Chương 306: Anh căn bản không biết em muốn gì
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lục Kiến Thành quay người lại liền nhìn thấy Nam Khuê đang đứng cách đó không xa.
Nhìn thấy cô cắn môi và sắc mặt tái nhợt, lòng anh bắt đầu trầm xuống.
Không quan tâm đến Quý Dạ Bạch, Lục Kiến Thành lập tức chạy đến bên cạnh Nam Khuê.
“Khuê Khuê, em nghe anh giải thích.” Giọng anh lộ rõ vẻ hoảng loạn và sốt ruột.
“Em sẽ không đi, anh yên tâm, em sẽ nói chuyện với anh, anh cứ giải quyết xong mọi chuyện với anh ta trước đi, em ở trong xe chờ anh.”
Nam Khuê xoay người, kiên quyết đi về hướng chiếc xe.,
Thời gian từng chút một trôi qua, lòng cô cũng càng ngày càng tĩnh mịch.
Cô cứ tưởng rằng mình sẽ giống như lúc trước, sẽ khóc lóc điên cuồng.
Nhưng không.
Lúc này đây, cô cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức chính cô còn cảm thấy bất ngờ và sợ hãi.
Lục Kiến Thành và Quý Dạ Bạch vẫn giằng co đứng đó, không ai chịu nhường ai.
“Quý Dạ Bạch, không cần nói với tôi mấy câu vô nghĩa nữa, tôi chỉ nói duy nhất một câu này, mặc kệ là đứa bé trong bụng Khuê Khuê có phải của cậu hay không, cho dù là Khuê Khuê hay là đứa bé, tôi đều sẽ không giao cho cậu.”
“Nếu cậu có thể bỏ cuộc rời khỏi cuộc sống của chúng tôi, tôi sẽ giữ lại thể diện cho cậu. Nhưng nếu cậu cứ mơ tưởng những thứ không thuộc về mình thì tôi sẽ khiến cậu và mẹ cậu trở lại cuộc sống trước kia, chỉ có hai bàn tay trắng, không có gì để sống.”
Quý Dạ Bạch cười lạnh: “Dựa vào gì chứ? Lục Kiến Thành, anh tưởng rằng tôi vẫn là tôi của trước kia, không có gì trong tay, có thể để anh tùy ý quyết định số phận của mình hay sao? Bây giờ không trước kia nữa rồi, tôi sớm đã không còn là tôi của ngày đó.”
“Vậy thì sao, với sức của cậu, muốn chống lại nhà họ Lục thì cũng như đi tìm đường chết thôi.” Ánh mắt Lục Kiến Thành lạnh lẽo hướng về phía anh ta.
“Thế sao?” Quý Dạ Bạch hừ lạnh, buồn cười nhìn anh: “Anh đừng quá tự tin, cũng đừng quá coi trọng bản thân.”
“Vậy thì chống mắt lên chờ xem.”
Nói xong những lời này, Lục Kiến Thành còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta nữa, lập tức chạy nhanh về phía trước.
Bây giờ anh có nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết, không có thời gian để đôi co với anh ta.
Khi lên xe, Lục Kiến Thành phát hiện Nam Khuê đã thay đổi vị trí ngồi.
Cô không ngồi ghế phụ nữa mà ra ghế sau ngồi.
Không chút suy nghĩ, Lục Kiến Thành liền đi đến hàng ghế sau, đồng thời nhìn về phía Nam Khuê: “Lên trước ngồi ở cạnh anh đi.”
“Không cần đâu, em ngồi đây là được rồi.”
“Khuê Khuê…” Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn cứ dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại rất cứng rắn: “Có những việc anh không muốn nói lần thứ hai, anh cũng không ngại tự mình động thủ.”
“Em đã nói rồi, em không muốn đi đâu nữa, em ngồi ở đây.” Nam Khuê cũng rất cứng đầu.
Không nói lời nào nữa, Lục Kiến Thành cúi người, trực tiếp vươn tay ôm lấy Nam Khuê.
Nam Khuê theo bản năng phản kháng, nhưng sức lực của cô căn bản không thể đấu lại anh.
Lục Kiến Thành một tay bắt lấy hai tay cô, tay kia ôm eo cô rồi bế vào lòng.
