1/14 - Ninh Hàng Nhất

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Tả Nạp mở tờ giấy trong tay ra. Thượng Quan Vân xúm lại gần nhìn, hai người họ cùng đều đờ ra.
Một số cũng không sai, ngay thứ tự cũng hoàn toàn đúng.
“Trời đất, đây không phải ảo thuật, mà là khả năng đặc biệt thật.” Tả Nạp hiểu nhiều biết rộng cũng trố mắt líu lưỡi nhìn Chuẩn, “Giờ tôi tin cậu có thể mở được két bảo hiểm rồi.”
Chuẩn vặn vẹo người một cách không được tự nhiên, như thể đây chẳng phải là chuyện gì đáng khoe khoang.
Lúc này, Thượng Quan Vân bỗng nhiên bật khóc: “Nếu… hôm xảy ra chuyện, chúng tôi tìm được cậu thì tốt biết bao. Như vậy, Hạ Thanh đã không chết ngạt trong đó… cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này…”
Mặt Chuẩn cũng lộ vẻ bi thương. Cậu ta thoáng run rẩy, hỏi: “Đứa trẻ đó… giờ thế nào rồi?”
Tả Nạp vỗ vai Thượng Quan Vân, ngầm bảo cô kiềm chế cảm xúc. Anh ta nói với Chuẩn: “Có lẽ trước tiên vẫn nên làm rõ chuyện lúc trước trước đã. Với khả năng này của cậu nên chắc quá trình trộm mộ của hai người hẳn rất thuận lợi?”
“Đúng là rất thuận lợi…” Chuẩn hồi tưởng, bỗng dưng nhớ ra điều gì, một cảm giác kinh hãi ập đến khiến Chuẩn phải rùng mình.
Để ý thấy sự thay đổi về biểu cảm này của Chuẩn, Tả Nạp hỏi: “Sao thế?”
Chuẩn nhìn anh ta, nuốt nước bọt: “Tôi nhớ ra rồi… trước đó đều rất thuận lợi, nhưng trước lúc chúng tôi chuẩn bị đào két bảo hiểm lên, thì tôi đột nhiên thấy toàn thân ớn lạnh, lòng thầm cảm thấy một dự cảm không lành, khiến tôi sợ hãi bất an. Tôi nói với sư phụ, nhưng ông ấy lại không cảm thấy như vậy, nên cũng không để tâm đến lời nói của tôi. Tiếp đó chúng tôi đào mộ. Sau khi mang được két bảo hiểm lên trên, tôi lại càng thấy bất an hơn. Song chuyện đã tới nước này thì chẳng thể lùi bước. Sư phụ ép tôi dùng khả năng đặc biệt của mình để mở két bảo hiểm ra…”
Nói đến đây, gương mặt Chuẩn chẳng còn chút huyết sắc nào. Cậu ta há miệng, nhưng không phát ra tiếng như thế nỗi hoảng sợ đã thít chặt lấy họng cậu ta.
Tả Nạp khơi gợi cậu ta kể tiếp: “Mở két ra, cậu nhìn thấy gì?”
“A…” Hô hấp của Chuẩn trở nên khó khăn, cậu ta đưa mắt nhìn chếch về phía trước, như thể cảnh tượng đáng sợ trong trí nhớ lúc này lại hiện lên trước mắt, “Trong két bảo hiểm… là một đứa trẻ… nó mở mắt, chằm chằm nhìn chúng tôi. Sau đấy, tôi thấy nó từ từ há miệng…”
Nhiệt độ trong phòng bỗng tụt xuống mười độ. Tuy trước đó Thượng Quan Vân và Tả Nạp từng tưởng tượng cảnh tượng Chuẩn miêu tả nhưng khi điều này được chứng thực, hai người họ vẫn thấy sởn gai ốc.
Nó thực quá ư đáng sợ.
Im lặng hồi lâu, Tả Nạp hỏi: “Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, sư phụ cậu bị dọa đến mức phát bệnh tim rồi qua đời. Vậy cậu thì sao?”
Chuẩn hoảng sợ lắc đầu: “Tôi còn có thể thế nào chứ? Lúc đó, tôi chẳng thể nghĩ đến chỗ đá quý kia nữa. Bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ, chính là mau mau chạy thoát thân.”
“Cậu cứ bỏ chạy như thế à?”
“Liều chết bỏ chạy như điên.” Chuẩn nói, cậu ta nhìn về phía Thượng Quan Vân, rồi lại hỏi, “Anh chị có thể cho tôi biết, đứa trẻ đó giờ thế nào rồi không?”
Thượng Quan Vân trả lời Chuẩn: “Thằng bé đã về nhà. Nhưng, nó đã biến thành một con quái vật chúng tôi không quen biết.”
Vẻ mặt Chuẩn đầy ngõ ngàng: “Quái vật anh chị nói… là chỉ…?”
Thượng Quan Vân đau khổ đưa một tay lên đỡ trán: “Đừng bắt tôi phải kể lại nữa.”
Chuẩn không tiện hỏi nhiều. Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Tả Nạp đứng dậy khỏi sô pha, đi đi lại lại trong phòng, chừng như đang vắt óc suy nghĩ gì đó. Cả mấy phút sau, anh ta vẫn không nói gì, Chuẩn không kìm được hỏi: “Vấn đề anh muốn hỏi tôi, anh đã hỏi hết chưa?”
“Gượm đã, trước hết đừng nói gì.” Tả Nạp nhíu chặt mày, “Tôi đang nghĩ, phải chăng tôi đã bỏ qua vấn đề quan trọng nào đó?”
Thượng Quan Vân cùng Chuẩn đều lặng im không nói.
Tả Nạp lại đi thêm mấy bước, rồi bất ngờ dừng phắt lại, quay người nhìn Chuẩn, hỏi: “Cậu còn nhớ mật mã mở két lúc đó là bao nhiêu không?”
Thượng Quan Vân và Chuẩn ngẩn ra một lúc. Họ không biết vấn đề này có ý nghĩa gì hay không. Thượng Quan Vân nói: “Giáo sư Tả Nạp, mật mã đó là con trai tôi bấm linh tinh trong lúc nghịch két bảo hiểm, chỉ là những con số ngẫu nhiên. Biết mật mã này thì ý nghĩa gì chứ?”
Tả Nạp đưa tay ra hiệu bảo Thượng Quan Vân tạm thời đừng nói. Anh ta nhìn thẳng vào Chuẩn, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Cậu chỉ cần trả lời tôi, cậu có nhớ không?”
Chuẩn nhìn vào mắt Tả Nạp. “Tôi còn nhớ.”
“Là bao nhiêu?”
Chuẩn đọc một mật mã gồm bảy con số:
“0-0-1-2-3-6-6.”
Tả Nạp lập tức lấy bút ghi lại. Anh ta nhìn dãy số này, rồi mấy giây sau, đột nhiên đưa tay lên bưng miệng, trợn trừng hai mắt.
Thượng Quan Vân nhìn thấy biểu cảm kinh sợ của Tả Nạp, cũng trở nên căng thẳng theo: “Thế nào rồi, giáo sư?”
Trán Tả Nạp đổ mồ hôi lạnh, anh ta đưa mắt nhìn Chuẩn rồi lại nhìn về phía Thượng Quan Vân, nói: “Mật mã này là một con số đặc biệt.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Chương 20


Thượng Quan Vân và Chuẩn chăm chú nhìn Tả Nạp. “Con số đặc biệt?” Thượng Quan Vân hỏi, “Đặc biệt ở chỗ nào?”
Tả Nạp chần chừ giây lát, đáp: “Có lẽ chị thấy rất khó tin.”
“Không sao, chuyện khó tin xảy đến với tôi nhiều quá rồi. Anh nói đi, giáo sư.”
Tả Nạp nhíu mày trầm tư, sau hồi lặng thinh, anh ta lên tiếng: “Chị từng nghe nói truyền thuyết về Satan* rồi chứ?”
* Satan: (Quỷ Satan) là nhân vật phản diện trong Kinh thánh các của các tôn giáo Semit.
“Satan…?” Thượng Quan Vân kinh hãi kêu lên.
Tả Nạp nói: “Rất nhiều người cho rằng, Satan từng là thiên thần, về sau hắn sa ngã, thành kẻ đứng đầu thế lực bóng tối đối lập với sức mạnh chính nghĩa.”
Ở ngay cạnh đó Chuẩn cũng chăm chú lắng nghe.
Thượng Quan Vân lộ vẻ nghi hoặc: “Giáo sư, anh nói những thứ này, là có ý gì?”
“Chị nghe này.” Tả Nạp nghiêm túc nói, “E là giờ ta đang xác minh những chuyện tôi nói rốt cuộc có phải là truyền thuyết hay không.”
Thượng Quan Vân trợn mắt nhìn Tả Nạp.
Tả Nạp thở ra, như thể anh ta phải không ngừng điều chỉnh, thả lỏng tâm trạng của bản thân. “Có người cho rằng, Satan không tồn tại trong truyền thuyết, hắn hoàn toàn có thể là một người từng tồn tại thực. Và còn không phải là một người bình thường.”
“Người có một khả năng đặc biệt nào đó?”
“Đúng. Truyền rằng Satan nắm giữ một sức mạnh tà ác mang tính hủy diệt.”
Thượng Quan Vân nhíu chặt mày, cố gắng lý giải lời Tả Nạp nói. Sau một hồi, cô hỏi: “Giáo sư, anh muốn biểu đạt ý gì khi suy đoán sự tồn tại của Satan?”
Tả Nạp khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tôi nói mấy điều này nhằm muốn chị tin, Satan rất có thể là một 'người' có năng lực thần bí từng thực sự tồn tại trên đời. Và những điều tôi muốn nói tiếp sau đây là về chuyện có liên quan mật thiết với chị, hoặc con trai chị.”
Thượng Quan Vân căng thẳng im hơi lặng tiếng, chăm chăm nhìn Tả Nạp.
Tả Nạp nói: “Chỉ cần là con người ắt sẽ có ngày sinh, đúng không nhỉ?”
“Đương nhiên là vậy.”
Tả Nạp hít một hơi thật sâu: “Chị nghe thật kĩ nhé. Dựa theo ghi chép trong sách cổ, ngày sinh của Satan chính là dãy số Chuẩn vừa đọc, và cũng chính là mật mã mà Hạ Thanh, con trai chị đã bấm lung tung, 0012366!”
Thượng Quan Vân sững sờ đưa tay lên bưng miệng, trợn to hai mắt. Chuẩn bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Rất lâu sau, Thượng Quan Vân mới hỏi: “Giáo sư, vậy có thể nói lên điều gì? Là trùng hợp à? Bảy con số này chỉ là con trai tôi bấm lung tung thôi!”
“Đúng vậy! Vấn đề phát sinh từ đây!” Tả Nạp kích động nói, “Nếu thằng bé bấm những số này một cách có ý thức, có lẽ đã chẳng có chuyện gì xảy ra, bởi thằng bé có thể nhìn thấy những con số này ở một cuốn sách nào đó hoặc đã thấy trên ti vi. Thế nhưng, ngày sinh của Satan, thì đừng nói là một đứa trẻ, ngay đến người trưởng thành cũng chẳng mấy ai hay biết! Điều này cho thấy, dãy số này là được thằng bé bấm dựa theo tiềm thức!”
“Tiềm thức?”
“Đúng. Tiềm thức là một sức mạnh thần bí tiềm ẩn bên dưới ý thức thông thường của con người. Ta không thể nhận ra và khống chế nó như với tư duy và ý thức thông thường. Tiềm thức chỉ được đánh thức trong một vài tình huống đặc biệt hoặc tình cờ.” Tả Nạp thoáng ngừng lại, nhìn Thượng Quan Vân chăm chăm, “Và nó, có thể hé lộ ra một vài bí mật của con người, những bí mật ngay bản thân người đó cũng không hay biết.”
Thượng Quan Vân ngẩn ra hồi lâu, lo lắng hỏi: “Giáo sư, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Tả Nạp đứng lên khỏi sô pha: “Tôi cần quay về nhà một chuyến ngay bây giờ.”
Thượng Quan Vân cũng đứng lên theo: “Vì sao?”
“Tôi có một suy đoán… giờ mới chỉ là suy đoán. Nhưng, ở nhà tôi có tư liệu để tôi tra cứu. Tôi cần nghiên cứu và xác nhận.”
“Anh muốn xác nhận cái gì?”
Tả Nạp nhìn Thượng Quan Vân: “Chị nhớ vừa nãy tôi có nói về một số cuốn cổ văn người làm khảo cổ đã khai quật được, đúng không? Giờ tôi đã sưu tầm được một cuốn cổ văn rất quý ở nhà. Trong cuốn cổ văn đó có ghi chép lại một vài chuyện thần bí. Trước đây lúc đọc tôi chỉ coi đó là truyền thuyết, nên không quá để tâm. Nhưng giờ, sau khi trải qua chuyện này, tôi cảm thấy chuyện được ghi chép lại trong cuốn sách có khả năng là thật.”
Thượng Quan Vân căng thẳng hỏi: “Chuyện gì?”
Tả Nạp có hơi do dự: “Trước khi xác nhận, tôi không muốn nói… ta về nhà tôi tìm cuốn sách đó trước đã.”
“Được!”
Hai người trao đổi và định ra về. Chuẩn vội vàng đứng lên khỏi ghế, nói: “Cho tôi đi cùng anh chị với!”
Tả Nạp và Thượng Quan Vân đưa mắt nhìn nhau: “Cậu đi để làm gì?”
“Tôi cần anh chị giúp đỡ.” Chuẩn lộ vẻ khẩn cầu, “Hãy giúp tôi thoát khỏi tình trạng hiện giờ. Cầu xin anh chị đây.” Cậu ta nghĩ nghĩ, “Có lẽ khả năng đặc biệt của tôi sẽ có ích cho anh chị?”
Tả Nạp thầm nghĩ: “Được, chúng ta đi!”
9 giờ 10 phút, ba người về tới nhà Tả Nạp. Sau khi vào nhà, Tả Nạp chẳng kịp nghỉ, thậm chí cũng không mời Thượng Quan Vân và Chuẩn ngồi, đã vào ngay thư phòng. Vì sao phải sốt sắng như vậy, ngay chính bản thân anh ta cũng lấy làm lạ. Có lẽ câu 'Tối nay hình như sẽ xảy ra chuyện gì' của Thượng Quan Vân đã ảnh hưởng đến anh ta, có lẽ chính anh ta cũng có dự cảm không lành này. Tóm lại, anh ta không thể ngừng lại một giây để nghỉ, mà chỉ muốn lập tức giải được câu đố này.
Thượng Quan Vân cùng Chuẩn ngồi ở phòng khách trong nhà giáo sư, đều không nói năng gì. Mấy phút sau, Tả Nạp nâng niu bưng một hộp gỗ đi ra. Anh ta ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tròn bằng kính loại nhỏ dùng để đọc sách đặt ở mé phải phòng khách, bật chiếc đèn bàn dạng cây đứng kế bên lên. Thượng Quan Vân và Chuẩn bước lại, nhìn chiếc hộp gỗ trong tay anh ta.
“Cuốn sách cổ tôi nói được ở trong hộp gỗ này.” Tả Nạp nhìn hai người trước mặt, “Đây là văn vật vô cùng quý hiếm, được tìm thấy ở thành phố Nazareth của Israel vào năm 2004. Nhà khảo cổ học tìm được nó là bạn tôi, anh ấy nhờ tôi dịch và nghiên cứu nội dung cuốn sách giúp mình… Do chúng tôi có quan hệ rất tốt nên vốn dĩ phải nộp lên thư văn cổ của Viện Tư liệu Khảo cổ Quốc gia, thì tôi đã giữ lại, coi như bảo bối.”
Vừa nói, Tả Nạp vừa mở hộp gỗ ra. Bên trong là cuộn sách cổ rách tả tơi có màu đồng cổ, trên thực tế nó là tấm da động vật được cuộn lại. Tả Nạp cẩn thận lấy cuốn cổ ra rồi trải thẳng lại. Văn tự trong sách cổ hình như được viết bằng than chì đốt dở, Thượng Quan Vân và Chuẩn nhìn chẳng hiểu được chữ nào.
“Đây là tiếng Hebrew cổ.” Tả Nạp nói, “Đừng nói hai người, ngay tôi muốn xem cũng phải tốn rất nhiều công. Tuy trước đây tôi đã dịch một lần, song vì lâu vậy rồi nên không được nhớ nội dung chi tiết, cần phải dịch lại lần nữa.”
“Đại khái cần bao nhiêu thời gian?” Thượng Quan Vân hỏi.
Tả Nạp nghĩ nghĩ: “Dù sao tôi cũng đã dịch một lần rồi… nên nếu nhanh thì chắc một tiếng thôi.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Thượng Quan Vân nhìn đồng hồ đeo tay, lộ vẻ bồn chồn lo lắng. Còn Tả Nạp lúc này đã cúi đầu bắt đầu dịch, anh ta ghi phần dịch vào một tờ giấy.
Thượng Quan Vân cùng Chuẩn ngồi đợi trên sô pha. Một tiếng đồng hồ này dường như còn dài hơn cả một ngày trước đó.
10 giờ, Tả Nạp đứng lên, anh ta cầm tờ giấy ghi bản dịch hoàn chỉnh xem lại một lượt từ đầu chí cuối, sắc mặt hoang mang sợ hãi.
Thượng Quan Vân vội bước đến, sốt ruột hỏi: “Thế nào, giáo sư?” Chuẩn cũng bước tới trước mặt Tả Nạp.
Tả Nạp nhìn hai người họ, nhưng mãi lâu sau vẫn không lên tiếng. Hồi lâu sau Tả Nạp mới cất tiếng trầm khàn nói: “Nếu nội dung ghi chép trong cuốn sách cổ này là thật thì quá ư đáng sợ.”
“Rốt cuộc là cái gì?” Thượng Quan Vân sốt ruột hỏi.
Tả Nạp không nói ngay vào nội dung của sách cổ mà hỏi Thượng Quan Vân một câu: “Hạ Thanh con trai chị, cháu được sinh vào ngày, tháng, năm nào?”
Thượng Quan Vân thoáng ngẩn ra, không hiểu câu hỏi này có ý gì, tuy nhiên cô vẫn trả lời: “Ngày 6 tháng 6 năm 2006.”
Tim Tả Nạp dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, anh ta nhắm mắt. Giờ là năm 2012, “Nói vậy thì năm nay cháu 6 tuổi?” Giọng nói có phần run rẩy.
“Đúng, nhưng sao thế?”
Tả Nạp ngồi phịch xuống ghế, tâm thần bất định ngập ngừng trả lời: “Thật sự có chuyện như thế…”
Thượng Quan Vân nhìn Tả Nạp đăm đăm: “Giáo sư, nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tả Nạp nhìn Thượng Quan Vân một cái, rồi đọc to phần nội dung bài dịch trên tờ giấy lên thành tiếng:
Kẻ hủy diệt đáng sợ của Nazareth,
Nắm giữ sức mạnh thần bí.
Hắn chết dưới sự trừng phạt của Chúa Cứu thế,
Nhưng mấy ngàn năm sau sẽ lại phục sinh.
Với những điều kiện vô cùng ngặt nghèo
Bé trai 6 tuổi có ba số ‘6’ trong ngày tháng năm sinh
Qua đời vào một thời khắc đặc biệt;
À, và cần một tông đồ gọi hắn quay về.
Thỏa mãn ba điều kiện trên,
Hắn sẽ được hồi sinh trong cơ thể cậu bé.
Song đây vẫn chưa phải là hình thái thật sự.
Bởi sau nghi lễ của ngày thứ sáu mươi sáu,
Kẻ hủy diệt sẽ hoàn toàn sống lại,
Và thế giới sẽ biến thành địa ngục.

