Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 27 Jul 2019

Park

Cậu bị đình chỉ học hai ngày.
Steve bị đình chỉ hai tuần vì đây là lần thứ ba trong năm thằng này đánh nhau. Park cảm thấy có chút áy náy vì chuyện đó, bởi Park mới là thằng bắt đầu trước, nhưng rồi cậu nghĩ tới tất cả những thứ thối hoắc vớ vẩn khác mà Steve đã làm hàng ngày mà không bao giờ bị tố giác.
Mẹ Park phát điên đến mức không thèm đến đón cậu. Mẹ gọi cho bố khi đó đang ở chỗ làm. Khi bố đến, hiệu trưởng đã tưởng rằng ông là bố của Steve.
“Thực ra thì”, bố nói và chỉ vào Park, “cậu kia mới là con tôi.”
Y tá trường nói rằng Park không phải đi bệnh viện nhưng trông cậu khá thảm. Một mắt thâm đen và có thể bị gẫy mũi.
Steve thì phải đến bệnh viện. Răng lung lay, và y tá khá chắc là nó bị gãy một ngón tay.
Park ngồi đợi trong văn phòng với túi đá chườm trên mặt trong khi bố nói chuyện với hiệu trưởng. Thư kí hiệu trưởng đưa cho cậu một lon Sprite từ phòng nghỉ giáo viên.
Bố không nói câu nào cho tới khi lên xe.
“Taekwondo là nghệ thuật phòng vệ”, bố lạnh lùng nói.
Park không đáp lại. Cả mặt cậu đang đau đớn, y tá không được phép cho học sinh uống thuốc giảm đau Tylenol.
“Có thật là con đã đá nó vào giữa mặt không vậy?”, bố hỏi.
Park gật đầu.
“Thế thì phải là một cú đá bay rồi”.
“Móc xoay có bật nhảy”, Park rền rĩ.
“Không thể nào”.
Park cố gắng ném cho bố cái nhìn khinh bỉ nhưng dù nhìn kiểu nào thì cũng như đập mặt vào đá vậy.
“May cho nó là con chỉ đi đôi giày tennis bé tí đấy”, bố nói, “kể cả ngay giữa mùa đông… Mà thật ấy hả, một cú móc xoay có bật nhảy ư?”
Park gật đầu.
“Hừ. Chậc, mẹ con sẽ nhảy dựng thủng mái nhà khi nhìn thấy con mất. Mẹ đã ở nhà bà khóc lóc khi gọi cho bố”.
Bố nói đúng. Khi Park bước vào nhà, mẹ đã lảm nhảm theo đúng nghĩa.
Mẹ tóm lấy vai của cậu và nhìn lên mặt cậu, lắc lắc đầu. “Đánh nhau!” mẹ nói, xỉa ngón tay trỏ vào ngực cậu. “Đánh nhau như lũ khỉ da trắng óc bã đậu hư hỏng…”
Cậu đã từng nhìn thấy mẹ nổi điên như thế với Josh, cậu đã nhìn thấy mẹ ném cả một giỏ hoa lụa và đầu Josh, nhưng chưa bao giờ mẹ như thế với cậu.
“Hỏng”, mẹ nói. “Hỏng hết! Đánh nhau! Không thể tin nổi con nữa”.
Bố cố gắng đặt một tay lên vai mẹ nhưng mẹ hất tay bố ra.
“Đưa cho thằng bé miếng bít tết đi, ông Harold”, bà nói, kéo Park ngồi vào bàn ăn và xem xét gương mặt cậu.
“Tôi sẽ không phí một miếng bít tết vì thế đâu”, ông nói.
Bố đi ra chạn bếp để lấy cho Park ít Tylenol và một cốc nước.
“Con có thở được không?”, bà hỏi.
“Bằng mồm ạ”, Park nói.
“Bố con bị gẫy mũi nhiều tới mức giờ chỉ thở được bằng một lỗ mũi thôi đấy. Đấy là lý do vì sao bố con ngáy như tàu chở hàng vậy”.
“Không có taekwondo gì nữa”, mẹ nói. “Không có đánh đấm gì cả”.
“Mindy…”, bố nói. “Chỉ là một trận đánh nhau thôi mà. Con nó đứng lên bảo vệ một con bé nào đó bị lũ bạn trêu chọc”.
“Không phải là một con bé nào đó”, Park gào lên. Giọng cậu khiến tất cả xương trong đầu cậu chấn động vì đau. “Bạn ấy là bạn gái con”.
Cậu hi vọng là thế.
“Là cái cô bé tóc đỏ đó ấy hả?”, bà hỏi.
“Eleanor”, cậu nói. “Tên bạn ấy - là Eleanor".
“Không có bạn gái gì hết, không được”, mẹ cậu nói, khoanh tay lại. “Cấm túc”.

Eleanor


Khi Eleanor rung chuông cửa, ngài thám tử tư Magnum ra mở cửa.
“Cháu chào chú”, con bé nói, cố gắng mỉm cười. “Cháu là bạn học của Park. Cháu đang cầm sách và đồ của cậu ấy”.
Bố Park nhìn con bé từ trên xuống dưới nhưng không giống như đang dò xét nó, tạ ơn chúa. Có vẻ giống như ông đang áng chừng kích cỡ của nó. (Một việc cũng chẳng thoải mái gì). “Cháu là Helen à?”, ông hỏi.
“Eleanor ạ”, con bé nói.
“Eleanor, đúng rồi… Đợi một tẹo nhé”.
Trước khi nó kịp nói với ông ấy rằng nó chỉ muốn đưa đồ của Park thì ông đã đi mất. Ông để cửa mở, và Eleanor có thể nghe thấy tiếng ông nói chuyện với ai đó, có lẽ là ở trong bếp, có lẽ là mẹ của Park. “Thôi mà, Mindy…” và “Chỉ vài phút thôi…”. Và rồi, ngay trước khi ông quay ra cửa, “Nghe cái biệt hiệu Đầu Đỏ Bự, anh cứ tưởng nó phải to hơn nhiều ấy chứ”.
“Cháu chỉ định đem đồ qua thôi ạ”, Eleanor nói khi ông đẩy cửa ra.
“Cảm ơn cháu”, ông nói, “vào trong đi”.
Eleanor giơ ba lô của Park lên.
“Thật đấy, nhóc”, ông nói. “Vào nhà đi và tự đưa cho thằng bé. Chú chắc là nó muốn gặp cháu”.
Đừng thế chứ, con bé nghĩ.
Nhưng nó vẫn theo bố Park đi qua phòng khách, dọc theo một hành lang ngắn dẫn tới phòng Park. Bố cậu khẽ gõ cửa và nhòm vào.
“Này. Sugar Ray1. Có người đến thăm con này. Con có muốn dặm phấn cho mũi trước không?”
1 Sugar Ray: ban nhạc funk metal của Mỹ, thành lập năm 1986.
Ông mở cửa cho Eleanor rồi bước đi.
Phòng của Park nhỏ nhưng đầy ắp đồ đạc. Hàng chồng sách và băng nhạc và truyện tranh. Mô hình máy bay. Mô hình ô tô. Ván phi tiêu. Một thái dương hệ treo lơ lửng trên giường cậu giống như mấy thứ vẫn hay treo ở trên cũi trẻ con.
Park đang ở trên giường, cố gắng dùng khuỷu tay đẩy người dậy khi con bé bước vào.
Con bé há hốc mồm khi nhìn thấy mặt cậu. Trông tệ hơn rất nhiều so với lúc trước.
Một bên mắt cậu sưng húp còn mũi thì to tướng và tím ngắt. Nó khiến con bé muốn khóc. Và muốn hôn cậu. (Bởi rõ ràng là mọi thứ đều khiến nó muốn hôn cậu. Cho dù Park có nói với nó rằng cậu có chấy rận, bị phong cùi và kí sinh trùng sống trong mồm thì nó vẫn cứ muốn hôn lên đó. Trời ạ). “Cậu ổn không?”, con bé hỏi. Park gật đầu và ngồi dựa vào thành giường. Con bé đặt ba lô và áo khoác cậu xuống rồi đi tới bên giường. Cậu dịch ra cho nó ngồi xuống.
“Chà”, con bé nói, người bị ngã về phía sau, chạm vào bên cạnh Park. Cậu rên rỉ và tóm lấy tay nó.
“Tớ xin lỗi”, con bé nói, “trời đất, tớ xin lỗi, cậu không sao chứ? Tớ không nghĩ là giường nước”, chỉ nói từ đó thôi đã khiến con bé khúc khích. Park cũng cười một chút. Nghe giống như tiếng khịt mũi.
“Mẹ tớ mua đấy”, cậu nói. “Mẹ nghĩ là giường này tốt cho lưng”.
Cậu nhắm cả hai mắt lại, kể cả phía mắt không bị đau kia, và cậu không mở miệng khi nói.
“Nói chuyện thì đau lắm phải không?”, con bé hỏi.
Cậu gật đầu. Cậu vẫn chưa buông tay con bé, mặc dầu nó đã lấy lại được thăng bằng. Thậm chí cậu còn nắm chặt hơn.
Con bé vươn tay kia ra và khẽ chạm vào tóc cậu. Gạt tóc ra khỏi gương mặt cậu. Tóc cậu vừa mượt lại vừa nhòn nhọn, giống như con bé có thể cảm nhận được từng sợi một dưới đầu ngón tay.
“Tớ xin lỗi”, cậu nói.
Con bé không hỏi vì sao.
Nước mắt đọng lại trên mí mắt trái cậu và hẵng đang chảy dọc má phải cậu. Con bé bắt đầu lau chúng đi, nhưng nó không muốn chạm vào cậu.
“Không sao…”, con bé nói. Nó để yên tay trên đùi.
Con bé không biết liệu có phải cậu vẫn đang cố gắng chia tay với nó. Nếu cậu làm thế, nó sẽ không níu kéo cậu.
“Tớ đã làm hỏng mọi chuyện rồi, đúng không?”, cậu hỏi.
“Mọi chuyện gì cơ?”, con bé thì thầm, như thể nghe cũng làm cậu đau.
“Mọi chuyện của bọn mình”.
Con bé lắc đầu, mặc dầu có lẽ cậu không thể nhìn thấy nó. “Không. Thể nào”, con bé nói.
Cậu đưa lòng bàn tay dọc theo cánh tay con bé và siết chặt bàn tay nó. Con bé có thể thấy những thớ cơ co lại trên cẳng tay cậu và ngay dưới tay áo phông của cậu.
“Tớ nghĩ là có lẽ cậu đã làm hỏng mặt mình rồi”, con bé nói.
Cậu rên rĩ.
“Như thế cũng tốt”, con bé nói, “bởi dù gì thì cậu cũng quá ư dễ thương với tớ”.
“Cậu nghĩ là tớ dễ thương sao?”, cậu vừa nói vừa nghịch bàn tay nó.
Con bé thấy mừng vì cậu không thể nhìn thấy mặt nó. “Tớ nghĩ là cậu…”
Đẹp. Đến ngạt thở. Giống như cái người nào đó trong thần thoại Hy Lạp đã khiến một trong mấy vị thần không muốn làm thần nữa.
Không hiểu sao nhưng vết bầm và sưng khiến Park thậm chí còn đẹp hơn. Gương mặt cậu có vẻ như đã sẵn sàng bộc lộ như nhộng phá kén.
“Bọn chúng rồi vẫn sẽ trêu chọc tớ”, con bé buột miệng. “Trận đánh nhau này không thay đổi được điều đó. Cậu không thể cứ đấm đá mọi người mỗi khi có ai đó nghĩ rằng tớ kì quặc hay xấu xí… Hứa với tớ là cậu sẽ không cố. Hứa với tớ là cậu sẽ cố không để tâm tới chuyện đó”.
Cậu lại kéo tay con bé, và khẽ lắc đầu.
“Bởi việc đó không quan trọng với tớ, Park à. Nếu cậu thích tớ”, con bé nói, “thì tớ thề với chúa là chẳng có gì quan trọng cả”.
Cậu ngả người vào thành giường và kéo tay con bé lên ngực mình.
“Eleanor, tớ phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa”, cậu nói, qua kẽ răng, “rằng tớ không thích cậu…”

Park bị cấm túc, và cậu sẽ không đi học cho tới thứ Sáu.
Nhưng ngày hôm sau không ai làm phiền gì Eleanor trên xe buýt. Suốt cả ngày cũng không có gì làm phiền con bé.
Sau tiết thể dục, con bé nhìn thấy thứ còn biến thái hơn viết trên sách Hóa của nó - “xọc hàng”, viết bằng thứ mực tím nhòe nhoẹt. Thay vì gạch đi, Eleanor xé luôn bìa sách và ném đi. Nó có thể nghèo và thê thảm, nhưng nó vẫn có thể kiếm được một cái túi giấy gói hàng khác để bọc sách.
Khi Eleanor về tới nhà, mẹ theo nó vào trong phòng bọn trẻ. Có hai cái quần bò si-đa mua ở cửa hàng Goodwill được gập gọn ghẽ và đặt trên tầng giường của nó.
“Mẹ tìm thấy ít tiền khi giặt đồ”, mẹ nói. Điều này có nghĩa là Richie đã sơ ý để quên tiền trong túi quần. Nếu lão về nhà khi say thì lão ấy sẽ không bao giờ hỏi về số tiền, lão sẽ mặc định rằng mình đã tiêu sạch ở quán bar.
Mỗi khi mẹ tìm thấy tiền, mẹ đều cố gắng tiêu vào những thứ mà Richie sẽ không bao giờ nhận ra. Quần áo cho Eleanor. Đồ lót mới cho Ben. Cá ngừ đóng hộp và bột mì. Những thứ có thể giấu trong ngăn kéo và chạn bếp.
Mẹ đã trở thành một điệp viên thiên tài kể từ khi vướng vào Richie. Giống như mẹ đang nuôi sống tất cả mấy chị em nó sau lưng lão.
Eleanor thử quần trước khi ai đó về nhà. Quần hơi rộng nhưng đẹp hơn bất cứ thứ gì khác nó có rất nhiều. Tất cả các quần khác của nó đều có vấn đề, khóa hỏng hoặc bị rách đũng, những điểm mà nó phải che giấu bằng việc kéo áo xuống liên tục. Thật là tốt khi có những cái quần bò mà vấn đề lớn nhất chỉ là bị giãn do cũ.
Quà cho Maisie là một túi búp bê Barbie được mặc đồ một nửa. Khi Maisie về nhà, con bé bày hết đống búp bê ra khắp giường và cố gắng ghép áo này quần kia cho hoàn chỉnh được một hai bộ.
Eleanor leo lên giường với con bé và giúp nó chải đầu và bện mớ tóc đã xơ xác của mấy con búp bê.
“Em ước gì có một con búp bê Ken trong đó”, Maisie nói.

Sáng thứ Sáu, khi Eleanor ra bến xe buýt, Park đã ở đó, đợi nó.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 27 Jul 2019

Chương hai mươi ba

Park


Mắt cậu chuyển từ màu tím sang xanh lam rồi xanh lá và ngả vàng.
“Con bị cấm túc bao lâu?”, cậu hỏi mẹ.
“Đến khi nào con thấy hối hận vì đã đánh nhau”, mẹ nói.
“Con đang hối hận đây”, cậu nói.
Nhưng thực sự thì cậu không thấy có gì phải hối hận cả. Trận đánh nhau đã thay đổi điều gì đó trên xe buýt. Giờ Park bớt thấy lo lắng hơn, thoải mái hơn. Có lẽ bởi cậu đã đối đầu với Steve. Có lẽ bởi cậu đã chẳng còn gì phải giấu giếm…
Thêm nữa chưa có ai trên xe từng nhìn thấy người nào đá như vậy ở ngoài đời.
“Cú đá đó thật tuyệt”, Eleanor nói trên đường tới trường, vài ngày sau khi cậu đi học lại. “Cậu học ở đâu thế?”
“Bố tớ bắt tớ học taekwondo từ hồi mẫu giáo… Thực ra đó là một đòn đá khá ngớ ngẩn và khoe mẽ. Nếu Steve mà chịu động não thì nó đã có thể tóm lấy chân tớ hoặc đẩy tớ rồi…”
“Nếu Steve mà chịu động não…”, cô nói.
“Tớ cứ tưởng là cậu cho rằng trò đó ngớ ngẩn”, cậu nói.
“Đúng là tớ nghĩ thế thật”.
“Ngớ ngẩn đi cùng với tuyệt cú ư?”
“Đó đều là tên đệm của cậu…”
“Tớ muốn thử lại”.
“Thử cái gì lại chứ? Trò làm Cậu bé Karate1 của cậu á? Tớ nghĩ như thế sẽ mất hay đi đấy. Cậu phải biết khi nào nên rút lui…”
1 Nguyên văn: Karate Kid, một nhân vật hư cấu, một siêu anh hùng trong tương lai của hãng DC Comics. Cậu thành thạo mọi loại võ có từ thời cổ tới thế kỷ 31.
“Không, tớ muốn cậu tới nhà tớ lần nữa. Được không?”
“Quan trọng gì chứ”, cô nói. “Cậu bị cấm túc mà”.
“Ừa…”

Eleanor

Trong trường ai cũng biết Eleanor chính là lí do khiến Park Sheridan đá tung mồm Steve Dixon.
Có một kiểu thì thầm mới mỗi khi con bé đi dọc hành lang.
Một đứa trong lớp địa lý đã hỏi nó rằng có phải đúng là hai tên con trai choảng nhau để giành nó hay không. “Không hề!”, Eleanor thốt lên. “Trời đất”.
Sau đó nó lại ước gì mình đã trả lời là “Đúng!” - Bởi nếu chuyện đó mà đến tai Tina, thiên địa quỷ thần ơi, nó sẽ khiến cho con nhỏ đó tức điên lên.
Vào ngày xảy ra vụ đánh nhau, DeNice và Beebi đã muốn Eleanor kể lại cho hai cô nàng nghe từng chi tiết một. Nhất là những chi tiết máu me. DeNice thậm chí còn mua hẳn cho Eleanor một cây kem ốc quế để ăn mừng.
“Bất cứ ai quất tung mông thằng Steve Dixon đều đáng được trao huân chương”, DeNice nói.
“Tui đâu có lại gần mông nó đâu”, Eleanor nói.
“Nhưng bồ chính là nguyên nhân của vụ quất tung mông ấy”, DeNice nói. “Tui nghe nói chính chàng bồ của bồ đã tung cước mạnh đến độ thằng Steve khóc ra máu”.
“Không phải thế đâu”, Eleanor nói.
“Gái ơi, bồ cần học cách tỏa sáng”, DeNice nói. “Nếu gã Jonesy nhà tui mà sút tung mông được thằng Steve thì tui sẽ đi khắp cái chốn này mà nghêu ngao bài trong phim Rocky1 ấy. Nuh-nuh, nuhhh, nuh-nuh, nuhhh…”
1 Rocky: bộ phim điện ảnh về đề tài thể thao công chiếu năm 1976, John G. Avildsen đạo diễn và Sylvester Stallone thủ vai chính - một võ sĩ đấm bốc tên là Rocky Balboa.
Beebi khúc khích. Mọi điều DeNice nói đều làm Beebi khúc khích. Hai nàng ta đã là bạn thân từ hồi cấp một, và càng biết nhiều về hai nàng ta, Eleanor lại càng cảm thấy thật vinh dự khi họ đã cho nó nhập hội.
Đương nhiên, một hội kì dị.
Hôm nay DeNice diện quần yếm với áo phông hồng, tóc thắt dải nơ màu hồng và vàng, một bên chân thắt khăn rằn màu hồng. Khi ba đứa đứng xếp hàng mua kem, có một tên con trai đi ngang qua và nói với DeNice rằng nàng ta trông hệt như Punky Brewster1 phiên bản da màu.
1 Tên nhân vật chính trong xê-ri phim truyền hình Mỹ cùng tên, phát sóng từ năm 1987 tới 1988. Punky Brewster là một đứa trẻ bị bỏ rơi và được một nhiếp ảnh gia nhận nuôi.
DeNice thậm chí không thèm chớp mắt. “Tui không cần phải để tâm đến cái hạng vớ vẩn ấy”, nàng ta nói với Eleanor. “Tui có bồ tui rồi”.
Jonesy và DeNice đã đính hôn. Anh ta đã tốt nghiệp và đang làm trợ lí quản lý ở ShopKo. Hai người sẽ cưới ngay sau khi DeNice đủ tuổi.
“Và bồ của bồ cực ổn”, Beebi vừa cười vừa khúc khích.
Khi Beebi khúc khích, Eleanor cũng cười theo. Tiếng cười của Beebi có tính “lây lan” thế đó. Và nàng ta luôn có một ánh nhìn đầy hưng phấn và kinh ngạc, ánh nhìn khi người ta không thể làm mặt nghiêm được.
“Còn lâu Eleanor mới cho rằng ảnh ổn được chứ”, DeNice trêu. “Nàng ta chỉ hứng thú với tay sát thủ lạnh như đá thôi”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 27 Jul 2019

