7. HẬU DUỆ DANH TƯỚNG
Hậu duệ của Lý tướng quân tên là Lý Phục Minh. Lý Đức Lượng không biết ý nghĩa của cái tên này có phải là còn trăn trở đại kế phản Thanh phục Minh hay không. Lý Phục Minh sống trong căn nhà dột nát cũ kỹ, tuy cũng là một thương nhân, nhưng gần như có thể mô tả bằng bốn chữ “nghèo rớt mồng tơi”.
Lý Phục Minh thân hình không thật cao lớn, nhưng từ trong ra ngoài đều toát lên một luồng chính khí dương cương lẫm liệt. So với ông, Lý Đức Lượng tuy áo quần là lượt, song không toát ra được khí phách, mà trông lại còn có vẻ hủ lậu.
Thứ chính khí đến từ thời viễn cổ kia lại vẫn hùng hổn đến vậy, Lý Đức Lượng thực sự cảm thấy bất ngờ.
Lý Đức Lượng cũng đã cảm nhận được khoảng cách giữa cụ tổ nhà mình và tổ tiên nhà Lý Phục Minh. Không cần phải giải thích, khí thế chính là thứ có thể phân biệt hết sức rõ ràng bậc trung thần với kẻ phản bội. Trường khí này còn khó thay đổi hơn cả lịch sử.
Lý Đức Lượng cảm thấy cụ tổ có lẽ giống như mình, cũng có thứ cảm giác đó. Cụ tổ năm xưa theo Ngô Tam Quế trở thành kẻ phản bội, hẳn cũng không phải là tình nguyện, nhưng họ lại cùng sống chết với Ngô tướng quân, Lý Đức Lượng quả thực không biết phải nói gì.
Lý Phục Minh không quen biết Lý Đức Lượng, nhưng cũng chu đáo mời ông vào nhà. Người bạn Đài Loan đi cùng giới thiệu rằng, ông Lý là ông chủ lớn tại Mandalay, nghe nói Lý Phục Minh là hậu duệ của Lý tướng quân, nên đặc biệt tới bái kiến.
Lý Phục Minh nói:
- Hậu duệ của Lý tướng quân cái nỗi gì, bây giờ chỉ là một lái buôn quèn, gắng gượng kiếm ăn qua ngày mà thôi.
Lý Đức Lượng đột nhiên nảy ra một phỏng đoán, thình lình hỏi ông ta:
- Lý tiên sinh có quen Đinh Quỷ không?
Lý Phục Minh ngớ người, rồi lập tức lắc lắc đầu đáp:
- Không quen!
Lý Đức Lượng lại hỏi:
- Thế tiên sinh đã từng nghe nói tới chưa?
Lý Phục Minh đáp:
- Nghe nói thì có. Nhưng mà, tuy tôi không quen biết hắn, song hắn lại biết tôi. Hằng năm cứ tới ngày giỗ của cha tôi, hắn đều tới thăm tôi, và khấu đầu trước bài vị của cha tôi. Chỉ có điều tôi lại không biết được. Thực ra, cuộc sống của tôi phần lớn vẫn là do hắn hỗ trợ. Lần nào tới, hắn cũng mang đến một ít vàng bạc.
Không ngờ Đinh Quỷ lại trung nghĩa đến vậy, quả thực khiến người ta quá đỗi bất ngờ.
Lý Đức Lượng đột nhiên có một cảm giác rằng, nếu Đinh Quỷ kia còn có hậu duệ đang còn sống, không biết chừng lại ở ngay trong những người Kokang cũng nên. Người Kokang đều là di dân triều Minh, là hậu duệ của những quan binh từng theo hoàng đế Vĩnh Lịch chạy tới đây, là ký ức quan trọng nhất của triều Minh. Hắn không ở nơi này thì còn ở đâu được nữa?
Lý Đức Lượng bèn hỏi Lý Phục Minh:
- Lý tiên sinh, con phố này có cửa hàng bán quan tài nào không?
Lý Phục Minh ngẫm nghĩ rồi nói:
- Có đấy!
Lý Đức Lượng lại hỏi:
- Ban ngày họ có mở cửa không?
Lý Phục Minh đáp:
- Đương nhiên, chẳng lẽ còn có cửa hàng quan tài mở cửa buổi tối?
Lý Đức Lượng cười nói:
- Cửa hàng quan tài của Đinh Quỷ mở cửa buổi tối đấy thôi.
Lý Phục Minh nói:
- Chuyện này thì tôi chưa nghe bao giờ. Nhưng ở đây chỉ có duy nhất một cửa hàng bán quan tài, mở cửa ban ngày, buôn bán cũng không khá khẩm lắm, ở đây rất nhiều người không dùng tới thứ đó.