Tả Nạp đã đọc xong. Cả căn phòng chìm vào bầu không khí tĩnh mịch.
Chuẩn trố mắt há miệng, Thượng Quan Vân mặt mày trắng bệch, họ kinh sợ đến mức nhất thời chẳng thể lên tiếng.
“Nội dung của cuốn sách cổ chủ yếu là bài thơ Sonnet* này.” Tả Nạp nói, “Không rõ hai người có nghe hiểu được ý tứ bài thơ này không?”
* Thơ Sonnet: (hay thơ xô-nê) một thể thơ bắt nguồn từ Ý. Mỗi bài thơ gồm mười bốn (14) câu, chia làm bốn khổ (ba khổ đầu mỗi khổ bốn câu, khổ cuối hai câu), có vần luật chặt chẽ.
“Câu 'Bé trai 6 tuổi có ba số ‘6' trong ngày tháng năm sinh' là để chỉ con trai tôi… Hạ Thanh?” Thượng Quan Vân khiếp sợ nói.
“Rất tiếc, e là không còn cách giải thích nào khác.” Tả Nạp đáp, “Chị còn có chỗ nào chưa rõ nữa không?”
“Tôi cần anh giải thích qua giúp tôi.” Thượng Quan Vân yếu ớt nói.
Tả Nạp thở dài: “’Kẻ hủy diệt đáng sợ của Nazareth' rõ ràng là để chỉ Satan. Hay nói, bất luận có phải là Satan hay không thì đó cũng một ác quỷ đáng sợ. Trong ba điều kiện để Satan tái sinh, điều thứ nhất đã phù hợp. Điều thứ hai là 'Qua đời vào một thời khắc đặc biệt', Tả Nạp thầm nghĩ, “Chị còn nhớ thời gian cụ thể khi Hạ Thanh kẹt lại trong két bảo hiểm rồi qua đời không?”
Nước mắt Thượng Quan Vân đã ứa ra: “Hôm đó… chính là ngày sinh nhật của thằng bé.”
“Ngày 6 tháng 6 năm 2012?” Thượng đế ơi. Tả Nạp thầm kêu lên, “Thời gian cụ thể thì sao?”
Thượng Quan Vân đau khổ lắc đầu: “Lúc đó bố thằng bé đang chuẩn bị đưa cháu ra ngoài ăn tối… chắc là 6 giờ chiều.”
“6 giờ chiều ngày 6 tháng 6 năm 2012…” Tả Nạp nhắm mắt, “Trời đất, lại là ba số '6'.”
“Chúng mang hàm ý đặc biệt gì à?”
“Ba số 6 liên tiếp nhau là biệt hiệu của Satan.” Tả Nạp nói, “Do đó, thời gian qua đời của con trai chị vừa hay là một ‘Thời khắc đặc biệt'.”
“Tại sao lại vậy chứ?” Thượng Quan Vân vừa khóc vừa nói, “Ngày tháng năm sinh của con trai tôi vừa hay có ba số '6'. Và giờ ngày mất của cháu nó cũng lại có ba số này tất cả những chuyện này đều là sự trùng hợp ư?”
Tả Nạp lắc đầu nói: “Tôi không cho rằng đó là trùng hợp. Có lẽ tất cả đều là sự an bài của số phận, là sự an bài nằm ngoài dự đoán và sự khống chế của con người.” Tả Nạp sờ cằm, như đang nghĩ gì đó, “Chưa biết chừng, việc viên kim cương có khả năng thần kì kia vừa hay lại có trong két bảo hiểm, cũng là sự an bài của số phận…”
“Vậy còn điều kiện cuối cùng thì sao, 'một tông đồ gọi hắn quay về' là chỉ…” Nói đến đây, Thượng Quan Vân ngừng lại, trợn mắt há miệng.
“Chị nghĩ ra điều gì à? Chị biết 'tông đồ' này là ai sao?” Tả Nạp hỏi.
Thượng Quan Vân đưa hai tay lên bưng miệng, nước mắt chảy qua kẽ ngón tay: “Chồng tôi, sau khi con trai qua đời, ngày nào anh ấy cũng thầm gọi con, thậm chí hằng đêm anh ấy cũng mơ thấy con trai, mơ đã chỉ đường cho thằng bé về nhà,… Và thằng bé, thực sự đã trở về…”
Yên lặng một hồi lâu. Tả Nạp nói: “Nói vậy thì ba điều kiện đều phù hợp rồi. Giờ, mấy vấn đề như tại sao Hạ Thanh sống lại, tại sao thằng bé quay về với anh chị, và trong người thằng bé ẩn giấu thứ gì, đều đã được giải đáp. Chỉ còn một vấn đề sau cùng,
'Sau nghi lễ vào ngày thứ sáu mươi sáu, kẻ hủy diệt sẽ hoàn toàn sống lại, thế giới sẽ biến thành địa ngục'.”
Người đã lâu chưa lên tiếng là Chuẩn lúc này nói: “Ngày thứ sáu mươi sáu bắt đầu được tính từ ngày nào?”
Tả Nạp ngẫm nghĩ: “Có hai cách lý giải. Một là bắt đầu tính từ ngày Hạ Thanh qua đời; Còn cách kia thì bắt đầu tính từ sau khi thằng bé sống lại.”
“Cách tính nào có nhiều khả năng hơn?” Chuẩn hỏi.
Tả Nạp nhíu chặt mày: “Nếu tất cả chuyện này là quỹ đạo của số phận, thì ngay từ giây phút Hạ Thanh qua đời quỹ đạo này đã bắt đầu được vận hành…”
Vào tối hôm nay hình như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Câu nói này vụt hiện lên trong đầu Tả Nạp. Cả người run lên, anh ta khẽ kêu lên một tiếng “Á!” rồi lập tức nhấc cổ tay lên nhìn vào phần ngày tháng hiển thị trên đồng hồ đeo tay.
Hôm nay là ngày 11 tháng 8.
Cách ngày 6 tháng 6 vừa vặn sáu mươi sáu ngày.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Chương 21


“Trời đất…” Tả Nạp vô cùng kinh sợ đứng bật dậy, căng thẳng và sợ hãi khiến anh ta cứ há miệng mà chẳng thể thốt thành lời.
Nhìn thấy phần ngày tháng trên đồng hồ đeo tay của Tả Nạp, Chuẩn đã đoán ra. Cậu ta nói: “Hôm nay chính là ngày thứ sáu mươi sáu!”
“A…” Thượng Quan Vân lộ vẻ hãi hùng đưa tay lên bưng miệng, “Ngày diễn ra 'nghi thức' đó?”
“Đúng vậy!” Trán và sau lưng Tả Nạp đã toát mồ hôi lạnh, “Giờ là 10 rưỡi rồi. Chỉ còn tiếng rưỡi nữa là sẽ qua 'ngày thứ sáu mươi sáu'!”
Thượng Quan Vân lo sợ nói: “Vậy nghi thức này đã được tiến hành rồi?”
“Không, ngày hôm nay còn chưa kết thúc.” Chuẩn nói, “Có lẽ giờ ta đi đuổi theo vẫn có thể kịp ngăn cản.”
“Sau nghi thức, kẻ hủy diệt sẽ hoàn toàn sống lại, thế giới sẽ biến thành địa ngục…” Thượng Quan Vân thầm nhẩm đọc câu này rồi ngước mắt nhìn Tả Nạp, “Sẽ xảy ra chuyện gì?”
“E là chúng ta chẳng còn thời gian để thảo luận. Nhưng tôi khẳng định đó là điều vô cùng tồi tệ.” Tả Nạp nói, “Giờ tốt nhất ta hãy mau chóng tới nhà chị thôi, có lẽ vẫn còn chút hi vọng.”
“Nghi thức đó được tiến hành ở nhà tôi?” Thượng Quan Vân sợ hãi nói, “Nội dung nghi thức đó là gì?”
“Ta không còn thời gian suy đoán nữa.” Tả Nạp sốt ruột nói, “Mau lái xe về nhà chị xem thế nào!”
Thượng Quan Vân ý thức được mức độ cấp bách và nghiêm trọng của chuyện này. Cô không tiếp tục truy hỏi và suy đoán nữa mà lập tức cùng Tả Nạp, và Chuẩn ra khỏi nhà, đi thang máy xuống tầng dưới, lên xe phóng như bay về nhà.
11 giờ, Thượng Quan Vân lái xe về đến nhà. Cô rút chìa khóa mở cổng chính, ba người đẩy cửa vào nhà.
Trong ngôi biệt thự rộng lớn giờ chẳng nhìn thấy bóng người nào. Thượng Quan Vân không rõ Hạ Lam đã ngủ hay chưa, vừa rồi phóng xe nhanh quá nên cô không dám phân tâm gọi điện về cho chồng. Lúc này cô lo lắng gào lên: “Hạ Lam!”
Không có ai trả lòi.
Mười mấy giây sau, quản gia Kim khoác áo ngủ đi ra từ phòng ngủ ở tầng một. Nhìn thấy Thượng Quan Vân và hai vị khách lạ đứng trong phòng khách, nhất thời ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì, sửng sốt hỏi: “Phu nhân Thượng Quan… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thượng Quan Vân vội vàng hỏi: “Tiên sinh đâu?”
“Tiên sinh cùng tiểu thiếu gia ra ngoài rồi.”
Thượng Quan Vân kinh hãi, sắc mặt tái nhợt đi: “Đi từ lúc nào?”
“Khoảng chừng một tiếng trước.”
“Họ ra ngoài làm gì?”
“Tôi không rõ. Tiên sinh không dặn tôi.”
Thượng Quan Vân sốt ruột nhìn Tả Nạp: “Làm thế nào bây giờ?”
Tả Nạp nhắc nhở: “Mau gọi điện cho chồng chị đi.”
Thượng Quan Vân lúc này mới lấy lại phản ứng, cô lập tức gọi vào máy di động của Hạ Lam. Một phút sau, bàn tay cầm điện thoại của cô dần buông thõng: “Điện thoại tắt máy rồi.”
“Vậy xong rồi.” Tả Nạp siết chặt nắm tay, “Nếu không thể liên lạc với anh ấy, ta sẽ không thể biết hiện giờ họ đang ở đâu!”
“Họ tiến hành nghi thức ở nơi bí mật nào đó, đã qua một tiếng rồi…” Thượng Quan Vân thấy đầu váng mắt hoa.
Trong lúc không biết phải làm sao, Chuẩn ở bên cạnh lên tiếng: “Có lẽ, ta có thể tìm được vị trí của họ nếu dùng khả năng của tôi.”
Tả Nạp và Thượng Quan Vân cùng nhìn về phía cậu ta. Tả Nạp hỏi: “Chẳng phải cậu chỉ có thể linh cảm được các con số sao? Vị trí cũng được à?”
“Tôi không thấy vị trí. Nhưng, có lẽ tôi có thể linh cảm được khoảng cách giữa ta và chỗ họ ở hiện giờ cách bao nhiêu mét theo đường chim bay, sau đây…”
Không đợi Chuẩn nói hết, Tả Nạp đã phấn khởi tiếp lời: “Sau đó ta sẽ tra tìm trên bản đồ! Lấy biệt thự này làm tâm, bán kính là khoảng cách theo đường chim bay cậu linh cảm được, như vậy vị trí hiện thời của họ sẽ được giới hạn vòng tròn này!”
“Đúng thế.”
“Cậu mau linh cảm đi! Đừng để xảy ra sơ suất nhé Chuẩn.”
Chuẩn nhắm mắt, cắn chặt răng. Quản gia Kim đứng bên hoảng sợ nhìn họ, dựa vào bản năng ông có cảm giác là chuyện này rất quan trọng nên không dám hỏi và xen ngang.
Nửa phút sau, Chuẩn nhắm mắt đọc ra một con số: “3679.”
“Họ hiện cách chúng ta 3679 mét tính theo đường chim bay!” Tả Nạp vội vàng lấy điện thoại di động thông minh ra, khởi động chức năng tra cứu bản đồ. Anh ta vừa thao tác, vừa lẩm bẩm nói, “Lấy đơn vị là 1 kilômét, trong vòng tròn có bán kính 3 mét 679 này có các công trình…”
Tìm được mấy phút, Tả Nạp liền há miệng kêu to một tiếng: “Ôi chà! Đáng nhẽ mình phải sớm nghĩ tới rồi chứ!
“Thế nào rồi?” Thượng Quan Vân hỏi.
“Trong vòng tròn bán kính 3.679 mét có một nhà thờ!” Tả Nạp kêu lên, “Một nhà thờ bị bỏ hoang ở ngoại ô!”
“Chắc chắn là chỗ này!” Chuẩn nói.
“Không sai. Đáng nhẽ tôi sớm phải nghĩ đến nó! Satan là thiên thần sa ngã, với hắn mà nói nhà thờ không phải là vùng đất thần thánh, với hắn đó là nơi báng bổ và để báo thù. Đó chính là địa điểm phù hợp nhất để tiến hành nghi lễ tái sinh!”
“Nhưng, sao hắn muốn đưa chồng tôi đi cùng?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

