Chương 435: Chỉ cần lặng lẽ yêu anh
Đông Họa nghe xong liền kinh hãi không thôi.
Cô lấy điện thoại di động ra, muốn nhanh chóng gọi điện cho Nam Khuê.
Nhưng đang lúc bấm máy, cô chợt do dự.
Hiện tại Khuê Khuê làm việc quá sức, cơ thể cũng đã quá tải.
Hơn nữa mẹ chồng của cô ấy đang hôn mê, tổng giám đốc Lục vẫn chưa về nước, có thể thấy cả gia đình họ Lục bây giờ đã trở thành một mớ hỗn độn.
Nếu bây giờ cô nói với cô ấy cả Niệm Khanh và Tư Mặc đều đã mất tích, cô ấy chắc chắn sẽ bị đả kích nặng nề, lo lắng không thôi.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Đông Họa vẫn cảm thấy gọi điện cho cảnh sát là đáng tin cậy nhất.
Nghĩ đến đây, cô ngay lập tức nghĩ đến Chu Tiễn Nam.
Quay sang số điện thoại của anh trong sổ địa chỉ, Đông Họa thở dài một hơi, quyết định gọi điện thử cho anh.
Trong lúc điện thoại đang đổ chuông, tim cô cứ đập loạn xạ không ngừng.
Có thể anh ấy không lưu số điện thoại của mình, mà số điện thoại gọi đến anh ấy cũng chỉ là một dãy số lạ.
Thế thì, anh ấy sẽ chịu bắt máy chứ?
Đông Họa một mặt sợ hãi, một mặt có chút căng thẳng, mặt khác lại là lo lắng không nguôi.
Nhưng điều khiến cô kích động chính là bên kia đã chịu kết nối rồi.
Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo của Chu Tiễn Nam truyền đến tai cô: “Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
“Có phải là Chu Tiễn Nam không? Tôi là bác sĩ Đông Họa, anh có nhớ tôi không?”
“Nhớ chứ, cô tìm tôi có việc gì sao?”
“Ừm.” Đông Họa gật đầu: “Anh có rảnh không? Có một chuyện tôi rất muốn nhờ đến anh.”
“Cô cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp đỡ được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đông Họa ngay lập tức kể lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm nay, và sau đó nói những gì đã xảy ra với Niệm Khanh và Tư Mặc.
“Thêm WeChat của tôi bằng số điện thoại này, sau đó gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức đến đó ngay.”
Chu Tiễn Nam nói xong liền cầm áo khoác trên ghế sô pha lao ra ngoài.
Phương Minh thấy anh đi ra ngoài, lập tức hét lên: “Ông chủ, anh đi đâu mà vội vội vàng vàng thế? Lát nữa không có nhiệm vụ huấn luyện sao?”
“Anh đi xin nghỉ phép cho tôi, cứ nói tôi có chuyện quan trọng cần phải ra ngoài bây giờ, ngày mai sẽ tập bù sau.”
“Ông chủ.”
Phương Minh lại hét lên, nhưng Chu Tiễn Nam đã lên xe, nhấn ga rồi phóng đi như một cơn gió.
Vừa lên xe, Đông Họa đã gửi địa chỉ tới.
Sau mười phút, Chu Tiễn Nam đã đến nơi, vừa nhìn thấy Đông Họa, anh lập tức hạ cửa kính xe, nói: “Bác sĩ Đông, mau lên xe đi.”
Ở trên xe, Đông Họa đem hết những chuyện vừa xảy ra nhắc lại một lượt cho anh nghe: “Tôi đã hỏi cô giáo, cô giáo nói Niệm Khanh và Tư Mặc biết người đến đón, như vậy người đó khẳng định là người nhà họ Lục.”
“Vậy sau đó cô có báo cho Khuê Khuê biết để cô ấy gọi điện về nhà xác nhận người tới đón không?”
Đông Họa lắc đầu: “Tôi chưa nói. Khuê Khuê nói với tôi rằng cô ấy nghĩ tai nạn xe hơi của mẹ chồng có điểm không bình thường, như thể là do ai đó cố ý làm vậy. Tôi sợ lỡ như có người cố ý mạo danh đến làm hại hai đứa nhỏ, nếu để Khuê Khuê biết được, tôi chắc chắn cô ấy sẽ rất lo lắng.”
“Bây giờ cơ thể cô ấy rất yếu, tình trạng cũng không tốt lắm, vì vậy tôi đã gọi cho anh tới nhờ giúp đỡ.”
“Được rồi, trước hết cô đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ đến nhà họ Lục xác nhận trước.”
