Chương 50: Sương mù dày đặc
Tuy rằng ngoài miệng oán giận nhưng Mạc Cơ vẫn không tình nguyện đi vào trong thiên điện. Người trong cung biết nội tình, đều vì Hách Liên Khởi Tô tỉnh lại mà cao hứng vạn phần, nhất là Bích Anh, cảm thấy bản thân mời đúng người rồi, cho nên vừa thấy Mạc Cơ liền lập tức kích động tiến lên nghênh đón.
"Tiên sinh, ngài đã đi đâu vậy, lão nô tìm ngài khắp nơi."
Không phải ngữ khí oán giận mà là cảm kích vạn phần
"Tiên sinh, ngài thật là cao nhân, bệ hạ của chúng ta cuối cùng đã tỉnh lại. Lần này nếu không có tiên sinh, sợ là Trục Nguyệt chúng ta coi như xong! Đại ân đại đức của tiên sinh, Bích Anh thật không biết như thế nào báo đáp!"
Cũng không quản Mạc Cơ có nhịn được hay không, Bích Anh chỉ một mạch nói một tràng. Lúc này mới nhìn ra nàng đúng là một lão bà bà, thích lải nhải, dong dài, nói không dừng được, một câu nói dài như vậy, không biết nàng có cần thở để nói hay không, hơn nữa còn vòng đi vòng lại chỉ nói đúng một chuyện, nàng làm người nói không thấy mệt nhưng người nghe tai cũng muốn đóng kén.
"Được rồi, ta đã biết, mang ta vào xem bệ hạ nhà các ngươi!"
Lành lạnh cắt đứt Bích Anh thao thao bất tuyệt, Mạc Cơ tùy ý ngoáy ngoáy lỗ tai, hành động vốn bất nhã vào tay y lại biến thành ưu nhã mê người.
"Vâng, vâng, vâng "
Liên tiếp nói ba lần "vâng", Bích Anh vội vã gật đầu, không chút suy nghĩ đem Mạc Cơ dẫn vào trong điện, ngay cả cửa cũng quên gõ.
Tuy rằng tận lực phóng nhẹ động tác, thế nhưng thanh âm cửa gỗ "chi nha" vẫn đánh động đến hai tỷ muội đang nằm trên giường giả bộ ngủ. Hách Liên Khởi Nhiên bỗng nhiên mở mắt, nhìn thoáng qua Hách Liên Khởi Tô nằm bên cạnh, nhìn thấy a tỷ cũng mở mắt nhìn nàng, tâm mới an lòng thở phào một cái, quay đầu nhìn về phía cửa.
"Ai..?"
Lớn tiếng hỏi, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc. Những người khác trong điện sớm đã bị đuổi ra cho nên thiên điện hôm nay đặc biệt thanh tịnh, không có một bóng người. Trong điện chỉ đốt mấy ngọn đèn mờ, đem toàn bộ đồ vật trong điện đều nhấn chìm trong thứ ánh sáng mông lung heo hắt.
Trong lòng cảnh giác, Hách Liên Khởi Nhiên đoán không ra là ai lúc này lại dám không gõ cửa mà xông vào thiên điện, tay không khỏi luồn vào trong vạt áo, đè xuống chủy thủ giấu trong ngực, thân thể vô thức nghiêng lại, đem Hách Liên Khởi Tô nằm cạnh bảo vệ kĩ.
"Bệ hạ, công chúa, là lão nô!"
Lúc này, Bích Anh mới ý thức được bản thân mất lễ tiết, vỗ ót, có chút tự trách, tự trách mình nhất thời kích động ngu muội, cư nhiên đem toàn bộ quy củ trong cung đều quên sach sẽ. Đêm hôm khuya khoắt, bản thân không thông truyền trước đã xông vào tẩm điện của bệ hạ còn chưa nói, lại còn mang theo một nam tử công khai xông vào.
