Chương 71: Phiên ngoại Đại tiểu thư pk Tạ ảnh đế (2)
Cả thành phố đều vì thế mà nhuốm màu bi thương thống khổ, nhân viên thi hành công vụ cùng nhóm người thiện nguyện trấn an mọi người ở hiện trường, an ủi những người bất hạnh mất đi người thân, tận lực cứu chữa cho nhóm người bị thương và tăng cường quản lý trị an.
Ai nấy đều lo sợ bất an, không dám tùy tiện đi lại khắp phố lớn ngõ nhỏ như trước nữa.
Đối với người có điều kiện , đều rối rít dẫn theo người nhà sớm thoát ly nơi này.
Người tử vong đến từ rất nhiều quốc gia, trong số họ có những người vừa tan sở hoặc mới tan học rủ nhau hẹn hò vui chơi giải trí, cũng có những người căn bản không sinh sống ở đây chỉ là theo người thân gia đình đến du lịch mà thôi.
Bọn họ đều mang tâm tình vui vẻ hứng thú mà đến, rốt cuộc lại bỏ mạng tại nơi này.
Đêm đó, một số hộ dân sinh sống gần địa điểm phát sinh sự kiện, trốn trong nhà quay hình lại, đăng tải trên mạng.
Sự việc tàn khốc bị vạch trần, các quốc gia trên thế giới phản ứng mãnh liệt, dư luận tầng tầng lớp lớp áp đảo mạnh mẽ.
Mọi người nhắc tới đều khϊếp sợ cùng cực, không ai có thể bình tĩnh nổi, việc đầu tiên sau khi nghe biết tin là liên lạc với người thân, bạn bè của mình ở đó, xác nhận xem có an toàn hay không.
Úc Trạch gọi cho Úc Thiến nhưng không liên lạc được, sau đó mới kết nối được với trợ lý của chị, nhận được một tin tức xấu, nhưng trong cái rủi có cái may.
Khâu Dung muốn đến chăm sóc Úc Thiến, nhưng bà lại không yên lòng cháu gái nhỏ của mình, phân vân khó xử.
Chu Tử Tri còn đang ở cữ, vừa nghe nói cũng không nằm yên nổi "Mẹ, con có dì Trương với các cô giúp việc hỗ trợ rồi, không sao đâu."
"Chao ôi." Khâu Dung đôi mắt vẫn còn đỏ hồng , "Vậy mẹ đi thăm chị cả tụi con trước nhé."
Bà quay sang dặn dò Úc Trạch, "Chuyện công ty có thể lùi thì lùi, trong nhà quan trọng hơn."
Khâu Dung ngẫm lại, bà nói cũng như không, con trai mình quan tâm Tử Tri cỡ nào bà đều nhìn thấy rồi đó, nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng, không sai đâu.
Ra khỏi phòng, ở trong hành lang, Khâu Dung làm công tác chuẩn bị.
"A Trạch, con thấy khả năng trao đổi của mẹ thế nào?" Khâu Dung lại nói thêm một câu, "Có cần mang theo thông dịch viên không?"
Bà dùng tiếng Anh nói, bỏ qua ngữ pháp sai bét thì ngữ điệu địa phương cũng không biết là hương vị của ngôn ngữ nước nào nữa.
Nhìn mẹ mình, bắt phải ánh mắt tràn ngập tự tin, Úc Trạch buồn cười, "Miễn cưỡng cũng được."
Khâu Dung, "..."
"Con về phòng đi, mẹ đi soạn đồ."
Tiếng khóc trẻ con từ trong phòng truyền đến, Úc Trạch mở cửa đi vào, "Làm sao vậy?"
Chu Tử Tri cho * nuôi ra ngoài, cô vuốt vuốt lưng con gái, "Bị sặc sữa ."
Úc Trạch ngồi xuống bên giường, đưa tay xoa bóp cánh tay mập mạp chắc thịt của con gái,
"Tham ăn như vậy làm gì, cha đâu có giành với con."
Chu Tử Tri, "..."
"Em mới xem tin tức, Tạ Sở cũng ở đó."
"Ừ." Úc Trạch gật đầu, "Có người thấy anh ấy và chị cả cùng nhau ra khỏi quảng trường."
Chu Tử Tri giương mắt, đối mặt Úc Trạch, qua một cái chớp mắt, cả hai đều thông hiểu ý nhau
"Tùy Nhi hình như trắng mơn mởn lên rồi."
Úc Trạch đi tới gần, trên cái trán bé hôn một cái, anh rất muốn bẹo má mũm mĩm của con, nhưng ba mẹ vợ đã đặc biệt dặn dò không thể sờ nắn nhiều, nếu không sau này sẽ chảy nước vãi.
Lời nói dù không có căn cứ, anh vẫn không thể không nghe.
Chu Tử Tri ừm một tiếng, dựa lưng vào gối đầu, cổ áo mở phân nửa, khí sắc rất tốt.
Úc Trạch chơi với cục cưng, "Cục cưng, kêu ba ba, ba, ba."
Anh trêu chọc một hồi, đột nhiên nói, "Tử Tri, chị cả với Tạ Sở có lẽ sẽ có biến hóa."
Chu Tử Tri nghĩ thầm, không phải có lẽ, là nhất định.
"Anh đi rót nước ấm cho con đi."
Úc Trạch chống tay đứng dậy, "Bình sữa đâu?"
Chu Tử Tri vỗ nhẹ cánh tay hoạt náo của con, "Chắc ở trong phòng khách đó."
Cô không thích không khí trong trung tâm phục hồi, muốn dưỡng thân ở nhà, tất cả mọi người không hề cưỡng ép, chỉ là thuê mướn nhân viên chuyên nghiệp đến tận nhà luôn, chịu trách nhiệm về phương diện ẩm thực và khôi phục thân thể cho cô.
"Nhớ thử độ ấm nha."
Chu Tử Tri dặn dò, có một số việc cô muốn Úc Trạch tự mình làm, cô cũng thế, cảm nhận sâu sắc sự phát triển của con từng ngày một, mỗi giai đoạn đều có thú vui riêng, nếu giao cho * em hay người giúp việc làm hết, bọn họ sẽ bỏ lỡ rất nhiều khoảng khắc quý báu.
Úc Trạch đi ra cửa, "Ok."
Anh xuống lầu lấy bình sữa, thuần thục cọ rửa, rót nước, nhỏ giọt hai giọt nước nơi cổ tay, xác định nhiệt độ.
Dì Trương nói, "Úc tiên sinh, cần tôi giúp gì không?"
Úc Trạch nói, "Không cần đâu."
Anh ở trước mặt người ngoài luôn lạnh nhạt , không hay cười, cũng không bình dị gần gũi.
Dì Trương biết không cần phải nhiều lời nữa, dì xếp chồng khăn mặt, len lén quan sát cái người còn ở đó vọc bình sữa.
