by bevanng » 06 Mar 2016
7:22 Sáng
Hắn thức dậy lúc 7 giờ 22 phút sáng, sớm hơn cơ thể hắn mong muốn, nhưng hắn vẫn chưa thích nghi với sự chênh lệch giờ giấc giữa Moscow và Paris. Nếu đi làm, giờ này hắn đã tổ chức được hai hay ba cuộc họp với cấp dưới và đang chuẩn bị ăn trưa với khách hàng mới nào đó.
Hắn có một nhiệm vụ khác cần hoàn thành ở đây: hắn phải tìm ai đó để hy sinh nhân danh tình yêu. Hắn cần một nạn nhân, để Ewa nhận được thông điệp của hắn ngay sáng hôm đó.
Hắn đi tắm, xuống gác uống cà phê trong một nhà hàng gần như vắng tanh, rồi khởi hành dọc theo đại lộ Croisette, nơi tọa lạc của hầu hết các khách sạn sang trọng nhất. Không có phương tiện giao thông nào vì một làn đường đã bị chặn và chỉ những chiếc ô tô được cấp phép chính thức mới được đi qua. Làn đường còn lại vắng tanh vì ngay cả những người sống trong thành phố cũng mới đang chuẩn bị đi làm.
Hắn không thấy oán giận. Hắn đã vượt qua một giai đoạn thực sự khó khăn, khi hắn không thể ngủ được vì trong lòng ngập tràn đau đớn và căm thù. Giờ đây hắn đã hiểu được những cảm giác của Ewa: xét cho cùng, hôn nhân một vợ một chồng là chuyện hoang đường mà người ta buộc phải thừa nhận quá lâu rồi. Hắn đã đọc rất nhiều về chủ đề này. Thiếu khả năng chung thủy không chỉ là vấn đề dư thừa hormone hay thói tự phụ, mà là, như tất cả các nghiên cứu đã chỉ ra, một cấu trúc gen được tìm thấy trong hầu hết tất cả các động vật.
Các xét nghiệm quan hệ cha con được thực hiện trên chim, khỉ, và cáo tiết lộ rằng chỉ vì những loài này phát triển một mối quan hệ xã hội rất giống với hôn nhân không có nghĩa là chúng chung thủy với nhau. Trong bảy mươi phần trăm trường hợp, con của chúng hóa ra lại không phải là con với bạn đời của chúng. Igor nhớ lại điều được David Barash, Giáo sư tâm lý của trường Đại học Washington ở Seattle, viết, trong đó ông nói rằng loài duy nhất trong tự nhiên không mắc phải tội ngoại tình và có vẻ một trăm phần trăm chung thủy là loài sán, Diplozoon paradoxum. Những con sán đực và cái gặp nhau khi đến tuổi trưởng thành, và cơ thể chúng thực sự dính lại với nhau.
Đây là lý do vì sao hắn không thể buộc tội Ewa vì bất cứ điều gì, nàng chỉ tuân theo những bản năng con người của nàng. Tuy nhiên, nàng đã được dạy dỗ để tin vào những tục lệ xã hội giả tạo và hẳn là cảm thấy tội lỗi, nghĩ rằng hắn không còn yêu nàng nữa và sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng.
Trên thực tế hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì, thậm chí là gửi các thông điệp tỏ ý hắn đã hủy diệt thế giới của ai đó, để nàng biết hắn không chỉ sẵn sàng hoan nghênh nàng quay trở lại, mà còn vui lòng chôn vùi quá khứ và không hỏi han gì cả.
…
Hắn thấy một cô gái đang bày hàng trên vỉa hè - những món đồ thủ công và trang sức khác nhau trông khá tầm thường.
Phải, cô ta sẽ là vật hy sinh. Cô ta là thông điệp hắn phải gửi đi, một thông điệp sẽ được hiểu ngay khi nó đến được đích. Trước khi đi về phía cô gái, hắn thận trọng quan sát cô, trong một thoáng, cô không hề biết gì, nếu mọi chuyện suôn sẻ, linh hồn cô sẽ được lang thang trên những đám mây, mãi mãi thoát khỏi một công việc ngu ngốc không bao giờ đưa cô đến được nơi những giấc mơ của cô muốn đến.
“Bao nhiêu?” Hắn hỏi bằng thứ tiếng Pháp hoàn hảo.
“Ngài muốn món gì ạ?”
“Tất cả.”
Cô gái trẻ - cùng lắm là hai mươi tuổi - mỉm cười.
