KLHN lén lén bỏ truyện ngắn của mình vô trong nì.... rùi bỏ chạy....
Tác Giã: KLHN
BIỂN VẪN VỖ QUANH ĐỜI
Mười tám tuổi, tôi nghiễm nhiên bước vào ngưỡng cửa Đại Học.. Dĩ nhiên tôi phải ở ký túc xá. Tôi không thích cuộc sống quá gò bó nơi thành thị. Tôi nhớ tha thiết bầu không khí trong lành , nhớ những đứa bé ngây thơ và nhớ tiếng cười trong veo , nắc nẻ, vút cao trên bầu trời trong xanh có những cánh chim hải âu bay lượn....
Càng nghỉ về quê nhà, lòng tôi càng se thắt !
Chiều buông xuống. Những vệt mây giăng kín chân trời. Hoàng hôn ảm đạm chỉ còn kịp hắt lên những vạt nắng yếu ớt cuối cùng để nhường lại cho chiều thu chợt đến. Tôi ngồi đó , bó gối bên song cửa , lặng nhìn những hạt mưa nhỏ bé rơi đều , đan thành những sợi tơ trời dài vô cùng vô tận. Mưa hồn nhiên mà buồn bã , mưa ray rứt buồn tựa như nỗi nhớ nhung da diết trong lòng tôi. Tôi nhớ Mẹ ! Tôi nhớ Biển !
Mẹ gắn liền với đời tôi , và Biển là sợi dây vô hình cột chặt lấy những ngày êm đềm trong tôi. Tôi nhớ lại ngày nào mẹ nắm lấy tay tôi , dẫn đi trên bãi cát dài trắng mịn. Dấu chân chim bé nhỏ của tôi tiếp nối in hằn trên cát. Ngày đầu tiên đến trường. Tôi cứ níu chặt lấy mẹ.. Nước mắt từ đâu cứ rơi mãi. Tôi càng khóc to hơn khi thấy ngôi trường xa lạ. Mặc cho mẹ dỗ dành , tôi vẫn một mực đòi về. Nhưng cuối cùng tôi cũng bước vào lớp sau những lần bị phát vào mông đau điếng. Tôi nhìn theo dáng mẹ đi xa mà tủi thân. Mẹ hổng thương con
Tôi lặng lẽ thu mình vào góc phòng , sợ sệt. Mắt tôi chợt ráo hoảnh rồi mở to khi bắt gặt một thằng nhóc có mái tóc vàng hoe vì khét nắng , nước da ngăm đen nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười của nó hiền lành đến độ dễ thương khiến tôi không làm sao nỗi quạu với nó được. Nó làm tôi xấu hổ quá , tôi phải cúi gầm mặt và không ngước lên lần nào nữa suốt buổi học đầu tiên ấy.
Thời gian thắm thoát , tôi đã vào lớp năm và cái thằng nhóc có nụ cười "từ bi " hôm nào bây giờ là bạn tôi. Chúng tôi chơi thân với nhau từ bao giờ tôi không còn nhớ. Tôi chỉ biết Hải lớn hơn tôi nên tôi không dám gọi Hải là "thằng nhóc" nữa. Nhà Hải thu gọn trên chiếc thuyền đánh cá mà mỗi lần sau những chuyến đi qua đêm trong khoang thuyền lúc nào cũng đầy ắp những chú cá tươi trắng lấp lánh trông thật đẹp . Sáng nào cũng thế , tôi và Hải cố thức dậy thật sớm, rủ nhau đi dọc theo bờ biển , nơi có rất nhiều chiếc thuyền đánh cá neo lại. Chúng tôi đứng thật lâu xem người ta vá sửa những tấm lưới to bằng những sợi dây cước dày có màu kem đục đan quyện vào nhau thật khéo léo. Ở đây , buổi sáng nào cũng nhộn nhịp tiếng người gọi nhau ơi ới , những cuộc trao đổi , trả giá , tiếng xô thùng chạm vào nhau xoang xoảng.... Tất cả diễn ra cảnh một phiên chợ thật nào nhiệt. Những tiếng cười nói chan hòa mang đầy sinh khí vui tươi , bình dị đến vùng biển mặn trong những buổi sáng đẹp trời.
Tôi và Hải đều yêu Biển , vì Biển là nơi chúng tôi sinh ra mà. Có những buổi chiều tan học về , tôi cặp đôi dép vào nách , rủ Hải lội nước. Sóng vỗ hiền hòa , bọt nước trắng xóa ve vuốt chân tôi , tạo cảm giác mát lạnh thật thoải mái. Tôi sung sướng lom khom tìm kiếm những vỏ ốc bé tí màu cam nhạt rồi nhờ Hải kết thành những hạt chuỗi đeo cổ xinh xinh cho tôi.
