Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 30: Cứu mỹ nhân

“Mỹ nhân, đừng sợ, lại đây.” Công tử phóng đãng cầm trụ cánh tay của nàng.

“Buông tiểu thư ta ra.” Tiểu Đào một cắn một miếng vào tay hắn.

“Đáng chết.” Công tử phóng đãng sắc mặt giận dữ, tay dùng sức vung lên, thân thể Tiểu Đào liền bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất.

“Công tử, van cầu ngươi không cần, buông tha ta……….” Vân Phi Tuyết khóc động lòng người.

“Xem bộ dạng đáng thương này, thực làm cho người ta đau lòng. Buông tha ngươi, không có khả năng, bất quá, ta cam đoan không làm đau ngươi.” Công tử phóng đãng, một phen kéo nàng qua, bắt đầu xé rách quần áo của nàng.

“Cứu mạng…………” Vân Phi Tuyết không còn chút năng lực, chỉ có thể phát ra âm thanh cầu cứu thê thảm.

Tiểu Đào thân thể đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn nàng cảnh xuân lộ ra ngoài, liền liều mạng khóc to:“Thả tiểu thư của ta ra, đồ hỗn đản nhà ngươi……….”

Vân Phi Tuyết nhìn quần áo bị xé rách, lộ ra bả vai tuyết trắng, cùng cái yếm đỏ thẫm bên trong. Nhìn nam nhân trước mắt gương mặt dữ tợn đáng sợ, nước mắt khuất nhục theo khóe mắt chảy xuống dưới, tuyệt vọng nhắm mắt lại, dù chết nàng cũng muốn bảo vệ trong sạch, há mồm định cắn lưỡi tự sát………

“Ai da……….ngươi là ai? Dám đánh bổn thiếu gia.” Một âm thanh thét lên của nam nhân đột nhiên vang lên ở bên tai.

Vân Phi Tuyết mở to mắt, liền thấy trước mặt một nam nhân tuấn mỹ thân áo xanh, cả người tản ra lãnh khí, đang dùng kiếm chỉ công tử phóng đãng nằm trên mặt đất khóc thét, thanh âm cũng cực lãnh nói đến: “Cút”

“Chết tiệt, các ngươi còn không xông lên.” Công tử phóng đãng đưa mắt tìm kiếm hai gia đinh của hắn, lại đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, bọn họ đã nằm ở cửa rồi. Lúc này hắn mới kinh hoảng, đến cửa, lảo đảo đi lên, chạy ra ngoài, căn bản không để ý tới mấy gia đinh nằm ở cửa.

“Cám ơn công tử ân cứu mạng.” Vân Phi Tuyết lúc này mới phản ứng lại, cảm kích nói.

Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa nói chuyện, chính là đem áo khoác trên người cởi ra, ném cho nàng.

Vân Phi Tuyết tiếp nhận áo khoác, lập tức hiểu được, vội vàng mặc vào che đi cảnh xuân đang lộ ra ngoài thân thể, thật sâu thi lễ: “Công tử, xin hỏi tôn tính đại danh, Phi Tuyết về sau nhất định báo đáp ổn thỏa ân cứu mạng hôm nay.”

“Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, tiểu thư bảo trọng, tại hạ xin cáo từ.” Nam nhân nói xong, mưa cũng đã tạnh hẳn, bèn xoay người rời đi.

Vân Phi Tuyết vẫn nhìn theo bóng dáng hắn, đã lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

“Tiểu thư, tiểu thư.” Tiểu Đào chống thân thể đi tới, gọi nàng.

“Làm sao vậy Tiểu Đào?” Nàng mới hồi phục tinh thần lại.

“Tiểu thư, lên kiệu đi, chúng ta hồi phủ.” Tiểu Đào ở một bên nhắc nhở, nên hồi phủ sớm một chút mới có thể an toàn.

“Ân.” Vân Phi Tuyết lên kiệu………………

Tiểu Đào tạm dừng một chút, nói: “Đây là lần đầu tiên tiểu thư cùng Dạ công tử gặp mặt. Về sau, cũng mới biết Dạ công tử cũng chính là môn sinh của lão gia, một lần vào trong phủ đến thỉnh an lão gia, vừa đúng lúc cùng tiểu thư gặp nhau, mới biết được hắn gọi Dạ Phong, về sau tiểu thư cùng Dạ công tử liền thường xuyên gặp mặt………..”

Tiểu Đào nói đến đây, Vân Phi Tuyết nghe đã hiểu được rồi, chỉ sợ là lâu ngày sinh tình, hai người đã xác định, trọn đời bên nhau. Chính là thiên ý trêu người, bọn họ đã âm dương xa cách.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 31: Khiếp sợ

Một đêm rất nhanh đã trôi qua, làm Vân Phi Tuyết lần thứ hai mở to mắt, trời đã sáng rồi, lười biếng vận động thắt lưng, liền phát hiện Tiểu Đào đã sớm đem nước rửa mặt đến.

“Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi.” Tiểu Đào trên mặt lộ vẻ có lỗi. Sáng sớm, nàng đã đến phòng bếp rồi, nhưng Vương gia ngày hôm qua phân phó nói, muốn Vương phi tự mình giải quyết thức ăn. Cho nên, mọi người cũng không chịu để nàng động tay.

“Sao vậy? Tiểu Đào, ai làm khó dễ ngươi?” Vân Phi Tuyết phát hiện sắc mặt nàng không bình thường, quan tâm hỏi.

“Không có, tiểu thư, ta chải đầu cho ngươi,” Tiểu Đào vội vàng lắc đầu, không muốn làm cho nàng lo lắng, nhưng chính mình lại lo lắng vô cùng, tiểu thư ngay cả phòng bếp cũng chưa bao giờ đi qua, làm sao có thể nấu cơm được?

“Hảo.”

Vân Phi Tuyết thấy nàng không nói, cũng không muốn hỏi nhiều, cúi đầu nhìn mái tóc dài bên hông, có chút đau đầu. Thật sự là phiền toái, trước kia lúc ở đội đặc công, đều là một đầu tóc ngắn, thật thoải mái, thật tốt…

“Tiểu Đào, chúng ta đi làm điểm tâm.” Chờ Tiểu Đào giúp nàng chải tóc xong, nàng lập tức đứng lên, dân dĩ thực vi thiên (nghĩa là: dân coi cái ăn là điều quan trọng nhất), nàng cũng muốn hảo hảo bộc lộ tài năng, làm cho cái Quỷ vương kia chính mình kinh ngạc mới thôi. Muốn nhìn nàng chê cười, kiếp sau đi.

“ Vâng, tiểu thư, ta đưa ngươi đi, ta đã biết phòng bếp đi như thế nào rồi.” Tiểu Đào gật gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Đào.” Nàng thật sự tri kỷ tốt của ta.

“Tiểu thư, đây là điều ta phải làm.” Tiểu Đào ngẩng đầu nhìn nàng, tiểu thư hiện tại cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau rồi.

Hạ nhân ở phòng bếp, vừa thấy Vân Phi tuyết đi vào, lập tức đều dừng động tác trên tay, thực ăn ý đứng ở một bên, hiển nhiên là để chờ chê cười nàng.

Vân Phi Tuyết cũng không nhìn đến bọn họ, ánh mắt tìm tòi chung quanh. Không hổ là vương phủ, cái gì cần có đều có, đột nhiên phát hiện một bó mì dài, nàng biết mình nên làm gì rồi? Đi đến lấy thịt lợn, cầm lấy dao thái liên tiếp các miếng thịt mỏng, dùng nước rửa sạch, đặt ở trên cái thớt gỗ, con dao thái ở trong tay quay quay vài lần, rất nhanh thịt đã bị cắt thành những miếng đều nhỏ………………………

Hạ nhân vương phủ ngây ngốc như gà gỗ, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Đào ở một bên lại trố mắt? Tiểu thư, khi nào thì học được? Nàng sao lại không biết? Đây là tiểu thư của nàng sao?

Vân Phi Tuyết vừa chuẩn bị rau xanh cùng gia vị, châm củi lửa, mà bắt đầu nấu món mì thịt rau xanh, đây là món mà nàng thích nhất, cũng là sở trường của nàng, vừa ăn mặn lại vừa ăn chay, vừa là đồ ăn lại vừa là cơm, dinh dưỡng phong phú, thật tốt.

Nhìn thẳng bát mì thơm ngào ngạt ở trước mặt mình, Tiểu Đào còn không dám tin tưởng, đây cư nhiên là tiểu thư tự mình làm được, tiểu thư hiện tại làm cho nàng rất kinh ngạc rồi, cũng làm cho nàng không thể tin được.

“Thất thần làm gì? Mang trở về phòng đi.” Vân Phi Tuyết cười nhìn nàng, nha đầu kia phỏng chừng đã bị nàng dọa choáng váng.

“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Đào lập tức lấy lại tinh thần, bất quá, nàng rất ngưỡng mộ tiểu thư hiện tại.

Vẫn đứng ở ngoài phòng bếp nhìn nàng, Long Phi khóe miệng mang nụ cười thản nhiên, nàng quả nhiên rất đặc biệt, nằm ngoài dự kiến của mọi người.

“Long quản gia, đây là do ta làm, ngươi có muốn nếm thử xem không?” Vân Phi Tuyết vừa đi ra khỏi phòng bếp, liền thấy hắn một thân bạch y đứng ở nơi đó, kêu lên. Ở vương phủ này, hắn là người duy nhất sẵn sàng nói chuyện với nàng..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 32: Tò mò

“Hảo.” Long phi mở miệng, hắn thật sự rất muốn nếm thử xem.

“Tiểu Đào, đi lấy một cái bát.” Vân Phi Tuyết phân phó nói, Tiểu Đào nhanh chóng mang đến, nàng đem một bát mì đầy đưa cho hắn nói:“Chúng ta về phòng trước, nếu ngươi thích, ngày mai ta có thể giúp ngươi làm một chút.”

“Cám ơn, Vương phi.” Long Phi tiếp nhận bát mì kia, nàng đến tột cùng là một nữ tử như thế nào?

