48.
Mồng một tháng 10, cả nhà Paxton lên máy bay tới Nữu ước. Ollie đến tòa báo xin nghỉ ba tháng. Họ đã thuê một bảo mẫu giúp Bettina săn sóc con bé, Alexander thì trở lại trường cũ. Bây giờ cậu đã thành một hành khách thành thạo. Tới nơi, Oliver tìm gặp bạn bè ở tờ Bưu điện. Còn Bettina phải làm việc ngày đêm để dựng vở.
Nhưng cô thích vậy. Nhờ Chúa, người cô đã hồi phục hoàn toàn. Ngay hôm biểu diễn đầu tiên, vở kịch thành công rực rỡ. Cả nhà ăn lễ Noel ở Cali. Năm ngày sau, họ lên đường về California.
- Thật thích thú được về nhà phải không? Ollie nằm duỗi trên giường vẻ thư thái.
- Thật thế!
- Anh hy vọng em nghỉ ít lâu trước khi viết tác phẩm khác.
- Sao thế? Cô ngạc nhiên hỏi.
Chính anh ta lâu nay vẫn luôn luôn khuyến khích cô ta sáng tác kia mà. Anh bật cười.
- Vì rằng anh đã quá ngán thứ bánh mì tròn Nữu ước từng làm anh cóng lại. Lúc nầy, em không chỉ thể làm phim sao?
- Ít ra cũng trong sáu tháng tới.
Cô không nỡ báo tin cho anh hay rằng trên chuyến bay trở về, trong đầu cô đã lóe lên một chủ đề mới. Cô đang lúc có cảm hứng. Người ta đã đề nghị với cô nhiều dự án về điện ảnh. Trong số nhiệt tình nhất, có dự án của Bill Hale. Cô không muốn cộng tác với anh ta cho nên đã không trả lời điện thoại.
- Bao giờ em bắt đầu viết phim?
- Ba tuần lễ nữa, em tin là thế.
Vợ chồng ngủ yên. Ngày hôm sau, Oliver lại bắt tay vào công việc nặng nhọc còn cô thì sắp xếp lại gia đình.
Bé nhóc đã tròn sáu tháng. Alexander đang nghỉ hè, tỏ ra năng nổ lắm. Nó thích nhất là được ẳm em, cho em ăn và nghe em nấc cụt.
Đến giờ ăn sáng, Bettina đang âu yếm nhìn con thì điện thoại reo.
Cô bảo mẫu chạy tới.
- Tôi nghe, Bettina trả lời sau hồi chuông thứ ba.
- Vâng, chính là bà Paxton ở máy…
- Sao? Cô hỏi sau một lúc im lặng.
Bỗng nhiên xanh xám mặt mày, cô quay đi không dám cho Alexander nhìn thấy nước mắt của mình.
- Vâng, tôi xin tới.
Tòa báo gọi cô. Tới nơi thì đã quá chậm. Đội cấp cứu giàn thành hai hàng. Mọi người vây quanh Oliver nằm trên sàn bất động.
Bà Paxton, một cơn đau tim. Tổng biên tập nói với cô, vẻ rất xúc động. Anh đã tắt thở.
Cô quỳ xuống bên chồng và vuốt ve má anh, má vẫn còn nóng.
- Ollie? Ollie ơi! Cô thì thầm…
Mặt mũi cô ràn rụa nước mắt. Người ta yêu cầu những người vây quanh trở về với công việc, hoặc tránh ra để cho cô được yên. Cô nghe ai đó thốt lên.
- Phải Bettina Daniels không?… Đúng rồi, vợ ông ta đó.
Nhưng lúc nầy, cô cần gì chuyện nổi tiếng. Chẳng là gì hết những thành công ở Broadway, điện ảnh, tiền tài, nhà Beverly Hills, bởi những cái đó không làm Oliver sống lại được. Ở tuổi bốn mươi lăm, anh chỉ tính chuyện tận hưởng cuộc đời, được thấy đứa con đầu lòng ra đời, thế mà anh chết ngay tại phòng mình vào một cơn đau tim. Oliver Paxton không còn nữa! Đó là người đàn ông thứ ba mà cô đã yêu tha thiết và đã mất. Nhìn người ta đặt thi hài chồng lên băng ca, cô khóc nức nở, giận dữ bao nhiêu, đau đớn bấy nhiêu.
