Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 15: Buộc phải thừa nhận

Tiêu Nam Hiên cười lạnh lùng nói: “Bổn vương chỉ trừng phạt những kẻ phạm sai lầm, nếu ngươi không phạm sai lầm, vì sao Bổn vương phải trừng phạt ngươi? Bọn chúng đáng chết, là vì bọn chúng không hoàn thành chức trách, còn ngươi, bổn vương có lý do gì để trừng phạt ngươi?”

“Vương gia tha mạng.” Thị vệ ở cửa không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

“Còn chưa ra tay, muốn Bổn vương nói đến lần thứ hai sao?” Ánh mắt Tiêu Nam Hiên lạnh lùng, nhìn thẳng vào đám thị vệ, bọn thị vệ khác chạy nhanh đến kéo những tên thị vệ đang quỳ ngoài cửa lôi ra ngoài.

“Vương gia tha mạng, ty chức oan uổng.” Đám thị vệ đau đớn kêu la, trong Vương phủ rõ ràng không có thích khách, tại sao lại nói bọn họ thất trách.

“Chờ một chút.” Vân Phi Tuyết rốt cuộc không nhịn được, đám thị vệ ngoài cửa cũng ngừng lại, nàng xoay người sang chỗ khác, nhìn hắn giọng điệu gần như ra lệnh nói: “Thả bọn họ ra, không phải người muốn bức ta thừa nhận sao? Được, ta thừa nhận, không có thích khách, là ta muốn chạy trốn, còn nữa, Tiểu Đào không liên quan, người nên biết, ta là chủ nhân, nàng chỉ là nghe lệnh ta mà làm thôi.”

Tiểu Đào ở bên cạnh nghe được nàng nói như vậy, trong lòng cảm động rơi lệ, tiểu thư còn suy nghĩ cho nàng.

“Tốt lắm, nếu vậy, Bổn vương quả thật không có lý do gì trừng phạt bọn họ.” Tiêu Nam Hiên vung tay lên, ý bảo thả đám thị vệ ngoài cửa.

“Tạ ơn Vương gia, tạ ơn Vương gia. ” Đám thị vệ tìm được đường sống trong chỗ chết nhanh chóng cúi đầu, sau đó lui ra ngoài.

“Ngươi nói xem Bổn vương nên trừng phạt ngươi như thế nào?” Tiêu Nam Hiên đột nhiên hung hăng nắm lấy cằm của nàng, dưới mặt nạ bạc khóe miệng gợi lên chút tàn nhẫn.

“Không phải ngươi sớm đã nghĩ ra rồi sao?” Dưới cằm truyền đến một trận đau đớn, khiến Vân Phi Tuyết nhịn không được hơi nhíu mày, nhưng khoé miệng nàng vẫn như gợi lên một tia cười mà như không cười.

“Từ trước tới nay Vương phi của Bổn vương chưa bao giờ có khí phách như vậy, vậy thì đừng trách Bổn vương sẽ không thương hoa tiếc ngọc, người đâu, để Tề ma ma giáo huấn cho Vương phi biết quy củ của Vương phủ.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên buông tay, lên giọng ra lệnh.

“Vâng, Vương gia.” Một tên thị vệ đi tới, hướng về phía Vân Phi Tuyết nói: “Vương phi, xin mời.”

Vân Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, không thèm liếc nhìn hắn, theo thị vệ rời đi, trước kia nàng ở trong hang ổ tội phạm còn chẳng nhíu mày, huống chi đây chỉ là một Vương phủ nho nhỏ, cho dù Tề ma ma kia so với Dung ma ma trong phim Hoàn Châu Cách Cách đáng sợ gấp 10 lần, nàng cũng sẽ không sợ hãi.

“Tiểu thư.” Tiểu Đào ở bên cạnh vẫn không dám lên tiếng đột nhiên kéo tay nàng: “Tiểu thư, người đừng bỏ Tiểu Đào, Tiểu Đào sẽ đi theo người.” Trong Vương phủ, nàng không biết một người nào, đi theo tiểu thư cho dù có chịu khổ, ít nhất nàng cũng có chỗ để dựa vào, trong lòng có chút an ủi.

Vân Phi Tuyết nhìn thấy sự cầu xin và sợ hãi trong mắt nàng, biết là nàng sợ hãi, vốn không muốn liên lụy tới nàng, nhưng nàng một mình ở lại Vương phủ, cũng không có ai để dựa vào, chắc chắn nàng sẽ bị khi dễ, bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi.”

Thị vệ dẫn nàng vòng qua mấy cái sân, dừng lại ở một nơi không lớn lắm, nhưng cũng không giống với nơi ở bình thường của hạ nhân.

“Vương phi, mời người tự đi vào, nơi này, ty chức là không thể đi vào.” Thị vệ dừng lại ngoài cửa thái độ coi cung kính nói.

Vân Phi Tuyết gật đầu, không muốn làm khó hắn, nói với Tiểu Đào: “Chúng ta đi vào.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 16: Quy củ hay khổ hình

Vân Phi Tuyết cùng Tiểu Đào đi vào sân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bên trong một bầu không khí âm u truyền tới.

“Tiểu thư.” Tiểu Đào lập tức sợ hãi núp sau lưng nàng, không dám bước tiếp.

Vân Phi Tuyết ổn định tinh thần, nắm lấy tay nàng, cố gắng trấn an, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên trong toàn một mảng đen âm u, tất cả cửa sổ đều bị những bức màn thật dày che phủ, vài tia nắng mặt trời xuyên qua những khe hở bắn vào, càng khiến bên trong trở nên âm u hơn, đồ vật bên trong quả thực vô cùng đơn giản, có một cái bàn bên cạnh bày hai chiếc ghế, trừ những thứ đó ra, trong phòng không còn một đồ vật nào khác…….

“Còn không tiến vào.” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

Vân Phi Tuyết đã thấy một lão bà khí thế vô cùng khủng bố từ trong phòng bước ra, cả người mặc một bộ quần áo màu đen, sắc mặt tái nhợt đến dị thường, trên mặt xương gò má nhô cao lên, hốc mắt trũng sâu xuống, khiến đôi mắt dường như lồi ra ngoài, bắn ra tia sáng làm người ta sợ hãi, tay cầm một cây gậy, giống như một cái móng vuốt, nhìn thẳng vào nàng, khiến nàng cũng không khỏi run rẩy, cả người dựng tóc gáy, một người khủng bố như vậy, nàng chỉ từng nhìn thấy trên phim kinh dị, không thể tin được trên đời thực sự lại có người như vậy.

“Vào đây.” Nhìn thấy các nàng còn đứng chết chân ngoài cửa, Tề ma ma không kiên nhẫn quát lên.

Vân Phi Tuyết giật mình, lập tức tỉnh táo lại, kéo Tiểu Đào, bước vào trong, không chút sợ hãi, không chút hoang mang, không kiêu ngạo, không siểm nịnh đi đến:“Tề ma ma, ta đến học quy củ.”

Trong mắt lão bà hiện lên tia sáng, nàng là người đầu tiên nhìn thấy mình mà có thể trấn tĩnh như thế, hy vọng khi trở ra, nàng còn có thể bình tĩnh như thế, dường như có chút chờ mong nói: “Đi theo ta.” Nói xong, xoay người đi trước tiến vào trong phòng.

“Tiểu thư.” Tiểu nha đầu trốn đằng sau khẽ kéo ống tay áo, nhắc nhở nàng, chỗ này quá kinh khủng.

“Không có chuyện gì đâu, Tiểu Đào.” Vân Phi Tuyết mỉm cười, an ủi nàng, không chút do dự bước đi vào nội thất.

Vào phòng trong, dù cho Vân Phi Tuyết có bình tĩnh đến mấy mặt cũng không khỏi lộ vẻ kinh dị, Tiểu Đào mở to hai mắt nhìn đến quên cả sợ hãi.

Vân Phi Tuyết nắm chặt tay lại, tuy trong lòng đã có chuẩn bị, quy củ của vương phủ này sẽ không hề đơn giản, nhưng nàng cũng tuyệt đối không ngờ tới sẽ tàn nhẫn kinh khủng như thế.

Trong một cái thùng thật lớn, mấy chục con rắn dài đủ loại màu sắc hoa văn quấn quanh cùng một chỗ, đều ngẩng cao đầu lên, những cái lưỡi màu đỏ tươi đang khạc ra, dường như đang rất đói khát tìm kiếm thức ăn, nàng không khỏi âm thầm nuốt nước miếng xuống.

Nhìn về phía trước mặt, trên một cái ván gỗ dài chừng năm thước rộng chừng một thước, chi chít những cây kim nhỏ còn mảnh hơn cả kim thêu, không cần nhìn, nàng cũng biết, cái này đại khái chính là bàn chông lăn qua thời cổ đại, chỉ sợ sau khi lăn qua bàn chông năm thước này, trên người đều là lỗ kim châm, đau đến xương tủy, sống không bằng chết, tay rất nhanh nắm chặt lại.

Ở phía trước, một cái chậu than đang cháy rừng rực, một thanh sắt thật lớn đang được nung cháy đỏ, Vân Phi Tuyết dường như có thể cảm giác được tiếng xèo xèo kia vang trên người, cho dù không chết, cũng mất đi nửa cái mạng, tay càng nắm chặt lại.

Cái này sao có thể gọi là quy củ, rõ ràng là khổ hình.

“Quy củ ở Vương phủ, Vương phi có thể tự chọn cho riêng mình.” Tề ma ma ngồi một bên, lạnh lùng nói, ngoài miệng gọi Vương phi, nhưng thái độ không có chút tôn kính, nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của nàng, trong mắt bắn ra những tia sáng như khát máu đến đáng sợ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 17: Khổ hình

Sư huynh, ngươi thật sự muốn xử phạt nàng như thế.” Một thân áo trắng chính là Long Phi theo cửa tiến vào.

“Long Phi, nàng cư nhiên dám có gan đào tẩu, ta đây muốn nhìn xem lá gan của nàng to đến mức nào, đi, đi xem.” Tiêu Nam Hiên mâu quang lãnh khốc, xoay người đi ra cửa.

Phía sau Long Phi bất đắc dĩ thở dài, cũng theo sau đi lên.

