Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 29. Chân tướng.

Trên đường về Hàng Châu, chú Hai mới kể lại kỹ càng một lượt sự việc cho tôi nghe.

Hóa ra, vào sáng sớm hôm ấy khi thấy cái bóng ma ốc vặn xuất hiện trên cửa sổ phòng tôi, chú đã biết vụ này chắc chắn là do con người làm.

“Chuyện này quả thực rất đơn giản, với tốc độ bò của ốc, cho dù có ma quỷ nhập xác thật đi chăng nữa, thì cháu nghĩ chúng có thể làm gì cơ chứ? Cả một đống ốc chẳng đè chết cháu được, cũng chẳng kéo cháu được, cho dù nó cách cháu chỉ có một mét thôi, nó muốn hại cháu thì cũng phải nỗ lực suốt mười mấy phút thì mới đến gần cháu được. Hơn nữa, chú nghiên cứu phong thủy, biết tỏng cả đống mánh khóe của lũ lừa bịp rồi, chú chẳng buồn tin cái này. Lúc ấy, chú đã khẳng định chắc chắn là có kẻ đang giở trò rồi.” Chú Hai cầm di động vừa xem cổ phiếu vừa nói: “Có điều, lúc ấy chú chưa xác định là ai, đây không phải là chiêu trò hù dọa bình thường, lúc đó chú nghĩ, làm như vậy chắc hẳn phải có nguyên do gì đó.”

Chú dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Lúc ấy chú tập trung hết vào cỗ quan tài kia, lũ ốc còn sống bên trong quan tài, phóng sinh, sau đó trong nước suối xuất hiện cái bóng bằng ốc, chú nghĩ, mục đích giở trò của người này có thể có liên quan đến cỗ quan tài này. Nhưng trong cỗ quan tài lại chẳng có thứ gì cả, chú không nghĩ ra hắn muốn làm trò gì.” Chú Hai quay đầu nhìn tôi: “A Tà, chú Hai tặng cháu một câu lời vàng ý ngọc đây, là tâm đắc sau nhiều năm xem xét mọi việc của chú đấy, đó là phàm chuyện gì trên đời chắc chắn đều có động cơ của nó, đằng sau một việc bao giờ cũng có rất nhiều động cơ, cho nên, bao giờ cũng phải làm rõ ràng động cơ trước.”

“Có mà đây là tâm đắc chơi chứng khoán của chú ấy.” Tôi cười nhạo.

“Cũng có thể coi là thế. Lên lên xuống xuống, bao giờ nhà cái làm chuyện gì, cũng đều có nguyên nhân của nó.” Chú Hai nói, rồi tiện tay xem tiếp: “Cho nên, chú đến Triệu Sơn Độ trước, để làm rõ lai lịch cỗ quan tài nọ. Nhưng hỏi ra rồi, chú lại phát hiện, mọi chuyện đều có lửa mới có khói cả, mà lại chẳng có thông tin gì có giá trị. Chú liền nhận ra, có lẽ mục đích của kẻ này không phải quan tài, mà có thể chỉ là mượn danh nghĩa này, mượn câu chuyện này để triển khai một kế hoạch nào đó mà thôi. Quả đúng như dự đoán, sau khi chúng ta quay về, ông trẻ liền qua đời, hơn nữa, còn là kiểu chết như vậy. Chú liền đoán ra, đây mới chính là mục đích của kẻ đó.”

“Tại sao? Hà tất phải làm thế?”

“Người nhà họ Ngô kiếm sống ở dưới đất, giống chú Ba cháu vậy, cũng có vài phần tin vào mấy chuyện ma ma quỷ quỷ này. Nếu chỉ đơn giản là đẩy ông trẻ xuống suối cho chết đuối, chúng ta biết thừa tửu lượng của ông trẻ, đương nhiên là sẽ biết ngay ông bị hại. Nhưng nếu sử dụng phương thức quái đản như thế, tất sẽ khiến chuyện này nhuốm màu tăm tối khó hiểu vô cùng. Người vùng này, không nói toạc ra, là có thể lừa bịp qua loa được rồi, hơn nữa, còn chĩa thẳng mũi dùi về phía chúng ta. Lúc này, chú bắt đầu suy nghĩ đến động cơ thứ hai, tại sao kẻ này phải giết hại ông trẻ?”

“Ông trẻ không có con trai, chỉ có năm con gái, không có của ăn của để là bao, cũng chẳng có kẻ thù đặc biệt căm hận gì, thứ duy nhất có thể khiến ông bị người ta căm ghét, chỉ có địa vị này mà thôi. Đây chính là điểm mà chú thấy nhức đầu nhất, bởi vì địa vị của ông trẻ cũng chẳng phải thứ khiến người ta đặc biệt thèm thuồng. Vì để làm rõ điểm này, chú đã lãng phí rất nhiều thời gian mà không có kết quả gì.

Cuối cùng, chú buộc lòng phải bỏ qua vấn đề này, chuyển sang suy nghĩ vấn đề khác, đó là kẻ nào vừa có mâu thuẫn với ông trẻ, vừa muốn đối phó với chúng ta? Chú với thằng Ba suy nghĩ một hồi, liền cùng lúc nghĩ đến một người, Tào Nhị Đao tử. Sau đó, chú lén cầm bản gia phả sao chép tra thử, liền phát hiện ra, Tào Nhị Đao Tử vốn ngang vai vế ngang bối phận với bố cháu, tức nghĩa là, nếu bố cháu không làm tộc trưởng nữa, thì trước khi cháu đủ tuổi, chính hắn sẽ được thay thế bố cháu làm tộc trưởng. Nhìn thấy điều này, chú mới nhận ra, nếu vụ này đúng là do Tào Nhị Đao Tử làm, thì chỉ e vẫn còn một người nữa hắn chưa thủ tiêu, đó chính là bố cháu.

Nhưng bố cháu khác ông trẻ, lão Tam ở lầu dưới, chú lại hay dậy sớm, hắn vốn không có cơ hội để ra tay. Để chắc chắn có phải hắn hay không, chú liền tạo cho hắn một cơ hội. Giả vờ rằng phải đi trộm gia phả xem lại, khéo léo tiết lộ thông tin này cho một kẻ tai mắt ngầm của hắn ở bên cạnh lão Tam. Chắc chắn hắn tưởng đây là một cơ hội tốt, thế nào cũng cho người mai phục chúng ta ở bên kia, còn hắn sẽ đích thân đến giết hại bố cháu.”

Tôi nhớ lại đoạn đối thoại lúc đó, “Nhưng mà như thế, nếu không ai đi trộm gia phả, há chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?”

Chú Ba nói: “Thế nên chú Ba mày với gọi ngay Phan Tử với Đại Khuê tới, mang thêm mấy đứa cứng cựa nữa tới. Người đi trộm gia phả chính là Phan Tử đấy, lũ ranh con kia bắt Phan Tử thế đếch nào được, còn bị đánh cho một trận ấy chứ, chuyện gì cần làm thì mấy đứa nó cũng làm hết rồi. Còn bên này, Đại Khuê mai phục sẵn trong phòng bố mày, chờ Tào Nhị Đao Tử.”

Tôi nghe vậy, mới hơi hơi hiểu ra rồi: “Nói vậy tức là, bao nhiêu chuyện như thế đều chỉ để Tào Nhị Đao Tử giết bố cháu với ông trẻ thôi ấy hả? Vì cái chức tộc trưởng đó?”

Chú Ba gật đầu cười nói: “Đúng thế.” Nhưng chú Hai lại tắt di động, nói: “Cũng không hẳn~”

“Ô, không phải?” Chú Ba buồn bực nói, “Chứ không thì là vì cái gì?”

“Từ nãy đến giờ, tất cả những gì chú đã nói, đều chỉ là một phần của tảng băng trôi mà thôi. Cũng tức là, tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trước mắt, chỉ là vẻ bề ngoài của chân tướng thực sự mà thôi.” Chú Hai nói.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Chương 30. Bí mật.

Chú Ba hơi biến sắc. Chú Hai liền day day huyệt thái dương, nói: “Vì sao Tào Nhị Đao Tử lại thèm muốn cái chức tộc trưởng vớ vẩn chẳng có tí hữu dụng nào này? Vì sao ốc trong quan tài qua trăm năm vẫn không chết? Còn nữa, tại sao một ông lão hơn trăm tuổi lại có thể dễ dàng nhớ lại một câu chuyện từ hơn sáu mươi năm trước? Còn rất nhiều điểm chú hẵng còn chưa nghĩ ra đâu.”

Tôi nghe giọng điệu chú Hai có biến, hơi buồn bực, chỉ thấy chú liếc mắt lườm chú Ba: “Có vài người ấy, lúc nào cũng tưởng đầu óc mình lanh lợi hơn thiên hạ, nào ngờ đâu, cái bào thai thứ hai vẫn là thông minh hơn cái bào thai thứ ba một chút, anh mày nói thậm phải chứ, lão Tam?”

Tôi liền thấy chú Ba toát hết cả mồ hôi lạnh, sắc mặt đen sì, ngậm tăm. Một khí thế áp bức rất kỳ quái toát ra từ chú Hai.

Im lặng suốt một lúc rất lâu, chú Hai mới nói: “Chú có một phỏng đoán, không biết có đúng hay không. Mấy đứa cứ nghe thử xem.”

Dừng một chút, chú liền nói: “Thời điểm đào mộ tổ lên, có một thằng cháu nổi lòng tham, phát hiện trong mộ dư ra một cỗ quan tài. Kẻ này bản tính nhạy cảm lanh lợi, lập tức nhận ra ngay trong cỗ quan tài này có thể là minh khí mà tổ tông cất giấu ngày xưa. Nhưng xung quanh toàn là người nhà, hắn không thể cướp trắng trợn đi, hơn nữa, hắn biết một khi đã mở quan tài, là thế nào cũng phải phân chia đồ bên trong cho những người khác nữa. Thằng cháu này trời sanh tính kiêu hùng, chẳng bao giờ chịu nhún nhường kẻ nào, thế là, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi đó, hắn đã nghĩ ra một biện pháp. Hắn sai hai tên thủ hạ thân tín đi theo mình chạy đến gian nhà kho chứa củi ở phía sau từ đường tổ tiên, khiêng cỗ quan tài cũ vô chủ ở đó ra, đánh tráo với cỗ quan tài đào được trong mộ tổ ngay trên đoạn đường núi không có một cột đèn đường nào giữa nghĩa địa và thôn làng, chỉ trong một tiếng đồng hồ.”

“Để mấy người khiêng quan tài không nhận ra sự thay đổi về trọng lượng quan tài, thủ hạ của hắn mới đào rất nhiều bùn ướt từ dưới suối lên, đổ vào trong quan tài cũ, nhưng trong lúc vội vàng mới xảy ra sơ suất, lỡ đổ quá nhiều nước vào, còn đổ lẫn cả số ốc vặn đang ngủ đông trong bùn vào nữa. Lũ ốc bị quấy nhiễu, lần lượt tỉnh giấc, vì lúc khiêng quan tài ra trời đã tối mịt, mọi người chẳng ai phân biệt được quan tài nào với quan tài nào nữa, cho nên khi đến từ đường, không một ai phát hiện cỗ quan tài đó không còn là cỗ quan tài dư đào lên được từ mộ tổ.”

“Hắn vốn tưởng việc mình làm kín kẽ không chê vào đâu được, nhưng không ngờ, kể từ đó bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ quái. Sau đó, hắn nghe thấy chúng ta phải đi hỏi Từ A Cầm chuyện ngày xưa, thực ra hắn biết tỏng cỗ quan tài trong mộ tổ vốn cất giấu minh khí rồi, nếu Từ A Cầm biết chuyện này, đương nhiên sẽ nói ra, nếu vậy thì chuyện đánh tráo cỗ quan tài sẽ bị phát hiện. Bởi vậy, hắn mới đi suốt đêm đến nhà Từ A Cầm, dùng tiền mua chuộc ông lão, để ông lão đọc lại y nguyên câu chuyện mà hắn đã bịa ra dựa theo tình hình thực tế. Chú nghĩ, với trí nhớ của ông lão kia, e là không dễ gì mà ghi nhớ được nhiều chi tiết như thế, cho nên, hắn hết cách, đành phải cho một tên thủ hạ đóng giả làm Từ A Cầm. Đáng tiếc, hóa trang lại già quá, nhìn không được thuận mắt cho lắm.”