Đời tôi vẫn vô tư , vẫn hồn nhiên , vẫn nô đùa cùng bạn bè đồng tranh lứa khiến mẹ tôi đôi lúc cũng vui lây trong nét ngây thơ của tôi. Nhưng đến một hôm , một việc xảy ra đã khiến tôi nhận thức được đời mình còn có sự mất mát. Tôi phải làm luận văn về người cha thân yêu. Tôi bàng hoàng tự hỏi.... Ba tôi đâu?! Tôi chưa hề gặp ông. Mẹ bảo : "Ba đi làm xa , lâu lắm mới về ". Tôi tin đều đó nên không thắc mắc , dù đã 10 năm qua đi. Tôi òa khóc , cố gắng viết những giòng chữ nguyệch ngoạc trong đôi tay run rẫy : "Thưa cô , em không... biết mặt Ba ! : Vội vàng nộp bài và chạy thật nhanh về nhà , nước mắt mặn môi , tôi ngã vào lòng mẹ khóc nức nở : " Mẹ ơi , con muốn gặp Ba. Mẹ gọi Ba về cho con đi ! : Mẹ tôi bàng hoàng sửng sốt , rồi đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng và bà cũng khóc.
Dường như đêm hôm ấy , Mẹ tôi thức trắng. Cũng kể từ đó , tôi biết rằng ba tôi không đi xa như tôi tưởng. Tôi đã mất hẳn ba rồi. Biển đã cướp lấy ba tôi sau đêm giông tố ngoài khơi. Tôi mường tượng cảnh người đàn bà ôm chầm lấy đứa con trong tay , lần mò tìm lại những mảnh ván vỡ của chiếc ghe giạt vào bờ mà lòng giặn thắt.....
Ôi ! Tôi thèm biết bao nhiêu một tiếng : "Ba" , một vòng tay trìu mến. Tôi ao ước Người sẽ vuốt tóc tôi. Tôi sẽ sung sướng biết bao , và dường nhu tôi đã lịm đi trong ý nghĩ ngọt ngào ấy....
Không có ba tôi càng thương mẹ. Thương mẹ tảo tần lo cho tôi khôn lớn nên người. Tôi càng lớn thì vai mẹ lại oằn thêm một gánh nặng. Khi nhận thức được nỗi đau của mẹ thì đời tôi không còn hồn nhiên nữa. Tôi trở nên ít nói và mẹ luôn lặng lẽ nhìn tôi. Tôi biết mẹ xót xa lắm...
Tôi và Hải vẫn cùng nhau sánh bước đến trường , cùng nhau ôn bài , chia sẻ những niềm vui nỗi buồn. Hải dạo này cao lắm , nước da rám nắng và luôn trầm lặng bên cạnh tôi. Tôi có hỏi anh : "Sao gia đình Hải không dọn lên đất liền ở? " Hải cười buồn : " Sau ngày mẹ Hải mất vì cơn đau tim, ba Hải đều tự nhủ rằng đời mình sẽ gắn liền với chiếc ghe này , vì nơi đây có hình bóng của mẹ Hải ". Tôi chợt thấm được cái đau trong lời tâm sự đó , và tự hỏi lòng : " Chúng tôi trở thành một đôi bạn thân, phải chăng vì cùng cảnh ngộ?! "
Hă2ng ngày , Hải và tôi thường ra ngắm Biển. Chúng tôi tự ví mình như những chú chim hải âu gắn liền với biển cả. Tôi thường ngồi trên mỏm đá ngước mắt nhìn lên trời , chờ đợi đôi chim hải âu ngày nào cũng xuất hiện. Ngày này qua tháng nọ , cho đến một hôm, tôi chỉ còn nhìn thấy có một con chim bay lượn. Nó như dáo dác tím kiếm cánh chim thân quen. Từ đó , Hải đặt cho nó tên " Đơn Âu " nghĩa lá cánh chim hải âu cô đơn , không cha không mẹ , không anh em , không bạn bè. Nó chỉ bay một mình , rồi nó sẽ chết âm thầm trên bờ biển , bởi vỉ nó không chịu nổi sự cô đơn và thiếu vắng trong tình cảm....
Rồi Hải không cùng tôi đến trướng được nữa. Ba Hải mỗi ngày một yếu dần. Những chuyến ra khơi ban đêm khộng còn thường xuyên như trước nữa. Tờ mờ sáng Hải đập cửa nhà tôi kêu cứu. Mẹ tôi tất tả chạy đi , không quên dặn tôi coi nhà. Tôi bồn chồn , nôn nóng chờ đợi đễ rồi hay tin Ba của Hải mất ! Hải trở thành cách chim Đơn Âu thật rồi.....