Park

“Con còn bị cấm túc bao lâu nữa ạ?”, Park hỏi bố.
“Bố sao mà quyết được chứ, cái đó là do mẹ con”.
Bố đang ngồi trên ghế sofa đọc Chiến binh May mắn1.
1 Tên một tạp chí thường kì chuyên về các loại hình chiến tranh và tình hình chiến tranh trên toàn thế giới.
“Mẹ nói là vĩnh viễn”, Park nói.
“Thế thì là vĩnh viễn thôi”.
Lúc này đã gần tới kì nghỉ lễ Giáng sinh. Nếu Park bị cấm túc trong dịp nghỉ lễ thì cậu sẽ phải trải qua những ba tuần không được nhìn thấy Eleanor.
“Bố ơi…”
“Bố có ý này”, bố nói, đặt tờ tạp chí xuống. “Con có thể được xóa lệnh cấm túc ngay khi con học được cách điều khiển cần số. Rồi con có thể lái xe chở bạn gái đi vòng vòng…”
“Bạn gái cái gì?”, mẹ hỏi. Mẹ bước vào từ cửa trước, tay cầm cả đống rau quả. Park đứng dậy để giúp mẹ. Bố đứng dậy để tặng cho mẹ một nụ hôn chào đón nồng thắm.
“Anh đã bảo với Park là anh sẽ không cấm túc nó nữa nếu nó học lái xe”.
“Con biết lái xe”, Park gào vọng ra từ trong bếp.
“Học lái xe tự động thì có khác gì chống đẩy kiểu con gái chứ”, bố nói.
“Không con gái”, mẹ nói. “Cấm túc”.
“Nhưng tới bao giờ ạ?”, Park hỏi khi quay lại phòng khách. Bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa. “Bố mẹ không thể cấm túc con cả đời được”.
“Sao lại không chứ?”, bố nói.
“Vì sao ạ?”, Park hỏi.
Trông mẹ có vẻ cáu gắt. “Con sẽ bị cấm túc cho tới khi nào con thôi không nghĩ về cái con bé có vấn đề kia”.
Cả Park và bố đều ngỡ ngàng nhìn mẹ.
“Con bé có vấn đề nào chứ?”, Park hỏi.
“Đầu Đỏ Bự á?”, bố hỏi.
“Mẹ không thích con bé”, mẹ cứng rắn. “Nó tới nhà mình rồi khóc lóc, một con bé rất kì quặc, và rồi điều tiếp theo mẹ biết là con đánh nhau với bạn bè và trường gọi tới, mặt bị bầm dập… Và ai cũng nói với mẹ rằng cái nhà đó có vấn đề. Chỉ toàn là vấn đề thôi. Mẹ không muốn thế”.
Park hít một hơi rồi nín lại. Mọi thứ trong cậu trở nên quá nóng để xả ra.
“Mindy…”, bố vừa nói vừa giơ tay lên ý nói Park hãy đợi một phút.
“Không”, mẹ nói, “không được. Không có đứa con gái da trắng kì cục nào trong cái nhà này”.
“Con không biết là mẹ có nhận ra không nhưng con gái da trắng kì cục là sự lựa chọn duy nhất của con”, Park nói to hết mức có thể. Kể cả khi tức giận tới mức này rồi, cậu vẫn không thể nào hét lên với mẹ.
“Còn có những đứa con gái khác”, mẹ nói. “Những đứa ngoan ngoãn”.
“Bạn ấy là một cô gái ngoan ngoãn”, Park nói. “Mẹ thậm chí còn không biết gì về bạn ấy”.
Bố đứng dậy, đẩy Park về phía cửa. “Ra ngoài”, giọng bố đanh lại. “Đi ra ngoài chơi bóng rổ hay làm gì đó đi”.
“Con gái ngoan thì không ăn mặc như con trai”, mẹ nói.
“Đi đi”, bố nói.
Park không có hứng chơi bóng rổ, và ngoài trời cũng quá lạnh nếu không mặc áo khoác. Cậu đứng trước cửa nhà vài phút, rồi lao sang nhà ông bà. Cậu gõ cửa, rồi mở cửa, ông bà không bao giờ khóa cửa cả.
Cả hai ông bà đều đang ở trong bếp và xem Thù Gia Truyền1. Bà đang làm món xúc xích Ba Lan.
1 Nguyên văn: Family Feud, một chương trình trò chơi của Mỹ trong đó hai gia đình sẽ đấu trí với nhau.
“Park!” bà nói. “Bà cứ có cảm giác là con sẽ sang chơi mà. Bà làm quá trời khoai tây viên rán giòn luôn”.
“Ông tưởng cháu bị cấm túc cơ mà”, ông nói.
“Xùy, Harold, làm sao ông lại bị cấm túc khỏi ông bà mình được chứ… Con có khỏe không thế? Nom mặt con đỏ lắm”.
“Cháu chỉ lạnh thôi”, Park nói.
“Con ở lại ăn tối chứ hả?”
“Vâng”, cậu đáp.
Sau bữa tối, mấy người xem Matlock1. Bà ngồi móc. Bà đang móc một cái chăn bọc sau khi tắm cho con cái nhà ai đó. Park cứ nhìn ti vi chằm chằm nhưng không hề nhập tâm được cái gì.
1 Tên một xê-ri phim truyền hình của Mỹ phát sóng từ năm 1986 tới 1995, nhân vật chính là Ben Matlock, một luật sư bào chữa chuyên hét giá rất cao.
Bà đã phủ kín bức tường phía sau ti vi bằng những khung ảnh cỡ tám nhân mười. Có ảnh của bố và anh trai bố đã mất ở Việt Nam, có ảnh của Park và Josh sau mỗi năm học. Có một bức ảnh nhỏ hơn của bố mẹ cậu trong ngày cưới. Bố đóng bộ quân phục còn mẹ thì mặc váy ngắn màu hồng. Có ai đó đã viết “Seoul, 1970” ở góc ảnh. Bố khi đó hai mươi ba. Mẹ tròn mười tám, chỉ lớn hơn Park bây giờ hai tuổi.
Ai cũng tưởng mẹ có bầu nên phải cưới, chính bố đã kể với cậu thế. Nhưng không phải vậy. “Đúng là mẹ con có bầu”, bố nói, “nhưng đó là một chuyện khác… Chỉ là bố mẹ yêu nhau thôi”.
Park không hề kì vọng rằng mẹ sẽ thích Eleanor, không phải là ngay lập tức, nhưng cậu cũng không hề nghĩ rằng mẹ sẽ bài xích cô. Mẹ rất hòa nhã với mọi người. “Mẹ con đúng là thiên thần”, bà lúc nào cũng nói thế. Ai cũng nói thế.
Ông bà đưa cậu về sau khi hết Nỗi buồn Phố Hill 2.
2 Nguyên văn: Hill Street Blues, một xê-ri phim truyền hình Mỹ về đề tài cảnh sát, phát sóng khung giờ vàng từ năm 1981 tới 1987.
Mẹ đã đi ngủ nhưng bố vẫn đang ngồi ở ghế sofa đợi cậu. Park cố gắng đi qua.
“Ngồi xuống đi”, bố nói.
Park ngồi xuống.
“Con không bị cấm túc nữa”.
“Sao lại không ạ?”
“Vấn đề đó không quan trọng. Con không bị cấm túc nữa, và mẹ con, con biết đấy, thấy tiếc vì mọi điều mẹ đã nói”.
“Đấy là bố nói thế thôi”, Park nói.
Bố thở dài. “Ừm, có lẽ là thế. Nhưng đó cũng không phải là vấn đề. Mẹ con luôn muốn điều tốt nhất cho con mà, đúng không? Có lúc nào mẹ con lại không mong điều tốt nhất cho con đâu?”
“Chắc thế…”
“Mẹ chỉ lo cho con thôi. Mẹ nghĩ là mẹ có thể giúp con chọn được một cô bạn gái giống như mẹ đã giúp con chọn lớp học và quần áo…”
“Mẹ đâu có chọn quần áo cho con”.
“Chúa ơi, Park, con có thể ngậm mồm và chỉ nghe bố nói có được không?”
Park ngồi im lặng trên cái ghế sofa màu xanh.
“Chuyện này mới với bố mẹ, con hiểu không? Mẹ con thấy buồn. Mẹ buồn vì mẹ đã làm tổn thương con, và mẹ muốn con mời bạn gái con qua nhà mình ăn tối”.
“Để mẹ lại khiến cho bạn ấy cảm thấy tồi tệ và kì cục?”
“Chậc, thì con bé đó đúng là hơi kì cục mà, đúng không?”
Park chẳng còn hơi sức đâu mà cáu giận. Cậu thở dài và ngả đầu lên ghế. Bố nói tiếp.
“Chẳng phải vì thế mà con thích nó sao?”

Park biết là mình vẫn nên cáu. Cậu biết vẫn còn cả đống vướng mắc lộn xộn và chẳng hay hớm gì trong tình huống này.
Nhưng cậu không còn bị cấm túc nữa, cậu sẽ có nhiều thời gian hơn ở bên Eleanor… Có thể hai đứa thậm chí sẽ tìm được cách ở riêng bên nhau. Park không thế nào đợi để nói điều đó với cô. Cậu không thể nào đợi được tới tận sáng mai.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 28 Jul 2019

Chương hai mươi tư

Eleanor

Đó chẳng phải là việc gì hay ho để thừa nhận. Nhưng có lúc Eleanor đã ngủ thiếp đi trong tiếng gào thét.
Nhất là sau khi con bé quay về nhà được vài tháng. Nếu như nó thức dậy vào mỗi lúc Richie đang nổi điên… Nếu như nó sợ hãi mỗi lần nghe thấy lão la hét trong phòng sau…
Có lúc Maisie sẽ đánh thức nó dậy, leo lên tầng giường của nó. Vào ban ngày Maisie sẽ không cho Eleanor thấy con bé khóc nhưng khi đêm xuống con bé run rẩy như một đứa bé và mút ngón tay cái. Cả năm chị em đã học được cách khóc trong im lặng. “Không sao đâu”, Eleanor sẽ nói và ôm lấy con bé. “Không sao đâu”.
Đêm đó, khi Eleanor tỉnh dậy, nó biết có điều gì đó khác lạ.
Nó nghe thấy tiếng cửa hậu bị sập mạnh. Và nó nhận ra rằng, trước khi tỉnh táo hẳn, nó đã nghe thấy có tiếng đàn ông ở bên ngoài. Tiếng đàn ông chửi bới.
Trong bếp còn có nhiều tiếng đập mạnh hơn, và rồi tiếng súng bắn. Eleanor biết đó là tiếng súng bắn dù nó chưa từng bao giờ nghe thấy.
Băng nhóm xã hội đen, con bé nghĩ. Bọn buôn ma túy. Hiếp dâm. Băng nhóm xã hội đen chuyên hiếp dâm và buôn ma túy. Nó có thể hình dung ra cả nghìn những kẻ ghê tởm, những kẻ có lẽ đã cả gan chọc tức Richie, kể cả đám bạn bè của lão cũng đáng sợ.
Hẳn là nó đã phi ra khỏi giường ngay khi nghe thấy tiếng súng. Giờ nó đã ngồi ở tầng giường dưới, bò qua chỗ Maisie. “Nằm im nhé”, nó thì thào, không chắc liệu rằng Maisie đã tỉnh hay chưa.
Eleanor hé cửa sổ vừa đủ để lách người qua. Không có màn chắn. Con bé trèo ra ngoài và cố nhẹ chân hết mức có thể khi bước khỏi thềm nhà. Nó chạy tới nhà bên cạnh, có một ông già tên là Gil sống ở đây. Ông ta lúc nào cũng mặc quần có dây yếm và áo phông, ném cho bọn nó những cái nhìn khinh bỉ mỗi khi ông ta quét lối đi nhà mình.
Mãi một lúc lâu sau Gil mới ra mở cửa, và đến lúc đó, Eleanor mới nhận ra rằng nó đã dùng cạn cả chất adrenaline có trong người để gõ cửa.
“Cháu chào ông”, nó yếu ớt nói.
Ông ta cau có và trông đủ điên đến độ có thể nhổ toẹt một bãi vào mặt nó. Gil có thể lén lút khinh bỉ nhìn một kẻ như Tina và rồi tung cước đá một đứa như nó.
“Cháu có thể mượn điện thoại của ông được không?”, con bé hỏi. “Cháu cần gọi cảnh sát”.
“Cái gì?”, Gil gầm ghè. Tóc ông ta vuốt dầu bóng mượt, và ông ta thậm chí còn đeo dây yếm với quần áo ngủ.
“Cháu cần gọi cho 911”, con bé nói. Nghe cứ như thể nó đang cố gắng hỏi xin một chén đường nâu. “Hay là ông gọi 911 hộ cháu được không? Trong nhà cháu đang có người mang… súng, cháu xin ông”.
Gil có vẻ như chẳng mấy bị ấn tượng, nhưng ông ta cho con bé vào nhà. Bên trong nhà của ông ta thực sự rất gọn ghẽ. Con bé không biết liệu trước đây ông ta có vợ hay không, hay chỉ là ông ta thực sự thích mấy thứ diềm ren xếp nếp điệu đà. Điện thoại ở trong nhà bếp. “Cháu nghĩ là có người trong nhà cháu”, Eleanor nói với tổng đài 911. “Cháu nghe thấy tiếng súng”.
Gil không bắt con bé rời đi nên nó đã ngồi trong phòng bếp nhà ông ta để chờ cảnh sát. Ông ta có cả một chảo bánh nướng ở trên kệ bếp nhưng không hề mời nó lấy một cái. Tủ lạnh của ông ta đính đầy những miếng nam châm có hình các bang và ông ta có một cái đồng hồ đo thời gian luộc trứng hình con gà. Ông ta ngồi ở bàn ăn và đốt thuốc. Ông ta cũng không mời nó một điếu.
Khi cảnh sát kéo đến, Eleanor bước ra ngoài, đột nhiên cảm thấy mình thật ngớ ngẩn với đôi chân trần. Sau lưng nó, Gil đã đóng cửa lại.
Cảnh sát không ra khỏi xe. “Cháu gọi 911 ?”, một người hỏi.
“Cháu nghĩ là có ai đó trong nhà cháu”, con bé run rẩy nói. “Cháu nghe thấy tiếng la hét và tiếng súng”.
“Được rồi”, người đó nói. “Đợi một phút rồi bọn chú sẽ vào cùng cháu”.
Cùng mình, Eleanor nghĩ thầm. Nó sẽ không đời nào quay lại đó. Nó sẽ nói gì đây với đám Quỷ Sứ Địa Ngục trong phòng khách?
Mấy sĩ quan cảnh sát, hai người to con đi ủng cao màu đen, đỗ xe lại và đi theo nó lên hiên nhà.
“Nào”, một người nói, “mở cửa đi”.
“Cháu không thể. Cửa khóa rồi”.
“Thế cháu ra ngoài kiểu gì?”
“Cửa sổ”.
“Vậy thì quay lại qua cửa sổ”.
Lần sau mà gọi cho 911 thì Eleanor sẽ yêu cầu cử đến những cảnh sát không bắt nó một mình vào căn nhà đã bị đột nhập. Lính cứu hỏa cũng như thế này sao? Này nhóc, cháu vào trước và mở cửa nhé.
Nó trèo vào cửa sổ, trèo qua người Maisie (vẫn đang ngủ), chạy vào phòng khách, mở cửa chính, rồi quay lại phòng của mình và ngồi ở tầng giường dưới.
“Cảnh sát đây”, con bé nghe thấy tiếng nói.
Rồi nó nghe thấy tiếng Richie văng tục, “Cái mẹ gì thế?”
Mẹ nó, “Sao thế?”
“Cảnh sát đây”.
Mấy đứa em nó đã tỉnh và xúm lại với nhau sự hãi. Có ai đó dẫm vào đứa út và nó khóc toáng lên.
Eleanor nghe thấy tiếng cảnh sát chạy quanh nhà. Nó nghe thấy tiếng Richie gào thét. Cửa phòng ngủ bị mở tung, và mẹ nó bước vào hệt như phu nhân của ngài Rochester1, trong bộ váy ngủ trắng hài rách nát.
1 Tên nhân vật nam chính trong tiểu thuyết Jane Eyre của nhà văn người Anh Charlotte Bronte (1816-1855). Ông Rochester có bà vợ bị điên, thường hay xuất hiện trong bộ váy ngủ dài màu trắng rách nát.
“Con gọi cho họ à?”, mẹ hỏi Eleanor.
Eleanor gật đầu. “Con nghe thấy tiếng súng”, nó nói.
“Xuỵt”, mẹ nói, lao về phía giường và giơ tay bịt miệng Eleanor lại. “Đừng có nói thêm gì cả”, mẹ rít lên. “Nếu họ có hỏi thì nói là con bị nhầm. Tất cả chỉ là nhầm lẫn thôi”.
Cửa mở, và mẹ bỏ tay ra. Hai ánh đèn pin quét quanh căn phòng. Mấy đứa em đều đã tỉnh và khóc lóc. Mắt chúng loang loáng hệt như mắt mèo.
“Chúng nó chỉ bị sợ thôi”, mẹ nói. “Chúng không biết chuyện gì đang xảy ra cả”.
“Không có ai ở đây”, một cảnh sát nói với Eleanor, chĩa đèn về phía nó. “Chúng tôi đã kiểm tra sân và tầng hầm”. Nghe giống như một lời buộc tội hơn là một lời trấn an. “Cháu xin lỗi”, con bé nói. “Cháu đã nghĩ là mình nghe thấy tiếng gì đó…”
Đèn tắt, và Eleanor nghe thấy tiếng cả ba người đàn ông nói chuyện trong phòng khách. Nó nghe thấy tiếng cảnh sát ở hiên nhà, tiếng ủng nặng nề của họ và rồi nó nghe thấy tiếng xe họ lái đi. Cửa sổ vẫn còn mở.
Sau đó Richie bước vào phòng, lão chưa bao giờ vào phòng của chị em nó. Eleanor lại cảm thấy một đợt adrenaline dâng lên não.
“Mày nghĩ cái gì thế hử?”, lão hỏi nhẹ bẫng.
Nó không nói gì. Mẹ nắm lấy tay nó, và Eleanor nghiến chặt răng.
“Richie, con bé không biết”, mẹ nói. “Nó chỉ nghe thấy tiếng súng”.
“Con mẹ nó”, lão nói, đấm mạnh vào cửa. Lớp gỗ dán tung ra từng mảnh.
“Con bé cứ nghĩ là nó đang bảo vệ chúng ta, chỉ là nhầm lẫn thôi mà”.
“Mày đang cố gắng xóa sổ tao phỏng?”, lão hét lên. “Mày nghĩ là mày có thể thoát khỏi tao phỏng?”
Eleanor giấu mặt vào vai mẹ. Đó không phải là phòng vệ. Đó giống như trốn sau một thứ trong phòng mà lão ta có khả năng đánh nhất.
“Chỉ là nhầm lẫn thôi mà”, mẹ nhẹ nhàng nói. “Con bé chỉ cố gắng giúp đỡ”.
“Mày không được gọi cớm đến nữa”, lão nói với Eleanor, giọng dịu dần nhưng ánh mắt dữ tợn. “Không bao giờ”.
Và rồi, gầm lên, “Tao có thể giết sạch tụi chúng mày”. Lão bỏ ra ngoài, sập mạnh cửa.
“Về giường đi”, mẹ nói. “Mấy đứa…”
“Nhưng, mẹ ơi…” Eleanor thì thầm.
“Lên giường đi”, mẹ nói, đỡ Eleanor lên bậc thang leo lên tầng giường của nó. Rồi mẹ nhoài người lại gần, miệng mẹ chạm vào tai Eleanor. “Là Richie”, mẹ thì thầm. “Có mấy đứa chơi bóng rổ ở công viên, ồn ào quá… Chú ấy chỉ muốn dọa chúng nó. Nhưng chú ấy không có giấy phép, và trong nhà còn có những thứ khác nữa, chú ấy có thể bị bắt. Tối nay đến đây thôi nhé. Không đả động gì nữa”.
Mẹ quỳ xuống với mấy thằng em nó chừng một phút, vỗ về và dỗ dành, rồi lướt ra khỏi phòng.
Eleanor có thể thề rằng nó nghe thấy tiếng năm quả tim đang đập như chạy đua. Đứa nào cũng đang cố gắng kìm nén tiếng nức nở. Nuốt nước mắt ngược vào trong. Nó trèo xuống và chui vào giường Maisie.
“Không sao đâu”, nó thì thầm với cả căn phòng. “Bây giờ không sao rồi”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 28 Jul 2019

