Re: Đế Vương Sủng Ái - Khuyết Danh
Posted: 29 May 2020
Chương 165
Tuy đây không phải là lần đầu họ cùng sàng đồng chẩm, nhưng đây lại là lần đầu... hắn ta trông thẳng thắng như thế.
Nhưng hắn vốn tưởng rằng một người không sợ trời không sợ đất như nàng, lại cũng sẽ ngượng ngùng như thế. Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của nàng, hắn chỉ cảm thấy con tin tê dại, không nhịn được bèn ôm lấy eo của nàng.
Sự va chạm này, khiến hắn gần như sắp rên thành tiếng.
Nàng không thắt chiếc thắt lưng đặc chế mà ngày thường nàng vẫn luôn dùng kia. Chiếc eo của nàng rất nhỏ rất mềm, và còn mùi hương chỉ thuộc về nàng phảng phất quanh cánh mũi, hắn bỗng cảm thấy trong cơ thể có một luồng màu nóng xông lên, cái nơi khiến nàng ngượng ngùng khi nãy bỗng nhiên ngóc đầu lên.
"A! Lưu manh!" Lâu Thất đang định kéo chăn đắp cho hắn, khi giơ tay ra, không ngờ vào đúng thời khắc đó, chỗ kia nổi lên, ngón tay của nàng lướt tới, ngón tay chạm vào nơi đó, nóng bỏng đến mức như muốn thiêu cháy linh hồn của nàng.
"Ưm..."
Trầm Sát rên lên, chân mày cau chặt, thứ cảm giác không thể miêu tả bằng lời, cũng không biết là sảng khoái hay đau khổ.
Thường ngày hắn lãnh khốc vô tình, nàng thì luôn kiên cường lợi hại, nhưng hai người này đều là trang giấy trắng không hề có kinh nghiệm về mặt này, chỉ cần một chút chạm nhẹ như thế cũng đã cảm thấy nóng bừng như lửa cháy.
Trầm Sát kéo chăn đắp kín người, nghiến răng trừng mắt nhìn nàng: "Sao bổn Đế Quân lại trở thành lưu manh rồi? Nàng là phi của bổn Đế Quân!"
Nói ra, cho dù hắn có làm gì nàng, thì đó cũng là một việc thiên kinh địa nghĩa!
"Xời!" Lâu Thất hất cằm, "Đợi bổn cô nương trở thành hậu của chàng rồi hẳn nói!" Sau khoảng thời gian ngượng ngùng, thấy hắn nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi đầy trán, nàng ta lại dung túng thêm một chút.
Nhưng khi liếc mắt nhìn đến chỗ kia, mặt vẫn nóng bừng.
Trong lòng nàng oàn thầm, hắn đúng là tên háo sắc, mới chỉ sờ vào eo của nàng thôi mà đã có phản ứng lớn như thế, khoa trương quá rồi đấy?
Nghĩ đến đây, nàng mới phát hiện ra một bàn tay của hắn vẫn còn ôm lấy eo nàng, nhiệt độ nóng hổi của lòng bàn tay khiến nàng không thể phớt lờ được.
Nàng đang định kéo tay của hắn ta thì lại bị kéo xuống, nằm lên ngực hắn, hắn bỗng lật người đè nàng xuống dưới. Bốn mắt nhìn nhau, Lâu Thất nhìn thấy đôi con ngươi của hắn phát sáng, mang theo ý cướp đoạt hung mãnh, ánh mắt ấy giống hệt ánh mắt của một con hổ đang đói khát, và con hổ ấy đang nhìn chằm chằm một con thỏ trắng nhỏ nhắn.
Nàng cứ luôn cảm thấy, giây tiếp theo hắn sẽ ăn nàng vào bụng.
Huống hồ gì, bụng nàng vẫn còn bị cái thứ nóng hổi cứng rắn kia tì vào.
"Trầm Sát... bình tĩnh bình tĩnh, ta còn phải vẽ Huyết Trận cho chàng nữa." Nàng thấy hơi chán chường, vì sao giọng nói của nàng lại yều ớt đến thế.
"Nàng nói cho bổn Đế Quân nghe xem nào, chỗ đó, nàng dám vẽ chứ?" Giọng hắn hơi khàn, nhưng lại rất gợi cảm, nghe thấy giọng nói như thế, lỗ tai nàng cảm thấy tê tái.
Hóa ra, khi bạo quân phát tình thì giọng nói cũng sẽ biến đổi.
Cả người Lâu Thất nóng bừng, nhưng không biết rằng nhiệt độ cơ thể này sẽ khiến cho toàn thân của nàng càng mềm mại càng thơm nức hơn, ôm một nữ tử thế này, Trầm Sát chỉ cảm thấy càng căng thẳng.
"... Vì sao ta lại không dám vẽ chứ."
Nàng cũng chẳng phải là sắc nữ, đây là chính sự, sao nàng có thể nghĩ lung tung được, nàng không phải là người như thế. Nhưng khi nàng vừa nói hết câu, hắn ta cử động cơ thể, lại khiến nàng thở dốc.
Trong mắt Trầm Sát hiện lên ý cười, sao hắn càng ngày càng thích nàng nhỉ, rõ ràng là một nử nữ quật cường, nhưng khi ở dưới thân hắn lại yếu ớt kiều mị như thế, khuôn mặt đỏ bừng cả người mềm mại, khiến hắn càng ngày càng không thể từ bỏ được.
Hắn trầm giọng, nói: "Bổn Đến Quân bây giờ có đủ sức lực."
Đầu óc Lâu Thất mơ màng, "Hả? Sức lực?" Nhắc đến sức lực vào lúc này làm gì? Đợi đến khi nàng suy nghĩ lại mới hiểu ra ý của hắn, nàng lập tức nhéo vào hông hắn một cái.
"Nàng nàng nàng, buông ra!" Lúc này không được, sao có thể chứ!
Nàng đang định đẩy hắn ra, hắn lại đè nàng xuống, bờ môi mỏng nóng bừng đè lên cánh môi mềm mại của nàng.
