Chương 141: Khảo nghiệm
Xe vừa chạy một hồi, Sầm Chín Nguyên liền mở miệng nói: Đường còn rất xa, ngươi không ngồi một chút sao?
– Ngồi?
Tôi khó xử nhìn thoáng qua xe buýt.
Đây thật thực sự là một chiếc xe chết nha!
Lần trước ngồi chuyến xe cuối của Hoàng Tuyền, mặc dù gánh chịu đều là tử linh, nhưng chí ít toa xe bên trong cũng sạch sẽ. Mà cái này nhìn như cỗ xe buýt bị tai nạn xe cộ, giống như là mới vừa từ đáy biển trở lên, không nói đến mùi tanh kia, chưa nói rong biển ẩm ướt rêu bám vào các kẽ hở trên ghế và cửa sổ Vẫn còn những con thằn lằn dày đặc bám vào tường xe – những người mắc chứng ám ảnh dày đặc không thể chịu nổi cảnh tượng này!
Vậy mà…
Hắn, muốn tôi ngồi xuống?
Chỉ sợ sau khi ngồi xuống chính là ướt sung cả mông đi?
Tôi nhíu mày lại, vạn phần không muốn.
– Tôi đứng đây thấy tiện rồi. Tôi thấp giọng nói.
Sầm Chín Nguyên nói: “Ngồi đi.”
Xem ra, hắn là yêu cầu ta nhất định ngồi xuống!
Ta chỉ có thể xoay người đi tới chỗ gần nhất, nhưng không nghĩ tới chính là, vừa đi vào, kia cái ghế liền tràn ra đặc là máu tươi, rất nhanh, liền đầy tràn cả cái ghế!
Một khuôn mặt ác cảm từ từ nổi lên trong máu, nhưng cô ấy giống như một con quái vật cau có. Chỉ có một khuôn mặt, và máu đen dày đặc là cơ thể của cô ấy. Cô ấy cắn tôi, nhưng Cơ thể được dán chặt vào ghế, không rời đi được.
Tôi nhíu nhíu mày đi đến phía sau, lại đau khổ phát hiện, trên xe đã đủ quân số —— Mỗi chỗ ngồi đều kề cận một con oán quỷ!
Bọn hắn phát ra tiếng cười quỷ dị, giống chế giễu, giống cười lạnh, bén nhọn, để cho người ta nghe thật sự không thoải mái.
Tôi đứng tại đuôi xe, để cho đám quỷ chế giễu, thực sự không thể làm gì.
– Sư phụ, không có chỗ ngồi! Tôi nói.
Phía trước không có bất kỳ cái gì đáp lại.
Tôi lúng túng đứng tại chỗ, nghĩ thầm dứt khoát cứ như vậy mà đứng cho đến khi đến nơi. Mà tôi cũng không có ý định trở về đứng bên cạnh người Sầm Chín Nguyên, Đối mặt với một người nguy hiểm không rõthì ta không thể tiếp cận.
Nhưng mà, xe cứ chạy đi, từ đầu đến cuối không có dừng lại.
Tôi chỉ đứng tầm mười phút, liền cảm giác hai chân nhức đau buốt, nhịn không được hướng một cái ghế tới gần, thật không nghĩ đến tôi vừa dựa vào, đã cảm thấy khuỷu tay đau đớn! Lại có đồ vật gì cắn tôi một cái!
Tôi cúi đầu xem xét, đúng là một con oán quỷ cắn tôi!
Ta tranh thủ thời gian thi pháp hướng hắn đánh tới một đạo phù, vốn là muốn đem hắn đẩy ra cho xong việc, nhưng không nghĩ tới xe này bên trên oán quỷ lại có tinh thần đoàn kết hỗ trợ nhau như vậy, bên cạnh lại có một con quỷ nhào tới, một phát giúp hắn ăn đạo phù này.
– Ha ha ha! Những con quỷ khác cười điên cuồng hơn.
Đau quá!
Rắc!
Đây không phải tiếng cười nhạo.
Mà là tiếng xương nứt!
