1/14 - Ninh Hàng Nhất

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 19 Jul 2018

Chương 6 Cậu Ta Không Biết Đau À?


Làm xong thủ tục xuất viện, đã hơn 6 giờ tối.
Băng gạc trên đầu Minh Vũ đã được tháo bỏ nhưng vết khâu trên trán phải đợi thêm mấy ngày nữa mới được cắt chỉ. Cũng may, mái tóc của cậu có thể kéo xuống, che vết thương lại, trông qua không quá lộ liễu nữa. Hiện tại, cậu đã thay chiếc áo thun và quần thể thao mà mẹ Tiểu Tây mua cho mình, trông giống như một thiếu niên thành phố rất bình thường.
Người mẹ lái chiếc xe màu xanh nhạt từ bãi đổ xe đến trước cửa bệnh viện, ló đầu ra cửa xe gọi: “Tiểu Tây, Minh Vũ, lên xe đi.”
Tiểu Tây đi đến mở cửa xe, ngồi vào vị trí phụ lái.
Minh Vũ cũng tiến lên, nhưng cậu chỉ đứng trước xe, không biết nên làm gì.
“Minh Vũ, lên xe đi.” Mẹ nói. Nhưng cậu vẫn không động đậy.
“Có phải cậu ta bị ám ảnh tâm lý không?” Tiểu Tây nhắc, “Chính chiếc xe này đã đâm vào cậu ta mà.”
“Không phải đâu, chẳng phải nó đã mất trí rồi à? Không có ấn tượng gì với chiếc xe này mới phải.” Người mẹ nhỏ giọng nói, sau đó xuống xe, đến bên cạnh Minh Vũ, “Sao cháu không lên xe?”
Minh Vũ hơi ngượng ngừng nói: “Cửa xe… mở như thế nào ạ?”
Ơ - Tiểu Tây đảo mắt - Đúng là mất trí rồi, cả cửa xe mở thế nào cũng quên.
Người mẹ mỉm cười giúp Minh Vũ mở cửa xe ở ghế sau, thấy cậu ngồi vào xe rồi, bà mới trở về ghế trước, nổ máy xe.
Chiếc xe lái vào con đường rộng lớn và tấp nập. Trên đường đi, Tiểu Tây không ngừng nhìn vẻ mặt của Minh Vũ trong gương chiếu hậu, phát hiện ra cậu háo hức nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, dường như những tòa nhà cao tầng, cửa hàng, tượng điêu khắc, xe cộ - tất cả mọi thứ xung quanh đều là những cảnh vật mà cậu chưa từng nhìn thấy.
Cậu ta thật sự quen sạch sẽ tất cả đến mức này à? Tiểu Tây ngờ vực nghĩ, sao mình cảm thấy, đây chính là lần đầu tiên cậu ta được nhìn thấy những thứ như vậy…
Những câu hỏi của mẹ không ngừng cắt ngang mạch suy nghĩ của Tiểu Tây: “Hai đứa tối nay muốn ăn gì? Thịt nướng Hàn Quốc hay lẩu cay, hay ăn món Tây?”
Nghe đến đây, Tiểu Tây liền phấn chấn hơn hẳn: “Tất nhiên là ăn món Tây! Lâu lắm con không được ăn bít-tết rồi.”
“Cháu thì sao, Minh Vũ? Cháu thích ăn gì?” Người mẹ cười hỏi.
Minh Vũ ngồi ở ghế sau, vẻ mặt ngơ ngác, hình như không có chút khái niệm gì về những lựa chọn được đưa ra khi nãy.
Người mẹ cũng thấy, bà đổi cách hỏi khác: “Cháu cứ nói với dì, cháu thích ăn gì nhất đi.”
Gần nửa ngày sau, cậu mới mở lời: “Cháu thích ăn… thịt ạ.”
“Được, vậy chúng ta đi ăn món Tây, gần đây có một nhà hàng Tây, bít-tết ở đó ngon nhất thành phố đấy.”
Trong lúc nói chuyện, người mẹ rẽ xe vào một con phố sầm uất, không lâu sau, đã đến trước cửa nhà hàng Tây đó.
Sau khi đỗ xe xong, người mẹ xuống xe trước, rồi giúp Minh Vũ mở cửa xe. Sau đó, ba người cùng nhau bước vào nhà hàng được bài trí rất đẹp này.
Tiểu Tây chọn một chỗ sát bên cửa sổ, cùng mẹ ngồi xuống, Minh Vũ ngồi đối diện họ. Anh chàng phục vụ trẻ tuổi đưa thực đơn đến.
“Mời quý vị chọn món ạ.” Phục vụ lịch sự nói.
“Em muốn một phần salad trái cây, bít-tết thịt thăn, bảy phần chín, và pudding xoài… Ừm, bấy nhiêu thôi.” Tiểu Tây chọn xong những món mà mình yêu thích một cách quen thuộc.
“Minh Vũ, cháu thì sao?” Người mẹ đưa thực đơn đến trước mặt Minh Vũ.
Đúng như Tiểu Tây đoán, cậu ngây ngốc nhìn họ, không biết nên làm gì.
“Dì gọi giúp cháu vậy.” Người mẹ nói, “Cháu thích ăn thịt, đúng không? Vậy thì… một phần bò phi-lê, thêm một phần xúc xích Đức.”
“Bò phi-lê chín mấy phần ạ?”
Người mẹ nghĩ nghĩ: “Chín hết đi. Được rồi, giờ là của tôi, tôi muốn…”
Chọn món xong, nhân viên phục vụ liền đi mất.
Người mẹ nhấp một ngụm trà chanh, hỏi: “Minh Vũ, cháu thích nhà hàng này không?”
“Thích ạ.” Minh Vũ vui vẻ nói.
“Thức ăn của họ sẽ khiến cháu càng thích nơi này hơn.” Người mẹ cười nói.
Một lúc sau, bít-tết nóng hổi được bưng lên, nhân viên phục vụ rưới nước sốt thơm lừng lên trên miếng bít-tết, lịch sự cúi người: “Mời dùng ạ.”
Người mẹ cầm dụng cụ ăn lên, hướng dẫn, nói: “Minh Vũ, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao. Giữ chặt miếng thịt, dùng dao cắt thành miếng nhỏ, vậy là có thể cho vào miệng ăn rồi.”
Minh Vũ bắt chước làm theo, động tác có chút lóng ngóng. Khó khăn lắm mới cắt được một miếng thịt lớn, cậu dùng nĩa ghim chặt, cho hết vào trong miệng. Trong miệng đầy thịt, hai má phồng lớn, nước sốt chảy tràn ra khóe miệng.
Trời ạ, tướng ăn của cậu ta thô lỗ quá. Tiểu Tây trừng mắt nhìn cậu đến ngây người.
“Có ngon không, Minh Vũ?” Người mẹ hỏi.
Cậu cố gắng nuốt miếng thịt xuống, ánh mắt sáng rỡ, cảm động muốn rơi nước mắt: “Ngon, ngon lắm ạ! Cháu chưa từng được ăn món thịt nào ngon đến thế!”
Lúc cậu nói câu này rất lớn tiếng, khiến cho khách ở các bàn khác đều nhìn qua. Tiểu Tây cúi thấp đầu, xấu hổ đến đỏ mặt.
Cái đồ quê mùa này, phản ứng của cậu ta quá đáng quá đi! Ngồi chung một bàn với cậu ta đúng là mất mặt!
Minh Vũ dùng động tác cứng nhắc, máy móc cắt tiếp miếng thịt tiếp theo, nhét vào miệng nhai từng miếng lớn. Ăn xong miếng này, cậu nhìn dao nĩa trong tay mình, nói: “Mấy thứ này cháu dùng không quen.”
Người mẹ nuốt thức ăn trong miệng xuống, lấy khăn ăn lau miệng, khó xử nói: “Đành chịu thôi, ở đây không có đũa đâu.”
“Không dùng.” Minh Vũ cong khóe môi cười.
Kế tiếp, cậu làm một hành động rất kinh người.
Cậu đưa tay phải ra, trực tiếp cầm lấy cả miếng thịt bò!
“A!” Tiểu Tây và mẹ không nhịn được cùng thốt lên. “Cẩn thật, nóng!”
Minh Vũ nắm miếng thịt trong tay, không chút để tâm nói: “Không nóng đâu.”
Sau đó, cậu cắn từng miếng thịt như thể ăn bánh mì, dáng vẻ còn rất thích thú nữa.
Hai mẹ con Tiểu Tây nhìn nhau, sợ đến ngây người.
Họ thường ăn bít-tết nên biết, vì để thịt có thể duy trì nhiệt độ, đĩa gang được dùng đựng thịt đã được làm nóng từ trước, nhiệt độ ít nhất phải trên chín mươi độ! Nhưng lúc nãy, họ tận mắt nhìn thấy Minh Vũ đưa tay lên bốc miếng thịt đó.
Không nghi ngờ gì, tay của cậu có chạm trúng đĩa gang, nhưng cậu lại không hề hấn gì!
Chẳng lẽ cậu ta không thấy đau? Tiểu Tây hoảng sợ nghĩ.
Người mẹ hiển nhiên cũng đang nghĩ đến vấn đề này, bà bất giác đưa một ngón tay ra, chạm nhẹ vào chiếc đĩa gang trước mặt Minh Vũ. “Ây da!” Bà vội rút tay về, đưa lên miệng thổi.
Lúc này, những người khách trong nhà hàng hầu hết đều ngừng bữa ăn lại, thậm chí cả nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua cũng dừng bước chân, mọi người đều ngây ra nhìn cậu bé kì lạ ăn bít-tết không khác gì bánh nướng.
Mặt Tiểu Tây đã đỏ lên đến mang tai, cô ngượng đến độ không hình dung được - Bây giờ nhớ lại, lúc ăn cơm trong nhà ăn bệnh viện, tướng ăn của Minh Vũ cũng rất thô lỗ, chẳng qua lúc đó cô không để ý mà thôi.
Người mẹ cũng muốn khuyên Minh Vũ ăn uống lịch sự một chút, nhưng chưa mở miệng, cậu đã ăn xong miếng thịt bò.
Minh Vũ lại muốn đưa tay ra lấy hai cái xúc xích, người mẹ không nhịn được nói: “Minh Vũ, cái này… dùng nĩa mà ăn đi cháu.”
“Cái này không cần cắt thành miếng nhỏ chứ ạ?” Cậu hỏi.
“Ừ… cái này không cần.”
“Dạ.” Cậu lấy nĩa đâm vào giữa cái xúc xích, rối lại cắn từng miếng thật to, khắp miệng đều là dầu mỡ.
Tiểu Tây đã chẳng còn muốn ăn nữa, giờ cô mong muốn duy nhất của cô là nhanh chóng rời khỏi nơi mất mặt này.
Ăn xong hai cái xúc xích, Minh Vũ lấy mu bàn tay xem như khăn ăn mà lau miệng một cách rất tự nhiên, trông vô cùng thỏa mãn.
Người mẹ hỏi: “Minh Vũ, cháu ăn no rồi à?”
Tiểu Tây nhìn chòng chọc vào mặt cậu, trong lòng cầu nguyện - Đừng có nói cậu còn muốn ăn thêm nữa.
Minh Vũ liếc qua Tiểu Tây một cái: “Dạ… no rồi ạ.”
“Thật sự no rồi?” Mẹ cảm thấy cậu trả lời không được chắc chắn lắm.
“Dạ no rồi.” Cậu trả lời lần nữa.
“Vậy được.” Người mẹ gọi nhân viên phục vụ, “Tính tiền.”
Thanh toán xong, Tiểu Tây cúi đầu đi như chạy rời khỏi đó. Cô nghĩ thầm, sau này sẽ không đến nhà hàng này ăn nữa.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 19 Jul 2018

