Cơ Hội Thứ Hai - Danielle Steel

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Cơ Hội Thứ Hai - Danielle Steel

Postby bevanng » 02 May 2017

“Vâng, anh ngốc nhưng em cũng vậy. Tên nhiếp ảnh gia có một cuộc truy hoan với cái gã bán ma túy trong phòng khách rõ ràng là điểm yếu trong nghề nghiệp của em, Em rất tiếc về việc xảy ra và cả nhiều điều xuẩn ngốc khác nữa. Anh sẽ vui khi thấy em vứt hầu hết quần áo của em khi em rời đi, em không biết tại sao em lại có nhiều quần áo đến thế, cái tủ quần áo ám ảnh em mãi. Ở đây mọi việc đơn giản hơn nhiều, hầu như em chẳng mang theo thứ gì.” Mặc dù nàng mua sắm rất ít nhưng toàn hàng hiệu Didier Ludot. “Cuộc sống của em bây giờ đơn giản hơn nhiều, em muốn giữ nếp sống này”. Giọng nàng quả quyết.
“Giống cái gì?” Anh tò mò, dường như nàng có đổi khác, vừa mong manh lại vừa mạnh mẽ, sâu sắc, trầm tĩnh hơn, như thể nàng mới trải qua một phen sóng gió và đến bờ bến khác. Hầu hết thay đổi đó đều do anh, anh biết. Nhưng nàng cũng đã từng đối mặt với những điều tệ hại, cha nàng bỏ rơi mẹ con nàng, cái chết của mẹ nàng, tuổi thơ long đong, người cha dượng cưỡng bức nàng, nàng chưa bao giờ nói với ai ngoài vị bác sĩ tâm lý, thậm chí cả với John. Tất cả đều nằm trong cuốn sách. Nàng mất nhiều năm điều trị tâm lý vì sự cố đen tối với ông cha dượng, may mắn thay nàng đã lấy lại được sự thanh bình.
“Em đã vứt bỏ nhiều thứ, mọi người, quần áo, vật trang trí, nhiều thứ mà em không quan tâm cũng không cần nữa, cuộc sống đơn giản hơn phần nào. Em tiếc là không hòa giải được với các con anh”. Nàng nhìn anh.
“Em chẳng làm gì sai cả, Fiona. Chúng cư xử không phải phép, lẽ ra anh nên giải quyết êm đẹp hơn, anh chẳng biết phải làm gì, thế là anh bỏ chạy”.
“Lẽ ra em nên kiên nhẫn hơn, em cũng không biết phải làm gì, em không tốt với con cái. Đó là quãng thời gian đẹp nhất mà em chưa bao giờ có trong đời”.
“Em tiếc nuối điều đó sao?”
“Ồ, không. Em nghĩ mình sẽ tệ về chuyện đó lắm. Thời thơ ấu của em đã đủ kinh hoàng rồi. Điều duy nhất em tiếc là không làm tốt hơn vì anh. Có lẽ đây là thất bại nặng nề nhất trong đời em. Em bị trói buộc trong cái mớ ngớ ngẩn chẳng có nghĩa lý gì, chỉ thích cưỡi trên một ngọn sóng cao rồi khi té xuống mới biết là đau biết bao nhiêu. Sau đó em điều chỉnh lại lối sống”. Anh thích lối sống đó của nàng bây giờ. Nàng có thể một lần nữa đánh bại trái tim anh nhưng nàng cẩn thận không làm điều đó. Nàng quá thấm thía sự ê chề, hờn tủi của cảnh người ở lại vò võ nhớ nhung kẻ đã ra đi không chút tiếc thương.
“Em có nhớ công việc không?” Anh tò mò.
“Không ạ, em nghĩ mình đã cống hiến nhiều cho nó. Đây là thời điểm phải đi, hiện Adrian đang làm công việc đó xuất sắc”. Nàng cũng vậy. “Mọi việc đang diễn tiến tốt, bây giờ em chỉ chuyên tâm viết sách”. Chẳng có gì nàng không thể làm, anh nghĩ vậy.
“Anh muốn được ngắm căn hộ của em lắm!”. John thật lòng khi thanh toán tiền, Fiona nhìn anh như thể bị sét đánh.
“Tại sao?” Trông nàng thảng thốt.
“Thư giãn, chỉ là tò mò. Em có khiếu thẩm mỹ tuyệt vời. Có lẽ nó tuyệt lắm”.
“Nó nhỏ lắm”. Nàng nói, đề phòng như người lính gác. Nàng đã để anh đi đủ xa rồi. “Nhưng em thích nó, nó hợp với em. Thậm chí em không chắc là muốn chuyển chỗ ở nhưng em nghĩ mình phải làm vậy thôi. Em ước gì chủ nhà đồng ý bán cho em. Họ đang sống ở Hong Kong, không bao giờ họ ở đây”. Nàng cố mua căn nhà và đã viết cho họ một lá thư nhưng không thấy trả lời. Vị trí thì tuyệt vời còn ngôi nhà thì đáng yêu. Nàng sẵn sàng mua nếu có thể.
Anh có một chiếc xe hơi, người lái xe ngồi đợi bên ngoài, buổi trưa nay trời bỗng dưng trở lạnh. Nàng rùng mình trong gió mặc dù đã mặc chiếc áo lạnh lông chồn, anh quay sang nàng mỉm cười dịu dàng. Anh thấy yêu đời vì lại được ăn trưa với người phụ nữ anh hết mực thương yêu nhung nhớ. Nàng cũng ở trong tâm trạng giống anh. Một điều hay ho là cả hai người xin lỗi nhau và thừa nhận những sai sót của mình. Có lẽ anh đúng, có thể họ nên là bạn bè tốt của nhau dù nàng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn mình có thể làm được không, nhưng trái tim nhỏ bé của nàng lại đập loạn xạ mỗi khi gần anh. Nàng cần có thời gian suy nghĩ kỹ càng hơn.
