Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 01 Feb 2022

Chuyện một người đàn bà... năm con


Nhà thơ triết gia Phạm Công Thiện (1941 – 2011) qua đời năm 2011 tại Houston, nhưng chuyện kể, các bài viết về anh đã có nhiều sai lạc. Có người viết: anh bỏ áo tu hành lấy cô vợ người Pháp, theo Thiên Chúa Giáo, lại có kẻ khác viết: anh không hề có một mảnh bằng kể cả bằng tú tài mà dạy Triết Học Viện Đại học Sorbonne, mười lăm tuổi anh đọc và viết hàng chục ngôn ngữ, mười lăm tuổi anh dạy trung học, hai mươi tuổi anh là khoa trưởng khoa Khoa Học Nhân Văn, Đại Học Vạn Hạnh Sài Gòn, anh là triết gia không cần học một ai? Dạy Triết học tại một Đại Học Pháp mà không cần một văn bằng nào?
Đâu là sự thật, đâu là huyền thoại?
Được chị Lê Khắc Thanh Hoài tặng cho quyển tiểu thuyết đầu tiên của chị: Chuyện một người đàn bà… năm con, tôi đọc say mê, với lối văn giản dị trong sáng tôi đọc một mạch, tôi không ngờ chị viết hay và hấp dẫn như thế về cuộc đời khổ đau gian truân của chị với một thi nhân, triết gia mà thời niên thiếu tôi đã từng say mê tác giả: Ý thức mới trong văn nghệ và triết học, Phạm Công Thiện.
Sách trang bìa hình tháp Eiffel Paris, nơi xảy ra câu chuyện và bức chân dung chị Lê Khắc Thanh Hoài ký tên Phạm Công Thiện vẽ, ngày anh tỏ tình cùng chị, chị không dấu tên người bạn đời. Người đàn bà có năm con cùng triết gia, nhà thơ Phạm Công Thiện (1941-2011) kể lại cuộc đời mình dẫn nhập bằng cuộc đối thoại với cháu ngoại, mừng sinh nhật bà, trao phong bì: một bài thơ bằng tiếng Pháp và lì xì: 10 Euro cho bà, vì thấy bà ngoại nghèo quá thật là dễ thương, ngộ nghĩnh và cảm động. Từ đó chị kể lại cuộc đời mình qua 13 năm sống chung. Thời gian mà anh sang Pháp năm 1970, từ bỏ áo nhà tu Thích Nguyên Tánh và sau năm 1985 anh sang Mỹ cư ngụ tại Los Angeles và qua đời tại Houston..
Tuổi học sinh Trung học, tôi say mê khi đọc Phạm Công Thiện, tôi biết về thơ Appolinaire, Rimbaud, Pierre Emmanuel… về các triết gia mới Tây Phương qua anh.
Bây giờ thì tôi viết về anh qua truyện kể của chị Thanh Hoài, nhìn anh qua những Video các buổi nói chuyện của anh. Tôi muốn tìm hiểu cuộc đời. Hiện tượng Phạm Công Thiện, một thời làm mưa làm gió tại Miền Nam những năm 1966-1970. Và dư âm những mưa gió ấy tại Hải ngoại từ 1970 đến năm 2011. Tôi muốn hiểu Phạm Công Thiện là ai? Anh là một thiên tài thần đồng, hay một một Trạng Quỳnh của một thời ? Những kiến thức anh lấy từ đâu? Nguyên do gì anh đã mê hoặc cả một thế hệ tuổi trẻ miền Nam trong thời điểm đó. Đâu là sự thật của đời anh, đâu là huyền thoại do anh và mọi người thêu dệt. Những người Phạm Công Thiện quen biết tôi đều có dịp gặp gỡ: từ chùa Hải Đức Nha Trang, đến Paris, đến Viện Đại Học Vạn Hạnh: Họa sĩ Vĩnh Ấn, nhà thơ Thi Vũ Võ Văn Ái, nhà thơ Nhị Tay Ngàn đến Hoà thượng Minh Châu Viện Trưởng Viện Đại Học Vạn Hạnh, Thiền sư Nhất Hạnh, chị Thanh Hoài người bạn đời từng chung sống với anh 13 năm, và có 5 con với anh.
Chị Thanh Hoài sinh năm 1950 tại Huế, con một vị bác sĩ nổi tiếng tại Huế trong Phong Trào tranh đấu Phật Giáo miền Trung, năm 1963 từng bị tù dưới chế độ Ngô Đình. Năm 1969 chị học Triết học Đông Phương tại Viện Đại Học Vạn Hạnh. Năm 1970 chị lên đường sang Bruxelles du học. Gặp và kết hôn với Phạm Công Thiện tại Paris. Chị Thanh Hoài còn là một nhạc sĩ đàn dương cầm, từng học Trường Quốc Gia Âm Nhạc Huế, tác giả nhiều CD, và hàng trăm nhạc phẩm.
Trước nhất Phạm Công Thiện là một nhà thơ: tập Ngày sinh của rắn in năm 1988, có những bài thơ đẹp, và lạ lùng:
VI :
tôi chấp chới
đắng giọng
giữa tháng ngày mơ mộng
nốt ruồi của hương
hay nốt ruồi của rigvéda
tôi mửa máu đen
trên nửa đêm paris
tôi giao cấu mặt trời sinh ra mặt trăng
tôi thủ dâm thượng đế sinh ra loài người
cho quế hương nằm ở nhà thương điên của trí nhớ
mặt trời có thai!
mặt trời có thai!
sinh cho tôi một đứa con trai mù mắt.

VIII :
mười năm qua gió thổi đồi tây
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bông trời bay trắng cả rừng cây
gió thổi đồi tây hay đồi đông
hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
trong mơ em vẫn còn bên cửa
tôi đứng trên đồi mây trổ bông
gió thổi đồi thu qua đồi thông
mưa hạ ly hương nước ngược dòng
tôi đau trong tiếng gà xơ xác
một sớm bông hồng nở cửa đông.

Anh nổi tiếng thần đồng, 15 tuổi đã cộng tác viết bài cho tạp chí Bách Khoa, một tạp chí nổi tiếng giới trí thức miền Nam thời bấy giờ, anh thông thạo 5, 6 ngoại ngữ, một quyển sách anh được Nguyễn Hiến Lê giới thiệu. Nguyễn Hiến Lê là một học giả tự học viết khoảng 60 quyển sách từ sách: Tự học làm người, Rèn luyện nhân cách, đến Triết Học Trung Hoa. Một kiến thức đáng kính phục. Có lẽ Phạm Công Thiện đã học phương pháp tự học và làm việc của học giả Nguyễn Hiến Lê. Muốn học một ngôn ngữ, học bằng cách dịch quyển sách mình ưa thích, mỗi ngày đều đặn, chỉnh tề, ngồi vào bàn viết. Lúc đầu khó khăn, sau thành thói quen viết dễ dàng nhanh chóng. Tôi hiểu anh không nói ngoa, anh đã viết 20 quyển sách thời niên thiếu và đốt đi. Đó là cách tập luyện viết sách, đọc một quyển sách mình mô phỏng theo; viết một quyển tương tự, ban đầu mình chịu ảnh hưởng nhiều, từ từ mình tạo ra một phong cách riêng, tiến đến một sáng tạo hoàn toàn.
Anh giỏi tiếng Pháp. Anh có tài dịch thơ lưu loát và quyến rũ. Anh đọc các triết gia Tây Phương và các Thiền sư Phật Giáo và diễn tả lại gọn gàng dễ hiểu. Anh đáp ứng được nhu cầu giới trẻ đương thời đang muốn mở ra tiếp xúc với Tây Phương, nhưng không đủ vốn liếng ngôn ngữ để đọc trực tiếp bằng tiếng Pháp, tiếng Anh. Kiến thức văn chương Tây Phương từ sau cuộc tiếp xúc với Văn chương lãng mạn thời Thơ Mới với Baudelaire, Edgar Poe... Các Triết gia Hiện Sinh, hiện đại như thế nào? Anh đáp ứng được một nhu cầu muốn tìm hiểu của đương thời.. Thuở còn học sinh Trung Học tại Phan Thiết, tôi và anh Nguyễn Bắc Sơn, nhà thơ, thường gặp nhau bàn về những điều Phạm Công Thiện viết. Trong không khí ngột ngạt của chiến tranh Việt Nam, thân phận thanh niên rồi sẽ đi lính, rồi sẽ chết trên chiến trường như bao bạn bè. Trong không khí thành thị miền Nam thời đó, thanh niên cần một lối thoát ra khỏi không gian tù túng, mơ ước một chân trời khác, đọc được Phạm Công Thiện hay Bùi Giáng tên tuổi các triết gia Hy Lạp, triết gia bên Tây tên tuổi nghe mù mờ, có người tóm lược giảng giải nên lấy làm thích thú. Lâu lâu lại khen chữ nghĩa, tâng bốc văn hóa Việt Nam, làm hừng chí tự ti dân tộc. Phạm Công Thiện nổi danh trên mảnh đất trống tư tưởng đó.
Phạm Công Thiện là một người quyến rũ, có sức thôi miên người đối thoại. Chị Thanh Hoài viết tr 167:
“Gặp Chàng là gặp người bằng xương bằng thịt, không phải là người trong văn chương tiểu thuyết. Chàng rất chân thật, không giả dối kệch cỡm. Chàng phản ảnh đúng những gì Chàng viết. Thẳng thắn. Táo bạo. Nẩy lửa. Sức hút dữ dội. Quyến rũ lạ lùng. Người đối diện chỉ còn biết buông xuôi và trôi theo bấp bênh cùng Chàng!
Phải rồi! Bấp bênh và vô định! Tự dưng nàng linh cảm mãnh liệt điều đó. Đến với chàng là chấp nhận bấp bênh và vô định. Không chờ đợi, không đòi hỏi… Vô điều kiện. Là quăng bỏ quá khứ và tương lai. Là phiêu lưu không cần địa bàn định hướng. Chỉ có một chiếc kim chỉ nam là tấm lòng, là con tim, là sự thành thật. Đó mới là kho tàng vô giá.”

Thời tôi và chị Thanh Hoài đi du học, số nam sinh viên luôn luôn đông hơn nữ, tỷ lệ có thể đến 1/20. Được một cô sinh viên du học xinh đẹp mới qua là có ít nhất hàng tá chàng trai Việt chạy theo. Các gia đình giàu có trong xã hội Việt Nam thời bấy giờ, gửi con gái đi du học với niềm hy vọng: nếu nó học không xong cũng hy vọng có được tấm chồng trí thức, bác sĩ, kỹ sư, tương lai bảo đảm. Con gái nếu không thành công, thì có con rể vinh hiển cũng được nơi nương tựa yên ổn. Chị Thanh Hoài đã từ chối bao kỹ sư, bác sĩ đến với chị để nghe tiếng gọi của trái tim yêu một thi sĩ, một triết gia, âu cũng là một sự lựa chọn cho cuộc đời gian truân của chị.
Phạm Công Thiện là ai? Anh được đào tạo từ đâu? Hay anh là một thiên tài, đã học từ bao nhiêu kiếp trước, nay sinh ra đã trở thành một triết gia không cần học ai?
Theo tiểu sử anh sinh ra từ một gia đình theo đạo Công Giáo, anh theo học một trường tư thục Công giáo dạy bằng tiếng Pháp, anh được cha mẹ mướn người dạy kèm học tại tư gia, nhưng năm 1963, anh ra Nha Trang quen biết với nhà thơ Quách Tấn. Quách Tấn đưa anh đi thăm viếng chùa Hải Đức, nơi đây anh tập thiền và quy y thọ giới Sa Di pháp danh Nguyên Tánh với Thầy Trí Thủ, một vị cao tăng Phật Giáo.
Phạm Công Thiện không viết hồi ký nên không rõ anh có bằng Tú Tài II hay không, nhưng giỏi sinh ngữ như anh, việc thi thí sinh tự do, lấy bằng Tú Tài toàn phần không phải là chuyện khó, rất nhiều học sinh học trường Pháp, thi thí sinh tự do lấy bằng Tú Tài II Ban Sinh Ngữ Văn Chương trường Việt thật dễ dàng. Học sinh trường Pháp thi môn Anh Văn, Pháp Văn kỳ thi Tú Tài Việt được 18, 20 dễ dàng, các môn Triết Học, Sử Địa chỉ cần học một lượt cũng được trung bình là kỳ thi qua trót lọt… Triết Học lại là môn anh Thiện ưa thích lại quen viết bằng tiếng Việt. Để có học bổng tại Viện Đại Học Yale, để đi du học Hoa Kỳ khoảng đầu năm 1964, Phạm Công Thiện phải có bằng Tú Tài Toàn Phần hạng Ưu hay Bình. Phạm Công Thiện xong B.A (Cử nhân) tại Yale, và chuyển sang Columbia, nơi thầy Nhất Hạnh từng học, thì anh bỏ học ra đời.
Trong quyển Hố Thẳm Tư Tưởng, Lá Bối, Sài Gòn Xuất bản 1968, trong bức thư cho Nhị Tay Ngàn, chương đầu Phạm Công Thiện viết: “Thời gian tao ở Hoa Kỳ, tao đã bỏ học, vì tao thấy những trường đại học tao học, như trường đại học Yale và Columbia, chỉ toàn là những nơi sản xuất những thằng ngu xuẩn, ngay đến những giáo sư của tao chỉ là những thằng ngu xuẩn nhất đời, tao có thể dạy họ nhiều hơn là họ dạy tao. Qua Pháp tao đã sống nghèo đói thế nào, thì mày đã biết rõ rồi, những lúc tao nằm ngủ tại những vỉa hè Paris, vào những đêm đông đói lạnh, những lúc đói khổ như vậy, tao vẫn còn cảm thấy sung sướng hơn là ngồi nghe mấy thằng giáo sư trường đại học Yale hay Columbia giảng cho tao nghe về Aristote hay Hégel, và Heidegger hay Héraclite.
Bây giờ nếu có Phật Thích Ca hay Chúa Giê Su hiện ra đứng giảng trước mặt tao cũng không thèm nghe nữa. Tao là học trò của tao, và chỉ có tao là thầy của tao. Tao không muốn làm thầy ai hết và cũng không muốn ai làm thầy của tao. Còn các văn sĩ ở Sài Gòn, đọc các bài thơ của các anh, tôi thấy ngay sự nghèo nàn của tâm hồn anh, sự quờ quạng lúng túng, sự lập đi lập lại vô ý thức hay có ý thức, trí thức 15 xu, ái quốc nhân đạo 35 xu, triết lý tôn giáo 45 xu..
Không cần phải đọc Platon, Aristote, Kant, Hégel hay Karl Marx. Không cần phải đọc Khổng Tử, Lão Tử. Không cần phải đọc Upanisads và Bhagavad Gita. Chúng ta chỉ cần đọc lại ngôn ngữ Việt Nam và nội tại tiếng Việt Nam là bổng nhiên nhìn thấy tất cả đạo lý, triết lý cao siêu nhất của nhân loại đã nằm sâu trong ba tiếng Việt đơn sơ như: Con, Cái, Chay, Cháy, Chày, Chảy, Chạy và còn bao nhiêu điều đáng suy nghĩ khác mà chúng ta bỏ quên một cách ngu xuẩn.”

