VI
Xong buổi khám phòng, còn được nửa giờ nghỉ nhiều anh em đem công việc riêng ra làm. Tiếng trò chuyện cũng nghe râm ran, chỗ này chạy đến chỗ kia, bỗng chốc ồn ào lên với những tiếng cười hả hê, thoải mái. Rồi, cũng trở về yên lặng.
Tôi đang viết thư trong lúc rất nhớ Thúy Hà, và nàng diễn qua tâm trí tôi như một đoàn tàu hồi hương. Đến các nhà ga, hay một nơi nào đó, tôi cũng chỉ thấy sự xuất hiện một bóng dáng của nàng. Tình yêu, nàng và tôi luôn chỉ nằm trong tâm cảnh, và bạn tìm thấy ý nghĩa đó qua đôi mắt nàng, qua tiếng nói, rồi là nắng gió mênh mang trong thời tiết mỗi mùa.
Vừa lúc lá thư viết xong, hồi kẻng đánh lên báo giờ đi ngủ. Hôm nay, mới hết tuần lễ huấn nhục thứ nhì. Không một ai biết, thời gian thử thách qua giai đoạn này là bốn hay tám tuần. Có lẽ, chỉ bốn thôi, vì khóa học quân sự ba tháng, rồi trở về Sài Gòn vào trường Anh ngữ. Với tôi, không dám vụt bay cao, mà chỉ mong lên được từng bước. Những năm gian nan, lận đận trong thi cử tôi đã muốn quên, nhưng rồi nó lại vẫn cứ thôi thúc. Thực lòng, tôi rất ước mong lên Đại học, bốn năm trước có được tấm bằng Tú Tài I, tôi vẫn yên phận làm lính để có được thời gian rảnh học thi lấy bằng Tú Tài II. Khi giật được mảnh bằng này, không gian của tương lai mở rộng. Hoặc ghi danh vào Đại học, hoặc bằng hai lối thăng tiến, một xin đi học lớp Sĩ quan ngành kỹ thuật, hai là để cho tuổi trẻ trôi theo giấc mộng viễn phương của nhà văn Toàn Phong. Đời phi công thật là đẹp, lãng mạn khi mình được khoác áo hiệp sĩ không gian đứng bên cô Phượng. Và, nếu trong giấc mơ thành đạt, tôi sẽ tìm ra Phượng có thực ngoài đời.
Những lá thư quân trường tôi viết, đã gởi cho Thúy Hà, Lăng, Huê và chị Phượng Nga. Liên An đang ở Mỹ, mới ra đi cách đây vài tuần, những ngày đầu trên xứ lạ hẳn sẽ làm cho cô gái bỡ ngỡ, nhưng rồi cô cũng sẽ quen với không khí tự do và nếp sống ở xứ người. Với Liên An, cô em gái dành cho tôi một kỹ niệm như bài thơ, bài hát tôi yêu thích. Tôi luôn nhớ Huế, bóng dáng nhà ga, chuyến xe buýt ghé trạm ngừng, tôi và Liên An cùng xuống. Tôi vẫn nhớ buổi chiều trước khi ra đi sau thời gian hết nghỉ phép, tôi và Liên An đi bộ qua những chiếc cầu và nhìn xuống dòng sông. Tôi nhớ tiếng nói của Liên An rất là nhẹ như cơn gió mát, lúc này đây chắc nàng cũng đã gói kín Huế lại để thương yêu một mối tình.
Bỗng nhiên, trời đêm trở lạnh. Vừa kéo tấm chăn đắp lên người, tôi nghe tiếng mưa rớt hột. Trong đêm gió, mưa rơi xuống nhanh. Có nhiều người thức giấc lúc nghe mưa, rồi tiếng động những bước chân di chuyển, không lâu, căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn mưa bên ngoài. Mưa trở nên nặng hạt, mưa này có khi kéo dài đến sáng.
Bất thần, cuốn sách tôi để đầu giường rớt xuống sàn. Tiếng động làm anh bạn nằm giường bên giật mình thức giấc.
- Mưa hả.
- Ờ, trời đang mưa.
- Bạn không ngủ sao?
- Có, tôi mới chợt thức lúc trời mưa.
- Chưa qua đêm.
- Chưa.
Người bạn trở mình, nằm quay lưng ra phía cửa trước. Tôi vẫn thao thức, vì quá nhớ Thúy Hà. Sự ra đi của anh Bình ngày đó gây cho tôi một nỗi buồn, quyên luyến. Những ngày đầu vắng lặng, tôi rất nhớ đến anh.