Chương hai mươi lăm

Park

Sáng nay Eleanor có vẻ ủ rũ. Cô chẳng nói gì khi hai đứa đợi xe buýt. Khi lên xe, cô buông người xuống ghế rối dựa người lên thành xe.
Park kéo tay áo cô vậy mà cô thậm chí còn chẳng buồn nhếch mép.
“Không sao chứ?”, cậu hỏi.
Cô ngước mắt lên nhìn cậu. “Bây giờ thì thế”, cô nói.
Cậu không tin. Cậu lại kéo tay áo cô.
Cô gục vào cậu, giấu mặt vào vai cậu.
Park áp mặt lên tóc cô và nhắm mắt lại.
“Không sao chứ?”, cậu hỏi.
“Gần gần”.
Cô tách ra khi xe dừng. Cô chưa bao giờ để cậu nắm tay một khi cả hai xuống xe. Cô sẽ không chạm vào cậu khi đứng ở hành lang. “Mọi người sẽ nhìn bọn mình”, lúc nào cô cũng nói thế.
Cậu không thể tin được cô vẫn để ý tới chuyện đó. Con gái mà không muốn bị soi thì sẽ không buộc tóc bằng dây cột rèm cửa. Chúng nó cũng sẽ không mang giầy chơi golf của nam vẫn còn nguyên đinh.
Vì thế hôm nay cậu đứng cạnh tủ đồ của cô và chỉ nghĩ tới việc chạm vào cô. Cậu muốn nói cho cô nghe tin mới nhưng tâm trí cô hình như đang dạt tới đâu đó, và cậu không chắc cô sẽ nghe thấy điều cậu nói.

Eleanor

Lần này nó sẽ đi đâu?
Quay lại nhà Hickman sao?
“Này, cô chú còn nhớ lần nọ khi mẹ cháu hỏi liệu cháu có thể ở cùng cô chú mấy ngày rồi biến mất luôn cả năm trời không? Cháu thực sự biết ơn việc cô chú đã không giao nộp cháu cho Dịch Vụ Bảo Vệ Trẻ Em. Cô chú quả là những con chiên ngoan đạo. Giờ cô chú vẫn còn giữ cái ghế sofa gấp chứ ạ?”
Cái mẹ gì thế.
Trước khi Richie chuyển về sống cùng, Eleanor chỉ nghe những từ kiểu đó trong sách và trên tường nhà vệ sinh. Con vẹo. Ranh con mất dạy. Đù má mày chứ, cái đồ mắc dịch, dám sờ mó vào đài đóm của ông à?

Lần trước Eleanor đã không biết được điều đó sẽ xảy ra. Khi Richie đá đít nó ra khỏi nhà.
Nó đã không thể nào thấy trước điều đó vì nó chưa bao giờ nghĩ chuyện như thế có thể xảy ra. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng lão sẽ cố - và nó chưa bao giờ, chưa từng nghĩ rằng mẹ sẽ để yên như thế. (Chắc hẳn Richie đã nhận ra lòng mẹ đã thay đổi trước khi Eleanor làm thế). Thật xấu hổ khi nghĩ tới cái ngày mà chuyện đó xảy ra, xấu hổ hơn tất thảy, bởi đó thực sự là lỗi của Eleanor. Chính nó đã tự chuốc lấy.
Nó đang ở trong phòng, đánh máy lời bài hát bằng cái máy chữ cũ xì mà mẹ đã mang về từ cửa hàng Goodwill. Cái máy này cần một dây ruy băng mực mới (Eleanor có cả một hộp đầy nhóc hộp mực nhưng không vừa), nhưng vẫn còn dùng được. Con bé thích tất thảy mọi điều về cái máy chữ này, cảm giác của những phím chữ, tiếng động giòn tan, ngân nga vang lên từ chúng. Nó thậm chí còn thích cả mùi của cái máy, mùi của kim loại và xi đánh giày.
Nó thấy chán chán vào ngày hôm đó, cái ngày mà chuyện đó xảy ra.
Trời quá nóng để làm bất cứ việc gì ngoại trừ nằm ườn ra hoặc đọc sách hoặc xem ti vi. Richie đang ở trong phòng khách. Lão không chui ra khỏi giường cho tới tận 2 hoặc 3 giờ, và ai cũng có thể nhận ra lão đang không vui. Mẹ đi quanh nhà đầy lo lắng, phục vụ Richie nào nước chanh, nào bánh kẹp, nào thuốc giảm đau. Eleanor ghét mỗi lần mẹ cư xử như vậy. Nhún nhường một cách thảm hại. Cảm giác khi phải ở trong cùng một phòng như thế thật ngượng mặt.
Vì vậy, Eleanor lên gác và đánh máy lời bài hát. Hội chợ Scarborough l.
1 Nguyên văn: Scarborough Fair, vốn là một ca khúc truyền thống lãng mạn của vùng Yorkshire (Anh), được thế giới biết tới sau khi được đôi song ca Simon & Garfukel của Mỹ soạn hòa âm, thu đĩa và phổ biến trong album của mình phát hành năm 1966.
Con bé nghe thấy tiếng Richie rên rẩm.
“Cái tiếng khỉ mẹ gì thế?” và “Con mẹ nó, Sabrina, cô không làm cho nó im lặng được à?”
Mẹ nhón chân lên gác và thò đầu vào phòng Eleanor. “Chú Richie đang không khỏe”, mẹ nói. “Con có thể cất cái máy đi được không?” Trông mẹ xanh xao và lo lắng. Eleanor ghét ánh nhìn ấy.
Nó đợi mẹ đi xuống. Rồi, chẳng cần nghĩ vì sao, Eleanor cứ thế nhấn một phím.
H.
Tạch-tạch.
Đầu ngón tay nó run rẩy trên các phím.
ỘI
T-t-t-tạch-tạch.
Chẳng có gì xảy ra. Không một ai gầm gào. Ngôi nhà nóng, ngột ngạt và im lặng như thư viện dưới địa ngục. Eleanor nhắm mắt lại và hếch cằm lên.
HỘI CHỢ THÀNH PHỐ SCARBOROUGH BẠN CÓ ĐẾN
NGÒ TÂY, XÔ THƠM
HƯƠNG THẢO VÀ XẠ HƯƠNG
Richie lao lên gác nhanh đến mức Eleanor cảm tưởng như chân lão mọc cánh. Cảm tưởng như lão bật tung cửa phòng bằng một cú hỏa thần chưởng.
Lão lao vào nó trước khi nó kịp định thần, giằng cái máy chữ ra khỏi tay nó và ném vào tường mạnh đến nỗi thủng cả lớp thạch cao và cái máy dính lơ lửng trên tường một lúc.
Eleanor sốc đến độ nó không kịp hiểu những gì lão đang gào vào mặt nó. ĐỒ CHÓ CÁI và MẤT DẠY và PHÌ NỘN.
Lão chưa bao giờ tới gần nó tới mức này. Nỗi sợ hãi nghiền nát sống lưng nó. Nó không muốn lão nhìn thấy nỗi sợ hãi ấy trong mắt nó, thế nên nó đã ghì chặt mặt vào lòng bàn tay và giấu sau gối.
ĐỒ CHÓ CÁI và MẤT DẠY và PHÌ NỘN. Và TÔI ĐÃ CẢNH CÁO CÔ RỒI CƠ MÀ, SABRINA.
“Tôi ghét ông”, Eleanor thì thầm vào cái gối. Nó có thể nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập. Nó có thể nghe thấy tiếng mẹ ở cửa, nhẹ nhàng, giống như mẹ đang cố gắng dỗ dành một đứa bé sơ sinh ngủ lại.
ĐỒ CHÓ CÁI và MẮT DẠY và PHÌ NỘN và XIN ĐI, HÁ CÁI MÕM CHÓ RA MÀ XIN ĐI.
“Tôi ghét ông”, Eleanor nói to hơn. “Tôi ghét ông, tôi ghét ông, tôi ghét ông”.
MẸ NÓ CHỨ.
“Tôi ghét ông”.
MỤ NỘI CHÚNG MÀY.
“Mẹ kiếp”.
Lữ CHÓ ĐẺ.
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp”.
NÓ VỪA NÓI CÁI Gì ĐẤY?
Cảm tưởng như, ngôi nhà rung chuyển.
Mẹ lôi nó ra, cố gắng kéo nó ra khỏi giường. Eleanor đã cố đi cùng với mẹ, nhưng nó sợ tới độ không đứng lên nổi. Nó ước gì có thể ép người sát sàn nhà và lủi đi. Nó ước gì có thể vờ như căn phòng toàn là khói.
Richie gầm lên. Mẹ kéo Eleanor lên trên cầu thang, rồi đẩy nó xuống. Lão ở ngay sau hai mẹ con.
Eleanor ngã lên lan can và lao ra phía cửa trước bằng cả tay lẫn chân. Nó lao ra ngoài và chạy miết về phía cuối lối đi. Ben đang chơi ngoài hiên cùng với mấy chiếc ô tô của nó. Thằng bé ngừng lại và nhìn thấy Eleanor chạy qua.
Eleanor không biết nó có nên cứ thế chạy tiếp hay không, nhưng nó sẽ chạy tới đâu? Kể cả hồi còn nhỏ, nó cũng chưa bao giờ mơ tưởng tới việc bỏ đi. Nó chưa bao giờ có thể hình dung ra cảnh mình chạy quá mép sân nhà. Nó sẽ đi đâu đây? Ai sẽ đưa nó đi?
Khi cửa trước mở ra, Eleanor đã chạy được vài bước ra tới phố.
Nhưng chỉ có mẹ. Mẹ nắm lấy cánh tay Eleanor và bắt đầu rảo bước về phía nhà hàng xóm.
Nếu như Eleanor biết được chuyện gì xảy ra sau đó thì nó đã chạy về để tạm biệt Ben. Nó sẽ đi tìm Maisie và Chuột Chít và hôn thật mạnh lên má hai đứa. Có lẽ nó cũng sẽ xin quay về nhà để nhìn đứa út.
Và nếu như Richie có ở trong nhà đợi nó thì có lẽ nó sẽ quỳ xuống và van xin lão cho nó ở lại. Có lẽ nó sẽ nói bất cứ điều gì mà lão muốn.
Giờ nếu như lão muốn như vậy, nếu lão muốn nó van xin được tha thứ, được thương hại, nếu đó là cái giá mà nó phải trả để được ở lại, thì nó sẽ làm.
Nó hi vọng rằng cậu không thể nhìn ra điều đó.
Nó hi vọng rằng không một ai có thể nhìn ra nó còn lại những gì.

Park

Cô không đoái hoài gì đến thầy Stessman trong giờ tiếng Anh.
Trong giờ lịch sử, cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Trên đường về nhà, cô không buồn động đậy, cô chẳng gì cả.
“Không sao chứ?”, cậu hỏi.
Cô gật đầu với cậu.
Khi cô xuống xe ở bến nhà mình, Park vẫn chưa nói được với cô. Thế là cậu nhảy xuống và đi theo cô, mặc dù cậu biết cô sẽ không muốn thế.
“Park…” cô nói, lo lắng nhìn xuống con phố dẫn tới nhà mình.
“Tớ biết”, cậu nói, “nhưng tớ muốn nói với cậu là… tớ không bị cấm túc nữa”.
“Thật à?”
“Ừ-ừ”. Cậu lắc đầu.
“Thế thì hay quá”, cô nói.
“Ừa…”
Cô lại nhìn về phía nhà mình.
“Như thế có nghĩa là cậu có thể lại tới nhà tớ chơi”, cậu nói.
“Ồ”, cô đáp.
“Ý tớ là, nếu như cậu muốn tới”. Đây không giống như những gì cậu nghĩ. Thậm chí khi Eleanor đang nhìn cậu, ánh mắt cô không có cậu.
“Ồ” , cô nói.
“Eleanor? Mọi chuyện ổn cả chứ?”
Cô gật đầu.
“Cậu vẫn…” Cậu nắm lấy dây quai ba lô vắt chéo trước ngực. “Ý tớ là… Cậu vẫn muốn tới chứ? Cậu vẫn nhớ tớ chứ?”
Cô gật đầu. Trông cô như sắp khóc. Park hi vọng cô sẽ không lại khóc ở nhà cậu… Nếu như cô có quay lại. Cảm tưởng như cô đang tuột khỏi cậu.
“Chỉ là tớ thực sự mệt mỏi”, cô nói.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 29 Jul 2019

Chương hai mươi sáu

Eleanor

Nó có nhớ cậu không ư?
Nó muốn thả mình trong vòng tay cậu. Muốn siết cánh tay cậu quanh người như thắt ga-rô cầm máu.
Nếu nó để cậu thấy nó cần cậu nhiều tới mức nào thì cậu sẽ bỏ chạy.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 29 Jul 2019

Chương hai mươi bảy

Eleanor

Sáng hôm sau Eleanor thấy đỡ hơn. Buổi sáng bao giờ cũng là lúc nó thấy tốt nhất.
Sáng nay, khi nó tỉnh dậy, con mèo ngu ngốc kia hẵng còn đang cuộn tròn người, dựa vào nó như thể con mèo đó không thể đoán nổi con bé sẽ không bao giờ thích nó hay thích mèo nói chung.
Và rồi mẹ đưa cho Eleanor cái bánh kẹp trứng rán mà Richie không ăn và gài một bông hoa thủy tinh cũ đã sứt lên áo khoác của nó.
“Mẹ tìm thấy nó trong cửa hàng đồ cũ”, mẹ nói. “Maisie thích lắm, nhưng mẹ để dành cho con”. Mẹ xát vani lên sau tai Eleanor.
“Tan học xong chắc con tới nhà Tina chơi nhé”, Eleanor nói.
“Được rồi, chơi vui nhé”.
Eleanor hi vọng Park sẽ đợi nó ở bến xe buýt, nhưng kể cả nếu cậu không đợi thì nó cũng chẳng có gì để trách cứ.
Cậu đợi nó thật. Cậu đang đứng đó trong thứ ánh sáng chập chờn, khoác chiếc áo choàng dài màu xám và mang giày cao cổ màu đen. Và cậu đang tìm nó.
Nó cất bước chạy qua mấy căn nhà để tới chỗ cậu.
“Chào”, nó nói, đẩy mạnh cậu bằng cả hai tay.
Cậu bật cười và lùi lại. “Ai đây?”
“Bạn gái cậu”, nó nói. “Cứ hỏi mọi người mà xem”.
“Không… bạn gái tớ buồn bã, im lặng và khiến tớ mất ngủ cả đêm vì lo lắng kia”.
“Chán vậy sao? Nghe giống như cậu cần một cô bạn gái khác rồi”.
Cậu mỉm cười và lắc đầu.
Trời lạnh và hẵng còn tờ mờ. Eleanor có thể nhìn thấy hơi thở của Park phả ra. Nó cố gắng ghìm mình lại để không nuốt lấy làn khói ấy.
“Tớ đã nói với mẹ là tớ sẽ đến nhà bạn sau khi tan học…”, nó nói.
“Thật á?”
Park là người duy nhất nó biết khoác ba lô bằng cả hai vai chứ không quăng lệch một bên, và lúc nào cậu cũng nắm lấy quai đeo như thể cậu vừa mới nhảy ra khỏi máy bay hay gì đó. Điều đó cực kì dễ thương. Nhất là khi cậu lúc nào cũng ngượng ngập và chúi đầu về phía trước.
Con bé kéo tóc mái cậu. “Thật”.
“Tuyệt cú”, cậu nói, và mỉm cười, gò má bừng sáng và bờ môi rạng rỡ.
Đừng có cắn mặt cậu ấy, Eleanor tự nhủ. Như thế thật kinh tởm và vồ vập. Kịch hay phim hài chẳng bao giờ có cảnh “nồng thắm” đến ghê người như vậy.
“Chuyện ngày hôm qua cho tớ xin lỗi”, nó nói.
Cậu nắm chặt quai đeo và nhún vai.
“Đằng nào cũng qua rồi mà”.
Trời đất, có phải cậu muốn nó nhấm nháp sạch sẽ mặt cậu không thế?

Park

Suýt chút nữa cậu đã kể cho cô mọi điều mẹ cậu nói về cô.
Dường như giữ bí mật với Eleanor là điều không đúng.
Nhưng dường như càng không đúng hơn nếu chia sẻ bí mật kiểu đó. Sẽ chỉ khiến Eleanor càng thêm lo lắng. Có khi cô còn không muốn tới…
Và hôm nay cô thật vui vẻ. Cô là một người khác. Cô cứ siết tay cậu mãi. Thậm chí cô còn cắn vai cậu khi cả hai xuống xe.
Thêm nữa, nếu cậu nói với cô thì kiểu gì ít nhất là cô sẽ muốn về nhà và thay quần áo. Hôm nay cố mặc áo len họa tiết quả trám màu cam, thùng thình, thắt cà vạt lụa màu xanh lá và quần bò hộp của thợ sơn.
Park không biết liệu Eleanor có bất cứ bộ cánh nào của con gái không nữa, nhưng cậu chẳng quan tâm. Cậu thấy thinh thích nếu như cô không có. Có lẽ đó là một điểm ẽo ợt khác trong tính cách của cậu, nhưng cậu chẳng cho là vậy, bởi Eleanor không khi nào lại giống một thằng con trai kể cả khi cắt cụt tóc và đeo ria. Tất cả đám quần áo nam giới mà cô mặc chỉ càng khiến cô nữ tính hơn bao giờ hết.
Cậu sẽ không kể cho cô về mẹ cậu. Và cậu sẽ không nhắc cô mỉm cười. Nhưng nếu cô còn cắn cậu lần nữa thì cậu sẽ phát điên mất.
“Cậu là ai đấy?”, cậu hỏi, khi cô vẫn đang mỉm cười trong lớp tiếng Anh.
“Cứ hỏi mọi người thì biết”, cô đáp.