“Có điều, chuyện này coi như cũng qua mắt người khác được rồi, nhưng hắn không biết rằng, đằng sau hắn còn có một người cũng giống thế, chính là Tào Nhị Đao Tử. Tào Nhị Đao Tử này tánh khí cũng giống như hắn, gã chắc mẩm bên trong quan tài thế nào cũng có bảo bối, thế nhưng Ngô Tà, anh cả nhà ta và ba ông cụ kia mở quan tài xong, lại nói rằng trong quan tài chỉ có ốc vặn, làm sao mà gã tin cho được? Tào Nhị Đao Tử cho rằng chắc chắn là ông trẻ và anh cả nhà ta đã hợp mưu tính kế, vì thế sinh lòng oán hận, một mặt gã muốn tìm cho được cỗ quan tài thực, một mặt, gã muốn giết người trả thù. Vì vậy mới sinh ra nhiều chuyện như thế. Vừa hay lại che được cả một vụ án tày trời.”

“Thêm nữa là chú bị ghi chép trong gia phả che mắt, nên mới đưa ra phán đoán sai lầm, thế là quả nhiên chuyện này bị bỏ qua như thế.

Nhưng cuối cùng thằng cháu khôn khéo này lại phạm phải một sai lầm rất lớn, khiến chú lập tức nhận ra trong vụ này vẫn còn có trá!”

Nói xong, chú Hai thở dài, hỏi: “Lão Tam, chuyện anh nói đa phần đều đúng chứ?”

Chú Ba không nói câu nào, im lặng một lúc rất lâu, rồi mới thở dài nói: “Ông đây còn tưởng đã qua mặt được ông anh thật rồi, rốt cuộc đã sơ hở chỗ nào?”

“Là tốc độ. Hai tên thủ hạ của mày xuất hiện quá nhanh, trừ phi bọn chúng có cánh, chứ chắc chắn không thể đến nơi chỉ nửa ngày ngay sau khi anh bố trí bẫy rập xong xuôi được. Điều này chứng tỏ, hai tên này ắt vẫn luôn ở gần đây.” Chú Hai nói.

Chú Ba toét miệng cười, tôi phẫn nộ nhìn chú Ba, chất vấn: “Chú thật đã làm cái chuyện thất đức đến thế à? Trong quan tài kia có vật gì?”

Chú Ba cười khổ: “Ôi dào, nếu có đồ thật, chú đã không bực đến thế này. Chú Ba mày cũng toi công chuyến này thôi, quan tài đấy toàn mạt cưa nát bét, vì cái thứ của nợ đó mà chú mày phải thức đêm chạy ngược chạy xuôi bày cục, báo ứng, mấy người khỏi cần mắng nữa.”

“Thật?”

“Thật, ông đây đã thừa nhận rồi, còn lừa mày làm gì?” Chú Ba mắng.

Tôi lấy làm lạ, hỏi chú Hai: “Thế thì kỳ lạ thật, tại sao phải chôn một cái quan tài vô dụng trong mộ tổ?”

Chú Hai vừa nhận được một tin nhắn, nói: “Đương nhiên là không rỗng ruột rồi, quan tài kia nặng như thế, chú đoán trong đó thế nào cũng phải có tầng kép, thời Thanh, giữa lúc bạo loạn nhiễu nhương, chú nghĩ chắc là vàng thỏi đấy.” Nói rồi, chú Hai giơ tin nhắn vừa nhận lên cho tôi xem. Tôi thấy, thì ra là tin nhắn từ bố tôi, bố tôi nói sẽ ở lại thôn cho đến hết bốn chín ngày của ông trẻ mới về.

Tin nhắn đa phương tiện, có gửi kèm ảnh chụp căn nhà tranh phía sau từ đường, cỗ quan tài cổ đã bị người ta đập vỡ ra, dưới đáy quan tài quả nhiên có một tầng kép, từng cục vàng tự nhiên được moi ra, vứt lăn lóc đầy đất. Chú Ba lập tức chồm lên giựt lấy chiếc di động, hai mặt trợn ngược, chú nhảy dựng lên, gào thét với tôi: “Mau quay về!”

Chú Hai giựt lại chiếc di động, thở dài một cái, tự lẩm bẩm: “Cuối cùng thì cũng được ăn Tết yên bình rồi.”

.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Vĩ thanh.

Nói xong, chú Hai rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn mùi-xoa, mở ra, tôi thấy, bên trong là chiếc chìa khóa tìm được trong tay ông trẻ.

“Ủa, không phải chú đã nói chuyện ông trẻ muốn chúng ta xem gia phả là bịa hay sao? Thế chiếc chìa khóa này từ đâu ra vậy?”

“Đúng là tìm được trong tay ông trẻ, chẳng qua chú chỉ mượn nó để bịa chuyện thôi.” Chú Hai nói. “Nhưng mà, đây không phải là chìa khóa của hộp gia phả kia. Lúc ấy chú đã thử mở rồi, không mở được.”

Tôi ồ lên một tiếng: “Sao lại thế được, cháu thấy đúng là chìa này mà.”

Chú Hai lắc đầu nói: “Không phải, chìa khóa này, chắc là để mở ra một cái hộp cũng tương tự vậy. Hơn nữa…” Chú giơ chìa khóa lên, chỉ thấy trên chiếc chìa khóa có khắc một chữ “Ngô”. “Ông trẻ trước khi chết đã giấu cái chìa khóa này đi, là muốn chúng ta làm gì?”

“Thôi đừng nghĩ nữa.” Tôi nói: “Ăn Tết đã rồi tính.”

“Cũng phải.” Chú Hai cất chiếc chìa khóa về chỗ cũ, “Vẫn là ăn Tết trước đã.” Nói rồi chú vỗ vỗ tôi, “ Chạy chậm một chút, chú ý an toàn.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 07 Dec 2019

Hạ Tuế Thiên 2014 _ Ảo Mộng

Image


Chương 1.

Tôi tìm kiếm một nơi tuyệt đối yên tĩnh, tìm kiếm đã rất lâu.

Cửa tiệm của tôi không được, tuy rằng trước nay khách hàng tới cửa vẫn không nhiều lắm, nhưng một ngày cũng có vài lần phiền nhiễu, không phải Vương Minh vào hỏi cái này cái nọ, thì là đám người làm vào xếp đồ đạc. Nhà tôi cũng không được, tiếng xe chạy dưới nhà sẽ làm ảnh hưởng đến thứ tôi đang nhìn.

Về sau, tôi đến khu vực núi Bảo Thạch gần hang Hoàng Long, tìm một trạm biến thế nhỏ đã bị bỏ hoang. Trên đỉnh núi có một con đường đất nhỏ có thể dẫn đến đây, bởi vì bỏ hoang đã lâu, trên đường toàn là cỏ dại um tùm. Nếu không phải tôi là cái loại người cố chấp thì còn khướt mới tìm được.

Phong cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, có thể nhìn bao quát toàn bộ khu Tây Hồ và Ngọc Tuyền, vào tiết xuân, gió hiu hiu thổi, mình sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ đều thật tươi đẹp làm sao. Nếu sương mù nhẹ bớt một chút, ánh nắng lại càng ấm áp, xuyên thấu qua màn sương, như thế khiến tâm trạng con người lập tức tốt lên rất nhiều.

Tôi không có khả năng mua phứt luôn căn nhà nhỏ đã bỏ hoang này, nhưng mà tôi có thể mượn dùng tạm chứ. Tôi đem theo cái ghế nằm IKEA, đặt ở một nơi trước cửa sổ có ánh nắng chiếu tới, thêm một cái thảm con, một thùng nước ngọt có ga.

Uống nhiều thứ này quá làm mật độ xương của tôi loãng dần ra, nhưng dường như chỉ có thứ đồ uống này mới có thể làm giảm bớt được nỗi đau đớn của tôi.

Vào trong cửa sắt, tôi khóa chặt cửa lại, dùng nguyên cái xích sắt đường kính cỡ hai ngón tay liền. Tôi không sợ có kẻ nào dám trèo vào đây. Vách tường nhà này vốn có đầy cỏ dại, trong cỏ dại toàn là mảnh sành nhọn hoắt, lại còn có hàng rào kẽm gai rỉ sét bao vòng quanh nữa chứ.

Những vật kia tôi vẫn đem theo bên người, Hắc Hạt Tử nói đa phần tin tức đều là ảo giác đấy, giống một loại nấm nào đó ở vùng Vân Nam, chất độc của loài sinh vật này là một liều thuốc gây ảo giác cực mạnh. Tin tức ở trong đó dù có tồn tại thật hay không, thì là do tập hợp lại các mảnh ghép vụn vỡ trong đầu tôi, không cách nào chứng thực được. Chỉ có người nào có sức đề kháng với độc tố, liên tục thử nghiệm, mới có thể chứng minh được tác dụng của nó.

Bình thường, cứ đến khoảng 1 giờ chiều, tôi đều đến căn nhà nhỏ này, ngửi mùi nấm mốc trong đó, phơi nắng đến khi ấm người lên, rồi tôi lấy ra một ống nghiệm nhỏ chứa đầy chất lòng, nhỏ vào lỗ mũi mình.

Mới ban đầu là cảm giác đau đớn khi niêm mạc mũi bị thiêu cháy, tôi bắt đầu chảy máu mũi, sau đó, cơn tê dại từ trong mũi bắt đầu lan dần lên đến toàn bộ khuôn mặt, lan đến đại não của tôi, rồi vùng cổ tê liệt, sau đó toàn thân mất hết tri giác, trong đầu bắt đầu xuất hiện đủ các loại cảnh tượng.

“Thưa các vị, bản làng trước mặt đây là nơi ở của người Di đen, các Bimaw thông thường ở phía sau bản người Di đen này, đó là một thung lũng bốn bề bao bọc, lối duy nhất đi vào đã bị bản làng che lấp mất, muốn gặp được Bimaw này, chỉ e trước tiên ta phải có được sự tín nhiệm của mấy người đứng đầu bản người Di đã.” Có một người đứng trước mặt tôi đang nói.

Đây là một đoàn người, chúng tôi đang ở trên một con thuyền, không, chắc là một cái bè trúc thôi, tôi thấy Muộn Du Bình ngay đối diện mình, đang tựa vào đống hành lý. Người bên cạnh, toàn là những kẻ mặt mũi kỳ lạ, ước chừng có mười người.

Bốn bề hình như vừa có trận mưa, bầu không khí tràn ngập mùi mưa đặc trưng của khu Nam Sơn vùng Xuyên Tây, con sông rộng lớn đang chảy trôi dưới chân chúng tôi. Nước có màu vàng, đầy bùn cát.

Đây là sông Kim Sa, núi hai bên sông như vách vực, nhưng lại không dứt khoát như vực. Sườn núi cây cối cao ngút trời, nhưng dọc theo bờ sông lại chẳng có lấy một ngọn cỏ.

Dòng nước chảy xiết, người vừa mới nói khi nãy lấy ra một tẩu thuốc, tiếp tục nói: “Lần này chúng ta giả một đoàn buôn lá thuốc, nhớ là vung tay là phải thật hào phóng, tuyệt đối đừng có thương tiếc một đồng một hào nào. Dân phong ở đây chưa khai hóa, chú ý thân phận của mình, đừng có làm cái gì bất kính. Cho nên đao kiếm vũ khí cứ chôn ở bên lối vào bản, vào bản rồi lại sắm thêm khí giới, tránh để người hoài nghi.”