“Không cần.” Vân Phi Tuyết nói xong, liền cùng Tiểu Đào trở về phòng.

Long Phi trong tay cầm bát mì nóng hổi đi về phòng, vừa muốn động đũa, Tiêu Nam Hiên liền đi từ bên ngoài vào.

“Sư huynh, hôm nay sớm như vậy đã đi xuống rồi sao?” Long Phi tùy ý hỏi.

“Ân, hôm nay không có sự tình gì?” Tiêu Nam Hiên ngồi xuống, nhìn thấy bát mì trên bàn thì kỳ quái hỏi:“Long Phi, ngươi không phải không thích ăn mì sao? Hôm nay vì sao lại ăn rồi?”

“Đó là bởi vì này bát mì này không giống với?” Long Phi trong lời nói có chút bí ẩn.

“Không giống với?” Tiêu Nam Hiên lấy lại gần, cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng, quả nhiên không giống với đầu bếp trong vương phủ làm, bất quá, hương vị rất đặc biệt, ăn cũng rất ngon, buông chiếc đũa hỏi:“Phòng ăn đổi đầu bếp rồi sao?”

“Không có?” Long Phi trên mặt lộ vẻ tươi cười như trước, sau đó nói:“Ngươi đoán thử xem? Là ai làm?”

Tiêu Nam Hiên mâu trung nghi hoặc một chút, đột nhiên lạnh lùng: “Là nàng?” Hắn lập tức đã nghĩ đến, nàng cư nhiên có thể nấu cơm?

“Đúng.”

Long Phi gật gật đầu,“Sư huynh, có phải hay không thật ngoài ý muốn, ngươi vốn định làm khó dễ nàng, nhưng nàng lại luôn ngoài dự kiến của ngươi, một nữ tử kỳ lạ như vậy thật sự làm cho người ta phải tò mò.”

“Tò mò?” Tiêu Nam Hiên hừ lạnh: “Đừng quên nữ nhân là không thể tin tưởng.” (Bjno: E phản đối >o

Long Phi mâu trung có chút đau lòng nhìn hắn, năm năm rồi, hắn còn chưa dứt được đau thương, cừu hận thật sâu ở đáy lòng hắn, làm cho hắn càng ngày càng cực đoan.

Tiêu Nam Hiên khóe môi đột nhiên gợi lên một nụ cười quỷ dị. Chết, nàng không sợ, khổ hình, nàng không sợ, vậy nàng sợ cái gì? Hoặc là nói nữ nhân để ý nhất là cái gì? Tôn nghiêm cùng trong sạch, nếu hai loại đều làm cho nàng mất đi, nàng sẽ như thế nào? Nghĩ vậy đột nhiên hướng về phía ngoài cửa phân phó nói:“Mời Vương phi lại đây.”

“Sư huynh, ngươi muốn làm gì?” Long Phi nhìn hắn.

“Rất nhanh ngươi sẽ biết.” Hắn cố ý úp mở.

“Ngươi tìm ta làm gì?” Vân Phi Tuyết rảo bước tiến vào cửa, liền lạnh lùng nhìn hắn hỏi, không biết hắn muốn diễn trò gì.

“Sao vậy, Vương phi, ngươi sợ?” Tiêu Nam Hiên bên môi mang theo tia trào phúng.

“Ngươi xem bộ dáng ta là sợ hãi sao?” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cách khinh miệt.

“Vương phi liền cùng bổn vương đi thôi.” Tiêu Nam Hiên nói xong, cất bước đi trước ra ngoài.

“Đi nơi nào?” Nàng chẳng qua thuận miệng hỏi, bởi vì mặc kệ đi chỗ nào, nàng cũng không quan tâm.

“Thanh lâu, ngươi không phải rất chờ mong sao? Bổn vương hiện tại sẽ đáp ứng ngươi.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói, hắn cũng không tin, đến thanh lâu, nàng thật sự có thể không thay đổi sắc mặt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 33: Tiếp khách

Vân Phi Tuyết lần đầu tiên đi trên phố xá cổ đại phồn hoa, cảm giác thật mới mẻ, nhưng Tiêu Nam Hiên cũng không có cho nàng thời gian thưởng thức, trực tiếp túm nàng kéo vào một kỹ viện hoa lệ.

“Vương gia, ngươi đã đến rồi.” Một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi ra tiếp đón, thái độ cung kính.

Vân Phi Tuyết đánh giá nàng, trên mặt chỉ thoa một chút phấn, cũng không có trang điểm đậm, quần áo trên người cũng không phải loại lụa mỏng bạc liêu, tự mình cảm giác nàng cùng kỹ viện này tựa hồ không hợp nhau, chẳng lẽ nàng là mama của kỹ viện. Như thế nào lại trẻ tuổi như vậy?

“Tử Vân, ngươi xem nàng thế nào?” Tiêu Nam Hiên trực tiếp lấy tay chỉ vào Vân Phi Tuyết, bọn họ trong lúc đó tựa hồ rất quen thuộc.

Tử Vân lúc này mới đem mâu quang đặt trên thân thể của nàng, nhỏ bé mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, đôi môi anh đào, mi như tranh vẽ, thần thái trẻ trung, hơn nữa một đôi mắt đẹp gợn sóng không sợ hãi, không lảng tránh nhìn thẳng chính mình, thật là một mĩ nhân không bình thường, bèn cười nói: “Con mắt của Vương gia sao có thể sai được, chỉ là không biết Vương gia đưa nàng tới đây để làm gì?”

“Tử Vân, ngươi nói bổn vương mang nàng đến thanh lâu thì có thể làm cái gì?” Tiêu Nam Hiên cười lạnh nhìn Vân Phi Tuyết, nàng ánh mắt không hề e ngại làm cho hắn có chút tức giận.

“Ý của Vương gia là để cho nàng tiếp khách?” Tử Vân có chút không dám xác định.

“Đúng vậy, bổn vương chính là có ý này.” Tiêu Nam Hiên con ngươi đen bắn thẳng đến nàng, muốn nhìn phản ứng của nàng sau khi nghe được tiếp khách.

“Có thể, bất quá khách nhân ta muốn tự mình tuyển.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, lạnh lùng nhìn hắn đưa ra điều kiện này, hắn muốn nhìn bộ dáng nàng khóc sướt mướt sao? Cứ chờ xem.

Tử Vân mở to hai mắt có chút kinh ngạc nhìn nàng, đây vẫn là lần đầu tiên có nữ tử đến thanh lâu, không hoảng hốt không sợ hãi, còn muốn chính mình tuyển khách nhân, chính là dũng khí này đã làm cho nàng rất bội phục rồi.

“Có thể, bất quá bổn vương chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, chỉ cần ngươi tuyển khách nhân có nhiều bạc là được.” Tiêu Nam Hiên khoé môi gợi lên tia cười tàn nhẫn, hắn sẽ làm cho nàng kinh hỉ ngoài ý muốn.

“Ngươi nói không phải vô nghĩa sao?” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, nàng có lựa chọn sao?

Một bên Tử Vân thật sự khiếp sợ, nàng là ai? Cư nhiên dám cùng Vương gia nói chuyện như vậy, Vương gia lại vì cái gì đưa nàng đến thanh lâu, chẳng lẽ nàng là tân nương thứ mười của Vương gia, Vân gia tiểu thư, Vân Phi Tuyết? Nhưng Vương gia vì sao lại đưa nàng đến thanh lâu?

“Tử vân, mang y phục lại cho nàng.” Tiêu Nam Hiên tưởng tượng thấy nàng mặc vào bộ y phục không đủ che thân kia, sẽ xấu hổ không chịu nổi như thế nào. (á, BT wá…!)

“Vâng, Vương gia.” Tử Vân lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, nàng đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, cho nên mang bộ y phục mỏng manh, lộ liễu nhất ở kỹ viện đem ra.

“Vương gia, y phục đã mang đến.” Tử Vân trong tay đang cầm y phục đi ra.

“Thay cho nàng.” Tiêu Nam Hiên phân phó, mâu trung mang theo tia tà ác.

“Cô nương, mời đi theo ta.” Tử Vân dẫn nàng đi vào bên trong phòng.

Tử vân giúp nàng thay xong quần áo, không khỏi sợ hãi kêu lên: “Cô nương, ngươi thực xinh đẹp, chúng ta ra ngoài đi.” Không biết Vương gia sau khi nhìn thấy bộ dạng này của nàng, sẽ có cảm giác gì?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 34: Anh túc

Rèm cửa nhẹ nhàng nhấc lên, Tiêu Nam Hiên mâu trung lộ ra một chút hào quang.

Nàng như một tiên tử rơi xuống phàm trần, không có chút ngả ngớn của nữ tử thanh lâu, trước ngực một cái yếm hồng nhạt thêu hai đoá hoa sen màu vàng, phía dưới là một cái tiết khố quá ngắn, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp áo mỏng manh làm cho người ta vô hạn mơ màng, nhưng lại làm cho người ta không có một tia tà niệm, chỉ cảm thấy nàng như vậy là thần thánh không thể xâm phạm……….. Chết tiệt, hắn như thế nào lại có loại cảm giác này?

“Vương gia, cô nương đẹp quá, khẳng định sẽ làm nam nhân tối nay đến Di Xuân lâu lâm vào điên cuồng.” Tử Vân đi ra, sợ hãi nói.

“Bổn vương hy vọng nàng có bản lĩnh kia?” Tiêu Nam Hiên mâu trung đã biến thành không cười rồi.

“Vậy ngươi liền mỏi mắt mong chờ đi.” Vân Phi Tuyết không hề để ý tới hắn, quay đầu nói:“Tử Vân tỷ tỷ, buổi tối có thể cho ta một cái mạng che mặt hay không?”

“Mạng che mặt? Cô nương vì sao muốn mạng che mặt?” Tử Vân sửng sốt hỏi lại.

“Tử Vân tỷ tỷ, ngươi ở thanh lâu đã bao lâu?” Vân Phi Tuyết mỉm cười.

