Chương 749: Bị tập kích tại Thiên Liên Trì
Thạch Mục vừa mới che giấu thân mình, đã thấy một khối mây đen khổng lồ rộng lớn vô cùng đột nhiên xuất hiện từ phía trước.
Ẩn trong đám mây đen là một hắc sắc cự cầm, hai cánh giương rộng ra dài chừng ba mươi trượng, lông trên toàn thân giống như được đúc từ hắc thiết, đỉnh đầu là có một vùng lông chim màu vàng rực rỡ, giống như một ngọn lửa kim sắc.
Cự cầm tản mát ra yêu khí vô cùng cường đại, uy áp đã đạt đến Thánh giai.
Hắc sắc cự cầm bay phía trên mảnh rừng rậm, che khuất phân nửa bầu trời không lọt một tia sáng, sau đó nhìn về phía dưới, đôi mắt sắc bén dường như hiện lên tia nghi hoặc.
Vừa rồi từ đằng xa nó đã cảm ứng được một khí tức khác thường, nhưng sau đó tức khắc liền biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cự cầm màu đen bay quanh phụ cận nơi đây vài vòng, phát hiện ngoài mảnh rừng rập ra chẳng còn khí tức lạ thường nào khác, lúc này mới vỗ cánh bay về phía xa.
Thật lâu về sau, Thạch Mục từ trong cánh rừng bay ra, ánh sáng xanh trên người đã thu lại, nhìn về phương hướng hắc sắc cự cầm vừa bay đi, nhẹ nhàng thở phào.
- Toàn thât đen nhánh như sắt đúc, đỉnh đầu có kim diễm vờn quanh, hẳn là vương giả trong các loài yêu thú loại ưng trong truyền thuyết, Kim Diễm Thiết Sí Ưng rồi. May mắn ta luyện Tiểu Cửu Chuyển Huyền Công thần thông mộc hóa mặc dù năng lực khôi phục có hạn, nhưng hóa thành cây đại thụ vẫn có thể làm được, nếu không sẽ gặp chút rắc rối rồi.
Thạch Mục lẩm bẩm một mình.
Trên điển tịch trong Thánh Điển Các có ghi ở Ẩn Liên Tinh có nhiều yêu thú hùng mạnh sinh sống, xem ra cũng không nói khoác.
Những yêu thú này một khi phát hiện ra một sinh vật khác loại dám ở trong địa bàn của nó, chắc chắc sẽ không để sinh vật đó chạy thoát, khi đã giao chiến sẽ dẫn đến động tĩnh càng ngày càng lớn, càng nhiều yêu thú đến tấn công.
Với thực lực của hắn, muốn trong thời gian ngắn tiêu diệt đối phương trong một chiêu, không phải là không làm được, nhưng chỉ vì lý do như thế mà tiêu hao hết lá bài tẩy của mình, đó không phải là cách hay.
Ý niệm trong đầu hắn xoay chuyển liên tục, sau một lát tiếp tục bay về phía trước, lần này hắn cẩn thận hơn nhiều lắm, ẩn dấu tối đa khí tức toàn thân, đồng thời phóng thần thức dò xét động tĩnh chung quanh, lựa chọn phương thức tương đối an toàn đi về phía trước.
Bởi vì trên đường đi Thạch Mục cẩn thận vô cùng, đường xá sau này hết sức thuận lời, tuy rằng vẫn bắt gặp một vài yêu thú, nhưng tối đa chỉ có thực lực Thiên Vị, tất nhiên sẽ không phát hiện được hắn.
Bay hơn một canh giờ, tầm mắt hắn bắt đầu thấy một vòng xanh lam xuất hiện, càng đi đến gần, bích lam sắc càng ngày càng rõ ràng, mở rộng ra hai bên, phía trên chiếu rọi huỳnh quang lấp lánh, là một hồ nước cực lớn màu xanh lam.