Phạm Công Thiện, sang Pháp, anh ghi danh ở Rennes, Bretagne, ở với người anh đã sang Pháp trước nhưng rồi không thuận với anh, ông lên Paris khoảng năm 1966. Lúc này tại Paris, Thầy Nhất Hạnh lập Hội Phật Tử Việt Kiều Hải Ngoại, chi bộ Pháp do anh Võ Văn Ái làm Tổng Thư Ký, trụ sở tại Maison Alfort, ngoại ô Paris. Phạm Công Thiện thân thiết với anh Ái và cùng ở nơi này.
Năm 1966, Hòa Thượng Minh Châu đến Paris tìm người trợ giúp Viện Đại Học Vạn Hạnh… Gặp Phạm Công Thiện, thầy thuyết phục anh làm lễ xuất gia, thọ giới Tỳ Kheo cho anh, Đại Đức Thích Nguyên Tánh và đưa anh về Viện Đại Học Vạn Hạnh.
Phạm Công Thiện phụ trách Khoa Khoa Học Nhân Văn ; Sáng lập tạp chí Tư Tưởng, và soạn chương trình cho Viện Đại Học Vạn Hạnh. Niên khoá 1968-1969; Thanh Hoài học môn Triết Đông với Thầy Nguyên Tánh…
Năm 1970, Thanh Hoài lên đường đi du học tại Bruxelles. Cũng năm này Phạm Công Thiện đi dự một Hội Nghị Phật Giáo cùng Hoà Thượng Minh Châu, anh xin ở lại ghi tên làm luận án Tiến Sĩ. Tại Paris, Thanh Hoài gặp lại Phạm Công Thiện tại nhà họa sĩ Vĩnh Ấn… Thanh Hoài quyết định bỏ Bruxelles sang Pháp chung sống cùng Phạm Công Thiện. Cuộc sống phiêu lưu đầy gian nan sống với học bổng của anh trong 4 năm. Sau đó anh xin được một việc làm văn phòng Đại học Toulousse. Nhân có một chân phụ giảng trống anh làm đơn xin việc. Phạm Công Thiện được giáo sư hướng dẫn giới thiệu “Sinh viên ưu tú xuất sắc hạng nhất, bốn năm cao học đã hoàn tất” (tr 252). Điều này chứng tỏ Phạm Công Thiện đã xong văn bằng tốt nghiệp Ecole Pratique des Hautes Etudes (tương đương với Master) tại Sorbonne, và học xong một năm D. E. A. Diplôme Etudes Approfondies, (theo tổ chức đại học Pháp lúc đó, ngày nay đã đổi thành Master I, Master II và bỏ văn bằng Tiến sĩ Đệ Tam cấp và Tiến sĩ Quốc Gia, chỉ còn một văn bằng Tiến sĩ duy nhất.) Anh làm việc này giao kèo gia hạn mỗi năm, chức vụ cuối cùng là Giảng sư (Maître de Conférence) tại Đại Học Toulousse II… Công việc tạm ổn định, chị Thanh Hoài sinh năm con, bốn cháu trai và một cô gái út, quần quật với bầy con: đưa rước đi học, ăn uống tắm rửa, bếp núc, chị còn làm việc ráp linh kiện cho hãng máy bay Airbus, nhưng Phạm Công Thiện lại rơi vào vòng nghiện rượu, sống cuộc sống đầy bè bạn, quên mất chuyện gia đình.
“Và nơi ngôi biệt thự xinh xắn đó, nơi mà đáng lý ra chỉ có hương hoa và sắc màu của một vị ngọt là hạnh phúc, thì trớ trêu thay, nơi đây suốt bảy năm trời chỉ mang một vị đắng. Vị đắng của khổ đau. Vị chua chát của rượu… Chàng đã thỏa hiệp với con ma rượu.
‘Anh không thấy gì hứng thú vì cứ phải lải nhải triết lý để kiếm tiền nuôi vợ con’
‘Anh chỉ là chiếc bóng đằng sau bầy con. Điều này cũng làm anh đau khổ… Lải nhải triết lý xong thì anh chỉ còn biết lè nhè.’
‘Thì giờ của em dành cho con quá nhiều và em đã bỏ rơi anh. Hay là em tránh né anh… ?’
‘Tránh né anh vì em ghê sợ mùi rượu. Vậy anh hãy ngừng uống rượu… Đúng là lẫn quẩn không lối thoát!’
Bảy năm trời trôi qua trong cái vòng lẩn quẩn không lối thoát đó, nơi cái biệt thự màu hồng đó. Nàng thì vẫn cứ xoay mòng với bầy con năm đứa. Chàng thì cố gắng làm tròn công việc dạy học, cho dù nỗi chán chường mỗi ngày một chồng chất, nhưng bọn sinh viên vẫn ào ào tới càng ngày càng đông hơn, giới trí thức trong tỉnh lần lần nghe tiếng và bạn bè lũ lượt kéo đến càng nhiều hơn… Những buổi trà dư tửu hậu lại tiếp nối nhau. Khói thuốc vẫn mịt mù lan toả. Mùi rượu vẫn nồng nặc xông lên. Cho đến cái ngày mà giọt nước đã tràn đầy ly thì cái vòng lẩn quẩn đó tự động ngừng quay.”

Một ngày Thanh Hoài bị suyễn nặng, ho vì dị ứng phấn hoa, nhờ anh đi mua thuốc. Anh ra đường gặp bạn bè rủ đi ăn nhậu, quên mất chuyện thuốc cứu cấp cho vợ, sáng hôm sau mới về mang một hộp trứng, hỏi thuốc, anh quên mất..
"Sáng hôm ấy, vì quá mệt, Nàng đưa toa của bác sĩ nhờ Chàng ghé tiệm thuốc mua giùm Nàng. Mười lăm phút, hai mươi phút, ba mươi phút trôi qua, Nàng ngong ngóng Chàng về đưa thuốc cho đỡ nghẹt thở. Rồi một giờ, hai giờ, ba giờ trôi qua… vẫn không thấy bóng Chàng. Nửa ngày trôi qua. Một đêm trôi qua. Nàng vẫn ngong ngóng. Nhưng vẫn không thấy bóng chàng đâu. Một đêm đã trôi thật quá dài, quá dài tưởng như bất tận.. Không ngủ được vì ho, vì nghẹt thở. Nàng đã trải nghiệm cảm giác thế nào là kề cận cái chết. Nàng không đủ sức để tức giận, vì nàng nghĩ nếu chết trong sự tức tối, chỉ tự mình hại mình, sẽ không được đầu thai tốt, lại còn rơi vào đọa xứ nữa không chừng! Chi bằng cứ thản nhiên, chấp nhận số phận và thanh thản niệm Phật. Đây là điều cần làm trong lúc này, chẳng phải là sự tức giận!
Nàng nhắm mắt chờ thần chết rước đi. Nhưng không, không được! Nàng sực tỉnh! Mà kia mình đã quên mất bầy con, mình chết thì chúng sẽ ra sao đây? Mình có thể bỏ chúng để “tiêu diêu” nơi phương trời nào đó được chăng? Từ bỏ cái thân thể bệnh hoạn khổ sở thì mình cũng hết nợ với thế gian này, nhẹ nhàng thanh thản cho mình, nhưng không thể chỉ nghĩ đến mình mà quên bầy con. Không được rồi, không đúng rồi.. Không mình phải sống, phải ngồi dậy, đứng thẳng và không còn nghẹt thở. Mình phải tự bảo vệ mình, không thể buông xuôi! Mình nhớ đã từng được dạy dỗ “thân người khó được”, phải bảo vệ nó cơ mà! Không sát sanh, không hại vật, nhưng khi nguy cơ đến thì cũng phải biết tự bảo vệ để không mất mạng chứ! Có thể nào chết dễ dàng như vậy được? Không, ta phải sống!
Khi trời vừa tờ mờ sáng thì Nàng nghe tiếng cửa mở. Chỉ cần thấy dáng bộ xiêu vẹo, ngả nghiêng của Chàng là nàng thừa hiểu tất cả. Trông Chàng còn thê thảm hơn cả Nàng nữa! Thôi thì chẳng còn gì để hỏi, để nói, để trách nữa. Chắc chắn là không có thuốc cho Nàng rồi.
Dù gì thì Nàng cũng đã quyết định rằng Nàng phải sống, Nàng phải thở, Nàng phải đứng thẳng dậy và đi tiếp.
Nhưng đoạn đường đi tiếp của Nàng chắc chắn là sẽ không đi cùng Chàng. Không vì tức giận hay oán trách, mà chỉ vì không còn giải pháp nào khác hơn.
Thế là Nàng lặng lẽ sắp đặt cuộc ra đi của Nàng. Rồi đến ngày hôm đó, không báo trước, không nói năng. Nàng âm thầm dắt bầy con ra khỏi ngôi biệt thự màu hồng.”

Thanh Hoài quyết định chia tay cùng anh, chị thu xếp cùng năm con ra đi. Phạm Công Thiện cũng mất việc ở đại học vì khế ước không được gia hạn và ghế giảng sư cũng không còn, anh được Hòa Thượng Mãn Giác mời sang dạy tại Viện Quốc Tế Phật Giáo, tại Los Angeles. Anh lại trở về cư ngụ tại chùa, tại nhà bạn bè.
Tại xã hội Pháp nuôi nấng năm con không phải là điều dễ dàng, thường mỗi gia đình chỉ dám có 2, 3 con. Thanh Hoài vừa làm mẹ, vừa làm cha, khi dạy đàn dương cầm, khi làm quản gia và các công việc khác, nuôi năm con cho đến khi trưởng thành, thành người: Cậu trai đầu, tốt nghiệp École Normal Supérieur rue d’Ulm, Tiến sĩ Vật lý, giảng dạy Vật Lý Viện Đại Học Paris Orsay. Cậu thứ hai Tốt nghiệp Cao Đẳng Thương Mại tại Bordeaux, Giám Đốc Thương Mại, cậu thứ ba Tốt nghiệp trường Mỹ Thuật tại San José Hoa Kỳ, Họa sĩ, cậu thứ tư giống bố ở chỗ thích Triết Học và cô gái út Bác sĩ Nhi Khoa. Chị có đầy đàn cháu nội, cháu ngoại.
Phạm Công Thiện qua đời năm 2011 tại Houston, các con đều sang dự đám tang cha.
“Nhờ âm nhạc, qua âm nhạc, bà luôn luôn đi sát cạnh cuộc đời, ở trong cuộc đời, thăng hoa cuộc đời, biến những nỗi buồn thành niềm vui, những chán chường thành lạc quan yêu đời, cô đơn thành cảm thông chia sẽ.”
Đứa cháu ngoại đã hỏi chị:
“- Bà ơi ! Bà có giận ông ngoại không?
- Bà chẳng hề giận!
- Thực ra, con cũng thấy thương ông ngoại làm sao ấy..
Cháu bà giỏi lắm, các cậu và mẹ con cũng thế, luôn yêu thương ông ngoại, không hề ghét bỏ hay trách móc.
- Mỗi lần gặp lại ông, con chỉ muốn ôm ông hôn và không cần phải nói nhiều… Con biết ông không hề có ý làm khổ bà, vì chính ông là người khổ trước tiên nếu phải làm khổ ai… Ông ngoại vẫn luôn bảo tụi con phải yêu thương bà hết mực, vì nhờ bà mà mẹ con, các cậu con nên người. Có điều ông vẫn nghĩ là bà còn giận ông!
- Con có nghĩ như vậy khi bà kể chuyện cho con?
- Không, Con nghĩ bà vẫn còn yêu ông ngoại!
- Thực ư. Chính bà cũng không biết!”