“Mười năm.” Tử Vân mâu trung hiện lên một tia thản nhiên lẫn ưu thương, mười năm, thời gian đẹp nhất của một nữ nhân đều chôn vùi ở trong này.

“Vậy Tử Vân tỷ tỷ, hẳn là đã hiểu rõ nam nhân, nam nhân đều không chiếm được là tốt nhất, cảm giác mơ hồ thần bí mới có thể khiến cho bọn họ hứng thú cực đại.”

Vân Phi Tuyết mâu quang liếc về phía Tiêu Nam Hiên. Tuy rằng đó đều là nàng từng đọc ở trong sách, nhưng bây giờ thật sự có công dụng rồi.

“Ta hiểu được, cô nương.” Tử Vân một chút bừng tỉnh đại ngộ, mâu trung mang theo tán thưởng, sau đó lại nói:” Xin hỏi cô nương tên gọi là gì?”

“Anh Túc (được xem là cây dược liệu quý. Chiết suất của cây này làm gây nghiện nặng. Ngành y học khuyến cáo không nên dùng trong các trường hợp thông thường, phải có sự chỉ định chi tiết và giám sát trực tiếp của bác sỹ).”
Vân Phi tuyết suy tư rồi một chút, nàng cũng không thể nói tên thật của chính mình, đột nhiên nghĩ đến thuốc phiện, nàng hiện tại chính là thuốc phiện của nam nhân.

“Anh Túc?” Tử vân sửng sốt, tò mò cái tên quái lạ, sau đó lại thoải mái, nàng là nữ tử đặc biệt như vậy, hẳn là có cái tên đặc biệt, hướng về phía Tiêu Nam Hiên cúi thấp người nói: “Vương gia, Tử Vân muốn đi chuẩn bị một chút, cáo lui trước.”

“ Được, đi đi.” Tiêu Nam Hiên đáp.

Vân Phi Tuyết đôi mi thanh tú nhăn lại, vì cái gì Tử Vân đối với hắn cung kính như vậy? Mà cũng rất giống cấp dưới đối với cấp trên tôn kính, chẳng lẽ cái thanh lâu này là do hắn mở ra? Bất quá cũng không có gì kỳ quái?

“Vân Phi Tuyết, ngươi có muốn biết buổi tối ai sẽ là nam nhân bỏ ra nhiều tiền nhất hay không?” Tiêu Nam Hiên đi qua, lấy tay cầm lấy cằm của nàng, bên môi mang theo nụ cười tàn nhẫn, để nàng xem đến cái nam nhân nhiều tiền nhất kia đã quá ngũ tuần (50 tuổi), bộ mặt xấu xí, thân thể dơ bẩn của kẻ ăn xin, nàng sẽ thế nào?

“Vương gia, ngươi không biết trên đời này còn có một từ “ngoài ý muốn” sao?” Vân Phi Tuyết tuyệt không kinh hoảng, tuy rằng biết hắn đã chuẩn bị tốt rồi. Nhưng là cái dạng nam nhân gì, nàng đều có biện pháp đối phó.

“Đã khiến ngươi thất vọng rồi, bởi vì ở trong này, bổn vương không cho nó ngoài ý muốn, nó sẽ không có ngoài ý muốn.” Tiêu Nam Hiên con ngươi đen mang theo tia lãnh phúng.

“Hy vọng đi, bất quá ngươi cũng đừng đã quên, cái gì gọi là “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”(Ngoài trời này còn có bầu trời khác, ngoài người này còn có những người khác).”

Vân Phi Tuyết cũng hèn mọn nhìn hắn, “ngoài ý muốn” luôn luôn tuỳ thời mà xuất hiện.

“Ha ha, Vân Phi Tuyết, đáng tiếc ở nơi này, bổn vương chính là thiên.” Tiêu Nam Hiên tuôn ra một trận cười lạnh, chỉ cần hắn muốn, không có gì hắn không làm được, chỉ có là hắn không muốn làm mà thôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 35: Xuất trướng (Ra sân khấu)

Màn đêm chậm rãi buông xuống.

Di Xuân lâu hôm nay nghênh đón một buổi tối náo nhiệt, ồn ào nhất trong ngày, các công tử, thiếu gia, hoàng thân quốc thích, quan to quý nhân, mỗi một người ra vào nơi này, đều quần áo đẹp đẽ quý giá, sang trọng, xa hoa. Nữ tử nơi này cũng đều là tuổi trẻ mỹ mạo, kiều diễm, thướt tha.

“Các vị khách quan, Tử Vân xin quấy rầy một chút, hôm nay Di Xuân lâu mới có một vị cô nương tên Anh Túc, vẫn là quy định cũ, giá cao nhất.” Tử Vân trong thảm hồng từ từ tiêu sái đi ra, khuôn mặt tươi cười giới thiệu.

“Tử Vân, lại có cô nương mới rồi sao, quy củ chúng ta đều biết, ngươi để cho Anh Túc cô nương kia sớm xuất hiện đi, nhìn xem có đáng giá để bổn thiếu gia chi tiền hay không?” Một công tử trẻ tuổi ngả ngớn cắt ngang nàng, tựa hồ có chút chờ không kịp.

“Hảo, Tử Vân sẽ không nhiều lời nữa, mời Anh Túc cô nương đi ra.”

Tử Vân vừa dứt lời, trên bầu trời liền một trận hoa phấp phới phiêu dạt, một nữ tử đeo mạng che mặt, trong tay cầm một dải lụa đỏ từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, trên người lụa mỏng theo gió vũ động, da thịt như tuyết lúc ẩn lúc hiện……….. Vừa mới xuất trướng, cũng đã làm cho nam nhân dưới đài nhìn không dời mắt.

Mũi chân vừa rơi xuống mặt đất, liền hoa lệ xoay người một cái, trên người lụa mỏng theo gió phập phềnh bay lên, làm cho người ta một loại cảm giác xa hoa, chậm rãi đứng ở trước mặt mọi người, lạnh lùng đảo qua dưới đài, liền thấy dưới đài nhóm khách làng chơi, có khiếp sợ, có hưng phấn, nhiều nhất là mâu trung sắc dục, bao nhiêu mâu quang dưới đài tụ tập đến trên người nàng, bọn họ đại khái càng cảm thấy hứng thú là cái mạng che mặt giấu đi dung nhan của nàng.

Đột nhiên cảm giác được hai mâu quang bất đồng từ trên lầu phóng tới, một lãnh khốc tàn nhẫn giống như địa ngục ma quỷ, một lại ôn nhu mang theo vài phần ấm áp, Vân Phi Tuyết cảm giác được ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi ngồi ở ghế đầu trên lầu bên phải mâu quang không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh băng, nàng cũng không có chờ nam nhân dưới đài phản ứng khiếp sợ lại đây, nam nhân ngồi ở trên đài trong tay cầm một chén rượu Lưu Ly đã sớm chuẩn bị tốt. Xoay chân, tiếng hát ngọt ngào mang theo một tia ưu thương, nàng xướng lên bài hát của Đặng Lệ Quân (Hà Nhật Quân Tái Lai).

“Hảo hoa bất thường khai, hảo cảnh bất thường tại, sầu đôi giải tiếu my

Lệ sái tương tư đái kim tiêu ly biệt hậu hà nhật quân tái lai

Hát hoàn liễu giá bôi, thỉnh tiến điểm tiểu thái, nhân sanh năng đắc kỷ hồi túy bất hoan canh hà đãi….”

Dưới đài lặng ngắt như tờ, tựa hồ đều bị tiếng ca ngọt ngào hấp dẫn, nàng không để ý tới biểu tình của bon họ, vẫn tiếp tục hát.

“…đình xướng Dương Quan điệp

Trọng kình bạch ngọc bôi, ân cần tần trí ngữ, lao lao phủ quân hoài

Kim tiêu ly biệt hậu, hà nhật quân tái lai, hát hoàn liễu giá bôi

Thỉnh tiến điểm tiểu thái, nhân sanh năng đắc kỷ hồi túy, bất hoan canh hà đãi…” (Bài hát Hà Nhật Quân Tái Lai ...Đặng Lệ Quân)

Tiếng ca ngọt ngào mang theo ưu thương chậm rãi hạ xuống, Vân Phi Tuyết nhìn nam nhân dưới đài tựa hồ vẫn còn chưa khôi phục lại theo ca từ vừa rồi, một bên các nữ nhân còn lại lặng lẽ rơi lệ, nàng tưởng nàng xướng ra tâm tình của các nàng, thời gian là vàng bạc, sau đêm nay ly biệt, ngày nào anh trở lại, đây là các nàng bất đắc dĩ, chính là nàng vô lực thay đổi, lại càng không hy vọng xa vời có thể làm xúc động đáy lòng nam nhân.

Bưng lên chén rượu trong tay, hướng về phía Tiêu Nam Hiên trên lầu, cung kính một chút, đặt ở bên môi nhấp một chút, sau đó đặt ở một bên, lẳng lặng ngồi một chỗ, hờ hững nhìn các nam nhân dưới đài.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 36: Ra giá

Đủ các loại ánh mắt phóng về phía Vân Phi Tuyết, si mê có, kinh diễm có, hâm mộ có, ghen tị cũng có……… Duy chỉ một làm cho nàng cảm giác mãnh liệt nhất chính là ánh mắt phẫn nộ mang theo lãnh khốc từ trên lầu phóng tới. Khóe môi dâng lên nụ cười thản nhiên, nàng ngửa đầu nhìn lên cười đầy quyến rũ đến mười phần.

Tiêu Nam Hiên ngồi ở chỗ kia, mâu quang mị hoặc nhìn nàng khiêu khích, mâu trung đầy lửa giận làm cho người ta sợ hãi. “Choang!” Chén rượu trong tay, bị hắn dùng lực bóp nát.

Long Phi bất đắc dĩ lắc đầu.

“Bổn thiếu gia ra giá một ngàn lượng, muốn Anh Túc cô nương đêm nay theo hầu hạ ta.” Một công tử tuổi còn trẻ cao giọng hướng về phía Tử Vân hô, đánh vỡ trầm tĩnh.

