Chương 101: Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã (3)
Lâm Hạo Dương xác thực thay đổi triệt để một lần nữa làm người, hắn mời Tưởng Lâm Dữ làm thầy dạy kèm tại nhà. Chu Oánh trợn mắt há miệng, cảm thấy Tưởng Lâm Dữ nhất định sẽ cự tuyệt, đều là cao tam, Tưởng Lâm Dữ cũng phải tham gia thi.
Tưởng Lâm Dữ lại đồng ý.
Hiệu suất làm của Tưởng Lâm Dữ quả thực rất cao, làm gia sư cho Lâm Hạo Dương một tháng, thành tích thi tháng của Lâm Hạo Dương đã cải thiện được đến vị trí thứ 150. Từ lão sư đến phụ huynh được mở rộng tầm mắt, nếu Lâm Hạo Dương ổn định hắn có thể đạt được kết quả tốt.
Lâm Hạo Dương cũng thật ngoài ý muốn, không biết Tưởng Lâm Dữ trúng gió gì, đột nhiên mang theo roi da nhỏ ở phía sau thúc đẩy hắn học tập. Tưởng Lâm Dữ giảng dạy rất nghiêm túc, đề ra một cái mục tiêu, để cho Lâm Hạo Dương đậu đại học Yến Đại.
Lâm Hạo Dương há miệng thành chữ o, nửa ngày sau mới nói, “Đại ca, anh chắc chắn? Chỉ với ta? ”
Tưởng Lâm dựa vào ghế đọc sách, trên ngón tay thon dài kẹp bút bi quay tròn, hình ảnh đẹp mắt ngã người về sau. Hắn không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn nhìn vào trang sách, tiếng nói lãnh đạm, “Thi giữa kì thành tích của cậu tiến vào vị trí tốp 50 liền có cơ hội.”
Tưởng Lâm Dữ mặc áo phông trắng tay dài, tay áo hơi dài, che khuất mu bàn tay. Lông mi rất dài, nồng đậm đen nhánh, ở dưới mắt đổ bóng, mắt không chớp đọc sách, “Thi vào năng khiếu.”
"Ta có sở trường gì?" Lâm Hạo Dương cắn nắp bút bi với vẻ mặt sững sờ, hắn có năng khiếu sao? Sao hắn lại không biết?
Tưởng Lâm Dữ thu hồi ánh mắt nhìn sách, mắt nhìn vào Lâm Hạo Dương một lát, “Chỉ cần cậu muốn phát triển, cái gì cũng có thể là năng khiếu. Phương án đầu tiên, để cho ba cậu làm phòng thí nghiệm, mời chuyên gia hợp tác đăng ký cho cậu một cái sở trường. ”
Lâm Hạo Dương trợn mắt há mồm, “A?”
“Phương án thứ hai, tham gia thi, toán học, hóa học, vật lý đều được, có thể cầm được quán quân trong cuộc thi toàn quốc, thi toàn cầu có thể cầm được huy chương.”
Lâm Hạo Dương: “……”
“Dữ ca, ngài quá để mắt đến ta.” Trình độ của Lâm Hạo Dương, nhiều nhất chỉ có thể giành được giải quán quân thi cờ trong cộng đồng người cao tuổi.
Tưởng Lâm Dữ lại một lần nữa ngã người ra sau, lật tiếp một trang sách, nói, “Còn có một phương án cuối cùng.”
"Ngài nói."
“Buổi sáng ngày mai tôi mang —— em gái của cậu đi học.”
Lâm Hạo Dương cắn bút giương mắt, "Gì?"
Từ sau khi Lâm Hạo Dương cố gắng nỗ lực phấn đấu, hắn cảm thấy chặng đường năm phút cũng rất xa liền mua xe đạp địa hình, hắn không có thời gian, đã nói Chu Oánh mua. Chu Oánh liền mua hai chiếc, đưa cho Tưởng Lâm Dữ một chiếc. Lâm Hi sẽ không đạp xe, xe của Lâm Hạo Dương bỏ thêm ghế sau, mỗi ngày đều sẽ chở Lâm Hi đi học.
Lâm Hạo Dương vặn lông mày nhìn chằm chằm vào Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ mặt không đổi sắc, trong trẻo lạnh lùng trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, nhàn nhạt đọc sách.
“Con mẹ nó đã rõ ràng.” Lâm Hạo Dương ném bút đi.
Tưởng Lâm Dữ động lông mi, giương mắt nhìn thẳng vào hắn, “Thật sao?”
“Chính là ghen ghét ta có em gái cậu thì không, cậu có phải muốn chọc em gái ta? Cậu phải giữ mặt mũi. ”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
“Cậu muốn sao không để mẹ cậu sinh một đứa nữa đi.” Lâm Hạo Dương tựa lưng vào ghế, cả người đều dựa vào bám lấy Tưởng Lâm Dữ nheo mắt, “Người này tâm cơ sao lại nặng như vậy!”
“Ba mẹ tôi hiện tại sinh con chính là con riêng, bọn họ sẽ không cho phép đối phương làm ra con riêng.” Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, Lâm Hạo Dương tên ngu xuẩn, quả nhiên không nhìn ra được, ngữ khí lãnh đạm, “Bọn họ trước sau cũng đánh nhau.”
Ba mẹ Tưởng Lâm Dữ mỗi người tự đóng vai trò của mình, ai cũng có tình nhân riêng, bởi vì cổ phần công ty không thể bị chia cắt. Ly hôn bọn họ sẽ mất đi quyền khống chế với Thượng Dữ, vì lợi ích chung, bọn họ duy trì quan hệ vợ chồng, ai cũng không thể ở bên ngoài chơi ra mạng người.
Lâm Hạo Dương có chút đồng tình với Tưởng Lâm Dữ, ngồi lại nhặt bút lên, “Vậy cậu cũng không thể bắt em gái ta.”
“Vậy cậu có muốn học đại học Yến Đại hay không?”
Lâm Hạo Dương hẳn là đang nghĩ, nếu hắn có thể vào được Yến Đại, bao nhiêu người sẽ nhìn hắn ngưỡng mộ, hắn một con cá ướp muối rốt cuộc cũng xoay người. Hắn suy tư đại khái có hai phút, cảm thấy có nhiều anh trai tới chiếu cố Lâm Hi, cũng không có chuyện gì xấu.
“Ngày mai đổi xe.”
"Thành giao." Tưởng Lâm Dữ đứng dậy gấp sách lại, ném một xấp giấy chỉnh tề tới trên bàn Lâm Hạo Dương, “Đi tham gia cuộc thi này, lấy quán quân.”
Lâm Hạo Dương cầm giấy lên nhìn thấy phiếu báo danh công nghệ khoa học trí tuệ, giải đấu thế giới, trận chung kết năm nay tổ chức ở Yến Thành, còn ba ngày nữa là hết hạn báo danh. Tưởng Lâm Dữ đã sớm biết, cố ý không lấy ra, giả bộ chờ đợi hắn.
Tưởng Lâm Dữ là chó! Hắn là chó!
Tưởng Lâm Dữ xách cặp lên đi ra bên ngoài, “Cuộc đời, cũng nên liều một lần. Toàn bộ nỗ lực, phấn đấu quên mình thi đua một lần. ”
Tay của hắn để trên nắm cửa, quay lại, lạnh lùng khẽ hất cằm lên, ánh mắt kiêu ngạo, “đừng làm phế vật vĩnh viễn”.