Nụ hôn này có thể nói là rất mãnh liệt.
Vừa mới bắt đầu thì còn khá dịu dàng, nhưng không đến một lúc sau hắn lại để lộ bản tính, gần như muốn nuốt nàng vào trong bụng, hắn dùng hết cả răng và lưỡi, hắn dùng khí thế của mình, tấn công mãnh liệt, không cho nàng có cơ hội thở lấy hơi.
Phản ứng trên cơ thể của hắn khiến Lâu Thất cảm thấy lần này hắn không thể kiềm chế được, nhưng vào giây phút cuối cùng, hắn vẫn kéo cổ áo của nàng, vùi mặt vào trong ngực nàng, thở hổn hển.
"Chết tiệt!"
Hắn khẽ mắng, ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi con ngươi vốn sâu thẳm giờ đây lại ngập tràn ánh lửa, giọng của hắn khàn khàn, mang theo hơi nóng khó có thể khống chế: "Bổn Đế Quân không thể muốn nàng, bây giờ không thể."
Trời mới biết việc này khó kiềm chế đến thế nào, khó kiềm chế đến mức nào!
Cơ thể mềm mại trong lòng, còn là người trong tim hắn, nhưng hắn lại không thể ăn.
Lâu Thất nhìn dáng vẻ sắp phát điên của hắn, nàng bỗng cảm thấy buồn cười lại thấy hơi đau lòng. Hắn vẫn cứ tì lên người nàng, hắn không mặc gì trên người, còn nàng chỉ mặc một bộ y phục mỏng tanh, tất nhiên là nàng có thể cảm nhận được giờ đây hắn như tiễn trên cung nhưng lại không thể bắn đi được, đều nói đàn ông là kiểu động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, trong tình huống như thế này mà hắn vẫn có thể kiềm chế được. Lúc nãy nàng suýt chút nữa đã bị hắn hôn đến mức quên đi phản khảng, nếu như hắn muốn thật, thì có khi nàng cũng sẽ ngầm đồng ý.
Nàng nâng mặt hắn lên, chủ động hôn lên đôi môi ấy.
Con ngươi của hắn tối màu, giọng nói trầm khàn, hắn nói: "Thất Thất, mau giải độc cổ giúp bổn Để Vương đi."
Độc cổ chưa giải, hắn vẫn không dám muốn nàng, hắn sợ làm tổn thương nàng, cũng sợ khi vừa mới thưởng thức được mùi vị của nàng thì hắn lại mất mạng, hắn tuyệt đối không muốn vứt bỏ nàng lại để rồi đi xuống Hoàng Tuyền một mình.
Lâu Thất không nhịn được, nàng khẽ cười.
"Bây giờ chàng nôn nóng muốn giải cổ độc như thế, rốt cuộc là muốn sống tiếp hay muốn làm chuyện xấu?"
Sao nàng lại cảm thấy, hắn nôn nóng muốn ăn nàng thế này?
Tuy rằng việc bị xem thành "thức ăn" khiến nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng khi nhìn thấy hắn sốt ruột chỉ vì chuyện này, nàng lại không thể tức giận nổi được.
"Bổn Đế Quân chỉ muốn làm chuyện xấu xa với nàng, với những nữ tử khác, bổn Đế Quân không có hứng thú nhìn bọn họ dù chỉ một lần." Trầm Sát nói đầy ngạo nghễ.
Sau khi nói vài câu, cơ thể hắn đã chịu thả lỏng. Nhưng hiện tại có một vấn đề đang bày ra trước mắt hắn, tiếp theo Lâu Thất vẽ hay là không vẽ?
Cho dù không vẽ chỗ đó, với bộ phận như đùi chẳng hạn, khụ khụ, tầm mắt của nàng vẫn không tránh khỏi việc nhìn đến nơi kia.
Đêm đó hai người đều vượt qua trong dày vò, Lâu Thất bắt đầu vẽ từ chân, sau đó vẽ lên mặt trái, cuối cùng vẫn không thể nào tránh khỏi được, nàng cũng dây dưa cả nửa ngày, đến khi không thể nào dây dưa được nữa, mới lên trận mới tâm trạng thấy chết không sờn.
Cuối cùng, không chỉ mình nàng đổ mồ hôi đầy người, mà đến cả Trầm Sát vốn chỉ cần nằm bất động cũng cảm thấy khó chịu, sau khi vượt qua trăm nghìn cay đắng cuối cùng cũng vẽ xong toàn thân.
Sau khi vẽ xong Trầm Sát ngủ ba ngày trên giường, Lâu Thất cũng kiệt quệ tinh thần và máu huyết, quả thật không thể cử động nổi nữa, nàng cũng nằm ngủ ba ngày bên cạnh hắn.
Ba ngày này cho dù Trầm Sát muốn đụng vào nàng cũng chẳng có tinh lực ấy đâu.
Nhưng sau ba ngày, cổ nội lực đáng sợ của Trầm Sát lại quay trở về, thậm chí còn tăng thêm vài phần. Nếu trước đây hắn đã là đỉnh cấp cao thủ, thì bây giờ hắn đã có thể được xưng là đỉnh cấp tông sư.
Sau khi khôi phục lại hoàn toàn, hắn kêu nhóm người Ưng và Trần Thập đánh với hắn một trận, mười người cùng xông lên, nhưng không thể địch lại ba chiêu của hắn.
Lâu Thất đứng ở bên cạnh, nàng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, nàng thầm nghĩ, Trầm Trị Vương Triều là một sự tồn tại như thế nào ở Long Ngâm Đại Lục? Với nội lực thế này, chắc chắn có liên quan đến thiên phú và huyết mạch, liên quan đến ưu thế của sau này, Vương triều Long Ngâm có một thiên tài thiên phú như thế, vì sao lại để hắn lưu lạc đến Tứ Phương Đại Lục chứ?