Cái đám oán quỷ chết tiệt này, vậy mà chậm rãi cắn nát xương cốt của tôi, nếu chúng tự do, vậy cánh tay tôi khẳng định sẽ bị cắn đứt!
Nên tôi cũng không chần chờ nữa, vung tay lên, hất roi, liền đem đánh cho đám quỷ cắn ta này một đánh ra nhão nhoẹt!
– A…~! Tôi rêи ɾỉ xem xét thương thế của mình.
Oán quỷ kia cắn rất sâu, tôi hiện tại nửa cái cánh tay đau lại tê dại lại, đã không có nửa phần cảm giác.
Tay của tôi sẽ không phải bị cắn nát xương đi chứ?
Tôi sợ hãi lại luống cuống, cái cảm xúc phức tạp này để cho tôi trong nháy mắt đã mất đi lý trí, nhịn không được đem phẫn nộ phát tiết lên thâncác oán quỷ khác, quất lung tung vài roi, giống như đánh đã đời đám oán quỷ, lại hình như không có đánh trúng.
Sau vài ba roi, toa xe bên trong liền trở nên an tĩnh.
Tôi đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, lúc này cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, đặt mông ngồi xuống. Oán quỷ trên ghế này đã bị tôi xóa sạch, và chúng biến mất. Nó tốt hơn là ngồi trên một khuôn mặt gớm ghiếc nhiều.
Lúc này, tôi thấy rằng tầm nhìn bên ngoài cửa sổ xe đã thay đổi.
Vừa rồi còn là ánh xanh đỏ đầy màu sắc và những tòa nhà cao tầng, nhưng bây giờ lại giống như là lái về phía bóng tối, mà chung quanh cũng không còn là nhà cao tầng, mà là bóng cây trùng điệp, ra khỏi nội thành, tiến vào vùng ngoại thành.
Tôi đột nhiên hiểu được:
Tôi sở dĩ cảm giác được xe này chạy thật lâu đều còn chưa tới đích, cũng không phải là tôi nhìn lầm, mà là sự thực chính là như thế —— Sầm Chín Nguyên chính là lái xe mang tôi vòng quanh vòng, chạy quanh thành phố!
Trừ phi tôi ngồi xuống, hắn mới có thể nghiêm túc lái xe mang ta tiến đến đích!
Tất cả những gì vừa xảy ra là một trong những bài kiểm tra anh ấy đưa cho tôi!
Hắn nói qua: Muốn làm đồ đệ của hắn, cũng không có dễ dàng như vậy!
Đúng là chết tiệt mà!
Nếu sớm biết đây là một trận khảo nghiệm, tôi liền hành động sớm một chút. Thì khỏi có vết thương như vậy trên tay.
Ta cắn răng, cố nén đau.
Đau đớn làm tôi cảm giác thời gian trở nên rất chậm, khả năng này chỉ là ngắn ngủi một hai phút đồng hồ, nhưng tôi cảm thấy như một thế kỷ dài dằng dặc!
Xe,
Ngừng!
– Đến rồi. Tiếng Sầm Chín Nguyên ung dung từ phía trước truyền đến.
Hắn là muốn tôi xuống xe.
Tôi cố nén đau đớn, chống thân thể lên, hướng phía trước đi đến.
Khi tôi đi đến bên cạnh ghế lái, phát hiện trên ghế lái đã không có người, thật không nghĩ tới sầm Chín Nguyên vậy mà không có chờ tôi mà xuống xe trước.
Hắn nhất định chờ tôi ngoài xe.
Tôi nghĩ như thế.
Nhưng mà tôi xuống xe, cũng vẫn là nhìn thấy bóng dáng Thấy Sầm Chín Nguyên đâu.
Phóng tầm mắt nhìn tới, đều là mộ hoang!
Sầm Chín Nguyên vậy mà đem ta kéo đến bên trong nghĩa địa!
Hắn muốn làm cái gì?
Kiểm tra à?
Nhưng đêm qua, hắn hỏi tôi một cái vấn đề kỳ quái, đó chính là:
“ Ngươi, hiểu rõ nữ nhân sao?”
