Chương 45: Vấn đề tín nhiệm
Vinh Kính tra được tin tức Đoàn Dương rồi, vẫn rầu rĩ không vui, Tạ Lê Thần có một loại cảm giác, người yêu biết được tin người yêu cũ... Rất khó chịu.Thấy thời gian sắp đến, Tạ Lê Thần cầm quần áo đưa cho anh, "Đi thôi?"
Vinh Kính nhíu mày, "Tôi không đi."
"Sao lại không đi?" Tạ Lê Thần khó chịu.
"Anh nghĩ xem, Đoàn Dương biết tôi là ai, nếu như tôi và anh hiện tại cùng đến bữa tiệc, hắn không phải là có thể đoán được thân phận chúng ta sao?" Vinh Kính nhíu mày hỏi.
"Vậy thì thế nào? Hắn đổi nghề mà không cho người khác đổi nghề a?" Tạ Lê Thần nói, "Hơn nữa, biết thì biết, sao nào?"
Vinh Kính không nói gì.
"Cậu theo tôi ra ra vào vào mãi, bao nhiêu người thấy rồi, hắn muốn biết cũng sớm biết rồi!"Tạ Lê Thần nhướn mày hỏi Vinh Kính, "Thỏ, cậu không sợ cậu không có mặt, tôi lại bị bắt cóc như lần trước ư?"
Vinh Kính nghe xong lời này, thoáng do dự một chút, hình như vẫn không muốn.
Tạ Lê Thần nhìn anh, ngồi xuống hỏi, "Này thỏ, tôi hỏi cậu, cậu là sợ thân phận bại lộ, hay là sợ gặp hắn?"
Vinh Kính ngẩn người, cúi đầu không nói lời nào.
"Biết ngay mà!" Tạ Lê Anh Thần cau mày nhìn, "Cậu với hắn tình cũ chưa dứt!"
"Nói bậy bạ gì đó!" Tạ Lê Thần lườm y một cái, "Cái gì mà tình a!"
"Vậy cậu phản ứng lớn như vậy..." Tạ Lê Thần bất mãn ngồi ở một bên, "Tôi biết... Áo mới người cũ bao giờ cũng là nhất."
Vinh Kính bị y chọc vui vẻ, "Anh đừng có như một oán phụ vậy có được hay không a?"
"Tôi là oán phụ đấy!" Tạ Lê Thần bất mãn, "Tình cũ của cậu sắp tìm tới cửa, tôi không oán gì thì oán lúc nào nữa a? Đi!" Nói xong, kéo Vinh Kính đứng lên.
"Làm gì vậy?"
"Thay quần áo a!" Tạ Lê Thần nhướn mày, "Bản thiếu gia đêm nay độc chiến với tình cũ của cậu!"
Vinh Kính ngẩn người, "Anh cũng nói người ta là mafia rồi, anh đấu lại hắn sao?"
Tạ Lê Thần hơi nheo lại mắt.
Vinh Kính bật cười, "Hơn nữa... Không phải tôi nói, Đoàn Dương đúng thật là vô cùng có khả năng!"
Tạ Lê Thần có chút không thoải mái.
Vinh Kính nhìn y, bổ sung một câu, "Thế nhưng lúc hắn mới bắt đầu tốc độ phát triển chắc chắn nhanh hơn anh."
Tạ Lê Thần sửng sốt, nhìn Vinh Kính.
"Khụ khụ." Vinh Kính ho khan một tiếng, nghiêm túc nói, "Nói cách khác, tính thời gian hắn nhất định lợi hại hơn anh."
Tạ Lê Thần nhếch môi cười, Vinh Kính thế mà để ý cảm nhận của mình kìa... Cái này chứng tỏ tuyệt đối không phải hoàn toàn không có hảo cảm!
Tạ Lê Thần tựa trên sô pha, híp mắt nhìn Vinh Kính, khóe miệng thoáng mỉm cười, một bộ dáng Siêu sao, rất đẹp mắt.
Vinh Kính thờ ơ gõ bàn phím, trong miệng nhỏ giọng nói thầm một câu, "EQ của tôi cũng rất cao."
Khiến Tạ Lê Thần cười ha ha đứng lên.
