc nhiên đến nổi không thốt lên được lời nào. Lần đầu tiên có người đề cập đến chuyện tình yêu với tôi mà người ấy lại là ông. Nhưng người phụ nữ trong ảnh nào có phải là bà? Mặc dù bà mất trước khi tôi ra đời, nhưng tôi đã nhiều lần thấy ảnh bà trong quyển album của mẹ. Như hiểu nỗi băn khoăn trong lòng tôi, ông đứng dậy và đi về phía tủ kính, lấy ra quyển album có lẽ đã lâu lắm rồi. Nhìn những tấm hình xưa cũ, ông như đắm chìm vào kỷ niệm của thời trai trẻ.
“Cháu nhìn xem, tấm hình này ông và bà chụp ở bãi biển Scheveningen đấy. Còn đây là cảnh chụp ngay trên đồng cỏ của trang trại nhà mình, cháu nhận ra chứ?”
Thật vậy, bà tôi không đẹp như người phụ nữ trong ảnh. Lẽ nào ông lại cưới một người mà mình không hề yêu?
“Ông ơi, thế người phụ nữ trong tấm ảnh đen trắng kia là ai thế?”. Tôi không nén nổi sự tò mò.
“Là bà của cháu đấy”. Ông khẽ đáp: “Cháu nhìn đôi mắt của bà xem”.
Lúc đó, tôi mới nhận ra đấy là bà của tôi. Thời gian đã biến đổi khá nhiều đường nét trên khuôn mặt, khiến bà không còn vẻ đẹp như xưa, nhưng đôi mắt vẫn thế, vẫn ấm áp và thu hút.
“Dù vậy, ông vẫn rất yêu bà. Và cháu hãy nhớ điều này nhé: Khi ta thật sự yêu một người, ta sẽ không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài của người ấy. Chính bà của cháu vẫn thường than thở rằng, bà trở nên già đi, xấu đi. Nhưng đối với ông, bà vẫn luôn đẹp, đẹp như trong bức ảnh ngày còn son trẻ này. Mỗi khi nhìn vào mắt bà, ông lại thấy đôi mắt sáng trong của cô gái đôi mươi xinh đẹp ngày xưa.”
Những lời nói xuất phát từ tình cảm chân tình của ông đã hằn sâu trong tâm trí tôi. Dù lúc ấy tôi vẫn còn đang ở lứa tuổi thiếu niên, chưa hiểu rõ khái niệm về tình yêu, tôi cũng ước muốn sau này sẽ có được một tình yêu vĩ đại và sâu sắc như thế. Có thể khi đó tôi còn quá nhỏ để hiểu thế nào là một tình yêu đích thực, nhưng lúc này đây, khi nhìn vào mắt Karin, tôi vẫn thấy nàng thật trẻ trung và duyên dáng như ngày mới quen. Và tôi biết rằng không phải bề ngoài mà chính vẻ đẹp của tâm hồn mới đảm bảo cho một tình yêu bền vững.


Hoa Phượng dịch Theo Chicken Soup for the Soul
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Nơi tình yêu ra đi


Một nhành cây gãy rơi dưới chân tôi khiến cả hai chúng tôi đều giật nảy mình. Dự cảm đổ vỡ gây cho tôi một cảm giác tái tê. Bàn tay ấm áp của anh ngày nào giờ giá buốt trong tay tôi. Các bóng cây trong khu rừng già nua đang nhảy múa trên gương mặt lo âu của anh ấy. Ánh trăng kỳ diệu loang loáng trên mặt hồ, phản chiếu những giọt mồ hôi đọng trên trán anh.
Chúng tôi đến một khoảng đất trống trong khu rừng, khoảng rừng thưa kỷ niệm một thời của chúng tôi. Đó là nơi mà lần đầu tiên anh nói tiếng yêu tôi. Là nơi chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu tiên. Là nơi tình yêu bắt đầu và cũng là nơi chúng tôi sẽ kết thúc.
Cái ảm đạm của tiết Đông đã chuyển đôi mắt xanh biếc của anh thành hai hồ nước đen sâu thẳm. Một cơn gió thổi qua, tôi rùng mình. Cái lạnh giá đó không hẳn do tiết trời, nó vốn đang ẩn náu trong lòng tôi.
Chúng tôi ngồi lặng lẽ bên nhau trên một hòn đá, tay trong tay, vai kề vai. Bất chợt, anh vuốt nhẹ một lọn tóc lất phất trên mặt tôi. Sự im lặng đã trở nên quen thuộc đối với chúng tôi. Không phải là sự tĩnh lặng của cảm giác êm đềm hay dễ chịu, mà là sự im lặng khó xử giữa hai người xa lạ. Bởi đó là cách duy nhất để chúng tôi trốn tránh sự thật.
Suốt hai năm qua, người đàn ông này đã là cả thế giới của tôi. Anh là người bạn tốt nhất, là người yêu chân thành, là nguồn an ủi và là sức mạnh của tôi. Giờ đây, tôi buộc phải phá vỡ sự bảo bọc đó, cắt đứt sợi dây ràng buộc đó. Tôi biết rằng một khi tôi đã nói những điều cần nói, mọi thứ sẽ thay đổi, sẽ không còn gì như xưa nữa. Tôi muốn ngồi đây và ôm lấy anh. Tôi muốn tin rằng mọi thứ sẽ ổn. Nhưng còn gia đình của anh, người vợ và những đứa con của anh…
Nếu chúng tôi nói ra những suy nghĩ của mình, tất cả sẽ tan vỡ như bọt xà phòng. Vì vậy, chúng tôi im lặng. Ở nơi bắt đầu, cay đắng sao lại là nơi chấm dứt! Mọi thứ trong thế giới của tôi đang thay đổi, và tôi không thể làm gì cả.
“Làm sao em sống mà không có anh?”. Gió se lạnh. Không còn vòng tay ủ ấm của anh như ngày nào, trái tim tôi quặn đau, tan nát, cảm giác như bị xé toang ra thành từng mảnh nhỏ. Tôi nhìn sâu vào mắt anh, và anh vội quay đi để tránh những giọt nước mắt của tôi.
“Đừng. Anh không thể chịu đựng điều đó”, giọng anh trầm ấm, khẽ khàng đầy đau khổ. Anh lau khô những giọt nước mắt của tôi. Tôi tựa đầu vào vai anh, vẫn có thể cảm nhận hơi ấm từ hơi thở của anh. Tôi ngước lên, muốn đặt vào đôi môi ấy một nụ hôn nồng ấm như thuở nào, nhưng anh vội quay đi. Sự cự tuyệt ấy khiến tôi đau đớn hơn những gì tôi có thể chịu đựng. Tôi ước gì mình có thể ngủ mãi mãi và khi tôi thức dậy, cơn ác mộng này đã qua đi và tất cả nỗi đau đều biến mất.
“Em yêu anh”. Những ngôn từ thấm đẫm nước mắt này của tôi là một lời đề nghị hòa bình, được gửi đến anh một cách cẩn trọng và cân nhắc. Tôi hy vọng chúng có thể cản được giông bão đang ầm ào lao về phía tôi.
“Đừng. Em đang làm cho mọi chuyện tệ hơn đấy.”
“Sao có thể tệ hơn?”, giọng nói của tôi đầy van xin và tuyệt vọng.
Xung quanh tôi, những vì sao đang tỏa sáng, ánh sáng thần tiên của thiên đàng. Làm sao chúng có thể rực rỡ và sáng ngời quá đỗi trong khi những gì trong tôi lúc này chỉ là bóng đen của sự đau đớn và tuyệt vọng?
Theo phản xạ tự nhiên, tôi chạm tay vào chiếc nhẫn của mình và xoay mạnh nó quanh ngón tay tôi. Tôi đã đeo chiếc nhẫn này trong suốt hai năm qua. Anh đã tặng tôi nhân ngày lễ Tình nhân đầu tiên của chúng tôi. Dưới ánh trăng mờ nhạt, chiếc nhẫn chẳng thể ánh lên vẻ lung linh vốn có của nó.
“Anh có cảm thấy điều này đáng lẽ không nên xảy ra với chúng ta không?”. Tôi khẽ hỏi. “Không, những điều này không nên xảy ra!”. Anh ngã đầu lên tay mình như thể tránh những câu hỏi của tôi. Chầm chậm, anh xoa tay tới lui trên đầu như đang cố thoát ra khỏi giấc mơ tồi tệ.
“Chúng ta có thể giải quyết chuyện này”. Anh nói, và bật cười vui vẻ.
Có gì buồn cười ở đây chứ? Tôi tự hỏi. Anh đang cười nhạo tôi ư? Cái nhìn ấm áp trong mắt anh bảo với tôi rằng không phải như thế. Nó mách tôi rằng nụ cười đó là để ngăn nỗi thổn thức trong anh. Tôi không thể cưỡng lại sự thôi thúc được chạm vào khuôn mặt người ấy, con người đang ngồi rất gần tôi đây. Cảm xúc trong anh dường như đang dâng trào khi anh siết chặt lấy tay tôi mà chẳng nói một lời. Một khoảnh khắc đáng sợ.
Anh hôn nhẹ lên tay tôi. Ánh trăng tắm chúng tôi trong ánh sáng huyền diệu của nó và cũng phản chiếu hình bóng chúng tôi lên mặt đất sần sùi. Đám ếch trên mặt hồ hòa một bản tình ca dễ thương, nhưng nghe thật não nuột. Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi biết rằng cuộc sống sẽ tiếp diễn, dù anh có tiếp tục bước đi bên tôi hay không. Nhẹ nhàng, tôi gỡ mình khỏi vòng tay anh, một mình rảo bước về phía chiếc xe ở đằng xa, và tôi biết tôi sẽ tìm lại được chính mình.


Nguyễn Hiền dịch Theo I never thought it would end this way
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Bạch mã hoàng tử có thật không?