Nữ nhân!
Hắn hẳn là muốn dẫn ta đi gặp một nữ nhân!
Nhưng vì cái gì dẫn ta tới nơi này?
Chẳng lẽ nữ nhân kia ở tại nghĩa địa?
Có thể ở bên trong nghĩa địa, vậy thì không phải là nữ nhân, mà là nữ quỷ!
Đến cùng là muốn gặp dạng nữ quỷ gì, mới muốn đối với tôi mà tạo ra trùng điệp khảo nghiệm? Chẳng lẽ cái thân phận kia là một nữ quỷ địa vị rất cao? Không chừng sẽ là Mạnh Bà trong truyền thuyết?
Tôi vẫn không thể cầm một cây roi ma như tôi đang ở trong xe, bất kể là gì cứ thế đánh một trận.
Trên xe đều là oán quỷ, chết không có gì đáng tiếc.
Tuy nhiên, người chết trong nghĩa địa này không nhất thiết giống nhau, người TQ chú trọng nhập thổ vi an, cho nên sau khi chết có thể có một an ổn mà nghỉ ngơi cơ bản đều là tích phúc cho người sống, sẽ không có oán khí gì, nếu đánh bọn hắn, thật là tự mình đã rất tổn hại âm đức bên trên một phần à!
Cái này Mạnh Trần đến cùng muốn ta hoc cái gì vậy!
Có phải anh ta muốn tôi hủy hoại linh hồn vô tội một cách tàn nhẫn, hay anh ta muốn tôi xử lý đúng đắn mối quan hệ với người chết?
Không.
Không có tốt như vậy……
Mạnh Trần là nhân vật bậc nào chứ?
Hắn liệt vào trọng phạm của bị âm phủ, giam giữ bên trong mê hồn ti hơn ngàn năm, hắn không có khả năng quan tâm vong linh sinh tử —— Nhìn Diêm Vương kia, tôi liền không thấy ở đó ánh mắt của hắn cùng giọng điệu thương hại chúng sinh nào.
Ngay lúc tôi chần chờ không biết nên như thế nào cho phải, nghĩa địa chỗ sâu đột nhiên bay vọng tới một tiếng sáo du dương.
Bắt nguồn, không biết nơi nào.
Nhưng trong đêm tối, bên trong nghĩa địa vắng vẻ hoang vu, tiếng sáo phiêu đãng lanh lảnh, ngược lại càng giống là tiếng quỷ nghẹn ngào, phảng phất đám vong linh sẽ từ dưới nền đất leo ra……
Không!
Đã bò ra ngoài.
Tôi nhìn thấy một bộ xương trắng thoát bỏ ra khỏi mặt đất mà bò lên.
Liên tiếp ngày càng nhiều
Đám xác chết nhao nhao từ dưới nền đất leo lên,tôi khẩn trương nắm chặt đuôi roi và nghĩ thầm nếu những cái xác khô kia thật sự muốn gϊếŧ ta vậy, ta cũng chỉ có thể có lỗi với bọn họ.
Bọn hắn lê thân trên bùn đất một mực hướng về phía tôi đi tới
Thời điểm chúng còn cách tôi chấm 5 m tôi liền một roi quất vào dưới lòng bàn chân.đám quỷ.
Dù sao lần thứ nhất tôi cũng hạ thủ lưu tình không muốn tổn thương tới đám người này.
Nhưng liền cảm thấy chúng không hề có đầu óc.Tôi dùng roi đánh tiếp vào chân chúng nhưng bọn chúng vẫn là kẻ trước thoái xuống kẻ sau liền tiến lên phía tôi I
Tôi không thể nhịn được nữa đánh nát một cái đầu..
Nhưng sau khi đánh nát nó tôi liền lập tức hối hận.Bất kể thế nào bọn chúng đều vô tội.Tôi thở dài thầm nghĩ rằng Sầm Chín Nguyên dẫn tôi tới nơi này không phải là vì muốn tìm một nữ quỷ hay sao?
