Re: Kiếp Này Đã Định - Phiền Lạc
Posted: 09 Jul 2019
Chương 15
Người gù vừa dứt lời, trong bóng tối đột nhiên có ánh sáng lạnh chợt lóe, nhuyễn kiếm từ bên hông Tô đại ca đột nhiên xuất ra, thẳng hướng mặt hắn, hắn không có phòng bị, cuống quýt chống đỡ, binh khí trong tay đã bị trường kiếm của Tô đại ca tước mất, người cũng bị hắn chưởng bay ra ngoài.
Người cụt tay giật mình kêu lên: “Ngươi không có trúng độc?”
“Ngươi cho là chút độc dược này có thể thuốc được ta sao?”
Trong tiếng cười dài của Tô đại ca, kiếm đi như bay, lập tức đem ba kẻ xấu xí nhốt vào một mảnh kiếm quang.
Mấy người ngu ngốc, Tô đại ca suốt ngày ở chung với ta, còn có cái gì độc được hắn chứ?
Cho nên ta cũng không lo lắng Tô đại ca, nhưng mà mùi cháy khét tràn ngập trong không khí khiến cho ta cảnh giác, mùi lạ là từ hướng hậu viện truyền tới, hiển nhiên Tô đại ca còn chưa có cảm nhận được, nhưng ta thấy trên gương mặt gã mang đao trồi lên một nụ cười dữ tợn như quỷ.
Tô đại ca, Tô đại ca, không ổn rồi, những người này thật ác độc, bọn họ phóng hoả ở hậu viện…
Sau này ta mới biết được là cường đạo vào nhà cướp của thì việc hay làm nhất chính là phóng hỏa, bởi vì khi lửa nổi lên, sẽ thuận cho bọn họ hành sự, cũng lợi cho bọn họ chạy trốn. Nhưng mà lúc này ta còn chưa biết, chỉ gấp đến độ phì phì kêu loạn, mong muốn có thể khiến cho Tô đại ca chú ý. Bởi vì một ít tơ lụa vải vóc chưa bán ra của chúng ta cũng đều để ở kho hàng hóa phía sau, hơn nữa bọn tiểu nhị Trích Tinh lâu cùng những khách thương lữ nhân khác cũng đều ngủ ở hậu viện, nếu như cứu hỏa chậm trễ, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.
“Cháy nhà! Cứu hỏa…”
Quả nhiên, một tiếng thét chói tai rất nhanh truyền tới, trong trời đêm vắng vẻ, tiếng thét kia có vẻ thê lương dị thường. Tiếp theo tiếng la ó kêu gào nổi lên bốn phía, hậu viện một mảnh hỗn loạn.
“Các ngươi dám ngang nhiên phóng hỏa?” Tô đại ca thấy vậy lớn tiếng quát.
“Ha ha, Tô Hoán Hoa, chắc là ngươi nghĩ không ra? Chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ, nếu ngươi không nhiều chuyện, chúng ta đã sớm đắc thủ, a…”
Tiếng nói của tên gù đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng, hắn bị trường kiếm của Tô đại ca xuyên qua yết hầu, thẳng tắp ngã về phía sau.
“Lão tứ…”
Tiếng kêu bi phẫn của tên mang đao còn chưa dứt, một mảnh hàn quang đã xuất hiện trước ngực hắn, đâm thẳng vào.
Kiếm của Tô đại ca thật là nhanh.
Ta nhân cơ hội tán thưởng một câu, tiếp theo liền phóng người lên bờ tường, trườn tới nóc nhà, chỉ thấy bốn phía hậu viện đều nổi lên ánh lửa, khói đặc cuồn cuộn xông tới, khiến ta sặc đến ho khan.
Trong đủ loại tiếng gào thét kinh hô, mọi người đã bắt đầu chạy như con thoi xách nước dập lửa, nhưng thế lửa vẫn không thể chống cự, trong nháy mắt đã nuốt chửng toàn bộ phòng ốc.
Ta lo lắng quay đầu lại, chỉ thấy Tô đại ca đã chưởng bay gã cụt tay, sau đó thả người nhảy lên đỉnh.
Vài tia sáng lạnh đột nhiên bắn ra từ tay áo của người cụt tay, đánh thẳng về phía hậu tâm Tô đại ca, người kia hiển nhiên là dốc hết toàn lực, ám khí phát ra một tiếng xé gió chói tai, khiến lòng ta dựng lên.
Tô đại ca, cẩn thận…
Tô đại ca lao nhanh về phía trước, hắn cũng không quay đầu lại, trường kiếm hướng phía sau xoay tròn, liền đem ám khí phản kích trở lại, cắm vào giữa ngực gã cụt tay, gã cụt tay hét thảm một tiếng, xoay người bổ nhào xuống đất.
“Tiểu Lục, ở đây rất nguy hiểm, nhanh trốn đi!”
Tô đại ca hướng ta hô một tiếng, bước chân cũng không dừng, chạy thẳng về phía hậu viện.
Ta nghe vậy vội vàng búng mình lên, dán vào cổ Tô đại ca, theo vạt áo trước của hắn chui vào, chỉ ló đầu ra quan sát thế lửa.
Trốn đi? Còn có chỗ nào là an toàn hơn trong lòng Tô đại ca đâu?