Nội thất lý

“Tề Mặc Mặc, van cầu ngươi, tha tiểu thư.” Tiểu Đào quỳ trên mặt đất, cúi đầu van xin.

“Đây là mệnh lệnh của Vương gia, không ai có thể cãi lời, cũng không có người dám cãi lời.” Tề Mặc Mặc mâu tuyết trắng đich trên mặt lạnh như băng vô tình.

“Tiểu Đào đứng lên, không cần cầu rồi.” Vân Phi Tuyết một phen kéo Tiểu Đào dậy, nàng biết hôm nay nàng là tránh không khỏi, thực rõ ràng, Vương gia kia là cố ý muốn trừng phạt nàng, cho dù là Tiểu Đào khấu đầu van xin thế nào đi nữa, cũng không thể giúp đỡ.

“Vương phi, vậy nhanh lên, ta chờ ngươi đủ lâu rồi, nếu Vương phi chính mình quyết định không được, ta đến có thể thay ngươi chọn lựa.” Tề Mặc Mặc mâu quang chớp động tinh quang nhìn đến thùng lớn kia mấy con thanh xà.
Vân Phi Tuyết trên đầu toát ra một tia mồ hôi lạnh, nàng cũng là người thường, cũng sẽ sợ, sự khác biệt duy nhất chính là nàng so với người bình thường gặp chuyện hội càng thêm trấn định, phóng nhãn đi qua, cẩn thận cân nhắc cả ba loại khổ hình, có thể nắm chắc đich chính là cái kia châm bản, nàng có thể lấy tốc độ cực nhanh, dùng kỹ xảo đã được tập luyện lăn qua để thoát chết, cho dù không thể toàn thân trở ra, nhưng là nàng tối có thể làm cho thương tổn ít nhất đến mức tối thiểu.

“Ta chọn châm bản.” Mâu trung không có một tia kinh hoảng nhìn Tề Mặc Mặc nói.

“Hảo, vậy thỉnh Vương phi cởi áo khoác, chính mình thực hiện đi.” Tề Mặc Mặc làm cho người ta sợ hãi, mâu trung có chút hưng phấn.

Cởi áo khoác? Vân Phi Tuyết nao nao, lập tức hiểu được, thân thủ liền cởi ra áo khoác của chính mình, nàng bên trong cũng không có trung y, chỉ có một cái yếm đỏ thẫm cùng một cái tiết khố, tuyết trắng non mịn đich da thịt vẫn còn mang theo dấu vết xanh tím, không có chút do dự, chậm rãi tiêu sái tiến đến châm bản.

Trong một gian phòng khác, Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi vừa mới đuổi tới, liền theo một cái lỗ nho nhỏ, trên cao nhìn xuống thấy được này một màn.

Long Phi sắc mặt có chút ửng đỏ, quay mặt qua chỗ khác, cũng bởi vì hắn thật sự không đành lòng nhìn nàng kia da thịt non mịn, thân thể phải lăn qua châm bản thật thê thảm một dạng.

Tiêu Nam Hiên mâu quang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng, có phải hay không thật sự như vậy không ngại.

“Tiểu thư, không cần, Tiểu Đào thay ngươi đi.” Tiểu Đào đột nhiên vọt đi qua, một phen giữ chặt nàng, tiểu thư thân thể yếu kém, như thế nào chịu được? Muốn đi, cũng có thể để nàng đi.

“Tiểu Đào, cám ơn ngươi, Vương gia muốn xử phạt là ta, không phải ngươi, cho dù ngươi đi, ta cũng tránh không khỏi.” Nhìn nàng cố nén trong mắt nỗi sợ hãi, muốn thay chính mình chịu quá, Vân Phi Tuyết cảm động ôm nàng một cái, xuyên qua đến nơi này, Tiểu Đào là người thứ nhất làm cho nàng cảm thấy ấm áp.

“Không cần dong dài rồi, Vương phi, thỉnh nhanh lên.” Tề Mặc Mặc chờ có chút không kiên nhẫn.

“Tiểu Đào, đứng ở một bên đi.” Vân Phi Tuyết buông nàng ra, phân phó nói.

“Tiểu thư……….” Tiểu Đào khóc sau đó lui lại mấy bước, nàng quyết định rồi, nếu tiểu thư có cái gì ngoài ý muốn, nàng nhất định đi theo tiểu thư đi, tiểu thư sống, nàng sống, tiểu thư chết, nàng chết.

Vân Phi Tuyết nằm trên sàn lạnh như băng, hít một ngụm không khí thật sâu, không do dự, bay nhanh xoay người cung khởi quay cuồng đi qua…

Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn thân hình uyển chuyển trước mắt, một bộ trợn mắt há hốc mồm, tiểu thư khi nào đã học công phu, nàng như thế nào không biết?

Tề Mặc Mặc không nghĩ tới nàng biết công phu, kinh ngạc nhìn nàng bay nhanh, lật nhan cơ thân thể.

Tiêu Nam Hiên mâu trung mang theo một tia cười lạnh, tưởng cùng hắn ngoạn tâm nhãn, nàng còn quá non rồi, nhìn vậy xoay tròn đi qua chính là Vân Phi Tuyết, nhanh tay cầm lấy một hạt dưa ở bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng đich bắn ra, liền theo tay hắn trung thẳng tắp bay đi ra ngoài.

Ngay tại khi nàng sắp bay qua châm bản, một cái này nọ đột nhiên đánh trúng cổ tay Vân Phi Tuyết, tay nàng cổ tay mềm nhũn, một cái chống đỡ không được, thân mình gục ở tại kia tinh tế đich châm bản, nhưng cây kim dày đặc đâm vào phía sau lưng nàng, đều không có phát ra một tia tiếng vang.

“Tiểu thư.” Tiểu Đào sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, lập tức bôn đi qua, thân thủ muốn nâng dậy nàng.

Tiểu Đào vừa đụng vào thân thể của nàng, phía sau lưng liền truyền đến một trận đau đớn, Vân Phi Tuyết vội vàng ngăn cản nàng đến:“Tiểu Đào không nên đụng ta.”

“Tiểu thư, ngươi thế nào?” Tiểu Đào vội vàng buông nàng ra, đứng ở nơi đó không biết làm sao.

Tiêu Nam Hiên nhìn xuống cái kia sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, cố nén thống khổ, Vân Phi tuyết nằm ở phía trên châm bản, mặt nạ màu bạc, sắc mặt không có một tia động dung, nàng càng là ương ngạnh, càng là khiến cho hắn có hứng thú chinh phục.

Vân Phi Tuyết ngưỡng nằm ở châm bản, lấy tay cùng chân chống đỡ thân thể, ở phía sau lưng vẫn là châm bản đang bám chặt lấy, nàng biết không có thể chần chờ đi xuống, như vậy chỉ càng ngày càng đau hơn, nhắm mắt lại, dùng hết lực của toàn thân, đột nhiên nhảy dựng lên, lảo đảo lui về phía sau hai bước, miễn cưỡng đứng ở nơi đó.
“Tiểu thư.” Tiểu Đào một chút đỡ lấy thân thể nàng, vội vàng đich nhìn về phía sau lưng của nàng, thân thể không khỏi run run một chút.

Phía sau lưng của tiểu thư, đều là những cây kim châm, khủng bố mà lại dọa người, lúc này mới máu mới chậm rãi chảy xuống, suốt một cái phía sau lưng, sau đó hợp dòng cùng một chỗ, theo phía sau lưng chảy xuống, màu trắng của tiết khố rất nhanh đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu, làm cho người ta nhìn thấy ghê người.

Vân Phi Tuyết sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, khóe miệng vân như trước, cười mà như không cười hướng phía Tề Mặc Mặc hỏi: “Quy củ ta đã học xong rồi, có phải hay không có thể cho ta đi rồi.” Nàng sắp chống đỡ không nổi nữa.
Nghe được tiếng Vân Phi Tuyết nói chuyện, Long Phi mới lại quay sang, nhìn đi xuống, hắn đến thật sự rất ngạc nhiên, lăn quá châm bản, cư nhiên còn có thể như thế bình tĩnh nói chuyện.

Chính là cảnh tượng trước mắt làm sắc mặt hắn nháy mắt thay đổi, trong lòng cũng âm thầm bội phục của nàng dũng cảm cùng kiên cường.

Tề Mặc Mặc bất động thanh sắc nhìn thoáng qua trên đầu, chờ chỉ thị, nàng biết Vương gia hẳn là ở bên trên, vừa rồi cũng có thể là Vương gia xuất thủ đánh trúng cổ tay nàng.

Tiêu Nam Hiên nhẹ nhàng gõ một chút vào vách tường, ám chỉ Tề Mặc Mặc trừng phạt tiếp tục, hắn rất hứng thú cùng nàng ngoạn.

“Sư huynh,………” Long Phi biến sắc, vừa muốn nói chuyện, đã bị hắn ngăn trở.

“Long Phi, không nên ngăn cản ta, ngươi nếu không muốn xem nữa, ngươi có thể trở về, nhưng là ta thực cảm thấy hứng thú.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 18: Xà Quật

Tề Mặc Mặc nhìn Vân Phi Tuyết nói: “Vương phi, quy củ, đã được gọi là quy củ thì phải thực hiện nghiêm túc, ngươi vừa rồi lăn qua châm bản quá chậm, đã phạm vào điều tối kỵ của quy củ ở vương phủ, cho nên, vừa rồi cũng không thể tính, hiện tại ngươi có thể tiếp tục chọn những hình thức khác.”

“Tề Mặc Mặc, nhưng là ngươi vừa rồi cũng không có nói không thể?” Tiểu Đào nhìn bà thưa đến.

Tề Mặc Mặc mâu quang phát lạnh, bắn về phía Tiểu Đào lạnh lùng nói: “ Quy củ của vương phủ há có thể để một tiểu nha đầu như ngươi hoài nghi, ngươi nếu không muốn sống nữa, cứ việc nói một tiếng, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

“Ta……….” Tiểu Đào không khỏi rùng mình, sợ hãi hướng phía sau Vân Phi Tuyết né tránh.