Nếu mục đích đã là đi tìm nữ quỷ vậy tại sao tôi phải đánh chết những vong linh này mà không phải trực tiếp đi tìm tới nữ quỷ đó. Làm như vậy cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Mạnh Trần giao phó.
Cứ vậy mà làm.
Sau đó tôi cực kỳ khống chế chân tay mình. Cố gắng không đánh vào đám xương khô bên dưới,không đánh vào trên người bọn hắn đồng thời khó khăn tiến lên.dựa vào ánh trăng mà cố gắng phân biệt lấy tên trên từng bia mộ.
Trương tam,nam.
Lý tử, nam
Vương ngũ, Nam.
Triệu Khiêm, Nam
… Tôi nhìn khắp một lượt vậy mà tất cả đều là Nam
Tôi phiền muộn mà ca thán lên rằng”
– Con mẹ nó, cái nghĩa địa này chẳng lẽ là nam nhi của cả nước hay sao làm sao lại không có một nữ nhân nào vậy.
những điều này cũng rất tốt có lẽ người phụ nữ duy nhất ở cái nghĩa địa này chính là hồn ma mà Mạnh Trần muốn tôi tìm thấy.
Đột nhiên.
Một cái tên xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Viên Phỉ Phỉ chi mô.
Cái tên này rất quen thuộc nha,tôi có chút sửng sờ một lát không nhớ ra là rốt cuộc gặp ở nơi nào. Một lúc lâu sau cũng không thể nhớ ra rút cục cái tên này đã gặp qua ở đâu.
Đám xương khô một hồi lâu nhao nhao tiến về phía tôi.
Thế là suy nghĩ của tôi cứ như vậy mà bị đánh gãy. Bởi vì đã tìm được một ngôi mộ nữ cho nên tôi liền không đi tìm cái khác. Thi pháp mà tạo ra một cái vòng lửa bao lấy mình cùng phần mộ này mà không cho những cái xác vô hồn kia tiếp cận vào.
Sau đó liền thi pháp muốn mở phần mộ ra.
Nói theo một cách khác,nhà của người còn sống gọi là dương trạch đem đối với người chết nằm trong phần mộ gọi là âm trạch.chỉ cần thông qua một thuật đặc biệt tôi liền có thể kết nối âm dương để âm trạch hiện ra trước mắt của tôi tự như bình thường. Tôi vẫn như mọi khi chỉ cần gõ cửa.
Tôi lấy máu trên khuỷu tay sau đó vẽ một vòng tròn trên bia mộ để nó hoạt động như một vòng kéo. Đọc xong một câu thần chú, tôi đưa tay ra và kéo vòng tròn máu đó.
Sau khi kéo.nó mở lên được như vậy thật và tôi biết rằng câu thần chú đã thành công.
Tôi mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra một ánh sáng trắng sáng trước mắt tôi và ánh sáng trắng gần như làm mờ mắt tôi.
Lúc tôi lấy lại được tinh thần trước mắt của tôi đã không còn là ngôi mộ hoang mà là một tòa biệt thự làm bằng giấy nhìn rõ ràng chính là những trang giấy mỏng nhưng khi tôi đụng vào cảm giác tựa như đâm đầu vào tường.
Thì ra linh hồn tôi đã biến mất.
Linh hồn của con người không thể tách rời cơ thể quá thường xuyên nó chỉ có thể được tách ra 3 lần 1 tháng.Nếu như làm việc này qua thường xuyên việc kết nối giữa linh hồn và cơ thể sẽ trở nên yếu đuối và khó mà trở lại vào trong cơ thể.
Tôi bí mật nhớ lại số lần linh hồn của tôi rời khỏi cơ thể,và từ cảnh báo rằng trong những ngày tiếp theo tôi không thể rời linh hồn của tôi một cách tự ý nếu không tôi thật sự sẽ chết.
Tôi đi đến cửa và nhìn thấy một điều quái lạ,đó là.
Hai cái khóa trên cửa bị vướng bởi một chuỗi hai ngón tay dài và bị khóa lại.
Tại sao lại thế này.