Chương 7 Cậu Ta Làm Gì Ở Nghĩa Địa?


Tách. Người mẹ ấn công tắc, đèn phòng khách bật sáng.
“Chào mừng đến nhà của dì, Minh Vũ. Sau này cháu cũng là một thành viên trong nhà này rồi.” Người mẹ mỉm cười nói.
Mắt Minh Vũ nheo lại, có thể thấy, cậu vẫn không thích ánh sáng mạnh cho lắm. Nhưng cậu thích ứng rất nhanh, mở to mắt nhìn căn nhà được bài trí theo phong cách ấm áp và trang nhã này.
Minh Vũ quay đầu lại, cười với mẹ Tiểu Tây.
“Cháu thích nơi này, đúng không?” Người mẹ hỏi.
Cậu gật đầu chắc nịch.
“Chỗ chúng ta là tầng một, trước cửa còn có vườn hoa và hồ nước - Nhưng giờ đã tối, sáng mai cháu sẽ thấy thích nơi này hơn nữa.” Người mẹ vỗ vai cậu, “Bây giờ dì dẫn cháu đến phòng của mình nha.”
“Cháu cũng có phòng của mình ạ?” Cậu ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên rồi, căn nhà này của chúng ta ngoài phòng khách còn có ba phòng khác. Dì một phòng, Tiểu Tây một phòng, bây giờ, căn phòng sách kia sẽ là phòng của cháu - Đi thôi, chúng ta đi xem thử - Tiểu Tây, còn không đi cùng à?”
Tiểu Tây đành đứng dậy khỏi sô pha, đi theo hai người họ đến phòng sách.
Minh Vũ nhìn kệ sách, sô pha, Máy tính trong phòng sách, tỏ ra rất vui mừng: “Sau này cháu sẽ ngủ trong phòng này sao?”
“Đúng đấy.” Người mẹ gật đầu nói.
“Ngủ ở đây chắc chắn rất thoải mái.” Cậu vừa nói vừa nằm xuống, trực tiếp nằm sõng soài trên sàn nhà, tỏ ra rất thỏa mãn.
Ơ, Tiểu Tây quay mặt đi, lén bật cười.
“Ấy, không, không…” Người mẹ cười nói, “Sao dì có thể để cháu ngủ trên sàn nhà được?”
Minh Vũ đứng lên, tò mò nhìn xung quanh: “Nhưng, không có giường.”
“Sẽ biến ra ngay thôi.” Người mẹ đi đến bên chiếc sô pha đa năng, nhanh nhẹn chỉnh lại lưng và mặt ghế sô pha, chẳng mấy chốc, sô pha đã biến thành chiếc giường.
Minh Vũ như thể vừa được xem ảo thuật, mở to mắt. Vẻ mặt của cậu khiến người mẹ thấy rất vui.
“Cái này gọi là sô pha đa năng, thế nào, rất thần kì đúng không?” Người mẹ cười nói, “Bây giờ cháu có thể nằm lên thử, để dì đi lấy gối và chăn cho cháu.”
Người mẹ đi khỏi, Minh Vũ không hề nằm lên chiếc giường của mình, mà đi đến bên bàn sách, cầm một quyển tiểu thuyết lên, không biết là xem không hiểu hay là không có hứng thú với nó mà cậu bỏ xuống rất nhanh. Sau đó, cậu thấy trên bàn có một khung hình thủy tinh, một nhà ba người ở trong hình, cặp cha mẹ trẻ đang bế bé gái khoảng chừng 3, 4 tuổi, trông vô cùng hạnh phúc.
Cậu cầm khung hình đến trước mặt, xem xét tỉ mỉ, rồi quay đầu nhìn Tiểu Tây, bỗng nói như thể vừa khám phá ra một châu lục mới: “Bé gái trong tấm hình này chính là cậu!”
Tiểu Tây đảo mắt: “Nói thừa, tất nhiên là mình rồi. Chẳng lẽ trên bàn sách nhà mình lại đặt hình chụp gia đình của người khác?”
Cậu không để ý đến sự châm chọc của Tiểu Tây, nói tiếp: “Đây là mẹ cậu.”
Tiểu Tây nghiêng mặt sang hướng khác, khẽ nhún vai.
Một lúc sau, cậu lúng túng hỏi: “Còn người này là…”
“Đó là ba mình.” Tiểu Tây nói.
“Sao trước giờ mình chưa gặp qua chú ấy?” Minh Vũ tò mò hỏi.
“Sợ là cậu không gặp được rồi.”
“Vì sao, chú ấy không ở đây à?”
“Đúng, đang ở một nơi rất xa.”
Ngừng lại một lúc, cậu lại hỏi: “Vậy khi nào thì chú ấy về?”
Tiểu Tây thật sự có chút bực bội, “Ông ấy chết rối, khi mình lên 5 tuổi.” Cô cứ nghĩ có thể trả lời một cách bình thản, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút buồn thương.
Minh Vũ mấp máy môi, cụp mắt xuống: “Xin lỗi…”
Tiểu Tây hít sâu một hơi: “Không có gì, đã là chuyện rất lâu về trước rồi.”
Minh Vũ lại cầm khung hình lên, nhìn chăm chú - Tiểu Tây không biết vì sao cậu lại có hứng thú với tấm hình này như thế.
Đột nhiên, Tiểu Tây thấy Minh Vũ bất giác lấy tay vuốt ve khung hình, mắt ngân ngấn nước.
“Này, này…” Cô tiến lên, nhìn Minh Vũ, “Cậu không cần đau lòng vì mình đâu. Mình và mẹ đã quen cuộc sống của hai người rồi, bọn mình rất hạnh phúc.”
Minh Vũ lau nước mắt, bi thương nói: “Không, không phải ý này. Mình cũng không biết làm sao… Tóm lại, nhìn thấy tấm hình này, trong lòng mình cảm thấy rất khó chịu.”
Tiểu Tây há miệng nghẹn lời nhìn cậu, không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này, người mẹ mang gối và chăn vào. Minh Vũ quay lưng lại, đặt khung hình trở về vị trí cũ, lấy mu bàn tay lau khô vệt nước mắt trên mặt.
Người mẹ không phát hiện được gì, bà trải chăn và gối xong: “Cháu cứ ngủ một đêm trước, nếu ngủ không quen với chiếc sô pha này, mai dì sẽ đi mua một chiếc giường đơn.”
“Cháu thấy tốt lắm ạ.” Minh Vũ nói.
Người mẹ mỉm cười, xoa đầu cậu: “Tốt, đi tắm trước đi.”
Bà dẫn Minh Vũ đến phòng vệ sinh, dạy cậu cách sử dụng vòi hoa sen. Hình như cậu không thích tắm kiểu nước từ trên xối xuống thế này cho lắm, nhưng vẫn đồng ý thử.
Người mẹ đóng cửa lại từ bên ngoài. Bà đi đến phòng khách, ngồi xuống sô pha cùng Tiểu Tây.
“Này, con gái, sao trông con buồn buồn không vui vậy?”
Tiểu Tây ngước mắt nhìn lên: “Mẹ bảo con vui thế nào đây? Hôm nay ở nhà hàng mất mặt biết mấy.”
Người mẹ tựa đầu lên lưng ghế sô pha, dường như đang nhớ lại tình cảnh lúc ăn cơm, một lúc sau, bà bật cười: “Đúng là mất mặt thật, nhưng nghĩ lại, hành động của thằng bé cũng đáng yêu lắm.”
“Đáng yêu?” Tiểu Tây trừng lớn mắt nói, “Cậu ta không khác gì người nguyên thủy cả!”
“Con phải thông cảm cho nó, nó bị mất trí mà…”
“Hơn nữa còn là do chúng ta tạo thành.” Tiểu Tây đảo mắt nói, “Mẹ không cần hở chút là lại nhắc nhở con đâu.”
“Không, ý mẹ là - có lẽ nó đã quên mất những lễ nghi cơ bản, hoặc kiến thức đời thường cũng không chừng, chúng ta phải từ từ mà dạy nó.”
“Vậy sao… Con lại không nghĩ thế.” Tiểu Tây nghĩ ngợi nói, “Con cảm thấy cậu ta không giống 'đã quên', mà trước khi cậu ta mất trí cũng sống như thế rồi.”
“Đừng nói vậy, sao có thể chứ? Tiểu Tây à, mẹ thấy con hơi có thành kiến với Minh Vũ đấy.”
“Xem mẹ kìa, trái một tiếng 'Minh Vũ', phải một tiếng 'Minh Vũ'.” Tiểu Tây bất mãn nói, “Con thấy mẹ đã xem cậu ta thành con đẻ của mình thật rồi chăng? Còn thân hơn cả con gái mẹ nữa.”
“A… Còn không phải sao. Người mẹ thở dài, “Trước giờ mẹ không có con trai, bây giờ có cơ hội này, tất nhiên phải tận hưởng một phen chứ.”
“Mẹ…!” Tiểu Tây tức đến thở phì phò.
“Ha ha ha, con gái ngoan của mẹ đang ghen tị.” Bà ôm Tiểu Tây vào lòng, cười lớn, nói, “Con lo lắng gì chứ? Sợ mẹ bị giành đi mất hả?”
“Hừ, con chẳng thèm quan tâm.” Tiểu Tây ra vẻ bất cần nói.
“Phải vậy không? Không quan tâm thật à?” Bà luồn tay xuống nách Tiểu Tây, cù nhẹ, “Không quan tâm thật hả?”
“Ha ha ha ha, thôi, thôi, con đầu hàng…”
Trong lúc hai mẹ con đang đùa giỡn, Minh Vũ từ phòng vệ sinh bước ra, đã mặc xong quần áo.
“Ơ, nhanh như vậy đã tắm xong rồi à?” Người mẹ hỏi.
“Ừm… Cháu vẫn không quen lắm.” Minh Vũ gãi đầu.
“Không sao, từ từ sẽ quen thôi.” Người mẹ cười nói.
Minh Vũ ngồi xuống đầu còn lại của sô pha, một lúc sau, hỏi: “Giờ cháu phải làm gì ạ?”
Người mẹ liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Gần 10 giờ rồi, nếu cháu mệt, có thể trở về phòng ngủ.”
Minh Vũ nói: “Cháu không ngủ sớm vậy đâu.”
Tiểu Tây đang định lấy điều khiển mở ti vi, nghe cậu nói vậy, chợt giật mình, bèn hỏi: “Vậy trước đây ban đêm cậu sẽ làm gì?”
Vừa dứt lời, cô liền hối hận - Minh Vũ đã mất trí, câu hỏi này cậu ta sao trả lời được đây.
Không ngờ, Minh Vũ lại nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Một lúc sau, cậu nói: “Mình không nhớ, nhưng có cảm giác, hình như tối đến mình phải làm việc gì đó.”
Tiểu Tây há miệng, một câu hỏi khác đã đến bên cuống họng, chực chờ bật ra.
Nhưng cuối cùng cô nhịn xuống, không hỏi.
Người mẹ mở ti vi, nói với Minh Vũ: “Nếu đã không muốn ngủ, thì xem ti vi một lúc đi.”
“Con đi tắm đây.” Tiểu Tây đứng lên.
Tắm xong, Tiểu Tây trở về phòng của mình, nằm lên giường, nhưng cô lăn qua trở lại vẫn không thể chợp mắt.
Đúng rồi, đáng ra cô phải chú ý đến vấn đề này từ sớm chứ.
Đêm xảy ra tai nạn, cậu ta không phải đang đi trên đường rồi bị xe mình đâm trúng, mà cậu ta xông ra từ ven đường.
“Hai bên đường quốc lộ số 28 không có nhà cửa ruộng vườn, toàn là nghĩa địa.”
Lời của cảnh sát chợt văng vẳng bên tai Tiểu Tây.
Đột nhiên, cô che chặt miệng, cảm thấy toàn thân lạnh toát, lông tơ dựng hết cả lên.
Đêm hôm đó, trước khi bị đâm trúng, cậu ta đang ở trong nghĩa địa!
Lúc đó, cậu ta đang làm gì? Vì sao đột nhiên lại chạy ra?
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 19 Jul 2018