Rốt cuộc năm xưa Long Ngâm Đại Lục đã xảy ra chuyện gì? Hiên Viên Vương Tộc, Trầm Thị Vương Tộc, trước đây hai đại vương tộc này có mâu thuẫn không, năm xưa hai nhà này có mối liên quan gì đến nhau?
Sau khi Trầm Sát hồi phục liền dẫn người trở về Cửu Tiêu Điện Thành Phá Sát.
Ngày hôm đó hắn triệu kiến trăm quan, Lâu Thất ở ngoài điện vẫn có thể nghe thấy giọng nói hùng hậu kiên quyết của hắn.
"Nội trong hai tháng, bổn Đế Quân sẽ san bằng hoang nguyên Phá Vực, thống nhất Phá Vực!"
San bằng hoang nguyên Phá Vực, thống nhất Phá Vực.
Câu nói này chấn động như sấm sét, truyền khắp cả Phá Vực, dấy lên vô số khủng hoảng và phản kháng.
Nhưng mặc kệ là kinh hoàng hay phản kháng, đều không thể ngăn chặn bước chân chinh phục của Trầm Sát. Hắn để lại năm vạn binh trấn thủ ba thành, mang theo mười vạn binh, với khí thế kinh người sử dụng cách thức trải thảm, san bằng thế lực của từng sơn trại một. Nếu gặp phải bách tính thì ép buộc gia nhập vào thế lực của Phá Vực. Nếu gặp phải phản kháng thì giết sạch không tha, cho dù máu chảy lênh láng cũng không thể lay động được tâm của hắn, mà còn khiến hắn càng máu lạnh hơn. Vụ động đất ở Cầm Sơn lúc trước, hắn phải vội đi tìm Lâu Thất, những thế lực kia dám liên hợp lại chặn đường ám toán hắn lúc nửa đêm, vậy thì đừng trách hắn hạ thủ không lưu tình.
Hắn vốn là người có thù tất báo, sao có thể bỏ qua như thế được.
Nhất thời, hoang nguyên Phá Vực khói lửa nghi ngút.
Cũng có người lén vào Thành Phá Vực muốn công chiếm hậu phương, nhưng có Lâu Thất ở đó làm gì có thể để người khác giở trò càn rỡ được? Mặc kệ có bao nhiêu người đến kết quả cuối cùng cũng chỉ có một đi không trở lại, ngay của Thất Thành, cũng được bảo vệ kín kẽ đến mức một con ruồi cũng không thể bay vào được.
Vài ngày sau, họ nhận được tin Bắc Phù Dung Đại công chúa Bắc Thương bị thích khách giết chết, điều này khiến họ cảm thấy chấn kinh. Trầm Sát quả thật có nghĩ đến việc muốn phá hoại liên minh của Đông Thanh và Bắc thương, nhưng không ngờ lại có người giúp hắn làm việc này rồi.
Khi Lâu Thất nghe thấy tin này nàng cảm thấy không tin, Bắc Phù Dung chết rồi ư? Với cách nhìn của nàng, Bắc Phù Dung cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể bị người khác giết trong kinh đô của mình một cách dễ dàng như thế?
Nhưng chưa đến vài ngày sau, dịch thừa truyền một tin khác đến.
"Cái gì? Bắc Phù Dung bị Hỏa giết?"
Ưng nhảy khỏi ghế, trên mặt hiện lên biểu cảm hưng phấn kích động, "Tên Hỏa kia rời đi lâu như thế, vừa trở về lại mang theo một niềm vui bất ngờ lớn như vậy."
Nguyệt cười nhàn nhạt: "Hỏa luôn là người thuộc phái hành động."
So với sự kích động hưng phấn của họ, Lâu Thất thì lại chống cằm suy nghĩ. Xem ra Hỏa Vệ Đại Nhân mới là người có năng lực mạnh mẽ nhất trong số Tứ Vệ, nhưng không biết tính cách sẽ như thế nào đây.
Phát hiện ra nàng trầm mặc, Nguyệt ho một tiếng: "Đế Phi đang lo lắng Hỏa không dễ gần ư?"
Ưng tiếp một câu: "Con người của Hỏa, cực kỳ tốt, người không cần phải lo lắng.
Lâu Thất nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm, nàng đảo tròng mắt, nhìn lướt qua khuôn mặt của họ, khựng lại một lúc mới nói: "Kỳ quái, vì sao ta lại phải lo lắng chứ?"
Vì sao nàng lại phải lo lắng?
Trần Thập và Lâu Tín vốn đứng yên lặng sau lưng nàng, lúc này họ đều không nhịn được. Lâu Tín đang định lên tiếng, thì Trần Thập đã nghiêm mặt, nói một cách nghiêm túc: "Chưa bao giờ nghe nói đến việc chủ tử phải lo lắng thuộc hạ có thích mình hay không."
Câu này nói rất đúng!
Lâu Thấp liền giơ ngón tay cái lên về phía Trần Thập: "Cho ngươi 1000 cái like!"
Tuy nàng đến từ hiện đại, không hề có quan niệm sâu sắc về giai cấp, nhưng nếu đổi thành quan niệm hiện đại cũng có thể nói như thế này, nàng không phải là nhân dân tệ không phải kim ngân châu báu, có người không thích cũng là việc bình thường. Vả lại, Hỏa Vệ không thích nàng, không dễ tiếp xúc, chẳng lẽ nàng lại không thể sống tiếp được, đúng không?
Cùng lắm thì hắn đừng vờn qua vờn lại trước mặt nàng, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Tất nhiên nếu nước sông cứ muốn phạm nước giếng, thì nàng sẽ cho hắn biết nước giếng có vị đắng hay ngọt.
Ưng sờ mũi, cảm thấy lúng túng, sao hắn lại quên mất rằng, cho dù Lâu Thất có không phải là Đế Phi, cho dù nàng có là một tì nữ, thì cũng chưa bao giờ thấy nàng ta lo lắng việc có tiếp xúc được với hắn hay không. Còn Tuyết nữa, đó mới thật sự là không chúng sống hòa bình được nhỉ, kết quả thì sao?
Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc, Tuyết sẽ chết tại Phá Vực.
Nguyệt cũng nghĩ đến Tuyết. Nhưng nghĩ lại thì thật ra họ đều rất lạnh lùng, không hề cảm thấy bi thương hay bất bình vì Tuyết, thậm chí còn cảm thấy kết cục đó là do cô ta tự làm tự chịu.
Nghĩ như thế, người họ nên lo lắng là Hỏa.
Tuy Tuyết là một trong Tứ Vệ, nhưng chẳng qua cũng chỉ nể tình cô ta là hàng xóm khi bé của Đế Quân, số người có tình nghĩ thật sự chẳng qua cũng chỉ có ba, tình nghĩa của ba người họ được tích góp dần qua năm tháng qua gió mưa qua những lần cùng đánh thiên hạ.
"Nhưng chẳng phải một mình Hỏa Vệ Đại Nhân đi đến thảo nguyên ư, sao lại chạy đến Bắc Thương giết Bắc Phù Dung vậy? Võ công của hắn nếu so với Đế Quân thì thế nào?" Lâu Thất cảm thấy khó hiểu, giết người ngay tại kinh đô của Bắc Thương, Hỏa Vệ dũng mãnh như vậy sao?
Nhắc đến điểm này, Nguyệt cũng cảm thấy khó hiểu, "Võ công của Hỏa mạnh nhất trong số ba người chúng ta, trước đây hắn chỉ kém chủ tử một chút thôi, nhưng theo lý mà nói, một mình hắn cũng không thể có cách đi thích sát Bắc Phù Dung được."
Lâu Thất kinh ngạc.
Trước đây, võ công của Trầm Sát đã có thể xếp vào vị trí hàng đầu hàng hai trên giang hồ rồi, tất nhiên, chỉ nói đến Tứ Phương Đại Lục. Nếu Hỏa Vệ chỉ kém hắn một chút, thì quả thật có thể xem là cao thủ trong cao thủ. Hèn gì họ lại để một mình hắn đi đến Thảo Nguyên tìm thuốc dẫn.
"Công chúa Bắc Thương bị giết chết ngay tại kinh đô của mình, chắc chắn sẽ dấy lên bạo nộ, chỉ sợ Đông Thời Ngọc cũng sẽ giúp đỡ truy bắt Hỏa Vệ."
Nguyệt gật đầu: "Thuộc hạ cũng nghĩ đến việc này, nên đã phái người đi tiếp ứng rồi, qua vài ngày nữa chắc là có thể trở về thôi."
"Hỏa Vệ tìm thấy Hắc Châm Thảo chưa?" Lâu Thất hỏi. Sau khi khối Thiên Tâm Thạch kia trở về, nàng liền giao cho Thần Y, dạy lão cách sử dụng, giờ thì cả ngày Thần Y đều trốn trong Dược Điện, nghe nói la quên ăn quên ngủ, chuyên tâm nghiên cứu khối Thiên Tâm Thạch kia, sắp nhập ma luôn rồi.
Có lão ấy ở đây, Lâu Thất có thể thoải mái hơn không ít, đến lúc đó đợi Diễm Dương Quả bồi dưỡng được dược tính mới là có thể dùng làm thuốc dẫn rồi.
Nguyệt lắc đầu, "Chuyện này là cơ mật, lúc đó Hỏa cũng sợ sẽ bị lộ thông tin, nên không hề nhắc đến chuyện Hắc Châm Thảo trong thư, đợi hắn về rồi sẽ biết thôi."
"Đợi hắn trở về, thì ta sẽ xuất phát đi tìm Băng Ngư Cốt." Lâu Thất nói.
Lão đạo sĩ thối từng nói, nhất định phải giải được độc cổ cho Trầm Sát trước nửa năm, hiện nay độc dễ giải, thuốc dẫn cũng đã tìm được gần đủ, nhưng cổ lại không dễ giải như thế, nàng nghĩ, có khi nào sẽ phải đi một chuyến đến Tây Cương Nam Cương sau khi tìm đủ thuốc dẫn hay không?
Lúc đó Tây Phi Hoan từng nói, một bằng hữu của Phi Nguyệt tiền thánh nữ của Tây Cương biết về tình hình của Tuyệt Mệnh Cổ kia, nếu muốn giải cổ thì phải bắt tay từ bên đó. Nếu ban đầu Phi Nguyệt đã nghĩ đến việc kêu Phi Hoan dùng thân giải cổ cho Trầm Sát, thì ít ra cô ta cũng biết chút gì đó nhỉ.
Nhưng nếu nàng phải đi đến Tây Cương, có phải Trầm Sát cũng phải đi cùng không, nếu không với sức khỏe tồi tệ của hắn, bệnh gì cũng có, nàng cũng không yên tâm rời xa hắn quá lâu.
Nguyệt cũng nghĩ đến việc này, hắn hỏi: "Đế Phi, tình hình huấn luyện của Linh Đội hiện nay như thế nào rồi?"
Linh Đội, cũng tức là tiểu đội 26 người do Lâm Thịnh Uy làm đội trưởng, Lâu Thất đặt một cái tên là Linh Đội, sau khi trở về từ Thất Thành, Lâu Thất vừa trấn thủ đại hậu phương, vừa dùng toàn bộ thời gian vào việc huấn luyện họ. Tất nhiên thành tích cũng đáng mừng.
"Nếu muốn phái họ đi thì cần thêm ít nhất một tháng nữa." Lâu Thất trầm ngâm, một tháng sau kêu họ đi đến Tây Cương dò đường trước cũng được.
Như vậy nàng có thể đợi đến khi Trầm Sát thống nhất Phá Vực rồi cùng đi với hắn.