Hồ nước này khổng lồ giống như một hải dương vô biên vô hạn, kéo dài tầm mắt người nhìn đến tận cuối chân trời, trên mặt hồ luôn có sương mù nhàn nhạt chuyển động lượn lờ, khiến cho hồ nước càng thêm mờ ảo.
Kim quang trong hai mắt Thạch Mục lưu chuyển, trong nội tâm khẽ động.
Huỳnh quang giữa hồ chính là những đóa hoa sen đủ màu sắc, hồng nhạt, đỏ, vàng, bạc... Dưới ánh thái dương chiếu rọi, sắc màu trên từng đóa hoa càng nổi bật, liên tục tỏa ra hào quang, phủ lên hồ nước một lớp áo xinh đẹp.
Mặt hồ màu xanh lam mênh mông bát ngát, giống như tơ lụa mềm mại cộng thêm làn sương mỏng manh trắng như tuyết, hòa cùng làn gió nhẹ nhẹ được điểm tô bởi những đóa hoa sen tuyệt đẹp, phong cảnh như một bức vẽ làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.
- Xem ra chính là chỗ này rồi.
Thân hình Thạch Mục hạ xuống bên bờ hồ nước, ánh mắt quét qua, thì thầm nói nhỏ.
Cảnh sắc nơi đây vô cùng tuyệt mĩ, không khác gì so với ghi chép trong sách, ắt hẳn đây là Thiên Liên Trì.
Không thể ngờ được, một địa phương đầy màu sắc như vậy lại là một nơi hiểm yếu tại Ẩn Liên Tinh.
Hắn hơi cảm ứng một chút, phát hiện sợi dây liên hệ giữa hắn và Thải Nhi đã mạnh hơn vài phần, có lẽ Thải Nhi đang ở sâu trong hồ nước tại nơi nào đó.
Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng Thạch Mục đã thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này chân hắn đạp mây trắng, lướt trên mặt hồ bay vào sâu bên trong.
Thế nhưng chưa bay được bao xa, hư không phía trước chấn động, một luồng kim quang chói mắt hiển hiện. khí tức cuồn cuộn từ trong ánh sáng phát tán ra ngoài.
Thạch Mục biến sắc, thân thể bay ngược trở về, trong chớp mắt đã cách kim quang trăm trượng, Như Ý Tấn Thiết Côn cũng đồng thời được gọi ra, xuất hiện trong tay.
Kim quang lấp lánh sau một lúc, hiện ra chín thân ảnh.
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi lần nữa, tám trong chín người này cao lớn dị thường, cơ bắp nổi lên từng khối, chính là tộc nhân tộc Cổ Man, tản mát ra khí tức hùng mạnh của cao thủ Thánh giai, hơn nữa đều là Thánh giai trung kỳ trở lên.
Thế nhưng hắn không chút để ý đến tám người này, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào tên thanh mặc cẩm ý có chiều cao giống người bình thường kia.
Người này mặc dù không tản mát ra khí tức gì, nhưng tám tên Thánh giai Cổ Man tộc đều như thiên lôi sai đâu đánh đó, hiển nhiên lấy hắn làm trung tâm.
Thần thức Thạch Mục quét qua người đối phương, trong lòng ngày càng căng thẳng.
Người nọ chính là đại năng giả Thần Cảnh, giống với Cửu Phượng Thần Tướng, đều có tu vi Thần Cảnh sơ kỳ.
Bề ngoài người này thoạt nhìn hai ba mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, khóe môi luôn nhếch lên tia cười cao ngạo, phá hủy hết tất cả khí chất hấp dẫn trên người hắn.
Nhóm chín người xếp thành hình quạt giống như tường thành kéo dài trên mặt hồ, lấy trận thế nửa vậy Thạch Mục, chặn đường phía trước.
- Các hạ từ đâu tới?
Ánh mắt Thạch Mục khẽ chuyển, trầm giọng hỏi.