Khép lại trang sách tôi ngẫm nghĩ. Tiếc là sách bằng tiếng Việt, nếu viết bằng tiếng Pháp, các cháu nội, cháu ngoại chị Thanh Hoài đọc được sẽ nghĩ rằng: ông bà mình thiếu thông tin cho nhau. Nếu ông đi đâu, điện thoại cho bà một tiếng, hay nếu có điện thoại di động, bà gọi ông nhắn ông đem thuốc về gấp thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tiếc thay oan Quan Âm Thị Kính nằm ở chỗ, thời ấy chưa có dao cạo râu: Thị Kính phải vác con dao phay to tướng cắt râu cho chồng. Bà giận ông: vì thời ấy chưa có điện thoại di động. Nếu không bà sẽ điều khiển từ xa, ông chồng triết gia lãng trí hay quên của mình.
Các cháu Việt Nam sinh ra tại Pháp xem xong vở tuồng Quan Âm Thị Kính thường tức tối và hỏi: Où est sa bouche?. Cái miệng bà Thị Kính ở đâu? Sao bà không nói? Sao ông không nói? Tiếc thay khi ông bà giận nhau các cháu chưa ra đời!
Khép lại đọc trang cuối bìa tập sách là lời Phạm Công Thiện viết khi gặp nhau lần cuối: “Ở nơi chốn hỗn loạn, ở nơi tận cùng của khổ đau và tuyệt vọng mà tiếng nhạc của em vẫn có thể vang lên những âm thanh của dịu dàng đầm thắm, bay bổng cao vút tận chân trời, từ cái điều Không Thể mà vẫn Có Thể. Hãy gọi đó là Giai Điệu Của Cái Điều Không Thể.”
Khép lại trang sách chuyện kể một cuộc tình, hai cuộc đời không trọn vẹn cùng nhau đến cuối đời. Nhưng lời kể chuyện trong trẻo, thanh thoát khiến cho chúng ta vẫn còn nghe vang lên một dư âm tiếng đàn dương cầm chị Thanh Hoài..
Xin giới thiệu tiểu thuyết “Chuyện một người đàn bà… năm con” của Lê Khắc Thanh Hoài do nhà xuất bản Thời Đại xuất bản tại Hà Nội và Sài Gòn cùng đọc giả trong và ngoài nước. Qua câu chuyện một kinh nghiệm sống cuộc đời, chị đã vẽ ra một khung cảnh người Việt trên đất Pháp, nó cần thiết cho các bạn trẻ, cho phụ huynh khi con em lên đường du học. Truyện còn giúp ta hiểu hơn về Phạm Công Thiện một nhà thơ, một triết gia một thời danh tiếng tại miền Nam Việt Nam.
Paris 23-7-2016
PHẠM TRỌNG CHÁNH
Tiến sĩ Khoa Học Giáo Dục Viện Đại Học Paris V , Sorbonne
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 05 Feb 2022

Con Có Còn Đọc Sách Không?


Vào một buổi sáng, lúc xe bus đến trạm dừng, có một cậu bé trên người rất bẩn, đeo một chiếc túi trên lưng đi theo một người đàn ông bước lên xe. Xe bus vào buổi sáng thường đông chật cứng người. Nhìn bộ dạng có vẻ như họ là công nhân xây dựng, vừa lúc có một người xuống xe, cậu bé liền ngồi vào chỗ đó còn người đàn ông thì đứng ở bên cạnh.
Không lâu sau, có một phụ nữ mang thai bước lên xe, cậu bé đứng dậy nhường chỗ và nói: “Cô ơi, cô ngồi xuống đi ạ!”
Người phụ nữ mang thai nhìn liếc qua cậu bé bẩn thỉu mà không nói lời nào. Cậu bé nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống đất, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay và lau qua lau lại chỗ mình đã ngồi, sau đó mỉm cười nói: “Cô ơi, con lau sạch sẽ rồi, không còn bẩn nữa đâu”. Người phụ nữ nhìn cậu bé chằm chằm rồi đỏ mặt ngồi xuống.
Cậu bé vừa cầm cái túi lên thì đột nhiên chiếc xe phanh gấp, thân hình gầy gò của cậu suýt bổ nhào về phía trước nhưng tay vẫn ôm chặt chiếc túi ở trước ngực.
Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi bên cạnh âu yếm nói: “Con thật là một cậu bé ngoan!”
Cậu bé cười một cách ngây thơ rồi nói: “Bà ơi, con không phải là đứa trẻ ngoan lắm đâu, mẹ con luôn mắng con vì lúc nào cũng để ý đến người ta nói gì, nghĩ gì về mình. Nhưng hiện giờ thì con đã dũng cảm như Forrest Gump* rồi!”. Người phụ nữ mang thai ngồi trên ghế cúi mặt xuống.
Người phụ nữ lớn tuổi kinh ngạc hỏi: “Con cũng biết Forrest Gump sao?”
“Vâng ạ, mẹ thường đọc cho con nghe”.
“Đọc Forrest Gump con học được những gì?”, bà hỏi.
Cậu bé nói rằng: “Điều con học được là, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, hãy sống thật tốt và đi theo con đường riêng của mình, vì mỗi người là duy nhất, là riêng biệt, họ giống như đủ loại sôcôla vậy…”
“Mẹ con làm gì?”
“Mẹ con trước đây là giáo viên ở trong làng”.
“Thế còn bây giờ thì sao?”
Cậu bé đỏ hoe đôi mắt nói: “Mẹ con đang ở trong cái túi này!”
Người phụ nữ lặng người, ai ai trên xe bus cũng vậy. Rồi người đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng kể hoàn cảnh của cậu bé:
“Tôi là chú của thằng bé này, bố của nó mấy năm trước vì bị bệnh mà chết, mẹ nó một mình nuôi con, chị ấy là một giáo viên ở trong làng tôi, rất được mọi người tôn trọng. Vì muốn con có cuộc sống tốt hơn nên đã tranh thủ dịp nghỉ hè đưa thằng bé lên thành phố, còn mình thì làm thuê cho công trường xây dựng dự tính đến ngày khai giảng thì sẽ trở về, không ngờ cuối cùng một ngày đang đi làm, thì bị sắt rơi trúng vào người… trong chiếc túi mà thằng bé mang là tro cốt của mẹ nó…”
Người phụ nữ lớn tuổi nước mắt trào ra: “Con có còn đọc sách không?”
Cậu bé nói: “Con mỗi ngày đều đến hiệu sách bên cạnh công trường để đọc sách”.
Rất nhiều người trên xe đều nói trong nhà mình còn nhiều sách và muốn tặng lại cho cậu bé, cậu bé nở nụ cười…
Điều người mẹ vĩ đại này làm được là đã khiến cậu bé không vì nghèo mà cảm thấy kém cỏi, cậu dùng tâm thái lạc quan và rộng lượng để bao dung sự kỳ thị của người khác, hết thảy điều này là có quan hệ với cách giáo dục “đừng để ý ánh mắt của người khác” mà mẹ đã dạy cậu.
* Forrest Gump là một bộ phim hài của Mỹ năm 1994 do Robert Zemeckis đạo diễn và Eric Roth viết kịch bản. Nó dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên năm 1986 của Winston Groom. Câu chuyện mô tả vài thập kỷ trong cuộc đời của Forrest Gump, một người đàn ông chậm chạp và tốt bụng đến từ Alabama, người đã chứng kiến và vô tình ảnh hưởng đến một số sự kiện lịch sử xác định ở Hoa Kỳ thế kỷ 20. Bộ phim về cơ bản khác với tiểu thuyết.
Năm 1981, tại một bến xe buýt ở Savannah, Georgia, một người đàn ông tên Forrest Gump đã kể lại câu chuyện cuộc đời mình cho những người lạ ngồi cạnh anh ta trên băng ghế.
Năm 1956, tại Greenbow, Alabama, cậu bé Forrest được đeo nẹp chân để điều chỉnh cột sống bị cong và không thể đi lại bình thường. Anh ấy sống một mình với mẹ, người đang điều hành một ngôi nhà trọ, nơi thu hút nhiều người thuê nhà, bao gồm cả Elvis Presley trẻ tuổi, người chơi guitar cho Forrest và kết hợp các động tác vũ đạo giật gân của Forrest vào các buổi biểu diễn của mình. Vào ngày đầu tiên đi học, Forrest gặp một cô gái tên Jenny Curran, và hai người trở thành bạn thân.
Forrest thường bị bắt nạt vì khuyết tật cơ thể và trí thông minh thấp. Trong khi chạy trốn khỏi một số kẻ bắt nạt, nẹp chân của anh ta bị đứt, cho thấy Forrest là một người chạy rất nhanh. Tài năng này cuối cùng đã cho phép anh ta nhận được học bổng bóng đá tại Đại học Alabama vào năm 1963, trở thành một vận động viên, và gặp Tổng thống John F. Kennedy tại Nhà Trắng.
Sau khi tốt nghiệp đại học năm 1967, Forrest gia nhập Quân đội Hoa Kỳ. Trong thời gian huấn luyện cơ bản, anh kết bạn với một người lính tên là Benjamin Buford Blue (biệt danh "Bubba"), người đã thuyết phục Forrest tham gia kinh doanh tôm với anh sau thời gian phục vụ của họ. Cuối năm đó, họ được gửi đến Việt Nam, phục vụ cùng Sư đoàn 9 Bộ binh tại khu vực Đồng bằng sông Cửu Long dưới quyền của Trung úy Dan Taylor. Sau nhiều tháng hoạt động thường xuyên, trung đội của họ bị phục kích khi đang tuần tra, và Bubba đã tử trận trong khi hành quân. Forrest đã cứu một số đồng đội bị thương - bao gồm cả Trung úy Dan, người bị mất cả hai chân - và được Tổng thống Lyndon B. Johnson trao tặng Huân chương Danh dự vì sự anh dũng của mình.
Anh ấy cũng phát triển tài năng về bóng bàn và trở thành một người nổi tiếng trong lĩnh vực thể thao khi thi đấu với các đội Trung Quốc về môn ngoại giao bóng bàn, giúp anh ấy được phỏng vấn cùng với John Lennon trên The Dick Cavett Show, có ảnh hưởng đến bài hát “Imagine”. Anh dành đêm giao thừa năm 1972 ở thành phố New York với Trung úy Dan, người đã trở nên nghiện rượu, buồn bã về tình trạng khuyết tật của mình và sự thờ ơ của chính phủ đối với các cựu quân nhân. Thành công bóng bàn của Forrest cuối cùng dẫn đến một cuộc gặp với Tổng thống Richard Nixon.
Giải ngũ khỏi quân đội, Forrest quay trở lại Greenbow và thành lập một công ty sản xuất vợt bóng bàn. Anh ta dùng số tiền kiếm được để mua một chiếc thuyền đánh cá ở Bayou La Batre, thực hiện lời hứa với Bubba. Trung úy Dan gia nhập Forrest vào năm 1974, và ban đầu họ không mấy thành công. Sau khi chiếc thuyền của họ trở thành chiếc duy nhất sống sót sau cơn bão Carmen, họ kéo một lượng tôm khổng lồ và thành lập Công ty tôm Bubba Gump, sau đó Trung úy Dan cuối cùng cảm ơn Forrest vì đã cứu sống anh ta. Cả hai trở thành triệu phú, nhưng Forrest cũng chia một nửa số tiền kiếm được cho gia đình Bubba. Forrest sau đó trở về nhà với mẹ mình và chăm sóc bà khi bà qua đời vì bệnh ung thư.
Năm 1976, Jenny - trong khi hồi phục sau nhiều năm lạm dụng ma túy - trở lại thăm Forrest, và sau một thời gian, anh đã cầu hôn cô. Đêm đó, cô nói với Forrest rằng cô yêu anh ta và cả hai làm tình, nhưng cô rời đi vào sáng hôm sau. Đau lòng, Forrest dành ba năm tiếp theo để tham gia một cuộc chạy marathon xuyên quốc gia không ngừng nghỉ, trở nên nổi tiếng trước khi trở lại Greenbow.
Năm 1981, Forrest tiết lộ rằng anh ta đang đợi ở bến xe buýt vì anh ta nhận được một bức thư từ Jenny, người đề nghị anh ta đến thăm cô. Forrest cuối cùng cũng được đoàn tụ với Jenny, và đã cho anh biết họ đã có con trai, Forrest Gump Junior. Jenny nói với Forrest rằng cô ấy bị bệnh với một bệnh hiếm gặp và cả ba chuyển về Greenbow. Jenny và Forrest cuối cùng cũng kết hôn, nhưng cô ấy qua đời một năm sau đó. Bộ phim kết thúc với cảnh Forrest tiễn con trai mình vào ngày đầu tiên đi học.

bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Ở lưng chừng con dốc


Cuộc đời vẫn luôn đáng sợ nhất, cô đơn nhất không phải khi leo dốc, mà là ở lưng chừng, bạn ngoảnh lại chỉ thấy hun hút gió…