Hai người thay xong quần áo, đi tham gia tiệc tối từ thiện kia.Trên xe, Tạ Lê Thần bật bài hát của Tô Phương Vân cho Vinh Kính nghe.
"Hát rất hay a!" Vinh Kính có chút bất ngờ.
"Chứ sao, nếu không tôi và Văn Đức cũng sẽ không chú ý đến cô ta ." Tạ Lê Thần thở dài, "Bất quá hiện tại thân phận quá quái dị, phỏng chừng không hợp tác được rồi."
"Tôi giúp anh điều tra là được rồi." Vinh Kính mở máy tính bảng, online tìm Sara, nói ông ấy lén lút điều tra tình hình gần đây của Đoàn Dương.
"Đúng rồi." Tạ Lê Thần vô cùng hiếu kỳ hỏi Vinh Kính, "Vì sao Đoàn Dương có thể thoải mái rời tổ chức CROW đi như vậy? Hơn nữa còn là một hình tượng tiêu cực?"
"Hắn đào tẩu, có phương pháp của riêng hắn." Vinh Kính lắc đầu, "Chuyện đã lâu trước kia, khi đó tôi còn nhỏ, chỉ có nhiệt tình không có kinh nghiệm và phương pháp, kết quả hây ra cục diện vậy."
"Này..." Tạ Lê Thần bật cười, "Cậu nói kiểu gì mà như đều là trách nhiệm của cậu vậy a."
"Đúng là có chút liên quan đến tôi." Vinh Kính thẳng thắn nói, "Kolo đã sớm nghi ngờ hắn, là tôi kiên trì muốn tin tưởng."
Tạ Lê Thần nhíu nhíu mày, "Vì sao? Cậu khi còn bé dễ lừa hay là người kia quá khôn khéo?"
Vinh Kính quay sang nhìn Tạ Lê Thần.
"Này!" Tạ Lê Thần nhanh chóng chỉ vào phía trước, "Cậu nhìn đường lái xe a! Trừng tôi làm gì vậy?"
Vinh Kính quay đầu lại, "Tôi tự nhận là một người rất khó lừa!"
"Vì sao?" Tạ Lê Thần cảm thấy ngược lại mới đúng, hình dạng Vinh Kính rất thành thật .
"Thế nên, tin tưởng một người hoàn toàn không biết..., là hoàn toàn lệch lạc !" Vinh Kính nghiêm túc nói.
Tạ Lê Thần hơi giật mình, "Thỏ, cậu thật giống mấy người thất tình rồi nói tình yêu hoàn toàn không có ý nghĩa vậy, cái này gọi là dỗi."
"Thế nhưng rất hữu dụng a." Vinh Kính cũng nghiêm túc trả lời, "Sau này không còn ai phản bội nữa, kẻ phản bội cũng rất nhanh bị lộ ra."
"Tôi thì sao?" Tạ Lê Thần hỏi ngược.
Vinh Kính cũng bình tĩnh trả lời, "Tôi sẽ theo dõi chặt anh."
"Nói cách khác cậu hiện tại hợp tác với tôi, thế nhưng cậu vẫn nghi ngờ tôi?" Tạ Lê Thần có chút phiền muộn.
Vinh Kính nhẹ nhàng nhướn mày, "Hợp tác, nhưng giữ vững khoảng cách cuối cùng."
"Cái gì là khoảng cách cuối cùng?" Tạ Lê Thần nhướn qua, ôm lấy lưng ghế xe nghiêm túc hỏi, "Vậy khoảng cách cuối cùng đó, cậu chuẩn bị để lại cho ai?"
Vinh Kính nghiêng đầu, dừng lại xe, "Tới rồi." Cũng không giải thích thêm.
Tạ Lê Thần đương nhiên cũng không có hỏi nhiều, chỉnh lý trang phục, mở cửa xuống xe.
Tới cổng, thấy một cái thảm đỏ vớ vẩn chạy dài cùng đám phóng viên điên cuồng hai bên, Vinh Kính mới biết được ra cũng không chỉ là tụ hội bình thường đơn giản như vậy, còn phải trưng cả thảm a?"Hiện tại là lúc cả nước vui chơi, tất cả mọi người đến đây làm quen chứ sao." Tạ Lê Thần cười hắc hắc, định kéo Vinh Kính đi.