“Ta ra giá một ngàn năm trăm lượng. ” Một thanh âm lại vang tới.

“Hai ngàn hai.”…………………..

Dưới đài trở nên hỗn loạn, âm thanh ra giá cứ một tiếng lại cao hơn một tiếng.

Lúc này Tử Vân đột nhiên đi lên đài, nhìn các nam nhân dưới đài nhiệt tình tăng giá, cười duyên nói: “Mọi người không cần gấp gáp, đã biết Di Xuân viện chúng ta đều dựa vào bạc để nói chuyện. Đêm nay, Anh Túc cô nương sẽ tiếp khách người nào ra giá một vạn lượng bạc trắng.”

Lời vừa ra khỏi miệng, chợt nghe thấy dưới đài mọi người đều hấp khí, một vạn lượng, có thể bao được một cô nương trong cả một năm rồi, chợt nghe công tử trẻ tuổi vừa rồi nói:“Tử Vân, ngươi cho dù chào giá ngất trời, cũng phải phù hợp thực tế, một vạn lượng bạc trắng, các ngươi tưởng chúng ta đều coi tiền như rác à, hơn nữa mặt cũng chưa nhìn thấy, còn không biết có đáng giá hay không đâu?”

Vân Phi Tuyết mặt lộ biểu tình như trước ngồi ở chỗ kia, nàng biết đây là do Tiêu Nam Hiên cố ý, một vạn lượng bạc trắng, dựa vào thông thường cũng có thể biết là rất nhiều bạc, phỏng chừng không có mấy người có thể trả tiền để chơi.

“Công tử nếu thấy không đáng giá, có thể từ bỏ.” Tử Vân cười khanh khách nhìn hắn nói, chính cái giá trên trời này đã muốn dọa lui một phần mười khách nhân.

“Một vạn lượng ta ra.” Một nam tử trung niên cẩm hoa y phục đứng thẳng đi ra.

“Chờ một chút, ta ra một vạn một trăm hai.” Một nam nhân sang trọng giàu có ngăn cản hắn, chính là cái bụng kia thật là mập mạp.

“Một vạn một ngàn lượng.” Một thân thể gầy yếu, tóc hoa râm, bàn tay vuốt vuốt mấy sợi râu mỏng ở khoé miệng, vẻ mặt mê đắm nhìn Vân Phi Tuyết trên đài.

“Ha ha.” Dưới đài tuôn ra một trận cười vang, có người không khách khí nói: “Lý lão gia, ngươi đừng nên lãng phí tiền bạc, thân thể của ngươi còn dùng được không? Giường chưa chắc ngươi đã đi lên được, trước hết nằm úp sấp xuống đi cho rồi.”

“Lão phu ta cũng nguyện ý, các ngươi đó là ghen tị, có bản lĩnh mang bạc ra so với lão phu ta.” Lý lão gia trừng mắt nhìn bọn họ, tựa hồ còn có chút đắc ý, ai có bạc như hắn chứ.

Mọi người lập tức hấp khí, cơ hồ không ai ở đứng ra, nơi này cũng chỉ nhận bạc không nhận người.

“Còn có ai ra giá cao hơn, nếu không có, vậy Anh Túc cô nương đêm nay sẽ hầu hạ Lý lão gia rồi.” Tử Vân đảo qua mọi người.

“Một vạn lượng hoàng kim.” Từ cửa đột nhiên vang lên vài từ.

Mọi người dưới đài nhất thời kinh hô lên, một vạn lượng hoàng kim, tất cả đều quay đầu hướng ngoài cửa nhìn xem………..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 37: Khất cái

Ở cửa là một người mặc quần áo tả tơi đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, trên đầu là một mớ tóc bù xù làm người ta có thể tượng tượng đến những mảnh rác, bên trên còn có chút cỏ khô và lá cây khô, mặt là cả một mớ hỗn độn giữa mồ hôi cùng bụi đất trộn lẫn làm hiện lên nước da đen xì, khóe mắt mang theo gỉ mắt màu đen, hai tay đen thùi gầy gò cầm theo một cây mộc côn cũ kĩ, khất cái đã khoảng 50 tuổi run rẩy tiêu sái tiến vào, mọi người cùng nhau nhìn vào người của hắn, trong lòng có chút run run, sợ hãi.

“Nôn………..” Nhìn hắn, các nam nhân khác có chút nhịn không được ghê tởm và muốn nôn mửa.

Ở trên lầu hai.

Tiêu Nam Hiên nhìn khất cái xuất hiện ở cửa, khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn cười lạnh, Vân Phi Tuyết, ta xem ngươi như thế nào bình tĩnh.

Long Phi nhìn đến ở của là một người khất cái xuất hiện cũng là sửng sốt, theo sau hiểu được nhìn hắn nói: “Sư huynh, đây là ngươi an bài sao? Đừng quên, nàng là Vương phi của ngươi, ngươi thật sự phải như vậy đối nàng?”

“Nàng là của ta Vương phi, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân, lại là nữ nhi của Vân Hạc, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ có thể quan tâm đến nàng sao? Ta thích xem bộ dáng muốn sống không được của nàng. ” Tiêu Nam Hiên khóe miệng đều là không cười, mâu trung lạnh như băng.

“Nhưng là nàng sẽ không như ngươi mong muốn.” Long Phi lắc đầu, nhìn dưới lầu, tin tưởng nàng hội ứng phó tự nhiên.

Tử Vân sắc mặt bình tĩnh tiêu sái rồi đi đến, nhìn khất cái ở cửa đến: “Vừa rồi hô nhất vạn lượng hoàng kim là ngươi nói sao?”

Không đợi khất cái trả lời, vị công tử trẻ tuổi vừa rồi liền giành trước nói: “Tử Vân, ngươi không phải hỏi vô nghĩa sao? Hắn nếu có nhất vạn lượng hoàng kim, còn có thể có bộ dáng đáng ghê tởm như thế sao?”

“Đúng vậy, Tử Vân cô nương, mau đem hắn đuổi đi, đừng làm hao phí thời gian của lão phu, có thời gian, lão phu đã sớm có mỹ nhân trong ngực rồi.” Lý lão gia ở một bên tiếp lời đến, còn không quên mê đắm nhìn Vân Phi Tuyết liếc mắt một cái.

“Đi ra ngoài, không có việc gì đừng vào đây, Di Xuân lâu này không phải là nơi ngươi có thể đến.” Mọi người hống hắn, sau đó đều không quan tâm đến hắn nữa, không nghĩ có mặt hắn ở đây.

“Ai nói ta không bạc, không sai, nhất vạn lượng hoàng kim, chính là ta kêu, số tiền đấy là ở đâu.” Bị mọi người nhạo báng, vẻ mặt khất cái có chút kích động hô lớn.

Ánh mắt của mọi người lập tức lại tụ tập ở trên người hắn, nhìn hắn giống như đang nhìn quái vật, sau đó cười vang đến: “Hắn là người điên.”

Tử Vân cũng nghiêm túc nhìn hắn nói: “Vậy mời ngươi đem nhất vạn lượng hoàng kim lấy ra đây, nếu không xin mời ngươi rời đi.” Ở thanh lâu một thời gian dài, nàng biết nhìn người không thể xem tướng mạo, có lẽ hắn chính là một người đặc biệt, nàng là mở cửa buôn bán, nhận được chính là bạc, chỉ cần là bạc trắng vàng kim thật, không quản hắn là khất cái vẫn là quan to quý nhân.

Thần sắc của khất cái có chút đắc ý, hướng về phía ngoài cửa hô to: “Đem hoàng kim lấy tiến vào.”

Mọi người trừng lớn ánh mắt, sợ bỏ lỡ gì đó, hắn sẽ không là tới thật sự đi.

Ở cửa hai hạ nhân, nâng một hòm lớn mang vào, đặt xuống dưới, mở hòm ra………. Sau đó lui đi ra ngoài.

Bị đám người ngăn trở tầm mắt, Vân Phi Tuyết nhìn không tới trong rương là cái gì này nọ? Chỉ nghe đến mọi người không phát ra một chút âm thanh, đều lặng ngắt như tờ nhìn tên khất cái ở cửa.

“Nhất vạn lượng hoàng kim, ngươi xem đi, điểm tốt lắm, kia Anh Túc cô nương đêm nay chính là của ta.” Khất cái ánh mắt tham lam theo từ nhất lượng hoàng kim rơi xuống trên người Vân Phi, chính là liếc mắt một cái, liền trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó, khóe miệng chảy nước miếng.

Trên đài Vân Phi Tuyết nhìn khất cái ở cửa liếc mắt một cái, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, ngẩng đầu phiết quá Tiêu Nam Hiên, ngón tay ở bên môi khẽ hôn một chút, làm cái động tác cực kỳ ái muội, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn kia là đang phẫn nộ.
Last edited by tuvi on 24 Aug 2021, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 38: Câu hồn mẫu đơn

“Hảo, vậy đêm nay Anh Túc cô nương chính là của ngươi rồi.” Tử Vân điểm hoàn hoàng kim, rồi mới mở miệng nói đến, đêm nay thật có nhiều chuyện ngoài ý muốn, mâu trung mang theo thương tiếc liếc mắt nhìn nàng một cái, phải cùng khất cái cùng một chỗ, thật sự là rất chà đạp nàng rồi, nhưng là chính mình lại vô lực vì nàng làm chút gì?

Không biết là do bị khiếp sợ khi nhìn thấy nhất vạn lượng hoàng kim, hay là sợ khất cái kia dơ bẩn đụng tới thân thể chính mình, hay là bọn họ đang suy nghĩ xem nên trả thù như thế nào, đám người dần nhích ra tạo thành một cái đường.

“Ha ha.” Khất cái 50 tuổi, vẻ mặt dơ bẩn kích động lấy tay chống cây mộc côn đi bước một tiêu sái lại đây, đi đến dưới đài, hướng về phía Vân Phi Tuyết vươn bàn tay dơ bẩn đen thùi của hắn lên, ở miệng lộ ra một loạt màu vàng dơ bẩn đich răng nanh, làm cho người ta thật sự nhịn không được ghê tởm.