Trong mọi trường hợp ngôi mộ là nơi an nghỉ của người chết, ở nơi này cô ấy nên được tự do chứ tại sao lại bị khóa.
Nếu là một cái khóa thì chắc chắn sẽ có chìa.
Vậy chìa khóa ở đâu.
Lúc này tôi biết bài kiểm tra của Mạnh Trần đã đưa cho tôi bây giờ chính là đi tìm chìa khóa trong nghĩa địa và mở khóa cửa để cứu Viên Phỉ Phỉ.
Nhưng thử nghiệm này có vô lý không. Những người như Mạnh Trần thậm chí lại có ý tưởng lãng mạn là cứu công chúa bị nhốt khỏi trong lâu đài hay sao.
Vậy chiếc chìa khóa này chính là được đưa vào bởi kẻ biếи ŧɦái Mạnh Trần.
“Viên phỉ phỉ” tôi lớn tiếng gọi.
Tôi liên tục gọi mấy lần,trong cửa mới vang lên một giọng nữ yếu ớt hỏi:
– Ngươi là ai.
Tôi nói: cô không cần quan tâm đến tôi là ai,tôi hỏi cô,cô có muốn đi khỏi nơi này hay không.
Nữ quỷ nói: “ta ngày ngày bị giam cầm ở nơi tối tăm không có mặt trời này. Không thể đi xem cỏ cây hoa lá bên ngoài cũng không thể hít thở không khí mới mẻ bên ngoài.Ta ngày ngày nghỉ,Hằng đêm cũng đều nghĩ, đều mong ngóng có người có thể cầm rìu chặt đứt khoá và mang ta rời khỏi nơi này.”
– Ôi ta đi.
Tôi chỉ hỏi vấn đề đơn giản như vậy chỉ cần trả lời một cái chẳng phải là xong việc rồi sao. Làm sao lại phải nói một câu dài như vậy.Rằng mỗi ngày nghĩ, mỗi đêm nghĩ không phải để giải thích khiến tôi nhớ tới Quỳnh Giao mà cảm nhận rằng hồn ma nữ bị giam giữ trong ngôi mộ này là một thiếu nữ yêu văn chương lớp 2 à.
Tôi hỏi:Cô có biết chìa khóa để mở cửa ở đâu không?
– Tôi không biết …
Con ma nữ bên trong cửa nói: Ngươi có thể giúp ta tìm nó không, Ngươi có thể đi tìm ai đó tên là Lâm Nhuận, chìa khóa nằm trong tay anh ta, tuy nhiên nếu có muốn đánh cắp.Cô không thể yêu cầu anh ta lấy chìa khóa bởi vì anh ta sẽ không đưa cho cô. Và anh ta mạnh mẽ khủng khϊếp, nê cô nhất định phải cẩn thận.
– Lâm nhuận.?
Tôi lập tức như ăn phải con ruồi khó chịu nói.
Nữ quỷ sững sờ: “Người biết à. “
– Không biết.một lần nữa xác định với cô ta.
Tôi hỏi một lần nữa: “Ngươi thật muốn tìm Lâm Nhuận ư.”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Lâm nhuận là đạo hữu của tôi trong bệnh viện tâm thần và bản thân anh ta cũng là bệnh nhân tâm thần.
Một năm trước hắn bị ác linh Mạnh Trần cướp đi thân thể. Sống hay chết còn chưa rõ.
mặc dù suốt một năm nay tôi đi tìm hắn nhưng tôi cũng không xác định được vẫn còn sống trên nhân thế hay không. Dù sao ác linh Mạnh Trần nói. Thân xác của anh ta chỉ như quần áo. Muốn thay đổi liền thay đổi.
Mà Sâm Chính Nguyên bây giờ tôi thấy đã được sở hữu bởi mạnh Trần. Lý do vì hắn sở hữu Sầm Chính Nguyên nên không thể dùng thân xác Lâm Nhuận được nữa. Vậy nên xáƈ ŧɦịŧ của Lâm nhuận là bị bỏ rơi. Tại sao nữ quỷ lại muốn tìm Lâm Nhuận.