Nhiều thiếu nữ lớn lên với ý nghĩ rằng có một chàng bạch mã hoàng tử đang ngao du trên bầu trời hay trên những bình nguyên rộng lớn để chờ đến một khoảnh khắc đặc biệt và bước vào đời họ, đón lấy và mang họ ra khỏi thế giới tối tăm, đưa họ đến một thế giới tươi đẹp của hạnh phúc lứa đôi.
Khi những cô gái trở thành những người phụ nữ, họ luôn gặp phải một chút bỡ ngỡ khi nhận ra họ là cô Bé Lọ Lem hoặc nàng Bạch Tuyết, còn người mà họ nghĩ là Bạch mã hoàng tử hóa ra lại là hoàng tử rởm.
Marianne đã sống một cuộc đời giống như Cô Bé Lọ Lem. Từ năm lên tám cô đã phải quét dọn bãi đậu xe hơi để có được một đô-la mỗi ngày để gắng nuôi sống bản thân và những đứa em nhỏ, vì mẹ cô phải đối phó với chứng bệnh tâm thần mỗi ngày. Khi vừa bước qua tuổi thiếu niên, cô đã gặp một người mà cô cho là Bạch mã hoàng tử của mình.
Cô gặp anh tại nơi cô làm phục vụ bàn, và anh đã mê hoặc cô. Anh là một nghệ sĩ trong một ban nhạc thành công. Dường như anh luôn nhìn cô với đôi mắt mở to và trìu mến nhất. Tại sao lại không chứ? Trông cô xinh xắn như Cô Bé Lọ Lem với những lọn tóc màu vàng nâu, cặp mắt xanh biếc và một khuôn mặt toát lên vẻ thánh thiện và đầy tình yêu thương, mà thật ra lại là dáng vẻ của một thiếu nữ gặp nhiều bất hạnh.
Tất cả những gì Marianne có thể nghĩ đến là: Anh ấy yêu mình. Anh ấy yêu mình. Anh ấy yêu mình.
Vào lúc đó thì đúng vậy. Nhanh như tốc độ của một chú ngựa nòi, anh đã ôm chầm lấy cô trong vòng tay và cùng tiến đến hôn nhân. Theo như Marianne nhận thấy thì mọi thứ đều hoàn hảo. Cô có một mái ấm xinh xắn và cô hạnh phúc ngắm chồng mình biểu diễn cùng ban nhạc. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình được yêu và ngưỡng mộ. Và cô còn sắp có em bé.
Cô không biết gì về những người phụ nữ khác.
Thế nhưng hai người lại gặp bất hạnh trên một phương diện khác. Họ không chỉ cưới nhau mà còn kết hợp những gien lặn lại với nhau. Khi đứa con trai đầu lòng của họ là Loren chào đời, Marianne đã cảm thấy điều gì đó không ổn. Cậu bé không có phản ứng với âm thanh. Trong suốt một năm, Marianne liên tục tham khảo ý kiến các bác sĩ - những người luôn bảo cô rằng con trai cô chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng cuối cùng, một bác sĩ chuyên khoa cho biết Loren bị điếc và cô cũng không thể giúp được gì. Cô khóc ròng trong suốt hai năm đầu đời của Loren trong khi chồng cô luôn một mực nói rằng con trai của họ vẫn ổn.
Các bác sĩ an ủi họ rằng đứa con sau sẽ không gặp phải số phận kém may mắn như thế. Nhưng khi Lance ra đời, họ nhanh chóng phát hiện ra đứa trẻ sơ sinh này cũng bị điếc.
Những điểm tựa của cuộc hôn nhân vốn đã căng thẳng - được hình thành nên từ những giấc mơ thần tiên của người thiếu nữ - giờ đây bắt đầu nứt vỡ; và chúng hoàn toàn sụp đổ khi Marianne trở nên giận dữ vì chồng cô không muốn học cách giao tiếp với hai cậu con trai.
Anh ta phó mặc việc đó cho cô. Cô nhanh chóng học ngôn ngữ dấu hiệu càng nhanh càng tốt. Chồng cô chẳng hề quan tâm. Những khi nói chuyện với các con, anh ta đối xử với chúng như thể chúng là chó, vổ vỗ lên đầu chúng và sủa lên vài ba từ.
Cô đưa mấy đứa trẻ đến nhà ông bà nội, ông bà nội tỏ ra thờ ơ trước hai đứa trẻ.
Cô đưa bọn trẻ đi mua sắm. Nhân viên bán hàng há hốc mồm khi các con của cô phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ. Và giờ đây thì cô đã biết về những phụ nữ khác. Đôi khi chồng cô còn chẳng buồn về nhà. Bạn bè không liên lạc với cô nữa, và Marianne cảm nhận nỗi cô đơn đắng cay.
Sự căng thẳng và cô đơn bắt đầu hủy hoại Marianne. Cô nốc rượu như nước lả. Cô cho các con ăn, thay đồ cho chúng, đưa chúng đi ngủ, nhưng cô không chịu ra khỏi nhà. Cô đã nghĩ đến chuyện rạch cổ tay.
Cô phân trần: “Hãy tưởng tượng mà xem, khi bạn bè và ngay cả chính gia đình bạn không hề muốn học cách giao tiếp với các con của bạn. Không nhất thiết phải biết ngôn ngữ dấu hiệu. Sự ân cần là một ngôn ngữ. Tất cả chúng ta đều hiểu nó. Khi gặp một đứa trẻ như vậy, đừng tỏ ra kinh ngạc. Đừng há hốc mồm và bỏ đi. Thông điệp mà bạn gửi đến đứa trẻ sẽ là: 'Trời ơi, mày đúng là đồ quái dị’. Hãy dang rộng vòng tay và mỉm cười với chúng”.
Những nụ cười, những vòng tay và những nụ hôn đã cứu vớt cuộc đời Marianne. Đôi mắt của Lance và Loren chứa chan sự ngưỡng mộ và tình yêu thương - tình yêu thương chân thành. Đó là tình cảm mà cô chưa từng có được trong đời.
Marianne nhận ra rằng cô có thể phí phạm cuộc đời mình vào rượu chè và những cơn bấn loạn, nhưng cô không thể phí phạm cuộc đời các con mình như thế. Cô bắt tay làm lại từ đầu và trở lại trường để lấy bằng trung học. Cô xin vào làm tại một công ty bảo hiểm và tích cóp từng xu một.
Càng cảm thấy hài lòng với bản thân, cô càng thấy tự hào hơn về Loren và Lance. Cô bắt đầu đưa chúng đến chơi với các đồng nghiệp của mình, họ đối xử với bọn trẻ hết sức tử tế. Đã đến lúc cô và các con rời bỏ ngôi nhà cũ, cắt đứt những mối quan hệ rằng buộc với cha chúng và sống cuộc sống của ba mẹ con.
Một ngày nọ, bọn trẻ theo cô đến sở làm và khi cô bước vào phòng Eric - giám đốc công ty - cô thấy Loren đang ngồi trong lòng anh. Eric ngước nhìn cô. Anh nói những lời mộc mạc: “Tôi thấy mình như một gã khờ. Tôi thích nói chuyện với con trai của cô. Cô có biết chỗ nào giúp tôi học ngôn ngữ dấu hiệu không?”.
Marianne tưởng như mình sắp ngất. Chưa có ai từng hỏi cô xem họ có thể học cách giao tiếp với các con của cô hay không. Cô thấy tâm hồn mình xao động khi trả lời Eric rằng nếu anh thật sự quan tâm, cô biết có chỗ dạy. Eric nhanh chóng cho cô thấy rằng anh không hề nói đùa khi anh đăng ký vào lớp học; và chỉ vài ngày sau, anh bắt đầu chào hỏi cô bằng ngôn ngữ cử chỉ.
Khi bọn trẻ đến, anh đưa chúng đi dạo ở bến tàu gần văn phòng. Cô thường đi cùng và quan sát Eric - giờ đây anh đã trở thành bậc thầy trong việc sử dụng ngôn ngữ ký hiệu. Anh trò chuyện, cười đùa với hai đứa trẻ - điều mà trước đó chưa ai từng làm.
Mỗi khi hai đứa con cô trông thấy Eric, gương mặt chúng lại rạng ngời như mặt trời hay những vì sao trên trời cao. Cô chưa từng thấy chúng hạnh phúc đến thế. Trái tim cô bồi hồi xao xuyến. Cô bắt đầu yêu.
Cô không biết rằng Eric cũng cảm thấy như cô, cho đến một chiều hai người cùng tan sở và đi dạo trên chiếc cầu tàu trên Thái Bình Dương. Anh ra dấu để nói với cô rằng anh yêu cô và muốn kết hôn cùng cô. Trái tim Marianne rộn ràng vui sướng.
Đôi vợ chồng chuyển đến một thị trấn nhỏ và thành lập một công ty bảo hiểm làm ăn phát đạt. Họ có thêm hai đứa con là Casey và Katie. Tuy cả Casey và Katie đều không bị điếc, nhưng chúng đều học ngôn ngữ dấu hiệu từ lúc chưa tròn năm tuổi.
Trong những lúc hạnh phúc nhất, Marianne lại thức giấc vào giữa đêm, cảm thấy đau buốt đôi tai và bắt đầu khóc nức nở. Hành động của cô không thể giải thích được, vì cô không thể nghĩ rằng một lúc nào đó mình lại cảm thấy hạnh phúc và được yêu thương nhiều như lúc này.
Eric luồn tay vào tóc cô, nâng cằm cô lên và hỏi xem có chuyện gì. Cô chỉ có thể trả lời Eric: “Em không biết. Em không biết”. Anh ôm cô một hồi lâu. Nhiều tuần trôi qua, Marianne vẫn tiếp tục thức giấc giữa khuya và khóc.
Bỗng nhiên, như một ánh chớp lóe lên, cô thức dậy và tìm ra câu trả lời.
Cô kể với Eric rằng cô chưa thật sự làm gì để giúp đỡ những trẻ em khiếm thính trên thế giới. Cô phải giúp chúng tìm được vị trí của mình trong xã hội. Cô phải giúp thế giới xung quanh biết cách giao tiếp với chúng.
Eric choàng tay ôm cô và nói: “Chúng ta hãy cùng làm nhé”.
Họ cùng nhau thành lập tổ chức “Những Bàn Tay của nước Mỹ”, một tổ chức khuyến khích cộng đồng học ngôn ngữ dấu hiệu và bắt đầu thực hiện những cuốn băng video giáo dục có sự tham gia của cả trẻ em khiếm thính lẫn những em bình thường.
Vậy nên nếu bạn có một dịp trò chuyện với Marianne và hỏi cô xem những câu chuyện cổ tích như Cô bé Lọ Lem và Công chúa Bạch Tuyết có thật không, có lẽ cô sẽ nói rằng cô đã biết được nhiều về những chuyện như vậy trong cuộc sống. Rất có thể cô sẽ nói như thế này: “Chắc chắn sẽ có rất nhiều hoàng tử rởm trên đời, nhưng vẫn có một số Bạch mã hoàng tử thật và nhiều Cô Bé Lọ Lem”.