“Chồng chị là tông đồ Satan đã chọn, cũng là cha hắn kiếp này, là một nhân vật vô cùng quan trọng.”
“Liệu anh ấy có nguy hiểm không?” Thượng Quan Vân lo lắng hỏi.
“Chúng ta mau đến đó là biết thôi, nhưng…”
“Sao vậy?” Thượng Quan Vân nhìn Tả Nạp đang muốn nói gì đó lại thôi.
“Tôi đột nhiên thấy có chút không bình thường.” Tả Nạp nhíu chặt mày.
“Sớm đã không bình thường mà.”
“Không, ý tôi là…” Tả Nạp há miệng, không biết nên biểu đạt thế nào.
Chuẩn nhìn thời gian: “Đã 11 giờ 20 phút rồi, còn bốn mươi phút nữa.”
“Giáo sư, chúng ta không còn thời gian để do dự. Tôi phải gặp chồng tôi ngay.” Thượng Quan Vân đi về phía cửa.
Tả Nạp thở dài, cùng Chuẩn nối gót theo sau.
Trong màn đêm chiếc Porsche màu trắng phóng như bay trên đường quốc lộ, hệt như trái tim sắp nhảy bật ra ngoài của Thượng Quan Vân.
Nhà thờ này ước chừng đã có cả mấy trăm năm lịch sử. Vết loang lổ trên tường đá, phần đỉnh tháp sứt mẻ cùng rêu xanh ẩm ướt đã nói lên sự thê lương và hoang vắng của nơi này. Nhà thờ này đã bị bỏ hoang lâu đến mức chẳng ai biết là từ lúc nào. Hiện nó được xem là nơi hoang tàn ở vùng ngoại ô. Không đèn đường, không người lai vãng, cũng không có bất kì công trình xây dựng nào khác, chỉ có tiếng chuyện trò liên miên không dứt của gió và khe nước thải, cùng một thính giả duy nhất là nhà thờ này.
Chiếc Porsche màu trắng chạy đến trước một nhà thờ xập xệ, tạo thành sự tương phản rất nổi bật. Còn ba người lo lắng không yên nhảy từ trên xe xuống lại càng không phù hợp với vẻ trầm mặc và trang nghiêm của nhà thờ. Còn không đầy hai mươi phút nữa là đến 12 giờ vào trước lúc rạng sáng.
“Ngày thứ sáu mươi sáu” chỉ còn lại mười lăm phút cuối cùng.
Lúc Thượng Quan Vân sải bước đến trước cửa nhà thờ, đưa tay ra chuẩn bị đẩy cửa, thì Tả Nạp đột nhiên giữ cô lại. Thượng Quan Vân kinh ngạc trừng mắt với anh ta.
“Chị không cảm thấy cứ vậy mà xông vào thì quá khinh suất à?”
“Vậy ta nên vào thế nào?” Thượng Quan Vân lắc đầu nói, “Không còn thời gian nữa.” Cô ngừng lại một lát, “Hay để một mình tôi vào, còn giáo sư, các anh đợi tôi ở bên ngoài.”
Vừa nói, cô liền hất tay Tả Nạp ra, đẩy mở cửa chính của nhà thờ, bước vào bên trong.
“Ý tôi không phải vậy… Này!” Tả Nạp giậm chân, bước nhanh theo. Chuẩn bám theo phía sau.
Bên trong nhà thờ tối đen như mực, có thể lờ mờ nhìn thấy băng ghế dài để cầu nguyện ở hai bên, nhưng lúc này lối đi nằm ở chính giữa giáo đường nhìn chẳng có vẻ gì giống với đường lên thiên đường mà lại tựa như đường dẫn thẳng xuống âm ti địa ngục. Thượng Quan Vân và Tả Nạp cố áp chế cảm giác căng thẳng và sợ hãi trong nội tâm, thử lọ mọ tiến về phía trước mấy bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “thịch” ở phía sau. Họ thầm giật mình, ngoảnh đầu lại.
Chuẩn đã đóng cửa nhà thờ lại. Đồng thời, cậu ta rút ra một chiếc khóa thép tựa như làm ảo thuật, khóa hẳn cửa chính lại.
Tả Nạp chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, tim cũng dường như đã rơi xuống hầm băng. Anh trừng mắt với Chuẩn bảo: “Là vậy à… tôi hiểu rồi. Mọi bất an trước đây của tôi đều bắt nguồn từ cậu”
Thượng Quan Vân kinh ngạc nhìn Chuẩn, rồi lại nhìn về phía Tả Nạp: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Tả Nạp chăm chăm nhìn Chuẩn với ánh mắt sắc lạnh: “Trước đó tôi vẫn luôn lờ mờ cảm thấy không bình thường, nhưng do đang gấp rút về thời gian, nên tôi chưa thể suy nghĩ kĩ. Giờ thì cảm giác bất thường này đều được giải đáp rồi!”
Tả Nạp chỉ vào Chuẩn, nói với Thượng Quan Vân: “Chị thử nghĩ xem, lúc mình đến nhà cậu ta, cậu ta mặc đồ gì? Sơ mi ngắn tay cùng quần dài ở nhà, một chàng trai trẻ ở nhà một mình sao lại ăn mặc chỉnh tề lịch sự thế, tựa như biết tôi hôm nay sẽ có khách đến thăm?!
Đây là điểm bất thường thứ nhất. Tiếp sau đó, cậu ta chủ động đề nghị hợp tác với ta, một lần nữa lại khiến tôi cảm thấy mọi chuyện có hơi quá thuận lợi. Khi ta định rời khỏi nhà cậu ta, cậu ta cũng ngỏ ý muốn được đi cùng. Còn nữa, cậu ta đã nói câu gì ý nhỉ? 'Có lẽ khả năng đặc biệt của tôi sẽ giúp được anh chị', trên thực tế đúng là chúng ta đã dựa vào lời đề nghị cùng khả năng đặc biệt của cậu ta mới tìm được đến đây. Tất cả mọi thứ, giờ nghĩ lại, đều đã chứng minh một chuyện là, cậu ta biết tối nay ta sẽ đến tìm mình! Đồng thời, cậu ta cũng từng bước dẫn dụ chị và tôi đến nơi này!”
Tả Nạp đấm một đấm lên đùi: “Tiếc là lúc trước tôi mải phân tích và suy xét vấn đề về Satan, nên không kịp suy nghĩ kĩ những chuyện này. Giờ tỉnh ra thì đã muộn rồi!”
“Đúng vậy, anh nói rất đúng.” Chuẩn lạnh nhạt bảo, “Mục đích của tôi chính là dẫn dụ anh chị đến đây. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.”
Thượng Quan Vân hoài nghi nhìn về phía Chuẩn: “Rốt cuộc cậu là người thế nào?”
“Còn phải hỏi à?” Tả Nạp đanh mặt nói, “Lúc trước chúng ta phán đoán sai rồi. Chồng chị không phải tông đồ của Satan. Tông đồ thật là cậu ta!”
Thượng Quan Vân sững sờ há hốc miệng: “Nhưng… sao cậu ta biết tối nay chúng ta sẽ đến tìm mình?”
Tả Nạp trừng mắt nhìn Chuẩn: “Cậu bằng lòng trả lời câu hỏi này chứ?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

“Có gì mà không thể? Chuyện đến nước này thì cho anh chị biết chân tướng cũng chẳng sao.” Chuẩn đến trước mặt Tả Nạp và Thượng Quan Vân, chăm chăm nhìn họ, “Khi tôi mở két bảo hiểm, mặt đối mặt với người bên trong, kể từ giờ phút đó trở đi, tôi đã biết sứ mạng của mình là gì, vì cái gì mà tôi tồn tại, nói thực sự cần khả năng đặc biệt của tôi, tôi đều rõ hết.”
“Thế nên, khi đó cậu không lập tức bỏ chạy mà rời đi cùng 'ông chủ' của mình.” Tả Nạp lạnh nhạt nói.
“Không sai, hắn cho tôi biết, sự ra đời và năng lực đặc biệt của tôi đều là để chào đón sự xuất hiện của hắn trong thời khắc đó. Tôi là tông đồ duy nhất hắn lựa chọn trong số mấy tỉ người trên toàn thế giới.
Hắn bảo tôi, sứ mệnh của tôi vẫn chưa kết thúc. Vào tối ngày thứ sáu mươi sáu, sẽ có hai người đến tìm tôi. Còn nhiệm vụ tôi chính là dẫn dụ họ đó đến một nơi, giờ xem ra nơi đó chính là đây rồi.”
“Nói vậy, chuyện cậu bị ác mộng quấy nhiễu chỉ là bịa đặt cho chúng tôi nghe. Cậu chỉ lừa lấy sự tín nhiệm của chúng tôi?”
Chuẩn trầm mặc mấy giây: “Không, đó là thật. Nếu hôm nay tôi thất bại, không thể dẫn dụ hai người đến đây, tôi sẽ chết trong lần mơ thấy ác mộng cuối cùng.” Chuẩn ngước mắt nhìn họ, mặt lộ vẻ bi thương, “Thế nên anh chị rõ rồi chứ, tôi cũng chỉ muốn bảo vệ cái mạng này của mình. Và anh chị phải tin là, tất cả những chuyện này đều số phận định đoạt. Như vị giáo sư là anh từng nói, chúng ta đều là một vòng tròn trong quỹ đạo của số phận. Tại sao đứa bé đó lại qua đời vào một giờ đặc biệt? Tại sao tôi lại có khả năng đoán được mật mã của két bảo hiểm? Và sự hợp tác của anh chị, gồm cả việc sau đó hai người tìm ra tôi, nếu tất cả những điều này đều chỉ là trùng hợp, không phải do thế lực thần bí trong bóng tối thao túng và an bài, anh chị có tin không?”
Đầu óc Thượng Quan Vân kêu lên ong ong, thế giới trước mắt cô trở nên chao đảo nghiêng ngả.
Tuy rất muốn phản bác, mắng chửi cậu ta, nhưng cô lại nghĩ tới một vài chuyện, nhiều năm nay cô và Hạ Lam đều không thể có con, sao cô lại bỗng nhiên mang thai? Trong ngày tháng năm sinh của thằng bé lại vừa hay có ba số '6'. Nếu đúng như Chuẩn nói, thì sự ra đời và cái chết của thằng bé cũng vì một mục đích tương tự, đó là để chào đón sự ra đời của Satan.
Số mệnh đã an bài đứa trẻ này không nên thuộc về họ. Thằng bé chỉ là một công cụ, sống đến ngày sinh nhật của tuổi lên 6 thì sứ mệnh của thằng bé đã hoàn thành. Còn sau đó tiếp tục nối dài câu chuyện này là những người xung quanh thằng bé.
Trời đất, lẽ nào thật sự là vậy? Mình, Hạ Lam, Tả Nạp, Chuẩn… cùng tất cả mọi người liên quan đến chuyện này, đều là một vòng tròn không thể thiếu trong sự phục sinh của Satan? Ý nghĩa cuộc sống của chúng ta, chỉ vì điều này thôi sao?
Lúc này, Tả Nạp nghiêm giọng hỏi: “Chuẩn, cậu dẫn dụ chúng tôi đến đây nhằm mục đích gì?”
“Trong số hai người anh chị, có một người vô cùng quan trọng.” Chuẩn nói, “Người này có quan hệ mật thiết không thể tách rời với nghi thức Phục sinh vào tối nay. Tiếc là, cho đến giờ anh chị vẫn chưa biết nội dung của nghi thức Phục sinh là gì.”
Lời vừa dứt, các chân nến gắn trên tường quanh giáo đường bỗng được thắp sáng. Một sức mạnh thần kì đồng loạt thắp sáng cho cả mấy chục cây nến. Thượng Quan Vân và Tả Nạp kinh ngạc nhìn, cây thánh giá ở ngay phía trước giáo đường đã được đổi thành vật tượng trưng của Satan, hình đầu dê của Mendez, được tạo từ hình ngôi sao năm cánh khổng lồ cùng đầu con dê đực.
Khi nhìn thấy người đứng ngay trước bàn thờ, hô hấp của Thượng Quan Vân đột nhiên dừng lại.
Hạ Thanh, người từng là con trai cô, đang khỏa thân đứng ở phía trước. Dưới những ánh nến bập bùng khuôn mặt và cơ thể thằng bé chuyển đổi liên tục giữa sáng và tối. Nếu không phải là ảo giác, thì cơ thể thằng bé đang phóng hào quang màu đen kì dị và đáng sợ ra bốn phía xung quanh. Còn ở bên trái thằng bé có một người đang đứng, là Hạ Lam!
Toàn thân Thượng Quan Vân run lên, cô bất chấp tất cả xông lên trước, thét gọi: “Hạ Lam! Anh không sao chứ?”
“Đừng qua đây…” Hạ Lam yếu ớt nói. Nhưng đã muộn, khi Thượng Quan Vân cách thằng bé trần truồng kia chưa đầy năm mét, cô bỗng dưng cảm thấy như bị một lực hấp dẫn hút mình về phía trước.
Toàn thân bỗng trở nên vô lực, cơ thể như bị khống chế chầm chậm đi đến bên tay phải thằng bé.
Tả Nạp tim đập dồn như trống trận, gấp gáp hít thở. Anh ta đang định tiến lại gần, thì Chuẩn ở đằng sau liền nhắc nhở: “Giáo sư, nếu anh không muốn bỏ mạng, thì tốt nhất ở nguyên đây.”
Tả Nạp quay người hỏi: “Thằng bé muốn làm gì họ?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Chuẩn mặt không biểu cảm nói: “Vào lúc trước rạng sáng ngày thứ sáu mươi sáu, giết song thân, lấy máu họ thanh tẩy cơ thể, Satan sẽ hoàn toàn sống lại trong thân xác thằng bé và đạt được sức mạnh hoàn chỉnh.
“A…” Tả Nạp sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Vân chạy tới, lúc này lại ngoan ngoan đứng yên một chỗ hệt như người gỗ, thì Tả Nạp nhận ra dù xông lên anh ta cũng sẽ bị sức mạnh đáng sợ kia khống chế. Anh ta chỉ có thể mở to mắt nhìn “nghi thức” tiến hành.
Đã đến 12 giờ trước lúc rạng sáng.
Thằng bé nhắm mắt, miệng lầm rầm niệm, như đang ngâm nga một đoạn chú nào đó. Trong ý thức yếu ớt, Thượng Quan Vân cuối cùng đã hiểu, vì sao từ sau khi quay về nhà “Hạ Thanh” không nói lời nào. Giọng điệu và ngôn ngữ của thằng bé thật xa lạ và thờ ơ. Liếc nhìn khuôn mặt non nớt, đáng yêu mà họ từng vuốt ve nhưng lúc này lại lộ vẻ u tối lạnh lùng và xấu xa kia, Thượng Quan Vân đột nhiên nghĩ đến lời Tả Nạp từng nói, một thiên sứ sau khi sa ngã biến thành thiên thần sa ngã. Trong kiếp này, nó vẫn muốn tiếp tục đi theo quỹ đạo đó ư?
Thằng bé ngâm nga xong liền mở mắt. Nó ngoảnh mặt về phía Thượng Quan Vân, nâng tay phải lên chênh chếch. Thượng Quan Vân nhìn thấy, ngón tay sắc nhọn tựa mũi đao của nó đang nhắm thẳng vào tim mình. Lúc thằng bé đối mặt với cô, cô đã hoàn toàn không thể động đậy. Thượng Quan Vân biết giờ chết của mình đã điểm, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng vào lúc này cục diện bất ngờ đã xảy ra.
Vào khoảnh khắc ngón tay sắc nhọn tựa mũi dao của thằng bé sắp đâm vào tim Thượng Quan Vân, Hạ Lam ở phía sau thằng bé đã bất ngờ lao ra chắn trước mặt vợ. Anh tóm chặt tay con trai, kéo mạnh về phía ngực mình, khiến bàn tay kia cắm sâu vào tim anh. Anh tóm chặt bàn tay đó, dồn hết sức lực còn lại bảo vợ ở phía sau: “Vân… chạy mau…”
Khi bị Hạ Lam khống chế sức mạnh của thằng bé dường như đã suy yếu. Thượng Quan Vân nhận ra bản thân đã lấy lại khả năng kiểm soát! Nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tim gan đã hoàn toàn tan nát, cô hoảng sợ hét lên: “A… Hạ Lam, Hạ Lam!”
Phát hiện thấy mình bị siết chặt, thằng bé lộ vẻ hung hãn. Nó gào lên những tiếng nghe mà chẳng hiểu gì, hòng rút tay ra khỏi người Hạ Lam.
Tầm nhìn của Hạ Lam đã mờ mịt. Anh không nhìn rõ người trước mặt, trong lúc mơ màng anh chỉ biết đây là con trai mình. Nước mắt anh trào ra ngoài khóe mắt, rớt xuống cánh tay thằng bé. Anh thiết tha nói:
“Con trai, là bố hại chết con. Hãy để một mình bố gánh chịu.”
Dứt lời, anh ôm chặt thằng bé từng là con trai mình vào sát người. Hai tay tựa như gọng kìm, giữ chặt người thằng bé.
Thằng bé điên cuồng gào lên một tiếng, rõ ràng là đang phẫn nộ và sợ hãi, như thể đang e sợ gì đó. Khi giọt nước mắt cuối cùng của Hạ Lam rơi xuống người thằng bé, nó thê thảm gào lên một tiếng xé lòng, sau đó há miệng ra như thể sắp nôn. Mấy giây sau, Thượng Quan Vân nhìn thấy, từ trong miệng thằng bé một làn khói đen đậm đặc phát ra âm thanh kì lạ tựa hồ như có sự sống bay lên. Sau khi thét gào và lượn vòng trên không trung trong nhà thờ một lúc, làn khói đen này đã tan vào không khí.
Cũng trong thời khắc này, thân hình Chuẩn, tông đồ của Satan, lại lắc lư hai cái rồi ngã vật ra đất.
Năng lực đặc biệt của cậu ta cũng mãi mãi biến mất.
Thượng Quan Vân đột nhiên cảm thấy sức lực toàn thân dường như đã cạn kiệt, nước mắt tuôn rơi như mưa, cô bơ vơ quỵ gối. Lúc này, Hạ Thanh ở trong lòng Hạ Lam lại từ từ mở mắt ra, từ trong mắt thằng bé một giọt lệ ứa ra, giọng nói thân quen và trẻ con cất lên lanh lảnh:
“Bố ơi…”
“Chó Thanh Thanh…” Hạ Lam cười, “Con đã về.”
Ôm lấy nhau thật chặt, mắt họ giờ đây đã vĩnh viễn khép lại.
“A… A!” Thượng Quan Vân đau đớn gào khóc, ruột gan như đứt thành từng đoạn. Cô biết lần này họ sẽ không tỉnh lại nữa.
Tất cả đều đã kết thúc.
Tả Nạp lặng lẽ ngồi xuống băng ghế, anh ta không muốn bước lên quấy rầy gia đình này trong giây phút đoàn tụ sau cùng. Lúc này trong tim anh ta đang dâng lên một luồng khí ấm áp.
Dù đã cẩn thận tính toán mọi đường, Satan cuối cùng vẫn không thể nào tỉnh được, nước mắt của người cha ruột thịt lại có thể xua đuổi và tịnh hóa linh hồn tội lỗi của hắn.
Đứng trước tình yêu, mọi thế lực tà ác trên thế gian đều sẽ thất bại.
Hóa ra mỗi người trong chúng ta lại sở hữu sức mạnh lớn lao nhất trên thế giới.
Tại sao trước đây chúng ta lại không biết nhỉ?
Tả Nạp tháo bỏ kính, hít sâu một hơi, hai mắt đã mờ lệ. Anh ta nhìn thân hình nhỏ bé của Hạ Thanh, lòng thầm thấy đắng cay và đau đớn.
Gương mặt cậu bé lúc này chẳng còn vẻ xấu xa tà ác nào nữa.
Thằng bé đang yên lặng ngủ trong vòng tay của cha mẹ.
Nó cuối cùng đã trở về với diện mạo vốn có của 'con người'.