Để thăm dò, Lý Đức Lượng bèn nhắc tới chuyện của hội Tam Hoàng, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lý Phục Minh. Trong lịch sử, có rất nhiều danh tướng triều Minh từng tham gia hội Tam Hoàng, tuy kế hoạch phục Minh không thành công, nhưng cũng cống hiến được phần nào cho sự nghiệp phản Thanh. Song thật bất ngờ, Lý Phục Minh lại trả lời chắc nịch:
- Đinh Quỷ không tham gia hội Tam Hoàng!
Hiển nhiên, ông ta đã hiểu lầm ý đồ của Lý Đức Lượng. Lý Đức Lượng vốn định thăm dò xem ông ta có tham gia hội Tam Hoàng hay không, không ngờ ông ta lại nói tới Đinh Quỷ trước. Nhưng thông tin này khiến cho Lý Đức Lượng vô cùng phấn chấn, bèn hỏi:
- Lý tiên sinh, tại sao ngài lại khẳng định Đinh Quỷ không tham gia hội Tam Hoàng?
Lý Phục Minh đáp:
- Hội Tam Hoàng đã không còn là hội Tam Hoàng năm xưa nữa. Cho dù là năm xưa cũng không ai có thể gây ảnh hưởng tới Đinh Quỷ. Trong hội Tam Hoàng bây giờ, làm gì còn ai có thể khiến Đinh Quỷ thần phục? Đinh Quỷ hành sự quái dị, một mình một đường, không ai có thể chịu được hắn, hắn cũng không thể chịu đựng được bất kỳ ai.
Lý Đức Lượng hỏi:
- Nhưng nếu hội Tam Hoàng mời hắn giúp đỡ?
Lý Phục Minh đáp:
- Việc đó thì cũng có thể.
Lý Đức Lượng biết, muốn nhờ người ta giúp mình, thì phải nói rõ nguyên nhân, người như thế này, không phải chỉ nói bừa vài câu là có thể mời được. Thế là ông ta liền kể lại những chuyện mình gặp phải cho Lý Phục Minh nghe, nhưng lại giấu nhẹm thân phận của tổ tiên mình và Ngô Cương.
Lý Phục Minh nói:
- Tôi có hiểu chút ít về Đinh Quỷ, hắn tuyệt đối không vô cớ làm hại người khác. Bởi vì hồn phách của hắn là của mấy trăm năm về trước, nên không chịu tiếp nhận những thứ mới mẻ, cách thế giới này đã càng ngày càng xa. Nếu hắn quay trở lại, thì chứng tỏ ở chỗ ông có thứ gì liên quan tới Đại Minh, và hắn đã cảm nhận được. Nếu không, hội Tam Hoàng cũng không thể mời được hắn.
Lý Đức Lượng thầm nghĩ, những thứ có liên quan tới Đại Minh ở chỗ ông thì nhiều lắm. Tổ tiên của ông và của Ngô Cương đều từng là tướng lĩnh của Đại Minh, sau đó lại đều hàng Thanh phản Minh. Nhưng đó là cụ tổ kia mà, lại có liên quan tới chuyện này ư?
Đối diện với hậu duệ của trung thần triều Minh, ông thực sự cảm thấy hổ thẹn khi nhắc tới tổ tiên nhà mình và nhà họ Ngô. Nhưng nếu không nhắc tới, không nói rõ nguyên nhân, hiển nhiên không thể nào giải thích với Lý Phục Minh được. Huống hồ bây giờ không nói, người ta sẽ càng nghi ngờ nhiều hơn, chi bằng nói toạc ra cho rồi. Dù sao không nói, chắc chắn sẽ không thể mời được Lý Phục Minh, cứ nói ra chưa biết chừng còn có cơ hội.
Lý Đức Lượng trầm ngâm một lúc, rồi nói:
- Nói ra thật hổ thẹn. Tổ tiên của tôi cũng là tướng lĩnh triều Minh, thuộc hạ của tướng quân Ngô Tam Quế. Về sau, Ngô tướng quân đổi dạ thay lòng, cụ tổ cũng theo tướng quân hàng Thanh. Lẽ nào chính là nguyên nhân này?
Lý Phục Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi cảm thấy nguyên nhân này cũng không hợp lý cho lắm. Đều đã là chuyện đã qua của lịch sử, Đinh Quỷ sẽ không vô tình đến vậy. Để bảo toàn tính mạng, tướng lĩnh đầu hàng nhà Thanh có đến hàng ngàn hàng vạn, cũng là thuận theo lòng người mà thôi. Lòng người có lúc vì lợi ích cá nhân, mà trở nên vô cùng tàn độc.