“Anh cho em quá giang nhé?” Anh đề nghị, nàng ngần ngại gật đầu, bước vào ngồi cạnh anh và cho người tài xế địa chỉ.
Anh bị ấn tượng khi thấy tòa nhà trên đường. Nó là một khách sạn thế kỷ mười tám sừng sững đặc biệt, nhưng viên đá quý thực sự lại nằm ẩn ở cái sân bên trong nó, nơi nàng sinh sống. Nàng giải thích với anh vị trí ngôi nhà và cẩn thận hỏi liệu anh có muốn đi xem.
“Chỉ một phút thôi, em còn phải làm việc”. Nàng nói chính xác, anh đồng ý.
Anh theo sau nàng qua cái cổng lớn trước tòa nhà, lối đi có cả mấy cái xe ngựa đã từng được sử dụng, anh thấy như có phép mầu khi đi vào cái sân bên trong. Việc tìm ra ngôi nhà xinh xắn như thế này quả là một kỳ tích. Nàng sử dụng chìa khóa mã tự động. Anh theo nàng lên hành lang uốn cong, một lúc sau họ ở trong căn hộ của nàng, đúng như anh nghĩ, nó thật dễ thương, bài trí đẹp đẽ với tranh ảnh, một ít đồ gỗ, toát lên sự ấm cúng thân tình, hợp thời trang và sự thanh lịch của chính nàng. Nó hoàn toàn mang thương hiệu Fiona. Nàng dẫn anh tới một cái cầu thang dẫn lên Studio với khu vườn xinh trên mái nhà - nơi nàng làm việc. Anh cười sảng khoái khi chiêm ngưỡng nó.
“Đúng là nơi em ở, anh thích lắm”. Có lẽ anh muốn ngồi thưởng thức tách trà nhưng nàng không mời. Dường như nàng lo lắng, muốn anh nhanh chóng đi khỏi, buổi trưa nay bên nhau đủ lâu rồi, nàng cần hít thở, trấn tĩnh sự dậy sóng bất kham trong lòng nàng.
Nàng mất nhiều giờ để quay lại công việc vì bị bữa trưa ở Le Voltaire ám ảnh. Nghĩ về nó khiến nàng không thể tập trung, lúc nào cũng như nghe lời nói của anh văng vẳng bên tai. John cũng thổn thức chẳng kém gì nàng, anh đi dọc sông Seine sau đó là Faubourg St. Honoré, mãi vẫn không dứt hình bóng nàng ra khỏi đầu được, mà anh cũng không muốn làm thế. Anh có thể thấy khuôn mặt đó, nghe giọng nói đó và ngửi mùi nước hoa đó của người thương. Nàng vẫn hấp dẫn anh như trước kia, có lẽ còn hơn thế vì bây giờ nàng chín chắn hơn. Anh yêu con người của nàng bây giờ mặc dù nó là cái giá đắt nàng phải trả. Giờ anh cảm thấy ít tội lỗi hơn trước đây, như thể họ đã đáp cánh đến một nơi tốt lành hơn và anh yêu căn hộ nàng sinh sống.
Anh gọi cho nàng tối đó nhưng nàng không nghe điện thoại. Anh nghi là nàng vẫn ở trong nhà mà không muốn trả lời anh. Đúng vậy, nàng thắc mắc sao anh lại gọi đến. Anh cảm ơn nàng cho anh đến thăm căn hộ. Ngày hôm sau, vì lịch sự, nàng gọi cảm ơn anh về bữa trưa.
“Thế còn bữa tối nay?” Anh muốn nhân cơ hội hai người đã có bữa trưa vui vẻ mà tiến sâu thêm nhưng nàng lắc đầu.
“Em nghĩ không phải là ý hay đâu”. Giọng nàng cứng rắn.
“Sao lại không?” Anh hỏi, giọng buồn thiu. Anh muốn gặp nàng, bất chợt anh nhớ nàng hơn bao giờ hết, anh có cảm giác kinh khủng rằng mình đã để cho viên kim cương vô giá trượt qua kẽ tay. Nàng cũng có cảm nghĩ như anh nhưng sẵn sàng sống với mất mát đó vì nàng không muốn đời mình lại bị xáo trộn một lần nữa, nàng không muốn khoét rộng thêm vết thương cũ. Nàng thẳng thắn nói hết mọi suy nghĩ với anh. “Anh không muốn đề nghị chúng ta quay lại, anh chỉ đề nghị chúng ta hãy làm một cái gì đó cho tình bạn”.
“Em không chắc là mình có thể, chỉ khiến em buồn đau thôi, giống như khi mất con Sir Winston vậy. Em không thể chịu đựng cả hai việc đó, em đã bị tổn thương rất nhiều”.
“Anh rất tiếc”. Anh nói tỏ vẻ hối hận. Anh có một cuộc họp và không thể nán lâu trên điện thoại, anh hứa sẽ gọi lại sau. Nàng bối rối không muốn bắt đầu điều gì đó với anh. Nàng để lời nhắn cảm ơn anh tại khách sạn, biết anh đi ra ngoài, nàng mừng vì không phải nói chuyện với anh lần nữa. Khi anh gọi cho nàng, nàng không nhấc máy mà để anh nói chuyện với cái máy. Anh đề nghị mời nàng dùng bữa tối ở Alain Ducasse, hay nơi nào đó lịch sự hoặc đơn giản hơn nếu nàng thích. Nàng không gọi lại cho anh và ở bên bàn làm việc cho tới khuya. Nàng vẫn ngồi ở đó trong chiếc quần jeans xanh và áo lạnh cũ, nàng nghe thấy tiếng chuông cửa. Nàng không thể hình dung là ai và trả lời qua hệ thông liên lạc từ trên studio.