Hoang Mộc Chu đã kể xong. Câu chuyện của ông ta đạt được một hiệu quả trước giờ chưa từng có, mười một thính giả có mặt ở đây gần như đều lệ ngấn mi, tinh thần xao động.
Đúng vậy, chẳng còn nghi ngờ gì, Nam Thiên có thể nhìn ra điều này, câu chuyện kì bí rùng rợn này không chỉ khiến mọi người khiếp sợ, hãi hùng mà còn khiến họ cảm động và thấy phải suy ngẫm. Ông trời ơi, Nam Thiên hít sâu một hơi, phải là câu chuyện có kết cấu chặt chẽ, nội dung đặc sắc, nhiều ý nghĩa thế nào mới có thể khiến người khác xúc động như vậy? Hoang Mộc Chu, nhân vật đứng đầu thể loại tiểu thuyết kì bí quả nhiên không chỉ là hư danh!
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Rõ ràng không chỉ có mình Nam Thiên đánh giá cao câu chuyện này. Hạ Hầu Thân lúc này không kìm được đã vỗ tay, tán thưởng: “Câu chuyện của Hoang Mộc Chu tiên sinh, khiến người ta thấy khâm phục từ đáy lòng. Trong trò chơi này tôi thua một cách tâm phục khẩu phục rồi!”
“Quả đúng là vậy, được nghe một câu chuyện đặc sắc và cảm động nhường vậy thì bị nhốt vài ngày ở đây cũng không uổng phí.” Long Mã nói, “Có được khoảnh khắc này tôi thậm chí có phần muốn cảm ơn 'người tổ chức' đã 'mời' tôi đến đây.”
Mọi người đều không tiếc lời tán tụng, khen ngợi câu chuyện của Hoang Mộc Chu. Hoang Mộc Chu tuy kiêu ngạo nhưng đối diện với sự khen ngợi chân thành của mọi người cũng bất giác vui mừng đắc ý, hởi lòng hởi dạ, vẻ ngạo mạn được thu lại không ít.
Sau một hồi bình luận, Bắc Đẩu lên tiếng: “Chúng ta chấm điểm cho câu chuyện đặc sắc của Hoang Mộc Chu tiên sinh nào.” Vừa nói cậu ta vừa đứng dậy, tới tủ lấy giấy bút, phát cho mọi người.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều viết lên giấy một con số. Long Mã phụ trách việc thu giấy, nhưng khi đi thu đến chỗ Sa Gia thì ông phát hiện thấy biểu cảm thảng thốt, sắc mặt trắng bệch của Sa Gia, chừng như cô phải chịu đả kích gì đó. Tay Sa Gia vẫn đang cầm tờ giấy cùng cây bút nhưng vẫn chưa chấm điểm.
Long Mã hỏi: “Sa Gia, cô sao thế?”
Người Sa Gia run lên một cái, cô chầm chậm ngẩng đầu, do dự nhìn Long Mã, cô mấp máy miệng song lại không thốt ra lời nào.
Lúc này, mọi người đều chú ý đến thần sắc khác thường của Sa Gia, cùng quay sang nhìn cô.
Long Mã hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc cô sao thế? Không thoải mái ở đâu à?”
Sa Gia đờ đẫn lắc lắc đầu, cắn chặt môi dưới, như có khổ tâm nào đó khó tỏ bày.
Nam Thiên nhìn bộ dạng Sa Gia, đang cảm thấy kì lạ, đột nhiên anh nhớ đến câu chuyện cô đã kể cho mình nghe lúc chiều, liền bất giấc “A!” lên một tiếng.
Mọi người nhìn về phía Nam Thiên. Bạch Kình hỏi: “Anh lại sao vậy?”
“Chiều nay Sa Gia đã kể cho tôi nghe một câu chuyện…” Nam Thiên lên tiếng, như thể mới giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng, “Vừa xong tôi nghe câu chuyện của Hoang Mộc Chu tiên sinh nhập thần quá, giờ mới nhớ ra, câu chuyện anh ấy kể và câu chuyện Sa Gia kể cho tôi nghe chiều nay… rất giống nhau!”
Mọi người giật mình, trong tích tắc sắc mặt của Hoang Mộc Chu cũng đờ ra. Nhưng ông ta dù sao cũng là người trầm ổn lão luyện, nên không lập tức lớn tiếng ngay, chỉ trợn mắt nói: “Giống chỗ nào, anh cứ nói cho rõ.”
Nam Thiên nhìn về phía Sa Gia, quay đầu bảo Hoang Mộc Chu: “Trong câu chuyện Sa Gia kể cũng có hai cha con, và người cha trong chuyện của cô ấy cũng giống như Hạ Lam trong câu chuyện 'Quay về' anh vừa kể, đều có một loại thần giao cách cảm kì diệu với con trai.
Trùng hợp hơn là, nhân vật chính trong câu chuyện của Sa Gia cũng có khả năng linh cảm được các 'con số’!”
Bắc Đẩu nghe Nam Thiên nói vậy, không kìm được liền kêu lên: “Ý anh là, câu chuyện của Hoang Mộc Chu tiên sinh và câu chuyện Sa Gia kể trước đấy 'có sự tương đồng không nên có về ý tưởng' à?”
“Câm miệng!” Hoang Mộc Chu không thể nào bình tĩnh được nữa, trán ông ta đã phủ một tầng mồ hôi. Lúc này, ông ta hầm hầm nhìn Bắc Đẩu chằm chằm, “Cậu nhắc mọi người là tôi đã phạm quy? Rốt cuộc cậu có ý gì?”
Bắc Đẩu thè lưỡi, làu bàu: “Đúng là vậy còn gì, cũng đâu phải tôi cố tình nói vậy…”
Lát sau, Hoang Mộc Chu cố gắng kiềm chế tâm trạng, bắt bản thân bình tĩnh lại, ông ta nhìn về phía Sa Gia, nói: “Cô và Nam Thiên bảo câu chuyện của tôi giống câu chuyện chiều nay cô kể, thế chứng cứ đâu? Mấy hôm nay mọi người đều thấy, hai người qua lại rất thân thiết, rõ ràng là có quan hệ không bình thường. Nếu hai người thông đồng với nhau để hãm hại tôi, vậy việc tôi có phạm quy hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tối nay chúng ta có thể chỉ ra người tổ chức!”
Nghe Hoang Mộc Chu nói vậy, Sa Gia bất bình đứng lên, nhìn thẳng vào ông ta nói: “Hoang Mộc Chu tiên sinh, vốn dĩ tôi không định kể câu chuyện này. Bởi việc chiều nay tôi kể chuyện này cho Nam Thiên nghe thì chỉ có hai bọn tôi biết. Vừa rồi sở dĩ tôi thấy buồn như mất thứ gì đó là bởi người kể chuyện ngày mai là tôi! Tình tiết tôi đã cấu tứ vừa khéo lại giống câu chuyện của anh, thế có nghĩa là tôi không thể kể câu chuyện của mình nữa, tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc bảo anh phạm quy, hà tất gì anh vu cho chúng tôi là hãm hại anh?”
Nói đến đây, Sa Gia lấy mấy tờ giấy trong túi áo ra, bước lại đưa cho Hoang Mộc Chu: “Chẳng phải anh đòi chứng cứ sao? Đây là dàn ý câu chuyện mà tôi đã viết xong chiều nay, anh xem đi, có đúng là rất giống câu chuyện tối nay anh vừa kể không?”
Hoang Mộc Chu nhìn Sa Gia chằm chằm, có vẻ không muốn nhận lấy mấy tờ bản thảo này, Lake và Goth ngồi cạnh ông ta cũng xúm đầu vào cùng Hoang Mộc Chu xem qua nội dung trên đó. Chẳng mấy chốc sau, ba người họ đều lộ vẻ kinh ngạc. Những người khác không cần xem, cũng biết là Sa Gia nói đúng.
Hoang Mộc Chu ném mấy tờ giấy cho Sa Gia, bảo: “Cứ coi là thật đi, chiều nay cô đã kể cho Nam Thiên nghe một câu chuyện tương tự, nhưng cô đừng quên là, tôi xếp trước cô, tối nay tôi đã kể chuyện này trước, thế nên không thể nói câu chuyện của tôi trùng lặp với câu chuyện của cô.”
Nghe Hoang Mộc Chu nói vậy, Bắc Đẩu nhíu mày, bảo: “Hoang Mộc Chu tiên sinh, hình như anh đã quên 'người tổ chức' kia từng nói là, người chiến thắng cuối cùng trong trò chơi này sẽ viết một cuốn sách về mười bốn câu chuyện người này đã được nghe và những điều chúng ta trải qua, cũng có nghĩa là, mọi điều chúng ta trải nghiệm hiện giờ, thực ra chính là một 'Câu chuyện lớn'. Thế nên chỉ cần Sa Gia đã kể ra một câu chuyện tương tự vậy trước anh, xét dưới góc độ khách quan anh đã phạm quy.”
Hoang Mộc Chu không còn giữ được vẻ kiêu ngạo và bình tĩnh nữa, ông ta phẫn nộ gầm lên: “Chết tiệt! Làm thế nào tôi biết được chiều nay cô ta lại kể một câu chuyện tương tự chứ? Cô ấy cũng có nói với tôi đâu!”
“Vậy thì có thể trách tôi à?” Sa Gia nói, “Tôi chưa nghe câu chuyện tối nay của anh thì sao biết được nó giống câu chuyện của tôi?”
Ám Hỏa lúc này nhíu mày bảo: “Các người liệu có từng nghĩ, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp không? Tại sao trong cùng một thời gian hai người có số gần nhau là Sa Gia và Hoang Mộc Chu lại nghĩ ra một câu chuyện giống nhau đến vậy? Liệu đằng sau chuyện này có gì không bình thường không?”
Nhất thời, mọi người đều im lặng. Rất lâu sau, vẫn không có ai đưa ra được đáp án.
Lúc này, người thấy khó có thể tin nhất trong số mười hai người họ chính là Nam Thiên.
Trong lòng anh rất rõ, anh chính là người cung cấp đề tài viết truyện cho Sa Gia. Thế nhưng, sao Hoang Mộc Chu cũng vừa khéo nghĩ ra đề tài y sì vậy? Có thật là chỉ trùng hợp không? Hay, trong khi không hay không biết, chúng ta đã rơi vào bẫy của 'người tổ chức'?
Nam Thiên khổ sở suy nghĩ, thình lình anh phát hiện ra một chuyện rất không hợp lẽ thường, tối nay Chris, người chắc chắn sẽ đưa ra cách kiến giải quan trọng khi gặp phải loại chuyện này trước đây, lại chẳng nói lời nào.
Nam Thiên nhìn về phía Chris đang ngồi chênh chếch phía đối diện mình, phát hiện thấy thiếu niên thiên tài kia đang đăm chiêu tựa cằm trên hai ngón tay, như đang tập trung tinh thần suy nghĩ gì đó.
Nam Thiên nhìn cậu ta một lúc, không kìm được hỏi: “Chris, sao tối nay cậu chẳng nói lời nào thế?”
Chris chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nam Thiên, rồi đảo mắt nhìn một vòng nhìn mọi người, thốt ra một câu khiến tất thảy mọi người có mặt đều chấn động:
“Qua chuyện vừa rồi, tôi dường như đã biết 'người tổ chức' là ai rồi.”
Gì cơ? Nam Thiên thầm chấn động. Lời cậu ta nói, là thật sao?
Lẽ nào vào buổi tối thứ mười, lời giải sẽ được hé mở?
(HẾT TẬP BỐN)
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Image