“Đây không phải lần đầu có người hỏi mua tất cả. Bước tiếp theo thường là: “Cô có muốn đi dạo không? Cô xinh đẹp đến thế thì tội gì phải ở đây bán những món đồ này. Tôi là…”.”
“Không, tôi không thế đâu. Tôi không làm trong ngành điện ảnh, tôi cũng sẽ không biến cô thành một diễn viên và thay đổi cuộc đời cô. Tôi cũng không quan tâm đến những món đồ cô bày bán. Tôi chỉ cần nói chuyện, và chúng ta có thể làm thế ngay tại đây.”
Cô gái đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
“Bố mẹ tôi làm ra những thứ này, và tôi tự hào với việc mình đang làm. Một ngày nào đó, sẽ có người đến và nhận ra giá trị của chúng. Xin ông đi cho. Tôi chắc rằng ông có thể tìm thấy ai khác lắng nghe những gì ông cần nói.”
Igor lôi ra một nắm tiền giấy từ trong túi và nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh cô.
“Hãy thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tôi. Tôi chỉ nói tôi không quan tâm tới việc mua bất cứ thứ gì để xem liệu cô có hạ giá không thôi. Tiện đây xin giới thiệu tên tôi là Igor Malev. Tôi bay từ Moscow đến đây hôm qua, và tôi vẫn còn hơi say máy bay.”
“Tôi là Olivia”, cô gái trẻ nói, vờ như tin vào lời nói dối của hắn.
Không cần xin phép, hắn ngồi xuống chiếc ghế băng bên cạnh cô gái. Cô dịch ra vài phân.
“Ông muốn nói chuyện gì?”
“Trước hết, hãy cầm lấy tiền đã.”
Olivia do dự, rồi nhìn quanh, nhận ra rằng cô không có lý do gì để sợ cả. Hiện giờ xe cộ đang chạy trên làn đường duy nhất được phép qua lại, đám thanh niên đang đi ra biển, và một cặp lớn tuổi đang tiến về phía họ trên vỉa hè. Cô nhét tiền vào túi, thậm chí không thèm đếm, cô có đủ vốn sống để biết chỗ đó là quá đủ.
“Cảm ơn vì đã chấp nhận lời đề nghị của tôi”, người Nga nói. “Cô hỏi tôi muốn nói chuyện gì à? Chà, cũng không có gì quan trọng lắm.”
“Chắc ông có mặt ở đây vì một lý do nào đó. Ồng cần một lý do để đến thăm Cannes vào thời điểm này trong năm khi thành phố quả thực khó chịu đối với cả dân địa phương lẫn du khách.”
Igor đang nhìn ra biển. Hắn châm một điếu thuốc.
“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe của ông đâu”, cô nói.
Hắn lờ đi nhận xét này.
“Với cô, ý nghĩa của cuộc đời là gì?” Hắn hỏi.
“Tình yêu.”
Olivia mỉm cười. Đây quả là một cách tuyệt vời để bắt đầu một ngày, nói chuyện về những thứ sâu sắc hơn giá cả của mỗi món đồ thủ công hay quần áo người ta đang mặc.
“Còn với ông?”
“Phải, cũng là tình yêu. Nhưng với tôi, việc kiếm đủ tiền để cho bố mẹ tôi thấy tôi có thể thành công cũng rất quan trọng. Tôi đã làm được, và bây giờ họ tự hào về tôi. Tôi đã gặp một phụ nữ hoàn hảo, chúng tôi kết hôn, và tôi muốn có con, để tôn sùng và kính sợ Chúa. Nhưng những đứa con, Chúa ơi, chưa bao giờ xuất hiện.”
Olivia không muốn hỏi tại sao. Người đàn ông, khoảng bốn mươi tuổi, tiếp tục nói bằng thứ tiếng Pháp hoàn hảo:
“Chúng tôi đã nghĩ đến chuyện xin con nuôi. Thực ra thì, chúng tôi đã mất hai đến ba năm để nghĩ về điều đó, nhưng rồi cuộc sống bắt đầu trở nên quá bận bịu với những chuyện công tác và tiệc tùng, họp hành và thỏa thuận.”
“Khi ông ngồi xuống đây nói chuyện, tôi cứ ngỡ ông lại là một triệu phú lập dị đang tìm kiếm một cuộc phiêu lưu, nhưng tôi thích nói chuyện về những vấn đề này.”
“Cô có nghĩ về tương lai không?”
“Có chứ, và tôi nghĩ những ước mơ của tôi cũng rất giống với ông. Rõ ràng, tôi cũng thích có con…”
Cô ngừng lại. Cô không muốn làm tổn thương cảm giác của người bạn mới bất ngờ này.