Vân Phi Tuyết trên mặt tái nhợt, hiện lên một tia cười lạnh nói: “Tề Mặc Mặc, làm gì cùng một cái nha đầu như vậy chấp nhặt, kia không có mất thân phận của ngươi, các ngươi chẳng qua là muốn trừng phạt ta, cần gì lấy quy củ nói sự, ta thành toàn các ngươi đó là, ta chọn nó” Từng thùng lớn nhỏ xếp ở đó, bên trong là những đầu rắn đnag nhung nhúc nhô ra, nếu hắn muốn ngoạn, kia nàng sẽ để hắn toại nguyện, cùng lắm thì chính là tử, nàng đã chết quá một lần, vậy thì vì cái gì mà nàng phải sợ?

“Tiểu thư, không cần.” Tiểu Đào sắc mặt sợ hãi biến đổi, nhảy vào thùng rắn kia rồi, tiểu thư còn có thể sống mà trở ra sao?

Vân Phi Tuyết nhìn Tiểu Đào miễn cưỡng cười một chút, nàng là ở không còn sức để nói chuyện, nàng có thể nghe được âm thanh sau lưng huyết châu đang rơi xuống đất, một phen đẩy Tiểu Đào ra, chậm rãi dời bước, đi đến đại dũng biên, nhìn đến mấy chục con rắn, nàng đột nhiên nhớ tới [ Phong thần bảng ] lý, cái kia Ðát Kỷ đich xà quật, có lẽ sau khi nàng nhảy vào, cũng sẽ nháy mắt đã bị xà cuốn lấy thân thể, hít thở không thông mà chết, về phần sự tình lúc sau nàng không dám suy nghĩ nữa, cũng không muốn tưởng tượng đến.

Ngồi ở bàn, Tiêu Nam Hiên xiết chặt tay, bán híp tuấn mâu bắn ra nhất thúc hào quang ( tia nhìn hứng thú), chỉ sợ là nam nhân thấy mấy chục con xà trong thùng quấn quanh như vậy, đi đứng đều đã run rẩy một chút, nàng là một cái nữ tử cư nhiên dám đi đến bên cạnh, điểm này, đến làm cho hắn rất bội phục.

“Sư huynh, ngươi thật sự muốn nàng tử, vậy ngươi liền trực tiếp giết nàng, làm gì dùng loại phương pháp tàn nhẫn này đối phó một nữ nhân.” Long Phi thật sự nhìn không được rồi, hắn cũng không hiểu được, vì cái gì hội đối nàng không đành lòng, có lẽ là bởi vì trên người nàng có ý chí quật cường, hấp dẫn hắn.

“Như thế nào? Ngươi không đành lòng rồi? Ta cũng không giống ngươi, ta thích loại trò chơi này, ngươi không thấy như vậy mới kích thích sao?” Tiêu Nam Hiên khóe môi gợi lên một chút ý cười như không cười.

“Sư huynh, ngươi vì cái gì phải đối xử tàn nhẫn như vậy? Đây không phải ngươi.” Long Phi nhìn hắn.

“Ta vì cái gì biến thành như vậy, ngươi không phải rất rõ ràng sao? Ngươi cho là đã trải qua loại sự tình đấy, ta còn là Tiêu Nam Hiên như trước kia sao?” Tiêu Nam Hiên con ngươi đen hiện lên một tia thống khổ cùng cừu hận.

“Ai………” Long Phi nhẹ nhàng thở dài, là hắn so với ai khác đều hiểu được sư huynh trong lòng khổ cùng hận, hắn cũng biết nhiều năm qua, sư huynh chính là dựa vào cừu hận mà sống, biết chính mình thuyết phục không được sư huynh, hắn cũng không muốn xem đi nữa, chỉ có bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Vân Phi Tuyết đứng ở cạnh thùng rắn, vừa muốn đưa chân đi vào, cánh tay lập tức đã bị Tiểu Đào một phen giữ chặt.

“Tiểu thư, Tiểu Đào cùng ngươi cùng nhau nhảy xuống đi.” Nàng tuy rằng biểu hiện không ngại, nhưng là hai chân vẫn đang run rẩy.

Lúc này một con rắn đột nhiên nhảy lên, hướng Tiểu Đào đánh tới…..

“A… Cứu mạng……………” Tiểu Đào hoảng sợ kêu to, theo sau thân mình mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.

Nhìn Tiểu Đào nằm bất tỉnh trên mặt đất, Vân Phi Tuyết nhìn Tề mẹ, khẳng định mạnh mẽ nói đến: “Tiểu Đào chính là một cái hạ nhân, ta hy vọng các ngươi có thể buông tha nàng, làm cho nàng ra phủ.”

“Kia phải xem ý tứ Vương gia, ta là một cái nho nhỏ đich mẹ không dám tự tiện làm chủ. ” Tề Mặc Mặc lạnh lùng nói.

Vân Phi Tuyết nhìn trước mắt đich xà đột nhiên lay động đứng lên, thân mình mềm nhũn, nàng liền như vậy ngã vào thùng rắn hôn mê bất tỉnh, mấy chục điều xà lập tức quấn quanh đến thân thể của nàng, trên cổ, trên đầu…

Tề mẹ sắc mặt tái nhợt, trên mặt có tí động dung, nữ tử như vậy, nàng sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cứ như vậy chết đi, thật sự có chút đáng tiếc, nhưng là không có Vương gia phân phó, nàng là không dám tự tiện động thủ.

Nhanh nhìn chằm chằm vào nàng, Tiêu Nam Hiên sắc mặt ngẩn ra, không nghĩ tới nàng thật sự giống gan dạ như vậy, giận dữ đứng dậy, bay nhanh xông vào nội thất.

“Vương gia.” Tề Mặc Mặc không nghĩ tới hắn hội đột nhiên vọt đến, vội vàng đứng lên.

Tiêu Nam Hiên cũng không có để ý tới nàng, hai tay vận dụng nội lực, đánh bay những con xà quấn quanh trên người Vân Phi Tuyết, không một tiếng động xà bay đi ra ngoài.

Bính, bính, thân rắn va chạm đến trên vách tường, đổ ra một vết máu, sau đó rơi xuống dưới, khí tuyệt bỏ mình, có một số chỉ đơn giản là chi làm hai phần, trên mặt đất rất nhanh chỉ có toàn những thi thể xà nằm ở đó, làm cho người ta nhìn đến nhịn không được buồn nôn.

Hắn một phen ôm lấy Vân Phi Tuyết đang hôn mê, khóe miệng gợi lên một chút tà ác đich tươi cười, “Bổn vương còn không muốn cho ngươi liền như vậy chết đi, bổn vương phải chậm rãi cùng ngươi ngoạn.”

“Đem cái nha đầu kia làm cho người ta nâng đi ra.” Hắn lạnh lùng phân phó, rồi ôm nàng xoay người mà đi.
Ôm lấy nàng một đường trở về tân phòng bên trong, hướng về phía nha hoàn ở cửa nói:“Đi đem nước ấm đến đây, cấp Vương phi lau rửa một chút.”

Nha hoàn ở cửa sửng sốt, còn chưa từng có nhìn thấy Vương gia quan tâm một người Vương phi nào như thế, lập tức bình tĩnh trở lại: “Vâng, Vương gia.”

Đem Vân Phi Tuyết nằm úp sấp đặt ở trên giường, Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm sau lưng nàng vết máu đã muốn đông lại, cái kia tiết khố đã bị nhuộm hồng, mâu quang có chút phức tạp.

“Vương gia.” Nha hoàn bưng nước ấm đi đến.

“Giúp nàng lau, cấp nàng đổi quần áo sạch sẽ.” Hắn phân phó nói.

“Vâng, Vương gia.” Nha hoàn cởi bỏ cái yếm đỏ thẫm sau lưng nàng, dùng khăn ướt chà lau lưng của nàng, tay đều có chút run run.

“Ngô………” Bị người ta đụng chạm đến chỗ đau đớn, mặc dù là đang hôn mê Vân Phi Tuyết cũng không nhịn được nhíu mày kêu ra tiếng.

Nha hoàn đich tay lại phóng mềm nhẹ một ít, lau đi những vết máu trên lưng, vốn là da thịt trắng như tuyết bây giờ lại có cả một mảng đỏ thẫm, mặt trên đều là rất nhiều những lỗ kim nhỏ, thật vất vả mới giúp nàng chà lau sạch sẽ, nước ấm đều đã đổi đến ba chậu, hiện tại chỉ còn giúp nàng đổi cái kia nhiễm huyết đich hài khố, không khỏi nhìn đến Vương gia đứng bên cạnh, nhưng là Vương gia giống như cũng không có ý muốn ly khai.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 19: Sắc dụ

Nha hoàn nhìn Vương gia cũng không có ý muốn rời đi, cũng không dám chần chờ, vội vàng rút đi tiết khố ở trên người Vân Phi Tuyết, cấp nàng thay quần áo sạch sẽ, thu dọn hảo hết thảy, mới xoay người lui đi ra ngoài.

Tiêu Nam Hiên lúc này mới từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ trắng, lấy tay lấy ra thuốc mỡ vẽ loạn ở sau lưng của nàng.

Vân Phi Tuyết mở to mắt, liền cảm giác sau lưng một trận thoải mái, cảm giác mát, nâng mâu chung quanh nhìn sang, liền thấy ngồi ở chỗ kia chính là một người mang mặt lại bạc mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng– Quỷ Vương Tiêu Nam Hiên.

Lạnh lùng đảo qua hắn, quay mặt qua chỗ khác, xem ra nàng cũng chưa chết.

“Như thế nào? Không muốn nhìn thấy bổn vương sao? Đáng tiếc, này không phải do ngươi quyết định, ngươi không muốn cũng phải nhìn.” Tiêu Nam Hiên đi đến, lấy tay giữ chặt cằm nàng, bắt nàng nhìn hắn.

“Tiểu Đào đâu.” Vân Phi Tuyết nhìn chằm chằm vào hắn không hề có ý muốn trả lời câu hỏi của hắn, nàng rõ ràng là té xỉu ở phòng xà quật, như vậy Tiểu Đào đâu, nàng thế nào rồi?

“Đã chết.” Tiêu Nam Hiên trả lời thực rõ ràng.

“Ngươi giết nàng rồi?” Vân Phi Tuyết mâu quang lập tức tràn ngập cừu hận, nàng không chút nghi ngờ hắn sẽ giết Tiểu Đào.