Eleanor


Trong lớp tiếng Tây Ban Nha hôm nay, cả lớp được yêu cầu viết thư gửi bạn bằng tiếng Tây Ban Nha. Senora1 Bouzon bật một tập phim Qué Pasa, USA? trong khi cả lớp đang vật vã viết lách.
Eleanor đã cố viết một lá thư cho Park. Nó chẳng viết được dài lắm.
1 Từ trong tiếng Tây Ban Nha, có nghĩa là Cô.
Estimado Senor Sheridan,
Mi gusta comer su cara.
Besos,
Leonor
(Gửi chàng Sheridan thân mến,
Ước ao được nhấm nháp mặt chàng.
Yêu thương,

Suốt thời gian còn lại của buổi học, bất cứ khi nào Eleanor thấy lo lắng hay sợ hãi, nó lại tự nhủ hãy vui lên. (Thực ra cũng chẳng khiến nó cảm thấy đỡ hơn được tẹo nào nhưng chí ít cũng khiến nó không cảm thấy tệ hại hơn… ) Nó tự nhủ rằng gia đình Park chắc chắn là những người tử tế vì họ đã nuôi dạy được một người như Park. Bỏ qua chuyện nguyên tắc đó không đúng với chính gia đình nó đi nhé. Mà đâu phải nó sẽ đơn thương độc mã đối mặt với gia đình cậu đâu. Park sẽ ở đó. Đó mới là trọng điểm. Có nơi nào kinh khủng đến mức nó không thể nào tới để được ở cùng Park cơ chứ?
Nó nhìn thấy cậu sau giờ thứ Bảy tại nơi mà nó chưa từng nhìn thấy cậu trước đó. Cậu đang cầm kính hiển vi đi dọc hành lang tầng ba. Như thế này đúng là tuyệt vời gấp đôi so với việc nhìn thấy cậu ở nơi nào đó mà nó biết cậu sẽ ở đó.

Leonor)
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 29 Jul 2019

Chương hai mươi tám

Park

Cậu gọi cho mẹ trong bữa trưa để báo rằng Eleanor sẽ đến chơi. Giáo viên cố vấn đã để cậu dùng điện thoại của cổ. (Cô Dunne rất thích có cơ hội được làm người tốt cứu kẻ trong cơn nguy khốn, vì thế tất cả những gì Park phải làm là ám chỉ có việc khẩn cấp). “Con chỉ muốn nói với mẹ là Eleanor sẽ qua nhà mình sau giờ học”, cậu nói với mẹ. “Bố đã nói là được rồi”.
“Ừ”, mẹ nói, thậm chí còn không buồn giả vờ rằng mẹ thấy chuyện đó không có vấn đề gì. “Thế con bé có ở lại ăn tối không?”
“Con không biết”, Park nói. “Chắc là không”.
Mẹ thở dài.
“Mẹ phải cư xử tốt với bạn ấy đấy”.
“Mẹ tốt với tất cả mọi người”, mẹ nói. “Con biết thế mà”.
Cậu có thể nhận ra Eleanor lo lắng khi ở trên xe buýt. Cô im lặng, và cứ cắn môi dưới suốt, khiến nó trắng bệch tới mức có thể nhìn thấy cánh môi của cô cũng có tàn nhang.
Park cố gắng dụ khị cô nói chuyện về Người Hùng Báo Thù, cả hai vừa mới đọc xong chương bốn. “Cậu thấy chuyện cướp biển thế nào?”, cậu hỏi.
“Chuyện cướp biển nào cơ?”
“Thì đấy, có một nhân vật lúc nào cũng đọc truyện tranh về cướp biển ấy, truyện lồng truyện, câu chuyện cướp biển ấy”.
“Tớ toàn bỏ qua phần đó”, cô nói.
“Cậu bỏ qua á?”
“Chán chết. Blah, blah, blah - cướp biển! - blah, blah, blah”.
“Chẳng có thứ gì Alan Moore viết mà lại có thể bị coi là loại blah-blah-blah được cả”, Park nói đầy trang nghiêm.
Eleanor nhún vai và cắn môi.
“Tớ bắt đầu nghĩ là cậu lí ra không nên bắt đầu sự nghiệp đọc truyện tranh bằng cuốn truyện đã hoàn toàn xô đổ những gì có được trong năm mươi năm gần đây của thể loại này”, cậu nói.
“Tất cả những gì tớ nghe thấy chỉ là blah, blah, blah, thể loại này thôi”.
Xe buýt dừng lại gần nhà Eleanor. Cô nhìn cậu.
“Bọn mình có thể cùng nhau xuống ở bến của tớ”, Park nói, “đúng không?”
Eleanor lại nhún vai.
Cả hai xuống ở bến của cậu, cùng với Steve và Tina và hầu hết những ai ngồi phía cuối xe. Tất cả đám cuối xe đều tụ bạn ở ga-ra của Steve khi thằng này không phải đi làm, kể cả vào mùa đông.
Park và Eleanor lê bước ở phía sau.
“Tớ xin lỗi vì hôm nay trông thật ngớ ngẩn”, cô nói.
“Trông cậu vẫn như mọi ngày mà”, cậu nói. Túi của cô đang đong đưa ở phía cuối cánh tay cô. Cậu cố cầm lấy nó nhưng cô kéo ra.
“Trông tớ lúc nào cũng ngớ ngẩn?”
“Tớ đâu có ý đó…”
“Cậu nói thế còn gì”, cô lầm bầm.
Cậu muốn nói cô đừng cáu ngay bây giờ. Lúc nào cũng được nhưng đừng là lúc này. Cô có thể cáu cậu chẳng vì lí do gì cả ngày mai luôn cũng được, nếu cô muốn.
“Cậu thực sự biết cách khiến một đứa con gái thấy mình đặc biệt”, Eleanor nói.
“Tớ chưa bao giờ tỏ vẻ biết tất tật về con gái nhé”, cậu đáp.
“Sao tớ lại nghe nói khác nhỉ”, cô nói. “Tớ nghe nói cậu được phép đưa bọn con gái vào phòng…”
“Thì đúng là bọn nó ở trong phòng thật”, cậu nói, “nhưng tớ có biết được gì đâu”.
Cả hai dừng lại trên hiên nhà cậu. Cậu đỡ lấy túi của cô và cố gắng không tỏ ra lo lắng. Eleanor nhìn xuống lối đi, như thể cô sắp vọt đi.
“Ý tớ là cậu trông không khác gì thường ngày cả”, cậu nói nhỏ, phòng khi mẹ cậu đang đứng ở phía bên kia cánh cửa. “Và cậu lúc nào trông cũng thật đáng yêu”.
“Chưa bao giờ tớ trông đáng yêu cả”, cô nói. Giống như cậu là một thằng ngốc.
“Tớ thích dáng vẻ cậu”, cậu nói. Câu nói vọt ra giống như một lời tranh cãi hơn là một lời khen.
“Như thế đâu có nghĩa là trông đáng yêu cơ chứ”. Cô cũng thì thào.
“Được rồi, thế thì trông cậu giống hệt một hobo1”.
1 Từ chỉ người lao động lưu động hoặc những người lang thang vô gia cư, nhất là những người không một xu dính túi. Từ này xuất phát từ vùng phía Tây, hoặc Tây Bắc nước Mỹ vào khoảng năm 1890.
“Hobo?” Mắt cô sáng lên.
“Ừa, một hobo du mục”, cậu nói. “Trông cậu giống như vừa mới gia nhập đoàn làm phim của Godspell 2 ấy”.
2 Tên một bộ phim điện ảnh Mỹ công chiếu năm 1973, nói về một nhóm người trẻ tuổi đi khắp New York để truyền đạo.
“Tớ còn chẳng biết đó là cái gì nữa kìa”.
“Nó tệ lắm”.
Cô bước lên gần cậu hơn. “Trông tớ giống một hobo?”
“Còn tệ hơn”, cậu nói. “Giống một thằng hề hobo ỉu xìu”.
“Và cậu thích?”
“Tớ yêu.”
Ngay khi cậu nói câu đó, cô nhoẻn miệng cười. Và khi Eleanor cười, có thứ gì đó trong cậu vỡ vụn.
Luôn luôn là thế.

Eleanor

Có lẽ mẹ Park mở cửa ra là một việc tốt vì lúc đó Eleanor đang nghĩ tới chuyện hôn Park, và không đời nào việc đó có thể được coi là một việc tốt, Eleanor chẳng biết gì về hôn cả.
Dĩ nhiên, nó đã từng xem tới cả triệu cảnh hôn trên ti vi (cảm ơn, Fonzie1), nhưng ti vi không bao giờ chỉ cho bạn biết kĩ thuật hôn sẽ như thế nào. Nếu Eleanor mà cố hôn Park thì có lẽ sẽ giống như phiên bản đời thực của một con nhóc nào đó cho búp bê Barbie của mình hôn Ken. Đơn thuần là đập mặt hai đứa vào nhau.
1 Một nhân vật hư cấu do Henry Winkler thủ vai trong bộ phim sitcom Happy Days (tạm dịch: Những ngày hạnh phúc) phát sóng từ năm 1974 tới 1984. Khi bắt đầu phim, Fonzie là một cậu học sinh cấp ba, được khắc họa là một tay sát gái, có kinh nghiệm tình trường rất phong phú.
Hơn nữa, tỉ như mẹ Park mở cửa ngay giữa lúc nụ hôn vụng về, thô kệch ấy diễn ra thì không chừng cô ấy sẽ còn ghét Eleanor hơn nữa.
Mẹ Park có ghét con bé, ai cũng nhìn ra được. Hoặc giả cô ấy chỉ ghét cái ý tưởng rằng Eleanor là một con nhỏ dụ dỗ cậu con trai lớn của cô ấy ngay trong chính phòng khách nhà mình.
Eleanor đi theo Park vào trong nhà và ngồi xuống. Nó cố gắng tỏ ra siêu lịch sự. Khi mẹ cậu nói hai đứa ăn nhẹ, Eleanor đã nói rằng, “Thật là hay quá ạ, cháu cảm ơn cô ạ”. Mẹ cậu đã nhìn Eleanor như thể nó là một thứ gì đó mà người ta nhổ toẹt lên chiếc ghế sofa. Cô ấy mang bánh quy ra rồi để hai đứa lại một mình.
Park có vẻ rất vui. Eleanor cố gắng tập trung vào việc được ở bên cậu là một chuyện tốt, nhưng nó tốn quá nhiều sức chỉ để giữ cho mình khỏi run.
Chính những thứ nho nhỏ quanh nhà Park khiến nó thực sự hoảng loạn. Như đám nho thủy tinh đung đưa. Và những tấm rèm tông xuyệt tông với chiếc ghế sofa vốn cũng tông xuyệt tông với những chiếc khăn lót be bé dưới các cây đèn.
Chắc bạn sẽ nghĩ rằng làm sao có thể có người nào hay ho lớn lên trong một căn nhà đẹp và tẻ nhạt như thế này, nhưng Park là tên con trai thông minh nhất, hài hước nhất mà nó đã từng gặp, và đây chính là tổ ấm của cậu.
Eleanor muốn cảm thấy mình có thể áp đảo mẹ của Park và ngôi nhà quý bà Avon của cô ấy. Nhưng, thay vào đó, nó cứ mải miết nghĩ rằng chắc hẳn phải tuyệt vời lắm khi được sống trong một ngôi nhà như thế này. Có phòng của mình. Có bố mẹ của mình. Và sáu loại bánh quy khác nhau trong tủ bếp.

Park

Eleanor nói đúng. Cô chưa bao giờ trông đáng yêu. Cô trông giống như nghệ thuật, và nghệ thuật thì không cần phải trông đáng yêu, nghệ thuật là thứ khiến bạn cảm nhận.
Việc Eleanor đang ngồi cạnh cậu trên ghế sofa khiến Park cảm thấy như có ai đó mở một cửa sổ ngay chính giữa phòng. Như có ai đó đã thay hết không khí trong phòng bằng một luồng không khí hoàn toàn mới và trong trẻo (tươi mát gấp đôi).
Eleanor khiến cậu cảm thấy như điều gì đó sẽ xảy đến. Kể cả khi hai đứa chỉ ngồi trên ghế sofa.
Cô sẽ không cho cậu nắm tay, không phải ở nhà cậu, và cô sẽ không ở lại ăn tối. Nhưng cô đã đồng ý mai lại tới, nếu bố mẹ cậu cho phép, và quả là thế thật.
Mẹ cậu cho tới giờ vẫn tốt đẹp một cách hoàn hảo. Mẹ không tung chiêu duyên dáng đáng yêu như mẹ vẫn thường làm đối với khách hàng và hàng xóm, nhưng mẹ cũng không tỏ ra thô lỗ. Và nếu như mẹ cứ muốn trốn trong bếp mỗi khi Eleanor tới chơi thì Park cho rằng, đó là đặc quyền của mẹ.
Eleanor lại tới vào chiều thứ Năm và thứ Sáu. Vào thứ Bảy, trong lúc cả hai đang chơi Nintendo với Josh, bố đã mời cô ở lại ăn tối.
Park không thể tin được khi cô đồng ý. Bó kê thêm tấm ván đôi vào bàn ăn, và Eleanor ngồi ngay cạnh Park. Cô lo lắng, cậu có thể thấy rõ. Cô hầu như không đụng tới cốc cà phê lỏng lét của mình, và sau một lúc nụ cười của cô bắt đầu rũ xuống.
Sau bữa tối, mọi người xem Ngược tới Tương lai trên HBO, và mẹ đi nổ bỏng ngô. Eleanor ngồi với Park trên sàn, tựa lưng vào ghế sofa, và khi cậu len lén cầm tay cô, cô đã không giằng ra. Cậu chà vào lòng bàn tay cô bởi cậu biết cô thích thế. Nó khiến mắt cô lim dim hệt như cô sắp ngủ.
Khi bộ phim kết thúc, bố Park cứ nằng nặc nói Park phải đưa Eleanor về nhà.
“Cảm ơn vì đã mời cháu ở lại, chú Sheridan”, cô nói. “Cảm ơn vì bữa tối, cô Sheridan. Bữa tối rất ngon ạ, cháu rất vui”. Thậm chí nghe còn không hề giống như cô đang châm biếm.
Khi cả hai ra tới cửa, cô gọi với lại, “Chúc mọi người ngủ ngon!”
Park đóng cửa lại. Có thể thấy toàn bộ sự đáng yêu đầy lo lắng đang rút khỏi Eleanor. Cậu muốn ôm lấy cô, để giúp cô vắt kiệt sự mệt mỏi ấy.
“Cậu không thể đưa tớ về nhà được”, cô nói với giọng xù gai thường ngày, “cậu biết thế mà, đúng không?”
“Tớ biết. Nhưng tớ có thể đi cùng cậu một đoạn”.
“Tớ không biết…”
“Thôi mà”, cậu nói, “trời tối rồi. Sẽ chẳng ai nhìn thấy bọn mình đâu”.
“Được rồi”, nhưng cô cho hai tay vào túi áo. Cả hai đều bước đi chậm rãi.
“Gia đình cậu thực sự rất tuyệt”, cô cất lời sau một phút. “Thực sự”.
Cậu nắm lấy cánh tay cô. “Này, tớ muốn cho cậu xem cái này”. Cậu kéo cô vào đường ô tô lên nhà bên, giữa một cây thông và một chiếc xe dã ngoại.
“Park, như thế này là xâm phạm nhà người khác đấy”.
“Không phải. Đây là nhà ông bà tớ”.
“Cậu muốn cho tớ xem cái gì?”
“Chẳng gì cả, thực sự, tớ chỉ muốn ở riêng với cậu một phút thôi”.
Cậu kéo cô ra phía cuối đường ô tô lên, nơi cả hai gần như bị che khuất sau hàng cây và chiếc xe dã ngoại cùng ga-ra.
“Thật á?”, cô nói. “Sao vớ vẩn quá đi”.
“Tớ biết”, cậu nói và quay sang cô. “Lần tới, tớ sẽ chỉ nói, ‘Eleanor này, đi theo tớ vào con hẻm tối này đi, tớ muốn hôn cậu’“.
Cô không hề trợn mắt lên. Cô hít một hơi rồi khép miệng lại. Cậu sẽ học được cách khiến cô buông lỏng cảnh giác.
Cô thọc tay sâu hơn vào túi áo. Thế là cậu đặt tay lên khuỷu tay cô. “Lần tới”, cậu nói, “tớ sẽ chỉ nói, ‘Eleanor này, chui vào sau mấy bụi cây kia với tớ đi, nếu không hôn cậu thì tớ sẽ phát điên lên mất’“.
Cô không cử động, vì thế cậu nghĩ rằng có lẽ có thể chạm vào mặt cô. Da cô mềm mại y như bề ngoài, trắng và mịn như sứ lốm đốm tàn nhang.
“Tớ sẽ chỉ nói, ‘Eleanor này, hãy cùng tớ lao vào vòng xoáy này đi…’“
Cậu đặt ngón tay cái lên môi cô để xem liệu cô có né ra không. Cô đứng im. Cậu tiến lại gần hơn. Cậu muốn nhắm mắt lại, nhưng cậu không tin rằng cô sẽ không bỏ lại cậu đứng đó một mình.
Khi môi cậu gần chạm vào môi cô, cô lắc đầu. Mũi cô quẹt qua mũi cậu.
“Tớ chưa hôn bao giờ cả”, cô nói.
“Sẽ ổn mà”, cậu nói.
“Không đâu, sẽ kinh khủng lắm”.
Cậu lắc đầu. “Không đâu”.
Cô lắc đầu thêm chút nữa. Chỉ thêm chút nữa thôi. “Rồi cậu sẽ tiếc cho mà xem”, cô nói.
Câu nói đó khiến cậu bật cười, thế là cậu phải đợi một giây trước khi hôn cô.
Không hề kinh khủng. Môi Eleanor mềm và ấm, và cậu có thể cảm nhận được mạch máu trên má cô giật giật. Thật tốt khi cô lo lắng đến thế, vì như thế buộc cậu không được lo lắng. Buộc cậu phải vững chãi để cảm nhận cô đang run rẩy.
Cậu phải tách ra trước khi cậu muốn thế. Cậu vẫn chưa có đủ kinh nghiệm để biết cách thở.
Khi cậu tách ra, mắt cô vẫn còn đang khép. Ông bà cậu có để đèn ở ngoài hiên, và gương mặt Eleanor bắt lấy từng tia sáng ấy. Trông cô hệt như cô sẽ kết hôn với một người trên mặt trăng.
Mặt cô hạ xuống sau giây lát, và cậu đặt tay mình lên vai cô.
“Ổn chứ?”, cậu thì thầm.
Cô gật đầu. Cậu kéo cô lại gần và hôn lên đỉnh đầu cô. Cậu cố tìm tai cô dưới mái tóc.
“Lại đây”, cậu nói, “tớ muốn cho cậu xem cái này”.
Cô bật cười. Cậu nâng cằm cô lên.
Lần thứ hai thậm chí còn ít kinh khủng hơn.