“… dĩ nhiên là nếu tôi có thể. Đôi khi, Chúa lại có những kế hoạch khác.”
Hắn có vẻ không nghe câu trả lời của cô.
“Có phải chỉ có những nhà triệu phú mới đến Liên hoan phim không?”
“Triệu phú và những người nghĩ rằng họ là triệu phú hoặc muốn trở thành triệu phú. Khi Liên hoan phim diễn ra, vùng này của thành phố giống như một trại thương điên vậy. Mọi người cư xử như thể họ cực kỳ quan trọng, trừ những người thực sự quan trọng, họ lịch sự hơn, họ không cần chứng tỏ bất cứ điều gì với bất cứ ai. Không phải lúc nào họ cũng mua những gì tôi bán, nhưng ít nhất họ cũng mỉm cười, đưa ra vài nhận xét dễ chịu và tôn trọng tôi. Thế ông đang làm gì ở đây?”
“Chúa đã tạo ra thế giới trong sáu ngày, nhưng thế giới là gì? Đó là thứ mà tôi hay cô nhìn thấy. Mỗi khi có người chết đi, một phần của vũ trụ cũng chết theo. Mọi thứ mà người ta cảm thấy, trải nghiệm và trông thấy cũng chết theo họ, như những giọt nước mắt trong mưa.”
“’Như những giọt nước mắt trong mưa’… tôi từng xem một bộ phim có dùng câu này. Giờ thì tôi chẳng nhớ nó là phim gì nữa.”
“Tôi không đến đây để khóc lóc. Tôi đến để gửi những thông điệp cho người phụ nữ tôi yêu, và để làm được điều đó, tôi cần phải phá hủy vài vũ trụ hay thế giới.”
Thay vì cảm thấy cảnh giác với lời cuối cùng này, Olivia lại cười. Người đàn ông bảnh bao, điển trai, nói tiếng Pháp trôi chảy này không có vẻ gì là một kẻ điên cả. Cô đã chán ngấy việc lúc nào cũng phải nghe những lời giống nhau: em xinh quá, em có thể làm được nhiều điều tốt hơn cho bản thân mình, cái này bao nhiêu, cái kia bao nhiêu, gì mà đắt khủng khiếp thế, tôi sẽ đi và nghĩ về nó rồi sẽ quay lại sau (điều họ không bao giờ làm, dĩ nhiên), v.v… ít ra người Nga này cũng có khiếu hài hước.
“Tại sao ông lại cần phá hủy thể giới?”
“Để tôi có thể xây dựng lại thế giới của tôi.”
Olivia muốn thử an ủi ông ta, nhưng cô sợ phải nghe những lời sáo mòn: “Tôi nghĩ em có thể đem đến ý nghĩa cho cuộc đời tôi”, đến lúc đó cuộc trò chuyện sẽ đột ngột chấm dứt vì cô có nhũng kế hoạch khác cho tương lai. Thêm nữa, sẽ thật ngớ ngẩn khi cô cố dạy bảo một người lớn tuổi và thành đạt hơn mình cách vượt qua khó khăn.
Còn một cách là tìm hiểu thêm về cuộc sống của ông ta. Xét cho cùng, ông ta đã trả tiền cô - và trả rất hậu hĩnh - cho thời gian của cô.
“Ông định làm điều đó bằng cách nào?”
“Cô có biết gì về bọn ếch không?”
“Ếch?”
“Đúng, nhiều nghiên cứu về sinh học đã chỉ ra rằng nếu con ếch bị cho vào trong một cái hộp với nước lấy từ ao nó sống thì nó vẫn ở nguyên đó, hoàn toàn đứng im, khi nước được đun nóng dần dần. Con ếch không phản ứng với sự tăng lên từ từ của nhiệt độ, với những thay đổi của môi trường, và khi nước sôi, con ếch chết, mập mạp và hạnh phúc. Mặt khác, nếu con ếch bị ném vào một cái hộp chứa đầy nước đã đun sôi sẵn, nó sẽ nhảy ngay ra ngoài, bị bỏng, nhưng vẫn sống!”
Olivia không thấy chuyện này có liên quan gì đến việc phá hủy thế giới. Igor tiếp tục:
“Tôi giống như con ếch bị luộc đó. Tôi không nhận ra những thay đổi. Tôi nghĩ mọi chuyện ổn cả, những điều tồi tệ sẽ tan biến đi, đó chỉ là vấn đề thời gian. Tôi sẵn sàng chết vì mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình, nhưng, thay vì phản ứng, tôi lại ngồi đó, hờ hững nhấp nhô trong làn nước đang nóng lên từng phút.”
