by bevanng » 25 Jul 2019
Park
Park đi chơi bóng rổ sau giờ học. Chỉ để giết thời gian. Nhưng cậu không thể tập trung vào trận đấu, cậu cứ liếc mắt về phía lưng nhà Eleanor.
Khi cậu về nhà, cậu gào lên chào mẹ. “Mẹ ơi! Con về rồi!”
“Park”, mẹ đáp lại. “Mẹ ở ngoài này! Trong ga-ra”.
Cậu vớ lấy một que Popsicle vị sơ-ri trong ngăn đá và lao ra ngoài. Cậu có thể ngửi thấy mùi dung dịch giữ nếp tóc ngay khi vừa đẩy cửa ra.
Bố Park đã sửa sang ga-ra của nhà thành một tiệm salon lúc Josh vào mẫu giáo và mẹ thì đi học lớp thẩm mỹ. Mẹ thậm chí còn treo một bảng hiệu nhỏ gần cửa bên. “Tạo Mốt Tóc và Làm Móng Mindy”
“Min-Dae”, trên bằng lái xe của mẹ là thế.
Ai trong khu phố dư tiền tạo mốt tóc thì sẽ tới tiệm của mẹ Park. Trong những dịp tựu trường và dạ hội tốt nghiệp, mẹ sẽ ở trong ga-ra cả ngày. Park và Josh đều được trưng dụng để giữ lô uốn tóc.
Hôm nay, mẹ cậu đang làm đầu cho Tina. Tóc Tina được cuốn chặt trong các lô, còn mẹ Park đang bóp thứ gì đó trong chai nhựa lên trên các lô tóc. Một thứ mùi bốc lên thiêu đốt mắt cậu.
“Mẹ à”, cậu nói. “Chào Tina”.
“Chào cưn-ng”, mẹ nói. Lúc nào mẹ cũng ngân nga từ này như thể có tới hai chữ “n”.
Tina mỉm cười rạng rỡ với cậu. “Nhắm mắt vào nào Ti- na”, mẹ cậu nói. “Sát lại đây”.
“Cô Sheridan ơi”, Tina nói, tay phủ một miếng vải trắng lên trên mắt, “cô đã gặp bạn gái của Park chưa?”
Mẹ cậu không buồn rời mắt khỏi đầu Tina. “Khô-ông”, mẹ nói, uốn lưỡi. “Không bạn gái. Park không thế”.
“Ừ hứ”, Tina nói. “Nói với cô ấy đi, Park, tên con bé ấy là Eleanor, nó vừa mới chuyển tới năm nay. Bọn cháu chẳng thể nào tách chàng và nàng ra khỏi nhau lúc trên xe buýt ấy chứ”.
Park nhìn Tina chằm chằm. Sửng sốt khi nó bán đứng cậu như thế. Rùng mình bởi giọng lưỡi ngọt nhạt của nó về chuyện trên xe buýt. Ngỡ ngàng vì thậm chí nó còn để ý tới cậu, và tới Eleanor. Mẹ cậu ngước lên nhìn Park nhưng cũng không lâu lắm, tóc Tina đang ở giai đoạn quan trọng.
“Cô chẳng biết về bạn gái nào hết cả”, mẹ nói.
“Cháu cá là cô đã nhìn thấy con bé ấy quanh quanh đây rồi”, Tina nói, giọng chắc chắn. “Nó có mái tóc đỏ cực đẹp. Xoăn tự nhiên”.
“Thật à?”, mẹ hỏi.
“Không”, Park nói, cơn giận và tất cả những thứ khác đang cuộn trào trong dạ dày cậu.
“Đúng là đồ con trai, Park”, Tina nói từ sau tấm vải. “Tớ chắc chắn đấy là tự nhiên”.
“Không”, cậu nói, “đấy không phải là bạn gái con. Con không có bạn gái”, cậu nói với mẹ.
“Được rồi, được rồi”, mẹ nói. “Bàn tán về con gái với con như thế là đủ rồi. Cả với cháu nữa đấy, Tina. Con đi xem bữa tối thế nào đi”, mẹ nói với Park.
Cậu trở ra khỏi ga-ra, hẵng còn muốn cãi nhau, càng cảm thấy cơn tức giận đang siết nghẹn cổ họng. Cậu sập cửa, rồi vào bếp và sập mạnh vào mọi thứ có thể. Lò nướng. Tủ bếp. Thùng rác.