Song Ngân dịch Theo Chicken Soup for Couple’s Soul
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Tình yêu và thời gian


Mỗi lần đến tập thể dục thẩm mỹ, tôi thường nghe các cô, các bà luống tuổi kể lể, than thở rằng ngọn lửa nhiệt huyết, sức sống và tình yêu lãng mạn của họ không còn như trước nửa. Họ cho rằng, nghịch lý trong hôn nhân là tình yêu sẽ biến mất sau khi kết hôn.
“Đời là thế!”. Một phụ nữ lên tiếng: “Không ai tránh khỏi. Thời gian trôi qua, tuổi tác và sức khỏe ngày một giảm sút, thì tình yêu cũng vậy. Chất xúc tác nồng nàn trong tình yêu sẽ không còn nữa”.
“Tôi rất muốn duy trì chất xúc tác đó”. Một người phụ nữ khác đáp lại và thở dài: “Tôi ghen tị với những cặp tình nhân trẻ tuổi. Họ không ngừng vun đắp cho tình yêu của mình một cách say đắm và lãng mạn”.
Tôi bỗng nhớ lại thời gian đầu tôi và chồng tôi quen nhau. Tình yêu của anh khiến tâm hồn tôi gần như bay bỗng ở không trung chứ không phải đang sống trên mặt đất. Tôi cảm thấy cuộc đời tràn đầy hạnh phúc. Mái tóc tôi luôn óng ánh và làn da sáng mịn. Ngược lại, khi phải xa anh tôi bỗng nhớ mong quay quắt. Thời gian yêu nhau của chúng tôi luôn là một chuỗi ngày huy hoàng và đáng nhớ.
Còn bây giờ, chồng tôi chẳng bao giờ nhớ được ngày cưới của chúng tôi là ngày nào. Chẳng buồn tặng cho tôi một bông hoa nhân ngày sinh nhật (nếu tôi không nhắc nhở anh trước); anh cũng chẳng bao giờ đóng cửa tủ áo quần sau mỗi lần mở ra, thậm chí anh vẫn không quan tâm đến bộ quần áo mình đã mặc hơn ba năm nay… Anh vẫn thản nhiên cho rằng, đàn ông không thể nào nói chuyện nhỏ nhẹ hoặc đóng cửa mà không gây ra tiếng động được, và tất nhiên lãng mạn hay quan tâm đến bộ cánh của mình là việc chỉ dành cho những chàng trai… chưa vợ.
Nhưng cũng chính người đàn ông này, khi tôi quyết định ăn kiêng để cho cơ thể bớt đẫy đà đôi chút, đã nói: “Sao vậy? Đối với anh, em vẫn rất đẹp!”. Hoặc vào mùa đông, anh vẫn thường thức dậy lúc nửa đêm để lấy thêm chăn đắp cho tôi vì biết rằng tôi sẽ bị cảm lạnh. Hay đã tặng tôi một sợi dây chuyền tuyệt đẹp nhân ngày sinh nhật tôi (nếu tôi cố tình nhắc đi nhắc lại với anh). Anh còn là một người trung thực và luôn tự hào nói với mọi người rằng, tôi là người hỗ trợ cho anh rất nhiều từ thuở hàn vi, hoặc vào những lúc anh gặp khó khăn trong cuộc sống.
Ngược lại, đối với tôi, anh là người chồng, là điểm tựa vững chắc để tôi dựa vào mỗi khi gặp những khó khăn, đau khổ trong đời. Anh an ủi và ôm tôi trong vòng tay khi mẹ tôi mất; lo lắng cho tôi mỗi khi tôi nôn mửa vì mang thai; hoặc nắm tay tôi khi tôi chuyển dạ sinh con… Anh luôn trầm tĩnh, lý trí, mạnh mẽ, công bằng và tràn đầy tình yêu.
Anh là người cùng tôi nuôi các con trưởng thành và là một người cha rất mực yêu thương con. Anh cũng là người giữ mãi ngọn lửa tình yêu đầu tiên cho đến suốt cuộc đời đối với tôi và là người tôi hằng yêu thương nhất.
Chất xúc tác và thời gian đối với tôi vẫn như ngày nào. Tôi hiểu rằng, đó là sức sống của một tình yêu đích thực.


Thái Hiền dịch Theo History and Chemistry
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Lời chúc phúc tình yêu


Lễ kỷ niệm ngày cưới, tôi cùng chồng đến ăn tối ở một nhà hàng yên tĩnh và lịch sự. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, cùng nhắc lại kỷ niệm trong ngày hôn lễ. Đương lúc trò chuyện, tôi đưa mắt nhìn khắp căn phòng, bất chợt dừng lại ở đôi vợ chồng lớn tuổi. Người đàn ông khá cao với mái tóc bạch kim và làn da rám nắng. Người phụ nữ ngồi cạnh ông thì ngược lại, nhỏ nhắn nhưng thanh lịch và duyên dáng. Điều khiến tôi quan tâm đầu tiên chính là cái nhìn yêu thương trong đôi mắt người phụ nữ. Bà ngồi đó, tựa nhẹ cầm lên bàn tay và chăm chú nhìn khuôn mặt người đàn ông khi họ trò chuyện.
Tôi chia sẻ cảm nhận về đôi vợ chồng ấy với chồng mình và chúng tôi cùng nhìn về phía họ. Người đàn ông bỗng nhẹ nhàng rướn người tới trước và dịu dàng đặt lên má vợ một nụ hôn. Bà mỉm cười hạnh phúc.
“Em nghĩ chắc họ đã cưới nhau lâu lắm. Họ yêu thương nhau làm sao!”. Tôi thì thầm với chồng và thấy anh cũng cảm động như tôi trước tình yêu của họ.
Chúng tôi cứ len lén nhìn và chẳng thấy ngượng ngập khi nghe lén cuộc nói chuyện của họ. Ông đang giải thích cho bà nghe về vụ đầu tư kinh doanh mới mà mình đang cân nhắc và muốn nghe ý kiến của bà. Khi người phục vụ tới, ông gọi món ăn cho bà, nhắc bà nhớ rằng bê là món mà bà thích nhất. Bỗng nhiên mọi chuyện chợt thay đổi. Vẻ bối rối bất chợt hiện lên khuôn mặt duyên dáng đã hằn nhiều nếp nhăn. Bà thảng thốt hỏi người đàn ông: “Nơi đây là đâu? Chúng ta đang ở đâu vậy?”.
“Chúng ta đang ở Santa Fe. Sáng mai, chúng ta sẽ đến Missouri thăm con trai của mình. Em không nhớ à?”
“Dường như em đã quên mất”, bà nói.
“Em sẽ ổn cả thôi mà. Chúng ta hãy ăn tối để rồi còn đi nghỉ”. Ông đưa tay vuốt nhẹ vào má bà để bà an tâm hơn.
Tôi chợt thấy bàn tay mình đã nằm gọn trong đôi tay ấm áp của chồng. Chúng tôi siết chặt tay nhau xúc động trước tình yêu đằm thắm của đôi vợ chồng lớn tuổi trước mặt. Được ngẫu nhiên chứng kiến một tình yêu đẹp vào đúng dịp kỷ niệm ngày cưới, chúng tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc như vừa được nhận thêm một lời chúc phúc thật thiêng liêng cho cuộc hôn nhản của chúng tôi từ tình yêu tuyệt vời của họ.


Thái Hiền dịch Theo The Real Thing
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Thiên thần can đảm