1/14

Ninh Hàng Nhất


Tập cuối: 14 Ngày Kinh Hoàng

Author: Ning Hang Yi
Dịch giả: Nguyễn Thị Thại

NHÀ XUẤT BẢN DÂN TRÍ


CÂU CHUYỆN CỦA BUỔI TỐI THỨ MƯỜI MỘT: QUÁI THAI
CÂU CHUYỆN CỦA BUỔI TỐI THỨ MƯỜI HAI: THỰC ĐƠN RIÊNG
CÂU CHUYỆN CỦA BUỔI TỐI THỨ MƯỜI BA: THOÁT KHỎI HANG QUỶ
ĐÊM CUỐI CÙNG


* Nếu có ai đó, trước khi đọc hết bộ sách mà suy luận ra được “người tổ chức” là ai và phân tích được nguyên nhân, thì chắc chắn chỉ số IQ phải trên 150.
* Hãy nhớ rằng, kể từ khi lật mở trang sách đầu tiên, bạn đã rơi vào vòng xoáy của chính trò chơi này.
“Trò chơi tử thần” cuối cùng cũng đến hồi kết.


Một phụ nữ ăn trộm trong siêu thị, bị nhân viên cửa hàng tóm được. Ông chủ thương tình giữ cô ta ở lại làm việc, nhưng dần phát hiện cô có nhiều điều khó hiểu. Một ngôi nhà ẩn trong rừng sâu, một đứa “con gái” bí ẩn… Ông chủ tìm cách tiếp cận mới biết cô cất giấu một bí mật kinh hoàng.
Một nhà phê bình ẩm thực tiếng tăm tình cờ được thưởng thức một món ăn bí mật mà ông đã nếm từ hàng chục năm trước. Đề tìm ra sự thật về món ăn này, ông bắt đầu bí mật điều tra và đã phát hiện ra một sự thật ghê rợn…
Người kể câu chuyện trong buổi tối thứ mười ba là Chris. Cậu ta nói câu chuyện của mình là câu chuyện đặc biệt, cần sự tương tác của mọi người. Hơn nữa, dựa vào biểu hiện của mọi người trong quá trình tham gia, cậu ta có thể đoán được ai là ‘người tổ chức’. Câu chuyện của cậu ta liệu có “công hiệu” như những gì mình nói?
Nam Thiên - người cuối cùng sẽ kể câu chuyện như thế nào? Liệu có điều gì khiến tất cả mọi ngươi đều phải bất ngờ? Ai sẽ là ngươi chiến thắng trong trò chơi này? Thân phận thật của “người tổ chức” có được phá giải? Tất cả sẽ được giải đáp vào buổi tối thứ mười bốn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Phần 5: Mở Đầu


“Thông qua sự kiện vừa rồi, tôi gần như đã biết 'người tổ chức' là ai.”
Câu nói này đã khiến mọi người thấy sửng sốt, mười một nhà văn đều trợn tròn mắt nhìn về phía thiếu niên thiên tài Chris.
Sao cơ? Nam Thiên thấy vô cùng kinh ngạc. Những lời của Chris là thật sao? Hôm nay, là ngày thứ mười mọi người bị nhốt ở đây, câu đố đã được giải rồi sao?
Rõ ràng là tất cả đều nghĩ như thế thật. Ám Hỏa vội hỏi: “Là ai?”
Chris vẫn giữ nguyên vẻ bí hiểm vốn có của mình, nhưng lần này cậu không cười, mà nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Đại để là trong lòng tôi đã thấy như vậy nhưng chưa có chứng cứ. Nếu bây giờ nói ra, e rằng người đó sẽ không thừa nhận.” Cậu dừng lại một chút rồi tiếp, “Vì vậy, tôi định nghĩ ra một cách…”
Chris không nói tiếp, có thể là vì cậu vẫn chưa nghĩ xong “cách” đó là gì, cũng có thể là vì không muốn cho “người tổ chức” còn đang giấu mình trong đám đông biết được kế hoạch của mình, vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, chưa bao giờ thấy cậu tỏ ra như vậy.
Đám đông cũng không tiện hỏi nữa. Im lặng một lúc, Bắc Đẩu nói: “Có phải chúng ta nên cho điểm câu chuyện 'Quay về' của Hoang Mộc Chu tiên sinh rồi không nhỉ?”
Lake lẩm bẩm: “Nếu anh ấy phạm luật rồi thì việc cho điểm chẳng còn ý nghĩa gì nữa…”
Anh ta nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hoang Mộc Chu thính tai nghe thấy. Nhà văn lớn giận dữ nói: “Tôi muốn tranh luận với mọi người về vấn đề tôi có phạm luật hay không! Hãy để cho “người tổ chức” đáng chết ấy phán xét! Cho dù thế nào thì câu chuyện mà tôi vất vả nghĩ ra cũng không thể không có điểm!”
“Tôi tán thành,” Hạ Hầu Thân nói, “Vấn đề phạm luật sẽ do 'người tổ chức' quyết định, còn chúng ta phải cho điểm câu chuyện của mỗi người.”
Bắc Đẩu đứng dậy chuẩn bị đi về phía tủ. Từ trước đến nay, cậu ta luôn phụ trách việc lấy giấy bút. Nhưng lần này Goth gọi cậu, nói: “Lần nào cũng là cậu lấy, để tôi thay.”
Bắc Đẩu ngây người “Vâng.” một tiếng rồi ngồi xuống. Goth đi về phía tủ, mang ra một nắm bút và tập giấy rồi chia cho mọi người.
Trừ Hoang Mộc Chu, mười một người khác đều viết lên giấy một con số. Goth lại thu giấy về, đưa cho Nam Thiên và Long Mã tính điểm bình quân.
“Quay về” của Hoang Mộc Chu cuối cùng được 9,1 điểm, cũng coi là điểm cao, song không vượt qua được con số 9,2 điểm cho câu chuyện “Bí mật của Do Nông” mà Bắc Đẩu kể.
Hoang Mộc Chu “hừ” một tiếng, rõ ràng việc một nhà văn lớn, một tiền bối trên văn đàn như ông ta mà lại thua một cậu nhóc chẳng có tên tuổi quả là rất mất thể diện. Ông ta không giấu được vẻ khó chịu và bất mãn của mình, nhưng cũng không thể nói được gì, nên lặng lẽ đứng dậy đi về phía căn phòng của mình trên gác.
Hoang Mộc Chu là nhân vật chính của buổi tối thứ mười, ông ta rời khỏi thì những người còn lại cũng chẳng còn có lý do gì để ở lại căn phòng lớn, thế là mọi người cũng lần lượt trở về phòng của mình.
Sa Gia và Nam Thiên đi sau cùng. Sa Gia tỏ ra lo lắng, Nam Thiên hỏi: “Cô sao vậy?”
“Ngày mai đến lượt tôi kể rồi.” Sa Gia nói với vẻ bất an, “Nhưng câu chuyện mà lúc trước tôi nghĩ ra có điểm giống với câu chuyện của Hoang Mộc Chu, bây giờ rõ ràng là không dùng được nữa rồi. Tôi còn chưa đầy một ngày để nghĩ ra một câu chuyện mới…”
“Không sao đâu, mười mấy tiếng có lẽ cũng có thể nghĩ ra được câu chuyện mới thôi.” Nam Thiên an ủi.
“Nhưng, đã có mười câu chuyện được kể rồi.” Sa Gia vẫn nói với vẻ lo lắng, “Đã có rất nhiều chủ đề được dùng đến, tôi thấy rất khó để nghĩ ra cái gì mà kể…”
Đúng vậy, đây là một điều khó. Nam Thiên rất hiểu. Luật của trò chơi này là: câu chuyện kể sau tuyệt đối không được giống với câu chuyện đã kể trước từ cấu tứ cho đến tình tiết, đó là thách thức rất lớn cho những người kể sau. Ý tưởng sáng tạo về câu chuyện không phải là vô hạn, càng về cuối thì đề tài càng hạn hẹp.
Nhìn dáng vẻ lo lắng sầu muộn của Sa Gia, Nam Thiên rất muốn giúp cô. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi có một kinh nghiệm xây dựng cốt truyện có thể chia sẻ với cô.”
“Thật à, mau nói cho tôi biết đi!” Sa Gia vội vã nói.
Nam Thiên nói: “Những khi tôi không tìm được cảm hứng để sáng tác, tôi thường tìm cách soi lại bản thân. Mỗi một người chúng ta, khẳng định là đều trải qua một số chuyện để lại ấn tượng sâu sắc, tất nhiên, những sự việc đó chỉ là những mảnh vụn trong cuộc sống, không thể nào tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Nhưng chúng ta có thể cải biên, thêm thắt cho những điều từng trải đặc biệt ấy, từ đó có thể tạo ra một câu chuyện rất hay.”
“Lấy cơ sở là những trải nghiệm của bản thân…” Sa Gia ngẫm nghĩ về những điều Nam Thiên nói, “Từ trước đến giờ tôi chưa thử bao giờ.”
“Vậy thì cô hãy thử đi.” Nam Thiên nói, “Điểm hay của cách này là, vì câu chuyện có xuất phát điểm từ những trải nghiệm của chính bản thân cho nên rất dễ tìm thấy cảm giác, hơn nữa, câu chuyện được xây dựng nên thường cho cảm giác chân thực hơn nhiều do với sự hư cấu thuần túy.”
“Được, tôi sẽ thử.” Sa Gia gật đầu nói: “Cám ơn anh, Nam Thiên.”
“Không có gì, hi vọng là cô sẽ nghĩ ra một câu chuyện hay.” Nam Thiên nói với vẻ chân thành, anh nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay, “Không còn sớm nữa, hãy nghỉ ngơi đi, đóng chặt cửa vào, chú ý an toàn nhé.”
“Vâng, được, anh cũng thế nhé.” Sa Gia đỏ mặt nói.
Họ trở về phòng của mình, khóa cửa lại. Nam Thiên thấy mệt rã rời, nên chỉ lên giường mấy phút sau đã ngủ say.

Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người lại lấy đồ ăn từ trong tủ ở căn phòng lớn tầng một làm đồ ăn sáng. Trước lúc mọi người tản ra, Long Mã ho một tiếng, nói: “Ồ, có chuyện này, tôi không thể không nói với các vị.”
Mọi người nhìn về phía ông ta. Thiên Thu hỏi: “Chuyện gì?”
“Là như thế này,” Long Mã nói, “Sau khi tôi nghe câu chuyện 'Quay về' của Hoang Mộc Chu tiên sinh kể tối qua, tôi bỗng thấy được gợi ý.”
Hoang Mộc Chu nhướn mày, chăm chú nhìn Long Mã.
Long Mã nói tiếp: “Trong câu chuyện đó, cậu bé Hạ Thanh có rất nhiều điểm giống với ma quỷ*. Điều đó khiến tôi bất giác nghĩ tới hiện thực trước mắt, mười bốn chúng ta, mà thực ra là mười ba nhà văn bị 'người tổ chức' giấu mặt 'mời' đến, liệu cũng có những điểm giống nhau nào đó không?”
* Xem 'Quay về' do Hoang Mộc Chu kể trong 'Người thừa thứ 14'.
Câu nói này của Long Mã khiến mọi người đều ngây ra. Lát sau, Bắc Đẩu nói: “Tôi nhớ, vào ngày đầu tiên, 'người tổ chức' đã nói, hắn lựa chọn chúng ta là vì trong mắt của hắn chúng ta là mười bốn nhà văn viết truyện trinh thám kinh dị ưu tú nhất.”
“Đúng thế, cậu còn có vẻ thấy vui vì cũng được dính một tí vào trong đó.” Thiên Thu châm biếm. Bắc Đẩu gãi đầu, tỏ ra ngượng ngùng.
Long Mã nhíu mày, lắc đầu, nói: “Người ấy nói như vậy, nhưng lúc đó chúng ta cũng không nghiên cứu kĩ vấn đề này, bây giờ nghĩ lại thì thấy, đó có thể là một cái cớ.”
“Anh cho rằng chuyện không đơn giản như vậy, và trong đó còn có nguyên nhân sâu xa hơn?” Goth hỏi.
“Đúng thế.” Long Mã nói, “Hơn nữa, tôi cho rằng, tìm ra được điểm giống nhau đó sẽ là mấu chốt vạch rõ thân phận của 'người tổ chức'.”
“Anh dựa vào đâu mà cho là như vậy?”
Long Mã phân tích: “Thực ra, tôi đã thấy ngay cách nói ấy có phần khiên cưỡng. Nói một cách khách quan, mười bốn người chúng ta được 'mời' đến đây thực sự là các nhà văn viết truyện trinh thám kinh dị ưu tú nhất trong nước, thông qua thực lực của những người đã kể chuyện có thể chứng minh rõ điều này. Nhưng, e rằng không thể nói là ngoài chúng ta thì không thể tìm ra người khác nữa. Trong số bạn bè của tôi có những tác giả rất có thực lực, tại sao họ lại không trong số này? Những người tham gia trò chơi này, tại sao chỉ là mười bốn? Con số 14 liệu có phải ẩn chứa một hàm nghĩa đặc biệt nào không?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Những lời nói của Long Mã không khỏi khiến mọi người suy nghĩ. Một lát sau, Ám Hỏa nói: “Đúng vậy, vẫn còn có những nhà văn viết tiểu thuyết li kì đỉnh hơn nữa, tại sao lại chỉ có chúng ta được 'mời' đến? E rằng chuyện này đúng là có điều gì đó thật.”
“Nói như vậy vẫn là có rất nhiều điểm nghi vấn.” Hạ Hầu Thân phân tích: “Thực ra, ngay từ đầu tôi cũng thấy ngạc nhiên.” Anh ta nhìn về phía thiên tài trẻ tuổi, “Chris cũng trong số đó. Nghĩ mà xem, cậu ấy là Hoa kiều sống ở nước ngoài thế mà cũng bị cuốn vào sự kiện này. Nếu như thế cũng được, thì các nhà văn viết truyện trinh thám kinh dị xuất sắc là người Hoa trên thế giới này lại càng nhiều, và như vậy càng không có lý do để chọn mười bốn chúng ta tới đây.”
“Khả năng của 'người tổ chức' cũng có hạn, không thể nào có được bản lĩnh thông thiên để có thể bắt tất cả những người như vậy trên thế giới về đây.” Lake nói.
“Vậy, Chris đã được đưa đến đây như thế nào?” Hạ Hầu Thân hỏi.
“Anh quên rồi à?” Lake nhắc, “Chris nói, cách mà cậu ấy đến đây không giống như chúng ta. Cậu ấy không phải bị làm cho mê man rồi mới đưa đến đây, mà là trong trạng thái tỉnh táo.”
“Đúng vậy.” Lúc này Hạ Hầu Thân mói nhớ ra, ông ta nhìn Chris, “Bây giờ cậu vẫn không định nói cho chúng tôi biết rút cục cậu đến đây như thế nào à?”
“Tôi đã nói rồi, đó là chuyện của tôi, bây giờ không thể nói được.” Chris bình thản nói, “Hình như chúng ta đã chuyển chủ đề câu chuyện rồi, nên quay lại vấn đề đang nói trước đó đi: rút cục chúng ta có điểm giống nhau gì? Tôi cũng rất hứng thú với điều này.”
“Chúng ta có thể nghĩ từ nhiều góc độ.” Long Mã nói, “Mười bốn người chúng ta đều có thể có những điểm giao nhau.”
Hạ Hầu Thân nghĩ một chút, nói: “Tôi sống ở thành phố S, còn mọi người?”
“Anh muốn xem xem chúng ta có phải là người cùng thành phố không?” Long Mã đã hiểu ra, “Tôi cũng là người thành phố S, và sống ở thành phố S.”
“Còn có ai sống ở thành phố S nữa không?” Hạ Hầu Thân hỏi.
“Tôi.” Nam Thiên nói, Goth cũng giơ tay, ý nói anh ta cũng như vậy.
“Chỉ có bốn chúng tôi ở nơi này?” Hạ Hầu Thân thống kê, “Tôi, Long Mã, Goth, Nam Thiên, thế còn mọi người?” Ông ta hỏi những người khác.
Mọi người lần lượt nói về nơi ở của mình, ngoài Chris và Thiên Thu ra, còn lại cơ bản ở những thành phố không xa thành phố S là bao nhiêu. Chris dường như đã nghĩ ra manh mối: “Đối tượng mà 'người tổ chức' 'mời' đến có lẽ trung tâm là thành phố S!”
“Điều này không thể coi là phát hiện lớn gì.” Bạch Kình cười méo mó, nói, “S là thành phố lớn, các thành phố xung quanh cơ bản cũng là những khu vực phát triển. Các tác giả viết truyện trinh thám kinh dị của nước ta vốn dĩ rất nhiều người tập trung tại khu vực này, huống chi Chris sống ở Mỹ, Thiên Thu ở thành phố B cách đây rất xa. À, phải rồi, lại còn cả Uất Trì Thành và Từ Văn đã chết nữa, có lẽ họ cũng là người ở gần thành phố S?”
Xem ra, ở cùng một khu vực không thể trở thành điểm chung rồi. Đám đông lại chìm trong suy nghĩ, một lát sau, Ám Hỏa lên tiếng: “Trước đây, chúng ta có từng viết về cùng một đề tài không?”
“Không thể có.” Chris phủ định quả quyết, “Tôi đã đọc sách của nhiều người trong chúng ta, đề tài, nội dung đều rất khác nhau. Huống chi nếu cả mười bốn người cùng viết về một đề tài thì truyền thông sẽ phải lên tiếng và chúng ta làm sao mà không biết?”
“Vậy thì… Liệu chúng ta có từng xuất hiện trong cùng một hoàn cảnh không?” Sa Gia thăm dò, “Ví dụ như họp báo hoặc trong buổi họp các nhà văn.”
“Mấy năm trước hầu như tôi đều ở Mỹ.” Chris tiếp tục phủ định khả năng này.
Không khí trong căn phòng lớn lại trầm lắng xuống, hầu như mọi người không tìm được khả năng gì nữa. Nam Thiên nhíu chặt mày, ra sức nghĩ, thế rồi trong đầu lóe lên một ý nghĩ, không kịp cân nhắc, anh nói luôn: “Liệu có phải mười bốn chúng ta đều quen một người nào đó không?”
Mọi người lại ngây ra. Long Mã nói: “Ý của anh là, bản thân mười bốn chúng ta có thể không có điểm giao nhau, nhưng chúng ta cùng quen một người, nên đã gián tiếp khiến mười bốn người chúng ta có mối liên hệ?”
“Phải, đúng là ý đó.” Nam Thiên nói.
“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Hạ Hầu Thân hỏi.
“Không biết, đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó.” Nam Thiên nói.
“Khả năng này đúng là rất có thể…” Lake chau mày, nói với vẻ suy nghĩ, “Nhưng, làm thế nào để kiểm chứng điều này? Bạn bè, đồng nghiệp của mỗi người chúng ta, đây là chưa kể bạn trên mạng, kể ra cũng đã có tới mấy trăm người? Không lẽ chúng ta viết hết tên họ của những người đó ra rồi đối chiếu từng người một xem có cùng quen không? Như vậy sẽ rất khó khăn.”
“Đúng thế.” Bạch Kình nói, “Hơn nữa, còn có một vấn đề, đó là 'người tổ chức' ở lẫn trong chúng ta sẽ không phối hợp làm việc đó, thêm vào đó là Uất Trì Thành và Từ Văn đã chết thì làm sao mà biết được. Cho nên, chúng ta cũng không thể nào đưa ra kết luận được.”
Nghe Bạch Kình nói vậy, mọi người có vẻ ỉu xìu. Lúc đó Sa Gia nhìn Nam Thiên, hỏi: “Nam Thiên, anh thấy thế nào?”
Nam Thiên trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tôi có cảm giác, cái người mà chúng ta cùng quen đó đã khiến cho mười bốn chúng ta làm cùng một việc trong cùng một thời gian, và chúng ta không biết rằng chúng ta đã từng làm cùng một việc.”
“Ổ…” Thiên Thu bỗng nhiên khẽ thốt lên, sắc mặt lập tức trắng nhợt, Ám Hỏa đứng bên hỏi: “Cô sao thế? Nghĩ ra chuyện gì à?”
“Không… không phải.” Thiên Thu cúi đầu, nói: “Tôi chỉ… bỗng thấy sợ trước những lời của Nam Thiên, cảm thấy ớn lạnh sau lưng.”
Hoang Mộc Chu nheo mắt, nói: “Lời của cậu ấy mà đáng sợ ư? Nếu trong lòng cô không có điều gì ám muội thì sao lại phải sợ hãi?”
Thiên Thu lấy lại tinh thần, hai tay khoanh trước ngực, nói với vẻ coi thường: “Trong lòng tôi thì có điều gì mà ám muội? Đó chỉ là thói quen của những nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị liên tưởng tới một số sự việc đáng sợ và giàu kịch tính mà thôi.”
Căn phòng lắng xuống một lúc. Hạ Hầu Thân thở dài: “Xem chừng, câu hỏi đó chỉ có thể là một suy đoán, không thể nào rút ra kết luận được.”
“Không hẳn, nếu đúng như lời của Nam Thiên, thì ít ra chúng ta cũng có phương hướng để mà suy nghĩ.” Long Mã nói, “vẫn còn bốn ngày nữa, biết đâu một trong số chúng ta sẽ nghĩ ra được điều gì trong thời gian đó.”
Nhắc đến vấn đề thời gian, Sa Gia lộ rõ vẻ lo lắng. Cô đứng dậy, nói: “Tối hôm nay, đến lượt tôi kể chuyện rồi, tôi phải về phòng chuẩn bị đây.” Nói xong cô rời căn phòng lớn và đi lên gác.
Những người khác cũng lần lượt rời khỏi đó. Nam Thiên đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày nhăn trán suy nghĩ về câu hỏi mà mình vừa mới đưa ra.
Anh không hiểu, tại sao đầu óc mình bỗng dưng lại lóe ra ý nghĩ ấy, không lẽ tiềm thức đang nhắc anh rằng một việc nào đó mà anh đã từng làm trong quá khứ có mối liên quan với sự kiện này chăng?
Nhưng, những sự việc mà anh từng trải qua quá nhiều, rút cục thì là sự việc gì? Anh vắt óc cũng không sao nghĩ ra.

7 giờ tối, một lần nữa mọi người lại tập trung ở căn phòng lớn, mỗi người một chiếc ghế da và xếp thành một vòng tròn. Trò chơi của buổi tối hôm nay đã bắt đầu.
Sa Gia là nhân vật chính của buổi tối hôm nay. Nam Thiên ngồi bên cạnh cô, khẽ lên tiếng hỏi: “Đã nghĩ xong câu chuyện chưa?”
“Rồi.” Sa Gia gật đầu, khẽ nói: “May mà có anh mách cho cách làm ấy.”
“Cô dùng những điều mà chính bản thân đã trải qua thật à…”
“Nghe xong rồi hãy nói.” Má Sa Gia thoáng đỏ, “Tóm lại là một câu chuyện đặc sắc khác thường, hơn tất cả những tác phẩm của tôi trước đây.”
Hạ Hầu Thân ngồi ở phía đối diện nhìn đồng hồ, nói: “Hai người đừng có thì thầm nữa, đến giờ rồi đây!”
“Vâng.” Sa Gia quay mặt về phía đám đông, cao giọng: “Tôi sẽ bắt đầu kể. Tên của câu chuyện này là 'Quái thai'.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Câu chuyện của buổi tối thứ mười một: Quái thai