Bên cạnh là một thằng bé choai choai, hình như chỉ có mười bảy mười tám tuổi, là một thằng bé người Di, nói một câu tiếng Lô Lô của dân tộc Di, sau đó giải thích: “Nếu có ai động đến mấy người, cứ ghi nhớ câu nói này, có thể giữ được cái mạng đấy. Nhớ rõ, chúng ta vào bản chỉ là để gặp Bimaw hỏi rõ chuyện kia, nếu các người hại dân bản tôi, tôi cũng sẽ không tha cho các người (Đối với dân tộc Di , Bimaw là người đứng đầu dòng họ, là shaman có nhiệm vụ liên lạc với thần thánh )..”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 2.

Thằng bé người Di nói xong, bên cạnh có kẻ cười khẩy đáp lời: “Giờ mà mày còn giả bộ làm người tốt à? Thế lúc mày chém cha mày rồi chạy khỏi bản ấy, sao không ra tay nhẹ một chút.” Người nói là một gã công tử bột ngồi ở mép bè tre, mặt không chút máu, người gầy nhẳng, mặc sơ mi trắng, trên túi áo trước ngực còn gài một cây bút máy, đeo một cặp kính. Nhìn trông như thanh niên trí thức điển hình vào những thập niên 70 – 80. Nhưng tôi chú ý thấy tay phải của y có ngón giữa và ngón trỏ cực kỳ dài.

Thằng bé người Di tay sờ đến con dao của mình, lạnh lùng nhìn tên Công Tử Bột, Công Tử Bột cũng không tỏ ra yếu kém chút nào.

Hút tẩu thuốc rồi phun ra một ngụm khói, đầu tẩu thuốc hất bàn tay sờ dao của thằng bé người Di ra: “Đang ở trên bè, dùng dao không giải quyết được vấn đề.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên toàn bộ bè trúc chấn động một cái, dường như va đập phải thứ gì đó dưới đáy nước vậy. Một số hành lý bị xô đẩy rớt xuống nước, nhưng động tác của những người này cực kỳ nhanh, vươn tay một cái là đã túm được hết lại. Có một cái túi da bị rỉ nước vào, rơi xuống sông Kim Sa, lập tức trôi theo dòng ra xa. Lại thấy trong đám người có một cái móc câu buộc dây thừng ném ra, câu đúng vào quai xách của cái túi, kéo mạnh trở về. Cái túi rơi bịch xuống giữa đám người, nước bắn tung tóe vào mặt mọi người.

“Sao lại đẩy bè?” Thằng bé Di mượn cớ trút giận, muốn mắng chửi người chèo bè.

Đứng ở đầu bè là một người đàn ông to khỏe, ông ta cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Tự xem trong nước đi.”

Mọi người quay đầu nhìn sông Kim Sa, chỉ thấy nước sông ở đây biến thành những dải gấm lụa, từng dải từng dải, có cái đầy bùn cát, ánh màu vàng kim, có cái màu vàng nhạt, có cái lại trong veo tựa như nước suối núi tuyết, cả mặt sông trông như một tầng đá khổng lồ có khảm đủ các loại mạch đá quý vẫn còn đang chảy trôi.

“Đáy sông có suối nguồn, nước trong từ suối nguồi dưới đáy nước bắn lên.” Người đàn ông vạm vỡ nói vậy. “Nhìn trong suối nguồn xem, có cái gì.”

Mọi người nằm úp sấp cả xuống mép bè, kinh ngạc nhìn thấy, dòng nước trong bắn lên từ dưới đáy nước bổ thẳng vào sông Kim Sa đục ngầu, dòng nước treo veo này soi tỏ toàn bộ đáy nước Kim Sa, suối nguồn rất lớn, mỗi con suối to như cái đầu trâu, tạo thành từng cặp mắt sâu thẳm khổng lồ dưới đáy sông. Đi qua mà xem, đáy nước trông lỗ chỗ như cái tổ ong.

“Những con suối này thông đến đâu?” Công Tử Bột đeo kính hỏi.

Người đàn ông vạm vỡ đáp: “Dân bản địa kể lại, những suối nguồn này sâu vô tận không có đáy, cứ mỗi trăm năm sông Kim Sa lại cạn nước một lần, những cái hang này sẽ lộ ra khỏi mặt nước, sâu không thấy đáy, dân bản địa bèn ném bò dê và gái tơ vào đó để cúng tế, ném xuống rồi là không nghe thấy bất kỳ tiếng gì vọng lên nữa. Về sau, đến triều Thanh, có người lấy cát đá lấp xuống đó, lấp xuống một tháng liền, vẫn không lấp đầy nổi. Sâu không thấy đáy. Có truyền thuyết kể, có người mắc dây thừng đi vào, xuống đến khoảng hơn sáu mươi mét, thấy trên vách đá có khắc hình ác quỷ và lời nguyền, bèn không dám xuống sâu hơn nữa.”

Trong lúc nói chuyện, những suối nguồn bên dưới bè trúc của chúng tôi đã dần dần thưa thớt bớt, khu vực kỳ quái này hình như chỉ tập trung vào khoảng hai ba kilomet thôi.

Tôi thấy gã Công Tử Bột đã bắt đầu quan sát thế núi khắp xung quanh, ánh mắt sáng trưng, sắc mặt mọi người đều đang kiềm chế một sự hưng phấn.

“Trong nước lại có nước tuôn ra, dòng nước chảy xiết, dưới những cái hang này chắc chắn là thông với một hồ lớn hoặc mạch nước ngầm nào đó trong núi.” Công Tử Bột nói: “Nước lạnh lại trong, không màu không mùi.” Y cúi đầu vốc lên một vốc nước, ngửa đầu uống một ngụm. “Hơi chát.” Sau đó lấy ra một cái ấm, đổ vào đó nửa ấm. Lộ ra một vẻ cười cợt xảo trá.

Trong nhóm người, cái vị vừa ném móc câu ban nãy lơ đễnh nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống sông, nói: “Chú ý sườn núi.”

Mọi người ngẩng đầu lên, liền thấy trên sườn núi bắt đầu xuất hiện rất nhiều những ngôi nhà gác trên núi, không thấy người nào cả, nhưng trong chớp mắt khi chúng tôi đi qua ranh giới bản làng, từ nơi nào đó trong thung lũng bỗng vang lên tiếng tù và ngân dài.

“Nhớ lời tôi nói.” Cậu thanh niên người Di lạnh lùng nói, nghe tiếng tù và khởi đầu trận chiến vọng lên từ dưới đáy thung lũng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 3.

Nói xong, toàn bộ người trên bè đều lập tức im lặng. Mỗi người tay cầm vũ khí của mình, mắt nhìn về phía những chòi gác treo ở hai bên vách đá hẻm núi. Đó là những chòi canh bằng gỗ đá giản đơn xây dựng giữa lưng chừng vách núi, từ trên cao nhìn xuống, khiến những kẻ xuôi theo giữa dòng bên dưới hẻm núi là bọn tôi có cảm giác vô cùng uy hiếp. Tiếng tù và trầm bỗng dần dần ngừng lại, chúng tôi cũng biết, tin tức bọn tôi tiến vào thung lũng đã không còn là điều gì bí ẩn nữa.

Sau khi tiến vào khu vực này, dòng chảy của sông trở nên chậm lại, mặt nước dần khoan thai, tôi nhận thấy trên vách đá dựng đá có mọc đầy một loại cây leo rễ chùm, quấn quanh các bụi cây và các tảng đá, có một số mọc men theo góc nhô ra của vách đá (chính là phần đỉnh vách đá nhô ra ngoài so với phần chân vách đá, giống như một mái hiên vậy.), treo lơ lửng xuống dưới, xù xì như cành cây đa, to như rễ khí, từng sợi dây leo mọc xen lẫn với những thực vật kí sinh khác nhỏ hơn.

Đây là nguyên liệu mà các dân tộc thiểu số dùng để chế tạo giáp mây thời cổ đại đây mà, dùng nó để bện dây thừng thì bền chắc cực kỳ, tôi biết dân bản xứ gọi nó là dây leo rết…( Là một loại dây hoa tiêu nhiều lá)

Chẳng mấy chốc, tôi liền nhìn thấy một sợi thừng bện từ loại dây leo này vắt ngang không trung giữa hai vách đá, đây là cây cầu đi lại duy nhất nối liền hẻm núi của dân bản địa suốt mấy trăm năm qua – một sợi thừng to bằng cái cánh tay. Nơi đây là một bản làng lớn rồi, tôi có thể nhìn thấy ở phía xa xa còn có ba cây leo già cao thấp khác nhau.

Để bện một sợi thừng mây, cứ mười thước lại mất đến ba tháng, mỗi thừng mây ở đây gần như phải mấy đến mấy năm để bện từng tầng một, ngâm ngập trong mỡ bò, rồi bọc một lớp da trống lên. Rắn chắc hơn cả dây sắt.

Ánh mắt mọi người không ngừng quét qua quét lại hai đầu sợi thừng, ngay cả Muộn Du Bình cũng mở to mắt, đều là người từng trải, biết lúc này quan sát kỹ chút, lúc sau có thể cứu được cái mạng.

Tôi nhân cơ hội này, nhìn xem quần áo và hai tay mình.

Đây là ký ức của ai, tôi phải làm rõ.

Tôi thấy hành lý của mình, đó là một cái gùi mây, bên hông còn đeo một khẩu súng Tây, là loại súng kíp, nặng trình trịch, đã nạp đầy thuốc súng và đạn chì. Gùi mây cao đến tận đầu gối, tôi nhận ra mình là một người đàn ông, như thế thì cái gùi này cũng đã đủ rồi.

Đôi ủng tương đối cao, cũng là kiểu Tây, trên có miếng vá, xà cạp buộc giầy rất chặt. Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ mình là một người Tây à, bèn ngẩng đầu nhìn thấy ngón tay cái của mình có đeo một cái ban chỉ bằng mã não. Kẽ ngón tay đen sì, ngâm đầy một thứ dầu mỡ nào đó, nhìn màu sắc bàn tay, tôi yên tâm lại – vẫn là một gã da vàng. Nhìn kẽ ngón tay chắc là có liên quan với công việc của tôi, độ dài ngón tay rất bình thường. Điều này ít nhiều làm tôi có chút thất vọng.

Bè đi qua sợi thừng đầu tiên, anh bạn dùng móc câu kia bèn hỏi: “Mấy bộ rồi?”

“Từ khi vào hẻm núi, nghe tiếng tù và kia, đến đoạn giữa cây cầu khỉ đầu tiên này là tổng cộng hai ngàn tư bộ, cầu khỉ đầu tiên là bảy trăm bộ.” Gã thanh niên trí thức áo trắng kia nói.

“Cầu khỉ này qua thế nào?”

“Treo mình mà trượt như thoi, trên thừng mây bôi toàn mỡ, đến khỉ còn chẳng đứng được.”

Cậu bé người Di có vẻ căng thẳng vô cùng, kéo búi tóc mình xuống. “Thừng đầu tiên này gọi là thừng treo đầu, bình thường không dùng, bao giờ trong bộ tộc có chiến tranh, hoặc là trong tộc có kẻ phạm tội nặng, sẽ chặt đầu treo ở trên thừng này, người ra vào thung lũng đều có thể nhìn thấy. Chúng ta nếu việc không thành, vậy thì cứ gặp nhau trên thừng treo đầu rồi.”

“Điềm xấu quá, nếu không thì để bà cô mày nhân nửa đêm trèo lên đốt trụi sợi thừng này đi.”

Trong nhóm người có một giọng nữ vang lên. Tôi theo tiếng nhìn lại, thấy một phụ nữ tóc ngắn mặc trang phục người Di ngồi ở cuối bè. Người phụ nữ da hơi ngăm đen, nhưng đôi mắt cực kỳ lẳng lơ, tuổi không trẻ nữa, khoảng chừng ba bảy ba tám rồi. Nhưng vẻ mặt thì vẫn là của một cô gái trẻ. Nói là xấu thì không hẳn, nhưng chỉ là một phụ nữ trưởng thành lại có vẻ mặt ngây thơ, nhìn trông yêu quái quá.