“Ừm.”
“Thắt dây an toàn vào, tôi chuẩn bị tăng tốc đây.”
Hai mươi phút sau, Chu Tiễn Nam và Đông Họa đều dừng lại trước khu nhà họ Lục.
Sau khi dò hỏi, mới biết cả Niệm Khanh và Tư Mặc đã trở về nhà họ Lục an toàn, Đông Họa nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là dọa cô chết khϊếp mà.
Nếu Niệm Khanh và Tư Mặc thực sự bị bắt cóc, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào với Khuê Khuê nữa?
May mắn thay, may mắn thay, mọi thứ đều không sao, hai đứa trẻ cũng bình an vô sự.
Biết rằng cả Niệm Khanh và tư Mặc đều đã về đến nhà an toàn, Đông Họa ngay lập tức gọi cho Nam Khuê để báo rằng hai đứa trẻ đã được đưa về nhà an toàn.
“Khuê Khuê, hai đứa nhỏ đã trở về nhà họ Lục an toàn, cậu không cần phải lo lắng nữa nhé.”
“Cám ơn cậu, Họa Họa, nếu hôm nay không có cậu, mình thật sự không biết phải làm sao cả.”
“Cậu mau ăn cơm rồi nghỉ ngơi thật tốt đi. Mình đã nói với người nhà họ Lục, bọn họ sẽ chăm lo cho hai đứa trẻ thật tốt. Cậu đừng lo lắng thái quá nữa nhé.”
“Được, mình hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Đông Họa nhìn Chu Tiễn Nam nói: “Vẫn chưa ăn tối phải không. Hôm nay anh đã giúp tôi rất nhiều, thật lòng cảm ơn anh. Hay là vậy đi, vì để báo đáp anh, hôm nay tôi mời anh ăn một bữa cơm.”
Thực ra, trong lòng cô đương nhiên biết rõ Chu Tiễn Nam vội vội vàng vàng đến đây không phải là vì cô.
Mà chính vì người anh không nhìn thấy là mấy đứa con của Khuê Khuê, cho nên anh mới dốc sức như vậy.
Nhưng đối với Đông Họa mà nói chuyện này có đáng là gì, chỉ cần được nhìn thấy anh là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Trên đường trở về, cửa sổ xe đang mở, làn gió buổi tối nhẹ nhàng thổi qua.
Đông Họa ngồi bên ghế phụ, gió nhẹ thổi vào làm tung bay làn tóc cô.
Nếu có thể, cô ước rằng con đường này có thể dài hơn một chút, lại dài hơn một chút.
Cho dù không làm gì, không nói lời nào, chỉ cần lặng lẽ được ở cạnh anh như thế này, cô cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Đông Họa chợt nhớ tới một câu nói: Khi ở bên người mình thích, ngay cả hương vị của không khí cũng cảm thấy thật ngọt ngào.
Đúng vậy nhỉ! Làn gió buổi tối hôm nay thật ngọt ngào.
Ngọt ngào đến mức khiến cô cũng ngà ngà say.
Khi xe băng qua một con phố, Đông Họa ngửi thấy mùi thịt nướng.
“Thơm quá!” Cô cảm thán, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Chu Tiễn Nam đạp thắng cho xe chạy chậm lại hỏi: “Cô muốn ăn sao!?”
“Còn anh thì sao?” Đông Họa hỏi ngược lại anh.
“Tôi thì sao cũng được.”
“Vậy thì tôi sẽ mời anh đi ăn thịt nướng, nó ở bên kia đường, nhưng anh….”
Đông Họa làm vẻ mặt lo lắng hỏi, Chu Tiễn Nam đã trực tiếp trả lời: “Đừng lo lắng cho tôi, tôi cũng muốn ăn.”
”Nghe đến đây, Động Họa như muốn nhảy dựng lên vì vui mừng: “Thật sao!? Thế thì hay quá. ”
Chu Tiễn Nam đang ngồi ở ghế chính, từ hướng của anh có thể nhìn thấy đường rẽ phía bên Đông Họa.
Lúc này, ánh đèn ven đường vừa chiếu tới, một tia sáng màu vàng nhàn nhạt đập vào mặt Đông Họa.
Vào lúc đó, anh không biết là do góc rẽ hay là do cái gì, nhưng anh cảm thấy dáng vẻ của cô rất giống với Nam Khuê.
Anh thất thần nhìn sang cô, Chu Tiễn Nam có chút không phản ứng kịp cho đến khi đèn đỏ trước mặt chuyển sang màu xanh.