Chương 1


Người phụ nữ quanh quẩn trong cửa hàng tự chọn hoàn toàn không biết rằng, nam nhân viên của cửa hàng đã chú ý đến mình.
Người phụ nữ nghĩ rằng mình rất thận trọng, nghĩ rằng mình không làm người khác chú ý, nghĩ rằng đã dễ dàng đạt mục đích. Nhưng, cô không ngờ nam nhân viên kia rất giàu kinh nghiệm, có thể phân biệt được khách hàng bình thường và ăn trộm thông qua cách ăn mặc, ánh mắt và một số cử chỉ nhỏ.
Người phụ nữ ở trong một góc đang lấy thịt và giăm bông dùng cho bữa trưa trên giá nhét vào trong chiếc túi áo khoác - cảnh tượng đó đã được ghi rất rõ trong camera giám sát trước quầy thu ngân. Nam nhân viên cười thầm trong bụng: hôm nay lại tóm được một tên nữa rồi. Song, anh ta không lên tiếng ngay.
Người phụ nữ giả vờ đi vòng quanh một vòng, khi có một khách hàng đến quầy thu ngân thanh toán, cô ta bèn cho hai tay vào túi áo giữ chặt mấy thứ lấy trộm được và đi ra phía cửa.
Chứng cứ đã rõ ràng. Nam nhân viên của cửa hàng chỉ chờ đến giây phút “cất lưới” này, anh ta lao đến như mũi tên, chặn ngay trước mặt người phụ nữ đang ra cửa và nói rất nhẹ nhàng: “Thưa cô, hình như cô quên mất thứ gì đó?”
Người phụ nữ lộ rõ vẻ mặt hốt hoảng, nhận ra rằng đã bị bại lộ, run rẩy nói: “Anh… nói gì cơ?”
Nam nhân viên định để cho cô ta một chút sĩ diện. “Cô có muốn cùng tôi vào trong phòng làm việc một chút không?”
“Không, tôi muốn về.” Người phụ nữ bước nhanh ra phía ngoài.
Nam nhân viên bèn tóm lấy khuỷu tay cô ta và lắc đầu. Không còn cách nào. Anh ta kéo bàn tay trái của người phụ nữ từ trong túi áo khoác và lấy từ bên trong ra hai hộp thịt rồi đưa ra cho khách hàng bên trong cửa hàng nhìn thấy với vẻ như giành được một chiến lợi phẩm, sau đó nói với người phụ nữ: “Cô có thể tự lấy miếng giăm bông từ trong cái túi còn lại được không?”
Người phụ nữ xấu hổ đến cực điểm, khách hàng trong cửa hàng lúc này đều nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc. Một tên ăn trộm, một tên ăn trộm đồ ăn như con chuột, cô biết họ đang nghĩ gì.
Nam nhân viên cửa hàng vẫn giữ lấy cánh tay của người phụ nữ, anh ta nói to với một đồng nghiệp khác trong cửa: “Cậu hãy tới quầy thu ngân một lúc giúp tôi, để tôi đưa cô ta đến gặp ông chủ.”
Nhân viên trẻ bước tới, tính tiền và thu tiền cho khách hàng. Nam nhân viên vẫn túm lấy người phụ nữ và gần như lôi cô ta vào trong một phòng làm việc.
Sau khi vào trong, nam nhân viên nói với một người đàn ông chừng hơn 30 tuổi đang ngồi trước bàn làm việc: “Ông chủ, đã bắt được một kẻ trộm.”
Người đàn ông kia vai rộng bụng thon, mặc một bộ com lê thẳng thớm, anh ta rời mắt khỏi màn hình nhìn người phụ nữ bị đưa vào rồi nói với nam nhân viên: “Được rồi, buông cô ta ra, cô ta lấy cắp thứ gì?”
“Hai hộp thịt và một túi giăm bông.” Nam nhân viên đặt hai hộp thịt lên bàn ông chủ, “Giăm bông vẫn đang ở trong túi bên trái của áo khoác.”
“Chỉ có thế thôi?”
“Chỉ có thế thôi.”
Ông chủ khẽ lắc đầu rồi nói với nam nhân viên: “Được rồi, cậu cứ làm việc đi, để tôi xử lý.”
“Vâng, thưa sếp”, nam nhân viên rời khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Người đàn ông đứng lên khỏi chiếc ghế da đi đến trước mặt người phụ nữ và nhìn kĩ người ấy: một chiếc áo khoác bằng nỉ màu đen vô cùng cáu bẩn, dưới chân là đôi giày da cũ đã há mõm. Lúc này, người phụ nữ đang cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, nên không thể nào nhìn rõ mặt, chỉ thấy một mái tóc rối bù. Người đàn ông nén một tiếng thở dài, đúng là một phụ nữ đáng thương sống ở đáy cùng xã hội. Cô ta hẳn không phải là loại người xấu xa gì, từ những vật mà cô ta lấy cắp thì có thể thấy, chỉ vì cô ta đói quá và nghĩ cách làm no cái bụng - chỉ như thế mà thôi.
Nghĩ vậy, lòng thương hại khiến người đàn ông không thể nào nói ra những lời chỉ trích nặng nề với người phụ nữ ấy được. Anh định cảnh cáo đối với hành vi của cô ta, nhưng đến chính anh ta cũng không ngờ vì sao mình lại quay người cầm hộp thịt lên đưa cho người phụ nữ rồi nói: “Cô ăn đi.”
Người phụ nữ hơi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn ông chủ.
“Tôi nói thật đấy, nếu cô đói thì cứ ăn đi.”
Người phụ nữ lại cúi đầu xuống, rồi chầm chậm lắc đầu, khẽ nói: “Anh không trách tôi vì đã lấy trộm đồ trong cửa hàng của anh à?”
“Đồ mà cô lấy cộng gộp lại chưa đầy 30 tệ.” Người đàn ông nói, “Tất nhiên không phải là tôi nói như thế là hợp lý, mà là tôi nhận thấy cô không phải là kẻ chuyên trộm cắp xấu xa. Hẳn là cô đang ở trong hoàn cảnh rất khó khăn, cùng đường nên mới hành động như vậy.”
Người phụ nữ nghe chủ cửa hàng nói như vậy, toàn thân run lên, khóe môi giật giật, rồi nước mắt tuôn ra. Có lẽ những lời nói đó của chủ cửa hàng đã chạm tới nỗi đau sâu kín trong lòng cô. Cô vẫn không dám ngẩng đầu lên, sụt sùi một lúc thì nói ra những lời khiến chủ cửa hàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Không, anh nói sai rồi. Tôi là kẻ chuyên ăn trộm. Tôi đã ăn trộm ở hầu hết các siêu thị, cửa hàng và cả quầy tạp hóa nhỏ ở đây. Tuy rằng đúng như lời anh nói, tôi không lấy cắp vật gì quý giá, nhưng hành động của tôi là của một kẻ trộm cắp đáng xấu hổ, là của một kẻ đáng phỉ nhổ giống như con chuột dưới cống.”
Chủ cửa hàng ngây người nhìn cô, lời tự thú của cô khiến anh thấy sửng sốt: “Cô… nhìn thì thấy không phải là người mất hết lòng tự trọng và hổ thẹn. Vậy, vì sao lại phải ăn trộm để sống trong suốt thời gian dài như vậy? Sao không tìm một công việc để làm?”
Cô gái nói với giọng rất bi ai: “Tôi đã thử đi tìm việc rất nhiều lần. Nhưng chẳng có người nào muốn cho tôi một công việc.”
Chủ cửa hàng lấy làm lạ, hỏi: “Tại sao?”
“Vì tôi là người nơi khác đến, không có chỗ ở cố định và cũng không có chứng minh thư…” Cô dừng lại, cắn chặt vành môi, một hồi lâu sau nói tiếp với vẻ khó khăn, “Hơn nữa, mình tôi lại còn thêm một đứa con gái ốm đau rất không thuận tiện…”
“Gì cơ, cô có một đứa con gái?” Chủ cửa hàng sửng sốt, “Nhìn cô có vẻ chưa nhiều tuổi… Cô bao nhiêu tuổi?”
Cô gái đáp: “22 tuổi.”
“Thế còn con gái cô?”
Cô gái do dự một lát: “7 tuổi.”
Trời đất, chủ cửa hàng vô cùng kinh ngạc. “Nói như vậy, khi cô 15 tuổi thì…”
“Đúng vậy.” Chuyện này khiến cô đau lòng khôn tả, “Tôi xin anh, đừng nói nữa.”
Hai người im lặng một hồi. Cô gái nói: “Cám ơn anh đã không truy cứu hành động lấy cắp đồ của tôi. Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ vào cửa hàng của anh để lấy cắp nữa. Tôi… có thể đi được rồi chứ?”
Lúc này, chủ cửa hàng thấy trong lòng rất phức tạp, anh suy nghĩ một lát, nói: “Cô có thể ngẩng đầu lên được không?”
Cô gái hơi do dự, rồi sau đó cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng sửng sốt, cô gái này tuy là một tên trộm nhưng có một đôi mắt trong veo như nước hồ thu. Mặc dù khuôn mặt, đầu tóc và quần áo của cô bẩn thỉu, nhem nhuốc, nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp rất trong sáng, nếu sửa sang, chau chuốt và thêm chút son phấn thì sẽ là một người đẹp khiến người ta xao xuyến.
Chủ cửa hàng cứ ngây người nhìn, trong đầu bất giác tưởng tượng ra hình dáng của cô sau khi trang điểm. Cô gái luống cuống trước ánh mắt ấy và lại cúi đầu xuống.
Chủ cửa hàng chợt nhận ra mình đang ngây người nhìn, bèn nói: “Tên tôi là Mã Văn. Tên cô là gì?”
Cô gái do dự rồi đáp: “Tên tôi là… Nghê Khả.”
Mã Văn khe khẽ gật đầu, mấy giây sau, anh nói: “Được rồi, Nghê Khả, nếu tôi cho cô làm việc ở cửa hàng của tôi, cô có đồng ý không?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Nghê Khả ngạc nhiên nhìn Mã Văn, thấy không thể tin được. “Anh… nói thật à?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vâng…” Nghê Khả cảm động tới mức toàn thân run lên, xem ra cô khao khát có được một công việc đã quá lâu rồi. Lúc này, cô không biết phải bày tỏ sự xúc động và lòng biết ơn của mình như thế nào, nên cô quỳ xuống, nói với vẻ vô cùng cảm kích: “Cám ơn… cám ơn anh! Đã lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có người không khinh thường tôi… bằng lòng cho tôi một cơ hội làm việc.”
Mã Văn vội đỡ cô đứng dậy, nói: “Không cần thiết phải như thế. Chỉ là tôi cho cô một cơ hội để cô nỗ lực làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình giống như những người bình thường khác. Từ nay về sau, cô không phải đi ăn trộm đồ và có thể sống một cuộc sống bình thường.”
Nghê Khả gật đầu cám ơn lia lịa, nhưng rồi nói với vẻ băn khoăn: “Nhưng tôi không có chứng minh thư, cũng không có tiền đặt cọc, anh có thật sự tin tưởng và cho tôi làm việc ở đây không?”
Mã Văn gật đầu, nói: “Đã dùng thì không nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thì không dùng. Tôi tin vào phán đoán của mình. Tôi cũng tin rằng cô sẽ dùng hành động của mình nói với tôi rằng: tôi đã không nhìn nhầm người.”
Nghê Khả cảm động tới mức lại tuôn nước mắt, cô nói như thề: “Nhất định tôi sẽ chứng minh cho anh thấy.”
“Thế thì tốt quá rồi.” Mã Văn hài lòng nói, “Cửa hàng tự chọn này của tôi hiện có hai nhân viên nam, tôi đang định tìm thêm một nhân viên nữ để có thể giới thiệu cho khách hàng một số sản phẩm dành cho phụ nữ. Lương cơ bản một tháng là 2.000 tệ, cuối tháng được chia thêm hoa hồng và tỉ lệ phần trăm, như thế được chứ?”
“Được, được.” Nghê Khả đáp không chút do dự, tỏ rõ sự vui mừng.
“Thời gian làm việc là từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối. Chúng tôi sẽ lo bữa trưa và bữa tối. Mỗi tháng có hai ngày nghỉ tự chọn thời gian. Như thế có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì.”
Mã Văn gật đầu hài lòng rồi bước đến cạnh bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra 1.000 tệ đưa cho Nghê Khả. “Tôi tạm ứng cho cô 1.000 tệ tiền lương tháng này. Gần đây có một chỗ tắm gội công cộng, tôi đề nghị cô hãy tới đó tắm rửa, sau đó thay đồng phục làm việc của cửa hàng chúng ta. Ngoài ra, cô có thể chọn mua một số đồ dùng sinh hoạt và sản phẩm trang điểm tương đối rẻ ở đây. Tóm lại, tôi hi vọng kể từ ngày hôm nay, cô có sự đổi mới hoàn toàn. Được không?”
“Vâng!” Nghê Khả gật đầu khẳng định và nói: “Đúng là tôi đã nghĩ như vậy!”
Mã Văn đưa tiền cho cô. “Được rồi, cô đi đi. À, phải rồi,” chủ cửa hàng gọi Nghê Khả khi cô vừa định quay người đi ra, “còn có một chuyện này, bây giờ cô ở đâu?”
Nghê Khả ngây người và tỏ vẻ lúng túng. Mã Văn nhìn thấy thế, đoán: “Sao, không lẽ bây giờ cô cũng vẫn chưa có chỗ ở?”
Nghê Khả lắc đầu: “Không, tôi có chỗ ở.”
“Cách đây xa không?”
“… Không xa lắm.”
“Thế thì tốt.” Mã Văn nói, “Tôi định hôm nay, hết giờ làm thì sẽ tới thăm con gái cô, nếu thấy giúp đỡ được gì thì tôi sẽ cố.”
Nghe Mã Văn nói như vậy, Nghê Khả lập tức biến sắc. Toàn thân cô run lên, hoảng hốt, dường như cô rất sợ trước đề nghị đó của Mã Văn.
Mã Văn thấy khó hiểu trước phản ứng của Nghê Khả, vì thực sự anh có ý tốt muốn giúp đỡ mẹ con cô. Anh hỏi với vẻ không vui: “Sao vậy? Không được à?”
Nghê Khả cúi đầu nói: “Cám ơn ý tốt của anh. Nhưng… con gái tôi e rằng không thể nào gặp mọi người được.”
Mã Văn nhíu mày. “Nói như vậy là sao?”
“Xin lỗi… Tôi không thể.”
Mã Văn chau mày, nhìn kĩ Nghê Khả. Một lát sau anh nói: “Nghê Khả, tôi tin cô và cũng thật lòng muốn giúp cô. Nhung thái độ bây giờ của cô khiến tôi không khỏi thấy hoài nghi, rằng những lời cô nói vừa rồi với tôi có thật không? Có đúng là cô có đứa con gái 7 tuổi không?”
Nước mắt Nghê Khả lại trào ra: “Anh nghi ngờ tôi nói dối anh? Anh nghĩ rằng tôi nói ra những lời vừa rồi với anh là muốn giành lấy sự thông cảm, và để có được công việc đó, hoặc là… 1.000 tệ này?”
Nghê Khả đặt tiền lên bàn làm việc của Mã Văn, nước mắt lung tròng, lắc đầu nói: “Không sao, tôi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, chỉ mong rằng anh đừng nghĩ về tôi như vậy. Tuy tôi có thể ăn trộm vì đói khát, nhưng tôi không lừa dối. Xin hãy để tôi được giữ lại sự tự trọng cuối cùng.”
Nói xong, Nghê Khả quay người rời đi. Mã Văn thở dài phiền muộn rồi nắm lấy Nghê Khả, nói: “Thôi được, tôi tin cô, tôi sẽ không hỏi về chuyện con gái cô nữa. Nhưng, cô có thể đồng ý với tôi điểm này không, nếu sau này chúng ta tiếp xúc nhiều rồi và cô cũng đã thấy tin tưởng ở tôi thì cô hãy mở rộng lòng và đón nhận sự giúp đõ của tôi?”
Nghê Khả nhìn Mã Văn chăm chú và nhận thấy sự chân thành trong ánh mắt của người đàn ông đó. Cô khẽ gật đầu, đáp: “Được, tôi đồng ý.”
Mã Văn thở phào, cầm 1.000 tệ nhét vào tay của Nghê Khả lần nữa, sau đó lấy một bộ đồng phục làm việc từ ngăn kéo bên phải ra, nói: “Cô hãy tới nhà tắm công cộng tắm và thay bộ đồ này rồi trở lại đây gặp tôi.”
Nghê Khả gật đầu cầm bộ quần áo và tiền ra khỏi cửa.
Mã Văn trút một hoi thở dài rồi ngồi trở lại chiếc ghế xoay, một tay đỡ lấy đầu và khẽ lắc đầu. Anh không biết rút cục mình như thế nào, tại sao lại giữ một người mà mười mấy phút trước đó lấy trộm đồ của mình ở lại làm việc. Đó là vì thông cảm, tò mò hay là một phút xốc nổi nhất thời? Anh thực sự nghĩ không ra.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Chương 2


Cửa hàng tự chọn của Mã Văn ở khu ngoại ô gần thành phố, nơi đây không đông đúc nhộn nhịp như ở trung tâm nhưng là khu mới phát triển, người sinh sống và làm việc ở gần đây cũng không ít. So sánh ở góc độ khác thì giá thành mở cửa hàng và sức cạnh tranh ở đây ít hơn ở trung tâm rất nhiều. Cửa hàng này có diện tích chừng 400 mét vuông, là một siêu thị cỡ nhỏ khá lớn, việc kinh doanh luôn khá tốt.
Về kinh tế Mã Văn không phải lo lắng gì, nhưng hôn nhân và chuyện tình cảm của anh thì lại không như ý muốn. Anh từng kết hôn, chưa kịp sinh con thì đã phải chia tay với người vợ ghê gớm. Từ đó về sau anh chưa gặp được đối tượng kết hôn phù hợp, năm nay anh đã 35 tuổi và vẫn cô đơn một mình.
Anh tin vào duyên phận, tin vào số phận, sẽ đến một ngày người thuộc về anh sẽ xuất hiện.
Bây giờ anh đang ngồi trong phòng làm việc, ngón tay đan vào nhau, cằm tì lên bàn tay và thần người ra.
Trong khoảng thời gian một tiếng kể từ lúc Nghê Khả đi khỏi, Mã Văn cứ nghĩ mãi về cô gái vừa gặp. Điều đáng nực cười là tâm trạng ấy dường như rất khó kiềm chế.
Một cô gái 22 tuổi xinh đẹp lại có con gái lớn 7 tuổi. Họ rời bỏ quê hương tới nơi xa, sống tại một nơi bí mật không thể tiết lộ, chỉ vì đứa con gái mắc phải một chứng bệnh không thể để người khác nhìn thấy… Trời đất, trên đời này còn có cô gái nào bí hiểm khiến người ta tò mò muốn tìm hiểu như cô ấy nữa không? Những bí mật xung quanh cô gái ấy nhiều chẳng kém gì Tam giác quỷ Bermuda. Sức hấp dẫn tỏa ra từ cô ấy đúng là khiến người khác khó mà dứt ra được.
Cuối cùng, Mã Văn nhận ra là mình không thể cứ toàn ngồi nghĩ về Nghê Khả được. Anh đứng dậy và bước ra khỏi phòng làm việc.
Bây giờ là 3 giờ chiều, khách trong cửa hàng không đông. Mã Văn cho gọi hai nam nhân viên lại và nói cho họ biết rằng mình chuẩn bị giữ cô gái vừa mới ăn trộm đồ ở lại làm việc. Mã Văn lựa chọn một vài thông tin về cô gái và nói cho họ, đồng thời thể hiện rõ ý muốn giúp đỡ cô gái đáng thương ấy cho hai nhân viên biết.
Đối với nam nhân viên vừa mới bắt cô gái ăn trộm ấy mà nói thì thực sự rất khó chấp nhận sự thay đổi như trong phim này. Nhưng, đó là quyết định của ông chủ, anh ta không thể nào phản đối được mà chỉ nói với vẻ băn khoăn: “Sếp, tôi thực sự không biết sẽ làm cùng cô ta như thế nào.”
“Hãy quên chuyện trước đó đi, và coi cô ấy như một đồng nghiệp bình thường. Ai cũng có lúc phạm sai lầm, tôi tin cô ấy không phải là người xấu.” Mã Văn nói.
Một nhân viên nam trẻ nói: “Sếp, tôi biết anh có lòng tốt. Nhưng dù sao thì anh cũng chưa tìm hiểu được về lai lịch cô ta mà chỉ mới tiếp xúc với cô ta trong một thời gian chưa tới chục phút. Anh thực sự cho rằng cô ta hoàn toàn đáng tin sao?”
“Phải, giống như tin tưởng các cậu.” Mã Văn nói với vẻ chắc chắn, “Tôi tin vào trực giác của mình, và cũng hi vọng các cậu tin tưởng vào sự phán đoán của tôi.”
Hai nam nhân viên không còn gì để nói.
Rồi họ nói chuyện với nhau một lúc. Có một số khách hàng lẻ tẻ ra vào nhưng họ cũng không mấy chú tâm, cho đến khi có một cô gái trẻ mặc bộ đồng phục của nhân viên cửa hàng xuất hiện trước cửa, thì ba chàng trai đang đứng nói chuyện ở quầy thu ngân mới quay ra nhìn và ngây người.
Đây thực sự là cô gái ăn trộm đồ bẩn thỉu nhếch nhác lúc trước ư? Cả ba chàng trai đều không tin vào mắt mình. Lúc này, cô gái ấy như đã gột hết bụi bặm, trần ai và giống như một đóa hoa sen thanh khiết, rạng rỡ, tinh khôi.
Dường như Nghê Khả không nhận ra vì sao ba chàng trai ấy đều ngây người ra. Cô cúi xuống nhìn lên bộ quần áo mặc trên người, rồi nói với vẻ bẽn lẽn: “Sao thế ạ? Bộ quần áo này không hợp phải không?”
“Không, không, rất hợp.” Nam nhân viên bắt cô lúc trước hoàn toàn quên mất chuyện đã xảy ra, khen với vẻ rất thật lòng: “Cô mặc trông rất hợp, rất đẹp.”
Nghê Khả nghĩ đến chuyện lúc trước, bèn cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt của nam nhân viên đó.
Mã Văn nói: “Nghê Khả, đừng cảm thấy khó xử. Vừa rồi tôi đã nói với các cậu ấy rồi. Chuyện lúc trước coi như chưa xảy ra. Từ nay về sau cô là nhân viên ở đây, hãy làm việc cho thật tốt.”
“Vâng.” Nghê Khả gật đầu.
“Hôm nay, cô hãy làm quen với sản phẩm trong cửa hàng của chúng ta đã, nhất là sản phẩm dùng cho phụ nữ. Cô phải nhanh chóng tìm hiểu cho rõ để tiện giới thiệu với khách hàng. Có chỗ nào không hiểu thì hỏi hai người này.” Mã Văn chỉ vào nam nhân viên có vẻ lớn hơn, nói: “Tên cậu ấy là Chu Nghị, đã làm việc ỏ đây sáu năm rồi”, sau đó chỉ vào nam nhân viên trẻ hơn, “Cậu ấy là Tiểu Hà, mới đến làm ba tháng.”
“Chào các anh, tôi là Nghê Khả.” Nghê Khả gật đầu chào hai người kia.
“Chào cô, chào cô.” Hai nam nhân viên cũng nhã nhặn chào lại.
Mã Văn gật đầu hài lòng. “Tôi về phòng làm việc đây. Chu Nghị, Tiểu Hà, hãy quan tâm giúp đỡ cô ấy nhé.”
Hai nam nhân viên gật đầu lia lịa, có vẻ rất vui.
Nghê Khả theo lời của chủ cửa hàng, lần lượt xem và làm quen với các sản phẩm trên giá, nhất là các mặt hàng dành cho phụ nữ, cô ghi nhớ nhãn hiệu và giá cả của từng loại sản phẩm. Đến trước 9 giờ tối, cô hầu như đã ghi nhớ hết vị trí của các sản phẩm trong cửa hàng.
Mã Văn có thể nhìn thấy rất rõ rằng Nghê Khả đúng là vô cùng quý trọng công việc này, vì thế mà cô đã làm việc với một tinh thần tốt hơn rất nhiều so với các nhân viên bình thường. Trong lòng Mã Văn rất vui, nếu cô ấy luôn giữ được thái độ ấy thì đúng là mình đã tìm được đúng người.
Trước khi hết giờ làm, Nghê Khả chọn một ít giăm bông. Cô đỏ mặt đem đám đồ ăn mà lúc trước cô đã lấy trộm tới quầy thu ngân để thanh toán, rồi lấy tiền từ trong túi ra đưa cho Chu Nghị, nói: “Tôi mua chỗ này.”
Chu Nghị ít nhiều cũng có phần lúng túng, ừ một tiếng rồi đang định cầm lấy tiền thì Mã Văn bước tới, nói: “Sau này Nghê Khả mua đồ ở đây thì hãy tính cho cô ấy giá gốc.
Tiểu Hà đứng bên, giả vờ nói: “Sếp, sao lại thiên vị như thế, tôi và Chu Nghị mua hàng vẫn tính theo nguyên giá bán mà.”
Mã Văn lườm Tiểu Hà: “Hai cậu có nuôi con gái nhỏ không? Bì tị gì hả?”
Tiểu Hà cười: “Tôi biết rồi, đùa tí thôi.”
Nghê Khả cảm kích nhìn Mã Văn, rồi nói ra mấy lời từ đáy lòng: “Cám ơn ông chủ!”
“Không có gì. Buổi tối cô về nhà một mình không sao chứ?”
“Không sao đâu ạ.”
Mã Văn gật đầu, “Vậy cô về trước đi, Chu Nghị và Tiểu Hà đóng cửa là được.”
Nghê Khả tỏ lòng biết ơn một lần nữa, rồi mang hai túi giăm bông vừa mua ra về.
Mã Văn đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng Nghê Khả qua lần cửa kính và phát hiện ra hướng đi của cô, đó là hướng tới một khu vực heo hút hơn, nơi ấy chưa phát triển và vẫn còn là một vùng đồi núi rừng rú hoang vắng. Không hiểu cô ấy ở đâu?

