Bản Thông Báo Tử Vong (Tập 4 & 5): Khúc Ly BiệtTác giả: Chu Hạo Huy
Thể loại: Tội Phạm, Hình Sự
Sách dài: 364,070 words
Khung cảnh trang nhã, món ăn tinh tế, đây chính là điểm nổi bật của nhà hàng Lục Dương Xuân. Nhưng lúc này đây, hai điểm đặc sắc này lại chỉ có thể được làm nền, làm nền cho âm nhạc.
Cô gái dịu dàng kéo dây đàn, như thể đang khống chế dòng chảy kỳ diệu của suối nguồn, thứ âm nhạc du dương đó cứ thế tuôn trào từ suối nguồn này ra, chầm chậm thấm sâu vào từng góc trong cả sảnh ăn của nhà hàng. Tiết tấu bản nhạc sâu lắng chậm rãi, mang theo thật nhiều tâm trạng bi thương, giống như chính cõi lòng người biểu diễn lúc này đây.
Cho dù là vị thực khách thô lỗ nhất, cũng khó có thể không bị khúc nhạc này lay động, họ nghiêng tai lắng nghe, thậm chí không dám nhai mạnh những món ăn ngon đã đưa vào trong miệng. Đồng thời, tâm tư của họ cũng bay lượn theo từng nốt nhạc, ai nấy tự chìm đắm vào những kỷ niệm xưa cũ buồn thương của mình.
Đây chính là âm nhạc, một thứ ngôn ngữ kỳ diệu có thể vượt qua mọi rào cản để giao hòa.
Và không còn nghi ngờ gì nữa, người bị lún sâu nhất vào thứ ngôn ngữ này, chính là người biểu diễn. Cô cắn nhẹ vào bờ môi mềm mại, nhắm nghiền đôi mắt, như thể muốn dồn tất cả mọi cảm quan trong cơ thể hòa cùng từng dây đàn mỏng manh đó.
Khúc ly biệt!
Đây vốn là khúc nhạc dương cầm nổi tiếng của Chopin, trước đây, cô rất ít khi biểu diễn bản nhạc này. Bởi vì cô cảm thấy bản nhạc dương cầm sau khi bị biến tấu thành nhạc violin, thì ít nhiều sẽ làm mất đi âm vị của nó.
Bây giờ cô biết, suy nghĩ của mình không thật đúng, nếu như bạn thực sự hiểu được bản nhạc này, sự khác biệt về thanh cụ sao có thể hạn chế sự bày tỏ của người biểu diễn được chứ?
Sau khi bản nhạc này kết thúc, cả nhà hàng chợt trầm mặc giây lát. Tiếp đó lác đác vang lên tiếng vỗ tay, rồi mọi người lập tức cùng phụ họa theo.
Tiếng vỗ tay càng lúc càng vang dội, nhưng cô gái thì vẫn dửng dưng. Cô chỉ trầm mặc ngồi im, như thể đang ngẩn người, lại có vẻ như đang chờ đợi điều gì.
Lúc này đây, trong trái tim cô, tất cả tiếng vỗ tay trên thế giới này cũng đều không thể sánh bằng được một bó hoa ly toát ra mùi hương thơm ngát.
Hồi lâu sau, tiếng vỗ tay dần dần lắng xuống, người nhân viên phục vụ bước lên sân khấu, anh ta khẽ đỡ lấy cánh tay phải của cô gái, đồng thời khẽ khuyên nhủ: “Đi thôi… người đó hôm nay cũng vẫn không đến…”
Cô gái bất lực mở mắt. Đôi mắt cô vừa to vừa đen, nhưng lại không hề có sắc thái sinh động nào. Cô hướng đôi mắt này về một góc đặc biệt nào đó trong nhà hàng, trên khuôn mặt đong đầy nỗi bi thương và băn khoăn mơ màng…
Epubhttp://www.mediafire.com/file/i8tt4360q ... .epub/fileDocxhttp://www.mediafire.com/file/o3rysyp6n ... .docx/file