Vân Phi Tuyết lạnh lùng nhìn người ở trước mặt mình nhìn không ra khuôn mặt, cùng với ánh mắt kia thật đáng khinh, thật sự không có cách nào, miễn cưỡng chính mình đưa tay qua, nhưng là ở trước công chúng, nàng không thể cự tuyệt, nàng nên làm cái gì bây giờ? Huống chi nàng tin tưởng Tiêu Nam Hiên nhất định chuẩn bị tốt rồi, hắn chắc chắn đang ở trên lầu lạnh lùng nhìn nàng……..

Nàng biết nàng trốn không thoát, giãy dụa chậm rãi nâng tay lên………….

Giữa không trung, đột nhiên bay qua một cái thân ảnh mị hồng, một đóa hoa màu đỏ thẳng tắp dừng ở tay nàng, lụa tơ tằm mềm mại theo tay nàng lướt qua, nàng chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên, đã bị người ôm vào trong ngực, bay đến phía trên Di Xuân, tiếp tục ôm nàng thi triển khinh công, nàng ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một đôi hẹp dài tà mị mắt xếch, khóe môi mỏng manh nổi lên như cười mà không cười, làm cho nàng giật mình thất thần, thế gian là thế nhưng lại có người giống như yêu nghiệt này, bất quá nàng dám khẳng định hắn là nam nhân, bởi vì cánh tay của nàng đặt ở ngực hắn, nơi đó thật rắn chắc.

Các nam nhân ở Di Xuân lâu còn chưa kịp khiếp sợ tỉnh ngộ lại đây, thẳng tắp nhìn trên đài kia đóa kiều diễm đỏ tươi đich hoa mẫu đơn.

“Sư huynh, là câu hồn mẫu đơn ‘Quỷ Mị’.” Trên lầu Long Phi đột nhiên đứng dậy, thần sắc có chút lo lắng.

“Truy.” Tiêu Nam Hiên chính là lạnh lùng nói, người đã nhanh chóng bay ra ngoài, phía sau long phi gắt gao đuổi theo.

“Bảo bối, nhìn đủ chưa?” Nam nhân tà mị cười, môi bạc nhẹ nhàng xẹt qua mặt của nàng, dùng tay bỏ mạng che mặt của nàng xuống, nhìn dung mạo tuyệt thế của nàng, mâu trung có chút ngạc nhiên chợt lé qua.

Vân Phi Tuyết lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn hắn không khỏi tiếc hận đến: “Ngươi vì cái gì không phải nữ tử, nếu là cái nữ nhân, khẳng định là khuynh quốc khuynh thành, yêu mị chúng sinh.”

“Bảo bối, ta đồng dạng cũng là yêu mị chúng sinh, bất quá duy nhất không đồng là, bị ta yêu mị đều là nữ nhân.” Nam nhân ngón tay ái muội mang theo mị hoặc xẹt qua mặt của nàng.

Vân Phi Tuyết đột nhiên đánh cái rùng mình, cảnh giác, nàng cảm giác trước mắt nam nhân rất nguy hiểm, bình tĩnh nói: “Ngươi bắt ta làm gì?”

“Bảo bối sao lại nói khó nghe như vậy, ta làm sao bắt ngươi được? Ta đây là mời ngươi.” Nam nhân một bộ thực ủy khuất biểu tình nhìn nàng.

“Vậy ngươi mời ta làm gì?” Vân Phi Tuyết lập tức sửa lại câu hỏi, không muốn cùng hắn dây dưa, loại nam nhân này cách càng xa càng tốt.

Nam nhân tà mị nhìn chằm chằm vào nàng, thích thú, một lúc lâu mới đến: “Ngươi thật sự không biết ta là ai?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 39: Quỷ Mị

“Không biết.” Vân Phi Tuyết thực rõ ràng lắc đầu, nàng mới đến đây có hai ngày thì phải? Cho dù hắn ở nổi danh, nàng cũng còn không kịp nhận thức hắn đâu, cũng căn bản không nghĩ nhận thức hắn.

“Thì ra là thế.” Nam nhân khóe môi gợi lên một cái độ cong, trách không được mâu trung nàng không có một tia hoảng sợ.

“Uy, ngươi không muốn nhanh lên một chút sao” Vân Phi Tuyết thúc giục, tuy rằng không biết hắn là người như thế nào? Nhưng là nàng có thể khẳng định hắn không phải là người do Tiêu Nam Hiên an bài, như vậy hắn nhất định sẽ đuổi theo, bất quá nàng muốn thừa dịp cơ hội này rời đi khỏi nơi này, rời đi khỏi Quỷ vương.

“Bảo bối, gấp cái gì? Người sợ hãi có người đuổi theo chúng ta sao? Bảo bối khả yên tâm, nhìn khắp thiên hạ, người nhìn thấy ký hiệu ta lưu lại còn có thể đuổi theo, nhất định là không muốn sống nữa. ” Nam nhân khóe môi gợi lên một cái tự tin.

Nhìn hắn chắc chắc như vậy, Vân Phi Tuyết không khỏi quay đầu nhìn lại, một màn đêm yên tĩnh, nàng nhìn đến hai cái thân ảnh bay nhanh mà đến, khóe môi mang theo tươi cười nói: “Ngươi tưj tin quá sớm rồi.” Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một thanh âm giống như hàn băng.

“Quỷ Mị, buông nàng.”

Quỷ Mị ôm Vân Phi Tuyết dừng lại cước bộ, đứng trên mái nhà ở đường phố, khóe môi yêu nghiệt cười nói: “Bảo bối, đều là ngươi, thật đúng là bị cái miệng nhỏ nhắn của ngươi nói đúng rồi, không nghĩ tới thật sự có người không muốn sống đuổi theo rồi.”

“Ta đã nói rồi ngươi tự tin quá sớm rồi, aizzz, chính là không nghĩ tới nhanh như vậy liền nghiệm chứng rồi.” Vân Phi Tuyết cố ý thở dài.

“Bảo bối khẩu khí hảo thất vọng, chẳng lẽ nhanh như vậy liền yêu thượng ta rồi.” Quỷ Mị ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua môi của nàng, không đợi nàng trả lời, liền xoay người sang chỗ khác, nhìn phái đối diện Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi, tà mị cười nói: “Ta tưởng là ai? Nguyên lai là Quỷ Vương, chính là ta không biết từ khi nào thì Quỷ vương đối nữ nhân cũng cảm thấy hứng thú rồi.”

“Quỷ Mị, đó là chuyện của bổn vương, bổn vương cho tới bây giờ đối nữ nhân đều không có hứng thú, bổn vương chích đối nàng cảm thấy hứng thú.” Tiêu nam hiên lấy tay lạnh lùng chỉ vào nàng.

Vân Phi Tuyết chính là lạnh lùng đối diện hắn.

“Bảo bối, xem ra ngươi rất được mong đợi, ngay cả Quỷ Vương đều bị ngươi kinh động rồi.” Quỷ Mị quay đầu đến mâu trung đều là tà mị, nàng rốt cuộc là loại người nào? Một cái thanh lâu nữ tử tuyệt đối không thể kinh động được Quỷ Vương luôn luôn lãnh khốc vô tình.

“Như thế nào ngươi sợ sao? Vậy buông ta đi.” Vân Phi Tuyết thu hồi mâu quang mênh mông nói, tưởng sử dụng phép khích tướng, bọn họ đều là những người nguy hiểm, nàng thật sự hy vọng Quỷ Mị cùng Quỷ vương đánh nhau, nàng hảo nhân cơ hội đào tẩu.

“Hảo.” Quỷ Mị lại đột nhiên buông tay buông nàng ra, sau đó ở bên tai nàng ái muội nói: “Bảo bối, muốn lợi dụng ta, ngươi còn quá non rồi.” Hắn trước mắt còn chưa muốn cùng Quỷ vương khó xử.

“Ngươi là người sẽ bị người khác lợi dụng sao?” Vân Phi Tuyết nhìn thẳng hắn nói, hắn quả nhiên là một người thông minh, nguy hiểm.

“Quỷ Mị, quyết định nhanh một chút, có thả người không? Bổn vương không có kiên nhẫn chờ.” Tiêu Nam Hiên mắt lạnh nhìn hành động của bọn họ như đang tán tỉnh nhau ở nơi không có người nào, mâu quang sắc bén mang theo tức giận.

“Bảo bối, ta đột nhiên đối với ngươi có chút không tha, nhưng yên tâm, về sau chúng ta còn có thể gặp lại.” Quỷ Mị đột nhiên thấp giọng ở bên tai nàng nói xong, một cái phi thân mà đi, thanh âm ở giữa không trung truyền đến: “Quỷ vương, người cho ngươi.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 40: Khiêu khích

“Như thế nào? Như vậy khẩn cấp muốn đuổi theo ta để đem ta trở về di xuân lâu sao? Là ngươi tiếc nhất vạn lượng hoàng kim của ngươi, hay là nhớ thương muốn thỏa mãn sự biến thái của ngươi.” Vân Phi Tuyết đứng trên mái nhà, lạnh lùng nhìn hắn trào phúng, nàng sẽ không ngốc mà tin tưởng hắn là cố ý đến giải cứu nàng.

“Như thế nào? Ngươi sợ.” Tiêu Nam Hiên khóe môi gợi lên lãnh phúng.

“Đó là ngươi nghĩ vậy, đi thôi.” Nếu trốn không được, nàng liền lựa chọn thản nhiên đối mặt, đi từng bước tính từng bước.

“Hừ, coi như ngươi thức thời.” Tiêu Nam Hiên hừ lạnh một tiếng, theo sau phi thân một cái, liền vững vàng rơi trên mặt đất, ngẩng đầu khiêu khích nhìn nàng.

Vân Phi Tuyết nhìn xem ước chừng từ đây xuống mặt đất cao khoảng bốn năm thước, chết tiệt, nàng không có võ công, nếu ở đây có dây thừng, nàng có thể dễ dàng linh hoạt đi xuống, nhưng là hiện tại bảo nàng nhảy xuống đi, nàng cũng không nắm chắc.