Dần dần bạn sẽ nhận ra trong hành trình bạn đi, bạn sẽ đánh rơi rất nhiều, nhưng những người đi cùng bạn một đoạn đường rồi chia tay, họ chỉ là người dưng, bạn có chút hụt hẫng rồi cũng tập quen. Điều làm bạn đau đớn nhất, không phải những người đi ngang qua rồi vụt mất, là người bạn kì vọng nhất, yêu thương nhất, trông đợi nhất lại không phải người có thể nắm tay bạn nguyện đi hết một con đường.
Hành trình dài hay ngắn đều chẳng có ý nghĩa, trên con đường ấy, hóa ra chỉ có thể tự nhìn ngắm chiếc bóng đổ dài của mình mà thôi. Người ta nói, điều ý nghĩa nhất trong tình yêu là người này có thể làm người kia vui vẻ, hạnh phúc. Thật ra không phải, niềm vui dễ kiếm, chỉ có nỗi buồn thì khó phai. Thứ mà bạn kỳ vọng nhất ở một người không phải là khả năng có thể làm bạn hạnh phúc, chỉ là sự thấu hiểu để có thể cùng bạn đi qua những nỗi buồn. Đáng tiếc rằng, tình yêu chỉ nở rộ vào lúc thanh xuân tươi đẹp nhất, lúc con người ta chẳng vướng bận ước mơ, sự nghiệp, địa vị, tiền bạc. Tình yêu cứ vậy mà mơ đến bình yên, hạnh phúc.
Nhưng để hiểu được tình yêu thì phải đợi đến khi thanh xuân qua đi, tình yêu hóa ra chỉ cần một người có thể vì mình mà nếm trải vị đắng của những thứ không vẹn nguyên, không hoàn hảo. Tình yêu ở lưng chừng cuộc đời ấy, khi sự nghiệp chẳng ra sao, khi giấc mơ còn dang dở, khi đam mê còn lạc lõng và loay hoay, thì đó mới là tình yêu mà bạn tìm kiếm và tìm thấy. Người bạn cần không phải người sẽ đem đến hạnh phúc vẹn tròn, ấm êm một đời, chỉ là người sau rất nhiều những ngốc nghếch, khờ dại, khi vui cũng như khi buồn, khi thành công cũng như thất bại, một sớm mai thức dậy sẽ không bỏ mình đi.
Cuộc đời vẫn luôn đáng sợ nhất, cô đơn nhất không phải khi leo dốc, mà là ở lưng chừng, bạn ngoảnh lại chỉ thấy hun hút gió…


Mộc Diệp Tử
Last edited by bevanng on 23 Jan 2023, edited 2 times in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Điều Kỳ Diệu Dành Cho Những Tấm Lòng Nhân Ái

Image


Trong thế chiến thứ hai, có một người đàn ông tên là Martin Wall, anh là một tù nhân chiến tranh, bị giam tại trại tù binh ở Siberia, từ đó anh phải rời xa quê hương Ukraine, bỏ lại người vợ Anna và cậu con trai Jacob của mình. Martin và gia đình mỗi người một phương, bặt vô âm tín, thậm chí sau khi anh bị bắt một thời gian, đến cả việc người vợ Anna sinh thêm một đứa con gái tên là Sonia mà anh cũng không hề hay biết.
Vài năm sau, Martin được trả tự do, lúc này anh kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, nhìn vẻ bề ngoài của anh lúc bấy giờ như một ông già lọm khọm. Không những vậy, trên tay và chân của anh còn lưu lại nhiều vết sẹo, điều khiến anh đau lòng hơn nữa, là anh không còn khả năng để sinh con.
Sau khi được ra tù, chuyện đầu tiên mà Martin làm là tìm kiếm vợ con mình. Cuối cùng, anh cũng nghe ngóng được tin tức của họ từ hội Chữ Thập Đỏ, người ta nói rằng vợ con anh đã chết trên đường đi Siberia.
Thật ra, không lâu sau khi Martin bị bắt, Anna đang mang thai, đã may mắn đưa được con trai là Jacob chạy trốn đến nước Đức. Cô gặp được một đôi vợ chồng nông dân tốt bụng tại đó, đôi vợ chồng này đã cho mẹ con cô ở lại giúp việc đồng áng và dọn dẹp nhà cửa. Và cô đã sinh một bé gái đặt tên là Sonia. Anna tin rằng, chỉ cần Martin còn sống, họ nhất định sẽ trùng phùng, nhất định có thể tạo lập một cuộc sống mới.
Tuy nhiên, điều họ không ngờ là, Hồng Quân Liên Xô sau khi đã thắng nước Đức, đã tập trung những người dân di cư như ba mẹ con chị Anna lại, đưa họ lên một con tàu đông đúc như tàu chở súc vật, nói rằng sẽ đưa họ về nhà, nhưng thực chất là đưa họ đến trại tập trung đầy chết chóc ở Siberia.
Hy vọng của Anna vụt tắt, cô cảm thấy tuyệt vọng, rồi sinh bệnh nặng. Cô biết mình không thể sống được bao lâu nữa, chỉ ngày qua ngày cầu nguyện: “Cầu xin Thiên Chúa hãy phù hộ cho hai đứa trẻ bất hạnh của con!” Anna dặn Jacob: “Con trai của mẹ, mẹ không sống được bao lâu nữa. Mẹ sẽ ở trên trời phù hộ các con. Jacob, con phải hứa với mẹ, không bao giờ được bỏ rơi em gái Sonia”.
Anna qua đời. Người ta đem thi thể của cô chất lên xe hàng và chở đến một khu nghĩa địa đầy rẫy những ngôi mộ vô danh. Còn hai đứa trẻ thì bị đem lên tàu hỏa, đưa đến một cô nhi viện gần đó.
Về phần Martin, sau chiến tranh, một buổi sáng, anh gặp Greta, một cô gái làm cùng nông trang với anh. Martin không ngờ rằng, cô gái luôn lạc quan yêu đời, thông minh lanh lợi này, lại là bạn học ngày xưa của mình. Bôn ba nhiều nơi, trải qua bao biến cố thăng trầm, mà họ lại có thể gặp nhau ở đây, cả hai đều cảm thấy đúng là duyên phận.
Chẳng bao lâu sau, họ tổ chức hôn lễ. Martin cảm thấy cuộc sống của mình tìm lại được ánh mặt trời, cuộc sống lại trở nên có ý nghĩa. Greta cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng vì Martin đã không còn có thể có con do những di chứng thời tù đầy, Greta luôn mong mỏi có một đứa con để yêu thương, chăm sóc.
Đến một ngày, Greta nói với chồng: “Martin, có nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện, chúng ta hãy nhận một đứa về nuôi có được không?” Martin bị đụng đến nỗi đau riêng nên phản bác: “Greta, sao em lại có ý nghĩ như vậy, anh không thể chịu thêm nỗi đau khổ nào nữa, em có hiểu không?” Greta rất buồn, nhưng cuối cùng mong muốn mãnh liệt được trở thành một người mẹ của cô đã thuyết phục được Martin. Một buổi sáng, Martin nói với Greta: “Em hãy đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ đi”. Greta vui mừng khôn xiết, cô lập tức lên tàu đi đến cô nhi viện.
Greta bước trên hành lang tối tăm của cô nhi viện, nhìn về phía lũ trẻ đang xếp thành hàng, chăm chú quan sát, cân nhắc. Nhìn những ánh mắt cầu xin của lũ trẻ, Greta chỉ muốn mở rộng vòng tay ôm lấy tất cả chúng vào lòng và đưa về nhà. Nhưng cô biết rằng, điều đó là không thể.
Đúng lúc ấy, một bé gái cười e thẹn bước về phía cô. Greta quỳ xuống, xoa đầu đứa trẻ: “Cháu à, cháu có đồng ý đi theo cô không? Đến một nơi có cả cha lẫn mẹ?”
“Đương nhiên cháu đồng ý, nhưng cô đợi một chút, cháu đi gọi anh trai. Chúng cháu phải đi cùng nhau, cháu không thể bỏ lại anh trai mình được”.
Greta cảm thấy vô cùng băn khoăn, bất lực lắc đầu: “Nhưng cháu à, cô chỉ có thể đưa một mình cháu đi thôi”.
“Không, cháu muốn đi cùng anh trai mình. Trước đây chúng cháu cũng có mẹ, khi mẹ qua đời đã dặn anh trai cháu không được bỏ rơi cháu”.
Lúc này, Greta cảm thấy bản thân không muốn chọn bất kỳ đứa trẻ nào khác, bởi vì đứa trẻ trước mặt cô vô cùng đáng yêu, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng mình phải về thương lượng lại với Martin. Khi về đến nhà, Greta lại khẩn cầu Martin: “Martin, có một chuyện em muốn thương lượng với anh. Em phải nhận nuôi hai đứa trẻ, bởi vì đứa trẻ mà em chọn có một người anh trai, nó không thể rời bỏ anh trai của mình. Em mong anh đồng ý nhận nuôi cả hai đứa trẻ này được không?”
“Greta, vậy sao em không chọn đứa trẻ khác, mà lại nhất quyết là bé gái này? Theo anh thấy thì tốt nhất đừng chọn đứa nào cả”. Lời nói của Martin khiến Greta vô cùng đau lòng, cô thậm chí còn không muốn đến cô nhi viện nữa. Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Greta, trong lòng anh chợt trào dâng niềm thương cảm. Tình yêu rốt cuộc lại giành chiến thắng.
Lần này, Martin và Greta cùng đi đến cô nhi viện, Martin cũng muốn gặp đứa bé gái đó. Đứa bé gái ra ngoài hành lang tiếp đón họ, lần này, cô bé nắm chặt tay một cậu bé đi cùng. Đó là một cậu bé gầy gò, trông rất yếu ớt, nhưng đôi mắt của cậu bé lại ngập tràn sự dịu dàng và lương thiện. Lúc này, cô bé mở to đôi mắt sáng, nhẹ nhàng hỏi Greta: “Cô đến đón chúng cháu phải không?”
Greta chưa kịp trả lời, thì cậu bé đứng bên cạnh đã mở lời: “Cháu đã đồng ý với mẹ là sẽ không bao giờ bỏ rơi em gái. Khi mẹ cháu mất, cháu đã hứa như vậy. Vậy nên, đáng tiếc là em gái cháu sẽ không thể đi cùng với hai bác”.
Martin âm thầm quan sát hai đứa trẻ vừa đáng yêu lại đáng thương này. Một lát sau, anh tuyên bố đầy quả quyết với nhân viên của trại cô nhi: “Chúng tôi nhận cả hai đứa trẻ này”. Martin đã bị cậu bé gầy gò ốm yếu trước mắt đánh động một cách lạ lùng.
Vậy là Greta đưa hai anh em đi thu dọn quần áo, còn Martin đến văn phòng làm thủ tục nhận nuôi. Khi trở lại văn phòng cùng với hai đứa bé, Greta thấy Martin đang đứng bàng hoàng thẫn thờ, gương mặt trắng bệch, đôi tay run rẩy cầm cuốn sổ của cô nhi viện. Greta sợ hãi hỏi: “Martin! Anh làm sao vậy? Martin?”
Martin bảo vợ: “Greta, em nhìn những cái tên này xem!”
Cuốn sổ ghi rõ: “Jacob Wall và Sonia Wall, Mẹ: Anna Bartel Wall, Cha: Martin Wall”.
“Em có tin được không Greta, hai đứa trẻ này chính là con ruột của anh! Một là đứa con trai mà anh tưởng rằng đã chết từ lâu, một là đứa con gái mà anh chưa từng gặp mặt!”
Martin xúc động đến nỗi nước mắt nhạt nhòa, anh vừa nói vừa quỳ xuống, ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng, anh xúc động thốt lên: “Ôi! Cảm ơn Chúa đã phù hộ chúng con. Greta, nếu như không phải em đã thỉnh cầu anh nhận nuôi chúng, nếu như không có trái tim nhân ái của em, có lẽ anh đã không thể gặp lại được các con đáng thương của anh đây!”


KHUYẾT DANH
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 14 Mar 2022

Ngoảnh mặt đã thành người dưng


Giữ chặt một người không phải là luôn luôn ở cạnh bên, giữ chặt một người là những khi mệt mỏi vì nhau nhất, ngoảnh lại, ta vẫn còn thấy nhau.


