Lời Tựa(Mặc Bích)
Nếu có lần nào trong đời, bạn mong có một người lắng nghe mình, chia sẻ niềm vui nỗi buồn, hay đôi lúc muôn “người nghe ấy” đứng về phía mình hoặc tìm giúp một chọn lựa thích hợp hơn thì “người ngoài cuộc” đó thật lý tưởng!
Thời gian, cuộc đời, và những con người trói buộc với nhau bằng những sợi dây vô hình miên viễn. Thời gian như một dòng sông cứ trôi, trôi mãi. Chỉ có con người và sự chọn lựa của họ là thay đổi. Niềm hạnh phúc do một quyết định của ngày hôm qua có thể lại trở thành một sự tiếc nuối của những ngày sắp đến. Một quyết định từ những suy nghĩ chín chắn thật đúng đắn tưởng rằng đơm hoa kết trái sẽ mang lại những niềm vui trọn vẹn. Nhưng chỉ đúng, chỉ hợp cho một khoảng thời gian nào đó, để rồi lại trở thành sai lầm, một chọn lựa sai lầm! Có mấy ai nhận ra hậu quả của sự chọn lựa từ chính mình hay do bởi người khác?
Thất vọng, sợ hãi, đau khổ, hoang mang, nắm bắt được hạnh phúc đó rồi lại vỡ tan. Nhận chìm trong tuyệt vọng, tưởng chừng như ngày hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời! Để rồi lại với thời gian, người khóc hôm nay lại cười với ngày mai hay ngược lại với vòng lẩn quẩn của cuộc đời.
Nhưng cứ ôm lấy những ngày mưa hay ngày nắng mình với mình thì thật cô độc quá! Có ai chia sẻ nỗi niềm, nhẹ và vơi đi nỗi buồn để thấy rằng không phải chỉ có mình mình là buồn, là khổ, là gặp sóng gió như thế! “Người ngoài cuộc” ấy chợt như một bóng mát đến trong cuộc đời, sẵn sàng lắng nghe với con tim rộng mở dù thời gian vẫn vô tình trôi đi. Sự lắng nghe là cầu nối giữa những tâm hồn. Con người luôn cần con người.
Chị Ngọc Lan chính là “người ngoài cuộc” chịu lắng nghe với một sự thông cảm vô biên.
Chủ trương một tờ báo, hàng ngày tôi nhận được rất nhiều thư từ, cả thư của độc giả. Đặc biệt riêng chị Ngọc Lan có rất nhiều thư độc giả gửi đến nhờ nhà báo chuyển để nhờ chị cố vấn cho những nan giải trong cuộc sống.
Trong một xã hội đa dạng, đa văn hóa như tại Hoa Kỳ, lớp người Việt sinh ra và lớn lên tại ở đây hay những thế hệ Việt sang đây lúc đã trưởng thành, đều tìm thấy ở chị Ngọc Lan một mẫu người phụ nữ đầu óc khoáng đạt, cởi mở, biết chọn lựa để dung hòa giữa cũ và mới, phù hợp với thời thế với đời sống đầy rẫy những thách đố. Từ sự hội nhập nơi xứ người đến văn hóa mới cũ, quan niệm về gia đình, hôn nhân, tình dục, giáo dục… sao cho hợp với lòng người mà không phạm luật lệ Hoa Kỳ. Chị chịu khó tìm hiểu, đào sâu vấn đề khúc mắc của từng trường hợp để ân cần cố vấn, nhưng đôi khi cũng mạnh lời khuyên bảo. Người trẻ, người già tìm đến chị mong một lời khuyên, sao cho hợp ý, hợp tình với sự tin cậy.
Những “niềm riêng” đó, trên trang báo mỗi 2 tuần, trở thành những “niềm chung”, chung hoàn cảnh, chung tâm sự, và chung một cách hóa giải nào đó uyển chuyển phù hợp.
Kinh nghiệm của người này phải trả với một giá khá đắt, đôi khi là cả nửa cuộc đời, lại trở thành một bài học quý giá cho người khác trong hoàn cảnh tương tự, hay là một cảnh báo cho tương lai để đừng vấp ngã.
Tôi thấy những điều này trở nên hữu ích cho cuộc sống, cho những chọn lựa tìm hướng đi, hay đối phó với những giông bão, biến chuyển của cuộc đời.
Những cách giải quyết vấn đề của chị Ngọc Lan nói chung có những điểm như sau:
- Lạc quan: Vì theo cung cách chị nói hay suy nghĩ, cuộc đời còn cho ta nhiều chọn lựa khác nữa, không phải chỉ toàn những ngõ cụt. Đó là những bông hoa tươi đẹp mà chị trao cho người đang gặp khó khăn để khiến kẻ vấp ngã vùng dậy tiến bước.
- Nhấn mạnh về sự tự do chọn lựa trong đời sống: Nói cách khác, chị nhắc nhở khéo léo mỗi người trước mọi sự việc, không ít thì nhiều chúng ta cũng có trách nhiệm phần nào, chứ không thể đổ lỗi hoàn toàn cho người khác gây ra cho mình.
Có nhận phần nào trách nhiệm mới giải tỏa được vấn đề và vô hình chung đồng ý để giải quyết sự việc.
- Khích lệ sự tự tin vào chính mình: Chị luôn luôn đề cao chính cá nhân đó và cho rằng sự tự tin sẽ giúp giải quyết vấn đề. Đồng thời là một cách thúc đẩy “kẻ lâm nạn” đừng bỏ cuộc. Đấy là cái từ tâm của “người ngoài cuộc”.
Nhiều người khuyên giải kẻ khác cứ mang mình vào để làm gương, điều này không hợp lý.
- Kiên nhẫn lắng nghe với tâm tình cởi mở: Để tháo gỡ những xung đột chằng chéo và mang lại sự tin cậy cho người khác.
Tôi cám ơn chị Ngọc Lan đã dành thì giờ quý báu của chị để làm công việc “người ngoài cuộc chịu khó lắng nghe” này. Để rồi những trăn trở trong cuộc đời sẽ chỉ là những trang giấy cũ gấp lại cùng với những tháng ngày đã qua. Những ngày mới, người mới, cuộc sống mới đang chờ đợi!
Chị Ngọc Lan nhắn nhủ như thế.
Mặc Bích,
Chủ Bút Bán Nguyệt San Tự Do, Houston, Texas.