Trầm Sát sải bước đi vào, hắn đã ở bên ngoài chinh chiến mười ngày liên tục, hôm nay hiếm lắm mới được một lần về Cửu Tiêu Điện nghỉ ngơi, lúc nãy mới ngủ được hai canh giờ, vừa tỉnh thì lại phát hiện ra Lâu Thất không ở trong phòng, vì thế mà tâm trạng thấy hơi không vui. Khó khăn lắm hắn mới trở về một chuyến, nàng không phải nên ở cạnh hắn sao? Không đi ngủ với hắn, thì cũng phải ở trong tẩm điện mới đúng, sao lại ở cùng một chỗ với Ưng và Nguyệt thế này?
"Hai người nhàn rỗi lắm à?"
Hắn nhìn Ưng và Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng.
Nguyệt ho khù khụ, đứng lên, Ưng thì phản ứng dữ dội hơn, hắn lập tức nhảy cẩng lên.
"Thuộc hạ vẫn còn có việc, xin được đi trước..."
Lâu Thất vừa mới trợn mắt xong, thì bên ngoài có tiếng thông báo gấp gáp của thị vệ: "Báo!"
"Vào đây!"
Một thị vệ vội vàng vào trong, hai tay dâng lên một bức thư: "Biên giới Bắc Thương cấp báo."
Ưng tiến lên cầm lấy mở ra xem, nhất thời nôn nóng: "Chủ tử, có 500 cao thủ thân phận bất mình đang vây sát Hỏa, Hỏa bị dồn vào Bách Trùng Cốc."
"Sao lại vào Bách Trùng Cốc chứ?" Nguyệt khẽ biến sắc.
Trầm Sát hừ lạnh, "Thân phận bất mình cái gì, không phải là Bắc Thương thì là Đông Thời Ngọc, Nguyệt..."
"Để ta đi cho!" Lâu Thất đứng dậy, "Ta đã nghe Thần Y nói về Bách Trùng Cốc, vừa hay có thể dẫn Linh Đội đi thực chiến!"
Đánh trận, dùng đao thật thương thật, không cần họ phải lên chiến trường, bởi vì họ vốn dĩ được chọn ra không phải làm những việc đó, nhưng cái nơi như Bách Trùng Cốc lại khá thích hợp!
Trầm Sát không muốn nàng đi, nhưng hắn lại không có cái cớ phản bác lại lý do này.
Sau khi trầm mặc trong chốc lát hắn mới gật đầu, "Hành sự cẩn thận."
Tuy hắn cũng biết Bách Trùng Cốc không có mối uy hiếp gì đến Lâu Thất, nhưng 500 cao thủ kia cũng là một điều phiền phức. "Dưới trướng Đông Thời Ngọc có dưỡng hơn ngàn cao thủ, những người đó không được liệt vào quân đội hoàng gia, không hưởng thụ biên chế bổng lộc, do một mình Đông Thời Ngọc nuôi dưỡi, nhưng người tài cũng phải chia thành năm bảy loại. Nếu Đông Thời Ngọc muốn báo thù cho Bắc Phù Dung, chắc chắn sẽ dùng đến những người này, nếu luận về võ công, thậm chí là bùa chú trận pháp, bổn Đế Quân không hề lo lắng, nhưng nếu họ dùng âm chiêu..."
Lâu Thất nhìn thấy đôi mắt hắn tràn đây lo lắng, nàng cất bước đi đến trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi con ngươi xinh đẹp chớp chớp, "Chàng cảm thấy ta rất tươi sáng?"
"Hử?" Có ý gì?
Ưng bật cười: "Chủ tử, ý của Đế Phi là nàng ấy cũng rất âm hiểm!"
Một viên dược hoàn cực kỳ thối bay thẳng vào miệng đang bật cười của Ưng, mùi vị đó lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, thối đến mức khiến Ưng biến sắc, bịt miệng chạy vội ra ngoài, không lâu sau, có tiếng nôn ói liên tục vọng ra từ bên ngoài.
"Bổn Cô Nương rất tươi sáng rất đứng đắn, ai nói ta âm hiểm chứ." Lâu Thất phủi tay.
Mọi người mặc niệm năm giây cho Ưng.
Tuy ý của nàng ta là thế, nhưng Ưng Vệ Đại Nhân cũng không cần nói thẳng ra như vậy!
...
Bách Trùng Cốc, nghĩa như tên gọi, tề tựu trăm loại trùng.
Vài hôm nay trùng hợp Lâu Thất nghe thấy Thần Y nhắc đến Bách Trùng Cốc, bởi vì lão ta đang đoán, nói không chừng có thể tìm thấy Ngọc Hồ Điệp trong Bách Trùng Cốc. Nhưng lão ấy cũng nói, đây chỉ có thể là suy đoán của lão, không hoàn toàn chắc chắn.
Bách Trùng Cốc có thể xem như là ranh giới tự nhiên giữa Bắc Thương và Phá Vực, nếu không có Bách Trùng Cốc, cửa ngõ giữa Bắc Thương và Phá Vực sẽ mở rộng ra, nhưng có Bách Trùng Cốc rồi, thì chỉ còn đúng mỗi một con đường an toàn có thể đi qua, chỉ cần đặt một tốp ở đó là đã có thể bảo vệ chắc chắn.
Còn về vì sao lại xem Bách Trùng Cốc như một vách ngăn, là do bởi vì trong cốc không chỉ có trăm loại trùng tề tựu, địa hình cũng hiểm trở, còn có cả đầm lầy. Nơi nào có bách trùng thì nơi đó sẽ rất ẩm thấp, chứa khí độc, có người đi một chuyến vào trong thì làn da đã không ổn, đến khi đi ra thì nổi mụn nước thâm chí thối rữa, quả thật không phải là nơi dành cho người ở. Bách trùng tề tựu, ai biết được là những loại trùng gì? Ở trong đó, cho dù một con trùng nhỏ bò lên da cũng có thể khiến da bị tổn thương.
Thật ra năm xưa cũng nhờ vào Bách Trùng Cốc, nên Bắc Thương mới cho rằng vùng hoang nguyên Phá Vực sở hữu hoàn cảnh khắc nghiệt, thế là hoàn toàn không có hứng thú gì với một vùng hoang nguyên rộng lớn gì. Tất nhiên, ngoại trừ Bách Trùng Cốc ra, hoang nguyên Phá Vực quả thật cũng rất hoang vắng, dù là có bảo vật cũng đề sẽ cất giấu trong núi sâu, ai có thể biết được chứ.