Nhìn thấy Chu Tiễn Nam vẫn chưa nhấn ga khởi động xe, Đông Họa không khỏi thắc mắc.
“Đèn xanh rồi, xe có thể di chuyển được rồi đó.”
Trong lúc nói chuyện, Đông Họa bất ngờ quay đầu nhìn về phía Chu Tiễn Nam.
Đúng lúc đó, ánh mắt của cả hai bất ngờ chạm nhau.
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy và nghiêm túc của anh, Đông Họa chỉ cảm thấy cả trái tim như bị hút vào đó.
Tim cô đập loạn xạ, khuôn mặt cũng lập tức nóng bừng bừng.
Quá bối rối, cô không biết phải giải quyết thế nào, chỉ có thể nhanh chóng quay đầu lại.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của Chu Tiễn Nam: “Thực xin lỗi, vừa nãy đã làm cô hoảng sợ rồi.”
“Không, không sao đâu.” Đông Họa cũng bối rối, cô lí nhí trả lời.
Bởi vì cô chỉ có thể đáp lại bằng giọng nói rất rất nhẹ, nếu không cô sợ anh sẽ nghe thấy tiếng cô khẩn trương và run rẩy.
Sau khi rẽ vào một khúc cua, Chu Tiễn Nam liền dừng xe lại.
Cả hai cùng nhau đi đến phố thịt nướng nằm trên đường.
“Cô xem thử muốn ăn ở quán nào?” Anh chủ động hỏi.
Đông Họa đảo mắt nhìn quanh, vừa nhìn thoáng qua là thấy ngay quán thịt nướng lúc nãy cô đã thấy trên đường.
“Là quán phía trước, đúng rồi, là “quán thịt nướng Chị Em”, đây là quán ăn mà tôi đã nhìn thấy lúc nãy, mùi hương hình như rất thơm.” Đông Họa hưng phấn chỉ về phía trước.
Nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát vui vẻ của cô, Chu Tiễn Nam liền cười: “Tôi cứ tưởng rằng cô sẽ tìm đại một quán ăn nào đó, không ngờ lại nhớ tới quán ăn đầu tiên mình vừa nhìn thấy.”
“Đó là lẽ tự nhiên thôi. Tôi là một người rất cứng đầu. Tôi sẽ gắn bó với những thứ tôi thích và làm quen ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Chu Tiễn Nam trầm ngâm trả lời: “Thế thì ngược lại tôi và cô lại tình cờ rất trùng hợp, tính cách của tôi cũng rất bướng bỉnh.”
Không biết hôm nay bầu không khí quá tốt, hay là ánh đèn đèn quá dịu.
Đông Họa đột nhiên thu hết dũng khí nhìn anh: “Thế đối với tình cảm thì sao? Nếu đã xác định tình cảm với một người, anh sẽ cố chấp như vậy sao?”
Chu Tiễn Nam nhìn về phía xa xăm, đôi mắt đen bỗng trở nên mờ mịt như vực thẳm không đáy, khiến người khác hoàn toàn không thấy được cảm xúc thật ẩn chứa trong mắt anh.
Gió về đêm thổi vào có hơi lạnh lẽo.
Hai người cùng nhau đi về phía trước, vừa lúc Đông Họa còn tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi của cô.
Đột nhiên, giọng nói của anh vang lên bên tai.
“Đúng vậy, tôi rất cố chấp.”
“Nhưng mà” đột nhiên, giọng nói của anh thay đổi: “Khi sự cố chấp của tôi khiến cô ấy gặp khó khăn và rắc rối, tôi chỉ có thể rút lui.”
Nghe đến đây, Đông Họa đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau.
Trái tim cũng có chút tắc nghẽn, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rất lâu trước đây, cô đã nghĩ rằng một người đàn ông ưu tú như anh, nhất định sẽ không có bạn gái.
Mà nếu có, người anh ấy thích nhất định cũng phải là người ưu tú giống như anh vậy.
Sau đó, cô mới biết được mấy năm nay anh ấy vẫn luôn độc thân, và cũng không có đối tượng kết giao, trái tim của cô bắt đầu cảm thấy rung động.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện ra rằng anh ấy không kết hôn không phải bởi vì anh ấy không có người bạn đời thích hợp, mà là vì trong tim anh ấy luôn chứa hình bóng người con gái anh ấy yêu sâu đậm.
Nhưng cô gái đó là ai chứ?
Cô thật sự rất ghen tị với cô gái đó!
Nhưng ghen tị thì đã sao chứ?