Mọi người trên thế gian này đều nghĩ, chỉ cần quay đầu lại sẽ tìm thấy tình yêu đã mất đi. Chẳng ai hiểu rằng, quay đầu lại vĩnh viễn chỉ là những khoảng trống và trắng. Ai cũng cho mình cái quyền được rời đi. Mà quên mất rằng, kỳ thực trên đời này không có ai sẽ mãi tình nguyện làm bến đợi vô định, bất biến không rời.
Chỉ cần bạn bước chân đi, ngay lập tức mọi thứ sẽ trở thành kỷ niệm. Vậy nên, đừng nghĩ riêng bạn được quyền rời đi và người ở lại sẽ đứng đợi mãi mãi. Thật ra, chỉ cần người ở lại, bước đi dù chỉ là nửa bước chân, thế giới cũng đã xoay vần, tình yêu cũng trở thành tình yêu xưa, người yêu cũng trở thành người xưa. Dẫu họ có đợi bạn bao lâu đi nữa…
Trong khoảnh khắc dao động đó, tình yêu cũng đã chết rồi. Mà liệu ai, cho mình đủ can đảm để trở về trong tình yêu? Bước chân đi thì chỉ cần dằn lòng, nhưng để bước chân về lại cần quá nhiều dũng khí. Bạn có đủ tự tin để lấp đầy những khoảng trống cho một trái tim đã vì bạn mà nứt vỡ? Tình đã hết, như người đã chết. Chỉ tiếc, mộng ảo quá nhiều, con người vẫn cứ dại khờ tin rằng mình có đủ quyền năng hồi sinh cho người đã từng chết vì mình.
Thế nên ta à, tình yêu không phải là thứ để đem ra thử thách lòng kiên nhẫn của nhau. Tình yêu có lúc vui lúc buồn, lúc thăng lúc trầm, nhưng chỉ cần ta buông tay, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi cũng có thể làm trái tim nhau tan nát, làm niềm tin vỡ vụn, làm hi vọng vụt tắt. Chúng ta có thể hét vào mặt nhau hàng ngàn lời khó chịu, có thể cảm thấy hết yêu đối phương ngay tức thì, nhưng trong giây phút hai trái tim đang lìa xa nhau ấy đừng buông tay nhau, đừng rời đi, vì chỉ cần ta bước qua cánh cửa bình yên ấy, ngoài kia sẽ có những niềm vui mới cuốn ta đi, và ở khoảng tối phía sau cánh cửa, có một người sau nhiều năm đợi chờ cũng đã học được cách để đứng lên và bước qua một cuộc đời khác.
Có rất nhiều lý do để người ta bước vào hôn nhân, dù đôi khi khổ đau, đôi khi mệt mỏi, đôi khi thất vọng, đôi khi chẳng còn gì muốn nói cùng đối phương nữa, nhưng họ vẫn tìm kiếm, vẫn tiếp tục nuôi hi vọng, vẫn chờ đợi để thắp lên một ngọn lửa nhỏ nhoi trong trái tim mình, rằng dù thế nào cũng đừng biến nó thành cuộc hôn nhân chết. Rời bỏ bao giờ cũng dễ dàng hơn tiếp tục, phá vỡ bao giờ cũng đơn giản hơn cải thiện, có những lúc giận hờn và cãi vã lại là điều cần cho tình yêu được sưởi ấm lại, nhưng những khoảnh khắc không tròn vẹn ấy, hãy nhớ chúng ta không phải những con người hoàn hảo, không phải ở cạnh nhau để nuôi dưỡng thứ tình yêu cổ tích, chỉ là chúng ta đã chọn nhau cho một hành trình rất dài. Thế thì nếu mình giận nhau, có không muốn nhìn thấy mặt nhau nữa, hãy chọn quay lưng về phía nhau để hai tâm hồn cô đơn biết tỉnh táo trở lại, chứ đừng chọn bước đi. Bởi đâu ai biết rằng, ngoài kia có bao nhiêu cạm bẫy sẽ giữ bước chân ta lại? Bởi đâu ai biết rằng, khoảnh khắc bóng tối đổ lại sau lưng một người, có trái tim cô đơn đã tự tìm thấy cách để thương mình?
Giữ chặt một người không phải là luôn luôn ở cạnh bên, giữ chặt một người là những khi mệt mỏi vì nhau nhất, ngoảnh lại, ta vẫn còn thấy nhau.


Mộc Diệp Tử
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 12 Jun 2022

Phán Quyết Của Tòa Án Mỹ Cho Kẻ Trộm 15 Tuổi Ở Mỹ


Một bé trai 15 tuổi bị bắt vì trộm từ một cửa hàng ở Mỹ. Khi cố gắng để trốn thoát, cậu bé cũng đã làm hư một cái kệ. Người chủ cửa hàng đã bắt giữ được cậu bé và kiện ra tòa án và phán quyết của tòa án Mỹ đã làm nhiều người rơi lệ
Sau khi thẩm phán nghe được vụ án, ông ấy hỏi cậu bé:
“Cháu có thật sự ăn cắp gì không? Cháu ăn cắp bánh mì, phô mai và làm hư cái kệ.”
Cậu bé xấu hổ, cúi đầu xuống, trả lời:
“Dạ đúng vậy.”
Thẩm phán hỏi:
“Tại sao cháu lại ăn cắp?”
Đứa bé trả lời:
“Vì nó cần thiết.”
Thẩm phán lại hỏi:
“Sao Cháu không mua mà ăn cắp nó.”
Cậu bé nói:
“Cháu không có tiền.”
Thẩm phán nói:
“Cháu có thể xin tiền Cha mẹ.”
Cậu bé nói:
“Cháu chỉ có Mẹ, bà ấy bị bệnh không có việc làm và Cháu ăn cắp bánh phô mai để cho Mẹ ăn.”
Thẩm phán hỏi:
“Cháu không làm gì à? Cháu không có việc làm sao?”
Cậu bé trả lời:
“Cháu làm việc ở tiệm rửa xe. Cháu nghỉ để phụ Mẹ bệnh nên bị đuổi việc.”
Thẩm phán nói:
“Cháu không tìm kiếm thứ gì khác để làm việc nơi khác sao?”
Sau cuộc trò chuyện với cậu bé kết thúc. Thẩm phán tuyên bố phán quyết:
Ăn cắp đặc biệt là ăn cắp bánh mì là MỘT TỘI ÁC đáng xấu hổ. Và đây tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho tội ác này. Tất cả mọi người trong phòng xử án hôm nay, trong đó có Tôi, đều phải chịu trách nhiệm cho tội ác này. Do đó ai đang hiện diện cũng bị phạt 10 Dollars, không ai đi ra khỏi đây mà không bị phạt 10 Dollars.
Thẩm phán lấy tờ tiền 10 Dollars từ túi áo ông ấy, lấy cây bút và bắt đầu viết.
“Ngoài ra, Tôi còn phạt 1000 Dollars Chủ cửa hàng vì giao một đứa trẻ đói bụng cho Cảnh sát. Nếu không đóng phạt trong vòng một giờ, cửa hàng sẽ bị đóng cửa.”
Mọi người ở đây đều xin lỗi cậu bé và nộp phạt 10 Dollars. Thẩm phán đã rời khỏi phòng xử án cùng với những giọt nước mắt của cậu bé.
Sau khi nghe phán quyết, tất cả mọi người trong phòng án đã rơi nước mắt. Tôi tự hỏi liệu xã hội, hệ thống Tòa án của nước Pháp chúng ta có thể đưa ra một phán quyết giống như toàn án Mỹ như vậy không?
Thẩm phán nói thêm:
“Nếu một người bị bắt quả tang ăn cắp bánh mì do bị đói, tất cả thành viên của Cộng đồng, Xã hội và Đất nước này phải xấu hổ!”
( dịch từ tuần báo Paris Match)
Tòa án Mỹ


UN CRIME.


*Le verdict que le juge a rendu au voleur

Un garçon de 15 ans a été surpris en train de voler dans un magasin en Amérique.
Pour tenter de s’échapper, le garçon a également détruit une étagère.
Après que le juge ait entendu l’affaire, il a demandé au garçon :
“- Tu as vraiment volé quelque chose ? Tu as volé du pain et du fromage et détruit l’étagère ?”
Le garçon, honteux, la tête baissée, répondit :
“- Oui “.
Juge : « Pourquoi tu as volé ? ′
Enfant : « c’était nécessaire ».
Juge : « Tu ne pouvait pas les acheter au lieu de les voler ?
Garçon : “Je n’avais pas d’argent”
Juge : “Tu aurais pu demander de l’argent à tes parents”
Garçon : ′ ′ Je n’ai que ma mère qui est alitée et malade et qui n’a pas de travail. Pour elle j’ai volé du pain et du fromage ′ ′
Juge : « Tu ne fais rien, tu n’as pas de travail ? ′
Enfant : ′ ′ j’ai travaillé dans un lavage d’auto. J’ai pris un jour de congé pour aider ma mère et c’est pourquoi j’ai été licencié. ′
Juge : « Tu n’as pas cherché autre chose pour travailler ailleurs ?
Après la fin de la conversation avec le garçon, le juge a annoncé le verdict :
Voler, surtout voler du pain, est UN CRIME très honteux. Et nous voilà tous responsables de ce crime . Toutes les personnes présentes dans cette salle d’audience aujourd’hui, y compris moi, sommes responsables de ce crime . De cette façon, toutes les personnes présentes seront condamnées à une amende de 10 dollars, personne ne sortira d’ici sans qu’il ne donne 10 dollars
Le juge a sorti un billet de 10 $ de sa poche, a pris un stylo et a commencé à écrire :
De plus, j’ai imposé une amende de 1000 dollars au propriétaire du magasin pour avoir remis l’enfant affamé à la police. Si l’amende n’est pas payée dans l’heure, le magasin restera fermé.”
Toutes les personnes présentes se sont excusées auprès du garçon et lui ont remis tous 10$ . Le juge a quitté la salle d’audience en cachant ses larmes.
Après avoir entendu le verdict, les personnes présentes dans la salle d’audience avaient les larmes aux yeux.
Je me demande si notre société, notre système, nos tribunaux auraient pu rendre un tel verdict ?
Le juge a ajouté : « Si une personne est surprise en train de voler du pain, tous les membres de cette communauté, de la société et du pays devraient avoir honte.!”
– Paris Match.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 15 Aug 2022

The King With Four Wives


Once upon a time....there was a rich king who had four wives. He loved the fourth wife the most and adorned her with rich robes and treated her to the finest delicacies. He gave her nothing but the best. He also loved the third wife very much and showed her off to neighbouring kingdoms. However, he feared that one day she would leave him for another.
He also loved the second wife. She was his confidante and was always kind, considerate and patient with him. Whenever the King faced a problem, he could confide in her to help him get through the difficult times.
The King’s first wife was a very loyal partner and had made great contributions in maintaining his wealth and kingdom. However, he did not love the first wife and although she loved him deeply, he hardly took notice of her.
One day, the King fell ill and he knew that his time was short.
Thus, he asked the 4th wife, “I have loved you the most, endowed you with the finest clothing and showered great care over you. Now that I’m dying, will you follow me and keep me company?”
“No way!” replied the 4th wife and she walked away without another word. Her answer cut like a sharp knife right into his heart.
The sad King asked the 3rd wife, “I have loved you all my life. Now that I’m dying, will you follow me and keep me company?”
“No!” replied the 3rd wife. “Life is too good! When you die, I am going to remarry!” His heart sank and turned cold.
He then asked the 2nd wife, “I have always turned to you for help and you’ve always been there for me. When I die, will you follow me and keep me company?”
“I’m sorry, I can’t help you out this time!” replied the 2nd wife. “At the very most, I can only send you to your grave.” Her answer came like a bolt of thunder and the King was devastated.
Then a voice called out: “I’ll leave with you and follow you no matter where you go.”
The King looked up and there was his first wife. She was so skinny, because she suffered from malnutrition. Greatly grieved, the King said, “I should have taken better care of you when I had the chance!”
In Truth, we all have four wives in our lives:
Our 4th wife is our body. No matter how much time and effort we lavish in making it look great, it’ll leave us when we die.
Our 3rd wife is our possessions, status and wealth. When we die it will all go to others.
Our 2nd wife is our family and friends. No matter how much they have been there for us, the furthest they can stay by us is up to the grave.
Our 1st wife is our Soul, often neglected in pursuit of wealth, power and pleasures of the ego. However, our Soul is the only thing that will follow us wherever we go. So cultivate, strengthen and cherish it now! It is your greatest gift to offer the world.