“Quy est-ce?” Nàng hỏi bằng tiếng Pháp.
“Moi” một giọng quen thuộc vang lên, lúc đó là mười một giờ đêm.
“Anh đang làm gì ở đây?” Đó là giọng John.
“Anh mang bữa tối cho em. Anh đoán em chưa ăn gì, anh có thể mang lên không?” Fiona không biết nên khóc hay cười. Ngập ngừng rồi nàng cũng xuống dưới mở cửa và mời anh vào. Anh đang đứng đó với cái hộp giấy trong tay.
“Anh không nên làm vậy”. Nàng nhíu mày, cố tạo vẻ nghiêm nghị, cái nhìn đã làm e sợ các biên tập viên cấp dưới trong nhiều năm, nhưng anh hiểu nàng rõ hơn, nó không khiến anh bận tâm. Nàng đem cái hộp vào nhà bếp và mở ra, đó là món bánh phồng có nhân ngon lành của nhà hàng Le Voltaire, nàng quay sang anh mỉm cười. “Giống như tên buôn ma túy chào hàng ngay tại cửa nhà em”.
“Anh đoán em cần có sức hay calori, hay cái gì đó”. Anh thật tốt nhưng nàng không muốn bị anh cám dỗ lần nữa. Bánh phồng có nhân. Hoa. Ăn trưa. Anh giống như người đàn ông của sứ mệnh. Nàng không muốn trả giá lần nữa.
“Anh có muốn ăn không?” Nàng hỏi, đặt bánh lên đĩa. Nàng không e dè trao cho anh cái muỗng khi ngồi xuống cạnh bàn ăn, anh ngồi kế bên. “Em không muốn dính dáng gì tới anh nữa, anh làm tan vỡ trái tim em một lần rồi, thế là quá đủ”. Nàng không giấu giếm, đây là câu nói rõ ràng bình tĩnh như một cú đấm vào người anh.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Cơ Hội Thứ Hai - Danielle Steel

Postby bevanng » 02 May 2017

“Anh biết. Cứ mỗi lần ở gần em anh lại mê mẩn, Fiona à”. Một câu nói cổ điển thường nghe giữa các cặp tình nhân. Anh mê mẩn hơn cả khi anh rời bỏ nàng.
“Em đang cố sống xa anh. Điều đó tốt hơn cho cả hai ta”.
“Anh không biết nữa”. Anh nói cũng thật lòng như nàng. Họ luôn lấy sự thật lòng đối đãi nhau, nàng thích điều đó giữa hai người.
Nàng lắc đầu, môi trên dính chocolate khiến anh không nhịn cười được. Anh ước gì có thể liếm nó. “Chúng ta hãy làm theo cách này vì cả hai. Chúng ta không cần phá hủy đời nhau một lần nữa. Chúng ta đã làm như vậy một lần rồi”.
“Vậy điều gì xảy ra nếu lần này mọi việc tốt đẹp?” Anh tràn ngập hy vọng, muốn thuyết phục nàng đồng thời lại rất lo sợ.
“Vậy điều gì xảy ra nếu nó không tốt đẹp? Cả hai chúng ta đều hứng chịu sự tổn thương rồi. Tổn thương nặng nề, John ạ”. Quyết định này giống với quyết định về vụ con chó, nàng không muốn nuôi một con nào nữa, nàng cũng không muốn có anh. Tất nhiên, nàng có muốn nhưng nàng không muốn nỗi đau đi kèm theo nó, hai con gái anh, bà quản gia, con chó bạo lực của anh. Nhưng nàng không muốn nói tất cả điều đó với anh. “Bên cạnh đó, hai con gái anh sẽ phản đối nữa”.
“Chúng đã trưởng thành hơn rồi, bà Westerman về miền Nam bang Dakota nghỉ hưu, bà ấy có ảnh hưởng lớn đến chúng. Chúng ta có thể không nuôi con Fifi nữa. Nhân tiện, anh muốn hỏi mắt cá chân em sao rồi? Hy vọng không phải là vết thương em phải mang suốt đời chứ?” Nàng cười với suy nghĩ của anh.
“Một con chó quái quỷ”.
“Một con chó đến từ địa ngục”. Anh sửa lại lời nàng, nàng lại cười. “Nó đang sống với Hilary ở Brown. Có lẽ con Fifi sẽ hưởng một nền giáo dục tốt và dần định hình tính cách tử tế”.
“Anh có muốn uống rượu hay cái gì không?” Nàng đề nghị, anh ngập ngừng trong ân hận. Anh xâm phạm nàng và anh biết mình không muốn bỏ lỡ cơ hội bao lâu mà anh còn ở Paris.
“Anh có làm cản trở công việc của em không?”
“Có nhưng anh đã làm rồi. Dù gì bây giờ em cũng mệt quá. Mấy cái bánh này khiến em làm biếng. Anh có muốn một ly rượu pooctô không?” Nàng vẫn nhớ anh thích loại rượu này, nhưng bây giờ anh quyết định uống rượu trắng, nàng rót cho anh một ly và cho mình một ly.
Họ ở trong phòng khách nhỏ, John mồi thuốc trong lò sưởi, họ hàn huyên từ chuyện cuốn sách của nàng sang công việc của anh, rồi chuyện căn hộ mới anh muốn mua ở New York, hết đề tài này đến đề tài khác, sự song hành đó sưởi ấm cả hai trái tim. Anh nói về một căn nhà anh tình cờ thấy mà anh rất thích ở Cape Cod. Nàng nghiêng người rót rượu cho anh, anh duỗi tay ra chạm vào má nàng.
“Anh yêu em, Fiona”. Anh thì thầm trong ánh sáng ngọn lửa hồng. Nàng đẹp hơn bao giờ hết trong chiếc áo lạnh cũ, tóc thắt bím ngang ngạnh.