Mary và Seth Waterston đến đưa tang.
Mary lưu lại bốn ngày với Bettina, còn Seth phải trở về làm việc. Hai chị em ít chuyện trò. Mary chăm con cho bạn. Bettina khép lòng lại, não nề, thất vọng. Cô không động đậy, không nói, không ăn, cứ ngồi im và lặng lẽ nhìn. Thỉnh thoảng Mary trao cháu bé cho cô. Vô ích. Từ chối bằng một khoát tay để lại ngồi im như cũ, cô lắng chìm trong suy tư. Tối hôm trước ngày Mary ra về, cô vẫn quỵ xuống như thế.
- Em không thể cứ như thế mãi được, Betty! Mary vốn thật thà, khuyên nhủ.
Nhưng Bettina cứ như thế nhìn chị.
- Vì sao chị?
- Vì đời em còn dài. Cho dù đau khổ đến đâu…
- Nhưng làm sao mà em có thể vui lên nổi! Cô lộ vẻ giận dữ.
- Tại sao lại là anh ấy mà không là em? Anh ấy tốt biết bao. - cô nói thêm, buồn bã, rơm rớm nước mắt.
- Đúng đấy em ạ. Mary trả lời và đến lượt mình cũng rưng rưng nước mắt.
- Nhưng em cũng thế, em tốt biết bao!
- Khi sinh cháu bé, cô nói tiếp môi run run - Không có anh ấy, làm sao em vượt nổi.
- Chị biết, Betty, chị biết quá khứ.
Mary đưa vòng tay ra và Bettina gục vào, nức lên. Đến hôm sau, ngày Mary lên đường, cô có vẻ đỡ hơn.
- Bây giờ em sẽ làm gì?
Đứng trước cửa sân bay, Mary chăm chú quan sát, cứ muốn xuyên thấu vào tâm hồn bạn.
- Em phải hoàn toàn thành hợp đồng, Bettina nhún vai. Em phải chuyển thể vở thứ hai.
- Còn sau đó?
- Có trời mà biết! Họ đang ép em nhận nhiều dự định khác.
- Em định chẳng làm.
- Em có trở lại Nữu Ước không?
- Lúc này thì chưa. Dứt khoát. Em đang muốn ở đây.
Mary lắc đầu. Hai người đứng sát, tay trong tay nhau. Rồi sau cái hôn cuối cùng, Mary khuất hẳn trong máy bay.
Hai tuần lễ sau, Bettina đến hãng phim để trao đổi về bản đề cương chi tiết. Các cuộc họp mệt mỏi và buồn tẻ như trời mưa. Bettina không nhân nhượng gì hết, chị cãi lại nếu khiên cưỡng. Sau đó, cô trở về nhà sửa chữa lại kịch bản. Việc đó mất ít thì giờ hơn so với dự tính. Đề tài sau cùng thỏa mãn mặt văn học đối với các nhà sản xuất phim. Cô có quyền được ca ngợi.
Người ta kêu lên, xem như là một thiên tài. Ở đây, có thể nói Norton bị chìm ngập trong tiếng chuông điện thoại. Bettina thật sự nổi tiếng.
- Sao vậy, chị không làm việc nữa? Tôi không thể hiểu nổi.
Ông lắng nghe, sửng sốt.
- Đơn giản thôi: Tôi nghỉ sáu tháng.
- Nhưng tôi lại nghĩ rằng chị bắt tay vào vở khác.
- Không, không kịch mới, không phim mới gì hết. Tuyệt đối không.
Norton có thể quẳng hết, xin thôi, xin thôi…
- Nhưng. Bill Hale…
- Có thể là đáng giá với ông ấy. Nhưng xin để tôi yên. Tôi không muốn nghe nói tới nữa.
- Nhưng Bettina… ông cố năn nỉ, vẻ lo lắng.
- Hả? Tôi xứng đáng… hả? Thôi, xin kiên nhẫn cho sáu tháng. Nếu không thì mặc ông.
- Đó không phải là vấn đề, tại sao lại phải chờ khi chị có thể đạt được điều chị muốn?
- Phần thưởng cho chị cũng là của chúng tôi. Phim chị sẽ là của chúng tôi. Chị yêu quý, thiên hạ thuộc về chị đó.
- Xin các vị giữ lấy. Tôi không tha thiết.
