Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 28 Dec 2022

"Cha bạn bị làm sao vậy?”


Cho đến khi lên trung học tôi mới nhận ra cha mình có khuyết tật bẩm sinh là bi sứt môi và hở hàm ếch. Nhưng trong mắt tôi, cha chỉ có một gương mặt duy nhất kể từ ngày tôi mới chào đời. Tôi nhớ trong một lần hôn chúc cha ngủ ngon lúc còn bé, tôi hỏi cha rằng liệu mũi mình có bị xẹp xuống không nếu tôi cứ hôn cha như vậy suốt đời.
Cha trấn an tôi rằng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu. Lúc ấy, tôi thấy ánh mắt cha lấp lánh niềm vui. Chắc là cha quá ngạc nhiên vì có một cô con gái thương yêu mình hết mực đến nỗi tin rằng chính những nụ hôn chứ không phải 33 lần phẫu thuật đã làm biến dạng khuôn mặt ông.
Cha tôi là người tử tế, nhẫn nại, chín chắn, và giàu lòng nhân ái. Cha chính là thần tượng của tôi và là người mà tôi rất mực yêu thương. Cha luôn nhìn thấy trong mỗi người mà ông gặp một điểm tốt nào đó. Ở sở làm, cha thuộc hết tên mọi người từ những người lao công, các thu ký cho đến ban giám đốc. Thật ra, tôi nghĩ là cha thích những người lao công hơn cả. Ồng luôn hỏi thăm về gia đình và về cuộc sống của họ. Cha luôn để ý lắng nghe những phản ứng và nhớ tất cả các câu trả lời của họ.
Chưa bao giờ cha để diện mạo khiếm khuyết của mình chi phối cuộc đời cha. Khi người ta chê ngoại hình của cha không phù hợp với công việc giao dịch buôn bán, cha tự đạp xe đi giao hàng và vạch ra lộ trình riêng cho mình. Khi không được gọi nhập ngũ, cha tình nguyện đăng ký. Thậm chí, có lần cha còn đánh tiếng mời một thí sinh tham dự cuộc thi Hoa hậu Mỹ đi chơi. Sau này cha bảo tôi: “Nếu không thắc mắc hỏi thì làm sao biết được”. Hiếm khi nào cha nói chuyện qua điện thoại bởi lẽ lúc đó người ta khó mà nghe và hiểu được những điều cha nói. Chỉ đến khi gặp mặt, trông thái độ thân thiện và nụ cười thân mật của cha người ta mới cởi mở và thôi không để tâm đến khiếm khuyết trên khuôn mặt cha nữa. Cha đã kết hôn với mẹ tôi, một phụ nữ xinh đẹp và có bảy đứa con hoàn toàn khỏe mạnh. Tất cả chúng tôi - những đứa con thân yêu của cha luôn tin rằng cả hai vầng nhật, nguyệt đều hiện lên khuôn mặt của cha mình.
Thế mà, khi bước sang tuổi mới lớn nhiều cắc cớ, tôi thấy mình hầu như không thể ở cùng phòng với người đàn ông mà suốt cả chục năm qua luôn để cho tôi ngồi xem ông cạo râu mỗi sáng.
Bạn bè tôi đứa nào cũng bảnh bao, tân thời và sành điệu, còn cha tôi thì trái ngược hẳn: già nua và cổ hủ. Một đêm, tôi về nhà với một xe đầy nhóc lũ bạn. Chúng tôi đi chơi khuya và ghé vào nhà tôi để kiếm cái gì đó ăn lót dạ. Cha tôi ra khỏi phòng ngủ, chào các bạn tôi rồi làm nước uống và món bắp rang bơ để mời họ. Trông thấy cha, một đứa bạn kéo tôi ra hỏi nhỏ: “Mặt ba bạn bị làm sao vậy?”
Đột nhiên tôi đưa mắt nhìn cha, đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn cha mình bằng con mắt không thành kiến. Tôi bị sốc - cha tôi quái dị vậy sao? Tôi yêu cầu mọi người rời khỏi nhà tôi ngay lập tức. Tôi cảm thấy mình thật ngờ nghệch. Làm sao trước đây tôi lại không thể thấy được điều này nhỉ?
Đêm đó tôi đã khóc thật nhiều - chẳng phải do xấu hổ vì thấy cha khác biệt mọi người mà vì tôi nhận ra mình thật nông nổi và đáng khinh. Tôi có một người cha dịu dàng và nhân hậu mà bao người mơ ước thế mà tôi lại nỡ đi phán xét Người qua hình dạng bên ngoài.
Đêm đó, tôi cũng hiểu ra rằng một khi đã hết lòng yêu thương ai đó mà lại nhìn người ấy với cặp mắt thiếu hiểu biết, sợ hãi và khinh thường, bạn sẽ hiểu rõ được ý nghĩa sâu xa của hai chữ “thành kiến”. Tôi đã nhìn cha mình như tất cả những người xa lạ khác, để rồi thấy cha mình trở thành một người nào đó, dị dạng và không bình thường. Tôi đã hoàn toàn quên rằng đó là một người tốt, hết mực thương yêu vợ con và cả những người xung quanh. Cha cũng có niềm vui và nỗi khổ của riêng mình và đã sống cuộc đời luôn bị người ta xét đoán qua bề ngoài. Tôi vô cùng biết ơn vì cuộc đời đã cho tôi biết được cha trước khi có người nào đó chỉ cho tôi những khiếm khuyết trên cơ thể cha.
Giờ cha tôi đã khuất xa. Tất cả gia tài cha để lại là sự cảm thông, lòng trắc ẩn và sự quan tâm đến mọi người xung quanh. Với tôi, đó chính là quà tặng quý báu nhất mà đấng sinh thành có thể để lại cho đứa con mình. Đó chính là khả năng chấp nhận yêu thương người khác bất kể địa vị, chửng tộc, tôn giáo hay những khuyết tật trên cơ thể họ, những món quà do lòng kiên trì và tinh thần lạc quan mang lại. Mục tiêu cao nhất trong cuộc đời tôi là hãy luôn thương yêu để tôi có thể đón nhận đủ các nụ hôn làm xẹp cả mũi mình.

- Carol Daraell

Có bao giờ bạn nghe ai đó nói rằng:
“Điều quan trọng là chỉ nên dành ít thời gian cho cách ta nhìn một vấn đề và dành nhiều thời gian để suy nghĩ xem ta phải hiểu vấn đề đó như thế nào.”?
Nếu chưa, thì cũng nên có một người nói lên điều đó.
- Caraien Richardson Rutlen
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 28 Dec 2022

Kết thúc để khởi đầu


Đôi khi trong cuộc sống, có những sự việc xảy đến khiến chúng ta phải thay đổi các thứ tự ưu tiên trong đời mình. Có thể đó là một dịp sinh nhật không như ý hoặc khi một người bạn đang đối mặt với những khủng hoảng. Với tôi, cái chết của người bạn thân nhất đã khiến tôi thấy mình thật yếu đuối hoang mang và bắt đầu hoài nghi về mục đích sống của mình.
Tôi muốn rút hết tiền trong tài khoản ngân hàng của mình để đếnTahiti. Tôi muốn trải đầy những chiếc đĩa nhựa trên lối đi và lái xe cán nát chúng đi. Tôi muốn theo học một khóa múa ba lê. Tôi cũng muốn quẳng hết những bông hoa giả xấu xí và thay vào đó là những chùm dây leo và cây cỏ. Tôi còn muốn dỡ hết những tấm thảm lên, rũ mạnh để bụi bẩn muốn bay đi đâu thì bay.
Vào một đêm nọ, tôi chợt ngẫm nghĩ về cuộc sống của mình, như sắp xếp lại những lá bài cho một ván đấu mới rồi tự nhủ nhiều điều với lòng mình. Tôi không muốn phải hối tiếc như người phụ nữ trên tàu Titanic ngày xưa, dấn thân lên chiếc tàu cứu hộ mà chẳng biết tương lai sẽ như thế nào, để rồi cứ phải mãi thổn thức trong đau đớn.
Vậy thì hãy sẵn sàng! Từ nay, tôi sẽ là một người phụ nữ năng động, sẽ bắt đầu sống hết mình mỗi ngày, như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống!
Khi nhớ ra tôi có một cây nến lớn hình hoa hồng để trong phòng khách đã bị bụi bám đầy và bị mềm đi vì khí nóng mùa hạ, hôm qua, tôi đã thắp nó lên.
Còn trên cửa kính xe hơi bên phía tôi ngồi có một vết nứt nhỏ mà vợ chồng tôi tính sẽ thay khi nào bán xe thì sao? Nó đã được thay rồi!
Hãy đoán xem chủ nhật này, nhà tôi sẽ có ai đến ăn cơm tối? Đó là Evie và Jack - hai người bạn đã rất lâu chúng tôi không được gặp.
Còn lon cá hộp thật lớn mà tôi cứ chần chừ chẳng muốn khui vì trong nhà chỉ có mình tôi ăn cá, và tính tôi lại không muốn bỏ phí phần còn dư. Vậy thì, còn đợi gì nữa!
Khi tôi đang rửa tay với bánh xà phòng hình vỏ sò biển màu hồng, chồng tôi trêu: “Anh cứ tưởng em để dành chúng chứ! Vì khi gặp nước, mấy bánh xà phòng ấy chẳng còn giống vỏ sò nữa!”.
Tôi nhìn xuống bàn tay ướt đẫm bọt xà phòng. Vỏ sò sẽ chỉ mãi là vỏ sò nếu như tôi không cho nó cơ hội trở thành một thứ khác.