Eleanor


Cả hai sóng bước từ đường ô tô lên của nhà ông bà Park tới con hẻm, rồi Park đứng đó, trong bóng tối và dõi theo Eleanor đi bộ về nhà một mình.
Con bé tự nhủ rằng đừng ngoái lại.

Richie đang ở nhà, và tất cả trừ mẹ đang xem ti vi. Đâu có muộn tới mức đó, Eleanor cố gắng cư xử như thể chẳng có gì lạ khi nó về nhà lúc trời tối.
“Mày đã ở đâu?”, Richie hỏi.
“Ở nhà bạn”.
“Bạn nào?”
“Em đã nói với anh rồi mà”, mẹ vừa nói vừa bước vào phòng vừa lau chảo. “Eleanor có một cô bạn ở khu này. Lisa”.
“Tina”, Eleanor nói.
“Bạn gái hả?”, Richie đáp. “Đã chán đàn ông rồi sao?” Lão cho rằng như thế là rất hài hước.
Eleanor đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại. Nó không bật đèn. Nó cứ để nguyên bộ mà leo lên giường, kéo rèm cửa và lau lớp hơi nước trên ô cửa sổ. Nó chẳng thể nhìn thấy con hẻm hay bất cứ vật gì đang chuyển động ngoài kia.
Cửa sổ lại mờ đi. Eleanor nhắm mắt lại và tì trán lên lớp kính.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 30 Jul 2019

Chương hai mươi chín

Eleanor

Khi nó nhìn thấy Park đang đứng ở bến xe buýt vào sáng thứ Hai, nó bắt đầu khúc khích cười. Thật luôn, khúc khích hệt như nhân vật hoạt hình… khi hai má đỏ lựng lên và những quả tim nhỏ bay ra từ hai tai…
Thật buồn cười.

Park


Khi cậu nhìn thấy Eleanor bước về phía mình vào sáng thứ Hai, Park muốn chạy đến bên cô và ôm choàng lấy cô trong vòng tay. Hệt như một gã nào đó trong bộ phim truyền hình dài tập mẹ cậu vẫn xem. Cậu bám vào quai ba lô để giữ mình lại…
Thật tuyệt vời.

Eleanor

Park chỉ cao ngang ngang nó, nhưng dường như cậu cao hơn thế.

Park

Lông mi của Eleanor có màu giống tàn nhang của cô.

Eleanor


Hai đứa nói về Album Trắng1 trên đường tới trường, nhưng đó chỉ là cái cớ để nhìn vào môi nhau. Người ta ắt hẳn sẽ nghĩ hai đứa đang đọc môi nhau.
1 Nguyên văn: The White Album, tên gọi khác của album The Beatles, album thứ chín của The Beatles phát hành năm 1968, được coi là một trong những album nhạc vĩ đại nhất mọi thời đại.
Có lẽ đó là lí do vì sao Park cứ cười suốt, kể cả khi cả hai đang nói về Helter Skelter 2, rõ ràng không phải là bài hát nhộn nhất của the Beatles, kể cả trước khi Charles Manson3 mê đắm nó.
2, 3Tên bài hát trong album The white Album. Theo tiếng Anh - Anh, “helter skelter” ngoài nghĩa “bối rối” thì còn là tên của một trò chơi tàu trượt xoắn ốc tại các công viên giải trí.
Bài hát này còn nổi tiếng bởi được coi là nguồn cảm hứng của Charles Manson (1934-), một tội phạm người Mỹ được cho là mắc bệnh tâm thần. Charles rất thích nhạc của The Beatles và tự diễn giải lời ca khúc “Helter Skelter” thành một ám chỉ một cuộc chiến sắc tộc được báo trước và những vụ giết người do hắn thực hiện sẽ giúp khiến cuộc chiến đó sớm diễn ra.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 30 Jul 2019

Chương ba mươi

Park

“Này”, Cal vừa nói vừa ngoạm một miếng bánh kẹp sườn nướng to tướng. “Thứ năm này đi xem bóng rổ với bọn tao đê. Đừng hòng nói với tao là mày không thích bóng rổ đấy nhé, Quái kiệt”.
“Tao không chắc…”
“Kim sẽ tới đó”.
Park gào lên. “Cal…”
“Để ngồi cạnh tao”, Cal nói. “Vì bọn tao đang cặp với nhau rồi”.
“Méc, thật á?”, Park bịt vội mồm lại để ngăn một miếng bánh sém bay ra ngoài. “Tao với mày có chắc đang nói về cùng một con bé Kim không thế?”
“Khó tin đến thế sao?”, Cal mở banh hộp sữa và uống như cốc. “Nó còn thậm chí chẳng thích mày ấy, hiểu không. Nó chỉ là đang chán chán, và tưởng là mày bí ẩn với trầm tính - kiểu, “tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết khủng long” ấy. Tao đã nói với con bé là đôi lúc tẩm ngẩm tầm ngầm cũng chỉ giẫm chết giun thôi”.
“Đa tạ”
“Nhưng giờ thì nó mê mết tao luôn rồi, thế nên mày có thể đi với bọn tao nếu muốn. Đi xem bóng rổ là hết xảy. Có bán cả nacho với tỉ thứ khác”.
“Tao sẽ xem”, Park nói.
Cậu sẽ không xem xét gì cả. Cậu sẽ chẳng đi đâu mà không có Eleanor. Và có vẻ như cô không phải tuýp người mê bóng rổ.

Eleanor


“Này, bồ”, DeNice gọi sau giờ thể dục. Cả bọn đang ở phòng thay đồ. “Tui đang nghĩ là tuần này bồ nhất định phải đi tới Đêm Hội Tiên Yêu với tụi này. Xe của Jonesy sửa xong rồi, thứ Năm này ảnh được nghỉ nữa. Bọn mình sẽ ăn chơi tung xòe thâu đêm suốt sáng luôn”.
“Bồ biết là tui không được đi chơi mà”, Eleanor nói.
“Tui biết là bồ cũng không được phép tới nhà bạn trai chơi”, DeNice nói.
“Tui nghe thấy rồi nhé”, Beebi nói.
Lý ra Eleanor không nên kể cho hai nàng ta về nhà của Park nhưng nó thèm được nói với ai đó chết đi được. (Đừng hỏi vì sao người ta lại bị tống vào tù sau khi thực hiện một phi vụ hoàn hảo không dấu vết). “Nhỏ giọng thôi”, con bé nói. “Trời đất”.
“Bồ nên đến”, Beebi nói. Gương mặt Beebi là một đường tròn hoàn hảo, lúm đồng tiền sâu đến mức khi nàng ta cười, trông má nàng ta hệt như cái đệm. “Bọn mình sẽ cực vui luôn. Tui cá là bồ chưa bao giờ nhảy nhót gì…”
“Tui không biết nữa…”, Eleanor nói.
“Có phải vì trai nhà bồ không?”, DeNice hỏi. “Hắn cũng có thể đến mà. Dù gì hắn cũng chẳng chiếm nhiều chỗ lắm”.
Beebi khúc khích, và Eleanor cũng cười theo. Nó không tài nào tưởng tượng được cảnh Park nhảy. Có lẽ cậu sẽ nhảy rất giỏi, nếu đống nhạc Top 40 ấy không làm cậu chảy máu tai. Cậu giỏi mọi thứ.
Nhưng… Con bé không tài nào tưởng tượng nổi cảnh hai đứa sẽ đi chơi cùng DeNice hay Beebi. Hay với bất kì ai. Nghĩ tới chuyện đi chơi cùng Park, một cách công khai, cũng na ná như nghĩ tới việc bỏ mũ bảo hiểm ra khi đang lơ lửng trong không gian vậy.

Park

Mẹ cậu nói nếu hai đứa tiếp tục đi chơi mỗi tối sau khi tan học, việc mà chắc chắn là hai đứa sẽ làm, thì cả hai sẽ phải bắt đầu làm bài tập.
“Có khi mẹ cậu nói đúng đấy”, Eleanor nói khi ở trên xe buýt. “Tớ đã chép bài tiếng Anh cả tuần rồi”.
“Hôm nay cũng thế sao? Thật á? Sao chẳng giống gì vậy”.
“Năm ngoái ở trường cũ bọn tớ đã học Shakespeare rồi… Nhưng tớ không làm thế với môn Toán được. Tớ thậm chí còn không thể… từ trái nghĩa với chép bài là gì nhỉ?”
“Tớ có thể giúp cậu môn Toán mà. Tớ học xong môn đại số rồi”.
“Trời đất, tên mọt này nữa, thế thì như mơ còn gì”.
“Hoặc là không”, cậu nói. “Tớ không thể giúp cậu môn Toán được đâu”.
Kể cả nụ cười nhếch xấu tính của cô cũng khiến cậu phát điên.
*
Cả hai cố gắng học ở phòng khách, nhưng Josh muốn xem ti vi, nên hai đứa mang sách vở vào phòng bếp.
Mẹ nói là không sao, rồi lại nói mẹ có việc phải làm trong ga-ra. Gì cũng được.
Eleanor mấp máy môi khi cô đọc…
Park khẽ đá cô ở dưới bàn, và ném những mẩu giấy bị vo lại lên tóc cô. Cả hai gần như chưa bao giờ được ở một mình, và giờ khi gần như được thế, cậu cảm thấy thèm thuồng được cô chú ý tới.
Cậu dùng bút lật đóng cuốn sách đại số của cô lại.
“Cậu đùa đấy à?” Cô gắng mở lại cuốn sách.
“Không”, cậu nói và kéo cuốn sách về phía mình.
“Tớ tưởng là mình đang học”.
“Tớ biết”, cậu nói, “chỉ là… bọn mình đang ở một mình”.
“Đại loại thế…”
“Thế nên bọn mình nên làm những việc chỉ làm khi ở một mình”.
“Giờ cậu nói nghe ghê ghê thế nào ấy..”.
“Ý tớ là nói chuyện ấy”. Cậu không chắc mình có ý gì. Cậu cúi xuống nhìn bàn. Sách đại số của Eleanor kín đầy chữ viết của cô, lời bài hát này lượn vòng quanh tựa bài hát khác. Cậu nhìn thấy tên mình được viết nhỏ xíu, luôn dễ dàng nhận ra tên mình, và được giấu trong đoạn điệp khúc một bài hát của Smiths.
Cậu thấy mình đang toét miệng.
“Gì nào?”, Eleanor hỏi.
“Chẳng có gì”.
“Gì chứ”.
Cậu lại nhìn cuốn sách. Cậu sẽ nghĩ về chuyện này sau, khi cô đã về nhà. Cậu sẽ nghĩ về việc Eleanor ngồi trong lớp, nghĩ tới cậu, cặm cụi viết tên cậu ở một nơi mà cô nghĩ sẽ chỉ mình cô nhìn thấy.
Và rồi cậu nhận ra một thứ khác. Cũng nhỏ như thế, cũng tỉ mỉ như thế, tất cả bằng chữ thường, “tao biết mày là một con điếm khắm lặm”.
Gì nào”, Eleanor nói, cố gắng giằng lại cuốn sách. Park níu lại. Cậu cảm thấy máu Bruce Banner1 đang dồn hết lên mặt.
1 Tên của Hulk, Người Khổng lồ xanh lúc chưa biến hình.
“Tại sao cậu không nói với tớ chuyện này vẫn tiếp diễn?”
“Chuyện gì đang tiếp diễn chứ?”
Cậu không muốn nói ra dòng chữ đó, cậu không muốn chỉ vào nó. Cậu không muốn ánh mắt cả hai cùng đặt lên dòng chữ đó.
“Đây”, cậu nói, vẫy vẫy tay trên dòng chữ.
Cô nhìn, và ngay lập tức bắt đầu dùng bút gạch xóa dòng chữ xấu xa kia. Mặt cô trắng bệch, và cổ cô bắt đầu ửng đỏ.
“Tại sao cậu không nói với tớ?”, cậu hỏi.
“Tớ không biết là có nó”.
“Tớ tưởng là chuyện này đã kết thúc rồi”.
“Tại sao cậu lại nghĩ thế chứ?”
Tại sao cậu lại nghĩ thế ư? Vì giờ cô đang ở cùng cậu?
“Chỉ là… tại sao cậu không nói với tớ?”
“Vì sao tớ lại nói với cậu chứ?”, cô hỏi. “Chuyện này thật kinh tởm và xấu hổ”.
Cô vẫn tiếp tục gạch gạch xóa xóa. Cậu nắm lấy cổ tay cô. “Có thể tớ sẽ giúp được”.
“Giúp như thế nào?” Cô gạt cuốn sách về phía cậu. “Cậu muốn đá nó à?”
Cậu nghiến răng. Cô cầm lại cuốn sách và cho nó vào trong cặp.
“Cậu có biết ai đang làm việc này không?”, cậu hỏi.
“Cậu sẽ đá chúng à?”
“Có khi thế…”
“Thế thì…”, cô nói, “tớ đã thu hẹp phạm vi xuống những ai không thích tớ…”
“Không phải ai cũng làm được thế. Phải là người nào có thể lấy được sách của cậu mà cậu không biết ấy”.
Mười giây trước, Eleanor trông quạu quọ hệt như một con mèo. Giờ cô trông ủ rũ, nằm bò ra bàn, tay day day thái dương.
“Tớ không biết nữa… “. Cô lắc đầu. “Có vẻ như chuyện này lúc nào cũng xảy ra vào mấy ngày có tiết thể dục”.
“Cậu có để sách ở trong tủ đồ không?”
Cô lấy hai tay dụi mắt. “Tớ thấy cứ như cậu đang cố tình hỏi tớ mấy câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Cậu đúng là tay thám tử tệ nhất trần đời”.
“Trong lớp thể dục có ai không thích cậu?”
“Ha”. Cô vẫn che mặt. “Ai không thích tớ trong lớp thể dục”.
“Cậu cần phải coi chuyện này là chuyện nghiêm túc đi”, cậu nói.
“Không”, cô nói dứt khoát, xiết tay thành quyền, “đây đúng là thể loại chuyện mà tớ không nên coi là chuyện nghiêm túc. Đó chính xác là chuyện mà Tina và đám tì nữ của nó muốn tớ làm. Nếu tụi nó nghĩ rằng tụi nó đã nắm được thóp của tớ thì sao? Tụi nó sẽ không bao giờ để yên cho tớ đâu”.
“Tina thì liên quan gì tới chuyện này chứ?”
“Tina là bà chúa của đám không thích tớ trong lớp thể dục”.
“Tina sẽ không bao giờ làm điều xấu xa thế đâu”.
Eleanor cau mày nhìn cậu. “Cậu đùa đấy à? Tina là một con quái vật. Nó đích thị là đứa con của phù thủy và quỷ sứ, đứa con bị nhúng ngập trong cả tô những điều xấu xa băm nhỏ”.
Park đã nghĩ tới một Tina bán đứng cậu trong ga-ra và chế giễu người khác trên xe buýt… Nhưng rồi cậu lại nhớ tới tất cả những lần Steve bám theo Park và Tina đã ngăn thằng đó lại.
“Tớ biết Tina từ hồi còn nhỏ”, cậu nói. “Tina không xấu đến vậy đâu. Bọn tớ đã từng là bạn”.
“Hai người đâu có cư xử như bạn bè đâu”.
“Thì nó đang cặp với Steve mà”.
“Thế thì sao chứ?”
Park không nghĩ được nên trả lời thế nào.
“Thế thì sao chứ?”. Mắt Eleanor nheo lại thành hai đường kẻ đen thẫm trên gương mặt. Nếu cậu mà nói dối cô điều này thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.
“Giờ thì chẳng sao cả”, cậu nói. “Đấy là chuyện vớ vẩn thôi… Tina và tớ đã cặp với nhau hồi lớp sáu. Nhưng bọn tớ chẳng đi đâu hay làm gì cả”.
“Tina? Cậu cặp với Tina?”
“Là lớp sáu mà. Chẳng có gì cả”.
“Nhưng hai người là bạn trai và bạn gái? Hai người có nắm tay không?”
“Tớ không nhớ”.
“Cậu có hôn nó không?”
“Chẳng liên quan”.
Nhưng thế mà có. Bởi nó khiến Eleanor nhìn cậu như thể cậu là một kẻ xa lạ. Nó khiến cậu cảm thấy như một kẻ xa lạ. Cậu biết Tina có tính xấu, nhưng cậu cũng biết con bé sẽ không bao giờ xấu tới mức này.
Cậu biết gì về Eleanor nào? Không nhiều. Giống như cô không muốn cậu biết nhiều hơn về mình. Cậu cảm nhận được mọi điều vì Eleanor, nhưng cậu thực sự biết gì nào?
“Cậu luôn viết bằng chữ thường… Nói to những lời này ra dường như là một ý hay miễn là chúng chỉ ở đầu lưỡi cậu, nhưng rồi cậu cứ nói tiếp. “Có phải cậu tự viết những thứ đó không?”
Mặt Eleanor tái nhợt rồi xám ngoét. Giống như tất cả máu trong cơ thể cô dồn lên tim, tất cả cùng một lúc. Đôi môi lốm đốm tàn nhang của cô không thể khép lại.
Rồi cô quay phắt người và bắt đầu xếp sách vở.
“Nếu tôi mà tự viết những thứ đó cho bản thân, tự gọi mình là một con điếm bẩn thỉu”, cô nói tỉnh rụi, “cậu nói đúng, tôi sao có thể dùng chữ viết hoa được chứ. Nhưng chắc chắn tôi sẽ dùng dấu nháy… và có khi cả chấm câu nữa. Tôi ưa dùng dấu câu lắm mà”.
“Cậu đang làm gì thế?”, cậu hỏi.
Cô lắc đầu và đứng dậy. Suốt cả đời này cậu đã không thể nào nghĩ được cách ngăn cô lại.
“Tôi không biết ai đã viết lên sách của tôi”, cô lạnh lùng nói. “Nhưng tôi nghĩ là chúng ta vừa mới có lời giải cho bí ẩn vì sao Tina lại ghét tôi đến thế”.
“Eleanor…”
“Không” cô nói, giọng dồn dập. “Tôi không muốn nói chuyện gì thêm nữa”.
Cô bước ra khỏi bếp, đúng lúc mẹ Park bước vào từ ga-ra. Mẹ nhìn Park với gương mặt mà cậu bắt đầu đọc được vị. Con thấy cái gì từ cái con bé da trắng kì quặc ấy chứ?