Nhân dịp Giáng sinh năm ngoái, vợ chồng con trai tôi gửi tặng tôi một bức tượng nhỏ bằng đá hoa cương rất đẹp, có khắc dưới bệ một hàng chữ nhủ vàng: Thiên thần can đảm. Kèm theo bức tượng đáng yêu ấy là một tấm thiếp nhỏ với lời nhắn: “Mẹ là người phụ nữ can đảm nhất mà tụi con từng biết”.
Tôi rất vui khi nhận được lời khen ngợi ấy. Suốt cả cuộc đời mình, tôi luôn cố tỏ ra là một người phụ nữ, một người mẹ cứng cỏi, nghị lực, tinh tế. Nhưng đó chỉ là bề nổi dễ dàng nhận thấy, còn ẩn bên trong tôi là một tâm hồn nhút nhát, thậm chí còn rất yếu đuối. Ngay từ khi còn là một cô bé học ở lớp mẫu giáo, tôi đã không bao giờ dám bước lên sân khấu biểu diễn như các bạn của mình. Rồi đến khi lên trung học, tôi chỉ chơi thân với một nhóm bạn cùng lớp. Nếu các con tôi biết được những điều ấy, chắc chắn chúng sẽ không tặng tôi biệt hiệu đáng tự hào như thế.
Nhưng mọi chuyện đã khác đi từ khi tôi gặp anh, tình yêu đầu tiên và cũng là duy nhất của cuộc đời tôi.
Chưa bao giờ chồng tôi cho mình là người can đảm. Trong ý nghĩ của anh, anh hùng phải là một quý ông hấp dẫn, cao 1,80 mét và tất nhiên phải rất đẹp trai, cỡ tài tử điện ảnh. Còn anh, anh chỉ có cái dáng rắn chắc của một người đàn ông chuyên làm việc nặng nhọc, với mái tóc màu đỏ quạch và khuôn mặt đầy những nốt tàn nhang. Một chân anh bị dị tật từ nhỏ nên đi đứng hơi khó khăn một chút, nhưng nó chưa bao giờ cản trở anh làm bất kỳ một công việc nào, dù là khó khăn đến mấy chăng nữa.
Cha mẹ anh qua đời khi anh chỉ vừa lên sáu. Năm anh chị em của anh phải ly tán, mỗi người dọn đến sống nhờ tại một nhà bà con ở các bang khác nhau.
Anh sống với chú thím của mình - một cuộc sống khá nghèo khó nhưng cũng thật êm đềm. Thế nhưng, lại một lần nữa số phận giáng lên anh nỗi mất mát đắng cay. Năm 14 tuổi, anh chịu cảnh mất cha mẹ một lần nữa khi cả chú và thím đều qua đời sau một tai nạn giao thông kinh hoàng. Từ đó, anh bắt đầu bươn chải để nuôi sống bản thân.
Khi tôi quen biết anh, anh đang là người phụ việc cho một cửa hàng tạp hóa. Trong khi tôi và những người đồng trang lứa với anh đều đang vô tư với cuộc sống không lo âu, ưu phiền thì anh phải làm việc cật lực để vừa tự lo miếng ăn cho mình, vừa trang trải tiền học phí. Ở trường, anh là học sinh giỏi, rất thông minh nhưng cũng không kém phần bướng bỉnh.
Anh luôn là người bảo vệ tôi. Còn nhớ một lần trên đường đi học về, một nhóm con trai quậy phá trong trường đã giật lấy chiếc nón trên đầu tôi khiến tôi khóc rấm rứt. Không nói gì, anh tới trước mặt kẻ gây hấn, đường hoàng yêu cầu hắn ta trả nón lại cho tôi. Kết quả của hành động anh hùng ấy, anh ra về với khuôn mặt bầm dập vì bị chúng đánh, nhưng vẫn có thể mỉm cười một cách bình thản.
Thế chiến thứ II bùng nổ, anh gia nhập hải quân. Vào ngày 4 tháng 5 năm 1945, con tàu của sư đoàn anh bị đánh chìm tại bờ biển Nhật Bản, khiến 150 đồng đội của anh tử nạn, còn anh phải nằm viện để điều trị vết thương trong suốt nửa năm trời. Anh là thương binh nặng nhất phòng bệnh lúc ấy, nhưng cũng là người chịu đựng giỏi nhất. Lòng lạc quan, ý chí kiên cường của anh cuối cùng đã chiến tháng, và anh có thể trở lại cuộc sống thường ngày của mình.
Chúng tôi cưới nhau khi anh 28 tuổi, cũng từ đó trở đi chưa bao giờ tôi phải chịu đựng bất kỳ một nỗi lo nào. Tất cả mọi gánh nặng, đã có anh là người gánh vác. Vừa chào đời, con gái đầu lòng của chúng tôi đã mất. Tôi biết anh chính là người đau khổ nhất, bởi từ lâu anh luôn khao khát một mái ấm gia đình rộn ràng tiếng nói cười của trẻ thơ. Dù lòng đầy tan nát nhưng anh vẫn nhẹ nhàng an ủi tôi: “Hãy vững vàng lên em ạ, rồi chúng ta sẽ có những đứa con khác!”.
Đúng như những gì anh nói, chúng tôi đã có với nhau bốn đứa con trai. Với một mục tiêu duy nhất là lo cho các con được ăn học thành tài, anh đã làm việc cật lực.
“Anh chỉ mong sao cuộc đời chúng sẽ sung sướng hơn cuộc đời chúng ta!” Anh tâm sự cùng tôi.
Bắt đầu từ công việc của một công nhân lắp ống nước với mức lương 1 đô la 25 xu mỗi giờ, anh đã trở thành thợ máy chính được mọi người tôn trọng và tín nhiệm. Khi cuộc sống của chúng tôi đã thoải mái hơn, anh vẫn hàng ngày cần mẫn làm việc.
“Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với anh, anh không muốn em phải đi cọ rửa sàn nhà để kiếm sống!”. Anh vẫn thường nói nửa đùa nửa thật với tôi như thế.
Tôi suy sụp hoàn toàn khi các bác sĩ chẩn đoán anh bị ung thư vòm họng. Anh nhai và nuốt thức ăn rất khó khăn. Nhưng cũng như những lần vượt qua thử thách trước đây, anh vẫn hàng ngày đối mặt với bệnh tật một cách lạc quan. Căn bệnh đã di căn và không thể phẫu thuật được nữa. Biết tin, anh vẫn bình tĩnh chấp nhận mà không một lần than vãn.
Tôi tin rằng mỗi người trong chúng ta đều có một khoảnh khắc định mệnh quyết định phần đời còn lại của mình sẽ sống ra sao. Khoảnh khắc ấy đến với chồng tôi khi anh ấy chỉ vừa sáu tuổi. Thượng để đã mang cha mẹ anh đi, nhưng lại bù đắp cho anh tinh thần dũng cảm, lòng nhân ái và những phẩm giá đáng quý khác. Khoảnh khắc của tôi lại đến vào những giây phút cuối đời của chồng mình. Tôi đứng bên cạnh anh khi anh cố gắng đưa tay lên trán để chào vĩnh biệt tôi. Với nụ cười trong làn nước mắt, anh cố hôn từ giã tôi.
Dù sinh ra với nhiều nỗi buồn nhưng anh vẫn sống một cuộc sống đầy lạc quan và can đảm. Mất anh, tôi mất đi một chỗ dựa vững chắc, nhưng cũng từ anh, tôi lại được truyền thêm lòng nhiệt huyết với cuộc sống. Tôi hiểu rằng mọi khó khăn, thử thách của cuộc sống này đều có thể vượt qua nếu tôi thực sự tin tưởng vào bản thân mình. Bây giờ, để đạt được mục tiêu, tôi đã dám vượt qua giới hạn “bình yên” từng ru tôi trong giấc ngủ dài trước đây.
Năm vừa rồi, ở tuổi 75, tôi quyết định tham gia một lớp đại học toàn những người trạc tuổi cháu mình. Cuộc sống thử thách tôi ở từng điều căn bản hằng ngày. Tôi đã dám viết lên những câu chuyện chân thực từ tận đáy lòng, và tôi đã đứng trước mọi người kể lại tất cả, dù hai đầu gối run lập cập. Tôi luôn luôn cảm nhận được sự hiện diện của chồng tôi từng ngày. Đó là những lúc tôi nghĩ đến những mất mát mà anh đã phải chịu đựng và cách anh đã cố gắng để vượt qua tất cả. Thông qua cách nhìn và tấm gương của anh, tôi học cách tìm ra những điều tốt đẹp trong mọi tình huống, dù khó khăn đến đâu đi chăng nữa.
Nếu điều đó biến tôi trở thành một thiên thần can đảm trong mắt các con tôi, thì tôi xin nhận lời khen tặng này với niềm sung sướng và lòng biết ơn vô hạn với cuộc sống, vì tôi đã có được một người thầy tuyệt vời.


Thanh Phương dịch Theo Angle of Courage
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Shmily


Ông bà tôi sống cùng nhau đã hơn nửa thế kỷ. Ấy vậy mà giờ đây ông bà vẫn còn rất thích thú với một trò chơi mà tôi nghĩ là chỉ dành cho những cặp vợ chồng mới cưới. Trò chơi ấy khá đơn giản: một người sẽ viết từ “shmily” lên bất cứ nơi nào trong nhà và người kia sẽ phải đi tìm. Chỉ có vậy thôi, nhưng ông bà tỏ ra rất hào hứng, và không ngày nào ông bà quên chơi trò “trốn tìm” này cả.
Có hôm bà viết “shmily” lên gờ cửa sổ, có hôm ông viết lên hơi nước nóng còn đọng lại trên gương. Lần khác, bà lại khắc “shmily” lên một chiếc lá của bình hoa trên bàn ăn, còn ông lại lật từng tờ của tập giấy nháp để tìm nó. Những mảnh giấy nhỏ với chữ “shmily” được viết nắn nót xuất hiện khắp nơi trong nhà. Chúng được nhét vào trong giày hoặc được giấu dưới gối, chúng được đặt trong túi áo hoặc xếp ngay ngắn trong chiếc khăn tay. Từ “shmily” bí ẩn ấy gần như trở thành một phần không thể thiếu trong ngôi nhà của ông bà tôi.
Lớn lên trong một thời đại mà người ta có thể yêu nhau rồi quên nhau chỉ trong một vài tháng, thậm chí là chỉ đôi ba tuần, tôi luôn tỏ vẻ nghi ngờ khi nghe bố mẹ kể về cuộc sống của ông bà. Tôi không tin vào một tình yêu nồng nàn và vĩnh cửu. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, tôi xin được việc làm ở thành phố ông bà sống và theo lời yêu cầu của ông bà, tôi chuyển đến sống trong ngôi nhà xinh xắn bằng gỗ có tuổi đời gần nửa thế kỷ này. Chứng kiến cuộc sống đầy màu sắc của ông bà, tôi đã cảm nhận được sâu sắc thế nào là một tình yêu thật sự.
Cuộc sống hạnh phúc ấy cứ thế tiếp diễn với sự góp mặt thường nhật của trò chơi đi tìm từ “shmily”. Cho đến một hôm, ông đau đớn biết tin bà bị ung thư. Sức khỏe bà giảm sút rất nhanh, chẳng bao lâu sau khi ngã bệnh, bà đã không thể đi lại được nữa. Một ngày cuối thu se lạnh, bà đã ra đi rất nhẹ nhàng dẫu đang mang trong người căn bệnh ung thư. Hôm bà mất, ông đã viết “shmily” lên một dải lụa đó rồi đặt vào tay bà. Ông nắm tay bà thật lâu và hát cho bà nghe bài ca kỷ niệm thuở ông bà mới yêu nhau. Giọng ông khản đặc, nghèn nghẹn. Ông không khóc, như bao người già đã không thể khóc, nhưng tất cả con cháu có mặt hôm ấy đã không thể kiềm được nước mắt.
Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Khoảnh khắc mà mọi vật đều tĩnh lặng để tình yêu thăng hoa và ngự trị trong tâm hồn mỗi người. Từ giây phút thiêng liêng ấy, tôi biết rằng trên đời này luôn tồn tại một tình yêu vĩnh cửu, một tình yêu không thể diễn tả bằng những lời hoa mỹ.
Nhiều năm sau ngày bà mất, tôi hỏi ông “shmily” có nghĩa là gì. Và câu trả lời của ông khiến tôi hiểu rằng tình yêu quả thật xuất phát từ những điều bình dị: “shmily” đơn giản là
"See How Much I Love You”.