Hải sống trên chiếc ghe lên đênh , lòng mang nặng những kỷ miệm của ba mẹ. Anh bây giờ cao to rắn rỏi , anh đã có những chuyến ra khơi thật là thành công. Sau mỗi chuyến đi tôi đều ngồi hàng giờ say sưa nghe anh kể lại chuyện ly kỳ. Anh nói : Khi thuyền phải đương đầu với sóng lớn , những lúc căng thẳng , cận kề đến cái chết , với bản năng sinh tồn , con người ta vẫn mảnh lệt giành lại sự sống cho mình :. Trong mắt tôi anh là một người người anh " vĩ đại " và thật "anh hùng".
Tôi vào đại học , nên phải lên thành phố. Ngày ra đi có mẹ và Hải bùi ngùi tiễn đưa. Mẹ nhét vào túi tôi chai dầu Nhị Thiên Đường - dù tôi rất ghét dầu - dặn dò đủ chuyện. Là sinh viên rồi nhưng trong mắt mẹ , tôi vẫn là một con nhỏ láu táu, nghịch ngợm , không ý tứ. Tôi nhăn nhó khổ sở , cảm thấy quê quê trước mặt Hải. Anh hơi nheo mắt nhìn tôi, trên môi vẫn là nụ cười hiền lành điềm đạm.
Một tháng sau , khi đã ổn định chỗ ở , tôi viết thư về thăm mẹ. Lâu lâu tôi cũng nhận được vài lá thư từ anh Hải. Khi nhớ nhà , tôi đều đem thư ra đọc , mơ màng hình dung lại bây giờ mẹ tôi đang làm gì , cả anh Hải nữa. Tôi sẽ kể cho anh nghe, tôi thiệt nhớ biển. Tôi thèm nghe biển "hát" biết chừng nào Đã hơn ba tháng rồi tôi không nhận được tin tức mào của Hải. Hỏi mẹ nhưng mẹ không trả lời và cố ý không nhắc đến. Tôi mơ hồ cảm thấy có chuyện gì không ổn , nhưng việc làm, việc học và những kỳ thi liên tục kéo đến khiến tôi không thể bận tâm nhiều về chuyện Hải nửa.
Mưa tạnh dần , trời dường như trong và cao hơn. Gió thổi làm tôi cảm thấy lạnh sau cơn mưa dài buồn bã. Ngày mai tôi được về thăm mẹ, thăm Hải , thăm lại Biển yêu thương. Này giường , này sách, này những ngọn đèn đô thị rực rỡ , những buỗi mì gói triền miên. Xin giã từ bọn mi !....
Mắt tôi nhạt nhòa khi thấy dáng mẹ xa xa , cái dáng gầy gò quen thuộc. Mẹ tôi già đi nhiều quá. Tôi đã nhìn thấy biển , tôi ôm chầm lấy mẹ như tựa ôm chầm lấy biển. Tôi sung sướng líu lo , bước những bước tung tăng về nhà. Chợt , tôi quay sang hỏi mẹ : "Anh Hải vẫn bình thường hả mẹ?" Nụ cười trên môi mẹ chợt lắt lịm khi tôi chợt nhìn mẹ lặng lẽ với nước mắt đôi dòng : "Cách đây 2 tháng, sau một lần ra khơi bị bão , thằng Hải đi không trở về nữa ! " Tôi chết lặng , tôi không tin Tôi hét lên : " Con không tin. Mẹ ơi , Biển không thể nào cướp cả hai người mà con thương yêu , trân quý " Mẹ nghẹn ngào : " Mẹ sợ gây xúc động mạnh cho con , ảnh hưởng đến chuyện học hành , nên mẹ tránh không cho con biết " Mẹ đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc dài lòa xòa trước trán tôi. Tôi nghiến răng , mặt đanh lại , một nỗi uất hận dấy lên trong lòng. Tôi nhìn mẹ : "Con hận biẻn !" Mắt tôi long lanh , rồi nước mằt tuôn rơi như nước vỡ bờ...
Từ ngày về thăm nhà , đây là lần đầu tiên tôi ngồi lại trên mỏm đá quen thuộc. Biển vẫn hòa điệu nhịp nhàng cùng sóng. Từng đợt sóng rì rào vẫn đều đặn liếm láp bờ cát mịn. Gió vẫn thổi vi vu. Biển vẫn hát cho tôi nghe và tiếng chim hải âu gọi biển vẫn hòa lẫn trong gió. Nhìn lên trời , tội chợt thấy một cách chim đơn lẻ. Cách chim đó giờ đây chính là tôi. Tôi là Hải Âu nên không có quyền hận biển. Tôi vẫn yêu biển vì nơi đó có những người tôi thương.....
HẾT
CHIA SÈ VỚI CÁC BẠN MỘT TRUYỆN NGẮN CỦA klhn VIẾT .... CHUNG VUI NHÉ