Vinh Kính nhanh chóng rút tay ra, "Đừng, tôi không đi với anh đâu, tôi cũng không phải ngôi sao, đi lối dành cho nhân viên thôi chứ?"
Lúc này, thấy Tào Văn Đức đi ra, "Tới rồi a?"
Sau đó, Vinh Kính cùng Tào Văn Đức đi vào từ lối đặc biệt, Tạ Lê Thần cũng muốn theo, bị Tào Văn Đức một cước đá tới phía trước thảm đỏ.
Lập tức, sự xuất hiện của Tạ Lê Thần bị đông đảo phóng viên và fan phát hiện, lực hút của ông hoàng màn ảnh quả nhiên không gì cản nổi, sóng người liền chen chúc tới, mà những nhân vật khác đi trên thảm đỏ ở phía trước đều trong nháy mắt trở nên mờ nhạt thiếu ánh sáng.
Tạ Lê Thần bất đắc dĩ, bất quá y từ trước đến nay không phải người luôn trưng ra nét cười, cứ như vậy tùy ý đi, vừa đi còn vừa nhìn sang phía nhóm Vinh Kính bọn họ cái kia phương hướng nhìn.
Chợt nghe có phóng viên hỏi y, "Ngài Tạ, sao lại đi thảm đỏ một mình a? Không đưa bạn gái thep?"
Tạ Lê Thần cười cười, không nhiều lời.
"Người vệ sĩ anh tuấn kia đâu?" Tất cả mọi người hỏi.
Tạ Lê Thần cố sức bước nhanh qua khu truyền thông phỏng vấn, vẫy tay với mọi người, với fan một chút, đi qua bục MC.
Y vốn là không muốn lên bục, bất quá bị mấy người MC đang phải đứng trong gió lạnh bắt được, kéo y lên bục, lập tức, lại có một loạt tiếng thét chói tai truyền đến.
Tạ Lê Thần đi phía trước nhìn một chút, thấy Vinh Kính đã tới đầu kia thảm đỏ, tìm một nơi khá bí mật, thế nhưng y liếc mắt là có thể phát hiện đứng chờ y.
Tạ Lê Thần nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nhận phỏng vấn từ MC.
MC có lẽ đã cùng nhà sản xuất hay công ty quản lý thương lượng trước, nhiệt tình giúp y giới thiệu bộ phim mới, đồng thời muốn y dự đoán khả năng năm nay lại đắc cử ông hoàng màn ảnh.
Tạ Lê Thần bất đắc dĩ, giữ hình tượng khiêm tốn vài câu, MC bắt đầu lao lực giúp giới thiệu bộ phim.
Lúc này, Tạ Lê Thần thấy, Vinh Kính và một người đang nói chuyện.
Hẳn là là một người đàn ông trẻ tuổi giỏi giang, vóc người cao ngất mặc âu phục màu đen, chỗ tối nên thấy không rõ tướng mạo.
Tạ Lê Thần khẽ nhíu mày, chẳng lẽ chính là Đoàn Dương kia? Nhanh chóng bước qua MC, bước nhanh tới đầu kia thảm đỏ.
Lúc xuống hơi sốt ruột, đụng vào một người đi tới gần cạnh bện. May mà hai người đều vô cùng linh hoạt, Tạ Lê Thần nghiêng người tránh ra, người kia cũng nghiêng người tránh...
Tạ Lê Thần nói tiếng xin lỗi xong liền chạy nhanh về phía trước.
Các MC lại bắt được người kia, người kia là ai, lúc giới thiệu Tạ Lê Thần cũng không để ý nghe, chỉ nghe người kia hình như nói "Ông hoàng màn ảnh đúng là ông hoàng màn ảnh, tay chân nhanh nhẹn thật." Đùa khiến các fan đều cười.Cuối cùng cũng lách qua tầng tầng lớp lớp người vây quanh tới bên Vinh Kính, "Kính!"
Tạ Lê Thần cũng không biết lần này mở miệng gọi vì sao là Kính mà không phải thỏ.