Cô ta không phải người Di, ngũ quan rõ ràng là người Hán điển hình, bộ quần áo này chắc chỉ là mặc vào thôi. Tôi chú ý đến tay cô ta, cực kỳ mềm mại, không giống người làm việc nặng.

“Con điếm thối, thừng trong đũng quần tao cũng trơn nhẵn lắm, đêm nay mày cứ đốt sợi thừng này trước đi.” Anh bạn Móc Câu cười ha hả. Người đàn bà kia không chút để tâm, mà lại giơ chân cọ lên tráp đựng dao trên người Muộn Du Bình: “Cọng rễ già quắt kia cứ để dành cho mẹ mày đốt, bà đây chỉ khoái chồi non mơn mởn cứng cáp thôi.”

Muộn Du Bình liếc nhìn cô ả một cái rồi lơ luôn, gã thanh niên trí thức áo trắng bên cạnh liền bật cười âm hiểm. Sau đó, tôi liền cảm thấy bàn tay phụ nữ từ phía sau vói vào trong đũng quần tôi. “Chỉ cần là chồi non cứng cáp, bao nhiêu cũng được, bà đây phục vụ tất. Chàng trai trẻ này, đũng quần sao mà lạnh thế, không phải nghe chị đây nói mấy câu liền bắn ra rồi đấy chứ.”

Vừa nói xong, cô ả liền hét lên một tiếng, rút phắt tay về. “Rắn!”

Tôi liền cảm thấy dưới đũng quần có cái gì uốn lượn động đậy, từ eo của tôi trườn lên chui vào tay áo tôi, rồi từ trong tay áo trườn ra ngoài, đó là một con rắn nhỏ màu đỏ tươi như máu, cuộn tròn trên tay tôi. Tôi lần đầu tiên mở miệng nói, nghe được giọng nói chính mình: “Đừng chạm vào tôi.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 4.

Trôi thẳng một đường vào sâu trong hẻm núi, hai bên bờ càng ngày càng xuất hiện nhiều rào trại làng bản, nhưng không hiểu sao, suốt dọc đường không thấy một ai. Chỉ có tiếng tù và trầm đục đi theo. Điều này không khỏi làm tôi cảm thấy, toàn bộ thung lũng này có một vẻ thù địch. Không biết có phải bây giờ đã có các loại cung nỏ đang âm thầm bí mật nhắm ngay vào đám người chúng tôi.

Nhưng việc này có chút không hợp lý, dù sao thì tranh chấp giữa các bộ tộc cũng không đến mức căng thẳng như thế. Chúng tôi chỉ có lèo tèo vài ba người mà cả bản làng phải phòng bị đến mức này, có hơi không hợp lẽ thường.

Yên lặng xuôi dòng một khoảng thời gian, phía trước xuất hiện một cửa ải Hắc hổ trên sông, đó là những tảng đá to tướng được chạm khắc thành hình đầu hổ chất thành đống ở dưới đáy nước, cao thấp lộn xộn, trông như đá ngầm. Khu vực này dài khoảng hơn một dặm, chỉ có duy nhất có một con đường có thể đi qua, cần phải có dân bản xứ dẫn đi. Đây là để đề phòng thuyền của bộ tộc khác tiến đánh thẳng đến mà dễ dàng vào được khu vực trung tâm của bản làng.

Phía trước cửa ải có một lũy phòng thủ, dựng trên nước, kề sát vào một bên hẻm núi. Có thể thấy, dưới nước toàn là đá tảng lộn xộn, chắc là từ vách núi sụt lở xuống, chất đống dưới đáy. Các chân cột của đồn lũy cắm trong đống đá, lũy cao hơn mặt nước khoảng hai mét, có chiếc bè đậu ở dưới chân lũy, trên các cột gỗ dưới chân lũy treo đầy những giỏ mây, chắc là đặc sản ở nơi này. Cứ đến mỗi dịp chợ phiên, những giỏ mây này sẽ được đem đến chợ trên thị trấn để đổi thuốc súng và thuốc phiện sống với người Hán. Núi đá phía trước lũy có một tảng đá màu đen, được chạm khắc thành hình đầu hổ rất đáng sợ, một nửa chìm dưới nước, một nửa nổi trên nước, có lẽ đây là totem hổ đen của người Di đen bản địa. Chủ yếu là để đe dọa người ngoài đến.

Đi lên đồn lũy, các căn nhà trải dài liên tiếp, dựa vào những bậc thang đá khai tạc men theo vách núi cùng với những con đường nhỏ phía trước các ngôi nhà sàn. Cả thảy đồn lũy có khoảng bốn năm mươi ngôi nhà sàn san sát nhau, sắp xếp lộn xộn, bám trụ trên vách đá cheo leo. Sợi thừng mây thứ hai nối liền lũy phòng thủ này với khu nhà cũng đông đúc không kém ở vách núi đối diện.

Vẫn không thấy bất cứ người nào như cũ, đối với người dân miền núi mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ mà nói, điều này thật là khó tin.

Ở nơi tầm mắt nhìn thấy được, tôi thấy cuối hẻm núi có một bến đò, đó là điểm chủ chốt của cả đồn lũy. Chúng tôi là người ngoài, muốn đi vào trung tâm bản này hẳn là phải có người bản địa dẫn đường, còn đồn lũy trên sông này chắc là dùng làm trạm kiểm soát vậy. Người đàn ông vạm vỡ dùng sào chống thuyền vững như núi, dừng bè lại, cập bến rồi, vẫn không có ý bảo chúng tôi lên bờ.

Cậu thanh niên người Di với tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau trao đổi một chút, sau đó cậu ta bắt đầu kêu to bằng tiếng địa phương. Không hiểu cậu ta nói cái gì, chắc đại khái là thương lái đến thu mua thảo dược cây thuốc gì đó.

Khi vừa kêu xong, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, toàn bộ đồn lũy vô cùng tĩnh lặng.

“Chuyện gì thế?” Công Tử Bột khẽ giọng nói: “Người đi đâu hết rồi? Bình thường làng các cậu đều thế này à?”

Lúc này, cậu thanh niên Di mới bắt đầu nhận thấy có gì không ổn, cậu ta nhìn khắp chung quanh, lại dùng tiếng địa phương kêu to mấy câu nữa.

Tiếng tù và vẫn tiếp tục vang lên, nhưng ngoại trừ âm thanh này, chúng tôi không nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Cậu thanh niên Di nói: “Không thể nào, trong lũy này có chừng trăm người. Mà sao tù và vẫn còn đang thổi, người trong lũy đi đâu hết rồi?”

Mọi người nhìn nhau, Tẩu Thuốc bèn chậc một tiếng, hiển nhiên tình huống này gã không hề ngờ tới.

“Trảo Tử, mày đi với A Tát lên đó xem.”

Tẩu Thuốc sai bảo. Cái người vừa nãy dùng móc câu đáp một tiếng, loáng cái đã lên đến bến đò. Tẩu Thuốc lại bảo A Tát: “Nếu mày giở trò quỷ gì với tao, bọn tao ở ngoài sẽ san phẳng cái bản này của mày.”

Thanh niên người Di cười khẩy một tiếng. Chúng tôi cập bến gần chân trụ gỗ, cậu ta trèo một loáng đã lên đến nơi. Trảo Tử cũng theo sát phía sau, hai người nhảy lên trên lũy, Trảo Tử nhổ toẹt một bãi đờm, hai người cùng kêu gọi mấy tiếng, nhảy vào trong nhà sàn từ cửa sổ.

Tẩu Thuốc quay đầu nháy mắt với ông vạm vỡ chèo thuyền, ông ta chầm chậm chèo bè ngược dòng lùi về phía sau. Từ từ giữ một khoảng cách với đồn lũy trên sông này. Gã khẽ giọng nói: “Phượng Hoàng, mày với anh Đại Trương, cả Xà Tổ nữa, xuống nước, lẻn vào đi. Cái lũy này không ổn, không thể tin thằng ranh kia được. Bọn mày đi trước, phục kích ở đấy. Mình cứ ở trên bè này thì bị động quá.”

Tôi không biết anh Đại Trương và Phượng Hoàng là ai nữa, chỉ thấy người đàn bà kia chậc một tiếng “Đáng ghét”. Bên cạnh, Muộn Du Bình đã lục hành lý của mình, lấy ra một thứ gì đó trông na ná như áo phao, không biết có phải là cái “thủy kháo”(Đồ lặn của người cổ đại, chế bằng da cá, da hải giao hoặc da cá mập. Đến nay đã gần như thất truyền) trong truyền thuyết đó không.

Chúng tôi tiếp tục ngược dòng mà lùi ra xa khỏi đồn lũy, người đàn bà kia lại cởi sạch quần áo, chỉ chừa lại một bộ đồ ngắn bó sát, nhẹ nhàng lộn mình xuống nước, một tay phất ra hiệu. Tôi cũng cử động, mở gùi mây ra, tôi nhìn thấy trong đó là một con rắn to tướng màu xanh đen, to bằng cánh tay vậy. Tôi chầm chậm thả con rắn xuống nước. Sau đó, cởi áo khoác, vác “thủy kháo” trên lưng, cũng chìm xuống nước. Gần như là cùng lúc, Muộn Du Bình cũng xuống nước. Con rắn uốn éo trong nước, rồi quấn quanh người tôi.

Xà Tổ, hẳn đó là ngoại hiệu của tôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 5.

Trong nháy mắt khi xuống nước, tôi có hai cảm giác. Thứ nhất, tôi nhận ra trên người mình có rất nhiều thứ, mấy thứ này gần như tôi đều mang theo hết bên mình, đến khi xuống nước, tất cả đều sống lại, rời khỏi thân thể tôi.

Đó là vô số rắn cả lớn cả bé, chui ra từ trong “thủy kháo” của tôi, đủ mọi màu sắc, bắt đầu uốn lượn bơi xung quay tôi. Nước chảy xiết, sức chúng không đủ, đều quấn quanh người tôi.

“Đến lúc thì huýt sáo để liên lạc.” Tẩu Thuốc căn dặn, ba người cùng lúc buông tay, thuận theo dòng nước mà lặn xuống.

Trong nháy mắt, tất cả rắn trên người tôi rời ra, bắt đầu bơi xuôi dòng ở ngay bên cạnh tôi, ngoan ngoãn cực kỳ.

Nước rất xiết, loáng cái chúng tôi đã vượt qua đồn lũy trước mắt đến ải nước Hắc hổ. “Thủy kháo” sau lưng có màu đen, từ trên mặt nước nhìn xuống rất khó có thể nhìn thấy chúng tôi đang lặn ở dưới. Nhưng Phượng Hoàng ở đằng trước kia không mang theo “thủy kháo”, thế mà vẫn lặn ở rất sâu phía dưới. Nước ở đây tương đối đục, không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy cặp đùi trắng nõn của cô ả gần như lồ lộ ra hết trong làn nước.

Muộn Du Bình theo sát phía sau, tôi nhận thấy kỹ năng bơi của Phượng Hoàng cực kỳ tốt, muốn qua ải Hắc hổ này thì nhất định phải theo cô ta, nếu không, nước chảy xiết như vậy rất dễ bị đẩy ngược trở lại.

Bơi lội tít mù dưới nước thẳng một đường, ở dưới nước ngổn ngang đủ các loại tượng đá khắc hình hổ đen hình thù kỳ quái, tượng đá toàn các góc cạnh sắc nhọn, một số cái đã bị dòng chảy của nước bào nhẵn, một số cái rõ ràng là chỉ vừa mới chìm xuống đáy nước thôi, góc cạnh nhọn hoắt. Nhìn qua thấy hiểm nguy vô cùng. Ở mấy chỗ nước xiết nếu đụng phải thì thế nào cũng bị đâm cho toác ngực thủng bụng.