Park

Đêm hôm đó, Park nằm trên giường và nghĩ tới chuyện Eleanor nghĩ về mình và viết tên mình lên sách của cô.
Có lẽ giờ cô cũng đã gạch nó đi mất rồi.
Cậu cố nghĩ vì sao cậu đã bảo vệ Tina.
Tina tốt hay xấu thì liên quan gì tới cậu chứ? Eleanor nói đúng, cậu và Tina không phải là bạn bè. Cả hai chẳng giống gì là bạn của nhau. Cả hai thậm chí đã không là bạn bè hồi năm lớp sáu.
Tina đã rủ Park đi cùng với mình, và Park đã đồng ý, bởi ai cũng biết Tina là đứa con gái nổi nhất lớp. Đi cùng Tina có một quyền năng xã hội khủng khiếp, mà Park đến giờ vẫn còn đang dựa vào.
Việc là bạn trai đầu tiên của Tina đã kéo Park ra khỏi tầng đáy của khu dân cư này. Kể cả khi tất cả đều nghĩ park là một thằng da vàng dị biệt, kể cả khi cậu chưa bao giờ hòa nhập được… Lũ bạn không thể gọi cậu là một thằng quái thai, một thằng dị hợm hay một thằng ẻo lả bởi, ừ thì, trước hết, bởi bố cậu là một tay khổng lồ, một cựu chiến binh và là dân chính gốc ở khu này. Nhưng thứ hai, bởi vì nếu gọi cậu như thế thì Tina hóa ra là loại người gì?
Và Tina chưa bao giờ khiến Park hứng thú hay vờ như cậu không quan tâm. Thực tế thì… Chậc. Cũng có lúc cậu đã nghĩ rằng con bé muốn giữa hai đứa lại có gì đó.
Kiểu như, có vài lần, con bé qua nhà Park mà không phải là ngày hẹn sang làm tóc, rồi cuối cùng là chui vào phòng Park, cố gắng tìm một đề tài nào đó để hai đứa nói chuyện.
Vào đêm tựu trường, khi con bé qua nhà để bới tóc, nó đã dừng lại ở phòng Park chỉ để hỏi cậu nghĩ gì về chiếc đầm màu xanh không dây của nó. Nó còn nhờ cậu gỡ sợi tóc sau gáy vướng vào dây chuyền.
Park luôn để những cơ hội như thế trôi qua giống như cậu không hề nhìn thấy chúng.
Steve sẽ giết chết cậu nếu cậu bập vào Tina.
Thêm nữa, Park không muốn dính vào Tina. Hai đứa chẳng có bất cứ điểm chung nào, không một điểm nào, và đó không phải là kiểu không-một-điểm-nào hay ho và thú vị. Chỉ đơn giản là chán mà thôi.
Cậu thậm chí còn không nghĩ rằng Tina thực lòng thích cậu. Giống như con bé không muốn cậu quên nó thì đúng hơn. Và hơi hơi thực lòng mà nói thì Park cũng không muốn Tina quên mình.
Được đứa con gái nổi nhất khu phố luôn tỏ ý cò cưa mình lúc này lúc khác cũng là một cảm giác hay ho.
Park lật mình nằm sấp, vùi mặt vào gối. Cậu những tưởng rằng mình đã thôi không quan tâm tới việc người ta nghĩ gì về mình. Cậu những tưởng việc yêu Eleanor đã chứng minh được điều đó.
Nhưng cậu vẫn tiếp tục phát hiện ra những ngóc ngách nông cạn bên trong con người mình. Cậu tiếp tục phát hiện ra những cách mới để phản bội cô.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 30 Jul 2019

Chương ba mươi mốt

Eleanor


Chỉ còn một ngày nữa là đến kì nghỉ lẽ Giáng sinh. Eleanor đã không đi học. Nó nói với mẹ là mình bị ốm.

Park

Khi cậu tới bến xe buýt vào sáng thứ Sáu, Park đã lên tinh thần nói lời xin lỗi. Nhưng Eleanor đã không tới. Điều này đã khiến cậu cảm thấy bớt muốn xin lỗi hơn rất nhiều…
“Giờ thì sao chứ?”, cậu nói về phía nhà cô. Vậy là hai đứa sẽ chia tay vì việc này sao? Và cô sẽ qua nổi ba tuần mà không nói chuyện với cậu sao?
Cậu biết Eleanor chẳng có lỗi gì khi cô không có điện thoại và rằng nhà cô là một Pháo đài Biệt lập nhưng… trời ạ. Chính như thế đã khiến cô cắt đứt với thế giới bên ngoài thật dễ dàng mỗi khi cô muốn thế.
“Tớ xin lỗi”, cậu hét thật to về phía nhà cô. Con chó ở sân gần chỗ cậu đứng bắt đầu sủa nhặng xị. “Tao xin lỗi”, Park lầm bầm với con chó.
Xe buýt cua góc và dừng lại ở bến. Park có thể nhìn thấy Tina ở cửa sổ phía cuối xe, nhìn cậu.
Tớ xin lỗi, cậu nghĩ và không ngoái lại.

Eleanor

Vì Richie đi làm cả ngày nên con bé không phải ở trong phòng, nhưng nó vẫn làm thế. Giống như con chó không bao giờ bỏ cũi.
Nó đã hết sạch pin. Nó đã hết sạch thứ để đọc…
Nó nằm lì trên giường, lâu tới mức khi ngồi dậy vào chiều Chủ nhật để ăn tối, nó cảm thấy chóng mặt. (Mẹ nói Eleanor phải chui ra khỏi ổ nếu nó thấy đói). Eleanor ngồi ở phòng khách, cạnh chuột chít.
“Sao chị khóc thế?”, thằng bé hỏi. Nó đang cầm một miếng bánh burrito và nhân bánh đang nhểu nước lên áo phông của thằng bé và sàn nhà.
“Chị đâu có khóc”, con bé đáp.
Chuột Chít giơ miếng bánh lên cao quá đầu và cố gắng há miệng hứng chờ nước rỏ. “Ị ó à”.
Maisie ngước lên nhìn Eleanor rồi lại xem ti vi tiếp.
“Có phải vì chị ghét bố không?”, Chuột chít hỏi.
“Ừ”, Eleanor nói.
“Eleanor”, mẹ nói và bước ra khỏi bếp.
“Không phải”, Eleanor vừa lắc đầu vừa nói với chuột Chít. “Chị nói với em rồi mà, chị không khóc”. Nó về phòng và leo lên giường, dụi mặt vào gối.
Không ai theo nó vào để xem có chuyện gì không.
Có lẽ mẹ đã nhận ra rằng mẹ đã vĩnh viễn mất quyền được hỏi han kể từ ngày mẹ bỏ rơi Eleanor tại nhà của người khác trong suốt một năm trời.
Hoặc cũng có thể chỉ là mẹ cũng không buồn quan tâm.
Eleanor lật người lại và nhấc cái máy nghe nhạc kiệt pin lên. Nó lôi cuốn băng ra và giơ nó lên phía ánh sáng, dùng đầu ngón tay tua băng và nhìn vào dòng chữ Park viết trên nhãn.
“Bỏ qua Sex Pistols… Những bài hát Eleanor có lẽ sẽ thích”.
Park nghĩ rằng nó đã tự mình viết những thứ xấu xa đó lên sách.
Và cậu đã đứng về phía Tina mà chống lại nó. Phía Tina.
Nó nhắm mắt lại và nhớ lại lần đầu tiên cậu hôn nó… Cách nó ngửa cổ, cách nó hé miệng. Cách nó đã tin cậu khi cậu nói rằng nó đặc biệt.

Park

Nghỉ được một tuần, bố hỏi Park liệu có phải cậu và Eleanor đã chia tay hay không.
“Đại loại thế”, Park nói.
“Thế thì tệ quá”, bố nói.
“Thật ạ?”
“Thì lại chả. Con cư xử hệt như đứa bốn tuổi bị lạc ở siêu thị Kmart…”
Park thở dài.
“Con không thể làm gì khiến con bé quay lại à?”, bố hỏi.
“Con thậm chí còn không thể khiến bạn ấy nói chuyện với con được ấy chứ”.
“Tội nghiệp con vì không thể nói chuyện này với mẹ con được. Cách duy nhất bố biết để cưa đổ một đứa con gái là trông sao thật bảnh trong bộ quân phục”.

Eleanor

Nghỉ được một tuần, mẹ Eleanor gọi nó dậy trước cả khi mặt trời mọc. “Con có muốn đi bộ tới cửa hàng với mẹ không?”
“Không”, Eleanor nói.
“Thôi nào, mẹ có thể thêm chân thêm tay”.
Mẹ bước rất nhanh, và chân mẹ lại còn dài nữa. Eleanor phải bước thêm rất nhiều chỉ để đuổi kịp mẹ. “Lạnh thế”, nó nói.
“Mẹ đã bảo con phải đội mũ rồi mà”. Mẹ còn bảo nó đi thêm tất nữa, nhưng trông chúng thật kệch cỡm với đôi Vans của nó.
Đó là một cuộc đi bộ bốn mươi lăm phút.
Khi hai mẹ con đến cửa hàng tạp hóa, mẹ đã mua cho mỗi người một chiếc bánh sừng bò kem để qua đêm và một tách cà phê giá hai mươi lăm xu. Eleanor đổ cả đống bột sữa và đường vào cà phê của mình, rồi đi theo mẹ ra thùng đổ cũ. Mẹ có cái tính là luôn muốn làm người đầu tiên liếc mắt tới tất cả đám hộp ngũ cốc bẹp dúm và lon nước vỡ toác…
Sau đó, hai mẹ con đi bộ tới cửa hàng Goodwill, và Eleanor tìm thấy được cả một chồng tạp chí Analog cũ rin. Nó yên vị trên cái ghế bành trông ít kinh tởm nhất trong khu đồ nội thất.
Khi đến lúc phải về, mẹ tới từ phía sau nó cùng một chiếc mũ lưỡi trai tồn kho xấu đến khó tin và chụp lên đầu nó.
“Quá hay”, Eleanor nói, “giờ thì con đã có rận nữa cơ đấy”.
Nó cảm thấy khá hơn trên đường về nhà. (Đây có lẽ là mục đích của toàn bộ chuyến điền dã này). Trời vẫn lạnh, nhưng mặt trời đang tỏa nắng, và mẹ đang ư ử ngâm nga bài hát của Joni Mitchell về những đám mây và về những rạp xiếc.
Eleanor suýt chút nữa đã kể hết cho mẹ.
Về Park và Tina, về chuyến xe buýt và về trận ẩu đả, về góc tối giữa ngôi nhà của ông bà cậu và chiếc xe dã ngoại.
Con bé cảm thấy mọi thứ như ở ngay nơi cuống họng, như một quả bom, hoặc một con hổ, ngồi chầu chực chờ vọt ra nơi đầu lưỡi. Ghìm nén lại khiến mắt nó ậng nước.
Những chiếc túi nilon đựng hàng đang cứa vào lòng bàn tay nó. Eleanor lắc đầu và nuốt xuống.

Park

Một ngày Park đạp xe qua nhà cô hết vòng này tới vòng khác cho tới khi chiếc xe tải lão bố dượng của cô lái đi mất và một trong mấy đứa nhóc đi ra ngoài để nghịch tuyết.
Đó là thằng nhóc lớn nhất, Park không nhớ nổi tên nó. Thằng bé luống cuống khi Park dừng lại trước nhà.
“Này, đợi đã”, Park nói, “xin nhóc đấy, này… Chị em có nhà không?”
“Maisie ạ?”
“Không, Eleanor…”
“Còn lâu mới nói cho anh”, thằng nhóc nói và chạy thẳng vào nhà.
Park chúi đầu xe về phía trước và phóng đi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 30 Jul 2019

Chương ba mươi hai

Eleanor

Hộp dứa tới vào đúng đêm Giáng Sinh. Có lẽ bạn sẽ nghĩ Ông già Tuyết đã đến tận nhà với cả túi đầy nhóc đồ chơi cho từng đứa.
Maisie và Ben đang tranh nhau cái hộp. Maisie muốn cái hộp để cất đám búp bê Barbie. Ben chẳng có gì để cất hộp nhưng Eleanor vẫn hi vọng là thằng bé sẽ thắng.
Ben vừa mới tròn mười hai và Richie nói rằng thằng bé đã quá lớn để dùng chung phòng với con gái và con nít. Richie đã mang về nhà một cái chiếu và trải ngay dưới tầng hầm, và giờ Ben phải ngủ ở dưới đó với con chó và đống tạ của Richie.
Ở nhà cũ, Ben thậm chí còn không bao giờ xuống tầng hầm để cho quần áo vào máy giặt, và tầng hầm đó chí ít thì còn khô ráo và gần như đã được hoàn thiện. Ben sợ chuột và dơi và nhện và bất cứ thứ gì động đậy khi đèn tắt. Richie đã quát thằng bé, hai lần, vì nó cố ngủ ở bậc cầu thang trên cùng.
Chỗ dứa đến cùng với một lá thư của vợ chồng cậu bọn nó. Mẹ đọc thư trước tiên và lá thư khiến mẹ đầm đìa nước mắt. “Ôi, Eleanor”, mẹ nói đầy phấn khởi, “cậu Geoff muốn con lên chơi vào hè này. Cậu ấy nói ở trường đại học của cậu có một chương trình, một trại hè cho các học sinh giỏi ở cấp ba…”
Trước khi Eleanor kịp hiểu xem mẹ đang nói cái gì, St Paul, một trại hè mà chẳng ai biết gì về nó, một trại hè không ai là Park, thì Richie đã dập ngay.
“Cô không thể để con bé lên Minnesota một mình thế được”.
“Em trai em ở đó mà”.
“Thằng đó thì biết gì về con gái đang dậy thì chứ?”
“Anh biết là em đã sống cùng với nó hồi cấp ba mà”.
“Ừ, và nó để mặc cô có chửa đấy thây…”
Ben đang nằm rất vững chắc trên hộp dứa, và Maisie thì đá nó từ phía sau. Hai đứa đang gào thét rất hăng.
“Chỉ là cái hộp vớ vẩn chứ có cái gì”, Richie hét lên. “Tao mà biết chúng mày thích hộp hủng làm quà Giáng Sinh thì tao đã tiết kiệm được ít tiền rồi”.
Câu nói đó khiến mọi người lặng như tờ. Không một ai kì vọng là Richie sẽ mua quà Giáng Sinh. “Tao nên để chúng mày đợi tới tận sáng hôm sau mới phải”, lão nói, “nhưng tao phát chán cái cảnh này rồi”.
Lão nhét điếu thuốc vào mồm và đi ủng vào. Bọn nó nghe thấy tiếng cửa xe tải mở, và rồi Richie quay lại với một túi ShopKo to tướng. Lão bắt đầu ném các hộp xuống sàn nhà.
“Chuột Chít”, lão nói. Một cái xe tải quái vật điều khiển từ xa.
“Ben”. Một đường đua xe to đùng.
“Maisie… vì mày thích hát”. Richie lôi ra một cái đàn ooc-gan, một cái đàn điện tử thực sự. Có thể chỉ là một hãng rẻ tiền nào đó, nhưng gì thì gì. Lão không vứt nó xuống sàn. Lão đưa tận tay Maisie.
“Và cu Richie… Cu Richie đâu nhỉ?”
“Nó đang ngủ”, mẹ nói.
Richie nhún vai và ném con gấu bông xuống sàn. Chiếc túi trống rỗng, và Eleanor thấy yên tâm tới lạnh cả người.
Rồi Richie rút từ trong ví ra một tờ tiền.
“Đây, Eleanor, tới lấy đi. Mua ít quần áo tử tế mà mặc”.
Con bé nhìn mẹ, đang đứng ngơ ngác ở cửa bếp, rồi bước tới cầm lấy tờ tiền. Năm mươi đô.
“Cảm ơn”. Eleanor nói thản nhiên hết mức có thể. Rồi nó ra ngồi ở ghế. Đám trẻ con tất cả đang bóc quà.
“Cảm ơn bố”, Chuột Chít cứ nói suốt. “Ôi trời ơi, cảm ơn bố!”
“Ừa”, Richie nói, “vô tư đi. Vô tư đi. Đây mới đúng là Giáng sinh chứ”.
Richie đã ở nhà cả ngày để xem đám trẻ con chơi đồ chơi. Có lẽ Quán Đường Ray Hỏng không mở cửa vào đêm Giáng Sinh. Eleanor vào phòng ngủ để né mặt lão. (Và cũng để né luôn cây đàn ooc-gan mới của Maisie). Nó đã quá mệt vì nhớ Park. Nó chỉ muốn gặp cậu. Kể cả nếu cậu đã nghĩ nó là một đứa tâm thần biến thái tự viết cho mình những lời đe dọa chấm phẩy lung tung. Kể cả nếu cậu đã dành cả quãng đời cấp hai kia hôn lưỡi con nhỏ Tina. Nhũng việc đó chẳng đủ xấu xa để khiến Eleanor ngừng muốn cậu. (Vậy phải xấu xa đến mức nào đây nhỉ? Con bé tự hỏi). Có lẽ nó cứ nên qua nhà cậu ngay bây giờ và vờ như đã chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Có lẽ nó sẽ làm thế, nếu không phải bây giờ là đêm Giáng Sinh. Vì sao chúa chưa bao giờ hợp tác với nó?
Sau đó, mẹ vào phòng để nói là cả nhà sẽ ra cửa hàng để mua ít rau quả về nấu bữa tối Giáng Sinh.
“Con sẽ ra ngoài và trông bọn trẻ con”, Eleanor nói.
“Richie muốn tất cả cùng đi”, mẹ nói và mỉm cười, “như một gia đình”.
“Nhưng mà mẹ ơi…”
“Không bàn cãi gì nữa, Eleanor”, mẹ khẽ nói, “chúng ta đang vui vẻ mà”.
“Mẹ, thôi mà, lão ấy đã nhậu nhẹt cả ngày”.
Mẹ lắc đầu. “Richie ổn, chú ấy chưa bao giờ gặp vấn đề gì với chuyện lái xe cả”.
“Con không cho là chuyện lão ấy uống rượu và lái xe suốt như thế là một lập luận hay ho đâu”.
“Con chỉ là không chịu được, đúng không?”, mẹ nói nhỏ nhưng giận dữ. Mẹ bước vào phòng và đóng cửa lại.
“Nhìn mẹ này”, mẹ nói, “mẹ biết là con đang phải trải qua…” Mẹ nhìn Eleanor, rồi lại lắc đầu. “Chuyện gì đó. Nhưng tất cả mọi người trong cái nhà này đang rất vui vẻ. Tất cả mọi người trong cái nhà này đáng được một ngày vui vẻ.
“Chúng ta là một gia đình, Eleanor à. Tất cả. Cả Richie nữa. Và mẹ xin lỗi nếu điều đó khiến con không vui. Mẹ xin lỗi vì mọi chuyện ở đây không phải lúc nào cũng hoàn hảo cho con… Nhưng giờ đây là cuộc sống của chúng ta. Con không thể cứ chê bôi nó, con không thể cứ cố gắng phá bỏ cái gia đình này được đâu, mẹ sẽ không để con làm thế”.
Eleanor nghiến răng.
“Mẹ phải nghĩ cho tất cả mọi người”, mẹ nói. “Con có hiểu không? Mẹ phải nghĩ cho cả mẹ nữa. Mấy năm nữa con sẽ tự lập, nhưng Richie là chồng mẹ”.
Nghe mẹ nói thật tỉnh táo, Eleanor nghĩ. Nếu mà không biết mẹ đang cư xử có lí trí một cách điên loạn.
“Đứng dậy đi”, mẹ nói, “và mặc áo khoác vào”.
Eleanor mặc áo khoác và đội cái mũ mới rồi theo đám em chui lên thùng con xe Isuzu.
Khi tới quán Vừa Ngon Vừa Rẻ, Richie đợi trong xe trong khi tất cả mọi người bước vào. Ngay khi vào bên trong quán, Eleanor nhét tờ năm mươi đô vào tay mẹ.
Mẹ không hề nói lời cảm ơn nó.