Trước khi đến dì Trương còn lo, nhà người có tiền dì tiếp xúc nhiều rồi, lúc này cố chủ là ông chủ công ty của con dì, dì sẽ không vờ ngớ ngẩn đi tặng quà, chỉ cần làm tốt công việc của mình, chăm sóc tốt đứa nhỏ, không để người ta bới móc ra tật xấu nào.
Úc Trạch không để ý ánh mắt lướt qua người mình, cầm bình sữa về phòng.
"Thế này có nhiều quá không?"
Chu Tử Tri ngẩng đầu nhìn lên, có non nửa bình, cô không đả kích tính tích cực của anh, "Nhiều một chút cũng không sao, uống không hết thì đổ được mà ."
Úc Trạch thở nhẹ một hơi.
Thời điểm mớm nước, Úc Trạch ghé sát vào nhìn, "Uống chưa?"
Chu Tử Tri lắc đầu, "Chưa."
Cô nói, "Cục cưng không thích uống nước."
Mới vừa làm cha mẹ bọn họ đều là đang tập tành, hỏi
nhiều làm nhiều.
Úc Trạch và Chu Tử Tri vây quanh con, hai người nhìn tay con một chút, lại xem mũi nhỏ mắt nhỏ màu mắt một chút, con của mình, sao mà nhìn cái gì cũng đẹp mắt, đến ngáp cũng thấy đáng yêu vô đối.
"Tùy Nhi mắt hai mí." Úc Trạch cười nhẹ, "Giống em."
Chu Tử Tri khóe miệng cong lên, "Anh sờ thử xem, tóc mềm thích lắm."
Bàn tay Úc Trạch dán lên đầu tóc con, ôn nhu vuốt ve, "Nhìn con có thể rút ra một kết luận."
Chu Tử Tri nhìn anh, "Là gì?"
Úc Trạch nghiêm túc nói, "Gen tốt."
Đứa nhỏ dùng đầu lưỡi chống đỡ núʍ ѵú bình sữa, chân nhỏ đá một cước lên đùi Úc Trạch, có chút lực.
"Khí lực không nhỏ nha." Úc Trạch dùng tay giữ cái chân nhỏ, "Lớn lên giống ông bà ngoại, làm vận động viên phải không, hử?"
Chu Tử Tri nhìn cảnh này, trong lòng ấm áp .
Cô đem bình sữa lấy ra, ôm con, thả vào lòng Úc Trạch, nhường anh ôm ôm, "Chị cả bị thương có nặng lắm không?"
Úc Trạch cố gắng thả lỏng tay đung đưa nhẹ nhàng, một tay đặt gáy con, một tay đỡ ngang lưng, hai tay tạo thành vòng nâng niu.
"Chị bị thương bên vai trái." Úc Trạch nói, "Viên đạn đã lấy ra rồi."
Chu Tử Tri nằm lại trên giường, eo của cô có chút nhứt, "Còn Tạ Sở? Tình huống của anh ấy như thế nào?"
Úc Trạch mím môi , "Còn chưa rõ lắm."
Chu Tử Tri sững sờ, cô sờ điện thoại di động, tay còn chưa chạm đến, điện thoại di động liền vang lên.
Gọi tới là Giản Dư.
"Chị Tử Tri, tối đó em với Thiệu Nghiệp ở gần chỗ khủng bố."
Chu Tử Tri con mắt hơi mở, "Hai đứa không sao chứ?"
Giản Dư nghẹn ngào nói, "Chị Tử Tri, tụi em thiếu chút nữa không về được rồi."
Cô kích động kể lại .
Trước khi phát sinh vụ nổ, Giản Dư và Thiệu Nghiệp ở ngay vị trí đặt bom, hai người bọn họ cãi nhau bởi vì bất đồng ý kiến về địa điểm ăn tối.
Giản Dư quay đầu bỏ chạy, Thiệu Nghiệp đuổi theo.
Sau khi bọn họ vừa đi khỏi, chỗ đó nổ tung, hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Nếu như bọn họ không đi, đã bị nổ banh xác .
Lần đầu tiên cách tử thần gần như vậy, Giản Dư thực sự sợ hãi, đến bây giờ cô vẫn còn run, may mắn cả đời có lẽ đều dùng hết ở đây.
Nghe xong, Chu Tử Tri lên tiếng trấn an, "Không sao là tốt rồi."
Giản Dư nói, "Chị Tử Tri, em nghe nói chị Thiến Thiến ở bệnh viện, có cái gì cần tụi em thì chị cứ nói nha."
"Được." Chu Tử Tri nói, "Hai đứa nghỉ ngơi sớm."
Cô cúp điện thoại, dự định cùng Úc Trạch nói chuyện một lát, Úc Trạch đặt di động lên bàn liền rung lên.
Úc Trạch đặt nhẹ con xuống giường, với tay lấy di động.
Anh tiếp cuộc gọi từ Nhật Bản, Úc Nguyện gọi đến .
Úc Nguyện vào thẳng chủ đề, "Mẹ định qua bển hả?"
Úc Trạch nói, "Ừ, ngày mai mẹ đi."
Úc Nguyện nói, "Cha có lời muốn nói với cậu."
Sau một khắc, đầu kia chính là giọng nói Úc Thành Đức, "Có cần cha về không?"
Úc Trạch nói, "Tạm thời không cần."
"Vậy con để ý thêm nhé." Úc Thành Đức trầm ngâm nói, "Chuyện chị hai con sắp giải quyết xong rồi."
Ông thở dài, con gái lớn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, không có què chân gãy tay, đã là phúc khí lớn lắm rồi, không phải ai cũng có .
"Con có hỏi thăm họ Tạ kia có xuất hiện thật không..."
"Tình huống cụ thể còn chưa xác định." Úc Trạch nói thật, "Theo lời của cảnh sát và nhân viên cứu hộ kể lại thì là thật."
Tạ Sở ở Paris anh biết rõ , đối phương đã ở rạp hát, việc này thì anh mới vừa biết.
Anh liên lạc với Tom, Tom nói một tràng, tâm tình hết sức kích động, căn bản là chưa khôi phục trạng thái bình thường sau khi trải qua kinh hãi.
Úc Thành Đức nói, "Trước tiên chờ chị cả con tỉnh lại đã."
Úc Thiến nửa đêm tỉnh lạiở, cô mở mắt, nhìn vách tường trước mặt, nhìn thật lâu.
Cô không phát ra động tĩnh gì, chỉ là đang từng chút một hồi tưởng chuyện đã xảy ra trong rạp hát.
Lúc ấy cô nghĩ mình sắp chết rồi, cũng từ bỏ hy vọng sinh tồn.
Sau đó người ấy đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ đến hoàn cảnh lúc đó, mí mắt Úc Thiến run rẩy, anh ấy có phải đã...