Những người này chắc chắn là tay sai của Thiên Đình, chẳng lẽ đến đây để giết hắn? Thế nhưng làm sao Thiên Đình lại biết hắn đi đến Ẩn Liên Tinh, chẳng lẽ có người nhà học Mã mật báo?
Trong đầu hắn xoay chuyển hàng nghìn suy nghĩ, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi.
- Ha ha, ngươi là Thạch Mục phải không? Nghe Triệu Tiển nói tu vi huyền công của ngươi không cạn, thực lực không tầm thường. Vì ngươi, bản Thần cũng phải tự mình ra mặt, chẳng qua lúc gặp mặt, chỉ là một con chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, không dám sự dụng bộ mặt thật gặp người, chậc chậc.
Cẩm bào thanh niên đánh giá Thạch Mục trong bộ dạng trung niên, miệng phát ra tiếng cười lạnh.
- Triệu Tiển!
Trong lòng Thạch Mục rùng mình.
Hắn đã sớm biết Triệu Tiển không đơn giản nhưng vẻ bề ngoài, nghe giọng điều của thanh niên mặc cẩm bào, dường như Triệu Tiển là người của Thiên Đình, hoặc tối thiểu nhất cũng là một người quan hệ sâu xa với Thiên Đình.
Giờ đây xem ra, có thể Triệu Tiển có được tin tức tung tích của hắn, vì vậy phái người Thiên Đình đến đây giết chết, đối phương nếu đã không giấu giếm mình điều gì, hẳn là muốn mình không thể rời khỏi đây.
Quả nhiên Yên La nói đúng, Thiên Đình đã bắt đầu chú ý hắn, còn không tiếc dùng đến đại năng giả Thần Cảnh để tiêu diệt hắn, thật sự coi trọng hắn quá mà.
Vừa nghĩ đến đây, hắn vội vàng thông quan liên hệ tinh thần, âm ầm kêu gọi Yên La.
Cấp bậc tồn tại Thần Cảnh, cho dù đó là Thần Cảnh sơ kỳ, cũng không phải là người mà hắn hiện tại có thể đối phó nổi, dù cho hắn cùng hóa thân của mình hợp tác chiến đấu, cũng chẳng phải đối thủ của họ.
Trước đó, Yên La đã sắp xếp sự việc tại Hắc Ma Tinh Vực, sau đó quay về Tử Linh Giới, liên hệ tâm thần cùng hắn hoàn toàn không gián đoạn.
Thế nhưng không như những gì hắn dự đoán, mặc cho hắn kêu gọi thế nào, Yên La cũng không đáp lại mảy may.
- Dụ Phong Thần Tướng, thân phận của Triệu Tiển công tử, Đế Xuân đại nhân đã ra nghiêm lệnh không được tiết lộ ra ngoài.
Tên Thánh giai hậu kỳ Cổ Man tộc đứng cạnh Dụ Phong Thần Tướng nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Hừ! Triệu Tiển là cái quái gì, hắn chẳng qua chỉ là...
Sắc mặt Dụ Phong Thần Tướng trầm xuống, muốn nói thêm gì đó nhưng chỉ nói lẩm nhẩm, sau đó hừ lạnh.
- Được rồi! Người này cũng sống không được bao lâu đâu, các ngươi giết chết hắn đi. Bản Thần không muốn chỉ vì con chuột nhắt này mà làm bẩn tay mình.
Dụ Phong Thần Tướng chỉ về hướng Thạch Mục, tựa hồ đối với đối thủ chỉ có tu vi Thiên Vị, căn bản không thể nào được hắn đặt vào mắt.
- Vâng!
Tám tên Thánh giai tộc Cổ Man lập tức hành động, thân hình ào ào bay đến vây xung quanh Thạch Mục, đáy mắt toát ra chiến ý rõ rệt,
- Khoan đã, các người vì sao giết ta? Ta tự hỏi không hề đắc tội với các vị, chúng ta thậm chí chưa từng gặp nhau, vì sao vừa gặp mặt đã muốn hạ sát thủ?
