CÔ GÁI CUỒNG SI VÀ ANH CHÀNG LẠC LÒNG
CATHY (TX)
HỎI:
Gửi Cô Ngọc-Lan,
Tôi là người điều hành số hai trong một công ty nhỏ, khoảng 30 nhân viên. Hàng ngày tôi trực tiếp chỉ huy và kiểm soát các bộ phận làm việc cho công ty. Tôi là một phụ nữ độc thân, đang ở tuổi trên gần 50, cuộc sống đơn độc đang lặng lẽ trôi theo thời gian, thì tôi lại vừa gặp một người đàn ông thua tôi 12 tuổi. Anh là một nhân viên vừa mới được công ty tuyển vào. Anh và tôi đã thích nhau và trong thời gian bốn tháng hẹn hò, yêu đương… tôi như người bay bổng, chân đi không chạm đất. Tôi rất hạnh phúc với anh. Tôi tách đời sống cá nhân ra khỏi cuộc sống nghề nghiệp, do đó không có gì ngăn trở mối tình của tôi với anh. DT nhiên là chúng tôi cũng có sự dè dặt tối thiểu khi sinh hoạt tại công ty, tránh một số cặp mắt tò mò… Thế nhưng, cách đây hai tuần, khi hai chúng tôi nắm tay nhau, xếp hàng, chờ mua vé xem movie thì bị theo dõi bởi cặp mắt tò mò của một nữ nhân viên trẻ, đầy hấp dẫn, nhưng làm việc rất kém cỏi trong office của tôi (ông giám đốc công ty đã nhiều lần cảnh cáo cô ta về cách làm việc và nói là công việc ấy có thể bị cắt bớt.).
Khi vào trong rạp, cô ta và bạn trai cùng ngồi một hàng ghế với chúng tôi. Cô ngồi sát cạnh người của tôi. Sau đó cô ta quay qua bắt chuyện với anh, hỏi anh thường đi ăn ở nhà hàng nào. Không biết cô đã nói thế nào mà bạn trai tôi đã tiết lộ cái nhà hàng mà hai chúng tôi thường đến ăn uống với nhau.
Cô ơi, cô có biết chuyện gì xẩy ra không? Cô ta đã cùng với bạn trai của tôi dẫn nhau đến ăn ở đó. Tôi chưa biết phải phản ứng như thế nào, thì ngày hôm sau, cô ta tra hỏi tôi về người bạn trai mới ấy. Tôi trả lời cô ta một cách ngắn, gọn, vui vẻ và không nói gì thêm. Nhưng có điều tôi không thể ngờ được, đó là kể từ buổi xem phim định mệnh đó, cô đã gọi cho anh ta mỗi ngày! Tôi khám phá ra là cô ta đã tìm số của anh ấy trong “cell phone” của tôi trên bàn làm việc ở văn phòng. Sự phát giác này do tình cờ tôi nghe được một cuộc điện đàm giữa cô với anh ấy. Anh hỏi cô: “Em làm sao mà có số cell của anh?”- Cô đáp: “Trong máy của bà bồ anh đấy.”
Tôi tức giận đến tái cả mặt mày. Tôi đem chuyện này kể lại với bạn trai của tôi và anh nói “cô ấy giống như một tâm hồn cuồng si”. Thái độ của anh làm cho tôi cảm thấy bị hụt hẫng, giống như bị làm nhục. Khi tôi đến chất vấn cô ta tại sao lại quyến rũ người của tôi? Cô thản nhiên đáp rằng “Có gì đâu, tôi chỉ nghĩ là anh ta thích nói chuyện với người nào có tuổi tác tương đương với anh mà thôi.”
Tôi đã quá tức giận đến nỗi bỏ cả văn phòng của tôi. Bây giờ phải làm sao đây? Tôi chẳng biết phải làm cái gì, giải quyết việc này ra sao? Nỗi đau trong tôi rất khó làm cho dịu bớt đi bằng những cuộc giải trí thường ngày với bạn bè. Xin Cô giúp cho tôi một lối thoát hoặc những lời khuyên.
Thành thật cảm ơn Cô và rất mong hồi âm sớm.
ĐÁP:
Cathy thân mến,
Chuyện tình của Cathy thật ra không phải là trường hợp độc nhất trên đời. Khi đã bị “tiếng sét ái tình” hoặc bị thần Cupido bắn trúng tim hồng rồi thì người nào còn có thể nghĩ đến sự chênh lệch tuổi tác. Tuy nhiên, những cuộc tình loại này thường đem lại nhiều lo âu và thiệt thòi, khi người phụ nữ lớn tuổi hơn và khoảng cách năm tháng tương đối xa so với người bạn trai. Bởi vì, kinh nghiệm cho biết hầu hết người đàn bà đều chóng già hơn đàn ông cùng một lứa tuổi, huống chi đây có sự chênh lệch đến 12 tuổi. Do vậy, dù cho có đủ tự tin, người bạn trai của Cathy vẫn thấy có một áy náy nào đó khi sinh hoạt trong tập thể, xã hội.