“Em cũng vậy nhưng nó không còn quan trọng nữa”. Nàng thì thầm trở lại. Thời gian chầm chậm trôi qua. Ngay khi nàng nghĩ đến điều đó, anh ôm hôn và kéo nàng lại cạnh mình, trước khi nàng có thể phản đối hay thậm chí nghĩ về nó, nàng cũng đang hôn anh. Nó là điều nàng không muốn nhưng nàng không còn nhớ điều đó nữa, họ như hai kẻ đói nhau cả năm nay, chỉ một khoảnh khắc sau họ đã ở trên giường. Cả hai tràn ngập đam mê, lúc lâu sau họ ngừng lại thong thả cảm nhận hơi thở của nhau. Khi đó nàng cũng hơi buồn ngủ.
“Một ý kiến tuyệt”. Nàng thì thầm vào ngực anh khi thiếp vào giấc ngủ trong tay anh, anh mỉm cười âu yếm ngắm nàng.
“Không, đây là ý tưởng hay nhất chúng ta từng có”. Anh nói rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng thức giấc, nàng tự hỏi đây có phải là giấc chiêm bao, nàng nhìn anh bàng hoàng, thốt lên. “Ôi, Chúa ơi!”. Anh cũng đã thức, nằm đó ôm nàng, trông mãn nguyện lắm. “Em không thể tin được chúng ta đã làm điều đó, chúng ta điên mất rồi”. Nàng kêu lên xấu hổ.
“Anh vui là chúng ta đã làm như vậy”. Anh nói hạnh phúc, lăn qua ngắm nàng, anh mỉm cười khi thấy khuôn mặt nàng. “Rời bỏ em là một điều ngu xuẩn mà anh từng làm. Và tất cả những gì anh muốn là một cơ hội thứ hai. Anh không bao giờ nghĩ là mình còn có cơ hội đó, anh cứ là nghĩ em ghét anh. Em có quyền đó, anh ngạc nhiên là em không ghét anh. Anh nghĩ mình sẽ quên em dù cho anh vẫn còn yêu em nhiều, nhưng khi gặp em trong nhà hàng La Goulue ở New York anh biết là mình không thể. Anh biết anh phải ít nhất là gặp và nói chuyện với em một lần. Anh bị điên vì em kể từ tôi đó”.
“Anh muốn một cơ hội thứ hai để làm gì?” Nàng ngồi thẳng nhìn anh, cuối cùng trông vẻ giận dữ “Rời bỏ em lần nữa à? Em không trở lại với anh đâu”. Nàng nói vẻ quyết tâm rồi nhảy khỏi giường, John thán phục dáng vẻ duyên dáng của nàng. Nàng có một vóc dáng tuyệt vời khiến không ai biết đúng tuổi thật của nàng. “Chúng ta thậm chí không sống cùng một nước nữa là…” Nàng kiếm cớ như thể đó là lý do duy nhất không thể bắt đầu mối quan hệ của cả hai. “Em không tin vào sự lãng mạn của việc xa cách như vậy. Em không quay lại New York. Em hạnh phúc khi ở đây”.
“Vậy, bây giờ chúng ta bỏ mặc, à, tại sao anh không làm ăn sáng cho hai ta nhỉ? Và có thể anh chỉ cho em thấy rằng nếu em không quay trở lại với anh thì Fiona Monaghan, điều đó chẳng có ích gì với em ngoài việc lẻ loi ban đêm đâu nhé, em không phải loại phụ nữ đó chứ? Anh cũng không phải loại dàn ông đó”.
“Vậy em sẽ học cách để trở thành mẫu người đó, em sẽ không bao giờ lấy anh lần nữa”.
“Anh không nhớ là đã yêu cầu em điều đó”. Anh nói khi ra khỏi giường, đứng cạnh nàng và choàng tay qua ôm nàng. “Anh yêu em, anh nghĩ em cũng yêu anh. Chúng ta cần thảo luận thêm”.
“Em sẽ không thảo luận với anh”. Nàng nói ngang bướng, vẫn không mặc gì đứng cạnh anh và không kháng cự lại vòng tay của anh. Nàng đã tận hưởng đêm qua say đắm như anh vậy. “Em đã nghĩ là anh sẽ đi”.
“Máy bay của anh cất cánh lúc bốn giờ chiều. Một giờ anh mới phải có mặt ở sân bay”. Đồng hồ trên tủ đầu giường báo chín giờ sáng, vậy là còn bốn tiếng đồng hồ nữa để giải quyết vấn đề. “Chúng ta có thể thảo luận trong bữa ăn sáng”.
“Chẳng có gì phải thảo luận”. Nàng nói khi phóng vào nhà tắm và đóng sầm cửa, anh mặc quần rồi làm bữa sáng. Sau mười phút đánh răng, chải đầu và mặc cái váy hồng, nàng phụ anh một tay.
“Em chôm cái đó từ Ritz à?” Anh hỏi thú vị. Anh đang làm món trứng và chiên thịt lợn muối xông khói, trông vô cùng hạnh phúc.
“Không”. Nàng gầm gừ với anh. “Em mua nó. Em không thể tin rằng mình ngủ với anh. Đó là điều ngu ngốc nhất em từng làm. Em không muốn làm chuyện hốt nước đổ lại vào bình”.
“Đó là một điều quyến rũ”.
“Em có thể gọi anh là đồ tồi tệ nhất và nên gọi như thế”. Nàng nói đoạn lấy một cái bánh mì que trong lò nướng, đặt lên tách cà phê. “Chỉ là một điều ngốc nghếch”.
“Tại sao? Chúng ta yêu nhau cơ mà”. Anh liếc nhìn nàng bình tĩnh. Anh đã chẳng thấy cuộc đời vui vẻ từ khi hai người không còn sống chung.