Park

Hai mẹ con cậu đi mua sắm chuẩn bị cho bữa tối Giáng Sinh, và lâu la khủng khiếp vì lúc nào mẹ Park cũng lo tới phát sốt phát rét lên khi phải nấu cho bà cậu ăn.
“Bà thích nhồi kiểu gì nhỉ?”, mẹ hỏi.
“Kiểu Nông trại Tiêu xay”, Park nói, đứng ở phía sau xe đẩy và đá đá bánh xe.
“Nông trại Tiêu xay vị truyền thống? Hay là vị ngô bánh mì?”
“Con chịu, chắc là truyền thống”.
“Nếu con không biết thì đừng có nói đi… Nhìn kìa”, mẹ nói và nhìn qua vai cậu. “Eleanor của con kìa”.
El-la-no.
Park quay phắt lại và nhìn thấy Eleanor đang đứng ở khu bán thịt với bốn đứa em trai em gái đầu đỏ của cô. (Ngoại trừ em cô ra thì còn có ai có quả đầu đỏ như thế mà đứng cạnh Eleanor cơ chứ). Một người phụ nữ đi đến xe đẩy và bỏ vào trong một con gà tây.
Đó chắc chắn là mẹ Eleanor, Park nghĩ, trông cô ấy giống hệt Eleanor. Nhưng sắc nét hơn và nhiều mảng tối hơn. Giống Eleanor, nhưng cao hơn. Giống Eleanor, nhưng mệt mỏi. Giống Eleanor, sau cú ngã.
Mẹ Park cũng đang nhìn.
“Thôi đi mẹ”, Park thì thào.
“Con không ra chào à?”, mẹ hỏi.
Park lắc đầu, nhưng không quay đi. Cậu không nghĩ là Eleanor sẽ muốn cậu làm thế, mà kể cả nếu cô có muốn thế đi chăng nữa thì cậu cũng không muốn đẩy cô vào rắc rối. Nếu bố dượng cô cũng ở đây thì sao?
Trông Eleanor khang khác, nhạt nhòa hơn bình thường. Chẳng có gì trên tóc cô hay thắt quanh cổ tay cô…
Nhưng trông cô vẫn thật đẹp. Mắt cậu nhớ cô cũng nhiều như những gì còn lại của cậu nhớ cô. Cậu muốn chạy tới bên cô và nói với cô, nói với cô rằng cậu xin lỗi, rằng cậu cần cô đến nhường nào.
Cô không nhìn thấy cậu.
“Mẹ”, cậu lại thì thào, “thôi đi”.
*
Park cứ tưởng mẹ sẽ nói thêm gì đó về chuyện này khi lên xe, nhưng mẹ đã im lặng. Khi về tới nhà, mẹ nói là bị mệt. Mẹ bảo Park mang đổ rau quả vào, rồi cả buổi chiều hôm đó mẹ nằm trong phòng, cửa đóng chặt.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 30 Jul 2019

Bữa tối, bố đã đi vào để xem mẹ thế nào, và một giờ sau, khi cả hai cùng bước ra, bố nói cả nhà sẽ ra Pizza Hut để ăn tối. “Vào đêm Giáng Sinh ấy ạ?”, Josh nói. Nhà cậu luôn ăn bánh waffle và xem phim về Đêm Giáng Sinh. Hai anh em đã thuê phim Billy Jack về rồi. “Lên xe đi”, bố nói. Mắt mẹ Park đỏ hoe, và mẹ chẳng buồn trang điểm mắt trước khi rời nhà.
Khi về nhà, Park đi thẳng vào phòng. Cậu chỉ muốn ở một mình để nghĩ về việc nhìn thấy Eleanor, nhưng mấy phút sau mẹ đi vào. Mẹ ngồi lên giường cậu mà chẳng hề làm sóng nước.
Mẹ chìa ra một hộp quà Giáng Sinh. “Cái này… là cho Eleanor của con”, mẹ nói. “Quà của mẹ”.
Park nhìn món quà. Cậu cầm lấy, nhưng lắc đầu.
“Con chẳng biết con có cơ hội để đưa cho bạn ấy không nữa”.
“Eleanor của con”, mẹ nói, “con bé ở trong một gia đình đông con”.
Park khẽ lắc lắc món quà.
“Mẹ ở trong một gia đình đông con”, mẹ nói. “Ba em gái. Ba em trai”. Mẹ giơ tay ra, như thể mẹ đang vỗ đầu sáu đứa em nhỏ.
Mẹ đã uống một ly rượu vào bữa tối, và đúng là biết nhau ngay. Mẹ chưa bao giờ nói về Hàn Quốc.
“Em mẹ tên là gì?”, Park hỏi.
Mẹ khẽ đặt tay lên đùi.
“Trong gia đình đông con”, mẹ nói, mọi thứ… mọi người đều cứ như phải san sẻ mọi thứ ra tới mức mỏng dính. Mỏng như giấy vậy, con hiểu không?” Mẹ làm động tác xé giấy. “Con biết không?”
Có lẽ là hai ly.
“Con không chắc”, Park nói.
“Chẳng ai có đủ cả”, mẹ nói. “Chẳng ai có được thứ mình cần. Khi lúc nào con cũng đói bụng, con sẽ đói cả trong tâm trí”. Mẹ gõ vào trán. “Con hiểu không?”
Park không biết phải nói gì.
“Con không hiểu được đâu”, mẹ nói, lắc lắc đầu. “Mẹ không muốn con hiểu… Mẹ xin lỗi”.
“Mẹ đừng thế”, cậu nói.
“Mẹ xin lỗi vì đã tiếp đón Eleanor của con như thế”.
“Mẹ, không sao mà. Đó không phải là lỗi của mẹ”.
“Mẹ không nghĩ là mẹ nói chuyện này đúng…”
“Không sao mà, Mindy”, bố Park khẽ nói vọng vào từ cửa. “Đi ngủ thôi nào, em yêu”. Bố bước tới bên giường và đỡ mẹ đứng dậy, rồi choàng cánh tay quanh mẹ vẻ bảo bọc. “Mẹ con chỉ muốn con được hạnh phúc”, bố nói với Park. “Đừng có mà đổ tại bố mẹ mà giở trò õng ẽo”.
Mẹ chau mày, giống như mẹ không chắc đó có được tính là một từ bậy không.
Park đợi cho tới khi tiếng ti vi trong phòng bố mẹ tắt. Rồi cậu đợi thêm nửa tiếng nữa. Rồi cậu vớ lấy áo khoác và lách người qua cửa sau phía bên kia nhà.
Cậu chạy một mạch tới tận phía cuối con hẻm.
Eleanor đã ở thật gần.
Xe tải của bố dượng cô đang ở lối xe ra vào. Có lẽ như thế là một điều tốt, Park không muốn lão ta về nhà đúng lúc mình đang đứng đó, trên thềm nhà. Đèn đã tắt hết, theo như những gì Park nhìn thấy, và không có dấu hiệu của chó…
Cậu bước lên các bậc thang khẽ khàng hết mức.
Cậu biết phòng của Eleanor ở đâu. Cô đã từng nói với cậu một lần rằng cô ngủ ở cạnh cửa sổ, và cậu biết cô ngủ ở giường tầng trên. Cậu đứng nép sát cửa sổ để không bị lộ bóng. Cậu định sẽ gõ khẽ vào cửa, và nếu có bất cứ ai ngoài Eleanor nhìn ra ngoài thì cậu sẽ tháo chạy.
Park gõ lên khung kính trên cùng. Chẳng có gì xảy ra. Rèm cửa, hay tấm vải hay bất kể nó là thứ gì, không hề động đậy.
Có lẽ cô đang ngủ. Cậu gõ mạnh hơn và chuẩn bị sẵn sàng co giò chạy. Khe vải hé ra một chút nhưng cậu không thể dòm vào.
Cậu có nên chạy không? Cậu có nên trốn đi không?
Cậu bước ra phía trước cửa sổ. Tấm rèm kéo ra rộng hơn. Cậu có thể nhìn thấy mặt Eleanor, trông cô hốt hoảng.
“Đi đi”, cô mấp máy môi.
Cậu lắc đầu.
“Đi đi”, cô lại mấp máy. Rồi cô chỉ tay. “Trường”, cô nói. Ít nhất thì đó là những gì cậu nghĩ là cô nói. Park vụt đi.

Eleanor

Tất cả những gì Eleanor có thể nghĩ là nếu có ai đó đang định đột nhập qua cửa sổ này, thì làm sao nó có thể trốn ra và gọi 911 được?
Ấy là chưa kể có khi cảnh sát còn không thèm đến sau lần trước. Nhưng chí ít thì nó còn có thể đánh thức ông gàn dở Gil và ăn sạch chỗ bánh nướng chết tiệt của ổng.
Nó không hề nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Park đứng ở đó.
Tim nó vọt ra lao tới cậu trước khi nó kịp ngăn lại. Cậu sẽ khiến cả hai bị giết mất. Chí ít thì cũng sẽ có nổ súng.
Ngay khi cậu biến mất khỏi cửa sổ, nó trượt khỏi giường như con mèo ngu ngốc kia và mặc áo con, đi giày trong bóng tối. Nó đang mặc một cái áo phông ngoại cỡ và cái quần pyjama vải bông cũ của bố. Áo khoác đang ở ngoài phòng khách nên nó đành tròng tạm áo len vào.
Maisie đã ngủ gật khi xem ti vi nên khá dễ dàng trèo qua cái giường trống của con bé và chui ra ngoài cửa sổ.
Lần này thì lão ấy sẽ đá đít nó thật luôn ấy chứ, Eleanor nghĩ khi nhón chân băng qua hiên nhà. Đó sẽ là lễ Giáng sinh tuyệt vời nhất của lão.
Park đang ngồi đợi trên bậc thang của trường. Nơi hai đứa đã ngồi và đọc Người Hùng Báo Thù. Ngay khi cậu nhìn thấy nó, cậu đứng bật dậy và chạy về phía nó. Thực sự chạy.
Cậu lao tới, và nâng mặt nó bằng cả hai tay. Và rồi cậu hôn nó trước khi nó kịp nói không. Và nó đáp lại cậu trước khi nó kịp tự nhắc bản thân rằng nó sẽ không bao giờ hôn ai khác nữa, nhất là không phải cậu, bởi nhìn mà xem, nụ hôn đã khiến nó khổ sở đến nhường nào.
Nó khóc, và Park cũng thế. Khi nó áp bàn tay lên má cậu, cả hai má cậu đều ươn ướt.
Và ấm áp. Cậu thật ấm áp.
Con bé ngửa cổ ra phía sau và hôn cậu như thế chưa từng được hôn. Như thể nó không sợ sẽ hôn sai cách.
Cậu rời môi nó để nói rằng cậu xin lỗi, và nó đã lắc đầu, bởi mặc dù nó thực sự muốn cậu thấy có lỗi nhưng nó vẫn muốn được hôn cậu thêm.
“Tớ xin lỗi, Eleanor”. Cậu giữ mặt nó lại sát mặt mình. “Tớ đã sai rồi. Về mọi chuyện”.
“Tớ cũng xin lỗi”, nó nói.
“Vì gì?”
“Vì lúc nào cũng cáu gắt với cậu”.
“Không sao hết, đôi lúc tớ cũng thấy thích thế”.
“Nhưng không phải lúc nào cũng thích”.
Cậu lắc đầu.
“Tớ còn chẳng biết vì sao tớ lại thế nữa”, nó nói.
“Có sao đâu”.
“Tớ không xin lỗi chuyện đã nổi điên lên về Tina đâu đấy”.
Cậu áp trán lên trán nó cho tới khi phát đau lên. “Đừng nhắc tới tên con bé ấy”, cậu nói. “Nó chẳng là gì cả còn cậu… là tất cả. Cậu là tất cả, Eleanor à”.
Cậu lại hôn nó, và nó hé miệng ra đón nhận.
*
Cả hai đứng ở ngoài cho tới khi Park không thể chà thêm chút hơi nóng nào vào tay con bé. Cho tới khi môi nó tê lại vì lạnh và vì hôn.
Cậu muốn đi cùng nó về nhà, nhưng nó nói với cậu như thế sẽ là tự sát.
“Mai đến gặp tớ nhé”, cậu nói.
“Không được đâu, đang là Giáng Sinh mà”.
“Thế thì ngày kia đi”.
Cô bật cười. “Tớ không nghĩ là mẹ cậu sẽ thích đâu. Tớ không nghĩ là mẹ cậu thích tớ”.
“Nhầm rồi”, cậu nói. “Đến đi mà”.
Eleanor đang bước lên bậc thang thì nghe thấy cậu thì thầm tên nó. Con bé quay lại, nhưng nó không thể nhìn thấy cậu trong bóng tối.
“Giáng Sinh vui vẻ”, cậu nói.
Con bé mỉm cười, nhưng không trả lời.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 30 Jul 2019

Chương ba mươi ba

Eleanor

Eleanor ngủ tới tận trưa vào ngày Giáng Sinh, cho tới lúc mẹ phải vào phòng và gọi nó dậy.
“Con có sao không?”, mẹ hỏi.
“Con buồn ngủ”.
“Trông con như là bị cảm lạnh ấy”.
“Như thế thì con được ngủ tiếp đúng không?”
“Mẹ nghĩ thế. Này, Eleanor…” mẹ bước khỏi cửa, và hạ giọng. “Mẹ sẽ nói chuyện với chú Richie về dịp hè này. Mẹ nghĩ là mẹ có thể làm chú ấy đổi ý về chuyện trại hè”.
Eleanor mở choàng mắt. “Không. Không, con không muốn đi đâu”.
“Nhưng mẹ tưởng con muốn thoát khỏi đây”.
“Không”, Eleanor nói, “con không muốn phải rời khỏi mọi người… lần nữa”. Thốt ra câu này khiến nó cảm thấy mình trăm phần trăm là một đứa khốn nạn, nhưng nó sẽ nói bất kể điều gì để được ở bên Park mùa hè này. (Và nó còn không muốn tự nhắc mình rằng có thể tới lúc đó thì cậu đã chán ngấy nó rồi). “Con muốn ở nhà”, nó nói.
Mẹ gật đầu. “Được rồi”, mẹ nói, “thế thì mẹ sẽ không nói gì hết. Nhưng nếu mà con đổi ý…”
“Sẽ không đâu”, Eleanor nói.
Mẹ ra khỏi phòng, và Eleanor lại giả vờ ngủ tiếp.
Park
Cậu ngủ tới tận trưa ngày Giáng Sinh, cho tới khi Josh đi vào và xịt nước trong bình xịt tiệm salon của mẹ vào mặt cậu.
“Bố bảo là nếu anh mà không dậy thì bố sẽ cho em tất tật quà của anh”.
Park lấy gối phát vào lưng Josh.
Mọi người đang đợi cậu, và cả nhà nghe mùi hệt gà tây. Bà muốn cậu mở quà của bà trước tiên, một chiếc áo phông “Hôn Tôi Đi, Tôi là Dân Ai-len Đây” mới toe. Rộng hơn áo năm ngoái một cỡ, có nghĩa là đây là cái áo ngoại cỡ.
Bố mẹ tặng cậu một thẻ quà năm mươi đô của cửa hàng băng đĩa nhạc punk-rock dưới phố có tên là Drastic Plastic. (Park đã choáng khi bố mẹ lại tặng quà này. Và cậu cũng choáng khi biết DP có bán thẻ quà. Không được punk cho lắm). Cậu cũng nhận được hai áo chui đầu màu đen mà cậu có thể sẽ mặc, một ít nước hoa Avon trong cái lọ có hình đàn ghi-ta điện, và một móc chìa khóa - thứ mà bố đã phải đảm bảo rằng mọi người chắc chắn nhận ra.
Sinh nhật lần thứ mười sáu của Park đã đến và đi, và cậu thậm chí còn chẳng buồn bận tâm tới việc lấy bằng và tự lái xe đi học. Cậu sẽ không từ bỏ khoảng thời gian đảm bảo duy nhất của mình với Eleanor.
Cô đã nói với cậu, tuyệt vời chả kém đêm qua, rằng - và cả hai đều đồng ý rằng đêm qua rất tuyệt - cô sẽ không thể mạo hiểm lẻn ra ngoài lần nữa.
“Bất cứ đứa nào em tớ cũng có thể tỉnh dậy, chúng nó có thể và chắc chắn sẽ tố tớ. Lập trường bọn này nghiêng ngả lắm”.
“Nhưng mà nếu cậu khẽ khàng…”
Đó là lúc cô nói với cậu rằng, hầu như tối nào cô cũng ngủ chung phòng với đám em. Tất cả bọn chúng. Một căn phòng chỉ rộng cỡ phòng cậu, cô nói, “trừ cái giường nước đi nhé”.
Hai đứa ngồi tựa lưng vào cửa sau của trường, trong một góc khuất mà không ai có thể trông thấy chúng trừ khi họ thực sự muốn tìm kiếm, một nơi tuyết sẽ không rơi thẳng xuống mặt hai đứa. Chúng ngồi bên cạnh nhau, mặt đối mặt, tay nắm tay.
Giờ thì chẳng có gì chắn ngang chúng, chẳng có gì ngu ngốc và ích kỉ chiếm chỗ.
“Vậy là cậu có hai em trai và hai em gái?”
“Ba em trai và một em gái”.
“Tụi nó tên gì?
“Sao thế?”
“Tớ chỉ tò mò thôi”, cậu nói. “Như thế có được không?”
Cô thở dài. “Ben, Maisie…”
“Maisie?”
“Ừa. Tiếp đến là chuột chít - Jeremiah. Nó năm tuổi. Rồi đứa út. Richie Bé”.
Park phá lên cười. “Cậu gọi nó là Richie Bé ư?”
“Ừ, thì bố nó là Richie To, dù lão ấy cũng chẳng to lắm…”
“Tớ biết, nhưng giống như Richard Bé á? “Tutti-Frutti”1 ấy?”
1 Tên một bài hát của ca sĩ người Mỹ Richard Wayne Penniman (1932-). Ông có nghệ danh là Richard Bé, là một nhạc sĩ có tầm ảnh hưởng lớn tới văn hóa và âm nhạc trong suốt sáu thập kỉ. Các tác phẩm được ưa thích nhất của ông ra đời trong những năm 1950 khi phong cách nhạc của ông đã tạo nền tảng cho nhạc rock&roll.
“Trời đất, tớ chưa bao giờ nghĩ tới đấy. Tại sao tớ lại không nghĩ ra nhỉ?”
Cậu kéo tay cô về phía ngực mình. Cậu vẫn chưa chạm được vào chỗ nào dưới cằm hay trên khuỷu tay cô. Cậu không nghĩ là cô sẽ ngăn cậu nếu cậu thử, nhưng ngộ nhỡ cô ngăn lại thì sao? Như thế thì tệ lắm. Dù gì thì tay và mặt cô là tuyệt lắm rồi.
“Chị em cậu có hợp nhau không?”
“Thi thoảng… Chúng nó khùng lắm”.
“Đứa năm tuổi thì khùng kiểu gì chứ?”
“Trời đất, Chuột Chít ấy hả? Nó là đứa khùng nhất luôn. Lúc nào trong túi nó cũng nhét búa hay … hay thứ gì đó, nó còn không chịu mặc áo sơ mi nữa”.
Park bật cười. “Thế Maisie thì khùng kiểu gì?”
“Ui, con bé đó xấu tính gì đâu. Giành đồ khai vị này. Và nó đánh nhau thì hệt tụi ngoài đường luôn. Giống kiểu đánh nhau trấn lột ấy”.
“Nó mấy tuổi thế?”
“Tám. À không, chín rồi”.
“Thế còn Ben?”
“Ben…” Cô quay đi. “Cậu đã thấy Ben rồi đấy. Nó gần bằng tuổi Josh. Nó cần cắt tóc rồi”.
“Richie cũng ghét tụi nhóc à?”
Eleanor đẩy tay Park ra. “Sao cậu lại muốn nói về chuyện này?”
Cậu lại kéo tay Eleanor lại. “Bởi vì. Đó là cuộc sống của cậu. Bởi vì tớ quan tâm. Giống như cậu luôn dựng lên những hàng rào chắn, giống như cậu chỉ muốn tớ tới được một phần nhỏ xíu của mình…”
“Đúng thế đấy”, cô nói, khoanh tay. “Rào chắn. Niêm phong. Tớ đang giúp cậu đấy”.
“Đừng”, cậu nói. “Tớ có thể xử lý được mà”. Cậu đặt ngón tay cái vào giữa hai lông mày cô và cố gắng vuốt đi nét chau mày. “Toàn bộ cuộc chiến ngớ ngẩn này chỉ là về việc giữ bí mật”.
“Giữ bí mật về cô bạn gái cũ quái gở của cậu ấy. Tớ chẳng có bất cứ thứ gì cũ mà quái gở cả”.
“Vậy Richie có ghét em cậu không?”
“Đừng gọi tên lão ấy đi”. Cô thì thầm.
“Tớ xin lỗi”. Park thì thầm đáp lại.
“Tớ nghĩ ai lão ấy cũng ghét”.
“Nhưng mẹ cậu thì không”.
“Ghét mẹ tớ nhất thì có”.
“Lão ấy đối xử tệ với mẹ cậu à?”
Eleanor đảo mắt và lấy tay áo quẹt má. “Ừ. Ừa”.
Park lại cầm tay cô. “Thế tại sao mẹ cậu không bỏ đi?”
Cô lắc đầu. “Tớ không nghĩ là mẹ có thể bỏ đi được… Tớ không nghĩ là mẹ còn có đủ sức”.
“Mẹ cậu sợ lão ấy?”, cậu hỏi.
“Ừa…”
“Thế cậu có sợ lão ấy không?”
“Tớ?”
“Tớ biết là cậu sợ bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cậu có sợ lão ấy không?”
“Không”. Cô hếch cằm lên. “Không… Tớ chỉ phải ẩn mình thôi, cậu hiểu không. Giống kiểu cứ miễn là tớ tránh được lão ấy thì tớ sẽ ổn cả. Tớ chỉ phải trở thành vô hình thôi”.
Park mỉm cười.
“Gì nào?”, cô hỏi.
“Cậu. Vô hình”.
Cô mỉm cười. Cậu buông tay cô ra và ôm lấy mặt cô. Hai má cô lạnh cóng, và đôi mắt cô sâu hoắm trong bóng tối. Cô là tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy.
*
Thực ra, quá lạnh để ngồi ngoài đó. Ngay cả bên trong miệng hai đứa cũng đã đóng băng.