Cứ thẳng đường, loáng cái chúng tôi đã vượt qua ải nước Hắc hổ. Nước liền sâu hơn, tôi nhìn thấy hai bên vách của hẻm núi ở dưới nước, cũng có loáng thoáng nhìn thấy mấy ngôi nhà sàn, hiển nhiên trước đây mực nước không cao đến thế này, trải qua nhiều năm, mực nước dâng lên, rất nhiều đường đá và nhà sàn bị chìm dưới đáy sông nơi hẻm núi này.

Đây quả thực là một cảnh tượng diệu kỳ. Các đoạn đường đá, những bậc thang đá, kéo dài xuống dưới đáy nước, cảm giác như đang đi xuống nơi sâu nhất dưới mặt nước của thung lũng vậy.

Lại đi tiếp nữa thì hết không khí mất rồi, nhìn Phượng Hoàng lộn người bơi lên trên mặt nước lấy hơi rồi lại lặn xuống, tốc độ cực kỳ nhanh, tất cả chúng tôi cũng cứ học theo động tác này của cô ta. Nhưng mà tôi lấy hơi không đủ, phải làm như thế đến bốn lần mới đủ khí.

Tiến lên nữa, dòng nước cũng dần dần thong thả, mặt nước cũng bắt đầu hẹp lại, thấy Phượng Hoàng ở phía trước từ từ chậm lại, bơi đến gần một bên hẻm núi. Vách núi tiếp giáp với mặt nước bên ấy có mấy chỗ vách đá gấp khúc. Phượng Hoàng đến đó, tì vào khe đá, nổi lên mặt nước, tựa mình vào trong khe.

Tôi với Muộn Du Bình cũng bơi đến đó, cả ba người chen chúc một chỗ, trước nghỉ xả hơi tập trung tinh thần đã.

“Dọn dẹp đống rắn của ông đi, tránh xa bà trẻ đây ra.” Phượng Hoàng nói với tôi, dường như vẫn còn khiếp hãi.

Tôi thấy cô ta gần như là khỏa thân hết cả, vì tiêu hao thể lực, toàn thân đỏ ửng. Tôi lạnh nhạt nói: “Chúng không có hứng thú với cô đâu.”

Nói rồi quay ra nhìn thế núi xung quanh.

Bến đò bên kia giờ cách chúng tôi khoảng hơn 500 mét. Muộn Du Bình lúc này đã hít thở đủ, bắt đầu trèo lên, bám theo vách đá, rời khỏi mặt nước.

Trên đỉnh đầu chúng tôi có một dãy khoảng sáu căn nhà sàn, có thể thấy đáy nhà cách chúng tôi khoảng sáu bảy mét. Trên vách đá mọc đầy dây leo, miễn cưỡng có thể leo lên.

Tôi cũng không tỏ ra yếu thế, vài bước đạp lên vách tường đá, lũ rắn trong nước bắt đầu quay trở lại bám vào người tôi. Phượng Hoàng nhìn tôi đầy ghê tởm, hoàn toàn không dám lại gần. Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng Muộn Du Bình, hắn đã di chuyển với tốc độ rất nhanh, đã đến bên dưới căn nhà sàn. Tôi cùng trèo lên theo.

Tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, giống như khi ở trong giấc mộng, hễ cứ muốn nhìn thật rõ ràng chi tiết thì lại chẳng nhìn rõ được cái gì. Trong khoảnh khắc, tôi tự dưng có một cảm giác thật xa lạ đối với con người này.

Là bởi vì đã quá lâu không gặp ư?

Hắn không để ý đến tôi, cái người mà tôi đang “đính kèm” này, đối với hắn không có chút ý nghĩa nào. Cái kiểu rẻ rúng này, nhưng lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc không gì sánh được.

Phượng Hoàng đi theo sau bọn tôi, ở ngay dưới chân bọn tôi, giục chúng tôi đi nhanh lên. Tôi im lặng, lắng nghe tiếng động trên sàn gác, để xem xem trong nhà sàn có người hay không.

Chúng tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng động này. Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Muộn Du Bình dùng hai ngón tay của hắn từ từ rút chiếc đinh gỗ đóng cố định sàn gác ra khỏi tấm ván gỗ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 6.

Muộn Du Bình rút ra tổng cộng tám cái đinh gỗ, rồi đẩy hai tấm ván gỗ lên, lộ ra một cái khe hở tạm đủ để người chui lọt. Sau này khi tra xét lại tư liệu tôi mới biết, nếu như hắn ta không làm thế, lối đi có thể ẩn nấp an toàn nhất của chúng tôi chính là chui lên từ hố xí. Muộn Du Bình trước khi chui lên dò đường, hắn ta đặt một cái còi dưới đầu lưỡi của mình, rồi mới trèo lên vào trong nhà sàn. Không lâu sau, chúng tôi nghe thấy một tràng những tiếng nghe như “két két két két”.

Tôi nghe không hiểu tiếng huýt này, chỉ cảm thấy rất giống tiếng ván sàn gỗ của một ngôi nhà gỗ bị đè ép mà phát ra tiếng kẽo kẹt. Nhưng xét từ hành vi của Xà Tổ, tôi liền đoán ra được, có lẽ tiếng huýt này có nghĩa là “an toàn”.

Để tiện kể lại chuyện này, trước hết tôi phải giải thích về loại còi ma này một chút. Phương thức liên lạc với nhau bằng còi đều có mặt ở trên toàn thế giới, từ các nước nhiều đảo, người dân các đảo liên lạc với nhau, cho đến thời kỳ Thế chiến thứ Hai quân Đồng Minh sử dụng một dạng biến đổi của mã điện báo Morse. Trên thế giới, ngôn ngữ tín hiệu vô cùng đa dạng, nhưng duy nhất chỉ có còi ma của Trung Quốc là đến nay chưa có ai phá giải được.

Đầu tiên là vì số lượng người biết sử dụng còi ma cực kỳ ít, hơn nữa, ngôn ngữ của còi ma thường xuyên biến đổi, loại ngôn ngữ tín hiệu này vốn thường chỉ lưu truyền trong một tầng lớp người nhỏ, rất khó dùng một phương thức nghiên cứu thống nhất để nghiên cứu loại ngôn ngữ đặc thù này.

Vì sao gọi là còi ma? Có một số kiến giải, cho rằng đó là vì thời đầu, lũ trộm mộ hay sử dụng còi này ở những nơi mồ mả đồng hoang, khiến người ta tưởng lầm đó là tiếng ma khóc quỷ hờn. Cũng có ý kiến cho rằng, đó là vì tiếng còi này có thể làm mê hoặc được cương thi.

Âm thanh của còi ma có thể biến đổi rất đa dạng, người có đầu lưỡi nhanh nhạy có thể sử dụng còi ma mô phỏng lại hơn mười loại âm thanh, sử dụng trong các tình huống khác nhau. Ví dụ như, sau khi Muộn Du Bình chui vào trong căn nhà sàn kết cấu gỗ, hắn lập tức dùng còi ma mô phỏng lại từng tiếng kẽo kẹt của bước chân người đi trong nhà gỗ, ở vùng quê thì có thể mô phỏng tiếng côn trùng kêu, ở trong núi thì có thể mô phỏng tiếng chim hót.

Tôi nhớ lại hồi ở trong Thất tinh Lỗ vương cung, cái cảnh tượng Muộn Du Bình nói chuyện với huyết thi kia, có thể đó là tiếng còi ma và tiếng bọ ăn xác trong đầu xác chết kia cộng hưởng, để thử xem có phải bọ ăn xác chúa ký sinh trong xác chết đó hay không.

Về sau, tôi cố ý liên kết các câu chuyện lại với nhau thì không cần dùng cách giải thích phức tạp như thế nữa. Bất cứ lúc nào liên lạc bằng còi ma, tôi sẽ trực tiếp miêu tả ra bằng câu cú từ ngữ.

Tôi cùng trèo vào trong nhà sàn thám thính, liền nhận ra đây là căn nhà của một hộ gia đình, có cả đống nguyên liệu tết giỏ mây chất trong góc nhà, có một vài cái giỏ mây tết được một nửa bị vứt chỏng chơ ngay giữa nhà, chính giữa nhà đặt một lò than, trên lò than gác mấy cái giỏ mây đã tết xong để hong cho khô hết nước thừa. Còn có rất nhiều cành lá hương bồ và các dụng cụ bằng tre trúc, không biết là để làm gì.

Ở một phía có một đường cầu thang bằng gỗ đi lên tầng hai, các cửa sổ hướng về phía thung lũng đều bị đóng kín, trước cửa sổ treo rất nhiều thịt khô.

Đây là cuộc sống sinh hoạt bình thường của người Di, nói thẳng ra thì đây kể ra cũng là một nhà giàu có, nhìn đống thịt khô mà xem, đàn ông chủ nhà này đang tuổi trung niên, hơn nữa có lẽ là thợ săn, trong một bản làng, người như thế này rất có địa vị xã hội.

Chúng tôi im lặng một hồi. Tôi đã có thể cảm nhận được năng lực hành động của những kẻ thường xuyên ra vào trong những tình huống như thế này. Trong lúc im phăng phắc để lắng nghe động tĩnh trên tầng, bọn họ đã bắt đầu cởi bỏ quần áo ướt sũng, không chút do dự nào.

Phượng Hoàng thân hình nóng bỏng, tuy không phải con gái trẻ trung gì, nhưng da dẻ nõn nà, đường cong mềm mại, khơi gợi lên một nỗi khao khát nhục dục nguyên thủy nhất của con người. Nhưng mà, tôi rõ ràng cảm nhận được sự tập trung của Xà Tổ không bị phân tán một chút nào, cả đám người cứ như là không có phân biệt giới tính, cứ thể cởi “thủy kháo”, kéo ra một cái quần mỏng bó sát từ lớp trong của “thủy kháo”, mặc vào. Cứ thế cởi trần, “thủy kháo” buộc quanh eo, thắt nút. Toàn bộ lũ rắn của tôi tự nhiên quay về quấn quanh người tôi, một đống xanh xanh đỏ đỏ sặc sỡ, một nửa chui trong “thủy kháo”, một nửa lộ ra ngoài, nhìn thoáng qua cứ tưởng hình xăm.

Con rắn to tướng màu xanh đen to bằng cả cánh tay từ từ uốn mình trườn lên xà nhà, không thấy đâu nữa.

Phượng Hoàng không có “thủy kháo” đương nhiên cũng không có thứ gì che thân, cởi hết quần áo ướt, cô ta hoàn toàn trần truồng, cứ thế chạy lên lầu. Tôi lại không lo lắng gì, với thân hình của cô ta, hoàn toàn trần truồng đứng trước bất kỳ đàn ông phụ nữ nào cũng không tức khắc gặp nguy hiểm gì. Thấy Muộn Du Bình chỉnh đốn xong xuôi, hắn ta liền ra đầu cầu thang ngồi xổm ở đó, nếu Phượng Hoàng ở trên có biến gì, tiếng còi ma vừa vang lên, chúng tôi có thể lập tức chạy lên giúp đỡ.

Lúc này Muộn Du Bình không có vũ khí, điều này làm tôi có cảm giác càng xa lạ hơn một chút.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 7.

Thân thủ và trạng thái của người này, sao mà xa lạ đến vậy, hay là vì tôi cách hắn một lớp ảo giác, cho nên cảm giác có chút sai lệch? Nhưng tôi cũng thực hoài nghi, hay có lẽ, đây là dáng vẻ vào thời điểm ban đầu của hắn.