Cô nhắm mắt lại, muốn ngủ , lại làm sao cũng không ngủ được .
Một đêm này, rất nhiều người đều mất ngủ.
Những con người mất đi người thân bạn bè đau lòng không dứt, ai may mắn sống sót sau tai nạn thì tim đập nhanh đến độ mơ thấy ác mộng liên tục, người may mắn tránh thoát tai nạn cảm khái vạn lần, còn có những kẻ đơn thuần xem náo nhiệt, đọc tin tức cập nhật trên mạng, thức trắng đêm trước máy vi tính.
Ngày hôm sau, Úc Trạch lái xe đưa Khâu Dung đến phi trường.
Anh đến công ty họp xong phải đi khu thương mại, mua nhãn hiệu quần áo Chu Tử Tri thường xuyên diện.
Nhân viên cửa hàng đều xem Úc Trạch là khách VIP, nhiệt tình giới thiệu vài khoản sản phẩm mới.
"Úc tiên sinh, những thứ này đều hết sức phù hợp khí chất Úc phu nhân, cô ấy mặc vào nhất định sẽ thích hợp vô cùng."
Úc Trạch nhếch môi, không có cỡ Chu Tử Tri bây giờ có thể mặc.
"Đều lấy đi ." Có thể khích lệ Chu Tử Tri.
Phụ nữ yêu thích cái đẹp, có yêu cầu đối với thân hình của bản thân, hết tháng ở cữ, Chu Tử Tri tất nhiên sẽ rèn luyện, những quần áo này vừa khéo làm mục tiêu cho cô phấn đấu, mặc vừa, vậy chứng tỏ đã khôi phục thể hình.
Nhân viên cửa hàng cười không khép miệng.
Úc Trạch quẹt thẻ, mua đồ xong liền về nhà.
Chu Tử Tri chứng kiến Úc Trạch đem từng món quần áo mới bày ra trong tủ quần áo, khóe mắt cô rất nhỏ kéo ra, đi qua lấy một cái áo một cái váy, ướm trên người nhiều lần.
"Không có size L hả?"
Úc Trạch tiếp tục treo đồ lên, dư quang lộ ra trêu chọc, "Đều là M."
Chu Tử Tri ồ một tiếng, đem váy thả về.
Cô thở dài, "Em tăng tới mười mấy cân."
Đây là sau khi sinh con rồi đó, mấy ngày ở cữ thể trọng không tăng, nhưng cũng chẳng giảm được tí nào.
"Nhìn ra được." Úc Trạch duỗi ra một cái tay, vén áo ngủ của cô lên, "Đều tụ ở đây cả."
Chu Tử Tri đỏ mặt, "Đừng có giỡn."
Úc Trạch cúi đầu hít hít cổ cô.
Bên kia, Khâu Dung xuất hiện ở bệnh viện, bà vừa vào phòng bệnh, thấy Úc Thiến đã tỉnh, mây đen trên mặt lập tức tiêu tán, "Thiến Thiến, con không sao rồi."
Trong lòng bà thấy may mắn, cũng may vị trí trúng đạn là ở bên trái.
Lại may mắn hơn nữa là, chỉ bị thương có một chỗ.
Nếu không một cô gái như Thiến Thiến, bị thương nặng , cho dù cứu chữa kịp thời, cũng rất nguy hiểm.
Khâu Dung thấy người trên giường không nói lời nào, bà kéo cái ghế ngồi xuống, mơ hồ đoán được cái gì, nhưng bà không nhắc tới.
"Chờ con khỏe hơn , thì về nước với mẹ, đừng có ở đây nữa, năm ngoái đã xảy ra mấy vụ rồi, năm nay lại có nữa."
Úc Thiến mấp máy đôi môi khô khốc, cô nghe được giọng nói của mình, "Anh ấy chết chưa?"
Khâu Dung sắc mặt thay đổi, quả nhiên vẫn hỏi, bà lắc lắc đầu, "Mẹ không rõ lắm."
Bà nói thật, số người tử vong vẫn còn đang được thống kê, có danh sách chính thức cũng sẽ không công bố, hơn nữa cho dù công bố, bà cũng không biết, những ngày qua liên tục đợi tại bệnh viện, thật sự bà không để ý đến.
"Khoan hãy suy nghĩ những chuyện khác, vết thương quan trọng hơn."
Úc Thiến thanh âm còn có chút suy yếu, nhưng thái độ kiên quyết, "Mẹ, đưa di động con xem một chút."
"Điện thoại di động?" Khâu Dung vuốt tóc, "Mẹ đến gấp quên sạc điện thoại rồi, chừng nào về sạc rồi đem đến cho con."
Úc Thiến không nói thêm gì, chỉ nhìn mẹ mình.
Bị nhìn mất tự nhiên, ngụy trang Khâu Dung tan vỡ, ngồi không nổi, "Mẹ đi vệ sinh."
Sau lưng truyền đến tiếng nói Úc Thiến, "Chiều nay trợ lý của con sẽ đến."
Ngụ ý là cô muốn nhìn nhất định sẽ thấy, không gạt cô được .
Khâu Dung vẻ mặt bất đắc dĩ, bà mở ví da, lấy điện thoại di động ra, xoay người đưa cho Úc Thiến.
Đưa tới nửa đường thu hồi lại, tự mình mở baidu, gõ sự kiện khủng bố trên thanh tìm kiếm, ngẫm nghĩ lại xóa, trực tiếp gõ Tạ Sở.
Trên Websites nhảy ra hàng loạt bảng tin .
Khâu Dung nói, "Để mẹ đọc cho con."
Bà vừa rồi đã xem thử, biết đại khái, tình huống Tạ Sở nghiêm trọng hơn Úc Thiến.
"Không cần ." Úc Thiến nói, "Để con tự xem."
Khâu Dung biết nói gì cũng vô dụng, trong lòng thở dài, Thiến Thiến này cứng đầu cứng cổ khẳng định không phải di truyền từ bà .
Điện thoại di động đưa đến trước mặt Úc Thiến, cô dùng cái tay không bị thương cầm lấy, đầu ngón tay quét màn hình, ánh mắt chiếu từ trên hướng xuống.
Không cần hao tốn tâm tư đi tìm tin tức về người ấy, dòng tin đầu tiên đã nhắc đến chuyện tối hôm qua.
Ảnh thị, ảnh đế Kim Mã diễn viên Tạ Sở được đưa đi cấp cứu sau sự kiện khủng bố tại rạp hát lớn, bị thương rất nặng, tình huống không rõ.
Bên cạnh một tấm hình phụ họa, Tạ Sở nằm ở trên cáng, trên người trên mặt đều là máu.
Úc Thiến nhăn mày, bi kịch không chỉ dừng lại trên người Tạ Sở, ở đấy lúc ấy, đoạn thời gian cô trải qua cùng bọn họ, mỗi người đều hết sức bi kịch.