“Ngươi nghĩ sao?” Tiêu Nam Hiên cũng không có trực tiếp trả lời.

“Ta muốn giết ngươi.” Vân Phi Tuyết theo trên giường nhảy xuống, hắn cư nhiên giết Tiểu Đào, nàng nhất định phải giúp Tiểu Đào báo thù, chờ nàng đứng dậy mới phát hiện chính mình chỉ mặc có tiết khố, thân trên hoàn toàn trần trụi, nhưng là nàng không có nghĩ nhiều như vậy, trong đầu nàng giờ chỉ có ý nghĩ muốn giết hắn, cấp Tiểu Đào báo thù.

“Ngươi như vậy là muốn sát bổn vương, hay là sắc dụ bổn vương.” Tiêu Nam Hiên không cần dùng sức, ngăn chặn tay nàng, mâu quang dừng ở trên bầu ngực sữa trắng mịn của nàng đang vì sinh khí mà run rẩy, khóe môi gợi lên một chút tà ác đich tươi cười.

Vân Phi Tuyết không có một tia ngượng ngùng, xấu hổ nhìn đến hắn: “Nếu sắc dụ có thể giết ngươi, ta cũng không để ý muốn thử một lần.”

“Ngươi chẳng lẽ không có nghe nói qua sao? Nam nhân tối lơi lỏng thời điểm, chính là lúc ở trên giường, hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu, muốn báo thù, đổi cái phương thức, có lẽ bổn vương phi thường nguyện ý phối hợp ngươi.” Tiêu Nam Hiên ngữ khí tà ác, mâu quang lại dị thường lạnh như băng.

“Hảo.” Vân Phi Tuyết một ngụm đáp ứng, thân thể trầm tĩnh lại, tựa hồ tiếp nhận đề nghị vừa rồi của hắn.

Tiêu Nam Hiên giam cầm tay nàng, buông lỏng nàng ra, nàng lập tức cung khởi đầu gối liền hướng đến chỗ khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân của hắn liều mạng công kích đi…….

Hắn đich thân mình cấp tốc lùi lại vài bước, một phen cầm của nàng chân ngọc, lãnh phúng nói: “Chỉ bằng ngươi, muốn thương tổn bổn vương, còn kém xa.” Nói xong, dung sức vung tay, Vân Phi Tuyết liền ném tới trên giường rồi.

Đột nhiên va chạm, làm cho phía sau lưng nàng một trận toàn tâm đau đớn, mồ hôi lạnh theo mặt chảy xuống dưới, nàng hiện tại thật sự cảm giác được bất lực, đến nơi này, nàng cái gì cũng không làm được? Không chỉ nói vì Tiểu Đào báo thù, chỉ sợ bảo hộ chính mình đều rất khó, hảo tưởng cứ như vậy chết đi. Nhưng là nàng không thể chết được, chết là hành vi của kẻ nhu nhược, nàng muốn sống, bởi vì chỉ có còn sống, nàng mới có khả năng báo thù, có cơ hội giết chết hắn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 20: Quỷ dị

“Tiểu thư.” Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tiểu Đào vẻ mặt lo lắng chạy vào, nàng không biết tiểu thư thế nào rồi?

Vân Phi Tuyết sửng sốt, nhìn người đang chạy đến bên giường, giật mình nhận ra: “Tiểu Đào, ngươi không chết?”

“Tiểu thư, ngươi thật sự không có việc gì, thật tốt quá” Tiểu Đào nhìn đến nàng vui mừng đến phát khóc, sau đó mới nói: “Tiểu thư, ngươi đang nói cái gì? Tiểu Đào sao lại chết?”

Vân Phi Tuyết lúc này mới phát giác chính mình bị hắn đùa giỡn rồi, nhưng là Tiểu Đào không chết, tin này làm cho nàng thực vui mừng, thật cao hứng rồi.

Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nhìn qua các nàng rồi xoay người đi ra ngoài.

“Tiểu thư, ngươi tại sao có thể như vậy? Ta đi lấy quần áo cho ngươi.” Tiểu Đào lúc này mới chú ý tới tiểu thư thân trên trần trụi, vội vàng tiêu sái đến một bên, lấy ra quần áo của tiểu thư, giúp nàng mặc vào.

“Tiểu Đào, ngươi có đói bụng không? Đã ăn cái gì chưa?” Vân Phi Tuyết mặc quần áo, mới cảm giác được bụng mình trống trơn, từ khi nàng đến đây, vốn không có nếm qua thứ gì này nọ. Tính tính thời gian, cũng đã qua một ngày một đêm rồi, hiện tại hẳn là giờ cơm chiều.

“Không có.” Tiểu Đào lắc đầu, từ khi đi vào vương phủ, vốn không có người hỏi đến nàng, nàng cũng không dám đi tìm tiểu thư phiền toái, chỉ có chịu đựng.

Vân Phi Tuyết nhìn trên bàn, vốn ở nơi đó có dưa và trái cây, không biết từ khi đã đâu mất rồi, một phen giữ chặt Tiểu Đào nói: “Đi, chúng ta đi tìm thứ gì đó để ăn.” Ăn no rồi, nàng mới có khí lực cùng hắn đấu.

Ra khỏi phòng, nhìn đến một cái nha hoàn đi ngang qua, Vân Phi Tuyết gọi nàng lại hỏi: “Xin hỏi, phòng bếp ở nơi nào?”

Nha hoàn lại giống như nhìn thấy quỷ, một câu cũng chưa nói, vội vàng bỏ chạy.

“Tiểu Đào, trên mặt ta có cái gì sao?” Vân Phi Tuyết nhíu mày hỏi, nàng không nói một lời đã bỏ đi là sao chứ?

“Không có nha, tiểu thư trên mặt thực sạch sẽ.” Tiểu Đào lắc đầu, cũng không rõ, vẻ mặt nghi hoặc.

Lại một nha hoàn đi tới, Vân Phi Tuyết đứng trước mặt nàng hỏi: “Xin hỏi phòng bếp ở nơi nào?”

Nha hoàn sợ hãi quay đầu bỏ chạy, nàng không biết làm sao, nàng chưa từ bỏ ý định lại ngăn cản vài cái nha hoàn nữa, kết quả đều giống nhau, một câu không nói đã bỏ chạy.

“Chết tiệt, cái kia Quỷ Vương liền quỷ dị như vậy, người ở trong vương phủ cũng quỷ dị chả kém.” Vân Phi Tuyết nhịn không được mắng, nàng chẳng qua là hỏi đường đến phòng bếp, muốn tìm một chút đồ ăn, tai sao đều gặp một lũ quỷ dị như vậy.

“Ục ục~~~.” Lúc này bụng nàng thực không đúng kêu lên.

“Tiểu thư, đều là Tiểu Đào vô dụng.” Tiểu Đào ánh mắt hồng hồng, lúc trước tiểu thư ở nhà, chưa bao giờ phải chịu khổ như thế này.

“Liên quan gì đến ngươi? Đi, ta cũng không tin ta tìm không thấy phòng bếp.” Vân Phi Tuyết hận nghiến răng đi đến.

Đi lung tung qua lại mấy vòng, chính nàng đều không biết phải đi tới nơi nào, đột nhiên phía trước cách đó không xa có một cái nha hoàn trong tay bưng thức ăn đi qua, Vân Phi Tuyết mắt sáng ngời, vội vàng lôi kéo Tiểu Đào đuổi theo nha hoàn kia, lại thấy nha hoàn xoay người vào phòng.

Nàng cũng không chút ngần ngại, lôi kéo Tiểu Đào xông vào…………..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 23 Aug 2021

Chương 21: Dùng bữa

Vân Phi Tuyết vừa tiến vào đại sảnh đã ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm , xem ra nàng thật sự đói đến chóng mặt rồi , đảo mắt nhìn quanh .

Trong phòng ăn một đám nha hoàn đứng một bên hầu hạ , trên cái bàn ăn to như vậy bày đầy các loại thức ăn tinh xảo , trong lòng thầm mắng thật sự là lãng phí , hai người sao có thể ăn nhiều như vậy .

Tiêu Nam Hiên giờ phút này vẫn đeo chiếc mặt nạ nửa mặt đang ngồi ở nơi đó ...Long Phi vẫn một thân áo trắng ngồi đối diện hắn , cũng nhìn chằm chặp nàng .

Nàng tới đây làm gì ...Chẳng lẽ nhớ bổn vương " giọng nói Tiêu Nam Hiên cực lạnh , còn mang theo chút mập mờ giễu cợt .

" Nhớ người ...Người thật đúng là biết xem trọng chính mình , người có điểm nào đáng để bổn cô nương nhớ đến " Vân Phi Tuyết đảo mắt qua hắn , ánh mắt đột nhiên dừng ở trên mặt Long Phi , lấy tay chỉ vào hắn nói " Muốn nhớ ta cũng nhớ hắn , áo trắng phiêu phiêu , phong độ hoạt bát , anh tuấn tiêu sái , chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến cho nữ nhân mê muội , nói xong còn cố ý tỏ vẻ mê đắm nhìn theo hắn , đã sớm biết hắn không phải quản gia bình thường có ngồi cùng bàn dùng cơm với quỷ vương , vừa nhìn đã biết thân phận không hề tầm thường

Phía sau đột nhiên truyền đến một trận hấp khí thanh, nha hoàn đều trừng lớn mắt nhìn nàng, nàng cư nhiên dám nói như vậy với Vương gia? Thật sự là không muốn sống nữa.

Tiêu Nam Hiên mâu trung hiện lên một tia hàn quang, thẳng tắp bắn về phía nàng, nàng lá gan xem ra rất lớn rồi, cư nhiên dám khiêu khích hắn.

Long Phi khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng nàng, hắn vẫn là lần đầu tiên đối mặt với một nữ nhân như thế này.

Vân Phi Tuyết cảm nhận được ánh mắt hàn ý của Tiêu Nam Hiên, nhưng là nàng hiện tại không có thời gian để suy nghĩ, cũng không chút nào để ý, một phen kéo Tiểu Đào đến: “Ngồi xuống, ăn cơm.”