Chương 8 Bơi Đêm


Tiểu Tây nằm trên giường, càng nghĩ càng sợ hãi. Cô muốn qua phòng mẹ, nói mẹ nghe những gì cô đang nghĩ. Nhưng, tất cả chỉ mới là suy đoán vô căn cứ của cô, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cuối cùng, cô ép mình phải bình tĩnh lại, thì thầm nói - Là mình suy nghĩ nhiều quá, chỉ là đang tự mình dọa mình thôi.
Không còn nghe thấy tiếng ti vi trong phòng khách nữa, có thể đã tắt. Mẹ và tên tiểu tử kia chắc đều về phòng mình ngủ rồi.
Mình cũng nên ngủ thôi, ngày mai, mình sẽ hẹn đám bạn thân ra uống nước, tâm sự, có lẽ sẽ thấy tốt hơn ngay…
Nghĩ ngợi một hồi, Tiểu Tây bắt đầu ngủ thiếp đi.
Đêm, chầm chậm trôi qua trong yên lặng.
Không biết lúc nào, Tiểu Tây bị mấy tiếng động khe khẽ đánh thức.
Trong lúc mơ màng, cô nghĩ hình như mình nghe thấy tiếng nước.
Cô dần tỉnh táo, khả năng phán đoán cũng trở nên chuẩn xác hơn.
Cuối cùng, cô cảm thấy rất rõ, từng tiếng nước chảy từ bên ngoài truyền đến.
Bên ngoài sao lại có tiếng nước? Lúc đầu cô còn hơi mê man, bỗng nghĩ ra.
Hồ nước.
Tiểu Tây bò dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, từ góc phòng cô nhìn ra, chỉ thấy được một chút thành hồ.
Tiểu Tây do dự một lúc, quyết định ra ngoài cửa nhìn cho rõ.
Cô lấy hết can đảm, mở đèn phòng ngủ và hành lang, đi ra phòng khách. Khi đến cửa, cô kinh ngạc phát hiện, cửa nhà đang mở toang - Lúc này, cô đã đoán được non nửa, chỉ muốn ra nhìn cho chắc, xem tên tiểu tử kia đang làm trò quỷ gì.
Tiểu Tây nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón rén đi ra ngoài, đêm nay có trăng, có thể nhìn thấy được tình hình bên ngoài.
Cô dừng chân lại.
Tuy trước đó đã đoán chừng, nhưng cô không ngờ, lại nhìn thấy tình cảnh này.
Minh Vũ đang ngâm mình vào hồ nước trong vườn hoa, thân trên ở trần lấp lánh dưới ánh trăng. Cậu lấy tay vốc nước tạt lên mặt mình, thi thoảng còn bắt con cá nhỏ trong hồ, đặt trên lòng bàn tay để chơi đùa, trông rất ung dung tự đắc, thoải mái vui vẻ.
Cảnh này, dưới ánh trăng mềm mại, hệt như một bức tranh.
Tiểu Tây nhìn đến ngây người, cô không ngờ, hồ cá bình thường mang theo mùi tanh hôi này, vào ban đêm, lại cùng đứa bé này kết hợp tạo thành một bức tranh đẹp đẽ đến vậy.
Lúc Tiểu Tây đang ngây ngốc nhìn, Minh Vũ trong hồ nước dường như cảm giác được, cậu quay đầu lại, thấy Tiểu Tây cách đó không xa.
Trong nhất thời, cả hai đều thấy hơi lúng túng.
“Ừm… Mình không ngủ được, thế là nghĩ ra hồ nước này tắm táp một chút.” Minh Vũ gãi đầu nói.
Tiểu Tây bĩu môi: “Trong nhà có bồn tắm không tắm, cậu chạy ra hồ cá này mà tắm? Nói cậu biết nha, nước ở đây không sạch như cậu tưởng đâu.”
Minh Vũ không hề để tâm nói: “Mình thấy đâu có sao.”
“Vậy cũng đâu thể xem nó thành hồ bơi. Cậu chơi cũng vui thật đấy - Nếu để người khác nhìn thấy nói không chừng sẽ nghĩ từ lúc nào mà hồ này lại nuôi con cá lớn thế kia.” Tiểu Tây nói đùa.
Minh Vũ gãi mũi cười hì hì.
“Đứng lên nhanh đi, ở trong nước quá lâu sẽ bị cảm đấy. Tiểu Tây nói.
“Ờ, được.” Minh Vũ đáp, chống lên thành hồ nhảy ra.
Cậu vừa nhảy ra, Tiểu Tây suýt ngất - Nhờ ánh trăng sáng rọi, cô ngạc nhiên nhìn thấy Minh Vũ không mảnh vải che thân, toàn thân ướt đẫm, trần trùi trụi đứng trước mặt cô!
“A!” Tiểu Tây lập tức quay lưng lại, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Sao cậu không mặc gì cả vậy!”
Minh Vũ dường như không ý thức được mình có chỗ nào không đúng, cậu ngơ ngác nghiêng đầu nói:
“Mình nói với cậu là mình đang tắm rồi mà, tất nhiên là không mặc gì cả.”
“Đừng nói nữa, mau mặc quần áo vào đi!”
Minh Vũ mặc bộ quần áo đang để bên hồ vào, đến trước mặt Tiểu Tây: “Xong rồi.”
May mà đang là ban đêm, gương mặt đỏ như cà của Tiểu Tây không bị Minh Vũ nhìn thấy. Cô cúi đầu đi vào nhà, Minh Vũ theo ngay phía sau.
Vào nhà, Tiểu Tây đóng cửa xong, nhỏ giọng nói: “Sau này không được một mình ra ngoài vào ban đêm! Còn nữa… cậu để cửa mở như thế nguy hiểm lắm đấy, lỡ có trộm lẻn vào thì sao?”
Minh Vũ biết mình đã làm sai, cúi đầu nói: “Mình biết rồi.”
“Thôi, về phòng cậu đi.” Tiểu Tây nói.
Đang định về phòng ngủ, Tiểu Tây chợt liếc qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, rèm cửa đã được kéo kín.
Trong tích tắc, cô nhận thấy một vấn đề trước giờ không nghĩ đến.
Tiểu Tây quay lưng lại, hỏi Minh Vũ đang đứng phía sau: “Lúc nãy khi cậu ra ngoài, không bật đèn à?”
Minh Vũ hơi ngẩn người: “Không có.”
Tiểu Tây chỉ về phía cửa sổ: “Rèm cửa đóng kín mà, không có lấy một tia sáng lọt vào được - Lúc nãy cậu đi từ phòng ra cửa chính kiểu nào vậy?”
Minh Vũ ngơ ngác nói: “Mình nhìn thấy được mà.”
Tiểu Tây ấp úng hỏi: “Mắt cậu có thể nhìn thấy đồ đạc trong bóng tối?”
Minh Vũ hỏi ngược lại: “Đúng vậy, cậu không thể à?”
“Mình đương nhiên không thể.” Mình là người bình thường mà. Nửa câu sau Tiểu Tây không nói ra.
Minh Vũ “ờ” một tiếng, không có phản ứng gì quá lớn.
“Ừm… Đợi chút.” Tiểu Tây quyết định thử một phen, cô đi nhanh đến trước phòng ngủ của mình, đóng cửa phòng lại, tắt đèn hành lang, căn nhà lập tức trở thành một mảng tối đen.
Tiểu Tây cách Minh Vũ mấy mét. Cô đưa mấy ngón tay lên, hỏi: “Bao nhiêu đây?”
“Ba.” Minh Vũ không chút do dự trả lời.
Tiểu Tây kinh ngạc không thôi: “Trời ạ, cậu nhìn thấy thật!”
“Lạ lắm à?” Minh Vũ thắc mắc.
Tiểu Tây mở lại đèn hành lang, gật đầu nói: “Phải đấy, rất lạ.”
Lúc này, người mẹ mặc áo ngủ đi ra từ phòng ngủ, thấy Tiểu Tây và Minh Vũ đứng trong phòng khách, bèn hỏi: “Hai đứa đang làm gì vậy?”
Tiểu Tây vốn định nói chuyện hành vi kì lạ của “động vật hoạt động về đêm” cho mẹ biết, chợt nhớ đến cảnh xấu hổ ở bên hồ nước lúc nãy, vội bịa ra một lý do: “Minh Vũ muốn tìm phòng vệ sinh, cậu ấy quên nó ở chỗ nào rồi.”
“Ở bên này này, sao cháu lại chạy tới phòng khách chứ.” Người mẹ chỉ về hướng ngược lại.
“Ơ, vâng ạ.” Minh Vũ đi về phía phòng vệ sinh, giống như cậu ta muốn đi vệ sinh thật vậy.
Tên tiểu tử này biết phối hợp thật, Tiểu Tây nghĩ.
“Con về phòng ngủ đây.” Tiểu Tây trở vào phòng.
Người mẹ gật đầu, bà đợi Minh Vũ trở ra từ phòng vệ sinh, nhìn cậu đi vào phòng sách, mới tắt đèn hành lang đi.
Không cần phải làm thế đâu. Cậu ta có thể nhìn thấy đồ đạc trong bóng tối mà. Tiểu Tây rất muốn nói cho mẹ mình biết.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 19 Jul 2018