Tương đối mà nói, chỉ là bị thương, không chết là may mắn nhất.
Úc Thiến nghiêm chỉnh xem hết nội dung, cô theo thói quen đang suy tư vấn đề là vo vê ngón tay.
Sức tưởng tượng rất thần kỳ, không có giới hạn.
Chỉ vì chuyện vừa xảy ra tối qua, cô và Tạ Sở hợp lại, chính là hoạn nạn gặp chân tình, thậm chí kết hôn ngầm, những chữ kia đều được đính kèm trong mỗi bài đăng, bị lấy ra nghị luận tuần hoàn.
Mọi người dựa vào trí tưởng tượng của mình sáng lập cái mở đầu mới, lại dựa vào sức tưởng tượng, kết thúc chuyện xưa trọn vẹn.
Bọn họ là nhân vật chính, người trong cuộc ngược lại xem cuộc vui .
Phía ngoài hành lang có một chuỗi tiếng bước chân, Úc Thiến vô ý thức giương mắt, ánh mắt rơi ở trên cửa, giống như là chờ cái gì.
Nhưng mà, đi vào là y tá.
Úc Thiến thu hồi ánh mắt.
Y tá thông lệ kiểm tra hết thảy, dặn dò Khâu Dung một chút điều phải chú ý , liền đi.
"Thiến Thiến, " Khâu Dung nói, "Mẹ đi rót nước cho con nhé."
Úc Thiến lắc đầu, cô ngẩng đầu hỏi, "Mẹ, bây giờ mẹ ở đâu?"
Khâu Dung nói, "Trong khách sạn đó."
Úc Thiến nhăn mày sâu hơn, "Qua chỗ con ở đi."
"Khách sạn đang ở gần đây." Khâu Dung không đồng ý, "Chỗ con cách bệnh viện xa, đâu có tiện."
Úc Thiến muốn nói cô ở một mình cũng được, lại nhịn.
Buổi chiều trợ lý công ty đến, mang theo một vài văn kiện, cùng chân thành ân cần thăm hỏi.
Khâu Dung nhìn Úc Thiến xử lý văn kiện, thỉnh thoảng dặn dò một đôi lời chuyện làm ăn, bà lắc lắc đầu, ngồi trên ghế dựa bên cạnh, không có quấy rầy.
Cùng bệnh viện, cùng một tầng lầu, phòng bệnh đầu tiên bên trái, chàng trai người Mỹ đang chỉ trích anh chàng phương đông vẻ mặt tái nhợt trên giường, cô gái trẻ tuổi bên cạnh thỉnh thoảng gật đầu, đều là vẻ mặt nghiêm túc.
"Tạ, anh là mình đồng da sắt hả? Lấy mình làm lá chắn?"
Tom đi qua đi lại, thiếu điều muốn vỗ ngực như tinh tinh, "Lần này là anh hên lắm đấy nhé, nếu không nửa đời sau sẽ phải...ngồi cái đó.. cái gì..."
Chàng trai người Mỹ lắp bắp.
Trợ lý tuổi không lớn lắm, tâm tư thông thấu, cô kịp thời nhắc, "Xe lăn."
Tom thật nhanh nhảu đưa cho ánh mắt tán thưởng, tiếp tục hướng về người trên giường phun nước bọt tung tóe, "Ngồi xe lăn."
Ước chừng phun gần mười phút đồng hồ.
Tạ Sở thấy người đại diện nổi cơn thịnh nộ dữ dội, nói nhanh và gấp, anh cuối cùng mở miệng, "Nghỉ một lát đi, coi chừng cắn lưỡi."
Tom bị sặc nước miếng.
Hắn vò đầu, sụp bả vai, "Tạ, lần này tụi tôi đều bị anh hù mất hồn mất vía."
Trợ lý kịp thời phát huy cảm giác tồn tại, gật đầu như gà con mổ thóc.
Sợ muốn chết, tối qua cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy trên người mình xuất hiện một cái lỗ máu lớn chừng quả đấm, thấy xuyên thấu qua cái lỗ đó luôn. Tạ ca còn thảm hơn, chính là một cái tổ ong vò vẽ.
Tỉnh lại mà cô vẫn còn khóc hu hu.
Tạ Sở nói, "Xin lỗi."
Tối qua đúng là anh quá lỗ mãng, không có băn khoăn tình huống gì, cũng chưa suy nghĩ chu toàn.
Tom thở hắt ra, "Anh quá xúc động ."
"Tình huống lúc ấy thế nào anh không biết sao? Anh không nghĩ tới mình sẽ chết ở trong đó luôn hả?"
Tạ Sở ho một tiếng, không cẩn thận tác động vết thương trên người, đau nhe răng trợn mắt.
Cũng may khi đó hết sức hỗn loạn, chưa kịp suy nghĩ, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ đến, anh sẽ lùi bước.
Ai ghét mình sống quá lâu cơ chứ?
Tạ Sở nói, "Úc Thiến sao rồi?"
Tom tức giận đáp lại, "Chị ấy chưa chết được."
"Anh lo cho mình trước đi." Tom trợn mắt, "Đại tình thánh."
Tối qua thiếu chút nữa hắn bị dọa điên, thượng đế không phải lần nào cũng đưa tay cứu vớt.
Lúc Tom chứng kiến Tạ Sở quay lại rạp hát, một khắc kia, hắn đã chuẩn bị tình huống xấu nhất.
Phỏng đoán chấm dứt phát triển tại Trung Quốc.
Tom trừng mắt với người vẻ mặt bình tĩnh trên giường, "Anh nên cảm tạ thượng đế đi."
Lười phản ứng với hắn, Tạ Sở nhìn trợ lý đứng bên cạnh Tom, ánh mắt hỏi thăm tình huống Úc Thiến.
Trợ lý gật đầu.
Úc Thiến phẫu thuật rất nhanh, tối qua cô còn đi xem, đã ổn định.
Trợ lý hơi mở miệng, cô muốn nói mẹ Úc Thiến đến rồi, còn muốn nói Úc Thiến nằm ở tầng này, ra cửa quẹo phải, đi qua vài phòng là tới.
Do dự một hồi, trợ lý vẫn không nói ra.
Cô cảm thấy anh Tom sẽ không nói , nhất định sẽ gạt Tạ ca.
Sau một khắc, Tom đột nhiên toát ra một câu, "Úc Thiến nằm ở phòng 17A."
Trợ lý, "..."
Cô vặn vẹo vẻ mặt, lại vặn vẹo trở về.
Tạ Sở bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Tom, có phải anh rảnh quá rồi không?"
"Rảnh?" Tom cất cao giọng, hắn hừ nói, "bắt đầu từ tối qua đến giờ, điện thoại di động của tôi bị các cuộc gọi trong nước đánh tới muốn hư luôn kìa."
