Chương hai mươi bảy
Xuyên nhanh qua thành phố Rome. Đây là mùa có khí hậu tuyệt vời, ấm áp, thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ mát mẻ, thoải mái. Bầu trời xanh trong và không chút gợn mây. Đấy là giữa tháng mười. Và cũng là một tháng lý tưởng của nàng trong năm, một tháng quá vãng trước đây. Nàng ngồi trong xe, mặc áo quần màu xám và đội mũ cũng màu xám. Bernardo chỉ thấy đôi mắt nàng dưới vành mũ và liếc nhìn đôi tay nàng vòng lại trước ngực.
- Isabella ạ, ngày mai họ bắt đầu xử. Bà về vừa đúng lúc.
Nàng nhìn ông có vẻ mỏi mệt và ông chú ý thấy trong mắt nàng lắng đọng một niềm đau khổ không nguôi. Nàng nói:
- Tôi chán làm những việc này. Bây giờ có quan trọng gì nữa?
- Có chứ, quan trọng chứ! Isabella ạ. Bà hãy tin tôi.
Nàng cầm tay của ông ta. Sau bao nhiêu thời gian, sao bao nhiêu tranh cãi, buộc tội, mãi bây giờ nàng mới hiểu.
Có vài nhà báo đứng chờ nàng ở cửa, nhưng Bernardo đã đưa nàng đi qua nhanh chóng, bước vào nhà, lên phòng của nàng. Tại đây, sau khi xếp đặt hành lý họ dùng tí rượu vang.
- Chuyến đi như thế nào?
- Cũng bình thường.
- Còn Alessandro?
- Cháu nó như muốn điên, lúc tôi ra đi. Nhưng cháu nó được khỏe?
- Bà có giải thích cho cháu biết tại sao bà đi Rome không?
Nàng gật đầu từ từ:
- Vâng, có. Tôi không nói. Nhưng đã nhờ Natasha nói lại với cháu rồi. Vì thế, nay cháu không còn sợ hãi gì nữa.
- Cháu nói sao?
Nàng có vẻ sực tĩnh:
- À. Cháu nó vui lắm. Nhưng không hiểu tại sao tôi lại đi Rome. Cả tôi, tôi cũng chẳng hiểu nữa!
Nàng nhấp tí rượu và nhìn Bernardo. Trông ông ta có vẻ trẻ lại, sau một tháng nghỉ ngơi ở Corfu.
- Ông cũng hiểu thế hả? Còn về công chuyện làm ăn thì sao?
- Mọi việc đều tốt cả. - Lần đầu tiên nàng cười với ông và lấy chiếc nón xuống.
- Còn bà thì sao?
- Ông có ý định hỏi về chuyện gì?
- Bà đã gặp một người nào chưa? Tính đến nay đã hơn một năm. Bây giờ đến lúc bà đi ra ngoài được rồi.
Cuối cùng, ông thầm nghĩ ông đành phải chấp nhận những gì giữa nàng và ông chưa hề có, đồng thời ông cũng muốn nuôi dưỡng yêu quý những gì cả hai người đã có.
- Ông nên quan tâm đến câu chuyện làm ăn riêng của ông. - Nàng nhìn ra phía những mái nhà nhấp nhô ngoài thành phố Rome.
- Tại sao như vậy? Còn bà, bà không quan tâm đến việc riêng của bà sao? Ông Corbett Ewing thế nào?
- Về ông ấy thì sao, hả? - đôi mắt của nàng nhìn thẳng vào ông như mũi tên bắn, có vẻ hãi hùng - Sao ông biết về chúng tôi quá nhiều vậy?
- Tôi vừa mới chợt nghĩ ra. Bà đã có phản ứng mãnh liệt đối với công ty F-B và cách bà phát biểu ngày hôm đó, khi tôi nhắc đến ông Ewing trên máy điện thoại, tôi nhận thấy chưa bao giờ bà giận dữ đến thế!
Nàng từ từ gật đầu:
- Đúng như vậy. Tôi vô cùng tức giận, vì nghĩ rằng ông ấy làm quen với tôi có mục đích, có hậu ý, chỉ muốn nhúng tay vào cơ sở San Gregorio.