Cô và anh ấy nhiều nhất cũng chỉ là những người bạn gặp nhau vài lần, cho dù có nhiều tình cảm tới đâu cũng không thể nói ra bằng lời.
Hay thậm chí, một khi đã mở miệng, thì sẽ bị ánh mắt ghẻ lạnh của anh ấy dập tắt.
Cô không muốn vậy, cho nên chỉ cần cô yêu đơn phương là được rồi.
Tốt nhất là đừng để anh ấy phát hiện ra, có như vậy tình yêu của cô sẽ được bền lâu.
Khi anh và cô đi đến quán thịt nướng và tìm một chỗ ngồi, Chu Tiễn Nam cố ý hỏi: “Bên trong còn chỗ trống nào không?”
“Thật ngại quá, bên trong đã hết chỗ rồi, ngồi bên ngoài cũng khá tốt. Hai người chọn chỗ ngồi nhé.”
Sau khi vào chỗ ngồi, người phục vụ mang thực đơn đến.
Chu Tiễn Nam nói mình không kiêng kị hay dị ứng món gì, và bảo Đông Họa cứ đặt đại món nào cho anh cũng được.
Thế là, Đông Họa liền gọi một vài món ăn đang phổ biến gần đây.
Khi đồ ăn được dọn ra, cô đưa tay ra và khoanh tay lại.
Lúc nãy rời khỏi bệnh viện, cô đã đi rất vội nên quên mất mặc áo khoác ngoài, lúc này gió đêm thổi tới, cô chợt cảm thấy hơi lạnh.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Chu Tiễn Nam đã đứng dậy.
Ngay sau đó, một bóng đen phủ lên sau lưng cô.
Qua hình ảnh phản chiếu trên mặt đất, cô có thể thấy rõ anh đang cúi người xuống.
Sau đó, cô cảm thấy vai mình nặng trĩu, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức bao trùm lấy cô.
Áo khoác của anh đã phủ kín cơ thể cô, và bởi vì cô đang ngồi, nên vạt áo rất dài, trông cô như bị cái áo bao kín toàn thân vậy.
Áo khoác vẫn mang theo nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh, lúc này, tất cả đều được truyền sang cô.
Đưa tay ra, Đông Họa nắm nhẹ áo khoác, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Chu Tiễn Nam bằng ánh mắt trong veo.
“Cảm ơn anh, nhưng anh đưa áo khoác cho tôi thế này, trời về đêm gió rất lạnh, nếu anh bị cảm lạnh tôi sẽ cảm thấy rất xấu hổ.”
Chu Tiễn Nam nhẹ nhàng nhìn cô: “Đừng lo lắng quá, tôi không sao đâu, cơn gió nhỏ này đối với tôi không là gì cả.”
“Ừm.”
Lúc cô cúi đầu xuống, toàn bộ khuôn mặt của Đông Họa gần như đỏ bừng.
Bởi vì cô đang mặc áo khoác của anh, mùi hương chỉ thuộc về anh gần như lan tỏa và bao trùm khắp cơ thể cô.
Mùi hương mát lạnh, nhưng cũng tràn đầy hương vị nam tính.
Vào lúc này, vào thời khắc này, cô cảm thấy mình không phải đang ngồi trên ghế, mà là đang ngồi trên mây.
Thậm chí chỉ trong một khoảnh khắc, khi nhìn vào người đàn ông khôi ngô tuấn tú với đôi mắt sáng và lông mày rậm trước mặt này, trong lòng cô nổi lên một tia tham lam và vọng tưởng.
Nếu một ngày nào đó, anh ấy cũng có thể thích mình giống như người con gái kia thì thật tốt biết bao.
Lúc này, thịt nướng được đưa lên bàn, suy nghĩ thất thời của Đông Họa liền nhanh chóng dập tắt.
Nghĩ đến ý nghĩ vừa rồi, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Khi cô còn nhỏ, các bạn học đã nói rằng không phải cứ thích thì sẽ có kết cục tốt đẹp, có những tình yêu đến cuối đời chỉ là yêu đơn phương, cũng có những tình yêu chỉ là kiểu tôn thờ ngưỡng mộ, những thứ tình yêu theo kiểu như vậy không thể nào trở thành hiện thực được.
Đến bây giờ cô mới biết rằng có một số đàn ông thực sự chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn mà thôi.
Sau khi ăn xong, Chu Tiễn Nam đưa Đông Họa trở lại bệnh viện.
Hôm nay cô có ca trực đêm, và cô sẽ trực ca lúc mười giờ tối.