“Vương phi, ta mang ngươi đi xuống.” Long Phi đi ngang qua, vươn tay nói.

“Cám ơn.” Vân Phi Tuyết túm nhanh lấy tay hắn, bây giờ không phải lúc làm anh hùng, của nàng tín ngưỡng, an toàn cùng tánh mạng vĩnh viễn đều xếp hạng đệ nhất, nếu đến tính mạng còn không giữ được, những cái gì đều là dư thừa.

Long Phi nhẹ tay ôm trụ thắt lưng của nàng, ôm nàng bay đi xuống, nhìn hắn một thân áo trắng được gió nhẹ thổi bay, khóe môi của nàng mang theo thản nhiên tươi cười, đột nhiên nhớ tới hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân trên TV, cùng hiện tại chắc cũng có điểm tương tự.

“Vương phi, được rồi.” Long Phi dừng ở trên mặt đất, liền buông nàng ra, trên mặt mang theo một nụ cười, đem nàng đang suy nghĩ xa xôi kéo trở lại.

“Long Phi, ngươi nhiều chuyện rồi, lập tức hồi vương phủ.” Tiêu Nam Hiên mâu quang mang theo tức giận cùng bất mãn bắn về phía hắn, ngữ khí lạnh như băng.

Long Phi chính là cười khẽ một chút, không xem đến sự tức giận của hắn, cũng rất nghe lời xoay người rời đi, trước khi rời đi nhìn nàng một cái, mâu trung cấp nàng một cái trấn an.

Vân Phi Tuyết hoài nghi chính mình có phải hay không nhìn lầm rồi? Hắn như thế nào lại cấp cho nàng ánh mắt như vậy.

“Đi, hồi Di Xuân lâu.” Tiêu Nam Hiên mâu quang sắc bén đột nhiên bắn về phía nàng, đêm nay mục đích của hắn còn không có đạt tới, hắn sẽ không khinh địch như vậy mà bỏ qua nàng. Nói xong, xoay người bước đi.

Đi vài bước rồi mới phát hiện nàng cũng không có theo kịp, còn đứng ở tại chỗ nhìn hắn, bước nhanh tiêu sái đi qua, một cái kháp trụ cằm của nàng, mâu quang sắc bén làm cho người ta sợ hãi,“Ngươi không có nghe bổn vương nói gì sao?”

“Nghe hiểu rồi.” Vân Phi Tuyết bị bắt ngẩng đầu, cùng hắn đối diện.

“Kia như thế nào còn không đi?” Hắn mâu quang trung nhảy lên mấy phần phẫn nộ, trên tay chỉ cần dùng thêm một chút lực, có thể cắt đứt chiếc cổ mảnh mai của nàng.

“Ta chỉ là nói nghe hiểu rồi, nhưng là ta cũng không có muốn nói nghe lời ngươi nói.” Vân Phi Tuyết vừa dứt lời, đầu gối liền nhanh chóng tập kích hắn tại nơi mềm mại nhất, khiến cho hắn buông chính mình ra.

Tiêu Nam Hiên lui về phía sau từng bước né tránh của nàng tập kích, tay buông ra khỏi cổ của nàng, lại bắt được cổ tay của nàng cười lạnh, mâu quang lại âm hàn nói:“Vân Phi Tuyết, ngươi đây là khiêu khích bổn vương sao? Ngươi cho là như vậy, ngươi có thể bỏ chạy sao?”

“Ta cũng nghĩ sẽ không thoát được, bất quá đang nói, ít nhất ta muốn tranh thủ, tranh thủ mới có cơ hội không phải sao?” Vân Phi Tuyết theo dõi hắn, khóe môi câu dẫn một cái châm chọc đich độ cong.

“Chỉ tiếc, ở trong tay bổn vương, Vân Phi Tuyết, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội, vẫn là nhận mệnh đi.” Tiêu Nam Hiên con ngươi đen đột nhiên biến lãnh, một chút đem nàng túm đến trước ngực hắn, ôm lấy thắt lưng của nàng, liền hướng đến phía Di Xuân lâu bay đi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 41: Đáng khinh

Tại Di Xuân lâu, đám người náo nhiệt đều đã tự tản ra ở các phòng khác nhau, trong lòng ôm những nữ nhân dịu dàng làm vừa lòng bọn họ, tựa hồ chuyện vừa rồi chính là một cái trò khôi hài, đảo mắt liền đã quên.

Bị Tiêu Nam Hiên mạnh mẽ mang về, Vân Phi Tuyết liền nhìn đến to đại sảnh to như vậy, chỉ còn có cái kia khất cái vẫn còn đứng ở nơi đó, nhìn thấy nàng, hai tròng mắt hắn lại lộ ra cái loại mâu quang đáng khinh, làm cho nàng phản cảm đến cực điểm.

“Vân Phi Tuyết, như thế nào không nghĩ nhìn đến hắn sao? Đừng quên hắn chính là khách của ngươi đêm nay.” Tiêu Nam Hiên mâu trung mang theo tà ác, ngữ khí lãnh khốc mà lại mang theo ý trả thù.

“Ta như thế nào lại quên? Càng không thể phụ ngươi cố ý an bài không phải sao?” Vân Phi Tuyết cười lạnh nhìn hắn, nhấn mạnh hai chữ cố ý.

“Vương gia, ngài đã trở lại.” Tử Vân đột nhiên theo bên trong đi ra, nhìn đến nàng, mắt đẹp khiếp sợ mang theo ý không thể tin, nàng cư nhiên còn có thể từ trong tay quỷ mị trở về bình an vô sự.

“Tử Vân, chuyện còn lại liền giao cho ngươi rồi, ngươi hẳn là biết làm như thế nào?” Tiêu Nam Hiên kiếm mâu lạnh lùng đảo qua khất cái, rồi dừng ở trên người Vân Phi Tuyết.

Tử Vân hơi hơi sửng sốt, theo sau hiểu được ý tứ trong lời của hắn nói đến:“Vương gia, xin yên tâm, Tử Vân biết nên làm như thế nào?”

“Ân.” Tiêu Nam Hiên lãnh ứng một tiếng, hướng lầu hai tiêu sái đi lên.

Tử Vân nhìn bóng dáng hắn rời đi, nhẹ nhàng thở dài đến: “Anh Túc cô nương, khất cái lão gia, Tử Vân mang bọn ngươi trở về phòng.”

Nghe được nàng nói như vậy, khất cái kích động cầm lấy mộc côn tay đều đang run đẩu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Phi Tuyết, khóe miệng đều chảy ra nước miếng rồi.

“Tử Vân cô nương, phiền toái ngươi trước làm cho người ta dẫn hắn đi tắm rửa một cái không được sao?” Vân Phi Tuyết thật sự không thể nhìn bộ dạng dơ bẩn hắn ghê tởm kia của hắn, cũng vì muốn kéo dài thời gian một chút, dù sao nhất thời là nhất thời, ai sẽ biết tiếp theo lại sẽ phát sinh sự tình gì?

“Này…….” Tử Vân chần chờ một chút, mặt lộ vẻ khó xử đến: “Anh Túc cô nương không phải ta không chịu, ý tứ của Vương gia, ta nghĩ ngươi hẳn là so với ta hiểu hơn nhiều.” Nàng thật sự cũng không rõ Anh Túc cô nương cùng Vương gia có cái gì cừu hận cùng quá tiết, Vương gia hội như thế tương đối, nhưng là nàng không dám cãi lời mệnh lệnh của hắn.

“Ta hiểu được, Tử Vân cô nương, vậy thỉnh dẫn đường đi.” Vân Phi Tuyết không ở xa cầu, cũng không muốn làm khó nàng.

Tử Vân nhìn nàng mâu quang có chút phức tạp, nhưng vẫn là xoay người ở phía trước dẫn đường, mở ra cửa phòng nói:“Anh Túc cô nương, khất cái lão gia, mời các ngươi.”

“Cám ơn.” Vân Phi Tuyết dừng bước rồi đi vào, phía sau khất cái mâu quang vẫn si ngốc dừng ở thân thể của nàng, bước vào cửa đi vào cước bộ đều lảo đảo cơ hồ sắp té ngã.

Tử Vân bất đắc dĩ lắc đầu, người như vậy thật sự là ủy khuất Anh Túc cô nương rồi, nhưng cũng không làm gì được, thay bọn họ đóng cửa phòng.

Trong phòng, Vân Phi Tuyết ngồi ở bên giường, mâu quang cảnh giới lạnh như băng theo dõi hắn.

“Mỹ……… Mỹ nhân……….,” Khất cái ném mộc côn trong tay xuống, run rẩy vươn hai tay đi tới, mê đắm hướng nàng đi đến.

“Đứng lại.” Vân Phi Tuyết lập tức đứng dậy, lấy tay chỉ vào hắn, mâu quang lạnh lùng cảnh cáo hắn.

“Mỹ nhân, ngươi đừng quên, ngươi là do ta dùng nhất vạn lượng hoàng kim mua ngươi, đêm nay ngươi là của ta.” Khất cái cước bộ vẫn chưa tạm dừng, lại tiến tới vài bước.

“Vậy ngươi có thể quay trở lại lấy tiền của ngươi, ta ở cảnh cáo ngươi một lần, đứng lại, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Vân Phi Tuyết nói xong, tay đã làm tốt động tác phòng bị.

“Mỹ nhân, không cần khách khí, ta chính là thích ngươi chào đón ta.” Khất cái từng bước đi đến, thay đổi thái độ, đem bàn tay đen xì sờ lên khuôn mặt nàng.

“Ngươi thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Vân Phi Tuyết lắc mình một cái, né tránh tay hắn, ra quyền hướng đến mặt của hắn tập kích mà đi………
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 42: Phát tiết

Ai ngờ khất cái lại dễ dàng bắt lấy tay nàng, cánh tay dùng một chút lực, làm thân nàng xoay một vòng tròn, đã bị hắn giam cầm vào trong ngực, vừa động vừa không thể động, bên tai truyền đến âm thanh tựa như hơi thở của hắn: “Mỹ nhân, như thế nào biết ta thích ăn nàng?”