Trên trán bắt đầu toát mồ hôi, tiện tay lau đi, lại chảy ra nhiều hơn. Đáy lòng bất ổn, này sẽ bị phán tội gì đây? Cho dù mình cậy già lên mặt, sợ rằng tội cũng không nhẹ!
"Bích Anh? Ngươi bị làm sao vậy? Đã giờ nào rồi, ngươi ngay cả cửa cũng không gõ đã xông vào?"
Ngụ ý chính là muốn trách phạt. Chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, Hách Liên Khởi Nhiên vẻ mặt phật ý nhìn Bích Anh. Thật là, Bích Anh này đúng là phải giáo huấn lại, càng ngày càng không có quy củ.
"Nói đi, có chuyện gì?'
Nhãn thần tối sầm, nhìn qua Mạc Cơ, mỗi lần gặp y, tâm nàng luôn mơ hồ lộ ra bất an nhưng khi suy nghĩ thật kĩ lại không thể nói được cảm giác này là gì.
"Bệ hạ, công chúa, lão nô biết tội! Chỉ là tiên sinh muốn đến xem tình hình của bệ hạ, lão nô nhất thời tình thế cấp bách, đã quên đúng mực!"
Nơm nớp lo sợ quỳ xuống, Bích Anh ngay cả đầu cũng không dám ngẩng một chút, vùi mặt cúi gằm, lời nói lộ ra thập phần cẩn thận.
Hách Liên Khởi Tô vẫn đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm, nhìn góc nghiêng mặt Hách Liên Khởi Nhiên, trong tâm không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Không biết tiên sinh đêm khuya muốn đến gặp a tỷ là có gì muốn chỉ giáo?"
Cảm giác không hài lòng đã lên tới cao trào, kiềm chế không vui trong bụng, Hách Liên Khởi Nhiên quay đầu hỏi Mạc Cơ. Lần này chung quy có chút tâm tình bản thân đang nắm quyền, biết rõ không nên nhưng lời nói vẫn mang theo chút bất âm bất dương.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là đến xem mà thôi!" Không hề có chút tức giận vì thái độ kiêu ngạo của nàng như trong dự tính, Mạc Cơ vẫn tiếp tục không mặn không nhạt nói, "Về phần xem cái gì, nghĩ đến bệ hạ hẳn cũng rõ ràng! Tình huống của ngài cùng Khương Quân đại nhân một ngày còn chưa giải quyết, ngài cũng sẽ không an bình!"
"Ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Cái gì gọi là a tỷ cùng Khương Quân? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Hách Liên Khởi Nhiên nghe ra trong đó có nội tình uẩn khúc nhưng càng nghe càng hồ đồ. A tỷ cùng Khương Quân rốt cuộc có quan hệ gì? Càng nghĩ càng thấy lạ. Vì sao Khương Quân hôn mê, a tỷ cũng hôn mê theo, Khương Quân tỉnh, a tỷ cũng tự nhiên tỉnh lại? Mệnh của a tỷ cùng Khương Quân, thế nào lại dính liền với nhau?
"Sợ rằng bệ hạ còn chưa muốn cho ngài biết cho nên xin thứ cho ta không thể trả lời, nếu như công chúa thực sự muốn biết, vậy đi hỏi bệ hạ đi!"
Nói xong, Mạc Cơ cũng không nhiều lời nữa, tiêu sái vỗ mông đi ra ngoài.
"A, quên mất "
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Mạc Cơ ngừng bước chân, quay đầu, "Trong khoảng thời gian này ta sẽ tiếp tục ở lại trong hoàng cung, bất quá bệ hạ không cần hiểu lầm, ta chỉ là bị người ủy thác mà thôi! Thời gian này ta ở trong cung để bảo hộ bệ hạ an toàn."
Lời nói nhẹ tênh nhưng lại làm cho Hách Liên Khởi Nhiên đang chìm trong nghi vấn cùng Bích Anh vẫn đang quỳ lạnh cả người.