- Erma Bom Beck


Hãy khiêu vũ như thể chẳng ai đang nhìn bạn và hãy yêu như thể sẽ chẳng bao giờ bạn đau khổ vì những cuộc tình.
- Khuyết danh
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 22 Jan 2023

Ấp ủ một ước mơ mới


Mia đã rất mong chờ đến ngày lấy chồng. Từ hồi còn là thiếu nữ, cô đã nghỉ ngợi về ngày cưới của mình và lên kế hoạch tỉ mỉ cho mọi thứ. Mẹ cô - người luôn ủng hộ ước mơ của cô - đã tặng cô một chiếc rương làm quà sinh nhật vào ngày cô tròn 16 tuổi, và trong nhiều năm, họ đã cho vào đó những tấm khăn trải, nến, ly rượu và những món đồ trang trí xinh xắn cho tổ ấm trong tưởng tượng của cô. Cả mẹ cô và cô đều rất thích ước mơ đó.
Mia vào đại học, và trong học kỳ cuối của mình, cô tụt dốc. Trong thâm tâm, Mia tin rằng cô không thể thật sự hạnh phúc nếu người chồng trong mơ của mình không xuất hiện. Vào mùa hè năm cô chuyển ra căn hộ sống, mẹ cô mang chiếc rương chứa đầy những món đồ đáng yêu đến cho cô. Căn hộ của Mia có một góc nhìn ra vùng vịnh, nhưng cô gần như không chú ý đến khung cảnh đó bởi vì cái rương đã thu hút hết tâm trí của cô. Nhìn chiếc rương, Mia cảm thấy buồn bã cho những món đồ quý giá được cất giữ và sợ rằng cô sẽ không bao giờ được dùng đến nó. Hy vọng của cô về một hạnh phúc bền vững gắn liền với ước mơ về một cuộc sống lứa đôi, và những ước mơ khác đều là thứ yếu. Mở chiếc rương đó ra ngay lúc này có khiến cô mất đi cơ hội có được niềm hạnh phúc trong hôn nhân sau này không?
Cô tâm sự với bạn bè về tình huống khó xử của mình. Cô có nên giữ những vật dụng đó sâu trong chiếc rương không? Cô nên gửi chiếc rương về cho mẹ, hay nên lấy những món đồ đó ra và sử dụng cho bản thân? Cô suy tư rồi viết những trăn trở đó vào nhật ký, và dần dần, cô thay đổi. Cô nghĩ, “hạnh phúc đích thực nằm trong tầm tay mình.” Cô đã mở chiếc rương và bắt đầu sử dụng tất cả những món đồ đáng yêu trong đó. “Tôi sẽ đặt hy vọng vào bản thân.”
Tất cả chúng ta đều đã từng như vậy, đặt hy vọng của mình về một cuộc đời hạnh phúc lên một người hay một điều nào đó ở bên ngoài kia: “Nếu tôi có bạn trai, bạn gái, công việc thích hợp, chiếc xe thích hợp, ngôi nhà thích hợp…, thì tôi sẽ hạnh phúc.” Và mặc dù một người bạn trai tử tế và chiếc xe bóng loáng có thể là những điểm cộng tuyệt vời, hoặc đúng là một cô bạn gái xinh đẹp và ngôi nhà ấm áp có thể khiến bạn mãn nguyện, nhưng còn khoảng thời gian không có những thứ đó thì sao? Bạn có sẵn lòng gác hạnh phúc sang một bên chỉ để chờ đợi một ước mơ không?
Đương nhiên, chẳng có gì sai với việc hy vọng, tưởng tượng và mơ về tương lai, nhưng làm ơn hãy dành ra một khoảnh khắc để nhận thức rằng chúng ta có nhiều điều để ước mơ lắm. Việc ước mơ rằng bạn chỉ có thể sống một cuộc đời đích thực nếu có đôi có cặp đã kìm hãm những người độc thân ở mọi lứa tuổi. Thật may, chúng ta đang có nhiều lựa chọn hơn. Cuộc đời có biết bao ước mơ, và ở bất kỳ độ tuổi hay tình trạng nào, chúng ta đều có thể chọn một ước mơ mới.
Bạn đang ấp ủ bao nhiêu ước mơ? Hy vọng của bạn đang đặt ở đâu? Nguyện vọng của bạn là gì?


Judy F.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 24 Jan 2023

Những Năm Tháng


Mỗi giai đoạn đều có vẻ đẹp riêng, cho dù đó là những năm 30 tuổi khi chiếc đồng hồ sinh học đang tích tắc gõ nhịp, hay tuổi 40 hồi xuân, hay tuổi 60 sôi nổi với niềm vui phiêu lưu mới. Nhận thức và hiểu được điều này là điều vô cùng quan trọng. Nếu không, bạn sẽ đón chào tuổi 50 với những gì bạn đã làm hồi năm 20 tuổi. Nhu cầu của một người ở tuổi 40 rất khác với người ở tuổi 20. Những năm 20 tuổi, người ta có thể đi chơi 4 đêm một tuần để tìm niềm vui. Nhưng ở độ tuổi 50, người ta hài lòng với việc quanh quẩn trong nhà hơn.

20 Đắm Say

Dù bạn có sẵn sàng hay không thì đây cũng là thập kỷ chuyển giao. Biệt danh của bạn lúc này là “anh chàng độc thân” hoặc “cô nàng độc thân.” Là một học viên tốt nghiệp khóa “tuổi thơ,” không còn phụ thuộc vào sự quản lý của bố mẹ, bạn được tự chủ và có cả một cuộc sống đang mời gọi. Giống như chú ngựa đua đang ở vạch xuất phát, bạn đang sẵn sàng cho cuộc đua, và không ai kìm hãm bạn, trước mắt bạn là những chặng đường dài bất tận. Các kích thích tố đang dâng trào, năng lượng lên cao, và bạn đang chạy hết tốc lực. Hãy dùng năng lượng để biến bản thân thành một con người đầy hăng hái, tự tin và độc lập.

30 Quay Cuồng
Với quá nhiều áp lực xã hội, tinh thần của tuổi 30 đang bị vây hãm trong khó khăn. Đây là giai đoạn “muốn tất cả” - sự gắn kết, gia đình, sự nghiệp, nhà cửa, xe xịn, thể hình chuẩn. Đây là thập kỹ mà chiếc đồng hồ sinh học tích tắc gõ nhịp. Mọi người bắt đầu lập gia đình và sinh con. Ai cũng có xu hướng muốn ổn định và xây tổ ấm. Đối với một số người thì thời gian dường như đang cạn dần. Có quá nhiều ràng buộc về mặt sinh học đến nỗi bạn có thể đánh mất những nhu cầu của bản thân trong lúc lạc lối. Với quá nhiều áp lực nặng nề, bạn dễ dàng quên lãng các mục tiêu cá nhân và mất tập trung. Mặc dù sự thỏa hiệp có cái lợi của nó, nhưng nếu bạn hy sinh những gì trái tim mách bảo thì bạn sẽ nhanh chóng kiệt sức, phẫn uất và cảm thấy cay đắng.

40 Tuyệt Vời

Đây là 10 năm trưởng thành thứ hai. “Cuộc đời bắt đầu ở tuổi 40” là khẩu hiệu cho giai đoạn này. Một khi vượt qua cú sốc của năm 40 tuổi, bạn sẽ nhận ra 10 năm này có thể trở nên viên mãn đến nhường nào. Ít hay nhiều thì bạn đã đặt chân vào ngưỡng cửa trung niên, nhưng bạn vẫn cảm thấy trẻ trung. Bạn sẽ ngạc nhiên khi ngắm nhìn bản thân trong gương. Hoặc là bạn sẽ kinh hoàng trước những nếp nhăn nho nhỏ và chạy một mạch đến thẩm mỹ viện, hoặc là bạn phấn khởi khi được khen về vẻ ngoài trẻ trung của mình. Dù sao đi nữa thì đây là thời điểm của 3 chữ R: review (hồi tưởng), revise (điều chỉnh) và revitalize (làm mới).