“Đồ vô lại, anh đây là đang cưỡng ép, anh buông em ra.”
Nam Khuê cũng không ngoan ngoãn chịu trói.
Hai cánh tay bị giữ chặt không thể cử động được, thì cô dùng chân động.
Dù sao, với tất cả sức lực có thể sử dụng, cô lập tức đá lung tung.
“A……”
Đột nhiên Lục Kiến Thành cau mày, hít sâu một hơi vì đau.
Rốt cuộc Nam Khuê vẫn mềm lòng, động tác cũng nhẹ nhàng lại nhưng vẫn giơ chân đá loạn xạ như trước.
“A …” Lục Kiến Thành lại kêu lên đau đớn.
Đồng thời cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Nam Khuê, thanh âm trầm thấp vang lên: “Ngoan nào, đừng đá nữa, có biết vừa rồi đá vào đâu rồi không?”
“Em không quan tâm, anh buông em ra.”
“Sao có thể không quan tâm chứ. Nếu đá hỏng nó rồi thì hạnh phúc nửa đời sau của em tính sao đây?”
Vừa nói xong, ánh mắt anh lập tức dời xuống dừng ở nơi nào đó.
Nam Khuê nhìn theo ánh mắt anh, nhanh chóng hiểu ra.
Cô đỏ mặt sau đó tiếp tục đánh: “Mặt dày, không biết xấu hổ.”
“Đồ xấu xa, thả em ra nhanh.”
Lần này, Lục Kiến Thành càng thêm cứng rắn hơn.
Lợi dụng lúc Nam Khuê thả lỏng cảnh giác, anh lập tức ôm cô vào lòng và đặt cô lên hàng ghế đầu.
Lại cúi người và thắt dây an toàn cho cô.
“Em không muốn thắt, anh buông em ra, em muốn ngồi ở ghế sau, em không muốn ngồi với người miệng chỉ toàn mấy lời nói dối như anh.”
Nam Khuê vẫn tức giận, không hề muốn phối hợp với anh.
“Em ngồi yên đi, chúng ta về nhà nói chuyện.” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Lúc này Nam Khuê mới dịu đi một chút và không phản kháng dữ dội nữa.
Lục Kiến Thành lập tức vòng qua và lên xe.
Trên đường, anh đi rất nhanh.
Hơn mười phút sau, cả hai đã về đến nhà.
Lục Kiến Thành mở cửa ghế lái phụ ra, đưa tay muốn ôm Nam Khuê.
Nam Khuê dùng tay đẩy anh ra: “Không cần, em tự đi được.”
Về đến nhà, cô ngồi trên sô pha, bình tĩnh nhìn Lục Kiến Thành: “Anh có gì muốn nói thì nói đi!”
Lục Kiến Thành bước tới ngồi xổm bên người cô, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó ngẩng đầu dịu dàng nhìn cô.
“Khuê Khuê, anh biết em đang tức giận, anh bảo đảm, dù đứa bé này có là của ai đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta, anh sẽ đều coi nó như con của chúng ta, sẽ đối xử tốt với nó.”
“Trong lòng anh, đứa bé không liên quan gì đến Quý Dạ Bạch, đứa bé chỉ có một thân phận, đó chính là con của em. Anh yêu em, anh cũng sẽ yêu tất cả thuộc về em, yêu cả đứa bé.”
Nam Khuê còn tưởng anh biết mình đã sai ở đâu.
Trên đường về, dù rất tức giận nhưng cô vẫn viện cớ hết lần này đến lần khác vì anh.
Cô còn tự nhủ chỉ cần anh biết mình sai, cô sẽ rộng lượng tha thứ cho anh, hai người vẫn sẽ tiếp tục sống hòa hợp với nhau.
Nhưng thật không ngờ, anh hoàn toàn không nhận ra lỗi sai của mình.
Vẫn là cô quá ngây thơ!
“Lục Kiến Thành …” Nam Khuê thất vọng nhìn anh: “Vậy thì như anh nói, có phải em cũng nên cảm ơn anh đã rộng lượng bao dung, cảm ơn tình yêu sâu đậm của anh dành cho em, cảm ơn tình yêu vị tha của anh không?”
“Khuê Khuê, tất cả là do anh can tâm tình nguyện.”