Tạ Sở nói, "Vậy bộ dạng anh giống như chờ tôi biến thành trò hề là sao hả?"
Bị chọc trúng tâm tư, Tom cứng họng.
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chị ấy tỉnh từ sớm, không có hỏi tới anh thôi."
Đoán trước được kết quả, Tạ Sở nói, "Tom, hôm nay anh chưa uống thuốc à?"
Anh hướng về trợ lý nói, "Đưa Tom đi uống thuốc đi."
Tom nói, "Tạ, đừng có đùa, anh biết không, nhóm người hâm mộ anh khóc rất thảm thiết, ai có khả năng đều chạy tới đây, bên ngoài bệnh viện kia kìa."
Tạ Sở nhíu mày, "Giúp tôi chiếu cố một chút, nói với họ, ta không sao."
Tom liếc mắt Tạ Sở, trên người mấy cái hố, vậy mà còn nói không sao? Hắn thu thập sổ tay ghi chép vào túi quần, bạo câu nói tục,
"Đời này tôi đéo xem nhạc kịch nữa đâu."
Đối thoại xong, Tạ Sở mệt mỏi, tất cả vẻ mặt trên mặt rút đi, rất suy yếu, "Hai người ra ngoài đi."
Chờ trong phòng bệnh chỉ còn lại mình mình, Tạ Sở nhìn trần nhà trắng bệch, không chống đỡ được bao lâu, liền ngủ thật say.
Kết quả sự kiện khủng bố lần này vượt qua dự liệu mọi người, con số thương vong không ngừng gia tăng, mỗi ngành liên quan đều siết chặt thời gian, xác nhận thân phận người chết.
Úc Thiến lưu ý tiến độ mỗi ngày, có lẽ là đích thân trải qua, không phải việc không liên quan đến mình, sau khi cô có thể xuống giường hoạt động, liền đuổi Khâu Dung về nước.
"Con gấp đuổi mẹ về làm gì?" Khâu Dung trưng ra vẻ mặt thương tâm.
"Mụ, " Úc Thiến cười cười, "Con không sao rồi mà."
Cô biết rõ mẹ chưa quen cuộc sống nơi đây, sẽ không có ai tán gẫu, không tự tại bằng ở trong nước.
Khâu Dung không yên tâm, "Cánh tay trái không phải còn chưa cử động linh hoạt sao?"
"Nếu con có đối tượng để mà quan tâm, mẹ cũng bớt lo ."
Úc Thiến dừng lại động tác lật tạp chí, lại tiếp tục lật giấy, "Thuận theo tự nhiên đi."
Khâu Dung muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra, "Con định thăm Tạ Sở hả?"
Úc Thiến nói, "Không có."
"Lần trước mẹ thấy nhiều cô gái ở ngoài phòng bệnh của cậu ta lắm, đều trẻ trung xinh đẹp." Khâu Dung nói, "Hình như là người hâm mộ."
Úc Thiến không nói gì.
Khâu Dung thấy thái độ con gái không rõ ràng, bà uống một ngụm nước, có không ít làn bà định qua thăm Tạ Sở, muốn tiếng cám ơn, mỗi lần sắp đi tới cửa đều quay về đường cũ.
Quan hệ sớm chuyển biến xấu, đến hôm nay ra nông nỗi này, nói cám ơn cũng là già mồm.
Không khéo còn có thể đâò mộ chuyện cũ, dẫn đến cãi vã.
Lại qua hơn nửa tháng, Úc Thiến gần như khôi phục hoàn toàn, liền phân phó trợ lý đưa Khâu Dung trở về nước.
Cô nhìn ra, mẹ của mình hết sức nhớ thương cháu gái rồi.
Trời thì càng ngày càng nóng bức, chuyện đêm đó vẫn là cái đề tài trầm trọng.
Ngày Úc Thiến xuất viện là thứ sáu, có vài người bạn nói muốn tới đón cô, cô uyển chuyển từ chối, một thân một mình thu dọn quần áo rời đi.
Lúc đi ngang qua một cái phòng, bước chân dừng nhẹ nửa nhịp, lại đi tiếp, cô đi đến chỗ thang máy, nhấn nút.
Xác định tiếng bước chân đi xa, Tom nói, "Anh thắng."
Trợ lý lòng đau như cắt lấy ra một tờ một trăm tệ đưa Tom.
Bọn họ đánh cuộc, trước khi xuất viện Úc Thiến có đến thăm Tạ Sở hay không.
Tom cho rằng không thể nào, trên đời phụ nữ chỉ có hai loại, một loại là Úc Thiến, một loại khác không phải là Úc Thiến.
Úc Thiến không làm theo lẽ thường, hắn đoán không, Tạ Sở cũng không hề thua kém.
Trợ lý cảm thấy có khả năng, cô đặt mình ở vị trí Úc Thiến nghĩ , cùng là phụ nữ, là động vật cảm tính, bất kể nói thế nào, ít nhất cũng phải nhìn một cái chứ.
Sự thật là Tom thắng.
Tạ Sở mặt tràn đầy phiền muộn, "Các người xem tôi là vật bài trí à?"
Trong khoảng thời gian này, anh và cô rõ ràng ở cùng một tầng, vậy mà không đến thăm nhau. Anh không tiện đi đi lại lại, cô có thể, nhưng cô không đến.
"Tom, đi hỏi xem, khi nào thì tôi có thể xuất viện."
"Anh còn lâu lắm." Tom nói, "Ngoan ngoãn nằm yên đi."
Tạ Sở chửi nhỏ một tiếng, "Đưa hộp thuốc lá cho tôi."
Trợ lý nói, "Tạ ca, bệnh viện cấm hút thuốc."
Tạ Sở liếc mắt, "Tôi ngậm thôi."
Tom bĩu môi, ném qua, "Ngậm đi."
Tạ Sở rút ra một điếu, ngậm lên miệng, quá nghiện thuốc lá.
Trợ lý nhỏ giọng nói, "Anh Tom, Tạ ca thật đáng thương."
Tạ Sở uốn lưỡi, "Ra ngoài hết cho tôi!"
Anh cắn nghiến đầu lọc thuốc lá, cảm giác mình như kẻ đáng thương.
Tính mạng trải qua ngàn cân treo sợi tóc, suy nghĩ có nhiều thay đổi.
Nhưng, hiện thực đã rách nát bất kham, có nắn tròn được hay không đều không chắc chắn.
Hơn nửa năm, Tạ Sở mới được ra viện.
Cùng ngày Tạ Sở liền về nước.
Anh triệu tập buổi họp báo, khai báo trạng thái sức khỏe của mình đối với người hâm mộ, dùng hành động bác bỏ tin đồn anh rút khỏi màn ảnh, bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, tiếp tục cống hiến diễn xuất, công bố một số kế hoạch lớn tại hiện trường.