Vị Vua Và Bốn Bà Vợ


Ngày xửa ngày xưa có một vị vua giàu có trị vì một vương quốc hùng mạnh. Ông có đến bốn bà vợ, bà nào cùng xinh đẹp. Nhà vua yêu bà vợ thứ tư nhất và luôn chiều theo mọi sở thích của bà, không bao giờ từ chối. Kế đến là người vợ thứ ba, nhà vua lúc nào cũng sợ mất bà, đi đâu cùng muốn đưa bà đi theo. Bà vợ thứ hai là chỗ dựa tinh thần cho nhà vua, bà rất tử tế, dịu dàng và kiên nhẫn. Mỗi khi nhà vua gặp chuyện khó khăn, ông thường tâm sự với bà và thường nhận được những lời khuyên quí giá. Người vợ thứ nhất của nhà vua là trung thành nhất, giúp cho nhà vua trị vì và làm cho đất nước ngày càng giàu có nhưng nhà vua lại không dành nhiều tình cảm cho bà. Nhà vua luôn nghĩ rằng bà có thể tự chăm sóc lấy mình và ít để ý đến bà.
Không may một ngày nọ nhà vua lâm bệnh và biết rằng mình không còn sống được bao lâu nữa. Ông nghĩ: “Ta có đến bốn bà vợ nhưng khi ra đi e rằng lại hoàn toàn cô đơn”. Nghĩ vậy nhà vua gọi người vợ thứ tư đến và nói: “Ta yêu thương nàng nhất, luôn dành mọi thứ tốt đẹp cho nàng. Giờ đây ta sắp chết, nàng có theo ta để ta khỏi cô đơn không?” Nhà vua nhận được câu trả lời: “Bệ hạ rất tốt với thiếp nhưng yêu cầu đó khó quá, thiếp không thể làm được!”. Nhà vua lặng đi một lúc rồi cho gọi người vợ thứ ba, bà trả lời: “Không thưa đức vua, cuộc sống còn đẹp lắm, sẽ có một vị vua khác đến để tiếp tục che chở và chiều chuộng thiếp!”. Trái tim vị vua cảm thấy lạnh buốt vì buồn bã và thất vọng. Ngài lại cho gọi người vợ thứ hai, bà đáp: “Lần này thiếp không thể giúp gì hơn nhưng thiếp hứa sẽ chăm sóc bệ hạ đến phút cuối cùng và sẽ luôn nhớ đến bệ hạ.” Nhà vua hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhà vua không hề nhớ ra người vợ thứ nhất cho đến khi ngài nghe một giọng nói cất lên: “Thiếp sẽ theo ngài đến bất cứ nơi đâu ngài tới cho dù đó là cõi chết.” Đó chính là người vợ thứ nhất của ông. Trông bà mệt mỏi và gầy yếu. Buồn bã và tiếc nuối vô hạn vì cách đối xử của mình, nhà vua thốt lên: “Lẽ ra ta phải chăm sóc và yêu thương nàng nhiều hơn mới phải.”
Bạn vừa đọc một câu chuyện cổ tích, trong đó có vua và các bà hoàng. Nếu coi mỗi chúng ta cũng giống như nhà vua thì để ý xem mỗi chúng ta cũng có bốn “người vợ” đấy.
Người vợ thứ tư (Cơ thể): Hầu như ai cũng lo lắng, chăm sóc đến bản thân, đến cơ thể mình nhiều nhất. Nhưng khi chúng ta ra đi thì cơ thể ấy cũng tan biến, không để lại gì trên đời.
Người vợ thứ ba (địa vị và của cải): Đây chính là thứ dễ mất nhất vì dù sao chúng chỉ là vật chất. Khi ta không còn thì “địa vị” không còn và của cải cùng sẽ thuộc về người khác.
Người vợ thứ hai (Gia đình và bạn bè): Họ luôn quan tâm và giúp đỡ, luôn an ủi và khuyên giải, nhưng họ chỉ có thể chăm sóc ta đến những phút cuối cùng và nhớ thương ta.
Người vợ thứ nhất (Tâm hồn): Không phải ai cũng nhớ đến nó khi sống trong một thế giới mọi người đều phải chạy đua với của cải, địa vị để thỏa mãn cái “tôi” của mình. Thế nhưng Tâm hồn là điều duy nhất luôn đi cùng với chúng ta đến bất cứ nơi nào chúng ta đến, và chính là thứ để mọi người nhớ mãi đến ta dù ta có ở nơi nào.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 16 Aug 2022

An act of kindness


President Abraham Lincoln often visited hospitals to talk with wounded soldiers during the Civil War. Once, doctors pointed out a young soldier who was near death and Lincoln went over to his bedside.
“Is there anything I can do for you now?” asked the president.
The soldier obviously didn’t recognize Lincoln, and with some effort he was able to whisper, “Would you please write a letter to my mother?”
A pen and paper were provided and the president carefully began to write down what the young man was able to say:
“My dearest mother, I was badly hurt while doing my duty. I’m afraid I’m not going to recover. Don’t grieve too much for me, please. Kiss Mary and John for me. May God bless you and father.”
The soldier was too weak to continue, so Lincoln signed the letter for him and added, “Written for your son by Abraham Lincoln.”
The young man asked to see the note and was astonished when he discovered who had written it.
“Are you really the president?” he asked.
“Yes, I am,” Lincoln replied quietly. Then he asked if there was anything else he could do.
“Would you please hold my hand?” the soldier asked. “It will help to see me through to the end.”
In the hushed room, the tall gaunt president took the soldier’s hand in his and spoke warm words of encouragement until death came.
– The Best of Bits & Pieces


Một hành động của lòng nhân ái


Trong suốt thời gian xảy ra nội chiến, Tổng thống Abraham Lincoln vẫn thường đến các bệnh viện để thăm hỏi và trò chuyện với những thương binh đang điều trị ở đó. Một lần, các bác sĩ dẫn Lincoln đến bên giường một người lính trẻ đang gần kề cái chết.
“Tôi có thể làm cho anh được điều gì ngay bây giờ không?” Tổng thống hỏi.
Người lính trẻ rõ ràng không nhận ra Lincoln. Anh cố thều thào: “Xin ông hãy giúp tôi viết một lá thư cho mẹ!”
Bút và giấy được mang tới, và vị Tổng thống bắt đầu nắn nót viết từng chữ mà người lính trẻ có thể đọc được bằng hơi sức yếu ớt còn lại của mình:
“Mẹ yêu quý! Con bị thương rất nặng trong khi đang thi hành nhiệm vụ. Con e rằng con không thể qua khỏi được. Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng quá đau buồn vì con nhé. Xin hãy hôn em Mary và John giúp con. Xin ơn trên phù hộ cho bố mẹ.”
Người lính đã quá yếu sức và không thể tiếp tục được nữa, nên vị Tổng thống ký tên giùm anh vào cuối bức thư và thêm vào dòng chữ: “Viết thay cho con trai bà – Abraham Lincoln.”
Người lính trẻ nhìn vào bức thư, và anh thật sự ngạc nhiên khi đọc thấy tên người đã giúp anh thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.
“Ngài chính là Tổng thống ư?” anh hỏi.
“Vâng, tôi đây!” Lincoln trả lời một cách bình thản, và lại tiếp tục hỏi rằng ông có thể làm thêm được gì cho anh.
“Xin ngài hãy nắm lấy tay tôi!” anh nói. “Điều đó sẽ giúp tôi rất nhiều khi phải đối mặt với cái chết!”
Và trong căn phòng tĩnh lặng, vị Tổng thống cao gầy nắm chặt tay anh lính trẻ trong bàn tay mình, nhẹ nhàng nói những lời an ủi, động viên cho đến khi anh ra đi trong thanh thản.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 03 Sep 2022

Lý Thuyết Con Gián


Sundar Pichai là CEO của Google từ 2015. Lý thuyết “con gián” của ông rất hay. Có thể hiểu lý thuyết này qua câu chuyện sau:

"Một con gián, không biết từ đâu, bay vào nhà hàng và đậu lên vai một quý bà.

Quý bà vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt sợ đến tái mét, bà vừa la hét, vừa nhảy ra khỏi ghế ngồi, cố lắc thật mạnh để tách con gián ra.

Con gián bay sang đỗ lên vai một quý bà khác. Quý bà này cũng sợ hãi không kém và tạo ra một sự hỗn loạn còn lớn hơn.

Và cứ thế, con gián chuyền từ người này sang người khác. Sự hỗn loạn ngày càng gia tăng.

Cuối cùng người bồi bàn cũng chạy tới. Anh lấy chiếc khăn xua nhẹ và con gián vô tình bay sang vai anh. Rất bình tĩnh, anh chậm rãi đi ra cửa, rồi chạm nhẹ vào nó. Con gián tự bay ra vườn. Sự hỗn loạn kết thúc”.


Sundar Pichai đúc kết:

“Nhìn qua, chúng ta dễ lầm tưởng rằng, sự hỗn loạn là do con gián mang lại. Nhưng qua cách xử lý của người bồi bàn, chúng ta hiểu là không phải thế. Sự hỗn loạn thực tế đã được tạo ra bởi những hành động của các quý bà đối với con gián, chứ không phải bản thân con gián”.

Trong cuộc sống, những chuyện ta không mong muốn vẫn luôn xảy ra. Chẳng hạn, nhỏ thì như chuyện: cơm sống, canh mặn; hoặc lớn hơn như chuyện: trẻ con hàng xóm đánh nhau hay anh chồng nhậu say xỉn… Bản thân chúng chưa phải là vấn đề; chính thái độ và cách xử lý không thích hợp của chúng ta mới thực sự biến chúng thành vấn đề.

“Life is 10% what happens to you and 90% how you react to it.” – Charles R. Swindoll
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 10 Sep 2022

Phụ nữ thật sự muốn gì


Gì thế này? Trên giường động phòng không phải mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Haley
(Dịch từ Robinsweb)

Vua Arthur trẻ tuổi của nước Anh, bị quân Pháp phục kích và bắt giữ. Lẽ ra vua nước Pháp sẽ giết ngài, nhưng vẻ trẻ trung dễ mến của Arthur đã làm cho vua Pháp cảm động. Ông hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu giải được câu đố cực khó. Thời hạn trả lời là một năm, nếu không giải được câu đố thì Arthur sẽ phải chết.
Câu đố là: Người phụ nữ thật sự muốn gì?
Câu đố này có lẽ đến nhà thông thái nhất thế gian cũng bó tay, nên với Arthur quả là một thử thách quá lớn, nhưng như vậy vẫn có cơ hội sống hơn là bị giết, Arthur đành chấp nhận mạo hiểm.
Khi trở về Anh Quốc, Ngài hỏi tất cả mọi người từ các công chúa, các gái mại dâm, các vị Cha xứ đến cả các quan tòa, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Cuối cùng mọi người khuyên vua là nên đến hỏi mụ phù thủy già, có lẽ chỉ còn mụ ta mới có thể giải được câu đố hóc búa này.
Những ngày cuối năm cũng đã tới gần, Arthur đành đến hỏi ý kiến mụ phù thủy (thuở xưa phù thủy bị kỳ thị). Bà ta đồng ý trả lời nhưng với một điều kiện: Đó là bà ta muốn lấy Gawain, hiệp sĩ dũng cảm của Hội bàn tròn, người bạn thân nhất của nhà vua.
Arthur thất kinh. Mụ ta vừa xấu vừa bẩn thỉu, Ngài chưa từng thấy ai đáng tởm như mụ ta. Không, ngài sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi như vậy.
Khi biết chuyện, Gawain nói với Arthur rằng sự hy sinh này của chàng làm sao có thể so được với huyết thống Hoàng Gia, sự tồn tại của Hội Bàn Tròn và Vương Quốc Anh. Và chàng hiệp sĩ quyết định hy sinh. Cuộc hôn nhân được chấp thuận và vua Arthur cũng nhận được câu trả lời.
Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: “Có toàn quyền quyết định mọi việc trong cuộc sống của mình”.
Ngay lập tức ai cũng nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý. Vua của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật vua nước láng giềng rất hài lòng với lời giải đáp và cho Arthur khỏi cái án tử hình.
Lại nói về đám cưới của mụ phù thủy và chàng hiệp sĩ. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Arthur hối hận và đau khổ hơn nữa. Tuy nhiên chàng hiệp sĩ Gawain của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự.
Mụ phù thủy thì trái lại, trong tiệc cưới, mụ ta làm nháo nhào mọi thứ lên. Thỉnh thoảng mụ lại lấy bàn tay bẩn thỉu của mụ nhón cái này một chút, bốc cái kia một tí. Thật chẳng ra làm sao cả. Mọi người thì hết sức khó chịu.
Đêm tân hôn, Gawain thu hết can đảm bước vào động phòng. Nhưng, gì thế này? Trên giường không phải là mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ. Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng hiệp sĩ, cô gái từ tốn giải thích: vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thủy, nên để thưởng cho chàng hiệp sĩ, cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ thương đối với chàng trong một nửa thời gian của 24 giờ một ngày.
Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh đẹp của nàng vào ban ngày hay là ban đêm. Chao ôi sao mà khó thế? Gawain bắt đầu cân nhắc: “Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể tự hào cùng nàng đi khắp nơi, nhưng ban đêm làm sao mà ta chịu cho nổi? Hay là ngược lại nhỉ, ta đâu cần sĩ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, nhưng khi màn đêm buông xuống, ta sẽ được tận hưởng những giây phút chồng vợ với thiên thần này”.
Sau đó Gawain đã trả lời “Nàng hãy tự quyết định lấy số phận của mình. Nàng muốn đẹp hay xấu vào lúc nào cũng được”. Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thủy đội lốt cô gái xinh đẹp kia hài lòng và nàng nói với chàng rằng nàng sẽ hóa thân thành một cô gái xinh đẹp suốt đời cho chàng.
Đó là phần thưởng xứng đáng dành cho người biết tôn trọng ý kiến của nữ giới!
Cuối đời, Hiệp sĩ Gawain của chúng ta thường dặn dò con cháu: “Vợ đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, quan trọng đối xử sao để vợ trở thành một thiên thần hay thành mụ phù thủy”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 18 Sep 2022

Người yêu thật sự


Thế nào là một người yêu thật sự? Hàng tỉ người trên trái đất này đã yêu, đã nguyện thề và đã chung sống cùng nhau - nhưng có mấy ai trả lời được câu hỏi ấy và mấy ai là người yêu thật sự.
Để là một người yêu thật sự, bạn phải biết gắn bó, hòa nhịp với vũ điệu tình cảm của người mình yêu. Bạn biết đón nhận và trân trọng những gì người ấy mang đến cho bạn như một món quà mà bạn sẽ tán dương mỗi ngày. Bạn hiểu được rằng người mình yêu không chỉ thuộc về riêng bạn, mà người ấy thuộc về thế giới này, cuộc sống này.
Bạn là một người yêu thật sự khi bạn nhận ra không có điều gì xảy ra giữa hai người là vô nghĩa, và từng lời bạn nói đều có thể khiến cho người bạn yêu quý vui sướng hay đau khổ. Mỗi việc bạn làm đều có thể thắt chặt hay làm suy yếu mối dây liên kết giữa hai người.
Bạn là một người yêu thật sự khi mỗi sáng thức dậy, bạn lại thấy lòng tràn ngập hạnh phúc và niềm biết ơn sâu sắc vì bạn sẽ sống và được sống một ngày mới trong tình yêu nồng thắm của người mình yêu.
Có một người yêu trong đời là bạn nhận được một phần ý nghĩa quan trọng của cuộc sống. Bạn được ban tặng một món quà vô giá. Người ấy sẽ chia sẻ năm tháng cùng bạn, cả niềm vui lẫn những ưu phiền, cả hạnh phúc lẫn bất hạnh. Người yêu sẽ là người khám phá ra những điều thầm kín nhất trong bạn, sẽ là người hiểu và thông cảm với con người thật của bạn. Người yêu sẽ là người tìm ra bạn từ nơi ẩn náu và tạo cho bạn một thiên đường ngay trên trái đất này, trong vòng tay yêu thương và che chở.
Yêu nhau sẽ mang đến cho nhau những điều kỳ diệu nhất của cuộc sống. Người ta yêu có một thứ quyền năng có thể làm rạng ngời tâm hồn ta bằng nụ cười, bằng giọng nói, bằng mùi hương tỏa ra từ thân thể và bằng cả dáng đi của người ấy. Đó là người có thể xua đi nỗi cô đơn trong lòng ta. Ở bên cạnh người ấy, bạn bỗng thấy những điều bình thường nhất cũng trở nên phi thường và khi được siết chặt tay nhau cùng bước đi trong đời, nghĩa là bạn đã tìm thấy cánh cửa thiên đường ngay trong cuộc sống hiện tại.