50 Tự Do

Đây là 10 năm “đỉnh cao,” thế nên hãy biết tận dụng nó. Thật tuyệt khi bước sang tuổi 50, giai đoạn mà nỗi lo lắng về những kỳ vọng của người khác biến đổi thành cảm giác “Đây là thời điểm của tôi.” Những người ở độ tuổi 50 đã có trải nghiệm trong các mối quan hệ, con cái, những lúc thăng trầm. Tất cả những sự từng trải đó giúp tăng cường niềm vui của 10 năm này. Do sự chuyển đổi từ các mối bận tâm cá nhân sang sự quan tâm đến những thay đổi trong xã hội và gắn kết cộng đồng, nên nhiều hoạt động tích cực diễn ra trong giai đoạn này. Với sự tinh thông mà bạn đã có được, bạn vẫn còn nhiều điều phải thực hiện. Đúng vậy, bạn đã hoàn thành rất nhiều thứ, nhưng bạn vẫn chưa dừng lại ở đó.

60 Diệu Kỳ
Cuộc sống ở tuổi 60 không còn như trước nữa. Đến tuổi này, bạn biết rằng cái chết đang đến gần, và với nhận thức ngày càng rõ ràng đó thì bạn càng chú trọng vào việc giữ gìn sức khỏe, duy trì cơ thể cân đối và tràn đầy sức sống. Nhưng người ở độ tuổi 60 luôn hoạt bát và năng vận động - trong phòng tập thể hình, trên xe đạp, đi bộ, leo núi và khiêu vũ. Vai trò lao động chính trong gia đình không còn là mối quan tâm chủ chốt nữa, trọng tâm bây giờ là các nhu cầu của cơ thể và tâm hồn. Những người ở độ tuổi 60 biết đơn giản hóa cuộc sống và tập trung vào các giá trị cốt lõi - sự sáng tạo, tình bạn và tâm linh.

70 Ngẫu Hứng

Đây là giai đoạn bình yên thư thái. Thái độ và cách xử sự của bạn đã trở nên mềm mỏng. Đa số mọi sự đều không đáng để bạn phải “làm lớn chuyện.” Giờ đây, thay vì tranh đấu để rồi nổi giận, bạn hứng thú với những điều gắn kết con người lại với nhau hơn. Sự tha thứ thật ngọt ngào. Độc thân ở tuổi 70 có rất nhiều lợi ích. Bạn được phép lập dị, được thể hiện khía cạnh thú vị của mình và trở nên “rực rỡ.” Bạn không còn bị bó buộc nữa.

80 Và Hơn Thế Nữa
Chỉ có một điều để nói, đó là bạn có nhiều câu chuyện để kể lại. Bạn đã là bậc cao niên. Đây là lúc kể lại câu chuyện cuộc đời bạn. Bạn đã nhìn thấy nhiều điều, học hỏi nhiều điều, và hy vọng là bạn sẽ khôn ngoan hơn. Hãy truyền lại câu chuyện đời mình bằng cách ghi âm hoặc viết ra. Đó là một món quà đáng quý!

Sưu tầm
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 29 Jan 2023

“Cha bạn bị làm sao vậy?”


Cho đến khi lên trung học tôi mới nhận ra cha mình có khuyết tật bẩm sinh là bi sứt môi và hở hàm ếch. Nhưng trong mắt tôi, cha chỉ có một gương mặt duy nhất kể từ ngày tôi mới chào đời. Tôi nhớ trong một lần hôn chúc cha ngủ ngon lúc còn bé, tôi hỏi cha rằng liệu mũi mình có bị xẹp xuống không nếu tôi cứ hôn cha như vậy suốt đời.
Cha trấn an tôi rằng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu. Lúc ấy, tôi thấy ánh mắt cha lấp lánh niềm vui. Chắc là cha quá ngạc nhiên vì có một cô con gái thương yêu mình hết mực đến nỗi tin rằng chính những nụ hôn chứ không phải 33 lần phẫu thuật đã làm biến dạng khuôn mặt ông.
Cha tôi là người tử tế, nhẫn nại, chín chắn, và giàu lòng nhân ái. Cha chính là thần tượng của tôi và là người mà tôi rất mực yêu thương. Cha luôn nhìn thấy trong mỗi người mà ông gặp một điểm tốt nào đó. Ở sở làm, cha thuộc hết tên mọi người từ những người lao công, các thu ký cho đến ban giám đốc. Thật ra, tôi nghĩ là cha thích những người lao công hơn cả. Ồng luôn hỏi thăm về gia đình và về cuộc sống của họ. Cha luôn để ý lắng nghe những phản ứng và nhớ tất cả các câu trả lời của họ.
Chưa bao giờ cha để diện mạo khiếm khuyết của mình chi phối cuộc đời cha. Khi người ta chê ngoại hình của cha không phù hợp với công việc giao dịch buôn bán, cha tự đạp xe đi giao hàng và vạch ra lộ trình riêng cho mình. Khi không được gọi nhập ngũ, cha tình nguyện đăng ký. Thậm chí, có lần cha còn đánh tiếng mời một thí sinh tham dự cuộc thi Hoa hậu Mỹ đi chơi. Sau này cha bảo tôi: “Nếu không thắc mắc hỏi thì làm sao biết được”. Hiếm khi nào cha nói chuyện qua điện thoại bởi lẽ lúc đó người ta khó mà nghe và hiểu được những điều cha nói. Chỉ đến khi gặp mặt, trông thái độ thân thiện và nụ cười thân mật của cha người ta mới cởi mở và thôi không để tâm đến khiếm khuyết trên khuôn mặt cha nữa. Cha đã kết hôn với mẹ tôi, một phụ nữ xinh đẹp và có bảy đứa con hoàn toàn khỏe mạnh. Tất cả chúng tôi - những đứa con thân yêu của cha luôn tin rằng cả hai vầng nhật, nguyệt đều hiện lên khuôn mặt của cha mình.
Thế mà, khi bước sang tuổi mới lớn nhiều cắc cớ, tôi thấy mình hầu như không thể ở cùng phòng với người đàn ông mà suốt cả chục năm qua luôn để cho tôi ngồi xem ông cạo râu mỗi sáng.
Bạn bè tôi đứa nào cũng bảnh bao, tân thời và sành điệu, còn cha tôi thì trái ngược hẳn: già nua và cổ hủ. Một đêm, tôi về nhà với một xe đầy nhóc lũ bạn. Chúng tôi đi chơi khuya và ghé vào nhà tôi để kiếm cái gì đó ăn lót dạ. Cha tôi ra khỏi phòng ngủ, chào các bạn tôi rồi làm nước uống và món bắp rang bơ để mời họ. Trông thấy cha, một đứa bạn kéo tôi ra hỏi nhỏ: “Mặt ba bạn bị làm sao vậy?”
Đột nhiên tôi đưa mắt nhìn cha, đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn cha mình bằng con mắt không thành kiến. Tôi bị sốc - cha tôi quái dị vậy sao? Tôi yêu cầu mọi người rời khỏi nhà tôi ngay lập tức. Tôi cảm thấy mình thật ngờ nghệch. Làm sao trước đây tôi lại không thể thấy được điều này nhỉ?
Đêm đó tôi đã khóc thật nhiều - chẳng phải do xấu hổ vì thấy cha khác biệt mọi người mà vì tôi nhận ra mình thật nông nổi và đáng khinh. Tôi có một người cha dịu dàng và nhân hậu mà bao người mơ ước thế mà tôi lại nỡ đi phán xét Người qua hình dạng bên ngoài.
Đêm đó, tôi cũng hiểu ra rằng một khi đã hết lòng yêu thương ai đó mà lại nhìn người ấy với cặp mắt thiếu hiểu biết, sợ hãi và khinh thường, bạn sẽ hiểu rõ được ý nghĩa sâu xa của hai chữ “thành kiến”. Tôi đã nhìn cha mình như tất cả những người xa lạ khác, để rồi thấy cha mình trở thành một người nào đó, dị dạng và không bình thường. Tôi đã hoàn toàn quên rằng đó là một người tốt, hết mực thương yêu vợ con và cả những người xung quanh. Cha cũng có niềm vui và nỗi khổ của riêng mình và đã sống cuộc đời luôn bị người ta xét đoán qua bề ngoài. Tôi vô cùng biết ơn vì cuộc đời đã cho tôi biết được cha trước khi có người nào đó chỉ cho tôi những khiếm khuyết trên cơ thể cha.
Giờ cha tôi đã khuất xa. Tất cả gia tài cha để lại là sự cảm thông, lòng trắc ẩn và sự quan tâm đến mọi người xung quanh. Với tôi, đó chính là quà tặng quý báu nhất mà đấng sinh thành có thể để lại cho đứa con mình. Đó chính là khả năng chấp nhận yêu thương người khác bất kể địa vị, chửng tộc, tôn giáo hay những khuyết tật trên cơ thể họ, những món quà do lòng kiên trì và tinh thần lạc quan mang lại. Mục tiêu cao nhất trong cuộc đời tôi là hãy luôn thương yêu để tôi có thể đón nhận đủ các nụ hôn làm xẹp cả mũi mình.