“Con bị cái khỉ gì thế?”, bố hỏi khi bước vào bếp.
Park đờ cả người. Tối nay cậu không thể vướng vào rắc rối được.
“Không gì ạ”, cậu nói. “Con xin lỗi”.
“Chúa ơi, Park, trút giận vào cái bao ấy...” Có một cái bao đấm cũ rỉn trong ga-ra, treo quá tầm với của Park.
“Mindy!”, bố gọi to.
“Ngoài này!”
Eleanor đã không gọi vào giờ ăn tối, may là thế. Như thế sẽ khiến bố cậu cáu điên.
Nhưng cô cũng không gọi sau bữa tối. Park đi quanh nhà, chốc chốc lại cầm thứ này thứ kia lên không chủ đích rồi lại đặt xuống. Mặc dù chẳng có lí gì nhưng cậu thấy lo rằng Eleanor sẽ không gọi vì cậu đã phản bội cô. Rằng cô có thể bằng một cách nào đó đã biết, rằng cô đã cảm nhận được những xung động.
Điện thoại đổ chuông lúc 7:15 và mẹ nhấc máy. Cậu có thể đoán ngay ra đó là bà gọi tới.
Park gõ ngón tay lên giá sách. Tại sao bố mẹ lại đợi điện thoại chứ? Ai cũng đợi điện thoại. Ông bà cậu cũng đợi điện thoại. Mà tại sao bà không sang luôn nhà đi cho rồi nếu như bà muốn nói chuyện? Ông bà sống ngay cạnh nhà cậu.
“Không, con không nghĩ thế đâu”, mẹ nói. “Sáu mươi phút 1 lúc nào cũng vào chủ nhật... Hay là mẹ nhớ sang Hai mươi-Hai mươi 2? Không phải ạ?... John Stossel 3? Không ạ?... Geraldo Rivera 4? Dianne Sawyer 5?”
1 Nguyên văn: 60 Minutes, một chương trình truyền hình của Mỹ trên đài CBS, khởi chiếu vào năm 1968 dưới hình thức các phóng viên thực hiện điều tra.
2 Nguyên văn: 20/20, một chương trình truyền hình khác của Mỹ trên đài ABC, khởi chiếu vào năm 1978, có hình thức tương tự như 60 Minutes.
3 John Stossel (1947-): phóng viên, nhà báo điều tra người Mỹ, từng tham gia chương trình 20/20.
4 Geraldo Rivera (1943-): luật sư, phóng viên, nhà báo người Mỹ, từng tham gia chương trình 20/20.
5 Dianne Sawyer (1945-): người dẫn chương trình của bản tin đài ABC, từng tham gia chương trình 20/20.
Park khẽ đập đầu vào tường phòng khách.
“Giời ạ, Park”, bố cáu kỉnh, “con bị làm sao thế hả?”
Bố và Josh đang cố gắng xem Đội A 6.
6 Nguyên văn: The A-Team, một xê-ri phim truyền hình hành động Mỹ phát sóng từ năm 1983 tới 1987, về một nhóm cựu lính Mũ Nồi Xanh Lục quân Mỹ hư cấu.
“Không có gì”, Park nói, “không có gì cả đâu. Con xin lỗi. Con chỉ đang đợi điện thoại thôi”.
“Bạn gái gọi à?”, Josh hỏi. “Park đang hẹn hò Đầu Đỏ Bự”.
“Bạn ấy không phải...”, Park phát hiện ra mình đang hét lên và nắm tay thành quyền. “Nếu tao mà còn nghe mày gọi như thế một lần nữa, tao sẽ giết mày đấy. Tao sẽ giết mày theo đúng nghĩa đen đấy. Tao sẽ phải ngồi tù mọt gông, và như thế sẽ khiến mẹ tan nát cõi lòng nhưng tao sẽ. Giết. Mày”.
Bố nhìn Park như mọi lần, như thể bố đang cố gắng đoán xem chuyện khỉ gió gì đang xảy ra với cậu.
“Park có bạn gái?”, bố hỏi Josh. “Vì sao lại gọi con bé là Đầu Đỏ Bự?”
“Con đoán chắc vì bả tóc đỏ và vếu to”, Josh nói.