Tưởng Lâm Dữ tiếp máu gà cho Lâm Hạo Dương xong, kéo cửa đi ra ngoài, vừa lúc Lâm Hi ở phòng ngủ đối diện chạm mặt. Lâm Hi thay áo ngủ màu hồng, tóc cô dài hơn rất nhiều, đôi mắt trong suốt, cả người mềm mại.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hi bỗng nhiên lùi về sau đóng cửa lại. Một thanh âm vang lên, Tưởng Lâm Dữ hoàn hồn, lập tức nhíu mày, gần đây Lâm Hi đang tránh hắn.
Hắn đã làm gì? Để Lâm Hi bài xích như vậy, Tưởng Lâm Dữ nghĩ mãi cũng không rõ, nhưng cũng không đứng lại ở chỗ này, nhanh chân mang theo cặp sách đi ra ngoài cửa.
Lâm Hi đóng cái cửa kia lại liền hối hận, có vẻ như cố tình, nhưng lại chạy tới mở cửa rất không tốt, càng giống cố tình. Từ khi Tưởng Lâm Dữ mua băng vệ sinh cho cô, mỗi lần cô thấy Tưởng Lâm Dữ nhịn không được mà khẩn trương. Mà Tưởng Lâm Dữ lại thường xuyên xuất hiện ở nhà cô, buổi sáng cùng nhau đi học, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Trong lớp nữ sinh bí mật bát quái về bạn trai lý tưởng, mọi người đều thống nhất thẩm mỹ, Tưởng Lâm Dữ.
Lâm Hi không có trả lời vấn đề này, nhưng cô nghĩ tới. Có một số chuyện không thể tưởng tượng, một khi có ảo tưởng, rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi.
Buổi đêm Lâm Hi nằm mơ, mơ thấy có một nam sinh vẫn luôn nắm tay cô. Cùng nam sinh nắm tay là việc to gan phản nghịch, lúc cô lý trí cũng không dám nghĩ tới, nhưng một cảnh tượng cuối cùng, cô nhìn thấy rõ mặt nam sinh.
Tưởng Lâm Dữ mặc áo sơ mi đen quần đen, cười nhìn cô.
Lâm Hi lập tức tỉnh lại, cô lấy tay che lại trái tim, ngồi trên giường nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức. Chột dạ ra một thân mồ hôi, mơ thấy cùng Tưởng Lâm Dữ nắm tay, cô điên rồi sao?
Lâm Hi chui vào toilet, rửa mặt để cho chính mình tỉnh táo.
Lúc ăn sáng, Chu Oánh nói để Lâm Hạo Dương mang cho Tưởng Lâm Dữ một phần ăn sáng, nghe nói gần đây bảo mẫu nhà Tưởng Lâm Dữ đổi thành người giúp việc làm thêm giờ, hắn vẫn luôn mua bữa sáng ở bên ngoài.
Lâm Hi nghe được tên Tưởng Lâm Dữ nhịp tim bắt đầu đập nhanh, cô nhanh chóng uống sữa bò.
“Hi Nhi mặt con làm sao mà hồng như vậy?” Chu Oánh sờ soạng trán Lâm Hi một phen nói, “Phát sốt sao?”
“Không có, tối qua có chút nóng.” Lâm Hi tránh thoát khỏi tay của mẹ, lấy giấy lau tay, nói, “Con đi học.”
“Đừng nóng vội, anh của con ăn xong mang con đi.”
Lâm Hi không muốn đi cùng Lâm Hạo Dương, đi học cùng với Lâm Hạo Dương nhất định sẽ gặp Tưởng Lâm Dữ, cô đối với Tưởng Lâm Dữ rất không được tự nhiên.
Lâm Hi xuống lầu trước, bọn họ ở lầu 20, thang máy tới lầu 19 thì dừng lại, Lâm Hi nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ mặc áo len màu đen. Một tay hắn đang cầm áo khoác đồng phục, một tay khác cầm cặp sách, ánh mắt trong trẻo nhìn Lâm Hi.
Cỏ mọc én bay, Lâm Hi giống như dây tơ liễu mùa xuân, bay múa đầy trời.
Cô lùi về sau một bước.
"Sớm." Giọng nói buổi sáng của Tưởng Lâm Dữ hơi trầm, ngữ điệu yên tĩnh.
"Sớm." Lâm Hi lại lùi về phía sau một bước, từ trong cặp lấy ra sách tiếng Anh học từ đơn, trên thực tế cũng không có nhớ gì cả.
"Anh trai đâu?"
“Anh ấy đang còn ăn cơm.” Lâm Hi nói, "Em đi tới trường học trước."
Cô ở trong lòng có vạn con ngựa đang lao qua, vì cái gì mà không chờ Lâm Hạo Dương? Chờ Lâm Hạo Dương, ba người ở trong thang máy sẽ không có xấu hổ như vậy.
Lại có người vào thang máy, Tưởng Lâm Dữ lui về bên phía cô một chút, ngăn chặn người chen vào thang máy. Bên này khu phòng học, ở đều là học sinh, thời gian đi học là thang máy giờ cao điểm.
Tưởng Lâm Dữ đã hoàn toàn mặc áo khoác vào, nghiêng người cầm cặp sách, đưa tay chặn cho Lâm Hi một khoảng không gian.
Trên quần áo Tưởng Lâm Dữ có mùi hương gỗ, không biết dùng cái gì, rất dễ chịu. Lâm Hi gần như muốn ngừng thở, nghĩ lại giấc mộng tối hôm qua.
Cuối cùng cũng tới lầu một, người ở phía trước lần lượt rời đi, Lâm Hi gần như là muốn chạy khỏi thang máy, đem sách tiếng Anh bỏ vào cặp, bước nhanh chân ra bên ngoài.
Bỗng nhiên cặp bị níu lại, Lâm Hi chợt quay đầu.
"Đi ra phía sau." Trong tiểu khu lối đi xe đạp tách biệt với lối đi bộ.
"Em không đạp xe." Lâm Hi nói, “Em muốn đi bộ.”
"Tôi đèo em." Tưởng Lâm Dữ lấy cặp sách của Lâm Hi, cảm nhận được sức nặng bên trong, “Em đem toàn bộ sách về nhà?”
“Có mấy quyển có thể sử dụng.” Lâm Hi vừa dứt lời.
Tưởng Lâm Dữ đã lấy đi cặp sách của cô, cầm trong tay.
Cặp sách bị lấy đi, Lâm Hi không thể không đi cùng Tưởng Lâm Dữ đi ra phía sau, Tưởng Lâm Dữ mở khóa xe, chân dài bước lên xe đạp. Xe hắn cũng lắp chỗ ngồi phía sau, hắn đeo cả hai cái cặp lên vai, nghiêng đầu nhìn Lâm Hi, “Lên xe.”
Chân của hắn rất dài, thẳng tắp thon dài, mảnh khảnh đặt trên mặt đất. Mặt mày sáng sủa, áo khoác tùy ý mở, mái tóc đen sạch sẽ rũ xuốn trán.
“Em cầm cặp sách đi.” Lâm Hi lấy cặp sách, Tưởng Lâm Dữ không có thả ra, vẫn luôn nhìn cô.
“Em ôm, ngồi xe không cần đeo lên vai.” Trong lòng Lâm Hi tràn đầy sợi bông, điên cuồng bay múa.