“Tiểu thư, nô tỳ không dám.” Tiểu Đào bị dọa lập tức nhảy ra thật xa, nàng làm sao dám cùng chủ tử cùng ngồi trên bàn ăn cơm, không chỉ nói đây là ở vương phủ, chính là ở Vân gia, tiểu thư đối nàng tốt như vậy, cho tới bây giờ nàng cũng không dám lỗ mãng quá.

Vân Phi Tuyết nhíu mày một chút, đột nhiên nghĩ đến đây là cổ đại, giai cấp cổ đại quan niệm rất lớn, chính là giết Tiểu Đào nàng cũng không dám, trong lòng thở dài, không nên bắt ép nàng, nhanh tay lấy cơm trắng trước mặt Tiêu Nam Hiên, tùy tay lấy thêm một cái đĩa đồ ăn đưa cho Tiểu Đào: “Ăn đi.”

“Tiểu thư, Tiểu Đào không đói bụng.” Tiểu Đào xua tay từ chối, nàng cũng không dám tiếp nhận.

“Cầm.” Vân Phi Tuyết đem sắc mặt nghiêm, cứng rắn nhét vào trong tay nàng.

Tiểu Đào lấy tay nhận lấy đồ ăn tiểu thư đưa cho nàng, đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn cùng một chỗ, nàng nào dám ăn? Tiểu thư này không phải làm cho nàng ăn cơm, rõ ràng là cho nàng chịu tội.

Vân Phi Tuyết không có quản người khác nữa, hiện tại nàng chỉ cần chính mình ăn no bụng, lập tức ngồi đến bên cạnh Long Phi, gắp thức ăn ở trước mặt hắn, và bắt đầu ăn.

Long Phi trên mặt có chút kinh ngạc, nha hoàn bên cạnh lại đem ánh mắt trừng thật to, Tiêu Nam Hiên tuấn mâu thích thú, mâu quang nhìn chằm chằm nàng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 22: Thanh lâu

Vân Phi Tuyết thật sự là rất đói bụng, ăn như hổ đói, không để ý đến hình tượng của chính mình.

“Tiểu thư.” Tiểu Đào sắc mặt ửng đỏ, ở bên người nàng nhẹ nhàng nhắc nhở, tiểu thư trước kia có tri thức hiểu lễ nghĩa, ăn uống yên tĩnh thành thạo, khi nào thì hội làm ra những hành động bất nhã như vậy.

“Làm sao vậy? Tiểu Đào.” Vân Phi Tuyết nhìn nàng không rõ hỏi.

“Tiểu thư, ngươi ăn từ từ.” Tiểu Đào do do dự dự, ấp a ấp úng nhìn nàng nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Bổn vương thật đúng là không biết, Vân gia tiểu thư dĩ nhiên là như thế tu dưỡng cử chỉ, thật sự là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.” Tiêu Nam Hiên mâu trung mỉa mai.

Vân Phi Tuyết thế này mới hiểu được, nguyên lai là nói nàng bộ dáng ăn uống thô lỗ, khinh bỉ liếc mắt hắn một cái nói: “Những điều đó thật vô ích, bổn tiểu thư là đang đói bụng một ngày một đêm rồi, chẳng lẽ muốn ta ăn từng chút một, phỏng chừng cơm còn không có ăn xong, ta cũng đã đói ngất đi thôi, thật vất vả mới thoát chết, ta còn muốn hảo hảo quý trọng mạng của ta.” Nói xong, nàng không để ý tới hắn, tiếp tục ăn cơm.

“Bổn vương còn không có nghĩ đến ngươi như thế, nhanh mồm nhanh miệng.” Tiêu Nam Hiên lại lạnh lùng nói.

“Còn nhiều chuyện mà ngươi không tường được đâu.” Vân Phi tuyết cũng không them ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn nhai cơm, bởi vì nàng không phải Vân Phi Tuyết.

“Vân Phi Tuyết, ngươi quả nhiên không sợ chết, nhưng mà, bổn vương rất muốn nhìn đến bộ dạng ngươi muốn sống không thể, muốn chết không xong.” Tiêu Nam Hiên khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn.

Vân Phi Tuyết dừng một chút, mắt nàng cười lạnh nói: “Vương gia, ngươi có cái gì thủ đoạn cứ việc sử dụng đến, ta chờ, nói cho ngươi, ta cũng không phải là người dễ bị dọa đâu.” Châm bản, xà quật nàng đều đi vào, còn có cái gì đáng sợ nữa.

“Thanh lâu.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng phun ra hai chữ, mâu quang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn nhìn đến vẻ hoảng sợ trên mặt nàng, bình thường nữ nhân nghe được thanh lâu đã sớm bị dọa hôn mê.

Vân Phi Tuyết khinh bỉ nhìn hắn một cái nói: “Thanh lâu, còn tưởng rằng ngươi nghĩ ra cái gì thủ đoạn, thanh lâu có gì không tốt, bao giờ đi nói trước cho ta một tiếng, ta sẽ chuẩn bị tốt một chút, nói không chừng vừa đến đó ta có thể trở thành hoa khôi ở đó, mà không biết ở thanh lâu nam nhân có xinh đẹp, vừa mắt như Long quản gia hay không.” Nàng vẻ mặt tựa hồ chờ mong.

“Vân Phi Tuyết, bổn vương nhất định thỏa mãn ngươi.” Tiêu Nam Hiên sắc mặt ở sau mặt nạ xanh mét khó coi, cắn răng nói, hắn cũng không tin, đến nơi đó, nàng còn có thể bình tĩnh như thế.

Long Phi vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nhìn nàng, thanh lâu ở trong miệng nàng nói đến, thật giống như là cái chợ, vẫn là nàng căn bản không biết hàm nghĩa của thanh lâu.

“Hảo.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, cầm lấy bát không hướng về phía một bên nha hoàn nói: “Phiền toái ngươi, giúp ta lấy thêm một chén.”

Còn ăn? Mọi người trừng lớn mắt nhìn nàng, Vương gia cũng chỉ ăn có một chén cơm, nàng thân mình kiều nhỏ (bé nhỏ) như vậy, vẫn chưa ăn no sao?

Tiểu Đào lại không dám tin nhìn nàng, tiểu thư bình thường chỉ ăn có một phần ba chén cơm.

Nha hoàn không có tiếp nhận đến, nhìn xem Vương gia, Tiêu Nam Hiên ngồi bất động, không biết là đồng ý hay không đồng ý, nha hoàn cũng liền đứng ở nơi đó, không có ý của Vương gia, nàng cũng không dám tự tiện quyết định.

“Tiểu thư, này cho ngươi.” Tiểu Đào phục hồi lại tinh thần, vội vàng cầm trong tay chén cơm còn chưa đụng đến đưa đến trước mặt của nàng.

“Ta giúp ngươi lấy.” Long Phi lấy bát trong tay nàng, đi đến một bên, giúp nàng lấy thêm cơm vào bát: “Ngươi đói bụng thật lâu, không thể ăn nhiều.”

“Cám ơn.” Vân Phi Tuyết tiếp nhận đến, mỉm cười nói.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 23: Cố ý làm khó dễ

Long Phi trong nháy mắt giật mình thất thần, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử cười chân thành như vậy, thản nhiên như vậy, vô tà như vậy.

“Ngươi còn thất thần làm gì? Mau mang cơm đến cho bổn vương.” Nhìn trên mặt hắn biểu lộ tươi cười, Tiêu Nam Hiên đáy lòng dâng lên một cỗ tức giận, thanh âm không hờn giận ra lệnh.

“Vâng, Vương gia.” Một bên nha hoàn vội vàng đem cơm cung kính đến trước mặt Vương gia, sau đó mới mang đến trước mặt Long Phi.

Vân Phi Tuyết ăn xong miếng cơm cuối cùng, mới vừa lòng buông chiếc đũa ngà voi xuống, cử động ánh mắt lúc này mới phát hiện, Long Phi ăn cơm không nhanh không chậm, Tiêu Nam Hiên động tác lại cực kì tu dưỡng, trên mặt lộ ra một tia hèn mọn, ăn như vậy không phiền lụy sao? Không nghĩ để ý tới bọn họ, nàng đứng dậy, quay về phía Tiểu Đào:“Tiểu Đào, chúng ta trở về phòng đi”.

“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Đào vội vàng thả đồ ăn trong tay xuống.

“Khoan, ngươi còn chưa có ăn xong, ngươi không đói bụng sao?” Vân Phi Tuyết lại cầm lấy bát cơm trắng trên bàn, đưa tới tay nàng.

“Tiểu thư, cái này……….” Tiểu Đào vụng trộm liếc mắt đến chỗ ngồi của Vương gia, do dự, có thể chứ? Vương gia có thể hay không tìm lấy cớ lại trừng phạt tiểu thư.

“Không cần dong dài, trở về phòng.” Vân Phi Tuyết trừng mắt liếc nàng một cái, thật là có chuyện gì chính mình chống, nàng sợ cái gì? Tiểu Đào lúc này mới đi theo sau thân thể của nàng.

Vân Phi Tuyết mới ra tới cửa, lại quay vòng trở về.

“Ngươi quay lại làm gì?” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nhìn đến nàng.

“Ta không tìm ngươi.” Vân Phi Tuyết mâu quang đảo qua trên mặt hắn, nhìn chằm chằm vào Long Phi: “Ta không biết đường rồi, có thể phiền toái ngươi dẫn ta trở về không?” Nàng sở dĩ tìm Long Phi, đó là bởi vì nàng biết cho dù có nha hoàn một bên dẫn đường, nhưng nếu không có Tiêu Nam Hiên phân phó, các nàng cũng không dám, nàng lại mới làm nhiều thứ như vậy.

Long Phi sửng sốt, sau đó đứng dậy nói:“Ta đưa ngươi về.”

“Cám ơn.” Vân Phi Tuyết cảm kích cười, đột nhiên lại nhìn đến Tiêu Nam Hiên: “Xin hỏi Vương gia, điểm tâm ngày mai, có thể đưa đến phòng của ta hay không?”

“Vân Phi Tuyết, ngươi cho rằng ngươi là ai?” Tiêu Nam Hiên khóe miệng gợi lên một chút trào phúng.

“Ta là ai? Ngươi không biết sao? Ta chính là Vương phi của vương phủ này, nói như thế nào cũng là dưới một người dưới, trên vạn người.” Vân Phi Tuyết dương đầu nhìn hắn.