Khi chúng tôi mới quen biết, cái cảm giác nhợt nhạt và thoát ly nhân thế này cũng rõ rệt như thế, song, khi đó tôi chỉ là một tên gà mờ, cái gì cũng tò mò, cho nên sự nhợt nhạt và xa cách ấy đối với tôi là hết sức mới lạ. Mà giờ đây, tôi đã khác xưa quá nhiều, không phải là tôi đã đuổi kịp theo bước chân hắn ta, hắn ta vẫn sống trong một thế giới mà tôi không thể nào hiểu nổi. Tôi cũng vĩnh viễn không thể cùng hắn ta kề vai sát cánh làm bất cứ chuyện gì. Mà cảm nhận của tôi đối với các sự vật, đã trở nên trầm tĩnh hơn, hồi mới đầu, sự khiếp hãi cực độ đối với cổ mộ đã khiến tôi không thể nào nhìn rõ được sự kỳ quái của bản thân con người, mà bây giờ, tôi đã có thể trầm tĩnh mà quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh.

Cho nên, điểm kỳ quái của bản thân hắn ta, lại trở nên càng rõ rệt hơn nữa.

Quả thực, giống như nhiều lần suy đoán của tôi, hắn ta hồi đầu chính là như thế này. Mà hắn ta về sau, chung quy vẫn có một ít thay đổi. Những thay đổi này, là chúng tôi đã đem đến cho hắn. Đối với tôi mà nói, không nghi ngờ gì, đây đúng là một sự cổ vũ.

Chỉ là, những thay đổi này quá lớn.

Tiếng còi ma của Phượng Hoàng vang lên vài tiếng, ý nói an toàn. Chúng tôi đi tới, chỉ thấy trên tầng hai là một phòng ngủ, giường gỗ kê trong góc, đồ gia dụng là mấy cái tủ mây. Phòng ngủ bé hơn nhiều, nhưng vẫn kín mít như cũ, Phượng Hoàng mở một cái tủ con, lấy ra một bộ quần áo vải thô của người Di, mặc vào. Không quá vừa người, có hơi nhỏ quá. Tay áo và ống quần đều ngắn hơn một đoạn. Nhưng lại khiến vóc người cô ta càng thêm yểu điệu.

Một bên vách tường treo ba khẩu súng, tôi tiến lên xem, bảo quản rất tốt, chắn hẳn đây là một người thợ săn kỹ tính.

Trong phòng ngủ không có bất kỳ dấu vết đánh nhau hay bị uy hiếp nào, được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

“Quái thật.” Phượng Hoàng nói với chúng tôi: “Người trong nhà hình như là tự đi ra ngoài hết.”

“Các cửa sổ đều đóng.” Muộn Du Bình cũng tìm cho mình một bộ quần áo vải mà mặc, rồi lôi ra từ dưới gầm giường một thanh Di đao.

“Cũng đúng.” Phượng Hoàng đến bên cửa sổ, cánh cửa là một tấm liếp vuông tết bằng mây tre, dùng cành cây chống lên mới mở được cửa sổ. Cô ta đẩy tấm liếp lên, nhìn ra bên ngoài một chút: “Các căn nhà đối diện, tất cả các cửa sổ đều đóng im ỉm, đúng là không phải ngẫu nhiên.”

“Tản ra xem xem.” Muộn Du Bình lấy vải bọc thanh đao, bẻ hai hai đoạn. Di đao rất dài, hiển nhiên là dài quá hắn không thích. Sau đó, nửa đoạn đầu thanh đao hắn ném xuống gầm giường, còn nửa đoạn đao còn lại hắn nhét vào “thủy kháo” – “thủy kháo” cuốn lại trông cũng rất giống một bao gươm.

Lúc này, tôi chợt nhận ra, hiện giờ tôi đang là người ít nói nhất trong nhóm nhỏ này.

Ít nhiều có chút ngại ngùng, xưa nay tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ vớ phải ký ức của một kẻ còn ít nói hơn cả Muộn Du Bình, ít nhiều có chút uất nghẹn, nỗi thầm oán của tôi e là đã căng phồng đến mức chưa từng thấy.

Từ trong thung lũng lại vang lên một tiếng tù và trầm thấp.

Tôi bắt đầu tìm kiếm đường ra, Muộn Du Bình tựa vào một bên cửa sổ, mở cửa sổ lên, huýt một tiếng cực kỳ sắc nhọn, huýt một tràng tiếng chim hót hướng ra dòng sông bên ngoài thung lũng. Thông báo với người của bọn tôi ở ngoài rằng: Chúng tôi đã an toàn vào trong.

Mấy phút sau, có tiếng hồi âm truyền lại, hồi âm cực kỳ nhỏ: “Trảo Tử và A Tát không trở về, trong bản này có trá, chia nhau hành sự.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 8.

Trong đồn lũy cửa sổ cũng đóng kín mít giống như ở đây, không biết bên trong có cái gì đang mai phục, đến nỗi bắt được cả Trảo Tử và A Tát. Hoặc có lẽ A Tát kỳ thực là một tên giả mạo, là người của bản này được bố trí bên ngoài, hòng đánh lừa lũ người ngoài có mưu đồ là bọn tôi.

Có điều, trong bản này ít nhất cũng phải có khoảng một vạn người, là một bản làng lớn hiếm thấy, đối phó với một thuyền người bọn tôi, tuy rằng ai nấy đều là cao thủ, nhưng cũng không cần thiết phải huy động nhân lực đến mức này. Chỉ cần mười mấy chiếc bè cùng giương tên nỏ súng kíp ra, cả đám chúng tôi cũng phải đầu hàng. Nhóm người này tai rất thính, chúng tôi tiến vào căn nhà ít nhất cũng được 10 phút rồi, mà chẳng nghe thấy tiếng động gì cả. Không biết tại sao, tôi có một trực giác, trong bản này, vốn không hề có người.

Nhưng nếu thế thì cái gì đã khiến Trảo Tử và A Tát không trở về được, chỉ e lại càng thêm kỳ quặc.

Tiếng còi ma của Muộn Du Bình truyền qua truyền lại đến mấy lượt, liền nghe bên tai tiếng tù và nọ, đây là động tĩnh duy nhất trong bản này, không phải do gió thổi, mà chắc chắn có kẻ đang tác oai tác quái.

Tôi tìm được lối đi ra ngoài, cửa đi lại của nhà sàn thường nằm ở sau nhà, kề sát vào vách đá, có một con đường nhỏ nối lên căn nhà sàn khác ở trên cao hơn, bởi vì thông thường nhà kề rất sát với vách núi, các căn nhà lại dày đặc san sát, những con đường nhỏ này bị khuất đi, rất khó để tìm ra. Căn nhà này lại càng hơn thế. Cửa thì trổ ở góc nhà, vướng mấy bó rơm rạ, vạch đến nửa đống rơm rạ ra mới thấy lộ ra một cánh cửa gỗ. Bên ngoài chính là vách núi, con đường nhỏ chỉ rộng có nửa mét.

Tiếng tù và hiệu lệnh gần nhất vang lên ở bên này của chúng tôi, trên một chòi gác ở tít trên đỉnh vách núi bên cạnh. Không phải cho người ở, nhà sàn không xây ở trên tít mức ấy, đây là một cái chòi để quan sát và phơi phóng. Chúng tôi muốn đi thẳng lên trên thì cần phải vượt qua toàn bộ khu nhà sàn san sát trên vách đá, sau đó lại đi qua một con đường mòn nữa, lên trên khoảng ba mươi mấy mét mới tới nơi.

“Tôi đi.” Muộn Du Bình nói: “Mấy người tản ra.” Nói rồi, xoay người đi ra trước tiên, vèo một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Phượng Hoàng đi theo ra ngoài, đi theo một lối rẽ khác, đến một căn nhà sàn khác, chẳng mấy chốc lại vang lên một tiếng còi báo hiệu “nhà trống”. Cô ta huýt còi còn khướt mới thần kỳ giống như Muộn Du Bình, nhưng mà người thường thì chắc vẫn không nhận ra được đó là tiếng còi. Tôi cùng trèo lên theo, chọn một hướng ngược hẳn với Phượng Hoàng, đến trước cửa một căn nhà sàn khác.

Dân tộc Di con người thuần phác, đêm xuống không cần khóa cửa, đẩy một cái là cửa mở, đi vào mới nhận ra đây cũng là một căn nhà ở, trong nhà càng thêm chật hẹp u ám. Lần mò một vòng, cũng không có người. Tôi dùng còi truyền âm, lúc này mới phát hiện, trên tầng hai phòng ngủ của nhà này không phải chỉ có một chiếc giường lớn, mà là có một hàng bốn năm tấm phản, xếp quanh bếp lò.

Đây là một nơi giống như kiểu “nhà trọ bình dân”, rất nhiều người đến bản người Di buôn bán làm ăn, một số người nghỉ lại ở những căn nhà kiểu này. Có một số người Di không làm việc kiếm sống, mà lấy không gian còn trống của nhà mình, lấy thức ăn mình làm, bán cho những thương lái kia để đổi lấy những thứ cần thiết cho cuộc sống.

Trong “nhà trọ bình dân” này chất đầy đồ đạc, có thể dễ dàng phát hiện, trong số năm tấm phản ở đây có đến ba tấm là có khách nằm. Bên cạnh tấm phản đầu tiên là một số đồ vật nhỏ bện từ dây mây. Vừa nãy ở dưới tầng một tôi thấy không ít những vật kiểu này rồi, đây là một thương lái chuyên bán những vật dụng của người Di, cứ đến từng nhà một hỏi mua, vật dụng người Di mà chất lượng cao thì đòi hỏi nguyên liệu gỗ cực quý và phải được hong khô dưới ngọn lửa dầu Trẩu, người thương lái này chuyên bán hàng hạng sang, cho nên mới cần phải đến từng nhà trong bản để tìm.

Cách hai phản trống, là hai tấm phản đã có người thuê, hai người này hoặc là đi cùng nhau, hoặc là không phải, trên phản của họ không bày nhiều đồ đạc cho lắm. Chỉ có mấy cái vại hũ sành.

Đây là những nông dân thu thập côn trùng và cây thuốc, từ lâu đã nghe nói ở bản bên này có bán rết. Côn trùng làm thuốc và cây thuốc đều thuộc về những người buôn thuốc bắc, nhưng mà côn trùng làm thuốc, đặc biệt là rất nhiều côn trùng sống, không thể gia công ở trên núi được. Muốn côn trùng còn sống thì phải mang đến thị trấn nhỏ gần bãi sông kia. Cho nên lại càng thêm đắt giá, hồi đó có một loài rết gọi là “rết cánh vàng”, nhưng thực ra đó chỉ là ghép hai loài côn trùng vào với nhau để bịp bợm thôi. Thế mà nghe nói có thể trị được 100% bệnh phong thấp, giá đắt như vàng, những người thu thập côn trùng này đem phơi khô lũ côn trùng giả ở ngay trong bản này. Nói chung, nhóm người này gần như quanh năm sinh sống trong bản.

Trong bản có những người này, chứng tỏ người dân rất thoáng, trao đổi buôn bán cũng rất tốt. Phượng Hoàng huýt còi hỏi tôi, rắn ở đâu rồi? Nếu như tôi không thu dọn sạch sẽ, cô ả nhìn thấy con nào lập tức một dao chém chết con đó. Tôi liền vươn tay ra cầm lấy một vại sành. Ngay tức khắc, con rắn nhỏ quấn quanh eo tôi giật mình động một cái.

Tôi cả kinh trong lòng, lập tức dừng tay lại, Kinh xà là loài rắn cực kỳ nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh, rắn mà đã giật mình kinh động, chứng tỏ trong vại sành này có thứ gì đó khiến nó không thoải mái.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 9.

Trên người tôi có đến mấy loại rắn liền, trong đó Kinh xà là loài rắn độc nhát gan nhất, nọc độc có thể khiến người bị câm, nhưng thấy gió là chạy, cực kỳ khó bắt và khó thuần dưỡng, loài rắn này rất cảnh giác trước những thay đổi có hại trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Tôi không biết nó cảm nhận được gì trong cái vại đựng côn trùng này, nhưng không thể xem nhẹ sự cảnh báo này được. Có điều loài rắn này nhát gan cực kỳ, nếu cái gì cũng nghe theo nó thì chắc nửa đêm đi đái cũng không được nữa.