Chương 9 Sự Chờ Mong Của Mai Lệ


“Nói vậy, cậu nhìn thấy thật hả?” Bạn thân của Tiểu Tây trừng lớn mắt, mặt đỏ lựng.
“Nhìn thấy cái gì?” Tiểu Tây mất tự nhiên nói, lườm cô bạn mình một cái.
“Thân thế của cậu con trai kia đó, toàn bộ bị cậu nhìn thấy hết rồi?” Mai Lệ thở gấp hỏi.
“Cậu nhỏ tiếng chút đi, muốn chết hả!” Tiểu Tây ngượng ngừng nhìn lướt qua những người khác trong tiệm, mặt lập tức đỏ lên. “Làm gì có chứ! Tối đen như mực, không thấy gì cả!”
Mai Lệ nghiêng đầu, không tin nói: “Đừng có lừa mình, lúc nãy cậu còn nói trăng rất sáng mà.”
“Được rồi! Đừng nói chuyện này nữa!” Tiểu Tây hậm hực nói, mặt sắp thành quả cà chua rồi, “Ôi, mình nói với cậu nhiều như vậy, sao cậu chỉ có hứng thú với mỗi cái này chứ? Cậu là người ở đâu ra vậy!”
“Cái này tại mình chắc? Lớn từng này rồi, mình vẫn chưa từng thấy con trai khỏa thân đấy - À, đừng nói thằng em họ 1 tuổi của mình cũng tính vào nha.” Mai Lệ lớn hơn Tiểu Tây hơn nửa tuổi than thở nói.
“Vậy cậu đi đi!” Tiểu Tây đẩy Mai Lệ ra ngoài, “Đến nhà tắm nam mà nhìn ấy!”
“Được rồi, được rồi, đừng phá nữa.” Mai Lệ thu lại nụ cười, đổi thành dáng vẻ rất nghiêm túc, “Nói chuyện đàng hoàng - cậu trai kia kì lạ đến vậy thật à?”
Tiểu Tây trừng mắt nhìn cô nói: “Cậu nghĩ mình đang bịa chuyện cho cậu nghe chắc? Mình không rỗi hơi thế đâu.”
Mai Lệ nghi ngờ hỏi: “Cậu nói cậu ta chạy ra từ khu nghĩa địa, rồi bị mẹ con cậu đâm trúng? Vậy buổi tối một mình cậu ta ở trong nghĩa địa âm u đáng sợ đó làm gì?”
Dứt lời, Mai Lộ bất giác rùng mình, xoa xoa cánh tay mình.
Tiểu Tây đảo mắt: “Mình mà biết đáp án, cần gì tìm cậu ra đây nói chuyện nữa?”
Mai Lệ hỏi: “Mẹ cậu thì sao? Dì ấy không thấy điểm này rất bất thường hả?”
Tiểu Tây thở dài: “Mình nói với mẹ qua rồi, nhưng mẹ nghĩ - có thể cậu ta một mình chạy ra ngoài chơi, lạc đường, rồi chạy đến khu nghĩa địa đó.”
Mai Lệ ngẫm nghĩ: “Đúng là có khả năng đó.”
Tiểu Tây có chút gấp gáp nói: “Nhưng cậu ta không chỉ kì lạ ở điểm này. Lúc nãy mình nói với cậu cả rồi - Cậu ta hình như không có cảm giác đau, hơn nữa mắt cậu ta giống như động vật họ mèo vậy, có khả năng nhìn trong bóng tối! Những điều này đã chứng minh cậu ta căn bản không phải người bình thường.
“Vậy cậu cho rằng cậu ta là người gì?” Mai Lệ nhìn cô đăm đăm hỏi.
Tiểu Tây nhún vai: “Mình không biết. Nhưng mình cảm thấy cậu ta tuyệt đối không phải đứa con trai bình thường, trên người cậu ta chắc chắn đang che dấu bí mật nào đó. ''
Ngừng lại, uống một hớp nước cam lớn, cô lại nói tiếp: “Vả lại trực giác mách bảo mình, sự quái lạ của cậu ta không chỉ có bấy nhiêu đâu, chẳng qua giờ vẫn chưa bộc lộ ra hết thôi.”
Mai Lệ chăm chú nhìn Tiểu Tây, một lúc sau, cô bỗng cười nói: “Thật là thú vị quá đi.”
“Cái gì?” Tiểu Tây nhìn cô.
“Một anh chàng đẹp trai, lại mang vẻ bí ẩn.” Mai Lệ hưng phấn nói, “Chẳng phải rất thú vị sao?”
Đối với điều này, Tiểu Tây lại không có gì để dị nghị. Nhưng cô bất an nói: “Nhưng mình vẫn ngờ ngợ, sự xuất hiện của cậu ta, hình như mang theo mối nguy hiểm nào đó…”
“Chẳng hạn như cậu ta nửa đêm lẻn ra ngoài tắm tiên, để cửa nhà cậu mở toang toác?”
“Không, mình không nói chuyện này. Cái mình nói là, bản thân cậu ta.”
Mai Lệ xúc một thìa kem sô-cô-la cho vào miệng, sau khi nuốt xuống, cô nói: “Mình thấy cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đây, Nghe cậu kể, mình thấy cậu ta là người rất đơn thuần, giống đứa trẻ không biết gì cả vậy - Làm gì có chút nguy hiểm nào.”
Tiểu Tây nhẹ nhàng khuấy ly nước của mình, cúi đầu không lên tiếng.
Mai Lệ hỏi: “Vậy bây giờ cậu ta làm gì? Ở nhà cậu hả?”
Tiểu Tây gật đầu: “Chắc là đang xem ti vi, cậu ta rất thích ti vi, giống như chưa từng thấy qua vậy.”
Mai Lệ đột nhiên chồm người đến trước mặt Tiểu Tây, thấp giọng nói: “Khi nào thì cậu dẫn cậu ấy ra ngoài, để mình làm quen thử, thế nào? Nói không chừng mình lại trở thành bạn bè với cậu ấy.”
“Cậu đừng có nổi máu mê trai thế có được không?” Tiểu Tây trừng mắt nhìn Mai Lệ, rồi lại thở dài nói, “Nhưng mà, không cần mình giới thiệu, các cậu cũng sẽ quen biết nhau, mấy ngày nữa thôi.”
“Có ý gì?” Mai Lệ tròn xoe mắt hỏi.
Tiểu Tây bất đắc dĩ nói: “Mẹ mình nói, mẹ đã liên hệ với hiệu trưởng trường chúng ta, dự định sau khi khai giảng sẽ đưa cậu ta đến trường học, còn học chung một lớp với chúng ta nữa. Cậu nói xem lúc đó cậu còn không quen cậu ta được hả?”
“Thật sao?” Mai Lệ hưng phấn nói, “Tốt quá đi!”
Tiểu Tây nhìn chằm chằm cô bạn mình, khó hiểu hỏi: “Cậu thật sự có hứng thú với cậu ta đến thế à? Rốt cuộc cậu ta có gì hấp dẫn cậu vậy?”
“Mình vừa nói rồi còn gì, con trai có cảm giác thần bí như thế đâu phải lúc nào cũng gặp được đâu.” Mai Lệ hăng hái nói, “So với đám con trai chỉ biết lên mạng, chơi game chẳng ra gì của lớp chúng ta thì cậu ấy thú vị hơn nhiều!”
“Hi vọng được như cậu muốn.” Tiểu Tây nhìn cô bạn thân của mình, châm chọc nói.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 19 Jul 2018

Chương 10 Cậu Ta Thành Anh Trai


Thời gian chớp mắt đã qua, kỳ nghỉ hè mới đây đã kết thúc.
Buổi tối trước ngày khai giảng, mẹ gọi Tiểu Tây vào phòng, nói với cô: “Tiểu Tây, sáng mai, mẹ lái xe đưa con và Minh Vũ đi học. Ở trong trường, con phải giúp nó thích ứng với hoàn cảnh mới, dạy nó làm sao kết bạn với bạn học nha.”
Tiểu Tây thờ ơ “dạ” một tiếng.
“Còn nữa, mẹ nói với nhà trường, Minh Vũ là anh con - Con cũng phải nói với người khác như thế, nhớ đấy.”
Tiểu Tây ngẩng đầu lên: “Sao lại phải nói cậu ta là anh con?”
Người mẹ trừng mặt Tiểu Tây: “Nếu không thì nói thế nào? Chẳng lẽ con muốn cho mọi người biết sự thật - là chúng ta lái xe đâm trúng nó, làm cho nó mất trí sao?”
Tiểu Tây mấp máy môi, bất đắc dĩ cúi đầu xuống. Một lúc sau, cô dường như nghĩ ra gì đó, bèn hỏi: “Cậu ta mất trí mà, bây giờ đột nhiên bảo cậu ta vào học lớp 8, cậu ta theo kịp không?”
Người mẹ nhún vai: “Không có cách nào khác. Mẹ đâu thể để thằng bé học lại từ lớp 1 tiểu học? Về chuyện học tập, con cứ giúp nó nhiều một chút. Nếu thật sự không được, mẹ sẽ mời gia sư đến dạy kèm nó vào buổi tối.”
Tiểu Tây nhíu mày nói: “Phiền chết được.”
“Tiểu Tây…”
“Được rồi, mẹ đừng nói nữa.” Tiểu Tây vội ra dấu tay, “Những lời này con đã nghe đến đầy tai rồi.”
Người mẹ thở dài: “Tiểu Tây à, đã bao nhiêu ngày rồi mà sao con vẫn còn thành kiến với Minh Vũ vậy? Ngày nào nó cũng ở trong nhà xem ti vi, không thì chơi loanh quanh trong chung cư, rất ngoan, không đáng ghét chút nào - Sao con lúc nào cũng cứ lạnh nhạt với nó vậy?”
Lời mẹ nói khiến Tiểu Tây lâm vào trầm tư - Không sai, Minh Vũ quả thật không làm chuyện gì khác thường cả, dường như cậu ta đã thích ứng dần với cuộc sống của gia đình này rồi.
Sở thích lớn nhất của cậu là xem ti vi, có đôi lúc Tiểu Tây rất muốn cười - Cậu ta cứ như đứa trẻ 1, 2 tuổi vậy, ngay cả chương trình quảng cáo cứ chiếu đi chiếu lại suốt trên ti vi mà cũng xem rất thích thú. Xem đến đoạn vui vẻ cậu ta còn há miệng cười “ha ha ha”.
Quả thật, cậu là người không đáng ghét, thậm chí có thể nói, là một tên nhóc đơn thuần đáng yêu. Nhưng, Tiểu Tây vừa nghĩ đến những điểm khác người, quái lạ của cậu - còn có lai lịch bí ẩn - trong lòng cứ cảm thấy phải cảnh giác, làm cho cô không cách nào gần gũi với Minh Vũ được.
Nhưng mà, nghĩ đến việc sắp trở thành bạn học cùng lớp với cậu, còn bị buộc phải làm anh em, Tiểu Tây thấy cũng nên có mối quan hệ tốt với cậu, dù sao sau này thời gian tiếp xúc hàng ngày với nhau cũng sẽ nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn mẹ, gắng gượng kéo ra một nụ cười: “Dạ được, mẹ, con sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu ta.”
Người mẹ cũng nở nụ cười: “Vậy mới phải chứ.”
Thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của mẹ mình, Tiểu Tây không nhịn được hỏi: “Mẹ à, sao mẹ lại để ý đến thái độ của con đối với Minh Vũ như thế vậy? Cậu ta chẳng qua là tạm thời ở nhà chúng ta một thời gian thôi mà.”
Người mẹ im lặng một lúc, rồi nói: “Nhưng với tình hình hiện tại, có khả năng vấn đề không chỉ dừng lại ở chỗ thằng bé tạm thời ở nhà chúng ta nữa.”
Ngưng một chút, bà tiếp tục nói: “Đã mười mấy ngày trôi qua rồi, vẫn chưa thấy cảnh sát liên lạc với chúng ta, cho thấy họ vẫn chưa tìm được cha mẹ của nó. Tiểu Tây, con có từng nghĩ qua, nếu cảnh sát không tìm được người nhà của thằng bé, hoặc người nhà của nó đã không còn…”
“Vậy mẹ định làm thế nào?” Tiểu Tây bức bách hỏi.
Người mẹ nhìn cô đăm đăm: “Nếu là như vậy, mẹ định sẽ nhận Minh Vũ làm con nuôi. Đến lúc đó, hai đứa thật sự trở thành anh em rồi - Tiểu Tây, giờ con đã biết vì sao mẹ lại để tâm đến thái độ của con đối với Minh Vũ rồi chứ?”
Tiểu Tây hít vào một hơi, xem ra, thật sự phải chuẩn bị chung sống lâu dài với tên quái nhân này rồi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 11 Hổn Loạn Ở Trường Học