Olivia lấy hết can đảm để nói:
“Ông mất gì vậy?”
“Sự thực thì tôi chẳng mất gì cả. Đôi khi cuộc đời chia rẽ con người ta để họ nhận ra họ có ý nghĩa với nhau thế nào. Chẳng hạn, đêm qua, tôi đã trông thấy vợ tôi với một người đàn ông khác. Tôi biết nàng muốn quay lại với tôi, nàng vẫn yêu tôi, nhưng nàng không đủ can đảm để cất bước đi đầu tiên. Vài con ếch bị luộc vẫn nghĩ sự phục tùng của nó mới có giá trị, chứ không phải tài năng: những kẻ có khả năng, lãnh đạo, những kẻ có ý thức, phục tùng. Vậy chân lý trong toàn bộ chuyện này là gì? Nên thoát ra khỏi một tình huống khi mới bị bỏng, nhưng còn sống và sẵn sàng hành động. Và tôi nghĩ cô có thể giúp tôi việc đó.”
Olivia cố hình dung điều gì đang diễn ra trong tâm trí người đàn ông ngồi cạnh cô. Sao lại có kẻ rời bỏ một con người thú vị như thể này được nhỉ, người có thể nói chuyện về những điều thậm chí cô chưa bao giờ nghĩ tới? Tuy nhiên, trong tình yêu không có chỗ cho luận lý. Tuy còn trẻ, nhưng cô biết điều đó. Bạn trai cô, chẳng hạn, có thể khá cục súc và đôi khi vô cớ đánh đập cô, nhưng cô không thể chịu đựng được việc rời xa anh ta dù chỉ một ngày.
…
Chính xác thì họ đang nói chuyện gì? Về những con ếch và về việc cô giúp ông ta như thế nào. Dĩ nhiên, cô không thể giúp ông ta, vì thế cô nên thay đổi chủ đề.
“Thế ông định bắt đầu phá hủy thế giới bằng cách nào?”
Igor chỉ tay về phía làn đường duy nhất được phép lưu thông trên đại lộ Croisette.
“Ví dụ như tôi không muốn cô đến một bữa tiệc nào đó, nhưng tôi không dám nói thẳng ra. Nếu tôi đợi đến lúc giờ cao điểm bắt đầu và dừng ô tô lại giữa đường, thì trong vòng mười phút, cả đại lộ trước mặt bãi biển sẽ kẹt cứng. Các tay tài xế sẽ nghĩ: “Chắc là có tai nạn” và kiên nhẫn chờ đợi. Trong vòng mười lăm phút, cảnh sát sẽ đến cùng với một chiếc xe tải để kéo ô tô của tôi đi.”
“Điều đó luôn xảy ra mà.”
“À, ừ, nhưng tôi - rất cẩn thận và không để cho ai nhận ra - lúc đó đã ra khỏi xe và rải đinh cùng những vật sắc nhọn khác trên đường trước mặt nó. Và tôi đã cẩn thận sơn tất cả những vật đó thành màu đen, để chúng lẫn với nhựa đường. Khi chiếc xe tải kéo đến, lốp của nó sẽ bị đâm thủng. Giờ thì chúng ta có hai vấn đề, và hàng dài xe cộ sẽ nối đuôi nhau đến tận ngoại ô của cái thành phố nhỏ bé này, chính là vùng ngoại ô mà có lẽ cô đang sống đây.”
“Rõ ràng ông có một trí tưởng tượng rất phong phú, nhưng lúc đó ông vẫn sẽ chỉ trì hoãn tôi được khoảng một tiếng thôi.”
Đến lượt Igor mỉm cười.
“Ồ, tôi có thể nghĩ ra khối thứ để khiến tình huống đó tồi tệ hơn. Chẳng hạn, khi mọi người bắt đầu xúm lại giúp đỡ, tôi sẽ ném thứ gì đó như một quả bom khói nhỏ xuống gầm xe tải. Nó sẽ làm mọi người hoảng sợ. Tôi sẽ chui vào xe của tôi, vờ như tuyệt vọng, và khởi động xe. Tuy nhiên, cùng lúc, tôi sẽ đổ một chút gas bật lửa lên sàn xe, và nó sẽ bốc cháy. Tôi sẽ nhảy ra khỏi xe đúng lúc để quan sát cảnh tượng: chiếc xe dần dần bùng cháy, lửa lan đến bình xăng, vụ nổ ảnh hưởng đến chiếc xe đằng sau, và cứ thế theo phản ứng dây chuyền. Và tôi có thể làm được tất cả những điều đó với một chiếc ô tô, vài cái đinh, một quả bom khói cô có thể mua trong một cửa hàng, và một lượng nhỏ gas bật lửa…”
Igor lấy từ trong túi ra một cái bình dẹt nhỏ chứa một thứ chất lỏng.