Khi Lâm Hạo Dương xuống lầu, Tưởng Lâm Dữ đã chở Lâm Hi chạy.
Từ đó về sau, Lâm Hi đến trường hay tan học đều là Tưởng Lâm Dữ chở cô. Có đôi khi cô cầm lấy dây cặp của Tưởng Lâm Dữ, có đôi khi lại nắm lấy góc áo khoác đồng phục của hắn.
Tiến vào tháng mười hai, trời lạnh, Yến Thành đã bước vào thời kỳ sưởi ấm.
Bọn họ không còn đạp xe đạp, tiếp tục đi bộ đến trường học. Có đôi khi buổi sáng Tưởng Lâm Dữ sẽ mang cho cô một hộp sữa bò ngọt, có đôi khi sẽ đưa cho cô một viên sô-cô-la. Đều là việc thuận tay, ví dụ như giúp cô giảng đề, thuận tay đưa cho cô một viên sô-cô-la. Lâm Hi giống trống khua chiêng ra vẻ cự tuyệt, chưa kịp cự tuyệt đã rơi vào túi của cô.
Cuối tháng mười hai, Lâm Hi nghe được một cái tin đồn, nói Tưởng Lâm Dữ không thích nữ sinh, tin đồn kia là bạn ngồi cùng bàn bát quái, Lâm Hi ngốc mấy giây, còn chưa giải thích đó là ý tứ gì. Bạn cùng bàn thần thần bí bí nói với cô, nam sinh cũng có thể thích nam sinh.
Tam qua của Lâm Hi bị tái tạo lại một lần nữa...(Tam quan gồm: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan).
Sau đó cô nói bóng nói gió hỏi Lâm Hạo Dương, Lâm Hạo Dương đang chăm chú làm việc với mô hình máy móc của hắn, đầu cũng không ngẩng lên, “Đúng vậy.”
“Thích cái gì cũng đều là tự do lựa chọn của người khác, mỗi người đều có thể tự do lựa chọn cảm xúc tốt nhất của chính mình.” Lâm Hạo Dương tận dụng mọi thứ hỗ trợ giải thích, “Hắn là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, không cần thiết bởi vì nguyên nhân cảm thấy chúng ta không giống nhau, mọi người đều giống nhau. Anh thích nữ sinh, em thích nam sinh, hắn thích nam sinh, yêu thích của mỗi người đều là sự tồn tại bình thường. ”
Lâm Hi né tránh Tưởng Lâm Dữ một tháng, Tưởng Lâm Dữ cũng không biết xảy ra chuyện gì, Lâm Hạo Dương cũng không biết.
Không thể hiểu được, buổi sáng Lâm Hi không cùng bọn họ đi tới trường học, buổi tối cố ý kéo dài thời gian học tới khi bọn hắn có lớp tự học buổi tối mới ra khỏi cổng trường. Cao trung lớp mười một không có lớp tự học buổi tối, cho nên rất dễ dàng tránh đi. Lâm Hạo Dương muốn một mình tâm sự với cô, nhưng vẫn luôn không có thời gian, cao tam thật sự quá bận, hắn vội vàng tham gia thi đấu.
Ngày 1 tháng 1 Lâm Hạo Dương đã đi, hắn đã thi vào vòng bán kết. Đợt huấn luyện sau là cách thức khép kín, cần thời gian một tuần, trận chung kết mới có thể kết thúc.
Lâm Hạo Dương rời đi, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ càng không có gặp nhau.
Lâm Hi lại lần nữa nói chuyện với Tưởng Lâm Dữ là vào ngày 6, ba cô đi công tác, Lâm Hạo Dương đi tham gia thi đấu, vừa lúc bảo mẫu đêm nay về nhà. Bệnh tim của mẹ cô phát tác, hai giờ rạng sáng, Lâm Hi ôm mẹ hoang mang lo sợ, lúc cô phản ứng lại đã bấm gọi số điện thoại của Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi khóc nói, “Anh, mẹ của em thở không nổi. ”
Tưởng Lâm Dữ không thay quần áo, mặc áo ngủ đi dép lê xông lên lầu. Hắn bình tĩnh để Lâm Hi đi lấy toàn bộ giấy tờ tùy thân, lấy thuốc sơ cứu đưa vào miệng Chu Oánh, tùy tiện lấy một chiếc áo lông vũ trùm lên người Chu Oánh, cõng chạy ra bên ngoài.
Lúc xe cứu thương đến dưới lầu, Tưởng Lâm Dữ cũng đã cõng người xuống đến lầu một.
3 giờ sáng hành lang phòng cấp cứu yên tĩnh, ánh đèn neon chiếu sáng hành lang, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ ngồi trên ghế dài ở hành lang, hai người đều mặc áo ngủ, nhìn thâp phần thảm hại.
Hộ sĩ đưa qua tới một cái áo khoác dài, Tưởng Lâm Dữ đem áo khoác đắp lên người Lâm Hi, Lâm Hi ngẩng đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô gọi điện thoại cho ba ba, ba ba đang trên đường về nhà. Cô buộc chính mình bình tĩnh, cúp điện thoại, đầu óc cô trống rỗng.
Tưởng Lâm Dữ lau nước mắt cho Lâm Hi, chần chờ hồi lâu, đem cô ôm vào trong lòng, “Không sợ”.
Lâm Hi xoay người ôm Tưởng Lâm Dữ, khóc thành tiếng.
Cô thực sự rất sợ.
Mẹ cô thở không được ngã trên mặt đất, thân thể run rẩy, sắc mặt trắng nhợt. Cô bị dọa sợ, tay cũng run lợi hại.
Chu Oánh được cứu trở về, cấp cứu kịp thời, đưa đến bệnh viện cũng kịp thời.
Lâm Hạo Dương tham gia thi đấu trí tuệ công nghệ khoa học kĩ thuật giành được giải đặc biệt, sau khi hắn về nhà phát hiện bảy ngày hắn không có ở nhà, trong nhà đã xảy ra chuyện long trời lở đất, hắn ôm mẹ khóc một trận.
Về sau, hắn phát hiện Tưởng Lâm Dữ với Lâm Hi lại khôi phục lại quan hệ như xưa.
Mỗi ngày cùng nhau đi học, cùng nhau tan học. Ngẫu nhiên Tưởng Lâm Dữ đạp xe, Lâm Hi sẽ ngồi ở ghế sau của hắn.
Tưởng Lâm Dữ suy đoán không sai, trí tuệ khoa học công nghệ là hạng mục phát triển kiểu mới của quốc gia. Khoa máy tính Yến Đại năm nay có một danh sách đặc biệt, cái danh sách này chính là thiết lập khi có thể thi đấu.
Tưởng Lâm Dữ quả nhiên là một người đàn ông nghiên cứu tất cả trường đại học từ cao trung, nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Kết quả thành tích kỳ thi giữa kỳ, Lâm Hạo Dương đứng ở top 50, có một giải thi đấu quán quân, được tiến cử đi học.
Lâm Thế cùng Chu Oánh nhận được thông báo, một phút sau mới phản ứng lại được, Lâm Hạo Dương cũng được tiến cử đi học Yến Đại, đây là kỳ tích gì? Lâm Thế muốn mở một bữa tiệc đơn giản, bữa tiệc để cho Lâm Hạo Dương cảm ơn, đặc biệt cảm ơn Tưởng Lâm Dữ.