- Carol Daraell


Có bao giờ bạn nghe ai đó nói rằng:
“Điều quan trọng là chỉ nên dành ít thời gian cho cách ta nhìn một vấn đề và dành nhiều thời gian để suy nghĩ xem ta phải hiểu vấn đề đó như thế nào.”?
Nếu chưa, thì cũng nên có một người nói lên điều đó.


- Carmen Richardson Rutlen


“What’s wrong with your dad?”


I was in high school before I realized my father had a birth defect. He had a harelip and cleft palate, but to me he looked like he had always looked since the day I was born. I can remember kissing him goodnight once when I was young and asking if my nose would go flat after a lifetime of kisses. He assured me that it would not, but I remember a twinkle in his eyes. I am sure he was marvelling about a daughter who loved him so much she thought that her kisses, not thirty-three operations, had reshaped his face.
My father was kind, patient, thoughtful and loving. He was my hero and first love. He never met a person in whom he could not find good. He knew the first names of janitors, secretaries and CEOs. In truth, I think he liked the janitors the best. He always inquired about their families and how life was heating them He cared enough to listen to their responses and remember their answers.
Dad never let his disfigurement rule his life. When he was considered too unattractive for sales work, he took a bike out on deliveries and created his own route. When the army wouldn’t let him enlist, he volunteered. He even once asked a Miss America contestant out for a date. “If you don’t ask you’ll never know,” he told me later. He rarely talked on the phone, because people had a hard time understanding him When they met him in person with his positive attitude and friendly smile, people just seemed to take his disability in stride. He married a beautiful woman, and they had seven healthy children, all of whom thought the sun and moon rose in his face.
When I was a “sophisticated teen,” however, I barely tolerated being in the same room with this same man who for a decade had let me watching him shave every morning.
My friends were chic, bendy and popular; my dad was old and outdated. One night I came home with a car full of friends, and we stopped at my house for midnight snacks. My father came out of his bedroom and welcomed my friends, pouring sodas and making popcorn. One of my friends pulled me aside and asked, “What’s wrong with your dad?”
Suddenly, I saw him for the first time with unbiased eyes. I was in shock. My dad was a freak! I made everyone leave immediately. I felt so foolish. How could I have never seen it before?
Later that night I cried, not because I realized that my dad was different, but because I realized what a pathetic, shallow person I was becoming. Here was the sweetest, most loving person you could ask for, and I had judged him on his looks.
That night I learned that when you love someone totally and then see them through the eyes of ignorance, fear or contempt, you begin to understand the profound depths of prejudice. I had seen my dad as strangers did, as someone different, deformed and not normal. Not remembering that he was a good person who loved his wife, his children and his fellow human beings. He had joys and sorrows and had already lived a lifetime of people judging him on his appearance. I was grateful that I got to know him first, before others showed me his flaws.
Dad is gone now. Empathy, compassion and concern for fellow human beings are the legacy he left me. They are the greatest gifts a parent could leave a child the capacity to love others without considering their social stature, race, religion or disabilities, the gifts of joyful perseverance and optimism The lofty goal of being so loving in my life that I receive enough kisses to make my nose go flat.

- Carol Darnell

Has anyone ever said, ”It is important to spend less time on how we look and more time on how we see.”? If not, someone should.

- Carmen Richardson Rutlen
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 29 Jan 2023

Kết thúc để khởi đầu


Đôi khi trong cuộc sống, có những sự việc xảy đến khiến chúng ta phải thay đổi các thứ tự ưu tiên trong đời mình. Có thể đó là một dịp sinh nhật không như ý hoặc khi một người bạn đang đối mặt với những khủng hoảng. Với tôi, cái chết của người bạn thân nhất đã khiến tôi thấy mình thật yếu đuối hoang mang và bắt đầu hoài nghi về mục đích sống của mình.
Tôi muốn rút hết tiền trong tài khoản ngân hàng của mình để đến Tahiti. Tôi muốn trải đầy những chiếc đĩa nhựa trên lối đi và lái xe cán nát chúng đi. Tôi muốn theo học một khóa múa ba lê. Tôi cũng muốn quẳng hết những bông hoa giả xấu xí và thay vào đó là những chùm dây leo và cây cỏ. Tôi còn muốn dỡ hết những tấm thảm lên, rũ mạnh để bụi bẩn muốn bay đi đâu thì bay.
Vào một đêm nọ, tôi chợt ngẫm nghĩ về cuộc sống của mình, như sắp xếp lại những lá bài cho một ván đấu mới rồi tự nhủ nhiều điều với lòng mình. Tôi không muốn phải hối tiếc như người phụ nữ trên tàu Titanic ngày xưa, dấn thân lên chiếc tàu cứu hộ mà chẳng biết tương lai sẽ như thế nào, để rồi cứ phải mãi thổn thức trong đau đớn.
Vậy thì hãy sẵn sàng! Từ nay, tôi sẽ là một người phụ nữ năng động, sẽ bắt đầu sống hết mình mỗi ngày, như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống!
Khi nhớ ra tôi có một cây nến lớn hình hoa hồng để trong phòng khách đã bị bụi bám đầy và bị mềm đi vì khí nóng mùa hạ, hôm qua, tôi đã thắp nó lên.
Còn trên cửa kính xe hơi bên phía tôi ngồi có một vết nứt nhỏ mà vợ chồng tôi tính sẽ thay khi nào bán xe thì sao? Nó đã được thay rồi!
Hãy đoán xem chủ nhật này, nhà tôi sẽ có ai đến ăn cơm tối? Đó là Evie và Jack - hai người bạn đã rất lâu chúng tôi không được gặp.
Còn lon cá hộp thật lớn mà tôi cứ chần chừ chẳng muốn khui vì trong nhà chỉ có mình tôi ăn cá, và tính tôi lại không muốn bỏ phí phần còn dư. Vậy thì, còn đợi gì nữa!
Khi tôi đang rửa tay với bánh xà phòng hình vỏ sò biển màu hồng, chồng tôi trêu: “Anh cứ tưởng em để dành chúng chứ! Vì khi gặp nước, mấy bánh xà phòng ấy chẳng còn giống vỏ sò nữa!”.
Tôi nhìn xuống bàn tay ướt đẫm bọt xà phòng. Vỏ sò sẽ chỉ mãi là vỏ sò nếu như tôi không cho nó cơ hội trở thành một thứ khác.

- Erma Bom Beck

Hãy khiêu vũ như thể chẳng ai đang nhìn bạn và hãy yêu như thể sẽ chẳng bao giờ bạn đau khổ vì những cuộc tình.

- Khuyết danh




At wit’s end


Every once in a while, something happens in our lives to cause US to reshuffle our priorities. Sometimes it’s a traumatic birthday or a friend facing a crisis. To me, it was the funeral of a good friend that left me vulnerable, confused and doubtful as to what I am all about.
I wanted to draw all our savings out of the bank and go to Tahiti. I wanted to put the plastic dishes in the driveway and back over them with a car. I wanted to take ballet lessons. Throw away all the imitation flowers and replace them with a jungle of vines and greenery. I wanted to take up all the carpets and let the dust fall where it wanted to.
That very night, I took a look at my life, rearranged my cards into a whole new hand and made a vow. I am not going to be like the woman on the Titanic who, as she climbed into the lifeboat facing an uncertain future, sobbed in anguish.
So get ready! Miss Practical is going to start living each day like it’s her last.
Remember that big candle in the sitting room that’s shaped like a rose that gathers dust and gets soft in the summer? I lit it yesterday.
And the car window the one on my side that has a thin crack in it that we said we’d have replaced when we sell the car? Well, it’s been replaced.
Guess who’s coming to dinner on Sunday? Evie and Jack, whom we haven’t seen for a long time.
And that big tin of fish that I didn’t want to open because I’m the only one who eats fish and I couldn’t bear to waste the rest of it? Well, so what!
As I washed my hands with a piece of pink soap shaped like a sea shell, my husband said, “I thought you were saving those. You got them wet and they don’t look like a shell anymore.”
I looked down at the handful of suds. A shell only holds life, I had just given it a chance to be something more.

- Erma Born beck

You’ve got to dance like nobody’s watching, and love like it’s never going to hurt.


- Source Unknown
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 29 Jan 2023

Cậu bé biết chia sẻ nhiều nhất


Nhà văn Leo Buscaglia, đồng thời là nhà diễn thuyết, có lần đã kể lại cuộc thi mà ông được mời làm giám khảo. Mục đích của cuộc thi là tìm đứa trẻ nào biết quan tâm đến người khác nhiều nhất. Người đoạt giải là một cậu bé mới bốn tuổi. Gần nhà cậu bé có ông cụ vừa mới mất đi người vợ thân thương của mình. Khi nhìn thấy ông cụ đau buồn như thế, cậu bé đã vào nhà, leo vào lòng ông cụ, và ngồi yên như vậy. Khi mẹ cậu bé hỏi cậu đã nói gì với ông, cậu bé trả lời: “Con chẳng nói gì cả, con chỉ giúp cho ông khóc được thôi.”