“… nhiều khoảng chừng này. Đáng lẽ tôi nên làm thế khi tôi nhận ra Ewa sắp bỏ tôi, để nàng hoãn lại quyết định của nàng, suy nghĩ một chút và cân nhắc những hậu quả. Khi người ta bắt đầu suy nghĩ về những quyết định mà họ đang cố thực hiện, họ thường đổi ý - có những bước đi đòi hỏi thật nhiều can đảm. Nhưng tôi quá kiêu ngạo. Tôi đã nghĩ đó chỉ là một biện pháp tạm thời và nàng sẽ sớm nhận ra sai lầm của mình. Tôi chắc chắn nàng đang hối hận vì đã bỏ tôi và, như tôi đã nói, muốn quay lại. Nhưng để điều đó xảy ra tôi cần phải phá hủy một vài thế giới.”
Vẻ mặt hắn thay đổi, và Olivia không còn thấy thích thú trước câu chuyện nữa. Cô đứng dậy.
“Ôi, tôi cần phải làm vài việc.”
“Nhưng tôi đã trả tiền để cô lắng nghe tôi. Tôi đã trả đủ để bù cho cả ngày làm việc của cô.”
Cô cho tay vào túi để lấy tiền trả lại cho hắn, nhưng lúc đó, cô thấy một khẩu súng đang chĩa vào mặt mình.
“Ngồi xuống.”
Thôi thúc đầu tiên trong cô là bỏ chạy. Cặp đôi lớn tuổi vẫn đang từ từ tiến đến gần.
“Đừng chạy”, hắn nói, như thể đọc được những suy nghĩ của cô. “Tôi không hề có ý định nổ súng nếu cô lại ngồi xuống và nghe tôi nói. Nếu cô đừng cố làm gì và làm theo những gì tôi bảo, tôi thể rằng tôi sẽ không bắn.”
Một loạt lựa chọn băng nhanh qua đầu Olivia, lựa chọn đầu tiên là bỏ chạy theo hình chữ chi qua đường, nhưng cô nhận ra đôi chân cô đã mềm nhũn.
“Ngồi xuống”, người đàn ông nói lại lần nữa. “Tôi sẽ không bắn nếu cô làm theo những gì được bảo. Tôi hứa.”
Phải, ông ta quả là điên rồ nêu nổ súng trong một buổi sáng ngập nắng, với những chiếc ô tô băng ngang ngoài kia, mọi người đang ra biển, giao thông chậm chạp hơn từng phút, và thêm nhiều khách bộ hành đi dạo trên vỉa hè. Tốt nhất là làm theo những gì người đàn ông đó nói, ngay cả khi chỉ vì cô không có tâm trạng để làm điều gì khác, cô gần như lả đi.
Cô tuân theo. Giờ đây cô chỉ cần thuyết phục ông ta rằng cô không phải là một mối đe dọa, cô cần nghe những lời oán thán của một người chồng bị bỏ rơi, cần thề với ông ta rằng cô không trông thấy gì, và rồi, ngay khi cảnh sát xuất hiện, đi tuần như thường lệ, cô sẽ lăn xuống đất và kêu cứu.
“Tôi biết rõ những gì cô đang cảm thấy”, gã đàn ông nói, cố trấn tĩnh cô. “Những triệu chứng sợ hãi vẫn hệt như vậy ngay từ thuở sơ khai. Chúng vẫn như vậy khi đàn ông phải đối mặt với thú hoang và vẫn tiếp tục như thế đến tận ngày nay: máu rút khỏi mặt và biểu bì, bảo vệ cơ thể và tránh mất máu, đó là lý do người ta trở nên tái nhợt. Ruột giãn ra và thải hết mọi thứ, do đó sẽ không còn chất độc nào làm ô uế các cơ quan. Cơ thể ban đầu không chịu cử động, để không kích động con thú nói trên bằng bất cứ động tác bất ngờ nào.”