Eleanor

Richie nói Eleanor phải ra khỏi phòng để ăn bữa tối Giáng Sinh. Được thôi. Nó bị cảm lạnh thật, thế nên ít nhất thì cũng không có vẻ gì là nó đã vờ vịt cả ngày.
Bữa tối tuyệt cú. Mẹ thực sự nấu rất ngon khi mẹ có đổ tử tế để chế biến. (Thứ gì đó khác ngoài đậu quả). Có món gà tây nhồi, khoai tây nghiền rắc thì là và bơ. Tráng miệng có món bánh pudding gạo và bánh quy hạt tiêu, những món mà chỉ có Giáng Sinh mẹ mới làm.
Chí ít thì đó là nguyên tắc từ hồi mẹ hẵng còn làm đủ loại bánh quy. Mấy đứa bé bé không biết chúng đã để lỡ những điều gì. Hồi Eleanor và Ben còn nhỏ, mẹ nướng bánh liên tục. Lúc nào cũng có bánh quy mới trong bếp mỗi khi Eleanor đi học về. Và bữa sáng thực sự mỗi sáng… Trứng và thịt muối, hoặc bánh rán áp chảo và xúc xích, hoặc bột yến mạch cùng kem và đường nâu.
Eleanor vẫn cứ nghĩ rằng chính vì thế nên nó mới phát tướng ra như thế này. Nhưng nhìn nó bây giờ mà xem, lúc nào nó cũng đói mà nó vẫn thật vĩ đại.
Tất cả đều xâu xé bữa tối Giáng Sinh như thể đó là bữa ăn cuối cùng, mà đúng là thế thật, chí ít thì được một lúc. Ben gặm cả hai cái đùi gà tây, còn Chuột chít thì chén sạch một đĩa khoai tây nghiền.
Richie lại uống rượu cả ngày, nên đến bữa lão trông rất tưng bừng, cười quá lắm và quá to. Nhưng bạn sẽ không tài nào an tâm với việc lão đang có tâm trạng tốt được, bởi đó là thể loại tâm trạng tốt bên bờ vực tâm trạng xấu. Tất cả đều đang đợi lão xô đổ ranh giới đó…
Và quả thực là lão ấy làm thế thật, ngay khi lão phát hiện ra không có bánh bí ngô.
“Cái mẹ gì thế này?”, lão nói, búng cái thìa vào món ris ala mande.
“Đấy là bánh pudding gạo ạ”, Ben nói, mụ cả người vì gà tây.
“Tao biết đó là bánh pudding chứ”, Richie nói. “Bánh bí ngô đâu rồi, Sabrina?”, lão hét vào trong bếp. “Tôi đã bảo cô phải nấu một bữa tối Giáng Sinh cho nó tử tế cơ mà. Tôi đã đưa tiền cho cô để nấu một bữa tử tế”.
Mẹ đứng ở cửa phòng bếp. Mẹ vẫn còn chưa kịp ngồi xuống ăn. “Là…”
Đó là món tráng miệng truyền thống trong lễ Giáng Sinh của Đan Mạch, Eleanor nghĩ. Bà đã làm món này, và cụ cũng đã làm món này, và món này ngon gấp vạn lần món bánh bí ngô. Nó rất đặc biệt.
“Là… vì em đã quên không mua bí ngô”, mẹ nói.
“Sao cô lại có thể quên bí ngô trong lễ Giáng Sinh được nhỉ?”, Richie nói, quăng cái bát thép không rỉ đựng bánh pudding gạo. Cái bát đập trúng tường gần mẹ và bánh bắn ra tứ tung.
Tất cả trừ Richie bất động.
Lão đứng dậy, loạng choạng. “Tao sẽ đi mua ít bánh bí ngô… để cái nhà này được ăn một bữa tối Giáng Sinh cho nó tử tế”.
Lão đi ra phía cửa sau.
Ngay khi nghe thấy tiếng xe tải của lão rít lên, mẹ Eleanor nhặt cái bát hẵng còn sót lại ít bánh, rồi hớt phần trên của chỗ bánh bị rơi trên sàn lên.
“Ai muốn sốt sơ-ri nào?”, mẹ hỏi.
Tất cả đều muốn.
Eleanor xử lí sạch sẽ chỗ bánh còn lại, còn Ben thì bật ti vi. Bọn chúng xem Yêu tinh Grinch1 và Frosty Người Tuyết 2, và Giai điệu Giáng Sinh 3 nữa.
1 Nguyên văn: The Grinch, một bộ phim hoạt hình Giáng sinh của Mỹ chiếu năm 1966 dựa theo cuốn tiểu thuyết dành cho trẻ em của Tiến sĩ Seuss (1904 - 1991), xuất bản năm 1957, về một con yêu tinh màu xanh muốn phá bĩnh lễ Giáng Sinh.
2 Nguyên văn: Frosty the Snowman, một bộ phim hoạt hình Giáng sinh của Mỹ dựa theo một bài hát cùng tên.
3 Nguyên văn: A Christmas Carol, một bộ phim dạng điện ảnh trên truyền hình, sản xuất năm 1984, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Charles Dickens (1812-1870).

Mẹ cũng ngồi xuống để xem cùng mấy đứa.
Eleanor không ngăn nổi ý nghĩ rằng nếu Hồn Ma Quá Khứ Giáng Sinh mà xuất hiện thì ông ấy chắc hẳn sẽ thấy hoàn cảnh hiện tại của mấy mẹ con nó thật đáng kinh tởm. Nhưng khi đi ngủ Eleanor thấy no nê và hạnh phúc.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Eleanor & Park - Rainbow Rowell

Postby bevanng » 01 Aug 2019

Chương ba mươi tư

Eleanor

Mẹ Park có vẻ không ngạc nhiên khi nhìn thấy Eleanor vào ngày hôm sau. Chắc chắn cậu đã cảnh báo trước rằng nó sẽ đến.
“Eleanor”, mẹ cậu nói cực kì êm ái, “Giáng Sinh vui vẻ, vào nhà đi cháu”.
Khi Eleanor bước vào phòng khách, Park vừa mới tắm xong, và việc này chẳng hiểu sao thật ngượng ngùng. Tóc cậu hẵng còn ướt và áo phông thì dính vào người cậu. Cậu thực sự vui khi nhìn thấy nó. Điều đó quá hiển nhiên. (Và tuyệt vời).
Con bé không biết phải làm gì với món quà cho cậu, thế nên khi cậu bước tới, nó đã dúi món quà vào cậu. Cậu mỉm cười, ngạc nhiên. “Là cho tớ à?”
“Không”, con bé nói, “là…” Nó chẳng nghĩ ra được điều gì buồn cười để nói. “Ừa, cho cậu đấy”.
“Cậu không phải mua gì cho tớ đâu”.
“Tớ đâu có mua. Thật đấy”.
“Tớ mở ra nhé?”
Con bé vẫn chưa nghĩ ra được bất cứ điều gì buồn cười, thế nên nó gật đầu. Chí ít thì cả nhà cậu đang ở trong bếp, nên chẳng có ai nhìn hai đứa cả.
Món quà được bọc trong giấy văn phòng phẩm. Giấy văn phòng phẩm ưa thích của Eleanor, những cô tiên và hoa vẽ bằng màu nước.
Park cẩn thận bóc giấy bọc và nhìn cuốn sách. Đó là Bắt Trẻ Đồng Xanh1. Một ấn bản cực kì cũ. Eleanor đã quyết định giữ lớp giấy chống bụi lại vì trông nó gọn ghẽ, mặc dầu vẫn còn mác in giá bị gạch bởi đầu chì cùn.
1 Bắt Trẻ Đồng Xanh (tựa gốc: The Catcher in the Rye) là một cuốn sách gây tranh cãi, đặc biệt trong khoảng năm 1961 - 1982, do nhân vật chính Holden Caulfield sử dụng nhiều ngôn ngữ tục, và nêu gương xấu cho lối sống nổi loạn.
“Tớ biết là nó hơi khoa trương”, con bé nói. “Tớ định tặng cậu cuốn Đồi Thỏ kia, nhưng đó toàn về thỏ, mà không phải ai cũng muốn đọc về thỏ…”
Cậu nhìn cuốn sách, mỉm cười. Trong một giây kinh khủng, con bé đã nghĩ cậu sẽ mở trang đầu ra. Và nó thực sự không muốn cậu đọc những gì nó đã viết. (Không phải khi nó vẫn còn đang đứng đó).
“Là sách của cậu à?”, cậu hỏi.
“Ừa, nhưng tớ đọc xong rồi”.
“Cảm ơn cậu”, cậu nói và nhe răng cười với nó. Khi cậu thực sự vui, đôi mắt cậu biến mất sau gò má. “Cảm ơn”.
“Không có gì đâu”, con bé nói và nhìn xuống. “Đừng có đi giết John Lennon1 hay bất cứ thứ gì là được rồi”.
1Bắt Trẻ Đồng Xanh đã từng bị kiểm duyệt rất chặt chẽ tại Mỹ. Đặc biệt, có nhiều vụ nổ súng liên quan tới cuốn sách, trong đó có vụ ám sát ca sĩ John Lennon của ban nhạc The Beatles. Khi bị bắt, trên người thủ phạm Mark David Chapman có một cuốn Bắt Trẻ Đồng Xanh, bên trong sách hắn viết: “Gửi Holden Caulfield, Từ Holden Caulfield. Đây là lời tuyên bố của tôi”.
“Qua đây”, cậu nói và kéo vạt áo trước của nó.
Nó đi theo cậu tới phòng cậu nhưng dừng lại trước cửa như thể ở đó có một hàng rào vô hình. Park đặt cuốn sách lên trên giường, rồi với lấy hai hộp nhỏ trên giá xuống. Cả hai đều được bọc bằng giấy quà Giáng Sinh với những cái nơ đỏ to tướng.
Cậu bước tới và đứng ở cửa cùng nó, con bé tựa vào khung cửa.
“Đây là quà của mẹ tớ”, cậu nói và giơ một hộp lên. “Là nước hoa. Nhưng đừng xịt nhé”. Mắt cậu cụp xuống trong tích tắc rồi lại ngước lên nhìn cô. “Còn đây là của tớ”.
“Cậu không cần phải mua quà cho tớ mà”, nó nói.
“Đừng có ngốc thế”.
Khi nó không nhận quà, cậu đã cầm tay nó và ấn hộp quà vào.
“Tớ đã cố nghĩ xem có thứ gì mà không một ai ngoài cậu có thể nhận ra”, cậu nói và vuốt ngược tóc mái lên. “Thứ gì đó mà cậu không phải giải thích với mẹ cậu… Tớ đã định mua tặng cậu một cái bút rất đẹp, nhưng rồi…”
Cậu nhìn nó mở quà. Như thế lại càng khiến nó lo lắng. Nó nhỡ tay xé rách tờ giấy gói. Cậu lấy tờ giấy khỏi tay nó, còn nó mở chiếc hộp nhỏ màu xám.
Bên trong là một sợi dây chuyền. Một sợi dây chuyền bạc mảnh có mặt, một đóa păng-xê.
“Tớ sẽ không lấy làm lạ nếu cậu không thể nhận nó”, Park nói.
Con bé không nên nhận, nhưng nó muốn món quà ấy.

Park

Cậu đúng là thằng đần mà. Lý ra cậu nên mua cái bút đó. Trang sức quá lộ liễu… và cá nhân, nhưng chính vì thế nên cậu mới mua sợi dây chuyền. Cậu không thể tặng Eleanor một cái bút. Hay một cái đánh dấu sách. Với cô, cậu không hề có cảm giác giống như một cái đánh dấu sách.
Park đã tiêu gần hết số tiền dành dụm mua radio trên xe ô tô để mua sợi dây chuyền. Cậu đã tìm thấy nó trong tiệm trang sức ở trung tâm mua sắm nơi người ta hay thử nhẫn đính hôn.
“Tớ có giữ hóa đơn”, cậu nói.
“Không”, Eleanor nói và ngước lên nhìn cậu. Cô có vẻ lo lắng nhưng cậu không chắc là lo lắng kiểu gì. “Không. Đẹp lắm”, cô nói, “cảm ơn cậu”.
“Cậu sẽ đeo nó chứ?”, cậu hỏi.
Cô gật đầu.
Cậu lùa tay vào tóc mình và giữ chặt gáy, cố gắng ghìm bản thân lại. “Luôn chứ?”
Eleanor ngước lên nhìn cậu giây lát, rồi lại gật đầu. Cậu lấy sợi dây ra khỏi hộp và cẩn thận đeo nó quanh cổ cô. Hệt như cậu đã tưởng tượng khi cậu mua nó. Đó có thể chính là lí do vì sao cậu mua nó, là để cậu có thể có được giây phút này, hai tay ấm áp trên gáy cô, dưới tóc cô. Cậu chạy đầu ngón tay dọc theo sợi dây và dừng lại trên mặt dây chuyền ngay cổ họng cô.
Cô rùng mình.
Park muốn níu lấy sợi dây, găm nó vào lồng ngực và neo cô ở đó.
Cậu vụng về rút tay lại và dựa vào khung cửa.

Eleanor

Hai đứa ngồi trong bếp chơi bài. Tốc độ. Con bé đã dạy Park cách chơi, và lúc nào nó cũng thắng được cậu vài ván đấu. Nhưng sau đó, nó bắt đầu đen. (Maisie cũng luôn bắt đầu thắng thế sau vài ván).
Chơi bài trong bếp nhà Park, kể cả khi mẹ cậu vẫn đang ở đó, tốt hơn nhiều so với việc chỉ ngồi trong phòng khách và vẩn vơ nghĩ về đủ thứ mà hai đứa có thể làm khi ở một mình.
Mẹ cậu hỏi thăm về lễ Giáng Sinh ở nhà nó, và Eleanor đã nói là ổn. “Nhà cháu ăn gì cho bữa tối ngày lễ?”, mẹ cậu hỏi. “Gà tây hay thịt muối?”
“Gà tây ạ”, Eleanor nói, “với khoai tây và thì là… Mẹ cháu là người Đan Mạch”.
Park ngừng chơi bài để nhìn nó. Nó trừng mắt với cậu. Nếu mẹ cậu mà không ở đây thì nó sẽ gắt lên, “Gì nào, tớ là dân Đan Mạch đấy, cấm nhiều lời”.
“Do thế nên cháu mới có mái tóc màu đỏ đẹp vậy”, mẹ cậu nói vẻ hiểu biết.
Park mỉm cười với Eleanor. Con bé trợn mắt.
Khi mẹ cậu rời đi để đưa thứ gì đó sang cho ông bà cậu, Park đã đá chân nó dưới gầm bàn. Cậu không đi giày.
“Tớ không biết cậu là người Đan Mạch đấy”, cậu nói.
“Đây có phải là một cuộc nói chuyện cởi mở mà chúng ta sẽ có khi không còn bất cứ bí mật gì không?”
“Ừ. Vậy mẹ cậu là người Đan Mạch”.
“Ừ”, con bé đáp. - “Thế còn bố cậu?”
“Một kẻ vô tích sự”.
Cậu chau mày.
“Gì nào? Cậu muốn thành thực và tình cảm còn gì. Đấy còn thành thực hơn cả vạn lần so với “Dân Xcot-len” ấy chứ”. “Xcot-len”, Park nói và mỉm cười.
Eleanor đã nghĩ về mức độ thấu hiểu mới mà cậu mong muốn. Hoàn toàn cởi mở và thành thực với nhau. Nó không nghĩ là mình có thể bắt đầu kể cho Park toàn bộ sự thật xấu xí chỉ trong một đêm.
Nếu như cậu ấy đã nhầm thì sao? Nếu như cậu ấy không thể chịu được thì sao?
Nếu như Park nhận ra rằng mọi điều cậu cho rằng thật bí ẩn và lôi cuốn về nó thực ra chỉ là… một nỗi ảm đạm tăm tối thì sao?
Khi cậu hỏi về lễ Giáng sinh của nó, Eleanor đã nói về những chiếc bánh quy của mẹ, về những bộ phim, về chuyện Chuột Chít nghĩ rằng Yêu tinh Grinch là về “tất cả những người Hoot ở phố Hootville”.
Nó nửa mong cậu sẽ nói. “Ừa, nhưng giờ thì kể cho tớ tất cả những phần kinh khủng kia đi…” Thế nhưng cậu đã bật cười.
“Cậu có nghĩ là mẹ cậu sẽ thích tớ không?”, cậu hỏi, “cậu biết đấy, nếu như không phải vì bố dượng cậu?”
“Tớ không biết…”, Eleanor nói. Con bé phát hiện ra mình đang nắm chặt bông hoa păng-xê bạc.
*
Eleanor tận hưởng nốt kì nghỉ Giáng Sinh ở nhà Park. Mẹ cậu dường như không quan tâm, còn bố cậu thì luôn mời nó ở lại ăn tối.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,370
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 55 guests