Thái độ của Bettina đã vượt qua cách nghĩ của một người như Norton.
- Tại sao thế?
- Norton - cô than thở, - tôi mất Ollie đã năm tháng nay, từ đó, gió không còn căng buồm cho tôi nữa.
- Tôi rất thông cảm với chị. Nhưng chị không thể sống như vậy mà không làm gì. Như thế là không tốt đối với chị. “Cũng không thể tốt với Norton” - Bettina hiểu như thế.
- Cũng có thể. Nhưng chuyện như vậy cũng chẳng quan trọng, như tôi nghĩ.
- Lạy chúa, Bettina! Sao cô lại cho bốc hơi tất cả thế? Chị đang ở đỉnh vinh quang kia mà!
Cô còn biết những đỉnh khác… khi sinh con… khi cô lấy IVO. Từ thời cô chia sẻ với cha mình bao sự kiện quan trọng. Không chỉ có công việc và thành đạt. Nhưng, biết giải thích với Norton thế nào? Chỉ mới nghĩ đến đã mệt rồi.
- Ông Norton, tôi không có ý định tranh luận. Xin ông nói với họ rằng tôi phải đi xa sáu tháng, tôi không thể tiếp tục. Nếu người ta cứ quấy rầy, tôi sẽ biến mất trong một năm vậy.
- Quái! Chị cứ yên tâm, tôi sẽ nói lại với họ. Và Bettina hứa với tôi đi. Nếu thay đổi ý kiến thì chị gọi điện cho tôi. Đồng ý chứ?
- Đồng ý. Norton.
Nhưng cô không thay đổi ý kiến. Cô đã trải qua những ngày sống yên ổn với con, một lần đi thăm Mary và Seth. Cô ít khi vắng nhà. Cô như đang đạt tới một sự thanh thản lạ lùng từ khi Oliver qua đời. Seth và Mary một lần kéo cả bầu đoàn đến, đã nhận thấy điều đó. Họ vui như ngày hội, song sự vắng mặt của Oliver đã đè nặng lên họ.
- Có khỏe không Bettina? Mary hỏi và quan sát cẩn thận.
Tận đáy tâm hồn cô có cái gì đó đã biến đổi. Cô trầm tĩnh hay lạnh lùng. Xa vắng và tự tin lẫn lộn. Chỉ một năm, mà cô già đi nhiều.
- Em khỏe lắm, Bettina đáp. Ollie còn làm em nhớ lắm. Có những việc làm em muốn trở lại.
- Việc gì thế, ví dụ?
- Em tiếc đã không cưới anh ấy sớm hơn. Như thế! Anh ấy cũng được vui sướng hơn. Sao em lại lùi mãi thế không biết.
- Vì em chưa đủ độ trưởng thành. Oliver đã rất hiểu em.
- Đúng thế. Khi nghĩ lại cuộc đời của chúng em, em thấy anh ấy hiểu đời, hiểu người lắm, chỉ vì em mà anh ấy đã gác lại công việc đang làm ở Nữu ước, anh đã xin nghỉ để cùng em đi dựng vở. Nhìn lại, em thấy mình bất công.
Cô lộ vẻ đau khổ.
- Chúng tôi đã bàn chuyện ấy trước đây. Nhưng anh ấy không hề bận tâm. Dưới mắt của anh, sự nghiệp của cô quan trọng hơn.
Mary không dám nói điều này mà nay cô rất cần là có một người đàn ông có năng lực như cô, thành công cũng rực rỡ như cô. Mặc dù đường nét đã thay đổi nhưng sắc đẹp của cô vẫn có sức quyến rũ lớn. Chiếc áo dài bằng len đen giản dị, vẻ đẹp của nữ trang, đánh dấu sự thành công của cô. Cô đã đem các thứ trang sức do cha mình để lại, do IVO tặng, ra dùng hàng ngày. Cô thường ngắm nghía khá lâu chiếc nhẫn nạm kim cương bằng cách quay quay ngón tay.
- Em đã mất nhiều thì giờ để sống lại quá khứ!
- Em thích “nhai lại” hay là để hiểu mình hơn?
- Chẳng rõ nữa chị ơi.
Cặp mắt cô mơ màng, cái nhìn vời vợi.
- Em nghĩ rằng em đã chấp nhận. Nó trở thành một phần của bản thân em, như thế đó.