Trong những tháng đầu hẹn hò, yêu đương và chắc là phải có cả ái ân, Cathy cảm thấy chân đi không chấm đất, có lẽ vì đã được sống trọn vẹn nhất với người bạn trai trẻ trung, nồng nhiệt… so với những bạn trai tuổi tác tương đương mà Cathy đã hẹn hò trước đó. Cathy không ngờ chuyện bất hạnh đã đến một cách nhanh chóng như thế, là vì chủ quan, không đề phòng sự rình rập chiếm đoạt của kẻ khác. Cho nên, cô bé trẻ và hấp dẫn, nhân viên làm trong văn phòng của Cathy đã có dự tính “cuỗm” chàng của Cathy. Cô nhân viên ấy đã tận dụng các ưu thế của mình, nhất là về tuổi tác, để làm cho bạn trai của Cathy lạc lòng và đi theo cô ta.
Cathy cho biết là đã tức giận đến nỗi bỏ cả sở làm. Tại sao lại mất bình tĩnh quá mức như thế?
Cathy quên rằng mình đang có chút uy quyền trong tay à? Đã vò đầu, bứt tóc bao nhiêu lần rồi? Hỡi người phụ nữ bị tình phụ!
Lời khuyên đầu tiên của tôi là “đừng bao giờ vì “biến cố đau thương” đó mà bỏ công ty đi nơi khác!”. Tại sao vậy? Tại vì, việc hẹn hò ân ái với chàng trai trẻ kém hơn Cathy 12 tuổi ấy, không phải là một mối tình đích thực, chẳng qua chỉ là những chuyến phiêu du tình ái trong hiện tại, không có sự cam kết hoặc gắn bó gì về tương lai… mà cả hai người đều mặc nhiên chấp nhận. Bằng cớ là sau “buổi xem phim định mệnh”, bạn trai “bốn tháng huy hoàng” của Cathy đã nghiêng về phía cô gái trẻ, chàng đã đi chung với cô ta đến những nơi mà Cathy và anh ta từng hẹn hò. Dĩ nhiên là một người con gái trẻ và hấp dẫn như cô ta, mà có hành động “cướp giật” trắng trợn trong tình cảm, thì không phải là một phụ nữ đàng hoàng, nết na. Chàng trai trẻ thì cũng không còn là người đáng quý nữa, bởi vì đã không “fair” với Cathy. Có thể nói là chàng quá nhẫn tâm, khi không có lời từ giã với Cathy mà đã đi theo cô gái trẻ kia. Câu nói của chàng về cô gái không phải là một lời giải thích thỏa đáng, bởi vì nếu thực sự cô ấy là một “tâm hồn cuồng si”, thì chàng ta phải tỉnh táo và sáng suốt để không bị lôi cuốn, bị “cuồng si” theo, để khỏi phụ lòng Cathy chứ! Đúng không? Tôi thấy có một điều hay và hiếm hoi, đó là trong cơn đau này, Cathy không một lời oán trách “chàng tuổi trẻ” của mình.
Sau đây là những việc có thể làm để phần nào làm dịu cơn đau của Cathy:
1.- Hãy kêu cô nhân viên ấy lên văn phòng, nói cho cô ta biết rằng từ nay về sau nếu cô còn tìm cách coi lén số trong “cell phone”, hoặc gọi cho bất cứ người đàn ông nào mà Cathy đã quen biết, thì “tôi sẽ hạ cô sát ván” lập tức.
2,- Tiếp theo là cho “con lừa” của cô ta ra khỏi sở làm.
3.- Còn đối với người phụ nữ trẻ mà lôi thôi ấy thì phải xem xét lại hồ sơ, Cathy có thể sắp xếp một cuộc gặp riêng với ông giám đốc công ty, đem theo hồ sơ, tài liệu về những việc làm không đúng đắn của cô ta, chẳng hạn việc lấy trộm thông tin từ “cell phone” của Cathy, sau đó đề nghị ông giám đốc hãy cứu công ty thoát khỏi kẻ gây tai hại này. Ít nhất là thuyên chuyển cô ta qua một công việc ở nơi khác, hoặc cho xuống cấp.
Còn đối với người bạn trai bé bỏng khả nghi của Cathy, thì có lẽ cô bé với công việc làm ăn bấp bênh ấy sẽ chơi những trò nhếch nhác trước sự chú ý của anh ta. Vậy nếu Cathy còn quyến luyến và còn quan tâm nhiều đến cái anh chàng vô danh “tiểu tốt” này, thì chỉ cần nói rằng “cô gái ấy là một người mắc chứng cuồng loạn mà nhiều người biết, từ lâu”. Chỉ thế thôi, không bao giờ nhắc lại một tiếng nào cả. Tôi nghĩ là Cathy đủ thông minh để đối phó với tình huống này.
Nhưng có một điều cần phải cân nhắc và tự vấn, trước khi hành động, đó là: có nên giành lại một người đã rời bỏ những ngày êm ấm với mình để đi theo một đứa con gái cuồng si, chỉ sau một buổi nói chuyện trong rạp xem phim, hay không? Giả thiết là sau khi cô gái ấy ra khỏi công ty, chàng ta quay trở lại với Cathy, thì có còn hạnh phúc nữa hay không?
Chúc Cathy sáng suốt và nhiều may mắn.
Thân mến.
Ngọc-Lan.