“Hừ…” Nam Khuê nhịn không được cười lạnh: “Lục Kiến Thành, anh căn bản không biết mình sai ở đâu, căn bản không biết điều em muốn là gì.”
“Coi đứa bé như con của mình sao? Anh tự đặt tay lên ngực hỏi bản thân xem, anh có làm được không? Nếu đứa bé thật sự là con của Quý Dạ Bạch, anh hận anh ta như vậy, anh thật sự có thể yêu đứa bé như con mình sao.”
“Được rồi, cho dù anh có thể. Anh có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó khi chúng ta có một đứa con của riêng mình, anh sẽ còn yêu nó không? Anh sẽ chia đều tài sản của nhà họ Lục cho hai đứa trẻ sao?”
“Không, anh căn bản không làm được. Cái gì mà coi như con mình, cái gì mà công bằng, tất cả đều chỉ là anh nói mà thôi, là anh lừa mình dối người thôi. Anh còn không thể lừa nổi chính mình, sao có thể lừa được em đây?”
“Lục Kiến Thành, thừa nhận đi, anh nhất định sẽ không làm được.”
“Không.” Lục Kiến Thành lắc đầu, dùng sức nắm lấy tay Nam Khuê: “Khuê Khuê, anh sẽ làm được, anh nhất định làm được.”
“Chỉ cần em muốn, hiện tại anh có thể đem một nửa tài sản cho đứa bé.”
Nam Khuê nhìn anh không nói nên lời.
Cô cười, nhưng nụ cười đó lại bình tĩnh và lạnh lùng: “Lục Kiến Thành, kỳ thực cho tới bây giờ anh vẫn không biết điều em để ý là gì? Anh cũng không biết em muốn gì?”
“Khuê Khuê, anh biết.”
Lục Kiến Thành vội vàng bắt lấy tay cô, gắt gao nắm chặt.
Không hiểu sao lần này, trong lòng anh lại có một cảm giác mãnh liệt.
Anh luôn cảm thấy mình không thể giữ được Khuê Khuê nữa, cô giống như đang dần rời xa anh.
“Không, anh không biết.”
Không nhịn được nữa, Nam Khuê nâng cao âm điệu, giọng nói tràn ngập tủi thân nhìn về phía anh.
“Lục Kiến Thành, thứ em muốn không phải là lời hứa hay lời đảm bảo của anh, thứ em muốn là sự tin tưởng của anh, là kiểu cho dù cả thế giới đều bỏ rơi em, đều không tin tưởng em, nhưng anh vẫn sẽ đứng về phía em vô điều kiện, tin tưởng tất cả những gì em nói.”
“Đáng tiếc, anh căn bản không làm được.”
“Em đã nói nhiều lần rằng giữa em và Quý Dạ Bạch không có gì cả, chưa hề phát sinh quan hệ gì hết, nhưng anh chưa từng tin tưởng lời em nói. Anh đã sớm nhận định đứa bé là con của anh ta, thậm chí bảo em bỏ đứa bé, anh có biết lúc đó em thương tâm, em đau khổ thế nào không? ”
“Trước đây khi còn trẻ, em luôn cảm thấy chỉ cần hai người có tình yêu là đủ, em cũng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần hai người tâm đầu ý hợp, thì nhất định sẽ sống hạnh phúc với nhau đến bạc đầu.”
“Nhưng giờ em mới biết là mình đã sai, mọi thứ đều sai. Hai người ở bên nhau không những phải có tình yêu, mà còn phải có sự thấu hiểu và tin tưởng. Cứ cho là lần này anh cưỡng ép chính mình tin em đi, nhưng sau đó thì sao? Chuyện này vẫn sẽ luôn là cái gai trong tim anh, chỉ cần anh nhớ đến, cái gai đó sẽ lại đâm vào tim anh, làm anh đau, mà như vậy, anh sẽ không có cách nào buông bỏ được.”
Nghe những lời cô nói, Lục Kiến Thành cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh đưa tay ôm Nam Khuê vào lòng, điên cuồng hối hận: “Anh xin lỗi, Khuê Khuê, anh sai rồi.”
Nam Khuê đẩy anh ra, đồng thời lắc đầu cười.
“Lục Kiến Thành, không cần đâu, có một số việc đã quá muộn rồi, giữa chúng ta đã có rạn nứt rồi.”