Mạc Cơ cũng không thèm quay đầu lại nữa, tiêu sái đi mất, Hách Liên Khởi Nhiên vừa tức vừa giận lại không biết nên tìm ai phát tiết, nhìn Bích Anh trước mặt, tự nhiên cũng không hòa nhã gì.
"Ngươi còn quỳ ở đó làm gì? Còn không mau đi xem Khương Quân! Quả nhiên là người đã già, có chút chuyện cũng làm không xong!"
Một cỗ oán khí đều trút lên người Bích Anh. Nghe xong lời này, thân thể Bích Anh run lên hai cái, người có chút choáng, tư thế quỳ cũng bất ổn.
"Được rồi, A Nhiên, chuyện này không trách Bích Anh!"
Hách Liên Khởi Tô chậm rãi mở miệng, dịch dịch vài cái, muốn ngồi dậy.
"A tỷ, ngươi nằm đi! Ta biết sai rồi, ngươi đừng nóng giận!"
Kỳ thực nàng cũng có chút hối hận. Dù sao Bích Anh xem như là một tay nuôi lớn hai chị em bọn họ, từ nhỏ đã không còn mẫu thân, Bích Anh cũng có thể xem như là mẫu thân của các nàng. Nhìn Bích Anh, tâm áy náy cực kì. Hóa ra, người không già trong truyền thuyết rồi cũng phải già.
"Bệ hạ, công chúa nói đúng! Nếu không còn việc gì, lão nô xin lui xuống trước, các vị hảo hảo nghỉ ngơi!"
Lảo đảo đứng lên, vẫn đang cúi đầu, Bích Anh chậm rãi lui ra ngoài. Trong không khí truyền đến cảm giác lành lạnh, thân thể không nhịn được run rẩy, tháng bảy vốn rất nóng, chính là trong tâm nàng lại lạnh lẽo, lạnh đến không thở nổi.
Trong điện yên tĩnh trở lại, chỉ có nến cháy phát sinh tiếng lách tách.
"A tỷ ... ta .."
Cũng muốn hỏi gì đó, chung quy lại ngậm miệng, phẫn nộ, Hách Liên Khởi Nhiên chậm rãi nằm xuống. Trong vô thức, thân thể hai người kéo chút cự ly, tâm cũng tựa hồ kéo thêm một tầng ngăn cách.
Tuy rằng xem như là vừa khiêu khích tình cảm của một đôi tỷ muội, trong lòng Mạc Cơ cũng chả chút phập phồng, cũng không có cao hứng như trong tưởng tượng, ngược lại có chút buồn bực, cũng không biết tâm tình trái ngược này là từ đâu mà ra.
Aiz... Lại chỉ còn một mình, vĩnh viễn cũng chỉ còn một mình. Người bên cạnh cứ một người tiếp một người lần lượt rời đi, Tịch Viễn, Vô Hoa, ngay cả hai người bị mình ép làm người hầu, Tiểu Ngải cùng Lam Thiên cũng đều không từ mà biệt.
Vì sao cuộc đời y lại thất bại như vậy... Làm thần không được, biến bản thân thành không phải người cũng chả phải quỷ, bây giờ ngay cả người cũng làm không nổi, như vậy y rốt cuộc thích hợp làm cái gì đây?
Mạc Cơ khó có được nổi lên suy nghĩ bản thân sau này phải sống như thế nào, chính là suy nghĩ nửa ngày cũng không đưa ra nổi kết luận, đại khái chỉ là cứ như thế này sống qua ngày thôi..
Đột nhiên cảm thấy cuộc sống không có mục tiêu, phương hướng cũng mông lung, lúc này y như một người đứng trước ngã tư đường, đối mặt với tiền đồ, do dự.
"Quên đi, vẫn là về đi ngủ thôi... Qua mấy ngày nữa, đi tìm Tịch Viễn cùng Vô Hoa... Tiểu Ngải cùng Lam Thiên này, cũng không biết đã chạy đi đâu, có thể gặp nguy hiểm gì hay không..?"