Sau đó một vài người lung tung đều trốn đến đây, cũng khiến nơi này trở thành một vùng đất bốn không quản, mới hình thành cục diện như ngày hôm nay.
Lâu Thất không hề lề mề, dưới sự giúp đỡ của Thần Y, sau khi chuẩn bị đủ thuốc nàng liền dẫn theo Linh Đội cưỡi ngựa chạy đến Bách Trùng Cốc.
Bách Trùng Cốc rất rộng, đứng từ hướng của họ nhìn đi, cũng phải khoảng hai đỉnh núi, phần ở chính giữa chính là thông đạo, khi đến ngoài cốc đã có thể cảm hận được độ ẩm trong không khí tăng cao. Lúc này đang là mua thu, nếu là những đỉnh núi cốc núi khác, thì lá thu đã giăng đầu, thân cây khô héo, nhưng lá cây ở đây lại đều rất ẩm ướt, nơi mép lá có thể nhìn thấy sương đọng lại rõ ràng, đúng là có thể sánh với mùa xuân.
Thời tiết quá khô hanh khiến người ta không thoải mái, nhưng quá ẩm ướt cũng sẽ làm người ta thấy không dễ chịu chút nào, càng huống hồ gì dường như có không ít vật chất có độc lẫn trong không khí, lúc nãy khi vừa bước vào, họ liền cảm thấy có hơi tức ngực khó thở.
"Đế Phi, thuộc hạ kiến nghị nên bỏ ngựa đi bộ về phía trước." Lâm Thịnh Uy quan sát xung quanh, rồi chạy ngựa lên, nói khẽ với Lâu Thất.
Nhóm người Hỏa Vệ từ phía Bắc Thương chạy vào cốc, chắc vẫn chưa đến được chỗ này, họ phải đi vào trong sơn cốc, nói không chừng còn phải đi xuyên qua cả một sơn cốc. Họ rất bái phục giải độc đan đặc chế của Lâu Thất, nhưng ngựa thì lại không có, nếu ngựa tiến vào sơn cốc này thì chẳng khác nào hy sinh vô nghĩa.
"Ừ, toàn bộ xuống ngựa, đi bộ về trước." Lâu Thất nói xong, nhảy xuống khỏi lưng Đạp Tuyết trước tiên.
Đạp Tuyết hoàn toàn có thể dẫn dắt lũ ngựa này, nên nàng không hề thấy lo lắng.
"Trần đại ca, các người không sợ chỗ này sao?" Ấn Dao Phong tiến về trước hai bước, vừa hay có thể đứng sánh vai với Trần Thập.
Trần Thập chưa lên tiếng, thì Lâu Tín đã nhào đến: "Dao Phong cô nương cô sợ à? Ta sẽ bảo vệ cô."
Ấn Dao Phong liếc hắn, hơi cao giọng: "Ta làm gì sợ chứ, ngươi đừng xem thường ta!"
Lén liếc nhìn Trần Thập, thấy hắn lại im lặng không nói gì, chỉ đi sát theo sau Lâu Thất, nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt cũng vô cùng kiên định, trong lòng Ấn Dao Phong bỗng cảm thấy chua sót.
Cô nhìn Lâu Thất, không nhịn được bèn cười khổ.
Trước đây cô nhìn trúng Đế Quân, chỉ cảm thấy kiểu nam nhân đó mới là kiểu cô muốn trong mơ, sau này biết được Đế Quân đã có Lâu Thất, cả đời chỉ lấy một mình nàng ta, cô cũng từng cố gắng tranh giành, nhưng nhìn rõ cho dù bản thân có cố gắng cũng sẽ không có kết quả gì, nên cô đã từ bỏ, giờ đây khi nhìn lại Lâu Thất, cô cũng cảm thấy chỉ kiểu nữ tử như Lâu Thất mới xứng với Đế Quân, có thể đứng sánh vai cùng hắn.
Sau này cô lại thích Trần Thập, cô thích Trần Thập nói ít làm nhiều, tuy có hơi lạnh lùng, nhưng tâm địa hắn cực tốt, vả lại cô cũng thích dáng vẻ của hắn, tuy khí thế không bằng Đế Quân, nhưng trừ Đế Quân ra, cô ta thật sự không hề thấy qua một người nam tử nào tuấn tú như hắn. Trần Thập tuấn tú, thành thục, chững chạc đáng tin, võ công cũng cao, kiểu nam tử như vậy quả thật phù hợp với yêu cầu của cô.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trong mắt Trần Thập chỉ có Lâu Thất, không biết trong tâm hắn có phải cũng chỉ có mình Lâu Thất không?
Đang suy nghĩ như thế, chân bỗng đạp lên một thứ gì mềm mềm, cô vẫn còn chưa phản ứng trở lại thì cơ thể đã bị người khác kéo mạnh, ngã vào trong lòng một người, hơi thở đàn ông xông thẳng vào mũi.
Con tim Ấn Dao Phong đâp liên hồi, cô đã phát hiện ra chắc chắn mình đã giẫm phải một thứ gì đó, thế thì, là Trần Thập lại cứu cô?
Cô ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâu Tín.
"Dao Phong cô nương sao lại bất cẩn như vậy? Mau xem thử chân cô có sao không?"
Giọng nói của Lâu Tín cũng tràn đầy lo lắng.
Lúc này Ấn Dao Phong mới phản ứng lại, cô đang dựa vào ngực Lâu Tín. Cô vội vàng đẩy Lâu Tín ra, đứng thẳng người, xoay đầu nhìn Trần Thập, thì lại thấy Trần Thập đang đi kéo cánh tay của Lâu Thất.
"Cô Nương, để thuộc hạ đi xem thử."