Bận rộn suốt một năm như vậy, mẹ Tạ Sở ngã bệnh.
Cũng may Tạ Sở vừa nhận được tin bệnh tình mẹ già trở nặng, lập tức không chần chờ thêm một giây phút nào, từ studio lái xe
suốt đêm trở về.
Mẹ già nắm tay Tạ Sở, nói nếu anh cứ đi như vậy hoài , tiếc nuối lớn nhất của bà chính là không nhìn thấy con trai thành gia lập thất.
Tạ Sở áy náy nói thành lời.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ đưa con dâu của mẹ về gặp mẹ."
Đôi mắt vẩn đục của bà sáng ngời, vỗ vỗ mu bàn tay con trai, nước mắt chảy dài, "Được, được."
"Mẹ, " Tạ Sở vuốt sóng mũi, "Con không biết cô ấy có còn muốn ở bên cạnh con không nữa."
Bà từ từ nói, "Thành tâm vào."
Thành tâm, Tạ Sở đem hai chữ kia lưu lại , nghiền ngẫm.
Ngọn lửa tình cảm càng đè nén, lại càng rừng rực.
Cho dù Tạ Sở chạy trốn thế nào, cũng không thể xem nhẹ tiếng lòng.
Sống đến tuổi này, cái gì chưa thấy qua.
Bởi vì vậy, anh cũng là cái gì đều rõ ràng.
Ở một ngày trời mưa, Úc Thiến ra cửa mua sắm, khi trở về trông thấy một người cầm chiếc ô màu đen đứng ven đường, cô cho là mình nhìn lầm .
Đến gần, cái ô này cùng cái ô kia sắp đụng phải, Úc Thiến thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Mưa thu hơi lạnh, hạt mưa nặng hạt đua nhau tiếp đất.
Nước mưa thuận theo chiếc ô uốn lượn rớt xuống, lộp độp không ngừng, cái ô hạ xuống, đôi nam nữ đối diện trầm mặc không nói.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau tai nạn năm ngoái.
Tạ Sở nắm lấy chuôi ô, "Đã lâu không gặp."
Úc Thiến tâm bình khí hòa, "Ừ."
Tạ Sở hạ mắt nhìn, "Em gầy đi rồi."
Úc Thiến nói, "Tháng trước cùng vài người bạn tự lái xe đi phượt, rất mệt."
Phượt? Còn cùng với vài người bạn? Trong lòng Tạ Sở không biết là tư vị gì, cuộc sống của cô phong phú hơn anh nhiều , hiện tại anh chẳng còn sức lực để làm gì cả.
Úc Thiến lạnh nhạt nói, "Tôi về trước."
"Thời gian dài không gặp." Tạ Sở nhấc chân theo sau, "Không mời anh uống một ly nước được sao?"
Úc Thiến nói, "Không tiện."
nhiệt tình Tạ Sở bị đánh lui một nửa, anh mày dạn mặt dày theo Úc Thiến đi vào tiểu khu, lại cùng Úc Thiến đến dưới mái hiên.
"Trong nhà của em có ai khác à?"
Úc Thiến nói, "Đúng vậy."
Tạ Sở vẻ mặt ngưng đọng.
Úc Thiến mang theo cây dù, "Đại Bạch không thích người lạ."
Đại Bạch? Tạ Sở cảm thấy hẳn là con mèo, cũng có thể là con chó nhỏ, không chắc là chỉ người đàn ông.
Người bên cạnh đã đi đến phía trước, Tạ Sở đột nhiên ở phía sau gọi cô, "Úc Thiến."
Hầu kết lăn lộn, anh thấp giọng nói, "Chúng ta bắt đầu lại nhé."
Úc Thiến lưng cứng còng.
Trong hành lang yên tĩnh , chỉ có tiếng hít thở của hai người, còn có nhịp tim nữa.
Tạ Sở liếm liếm đôi môi khô, "Anh có một fan hâm mộ, cô ấy kể với anh về chuyện cũ của cổ."
"Cô ấy và chồng đã ly hôn hai lần, cũng phục hôn hai lần, hiện tại con của cô ấy sắp thôi nôi rồi."
"Bọn họ vẫn có thể bên nhau vui vẻ, chúng ta cũng có thể bắt đầu lại lần nữa."
Sau khi nói xong, Tạ Sở nghe tim mình đập thùng thùng, giống như bồn chồn, bất cứ lúc nào cũng muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Anh bị câu chuyện của fan làm cảm động, rung động, hâm mộ, cũng có dũng khí.
"Không thể nào, " Úc Thiến không quay đầu lại, cô co chặt ngón tay, "Tạ Sở, chúng ta không thể quay lại như trước được."
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, những chướng ngại chắn ngang giữa hai người quá nhiều .
Cùng trải qua sinh tử, cô không còn hận, cũng không còn yêu.
Trái tim Tạ Sở rơi xuống đáy cốc.
"Thử một lần thôi."
Tạ Sở quỳ một chân trước mặt Úc Thiến, đầu gối chống đỡ mặt đất lạnh buốt, anh thấp giọng khẩn cầu, "Úc Thiến, chúng ta thử một lần nha em."
Hàng xóm Úc Thiến dọn nhà , người mới chuyển đến chính là Tạ Sở.
Một hôm cô mở cửa ra ngoài đổ rác, trông thấy anh bước ra từ cánh cửa cách vách, sững sờ hồi lâu.
Tạ ảnh đế một tay chống khung cửa, nở nụ cười mê người.
Úc Thiến xoay mặt xuống lầu, ném rác xong đi dạo quanh tiểu khu.
Cuối thu , lá vàng xơ xát, một con gió bùng đến xuyên qua những tán lá khiến ngọn cây khẽ đung đưa , vài chiếc lá yếu ớt rời cành, đánh vòng trên không trung, rồi khẽ khàng đáp xuống mặt đất.
Bây giờ là buổi chiều, từng rặng mây đỏ chồng chất ở chân trời, trải dài ra muôn phương.
Úc Thiến khoác chiếc áo len màu xám, cô vừa mới cắt tóc, mái tóc dài gợn sóng trước kia bị cắt phăng, đuôi tóc hiện thời chỉ vừa chấm vai, bị khuấy động lung tung theo chiều gió, bực bội, cực kỳ hối hận vì đã cắt cái kiểu tóc không dài không ngắn này.
Ngồi xuống một đầu chiếc ghế dài đặt bên sân cỏ , Úc Thiến xoa bóp ngón tay, lúc nãy đóng cửa không chú ý, ngón trỏ bị kẹp một cái, cô nhíu nhíu mày, Tạ Sở xuất hiện làm cô bất ngờ .
Ngày đó, anh hỏi cô, có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không, cô nói không thể .
Hai người gộp lại đã sắp tám mươi tuổi, đã qua hơn phân nửa đời người, bắt đầu lại, thì phải bắt đầu từ đâu đây...