Thời gian ở chung tuy rằng rất ngắn nhưng Mạc Cơ cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình. Mơ hồ lo lắng cùng bất an, thậm chí có chút tự trách, vừa rồi thế nào lại quên hỏi Bích Anh, có lẽ là nàng đem hai người kia tống xuất đi.
Bất tri bất giác, đi tới điện bản thân đang ở, lắc lắc đầu, quyết định không đi nghĩ mấy chuyện phiền lòng đó nữa, có chuyện gì ngày mai tỉnh lại tính sau!
Bên cửa sổ đặt ngọn đèn, gió thổi qua, cái bóng lay động, lộ ra vài phần quỷ dị. Mạc Cơ cũng không có để ý cứ thế mở cửa ra, đi vào.
Chop mũi ngửi được hương thơm kì quái, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Các ngươi thế nào lại "
Lời còn chưa nói hết, thân thể đã mềm nhũn, trước mắt biến thành màu đen, cả người nghiêng ngả, ngã trên mặt đất.
"Ngươi nói sao?"
Có người lên tiếng, bất quá thanh âm rất nhanh biến mất. Trong phòng hiện lên mấy bóng đen, sau đó người nào cũng không còn, mà ngay cả mùi hương cũng tiêu tán sạch sẽ.
Chỉ có ánh nến trên bàn vẫn không ngừng nhảy lên như tỏ rõ điều gì, chính là tinh tế nhìn kĩ, lại phát hiện cái gì cũng không để lại.
Cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Mộ Ti Vũ, nhìn y cầm bát cháo, chậm rãi múc một thìa đưa vào miệng, gắp đồ ăn kèm bản thân tỉ mỉ chuẩn bị, tinh tế nhai nuốt, Mộ Tịch Thịnh cảm thấy đặc biệt hạnh phúc. Trong lòng có loại cảm giác kì diệu nói không nên lời, cảm giác này sợ rằng cũng chỉ lúc ở cùng người yêu mới có thể cảm nhận được.
Một lát sau, Mộ Ti Vũ lại đột nhiên mới ăn vài hớp cháo đã thả bát xuống, tay ohaur còn sững sờ cầm cái thìa, thẳng tắp chằm chằm nhìn Mộ Tịch Thịnh, biểu tình trên mặt không thay đổi, làm đoán không ra y đang suy nghĩ cái gì.
"Làm sao vậy? Cháo cùng đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải, đột nhiên cảm thấy, ngày như thế này rất thoải mái!"
Nhìn Mộ Tịch Thịnh lo lắng, Mộ Ti Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười
"Cha, lần này, chúng ta thực sự đi lánh đời đi! Dù cho hắc ám chi uyên cũng được, cái gì cũng không quản, cũng không hỏi đến nữa!"
"Được, chúng ta đi lánh đời, cái gì cũng không quản nữa!"
Sủng nịch sờ sờ đầu Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh cũng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Sự tình xem như đã giải quyết rồi, hẳn là hắn cùng Vũ nhi sẽ không còn chuyện gì.
"Ưm "
Lại cầm bát trên bàn, lần này hương vị đặc biệt ngọt ngào. Kỳ thực chỉ là món ăn bình thường, cháo trắng nhẹ nhàng thanh đạm cùng rau cải xào giòn giòn cũng làm người ta muốn ăn. Dù cho Mộ Ti Vũ vốn không thèm ăn cũng không khỏi ăn vài bát, huống chi đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Thịnh nấu cho y.
"Vũ nhi, trước khi chúng ta lánh đời, đi Trục Nguyệt quốc một chuyến đi. Dù sao chuyện bán hồn ngươi cũng phải giải quyết, bằng không sợ rằng đối ngươi sẽ có thương tổn!"
Nghĩ đến hai Mộ Ti Vũ lúc trước, trong lòng Mộ Tịch Thịnh có điểm sợ hãi. Nguyền rủa linh hồn chia làm hai cá thể có ý thức bất đồng, không chỉ người bị nguyền rủa mà cả người nguyền rủa cũng bị ảnh hưởng, đây rốt cuộc là cái gì? Cái loại cảm giác quái dị không nói nên lời, tựa hồ như có một chuyện gì đó hắn không biết đang xảy ra.