Vinh Kính gật đầu với y, thần sắc trên mặt không có gì dị dạng, Tạ Lê Thần vừa lúc hiếu kỳ muốn nhìn người kia, lại nghe một giọng quen thuộc, "Lê Thần!"
Tạ Lê Thần sửng sốt, đảo mắt nhìn, "Dương Phong!"
Người trước mắt chính là võ sư năm đó có giao tình với Tạ Lê Thần —— Dương Phong.
Dương Phong cười ha hả bắt tay Tạ Lê Thần, nói đã lâu không gặp.
"Tôi vừa nghe Văn Đức nói Vinh Kính là bạn của anh, thế nên đến chào hỏi ." Dương Phong cả người thoạt nhìn rất khỏe, khí sắc cũng vô cùng tốt, nói nói cười cười với Tạ Lê Thần.
"Sao cậu đột nhiên trở về?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ, "Không phải ở nước ngoài phát triển tốt sao?"
"Ừ!" Dương Phong gật đầu, "Tôi quay về tham gia một bộ phim mới, làm người chỉ đạo võ thuật, đạo diễn và nhà sản xuất có vẻ đều muốn anh hợp tác. Kịch bản đã đưa cho Văn Đức, tôi xem thấy rất không tệ."
"Thật không." Tạ Lê Thần nghe nói hợp tác với Dương Phong, liền có chút hứng thú, đó là một người đáng tin cậy.
Vinh Kính đứng ở một bên nghe.
Tạ Lê Thần và Dương Phong nói chuyện mấy câu, đều tiến vào hội trường, Tạ Lê Thần bớt thời gian tiến đến bên người Vinh Kính thấp giọng hỏi, "Ai, thấy hắn không? Ở đâu rồi?"
Vinh Kính bất đắc dĩ nhìn y, cười nói, "Không a... Anh làm gì giống trộm vậy."
"Hắn có tuồn ra thân phận chúng ta không?" Tạ Lê Thần có chút cảnh giác, "Có cần chuẩn bị không?"
"A." Vinh Kính thờ ơ cười cười, "Nếu so sánh, hắn càng sợ chúng ta tiết lộ thân phận hắn mới đúng chứ? Hắn hiện tại là thương nhân, nếu bị lộ quá khứ càng phiền phức, mà như anh... Hoàn toàn là nói miệng không bằng chứng, thế nhưng hắn thì tôi có chứng cứ ."
Tạ Lê Thần sửng sốt, "Vậy hắn có định giết cậu diệt khẩu không đấy?"
Vinh Kính lườm y một cái, "Đã nói anh quay phim nhiều quá rồi nha."
Đang nói, thấy Tào Văn Đức ở phía trước ngoắc hai người.
Vinh Kính thấy bên người anh ta có một mỹ nữ vóc người yểu điệu đứng, thấp giọng hỏi, "Ai vậy? Nhìn quen mắt a."
Tạ Lê Thần bất đắc dĩ nói với anh, "Tô Phương Vân a, vừa xem ảnh chụp đó."
"Không phải chứ!" Vinh Kính giật mình, "Sao mà như là hai người so với ảnh chụp vậy?"
"Trang điểm chứ sao!" Tạ Lê Thần bật cười, "Thế nên mới nói, nhìn phụ nữ nhất định phải nói cô ta tẩy trang, thuật trang điểm hiện tại, thật cừ, so với phẫu thuật thẩm mỹ cũng không kém gì."
Hai người đi qua, Tào Văn Đức giới thiệu mọi người, Tô Phương Vân hiển nhiên có chút căng thẳng, cô ta có vẻ cũng rất muốn cùng công ty Tạ Lê Thần hợp tác, bởi vì ai cũng biết, bên đó cộng đồng người làm nhạc bầu không khí đặc biệt tốt. Có liên quan đến sự nghiệp diễn xuất của bản thân Tạ Lê Thần, ít quy tắc ngầm, không ép buộc ra thành phẩm, hoạt động nhiều, lời và nhạc đều vô cùng coi trọng, quá trình đóng gói sản xuất cũng nổi trội."Ngài Tạ."