Nghê Khả về đến nhà, đóng cánh cửa gỗ rách nát lại. Cô sờ lấy một chiếc đèn dầu ở bên cạnh tường, rồi bật diêm châm, một chùm ánh sáng yếu ớt lập tức lan khắp căn nhà gỗ tối tăm. Một tay Nghê Khả cầm đèn, một tay cầm túi giăm bông đi đến bên cạnh cánh cửa gỗ cao lưng chừng người ở phía bên phải ngôi nhà. Đó là một cánh cửa gỗ dạng chân song được khóa bằng khóa ở bên ngoài.
Cô ngồi xuống nhưng không mở cửa mà nói vọng vào trong: “Mẹ về rổi đây. Mẹ mang đồ ăn về cho con đây.”
Bên trong cánh cửa gỗ thấp vọng ra một thứ tiếng khàn khàn không giống như tiếng người nói nhưng cũng không giống như tiếng động vật kêu. Nghê Khả dường như nghe hiểu ý tứ trong âm thanh kì quái đó. Cô nói: “Con ăn đi nhé!”
Rồi cô lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi quần, thận trọng mở một khe cửa, ném hai túi giăm bông vào bên trong. Sau đó, hai tay cô đẩy chặt cánh cửa, im lặng chờ phản ứng.
Một lát sau, một miếng giăm bông bị gặm nham nhở văng ra ngoài. “Cô con gái” trở nên bứt rứt không yên, âm thanh khàn khàn lúc trước giờ đây đã biến thành một thứ âm thanh chói tai, nó bắt đầu đập phá cửa, như muốn được ra ngoài. Nghê Khả vội vàng dùng sức mạnh của toàn thân đẩy cửa vào, và lớn tiếng nói: “Không được! Con không được bướng bỉnh như vậy! Nếu con không chịu ăn thì sẽ bị đói! Hôm nay, mẹ không thể thả con ra để con ăn… những thứ đó nữa!”
Nghê Khả dùng sức chặn cửa, rồi lập tức lấy xích sắt khóa lại. Sinh vật bên trong tiếp tục đập cửa và kêu lên những tiếng kêu khiến người nghe thấy chán nản. Nghê Khả đau khổ bịt chặt tai, rổi nhào xuống một chiếc giường nhỏ trong căn nhà, lấy chăn trùm lên đầu mà nức nở…
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 02 Aug 2018

Chương 3


Nghê Khả đã làm việc ở cửa hàng của Mã Văn được hơn một tuần. Mã Văn vui mừng phát hiện ra, kể từ khi Nghê Khả đến, doanh số cũng như tiếng tăm của cửa hàng tăng lên rõ rệt.
Nguyên nhân là sự quý trọng và nhiệt tình của Nghê Khả đối với công việc, nó hơn hẳn những nhân viên bình thường. Mỗi khi có khách hàng đến, cô đều đon đả đón chào hỏi xem khách có nhu cầu gì, sau đó dẫn họ tới chỗ để hàng và giới thiệu các mặt hàng. Hơn nữa, cô cũng rất biết nghĩ cho khách hàng, nên khách hàng rất hài lòng với những sản phẩm do cô giới thiệu, vì thế mà cô được khách hàng tín nhiệm và yêu mến. Nhiều khách hàng đã chọn cửa hàng này để mua đồ vì sự có mặt của cô. Một tuần sau, Chu Nghị và Tiểu Hà đã phải coi Nghê Khả là tấm gương để học tập.
Mã Văn thì càng vui hơn, anh không ngờ Nghê Khả đã có thể làm quen và hoàn thành tốt công việc nhanh chóng đến như vậy, và càng không thể ngờ cô còn có thể tạo ra sự thay đổi lớn cho cửa hàng. Việc kinh doanh của cửa hàng bây giờ đã chuyển từ “khá tốt” trước đây, thành “rất tốt”.
Mã Văn hứa với Nghê Khả, nếu cô luôn giữ được tinh thần làm việc như vậy thì tiền lương sẽ được nâng lên gấp đôi. Nghê Khả rất vui và càng dốc lòng với công việc hơn.
Một hôm, vào lúc hơn 7 giờ tối, đúng khi cửa hàng đang bận rộn thì có một chiếc xe hơi màu đỏ đỗ lại ngay trước cửa. Từ trong xe, một phụ nữ ăn mặc sành điệu, mặt đầy son phấn bước xuống và đi vào cửa hàng rồi nhìn khắp lượt với vẻ kênh kiệu.
Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Chu Nghị tỏ ra rất lo lắng, như thể biết có chuyện phiền phức sắp xảy ra.
Sau khi giới thiệu cho khách hàng về một sản phẩm tẩy rửa xong, Nghê Khả chạy ra đon đả đón người phụ nữ mới vào: “Chào chị, xin hỏi chị muốn mua gì ạ?”
Người phụ nữ kia liếc xéo Nghê Khả, rồi khinh khỉnh nói: “Cô mới đến hả?”
“Ồ… Vâng.”
“Vào gọi ông chủ của cô ra đây!” Người phụ nữ kia sai bảo với vẻ kênh kiệu.
“Chuyện này…” Nghê Khả chưa gặp tình huống này bao giờ, nên hỏi lại với vẻ lúng túng: “Xin hỏi, chị có việc gì không ạ?”
Người phụ nữ kia cười khinh bỉ: “Tôi tìm anh ta có việc gì cô được phép hỏi sao? Cô là người thứ mấy rồi nhỉ?”
Nghê Khả ngây người, không biết nên đối phó như thế nào.
Đúng lúc đó Chu Nghị bước tới, thận trọng nói với người phụ nữ kia: “Chị Tần, ông chủ đang trong phòng làm việc, chị vào trong đó đi.”
“Không, sao tôi lại phải vào tìm anh ta? Anh vào gọi anh ta ra đây, bảo anh ta ra gặp tôi.”
Chu Nghị biết người phụ nữ này không phải dạng vừa, đành làm theo lời chị ta. “Vâng, chị chờ một lát.”
Một lát sau, Mã Văn từ trong phòng làm việc bước ra, anh đi tới trước mặt người phụ nữ kia, rồi nói với giọng chán ghét: “Nếu cô muốn mua đồ thì tự chọn rồi ra quầy thanh toán. Nếu không mua đồ thì đi đi, tôi không có chuyện gì để nói với cô.”
Người phụ nữ kia lập tức làm bộ mặt kinh ngạc một cách cường điệu, rồi nói thật to: “Mọi người có nghe thấy không? Đó là cái cách đối xử với khách hàng của ông chủ cửa hàng này đây: nếu mua đồ thì nhanh chóng trả tiền, còn nếu không mua thì mau đi đi. Mọi người có thấy ai làm ăn kiểu đó không?”
Cái kiểu kích động thêm mắm thêm muối của chị ta khiến Mã Văn nghiến chặt răng, nhung vì đang ở trong cửa hàng của mình nên anh đành cố nén cơn giận dữ, nói: “Tần Phượng, rút cục là cô muốn gì?”
Nghe vậy, Nghê Khả mới biết người phụ nữ kia tên là Tần Phượng. Bằng cảm giác bản năng, cô đoán được quan hệ giữa người phụ nữ kia với Mã Văn không phải là quan hệ bình thường. Đồng thời, cô quan sát thấy lúc đó khách hàng trong cửa hàng cũng dừng việc mua bán và tò mò nhìn về phía họ.
Tần Phượng nói: “Tôi đến đây có việc gì anh không biết sao? Tôi đến đòi lại thứ thuộc về tôi.”
Mã Văn chán nản quay mặt đi, không muốn nhìn mặt người phụ nữ kia: “Cái gì là của cô?”
“Cửa hàng ở trung tâm thành phố. Đó là tài sản chung của hai vợ chồng. Dựa vào đâu mà nó lại của riêng một mình anh? Bây giờ tôi muốn anh trả lại thứ thuộc về tôi.”
Mã Văn nghe những lời đó tức giận đến run người. Anh cố gắng kiềm chế cơn giận dữ: “Tôi chưa từng thấy ai mặt dày như cô. Tài sản chung của hai vợ chồng? Sao cô nói ra được những lời như thế nhỉ. Cửa hàng đó, kể cả cửa hàng này đều là tài sản riêng của tôi trước lúc kết hôn với cô. Hừ,” Mã Văn cười nhạt, “tôi đoán là cô đã tiêu sạch hoặc là chơi bài hết khoản tiền hơn một triệu cho cô sau khi ly hôn rồi phải không? Bây giờ lại muốn nhòm ngó cửa hàng đó của tôi à? Đừng có mơ!”
“Mã Văn; tôi nhắc cho anh biết, lúc đầu chúng ta không làm công chứng tài sản. Vì vậy, cho dù về danh nghĩa hay trên thực tế thì cửa hàng đó cũng là của chung. Cứ cho là khi tòa án phán quyết nó là của anh thì tôi cũng có quyền khởi kiện, đòi phân chia lại tài sản.”
“Thế thì cô đi mà làm đi.” Mã Văn nói với vẻ chán ghét.
“Tất nhiên là tôi sẽ làm.” Tần Phượng nói, “Có điều, hôm nay, tôi đến đây là muốn cho anh một cơ hội. Nếu anh đổng ý để cửa hàng ấy cho tôi, thì từ nay trở đi tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh và không đến quấy nhiễu anh nữa. Còn nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Mã Văn nhìn Tần Phượng.
“Hừ.” Tần Phượng cười nhạt, đe dọa: “Tôi sẽ đem những chuyện xấu xa trước đây của nhà anh ra kể với mọi người.”
Chuyện xấu xa? Nghê Khả ngạc nhiên, cô đưa mắt lén nhìn Chu Nghị và Tiểu Hà, thấy vẻ mặt của hai người ấy cũng rất hoang mang.
Đúng lúc đó, Mã Văn nhìn như dán vào người phụ nữ kia và rít qua kẽ răng: “Cút!”
Tần Phượng sầm mặt, “Nói như vậy là đàm phán đã thất bại? Vậy thì đừng trách tôi là không nhắc nhở anh đây!”
Mã Văn bước lên một bước, đôi mắt như tóe lửa, nói dằn từng tiếng với Tần Phượng: “Vậy thì tôi cũng nhắc cho cô biết, nêu cô dám làm như vậy thì…”
Mã Văn không nói hết câu mà dùng ánh mắt để cho thấy kết quả. Người phụ nữ ghê gớm kia lập tức quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt của Mã Văn, rồi tìm cách rút lui: “Dù sao, anh cũng cứ suy nghĩ kĩ đi. Tôi không nói chơi đâu, tôi sẽ còn đến tìm anh đây.”
Ném xong câu nói đó, chị ta quay người bỏ đi.
Mã Văn ngán ngẩm thở dài, rõ ràng là anh đã bị người phụ nữ kia làm cho rất tức giận, anh quay người đi về phòng làm việc và đóng cửa lại.
“Không có chuyện gì đâu. Mời mọi người tiếp tục chọn hàng đi!” Nghê Khả vội vàng chào mời khách hàng, Chu Nghị và Tiểu Hà cũng trấn tĩnh và trở lại làm việc bình thường.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 36 guests