The Most Caring Child


Author and lecturer Leo Buscaglia once talked about a contest he was asked to judge. The purpose of the contest was to find the most caring child. The winner was a four-year-old child whose next-door neighbor was an elderly gentleman who had recently lost his wife. Upon seeing the man cry, the little boy went into the old gentleman’s yard, climbed onto his lap and just sat there. When his mother asked him what he had said to the neighbor, the little boy said, “Nothing, I just helped him cry.”

Ellen Kreidman
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 30 Jan 2023

Tình yêu thương: Một sức mạnh kỳ diệu


Một giáo sư đại học đã đưa các sinh viên lớp Xã hội học của mình đến khu nhà ổ chuột ở Baltimore để lập hồ sơ nghiên cứu về hoàn cảnh của 200 cậu bé sống ở đó. Sau chuyến đi, giáo sư yêu cầu các sinh viên viết bài thu hoạch nhận định về tương lai của từng cậu bé. Và các sinh viên đều kết luận rằng: các cậu bé này “không có cơ hội phát triển”.
Hai mươi lăm năm sau, một giáo sư Xã hội học khác tình cờ xem lại hồ sơ nghiên cứu trước đó. Ông yêu cầu các sinh viên của mình tiếp tục công trình ấy để điều tra số phận sau này của những cậu bé đó. Ngoài 20 trường hợp các cậu bé đã chuyển đi nơi khác hoặc không biết tin tức, các sinh viên nhận thấy rằng có 176 trong số 180 trường hợp còn lại đều thành đạt trên mức bình thường; tất cả họ đã trở thành những luật sư, bác sĩ, hay các doanh nhân thành công.
Vị giáo sư rất đỗi ngạc nhiên, ông quyết định tìm hiểu kỹ hơn mọi chuyện. Rất may, những cậu bé ngày xưa vẫn sinh sống tại các khu vực lân cận nên ông có thể tiếp xúc với tất cả. Câu hỏi ông đặt ra là: “Đâu là nguyên nhân cho sự thành đạt của bạn ngày hôm nay?”. Trong tất cả các trường hợp, câu trả lời luôn đi kèm với sự xúc động: “Đó là nhờ một người thầy của tôi”.
Người thầy đó vẫn còn sống nên vị giáo sư quyết tâm đi tìm và hỏi người phụ nữ tuy cao tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn ấy rằng phép lạ nào đã giúp bà cứu các cậu bé thoát khỏi khu nhà ổ chuột và đạt được những thành công như ngày hôm nay.
Đôi mắt của bà chợt sáng lên và với một nụ cười dịu dàng trên môi, bà nói: “Điều đó rất đơn giản. Vì tôi có niềm tin vào những cậu bé đó.”
- Eric Butterworth

Khi tin rằng bạn có thể thành công, thì chắc chắn bạn sẽ thành công.
- Maxwell Maltz

Hãy trao tặng tình yêu thương ở mỗi nơi bạn đặt chân đến: trước hết là ở ngay chính căn nhà của bạn.
Hãy yêu thương con cái, người bạn đời của bạn, và cả những người hàng xóm…
Hãy đừng để người nào đến với bạn rồi ra đi mà không cảm thấy vui tươi và hạnh phúc hơn.
Hãy là hiện thân cho lòng nhân ái của Thượng đế bằng cách thể hiện trên nét mặt, trong ánh mắt, trong nụ cười và cả trong những lời chào nồng nhiệt của mình.

- Mẹ Teresa




Love: The one creative force


A college professor had his sociology class go into the Baltimore slums to get case histories of 200 young boys. They were asked to write an evaluation of each boy’s future. In every case the students wrote, “He hasn’t got a chance.”
Twenty-five years later, another sociology professor came across the ealier study. He had his students follow up on the project to see what had happened to these boys. With the exception of 20 boys who had moved away or not contacted, the students learned that 176 of the remaining 180 had achieved more than ordinary success as lawyers, doctors and bussinessmen.
The professor was astounded so he decided to pursue the matter further. Fortunately, all the men were in the area, and he was able to speak to each one. “How do you account for your success?” In each case the reply came with feeling: “There was a teacher.”
The teacher was still alive, so he sought her out and asked the old but still alert lady what magic formula she had used to pull these boys out of the slums and into successful achievement.
The teacher’s eyes sparkled and her lips broke into a gentle smile. “It’s really very simple,” she said. “I believed those boys.”
- Eric Butterworth

This is where you will win the battle – in the playhouse of your mind.
- Maxwell Maltz

Spread love everywhere you go: First of all in your own house.
Give love to your children, to your wife or husband, to a next-door neighbor…
Let no one ever come to you without leaving better and happier.
Be the living expression of God’s kindness; kindness in your face, kindness in your eyes, kindness in your smile, kindness in your warm greeting.

- Mother Teresa
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 01 Feb 2023