Nhãn châu Thạch Mục xoay tròn, mở miệng quát lên.
- Không có thù hận? Hừ! Ngươi cấu kết với Bảo Hoa Thánh Tổ vừa phục sinh, chém giết hai Thần Tướng tại Hắc Ma Tinh Vực, ngươi đã sớm nằm trong danh sách phải giết của tộc ta! Chịu chết đi!
Một gã tộc Cổ Man chân mày đỏ hét lớn, hào quang trong tay lóe lên, xuất hiện một thanh đại phủ màu đỏ, linh văn trên bề mặt sáng ngời, tạo ra sóng lửa ngập trời, bổ vào đầu Thạch Mục.
Người này có tu vị mạnh nhất trong tám người, đạt đến Thánh giai đỉnh phong, pháp bảo cự phủ trong tay phẩm cấp cũng cực cao, uy thế một búa vừa bổ ra đủ để sáng tạo một phương thiên địa, đốt cháy hết thảy mọi thứ.
Bảy tên Cổ Man tộc khác đều tế ra vũ khí của mình, tức khắc đánh tới chỗ Thạch Mục.
Thạch Mục vừa nghe xong ngọn nguồn nguyên nhân, trong lòng thoáng thở ra.
Vậy là Thiên Đình còn chưa biết hắn là truyền nhân của Bạch Viên lão tổ, mục đích giết hắn lần này hơn phân nửa chỉ vì Bảo Hoa Tiên Tử Yên La thôi, ngoài ra một phần cũng vì Triệu Tiển.
Nhưng dù nói thế nào, Triệu Tiển biết mình cũng tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, tạo nghệ tu vi cũng không thấp hơn hắn bao nhiêu, tất nhiên sẽ xem Thạch Mục như gai trong mắt, muốn trừ khử trước cho thoải mái.
Thạch Mục liếc nhìn Dụ Phong Thần Tướng không có ý định ra tay, vội vàng chuyển động cổ tay lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn đang tỏa ra kim quang rạng rỡ, đồng thời toàn thân hắn cũng lấp lánh ánh sáng vàng, nháy mắt cũng đã hoàn thành đồ đằng biến thân.
Trong tiếng xé gió, côn ảnh màu vàng cùng sóng lửa va đập vào nhau thật mạnh.
Ầm Ầm!
Sau tiếng nổ vang cực lớn, thân hình Thạch Mục chấn động mạnh, bay ngược về phía sau.
Đại hán mày đỏ cũng bị đẩy lui vài chục bước, cánh tay hắn hơi run rẩy, hiển nhiên không ngờ đối phương mặc dù chỉ có tu vi Thiên Vị, lại có sức mạnh lớn đến vậy, pháp bảo cự phủ trong tay hắn suýt chút nữa bị đánh văng ra.
Tộc Cổ Man được trời phú cho thân thể cực mạnh, rất ít khi gặp người có thân thể mạnh mẽ tương đương, huống chi chỉ là một tên có tu vi thua xa hắn.
- Quả thật có chút bản lĩnh, thế nhưng hôm nay ngươi phải chết!
Đại hán mày đỏ nổi giận gầm lên, hỏa diễm đỏ rực trên người bùng cháy bốc cao, hư ảnh dị thú bằng lửa sáng lên, dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Ánh sáng màu đỏ trên toàn thân đại hán ngày càng cường thịnh, cơ bắp giống như được thổi phồng lên, trên gương mặt, cánh tay đểu mọc ra bộ lông màu đỏ rậm rạp, toát ra khí tức cuồng dã khổng lồ.
- Chết đi!
Cánh tay đại hán mày đỏ vung lên, sóng lửa cực lớn tựa hộp gấp đôi lúc trước xuất hiện, lấy khí thế dời núi lấp biển đè ép Thạch Mục.