“Không thể nào, ăn nói linh tinh”, mẹ nói. Mẹ lấy tay che ống nói. “Con” - mẹ chỉ vào Josh - “vào phòng. Ngay”.
“Nhưng, mẹ ơi, đang chiếu Đội A rồi”.
“Con nghe mẹ nói rồi đấy”, bố nói. “Con không được phép ăn nói kiểu thế trong cái nhà này”.
“Bố có nói kiểu thế mà”, Josh nói, lê mình khỏi ghế sofa.
“Bố mày đã ba mươi chín tuổi đầu rồi”, bố nói, “và là một cựu chiến binh có huân chương. Bố sẽ nói bất cứ cái mẹ gì bố muốn”.
Mẹ trỏ một móng tay dài về phía bố và lại che ống nói điện thoại. “Em cũng cho anh về phòng luôn đấy”.
“Cưng à, anh ước em sẽ làm thế”, bố nói, và ném một cái gối vào mẹ.
“Hugh Downs 1 ạ?”, mẹ Park lại nói vào điện thoại.
1 Hugh Downs (1921-): phát thanh viên, nhà sản xuất truyền hình lão làng người Mỹ, từng tham gia chương trình 20/20.
Cái gối rơi xuống sàn và mẹ nhặt nó lên. “Không ạ?... Được rồi, con sẽ nghĩ tiếp. Vâng. Yêu mẹ nhiều. Vâng, con chào mẹ”.
Ngay khi mẹ vừa dập máy, chuông điện thoại reo lên. Park bật như lò xo khỏi tường. Bố nhăn nhở với cậu. Mẹ nhấc máy.
“A-lô?”, mẹ nói. “Ừ, đợi một tí nhé”. Mẹ nhìn Park. “Điện thoại”.
“Con nghe trong phòng được không?”
Mẹ gật đầu. Bố mấp máy môi, “Đầu Đỏ Bự”.
Park chạy vào phòng, rồi dừng lại để thở trước khi nhấc ống nói. Nhưng cậu không thể thở được. Và cậu cứ thế nhấc máy.
“Con nhấc máy rồi, mẹ ơi, cảm ơn mẹ”.
Cậu đợi cho tới khi tiếng “click” vang lên. “A-lô?”
“Chào”, Eleanor nói. Cậu cảm giác như mọi sự căng thẳng tuột khỏi người. Không có nó, cậu khó lòng có thể đứng vững.
“Chào”, cậu thở.
Cô khúc khích.
“Sao thế?”, cậu hỏi.
“Chẳng biết nữa”, cô nói. “Chào cậu”.
“Tớ không nghĩ là cậu sẽ gọi”.
“Còn chưa đến 7:30 mà”.
“Ừa, thì... em cậu ngủ chưa?”
“Nó không phải là em tớ”, cô nói. “Ý tớ là, chưa phải. Tớ đoán là bố tớ đã đính hôn với mẹ nó. Nhưng, chưa, nó chưa ngủ đâu. Nó đang xem Fraggle Quậy Nào 1”.
1 Nguyên văn: Fraggle Rock, một chương trình rối dành cho trẻ em phát sóng trên truyền hình Mỹ từ năm 1983 tới 1987, các nhân vật chính được gọi là các Fraggle.
Park cẩn trọng nhấc điện thoại lên và mang vào giường. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống. Cậu không muốn cô nghe thấy bất cứ tiếng gì. Cậu không muốn cô biết cậu có một cái giường đôi đệm nước và một cái điện thoại có hình xe Ferrari.
“Bố cậu mấy giờ thì về?”, cậu hỏi.
“Muộn, tớ hi vọng thế. Hai người ấy nói là chưa bao giờ có trông trẻ cả”.
Tuyệt cú.
Cô lại khúc khích.
“Sao?”, cậu hỏi.
“Không biết nữa”, cô nói. “Tớ thấy giống như cậu đang nói thầm vào tai tớ ấy”.
“Tớ lúc nào cũng nói thầm với cậu mà”, cậu nói và nằm lên gối.
“Ừa, nhưng thường thì vẫn về, kiểu như Magneto 2 hay gì đó”. Giọng cô trong điện thoại nghe cao hơn và dày hơn, giống như cậu đang nghe bằng tai nghe vậy.