Dharma


Một buổi sáng tháng chín đầy nắng, trong lúc cảm thấy vừa đuối sức vừa buồn bã, tôi tản bộ ra gần bờ sông. Tôi chợt nghe đâu đó tiếng mèo kêu văng vẳng bên tai. Ban đầu, tôi chẳng quan tâm vì lúc đó cảm giác chán nản đang xâm chiếm khiến tôi chẳng muốn để ý đến điều gì khác.
Ba tháng trước, khi mới ba mươi bảy tuổi, tôi được chẩn đoán bị ung thư ngực. Do khối u đã bị di căn, bác sĩ chỉ định phải phẫu thuật. Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác ấy. Lòng tôi đau đớn tựa dao cắt. Tôi còn quá trẻ để phải chịu đựng điều đó. Trong lúc tôi đang dần dần phục hồi sau cuộc phẫu thuật, bác sĩ lại thông báo thêm một tin dữ: Các khối u ung thư đã lan đến bạch cầu. Chỉ có điều trị bằng hóa chất mới có hy vọng cứu vãn nổi.
Thế là những lần điều trị liên tục kết hợp hóa trị liều cao, rồi tiếp tục dùng hormone trong năm năm đã làm tôi tiều tụy hẳn. Tôi chỉ còn có thể tự mặc quần áo, nuốt một ít thức ăn cho qua ngày. Ngoài giờ làm việc, chồng tôi phải cố gắng hết sức để chăm lo nhà cửa và chăm sóc tôi. Tôi thường hay cáu kỉnh và luôn có cảm giác đơn độc. Từ khi lâm bệnh, đây là lần đầu tiên tôi rời nhà rảo bước ra bờ hồ như thế này.
Meo! Meo! Tiếng kêu vẫn cứ văng vẳng.
Không! Tôi vẫn nghĩ như vậy và tiếp tục bước đi. Bất ngờ, tiếng kêu quang quác xé không trung phá vỡ không gian yên tĩnh, bốn con chim giẻ cùi đang bổ nhào xuống bụi cây nơi phát ra tiếng kêu ban nãy. Tôi la lớn đuổi vội các con chim hung dữ và chạy tới bụi cây. Bên dưới, một chú mèo nhỏ bé màu vàng độ ba tuần tuổi đang run rẩy, đôi mắt xanh nhạt lấp lánh. Bế nó trên tay, tôi hy vọng tìm được chủ của nó hay nhờ ai đó mang về nuôi hộ.
Gió thổi phần phật xưng quanh tôi, chú mèo vẫn còn sợ chết khiếp nên cuộn mình nép thật sát vào người tôi. Loay hoay một lúc không tìm được ai chịu nhận nuôi, tôi quyết định tạm thời cứ mang về nhà đã. Trong thời gian đó, tôi vẫn nằm liệt giường, kiệt sức vì hóa trị, còn chú mèo con lúc nào cũng nằm vắt người lên ngực tôi kêu rù rù nho nhỏ. Tôi đã quen với hơi ấm của nó. Một buổi tối chồng tôi đi làm đêm, tôi đặt nó vào một cái hộp và bảo anh mang theo tìm xem có ai chịu nuôi nó không. Nhưng chỉ được một giờ, tôi đã hốt hoảng vội gọi điện hỏi xem. “Anh đã tìm được ai nuôi nó chưa?”. Và tôi bảo ngay rằng: “Mang nó về đi anh, em cần có nó”. Tôi như tìm lại một điều gì đó rất gần gũi.
Vừa về đến nhà chú mèo cuộn mình ngay lên người tôi như thể chưa bao giờ đi xa. Từ đó, chúng tôi chẳng bao giờ rời nhau. Trong thời gian tôi ốm liệt, nó chỉ thích rúc đầu vào người tôi, có khi còn cố rướn lên cọ cọ đầu vào cằm tôi. Tôi chọn tên Dharma đặt cho nó, tiếng Ấn có nghĩa là “Làm được điều mình muốn”. Các cuộc nghiên cứu về bệnh ung thư đã chứng minh rằng tìm thấy niềm vui và mục đích trong cuộc sống sẽ hỗ trợ hệ miễn dịch và tăng cơ hội phục hồi. Tôi có hai niềm mơ ước thầm kín là sẽ viết văn và sống có ích cho người khác. Cái tên Dharma là nguồn động viên tôi và hơn cả đó là sự nhắc nhở nữa.
Mỗi khi đi khám bệnh về, tôi lập tức bế Dharma lên như một đứa trẻ và bồng đi khắp nhà, tôi còn mang nó theo khi đưa quần áo đi giặt. Có Dharma, tôi không còn bẳn tính và cáu kỉnh với mọi người, mọi thứ xung quanh nữa. Nó có tiếng kêu ‘gừ, gừ’ nghe thật êm tai, và cách tạo cảm giác yêu thương của riêng nó cũng thật thanh thoát nhẹ nhàng.
Chú mèo nhỏ bé ngày nào giờ đã lớn hơn. Các trò vật lộn, cắn phá và vồ chụp đồ đạc trong nhà trở thành thú tiêu khiển ngộ nghĩnh của nó. Đặc biệt, nó rất thích đuổi bắt bướm ở sân sau nhà. Tôi đã trồng nhiều loài cỏ Nhật Bản có hoa màu tím, loài bướm rất ưa loại cây này. Tôi nghĩ, chắc Dharma chẳng bao giờ bắt được con nào, nhưng không biết bao nhiêu buổi chiều rồi, tôi đã ngồi hàng giờ trên ghế bên hiên nhà ngắm nhìn Dharma say sưa với thú vui của nó. Thật thảnh thơi, tự tại. Lúc đó, tôi cũng cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng. Nhìn cách nó vui sống, tôi nghĩ đã đến lúc mình phải sống như thế rồi.
Cuối tháng Mười Hai năm đó, tôi trải qua cuộc phẫu thuật tái tạo bộ ngực lần cuối. Và bác sĩ thông báo rằng tôi có thể sẽ trở lại làm việc được vào tháng Hai năm sau. Nhưng chỉ ba ngày sau cuộc phẫu thuật, điều không ngờ tới đã xảy đến. Trong lúc phóng qua hàng rào, Dharma bị một chiếc xe đang phóng nhanh cán chết ngay lập tức. Lúc đó, tôi điếng người tưởng như chết được. Tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi cứ ngồi thừ trên ghế nơi tôi và Dharma thường ngồi.
Sau mọi cách an ủi không được, chồng tôi bèn nói một cách nghiêm túc rằng Dharma đã đến để giúp tôi vượt qua giai đoạn cam go nhất trong cuộc sống như một duyên số. Giờ đây, đã đến lúc Dharma tiếp tục đi giúp đỡ những người khác. Tôi cũng muốn tin điều đó là thật bởi đã lâu tôi không ra hồ. Hôm đó tôi đánh bạo đi đến bờ hồ, nên mới gặp Dharma và phải mang về nuôi vì nó rất cần được giúp đỡ. Tôi đã vô tình cứu được bản thân tôi. Tất cả những gì Drama mang đến không phải là sự trùng hợp. Chắc chắn khi Dharma xen vào cuộc đời tôi cũng như khi nó ra đi đều có lý do cả”.
Những suy nghĩ ấy cứ tuôn chảy như gột rửa tâm hồn tôi. Ngắm Dharma nằm bình yên trên tay, tôi cảm thấy nó sẽ mãi bên cạnh tôi, cũng giống như tôi sẽ mãi tồn tại trong cuộc đời của tất cả mọi người mà tôi đã xen vào. Dharma đã cho tôi cuộc đời của mình để tôi biết thế nào là cảm giác của sự chia sẻ và bình yên.
- Minh Giao Theo Inspirations




Dharma


Nearing the lake on that warm September morning, I heard a tiny mewing sound. My first inclination was to ignore the cries. I've been through enough lately, I thought; I can hard-ly take care of myself.
Three months earlier, at age thirty-seven, I had been diagnosed with breast cancer. Be-cause the cancer was in more than one place, the doctor had recommended a radical mastec-tomy. It was scheduled for later that same month. I still remember the shock and denial I felt when I overheard my husband Gary, telling someone on the phone, "She's probably going to lose her breast." Those words seared through me like a knife. No. No! I silently cried to God, I'm too young for that.
A few weeks later, while I was recovering from the mastectomy, the surgeon called with more bad news: "The cancer has spread to your lymph nodes. Chemotherapy offers the best chance for survival." All I could do was sit there stunned, thinking, Oh God, I'm going to die.
I was terrified of dying. Many of my friends draw comfort from their beliefs about the af-terlife or reincarnation. But I had trouble blindly believing in things I couldn't see or touch. I wanted proof. I prayed for God to show me the truth about death.
With the fear of dying in my heart, I decided to go on an aggressive clinical trial that in-cluded a combination of high- dose chemotherapy and a five-year follow-up with a hormone blocker.
The chemotherapy wiped me out completely. Even with the antinausea drugs, I was sick every time. Two months into the treatment, it was all I could do to get dressed and keep a little food down every day. In addition to working, my husband was doing his best to care for the house and me. Wonderful as he was, it was hard on both of us. I was irritable and lonely most of the time. This short walk to the lake was my first time outdoors in awhile.
Meow! Meow! The insistent pleas continued.
No, I really can't care for an animal right now, I thought as I passed by. Suddenly, ear-splitting shrieking and squawking filled the air. Four blue jays were dive-bombing the bush where the mewing sounds were coming from. Shooing the birds away, I ran and looked under the bush. Standing on wobbly legs was a tiny three-week-old orange tabby, with bright blue eyes, mewing his little head off. Gathering him up into my arms, I headed to the lake in hopes of finding his owner or else convincing someone to take him home.
The wind whipped all around us as the shaking kitten cuddled close, still scared to death. We sat together by the lake trying to find him a home. Asking a number of people and find-ing no takers, I decided to take him home temporarily until I could find him a home of his own. Still feeling exhausted from the chemo, I spent most of the day on the couch with the little kitty curled up on my chest purring. Later that evening, as my husband was leaving to go to a meeting, I asked him to take the kitten with him. "Try and find him a good home," I said, placing the kitten in a box. Little did I know, my heart had already been stolen.
An hour later, I beeped my husband. "Have you found him a home yet?" I asked.
"I was just giving him to someone," Gary replied.
"Don't," I said without hesitation. "Bring him home. I need him."
When Gary and the kitten returned home, the little orange tabby curled right back up on my chest like he'd never left.
For the next week, while I was bedridden, Dharma and I were constant companions. He just loved snuggling, sometimes trying to get right up under my chin. He didn't even notice my lack of hair or uneven chest. It felt good to love and be loved so unconditionally.
I chose the name Dharma because in India it means "fulfilling one's life purpose." Cancer-recovery research has shown that finding and following one's bliss or purpose supports the immune system and increases chances of survival. For me, I hoped this would include two deep-seated desires: writing and being of service to others. Dharma's name reminded me of that intention and so much more.
Arriving home from my biweekly doctor visits, I immediately picked him up like a baby and carried him around the house with me. I even carried him to the garage while I did laun-dry. We were inseparable. With Dharma around, I wasn't so needy and grouchy with Gary. And, boy, did Dharma purr loudly! It was so comforting hearing and feeling the love he ex-pressed so freely.
As he grew, fighting, biting and clawing furniture became his favorite pastimes. We have a fenced-in backyard, so when he got too wild for me, I would let him play out back with other neighborhood cats.
Dharma also loved chasing butterflies. Last spring, I planted purple Porter's weed specifi-cally to attract them.
The whole backyard, with its multitude of colorful butterflies, was one big playpen for Dhar-ma. I don't think he ever caught any, but I spent countless afternoons sitting on the back porch watching Dharma live his bliss. So free. No cares. My spirit soared as I watched him live his life so fully, and I decided it was time I do the same.
Late that December, I scheduled my final reconstructive surgery and let my office know I would be back to work in February.
Then, three days after my final surgery, the unthinkable happened. Escaping from the backyard, Dharma was hit by a car and killed instantly. My life, too, seemed to end at that moment. I was devastated and no one, not even Gary, could console me. I sat there on that same couch where Dharma and I had shared so much love and cried and cried for hours. Why, God, why? I asked in desperation. I wanted to turn back time and never let him outside. With all my might, I willed it not to be so. And still it was so.
Finally, Gary asked, "Do you want to see him?" Although I had never wanted to see a dead animal in the past, I answered, "Yes." Gary then placed Dharma in a towel in my arms, and I held him and wept. We decided to bury him in the backyard by the Porter's weed.
While Gary dug the hole, I held Dharma one last time, telling him all he meant to me and how much I loved him. I thought back on all the gifts he brought me in just the short time he was with me: unconditional love, laughter, a playful spirit, a reminder to live fully and a sense of my life's purpose.
My husband said, "You know, I believe Dharma was sent by God to help you through a very rough time. Now that you're through the worst of it, it's time for Dharma to move on and help someone else."
"Do you really think so?" I asked, wanting so badly to believe it was true.
"Look at the timing," Gary said. "You hadn't been to the lake in months and the one day you venture out, you find Dharma blocks from our house in dire need of help, and in rescuing him you get rescued as well. All of his gifts can't be a coincidence. There's definitely a reason he was put in your life when he was and also taken out when he was. He was your little an-gel."
"Thanks," I said, letting my husband's healing words wash over me.
Watching Dharma lying so peacefully in my arms, I got the much-needed answer to my prayer about death. I realized that he would go on in me forever, the same as I would in the lives of everyone I touched. I believe Dharma gave his life so that I might know peace. When Dharma died, I awakened spiritually. I am no longer afraid of death. Through Dharma, God showed me there is nothing to fear. There is only peace. And love.
We buried him at the foot of his butterfly bush and on his headstone I wrote, "Dharma—My Little Angel." Now, whenever I sit on the back steps, I see Dharma chasing butterflies for all eternity.
Deborah Tyler Blais
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 07 Feb 2023