“Các em, giới thiệu với các em một bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta. Bạn ấy tên là Minh Vũ, là anh trai của bạn Giang Tiểu Tây lớp chúng ta. Các em vỗ tay hoan nghênh nào.” Thầy chủ nhiệm Ngô đứng trên bục giảng giới thiệu với mọi người.
Đám học sinh lũ lượt vỗ tay, kèm theo những tiếng thì thầm to nhỏ.
“Cũng đẹp trai lắm nha.”
“Trông có vẻ thật thà.”
“Giang Tiểu Tây có anh trai từ lúc nào vậy?”
Thầy Ngô ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó đứng bên cạnh học sinh mới nói: “Minh Vũ, chào hỏi các bạn đi em. Sau này, em chính là một thành viên của tập thể này rồi.”
Minh Vũ đứng giữa bục giảng, hơi rụt rè nói: “Chào các bạn, mình tên Minh Vũ, hi vọng các bạn quan tâm nhiều hơn.”
Giới thiệu quê mùa quá. Tiểu Tây thầm cười khẩy - Chắc chắn là tối qua mẹ đã dạy cậu ta.
Một tràng pháo tay nữa, thầy Ngô nói với Minh Vũ: “Tạm thời em ngồi chỗ kia ở dãy thứ sáu đi, sau này sẽ xếp bạn ngồi cùng em.”
Minh Vũ gật đầu, đi đến chỗ thầy giáo chỉ rồi ngồi xuống.
“Được rồi, bây giờ các em lấy sách Ngữ văn ra, chúng ta bắt đầu bài đầu tiên của lớp 8…”
Trong tiết học, thi thoảng Tiểu Tây lại liếc mắt nhìn Minh Vũ đang ngồi sau cô hai dãy, thấy cậu đang cầm sách, trông dáng vẻ rất thích thú, thái độ nghe giảng cũng đặc biệt chăm chú hơn những người khác. Hiển nhiên vì lần đầu tiên đi học, mọi thứ đều rất mới mẻ.
Giữa buổi học, một chuyện không ai ngờ đã xảy ra.
Có lẽ thầy Ngô muốn thăm dò học lực của học sinh mới: “Minh Vũ, em đọc từ đoạn thứ năm đến đoạn thứ tám đi.”
Minh Vũ nghe thầy giáo gọi tên mình, chợt ngây ra, không biết nên làm gì.
Thầy Ngô tưởng cậu nghe không rõ, bèn nói lại lần nữa.
Minh Vũ căng thẳng hẳn lên, cậu bất an nhìn qua Tiểu Tây, hình như đang muốn cầu cứu cô.
Tiểu Tây cũng không ngờ xảy ra tình huống như vậy, cô không biết nên làm thế nào - Đâu thế giơ tay nói đọc giúp cậu ta cho được.
Một cô bé ngồi trước Minh Vũ quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Thầy bảo cậu đọc bài kìa, dù thế nào đi nữa, cậu cứ đứng lên trước đi.”
Minh Vũ nghe cô bạn nói vậy, chần chừ đứng lên khỏi ghế.
Thầy Ngô nghĩ rốt cuộc cậu cũng bắt đầu đọc rồi, liền gật đầu với cậu: “Bắt đầu đi.”
Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Bắt đầu gì ạ?”
Có vài bạn học bắt đầu bật cười, thầy Ngô cũng thấy không vui: “Thầy đã nói hai lần rồi - Em hãy đọc từ đoạn thứ năm đến đoạn thứ tám.”
Minh Vũ lắc đầu nói: “Em không biết đọc.”
Cả lớp đều nhìn cậu, hí hửng như đang xem chuyện vui mà nhìn người bạn mới đến, không biết trong hồ lô cậu ta đang đựng thuốc gì.
Thầy Ngô đẩy gọng kính trên sống mũi, nhíu mày nói: “Thế nào gọi là không biết đọc? Em đọc không hay cũng không sao, nhưng không thể một câu cũng không đọc được.”
Lần này, Minh Vũ nói ra một câu kinh người: “Em không biết chữ ạ.”
Cả lớp “phốc” một tiếng bật cười, đa số đều nhìn chằm chằm Minh Vũ như người ngoài hành tinh, có vài người thì nhìn Tiểu Tây, dường như muốn tìm đáp án từ chỗ cô. Có bạn học bên cạnh Tiểu Tây nói: “Giang Tiểu Tây, anh cậu đỉnh thật đấy!”
Tiểu Tây xấu hổ khó xử, mặt đỏ ửng, giống như người bị xấu mặt là mình vậy, cô thật sự chỉ muốn một cái lỗ mà chui xuống.
Thấy lớp học trở nên hỗn loạn, thầy Ngô cũng bắt đầu nổi nóng: “Em không biết chữ? Học sinh lớp 8 mà không biết mặt chữ - Em mới ở nước ngoài về hả? Tôi thấy… Em đang cố ý gây rối có phải không?”
Minh Vũ ấm ức nói: “Em không biết, thế nên mới đi học mà.”
Các bạn trong lớp cười càng dữ dội hơn, có người còn nghịch ngợm mà huýt sáo - Ý muốn nói, vở kịch này đặc sắc quá đi.
Câu nói này của Minh Vũ làm cho thầy Ngô không biết nói gì. Ông không ngờ một học sinh mới trông rất thật thà, thế mà lại là một tay “lão luyện” trong việc gây rối. Bây giờ, ông đã vô cùng giận dữ, xua tay thật mạnh: “Thôi đi, em ngồi xuống!”
Sau đó, ông gần như gằn từng chữ một: “Giang Tiểu Tây, em đọc!”
Tiểu Tây giật nảy mình - Cô không ngờ, thầy Ngô trong lúc tức giận, lại trút lên đầu lớp trưởng là cô. Bây giờ thầy gọi tên mình lên đọc bài, ý tứ đã quá rõ ràng rồi - Giang Tiểu Tây, xem anh em đã làm ra chuyện tốt gì kìa! Em hãy đọc thay cậu ta đi!
Không còn cách nào khác, Tiểu Tây chỉ đành đứng lên trong tiếng cười nhạo của cả lớp, giờ đây cô tin rằng những tiếng cười nhạo kia đã chuyển hết sang cô rồi - cô dùng giọng đọc lý nhí như muỗi kêu mà đọc hết đoạn văn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 12 Sự Uy Hiếp Của Lưu Toan