“Có cần phải nhắc lại là anh đã ly dị em không? Và với tất cả những gì em biết thì anh nói đúng, cuộc sống của chúng ta quá khác biệt nhau”.
“Bây giờ mọi thứ đã khác xưa rồi. Em đang khởi đầu sự nghiệp văn chương, sống trên một cái gác xép ở Paris. Em có thể lấy anh vì tiền”.
“Em cũng có tiền, em không cần tiền của anh”.
“Thật xấu hổ. Nếu em theo anh vì tiền của anh thì mọi thứ sẽ hoàn hảo”.
“Anh ăn nói không nghiêm túc đấy”. Nàng mắng khi lấy bánh mì ra, rót cà phê cho cả hai, bỏ cùng lượng đường và trao cho anh một tách.
“Anh đang nói nghiêm túc, em mới là người không nghiêm túc. Ngủ với người đàn ông là trái đạo đức và nói với anh ta là không có gì trong buổi sáng hôm sau. Nhất là nếu anh ta nói rằng mình yêu cô ấy”.
“Em không cần một mối quan hệ, em không muốn bạn trai, em không muốn có chồng. Em chỉ muốn ở một mình viết sách. Hãy xem, chúng ta làm một điều ngu ngốc. Chúng ta lên giường, rất nhiều ông chồng bà vợ làm tương tự. Nó gọi là sự sa ngã. Chúng ta lao đầu vào sự sa ngã đó. Mọi chuyện sẽ kết thúc. Anh quay lại New York. Em sẽ ở đây. Chúng ta quên đi chuyện đã làm”.
“Anh không quên, anh nghiện em”. Anh trêu chọc khi đặt trứng lên mấy cái đĩa, thêm thịt lợn muối xông khói và ngồi vào bàn ăn trong nhà bếp.
“Anh vẫn sống tốt mà không có em trong năm vừa qua đây thôi, hãy tham gia chương trình mười hai bước đi”.
“Em không hài hước gì cả”. Anh nói nghiêm túc.
“Anh cũng vậy. Chuyện tối qua cũng vậy. Nó đơn giản là một điều ngu ngốc”.
“Đừng nói như vậy. Xúc phạm đấy. Nó rất tuyệt và em cũng biết vậy mà. Và em biết tại sao không? Vì chúng ta yêu nhau”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Cơ Hội Thứ Hai - Danielle Steel

Postby bevanng » 02 May 2017

“Trước đây chúng ta yêu nhau, bây giờ chúng ta thậm chí không biết nhau, chúng ta lại là những người xa lạ”.
“Vậy hãy quen biết anh đi”.
“Em không thể. Anh ở xa như vậy, anh cũng biết là ‘Xa mặt cách lòng’. Em còn hiểu khá hơn anh đấy”. Nàng nói nghiêm túc, dùng nĩa xiên miếng trứng trông ngon mắt “John, hãy có lý một chút. Em khiến anh phát điên, anh hối hận đã lấy em. Anh nói thế, anh rời em đi, nhớ chưa?”
“Anh bị hoảng sợ, không biết phải làm gì. Toàn bộ cuộc sống của em và thế giới của em xa lạ với anh. Bây giờ anh nhớ chúng. Anh nhớ em. Anh nghĩ về em mọi lúc. Anh không muốn cô nàng tóc vàng chán ngắt ở Junior League. Anh muốn cô nàng tóc hung điên rồ của anh thôi”.
“Em không điên rồ”. Nàng nói, có vẻ mếch lòng.
“Không, nhưng cuộc sống của em hơi điên rồ một chút hay ít nhất có thể nói là lập dị”.
“Có lẽ bây giờ anh sẽ chán em, em ở ẩn rồi”.
“Ít nhất em không phải là người lãnh cảm”. Anh chọc ghẹo.
“Em có thể học để lãnh cảm, nếu nó thuyết phục anh tránh xa em. Hãy xem tối qua là một kỷ niệm, một món quà tạm biệt chúng ta tặng nhau. Chấm dứt tại đó thôi anh John. Hai mươi năm sau chúng ta sẽ cười khi nhớ lại”.
“Nếu như chúng ta còn sống với nhau”. Anh khẳng định.
“Em có thể hứa với anh là chúng ta sẽ không sống với nhau. Em sẽ không quay lại với anh. Và anh không thực sự muốn em, còn không muốn hơn trước kia. Anh chỉ nghĩ là anh muốn vì không thể có em”.
“Fiona, anh yêu em”. Anh nói tuyệt vọng.
“Em cũng yêu anh nhưng không muốn gặp lại anh. Không bao giờ. Như vậy chứng tỏ chúng ta không nên kết bạn với nhau làm gì”.
“Nếu vậy thì làm người yêu”.
“Chúng ta sống ở hai thành phố khác cùng nhau”.
“Anh bay đến đây mỗi cuối tuần”.
“Đừng ngốc, thật điên rồ”.
“Rồi lấy nhau”.
“Và ghét phải ly dị”. Nàng nhắc anh. Anh đảo mắt, nhai một miếng thịt xông khói. Cà phê hảo hạng. Nàng luôn pha cà phê rất thơm ngon.
“Anh không ghét em”. Anh chỉnh nàng, trông cực kỳ bối rối.
“Vâng, anh có đấy. Anh ly dị em”. Nàng nói nghiêm nghị, ăn xong miếng trứng, ngước nhìn anh.
“Anh là một tên ngốc, anh thừa nhận. Anh ngốc”.
“Không”. Nàng nhẹ nhàng. “Anh tuyệt, đó là lý do em yêu anh. Em chỉ không muốn làm lại. Chuyện chúng mình đã kết thúc. Tại sao quay lại những kỷ niệm đẹp bằng những kỷ niệm tệ hơn? Em hầu như quên phần tệ hại rồi, bây giờ anh đến và muốn làm tất cả một lần nữa. Em không muốn đâu nhé”.