"Đã biết!"
Rầu rĩ trả lời, Mộ Ti Vũ tuy không tình nguyện nhưng cũng biết đây là chuyện bản thân phải làm.
Trục Nguyệt quốc a, thực sự không ngờ là lại phải trở về! Đoạn thời gian bản thân chôn sâu dưới đáy lòng không muốn nhớ tới lại luôn luôn nhảy ra nhắc nhở tình cảm bản thân, rằng mình đã từng có yêu, có hận đến khắc cốt ghi tâm như vậy.
"Hách Liên Tĩnh, ngươi có hối hận không? Ngươi hẳn là không hối hận đâu, dù sao ngươi cường thế như vậy, cường thế đến không giống như một nữ nhân. Bất quá, ta hối hận, hối hận đã làm vậy với ngươi. Thực xin lỗi ——"
Áy náy, sám hối trong lòng, đến chậm 1000 năm. Hiện tại chỉ có thể vì hậu thế của nàng làm chút gì đó để bù đắp lỗi lầm của bản thân một thiên niên kỉ trước, Mộ Ti Vũ nghĩ như vậy.
"Vậy nhanh ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta lên đường!"
"Cha, ngươi vì sao không ăn? Lẽ nào ngươi đem ta ra làm vật thí nghiệm?"
Vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Tịch Thịnh bận rộn nửa ngày, giờ lại ngồi một bên nhìn mình ăn, Mộ Ti Vũ nổi hứng đùa giỡn, giờ không chơi thì đợi đến khi nào?
"A... Thế nào lại vậy! Ta chỉ là không đói bụng "
Nhìn ánh mắt rõ ràng là không tin của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh bất đắc dĩ cầm cái bát bên cạnh, cũng múc cho mình một bát, gắp chút đồ ăn kèm
"Xem đi, cha đâu có đem ngươi ra làm vật thí nghiệm. Hơn nữa, cha sao nỡ chứ!"
"Được, ta tin tưởng cha!"
Bầu không khí vốn cứng ngắc được giảm bớt, hòa hợp không gì sánh được. Đau thương khó hiểu quay chung quanh bọn họ biến mất sạch sẽ. Ánh nắng sáng lạn chiếu lên thân thể, ấm áp, thư thái, tâm tình cũng theo đó tốt lên, thời tiết thích hợp đi dạo chơi ở ngoại thành.
Đây là một gian thạch thất trống không, không có bất luận thứ gì chiếu sáng lại tự động phát ra ánh sáng làm cho người ta không thể mở mắt. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, ở đây căn bản chính là gian thạch thất phong ấn Tịch Viễn, chỉ khác là không còn cái quan tài đá kia mà thôi.
Chính giữa nền đất, vị trí trống vốn để đặt quan tài đá lúc này vẽ một phù trận kì quái, hoa văn phiền phức hoa cả mắt bằng máu đỏ tươi. Mà trung tâm trận phù.... là Mạc Cơ.
Cổ tay của y không biết bị ai rạch một đường lớn, máu tươi chậm rãi chảy ra, từng chút từng chút chảy xuôi theo hoa văn phù trận. Hóa ra phù trận kia không phải đơn giản là dùng máu vẽ ra mà là được khắc xuống đất, máu chảy vào, đem nó lấp đầy.
Hai người mặc áo choàng đen đứng bên ngoài trận phù, cả hai đều chắp tay trước ngực, tạo hình chữ vạn Phật giáo, cúi đầu. Vành mũ áo choàng rũ xuống làm người khác không thấy rõ bộ dạng bọn họ, vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu cũng không thấy có động tác gì.
Qua một hồi lâu, trận phù đột nhiên phát ra hồng quang chói mắt, đem toàn bộ tường đều phủ ánh đỏ, một trong hai người mặc áo choàng đột nhiên thì thào một chuỗi dài.