Khó khăn lắm, cuối cùng tiết học đầu tiên cũng kết thúc. Lần đầu tiên Tiểu Tây cảm thấy lên lớp lại khiến cô khó chịu như vậy.
Mai Lộ đến bên cạnh Tiểu Tây, nhìn cô nói: “Mình hiểu cảnh ngộ của cậu.”
“Anh đẹp trai cậu muốn làm quen ở bên kia kìa, qua tìm cậu ta đi.” Tiểu Tây uể oải nói.
“Mình sẽ qua, nhưng trước đó, mình muốn làm rõ hai vấn đề trước. Thứ nhất, anh cậu sao trông ngốc nga ngốc nghếch thế kia? Thứ hai, cậu ta thành anh trai cậu từ lúc nào vậy?”
“Vấn đề thứ nhất cậu tự đi mà hỏi cậu ta; vấn đề thứ hai thì đi mà hỏi mẹ mình.”
“Đừng lạnh lùng thế mà.” Mai Lệ nhìn Minh Vũ đang ở phía sau, “Cậu nói xem, cậu ta không biết chữ thật hả? Hay là cố ý làm trò vui thôi?”
“Đừng có làm phiền mình nữa, được không?” Tiểu Tây đưa tay đỡ trán, “Mình không muốn bàn luận thêm về cậu ta nữa.”
Mai Lệ bĩu môi, nhún vai, ngồi bên cạnh không lên tiếng nữa.
Mặt khác, hiện đang có vài người vây xung quanh Minh Vũ, chính là đám nam sinh hay trêu chọc đùa giỡn trong lớp học.
“Này, người anh em, ngày đầu tiên biểu diễn khá lắm.” Một nam sinh vừa cao vừa to, trên mặt đầy mụn trông như bị hủy dung lên tiếng. Biệt danh của cậu ta là “Lưu Toan”.
Minh Vũ nhìn cậu ta, không lên tiếng.
“Cậu biết không? Mình vốn nghĩ lên lớp là chuyện nhàm chán nhất trên đời, nhưng vở diễn hôm nay của cậu làm mình thấy rất vui.” Lưu Toan nói.
“Mình không diễn kịch gì cả.” Minh Vũ nói.
“Thôi, đừng có ra vẻ đứng đắn như vậy.” Một nam sinh môi dày bên cạnh Lưu Toan nói: “Trông cậu có vẻ rất khá, có muốn gia nhập với tụi này không?”
Mình Vũ nhớ, tối qua mẹ Tiểu Tây đã nói chuyện với cậu rất lâu, trong đó có một điều là phải kết bạn với các học sinh trong lớp.
Nhưng cậu không thích những người trước mặt này cho lắm.
“Nè, hỏi cậu đấy, người mới à.” Nam sinh môi dày nói, “Cậu nó muốn gia nhập với tụi này không?”
“Gia nhập với các cậu để làm gì?” Minh Vũ hỏi.
Mấy người kia đồng loạt bật cười, Lưu Toan nói: “Gia nhập tụi này đồng nghĩa với việc cậu sẽ có được rất nhiều thú vui. Chẳng hạn như, chúng ta có thể bàn bạc xem làm sao biến lớp học vô vị trở nên thú vị, giống như tiết Ngữ văn lúc nãy vậy.”
Minh Vũ đã hiểu ý của họ, cậu nói: “Không, mình muốn học cho thật tốt.”
Lưu Toan nhìn Minh Vũ đăm đăm, dường như đang muốn xem xem cậu nói thật hay đang đùa. Mười mấy giây sau, hình như cậu ta chẳng nhìn ra được gì cả.
“Có lẽ tên này ngốc thật.” Lưu Toan nói với mấy nam sinh bên cạnh.
“Mình cũng thấy thế.” Một nam sinh đeo dây chuyền kim loại trên cổ nói, “Nhưng chúng ta cần tên ngốc như thế này.”
Minh Vũ nhìn mấy người họ đăm đăm, ánh mắt không giống như lúc nãy cho lắm.
“Mình thấy hay là vậy,” Lưu Toan cúi người xuống, nằm tựa lên bàn của Minh Vũ, “Buổi chiều sau khi tan học, bọn mình dẫn cậu đến một nơi rất vui, cho cậu mở rộng hiểu biết.”
“Không, tan học rồi thì mình phải về nhà.” Minh Vũ từ chối.
“Nè, lão đại, rượu mời cậu ta không uống lại muốn uống rượu phạt kìa.” Nam sinh đeo dây chuyền nói.
Lưu Toan cũng thấy mất mặt, cậu ta kề mặt sát vào Minh Vũ, sắp chạm vào mũi cậu nói: “Người mới này, xem ra cậu vẫn chưa hiểu một chuyện - Ở lớp này, thuận theo mình, cậu sẽ có cái ngon mà ăn; nếu cậu không nghe theo mình, chỉ có thể chịu khổ mà thôi.”
Minh Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt không có chút sợ hãi, cũng không lên tiếng.
Lúc này, tiếng chuông tiết hai vang lên, Lưu Toan đứng thẳng dậy, vẫy tay với những người kia, ra hiệu họ trở về chỗ của mình. Trước khi đi, cậu ta bỏ lại một câu cuối cùng cho Minh Vũ:
“Suy nghĩ cho kĩ đi, mình sẽ còn đến mời cậu nữa đấy.”
Dứt lời, cậu ta cũng rời khỏi, trở về góc ở dãy cuối lớp.
Mai Lệ tận mắt thấy cả quá trình, cô hít sâu một hơi:
“Xem ra, mới ngày đầu mà tên nhóc này đã gặp rắc rối rồi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 13 3 Đấu 3


Tiết đầu tiên của buổi chiều là môn Thể dục Minh Vũ không biết hóa ra còn có thể học ngoài trời, cậu hưng phấn vô cùng.
Xếp hàng. Khởi động. Bắt đầu bài tập nhảy xa.
Minh Vũ cố gắng làm theo thầy giáo và các bạn học. Hoàn thành những động tác theo quy định. Tiếp đó, là thời gian hoạt động tự do.
Tiểu Tây vẫn luôn thấp thỏm, sợ Minh Vũ lại gây ra chuyện gì đó trong tiết thể dục. May mà không xảy ra chuyện đó.
Toàn bộ học sinh đã giải tán, chia thành từng nhóm để tiến hành hoạt động mình thích. Có người đánh bóng rổ, có người đánh cầu lông, còn vài nữ sinh tụm lại trò chuyện. Minh Vũ ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết mình nên làm gì.