Vân Phi Tuyết vạn lần thật không ngờ một cái khất cái cư nhiên cũng sẽ có võ công, chẳng lẽ đêm nay nàng thật sự khó có thể đào thoát, Tiêu Nam Hiên ngươi điên rồi, che dấu hoảng hốt, lạnh lùng nói: “Buông.” Cho dù có phải thất thân, người kia cũng tuyệt đối không thể là hắn.

“Mỹ nhân, ta đã muốn nói, ngươi đêm nay là của ta.” Khất cái nhe răng cười, đầu cũng chậm chậm cúi thấp đến.

Nhìn răng nanh của hắn tràn đầy màu vàng dơ bẩn, cùng cái gương mặt kia dơ bẩn nhìn không ra hình dạng, Vân Phi Tuyết xoay đầu snag một bên, giận dữ hét: “Không được vào đụng ta. ”

“Không còn kịp rồi.” Khất cái ôm nàng cùng nhau lăn đến trên giường, tay duỗi ra, bên giường thả rèm buông xuống.

Vẫn tránh ở phòng bên cạnh, Tiêu Nam Hiên nhìn theo một lỗ rất nhỏ trên tường thấy rèm phấn hồng đã được buông xuống che dấu bong người ở trên giường, khóe môi vẫn cười lạnh đột nhiên thu hồi, mâu quang nhìn chằm chằm, con ngươi đen cho thấy cừu hận của hắn mang theo những cảm xúc phức tạp.

“Vương gia.” Tử Vân khinh hoán lên tiếng.

Hắn lại đột nhiên lập tức ôm Tử Vân, dùng sức hôn nàng, môi mang theo khí phách, mang theo phát tiết, càng mang theo cừu hận thật sâu, không để ý cảm thụ của nàng, bàn tay không hề giảm lực, tiến vào trong áo của nàng, dùng sức vuốt ve ngực phấn hồng đich nụ hoa mềm mại……..

Cảm nhận được chỗ đau, Tử Vân nhăn lại đôi mi thanh tú, nhưng không có giãy dụa, ngược lại phối hợp động tác cùng hắn, tùy ý để hắn phát tiết.

“Xoẹt.” Tiếng quần áo trên người nàng bị xé rách, lộ ra bộ ngực tuyết trắng, hai khỏa phấn hồng như quả anh đào run nhè nhẹ tựa hồ đang đợi người ngắt lấy.

Tiêu Nam Hiên mâu quang cừu hận cùng dục vọng càng thêm mãnh liệt hơn, cúi đầu liền hung hăng cắn quả anh đào của nàng, tay không chút nào thương tiếc xé bỏ tiết khố của nàng, đột nhiên dựng nàng đứng lên, làm cho hai tay nàng bám tại trên bàn, đi đến đằng sau thân thể của nàng, tay bám lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, phóng xuất ra vật đặc thù của nam nhân, tách ra hai chân của nàng, mạnh mẽ đem chính mình tiến vào thân thể của nàng, còn không có được chuẩn bị tốt,…………..

“Ngô………” Tử Vân thống khổ nhắm mắt lại, cắn chặt môi không cho chính mình phát ra tiếng kêu, nàng biết ở phía sau, hắn tựa như một con sư tử giận dữ, cần phát tiết, từng ấy năm tới nay nàng vẫn đều là như vậy, yên lặng thừa nhận theo cách trên……….

Tiêu Nam Hiên nhắm chặt hai tròng mắt, đằng sau mặt nạ bạc là dục vọng mang theo thống khổ, mãnh liệt cuồng dã tiến lên, một chút một chút, không dừng lại chút nào, không lưu tình chút nào, như muốn xuyên thấu nàng………

“A………..” Tử Vân rốt cục chịu không được, phát ra một âm thanh không thể chịu được nữa, này càng làm kích thích hắn rồi, làm cho những động tác cuồng dã càng thêm nhanh hơn……………..

Hồng Loan nội trướng

Bị khất cái đột nhiên đưa lên trên giường, Vân Phi Tuyết vừa muốn phản kháng, liền thấy hắn để tay chỉ đặt ở bên môi: “Hư…….”

Nàng nghi hoặc đình chỉ phản kháng, nhanh theo dõi hắn, đây là có chuyện gì?

“Tỷ tỷ, sao lại nhìn người ta như vậy, người ta hội thẹn thùng rồi.” Một thanh âm của thanh niên khoảng mười bốn, mười năm tuổi đột nhiên từ trong miệng tên khất cái phát ra, tùy tay buông nàng ra.

Vân Phi tuyết nhìn hắn chằm chằm, tỷ tỷ? Tiếng nói của trẻ con? Hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 43: Dịch dung

“Hì hì.” Khất cái cười một thật tươi, nhanh tay lấy đi cái mặt lạ của chính mình, hé ra một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú trẻ tuổi nở rộ sáng lạn tươi cười mang theo một gương mặt hồn nhiên.

Dịch dung, Vân Phi Tuyết giật mình nhìn hắn, nàng đã xem trên TV, đây được gọi là thuật dịch dung, nàng hôm nay thật sự đã được mở mang kiến thức.

“Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp.” Nam tử nhìn nàng, thích ý đánh giá nàng, nhìn đến thân thể nàng, có hứng thú như ẩn như hiện, bất quá mâu quang kia là đơn thuần đich thưởng thức, mà không phải sắc dục.

“Tiểu tử, ngươi xem cái gì?” Vân Phi Tuyết giơ tay ngay tại đầu của hắn gõ một chút, trong lòng ảo não,*** (pachan: tỷ ý chửi bậy ạ), vừa rồi cư nhiên bị một tiểu quỷ đùa giỡn rồi, nàng thật sự là không có mặt mũi gặp người khác rồi. Nhưng nàng cũng âm thầm bội phục, hắn cư nhiên có thể dịch dung giống thật đến vậy, đó thật là một khả năng bắt chước tuyệt vời.

“Tỷ tỷ hiện tại mới nhớ tới che lấp có phải đã quá muộn rồi không, cái gì nên xem, không nên xem ta cũng đã nhìn cả rồi.” Nam tử bị nàng cốc vào đầu, xoa xoa cái đầu, đắc ý nhìn nàng.

“Tiểu tử, người lớn trong gia đình ngươi không nói cho ngươi biết, tiểu hài tử không thể học cái xấu sao? Nói cho ta biết, ngươi là ai?” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, một bộ lên giọng giáo huấn hắn.

“Ta làm sao là tiểu hài tử được? Đang nói tỷ tỷ ngươi có lớn là bao nhiêu, ta cũng có vào được kỹ viện đây thôi?” Nam tử cũng bất mãn trừng mắt nhìn nàng, nàng có thể so sánh chính mình nhiều tuổi hơn, nhưng không thể so sánh chiều cao với hắn đâu.

“Ta………” Vân Phi Tuyết lập tức nghẹn lời rồi, đột nhiên nhớ tới lời Tiểu Đào nói với nàng, chính mình hiện tại hẳn là mới mười sáu tuổi, thoạt nhìn nhiều lắm so với hắn chỉ hơn có một tuổi.

“Tỷ tỷ, ngươi xinh đẹp như vậy, không bằng theo ta về nhà đi, chỉ cần một năm nữa, chờ ta trưởng thành rồi ta thú ngươi, được không?” Nam tử mâu trung lộ ra hưng phấn quang mang.

“Ngươi còn chưa có trưởng thành cũng đã bắt đầu đến kỹ viện.” Vân Phi Tuyết thiếu chút nữa té xỉu, nhớ tới bộ dáng vừa rồi bị hắn đùa giỡn, nàng thật muốn nhanh chóng quên đi, nàng sống hai mươi bảy năm, cư nhiên bị một tiểu tử còn vị thành niên đùa giỡn.

“Nhưng là ta mỗi lần đến kỹ viện cũng không có ai nói không cho tiến vào.” Nam tử có chút ủy khuất nhìn nàng, nhưng là có một chút hắn chưa nói, hắn đều là dịch dung đi vào.

“Ngươi nhỏ như vậy lại đi tìm nữ nhân?” Vân Phi Tuyết hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

“Tỷ tỷ, ngươi không thể vu oan cho người ta, người ta khi nào thì đi tìm nữ nhân?” Nam tử lập tức phản bác nói.

“Ngươi không tìm nữ nhân, vừa rồi những lời này, ngươi như thế nào sẽ biết?” Vân Phi Tuyết nhớ tới vừa rồi những lời nói trong miệng hắn, thân thể không khỏi rùng mình một cái.

“Thật là, tỷ tỷ chẳng lẽ thật sự không biết vì sao ta biết nói câu nói kia sao? Chưa ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy sao? Ta xem đều cũng xem qua rồi, làm sao còn không nói được?” Nam tử liếc mắt nhìn nàng một cái, kia ý tứ đang nói, ngươi thật sự là cái ngu ngốc, đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không hiểu sao?

Vân Phi Tuyết bi ai muốn ngửa mặt lên trời thét dài, nàng sống uổng phí rồi, cư nhiên bị một cái tiểu cổ nhân khinh bỉ.

“Tỷ tỷ muốn hay không đến thử một lần, ta có thể học tập thêm.” Nam tử mâu trung chớp động hào quang, tới gần nàng, tựa hồ nóng lòng muốn thử.

“Thành thật đi, nói, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi như thế nào ở nơi này?” Vân Phi Tuyết giả bộ sinh khí, thế này mới nhớ tới chính sự, hắn tuyệt đối không phải do Tiêu Nam Hiên tìm đến.