"Muôn đời huyền diệu, thiên địa phồn hoa, để chúng ta dùng linh hồn mình, dâng lên tiên huyết tế phẩm! Để bầu trời vang lên Phật âm, để đại địa bắt đầu chấn động, rửa sạch mọi tội ác trên thế gian! Xin ban cho ta sức mạnh tuyệt vời, xin tặng cho ta quyết tâm cứu vớt thế nhân, để ta mở ra tâm nhãn, sất ..." (sất = tiếng quát to)
Theo một tiếng quát to của gã, từ trong trận phù tuôn ra vô số sợi tơ màu đỏ, những sợi tơ này chậm rãi bện thành một cái lưới hình trứng mà chính giữa là tim Mạc Cơ.
Cái lưới càng ngày càng dày, đường cong tinh tế càng ngày càng gắn chặt, cuối cùng biến thành một cái lồng màu huyết hồng bán trong suốt, mặt trên còn mơ hồ lưu động ánh sáng, từ bên ngoài lồng, mắt thường không nhìn thấy tình huống bên trong.
Hắc y nhân vốn bất động lúc này lại có động tác, ngón tay nhẹ xoay, biến thành liên hoa chỉ, chỉ trong nháy mắt liền có một loạt động tác, lúc đầu còn có thể thấy nhưng lúc sau chỉ còn có thể thấy từng đạo tàn ảnh xẹt qua trong không trung.
"Ni-ka-duo-cu-ke-ni-ma-ka-qi-ko... "
Một chuỗi tiếng người Hỏa tinh không ai hiểu từ miệng hai người bọn họ phát ra, không rõ quy luật, mỗi chữ mỗi câu ngâm xướng, thanh âm duyên dáng, giống như là thanh âm động lòng người nhất.
Chuỗi tiếng Hỏa tinh kết thúc, lồng ánh sáng huyết hông bán trong suốt toàn bộ đều ẩn vào ngực Mạc Cơ, bao quát trên toàn bộ trận phù, như là có vô số con trùng chậm rãi bò lên cổ tay Mạc Cơ, lên mặt, lên người, từng chút từng chút chui xuống bên dưới làn da. Trên mặt y hiện lên một đồ án kì quái, biến gương mặt xinh đẹp của y thành đặc biệt dữ tợn, giống như trên mặt bị rạch mấy vết thương ghê rợn, chẳng qua một lát sau, toàn bộ lại biến mất không thấy.
"Hắc hắc ... thành công ..."
Một trong hai người áo choàng nở nụ cười gian trá, thanh âm ấm ách tắc trong cổ họng giống như bị ai bóp cổ, cực kì khó nghe.
"Được rồi, trở về xem trò vui thôi!"
Người còn lại nói một câu, hai người liền chậm rãi tan biến vào không khí, chỉ để lại Mạc Cơ lẳng lặng nằm trên mặt đất, trên người không có bất luận một vết thương nào, thoạt nhìn giống như đang ngủ.
"A Nhiên, ngươi muốn biết sao? Muốn biết quan hệ của ta với Khương Quân, muốn biết bí mật hoàng thất chỉ đế vương mới được biết thôi sao?"
Vốn tưởng rằng Hách Liên Khởi Tô đã ngủ nhưng thanh âm nàng lại bất chợt vang lên bên tai. Tim hẫng một nhịp, Hách Liên Khởi Nhiên cũng không lập tức quay đầu, trong đầu cảm thấy ong ong, đau đớn.
"Nếu muội muốn biết, ta sẽ nói cho muội biết mà. Kỳ thực ta sớm đã nên nói cho muội biết "
Tuy không được đáp lại nhưng Hách Liên Khởi Tô vẫn nói một mạch, ngữ điệu không một tia phập phồng lên xuống, ngoài ý muốn rất trầm tĩnh.