Một nụ cười thỏa mãn nở trên môi Mary. Bao lâu nay chị chỉ mong có thể. Bettina chấp nhận như mình vốn có. Nhưng chị chưa vui lòng thấy cô em sống giam mình trong bốn bức tường.
- Em có tiếp xúc với mọi người không?
- Chỉ với chị và hai cháu thôi.
- Vì sao?
- Em không muốn. Vì sao em phải như thế? Để họ tán tụng do quen biết một nhà viết kịch có bốn đời chồng… người con gái ngông cuồng của Justin Daniels sao? Để làm gì chị? Lúc nầy, em thấy sung sướng hơn thế nhiều.
- Với chị, chị không gọi như thế là sống, Betty ạ. Còn em?
Bettina nhún vai.
- Không nên, em còn nhỏ, Bettina em có thể được hưởng những điều tốt lành hơn là sống cảnh cô đơn thế này. Em cần có bạn, cần tiếp xúc, cần vui chơi, cần đạt những thành tựu rực rỡ khác. - Và kia đấy. Bettina chỉ cái nhà và nhìn ra vườn.
- Em biết chị muốn nói gì chứ, Bettina. Đẹp đấy nhưng không thể thay thế tình cảm bạn bè hay là… - chị ngập ngừng… một người đàn ông.
Bettina ngó chằm chằm vào mắt chị.
- Chị cho rằng đó là thuốc thánh sao, Mary?
- Một người đàn ông? Thì ra tóm lại là thế! Rằng cuộc đời sẽ dở dang nếu không có họ? Chị không tin là em có cách tính của em sao?
- Ở tuổi 36? Chị tin chắc là không. Em định thế nào? Đầu hàng à?
- Vậy chị, chị tính với em thế nào? Lại nhanh nhanh tìm một anh chàng khác chứ gì? Bốn đời chồng! Điểm ghi chưa quá cao sao chị? Chị lại còn gợi ý thử thêm người thứ năm ư? Cô kêu lên, cáu kỉnh.
- Thì sao lại không? Mary vặn lại.
- Bởi vì em không cần nữa. Có thể rằng em không thể bước thêm bước nữa…
Mary không phải là người phụ nữ dễ bị đánh bại.
- Nếu em có lý do chính đáng để xử sự như vậy thì chị chẳng nói làm gì. Chẳng có một ai bị bắt buộc lấy vợ lấy chồng, Bettina ạ. Đó cũng chẳng phải là điều thú vị duy nhất trong cuộc sống. Nhưng cô không thể sống cô đơn phần đời còn lại chỉ vì sợ tai tiếng. Có phải đúng là vì thế không? Nếu em lấy chồng, em nghĩ rằng người ta sẽ chê trách, sẽ xỉa sói em sao? Em nhầm. Nhầm hoàn toàn! Chị yêu em. Seth cũng vậy. Chị chẳng cần biết em lấy một tá chồng hay không?
- Nhưng thảng hoặc, có ai đó xem ra khỏe, chính đáng, cũng tuyệt vời như em, thì em phải tìm tới người ta và để người ta gặp em chứ? Em không tính lấy người ta ư? Thiên hạ cười vào mũi đấy! Lạy chúa, Bettina, đừng thu mình lại trong pháo đài của em.
Bettina buồn bã nhìn Mary. Mary tự hỏi xem mình đã nhắm đúng, đã tìm đủ lý lẽ đánh trúng tâm điểm chưa. Khi chị nhìn bạn đi vào nhà, nín thinh, chị tin rằng mình đã thuyết phục được nó.
Vợ chồng Seth trở về vào cuối tuần. Trước khi Mary lên máy bay, Bettina ôm chặt chị vào người.
- Cảm ơn chị!
- Về chuyện gì? - Chị hiểu ngay - Chớ có đùa! Có thể đến một ngày nào đó, em phải đá vào mông chị đấy.
- Em không tin - Bettina cười lớn - trả lời. Nhưng thực sự đời chị không kỳ quặc như đời em.
- Betty, em tính thế nào? Seth cúi xuống hỏi Bettina.
- Gọi Norton để báo với ông ta rằng em sẽ trở lại công việc. Ông ấy thắng điểm em rồi.
Điều đó làm chị ngạc nhiên đó - Mary bác lại tức khắc trước khi chui sâu vào lòng máy bay.