Lan Chi dịch Theo Internet
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Chiếc ví của tình yêu


Một chiều đông lạnh buốt. Trên đường về nhà, tình cờ tôi nhặt được một chiếc ví bằng da màu nâu đã cũ sờn, có sợi dây nơ màu đỏ. Bên trong ví không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào mà chỉ có vỏn vẹn 3 đô la và một phong thư nhàu nát. Những chữ duy nhất có thể đọc được trên bì thư là địa chỉ của người gửi.
Tôi liền mở thư, hy vọng sẽ tìm được chút ít manh mối về chủ nhân của chiếc ví. Hàng chữ ghi ngày tháng đập vào mắt tôi đầu tiên. Bức thư này được viết cách đây đã hơn năm mươi năm!
Lá thư được viết với nét chữ con gái mềm mại, trên nền giấy xanh điểm xuyết vài bông hoa nhỏ phía góc trái. Đó là thư chia tay gửi cho một người tên Michael. Cô gái nói rằng cô không thể gặp anh ta nữa vì gia đình ngăn cản, nhưng dù vậy, cô vẫn sẽ luôn yêu anh. Cuối thư ký tên là Hannah.
Nội dung thư khá xúc động, nhưng chẳng có chi tiết gì rõ ràng, ngoại trừ cái tên Michael, để xác định chủ nhân của chiếc ví. Tôi gọi điện cho tổng đài để xin số điện thoại dựa vào địa chỉ ghi trên bao thư.
Sau khi nghe tôi trình bày, người trực tổng đài ngần ngừ một lát rồi nói: “Chủ nhà ở địa chỉ trên có đăng ký số điện thoại, nhưng rất tiếc tôi không thể cho anh số điện thoại được”. Cô lịch sự đề nghị rằng chính cô sẽ gọi điện cho người ở địa chỉ đó, giải thích câu chuyện và hỏi xem họ có muốn tiếp chuyện với tôi hay không. Vài phút sau, cô quay lại và chuyền máy cho tôi.
Tôi hỏi người phụ nữ ở đầu dây bên kia về người phụ nữ tên Hannah. Bà ta vội đáp, “Ồ, chúng tôi mua căn nhà này cách đây đã 30 năm. Hình như gia đình ấy có cô con gái tên là Hannah, nhưng cách nay vài năm Hannah đã đưa mẹ vào viện dưỡng lão”.
Tôi gọi điện đến viện dưỡng lão và được biết bà cụ đã qua đời, nhưng họ có biết số điện thoại của người con gái.
Tôi lại tiếp tục gọi đến số điện thoại được cho và biết rằng Hannah hiện cũng đang ở trong một viện dưỡng lão.
“Thật là ngốc!”. Tôi tự nghĩ. “Sao mình lại cất công đi tìm chủ nhân của một chiếc ví chỉ có 3 đô la và một bức thư cũ mèm những năm mươi năm trước kia chứ?”.
Tuy nhiên, tôi vẫn gọi đến nhà dưỡng lão nơi có lẽ cô Hannah, giờ đây đã là bà Hannah, đang ở. “Vâng, bà Hannah đang ở với chúng tôi”, đó là câu trả lời tôi nhận được.
Mặc dù đã 10 giờ đêm, nhưng tôi vẫn lái xe đến viện dưỡng lão. Sau khi giải thích với cô y tá trực đêm, tôi được cô đưa lên tầng ba của tòa nhà, giói thiệu tôi với bà Hannah. Bà cụ trông thật phúc hậu với mái tóc bạch kim, gương mặt tươi tắn và đôi mắt sáng tinh anh.
Tôi kể cho bà nghe chuyện mình nhặt được chiếc ví và cho bà xem bức thư. Vừa trông thấy phong thư màu xanh điểm vài cánh hoa nhỏ nơi góc trái, bà Hannah hít một hơi dài và nói: “Đây là lần liên lạc cuối cùng của bà với Michael!”.
Bà quay đi một lúc như chìm trong suy tưởng, rồi nhẹ nhàng nói, “Bà yêu anh ấy biết bao. Nhưng khi ấy, bà chỉ mới mười sáu tuổi và gia đình bà cho rằng bà còn quá trẻ để yêu. Chao ôi, anh ấy mới tuyệt vời làm sao!
Rồi bà tiếp tục: “Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Nếu cháu tìm thấy anh ấy, hãy nói rằng bà luôn nghĩ đến anh. Và…”, ngập ngừng một lúc lâu, gần như cắn chặt môi, bà nói tiếp, “nói rằng bà vẫn yêu anh ấy. Cháu biết không,” bà khẽ mỉm cười, đôi mắt ngân ngấn nước, “bà chưa từng kết hôn. Bà nghĩ rằng không ai có thể sánh bằng Michael cả…”
Tôi xúc động nhưng phải chào tạm biệt bà Hannah vì đêm đã khuya. Xuống tới tầng một, tôi gặp người bảo vệ ở ngay trước cửa thang máy. Anh ta hỏi, “Bà cụ có giúp gì được cho anh không?”.
Tôi trả lời rằng bà đã cho tôi thêm được một manh mối, “ít nhất tôi biết được họ của ông ấy. Nhưng tôi nghĩ chắc phải gác chuyện này sang một bên ít lâu. Cả ngày nay tôi đã cố tìm cho được chủ nhân của chiếc ví này”.
Tôi lấy chiếc ví ra cho anh ta xem. Vừa trông thấy chiếc ví, anh bảo vệ la lên, “Khoan đã! Đây là chiếc ví của ông Goldstein. Tôi có thể nhận ra nó bất cứ đâu nhờ vào sợi dây nơ này. Ông cụ thường hay làm mất ví. Ít nhất ba lần tôi tìm thấy chiếc ví trong hội trường này”.
“Ông Goldstein là ai vậy?”. Tôi hỏi mà có cảm giác tay mình run lên.
“Ông sống ở tầng tám. Chắc chắn đây là ví của Michael Goldstein. Chắc ông cụ đã làm rơi nó trên đường đi dạo”.
Tôi cám ơn anh bảo vệ rồi chạy vội đến phòng y tá để kể cho cô y tá trực ban những gì anh bảo vệ vừa bảo. Chúng tôi trở lại thang máy lên tầng tám. Tôi thầm cầu nguyện ông Goldstein vẫn còn thức.
Chúng tôi bước vào căn phòng duy nhất còn sáng đèn. Một người đàn ông đang ngồi đọc sách, cô y tá đến hỏi ông có làm mất chiếc ví hay không. Ông Goldstein ngước lên với vẻ ngạc nhiên, rồi lần tìm túi sau của mình và nói: “Ồ, nó lại bị mất rồi!”
“Chàng trai này đã tìm thấy chiếc ví và chúng cháu nghĩ có lẽ là của ông”.
Tôi trao cho ông Goldstein chiếc ví, vừa trông thấy nó, ông cụ mỉm cười nhẹ nhõm rồi nói: “Đúng nó rồi! Chắc ông đánh rơi nó chiều nay. Này chàng trai trẻ, ông muốn thưởng cho cháu một món gì đó”.
“Không cần đâu thưa ông”. Tôi đáp và nắm lấy tay ông cụ. “Nhưng cháu muốn kể với ông một việc. Cháu đã đọc bức thư bên trong với hy vọng tìm thấy chủ nhân của chiếc ví”.
Đột nhiên nụ cười trên gương mặt ông cụ tắt ngấm.
“Cháu đã đọc lá thư đó à?”
“Không chỉ đọc lá thư, cháu còn biết được bà Hannah hiện đang ở đâu nữa”.
Ông xúc động nắm chặt tay tôi:
“Hannah? Cháu biết Hannah ở đâu à? Cô ấy khỏe không? Còn xinh đẹp như trước không? Làm ơn, làm ơn cho ông biết đi!”
“Bà ấy khỏe… vẫn xinh đẹp như khi ông biết bà”. Tôi đáp khẽ.
“Cháu cho ông biết nơi ở của cô ấy được không? Sáng mai ông muốn gọi điện cho cô ấy”. Giọng ông run run, gần như thầm thì: “Cháu biết không, ông yêu Hannah đến nỗi khi nhận được lá thư này, ông có cảm giác cuộc đời mình cũng chấm dứt từ đó. Ông chưa từng kết hôn. Ông chỉ yêu một mình cô ấy thôi…”.
“Ông đi với cháu nhé”. Tôi nói.
Chúng tôi đi thang máy xuống tầng ba. sảnh đã tắt đèn, chỉ còn một hai ngọn đèn thắp sáng dẫn lối chúng tôi đến phòng sinh hoạt chung. Nơi đó, Hannah vẫn ngồi một mình xem tivi.
Cô y tá bước lại gần chỗ của bà.
“Bà Hannah”. Cô nói nhỏ, chỉ tay về phía Michael đang đứng đợi ở cửa. “Bà có biết người này không?”
Chỉnh lại gọng kính, bà nhìn một chút nhưng không nói lời nào. Michael khẽ lên tiếng, dường như chỉ là thì thầm: “Hannah, anh là Michael đây. Em còn nhớ anh không?”.
Bà thở mạnh:
“Michael ư? Em không tin nổi! Michael! Đúng là anh rồi! Michael của em!”
Ông bước chầm chậm tới chỗ của bà, và họ ôm chầm lấy nhau.
Ba tuần sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ viện dưỡng lão. “Chủ nhật này anh có thể sắp xếp để đến đây dự lễ cưới không? Ông Michael và bà Hannah sẽ trao nhẫn cưới cho nhau!”.
Một đám cưới tuyệt vời! Tất cả mọi người ở viện dưỡng lão đều tham dự. Bà Hannah mặc một chiếc áo đầm dài màu be nhạt, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Cụ Michael mặc một bộ vét màu xanh đậm, hãnh diện sánh bước bên cô dâu của mình.
Một kết thúc thật đẹp cho câu chuyện tình kéo dài gần sáu mươi năm!


Thái Hiền dịch Theo The Wallet
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Hai lần siết tay


Bây giờ, trong không gian yên tĩnh và thân thuộc của ngôi nhà nơi ông và bà đã sống với nhau suốt 50 năm qua, chỉ còn lại hai người. Các con đã quay về với cuộc sống tất bật mưu sinh, để lại ông nằm đó trên giường với căn bệnh hiểm nghèo đang chờ đến ngày cuối cùng, và bà, thanh nhã, khiêm cung, ngồi lặng lẽ một bên, lắng nghe những hơi thở mỏi mòn đang giảm dần sức sống của ông và chăm chú nhìn khuôn mặt thân yêu quen thuộc đã ở bên cạnh bà suốt quãng thời gian dằng dặc của một kiếp người. Bầu không khí tĩnh lặng của buổi tối mùa đông như ấm lại trong tiếng reo lanh canh của chiếc khánh treo ngoài hiên. Bất chợt từ đâu đó trong những ngôi nhà kế cận vang lên, cuộn tới và lùa vào không gian yên ả của ông bà những giai điệu tuyệt vời của bản Sonate Ánh Trăng của Beethoven. Cũng bất chợt bà nhìn xuống và nhận thấy ông đang từ từ mở mắt ra nhìn bà đăm đắm. Ánh mắt lạc thần của ông dường như được tiếp thêm sinh khí. Khuôn mặt già nua mệt mỏi của ông bỗng như dãn nở ra, đằm thắm lại.
Bà đưa bàn tay phải tới, nắm lấy bàn tay phải của ông - bàn tay khô lạnh, co quắp. Bà giữ lấy bàn tay ấy, siết chặt…
Chuỗi nhạc thành thót của bản giao hưởng Sonate Ánh Trăng như quyện lấy, chìm nổi, lay động và trầm lắng trong không gian tĩnh mịch của ông và bà.
Như thu hết tàn lực, bàn tay ông đang nằm bất động trong tay bà, cũng khẽ co giật mấy cái, như muốn cùng nắm níu bàn tay bà, bàn tay đã tận tụy bên ông trong suốt cuộc đời ba động.
Bà cúi xuống nhìn sâu vào mắt ông và nói:
“Năm mươi năm trước, mình đã siết tay nhau lần đầu tiên, trong ngày lễ thành hôn, sau khi đeo nhẫn cưới cho nhau, anh còn nhớ không? Đêm ấy, mình cũng đã nghe bản giao hưởng Sonate Ánh Trăng này…”.
Ông chớp chớp mắt. Ánh mắt ông đã nhận hiểu lời bà.
Bà lại cúi sát thêm xuống, miệng bà kề bên tai ông, và bà êm ái, từ tốn nói:
“Vậy bây giờ mình hãy siết tay nhau lần cuối cho trọn một đời đã sống với nhau…”
Bà không thốt lên được hai tiếng “nhé anh!” cho tròn câu được nữa, bởi vì lệ đã tuôn trào xuống.
Khuôn mặt hiền từ đôn hậu của ông bỗng như sáng lên một ánh hào quang phản chiếu của tình yêu sâu sắc thủy chung mà suốt cả nửa thế kỷ qua, ông và bà đã san sẻ chung đáp cho nhau. Một nét thanh thản hiện ra trên sắc diện ông trước khi ông thở hắt hơi thở cuối cùng. Hai bàn tay ấy đã siết chặt nhau lần đầu trong lễ cưới năm mươi năm trước và cùng siết chặt nhau lần cuối trong giây phút lâm chung của một người trong đôi uyên ương keo sơn gắn bó này, giữa tiếng nhạc du dương đưa tiễn của bản giao hưởng Sonate Ánh Trăng.