“Vương phi? Ngươi thật đúng là đem chính mình làm Vương phi rồi.” Tiêu Nam Hiên mâu trung mang theo tia ám phúng, đột nhiên lạnh lùng phân phó nói:“Bắt đầu từ ngày mai, hết thảy ẩm thực của Vương phi, đều do tự tay nàng giải quyết, bất luận kẻ nào cũng không được hỗ trợ, nếu không, bổn vương nhất định sẽ không dễ dãi như thế đâu.” Hắn cố ý tăng thêm “bất luận kẻ nào”.

Long Phi ảm đạm cười một chút, sư huynh nói ý cảnh cáo, hắn nghe rất rõ ràng rồi, cũng biết đây là do hắn cố ý làm khó dễ, biết rõ Vân gia tiểu thư được nuông chiều từ bé, không chỉ nói nấu cơm, chỉ sợ phòng bếp đều không có đi vào.

“Được.” Vân Phi Tuyết không cười nhìn hắn, hắn nghĩ như vậy là có thể làm khó dễ nàng rồi sao? Chỉ sợ hắn ngàn tính vạn tính đều tính không đến nàng là xuyên qua mà đến, chẳng qua chỉ là nấu cơm, đối với nàng mà nói, cả những món ăn phụ nàng còn biết làm nữa là.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 24: Tình nhân?

Tiêu Nam Hiên nhìn thân ảnh biến mất ở cửa, khóe miệng lạnh lùng gợi lên, nữ nhân đều là dối trá âm hiểm, nàng cũng sẽ không ngoại lệ.

“Tiểu Đào, hiện tại không có người rồi, nhanh ăn đi, đừng để đói bụng.” Vân Phi Tuyết trở lại phòng mở cửa nói.

“Cám ơn tiểu thư.” Tiểu Đào cảm động, mâu trung mang theo nước mắt. Khi nãy ở phòng ăn, nhìn mọi người ăn cơm, nàng cũng thật sự rất đói bụng, nhìn tiểu thư đang ăn cơm, nàng liền liều mạng nuốt nước miếng, nhưng nàng cũng không dám lỗ mãng, nàng chỉ là một cái nha hoàn.

Vân Phi Tuyết nằm úp sấp trên giường, nàng hiện tại đã cảm giác mơ mơ màng màng buồn ngủ, cái gì cũng không tưởng.

“Tiểu thư, tiểu thư”.

Tiểu Đào ăn cơm xong, nhìn đến nàng nằm đổ trên giường, nhẹ giọng gọi vài tiếng, thấy nàng không có phản ứng, liền nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn, chính mình cũng ngồi vào cái bàn bên cạnh, nằm úp sấp ngủ.

Cửa sổ phòng đột nhiên bị mở ra, một thân ảnh màu đen lặng lẽ bay vào trong phòng, thân thủ điểm trụ Tiểu Đào huyệt ngủ, sau đó nhẹ nhàng tiêu sái bước đến bên giường, nhìn chằm chằm nữ nhân ngủ trên giường.

Trong lúc mơ ngủ, Vân Phi Tuyết đột nhiên cảm giác được có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, giật mình một cái, mạnh mẽ mở to mắt, liền thấy một nam nhân lạnh lùng, ngũ quan lập thể hoàn mỹ, tựa như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật tỉ mỉ, cả người đều tràn ngập lãnh khốc, hơi thở hờ hững, thân mình cao lớn thon dài, một thân hắc y, bao vây lấy dáng người hoàn mỹ, nghiêm nghị, khí phách. Ở ánh trăng chiếu xuống, giống như một cái bóng.

Nam tử lạnh như băng, tuy rằng khóe môi nhắm chặt, nhưng là mâu quang thâm thúy thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, lại toát ra mấy phần nhu tình, mấy phần phẫn nộ, mấy phần oán hận.

Chẳng lẽ bọn họ quen biết? Hay có cừu oán? Vân Phi Tuyết trong lòng nghi hoặc. Nhưng nàng không muốn nói chuyện, chính là vô vị cùng hắn đối diện.

“Ngươi thay đổi, chỉ mới một tháng mà thôi, ngươi không hận ta sao? Không trách ta sao?” Nhìn ánh mắt nàng trong suốt không chút oán hận, thật lâu sau, nam nhân mới khàn khàn cổ mở miệng, thanh âm tang thương mang theo bi thương, cũng mang theo ý hối hận.

Vân Phi Tuyết đôi mi thanh tú hơi nhíu, là tình nhân sao? Thấy thế nào hắn cũng đều là một bộ dáng bị vứt bỏ.

“Tuyết Nhi, cùng ta đi, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chịu chết.” Nam nhân đem bàn tay dày rộng, nhưng lại thô ráp có vết chai của hắn đến trước mặt nàng.

Vân Phi Tuyết nhanh nhạy suy nghĩ, xưng hô vô cùng thân thiết như vậy hẳn là rất thân mật, hiện tại là một cơ hội, có đi hay không? Đi rồi là có thể giải quyết hết mọi chuyện, nhưng nàng thật sự có thể nhìn Vân gia chín mươi sáu đầu người rơi xuống đất sao?

“Ta đi rồi, Vân gia làm sao bây giờ?” Nàng vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng.

Nam nhân hiển nhiên sửng sốt, không nghĩ tới nàng đột nhiên hỏi như vậy. Vấn đề này hắn không nghĩ qua, một hồi đến kinh thành, chợt nghe nói nàng bị buộc gả cho Quỷ vương Tiêu Nam Hiên, hắn tâm tình giống như bị đào rỗng, trong lòng chỉ có một ý niệm, là nàng không thể chết được. Nếu nàng còn sống, hắn liều mạng đều phải mang nàng đi.

Nhìn biểu tình của hắn, Vân Phi Tuyết cũng đã hiểu được rồi, sau đó thản nhiên nói: “Ngươi đi đi.”

“Tuyết Nhi, ta mặc kệ thế nào, hôm nay đều phải mang ngươi đi.” Nam nhân thái độ kiên quyết, hắn chỉ cần Tuyết nhi của hắn còn sống, những người khác, hắn đều không quan tâm đến.

“Ta không biết ngươi, sự tình trước kia ta đều đã quên rồi.” Vân Phi Tuyết đột nhiên nhìn hắn nói.

“Cái gì?” Nam nhân thân mình cứng đờ, mâu trung mang theo tia khiếp sợ, nàng quên hắn rồi sao?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 25: Cùng ta rời đi

“Ta mất trí nhớ rồi.” Vân Phi Tuyết nhìn hắn lại giải thích một lần nữa.

“Tuyết Nhi, ngươi thật sự không nhớ rõ ta là ai rồi sao?” Nam nhân tựa hồ không cam lòng nhìn chằm chằm nàng hỏi lại một lần.

“Đúng, ta không nhớ rõ.” Vân Phi Tuyết mâu quang thản nhiên nhìn hắn.

Nam nhân nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, thật lâu, mới tin tưởng nàng thật sự mất trí nhớ rồi, mâu trung mang theo tia đau xót sâu đậm, trước kia khi Tuyết Nhi nhìn hắn, mâu trung luôn mỉm cười mang theo chút ngượng ngùng cùng ái mộ, chưa từng có thản nhiên như vậy. Nhưng cho dù là Tuyết Nhi quên hắn rồi, hắn cũng không thể không để ý sinh tử của nàng, vẫn như cũ muốn dẫn nàng rời đi khỏi vương phủ âm trầm khủng bố này.

“Mặc kệ ngươi có mất trí nhớ hay không, ta nhất định phải mang ngươi đi.” Thân thủ đã muốn ôm lấy nàng.

Vân Phi Tuyết thân thủ ngăn cản hắn: “Ta nói rồi, ta không nhớ rõ ngươi. Huống chi ta không thể đi, ta đi rồi, Vân gia làm sao bây giờ?”

“Ngươi đã mất đi trí nhớ rồi, vì sao lại nhớ rõ Vân gia?” Nam nhân trên mặt hiện lên một tia hoài nghi, vẫn là không tin nàng quên hắn.

“Tiểu Đào nói cho ta nghe.” Vân Phi Tuyết lấy tay chỉ chỉ Tiểu Đào đang ngủ trên bàn.

“Ngươi đã mất trí nhớ, Vân gia kia cùng ngươi vốn không quan hệ gì.” Nam nhân tựa hồ không muốn lãng phí thời gian, lại từng bước đến gần nàng.

“Binh” Một âm thanh từ cửa vang đến, Tiêu Nam Hiên mang theo mặt nạ màu bạc, nhìn không ra biểu tình gì, chính là cặp con ngươi đen kia lóe lên không cười, trào phúng nói: “Dạ công tử, không biết khuya khoắt thế này đến vương phủ tìm Vương phi của bổn vương có chuyện gì sao?”

“Vương gia, người quanh minh chính đại không làm những chuyện che giấu, ta là đến mang Tuyết Nhi đi.” Nam nhân ngữ khí cũng không thân thiện, mâu quang khiêu khích cùng hắn đối diện.

“Tuyết Nhi, xưng hô hảo thân thiết, Vương phi, các ngươi như thế nào quen biết?” Tiêu Nam Hiên cũng không giống như tức giận, tiêu sái bước đến bên giường, con ngươi nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Vân Phi Tuyết lập tức cảnh giác đứng lên, đáp nhanh: “Hắn biết ta, ta không biết hắn.”

“Ngươi tại sao lại bí ẩn như vậy?” Tiêu Nam Hiên mâu quang bán mị, nàng nói lời này có ý tứ gì?

“Không rõ sao? Nhờ ngươi mà trong đêm động phòng hoa chúc, ta mất trí nhớ rồi, cho nên sự tình trước kia, ta cũng không nhớ rõ.” Vân Phi Tuyết nhìn hắn nói.

“Mất trí nhớ?” Tiêu Nam Hiên hiển nhiên không tin cách nói của nàng, mâu trung mang theo tia trào phúng. Nàng đại khái là sợ liên lụy Vân gia, cho nên mới cố ý nói như vậy, bất quá hắn nguyện ý phối hợp nàng.