“Trước đây, khi chúng ta chia tay, em luôn điên cuồng khóc lóc, em còn nghĩ lần này mình cũng sẽ khóc đến mờ mịt trời đất, nhưng em sai rồi, lúc này em thấy cực kỳ bình tĩnh. Có lẽ là do chúng ta không hợp, trước kia không có tình yêu, bây giờ khi đã có tình yêu rồi thì lại mất đi sự tin tưởng.”
“Cho nên, chúng ta hãy rời ra nhau một thời gian đi.”
Nói xong Nam Khuê đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Kiến Thành từ phía sau ôm lấy cô vào lòng: “Khuê Khuê, đừng đi, đừng đi mà.”
“Anh không muốn rời ra, anh cũng không muốn em bình tĩnh, nếu em tức giận có thể đánh anh, mắng anh, cũng có thể trừng phạt anh, thế nào cũng được hết, nhưng đừng rời xa anh.”
“Buông ra đi, em phải về nhà rồi.” Giọng nói của Nam Khuê bình tĩnh, gần như không có chút gợn sóng.
Lục Kiến Thành đương nhiên không muốn buông tay, nhưng cho dù ôm chặt cô vào lòng, anh vẫn cảm thấy mình đang ở rất xa, rất xa cô.
Anh luôn cảm thấy bây giờ cô giống như một làn khói xanh, gió thổi, cô cũng sẽ bay đi mất.
Mà anh căn bản không thể ôm được cô nữa.
Nam Khuê không phản kháng lại, Lục Kiến Thành muốn ôm cô vẫn để anh ôm.
Dù sao lúc anh ôm mệt rồi cũng sẽ buông cô ra thôi.
“Khuê Khuê, em đừng im lặng như vậy, cũng đừng không để ý đến anh như thế.”
“Em nói gì đó với anh đi được không?”
Lục Kiến Thành kề sát tai cô.
Nhưng Nam Khuê vẫn chỉ đứng yên mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô không cự tuyệt, nhưng cũng không có bất kỳ hành động nào đáp lại anh.
Hai người cũng không nhớ rõ họ đã đứng bao lâu, Nam Khuê cảm thấy toàn thân mình đã cứng đờ rồi.
Đột nhiên, cô cảm thấy ấm ấm ở cổ, như thể có nước gì đó rơi xuống.
Qua một lát sau, sự ấm áp đó đã thay bằng sự lạnh lẽo..
Ngay sau đó, cô mới phản ứng lại.
Thứ gọi là nước ấy không phải gì khác mà chính là nước mắt, là nước mắt của anh.
Cho nên anh đang khóc sao?
Vì cô muốn rời đi nên anh khóc sao?
Trong nháy mắt, đầu Nam Khuê trở nên hỗn độn.
Trước đó, cô đã nghĩ anh sẽ dùng một ngàn, một vạn cách để thể hiện sự hối hận của mình, để giữ cô lại.
Cô nghĩ rằng anh sẽ sử dụng những biện pháp cứng rắn;
Cô nghĩ rằng anh sẽ không quan tâm đến cô và ép buộc cô;
Cô còn tưởng rằng anh sẽ không ngừng hối hận và xin lỗi, sau đó hứa hẹn.
Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ ôm cô như vậy, sau đó âm thầm rơi nước mắt phía sau cô.
Người ta nói đàn ông không dễ khóc.
Anh cứ rơi nước mắt như vậy, một câu cũng không nói, cho nên nhất định sẽ rất khó chịu, sẽ rất đau lòng!
Đường đường là một người đàn ông hào hoa như anh, bây giờ lại thâm tình chảy nước mắt vì mình, sao cô có thể thờ ơ được?
Nam Khuê thừa nhận rằng cô đã mềm lòng.
Cũng đã đau lòng.
Nước mắt của anh như giọt sáp chảy trong lòng khiến cô cực kỳ khó chịu.
Nhưng mà cô cũng không thể mềm lòng.
Bởi vì sự ngờ vực của anh thực sự đã làm tổn thương cô.
Không nhớ đã qua bao lâu.
Đột nhiên, eo được nới lỏng.
Ngay sau đó, Lục Kiến Thành buông tay ra, rũ thẳng tay xuống.