Hai nam sinh chạy đến chỗ Minh Vũ.
Một nam sinh mập mạp trong hai người vẫy tay nói: “Hi, cậu tên là Minh Vũ hả? Mình là Uông Bác.”
Người còn lại mặc bộ đồ thể thao hiệu Nike, trên đầu còn đeo băng đô thể thao nói, “Mình là Bạch Xuyên.” Cậu dùng ngón cái chỉ vào Uông Bác, “Bọn mình đều là bạn tốt của Tiểu Tây.”
Minh Vũ gật đầu với họ.
“Có muốn đánh bóng rổ với bọn mình không?” Bạch Xuyên hỏi.
“Chính là chơi bóng kiểu kia hả?” Minh Vũ chỉ sân bóng rổ ở phía trước.
Nghe Minh Vũ nói, Uông Bác rất ngạc nhiên: “Bóng kiểu kia? Chẳng lẽ cậu chưa từng thấy qua bóng rổ à?”
Minh Vũ lắc đầu, rất thẳng thắn.
Uông Bác và Bạch Xuyên nhìn nhau, Bạch Xuyên hỏi: “Vậy cậu có muốn chơi không?”
“Muốn!” Minh Vũ ngẩng đầu lên, nói rất chắc chắn.
“Vậy được rồi, bọn mình sẽ nói quy tắc cho cậu biết, dạy cậu chơi nha.” Bạch Xuyên vỗ vai Minh Vũ.
Minh Vũ vui vẻ nở nụ cười, đi theo hai người họ vào sân bóng rổ.
“Được rồi, giờ chúng ta có sáu người, chơi ba đấu ba đi.” Bạch Xuyên tuyên bố với mọi người, “Mình, Uông Bác và Minh Vũ một đội, ba người Lưu Khải các cậu một đội.”
“Mình không biết chơi thế nào đâu.” Minh Vũ căng thẳng nói.
“Đơn giản lắm, bọn mình dùng nửa sân. Cậu thấy bảng bóng rổ này chứ, lát nữa bóng mà đến tay cậu, cậu chỉ cần ném nó vào rổ là được.” Uông Bác giải thích.
Minh Vũ gật đầu: “Mình biết rồi.”
“Được chứ?” Bạch Xuyên hỏi, “Vậy bắt đầu nha, họ phát bóng trước.”
Minh Vũ còn chưa kịp phản ứng, đối thủ đã phát bóng từ ngoài sân vào. Bọn họ chuyền bóng nhanh nhẹn, dẫn bóng, phòng thủ, khiến cho Minh Vũ hoa cả mắt.
Uông Bác vừa chạy vừa hét lên với Minh Vũ: “Cậu đừng có đứng đó chứ, ngăn họ tiến công đi!”
Ngay lúc Uông Bác hét lên, nam sinh tên Lưu Khải kia đã ghi một bàn ba điểm đẹp mắt.
Uông Bác chạy đến bên cạnh Minh Vũ nói: “Lát nữa bóng mà ở trong tay họ, cậu phải nghĩ cách cản họ đến gần bảng rổ và ném bóng, biết chưa?”
“Ừ, biết rồi.”
“Tốt, lần này đến lượt chúng ta phát bóng.”
Bạch Xuyên ở ngoài sân chuyền bóng cho Uông Bác, Uông Bác dẫn bóng chạy lên vài bước, xoay người lại chuyền bóng cho Minh Vũ.
Minh Vũ rất hưng phấn, liền nhận lấy quả bóng. Cậu nhìn bảng rổ, cách mình rất xa, liền ôm bóng chạy về phía trước.
“Nè! Cậu ta làm sao vậy hả? Sao lại ôm bóng chạy nhiều bước thế kia!” Đối thủ đều hét lên.
Bạch Xuyên chạy đến trước mặt Minh Vũ, nói với cậu: “Phạm quy rồi, cậu không thể ôm bóng chạy như thế!”
“Ôm bóng chạy là sao?” Minh Vũ ngơ ngác hỏi.
“Chính là không thể ôm khư khư lấy bóng mà chạy lên đó. Cậu phải vừa tâng bóng vừa chạy, đó gọi là dẫn bóng.”
“Nhưng mà, mình không biết dẫn bóng.” Minh Vũ lúng túng nói.
Bạch Xuyên thở dài: “Vậy thì lát nữa bọn mình chuyển bóng cho cậu, cậu không cần chạy, cứ trực tiếp ném bóng là được.”
Minh Vũ gật đầu lia lịa.
Bạch Xuyên ném bóng cho đối thủ: “Các cậu bắt đầu đi.”
Bóng đến tay Lưu Khải, động tác của cậu ta rất nhanh nhẹn, chớp mắt đã sắp ném bóng vào rổ, Bạch Xuyên và Uông Bác ra sức phòng thủ.
Lúc này, Minh Vũ nhớ Uông Bác có nói với mình, phải ngăn cản đối thủ ném bóng - Cậu lập tức chạy qua, ôm lấy Lưu Khải từ phía sau, siết chặt.
Lưu Khải giật mình, bóng rơi ra khỏi tay. Cậu ta tức giận hét lên: “Cậu làm gì vậy hả?”
Uông Bác và Bạch Xuyên vội chạy qua, kéo Minh Vũ ra, hai người xấu hổ nói: “Cậu không thể ôm cậu ấy, đây cũng là phạm quy!”
Minh Vũ nhìn Uông Bác nói: “Lúc nãy cậu nói, phải ngăn cản họ ném bóng…”
“Mình nói cậu phải ngăn quả bóng mà họ đang dẫn, nhưng cậu không được ngăn cả người họ. Ôi, mình phải nói sao cho cậu rõ đây…”
Lúc này, Lưu Khải và hai người khác tức tối bước lại, nói với Bạch Xuyên: “Cậu tìm người kiểu gì vậy? Chút kỹ thuật cũng không có, làm sao mà chơi?”
Bạch Xuyên hiển nhiên cũng không ngờ đến, lúng túng nói không nên lời.
Minh Vũ ý thức được mình là gánh nặng của họ, tự giác nói: “Mình không chơi nữa, các cậu chơi đi.”
Nói xong, cậu xoay người rời đi. Nghe thấy Lưu Khải ở phía sau nói: “Phải như vậy từ sớm chứ. Các cậu tìm người mới đi.”
Minh Vũ đi đến bên bảng bóng rổ trông, một mình ngồi trên mặt đất, cúi đầu lấy ngón tay vẽ loạn trên mặt đất.
Cậu rất muốn cùng họ chơi bóng rổ, nhưng cậu biết, mình không biết gì cả, chỉ là gánh nặng mà thôi.
Cảm giác bị người khác bài xích làm cho Minh Vũ rất khó chịu.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 14 Cậu Ta Giống Động Vật Hoang Dã