Vĩnh Hiền
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Tình yêu không có tuổi


Ngày Chủ nhật hôm ấy trời đẹp hơn bình thường, và tôi - cũng như thường lệ, đến đón bà cùng đi dự lễ nhà thờ. Không biết có phải một ngày tiết xuân đẹp đẽ như thế khiến người ta chú ý đến dáng vẻ của mình nhiều hơn không, mà hôm ấy bà tôi phải loay hoay mãi trước gương mới chọn được cho mình bộ đồ ưng ý.
“Mọi thứ ổn rồi chứ hả bà?”. Tôi tò mò hỏi.
Vừa sửa lại cho thẳng đôi bông tai bằng ngọc trai, bà vừa bâng quơ trả lời: “Không biết nó trông như thế nào nữa…”.
“Cái… cái gì trông như thế nào ạ?”. Khi người ta già và có nhiều nếp nhăn…
“À mà này, cháu thấy màu má hồng của bà có đậm quá không?”.
Tôi cố giấu nụ cười: “Bà ơi, dù bà trông như thế nào thì cũng có gì quan trọng đâu!… Ý cháu nói là, bà đã… 75 tuổi rồi!”. Vừa nói xong, tôi thấy ân hận ngay vì mình đã quá khiếm nhả.
“Cháu xin lỗi. Cháu không nói với ý xấu đâu. Bà đừng giận cháu nhé!”
“Bà xong rồi, giờ ta có thể đi được rồi cháu ạ!”. Không trả lời tôi, bà đi ra và ngồi vào xe.
Tôi lái xe đưa bà đến nhà thờ, trong lòng vẫn không khỏi ray rứt về lời nói vô ý của mình ban nãy. Tôi muốn nói cho bà biết rằng trông bà thật sự thu hút, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Gửi xe xong, tôi theo sau bà vào nhà thờ. Vừa thấy chúng tôi bước vào, một ông lão trông rất hiền hậu vội đến đón bà. Tôi biết đó là ông Jim, một ông lão 77 tuổi góa vợ vẫn thường làm giúp công việc ở nhà thờ.
Lúc đó, bất chợt tôi hiểu ra điều gì đã làm bà tôi bối rối! Bà biết ông Jim cũng sẽ có mặt ở nhà thờ hôm nay. Phải chăng con tim bà đã rung động lần nữa?
“Bà khỏe không, Loretta?”. Ông Jim nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi khỏe, cảm ơn ông!”. Bà nói với vẻ ngượng nghịu như thuở còn là cô thôn nữ trong làng.
Để hai ông bà được tự nhiên, tôi đi trước đến chỗ ngồi, lòng chợt cảm thấy vui vui khi nghĩ đến việc có thể vào một ngày nào đó, bà tôi sẽ làm cô dâu trong chính ngôi nhà thờ này.
Ông Jim dìu bà đến bên tôi. Sau khi nắm tay bà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ông run run đặt vào tay bà một mảnh giấy đã chuẩn bị từ lúc nào.
Đợi cho đến khi ông đi khuất, tôi liền mỉm cười thì thầm hỏi bà: “Mảnh giấy đó viết gì vậy bà?”.
Bà đỏ mặt: “Là số điện thoại của ông ấy. Ông ấy bảo bà gọi điện lại cho ông ấy nếu bà đồng ý đi dự buổi dạ vũ vào tối thứ bảy này”.
Tôi vui lây với niềm vui của bà. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bà, tôi chợt nhận ra rằng đã từ rất lâu rồi, chưa bao giờ bà vui đến thế. Bà tôi xứng đáng được hưởng niềm vui và hạnh phúc.
“Ông ấy chỉ cần một người bạn nhảy, thế thôi”. Bà nói mà không ngẩng đầu lên vì ngượng nghịu.
“Không đâu bà ơi, chỉ cần nhìn vào mắt ông ấy, là cháu biết ngay ông ấy chỉ muốn nhảy với một mình bà mà thôi!”
Bà tươi hẳn lên, thì thầm với một nụ cười làm căng lại những nếp nhăn trên gò má: “Có thật không cháu?”.
Tối thứ bảy tuần đó, bồn chồn không biết buổi dạ vũ của bà như thế nào, tôi cùng anh Louis - chồng tôi quyết định ghé qua nơi tổ chức vũ hội. Không khó để nhận ra bà tôi trong bộ váy đầm trang nhã và tuyệt đẹp, đang say sưa trong một điệu vũ. Chỉ cần nhìn bà và ông Jim nhảy với nhau, bao lo lắng của chúng tôi hoàn toàn tan biến. Hai người đã thực sự làm chúng tôi kinh ngạc. Họ cười đùa, quấn quýt bên nhau dưới ánh sáng lấp lánh của các vì sao.
Tám năm đã trôi qua, ông Jim và bà Loretta của tôi vẫn hạnh phúc như cái đêm họ khiêu vũ cùng nhau đến tận bình minh. Mỗi lần thấy hai người, tôi lại được nhắc nhở một điều rằng tình yêu thật sự không bao giờ có tuổi. Bất kể vào độ tuổi nào, kể cả khi ở tuổi 70 hay khi ở tuổi 20, thì tình yêu vẫn mãnh liệt và say đắm.
Louis và tôi vẫn thường ghé thăm nhà ông bà. Bà luôn đãi chúng tôi món bánh táo - món ăn mà không ai trên đời này có thể làm ngon như bà.


Vân Hạnh dịch Theo Ageless
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Chiếc mề đay


Tôi là một y tá làm công việc chăm sóc sức khỏe cho các cụ già tại một dưỡng đường ở ngoại ô thành phố. Đó là một công việc bình thường và nhàm chán, ngày nào cũng lặp đi lặp lại như thế. Cho đến một hôm, tôi được chứng kiến một câu chuyện thật sự cảm động mà cho đến tận bây giờ, nó vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Chính câu chuyện ấy đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ về nghề nghiệp của mình.
Khi ấy đang là buổi trưa, và theo thường lệ, tôi giúp vài cụ già ăn cơm. Các cụ trong dưỡng đường đều đã rất cao tuổi, đôi tay run rẩy của họ không thể tự cầm muỗng múc thức ăn được. Tôi vừa bón thức ăn, vừa phải dõi theo từng người để giúp đỡ họ khi cần. Bất chợt, tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ và trông thấy một cụ ông đi ngang qua. Tôi biết ông cụ đang trên đường xuống sảnh thăm vợ mình như thường ngày. Nhìn dáng đi khó nhọc của ông, tôi vội nhờ cô bạn đồng nghiệp tiếp tục làm giúp, rồi chạy đến dìu ông.
Khi chúng tôi bước vào phòng, tôi nhìn thấy một cụ bà tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu đang nằm trên giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà, hai tay đặt chéo trước ngực. Vừa trông thấy chồng mình, bà bỗng rạng rỡ hẳn lên. Ông lão đến ngồi cạnh bên, nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của bà và thì thầm những lời nhẹ nhàng, âu yếm. Tôi chưa bao giờ được trông thấy cảnh tượng nào lãng mạn đến thế, nhất là ở tuổi của hai ông bà. Nhìn khuôn mặt ngời sáng của hai người, tôi bỗng hiểu rằng tình yêu vĩnh cửu là hoàn toàn có thật trên đời.
Hai ông bà ra dấu cho tôi ngồi xuống bên cạnh. Bà cụ nhìn tôi mỉm cười, đôi tay run run chậm chạp đưa lên vén cổ áo, đưa ra cho tôi xem một sợi dây chuyền có đeo một cái mề đay nhỏ bằng vàng. Cứ nhìn thái độ trân trọng của bà, tôi có thể hiểu vật đó có ý nghĩa với bà đến nhường nào. Cả ông lão dường như cũng rất xúc động.
“Có một câu chuyện gán với cái mề đay này”. Ông nói với tôi, mắt vẫn không rời khuôn mặt vợ mình - “Vào một ngày cách đây đã gần cả năm trời, tôi đành phải nói với Susan rằng tôi không thể tiếp tục chăm sóc cho bà ấy được nửa. Tôi không thể cõng bà vào nhà tắm, không thể dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Tôi không thể làm được những việc này nữa rồi… Tôi cũng đã già…”.
Ông ngừng một lúc lâu để qua cơn xúc động. Tôi có thể hiểu được rằng những lời ông nói với bà hôm ấy thật sự là điều mà ông không hề mong muốn.
“Chúng tôi sống với nhau mà không có con cái, cũng không có bà con họ hàng. Tôi đã làm tất cả để chăm sóc Susan theo cách chu đáo nhất mà tôi có thể, nhưng đến lúc đó, tôi biết rằng mình không thể hoàn thành được công việc này. Chỉ còn một cách duy nhất là hai chúng tôi vào cùng một dưỡng đường, để bà ấy được chăm sóc đầy đủ hơn, và để tôi tiếp tục được ở bên bà”.
“Ngày đầu tiên khi chúng tôi đến đây, sau khi làm xét nghiệm, các y tá cho tôi biết ngón tay của Susan bị sưng và họ cần phải cắt bỏ chiếc nhẫn cưới bà đang đeo. Điều đó khiến bà ấy suy sụp hẳn.
Chúng tôi đã cùng đeo cặp nhẫn cưới ấy kể từ ngày tổ chức hôn lễ trong nhà thờ, nên đối với cả hai chúng tôi, nó thật sự có ý nghĩa. Thế là để hai chiếc nhẫn luôn luôn là một cặp đôi, tôi quyết định tháo luôn chiếc của mình ra”. Kể đến đây, ông lại trao cho bà một cái nhìn âu yếm. Nhìn họ, tôi thật sự khát khao có được một tình yêu như thế.
“Cả hai chiếc nhẫn đều đã cũ và không còn nguyên như trước nửa. Tháo nó ra khỏi tay, đối với chúng tôi quả là một điều khó khăn.”
“Ngay buổi sáng hôm sau, tôi mang hai chiếc nhẫn đến tiệm kim hoàn, nhờ họ nấu chảy chúng để làm thành một chiếc mề đay. Tôi giữ một nửa chiếc mề đay, bà ấy giữ phần còn lại.” Ông từ từ đưa tay lên cổ mình, lấy ra một sợi dây chuyền giống hệt của bà và đưa cho tôi xem. Phía dưới tấm mề đay của bà là dòng chữ “Anh yêu em, Susan”, còn phía dưới tấm mề đay của ông là “Em yêu anh, Joseph”.
Để cho họ được ở bên nhau, tôi bước ra khỏi phòng mà nước mắt lưng tròng. Câu chuyện tình của họ thật sự khiến tôi cảm động.
Sau bửa trưa và hoàn tất vài công việc giấy tờ, tôi trở lại căn phòng của họ. Ông đang đu đưa bà trong vòng tay và hát khe khẽ đoạn cuối bản “Amazing Grace”. Tôi đợi cho tới khi ông đặt bà xuống, kéo bà nằm lại ngay ngắn rồi đưa tay khép mắt bà lại. Ông cụ quay về phía tôi, bình thản nói: “Cám ơn cô đã lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Bà ấy rất vui vì điều đó! Tôi vừa hát cho bà ấy nghe bài hát cuối cùng”.
Sau đó vài ngày, ông lão cũng ra đi với nụ cười trên môi. Tôi biết từ đó trở đi, họ không bao giờ xa nhau lần nào nữa.