Tưởng Lâm Dữ nghĩ xa hơn với những phụ huynh này, hắn nghĩ hết tất cả biện pháp, hắn đối với Lâm Hạo Dương là thật để bụng. Vì kéo Lâm Hạo Dương vào Yến Đại, hắn đúng là hao phí hết tâm tư.
Có người vui mừng có người sầu, trên lầu Lâm gia vui mừng, dưới lầu, hai vợ chồng Tưởng gia ngồi trên sô pha mây mù giăng lối.
Thành tích của con trai vẫn luôn là kiêu ngạo của hai vợ chồng bọn họ, con trai quá ưu tú, không cần bọn họ can thiệp quá nhiều, lớn lên rất tốt. Tưởng Lâm Dữ từ cao trung năm nhất đã nói với bọn họ, sẽ xin học Harvard.
Cao trung năm ba, hắn đều vì Harvard mà chuẩn bị.
Nhưng hắn hiện tại thông báo với ba mẹ, hắn từ bỏ, hắn muốn đi Yến Đại.
Tưởng Hành hút xong một điếu thuốc, dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn. Trong phòng khói thuốc bay lơ lửng, chậm rãi hòa vào trong không khí.
Tưởng Lâm Dữ chau mày, rất không thích mùi khói thuốc.
“Bây giờ xin cũng không muộn, chúng ta có thể liên hệ với trường học bên kia, chỉ cần con nguyện ý, nhất định có thể vào.” Tưởng Hành thở dài ra một hơi, khủy tay đặt trên đầu gối, thân thể nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào Tưởng Lâm Dữ nói, “Hai trường đại học này, xếp hạng kém tới hơn mười bậc, khoảng cách thứ hạng này quyết định tương lai học tập, quyết định sự phát triển nghề nghiệp trong tương lai. ”
Tưởng Lâm Dữ dựa vào phía sau ghế sô pha, rất phiền, không muốn cùng ba mẹ nói chuyện phiếm.
“Đúng vậy, chênh lệch này quá lớn.” Mẹ hắn cũng không nghĩ tới Tưởng Lâm Dữ sẽ không có tiền đồ như vậy, quyết định này làm cho bà thật sự không nói nên lời, “Mẹ không biết con vì cái gì làm ra quyết định này, mẹ chỉ có thể nói quyết định này rất ngu xuẩn. Lâm Dữ, mẹ hy vọng con có thể cẩn thận cân nhắc. ”
“Con cẩn thận cân nhắc qua, con thích Yến Đại.”
"Mày thối lắm!" Tưởng Hành mắng xong cảm thấy có điểm thất thố, hung hăng ho khan một tiếng, “Từ nhỏ đến lớn, cái gì con cũng phải tranh đứng thứ nhất. Con sẽ buông tha cho vị trí thứ nhất? Vì cái gì? ”
Cả người Tưởng Lâm Dữ dựa vào trên sô pha, hai tay khoanh lại ấn ấn vào mi tâm một lát, giương mắt lúc này trong mắt đen đã hoàn toàn lạnh xuống :
“Con chính là thích Yến Đại, hai người đồng ý cũng được không đồng ý cũng vậy. Con không phải là đang trưng cầu ý kiến của hai người, con chỉ là thông báo cho hai người một tiếng, con quyết định đi Yến Đại. ”
Hắn với Lâm Hi cùng nhau tham gia trại hè Yến Đại, Lâm Hi viết nguyện vọng chính là thi đậu Yến Đại.
Vợ chồng Tưởng Hành: “……”
Trước khi Tưởng Hành tức giận, Tưởng Lâm Dữ đứng dậy, khóe môi giương lên cười cay nghiệt lạnh lùng.
“Con, ngoại trừ hai người khoe thành tích ở bên ngoài, con là con người.” Dưới hàng lông mi dày trong đôi mắt đen của Tưởng Lâm Dữ tất cả đều là châm chọc, “Con cũng không phải trò chơi để hai người tùy ý ném tiền dưỡng thành, con sẽ không sống theo ý nguyện của hai người. Con có thất tình lục dục, con là một người sống sờ sờ. ”
“Ngày 1 tháng 1 năm nay, con đã là người trưởng thành, con có tất cả quyền lựa chọn.”
Tất cả âm thanh của Tưởng Hành đều kẹt ở trong cổ họng, muốn nói cắt đứt phí sinh hoạt của hắn, phát hiện ra phương thức căn bản là không uy hiếp được Tưởng Lâm Dữ, con của ông ta quá có chủ kiến.
Tưởng Lâm Dữ là người rất có kế hoạch, từ trước tới giờ hắn cũng không xài tiền lung tung, lúc mười tuổi, hắn tự nhiên lấy hết tiền mừng tuổi thương lượng cùng mẹ mua nhà. Căn nhà trong chín năm qua đã sửa lại mấy lần, lúc đó bọn họ chỉ cảm thấy Tưởng Lâm Dữ rất có kế hoạch, trẻ con làm được kế hoạch này, khá tốt. Hiện giờ suy nghĩ lại, tất cả đều có kế hoạch, Tưởng Lâm Dữ là vị thành niên, trừ bỏ mua nhà đầu tư những cái khác rất khó hoàn toàn thuộc về hắn.
Mười tuổi tâm cơ đã sâu như vậy.
Cha mẹ cho tiền tiêu vặt, ông ngoại để lại tiền cho hắn, mười sáu tuổi, hắn đem số tiền đó đi đầu tư, ánh mắt hắn rất tốt, tỉ lệ lãi suất cực kỳ cao.
Cho dù cha mẹ có lấy lại tiền vốn, những khoản tiền đó cũng đủ cho Tưởng Lâm Dữ tự do, hắn sẽ không vì tiền bạc mà gặp khó khăn.
Tưởng Hành cùng phu nhân bốn mắt nhìn nhau, đây thời điểm mối quan hệ của bọn họ tốt nhất trong nhiều năm qua, tâm ý tương thông. Đối với con trai không có bất kỳ biện pháp nào, muốn đánh bài tình cảm với hắn, lại phát hiện tình cảm đã thiếu thốn rất nhiều năm, tình cảm của Tưởng Lâm Dữ đối với bọn họ còn không có sâu như nhà Lâm gia trên lầu.
Nhắc tới Lâm gia, Tưởng Hành tức giận đến giơ chân, Tưởng Lâm Dữ vào Yến Đại phần lớn là do đứa trẻ nghịch ngợm của nhà trên lầu đeo đấy. Lâm gia cũng là đủ hiếm thấy, vì làm con trai học được đại học tốt, vậy mà dọn nhà đến trên lầu nhà bọn họ. Lâm gia ngược lại được toại nguyện, Tưởng Hành tức giận muốn lên lầu đánh với Lâm Thế một trận.
Tưởng Lâm Dữ cự tuyệt danh sách tiến cử đi học, hắn lựa chọn phương thức thi đại học bình thường.
Hai ngày trước kì thi đại học, hắn tránh Lâm Hạo Dương đạp xe chở Lâm Hi đi một vòng công viên gần trường học. Hắn đưa cho Lâm Hi một cây kẹo cầu vồng thật lớn, đạp vịt tới giữa hồ, mặc cho thuyền tùy ý trôi giạt. Hắn xác định ở chỗ Lâm Hi sẽ không chạy, mới nghiêm túc đem hộp trang sức trong tay đưa cho Lâm Hi.
Lâm Hi ngây ngốc nhìn hắn, cái hộp này rất giống với hộp nhẫn, cô xem qua TV.