Tường Vân dịch Theo Internet
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 18 Sep 2022

Lá thư yêu thương


Khi còn bé, tôi rất say mê những câu chuyện cổ tích. Chúng theo tôi vào cả những suy nghĩ mộng mơ của tuổi mới lớn. Trong các câu chuyện thần tiên đó luôn xuất hiện những chàng hoàng tử dũng cảm, những nàng công chúa xinh đẹp với những câu chuyện tình cảm lãng mạn. Thế là tôi bắt đầu tìm kiếm cho riêng mình một chàng hoàng tử hào hoa như thế trong cuộc sống đời thường.
Dường như việc tìm kiếm một chàng hoàng tử hoàn hảo khó khăn gấp trăm lần việc tìm được một người bạn trai thân thiết. Với tôi, những cậu bạn trai trong lớp đều là những cậu bé chỉ biết hứng thú với trò chơi của con nít hơn việc tỏ ra là một người hùng lãng mạn. Còn những anh học lớp trên chúng tôi phần lớn lại quá thực tế, không chút lãng mạn.
Tôi cũng có hẹn hò một đôi lần, tuy nhiên không ai hợp với tôi cả. Lũ bạn gái vẫn thường bảo tôi kén chọn. Họ cảnh báo rằng nếu tôi cứ khó khăn như thế, thì đến khi ra trường, tôi vẫn không có được một chàng trai của riêng mình ngoài cậu bạn Jo.
Tôi và Jo làm bạn với nhau từ khi còn bé xíu, nên hiểu nhau rất rõ. Khi tôi buồn phiền hay giận dữ, khi tôi sợ hãi hay lo âu, cậu ấy luôn biết cách làm tôi an lòng. Khi tôi có chuyện buồn, đơn giản chỉ là bị điểm xấu, bị mẹ mắng hay thất vọng về những buổi hẹn hò để tìm kiếm chàng hoàng tử của mình, Jo là người lau nước mắt cho tôi, kể tôi nghe những câu chuyện cười và thế là mọi nỗi buồn biến mất. Mỗi khi tôi có chuyện vui, thì chính cậu ấy là người đầu tiên tôi chia sẻ. Chúng tôi thân nhau lắm, đến độ tình bạn ấy trở thành một phần hiển nhiên, một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Một đêm, khi đang ép mình phải ngủ, tôi bỗng nhận ra một sự thật, sự thật mà tôi sợ nhất đã xảy đến. Tôi đã yêu Jo. Tôi đã yêu người bạn thân nhất của tôi. Tôi không biết nói sao, không biết phải làm sao. Trái tim tôi như ngừng đập khi nhìn vào tấm hình hai chúng tôi đang cười đùa - tấm hình mà tôi vẫn để trên bàn học từ trước tới giờ.
Jo là người mà tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu, vậy mà giờ đây trái tim tôi bỗng nói với tôi rằng điều đó là sự thật. Tôi không thể lý giải được lý do vì sao, chỉ đơn giản là trái tim tôi đã thấy một nửa của mình. Tôi có nên nói với Jo điều ấy? Hay nên để mọi chuyên tự nhiên, phẳng lặng như từ trước tới giờ? Tôi ngồi bật dậy, lấy một tờ giấy và bắt đầu viết. Tôi viết cho Jo một lá thư, nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ đủ can đảm đưa cho cậu ấy.
Những ngày sau đó, tôi thật khổ sở khi phải giáp mặt Jo. Tôi không biết phải làm sao, nhưng không thể bình thường với cậu ấy, không thể nghịch phá cậu ấy như trước được nữa. Chắc Jo cũng bất ngờ trước điều đó, vì có bao giờ tôi giấu cậu ấy điều gì đâu.
Những lúc ngôi vu vơ một mình, tôi chợt nhận ra rằng mình đang nghĩ đến Jo, đang nguệch ngoạc viết tên cậu ấy trên bàn. Những tâm sự ấy tôi giấu kín trong lòng cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư - thư của Jo:


Casey thân,
Ngay từ khi mới gặp nhau, mình biết rằng chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt. Cậu đã luôn bên mình những lúc vui, lúc buồn, hay cả những khi đau khổ. Chẳng bao giờ cậu để mình phải buồn, phải cô đơn một mình. Cậu chính là nguồn động viên lớn nhất của mình.
Vậy mà giờ đây mình phải thú nhận rằng mình đối với cậu không đơn giản là một người bạn bình thường được nữa. Cậu luôn là người bạn tốt, đến độ mình không bao giờ cho phép mình được yêu cậu, nhưng mình đã không thể ngăn được trái tim mình. Mình đã yêu cậu.
Casey à! Mình luôn nghĩ về cậu, luôn nhớ đến cậu ngay cả khi chúng ta gặp nhau. Mỗi lúc nhìn cậu cười vui, mình thật hạnh phúc biết bao. Khi nhìn cậu khóc trên vai mình, mình còn đau đớn hơn chính bản thân cậu nữa. Hình ảnh về cậu luôn giúp mình hoàn thiện bản thân, nhắc nhở mình phải thật hoàn hảo để có thể luôn là người cậu tin tưởng, luôn là chỗ dựa của cậu. Mình thật chẳng biết phải diễn tả tất cả như thế nào, nhưng mình biết rằng trái tim không bao giờ nói dối, và trái tim mình đang nói rằng mình rất yêu cậu.
Người bạn thân nhất của cậu,
Jo

Đọc xong lá thư của Jo, tôi cười mà nước mắt tuôn rơi bởi những gì Jo viết cũng là những gì tôi viết cho cậu ấy mấy đêm trước đây. Tình yêu đã đến với tôi như thế, bằng một cách không ngờ nhất và với một người không ngờ nhất. Chẳng cần phải tìm kiếm ở đâu xa xôi, bạn hãy nhìn xung quanh mình xem, biết đâu bạn sẽ nhận ra một tình yêu hằng mong đợi đang ở ngay bên cạnh mình đấy.

Hoa Phượng dịch Theo Prince Charming
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 18 Sep 2022

Tình yêu dành cho Pixie


Khi tôi bắt đầu hẹn hò với Brian McCloud, tôi chỉ là một cô bé mới bước vào ngôi trường trung học. Brian xuất thân từ một gia đình giàu có và nề nếp. Cha của Brian là một người đàn ông thành đạt và nghiêm nghị. Mẹ anh là người phụ nữ nhỏ bé, kiên nhẫn và thật dịu dàng. Họ đã xây dựng một gia đình tràn đầy hạnh phúc và tình yêu thương. Mọi người trong gia đình gọi yêu mẹ của Brian là Pixie, nghĩa là nàng tiên bé nhỏ.
Nhưng cuộc sống êm đềm của gia đình Brian đảo lộn hoàn toàn vào một ngày hè định mệnh, khi mẹ của Brian đi mua sắm và bị tai nạn trên đường về nhà. Tai nạn khiến bà Pixie bị đột quỵ và mê man suốt cả tuần. Còn cha Brian như một người mất trí, ông lo lắng và đau khổ vô cùng.
Sau nhiều lần phẫu thuật và điều trị, cuối cùng bà Pixie cũng dần hồi phục và được các bác sĩ cho về nhà. Tuy trở nên trầm lặng và sức khỏe sa sút rõ rệt, sự trở về của bà đã như một tia nắng ấm chiếu rọi vào gia đình Brian. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết niềm vui của họ khi chào đón bà về nhà. Đặc biệt là cha của Brian, ông cười nói luôn miệng như một đứa trẻ, và đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy ông trong trạng thái phấn khích như vậy.
Một sáng nọ, bà Pixie lại bị đột quỵ và phải trở lại bệnh viện. Sau khi tỉnh lại, bà gần như bị mất đi mọi khả năng vận động của một người bình thường. Bà bị liệt toàn thân và không thể nói một lời nào. Cha của Brian đưa vợ về nhà, ông mua một chiếc xe lăn và đặt bà ngồi vào đó. Với niềm tin, niềm khát khao cháy bỏng về khả năng hồi phục của người vợ yêu, ông nhất mực không chấp nhận sự thật về bệnh trạng của bà Pixie.
Bà Pixie giờ đây chỉ như một cái xác vô hồn, bởi thậm chí bà không còn nhận thức được về thế giới xung quanh. Nhưng với một niềm tin mãnh liệt, cha Brian yêu cầu tất cả các thành viên trong gia đình phải học cách chăm sóc cho bà và luôn dành thời gian kề cận bên bà. Chúng tôi không chỉ tắm, thay quần áo, đút cho mẹ của Brian ăn, mà ngay cả cách cư xử trong cuộc sống hàng ngày, chúng tôi cũng phải cẩn trọng và ý tứ. Tất cả các hành vi như tranh cãi, đánh nhau, hoặc giận hờn trước mặt bà Pixie đều bị ông ngăn cấm tuyệt đối. Tất cả chúng tôi phải luôn cư xử và đối đãi như thể bà không hề bị bệnh, phải xây dựng một thế giới tươi đẹp và yên bình quanh bà Pixie bởi vì theo cha của Brian thì bà Pixie vẫn đang nghe, nhận biết và hiểu thấu mọi điều đang diễn ra xung quanh.
Trước khi gặp Brian, tôi chưa bao giờ thật sự cảm nhận về sức mạnh của tình yêu gia đình cũng như chưa được biết một gia đình nào như thế. Tất cả các thành viên trong gia đình McCloud đã cùng kề vai sát cánh bên nhau trong những giây phút khó khăn nhất và đau thương nhất của cuộc đời với một ý thức trách nhiệm vững vàng. Những đứa con trong gia đình hiểu được rằng họ phải giúp cha mình đạt thành tâm nguyện. Họ không chỉ lau dọn nhà cửa và nấu ăn, mà còn dành thời gian chăm sóc cho người mẹ thân yêu của mình, người đã ôm họ trong vòng tay khi họ còn nhỏ và đã cống hiến cả tuổi xuân sắc của mình, dành trọn đời mình cho chồng con và vun vén cho mái ấm gia đình. Khi cùng Brian tắm rửa cho mẹ của anh, nhìn ngắm cái cách Brian dịu dàng trò chuyện với mẹ, cách anh tắm và hong tóc cho bà, lòng tôi lại trào dâng một niềm cảm động sâu sắc và ước mơ cháy bỏng về một phép nhiệm mầu: bà Pixie sẽ được hồi phục để tiếng cười sẽ trở về với gia đình McCloud.
Tôi đã hoàn toàn bị chinh phục bởi cách mà tất cả các thành viên của gia đình McCloud yêu thương và chăm sóc mẹ của mình, cách họ tâm sự cùng mẹ, cách họ nhìn và sự trìu mến trong lời nói của họ khi trò chuyện… Họ làm tất cả những điều đó như thể bà Pixie vẫn đang lắng nghe từng lời họ nói, dẫu chưa một lần bà thốt ra lời hoặc có cử chỉ đáp trả.
Trái tim tôi cũng đã không ít lần bồi hồi trước cách mà cha của Brian chăm sóc cho vợ. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, ông trở về nhà và đến ngay bên bà Pixie. Ông bế bà lên và đặt bà ngồi trên chiếc xích đu trong phòng khách. Ông nhẹ nhàng đung đưa chiếc xích đu và thì thầm những lời yêu thương vào tai người vợ yêu. Ông cứ nói mãi cho bà nghe rằng bà xinh đẹp thế nào và ông yêu bà nhiều ra sao. Khi nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ này dịu dàng ôm vợ trong vòng tay mình như thể bà chỉ là một đứa trẻ nhỏ, tôi chợt nhận ra sự thiêng liêng của cái gọi là nghĩa vợ chồng, và thấu hiểu sức mạnh vững bền của tình yêu.
Chứng kiến cảnh ông mỗi ngày phải đối diện với cái chết đang đến dần của người vợ yêu quý, vất vả đấu tranh với nỗi lo sợ về những mất mát có thể xảy ra, tôi thật sự thán phục sự can đảm, sự dâng hiến hết mình của người đàn ông này cho tình yêu. Đã nhiều lần tôi nhìn thấy ông đứng lặng lẽ hàng giờ bên giường bà Pixie, vân vê mãi chiếc gối bà nằm, và đôi vai ông đã thổn thức rung lên không biết bao nhiêu lần như thế… Thế nhưng khi ra khỏi phòng bà Pixie, vẻ điềm tĩnh cố hữu lập tức trở về trên khuôn mặt ông. Tất cả thành viên của gia đình McCloud đã từng ngày từng giờ nỗ lực để cố níu giữ điều thiêng liêng sắp mất và cùng kề vai sát cánh bên nhau để vượt qua những ngày tháng khó khăn, cùng nương vào nhau để xoa dịu nỗi đau và nỗi ám ảnh về một điều kinh khủng đang dần đến…
Một năm sau, bà Pixie qua đời. Bà ra đi thanh thản trong một giấc ngủ bình yên. Dù bà gần như đã vắng mặt suốt một thời gian dài trước đó, nhưng sự ra đi của bà đã để lại trong lòng các thành viên gia đình McCloud một nỗi đau dai dẳng và một nỗi mất mát không gì bù đắp được.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi không còn có dịp gặp lại Brian. Nhưng không bao giờ tôi quên được gia đình McCloud. Sự hợp nhất, sức mạnh tinh thần, những vun vén, cống hiến mà họ dành cho mỗi thành viên trong gia đình mình trong những năm tháng khó khăn đó luôn là ngọn lửa sưởi ấm lòng tôi và củng cố nơi tôi niềm tin về sức mạnh của tình yêu gia đình.