Tôi thận trọng bưng cái vại kia lên, đặt nó lên chỗ sàn nhà rộng rãi, con rắn quấn quanh eo lại càng phàn ứng dữ dội hơn, nó đã rúc vào trong “thủy kháo” của tôi rồi.

Tôi nghiến răng vài cái rất khẽ, lũ rắn thính giác rất kém, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm đối với các rung động từ xương cốt. Người múa rắn có thể dùng hai hàm răng của mình va đập vào nhau tạo thành những rung động để điều khiển con rắn trên người mình. Đây cũng là nguyên nhân vì sao những kẻ múa rắn thường khó mà đề phòng được, bởi mình không biết khi nào thì hắn ta bắt đầu tấn công. Thông thường, nếu đụng phải những kẻ múa rắn kiếm cơm trên giang hồ, phải cẩn thận từng cử động nhỏ trên người hắn. Hàm dưới, hổ khẩu, đều có thể tạo được những rung động rất khẽ trên xương để ngấm ngầm ra lệnh cho lũ rắn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao phải giấu rắn sát bên mình.

Tôi vừa nghiến răng, một con rắn màu xanh lục có hơi xanh biếc liền rơi bịch xuống, trườn đến trước cái vại. Tôi lấy một cái sọt mây ở bên cạnh, rút ra một sợi mây, rồi lập tức lật mở lớp niêm phong trên miệng vại ra.

Con Kinh xà quanh hông lập tức siết chặt, cùng lúc đó, tôi nhìn thấy trong vại có một đống gì đó kỳ quái trông từa tựa lông chim.

Tôi không nhận ra được đó là cái gì, nhưng rõ ràng là Xà Tổ đã cực kỳ hoảng sợ. Thân thể tôi lập tức rụt lại về phía sau đến sát bên cửa sổ, nghiến răng một cái, lại càng nhiều rắn lục lao xuống khỏi hông tôi, bao vây quanh cái vại. Tôi lật mở tấm liếp che cửa sổ, đầu lưỡi cong lên huýt còi, thổi liền ba bốn hồi còi dồn dập.

Đây là tiếng cảnh báo vô cùng nghiêm trọng. Nghe được tiếng hồi âm truyền lại, một tay tôi gõ xuống sàn nhà, đồng thời vung sợi mây trong tay, quất vào cái vại kia. Gần như trong chớp mắt, từ trong đống lông chim nọ có một con côn trùng kỳ lạ màu sắc sặc sỡ bò ra ngoài.

Nó dài bằng con rết, nhưng chân trước dài cực kỳ, xòe ra trông như cánh tay hoặc là cái vương miện vậy, có thể xòe ra hai bên thân. Phần thân dưới thì lại giống hệt loài rết, nhưng mảnh hơn rết nhiều, toàn thân mỗi đốt lại một màu khác nhau. Hơn nữa, những màu sắc tươi sáng này trông giống như là bị chỉnh quá tay độ bão hòa (saturation) trong Photoshop vậy.

Thế giới tự nhiên mà còn có một loài côn trùng khoa trương khoe mẽ như thế sao. Tôi đang kinh ngạc, liền nhìn thấy con côn trùng kia chợt dựng đứng hẳn nửa thân trên lên, nửa thân dưới xòe rộng các chân dài ra, trông như một con công xòe đuôi vậy. Đã thế lại còn to tướng cỡ bằng cái quạt hương bồ.

Trong một khắc đó, tôi bỗng nhiên có cảm giác toàn thân mềm nhũn, tôi nhận ra, đây là thứ sinh vật vốn không thuộc về nhân gian. Con côn trùng này nhất định là đến từ âm ty địa ngục.

Bởi vì với tư cách là một loài côn trùng, nó đã quá mức ngạo mạn. Cái dáng vẻ khinh thường những sinh vật khác này, đã không còn là thứ mà “côn trùng” có thể làm được. Mà nó giống một loài sinh vật cao cấp hơn.

Nhất định là nó cảm nhận được sự đe dọa từ lũ rắn khắp xung quanh, nên mới có phản ứng như thế. Lũ rắn lục lập tức bị khí thế của nó kích động, cả lũ đều nghển đầu lên.

Tôi vốn tưởng rằng mấy con rắn lục này có thể khống chế được con côn trùng trong vại, đây là loài Tín xà đặc biệt, tốc độ là nhanh nhất, là loài rắn độc có thể nhảy lên đớp được cả côn trùng đang bay, nhưng bây giờ thấy con côn trùng kia to đến thế, xem ra không tránh khỏi một trận ác chiến rồi.

Hiển nhiên Xà Tổ biết đây là loài côn trùng gì, không dám tới gần một chút nào. Con Kinh xà trên người không ngừng vặn vẹo, tôi lấy từ túi trong của “thủy kháo” bên eo ra một cái bình nhỏ trông như bình rượu, bắt đầu lắc lắc không ngừng.

Trong ảo giác, đột nhiên tôi ý thức được, tôi sắp được chứng kiến một màn xiếc múa rắn ngàn năm có một, mà cái tên Xà Tổ này, không phải là tên người, mà là tên một nghề nghiệp thần bí của Trung Hoa.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 10.

Tôi không có tư liệu chính xác, nhưng tôi biết ở khoảng thời đại này đã có truyền thuyết từ xa xưa về nghề nuôi rắn, đặc biệt là truyền thuyết của người Hán về hai dân tộc Mèo và Dao. Có rất nhiều câu chuyện tương tự nhau, chúng ta cũng thấy nhiều chi tiết tương tự về Ngũ Độc ở rừng rậm xứ Nam Cương trong các tiểu thuyết kiếm hiệp vậy.

Nghề nuôi rắn lại càng thực tế hơn, đó là những người chuyên bắt rắn và huấn luyện rắn, phần lớn người nuôi rắn thường bán thuốc rắn kiếm sống, tức thuốc trị rắn cắn. Nhưng nghe kể rằng, chế thuốc rắn cần dùng nguyên liệu từ chính bản thân con rắn, cho nên những người nuôi rắn thường xuyên lên núi bắt rắn, kỳ thực đây chỉ là mê tín. Người nuôi rắn đi bắt rắn đa phần là để bán nọc rắn cho các thương lái buôn thuốc ở Trung Nguyên. Phần nhiều các bài thuốc rắn đều chỉ có cây thuốc, không liên quan gì đến rắn, chỉ là người ta có các bài thuốc gia truyền của mình, không thể tiết lộ. Hơn nữa, các cây thuốc để bào chế thuốc rắn thường mọc ở trong các vùng núi sâu.

Nuôi rắn, nuôi trùng và thu thập thảo dược là ba nhánh nghề nghiệp vô cùng thần bí của dân tộc thiểu số, cũng không phải bọn họ ra vẻ thần bí, chỉ bởi vì những người này quanh năm hoạt động ở nơi thâm sơn cùng cốc, bản thân hành tung của bọn họ phiêu du bất định.

Xà Tổ là đẳng cấp tương đối cao trong nghề nuôi rắn, những người này không những có thể nuôi rắn độc bên mình mà còn có thể dùng rắn làm được nhiều việc khác nữa. Trước kia thuộc trò xiếc rắn mãi nghệ kiếm sống, ở Nam Cương xung đột giao tranh không ngừng, những Xà Tổ về sau đều trở thành những kỳ nhân dị sĩ bắt đầu lăn lộn trên giang hồ. Do có kiến thức về rắn tích lũy từ mười đời, những người này dùng rắn làm các công việc ám sát hoặc đấu đá, dễ như trở bàn tay. Ở các dân tộc thiểu số vùng Nam Cương, rắn còn có liên quan đến các loại vu thuật, cổ thuật. Thân phận của Xà Tổ thường bị chồng chéo với vu thuật, lại càng thêm thần bí khó lường.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ, xiếc rắn thôi mà cũng đến trình độ này, trong các dân tộc thiểu số, tôi vốn tưởng bọn họ ngày xưa không thể nghĩ ra được những thiết trí bí mật âm độc đến thế. Mánh lới sai khiến rắn trong đó, không một mánh nào là không lộ ra những đặc trưng của dân giang hồ dưới hai thời Minh Thanh. Nhớ lại thời đó vùng Nam Cương hỗn loạn rối ren, đám dân giang hồ Trung Nguyên và lũ cường hào ác bá ở địa phương đã chém giết nhau suốt mấy trăm năm, đều là bị đủ các loại ám toán chém giết bức bách.

Nhìn mấy con Tín xà màu xanh biếc bao vây quanh con côn trùng màu sắc sặc sỡ trong vại sành, chúng nó không ngừng nghển đầu lên, ra vẻ uy hiếp, con côn trùng kia bất đắc dĩ liền xòe tung các chân trước ra, nhìn trông mà phát khiếp. Màu sắc lòe loẹt rực rỡ đến mức kia, khiến người ta phải dựng cả tóc gáy.

Tín xà màu lục không chỉ cực nhanh, hơn nữa lại rất bạo dạn, tuyệt đối không e sợ trước kẻ địch, cho nên chúng thường được giấu trong ống tay áo hoặc ống quần, giơ tay lên một cái Tín xà phóng vút ra nhằm ngay cổ họng kẻ địch, tốc độ nhanh đến mức có thể sánh với mũi tên đã phóng ra. Một con Tín xà được huấn luyện tốt thậm chí có thể căn cứ vào mệnh lệnh đưa ra mà quyết định xem có giết chết đối phương luôn hay chỉ luồn vào trong quần áo hắn, đến lúc thì ám sát luôn. Đây là một chiêu cực đặc sắc trong tình cảnh hung hiểm.

Tín xà kỳ độc không gì sánh được, có điều, con độc trùng màu sắc đến mức này, chỉ e cũng không hề sợ hãi trước rắn độc.

Tôi tự tin lũ Tín xà có thể bắt trói được con côn trùng, nên tôi có thể xuống dưới tầng luôn. Nhưng huấn luyện rắn không dễ, không dễ gì bỏ mặc lũ rắn được.

Vừa suy nghĩ, tôi vừa lắc lắc cái bình nhỏ kia, sau đó mở nắp bình, quả nhiên, một mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi.

Đây là một loại rượu thuốc đặc biệt, có thể ngửi thấy mùi thảo dược rất nồng trong đó. Tôi lắc đều rượu, sau đó vẩy về phía con côn trùng kia. Sau đó thay đổi tiết tấu gõ sàn nhà, lũ Tín xà lập tức bắt đầu vây quanh cái vại sành, trườn theo đường hình tròn. Mình rắn lướt qua chỗ rượu thuốc vương vãi, thấm đẫm nước rượu rồi bắt đầu trườn trên sàn nhà giống một cây bút vẽ vậy. Chẳng mấy chốc, rượu thuốc đã ướt thành một vòng tròn bao kín xung quanh vại sành.

Tôi lấy từ trong “thủy kháo” ra một đôi đá đánh lửa, gõ xuống sàn nhà một cái, trong nháy mắt, bốn con Tín xà lập tức phi vút trở về bên người tôi. Gần như là cùng lúc, tôi đánh đá lửa, đốt rượu thuốc thành một vòng tròn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 11.

Côn trùng sở dĩ là động vật cấp thấp, bởi vì khả năng tự lành của chúng không bằng các loài khác, dù chỉ là vết thương bên ngoài cũng rất dễ tử vong. Cho nên, côn trùng cực kỳ e ngại với lửa.

Vòng lửa vừa bốc cháy lên, tôi hơi yên lòng một chút, lấy từ trong “thủy kháo” ra một mảnh lá cây kỳ lạ, nhai nhai, đây là một loại thực vật có tác dụng tương tự với trái cau, dùng để trấn định tinh thần. Rồi tôi lại lấy ra một bình rượu thuốc, lắc lắc rồi lại vẩy về phía con quái trùng.