Tôi nhớ những buổi tối có trăng ngồi đánh cờ, chuyện trò với anh, nhớ tới những cuốn sách truyện anh đưa cho mình đọc. Và, lại còn tình thân của anh với gia đình tôi nữa, mỗi lần chuyện trò tôi rất thích những chuyện anh kể về Hà Nội, về những tỉnh lỵ, những vùng quê miền Bắc.
Trưa hôm ấy, nằm nghe cơn mưa xuống thật nhẹ mát, tôi đọc lại cuốn truyện Bướm Trắng của nhà văn Nhất Linh. Cô Thu trong Bướm Trắng đã cho tôi hình dung một thiếu nữ đẹp, sắc nét, rất có thể rồi đây tôi sẽ gặp nàng qua hình ảnh một cô gái ngoài đời. Tối đọc xong trọn chương đầu, cảm thấy buồn ngủ rồi buông sách. Tôi ngủ ngon giấc và nằm mơ thấy Thúy Hà. Nàng và tôi ngồi trong lớp học ồn ào, đông bạn bè vây quanh. Các cô bạn mặc nhiều màu áo khác nhau, chỉ có Thúy Hà là một linh hồn áo trắng. Lớp học đang giờ nghỉ, học sinh nói chuyện, và hầu như ai cũng chú ý đến đôi tình nhân. Một lúc sau đó, Thúy Hà và tôi lên ngồi trên mặt bàn học cạnh bên nhau. Tà áo của nàng lấp qua một bên. Nàng đưa tay qua kéo tôi lại gần, rồi nàng hé môi. Tôi cúi xuống đặt môi hôn, vừa ôm nàng. Tôi cảm thấy cả môi tôi và nàng cùng thơm một thứ vị ngọt trái cây. Tôi ngửi được cả hương vị thơm gạo mùa nơi áo trắng nàng mặc. Hai người vẫn quấn quít trong cặp môi hôn, không rời nhau. Chiếc áo trắng Thúy Hà mặc trong lúc đó đã làm tỏa ngập ánh sáng khắp căn phòng.
Khi tôi thức giấc, trời tạnh mưa. Chiếc đồng hồ để trên bàn học chỉ 3 giờ chiều. Tôi ngồi dậy yên lặng, sau đó đi rửa mặt, rồi trở về phòng thay quần áo. Tôi mặc chiếc áo sơ mi màu nâu đậm, quần vải kaki vàng nhà binh. Tôi mở ngăn ví, thấy có ít tiền còn ở ngăn giữa.
Đường Trưng Nữ Vương bắt đầu từ Viện cổ Chàm chạy qua khu chợ Mới và lên thẳng đến vòng đai phi trường. Nhà dì Vân ở quãng giữa, cách một ngả ba đường đi ra phía biển chừng vài chục mét. Ở khu dưới này chỉ có một ít nhà xây, còn hầu hết là những xóm nhà lao động. Quán ăn, quán giải khát cũng mọc lên nhiều. Vào sáng thứ bảy, chủ nhật, con đường này đông khách ăn, vì các quán bán món ăn bình dân ngon và rẻ. Từ ngày ở Đà Nẵng, tôi đâm ra ghiền món mì Quảng. Món ăn này đặc biệt của người ở miền trong này, và khi bạn đến đây, ghé vào quán mì Quảng bạn sẽ thấy món ăn này thật hấp dẫn, no mắt và ngon miệng. Đó là những sợi mì dai và dày bỏ vào trong cái tô có rau, thịt kho ba chỉ, bánh tráng, đậu phụng. Khi bạn đói, có thể bạn ăn đến hai tô là thay thế cho bữa ăn trưa hoặc tối. Ở thành phố này những quán bán mì Quảng mở cửa từ sáng sớm đến chiều tối.
Buổi chiều vang lên giữa hư không tiếng còi tàu vọng từ bến Cảng. Tôi hình dung thấy một con tàu đang rời bến. Ngày mai, tôi ra Huế. Ngày mai, tôi về lại với gia đình. Còn lại buổi chiều nay cho tôi nhớ đến Thúy Hà. Trong giấc ngủ tôi mơ thấy nàng và giờ đã tan biến. Nhưng mà nàng vẫn còn đi từng bước chân qua trí tưởng khiến tôi, như nghe tiếng mình đang gọi một người ở xa.