Hắn đang ngăn cản không cho Lâu Thất đi xem thử thứ cô đạp trúng lúc nãy, trong mắt hắn không hề có cô.
Lâu Thất xoay đầu lại, nói với cô: "Đi qua bên kia xem thử chân của cô có đụng phải thứ gì không."
Ấn Dao Phong ngơ ngác gật đầu.
Trần Thập bước lên một bước, ngồi xổm xuống quan sát thứ kia, sau đó cau mày lại. Một lúc sau hắn đứng dậy lùi về chỗ của Lâu Thất, hắn nói: "Cô Nương, chắc là phân của loài trùng gì đó, nhưng có hơi kỳ quái, lớp cỏ phía dưới đều bị khô héo hết."
Ấn Dao Phong bỗng cảm thấy buồn nôn, cô lại giẫm vào phân ư!
Lâu Tín nhìn cô, nói: "Hay cô đi thay một đôi giày mới đi, đôi giày này ta sẽ giặt lại giúp cô." Hiện tại Linh Đội của họ được trang bị khá nhiều thứ, rất nhiều thứ đều được tạo ra từ ý tưởng và thiết kế của cô nương nhà họ, giống như đôi giày này của họ, đều nhờ người khác đặc chế, lần này họ mang giày ống cao, chống nước, cổ giày có thiết kế có thể buộc chặt lại được, đảm bảo an toàn khi đi trong những khu rừng nguy hiểm.
Nhưng cô nương nhà họ từng nói, dù sao giày nãy cũng chỉ được làm từ vải, sợ rằng vẫn sẽ bị cứa rách hoặc dính phải thứ gì có khả năng ăn mòn, đi lại trong một nơi như thế này, vẫn phải đặt an toàn lên hàng đầu.
Bây giờ chẳng qua chỉ dính phải phân, chắc không thể làm thủng giày, nhưng một cô nương mà giẫm phải phân thế này cũng sẽ thấy không được dễ chịu, Lâu Tín thấy sắc mặt Ấn Dao Phong không được tốt cho lắm, nên suy đoán vì cô đang cảm thấy buồn nôn.
"Không cần đâu, cảm ơn Lâu đại ca, ta đi qua bên đó chùi sạch là được rồi." Ấn Dao Phong lắc đầu, cô ta đi ra xa một chút, liên tục chà gót ủng lên cỏ dại.
"Chậc, Dao Phong cô nương cũng không dễ dàng gì, một nữ hài tử mà lại đi theo chúng ta đến một nơi thế này." Lâu Tín gãi gáy.
Trần Thập liếc tới.
Lâu Tín ngốc à, cô nương nhà họ không phải là nữ hài tử chắc? Chỉ có mỗi Ấn Dao Phong là vất vả à?
Lâu Thất nhìn Ấn Dao Phong, lại nhìn Trần Thập và Lâu Tín, thầm lắc đầu. Nàng không để tâm đến chuyện tình cảm của hai thuộc hạ này của nàng, trừ phi họ thật sự gặp phải một nữ tử không tốt.
"Mọi người cẩn thận một chút, phân của loài động vật này có độc, vả lại độc tính rất mạnh, ngay cả cỏ cũng bị độc chết, thì nó cho thấy bản thân động vật này cũng sẽ có độc, hơn nửa nó có thể đang ở gần đây, mọi người nhớ cẩn thận một chút."
Lâu Thất vừa nói vừa cẩn thẩn quan sát bốn phía, nhưng lại ra lệnh kêu họ tăng tốc.
Càng đi vào trong, độ ẩm càng cao, họ đi được một lúc thì phát hiện ra có nước đọng trên tóc của họ.
Lúc nãy vì phải chùi giày nên Ấn Dao Phong bị rớt lại phía sau, khi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã bị bỏ lại một khoảng, trong lúc định tăng tốc đuổi theo, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chiu chiu cúc cu, cảm giác giống như hai loài động vật đang nói chuyện với nhau, cách cô rất gần, trên một cái cây rậm rạp nằm ở góc xéo.
Cô muốn đi lên nhìn kỹ càng, vừa dùng kiếm vén nhánh cây trên đỉnh đầu ra, thì nhìn thấy hai đôi mắt. Hai đôi mắt tròn xoe, một đôi màu lục pha đỏ, một đôi màu trắng pha đen, nhìn trông vô cùng kinh tởm.
"A!"
Tuy khoảng thời gian này Ấn Dao Phong đều được Lâu Thất huấn luyện, nhưng chưa bao giờ gặp phải loại trùng khổng lồ kinh tởm như thế, nhất thời không chế không được bèn la toáng lên.
Không sai, là hai con trùng, một con màu lục, một con vằn trắng đen, rất to rất to, to gần bằng bắp tay cô, nó đang nằm trên cành cây, trọng lượng của hai con trùng khiến cành cây kia cong xuống.
Hai con trùng kia mập ù, không phải là loài trùng lông nhưng trên lớp da của chúng có nổi bọt xốp, trông vô cùng kinh tởm khủng bố. Hơn nửa đôi mắt của chúng cũng rất to, nếu nhìn thẳng vào sẽ cảm thấy rất u tối ớn lạnh. Chúng như khóa chặt cô, kỳ lạ là cô có thể nhìn thấy được sự giận dữ từ trong đôi mắt của chúng.
Chúng đang phẫn nộ, lửa giận này chắc nhắm vào cô, bởi vì...
Khuôn mặt Ấn Dao Phong đỏ bừng, rõ ràng là hai con trùng này đang... đang...
Dường như cô đã quấy rầy chúng.
Cô vội vàng lùi về sau.
Nhưng khi cô lùi về sau hai mét, nghĩ rằng khoảng cách đó đã an toàn toàn rồi, thì con trùng màu xanh đột nhiên há miệng, một sợi tơ màu đỏ được phun ra, nhắm thẳng vào mặt cô.
Mùi tanh rất nồng, cực kỳ nồng.
Ấn Dao Phong biến sắc.