“Tốt, vậy thôi. Chúng ta chỉ ân ái cùng nhau”.
“Chúng ta làm tối qua rồi. Bây giờ anh có thể về New York với cô bạn Junior League của anh và tiếp tục sống mà không có em”.
“Em đang tàn phá đời mình vì anh. Bây giờ em nợ anh cái gì đó.” Anh nói, ngả người vào ghế, nhìn nàng một cách đỏm dáng. “Em không thể chỉ ngủ với anh, biến cuộc đời anh thành địa ngục rồi ném anh qua một bên như rác rưởi. Lỡ anh dính bầu thì sao?” Anh hỏi giận dữ, nàng phá lên cười, nghiêng người hôn anh.
“Anh mới thật sự là kẻ điên rồ”. Nàng nói, vẻ hạnh phúc.
“Anh bị lây từ em”. Anh nói, hôn lưng nàng khi liếc nhìn đồng hồ và mỉm cười. “Bao lâu mà em còn sử dụng anh, ném anh đi và quên lãng anh, em sẽ nói gì cho mối tình của chúng ta trước khi anh phải đón chuyến bay đi New York? Anh có ba giờ rảnh rỗi nghe em nói”. Nàng định nói với anh đó là ý tưởng kỳ quặc, nhưng anh lại hôn nàng nên nàng không nói nữa. Năm phút sau, họ trở lại giường và lần này họ ở đó thêm hai giờ nữa.
Anh rời chiếc giường lúc trưa trong tiếc nuối. Anh phải tắm, cạo râu, mặc đồ, về khách sạn Crillon thu dọn hành lý. Anh đã cho người tài xế về đêm hôm trước vì không muốn bắt anh ta phải đợi. Anh thỏa thuận ngày hôm sau sẽ gặp anh ta ở khách sạn lúc một giờ để đưa anh ra sân bay. Anh muốn bách bộ Paris vào buổi sáng nhưng yêu thích những gì đã làm với Fiona hơn nhiều.
“Anh không muốn xa em chút nào”. Khoác chiếc áo vest giọng anh buồn buồn, không biết khi nào sẽ gặp lại nàng hay lúc nào thì nàng sẽ từ chối anh. Nàng vô cùng bướng bỉnh, đầy quyết tâm kết thúc chuyện hai người hay thậm chí không muốn bắt đầu làm lại từ đầu.
“Anh sẽ quên em trước khi đáp máy bay xuống New York”. Nàng khẳng định.
“Và em sẽ quên anh thậm chí còn sớm hơn chứ?” Anh hỏi, trông bộ dạng bi thảm.
Nàng cười ôm anh. “Em sẽ không bao giờ quên anh. Em sẽ luôn yêu anh”. Nàng nói và có ý nghĩ như thế, lần này anh suýt khóc khi hôn nàng.
“Fiona, cưới anh, vui lòng đi… Anh yêu em… Anh thề, anh sẽ không bao giờ xa em nữa. Vui lòng giúp anh sửa sai. Anh mắc một lỗi tày trời khi rời em. Đừng trừng phạt cả hai chúng ta vì anh quá ngốc nghếch”.
“Anh không ngốc. Anh đúng. Xin lỗi anh, em không thể. Em yêu anh nhiều lắm. Em không muốn lại bị tổn thương hay làm anh tổn thương. Đó là cách tốt nhất”
“Không đâu”. Nhưng anh không thể ở lại tranh luận, đến giờ phải đi. Anh hôn nàng lần cuối trước khi đi, đoạn vội vã xuống cầu thang, băng qua cái sân trong khi nàng dõi mắt theo anh lần cuối. Sau khi anh rời đi, nàng trườn mình vào giường, nằm đó cả ngày. Nửa đêm, nàng vẫn còn nằm đó, khóc, nghĩ về điều anh đề nghị. Anh gọi cho nàng từ sân bay nhưng nàng không trả lời. Nghe giọng anh qua máy, nói rằng anh yêu nàng biết bao nhiêu, nàng nhắm mắt khóc còn thống thiết hơn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Cơ Hội Thứ Hai - Danielle Steel

Postby bevanng » 02 May 2017

Chương 15


Fiona không kể cho Adrian nghe điều nàng đã làm khi anh gọi ngày hôm sau để kể cho nàng về buổi tiệc Lễ Tạ Ơn. Nàng nghe và làm ra vẻ thích thú, nhưng tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là John. Anh đã gọi cho nàng cả chục lần từ khi đi, nàng nhất quyết không nhấc máy, cũng không gọi lại. Nàng sẽ không nói chuyện với anh nữa, nàng thực hiện đúng như đã cảnh báo anh. Quá khứ hãy ngủ yên, đừng cố vực dậy làm gì chuyện tình buồn. Đêm họ ở bên nhau là một sự ân xá qua nhanh từ cuộc sống xa xôi cách trở, mọi việc đều quá khó khăn, bế tắc khiến nàng kiên quyết không nói chuyện hay gặp gỡ anh lần nữa. Nàng sẽ không yêu bất kỳ ai như yêu anh, không muốn gặm nhấm nỗi đau một lần nữa, nhất là với anh. Nàng biết mình yêu anh nhiều đến nỗi không muốn yêu ai nữa, nàng cũng đoan chắc rằng cuối cùng anh sẽ nản lòng thôi gọi.
Nàng phải mất cả tuần mới quay lại công việc được. Nàng đi bộ, hút thuốc, tự răn đe bản thân, cố gắng làm việc nhưng không thể. Sự việc giống như là uống thuốc giải độc liều cao. Nàng không thể mòn mỏi mong chờ và mơ ước huyễn hoặc một ngày nào đó lại có anh bên cạnh, nàng khao khát anh, tất cả điều này chứng tỏ anh nguy hiểm thế nào với nàng.