– Phải! nếu như người không biết hắn, ta có thể nói cho cô hình dạng của hắn, hắn làn da rất trắng…
Tôi ngắt ngang nữ quỷ: “ta biết hình dạng hắn thế nào.”
– Người biết hắn à.
– Không biết! tôi lần nữa trả lời.
Nữ Quỷ không hiểu: “vậy làm sao người biết được hình dạng hắn thế nào?
– Tôi đã nhìn thấy không có nghĩa là biết.
– Ồ.
– Cô vì sao lại bị hắn nhốt ở nơi này.
– Người làm sao biết hắn đem ta nhốt ở đây.
Nữ quỷ này thật là có nhiều vấn đề.
Tôi bất đắc dĩ nói: “Mỹ nữ à thân thể ta bây giờ còn đang bên ngoài không biết có bị nguy hiểm hay không, nên cô cũng đừng có dày vò ta khốn khổ như vậy. Cô hãy trả lời vấn đề của ta không tốt hơn sao.?
– À.
Nữ quỷ ngập ngừng một chút sau đó cô ấy đột nhiên trở nên ấp úng:” Ta cũng không biết tại sao hắn lại muốn đem ta nhốt ở nơi này từ khi hắn đem ta tới ở đây,mỗi lúc trời tối đều sẽ tới nhưng không biết vì sao tối hôm nay là đến giờ hắn vẫn không thấy.Có khả năng trên đường chậm trễ hoặc là..là…”Co ấy thở dài,trên gương mặt vương một chút u sầu mà nói.
Tôi có nghe nhầm không vậy: “Cô nói anh ấy ngày nào cũng đều đến vào buổi tối, tối hôm qua anh ấy có đến đây không.?”
– Có.
Không đúng đêm quan Sầm Chính Nguyên đã ở bên cạnh tôi mà.
Mạnh Trần không phải đã sở hữu sâm chính nguyên sao.Đã sở hữu sâm chính nguyên ở cạnh tôi mà lại có thể cùng lúc hoá thân thành Lâm Nhuận mà xuất hiện ở đây à.
Trừ khi đêm hôm qua người tôi nhìn thấy cũng không phải là Mạnh Trần.
Hoặc là Mạnh Trần đã biếи ŧɦái tới mức phân thân tại 2 nơi,đó cũng không phải là không có khả năng.Nhung người tu luyện trong nhân giới xưa nay đều đã nói qua người tu luyện nếu đạt tới cảnh giới nhất định liền có thể phân thân hoặc thần thức trải rộng Toàn Vũ trụ.
– Thế nào rồi? nữ quỷ lo âu hỏi.
Tôi lấy lại tinh thần tỉnh táo nói:”Không có việc gì người biết Lâm nhuận bây giờ ở nơi nào không..?”
– Hắn mới mở một phòng khám tư trong thành phố đặt tên là phòng khám bệnh Lâm Thị. Người dùng bản đồ liền có thể tìm ra được.Nếu người giả làm bệnh nhân mà tìm tới hắn có lẽ sẽ tìm được thứ mà người muốn.
– Tôi còn phải chuẩn bị những gì mới có thể thuận lợi tìm thấy chìa khóa đây.
Nữ quỷ suy nghĩ một hồi rồi nói:”hắn rất thích đồ ăn ngon nếu như có thể mang cho hắn một ít đồ ăn ngon tới cửa có lẽ sẽ chiếm được lòng tin của hắn.”
– Ta đã thử rồi vô dụng..tôi bất đắc dĩ nói.
Mạnh trần ngoại trừ là ác linh bên ngoài, hắn còn là một đầu bếp,dù sao 1000 năm trước hắn cũng là đầu bếp lẫy lừng tiếng tăm ở âm phủ.Mà người làm bếp dĩ nhiên sẽ có một đầu lưỡi vô cùng tinh xảo đối với Hương vị đồ ăn càng sẽ khó khăn mà bắt bẻ.