"Tô tiểu thư, không cần khách khí, gọi Lê Thần là được rồi." Tạ Lê Thần cười rất hòa ái dễ gần.
Vinh Kính ở trong lòng nói thầm, lại nữa rồi, mặt người dạ thú! Suy nghĩ một chút, lại nghĩ không thích hợp lắm, hình như không hình dung tốt được như vậy.
Chính lúc này, thấy phía sau Tô Phương Vân một người đi lên, "Văn Đức."
Tào Văn Đức quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười nói, "A, ông chủ Đoàn."
Đối phương cười lắc đầu, "Đã nói đừng gọi ông chủ ông chủ mãi rồi mà, ha ha." Hình như vô cùng rộng rãi.
Tạ Lê Thần khẽ nhíu mày, Đoàn? Rồi y xoay mặt nhìn Vinh Kính.
Mà Vinh Kính lúc này đang diện vô biểu tình nhìn đi nơi khác, giống như không thèm để ý.
Tạ Lê Thần có chút khó hiểu, tự nhủ thỏ đây là biểu cảm gì vậy? Chẳng lẽ không phải người này?
Tinh tế quan sát, người đi đến hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi anh tuấn, hội tụ tất cả đặc biệt cần có trong xã hội. Chỉ là người này thoạt nhìn tướng mạo vô cùng lương thiện, đeo kính tao nhã. Hình như có chút quen mắt... Tạ Lê Thần suy nghĩ một hồi mới hiểu được, là người mình vừa thiếu chút nữa đụng vào trên thảm đỏ kia sao!
Tào Văn Đức nhanh chóng giới thiệu, không ngoài sự đoán, người này chính là Đoàn Dương trong truyền thuyết kia.
Đoàn Dương bắt tay Tạ Lê Thần nói chuyện, lại làm quen với Vinh Kính. Hai người biểu cảm tự nhiên, giống như là hoàn toàn không phải người có ân oán. Tạ Lê Thần nghĩ nếu như đây là diễn, vậy na chính ông hoàng màn ảnh vị trí nói không chừng có thể nhường lại rồi đó, quả nhiên người người ai cũng đều là diễn viên giỏi sao?
Hàn huyên một phen, ngay cả Dương Phong cũng qua, ra Đoàn Dương chính là nhà đầu tư bộ phim tiếp theo, hắn và Tào Văn Đức bởi vì bàn bạc chuyện để Tạ Lê Thần làm diễn viên chính mà quen biết.
Nói chuyện một chút, trên bục lại có MC dẫn chương trình, Đoàn Dương ôm Tô Phương Vân đánh tiếng với nhóm Vinh Kính một cái, xoay người đi.
Tạ Lê Thần nhẹ nhàng nới lỏng cà- vạt, giơ tay cầm qua một ly champagne từ người phục vụ, hỏi Vinh Kính, "Thỏ, có phải trùng tên nhầm người không?"
Lại nghe Vinh Kính nhàn nhạt đáp một câu, "Không, chính là hắn."
"Khụ khụ." Tạ Lê Thần bị sặc một ngụm rượu, kinh ngạc nhìn Vinh Kính, "Vậy phản ứng của hai người vừa rồi là sao?!"
Vinh Kính không hiểu hỏi ngược, "Vậy anh muốn phản ứng kiểu gì?"
"Không phải hẳn là, kẻ thù gặp lại mắt đặc biệt đỏ, châm chọc khiêu khích, ngấm ngầm hại người chỉ cây dâu mắng cây hòe một phen sao?" Tạ Lê Thần uống một ngụm champagne, le lưỡi, khó uống quá.
Thấy Vinh Kính cười cười, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai, "EQ quá thấp."
"Hả?" Tạ Lê Thần nổi giận, theo Vinh Kính đi phía trước, Vinh Kính quay đầu lại liếc y, bổ sung nói rõ "Ấu trĩ!""Con thỏ chết tiệt, cậu mới ấu trĩ."
Hai người nói nói cười cười đi sang bên ăn cái gì đó, mà bên này, Đoàn Dương lúc hai người đều không chú ý quay đầu lại, nghiêm túc nhìn vào bóng lưng hai người, thần sắc quái dị.