Nhiệt động xung quanh tăng cao khiến con quái trùng vô cùng căng thẳng, nó không ngừng giãy dụa, ném cái bình còn thừa ít rượu bên trong ném vào trong vại sành của con côn trùng, cái chai vỡ tan tành, rượu thừa bên trong lập tức cháy bùng lên thiếu đốt đám lông chim. Con côn trùng rít lên một tiếng, không biết là kêu gọi gì hay là bị lửa thiêu cháy, lần đầu tiên nhảy ra khỏi vại sành.

Thân dưới con côn trùng vừa dài vừa nhỏ, các chân của nó có sức rất lớn, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất dập lửa, giống như một con tôm hùm vậy. Tôi lạnh lùng nhìn nó, không một chút thương hại, loài yêu vật này, chết càng sớm càng tốt.

Tôi không kịp ổn định lại hơi thở, ngay khi chân dài của nó bị lửa thiêu đến cong vẹo cả ra, bỗng nhiên, con côn trùng chợt nhảy vút lên không. Ít nhất cũng phải cao bằng một người, nhảy ra khỏi vòng lửa, đáp xuống ngay dưới chân tôi.

Tôi giật mình, lập tức rụt lùi về phía sau, con côn trùng lập tức chạy như điên xông tới, toàn thân bốc lửa bò thẳng lên chân tôi.

Vì không đi giày, nên nỗi khiếp hãi này còn ghê gớm hơn nhiều, một con rết to như con tôm hùm nhắm vào ngón chân mình mà cắn, cho dù chỉ là chạm vào một cái thôi cũng đã thấy ghê tởm cực kỳ rồi. Tôi nhảy vụt lên, trong nháy mắt, lũ Tín xà bên hông cảm nhận được tôi gặp nguy hiểm, tất cả bắn ra từ bên hông.

Lúc này chính là đánh giáp lá cà trực tiếp. Lũ Tín xà sau khi rơi xuống đất, đầu rắn vẫn vọt tới như cái lò xo, đớp vào thân con trùng kia rồi vụt cái quấn siết lấy nó. Siết chặt lấy con trùng nọ.

Trên mình rắn toàn là rượu thuốc, ngay tức thì, cả bốn năm con rắn đều bốc lửa, tôi sụp xuống gõ vách tường, rút lũ rắn quay về, phun lá cây đã nhai nát ra xoa lên mình rắn. Lửa bèn dập tắt.

Nhìn lại thấy thiếu một con. Quay đầu xem, thấy một con Tín xà đã bị con côn trùng nọ kềm chặt, nhưng chân vuốt kia vô cùng sắc bén, toàn thân con rắn đã bị xé toang, nước dịch văng khắp nơi, rắn và trùng không ngừng cắn giết nhau, lửa trên mình con côn trùng sặc sỡ lòe loẹt nọ đã bị chất dịch rắn dập tắt. Nội tạng đã quấn quanh thân rồi. Hơn nữa, còn nhìn thấy nội tạng rắn đều đã nhão nhoét, có màu đen kỳ quái.

Con trùng này có kịch độc mang tính ăn mòn. Độc tính lại càng ghê gớm hơn cả độc Tín xà. Nếu như lấy tay bắt, chắc chắn sẽ hỏng luôn bàn tay.

Người bán trùng nếu đã bắt được con côn trùng này, vậy chắc chắn phải có đồ nghề chuyên dụng nào đó. Tôi quay đầu lại nhìn xung quanh, lập tức nhớ ra người thương lái các đồ vật bằng mây nọ, nếu loài côn trùng này được tìm thấy ở ngọn núi nơi đây, như vậy, những đồ vật này có lẽ chính là khắc tinh của chúng.

Thế là, tôi nhảy vào vòng lửa rồi lại nhảy ra hướng đối diện, kéo một cái sọt mây ra.

Con trùng nọ bò lên tường, bò lung tung theo xà nhà, tôi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy mấy cái chân dài đang chui rúc vào trong trần nhà cỏ tranh. Nếu như nó chạy mất, hậu họa vô cùng. Phất tay cho Tín xà nhảy lên xà nhà, ba con còn lại lập tức vây quanh con côn trùng, tôi cắn quai sọt mây, nhảy vọt lên một tay bám vào xà nhà, sau đó, toàn thân mượn lực đu lên trên. Không chút chậm trễ, quăng sọt mây ra.

Con trùng màu sắc sặc sỡ đã bị thiêu đốt cho không còn hình dáng gì rồi, nửa thân trên rướn lên của nó đã không còn cái vẻ lòe loẹt khiến người ta phát khiếp, nó bị tôi úp thẳng cái sọt mây lên, sọt mây có nhiều khe hở, ngay tức thì có vô số cái chân đâm xuyên ra ngoài, bị mắc kẹt cứng ở đó.

Tôi lập tức buông tay kẻo bị đâm trúng, cái sọt mây vặn vẹo giãy dụa rồi rơi bịch xuống, rơi đúng vào trong vòng lửa. Toàn thân con côn trùng vặn vẹo cả lên, sức nó cực lớn, bóp vặn vẹo cả cái sọt mây, nhưng hình như vì trên chân nó có gai, dây mây có tính bền rất cao, vặn đến gãy cả chân mà vẫn không rút ra được.

Tôi đang định nhảy xuống dưới cho nó một chiêu kết liễu, bỗng lại phát hiện, đứng trên xà nhà ngẩng lên nhìn, trong cỏ tranh đắp trên trần nhà, hình như có thứ gì đó kỳ quái. Tôi nhớ ra con côn trùng ban nãy đang định bò đến nơi nào.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện - Nam Phái Tam Thúc

Postby tuvi » 08 Dec 2019

Chương 12.

Tôi nhìn kỹ, chỉ thấy trong đống cỏ tranh là vô số những sợi gì như sợi bông, trông rất giống đám lông tơ bọc con côn trùng trong vại sành nọ.

Cảnh giác dâng lên, tôi bèn đứng dậy, do đang đứng trên xà nhà, ngay trên đầu là trần nhà cỏ tranh, cho nên tôi chỉ có thể khom lưng, gạt đống cỏ tranh ra. Tôi lập tức nhìn thấy một ngón tay út đen sì cắm trong đống “lông tơ” này, tôi dùng sức giật xuống, trần nhà cỏ tranh lập tức sụp xuống, lộ ra một lỗ hổng lớn, có hai cái đầu người gần như dính sít lại với nhau lăn lông lốc ra ngoài.

Do bị cái gì đó trông như kén tơ quấn chặt lấy, nên đầu người treo lơ lửng giữa không trung, tôi còn nhìn thấy, ngoại trừ hai cái đầu người bị rơi ra ngoài, ở đó còn có rất nhiều thịt nát và xương sườn.

Mấy thứ này bị tan chảy ra sau đó lại dính vào với nhau, ở giữa ken toàn là những sợi gì đó trông như sợi bông lông chim. Lúc này tôi mới phát hiện, những lớp cỏ tranh ở đấy cũng vụn tủn mủn như thế.

Mấy thứ này gần như là cùng lúc rơi xuống, tôi giật lùi về sau một bước, để ngừa trong đó có côn trùng bò ra, thế nhưng lại không có. Ngoại trừ xác người tan chảy thì hình không còn vật sống nào.

Trong nháy mắt, tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện đã xảy ra khi trước, nhất thời lạnh cả người, thầm than toi rồi.

Hai cái đầu người vừa nhìn đã biết là dân bản, có lẽ toàn bộ người sống đã bị cắt nát rồi “khâu” lên trên trần cỏ tranh này rồi. Đây chắc chắn là tập tính của loài sâu bọ côn trùng nào đó, nhưng không phải việc mà chỉ một hai con có thể làm được.

Chẳng lẽ loài côn trùng sặc sỡ lòe loẹt đó số lượng không ít, xem ra, bản làng này đúng là gặp họa sâu bệnh.

Dân làng ở đây không phải là chết hết, mà chắc là chạy trốn hết rồi.

Như vậy, trong bản này chắc chắn vẫn còn rất nhiều những con côn trùng độc này ẩn nấp ở khắp các ngõ hẻm.

Tôi xoay người nhảy xuống xà nhà, con côn trùng vẫn không giãy thoát ra khỏi sọt mây, nhưng tôi không dám dùng lửa đốt thêm nữa, chỉ sợ nó chặt chân để giữ mạng, với hành động của nó thì dù có mất chân cũng vẫn rất phiền toái. Mà tôi lật tấm phản giường ở bên cạnh lên, đập mạnh lên sọt mây, sau đó giẫm mạnh lên trên, để con côn trùng bên dưới bị giẫm nát bét ngay cả một tiếng “rốp” cũng không vang.

Ngoài cửa sổ vang đến tiếng còi của Muộn Du Bình, rất nhanh hắn đã đến được chòi gác kia, không tiện vòng vèo. Bên kia, tiếng còi của Phượng Hoàng vang lên ngay bên ngoài căn nhà, cô ta đã đến rồi.

Tôi tiếp tục giẫm đè lên phản, dùng còi thông báo cho bọn họ biết tình hình, cái còi không thể truyền đi tin tức phức tạp đến thế, cho nên tôi chỉ có thể nói đại khái cho bọn họ biết, trong bản làng này có trùng độc. Tuyệt đối phải thật cẩn thận.

Phượng Hoàng vào trong, thấy nội tạng và xương sườn người treo lủng lẳng trên trần nhà, thì trợn tròn mắt.

Tôi thầm phân tích, con người sau khi bị lũ trùng này độc chết, các bắp thịt và xương cốt trên xác chết sẽ dần dần bị hóa mềm ra, bọn chúng bèn cắn nát hết ra, sau đó kéo lên trần nhà, dùng loại tơ sợi này dính chặt vào, sau đó lấy rơm rạ khắp bốn phía để ngụy trang.

Côn trùng tuy rằng rất to, nhưng để cắn nát toàn bộ hai người trưởng thành cũng tốn kha khá thời gian, ở đây lại sạch sẽ gọn gàng như vậy, hiển nhiên số lượng côn trùng làm việc này không chỉ là hai ba con, mà có thể là cả một đàn.

Xà Tổ hoàn toàn không giải thích, nhưng Phượng Hoàng vừa nhìn chắc cũng hiểu hết cả. Những người này chút năng lực phân tích đó chắc vẫn phải có.

Nếu là như vậy, đám Trảo Tử đi vào trong đồn lũy trước đó có lẽ lành ít dữ nhiều.

“Đây là loài sâu bọ chó má gì vậy, ông bỏ chân ra cho bà đây nhìn cái coi.” Phượng Hoàng nói.

Tôi đá tấm phản ra, con trùng lòe loẹt đã nát bét hết cả. Nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra con trùng này không bình thường.

“Ối mẹ tôi ơi.” Phượng Hoàng để lộ vẻ mặt không thể tin nổi, rút từ trong lòng ra một quyển gì đó, hỏi tôi: “Tiểu quỷ, có biết tiếng Tây không, đọc cái này xem.”

“Chữ đại tự còn không biết, còn đòi hiểu tiếng Tây?” Tôi nói, liền nhìn thấy đó là một xấp giấy cói, dùng kẹp giấy kẹp lại, bên trên viết toàn chữ Tây. “Đấy là gì?”

“Tôi vừa tìm được trong cái nhà khác đấy, ở trong nhà đó chắc toàn người Tây, đồ đạc vẫn còn trong nhà, nhưng người thì không thấy đâu, quần áo cũng toàn là quần áo Tây.”

“Trong bản này có người Tây?” Đây vốn không phải điều gì kỳ lạ, vào thời này thường xuyên có những hoạt động thám hiểm Shangri La, có điều, nếu ở đây có người Tây bị giết hại, vậy chuyện này tốt nhất đừng xen vào, nếu không sẽ phiền phức vô cùng.

Tôi nhận lấy xấp giấy, ngay tức khắc nhìn thấy, trên ngay trang đầu có vẽ một bản phác thảo sơ bộ, chính là phác thảo hình dạng của loài côn trùng này.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 19 guests