Thu Quỳnh dịch Theo For the love of Pixie
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 18 Sep 2022

Đóa hồng nào dành cho tôi


Một buổi tối, sau một ngày làm việc vất vả, tôi mệt mỏi lái xe về nhà. Bầu trời đêm nay thật trong lành và yên tĩnh. Sự tĩnh lặng của đêm khiến lòng tôi trở nên thư thái và thanh thản đến lạ. Những cơn gió mang theo mùi sương đêm thơm mát tràn vào xe, như thổi vào tâm hồn tôi một nguồn sinh khí mới. Văng vẳng từ chiếc radio là những âm điệu trữ tình của một khúc ca lãng mạn khiến lòng tôi không khỏi xuyến xao khi nghĩ đến người yêu. Cho xe dừng lại trước một cửa hàng hoa tươi, tôi chọn bó hồng tươi thắm nhất để mang tặng nàng. Lòng rộn rằng trước ý định mới mẻ của mình, tôi lái xe thẳng đến khu Bắc Augusta, nơi trái tim tôi đang hướng về…
Từ xa, tôi nhìn thấy ở cửa sổ phòng nàng vẫn sáng đèn. Cố kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, tôi run run nhấn chuông cửa.
“Chào cháu, Derek”.
Đón tôi ở cửa là mẹ nàng, đoạn bà quay vào nhà trong gọi con gái. Khi Lauren xuất hiện nơi chân cầu thang, nụ cười rạng rỡ của nàng làm sáng bừng cả căn phòng. Lòng tôi ấm áp đến lạ. Nàng nhìn tôi bối rối:
“Chào Derek. Anh đến giờ này có việc gì không?”
Vẻ dịu dàng, thơ ngây của nàng làm tôi ngây ngất. Tôi đắm đuối nhìn nàng, khẽ khàng nói:
“Mình ra ngoài nói chuyện được không em?”
Nhận ra vẻ trịnh trọng trong lời nói của tôi, Lauren lặng lẽ theo tôi ra ngoài. Lặng im ngồi bên nàng, lòng tôi bỗng nao nao một cảm xúc không thể gọi thành tên. Mỗi người mãi theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Cuối cùng, tôi cũng thốt nên một câu cực kỳ… gàn dở:
“Vậy là em đã quyết định kết thúc với Kevin?”
Phải mất hơn một phút, Lauren mới trả lời được câu hỏi đột ngột và vô cùng thiếu tế nhị đó của tôi.
“Em cũng không biết nửa”. Nàng e dè đáp.
“Người đó không xứng với em, Lauren à. Em cần một người có thể khiến em hạnh phúc”. Rốt cuộc, tôi cũng đã đi được vào vấn đề chính. Điều đó khiến tôi thấy tự tin hơn.
“Tại sao anh lại nói như vậy?”
Lauren ngẩng nhìn tôi. Cái nhìn nửa như dò xét, nửa như chờ đợi. Và tôi biết giây phút quyết định đã đến. Thu hết can đảm, tôi nhìn thẳng vào mắt nàng và nói bằng một giọng run run:
“Bởi vì… đó là… à…”. Tôi ngập ngừng, “Vì anh yêu em, Lauren, anh yêu em nhiều lắm!”.
Đột nhiên, tôi thấy hoảng sợ và lo lắng. Vội vã cúi gằm mặt như thể trốn chạy những phản ứng của Lauren. Tôi thấy mình thật ngốc. Tôi đã làm gì vậy? Tại sao tôi lại nói điều đó? Trộm nhìn Lauren, tôi thấy nàng đang nhìn tôi bằng ánh mắt thật kỳ lạ. Giọng nàng thoảng bên tai tôi:
“Thật ra, Kevin rất vui tính và chân thành. Anh ấy không tệ như anh nghĩ đâu”.
Đầu óc tôi quay cuồng. Trái tim tôi như vỡ vụn. Điều gì vừa xảy ra? Lauren vừa nói gì với tôi vậy? Tôi đã bày tỏ tình yêu của mình với cô ấy và cô ấy đã đáp trả như thế ư? Có phải rằng nàng đã từ chối tôi? Lặng nhìn vào mắt nàng, tôi hiểu rằng Lauren đang nói thật. Cõi lòng hụt hẫng, đau đớn, tôi thảm bại lê bước về nhà. Tôi đi như thể trốn chạy. Trốn chạy khỏi sự thất bại của mình, trốn chạy khỏi tình yêu đơn phương và trốn chạy Lauren.
Suốt đêm, tôi giam mình trong xe. Hừng sáng, vừa thức giấc, tôi bắt gặp hình ảnh bó hồng còn chưa kịp trao cho Lauren ở hàng ghế phía sau xe. Những cánh hồng tươi thắm xinh đẹp của ngày hôm qua, giờ đây đã chuyển sang màu đỏ thẫm, nhàu úa hệt như. Cõi lòng khô héo của tôi.
Với tay lấy bó hồng, tôi bần thần nhìn ra ngoài ô cửa xe. Trước mắt tôi là một cửa hàng hoa với những đóa hồng rực rỡ. Vẫn còn đó những bông hồng thắm tươi đang chờ tay người đón nhận…
Và tôi biết rằng, lẩn khuất trong muôn vàn những đóa hồng kia có một nhành hoa của riêng tôi. Tôi không rõ đến bao giờ mình mới có thể tìm được đóa hoa ấy sau nỗi buồn của ngày hôm qua… Dẫu vậy, tôi vẫn thấy lòng thanh thản bởi tôi biết mình đã sống thật với tình cảm của mình và đã làm mọi điều cần thiết. Ngày hôm nay, tôi sẽ mang bó hồng héo úa của lòng tôi chôn xuống vườn nhà, vun bồi cho một nụ hồng tươi thắm ngày mai…


Nguyễn Hiền dịch Theo The Funeral of My Rose
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 18 Sep 2022

Vì sao mơ ước


Khi tôi lên năm, tôi rất thích những món đồ chơi của chị. Dù đã có một chiếc rương đầy búp bê và đồ chơi, những chiếc rương của chị cứ hấp dẫn tôi. Khi tôi được mười tuổi, tôi bắt đầu chú ý đến những đôi khuyên tai và mỹ phẩm mà chị vẫn được bố mẹ cho phép sử dụng. Thú vui của một thời hay đi bắt những chú cánh cam trở nên xa dần và mờ nhạt nhưng lòng yêu thích những món đồ của chị vẫn còn nguyên vẹn trong tôi, dù cho nhiều lần chị dọa lúc tôi ngủ sẽ lén cắt tóc tôi theo một kiểu thật kỳ quái nếu tôi vẫn còn “dòm ngó” đến đồ dùng của chị.
Khi tôi học cấp hai và bắt đầu mượn kẹp tóc của chị, mẹ vẫn dỗ dành chị rằng việc tôi muốn dùng chung đồ với chị chứng tỏ chị biết cách ăn mặc, trang điểm. Ngày đầu tiên tôi vào trường cấp ba với bộ quần áo của chị, mẹ đã nói với chị rằng, rồi một ngày nào đó, chị sẽ sung sướng mỉm cười khi có quyền nhắc tôi nhớ rằng chị là người chị tuyệt vời nhất thế gian bởi chị luôn san sẻ đồ dùng của mình cho em gái. Tôi cũng luôn nghĩ rằng mình thật may mắn khi có một người chị như chị, đặc biệt là khi chị đưa các anh bạn của chị về nhà chơi.
Nhà tôi có một mảnh vườn rợp bóng mát nên các anh có thể tha hồ vui chơi mà không sợ phiền mọi người. Từ dạo mấy anh bạn của chị tôi về nhà chơi, tôi bắt đầu nhận ra rằng bọn con trai cũng không đến nỗi “khó ưa” như tôi từng nghĩ. Họ vui tính và rất quan tâm đến tôi. Chị tôi thường nhất quyết không cho tôi chơi chung với chị, nhưng các anh càng tỏ ra cưng và chiều tôi hơn mỗi khi thấy chị đẩy tôi ra khỏi cửa. Một lần nọ, tôi may mắn khi các anh ghé chơi mà không có chị ở nhà. Có một anh đã ở lại trò chuyện với tôi thật lâu trước khi chạy ra sân chơi bóng cùng các bạn. Anh trò chuyện với tôi thân tình như một người bạn, hoàn toàn không giống cách anh nói với một đứa trẻ, hay với đứa em gái bé nhỏ của bạn anh… và anh luôn ôm chào tạm biệt tôi trước khi đi khỏi. Dần dần, tôi bắt đầu nhận ra một sự thay đổi lớn trong tâm hồn của mình. Mỗi ngày, tôi cứ luôn mong ngóng xem anh có tới chơi hay không. Hôm nào vắng anh, tôi lại lân la hỏi những người khác xem liệu có chuyện gì xảy ra với anh hay không. Bạn tôi nói rằng tôi không thể kết bạn với một người học cấp ba. Còn chị tôi có vẻ lo lắng khi thấy tình cảm của tôi có thể sẽ bị tổn thương. Nhưng một khi đã yêu, thì dù đó là ai đi chăng nữa, dù lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn, cao hay thấp, trái ngược với bạn hay giống bạn, tất cả đều không quan trọng. Khi ở bên anh, những xúc cảm cứ như những cơn gió mát phả vào tôi, và tôi biết mình không thể cưỡng lại được - tôi yêu anh.
Nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là tôi không nhận thức được mình có khả năng bị chối từ. Tôi biết mình đang đánh cược với tình cảm và lòng tự tôn của bản thân. Nếu tôi không trao trái tim mình cho anh, anh sẽ không có cơ hội đánh vỡ nó… nhưng có điều gì đó thôi thúc tôi hãy tin tưởng anh.
Một đêm nọ, trước khi anh về, chúng tôi ngồi trước cửa ngắm nhìn bầu trời và trò chuyện về những vì sao. Anh nhìn tôi thật nghiêm túc rồi hỏi tôi có bao giờ nhìn vào những ngôi sao đang lấp lánh đó và mơ ước không. Tôi lắc đầu vì chưa từng nghe ai nói như vậy.
Anh chỉ tay về những ngôi sao phía xa tít trên bầu trời và nói: “Vậy em thử đi, linh nghiệm lắm đấy!”. Rồi anh nhìn tôi: “Hãy chọn cho mình một vì sao và ước điều em mong muốn nhất”. Tôi ngước nhìn vào những ánh sáng lập lòe và chọn một vì sao sáng nhất. Nhắm nghiền mắt lại, lòng bồn chồn như thể có hàng trăm con bươm bướm bay trong tôi, tôi ước mình có được sự can đảm. Tôi mở mắt và thấy anh đang mỉm cười trước sự thành tâm ước nguyện của tôi. Anh hỏi tôi đã ước gì và khi nghe câu trả lời của tôi, anh đã rất thắc mắc. Anh hỏi: “Lòng can đảm ư? Để làm gì vậy em?”. Tôi hít thở thật sâu rồi đáp: “Để thực hiện điều này!”.
Nói xong, tôi hôn nhẹ vào tóc anh.
Tim tôi như ngừng đập. Tôi nín thở đợi phản ứng của anh. Tôi can đảm hơn mình nghĩ. Đó là sức mạnh phát xuất từ trái tim, nó đã giúp sức cho tâm hồn tôi. Sau đó, tôi nhận thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt anh, rồi ánh nhìn ấy nhanh chóng biến thành nụ cười, và nụ cười ấy vỡ thành tiếng. Phút giây anh tìm lời để nói với tôi dài tựa hàng giờ. Rồi, anh nắm lấy tay tôi và nói: “À, anh nghĩ đêm nay chúng ta thật may mắn. Vì điều ước của anh và em đều đã trở thành hiện thực!”.


Phương Thảo dịch Theo Starlight, Star Bright
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 103 guests