Tôi đạp xe ngang qua khu công viên, đối diện với trường tôi học. Bên trong sân trường, có một số học sinh đang chơi bóng chuyền.
Gió thổi mát, bóng nắng in lên vai khi tôi dừng xe trước nhà Thúy Hà. Cửa hiệu luôn có khách ra vào mua các loại mỹ phẩm. Tôi nghĩ là nàng có ở nhà. Nếu như có Duy vào, rất có thể giờ này nàng ở nhà Duy trong căn phòng riêng của chàng. Duy và nàng đã gắn bó nhau cả tâm hồn và thể xác. Tôi có ý nghĩ, thân xác của hai người luôn đầy đủ, có lúc dư thừa. Và, họ sẽ nói gì với nhau ngoài chuyện thân xác. Trên gương mặt Thúy Hà, tôi luôn nhận ra, nàng có một đời sống riêng, một câu chuyện riêng mà Duy không thể biết. Tiếng nói của Thúy Hà khi dành cho tôi như biểu hiện điều đó.
Hai khách hàng rời cửa hiệu. Vừa lúc thấy tôi xuất hiện, ông Kha vui vẻ kêu lên. Tôi cũng lên tiếng chào hai ông bà.
- Cậu ngồi chơi. Tôi trở lại bây giờ.
Tôi đáp dạ, ngồi xuống chiếc ghế rộng cầm tờ báo đọc. Rồi ông Kha trở lên nhà, ông có vẻ thoải mái sau công việc vừa mới pha chế hàng mỹ phẩm xong.
Ông Kha đưa gói thuốc mời tôi một điếu. Tôi cầm lấy, mồi lửa từ cây diêm vừa bật cháy. Có tiếng nhạc từ trên căn gác vọng xuống. Tiếng hát Thái Thanh nghe rõ và trong.
Hoa xanh khi chưa nở
Tình xanh khi chưa lo sự
Em đâu, em đâu rồi
Anh đâu, anh đâu rồi
Tôi lắng nghe đến khi tiếng đàn đệm bản nhạc buông nhỏ dần, rồi tiếng hát ngưng. Sau ít giây còn xúc động, tôi định thần trở lại, vừa lúc ông Kha hỏi:
- Các trường có nghỉ lễ Phục Sinh không?
- Dạ có. Ngày mai cháu ra nhà.
Cửa hiệu chiếm hết một nửa phòng khách với nhiều tủ kính lớn nhỏ dựa lưng tường, ở ngoài mái hiên, một cái tủ lớn bày hàng và có bán cả thuốc lá.
Khi chị giúp việc đem lên hai cái ly lớn có nước đá, vừa nghe giọng mời, tôi đoán chừng chị là người ngoài quê mình.
Bà Uyên nói:
- Cậu đây là người ở Quãng trị.
- Chào cậu.
- Chào chị.
- Ở Quảng Trị, cậu ở ngay tỉnh.
- Dạ, ngay tỉnh.
Ông Kha rót bia vào hai ly.
- Tôi ở Trường Sanh, chị nói.
Trường Sanh gần Hải Lăng, quê nội của tôi.
Chị giúp việc tên Trà. Nói qua chuyện ít câu với tôi xong chị xuống nhà. Ở cửa hiệu, thường có hai người đến giúp việc vào ngày thường trong tuần. Công việc của họ là súc rửa chai, rồi cho hàng vào chai và dán nhãn.
Tôi cầm ly bia uống một ngụm đầy. Ông Kha nói:
- Các ông Tướng làm Cách Mạng bị quản thúc hết.
- Các ông bị đưa lên Đà Lạt.
- Tình hình vẫn chưa yên ổn.
- Bây giờ, ông Khánh được Mỹ ủng hộ. Ông ấy cũng là tay chân ông Diệm.
- Cậu có nghĩ là mấy ông Tướng trung lập không?
- Cháu không biết. Nhưng cháu nghĩ những vị Tướng bị quản thúc thân với người Pháp.
Nắng sáng lên ở ngoài. Lúc tôi rời khỏi nhà, trời còn âm u sau cơn mưa tự lúc trưa. Tôi nôn nao mong được gặp Thúy Hà. Bỗng tôi nhớ đến giấc mơ gặp nàng ở lớp học. Giấc mơ hẳn còn đây, đang dâng lên mùi thơm chiếc áo trắng nàng mặc.
- Uống đi cậu.