2 Tên một nhân vật chính trong xê-ri truyện tranh Dị Nhân, có khả năng như nam châm, hút các vật làm bằng kim loại.
“Tối nay tớ sẽ không nói bất cứ điều gì mà tớ có thể nói ở trên xe buýt hay trong lớp tiếng Anh”, cậu nói.
“Và tớ sẽ không nói bất cứ điều gì tớ không thể nói trước mặt một đứa nhóc ba tuổi”.
“Hay đấy”.
“Tớ chỉ đùa thôi. Thằng bé đang ở phòng khác, và nó hoàn toàn ngó lơ tớ”.
“Thế thì...”, Park nói.
“Thế thì...”, cô nói, “... những điều bọn mình không thể nói trên xe buýt”.
“Những điều bọn mình không thể nói trên xe buýt - bắt đầu đi”.
“Tớ ghét đám đó”, cô nói.
Cậu bật cười, rồi nghĩ tới Tina và thấy mừng là Eleanor không thể nhìn thấy mặt cậu. “Tớ cũng thế, thi thoảng. Có thể tại tớ quen với tụi nó rồi. Tớ biết gần hết tụi nó từ lúc còn nhỏ. Steve ở ngay sát vách nhà tớ”.
“Sao lại có thể thế?”
“Ý cậu là sao?”, cậu hỏi.
“Tớ thấy có vẻ như cậu không giống như ở đó...”
“Vì tớ là người Hàn Quốc?”
“Cậu là người Hàn Quốc?”
“Một nửa”.
“Tớ không thực sự hiểu điều đó có nghĩa gì đâu”.
“Tớ cũng thế mà”, cậu nói.
“Tức là sao? Cậu được nhận nuôi à?”
“Không. Mẹ tớ là người Hàn Quốc. Chỉ là mẹ không nói nhiều về chuyện đó”.
“Vậy sao mẹ cậu lại tới sống ở khu Flats?”
“Bố tớ. Bố đi lính ở Hàn Quốc, rồi hai người họ yêu nhau, và bố đưa mẹ về”.
“Wow, thật à?”
“Ừa”.
“Thật là lãng mạn”.
Eleanor mới chỉ biết được nửa câu chuyện thôi, bố mẹ cậu có khi giờ đang trong cảnh nồng thắm rồi ấy chứ. “Tớ đoán thế”, cậu nói.
“Nhưng tớ không có ý nói về chuyện đó. Tớ chỉ có ý là... Cậu khác với những người khác ở khu này, cậu có biết không?” Dĩ nhiên là cậu biết. Từ nhỏ tới giờ mọi người đã nói với cậu như thế suốt. Hồi học tiểu học, khi Tina thích Park chứ không thích Steve, Steve đã nói rằng, “tao nghĩ tại nó thấy an toàn khi ở cùng mày vì mày na ná bọn con gái”. Park ghét bóng bầu dục. Cậu đã khóc khi bố đưa cậu đi săn gà lôi. Không một ai trong khu có thể đoán được cậu hóa trang thành ai trong dịp Halloween. (“Cháu là Tiến sĩ Who 1”. “Tao là Harpo Marx 2”. “Tớ là Bá tước Floyd 3”). Và cậu cũng hơi hơi muốn mẹ nhuộm lọn màu vàng cho mình. Park biết mình khác.
1 Nguyên văn: Dr. Who, tên nhân vật chính, một người ngoài hành tinh có khả năng du hành vượt thời gian, trong xê-ri phim truyền hình cùng tên của Anh được chiếu tại Bắc Mỹ vào những năm 1970.
2 Harpo Marx (1908-1964): diễn viên hài và ngôi sao điện ảnh người Mỹ, nổi tiếng với phong cách hài hước ảnh hưởng từ các chú hề và kịch câm.
3 Nguyên văn: Count Floyd, một nhân vật hư cấu của chương trình truyền hình kinh dị do nam diễn viên hài Joe Flaherty thủ vai.
Có thể thấy Park có “gu” rất khác so với lứa tuổi của cậu vì các nhân vật mà cậu chọn hóa trang thành đều thuộc các chương trình truyền hình kén người xem.
Không”, cậu nói. “Tớ không biết”.
“Cậu...”, cô nói, “cậu rất là... chất”.