Nghe được đêm động phòng hoa chúc, nam nhân sắc mặt lạnh như băng rốt cuộc có rung động, tay gắt gao nắm thành quyền, cưỡng chế phẫn nộ trong lòng: “Vương gia, hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi, không tiếc tính mạng.”

“Được thôi, chỉ cần nàng nguyện ý đi theo ngươi, bổn vương tuyệt đối không ngăn trở.” Tiêu Nam Hiên tao nhã ngồi vào bên giường, tựa hồ không chút lo lắng.

“Tuyết Nhi, cùng ta đi.” Nam nhân tại vươn tay ra, mâu trung tràn ngập chờ mong. Về sau hắn cũng sẽ không buông tay nàng, hắn hội dùng chính sinh mệnh của mình bảo hộ nàng.

Nhìn nam nhân trước mắt nặng tình như vậy, Vân Phi Tuyết trong lòng thở dài. Nàng không muốn thương tổn hắn, nhưng là cũng không thể không thương tổn hắn, dù sao nàng cũng không phải người hắn yêu chân chính, huống chi nàng không tin Tiêu Nam Hiên sẽ bỏ qua cho nàng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 26: Diễn trò

“Tuyết nhi, cùng ta đi.” Nam nhân lập lại một lần nữa.

“Công tử, ta đã nói qua rồi, ta không nhớ rõ sự tình trước kia, ngươi cũng nên quên đi, hiện tại ta đã là Vương phi của Hiên vương phủ, không phải là Vân Phi Tuyết trước kia rồi.” Nàng chỉ có thể như vậy uyển chuyển nói đến.

“Tuyết nhi, cho dù ngươi không nhớ rõ ta, nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi chịu chết.” Nam nhân nhìn chằm chằm nàng, nàng có thể quên hắn, có thể không thương hắn, nhưng là nàng phải sống.

“Cám ơn ngươi.” Vân Phi Tuyết đột nhiên có chút hâm mộ chủ nhân thân thể này, có thể gặp gỡ một nam nhân có tình có nghĩa như vậy. Nàng nâng mắt nhìn hắn, ngữ khí mềm nhẹ: “Ta sẽ không chết, Vương gia cũng không giống truyền thuyết khủng bố như vậy, ngươi xem ta hiện tại không phải rất tốt sao? Hơn nữa Vương gia cũng đối với ta tốt lắm.”

Nói xong, nàng còn cố ý tựa người vào trước ngực Tiêu Nam Hiên, mục đích để cho hắn hết hi vọng.

“Vương phi “ôn nhu hiền lành” như vậy, bổn vương làm sao có thể không đối tốt với ngươi?” Tiêu Nam Hiên một phen nắm lấy vòng eo của nàng, cố ý đem bốn chữ “ôn nhu hiền lành” nhấn mạnh, một ngón tay khác xẹt qua khuôn mặt nhẵn nhụi của nàng, dừng ở trên đôi môi đỏ mọng, lấy tay nhẹ vỗ về, khiêu khích không coi ai ra gì.

Vân Phi Tuyết vẻ mặt cười quyến rũ, mâu trung lại lạnh như băng cảnh cáo hắn: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” (ý nói: được voi đòi tiên)

Tiêu Nam Hiên đột nhiên cúi đầu hôn môi nàng một chút, mâu quang khiêu khích mang theo lãnh khốc.

Nhìn nữ nhân thân yêu nằm ở trong lòng nam nhân khác, nam nhân mâu quang nháy mắt biến lạnh, trên mặt liền phát ra hơi thở lạnh như băng, thân thể giờ phút này đều phát ra hàn khí. Vân Phi Tuyết tựa hồ có thể cảm thụ từng trận hàn ý đang nghênh diện đánh tới, tâm đột nhiên có chút đau, thật ra chính là trong lòng nàng đau.

“Cáo từ.” Thanh âm khàn khàn, vừa dứt lời, mũi chân liền theo cửa sổ bay ra ngoài.

“Trình diễn xong rồi, ngươi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.” Vân Phi Tuyết một phen đẩy hắn ra, quay người đi, lạnh lùng nói đến.

“Ngươi chẳng lẽ không muốn cùng bổn vương giải thích một chút sao?” Tiêu Nam Hiên một phen giữ chặt cổ tay nàng, đem nàng túm lên, con ngươi đen rõ ràng mang theo tia phẫn nộ.

“Giải thích, giải thích cái gì? Ta đều nói rồi, ta là mất trí nhớ, không nhớ rõ hắn. Ngươi muốn ta phải giải thích thế nào, bất quá xem ra, hắn là tình lang.” Vân Phi Tuyết lập tức ngồi xuống, không sợ chết nhìn hắn khiêu khích nói.

“Mất trí nhớ, ngươi muốn dùng chiêu này đến lừa gạt bổn vương sao? Nhưng là, ngươi rất nhanh có thể nói thật rồi.” Tiêu Nam Hiên mâu trung đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ dị.

“Ngươi lại muốn trừng phạt ta như thế nào? Bất quá ta sẵn sàng.” Vân Phi Tuyết không chút sợ hãi trừng mắt nhìn hắn, nàng là “gặp mạnh thì kiên cường, bất khuất, gặp yếu cũng yếu theo” (nguyên văn cv là: “ngộ cường tắc cường, ngộ nhược tắc nhược”).

“Vân Phi Tuyết, ngươi quá coi thường bổn vương rồi, bổn vương không trừng phạt ngươi. Bổn vương mời ngươi đi xem diễn trò, người đâu, mang vào.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng hướng về phía ngoài cửa phân phó nói.

“Vâng, Vương gia.” Thị vệ ngoài cửa lên tiếng trả lời đẩy cửa mà vào, trong tay áp giải Dạ công tử vừa rồi, hắn lạnh lùng nhìn trước mặt Quỷ vương.

“Vì cái gì bắt hắn?” Vân Phi Tuyết tâm cả kinh, lạnh lùng nhìn hắn chất vấn nói, nàng không phải đã ở lại rồi sao? Vì cái gì còn không thả hắn đi?

“Vì cái gì bắt hắn ư? Vương phi câu hỏi này chẳng phải quá ngây thơ sao? Hắn ban đêm dám xông vào vương phủ của bổn vương, còn muốn mang Vương phi của bổn vương đi, hắn coi Hiên vương phủ ta là nơi nào, có thể để hắn tự do ra vào sao?” Tiêu Nam Hiên thanh âm đều biến lạnh như băng tàn khốc.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Vân Phi tuyết cắn răng hỏi, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.

“Ngươi đau lòng rồi sao?” Tiêu Nam Hiên lấy tay nâng cằm nàng hỏi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 27: Bảo đao

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Vân Phi Tuyết đẩy tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn.

“Ban đêm xông vào vương phủ của ta, nhẹ thì đánh gãy chân tay, nặng thì giết chết không tha.” Tiêu Nam Hiên mâu trung trở nên lãnh khốc, ngữ khí tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào nàng.

Vân Phi Tuyết hấp một ngụm lãnh khí, cắn răng hung hăng nói: “Ngươi quả nhiên là ma quỷ.”

“Ha ha, so sánh này bổn vương thích.” Tiêu Nam Hiên phát ra một trận cười vang, mâu trung mang theo diễn phúng: “Vương phi, ngươi thấy bổn vương nên chọn loại nào đây?”

“Ngươi điên rồi.” Nàng chọn như thế nào? Chọn đánh gãy chân tay thì là sống không bằng chết, so sánh với chết lại càng thống khổ hơn.

“Không cần làm khó nàng, muốn đánh muốn giết Vương gia cứ tự nhiên, Dạ mỗ tuyệt không một chút nhíu mày.” Một bên Dạ công tử mâu trung không ngại nhìn thẳng hắn.

Vân Phi Tuyết trong lòng có chút tán thưởng, có thể thản nhiên đối mặt với sinh tử, nhất định sẽ là một nam nhân hảo trọng tình trọng nghĩa.

“Hảo, Dạ công tử, bổn vương sẽ đáp ứng ngươi, Vương phi, ngươi nói xem có phải không?” Tiêu Nam Hiên quay sang nhìn nàng, mâu trung lóe lên tà ác.

“Nếu Vương gia có nhã hứng như vậy, vậy xin cứ tự nhiên.” Vân Phi Tuyết đột nhiên mỉm cười, hiện tại liền muốn xem ai bị làm cho phát bực đây, hắn không phải là muốn xem nàng thống khổ? Muốn cùng nàng tuyên chiến sao, nàng nhất định không để hắn đắc ý.

Vốn tưởng rằng nhìn nàng bộ dạng thê thê thảm thảm, thống khổ cầu xin tha thứ, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại cười, Tiêu Nam Hiên mâu quang lập tức biến lạnh như băng ra lệnh:“Người đâu, mang ra đây.”

“Vâng, Vương gia.” Một cái thị vệ đi ra ngoài, rất nhanh tay bưng khay đi đến, chỉ thấy mặt trên là một chuỷ thủ cực kỳ tinh xảo, một khắc tản ra lục quang bảo thạch, vừa nhìn đã thấy giá trị xa xỉ.

Tiêu Nam Hiên cầm lấy chủy thủ kia, đặt ở trong tay thưởng thức, đột nhiên kéo trên đầu nàng một sợi tóc, chủy thủ đặt ở phía dưới, nhẹ nhàng thổi một hơi, sợi tóc liền đứt đôi.

Vân Phi Tuyết nhìn sợi tóc kia bay xuống, nàng hôm nay rốt cục chứng kiến bảo đao chém sắt như chém bùn, đoạn phát như tơ rồi.

“Vương phi, thấy rồi sao? Dùng cái này cắt hết gân chân tay hắn, hoặc là đâm vào ngực hắn, có phải rất kích thích hay không?” Tiêu Nam Hiên mâu trung mang theo quang mang thị huyết.

“Kích thích hay không kích thích, Vương gia cứ thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao.” Vân Phi Tuyết khóe miệng gợi lên một tia cười mà không cười, tuy rằng trong lòng đã có chút run sợ.

“Bổn vương quyết định đem cơ hội này giao cho Vương phi ngươi, tin tưởng ngươi sẽ không làm cho bổn vương thất vọng.” Tiêu Nam Hiên nói xong cầm chủy thủ trong tay phóng tới tay nàng, sau đó ngồi ở một bên, cầm lấy chén trà trong tay nha hoàn, chậm rãi uống.