Lửa ở hậu viện trong phút chốc càng thêm hung mãnh, toàn bộ sân đều chìm vào trong một mảnh biển lửa, phòng ốc bị lửa thiêu phát ra âm thanh đôm đốp, tiếng khóc la hỗn loạn hoà cùng ngọn lửa đồng loạt bốc lên tận chín tầng mây.
Trong ánh lửa phóng lên cao, một người trung niên trang phục thương nhân áo mũ không chỉnh đứng ở hậu viện, hướng thủ hạ kêu lên: “Dược liệu của ta, mau giúp ta lấy ra… Nhanh lên…”
“Lão bản, đừng nghĩ đến dược liệu nữa, lửa lớn như vậy, người có thể giữ được mạng là tốt rồi.”
Tô đại ca đẩy ra những người lui tới cứu hỏa, vọt tới trước ngọn lửa, khí nóng liền đập vào mặt, khiến ta không tự chủ được rụt đầu lại.
Tô đại ca thấy hỏa kế Tiểu Lương từ bên cạnh lảo đảo chạy tới, vội nắm lấy hắn hỏi: “Hỏa kế của chúng ta như thế nào?”
Tiểu Lương vẻ mặt lem luốc, y phục cũng bị rách lỗ chỗ, hắn vừa thấy Tô đại ca đã khóc rống:
“Công tử, chúng ta không tìm được Lý thúc và A Thần, vừa cùng nhau cứu hỏa, chúng ta vội vã đem vải vóc ra ngoài, tới lui vài chuyến, đã không thấy được bọn họ nữa… Ô ô…”
“Hồ đồ, lúc này không lo dập lửa, còn đi quản vải vóc đó làm cái gì?”
“Hàng hoá của chúng ta đa phần đều đã bán hết, còn lại cũng không nhiều, mọi người nghĩ hẳn là dễ đem ra, ai biết…”
Tô đại ca không nói nữa, hắn đoạt lấy bồn nước của một người đem tới, từ đầu tới chân dội một cái, ta không phòng bị, cũng theo hắn lãnh đủ một trời hoa vũ.
Không xong, Tô đại ca ngu ngốc muốn xông vào nguy hiểm cứu người, thế lửa mạnh như vậy, nhất định sẽ bị thiêu chết…
Ta uốn người, lập tức chui vào chỗ sâu nhất trong y phục của Tô đại ca, tay hắn lục tìm không bắt được ta, không khỏi nổi giận: “Hình Tiểu Lục!”
Ha ha, ta biết ngươi trước hết sẽ bắt ta đi ra, rồi mới đi cứu người. Ta mới không cho ngươi thực hiện được, nếu muốn mạo hiểm, ta với ngươi cùng nhau mạo hiểm.
Ta còn chưa có đắc ý xong, đã thấy xung quanh nóng lên, Tô đại ca đã tung mình nhảy vào trong biển lửa.
“Công tử cẩn thận…” Tiếng la của Tiểu Lương bị ngăn cách xa xa ở bên ngoài.
Nóng quá!
Ta uốn éo thân thể một chút, lại chầm chậm ló đầu ra.
Chuvi xung quanh là một biển khói lửa dày đặc, Tô đại ca vừa dùng kiếm gạt ra những thứ ngăn cản đường đi, vừa la lớn: “Lý thúc, A Thần…”
Đáp lại hắn chỉ có tiếng lách tách của phòng ốc bị lửa thiêu, xung quanh là ngọn lửa không ngừng thiêu đốt. Trong khói đặc như vầy đừng nói là tìm người, ngay cả nhìn đường đi cũng đã là vấn đề.
Tô đại ca, không thể tìm nữa, chúng ta đi ra ngoài đi, sẽ biến thành heo quay mất…
Ta thè lưỡi nghĩ muốn kêu, nhưng cuối cùng vẫn không có âm thanh nào phát ra, Tô đại ca người này đôi khi cũng rất cứng rắn, hắn hiện tại chịu nghe ta nói mới là lạ.
“Lý thúc, A Thần… Lý thúc, là ngươi sao?”
Nghe được một âm thanh rất yếu ớt trong tiếng lửa thiêu hỗn loạn, Tô đại ca ngay lập tức chạy vội qua đó, chỉ thấy Lý thúc nằm trên mặt đất, một chân bị kẹt dưới một khúc gỗ, hai mắt hắn nhắm nghiền, thỉnh thoảng lại phát ra một hai tiếng rên rỉ, nhìn tình hình giống như là đã hôn mê bất tỉnh.
Tô đại ca nhấc chân đá bay khúc gỗ, đem Lý thúc ôm lên, nhún người lao ra phía ngoài, không bao lâu, ta liền cảm thấy mát lạnh, chúng ta đã ở ngoài biển lửa.
Lập tức có hoả kế tiến lên đỡ lấy Lý thúc, gió lạnh thổi qua, Lý thúc thanh tỉnh lại, hắn rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt. Vừa thấy Tô đại ca, hắn lập tức run run nắm lấy tay Tô đại ca, lo lắng nói: “Công tử, A Thần… A Thần còn ở bên trong, ta thấy hắn bị đồ đạc rơi trúng, nghĩ chạy đến cứu hắn, không ngờ cũng bị gỗ cháy đè ngã…”