John đi được một tuần thì Andrew Page gọi, báo rằng nhà biên tập thứ hai muốn mua sách của nàng. Không chỉ thế, họ còn đề nghị ký hợp đồng ba cuốn sách với nàng. Đó là tin tốt lành đầu tiên và duy nhất mà nàng nhận được từ khi John bỏ nàng. Sau khi gác máy, nàng nhận ra rằng thậm chí điều đó cũng không làm nàng hân hoan. Nàng cảm nhận con virút thống khổ một lần nữa lại có cơ hội tung hoành dọc ngang trong cơ thể nàng y như khi anh đòi ly dị. Hai ngày sau cùng anh không còn đủ nhẫn nại gọi cho nàng.
Trưa hôm đó nàng đi ra ngoài mua thực phẩm, nàng thấy mình chẳng khác nào một con ngố khi không tha thiết gì đến ăn uống, nàng chỉ cần thuốc lá và cà phê. Khi nàng bước vào sân tay xách nách mang thì nghe có tiếng bước chân đằng sau. Nàng quay lại để xem ai thì thấy John đang đứng đó nhìn nàng. Trông anh tiều tụy. Anh không nói lời nào chỉ đi về phía nàng.
“Anh làm gì ở đây?” Nàng hỏi giọng đều đều, không đủ sức chiến đấu với anh, cảm thấy chẳng khác mấy so với lúc anh bỏ nàng. Nàng đã thành thật kể mọi khổ não phải trải qua khi anh bỏ đi, sự đau đớn tột độ về thể xác lẫn tinh thần trong tuần qua khẳng định mạnh mẽ hơn điều nàng đã thổ lộ. Anh nguy hiểm quá. Lần này nàng sẽ không ngủ với anh, dù anh đến Paris vì bất cứ lý do gì.
“Anh không thể sống thiếu em”. Trông anh thiểu não đúng như giọng nói.
“Anh đã sống không có em một năm rưỡi trời”. Nàng nhắc anh và để mấy gói đồ xuống bên cạnh, chúng nặng quá, anh cầm lên và đứng nhìn nàng.
“Anh yêu em. Anh không biết nói với em điều gì. Anh sai lầm khủng khiếp, em phải tha thứ cho anh”.
“Em đã tha thứ cho anh lâu rồi”. Trông nàng rầu rầu.
“Vậy tại sao chúng ta không thử lần nữa? Anh biết lần này sẽ hiệu quả”.
“Em tin anh và anh phản bội em”. Nàng nói gọn.
“Anh sẽ móc trái tim mình ra trước khi làm điều đó với em”.
“Em không biết liệu em có tin anh lần nữa không”.
“Nên em ạ, vì hạnh phúc của cả em và anh”. Nàng đứng nhìn anh một lúc lâu, nghe đâu đó trong không trung vang vọng những điều Adrian nói trước đây về thỏa hiệp và điều chỉnh. Cả hai điều này nàng đều làm không tốt. Và anh sẵn sàng tin nàng. Điều duy nhất nàng chắc chắn bây giờ là nàng yêu anh.
Nàng không nói lời nào, chỉ quay lại, bước lên các bậc tam cấp, mở cửa, anh theo nàng vào nhà, mang hai gói thực phẩm. Khép cửa.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Cơ Hội Thứ Hai - Danielle Steel

Postby bevanng » 02 May 2017

Chương 16


Tuyết rơi đêm Giáng sinh và Adrian phải đến Paris sáng hôm đó. Anh mang quà cho Fiona, nàng có một đống quà được gói bằng giấy màu sáng của anh, chúng được chất đống dưới gốc cây thông mà nàng trang trí từ bữa trước. Ngôi nhà bé xinh của nàng trông ấm cúng và nồng nàn, không khí lễ hội len lỏi vào từng ngóc ngách. Fiona bữa nay chỉnh trang hơn bao giờ hết.
Nàng mặc đầm nhung trắng mua ở Didier Ludot, áo khoác lông chồn nhỏ nhắn của Balenciaga từ thập niên bốn mươi. Adrian nghĩ anh chưa bao giờ thấy nàng xinh đẹp hơn thế. Họ đã đặt bàn ăn khuya tại nhà hàng Le Voltaire, trước đó họ sẽ đi tham dự thánh lễ tại St. Germain d’Auxerrois, một ngôi giáo đường nhỏ bằng đá. Khi họ đến đó, toàn nhà thờ được thắp bằng đèn cầy trông thật linh thiêng. Nàng hầu như không nói lời nào khi đi xe đến đó, Adrian cũng không ép chuyện. Nàng ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm tay lại.
Khi họ tới nhà thờ, John đang đứng đợi nàng ở đó, anh mỉm cười ấm áp. Thu xếp mọi việc êm xuôi đến tận giờ phút này quả khó khăn nhưng John đã cố gắng vì hạnh phúc của chính anh và người anh yêu dấu. Họ đã làm lễ tại nhà thờ Tin lành trước đây, vì thế bây giờ họ làm lễ tại nhà thờ Công giáo, như vậy nghe có vẻ chính thức hơn đối với nàng. Nàng đã kể cho Adrian trước khi anh đến vì e có thể kẹt chuyện gì đó mà anh hủy chuyến bay nhưng anh khăng khăng phải có mặt ở đó. Anh sẽ đi thăm bạn bè ở Morocco khi nàng và John đi Ý hưởng tuần trăng mật. Cả ba cùng đón mừng đêm Giáng sinh như kế hoạch, ngày hôm sau họ sẽ đi du lịch. Và nàng muốn Adrian có mặt tại giáo đường làm chứng cho John và nàng. Nàng vẫn cảm thấy mình hơi mất trí khi cùng John thực hiện điều này nhưng quả ngạc nhiên là nàng lại thấy mình rất sẵn lòng. Nàng không nghĩ có thể tin anh lần nữa nhưng nàng biết nàng vẫn tin. Cuối cùng, họ chẳng những có duyên mà còn có nợ, biết tha thứ cho nhau - một tố chất không thể thiếu trong đời sống vợ chồng vốn nhiều sóng gió.