“Cao trung không cần yêu đương, chăm chỉ học hành.” Tưởng Lâm Dữ đánh lùi một đám người theo đuổi Lâm Hi, nhưng lập tức hắn phải học đại học, không thể thời khắc chú ý Lâm Hi bên này có người theo đuổi hay không.
Mặt Lâm Hi có chút nóng, Tưởng Lâm Dữ thật sự muốn làm chị dâu của cô sao? Còn quản cái này.
“Đại học thì có thể.” Tưởng Lâm Dữ mở hộp ra, đem vòng cổ đeo lên trên cổ Lâm Hi. Ngón tay của hắn thon dài, đầu ngón tay có hơi lạnh, dây chuyền bạch kim cũng rất lạnh.
Gió lay động áo sơ mi trắng của hắn, Lâm Hi ngửi được mùi hương gỗ trên người hắn, rất dễ chịu, rất ấm rất thơm. Cô có một đoạn thời gian thường xuyên cùng Lâm Hạo Dương đi phòng Tưởng Lâm Dữ dùng máy tính, trong phòng của hắn cũng có mùi hương này, cô mím môi nhìn thấy mặt dây chuyền trên cổ là một cái nhẫn, cô ngẩng đầu đụng vào đôi mắt đen thâm thúy của Tưởng Lâm Dữ.
“Tôi ở Yến Đại chờ em.”
Ngày đó Lâm Hạo Dương cầm được thư thông báo, một người lớn 1 mét 8 lại khóc như một đứa con nít ba tuổi, người duy nhất hắn cảm kích chính là Tưởng Lâm Dữ. Từ cao trung năm hai hắn đã muốn cải tà quy chính, nhưng thành tích vẫn luôn không thể đi lên, hắn cũng không có tự tin.
Nếu như bạn không học mà thành tích bạn không tốt, bạn còn có thể nói mình không muốn học, và bạn không học thì đó là điều bình thường, hắn nói hùng hồn. Hắn sợ nhất chính là đã nỗ lực mà thành tích còn không tốt, đó chính là chỉ số thông minh có vấn đề, thật sự ngu xuẩn.
Hắn không tiếp thu chuyện ngu xuẩn này, hắn liền lảng tránh chuyện học tập.
Cao tam, hắn muốn bắt đầu học, nhưng thiếu hụt kiến thức quá nhiều, không thể nào học vào.
Tưởng Lâm Dữ bắt đầu mang hắn theo học bù, bắt hắn phải học tập, thi không tốt vặn đầu hắn, phương pháp dạy học của Tưởng Lâm Dữ rất có hiệu quả. Lâm Hạo Dương cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi, mỗi ngày chỉ ngủ bốn giờ, thời gian khác đều học tập.
Thời niên thiếu có người đồng hành cùng nhau nỗ lực, rất dễ dàng tiến bộ.
Bọn họ là bằng hữu, cũng là anh em tốt nhất, như anh em ruột thịt.
Đến nỗi Tưởng Lâm Dữ vì chuyện gì bắt hắn học, sau đó Tưởng Lâm Dữ quyết định báo danh thi Yến Đại, trong lớp có lời đồn truyền ra. Nói Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương khả năng có chút chuyện, cái ‘chuyện này’ ý vị rất sâu xa. Lâm Hạo Dương cực phiền chán cách nói này, mặc dù Tưởng Lâm Dữ là GAY, bọn họ sẽ không thể là bạn bè sao?
Chẳng lẽ chỉ có thể là loại quan hệ này? Thật sự quá hẹp hòi, nam nữ còn có bạn bè thuần túy đấy. Lâm Hạo Dương đối với chuyện này rất bài xích, ai nói lung tung Lâm Hạo Dương liền đánh người đó. Hắn là thẳng nam, thẳng tắp. Giữa hắn và Tưởng Lâm Dữ chỉ là quan hệ huynh đệ, quan hệ của bọn hắn tốt, cùng nhau vào Yến Đại, đời này đều là huynh đệ.
Sau đó mấy người Chu Minh Nghiên bắt đầu đồn, Tưởng Lâm Dữ vì cái gì vào Yến Đại cùng người trong nhà nháo tách ra riêng, Lâm Hạo Dương không sao nói rõ lại có điểm chột dạ, hắn là sắt thép thẳng nam, cũng không muốn chậm trễ Tưởng Lâm Dữ.
Nhưng chuyện này không có cách nào để nói, rất dễ làm tổn thương người khác.
Tưởng Lâm Dữ cự tuyệt tiến cử đi học, tham gia thi đại học bình thường. Vạn nhất bởi vì kích thích, thi đại học thất bại thì phải làm sao bây giờ? Người kiêu ngạo như vậy không chấp nhận được thất bại, vì thế chuyện này Lâm Hạo Dương vẫn luôn một mực kìm nén.
Thi đại học kết thúc, Lâm Hạo Dương ở trong phòng học gào khóc.
Trong lớp nhìn hình ảnh này xem hắn như người bị bệnh tâm thần, hắn một người được cử đi học có gì mà khóc? Ngay cả thi đại học cũng không cần tham gia.
Tưởng Lâm Dữ vào phòng học thu dọn sách, mười phần ghét bỏ kéo cái bàn ra, bảo trì khoảng cách với Lâm Hạo Dương. Bệnh tâm thần sẽ lây bệnh, cách xa tên não tàn này một chút.
Bảng đen phía sau phòng học đếm ngược thành số 0, kì thi đại học hoàn toàn kết thúc.
Lớp trưởng thông báo mọi người buổi tối liên hoan, một lần cuối cùng.
Tưởng Lâm Dữ đem toàn bộ sách nhét vào cặp, cặp sách lớn có chút nặng, hắn cùng Lâm Hạo Dương muốn về nhà cất sách.
Đi ngang qua dãy phòng học cao trung năm nhất, hướng mắt Tưởng Lâm Dữ nhìn vào một lớp.
Thi sát hạch cao trung năm nhất muộn vậy, phòng học bọn họ đang còn có âm thanh đọc diễn cảm.
Khu dạy học cao tam đã ồn ào đến cùng, bên này âm thanh đọc diễn cảm tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Lâm Hạo Dương nhìn chính là một bên khác, cao trung năm ba của hắn kết thúc.
“Cậu chuyển nhà sao?” Hai người đi đến bãi đỗ xe trường học, Tưởng Lâm Dữ ở giai đoạn cao tam bận rộn, còn tận dụng mọi thứ cầm được bằng lái, vừa mới mua một chiếc Mercedes.
Tưởng Lâm Dữ mở cửa xe hàng ghế phía sau ném cặp sách vào, xoay cổ tay.
Hoàng hôn chiếu vào khu dạy học, toàn bộ trường học được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, Tưởng Lâm Dữ không có cảm xúc phiền muộn gì, hắn đang suy nghĩ hai năm tới không nhìn thấy Lâm Hi, Lâm Hi có thể yêu sớm hay không.
Hắn đưa cho Lâm Hi cái nhẫn kia, Lâm Hi có thể hiểu rõ ý hay không.
Có chút hối hận làm toàn bộ đề, hẳn là nên học lại một năm.