Nếu được một lần nữa…


Nếu tôi được một lần nuôi dạy lại con mình,
Ngón tay tôi sẽ nhẹ nhàng theo từng nét vẽ, hơn là dùng để la mắng răn đe.
Tôi sẽ không quá khắt khe mà dốc lòng yêu thương kết nối,
Sẽ rời mắt khỏi nhịp tích tắc đồng hồ mệt mỏi để ngắm nhìn thế giới vô biên,
Sẽ cùng con dạo bước rong chơi, vui thú thả diều giữa bầu trời gió lộng,
Sẽ cùng con thoải mái đùa vui, mà không cần nặng nề quan trọng,
Sẽ trải mình trên mênh mông đồng rộng, ngắm sao trời lấp lánh đêm đêm,
Sẽ vòng tay âu yếm hôn con nhiều hơn nữa, thay vì khóa ghì nắm chặt bàn tay con.
Tôi sẽ sống kiên định hơn thay vì mãi cứng rắn,
Trước tiên tôi sẽ học cách tôn trọng bản thân mình;
Rồi tôi sẽ nói với con ít hơn về tình yêu quyền lực,
Mà sẽ nói nhiều hơn về sức mạnh của tình yêu.

- Diane Loomans


Hai di sản duy nhất trường tồn mà chúng ta có thể dành cho con cái. Đó chính là cội nguồn và đôi cánh.
- Hodding Carter




If I had my child to raise over again


If I had my child to raise all over again,
I'd finger-paint more, and point the finger less.
I would do less correcting and more connecting.
I'd take my eyes off my watch, and watch with my eyes.
I would care to know less and know to care more.
I'd take more hikes and fly more kites.
I'd stop playing serious, and seriously play.
I would run through more fields and gaze at more stars.
I'd do more hugging and less tugging.
I would be firm less often, and affirm much more.
I'd build self-esteem first, and the house later.
I'd teach less about the love of power,
And more about the power of love.
- Diane Loomans

There are only two lasting bequests we can hope to give our children. One of these is roots, the other wings.
- Hodding Carter
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 07 Feb 2023

Tôi đã biết yêu thương bản thân mình


Khi bắt đầu hiểu được rằng một đứa trẻ cần nhiều thứ hơn là những môn học ở trường thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Kiến thức toán học của tôi tốt, và tôi dạy môn toán cũng tốt. Trước đây, tôi từng nghĩ rằng đó là tất cả những gì tôi cần phải làm.
Giờ đây, tôi dạy các em về tất cả, chứ không chỉ riêng môn toán. Tôi đành phải chấp nhận sự thật rằng tôi chỉ có thể thành công một phần với một số học sinh mà thôi. Những khi cố gắng tỏ vẻ mình là chuyên gia biết nhiều vấn đề thì đó lại là lúc tôi có ít đáp án trả lời nhất. Cậu bé Eddie đã giúp tôi thật sự hiểu rõ được điều này. Một lần tôi hỏi Eddie rằng tại sao em lại nghĩ là mình đang học tốt hơn so với năm ngoái. Câu trả lời của em đã mang đến cho tôi một cái nhìn mới: “Vì bây giờ con đã biết yêu thương bản thân mình hơn mỗi khi được ở bên cô.”
- Everett Shostrom



I like myself now


I had a great feeling of relief when I began to understand that a youngster needs more than just subject matter at school. I know mathematics well, and I teach it well. I used to think that was all I needed to do. Now I teach children all subjects, not only math. I accept the fact that I can only succeed partially with some of them. I seemed to have more answers than when I tried to be the expert. The youngster who really made me understand this was Eddie. I asked him one day why he thought he was doing so much better than last year. He gave meaning to my whole new orientation. “It's because I like myself now when I'm with you,” he said.
- Everett Shostrom
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 07 Feb 2023

Bài văn của Tommy


Chỉ chốc lát nữa thôi, cả bố và mẹ của Tommy, vừa mới sống ly thân với nhau, sẽ đến dự buổi họp phụ huynh về việc học tập sa sút và hành vi phá phách của cậu. Thế nhưng, cả hai người đều không biết rằng họ được mời đến cùng lúc.
Tommy, cậu con trai duy nhất của họ, trước đây là một cậu bé luôn vui vẻ, ngoan ngoãn, và là một học sinh xuất sắc. Còn bây giờ, tôi không biết làm thế nào để nói với bố mẹ Tommy rằng kết quả học tập sa sút của cậu bé trong thời gian gần đây chính là phản ứng của một đứa trẻ đang gánh chịu nỗi đau quá lớn trong lòng trước sự ly thân và việc ly hôn sắp xảy ra của bố mẹ mình.
Mẹ Tommy bước vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế mà tôi đặt sẵn gần chiếc bàn của mình. Rồi bố Tommy cũng đến. Cả hai cố ý phớt lờ nhau.
Khi đưa bản kết quả chi tiết hành vi đạo đức và học tập của Tommy cho họ, tôi thầm mong nghĩ ra cách nào đó có thể giúp cả hai người xích lại gần nhau hơn và hiểu ra rằng những điều họ gây ra đã tác động đến cậu bé như thế nào. Thế nhưng, không hiểu sao tôi lại không thể nói được điều gì. Có lẽ một trong những mẫu giấy cẩu thả lem luốc mà Tommy đã viết sẽ giúp họ hiểu được điều ấy chăng?
Tôi tìm thấy mảnh giấy nhàu nát, đẫm nước mắt ấy nhét trong hộc bàn của Tommy. Những dòng chữ viết nguệch ngoạc, lặp đi lặp lại dày kín cả hai mặt giấy.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lại mảnh giấy cho phẳng rồi đưa cho mẹ của Tommy. Bà đọc và đưa nó cho chồng mà không hề nói lời nào. Bố Tommy cau mày. Nhưng rồi, khuôn mặt ông dãn ra. Thời gian như lắng đọng khi ông mãi lặng yên đọc đi đọc lại những dòng chữ nguệch ngoạc của con mình.
Cuối cùng, ông cẩn thận gấp mảnh giấy lại và đưa tay nắm lấy bàn tay của vợ mình. Bà lau những giọt nước mắt còn đọng trên mi và mỉm cười với ông. Đôi mắt tôi cũng rưng rưng lệ, nhưng dường như không ai chú ý đến điều đó cả.
Thượng Đế đã chỉ cho tôi cách để hợp nhất gia đình của Tommy lại. Người đã giúp tôi tìm thấy mảnh giấy đặc kín những dòng chữ viết nên từ trái tim nặng trĩu ưu phiền của cậu bé:
“Bố yêu quý… mẹ yêu quý… Con yêu cả hai người… con yêu cả hai người… con yêu cả hai người…”
- Jane Lindstrom