"A tỷ, ta "
Vô thức đột nhiên không muốn biết đến tận cùng sự thực, lời cự tuyệt lại không thể nói ra miệng, lưng thẳng tắp, hai mắt vốn đóng chặt lúc này mở to, nhãn thần trống rỗng nhìn về phía bên ngoài, không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn đi đâu.
"Đây là một câu chuyện cổ rất dài, thời gian cách đây.... đại khái cũng đã 1000 năm. Ta thực sự không nghĩ Trục Nguyệt có thể trải qua nhiều năm như vậy mà không bị nước láng giềng chiếm đoạt, cho dù trong lúc đó từng có tai ương nhưng chúng ta chống đỡ rất ngoan cường!"
Đại khái là không biết nên kể như thế nào, Hách Liên Khởi Tô có chút nói năng lộn xộn, lại ngoặt sang khen ngợi lịch sử Trục Nguyệt quốc.
"Nữ vương khi đó tên Hách Liên Tĩnh ... Aiz, thật không biết nên nói như thế nào nữa!"
"A tỷ, nếu ngươi không muốn nói thì đừng nói, A Nhiên không muốn biết, thật!"
Dường như sợ Hách Liên Khởi Tô không tin, Hách Liên Khởi Nhiên còn cường điệu bỏ thêm một chữ "thật". Rất nhanh xoay người lại, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Hách Liên Khởi Tô, bốn mắt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người.
Qua một lúc lâu, đại khái qua thời gian một chén trà, khóe miệng Hách Liên Khởi Tô khẽ nhếch, nở một nụ cười thư thái, Hách Liên Khởi Nhiên cũng không khỏi cười theo.
"Thực ra cũng không phải không thể nói, chỉ là đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu. A Nhiên, ngày hôm nay, a tỷ sẽ đem bí mật này nói cho muội biết, đây là chuyện tình ái của đế vương 1000 năm trước!"
"Chuyện ái tình?"
"Ừ, chuyện ái tình, chính là câu chuyện ái tình này cuối cùng lại dẫn tới một hồi bi kịch, rước lấy tai họa cho Hách Liên hoàng thất, tai họa này kéo dài ngàn năm, đến bây giờ vẫn còn tiếp tục!"
Ngữ khí ngưng trọng, trước mặt đột nhiên hiện ra một bức họa, là bức họa báu vật truyền quốc đặt trong mật thất thiên điện, đáy lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm.
"Là cái gì? A tỷ, ngươi gặp nguy hiểm sao?"
Mặc kệ là cái gì, Hách Liên Khởi Nhiên đều không muốn a tỷ của mình có mảy may nguy hiểm.
"Đứa nhỏ ngốc, ta biết bảo vệ mình! Được rồi, không được ngắt lời, a tỷ kể chuyện cho ngươi nghe!"
Sờ sờ đầu Hách Liên Khởi Nhiên, Hách Liên Khởi Tô chỉnh lý lại câu chữ, mới từ từ thuật lại.
"Mỗi một đế vương trước khi đăng cơ, đều sẽ được truyền tai một bí mật. Tuy rằng mẫu nương băng hà sớm nhưng trước khi ngài mất, có len lén gọi ta tới trước giường, kể cho ta nghe một câu chuyện. Khi đó ta còn nhỏ, chưa thể hiểu hết hàm nghĩa trong câu chuyện cổ kia, chỉ đến khi Khương Quân xuất hiện, ta mới thực sự biết câu chuyện đó đối với ta có ý nghĩa gì."
Nhãn thần mông lung, tựa hồ nghĩ tới tình cảnh khi đó, trong lòng cảm khái vạn phần.
"Nữ vương tiền nhiệm 1000 năm trước tên Hách Liên Tĩnh, là một nữ tử không cam lòng bị vương thất ràng buộc. Tuy rằng nàng lên ngôi từ sớm nhưng không hề có tự giác của một đế vương, luôn luôn nghĩ biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay. Cuối cùng, có một ngày, sau khi thử vô số phương pháp, nàng lén lút trốn khỏi hoàng cung "