Thời gian hai năm, cô có thể thay đổi không đi Yến Đại, đây là ẩn số. Lần đầu tiên hắn gặp Lâm Hi, Lâm Hi ngồi ở trong xe, trên người có ánh sáng. Cô cùng những nữ sinh không giống nhau, cảm giác không giống nhau này Tưởng Lâm Dữ không có biện pháp miêu tả chính xác. Lâm Hi có thể đuổi theo kịp tư duy của hắn, bọn họ ở trong lớp huấn luyện thi đua nhận thức lẫn nhau, mỗi ngày đều sẽ nói chuyện phiếm.
Tưởng Lâm Dữ bắt đầu hứng thú với nói chuyện phiếm hàng ngày, khi Lâm Hi nói chuyện trong mắt có ánh sáng, rất đáng yêu. Tưởng Lâm Dữ vẫn luôn muốn dịu dàng vuốt tóc cô một phen, khẳng định rất mềm mại.
Tưởng Lâm Dữ ý thức được tình cảm của mình đối với Lâm Hi cũng không phải là tình thân, thấy cô cùng với nam sinh khác ở cùng một chỗ, Tưởng Lâm Dữ rất khó chịu, loại khó chịu này khiến hắn rất muốn đánh vào nam sinh kia một lần. Nam sinh kia quả nhiên không thật tâm ưa thích với Lâm Hi, bị hắn hù dọa một lần, nam sinh kia cũng không tiến gần tới Lâm Hi.
Thật là nhảm nhí, loại đàn ông này sao có thể cả đời phụ trách với Lâm Hi? Không đủ khả năng.
Nếu như là hắn, cho dù trời sập xuống hắn cũng có thể gánh vác, căn bản sẽ không bởi vì người khác uy hiếp mà từ bỏ.
“Tưởng Lâm Dữ.” Lâm Hạo Dương cũng dựa vào xe, đưa cho hắn một điếu thuốc.
"Không hút." Bản thân Tưởng Lâm Dữ không có nghiện thuốc, trước kia hắn là vì hiếu kỳ mới hút thuốc.
Lâm Hạo Dương đốt một điếu thuốc, nhìn chân trời hoàng hôn xa xôi, “tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tưởng Lâm Dữ ghét bỏ khói thuốc, dịch chuyển tránh sang một bên.
"Nói."
“Thế giới này có rất nhiều giống loài, cũng có rất nhiều định hướng. Có người thích đàn ông có người thích phụ nữ, có người thích —— dù sao, thích cái gì đi nữa, đều là tự do.” Lâm Hạo Dương nhả khói quay đầu nhìn Tưởng Lâm Dữ nói, “Ta sẽ không kì thị người khác giới tính, ta tôn trọng chí hướng của mỗi người.”
Tưởng Lâm Dữ nhíu mày, là ý gì? Hắn đang nói cái gì vậy?
“Bất luận là chí hướng gì, ta đều là bạn của cậu, bạn tốt nhất.” Lâm Hạo Dương hít sâu nói, “Ta không chán ghét cậu, cậu cũng không cần tự ti hay gì.”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
“Chuyện cậu thích nam sinh, kỳ thật ta đã sớm biết, ta vẫn luôn không có cơ hội cùng cậu nhắc tới.” Lâm Hạo Dương thật sự rất khó khăn, nhưng vẫn là nói ra miệng, “Ta hy vọng cậu lý trí, ta thích nữ sinh, ta chỉ xem nam nữ, ta không phải nói cậu ghê tởm, ta xem loại phim kia rất buồn nôn. Ta đối với đàn ông không có bất kỳ hứng thú gì, ta thử qua, thật sự không được. Ta biết cậu vì cái gì kéo ta đi Yến Đại, thật có lỗi, ta không thể đáp ứng lại cậu. Ta hy vọng chúng ta là bằng hữu tốt nhất, huynh đệ vĩnh viễn——”.
“ Tôi thích em gái cậu.” Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương kéo ra khoảng cách, mở cửa xe vào ghế lái, “Tự mình trở về đi, buồn nôn.”
Lâm Hạo Dương: “……”
Tưởng Lâm Dữ khởi động động cơ của xe khóa chết cửa, hôm nay hắn không thể quay lại nói một câu nào với Lâm Hạo Dương, nói nhiều một câu, hắn sợ mình nhịn không nổi đánh chết anh vợ.
"Gì?"
“Đứng thẳng, lùi ra phía sau.” Tưởng Lâm Dữ tay dài đặt lên cửa sổ xe, một tay kia cầm lái, “Nhanh lên.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Hạo Dương là mừng như điên, Tưởng Lâm Dữ không thích hắn, bọn họ vẫn là bằng hữu tốt nhất, “Cái gì?”
“Lui ra phía sau.”
Lâm Hạo Dương theo bản năng liền lui ra phía sau, "A?"
Tưởng Lâm Dữ xác định phương hướng, một cước đạp chân ga chạy thẳng lao đi, nghênh ngang rời đi, để cho hắn một làn khói.
Lâm Hạo Dương: “……”
Lâm Hạo Dương nhìn chiếc xe đang phóng như bay, hậu tri hậu giác phản ứng lại. Mẹ kiếp! Cẩu vật nhớ thương em gái của hắn.
“Mẹ kiếp! Ngươi làm người đi!” Lâm Hạo Dương ném tàn thuốc lên trên mặt đất, hắn đến cùng là phiền muộn xoắn xuýt vì cái gì? Hắn nửa đêm bừng tỉnh đều là mơ Tưởng Lâm Dữ bóp cổ hắn, mắng hắn lừa gạt tình cảm, gạt người đến cho hắn học bổ túc. Tưởng Lâm Dữ mới là lừa gạt tình cảm, cẩu vật này có chuẩn bị mà đến.
Lâm Hạo Dương đi Yến Đại, Tưởng Lâm Dữ mới có cơ hội tiếp cận Lâm Hi. Tưởng Lâm Dữ đi tới nhà hắn học bổ túc ăn cơm, mới có cơ hội cùng Lâm Hi gặp mặt nói chuyện.
Mẹ kiếp! Tưởng Lâm Dữ còn nhân cơ hội cướp nhiệm vụ đưa đón Lâm Hi đi học từ trong tay Lâm Hạo Dương, phát điên!
Một năm, suốt một năm, Lâm Hạo Dương mới phản ứng được.
Tưởng Lâm Dữ tiếp cận hắn là vì Lâm Hi.
Tưởng Lâm Dữ là người sao? Là người thì có quan hệ gì, việc làm của Tưởng Lâm Dữ một chút cũng không giống người!
Gần đây Lâm Hi lâm vào mê mang, cô không biết Tưởng Lâm Dữ có ý gì. Ngày đó hắn chèo thuyền đến giữa hồ, đeo lên cổ cô một sợi dây chuyền, nói là tặng quà sinh nhật cho cô.
Mặt dây chuyền là hình dạng cái nhẫn, nhưng Lâm Hi nhìn thế nào, cũng giống như một chiếc nhẫn. Trên mặt nhẫn khảm một vòng kim cương vụn, rất đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khó xử.
Nhưng Tưởng Lâm Dữ tặng quà, Lâm Hi lại không lấy xuống được. Mặc kệ đó là quan hệ như thế nào, Lâm Hi yên lặng bảo vệ tình cảm của mình ở sâu trong đáy lòng.
Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương tiến vào Yến Đại, Lâm Hi vào học cao trung năm hai. Lâm Hi đã cao tới 1m69, vừa cao vừa gầy, tóc dài đến eo. Học giỏi, khí chất cũng được, người theo đuổi đặc biệt nhiều.