Họ đã được học về bùa chú nhưng vẫn chưa học được cách đối phó với các loại trùng. Vốn dĩ lần này Lâu Thất muốn dẫn họ đến Bách Trùng Cốc học tập huấn luyện, nhưng hoàn toàn không ngờ đến vừa vào cốc đã gặp phải hai con trùng như thế này.
Dù sao Ấn Dao Phong cũng không phải nữ tử nhát gan, sau cơn hoảng hốt thì cô đã ép buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại, nhanh chóng né người, sau đó rút kiếm ra chém con trùng tơ ấy.
"Đừng chạm vào, mau né đi!"
Giọng nói của Lâu Thất vọng đến, Ấn Dao Phong cũng đã quen việc chấp hành mệnh lệnh của nàng, cô lập tức thu kiếm về, xoay eo đầy linh hoạt, nghiêng người né tránh.
Mảnh tơ trùng kia rơi xuống đất, xèo một tiếng, vùng cỏ xanh xung quanh đó bỗng chốc bị cháy xém đen thui.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
"Sao lại độc đến thế?"
Lâu Tín nhào đến, cầm tay Ấn Dao Phong, kéo cô về sau.
Nhưng hai con trùng kia lại bay người về phía họ, con trùng màu xanh lại phun tơ, con trùng vằn đen trắng chỉ bám sát theo, tuy không có động tác gì, nhưng ánh mắt của nó lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
"Lùi qua một bên." Lâu Thất lách người, chắn trước mặt họ, Roi Thí Hồn trong tay nàng vung ra, quất về phía hai con trùng kia. Bốp một tiếng, hai con trùng bị một roi của nàng quất làm hai, rơi xuống đất, sau đó bắt đầu phân hủy.
Lâu Thất vừa nhìn, lập tức kêu lên: "Đi nhanh!"
Mọi người thấy nàng khẽ biến sắc, họ không dám chậm trễ, lập tức vận khinh công bay đi. Ấn Dao Phong vừa bay vừa xoay đầu lại, chỉ thấy bãi cỏ nơi hai con trùng kia rơi xuống lúc nãy bắt đầu biến thành màu đen tỏa ra mùi thối, độc tính nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, không ngờ trong chớp mắt cả một vùng cỏ rộng lớn đều bị biến thành một màu đen thui.
Độc tính lại truyền nhanh và độc như thế!
Đợi đến khi rời xa khỏi bãi cỏ đó, họ bắt đầu giảm tốc, sắc mặt Ấn Dao Phong trắng bệch, cô hỏi Lâu Thất: "Đế Phi, đó là loại trùng gì vậy?"
"Tử Mẫu Cự Trùng." Lâu Thất không nói nhiều, đó là loại trùng độc nhất kinh tởm nhất trong thế giới côn trùng mà lão đạo sĩ thối đã từng nhắc đến trong Dị Vật Chí, nói đó kinh tởm là vì trùng mẹ và trùng con kết hợp với nhau, sau đó lại sinh ra trùng con biến dị kinh tởm.
Một con trùng mẹ sẽ đẻ ra nhiều trùng con, sau đó sẽ kết hợp với từng con trùng con một.
Lúc nãy Ấn Dao Phong đã ngắt quãng quá trình kết hợp của trùng mẹ.
Loại trùng đó cực độc, tuy họ có mang giày đặc chế, nhưng vẫn không thể chống lại được chất kịch độc kia.
Bản thân Lâu Thất không sợ trùng, tuy những đội viên này đã uống giải độc đan, nhưng cũng chưa chắc đã chống lại được tất cả mọi loại độc, nhất là loại độc vừa tiếp xúc với da là sẽ phát tác, chỉ sợ rằng giải độc đan chưa phát huy công hiệu thì họ đã thụ trọng thương.
Lần này xem như cũng giúp các đội viên đề cao cảnh giác, cũng hiểu biết sâu hơn về Bách Trùng Cốc này, đoạn đường tiếp theo càng phải cẩn thận hơn.
Trong sơn cốc, bên cạnh một cánh rừng chuối hoang, có 11 người đang ngồi trên đất nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi, thật ra cũng không đúng lắm, bởi vì tinh thần của họ đều đang rất căng thẳng, cảnh giác bốn phía, mỗi một người đều ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Và họ trông đều rất nhếch nhác, cả người dơ bẩn đã đành, còn hôi thối không thể nào ngửi được.
"Đại ca, chúng ta đi về hướng nào đây?" Một tên nam nhân ngồi không yên, đứt phắt dậy, nhìn kẻ có một vết thường dài từ cổ để mặt.
Đi về hướng nào?
Tên nam nhân có sẹo cau mày, nghĩ về một dự định khác.
Hắn trầm giọng, nói: "Chúng ta không chạy, tìm cơ hội giết chết người kia."
Những người bên cạnh chấn kinh, đồng loạt nhìn hắn, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi kia nói: "Hỏa đại ca, những năm trăm cao thủ đó, vả lại trong số họ còn có cao nhân có thể ứng phó nhiều loại độc trùng, chúng ta đang chiếm thế hạ phong, giết bằng cách nào đây?"
"A Mộc sợ rồi à?"
Họ chính là những người giết chết Bắc Phù Dung ở Bắc Thương, và người được xưng là Hỏa đại ca kia chính là Hỏa Vệ, người Lâu Thất đến tiếp ứng lần này.
Lâu Thất không thể nào ngờ được, trong tình cảnh thế này mà Hỏa Vệ vẫn còn muốn đoạt mạng những cao thủ truy sát họ suốt dọc đường.
Lá gan quả thật đủ lớn đấy.
Thiếu niên tên A Mộc khựng lại, sau đó nói với thái độ rất không phục: "Ta sợ hãi lúc nào chứ Hỏa Đại Ca?"
"Đúng rồi, A Mộc của chúng ta là tiểu anh hùng lợi hại nhất." Hỏa khẽ cười, nói: "Ta cũng không nói sẽ giết hết toàn bộ bọn họ."
Điều đó không hề thực tế.