– Nguyên lai tôi chính là muốn mượn món thịt quỷ nướng để rút ngắn khoảng cách tới Mạnh Trần nhưng do không khéo mà biến thành vụng về, hắn không chỉ trước mắt khinh bỉ bởi đồ ăn của ta làm thậm chí còn mượn nó mà khiến mọi chuyện khó khăn hơn.
Nữ quỷ bất lực mà nói:” vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Tôi lo lắng cho thân thể của mình vậy là liền quay lại nói với nữ quỷ:” ta bây giờ lập tức đi tìm chìa khóa cho cô, nếu trong vòng 3 ngày ta không trở lại chính là ta đã chết cô không cần chờ ta.”
– Cảm ơn.
Tôi không đợi được cô ấy nói xong tiếng liền vội vàng rời đi.
Tôi trở về với thân xác của mình.
Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy. Chỉ là một bộ xưởng kéo đến cắn tôi.
Nhưng..
Hiện tại tôi nghĩ Mạnh Trần chưa bao giờ nghĩ về một điều…
Thế giới bây giờ hòa bình và thịnh vượng vì vậy những người chết thảm khốc tương đối hiếm. Nói chung những người có thể chết mà được chôn cất trong một ngôi mộ thì hẳn là cái chết nhẹ nhàng… họ đều là những người già.Không cần đề cập tới việc Mạnh Trần không nghĩ về nó, thậm chí tôi cũng không nghĩ về điều đó.Nhưng khi những thây ma già này bị chôn vùi,họ đem răng của họ cắn thôi thật là chuyện vô ích. Răng của họ đều đã rơi sạch. Đừng có nói là cắn đến ngoạm cũng không thể so sánh đâu.
Tôi nhìn thấy cảnh này liền lập tức cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Từ trong túi rút ra một lá bùa dán lên nó.Không đúng là dán lên cái đầu lâu phong ấn mọi hành vi cử động của bọn chúng sau đó đem chúng từ trên thân mà đẩy ra.
Những điều tôi không nghĩ tới chính là cái nghĩa địa công cộng này quá lớn,chỉ một đám không lâu này đi thì vẫn còn rất nhiều đám không lâu ngoài kia tới.
Bọn chúng cứ hướng tới tôi mà cắn dù không có răng cũng đòi muốn cắn tôi một cái.
Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, bọn hắn chặn đường đi của tôi vậy tôi làm sao có thể rời cái nghĩa địa này mà đi tìm Lâm Nhuận.
Sau đó tôi liền nhớ tới tiếng sáo du dương kia.
Xem ra chỉ cần tìm được người thổi sáo đánh gãy tiếng sáo của hắn, hắn sẽ không còn cách nào thao túng những xác chết này vậy tôi có thể thuận lợi lời đi.
Nhưng Tiếng sáo này thật tình đã qua xử lý nên tôi hoàn toàn không hiểu nó đến từ phương hướng nào.
Vậy thì phải làm sao bây giờ.
Tôi buồn rầu một hồi lâu tình cờ có một cơn gió âm lạnh lướt qua gương mặt ngược lại khiến một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
– Có.
Tôi không thể nghe được âm thanh nhưng hướng gió có thể thay đổi kết cấu của âm thanh đó, mặc dù tôi không giỏi trong việc sử dụng phép thuật nhưng tôi có thể thổi ra một chút gió.
Vì vậy tôi xé một mảnh áo ngay tại chỗ cột chặt khuỷu tay đang bắt đầu đóng vảy và khi máu chảy ra tôi nhúng máu viết lên bốn lá bùa.
Vẽ xong bốn lá bùa tôi theo hướng Đông Tây Nam Bắc mà đánh tới. Cẩn thận lắng nghe kỹ càng sự thay đổi âm thanh của tiếng sáo sau khi đó đổi chiều.
Khi tôi đi về hướng tây để lấy đạo bùa gió khẽ reo lên để che đi tiếng sáo.
Nó đây rồi.
Tôi mỉm cười và ngay lập tức lên đường đi về phía tây.
Khi tôi đến cuối phía tây của nghĩa địa tôi nhìn vào một ngôi mộ. Trên bia mộ viết.. La Hy chỉ mộ!