Chiếc ghế dài cô ngồi quay lưng về phía dãy nhà, nên cô không biết anh đang đi về hướng này, dừng lại sau lưng cô, cho đến khi có một đôi vợ chồng già đi đến ngồi đối diện, vẫy tay với cô và người đằng sau.
Có lẽ ánh nhìn của anh dành cho cô quá chăm chú, quá trìu mến như cái nhìn của những người yêu nhau, vì thế mà khiến đôi vợ chồng già ấy tưởng hai người là một đôi.
Mà còn rất nhiệt tình chào hỏi nữa.
Úc Thiến nói, "Chúng con không phải người yêu."
Trong nháy mắt vẻ mặt Tạ Sở cứng ngắt, anh hé miệng, "Chúng con là hàng xóm."
Đôi vợ chồng già kinh ngạc, nhìn lầm sao, bọn họ châu đầu ghé tai, có thể thấy được tình cảm rất tốt, hai bên rất yêu thương, tôn trọng lẫn nhau.
Tạ Sở đi vòng qua, ngồi xuống bên cạnh Úc Thiến.
"Sau này chúng ta là hàng xóm."
Úc Thiến nhìn chú chó săn lảng vảng dưới chân đôi vợ chồng già, "Anh định rút khỏi giới giải trí à?"
"Không sao cả." cánh tay Tạ Sở tùy ý đặt ở trên ghế dựa, "Tiền của anh kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng xài không hết, không cần kiếm thêm làm gì."
Anh cố ý nói như vậy để làm dịu bầu không khí ngột ngạt quay quanh họ, nhưng mà hiệu quả lại không đáng kể.
Chú chó săn chậm rãi dạo trước mặt Úc Thiến và Tạ Sở , vòng một vòng vây bọn họ, tựa hồ tò mò.
"Đây là chó săn biên cảnh." Tạ Sở làm như hiểu biết, "Khôn lắm đấy."
Anh vươn một chân ra, chú chó săn lui về phía sau một bước, cảnh giác khẽ sủa.
Tạ Sở dư quang khóa lại Úc Thiến, tay của anh nhích sang bả vai cô.
Sắp đụng đến, Úc Thiến đứng dậy rời đi.
Sắc mặt Tạ Sở cứng đờ, anh thổi thổi tóc mái, thất vọng thở dài.
Sau khi trở thành hàng xóm, quan hệ của bọn họ cũng không tiến triển thêm bước nào.
Tạ Sở suy nghĩ đơn giản chính là gần quan hưởng lộc, anh tạm dừng tất cả công tác, quyết định kia làm cho công ty và Tom đều vô cùng khó hiểu, đám fan hâm mộ cũng kinh hãi.
Nhưng Tạ Sở luôn luôn thích làm gì thì làm, tính tình bướng bỉnh, chẳng ai quản nổi.
Thứ sáu, sau khi tan việc Úc Thiến không về ngay, cô đến tham gia hôn lễ của một người bạn.
Cuộc sống bây giờ của Úc Thiến không buồn tẻ vô vị như trước kia. Hồi đấy, cô chỉ biết dựa vào chút kỷ niệm suốt thời dài chung đụng với Tạ Sở mà vượt qua những đêm dài tĩnh lặng.
Hiện tại cô đã thoát khỏi cái vòng chết đó, biết cách hưởng thụ cuộc sống, thỉnh thoảng tìm một chút niềm vui, tự tin gặp gỡ những mối quan hệ mới.
Một người đàn ông tuấn tú tiêu sái hướng về Úc Thiến nâng ly, đây là người thứ tư rồi.
Úc Thiến nhấp rượu, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, cự tuyệt người ngàn dặm.
Tiền bạc, của cải, cô đều có, không cần người khác cho cô cảm giác an toàn .
Úc Thiến nhàn nhạt nhìn lướt qua cái người nhiệt tình mời mọc mình, cô sống tới tuổi này, sẽ không hành động theo cảm tình, càng sẽ không hành hạ tinh thần và thân xác mình để trả thù Tạ Sở, quá ngây thơ, nếu như cô của năm hai mươi tuổi, đại khái có thể tùy tiện một chút.
Cô không có mất niềm tin vào tình yêu, chỉ là đem hết thảy giao cho cảm giác, duyên phận.
Trải qua nhiều, Úc Thiến đã thông suốt, tình cảm phải tùy duyên, cố cưỡng cầu cũng không được .
Thời điểm cô dâu ném hoa cưới, Úc Thiến khoanh tay đứng xa xa, không tham dự.
Ngày xưa yêu nhau, mỗi lần tham gia hôn lễ, cô cũng như mọi người, đến đoạt hoa cưới, sự thực chứng minh, hạnh phúc không dễ dàng lây lan.
"Úc tổng, cô không lên sao?"
Bên trái truyền đến một giọng nam, Úc Thiến nghiêng đầu nhìn, trí nhớ của cô rất tốt, liền nhận ra là chú của chú rể , xếp hàng thứ ba, tài chính vượt trội, phong lưu so với Tạ Sở chỉ có hơn chứ không kém.
Những thứ khác, không thể bình luận, bởi vì hoàn toàn không thể so sánh.
Úc Thiến lắc đầu, "Không."
"Mạo muội làm phiền." Người đàn ông lộ ra tư thái tự cho rằng chững chạc, "Úc tổng, tối nay cô có rãnh không?"
Úc Thiến nói, "Xin lỗi nhé."
Lần đầu tiên bị trực tiếp cự tuyệt, người đàn ông cũng không có trở mặt, tuổi của hắn hiện rõ ở nếp nhăn đuôi mắt và cả trên khuôn mặt.
" Úc tiểu thư là người thích hợp với sắc đỏ nhất trong những người mà tôi từng gặp."
Người nọ nhìn bộ lễ phục đỏ trên người Ức Thiến, trong mắt kinh diễm nhìn một cái không sót gì, "Rất hợp với cô."
Kế tiếp, người nọ liên tục khen ngợi phẩm vị của cô, thủ đoạn câu dẫn lão làng, Úc Thiến lại thờ ơ không hợp tác, cô từng chứng kiến thủ đoạn cao minh hơn cơ.
Ngoài nhà hàng, Tạ Sở dựa cửa xe hút thuốc, tầng tầng sương mù quanh quẩn gương mặt, làm mơ hồ không thấy rõ nét mặt anh.
Điếu thuốc anh ngậm trên miệng đã cháy hơn phân nửa, phần tàn thuốc ánh lên sắc lửa màu da cam lúc sáng lúc tối.
Chiếc xe thể thao giá trị xa xỉ, người đàn ông ngoại hình xuất chúng, cách ăn mặc thành thục gọn gàng, mặt mày trong lúc không kiềm chế vẫn có vẻ trầm ổn, hai thứ mâu thuẫn nhau lại tập trung ở trên cùng một người.