“Đây hoàn toàn là một giấc mơ”, Olivia nghĩ. Cô nhớ cha mẹ, đáng lẽ họ ở đây cùng cô sáng nay, nhưng họ đã thức suốt đêm để làm đồ trang sức vì hôm nay có vẻ là một ngày bận rộn. Vài giờ trước, cô đang làm tình với bạn trai, cô tin rằng đó là người đàn ông của cuộc đời cô, dù đôi lúc anh ta đánh cô, họ đã đạt đến cực khoái cùng lúc, một điều lâu lắm rồi không xảy ra. Sau bữa sáng, cô quyết định không tắm như mọi khi vì cô thấy thoải mái, tràn trề sinh lực và yêu đời.
Không, chuyện này không thể xảy ra. Cô phải cố tỏ ra bình tĩnh.
“Nói chuyện đi. Lý do ông mua hết hàng của tôi là để chúng ta có thể trò chuyện. Hơn nữa, tôi sẽ không đứng dậy để bỏ chạy đâu.”
Hắn ấn nhẹ nòng súng vào sườn cô gái. Cặp đôi lớn tuổi đi qua, liếc nhìn họ, và không nhận thấy có gì lạ. “Cô gái Bồ Đào Nha kia”, họ nghĩ, “như thường lệ, đang cố gây ấn tượng với gã đàn ông nào đó bằng đôi chân mày sẫm màu và nụ cười thơ ngây”. Đó không phải là lần đầu họ trông thấy cô với một người đàn ông lạ mặt, và người này, qua quần áo ông ta đang mặc, có nhiều tiền.
Olivia nhìn họ chằm chằm, như thể đang cố nói cho họ biết chuyện gì đang diễn ra qua ánh nhìn. Gã đàn ông bên cạnh cô rạng rỡ nói:
“Chào buổi sáng.”
Cặp đôi kia đi khỏi mà không nói một lời. Họ không có thói quen nói chuyện với người lạ hay chào hỏi những người bán hàng rong.
“Phải, nói chuyện đi”, người Nga nói, phá vỡ sự im lặng. “Thực ra tôi sẽ không cố gây trở ngại giao thông. Tôi chỉ lấy nó làm ví dụ thôi. Vợ tôi sẽ hiểu là tôi đang ở đây khi nàng bắt đầu nhận được những thông điệp. Tôi sẽ không chọn con đường hiển nhiên nhất là đến gặp nàng. Tôi cần nàng đến với tôi.”
Đây có thể là một lối thoát.
“Tôi có thể giao cho bà ấy những thông điệp đó, nếu ông muốn. Hãy nói cho tôi biết bà ấy đang ở khách sạn nào?”
Gã đàn ông cười.
“Cô bị nhiễm cái tật của đám thanh niên là cứ nghĩ rằng mình thông minh hơn bất cứ ai. Ngay khi rời khỏi đây, cô sẽ đi thẳng đến đồn cảnh sát.”
Máu trong người cô đông cứng lại. Họ sẽ ngồi hên cái ghế băng này cả ngày sao? Rốt cuộc thì hắn có bắn cô không, vì cô đã biết mặt hắn?
“Ông đã nói là ông sẽ không bắn.”
“Tôi hứa là tôi sẽ không bắn nếu cô cư xử người lớn hơn và dành sự tôn trọng thích đáng cho trí thông minh của tôi.”
Hắn nói phải. Điều người lớn cần làm là kể một chút về bản thân cô. Cô có thể đánh thức lòng trắc ẩn vốn luôn tồn tại trong tâm trí của một kẻ điên bằng cách giải thích rằng cô đang ở trong một tình huống giống như hắn, dù không phải vậy.
Một thằng nhóc chạy qua, tai đeo iPod. Nó thậm chí không thèm ngoảnh mặt nhìn họ.
“Tôi đang sống với một kẻ biến cuộc đời tôi thành địa ngục, nhưng tôi không thể bỏ hắn.”
Ánh mắt Igor thay đổi.
Olivia nghĩ cô đã tìm được cách thoát khỏi bẫy. “Thông minh lên nào. Đừng bỏ cuộc, hãy nghĩ về người phụ nữ đã kết hôn với gã đàn ông đang ngồi bên cạnh mày. Hãy thành thật.”
“Hắn chia cắt tôi với bạn bè. Hắn luôn ghen tuông dù hắn có thể có tất cả những người đàn bà mà hắn muốn. Hắn chỉ trích mọi điều tôi làm và nói tôi không có tham vọng gì cả. Hắn còn coi chút tiền ít ỏi tôi kiếm được là một bổn phận.”
Gã đàn ông không nói gì mà chỉ nhìn ra biển. Vỉa hè dần đông người thêm, chuyện gì sẽ xảy ra nêu cô đứng dậy và bỏ chạy? Hắn có bắn cô không? Đó có phải súng thật không?