- Bây giờ bà còn nghĩ như thế không?
Nàng nhún vai.
- Bây giờ không thành vấn đề nữa. Tôi không còn gặp ông ấy nữa!
- Có phải ông ấy đã quyến rũ bà không? - Bernardo hạ giọng.
- Đó không phải vấn đề của ông! - Nhưng sau đó, nàng đã nói với giọng dịu xuống - Đã có lúc chúng tôi yêu nhau. Nhưng, tôi cảm thấy mình sai lầm. Thế thôi! Dẫu sao bây giờ chuyện tình ấy cũng chẳng đi tới đâu!
- Tại sao vậy?
- Bởi vì… Ồ, quỷ thần ơi! Tôi cũng không biết nữa! Có lẽ chúng tôi khác biệt nhau. Có lẽ tôi quá chăm lo đến công việc làm ăn chăng? Ngoài ra, điều chắc chắn không thể giống với Amadeo được. Và tôi cũng không buồn tìm ra sự thật như thế nào!
Nàng nhìn Bernardo buồn bã. Ông ta lắc đầu chán nản.
- Như vậy, bà đành hủy hoại cuộc đời của bà hay sao? Mới 33 tuổi, bà đã khép kín cuộc sống. Bà đã mất Amadeo, bây giờ bà lại để cho nhan sắc tàn phai?
- Bây giờ thì tôi còn có Alessandro và công chuyện làm ăn.
- Nhưng chừng đó đâu có đủ cho cuộc sống. Ít nhất bà cũng để cho ông Ewing trình bày đầu đuôi sự việc xảy ra chứ, cho ông ta có dịp nói lên sự thật chứ!
- Như tôi đã nói, không thành vấn đề nữa! Ồ! Có chứ, tôi đã gặp ông ta một lần sau khi từ Rome về.
- Rồi sự việc xảy ra thế nào?
- Chẳng đi tới đâu. Tôi bảo ông ta lìa xa Alessandro. Tôi nhận ra trong lúc tôi ở Rome, Natasha đã để ông ta đến với đứa bé. - Nàng thở ra nhẹ nhàng và mỉm cười chua chát - Tôi nói thẳng với ông ta rằng nếu còn đến gặp chúng tôi, tôi sẽ mời luật sư của tôi, cùng với cảnh sát, sẽ kiện ông ta về tội dụ dỗ Alessandro, hay một hành động tương tự như thế.
- Bà có điên không? Rồi ông ta trả lời làm sao?
- Tức giận, ông ta bảo tôi ra khỏi xe của ông ngay.
- Ông ta có lý. Ông ta có thể đẩy bà ra khỏi xe. Tất cả vì ý Chúa, Isabella ạ. Và bà đã có suy nghĩ gì?
- Tự tôi, tôi cũng chẳng biết sao nữa… nghĩ đến thân phận của tôi… nghĩ đến Amadeo… một cái gì đó. Tôi nói với ông, thế là hết rồi. Bế tắc thật!
- Nếu bà cứ tiếp tục cư xử như thế! - Ông ta rót thêm rượu vừa cười vừa nhìn nàng.
- Lẽ dĩ nhiên, Natasha có gặp ông ấy. Họ là bạn bè cũ với nhau.
- Bà ấy đã cho ông Ewing hay tin bà đến Rome dự vụ xử này chưa? - Bernardo lại nhìn nàng một cách lạ lùng, nhưng nàng chỉ nhún vai.
- Tôi không biết nữa. Có thể! Nhưng điều quan trọng đối với tôi bây giờ là thấy tên tôi trên báo, mục kiểu mốt mới. Đấy là niềm hạnh phúc duy nhất của tôi!
- Điều đó cũng sẽ đến thôi! Sau tuần này, mọi việc sẽ đâu vào đó. Qua đi một thời kinh hoàng. Bây giờ, chúng ta đi nghỉ một tí. Sáng mai tôi sẽ đến đón bà.
Ồng hôn nhẹ trên má nàng. Ông đi rồi, nàng còn ngồi lại đó, uống hết ly rượu.