Nguyên một năm cao trung năm hai, mỗi ngày cô đi học mở sách trên bàn ra đọc đều có thể nhìn thấy phong thư màu hồng nhạt. Đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị cự tuyệt. Lâm Hi thích một người không thể nói, Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương trọ ở trường, nhưng mỗi cuối tuần đều sẽ về nhà. Lâu dần Lâm Hi đều sẽ nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ luôn xuất hiện ở trên bàn cơm nhà cô, Lâm Hạo Dương muốn về nhà cải thiện thức ăn, như ý nguyện của Tưởng Lâm Dữ.
Tưởng Lâm Dữ càng lớn càng đẹp, dáng người thẳng tắp thon dài, nét non nớt của thiếu niên đã rút đi, đường nét ngũ quan tuấn mỹ. Giọng của hắn cũng thay đổi, trở nên trầm có từ tính, hương vị mười phần đàn ông.
Lâm Hi không hỏi hiện tại hắn có người bên cạnh hay không, cô không dám hỏi.
Mỗi ngày bọn họ đều nói chuyện phiếm, Tưởng Lâm Dữ sẽ hỏi các chương trình học của cô, như một lão sư già dặn có kinh nghiệm, như một người anh trai có trách nhiệm. Thành tích học tập của hắn vẫ tốt như cũ, ba mẹ cũng để cô có cái gì không hiểu thì có thể hỏi Lâm Dữ ca ca.
Lâm Hi bình thản vượt qua kì thi cao trung năm hai, thi xong, bọn họ phải đổi phòng học, cô đi trường thu dọn sách. Một nam sinh liền đeo bám, nam sinh này theo đuổi Lâm Hi nguyên một năm, dính chặt lấy, Lâm Hi xác đinh rõ cự tuyệt, hắn còn không buông tha.
“Cậu nghỉ hè có thời gian không? Muốn đi ra ngoài du lịch hay không?” Nam sinh đuổi theo Lâm Hi nói, “Xe nhà mình ở bên ngoài, mình đưa cậu về nhà.”
Lâm Hi đem tất cả sách bỏ vào trong cặp, kéo khóa lên, dùng sức cầm lên đeo lên vai đi về nhà.
“Mình giúp cậu sách đi.”
“Không cần, không cần lại đi theo mình.” Lâm Hi quay đầu nhìn hắn giận dữ nói, “Mời cậu, cách xa tôi ra một chút có thể chứ?”
“Đường cũng không phải của nhà cậu.” Trên mặt nam sinh có điểm không nhịn được, nhưng vẫn đi theo Lâm Hi, “Mình muốn đi thì đi, cậu quản được sao?”
Lâm Hi cùng hắn nói chuyện đều là lãng phí thời gian, bước nhanh ra khỏi phòng học xuống lầu, hướng ra khỏi cổng trường học. Cô đến giờ cũng không đạp xe, kì nghỉ đông năm trước Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương cầm tay dạy cô đạp xe, dạy một tuần Lâm Hi cũng không học được, triệt để từ bỏ.
Mỗi ngày Lâm Hi đều đi bộ về nhà, con đường năm phút vốn dĩ cũng không xa.
Cô đi nhanh đến cổng trường, nam sinh một phát nắm được cặp của cô, sách trong cặp đã nặng, thêm sức mạnh của nam sinh kéo còn thiếu một chút nữa là Lâm Hi ngã. Lâm Hi đứng vững quay đầu lại, sắc mặt khó coi, “Cậu đến cùng là muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn làm bạn trai cậu, cậu đáp ứng lời của tôi nói, tôi như cũ sẽ không dây dưa.” Nam sinh đưa tay muốn ôm cô.
Liền nghe được tiếng bảo vệ quát, “Bạn học, cậu học ở trường nào? Không cho phép lật lan can! ”
Nam sinh không ôm được Lâm Hi, người đã bị một sức mạnh đạp bay ra bên ngoài.
Cặp sách trên lưng Lâm Hi chợt nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ một tay cầm cặp, một tay chỉ vào người trên mặt đất, “Là cậu quấy rối Lâm Hi phải không?”
Nam sinh bị đá cách xa hơn một mét, trên mặt đất có cát ma sát cánh tay, hắn vừa muốn mắng chửi thấy được cơn ác mộng nguyên thủy. Năm đó Tưởng Lâm Dữ bóp cổ hắn, ép hắn lên tường uy hiếp hắn không cho phép lại yêu thích Lâm Hi.
Này! Hắn không phải tốt nghiệp rồi sao! Sao lại còn ở đây!
“Bạn học cậu là người lớp nào? Có thẻ học sinh hay không?” Bảo vệ chạy tới, thở hồng hộc nói, “Học sinh bên ngoài trường không cho phép tiến vào sân trường! ”
“Hắn quấy rối em gái tôi các người không nhìn thấy? Nếu đôi mắt vô dụng mời quyên cho người cần dùng, trường học dung túng cho phế vật bạo lực.” Tưởng Lâm Dữ nắm bả vai Lâm Hi bảo hộ bên người, mang theo cặp của cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người chung quanh, lấy di động ra, “Ai cũng đừng đi, hiện tại tôi báo cảnh sát.”
Nam sinh kia thiếu chút nữa liền đụng tới tay Lâm Hi, hôm nay hắn chưa rời khỏi cổng trường, bằng không Tưởng Lâm Dữ giết chết hắn.
Lâm Hi nắm chặt tay áo Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ nâng tay xoa nhẹ đầu Lâm Hi, ý bảo cô không cần khẩn trương.
Lâm Hi không phải khẩn trương, chủ yếu bọn họ không phải anh em ruột, nháo đến động tĩnh lớn như vậy kết thúc như thế nào?
Kết quả lão sư lại đây, nam sinh còn nhỏ tuổi phạm lỗi, tới lúc khai giảng đã được kiểm tra, trước mặt mọi người xin lỗi Lâm Hi. Tưởng Lâm Dữ như có điều suy nghĩ, không hài lòng kết quả này, nhưng quyền hạn của trường học cũng chỉ có thế thôi.
Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ ra ngoài cổng trường, Tưởng Lâm Dữ một thân cao chân dài mang theo cặp của cô, nhìn rất nhẹ nhàng.
Hắn bước đến chỗ chiếc xe đậu ven đường, mở cửa hàng ghế phía sau bỏ cặp sách vào, Lâm Hi cũng dự định hàng ghế phía sau, Tưởng Lâm Dữ nắm lấy cổ áo cô kéo ra ngoài, để cô ngồi vào ghế phụ.
Lâm Hi vừa muốn nói chuyện, Tưởng Lâm Dữ nghiêng người tiến đến, gần như là đụng phải cô. Lâm Hi trừng lớn mắt ngừng thở, Tưởng Lâm Dữ kéo đai an toàn qua cài lên cho cô, gọn gàng lưu loát lui ra bên ngoài đóng cửa xe vòng đến bên ghế lái.
“Lâm Dữ ca —”
“Nam sinh kia xảy ra chuyện gì? Đã bao lâu? ”
“Em không có cùng hắn yêu đương.”
“Làm sao không nói với tôi?” Tưởng Lâm Dữ nói rất trầm, khởi động động cơ lái xe đi ra ngoài, nhìn Lâm Hi một chút nói, “Không tín nhiệm tôi?”
“Không phải.” Lâm Hi lập tức lắc đầu, chính là không muốn để cho Tưởng Lâm Dữ biết nên mới không nói.