Thái Hiền dịch Theo The Locket
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Đoạn kết của một tình yêu


Chuyện tình của Martha và Glenn chớm nở từ khi cả hai người còn học chung trường phổ thông. Sau khi tốt nghiệp đại học và ổn định việc làm, họ quyết định cưới nhau. Kể từ ngày đó cho đến tận bây giờ - khi hai người đã ở tuổi răng long đầu bạc, chưa bao giờ hai ông bà xa nhau dù chỉ một ngày. Mãi cho đến Giáng sinh năm ngoái, để thuận tiện cho việc theo dõi và chăm sóc sức khỏe cho ông Glenn khi căn bệnh mất trí của ông ngày càng nghiêm trọng, cả gia đình đưa ông vào dưỡng đường Westbury. Và thế là, lần đầu tiên kể từ khi cưới nhau, hai ông bà phải sống xa nhau.
Từ lúc lên 6 tuổi, bà Martha đã bị khiếm thính. Vài năm trở lại đây, bà còn bị chứng đau lưng hành hạ. Sau nhiều lần xét nghiệm, người ta kết luận rằng, cơn đau khủng khiếp của bà xuất phát từ một khối u lớn. Bà mắc phải căn bệnh ung thư phổi. Bệnh tình của Martha ngày càng thêm trở nên trầm trọng. Chẳng bao lâu sau, bà không thể tự ăn được nữa mà phải truyền qua ống dẫn. Nhưng không ai dám nói sự thật ấy cho ông Glenn. Khi các con đến thăm ông ở dưỡng đường, họ đều giấu ông về tình trạng nguy kịch của bà.
Diane - cô con gái lớn của hai ông bà - cảm nhận rằng, hình như cha đã linh cảm được điều chẳng lành xảy ra với mẹ cô. Sức khỏe của ông Glenn tiếp tục diễn biến xấu đi. Và rồi một ngày nọ, các bác sĩ thông báo với gia đình rằng, ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Ước nguyện cuối cùng của ông là muốn được ở bên cạnh gia đình mình. Mọi người trong gia đình đều biết đây có thể là cơ hội cuối cùng họ còn được sống bên cạnh ông. Không ai bảo ai, những người con đều tự nhủ sẽ làm tất cả mọi điều để cha mẹ mình cảm thấy hạnh phúc.
Ông Glenn Stockton không nói được nhiều, và bà Martha cũng vậy. Nhưng vào lúc này, lời nói thật sự không còn cần thiết đối với cả hai bởi họ đã sống hạnh phúc bên nhau gần như trọn vẹn cả cuộc đời.
Vào lúc này, bà Martha gần như không thể di chuyển được nữa. Căn bệnh quái ác đã khiến cho mỗi chuyển động của bà đều gây ra những cơn đau. Ông Glenn cũng phải ngồi xe lăn. Lúc vừa bước vào ngưỡng cửa ngôi nhà quen thuộc của mình, ông liền yêu cầu các con đưa mình đến bên giường bà. Đang thiêm thiếp trong giấc ngủ, nhưng dường như bà Martha cũng cảm thấy có sự hiện diện của ông. Bà mở mắt, ngước nhìn và thấy ông bên cạnh. Không ai có mặt vào giây phút đó có thể quên được khuôn mặt rạng rỡ của bà, và cả cái trìu mến, yêu thương của ông. Không gian, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn đọng lại hình ảnh tuyệt đẹp của một tình yêu to lớn mà hai ông bà đã dành cho nhau.
Ông Glenn thì thầm trong niềm xúc động: “Cảm ơn các con”. Câu nói ấy khiến cho các con ông đều rơi nước mắt. Việc gặp lại bà, được tiếp tục sống bên cạnh bà đối với ông có ý nghĩa hơn bất kỳ điều gì. Chốc chốc, bà Martha lại nhìn quanh phòng và đôi mắt của bà dường như sáng hơn mỗi khi trông thấy ông.
Cuộc hội ngộ kéo dài đến gần nứa đêm. Mọi người rời khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh cho hai ông bà. Bà Martha đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt vẫn rạng ngời niềm hạnh phúc, còn ông Glenn nằm ở giường bên cạnh, âu yếm nhìn vợ mình như muốn canh cho bà ngủ một giấc bình yên.
Sáng hôm sau, khi các con trở lại phòng, thì bà Martha đã ra đi tự lúc nào. Ông Glenn hoàn toàn không hay biết điều đó. Biết cha đang rất yếu, không ai trong nhà dám nói ra sự thật. Khi họ chuyển bà ra khỏi giường, ông Glenn vẫn đang ngủ, một giấc ngủ bình yên không mộng mỵ, nhưng thật bất thường với tình trạng sức khỏe của ông. Khi bác sĩ kiểm tra xong, họ cho biết rằng cũng đã sắp đến lúc ông ra đi.
Không gì đau đớn bằng cùng một lúc mà lại mất đi cả hai người yêu dấu, nhưng trong sự đau đớn ấy, các con của hai ông bà cũng được an ủi rằng cha mẹ họ sẽ được ở cạnh nhau. Nắm lấy bàn tay gầy guộc của cha mình, Diane nhẹ nhàng bảo ông: “Mẹ đang đợi cha, hãy chăm sóc mẹ, cha nhé!”.
Chỉ 12 giờ 45 phút sau khi vợ mình qua đời, ông Glenn Stockton cũng ra đi theo bà trong chuyến hành trình cuối cùng của cuộc đời, bên nhau như họ đã từng bên nhau suốt cả quãng đời của mình. Năm phút sau đó, cơn mưa ảm đạm từ suốt đêm qua cuối cùng cũng tạnh. Mặt trời ló dạng qua đám mây mù, tỏa sáng một màu tươi tắn.
Sẽ còn đọng mãi trong tâm trí các con ông bà hình ảnh tuyệt đẹp về tình yêu của hai người trong cái siết tay cuối cùng, trong ánh mắt thiết tha, trong nụ cười rạng ngời hạnh phúc. Đây không còn là một ký ức đau buồn, mà là minh chứng cho một mối tình vĩnh cửu. Tình yêu của Martha và Glenne Stockton sẽ mãi là một câu chuyện tình yêu thực sự không có hồi kết.


Thanh Tâm dịch Theo The Sun had come out
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Ngôi sao giáng sinh