Anh tiến lên nhìn về phía Nam Khuê, cuối cùng thỏa hiệp, nhẹ nhàng nói: “Được, anh sẽ bảo Lâm Tiêu đưa em về.”
“Em còn đang mang thai, không được thức khuya, đi ngủ sớm đi, đừng buồn, cũng đừng khóc, được không?”
Anh không dám tự mình đưa cô đi.
Xin hãy tha thứ cho anh, anh thật sự không thể đưa người con gái mình yêu nhất rời đi.
Cúng không có cách nào nhìn bóng dáng cô ngày một rời xa, càng ngày càng xa anh.
Cho nên anh chỉ có thể bảo Lâm Tiêu đưa cô đi.
“Được, cảm ơn anh!”
Nói xong, Nam Khuê nhanh chóng xoay người.
Bởi vì nếu cô nhìn anh thêm lần nữa, cô sẽ lại mềm lòng, sẽ lại luyến tiếc.
Cô vừa mở cửa định bước ra ngoài, giọng nói của Lục Kiến Thành đã vang lên sau lưng cô: “Khuê Khuê, anh sẽ làm theo ý em, anh sẽ để em về nhà.”
“Nhưng có một điều anh muốn nói với em, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn, mặc kệ là bao lâu nữa em mới tha thứ cho anh thì anh cũng sẽ chờ em.”
Cho đến khi cô bằng lòng tha thứ cho anh,
Đợi đến một ngày cô hồi tâm chuyển ý.
Khi Nam Khuê ra ngoài, Lâm Tiêu đã đợi sẵn.
Cô vừa lên xe đã thấy rất ấm áp, chắc hẳn là điều hòa vẫn luôn được bật.
“Lâm Tiêu, cậu đến khi nào vậy?” Nam Khuê hơi kinh ngạc, sao cậu ấy lại ở đây suốt vậy?
“Tổng giám đốc Lục nói đã làm cô tức giận, hôm nay có lẽ cô sẽ không ở lại đây, sẽ khăng khăng muốn về nhà, cho nên đã sớm bảo tôi ở bên ngoài đợi, anh ấy sợ cô lạnh nên bảo tôi bật điều hòa lên chờ cô.”
“Như vậy thì chỉ cần cô đi vào đây sẽ lập tức thấy ấm áp.”
Tuy nói là không muốn để ý, nhưng trái tim cô vẫn bị đảo lộn lên hết.
Khi sắp về đến nhà, Lâm Tiêu đã thông qua gương ở phía trước nhìn Nam Khuê rất nhiều lần, cuối cùng cũng không nhịn được nói.
“Cô Nam Khuê, có thể cô sẽ trách tôi nhiều lời, nhưng tôi vẫn muốn đứng ở góc độ của đàn ông nói giúp tổng giám đốc Lục vài câu.”
“Cô và Quý Dạ Bạch lúc ấy ở tình huống đó, đặc biệt là tổng giám đốc Lục còn không tin tưởng Quý Dạ Bạch, nên cho dù là người đàn ông nào cũng đều sẽ nghi ngờ. Tổng giám đốc Lục yêu cô, nhưng anh ấy cũng không phải thánh nhân, anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường. Hơn nữa cô có thừa nhận là càng yêu thì mới càng để ý càng quan tâm không.”
“Cô thử nghĩ lại xem, nếu cô tận mắt thấy Phương Thanh Liên và tổng giám đốc Lục ở trong cùng một khách sạn, còn cùng nằm trên một cái giường cả buổi tối, còn bị đánh thuốc nữa, cho dù cô có tin tưởng tổng giám đốc Lục, thì cô có tin Phương Thanh Liên sẽ không làm gì không?”
“Nếu một tháng sau Phương Thanh Liên lại đột ngột mang thai thì sao? Cô vẫn sẽ tin là hai người họ không làm gì hết, thật sự không nghi ngờ một chút nào sao?”
“Cô Nam Khuê, chúng ta đều là người thường, đều không phải thánh nhân, chúng ta đều có cảm xúc và ham muốn, cũng có những lúc phán đoán sai lầm. Nếu như cô thử đổi lại vị trí rồi suy nghĩ, có lẽ sẽ không trách tổng giám đốc Lục nhiều như vậy nữa.”