Biết cô làm việc cùng với Nam Khuê trong bệnh viện cả ngày lẫn đêm, Chu Tiễn Nam lo lắng hỏi: “Sức khỏe của cô thế nào? Có thể chịu nổi không? Nếu mệt quá thì nên nghỉ ngơi một chút.”
“Không sao đâu, cũng chỉ là thức một đêm thôi mà. Tôi có thể nghỉ hai ngày sau ca trực đêm, hơn nữa Khuê Khuê có dấu hiệu sinh non, tôi không thể ở bên chăm sóc cho cậu ấy được, chỉ có thể dành thời gian đi làm để đến thăm cô ấy mà thôi.”
“Sinh non sao?”
Lúc này, mọi sự chú ý của Chu Tiễn Nam đều tập trung vào hai chữ cô nói vừa rồi.
“Ý của cô là, cô ấy đang mang thai sao?” Chu Tiễn Nam hỏi lại.
Giọng nói đó, rõ ràng là rất nhẹ, rất nhẹ.
Nhẹ đến nỗi anh khó có thể nhận ra một chút cảm xúc nào, nhưng Đông Họa vẫn có thể nghe thấy sự mất mát và u uất trong lời nói của anh.
Sau khi Đông Họa xuống xe, cô đi thẳng vào bệnh viện.
Nhưng xe của Chu Tiễn Nam vẫn luôn đậu ở đó, đã qua một mấy phút mà anh vẫn chưa khởi động xe rời đi.
Mà ở cách đó không xa, cô có thể thấy rõ anh đang rút ra một điếu thuốc từ trong túi áo, châm lửa rồi lười biếng dựa vào ghế ngồi hút thuốc với vẻ mặt buồn bã.
Trước đây, cô chỉ phỏng đoán vu vơ chứ không dám khẳng định chắc chắn.
Nhưng ghép tất cả chi tiết lại với nhau, có lẽ vào lúc này, Đông Họa đã có thể nắm chắc.
Người cố chấp trong lòng anh ấy không ai khác chính là Nam Khuê.
Đúng vậy, cô nên nghĩ ra điều đó sớm hơn.
Lúc bị thương, anh ấy lại chỉ định Khuê Khuê chăm sóc mình; sự tận tâm và niềm nở của anh ấy dành cho Khuê Khuê từ lâu đã vượt quá sự quan tâm như một bạn bình thường, nhất là khi anh ấy nghe tin Niệm Khanh và Tư Mặc có thể mất tích, anh ấy gần như chạy như bay đến đây.
Anh ấy quan tâm đến cô ấy, lại còn để ý đến cô ấy như vậy.
Làm sao có thể chỉ đơn thuần xem cô ấy là bạn được chứ?
Nhưng vì Khuê Khuê đã có gia đình nên anh ấy mới buồn bã nói: Tôi không muốn sự cố chấp của tôi trở thành nỗi phiền toái của cô ấy.
Sợ Nam Khuê đói, Đông Họa đã đặc biệt mua cháo rau xanh cho cô ấy khi cô trở về.
Nó rất đặc và nhẹ, rất thích hợp cho cô ấy ăn vào lúc này.
Sau khi ăn xong cháo xong, Nam Khuê nhìn Đông Họa tràn đầy vẻ áy náy: “Thực xin lỗi, hôm nay mình đã mang đến cho cậu quá nhiều phiền phức, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho mình.”
“Cậu nói nhảm cái gì vậy? Chúng ta đều là bạn thân với nhau, tất nhiên mình phải chăm sóc cho cậu rồi.”
Hơn nữa, cậu còn là bạn của người đàn ông mà mình thích nữa.
Tuy rằng anh ấy không thể cố tình tiếp cận cậu nhưng anh ấy luôn âm thầm quan tâm đến từng cử chỉ của cậu, nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy cực kỳ đau khổ.
Vậy nên Khuê Khuê, mình nhất định phải chăm sóc cậu thật tốt!
Chỉ là những lời này cô không thể nói ra được.
Thời gian sắp hết, Đông Họa quay lại chuẩn bị cho ca trực đêm.
Cô vừa đi được một lúc thì điện thoại di động của Nam Khuê liền vang lên.
Bởi vì thời gian đã rất muộn, số điện thoại gọi đến lại rất lạ, đó còn là một dãy số nước ngoài.
Thế là Nam Khuê hoài nghi nhấc máy lên.
Ngay sau khi được kết nối, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, hỏi: “Xin chào, cho hỏi cô có phải là vợ của ngài Lục không?”