“Nghỉ hè có sắp xếp không?” Tưởng Lâm Dữ đi ngang qua tiểu khu của bọn họ lại không có đi vào, hắn trực tiếp lái đi tới một hướng khác.
“Còn không có.” Lâm Hi nhìn thấy xe lái qua, hiển nhiên, Tưởng Lâm Dữ không phải về nhà, “Sao anh lại tới đây?”
“Không đến, em liền tùy ý bị khi dễ.” Phía trước có đèn đỏ, Tưởng Lâm Dữ phanh lại quay đầu nhìn chăm chú vào Lâm Hi, “Nghỉ hè, tôi dạy cho em đánh tán đả. Về sau gặp loại người quấy rối này, trực tiếp đánh. ”
* Tán Đả là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.
Lâm Hi: “……”
Tưởng Lâm Dữ lớn lên văn nhã lịch sự, nhìn không ra được một chút hung dữ. Một khi phát tác tính tình, hung dữ muốn mạng.
“Bây giờ đi đâu?”
“Đi xem pháo hoa.”
Năm 2008, Lâm Hi qua tuổi mười sáu bước vào tuổi sinh nhật tuổi 17, Tưởng Lâm Dữ sắp hai mươi tuổi.
Buổi tối, Yến Thành tiệc pháo hoa long trọng bắt đầu, người đặc biệt nhiều. Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ chạng vạng chạy tới nơi, chiếm một vị trí tốt nhất, Tưởng Lâm Dữ từ trong ba lô lấy ra kem ly không bị tan đưa cho Lâm Hi.
Gió mùa hè xen lẫn khí nóng, Lâm Hi ăn kem lạnh buốt, thơm nồng nàn vị sô-cô-la, nhìn về thành thị xa xôi, ánh sáng cuối cùng chìm vào bóng tối, ánh đèn thành thị bật lên.
“Còn thời gian bao lâu?” Lâm Hi quay đầu lại nhìn vào mắt Tưởng Lâm Dữ, nhịp tim cô tăng nhanh đến mức mê muội, giơ ly kem lên “Anh có phải muốn ăn không?”
Tưởng Lâm Dữ cắn một miếng kem, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, “Còn nửa tiếng.”
Lâm Hi nhìn cây kem của mình bị hắn cắn qua, trong lòng cỏ dại sinh trưởng tốt. Lý trí cũng không ép được, lỗ tai cô nóng lên.
Không thể thích Tưởng Lâm Dữ, hắn là ca ca.
“Anh em không đến xem sao?” Miệng nhỏ Lâm Hi cẩn thận cắn mép ly kem, cẩn thận chạm vào chỗ môi hắn cắn qua, trái tim đập nhanh như muốn nổ tung.
“Không tới.” Tại sao vào thời khắc lãng mạn như vậy nhắc đến tên cẩu kia? Xem pháo hoa đương nhiên là muốn cùng người mình thích xem. Tưởng Lâm Dữ nhìn Lâm Hi ăn kem ly, hướng bên người gần cô dịch vào một chút.
“Tưởng cẩu!” Sau lưng một tiếng quát, “Đậu phộng! Ta nói cậu làm sao lại cự tuyệt đi cùng chúng ta, nguyên lai là cùng một nữ sinh ước —— ”
Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ đồng thời quay lại, Lâm Hạo Dương kề vai sát cánh mấy người, bên cạnh còn có một nữ sinh, nhìn thấy Lâm Hi thanh âm im bặt dừng lại.
Dưới bóng đêm, Lâm Hi mắt to trong suốt, Tưởng Lâm Dữ tay dài khoác lên sau lưng Lâm Hi ở trên ghế, nhìn như hai người đang ôm nhau.
“Bạn gái A Dữ?” Bạn học xung quanh bát quái cười nói, “Xinh đẹp như vậy, khó trách hoa khôi theo đuổi hắn cũng bị cự tuyệt! Nguyên lai có người. ”
Lâm Hạo Dương như bị sét đánh.
Hắn ngay từ đầu cho là Tưởng Lâm Dữ chỉ là nói thôi, không nghĩ tới Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi thật sự ở bên nhau, bọn họ ở bên nhau bao lâu?
Lâm Hi vội vàng kéo khoảng cách ra với Tưởng Lâm Dữ, mặt đỏ tới mang tai giải thích, “Em không phải ——”
Người đông đúc, kéo khoảng cách cũng rất hạn chế, hai người còn ngồi cùng một chỗ. Không khí nóng bỏng, Lâm Hi nóng mặt đầu óc trống rỗng.
“Bây giờ còn không phải.” Tưởng Lâm Dữ tiếp lời nói của cô, cầm ly kem trong tay Lâm Hi cắn một miếng, đương nhiên, mắt đen chậm rãi nhìn qua đám người.
Lâm Hi gật đầu, "Là như vậy, không phải." Ngay sau đó lại cảm thấy không đúng lắm, cái gì gọi là bây giờ không phải? Bây giờ không phải và không phải là hai ý khác nhau mà?
Trên mặt Lâm Hi nóng hổi, không biết Tưởng Lâm Dữ có ý gì. Cô nhìn về phía Lâm Hạo Dương, muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
Lâm Hạo Dương nhíu lông mày, Lâm Hi thừa nhận, hai người kia thật sự ở dưới mí mắt hắn có giao tình. Không ai nói cho hắn biết, là hắn người anh trai này không xứng chức, hay Tưởng Lâm Dữ quá cẩu?
Tức giận, quay đầu nhìn về phía khác, nhắm mắt làm ngơ.
Bên cạnh hắn còn có một nữ sinh, nữ sinh lôi kéo tay của hắn, cười ngọt ngào với Lâm Hi.
Lâm Hạo Dương yêu đương rồi?
Tam qua Lâm Hi một lần nữa bùng nổ, Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương không có quan hệ? Lâm Hạo Dương không thích nam sinh?
Một đám người chen chúc tới, vị trí Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ càng nhỏ hẹp. Lâm Hi kề sát vào trong lồng ngực Tưởng Lâm Dữ, pháo hoa đầu tiên nở trong bóng đêm, bỗng nhiên Tưởng Lâm Dữ đem cằm gác qua đỉnh đầu Lâm Hi.
Lâm Hi ngẩng đầu đối diện với tầm mắt đầy ý cười của Tưởng Lâm Dữ, pháo hoa nở rộ tiếng vang cực lớn, cúi người kề sát tai Lâm Hi nói, “Chờ em thi đậu đại học, tôi làm bạn trai em có được không? ”
Nụ cười của Lâm Hi dừng ở khóe miệng, kinh ngạc nhìn hắn, nhịp tim đập nhanh đến nổi sắp nổ tung rồi
Lại một bông phóa hoa bay lên bầu trời, cũng là tiếng nổ trong lòng Lâm Hi, khiến cô choáng váng.
"Anh không thích — nam sinh?"
Tưởng Lâm Dữ cứng đờ người, năm đó thuận miệng nói một câu đến cùng là đồn thành bao nhiêu phiên bản? Đây là cái quái gì thế? Hắn từ đầu tới cuối thích người khác đều là Lâm Hi.
“Tôi không thích nam sinh.”
Cặp mắt đào hoa thâm trầm của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, trước đó một đóa pháo hoa nở rộ, cúi người hôn lên khóe môi cô, mang theo ngọt ngào của sô-cô-la, “Tôi chỉ thích em.”
Hết