Vị linh mục làm lễ bằng tiếng Pháp nhưng cho phép John và Fiona nói lời thề ước bằng tiếng Anh để họ biết rõ mình đang nói gì. Khi John nắm tay nàng hôn lên chiếc nhẫn, nàng cảm thấy muốn làm vợ hiền của anh hơn bao giờ hết. Mắt anh ngấn lệ khi trả lời nàng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má nàng khi nàng tuyên thệ cùng anh. Đó là khoảnh khắc không thể quên. Vị linh mục tuyên bố họ nên vợ nên chồng, John đứng một lúc lâu trước khi hôn nàng và ôm nàng vào lòng. Sau đó anh mỉm cười nhìn nàng, biết rằng đây là giây phút thiêng liêng mở đầu cho duyên nợ, tình nghĩa vợ chồng thắm sâu. Khi họ ra về nhà thờ vẫn thắp đèn cầy sáng trưng, họ đứng một lúc nhìn ra tuyết rơi bên ngoài, đoạn bước vào xe tươi cười, trong lòng hai người niềm vui nhảy múa reo ca, Adrian phía sau đang ném tuyết thay vì gạo vào người họ chúc mừng.
Đêm đó họ ăn mừng tại nhà hàng Le Voltaire và về nhà lúc mười giờ. Adrian đang ở tại Ritz, John nói gì đó với anh trước khi về khách sạn. Nửa đêm, tiếng chuông cửa reng lên khi họ đang nằm trên giường. Cả John và Fiona vẫn chưa ngủ, chỉ nằm đó nói chuyện. Họ có nhiều điều để suy nghĩ, lên kế hoạch thực hiện. Anh sẽ đi về giữa New York và Paris vào ngày cuối tuần trong hai tháng để cố thuyết phục hãng cho anh mở văn phòng ở Paris, anh sẽ điều hành nó. Họ phải tìm một ngôi nhà, anh sẽ bán căn hộ ở New York còn nàng cố thuyết phục chủ nhà bán cho nàng căn hộ đang ở, nhưng họ còn chần chừ chưa muốn bán. John đã nói chuyện nghiêm túc với hai con gái trước khi anh bay tới Paris lấy nàng. Anh đã dạy chúng về ranh giới giữa việc cần làm và không nên làm. Tất nhiên hai đứa không cần quý mến Fiona, anh không thể buộc chúng làm điều đó, nhưng phải biết tôn trọng, văn minh, lịch sự. Đây cũng là điều anh đã nói với chúng hai năm trước.
“Anh nghĩ là ai?” Fiona hỏi, lo lắng khi chuông reng. Nàng chẳng biết một ai ở đất Paris mà lại gọi cửa nhà nàng giữa đêm hôm khuya khoắt.
“Chắc là ông già Noel” John cười, đùa, anh trông bình thản hạnh phúc khi đi mở cửa. Người trực tầng ở Ritz trao cho anh cái gì đó. Adrian đã giữ nó trong phòng giúp anh. John đi vào phòng ngủ để trao cho Fiona.
“Cái gì vậy anh?” Nàng nhìn anh với vẻ lạ kỳ.
“Anh nói đúng. Santa Claus đấy. Ông gửi lời chào tới em, ha ha ha… và những thứ đại loại thế”. Vừa nói anh vừa đặt gói quà nhỏ màu xanh vào tay nàng, chờ nàng mở giấy gói. Một khuôn mặt đen nhỏ ló ra nhìn nàng.
Nó trông vừa giống một con dơi lại vừa giống một con thỏ. Nàng tròn mắt nhìn sinh vật dễ yêu trước mặt rồi lại quay sang nhìn John. Đó là một con chó bun Pháp tám tuần tuổi.
“Ôi, Chúa ơi, anh đã không…” Nàng xúc động nói, nước mắt tuôn trào, hết nhìn chó con lại nhìn chồng. Nàng đặt nó lên giường, xem xét, phát hiện ra rằng nó là một con chó cái. “Em không thể tin anh làm điều này!”
“Em có thích nó không?” Anh hỏi, ngồi xuống giường cạnh nàng. Nó không phải con Sir Winston nhưng gắn chặt mối tình vượt đại dương giữa New York và Paris, và giữa họ vẫn còn một khế ước. Anh biết nàng sẽ nhớ anh nhiều.
“Em yêu nó lắm”. Fiona nói, mắt long lanh hạnh phúc, trông giống đứa trẻ được nhận quà đêm Giáng sinh - đêm an lành cho nhân gian. Nàng đã mua tặng anh một bức tranh đẹp do một họa sĩ mà anh ái mộ vẽ, nhưng không có gì tuyệt vời bằng cô chó con này. Nàng ôm nó vào lòng, anh cảm động quá trước cảnh đáng yêu này liền nghiêng người hôn nàng. Nhìn anh, nàng biết rằng lần này cuộc hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc dài lâu một cách tốt đẹp, đúng đắn hơn. Sẽ khác lần trước. Nàng tin tưởng anh lần nữa, tự bản thân tình yêu là một phép mầu. Và nàng luôn luôn yêu anh.
“Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội thứ hai”. John thì thầm vào tai nàng, chó con le cái lưỡi nhỏ xíu hồng tươi của nó liếm mặt anh và gặm mấy ngón tay anh. Anh nhìn vợ âu yếm. Quả thật, lần này những lời tuyên thệ có ý nghĩa hơn với cả hai vì họ đã thật sự đặt chân lên tới đỉnh cao của yêu thương.

(Hết)
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 22 guests