Đây là Giáng sinh đầu tiên bà tôi không có ông bên cạnh. Đêm trước Giáng sinh, bà đã gần như không ngủ để đợi gia đình chúng tôi đến. Khi đến nơi, ôm chào bà xong, Donna, Karen, Kristi và tôi chạy ào vô nhà. Không có ông, căn nhà trống vắng hẳn đi, và chúng tôi biết nhiệm vụ của mình là làm sao cho ngày lễ Giáng sinh năm này trở nên thật đặc biệt đối với bà như đã hứa với ông trước khi ông qua đời.
Đầu tiên chúng tôi ráp cây thông giả mà ông cất trong tủ. Mặc dù là thông giả nhưng nó trông chẳng khác gì cây thật, ông để rất nhiều đồ trang trí tuyệt đẹp chung với cây thông, trong đó có nhiều thứ đã được ông lưu giữ rất lâu từ khi chúng tôi còn bé. Có lẽ mỗi món đồ đều gắn với một kỷ niệm nào đó của ông. Mẹ tôi gắn lên cây thông mấy dây bóng đèn nhỏ màu trắng và đỏ; mấy chị em tôi cẩn thận treo các món đồ trang trí xinh xắn lên cây; và cuối cùng, bố tôi chịu trách nhiệm thắp sáng cây thông.
Chúng tôi lùi lại chiêm ngưỡng thành quả của mình. Với chị em tôi, nó trông lộng lẫy không kém cây thông Giáng sinh trưng bày ở khu trung tâm thành phố. Nhưng dường như còn thiếu gì đó.
“Ngôi sao của bà đâu rồi ạ?”. Tôi hỏi. Tất cả chúng tôi đều biết ngôi sao là đồ vật trang trí yêu thích nhất của bà trên cây thông.
“Chắc hẳn nó ở đâu đây thôi”. Bà nói và bắt đầu lục lọi trong mấy cái hộp lần nữa. “Ông của các con luôn gói ghém cẩn thận mọi thứ khi hạ cây thông xuống”.
Sau khi lục tung hết thùng này đến thùng khác, chúng tôi chuyển sang tìm kiếm trong tủ quần áo của ông nhưng vẫn không tìm thấy ngôi sao, tôi thấy đôi mắt bà bắt đầu ngấn nước và gương mặt đầy vẻ thất vọng. Ngôi sao của bà không phải là một vật trang trí thông thường, mà là một ngôi sao mạ vàng rất tinh xảo, gắn thêm những món trang sức nhiều màu và bóng đèn xanh chớp tắt. Đây là món quà ông mua tặng bà từ năm mươi năm trước, nhân ngày lễ Giáng sinh đầu tiên họ được ở cạnh nhau. Giờ đây, ngôi sao cũng mất luôn ngay dịp lễ Giáng sinh đầu tiên không có ông bên cạnh.
“Chúng cháu sẽ mua cho bà một ngôi sao mới”. Kristi đề nghị.
“Hay cháu sẽ lấy giấy làm thành một ngôi sao thay thế nhé!”. Karen nói thêm.
“Không!”. Bà nói “Năm nay chúng ta sẽ không gắn ngôi sao”.
Hình như Giáng sinh năm ấy tuyết rơi nhiều hơn.
Sáng hôm sau, chúng tôi thức dậy sớm để xem ông già Noel đã để lại gì ở gốc cây Giáng sinh tối hôm qua. Sau bữa ăn sáng truyền thống gồm bánh táo và gà tây, cả nhà bắt đầu mở quà. Bố tôi có nhiệm vụ chuyển quà cho mọi người để ai cũng có thể mở quà cùng một lúc. Ông già Noel tặng tôi bộ đồ chơi gia đình mà tôi ao ước, Donna được một con búp bê biết cười. Chị Karen mừng rỡ đón con búp bê cưỡi ngựa còn Kristi có được bộ ấm trà bằng sứ.
“Món quà cuối cùng là của ông gửi cho bà”. Bố nói với một vẻ bí mật.
“Của ai?”. Giọng bà lộ vẻ ngạc nhiên.
“Con nhìn thấy gói quà trong ngăn tủ của bố khi lấy cái cây xuống”. Mẹ tôi giải thích: “Do nó đã được gói lại nên con đặt ở bên gốc cây. Con nghĩ đó là quà của mẹ”.
“Bà mở quà nhanh lên đi”. Karen hào hứng giục.
Bà run run mở hộp quà. Gương mặt bà sáng bừng hạnh phúc khi bà lấy ra một ngôi sao mạ vàng sáng lấp lánh. Bà run run mở tấm thiệp được đặt cẩn thận dưới đáy hộp:

Đừng giận anh nhé. Anh lỡ làm vỡ ngôi sao của em khi dọn dẹp mấy món đồ trang trí, và không dám cho em biết mặc dù cũng đã đến lúc cần có một cái mới. Anh hy vọng ngôi sao này cũng mang lại cho em nhiều niềm vui như cái đầu tiên. Chúc mừng Giáng sinh.
Thương yêu,
Bryant


Vậy là cuối cùng cây thông Giáng sinh của bà cũng có một ngôi sao, ngôi sao của tình yêu mà ông bà đã dành cho nhau. Ngôi sao đã mang ông về trong tim mỗi chúng tôi và lễ Giáng sinh năm ấy trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.


Thái Hiền dịch Theo The Christmas Star
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Sự vĩnh cữu trong đôi mắt


Buổi sáng hôm ấy, tôi được chứng kiến một mối tình thật lãng mạn tại một nơi mà ít ai có thể ngờ đến sự hiện diện của nó - đó là viện điều dưỡng. Bố tôi đang điều trị ở đó, nằm cùng phòng với ba người đàn ông khác.
Có đôi vợ chồng già cũng được đưa đến đây điều trị. Vì không còn phòng, nên người ta buộc phải tách riêng vợ chồng họ. Ông West, người chồng, được xếp nằm cạnh giường bố tôi. Người vợ nằm cùng phòng với những phụ nữ khác ở tầng dưới.
Sáng hôm đó khi đến thăm bố, tôi gặp ông West. Có đến ba nhân viên của viện điều dưỡng đang chăm sóc ông. Ông không chịu ăn gì kể từ khi vào viện. Nhìn nét mặt căng thẳng của các cô y tá, tôi hiểu rằng họ rất lo cho ông. Một cô đang cố đưa muỗng thuốc vào miệng ông, cô thứ hai dỗ dành đưa ống hút để ông uống thuốc bổ. Còn cô thứ ba đang đứng bên cạnh, tay cầm tách nước.
Một cô y tá lên tiếng: “Bác dùng thử cái này nhé”.
Cô lấy ra một thanh kẹo que, bóc vỏ mời ông. Nhưng mỗi ông cứ mím chặt. Ông không nghe bất cứ lời dỗ dành nào. Rồi ông lẩm bẩm một điều gì đó về người vợ hiện đang nằm ở tầng dưới.
Tay vẫn cầm que kẹo, cô y tá quay sang nói với người cộng sự: “Cô đi tìm bà West giùm tôi nhé, có lẽ ông sẽ chịu ăn nếu có bà ấy ở đây”.
Vài phút sau, người ta đẩy một chiếc xe lăn vào phòng. Trên xe là một phụ nữ với gương mặt phúc hậu. Rồi bà cầm que kẹo, nở nụ cười và ông West cũng cười thật rạng rỡ. Bà vỗ nhẹ lên tay, sau đó xoa nhẹ lên trán ông và khẽ khàng dỗ dành. Lúc đó, tôi có cảm giác như mình đang xen vào khoảnh khắc riêng tư của đôi vợ chồng ấy.
Bà thuyết phục chồng bằng thái độ thật nhẹ nhàng, từ tốn với một giọng nói êm dịu. Và ông chịu mở miệng, thưởng thức que kẹo trước sự ngạc nhiên của các cô y tá. Vừa ăn, ông vừa mỉm cười nhìn vợ. Bà West tiếp tục ngân nga một giai điệu quen thuộc và vẻ mặt nghiêm nghị của ông trở nên thật tươi tắn.
Mắt tôi ngấn lệ vì xúc động và tôi chợt nhận ra sự lãng mạn không chỉ có trong tình yêu khi người ta còn trẻ, mà nó sẽ kéo dài trong suốt cuộc đời và càng mạnh mẽ hơn khi người ta có tuổi. Khi chứng kiến thời khắc lãng mạn đó, dường như tôi đã nhìn thấy trong mắt của hai cụ già một thứ ánh sáng diệu kỳ - ánh sáng của một tình yêu vĩnh hằng.


Ngọc Dung dịch Theo The Beauty In Your Soul
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Sep 2022

Tấm thảm tình yêu


Tôi đã từng chứng kiến một tấm thảm được dệt trong đêm. Tấm thảm này không phải là tác phẩm của một nghệ sĩ tài hoa mà do hai con người rất đỗi bình dị dệt nên. Tấm thảm này không được treo trang trọng trong phòng triển lãm nghệ thuật, mà được đặt khiêm tốn trong một căn phòng của bệnh viện.
Những sợi chỉ của tấm thảm này đã xuất hiện cách đây hơn năm mươi năm về trước, khi một cô gái trẻ - Asa Lee - đến xin việc ở công ty địa ốc AC & T tại thành phố New York. Hôm ấy, người trực tiếp nhận đơn của cô là Mac - quản lý văn phòng công ty. Hai người lập tức chú ý đến nhau. Sau những buổi hò hẹn, Asa và Mac yêu nhau say đắm. Họ làm đám cưới sau bảy tháng tìm hiểu nhau.
Hai đứa con ra đời như kết tinh niềm hạnh phúc cho đôi vợ chồng. Họ sống thật hạnh phúc bên nhau. Theo thời gian, hai người con trưởng thành và xây dựng gia đình riêng. Một lần nữa, họ lại vui mừng khi lần lượt đón những đứa cháu chào đời. Và đến một ngày, sức khỏe của ông Mac bắt đầu giảm sút.
Tôi gặp bà Asa khi cùng mọi người trong khu phố chuẩn bị đêm văn nghệ chúc mừng Giáng sinh cho các bệnh nhân ở bệnh viện. Tôi không thể không chú ý đến nụ cười và sự thân thiện của bà đối với người khác.
Người đầu tiên chúng tôi đến thăm chính là ông Mac, đang nằm điều trị ở Trung tâm Y tế Cựu chiến binh. Ông luôn phải chịu đau đớn do những cơn sung huyết ở tim và chứng bệnh Parkinson. Vì vậy, hầu như ông không thể trò chuyện với mọi người. Ông còn mắc bệnh đau mắt nghiêm trọng đến nỗi gần như không thể thấy gì.
Khi đoàn văn nghệ nghiệp dư chúng tôi bước vào phòng ông, mọi người đều im lặng vì cảnh tượng trước mắt. Ông đang thức, nhưng hình như không nhận ra vợ mình. Còn bà Asa đứng cạnh, cúi người xuống nắm lấy bàn tay ông.
Chúng tôi hát những bài hát hay nhất để mừng lễ Giáng sinh và Năm Mới cho đôi vợ chồng, nhưng có lẽ những lời ca tiếng hát của chúng tôi không an ủi được gì cho ông Mac. Tôi lại thấy bà Asa Lee cúi xuống giường chồng mình, nhìn vào đôi mắt lờ mờ của ông bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu. Có lẽ, bà thấy trong đôi mắt ấy hiện lên niềm vui của những lễ Giáng sinh đã qua, những nụ cười viên mãn khi con cháu tề tựu quanh ông và cả những hạnh phúc, vất vả mà họ từng chia sẻ với nhau.
Khi bài hát kết thúc, bà Asa Lee ngồi xuống gần chồng và mỉm cười nói lời tạm biệt ông trước khi bà về, nhưng ông Mac không thể nào đáp lại. Khi chuẩn bị ra về, chúng tôi nhìn thấy ông đang cố gắng cử động một cách rất khó khăn. Ông quay đầu sang phải và chìa tay về phía vợ mình.
Mac và Asa hẳn đã gắn kết với nhau bằng một sợi chỉ vô hình nhưng rất bền chặt. Ngay lúc ấy, bà quay lại nhìn ông. Thấy bàn tay chồng đưa ra, bà lập tức bước tới và nắm lấy bàn tay yếu ớt, nhăn nheo ấy. Bà cúi gần ông hơn và trao ông một nụ hôn.
Cái nắm tay và nụ hôn chia sẻ ấy chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, nhưng tình yêu thương mà hai người dành cho nhau đã dệt nên một tấm thảm tình yêu vĩnh cửu. Tấm thảm tình yêu ấy đã hơn nửa thế kỷ nhưng vẫn còn mới mẻ, bất chấp thời gian và tuổi tác.


Bích Thủy dịch Theo A Timeless Tapestry
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,326
Posts: 14095
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 7 guests