Tạ Sở thấy mấy cô bé cứ nhìn mình, anh hít một hơi thuốc, vẻ lười nhác đều biến mất, bóng dáng càng thêm thâm trầm.
Mấy cô bé người này đẩy đẩy người kia, người kia đẩy đẩy ngươi nọ, đều muốn đi xác nhận một cái xem đó có phải minh tinh Tạ Sở không.
Cuối cùng họ vẫn không dám tiến lên thu kết quả cuối cùng.
Bởi vì khí tràng bên cạnh xe quá thấp.
Chờ Úc Thiến đi ra, bên chân Tạ Sở là một bãi tàn thuốc rơi lả tả (xả rác =))), cổ họng khô khốc, anh nuốt xuống ngụm khói trong miệng, sải bước đi qua.
Úc Thiến tửu lượng rất tốt, cho tới bây giờ cô chưa từng say xỉn đến mất ý thức, vừa rồi ở khách sạn uống mấy ly, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Nhìn người trước mặt không nên xuất hiện ở đây, cô nhíu mày, "Sao anh lại ở đây?"
Anh không yên tâm em, lời nói lên đến cổ họng lại nuốt xuống, Tạ Sở hai tay đút túi quần, "Đây là nhà hàng, anh đương nhiên đến để ăn cơm."
Úc Thiến à một tiếng, cô xử lý đầu tóc bị gió thổi loạn, hít một hơi không khí lạnh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tạ Sở nói, "Em uống rượu, không thể lái xe."
Anh vừa muốn nói "Anh đưa em về", liền nghe Úc Thiến nói, "Có trợ lý đón mà."
Tạ Sở, "..."
Anh ở tại chỗ mở to mắt nhìn bóng lưng Úc Thiến, nghiến răng, muốn nhào tới, ra sức níu lấy, nhấn trong lòng, cắn một cái.
Phần tình cảm trước kia Úc Thiến cho , trọn vẹn , Tạ Sở không cần.
Hiện tại Tạ Sở liều mạng muốn, Úc Thiến không cho được nữa.
Đây là bi thương cỡ nào.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Sở mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, anh dựa theo sách dạy nấu ăn tập tành vào bếp.
Sách viết là một chuyện, áp dụng là một chuyện khác.
Tạ Sở nấu mộc nhĩ xào thịt, là món Úc Thiến thích, anh cầm muỗng múc muối, con mắt nhìn nghiêng vào sách, "Một chút muối..."
Một chút là bao nhiêu?
Tạ Sở suy nghĩ, múc một muỗng bỏ vào chảo, cảm thấy chưa đủ, lại thêm một muỗng.
Đối chiếu thời gian trên sách, Tạ Sở canh đúng giờ tắt lửa, cầm đũa gắp mộc nhĩ, bỏ vào miệng, anh ẹo ói vào trong giỏ rác, chạy nhanh uống nước, mặn quá .
Ở phòng bếp lùm bùm một lát, Tạ Sở đổ sạch mộc nhĩ xào thịt trong chảo, rửa chảo, cũng may anh có dự kiến trước, ngâm một chậu mộc nhĩ lận.
Bận rộn gần hai tiếng đồng hồ, Tạ Sở xào ra hai món ăn, có thể ăn.
Anh dâng trào cảm giác thành tựu, lập tức thừa thế xông lên, xào thêm một món trứng sốt cà.
Bưng các món ăn lên bàn, lấy ra một chai rượu đỏ, bố trí phòng khách xong, hoàn thành, Tạ Sở cởi bỏ tạp dề, đi ấn chuông cửa Úc Thiến.
Anh ấn một hồi lâu, bên trong chẳng có động tĩnh gì.
Tạ Sở lắp đặt đèn điện tử cảm biến, có thể soi sáng cả dãy hành lang này, anh biết rõ Úc Thiến về từ đêm qua, chưa bước ra khỏi cửa.
Hơn nữa anh cũng rõ ràng, Úc Thiến không biết nấu cơm, trước đây sẽ không, bây giờ vẫn sẽ không.
Tạ Sở nhíu mày, trở về lấy di động gọi điện thoại.
Trong phòng Úc Thiến đầu óc choáng váng, cô bị cảm rồi.
Cô theo thói quen gượng chống đỡ cho qua, ngủ một giấc có thể bớt bệnh.
Chuông cửa vang lên thật lâu, Úc Thiến không đi mở cửa, cô quấn mình ở trong chăn, xuất mồ hôi hết là không sao.
Chẳng biết qua bao lâu, Úc Thiến cảm giác có bàn tay đặt ở trên trán cô, cô mở choàng mắt, đáy mắt có tơ máu, lúc này cô mới phát hiện trời đã tối rồi.
"Anh vào bằng cách nào?"
"Sân thượng."
Úc Thiến nhìn Tạ Sở như nhìn người điên, đây là lầu mười sáu đó.
"Cả ngày em không ra khỏi cửa, cũng sẽ không nấu cơm, gọi điện thoại di động không ai nghe, gõ cửa, nhấn chuông cửa đều vô dụng."
Tạ Sở không ngừng nói, giữa lông mày khắc vô cùng sâu, áp chế lửa giận, "Anh thấy cửa sổ ngoài sân thượng bên em mở, liền trèo qua."
Anh làm cơm trưa, kết quả kéo đến ban đêm.
"Em đang phát sốt." Tạ Sở đặt cái túi đang cầm trong tay xuống, trong túi đều là thuốc thường dùng, anh lo trước phòng hờ, trước khi đến anh nghĩ, nếu Úc Thiến ngã bệnh thật, vậy thì có công dụng , còn không có bệnh, vậy anh liền nói là thuận tay mua nhiều , hỏi cô có muốn hay không chia bớt cho.
Úc Thiến bị cảm, mặt nóng đỏ bừng, "Anh ra ngoài đi."
Tạ Sở nói, "Bị bệnh rồi đừng cậy mạnh nữa."
Anh xoay người đi nấu nước, chân hai bước, lại đột nhiên quay ngược lại, nhanh chóng dọn cái ly thủy tinh đặt ở đầu tủ.
Cô gái này thích nhất là đập ly thủy tinh đấy.
Lúc đi tới cửa, Tạ Sở ho một tiếng, "Em ngủ vẫn không mặc áσ ɭóŧ."
Úc Thiến nằm lại trên giường, kéo áo ngủ lên.
Không lâu sau, Tạ Sở bưng nước ấm vào, đưa thuốc cảm cho Úc Thiến.
Uống thuốc, Úc Thiến mơ mơ màng màng, mí mắt nặng trĩu.
Tạ Sở ngồi xổm trước giường, cằm gác ở trên chăn đầu giường, nhìn ngủ say Úc Thiến.
Giờ khắc này, năm tháng ngừng lại, thật tốt.