Nhắc tới chuyện cũ lịch sử, sắc mặt Lý Phục Minh chất chứa bi thương, hiển nhiên nỗi đau lịch sử đã xuyên suốt mấy trăm năm, vẫn khiến cho con người trẻ tuổi kia không thể nào quên lãng.
Lý Đức Lượng buộc phải bày tỏ thái độ, trách móc tổ tiên mình:
- So với tổ tiên của Lý tiên sinh, tổ tiên của tôi đúng là tham sống sợ chết, khiến tôi cũng cảm thấy hổ thẹn.
Tuy là bất đắc dĩ, nhưng lời Lý Đức Lượng cũng là thật tâm. Nhân phẩm có nhiều cấp bậc, khi nhân phẩm bậc thấp đứng trước nhân phẩm bậc cao, tự dưng sẽ cảm thấy một áp lực vô hình. Thường ngày, Lý Đức Lượng vẫn cho rằng mình là một bậc chính nhân quân tử, nhưng khi đứng trước một người như Lý Phục Minh, lại cảm thấy rõ bản thân thật nhơ nhuốc. Người ta thì kiên trì giữ nếp thanh bần, không chạy theo lợi lộc, còn mình chỉ vì kiếm tiền mà đi buôn ma túy. Hai loại nhân phẩm, một trời một vực.
Lý Phục Minh hiển nhiên không muốn nhắc tới chủ đề này, bèn nói:
- Đinh Quỷ hành động, chắc chắn là có nguyên nhân khác. Khí số của triều Minh đã càng ngày càng xa, cho dù có ở trong lăng mộ triều Minh, hắn cũng tiếp nhận được càng ngày càng ít. Đinh Quỷ là người thuộc về Đại Minh, cùng với việc triều Đại Minh càng ngày càng xa xôi, chắc chắn hắn cũng sẽ càng ngày càng cách biệt nhân gian, cuối cùng sẽ tan biến. Đây là số kiếp.
Lý Đức Lượng cũng thấy rúng động trong lòng, thở dài sườn sượt, nói:
- Thứ gì cũng có luân hồi, không có gì là vĩnh viễn.
Lý Phục Minh nói:
- Đúng!
Lý Đức Lượng nói:
- Thế thì nguyên nhân gì khiến cho Đinh Quỷ xuất hiện?
Lý Phục Minh nói:
- Loại người này không nhiều. Chỉ có người từng gây ra mối uy hiếp mang tính quyết định đối với Đại Minh, mới có thể kinh động đến Đinh Quỷ.
Lý Đức Lượng bèn hạ quyết tâm, nói thẳng:
- Lý tiên sinh, tôi cũng không giấu giếm nữa. Hậu duệ của Vân Nam Vương đang ở chỗ tôi, tiên sinh nói xem, phải chăng chính là người này đã dẫn dụ Đinh Quỷ xuất hiện?
Lý Phục Minh nghe vậy thì sững sờ, rồi hỏi:
- Vân Nam Vương vẫn còn hậu duệ ở Miến Điện sao?
Lý Đức Lượng nhìn phản ứng của Lý Phục Minh, trong lòng có hơi hối hận vì đã trót nói lộ chuyện này, nhưng lời đã nói ra miệng, không thể thu về, liền đáp:
- Đúng!
Lý Phục Minh lại thở dài, nói:
- Triều Thanh đã sụp đổ rồi, còn tính toán hơn thua mà làm gì nữa? Đinh Quỷ không chịu chấp nhận thế giới mới này, thế giới của hắn chỉ có Đại Minh, cho nên hắn không có cảm xúc như người bình thường.
Lý Đức Lượng nói:
- Hậu duệ nhà họ Ngô ở Miến Điện mấy trăm năm, đã chịu khổ không ít. Sau đó còn bị hội Tam Hoàng truy sát, nếm đủ mùi khổ nạn. Thế sự xoay vần, đều là sinh mệnh, hy vọng tiên sinh có thể xuống núi, giúp khuyên giải Đinh Quỷ.
Lý Phục Minh nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp:
- Được!
Lý Phục Minh hiển nhiên là một người thẳng thắn, ngay lập tức thu xếp đồ đạc, cùng Lý Đức Lượng đi thẳng tới Mandalay. Thấy Lý Phục Minh trượng nghĩa đến vậy, Lý Đức Lượng cảm thấy đến bản thân mình cũng như muốn thần phục trước Lý Phục Minh. Người như vậy trong thế giới này, thực quá ít ỏi.
Tôi trung tướng giỏi, quả nhiên hiếm có.