Tôi cầm ly bia ông Kha vừa rót thêm. Tôi nhìn lại gương mặt của ông. Mỗi lần nhìn ông, tôi như cố gợi nhớ trong đầu một con người tôi đã gặp ngày nào đó. Và, tôi luôn có cảm giác, lướt qua hình ảnh ông là một chuyến xe lửa trở về dừng lại bên tháp nước nhà ga. Dòng nước rất mạnh tràn chảy trên máng xối. Khói đầu máy tàu, buổi chiều xôn xao những tiếng động quanh vùng núi, rồi một lúc sau, con tàu rời ga xép ra đi.
- Uống bia tốt lắm cậu. Đỡ khát nước.
Lòng tôi vui hẳn lên cùng với men rượu và nụ cười chợt sáng khi ngước mắt trông về phía cầu thang thấy bóng Thúy Hà đi xuống. Tiếng bước chân nàng nghe thật rung động, nôn nao, và tôi đang nghĩ đến những lời mình mong tìm ra để thành một câu chuyện nói với nàng, và được ở lâu bên nàng.
Thúy Hà đi xuống nhà dưới, rồi một lúc sau trở lên gặp tôi.
- Ba cho con một ly.
Ông Kha khui chai bia lớn, rót vào cái ly nhỏ cho nàng uống.
- Anh có ra thăm nhà không?
- Có. Ngày mai anh đi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Gần bên nhau, Thúy Hà luôn cho tôi thấy vẻ đẹp của nàng. Nàng không chỉ đẹp với những tà áo dài tôi thường gặp nàng ở lớp học. Nàng đẹp giản dị và quyến rũ cả trong bộ áo quần nhẹ mặc ở nhà. Nàng mặc quần áo nhẹ như gió mát và hương gió ấy chập chờn làm rung động những cây lá trong vườn. Hai cánh tay nàng để trần, vòng cổ thon thả và trên khuôn ngực, ánh sáng của làn da đầy lên một lớp sữa trắng đọng, đây hẳn là một phần của bức tượng nghệ thuật mà chất liệu sáng tạo là sự pha trộn các thứ trái cây.
- Em đang dọn lại căn gác.
- Xong chưa?
- Em nhờ anh đưa chiếc kệ lên căn gác, được không?
Không giấu được xúc động, tôi nhìn người bạn gái. Nàng hiểu, mỉm cười.
Ông Kha đứng lên nói:
- Tôi trở lại làm việc. Hết giờ nghỉ.
Ông nói với tôi một câu tiếng Pháp. Còn lại tôi và Thúy Hà bên nhau:
- Hai tuần nghỉ, em có tính đi chơi đâu không?
- Không.
Khi thấy tôi nhìn nàng lâu, nàng ra vẻ nghiêm trên cặp mắt. Rồi nàng bảo:
- Lên gác đi.
Tôi theo Thúy Hà xuống nhà dưới. Chiếc kệ chùi rửa xong được đặt cạnh bể nước. Tôi nhấc thử chiếc kệ, nói:
- Anh đem lên một mình được.
Tôi nhấc chiếc kệ để lên vai. Vào lối cầu thang, Thúy Hà nhường tôi đi trước, một tay nàng đỡ phía sau. Từng bước chậm, chắc chắn. Khi lên khỏi cầu thang hẹp, tôi thực sự cảm thấy sức nặng nhưng cố gắng đặt xuống nhẹ nhàng, lòng tôi cứ mãi vui vì được ở bên Thúy Hà.
Tôi nhìn qua lối cửa, hỏi:
- Em muốn đặt ở đâu?
Thúy Hà bên tôi, má ửng hồng làm tôi đắm say nhưng cố che giấu sự ngượng nghịu.
- Anh muốn đặt ở đâu?
- Bên cửa sổ.
- Em theo ý anh.
Tôi và Thúy Hà mỗi người một đầu nhấc chiếc kệ di chuyển đến chỗ đặt dựa vách tường sát cửa sổ.
Hai người yêu nhau qua ánh mắt. Tiếp đó, khung cảnh và những đồ đạc trên căn gác hiện ra. Chiếc giường ngủ, chăn màn, tủ đựng quần áo, bàn học, sách vở và báo chí. Chiếc radio nhỏ hiệu Nationale với cần ăng ten đã kéo lên.
- Em để lại anh một mình.
Thúy Hà cười, xong bỏ đi. Tôi gật đầu với vẻ mặt lo âu. Nàng đã rời căn gác đi xuống cầu thang. Tôi bâng khuâng nhìn theo bóng nàng, lòng tiếc nuối, và ước mong chỉ được ở bên nàng.