Tommy's essay


Soon Tommy's parents, who had recently separated, would arrive for a conference on his failing schoolwork and disruptive behavior. Neither parent knew that I had summoned the other.
Tommy, an only child, had always been happy, cooperative, and an excellent student. How could I convince his father and mother that his recent failing grades represented a broken-hearted child's reaction to his adored parents' separation and pending divorce?
Tommy's mother entered and took one of the chairs I had placed near my desk. Then the father arrived. They pointedly ignored each other.
As I gave a detailed account of Tommy's behavior and schoolwork, I prayed for the right words to bring these two together to help them see what they were doing to their son. But somehow the words wouldn't come. Perhaps if they saw one of his smudged, carelessly done papers.
I found a crumpled, tear-stained sheet stuffed in the back of his desk. Writing covered both sides, a single sentence scribbled over and over.
Silently, I smoothed it out and gave it to Tommy's mother. She read it and then without a word handed it to her husband. He frowned. Then his face softened. He studied the scrawled words for what seemed an eternity.
At last, he folded the paper carefully and reached for his wife's out-stretched hand. She wiped the tears from her eyes and smiled up at him. My own eyes were brimming, but neither seemed to notice.
In his own way God had given me the words to reunite that family. He had guided me to the sheet of paper covered with the anguished outpouring of a small boy's troubled heart.
“Dear Mother… Dear Daddy… I love you… I love you… I love you.”
- Jane Lindstr
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 07 Feb 2023

Có đôi mắt dõi theo bạn


Có một đôi mắt, dõi theo bạn từng ngày.
Có một đôi tai, lắng nghe từng lời bạn nói.
Có đôi bàn tay, hăm hở làm theo bạn,
Và có cậu bé đáng yêu, mơ một ngày nào đó sẽ là người giống bạn.
Bạn đã là thần tượng của chú bé đáng yêu.
Bé vẫn luôn tin tưởng, bạn là người thông minh nhất, không một nỗi nghi ngờ.
Bé đặt trọn niềm tin, lắng nghe điều bạn nói, dõi theo điều bạn làm.
Và cậu bé sẽ nói, và cậu bé sẽ làm, như cách bạn từng làm.
Có một cậu bé, với đôi mắt tinh anh,
Tin rằng bạn luôn đúng, và dõi theo bạn từng ngày.
Bạn đang là gương sáng, qua những gì bạn làm.
Cậu bé sẽ dõi theo, để lớn lên giống bạn.

- Khuyết danh




Little eyes upon you


There are little eyes upon you and they're watching night and day.
There are little ears that quickly take in every word you say.
There are little hands all eager to do anything you do; and a little boy who's dreaming of the day he'll be like you.
You're the little fellow's idol, you're the wisest of the wise.
In his little mind about you no suspicions ever rise.
He believes in you devoutly, holds all you say and do;
He will say and do, in your way when he's grown up like you.
There's a wide-eyed little fellow who believes you're always right, and his eyes are always opened, and he watches day and night.
You are setting an example every day in all you do, to grow up to be like you.

- Source Unknown
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 07 Feb 2023

Cái giá trị của bạn thể hiện qua việc bạn làm


Vào một buổi chiều thứ bảy đầy nắng ở thành phố Oklahoma, tôi cùng một người bạn và hai đứa con của anh đến một câu lạc bộ giải trí. Bạn tôi tiến đến quầy vé và hỏi: “Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi bốn vé.”
Người bán vé trả lời: “3 đô la một vé cho người lớn và trẻ em trên sáu tuổi. Trẻ em từ sáu tuổi trở xuống được vào cửa miễn phí. Các cậu bé này bao nhiêu tuổi?”
“Đứa lớn bảy tuổi và đứa nhỏ lên bốn,” bạn tôi trả lời, “như vậy tôi phải trả cho ông 9 đô la tất cả.”
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn bạn tôi và nói:
“Lẽ ra ông đã tiết kiệm cho mình được 3 đô la. Ông có thể nói rằng đứa lớn chỉ mới sáu tuổi, tôi làm sao mà biết được sự khác biệt đó chứ!”
Bạn tôi từ tốn đáp lại:
“Dĩ nhiên, tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không thể biết được. Nhưng bọn trẻ thì biết đấy. Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đô la.”
- Patricia Fripp

Lòng trung thực là chương đầu tiên của cuốn sách trí tuệ.
- Thomas Jefferson

Không có di sản nào quý giá bằng lòng trung thực.
- William Shakespeare




What you are is as important as what you do


It was a sunny Saturday afternoon in Oklahoma City. I and my friend was taking his two little boys to an entertainment club. My friend walked up to the man at the ticket counter and said: “How much is it to get in? I'd like four tickets”
The young man replied, “$3.00 for you and $3.00 for any kid who is older than six. We let them in free if they are six or younger. How old are they?”
My friend replied, “This boy is seven and the younger one is four, so I guess I owe you $9.00.”
The man at the ticket counter looked him surprisedly then said:
“You could have saved yourself $3.00. You could have told me that the older one was six; I wouldn't have known the difference.”
My friend softly replied:
“Yes, that may be true, but the kids would have known the difference. I don't want to sell my honest and the respect from my children with only $3.00.”
- Patricia Fripp

Honesty is the first chapter in the book of wisdom.
- Thomas Jefferson

No legacy is so rich as honesty.
- William Shakespeare
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 07 Feb 2023

Món quà của Tạo hóa


Tạo hóa đặt nó vào đôi tay chị trong một ngày hè ấm áp. Cả người chị rung lên một xúc cảm lạ lẫm khi nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh của nó. Đó là một món quà vô cùng đặc biệt mà Tạo Hóa đã tin tưởng trao cho chị. Một món quà mà rồi vào một ngày nào đó sẽ thuộc về thế giới này. Trước khi đến ngày ấy, Ngài bảo rằng chị sẽ là người bảo vệ, chở che cho nó. Người phụ nữ trẻ đáp rằng chị đã hiểu được điều ấy và cung kính mang món quà về nhà, quyết tâm sẽ xứng đáng với niềm tin tưởng mà Tạo Hóa đã dành cho chị.
Đầu tiên, chị không rời mắt khỏi nó, bảo vệ nó khỏi những điều mà chị cho là có thể gây tổn hại; chị dõi theo với tâm trạng bồn chồn không yên mỗi khi nó bước ra khỏi chiếc kén ấm êm mà chị đã âu yếm đặt nó vào. Nhưng rồi, người phụ nữ bắt đầu nhận ra rằng chị không thể che chở nó mãi trong đời. Nó cần phải học cách đấu tranh với những gai góc của cuộc đời để lớn lên vững vàng. Và thế là bằng sự quan tâm sâu sắc của mình, chị cho nó có thêm không gian… đủ để nó tự mình lớn lên một cách tự nhiên và thoải mái.
Một ngày nọ, chị nhận ra rằng món quà của chị đã thay đổi thật nhiều. Nó không còn dáng vẻ yếu đuối, mỏng manh nữa. Giờ đây, nó đã lớn mạnh và vững chãi, như thể đang tiềm tàng một sức mạnh bên trong. Theo thời gian, chị chứng kiến thấy món quà đã trở nên mạnh mẽ và cứng cáp hơn. Từ sâu thẳm trái tim, chị biết rằng thời gian được bên cạnh món quà của mình chẳng còn bao lâu nữa.
Cái ngày không thể tránh khỏi ấy cũng đến khi Tạo Hóa trở lại để mang món quà đi và đặt nó vào thế giới. Người phụ nữ cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm bởi chị sẽ còn nhớ mãi sự hiện diện của nó trong đời. Với lòng biết ơn chân thành, chị cảm tạ Tạo Hóa đã cho chị đặc quyền được trông nom món quà quý giá trong suốt chừng ấy năm. Vươn thẳng đôi vai, chị ngẩng cao đầu tự hào, biết rằng thực sự nó là một món quà rất đặc biệt. Món quà ấy sẽ hòa nhập với vẻ đẹp và tinh hoa của thế giới xung quanh mình. Và thế là Người Mẹ đã để cho Con của mình bước vào đời.
- Renee R. Vroman




The gift of the Gods


It was a warm summer day when the gods placed it in her hands. She trembled with a strange emotion as she saw how fragile it appeared. This was a very special gift the gods were entrusting to her. A gift that would one day belong to the world. Until then, they instructed her, she was to be its guardian and protector. The woman said she understood and reverently took it home, determined to live up to the faith the gods had placed in her.
At first, she barely let it out of her sight, protecting it from anything she perceived to be harmful to its well-being; watching with fear in her heart when it was exposed to the environment outside of the sheltered cocoon she had formed around it. But the woman began to realize that she could not shelter it forever. It needed to learn to survive the harsh elements in order to grow strong. So with gentle care she gave it more space to grow… enough to allow it to grow wild and untamed.
One day, she became aware of how much the gift had changed. It no longer had a look of vulnerability about it. Now it seemed to glow with strength and steadiness, almost as if it were developing a power within. Month after month she watched as it became stronger and more powerful. She knew deep within her heart that her time with the gift was nearing an end.
The inevitable day arrived when the gods came to take the gift and present it to the world. The woman felt a deep sadness, for she would miss its constant presence in her life. With heartfelt gratitude she thanked the gods for allowing her the privilege of watching over the precious gift for so many years. Straightening her shoulders, she stood proud, knowing that it was, indeed, a very special gift. One that would add to the beauty and essence of the world around it. And the mother let her child go.
- Renee R. Vroman
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 21 guests