Cô cảm thấy cô đã động đến một chủ đề có thể khiến hắn quan tâm. Tốt nhất là đừng làm điều gì ngốc nghếch, cô nghĩ, nhớ lại cách hắn nói và nhìn cô vài phút trước.
“Tuy nhiên, ông thấy đấy, tôi không thể khiến mình bỏ hắn ta được. Dù tôi có gặp được người đàn ông rộng lượng nhất, giàu có nhất, tốt bụng nhất trên thế gian này, tôi cũng sẽ không bỏ bạn trai mình vì bất cứ điều gì. Tôi không phải một kẻ khổ dâm, tôi không thích thú gì nỗi nhục nhã thường xuyên này, chỉ là tôi đã trót yêu hắn ta.”
Cô cảm thấy nòng súng lại ấn vào sườn mình. Cô đã nói sai.
“Tôi không vô lại như gã bạn trai của cô”, hắn nói, lúc này giọng hắn chứa đầy căm phẫn. “Tôi đã làm việc chăm chỉ để gây dựng nên những gì tôi đang có. Tôi đã làm việc rất lâu và chăm chỉ, và đã vượt qua nhiều thất bại. Tôi luôn luôn trung thực trong giao dịch dù dĩ nhiên có những lúc tôi phải cứng rắn và không khoan nhượng. Tôi luôn là một tín đồ Cơ Đốc ngoan đạo. Tôi có những người bạn có thế lực, và tôi luôn biết ơn họ. Nói tóm lại, tôi làm gì cũng đúng.
Tôi chưa bao giờ làm hại những ai ngáng trở tôi. Bất cứ khi nào có thể, tôi luôn khuyến khích vợ tôi làm những gì nàng muốn, và kết quả là: tôi còn lại đây, một mình. Phải, tôi đã giết người trong cái cuộc chiến tranh ngu ngốc mà tôi bị đưa đi để đánh nhau, nhưng tôi chưa bao giờ mất đi tính thực tế. Tôi không phải là tay cựu chiến binh bị chấn thương tâm lý đến một nhà hàng và xả súng vào mọi người. Tôi không phải một tên khủng bố. Dĩ nhiên, tôi có thể nói rằng cuộc đời đã đối xử bất công với tôi và đã lấy đi của tôi thứ quan trọng nhất: tình yêu. Nhưng vẫn còn có những người đàn bà khác, và nỗi đau tình yêu luôn trôi qua. Tôi cần phải hành động, tôi mệt mỏi với việc làm một con ếch từ từ bị luộc cho đến chết rồi.”
“Nếu ông biết vẫn còn có những người đàn bà khác và nỗi đau tình yêu sẽ trôi qua, tại sao ông còn đau khổ như thế?”
Phải, bây giờ cô đang cư xử như một người lớn, ngạc nhiên trước cái cách bình tĩnh mà cô đang cố áp dụng với kẻ điên bên cạnh cô.
Hắn có vẻ lung lay.
“Tôi thực sự không biết. Có lẽ vì tôi đã bị bỏ rơi quá thường xuyên. Có lẽ vì tôi cần chứng tỏ với bản thân rằng tôi có khả năng gì. Có lẽ vì tôi đã nói dối, và với tôi chỉ có duy nhất một người phụ nữ thôi. Tôi có một kế hoạch.”
“Kế hoạch gì?”
“Tôi đã nói với cô rồi. Tôi sẽ liên tục phá hủy những thế giới cho đến khi nàng nhận ra nàng quan trọng với tôi đến mức nào và tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để mang nàng quay lại.”
Cảnh sát!
Họ đều nhận thấy một chiếc xe cảnh sát đang đến gần.
“Tôi xin lỗi”, gã đàn ông nói. “Tôi đã định trò chuyện thêm một lúc nữa. Cuộc đời cũng không đối xử công bằng với cô cho lắm.”
Olivia nhận ra đây là sự kết thúc. Và vì lúc này không còn gì để mất, cô lại cố đứng dậy. Rồi cô cảm thấy bàn tay của kẻ lạ kia trên vai phải cô, như thể hắn đang âu yếm ôm cô.