Vân Phi Tuyết trong tay cầm chủy thủ, theo dõi hắn, hắn đang ép nàng, nhưng là cho dù nàng không động thủ, hắn cũng sẽ nhất định động thủ, nàng nên làm cái gì bây giờ? Suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên nở nụ cười, sau đó nói: “Ta nhất định sẽ không làm cho Vương gia thất vọng.”

Đi từng bước một tiêu sái đến trước mặt Dạ công tử, mâu trung phức tạp nhìn hắn, nàng nên cứu hắn như thế nào?

Tựa hồ đã hiểu ý tứ trong mắt nàng, Dạ công tử ngữ khí cực kỳ ôn nhu nói: “Tuyết nhi, động thủ đi, chết ở trong tay của ngươi, ta cam lòng tình nguyện.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 28: Thị huyết (Uống máu)

Vân Phi Tuyết tay nắm chủy thủ đột nhiên run run một chút, vì thâm tình này của hắn, nàng cũng muốn bảo toàn cho hắn một mạng, nhìn hắn ánh mắt đột nhiên thay đổi lạnh như băng, nàng giơ lên chuỷ thủ trong tay đi đến: “Vậy ngươi phải đi chết đi.”

Xì một tiếng, chủy thủ liền đâm vào ngực của hắn, nàng cố nén chính mình hoảng hốt, tay dùng một chút lực, chủy thủ liền từ ngực hắn rút đi ra, máu đỏ tươi nháy mắt phun tới, bắn lên trên mặt nàng. Trên người…….. nàng tựa hồ có thể cảm giác độ ấm nóng của máu.

Dạ công tử không thèm để ý, như trước nhìn nàng.

Tiêu Nam Hiên trong tay cầm chén trà tạm dừng một chút, tuấn mâu híp lại, nàng thật sự đâm xuống, quả nhiên nữ nhân đều là vô tình.

Vân Phi Tuyết đột nhiên xoay người đi hướng hắn, khóe môi gợi lên một chút tươi cười nói:“Vương gia, ngươi vừa lòng chưa?”

“Bổn vương phi thường vừa lòng.” Tiêu Nam Hiên một phen ôm chầm lấy eo nhỏ của nàng, vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút lên mặt của nàng, sau đó nói: “Hương vị không sai.”

Vân Phi Tuyết cố nén trụ muốn nôn mửa ra, nhẹ nhàng cười nói:“Ta đây cũng nếm thử.” Nói xong, cầm lấy chuỷ thủ trong tay, khéo léo vươn đầu lưỡi ở mặt trên khẽ liếm, tựa như nhấm nháp mỹ thực (thức ăn ngon) giống nhau…………

Một bên nha hoàn cùng thị vệ trong mắt lộ ra khiếp sợ vô cùng, Vương gia bọn họ tập mãi thành thói quen, nhưng Vương phi là một nữ tử, như thế nào cũng sẽ uống máu như thế.

Dạ công tử, vẫn lạnh như băng mặt không có biểu tình gì, rốt cục có một tia rung động, nàng không phải Tuyết nhi của hắn, Tuyết nhi không phải cái dạng này.

Tiêu Nam Hiên cũng khiếp sợ không kém, nàng là cái nữ nhân như thế nào? Âm ngoan độc ác, tâm rắn rết.

“Hương vị xác thực không sai, Vương gia, còn muốn uống sao? Muốn hay không ta cho ngươi thử nữa.” Vân Phi tuyết quay đầu, vẻ mặt hưởng thụ, nhìn hắn.

“Ha ha.” Tiêu Nam Hiên một phen đẩy ra nàng, sau đó đi nhanh tiêu sái đến trước mặt Dạ công tử, hèn mọn nói: “Thấy rồi chứ? Nữ nhân đều là lãnh huyết vô tình như vậy, vì một nữ nhân như thế mà đánh mất tánh mạng, đáng giá sao?”

Nghĩ vừa rồi nàng bộ dạng liếm huyết, Dạ công tử thống khổ nhắm mắt lại, Tuyết nhi như thế nào lại biến thành cái dạng này? Đáng sợ như vậy?

“Người đâu, thả hắn đi.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên phân phó nói.

“Vâng, Vương gia.” Thị vệ đem Dạ công tử bị thương lui ra ngoài.

Đứng ở một bên Vân Phi Tuyết âm thầm thở nhẹ, nàng đã thắng.

“Vân Phi Tuyết, ngươi quả nhiên thật độc ác, thương tổn người yêu cảm giác thế nào?” Tiêu Nam Hiên đột nhiên đã đi tới, một phen nắm trụ cằm nàng, mâu trung mang theo tia oán hận sâu đậm.

“Tốt lắm.” Vân Phi tuyết nhìn hắn ảm đạm cười một chút, đây không phải là điều hắn muốn sao?

“Ba” một bàn tay hung hăng đặt trên mặt nàng, con ngươi đen đột nhiên biến thành màu đỏ, mâu trung phát ra hận ý, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Thật lâu, con ngươi đen mới khôi phục bình thường, lạnh lùng nhìn nàng một cái, rất nhanh rời đi.

Phòng lập tức an tĩnh lại, Vân Phi Tuyết lúc này mới dỡ xuống vẻ kiên cường bề ngoài, xụi lơ ghé vào bên giường, nhớ tới bộ dạng ghê tởm vừa rồi của mình chính mình, liều mạng nôn mửa đứng lên, muốn đem tất cả máu tươi nuốt vào vừa rồi nhổ hết ra………….
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến

Postby tuvi » 24 Aug 2021

Chương 29: Trốn mưa

Tiểu Đào bị điểm huyệt ngủ, giờ phút này mới mở to mắt tỉnh lại, liền thấy Vân Phi Tuyết ghé vào bên giường phun dữ dội, sắc mặt có chút phát hoảng, vội vàng bước nhanh đi qua, nâng nàng dậy: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

Vân Phi Tuyết ngồi đến bên giường, lắc đầu nói: “Không có gì? Đột nhiên có điểm không thoải mái, đúng rồi, ngươi như thế nào ngủ ở trên bàn, về sau cứ ngủ trên giường, như vậy sẽ sinh bệnh đấy.”

“Tiểu thư, ngươi không thoải mái, có nặng lắm không?” Tiểu Đào lập tức khẩn trương hỏi.

“Không có việc gì.” Vân Phi Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ nói, nếu Tiểu Đào nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, phỏng chừng hiện tại sẽ sợ không dám đến gần nàng, đột nhiên nhớ tới hỏi:“Tiểu Đào, Dạ công tử là ai?”

Tiểu Đào nao nao, vui vẻ kêu lên:“Tiểu thư, ngươi hồi phục trí nhớ rồi, ngươi nhớ rõ Dạ công tử rồi.

“Không có.” Vân Phi tuyết cắt ngang nàng, cả đời này trí nhớ của nàng cũng không thể hồi phục.

“Không có.” Tiểu Đào lại sửng sốt, sau đó nghi hoặc hỏi:“Vậy tiểu thư, như thế nào biết Dạ công tử?”

“Hắn vừa rồi đã tới, muốn dẫn ta đi, bất quá, ta cự tuyệt rồi, hắn liền một mình rời đi.” Vân Phi Tuyết thản nhiên giải thích, lời nói hoàn toàn xem nhẹ.

Tiểu Đào gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sau đó mới thở dài nói: “Nếu tiểu thư không phải mất trí nhớ, nhất định đã cùng Dạ công tử đi rồi.”

“Tiểu Đào, nói ta nghe, ta cùng hắn là như thế nào?” Vân Phi Tuyết có vẻ quan tâm điều này, nghe khẩu khí Tiểu Đào, nàng hẳn là rất yêu Dạ công tử kia.

“Ân.” Tiểu Đào gật gật đầu, sau đó chậm rãi mở miệng.

*****

Ngoài thành trên một con đường nhỏ, bốn kiệu phu đang khiêng một chiếc kiệu, bên cạnh là một cái nha hoàn đi theo. Đột nhiên trên trời một trận sấm ầm ầm vang lên, cuồng phong đột nhiên dữ dội, bầu trời vốn trong xanh lập tức thay đổi sắc mặt.

Kiệu phu cước bộ nhanh hơn, nghĩ trước khi trời mưa có thể về tới phủ, nhưng một khắc sau đó trời đã mưa tầm tã.

“Tiểu Đào, tìm một chỗ trú mưa.” Trong kiệu truyền ra một âm thanh mềm nhẹ.

“Vâng, tiểu thư.” Bên ngoài nha hoàn lấy tay che mưa, đột nhiên phát hiện phía trước có một gian nhà, vội vàng nói:“Chúng ta tới đó trú mưa đi.”

Kiệu phu gia tăng cước bộ, nâng cỗ kiệu đi vào, sau đó đặt cỗ kiệu xuống, đứng ở một bên, quần áo đã ướt sũng.

“Tiểu Đào, các ngươi thế nào?” Bên trong kiệu một cô gái mỹ mạo đi ra, nhìn nha hoàn bên cạnh hỏi.

“Tiểu thư, không có việc gì.” Tiểu Đào lắc đầu.

“Tiểu nương tử đẹp quá, bổn thiếu gia ta hôm nay gặp may mắn rồi, trú mưa lại gặp được một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.” Từ cửa đột nhiên đi vào một công tử quần áo hoa lệ, phóng đãng, ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm tiểu thư, phía sau đi theo hai cái gia đinh.

“Các ngươi muốn làm gì?” Bốn kiệu phu lập tức chắn trước người tiểu thư.

Công tử phóng đãng lập tức nhìn về hai cái gia đinh phía sau, gia đinh lập tức hiểu ý, cực nhanh xuất thủ, một người một cước, bốn kiệu phu lập tức gục xuống, kêu rên đứng lên.

“Mỹ nhân lại đây, làm cho ta hảo hảo thương ngươi.” Công tử phóng đãng đi bước tiến về phía nàng.

Vân Phi Tuyết cùng Tiểu Đào nhìn người trước mắt cười có chút dữ tợn, hoảng sợ lui về phía sau …………..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $58,128
Posts: 98954
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 63 guests