“Hảo thôi, hảo thôi, tỷ tỷ không cần sinh khí, ta nói cho ngươi là được.” Nam tử lấy lòng nói đến.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 44: Nam Cung Vấn Thiên

Theo nam tử tự thuật, Vân Phi Tuyết mới biết được nguyên lai hắn là con của Nam Cung Long-bang chủ Cái bang, Nam Cung Vấn Thiên. Tiêu Nam Hiên đem nhất vạn lượng hoàng kim thuê khất cái đến Di Xuân lâu, khất cái trước tiên liền đem chuyện này bẩm báo cấp Nam Cung Long, trùng hợp Nam Cung Long xuất môn làm việc, sự việc bị Nam Cung Vấn Thiên biết được, nhất thời khiến cho hắn thấy kỳ lạ, cho nên hắn liền hoá trang thành bộ dạng một khất cái, dựa theo Tiêu Nam Hiên phân phó đi tới Di Xuân lâu………

“Tỷ tỷ, sự tình chính là cái dạng này a, ta cũng không có ác ý.” Nam Cung Vấn Thiên vội vàng làm sáng tỏ đến.

“Ngươi không ác ý, vậy sao cố tình làm ta sợ, lôi kéo ta trên giường?” Vân Phi Tuyết trừng hắn liếc mắt một cái, nhớ tới bộ dạng khất cái ghê tởm kia, may mắn trái tim nàng khỏe mạnh, bằng không sớm bị ghê tởm dọa chết ngất.

“Tỷ tỷ, nhĩ hảo ngu ngốc.” Nam Cung Vấn Thiên mâu trung lộ ra một tia khinh bỉ.

“Tiểu tử, ngươi muốn chết nha, cư nhiên dám mắng ta ngu ngốc.” Vân Phi Tuyết lại đưa tay gõ vào đầu hắn một cái, không biết hôm nay nàng đã bị hắn xem thường bao nhiêu lần rồi.

“Oa oa….” Nam Cung Vấn Thiên ôm đầu kêu đứng lên, bất mãn trừng mắt nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ chẳng những ngu ngốc còn bạo lực.”

“Tiểu tử, nếu không muốn chết, tốt nhất giải thích rõ rang cho ta.” Vân Phi Tuyết tới gần hắn hung hăng uy hiếp đến, nàng tựa hồ đã quên, tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ, nhưng là nàng đánh thắng hắn sao được?

“Này còn phải giải thích sao? Tỷ tỷ chẳng lẽ không biết nơi này đã bị người giám sát sao? Ta làm như vậy còn không phải muốn bảo hộ tỷ tỷ ngươi, chẳng lẽ ngươi tưởng cá nhân ta muốn tiến vào nha, tỷ tỷ đừng mơ, ta còn không muốn đâu.” Hắn như là đối nơi này rõ như lòng bàn tay, từng phòng ở kỹ viện này hắn còn biết rõ hơn s với phòng ở nhà.

Nghe vậy, Vân Phi Tuyết chỉ cảm thấy lạnh cả người theo lòng bàn chân dâng lên, Tiêu Nam Hiên cư nhiên như thế biến thái lãnh khốc, cư nhiên có thể mắt lạnh nhìn nàng bị một cái xấu xa đich khất cái vũ nhục, dù như thế nào, nàng cũng là Vương phi của hắn, may mắn là Nam Cung Vấn Thiên dịch dung xông vào.

“Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Nhìn nàng sắc mặt đột nhiên biến thành rất khó xem, Nam Cung Vấn Thiên quan tâm hỏi.

“Ta không sao.” Vân Phi Tuyết lắc đầu, chỉ cảm thấy trên người từng đợt rét run, hàn ý là từ đáy lòng dâng lên.

“Tỷ tỷ, ngươi có nghĩ là đào tẩu, ta có thể giúp ngươi, ta mang ngươi trở về Cái Bang, bảo đảm không có người tìm đến ngươi.” Nam Cung Vấn Thiên mâu trung lóe hào quang, hắn thầm nghĩ mang nàng rời đi nơi này, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy không nên ở lại thanh lâu này.

Vân Phi Tuyết trong lòng vừa động, này cũng là một cơ hội, nàng cứ như vậy mất tích rồi, ai cũng không thể khẳng định là nàng đào tẩu, kia Tiêu Nam Hiên cũng không thể đến uy hiếp Vân gia hoặc là Tiểu Đào, hạ quyết tâm nói: “Hảo, chỉ là chúng ta như thế nào rời đi?”

“Tỷ tỷ, xem này.” Nam Cung Vấn Thiên nhanh tay từ trong lòng xuất ra một cái gì đó như một viên thuốc, đặt ở trong long tay rồi cấp một ngụm nhiệt khí, sau đó hướng trên mặt của nàng thổi đến, chuẩn bị cho tốt một hồi rồi nói: “Tốt lắm, ta cam đoan không ai thể nhận được ngươi rồi.”

Đối với thuật dịch dung của hắn, Vân Phi Tuyết không có chút hoài nghi, chính là nhìn xem quần áo trên người, có chút khó xử, này quần áo này rất khiến người ta phải chú ý đến rồi, nàng làm sao có thể đi ra ngoài đây.

“Tỷ tỷ, ngươi chờ một chút.” Nhìn ra tâm tư của nàng, Nam Cung Vấn Thiên đột nhiên nhảy xuống giường, đi đến một bên ngăn tủ trong phòng xuất ra một bộ quần áo màu phấn hồng đưa cho nàng.

Vân Phi Tuyết tiếp nhận quần áo nghi hoặc nhìn hắn hỏi:“Ngươi như thế nào lại biết nơi đó có quần áo?”

“Trong phòng có quần áo thực bình thường.” Nam Cung Vấn Thiên nói dối cũng không nháy mắt, hắn không thể nói cho nàng biết, hắn thường xuyên nhìn lén nữ nhân ở đây thay quần áo, cho nên mới biết quần áo đặt ở đâu.

Ngẫm lại cũng đúng, Vân Phi Tuyết không có hoài nghi, đứng dậy cởi áo khoác, trực tiếp đem quần áo màu phốn hồng mặc ở trên người, nhìn lại, hoảng sợ, hắn khi nào đã lại biến trở về cái kia ghê tởm khất cái rồi, nếu nàng không biết là Nam Cung Vấn Thiên, khẳng định một cước đem hắn đá đi ra.

“Tỷ tỷ, ta trước đi ra ngoài giải quyết lũ thị vệ ở cửa, sau đó ngươi theo tới.” Nam Cung Vấn Thiên hướng về phía nàng nói.

Vân Phi Tuyết hơi hơi sửng sốt, thị vệ ở cửa, thế này mới nghĩ đến đại khái là Tiêu Nam Hiên an bài đến, gật đầu nói: “Hảo.”

“Tỷ tỷ, thực ngoan.” Nam Cung Vấn Thiên nhe răng cười, lại lộ ra kia răng nanh màu vàng tràn đầy dơ bẩn.

Vân Phi Tuyết vô lực mắt trợn trắng, thật muốn nhịn không được nhổ ra rồi nói: “Xin ngươi, ngươi đừng ghê tởm như vậy được không?”

“Ghê tởm, tỷ tỷ muốn hay không nếm thử xem, thực ngọt nha.” Nam Cung Vấn Thiên đem mặt sát vào nàng, cố ý liếm răng nanh thượng màu vàng gì đó.

“Tránh qua một bên đi.” Vân Phi Tuyết đem chân đạp hắn đi ra ngoài.

“Tỷ tỷ thực nhẫn tâm, ta đành đi ra ngoài vậy. ” Nam Cung Vấn Thiên linh hoạt xoay người tránh thoát của nàng đánh lén, sau đó khôi phục bộ dạng khất cái, cầm mộc côn run lên tiêu sái tới cửa, mở ra.

“Khất cái xong việc rồi a.” Thị vệ ở cửa ngữ khí rõ ràng mang theo ý không cười cùng ghen tị, mỹ đich như vậy thật tiện nghi cho hắn rồi, thật sự là bị đạp hư rồi.

“Xong việc rồi.” Nam Cung Vấn Thiên một bộ suy yếu.

“Cảm giác thế nào?” Một cái khác thị vệ thấy hắn ngữ khí ái muội hỏi.

“Lại đây.” Nam Cung Vấn Thiên thân thân thủ, hạ giọng, một bộ thần bí đich bộ dáng.

Hai tên thị vệ tò mò đến, không biết hắn muốn nói gì? Cũng là vẻ mặt chờ mong.

Nam Cung Vấn Thiên tại thời điểm bọn hắn lại gần, trong tay đột nhiên giơ lên một trận bột phấn, sau đó hướng về phía trong phòng thấp giọng hô: “Tỷ tỷ, mau ra đây.”

Vân Phi Tuyết từ trong phòng đi ra, đứng ở một bên, cũng không có vội vã rời đi, dù sao bọn họ hiện tại cũng nhận thức không ra nàng.

Hai cái thị vệ chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, lắc đầu, vừa rồi làm sao vậy? Chỉ nghe đến bên tai khất cái nói đến: “Kỳ thật, cũng là như vậy, nữ nhân đều là một cái vị.”

“Khất cái, ngươi đây là được tiện nghi mà còn khoe mã, đều là một cái vị, như thế nào còn đến kỹ viện tìm nữ nhân.” Thị vệ ngữ khí ê ẩm đến, sau đó tay dùng sức đập vào bả vai đến: “Đi thôi, đừng đứng như nhũn ra ở đây.”

“Hắc hắc.” Nam Cung Vấn Thiên nhe răng cười, đi ra, vụng trộm hướng về phía nàng nháy mắt, Vân Phi Tuyết cười khẽ một chút, cũng xoay người rời đi, phía sau truyền thanh âm nói chuyện của bọn họ.

“Buồn nôn.” Hai cái thị vệ nhịn không được ghê tởm đứng lên, nhìn bóng dáng của tên khất cái, cảm thán nói: “Ngươi nói Anh Túc cô nương như thế nào chịu đựng được hắn.”

“Huynh đệ, này không phải chuyện của ngươi và ta, nói không chừng, hắn trên giường công phu rất cao, đem Anh Túc cô nương hầu hạ thực thoải mái.” Một cái khác ngữ khí đáng khinh đến.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,168
Posts: 99035
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 61 guests