Samozashchita Bez Orujiya, hay Sambo, cái tên phổ biến hơn giữa những người Nga, là nghệ thuật giết người nhanh chóng bằng tay không, mà nạn nhân không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra. Nó được phát triển qua nhiều thế kỷ, khi các dân tộc hay bộ lạc phải tay không đương đầu với những kẻ xâm lược. Nó đã được bộ máy nhà nước trước đây sử dụng rộng rãi để thủ tiêu người ta mà không để lại dấu vết. Họ đã cố giới thiệu nó như một môn võ thuật ở Thế vận hội Moscow 1980, nhưng bị từ chối vì nó quá nguy hiểm.
Hoàn hảo. Như thế, chỉ có một vài người thành thạo nó.
Ngón tay cái bên phải của Igor đang ấn vào tỉnh mạch chính của Olivia, và máu ngừng lưu thông lên não cô. Trong khi đó, tay kia của hắn đang ấn vào một điểm đặc biệt gần nách cô, làm cho các cơ bị nghẹt. Không có sự co bóp, chỉ còn phải chờ đợi hai phút.
Olivia dường như đã ngủ trong tay hắn. Chiếc xe cảnh sát đi qua sau lưng họ, sử dụng làn đường đang cấm các phương tiện giao thông khác. Họ thậm chí không để ý cặp đôi đang ôm nhau, họ có những vấn đề khác phải lo lắng sáng nay, chẳng hạn như cố hết sức để giữ cho giao thông được thông suốt - một nhiệm vụ bất khả thi nếu phải thực hiện triệt để. Cuộc gọi mới nhất qua radio bảo với họ rằng một triệu phú say xỉn nào đó vừa đâm xe cách đó khoảng một dặm.
Vẫn đỡ cô gái, Igor cúi xuống và dùng tay kia nhặt mảnh vải trải trước mặt ghế vốn định bày tất cả những món đồ vô vị kia. Hắn khéo léo gấp mảnh vải lại để tạo thành một cái gối ứng biến.
Khi thấy xung quanh không còn ai, hắn nhẹ nhàng đặt cơ thể bất động của cô gái lên ghế băng. Trông cô như đang ngủ, và trong mơ chắc hẳn cô đang nhớ đến một ngày đáng yêu đặc biệt nào đó hay đang gặp ác mộng về người bạn trai vũ phu.
Chỉ có cặp đôi lớn tuổi để ý thấy họ ngồi cạnh nhau. Và khi tội ác này bị phát hiện - điều Igor nghi ngờ, vì không có dấu hiệu rõ ràng nào - họ sẽ miêu tả hắn với cảnh sát như một kẻ trắng hơn hoặc đen hơn hoặc già hơn hoặc trẻ hơn bản thân hắn, chẳng việc gì phải lo lắng, người ta không bao giờ quá chú ý đến những gì xảy ra xung quanh họ.
Trước khi rời đi, hắn đặt một nụ hôn lên chân mày người đẹp say ngủ và thì thầm:
“Cô thấy đấy, tôi giữ lời đây chứ. Tôi đã không bắn.”
…
Hắn bước vài bước và đầu hắn bỗng đau dữ dội. Điều này hoàn toàn bình thường: máu đang tràn lên não, một phản ứng dễ hiểu ở một kẻ vừa trải qua căng thẳng tột độ.
Tuy đau đầu, hắn vẫn thấy vui. Phải, hắn đã thực hiện việc hắn định làm.
Hắn có thể làm được. Và hắn còn vui hơn vì đã giải phóng tâm hồn kia khỏi cơ thể mong manh đó, giải phóng một linh hồn không có khả năng bảo vệ bản thân trước một gã côn đồ đớn hèn. Nếu mối quan hệ giữa cô gái ấy và bạn trai tiếp tục, cô ta rốt cuộc sẽ phiền muộn, âu lo và chẳng còn tự trọng, thậm chí sẽ còn bị bạn trai khống chế thêm nữa.
Ewa sẽ không bao giờ như thế. Nàng luôn có khả năng tự quyết. Hắn đã ủng hộ nàng cả về vật chất lẫn tinh thần khi nàng quyết định mở một cửa hàng thời trang cao cấp, và nàng được tự do du lịch nhiều như nàng muốn. Hắn là một người chồng và người đàn ông mẫu mực. Tuy nhiên, nàng đã phạm sai lầm: nàng đã không hiểu được tình yêu hay sự vị tha của hắn. Dầu vậy, hắn hy vọng nàng sẽ nhận được những thông điệp này, xét cho cùng, hắn đã bảo nàng trong ngày nàng ra đi rằng hắn sẽ phá hủy cả thế giới để mang nàng quay trở lại.
Hắn cầm chiếc điện thoại di động dùng một lần mà hắn vừa mua và nạp một số tiền tối thiểu. Hắn gửi một tin nhắn.