Trong lúc Minh Vũ đang chán nản buồn bã, một bóng đen chợt hiện ra trên đỉnh đầu, che khuất ánh sáng trước mặt cậu.
Minh Vũ ngẩng đầu lên, kinh ngạc thấy Uông Bác và Bạch Xuyên không biết đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ, trên tay Bạch Xuyên còn đang ôm quả bóng.
“Các cậu… sao không chơi nữa vậy?” Minh Vũ thấy rất sửng sốt.
“Cậu ta chả ra sao cả.” Uông Bác dùng ngón cái chỉ Lưu Khải. “Bọn mình không muốn chơi với cậu ta nữa.”
“Bọn mình dạy cậu chơi, bắt đầu từ dẫn bóng.” Bạch Xuyên vỗ vỗ quả bóng trên tay mình.
Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng Minh Vũ, cậu cảm động đứng lên, gật đầu thật mạnh: “Ừ!”
“Nhìn nha, cậu cúi người về trước, hạ thấp trọng tâm, sau đó dùng sức của cổ tay vỗ bóng, giống như thế này.” Bạch Xuyên làm mẫu.
Vỗ hơn mười cái, cậu ném bóng cho Minh Vũ: “Nào, cậu thử xem.”
Minh Vũ nhận bóng, làm theo những gì Bạch Xuyên dạy, tập dẫn bóng rất nghiêm túc. Lúc đầu cứ vỗ trật suốt, một lúc sau, đã có thể tâng liên tục hơn mười cái.
Uông Bác cười “há há” nói: “Thế nào, đơn giản đúng không, giờ cậu đã biết tâng bóng tại chỗ rồi đây.”
Minh Vũ rất vui, gấp gáp nói: “Bây giờ có phải tập dẫn bóng chạy được rồi hay không?”
Bạch Xuyên bật cười: “Dẫn bóng phải tập từ từ, không phải một lúc là tập được ngay đâu. Như vậy đi, mình dạy cậu một chiêu thường dùng trước, gọi là 'ba bước vào rổ'.”
“Cậu muốn khoe khoang thì có.” Uông Bác nói.
“Im miệng.” Bạch Xuyên lấy bóng qua, lui lại vài bước, nói với Minh Vũ. “Xem kĩ nha.”
Tiếp đó, cậu ôm bóng chạy hai bước lớn về phía trước, bước thứ ba bật nhảy lên, ném bóng vào rổ.
“Oa, đẹp!” Minh Vũ không nhịn được tán thưởng.
Bạch Xuyên đắc ý nói: “Đây là chiêu chủ lực của mình đấy, trong lúc thi đấu dùng được lắm - Cậu thử xem sao?”
“Được.” Minh Vũ nhận bóng, học theo Bạch Xuyên chạy hai bước lớn.
“Nhảy lên, ném bóng!” Bạch Xuyên đứng bên cạnh hét lên.
Minh Vũ nhảy đến ném bóng về phía rổ, nhưng ném trật, không vào.
“Không sao, luyện từ từ.” Bạch Xuyên an ủi nói.
Minh Vũ nhặt bóng lên, làm lại lần nữa, lần này cậu thấy thuận tay hơn lúc nãy nhiều.
Luyện liên tục mười mấy lần, cuối cùng Minh Vù cũng ném vào được một lần. Uông Bác và Bạch Xuyên ở bên cạnh cổ vũ: “Tốt lắm, chính là như vậy!”
Minh Vũ có thêm tự tin, lại cất bước ném bóng lần nữa.
Nhưng lần này, khi cậu vừa chạy đến bước thứ hai, chuẩn bị nháy lên, chợt có một người ôm bóng từ bên cạnh nhảy ra, người đó vừa cao vừa to, ra sức ném về phía Minh Vũ. Minh Vũ không phòng bị, bị ném trúng bay về một bên, ngã thật mạnh trên đất.
“A!” Uông Bác và Bạch Xuyên hét lên, quay đầu nhìn người kia. Sau khi Minh Vũ bị ngã, bên cạnh người kia phát ra một trận cười nhạo.
Là Lưu Toan và đám bè lũ của cậu ta.
“Ha ha ha, ngại quá, mình cũng đang tập ném bóng.” Gương mặt sần sùi như con cóc của Lưu Toan run rẩy cười, “Không ngờ cậu lại dễ bay như thế.”
Uông Bác và Bạch Xuyên tức giận nhìn Lưu Toan, nhưng lại không dám lên tiếng, họ biết Lưu Toan cố ý.
Uông Bác đến dỡ Minh Vũ dậy, kêu lên “Ây da”, cậu thấy cánh tay trái của Minh Vũ bị đá cứa rách đang chảy máu.
“Bọn mình đưa cậu đến phòng y tế.” Bạch Xuyên nói.
“Không sao, mình muốn luyện ba bước vào rổ thêm một lúc nữa.” Minh Vũ không để tâm nói.
Uông Bác trừng lớn mắt: “Còn luyện nữa? Cánh tay cậu rách một mảng thế này rồi, phải lấy cồn sát trùng mới được.”
Minh Vũ nâng cánh tay lên, lè lưỡi liếm sạch đất cát, bụi bặm và cả máu, chỉ sót lại vào tia máu nhỏ, sau đó toét miệng cười: “Xong rồi, không sao nữa.”
Uông Bác, Bạch Xuyên, cả Lưu Toan và đám bạn của cậu ta cũng đều ngây người ra.
“Tên nhóc này giống động vật hoang dã vậy!” Nam sinh đeo dây chuyền nhếch môi nói.
Lưu Toan hung hăng trùng mắt nhìn ba người, vẫy tay: “Chúng ta đi!”
Đám người họ đi về phía ngoài sân bóng, nam sinh môi dày nói: “Lão đại, cậu xem vẻ mặt khinh khỉnh của cậu ta đi, rõ ràng đang khiêu khích cậu đấy.”
“Mình thấy cậu ta là tên ngốc đau mà cũng không biết thì có.” Nam sinh đeo dây chuyền nói, “Nhưng nói đi thì phải nói lại, rách miếng da lớn như vậy, chân mày cậu ta không nhíu lấy một cái. Lúc chúng ta đánh nhau gọi cậu ta đến cầm đầu cũng được lắm.”
Lưu Toan dừng chân, quay đầu lại, thấy Minh Vũ vẫn đang ném bóng. Cậu ta nheo mắt nói: “Mặc kệ nó có ngốc hay không, dù sao tên nhóc này cũng chẳng xem tao ra gì. Tao thấy, phải cho nó nếm chút mùi lợi hại mới được.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 15 Mất Trí Nhớ Hoàn Toàn


Vì là ngày đầu tiên đến trường, nên chiều mẹ lái xe đến cổng trường để đón Tiểu Tây và Minh Vũ về nhà.
Minh Vũ vừa lên xe, người mẹ liền nhìn thấy vết máu trên cánh tay cậu, vội hỏi: “Minh Vũ, sao cháu lại bị thương vậy?”
Minh Vũ kể ngắn gọn: “Lúc chơi bóng rổ bị ngã, trầy da chút ạ.”
“Là vậy sao, Tiểu Tây?” Người mẹ hỏi.
“Chắc là phải, con đâu có thấy cậu ta làm sao mà bị thương đâu.” Tiểu Tây nói.
Tiểu Tây quả thật không nhìn thấy, nhưng lúc sáng cô nghe Mai Lệ nói đám người Lưu Toan có tìm Minh Vũ. Trực giác cho biết sự việc không thể đơn giản như thế, nhưng cô không muốn hỏi nhiều.
Người mẹ nói với Minh Vũ: “Sau này phải cẩn thận hơn, chú ý an toàn.”
“Cháu biết rồi ạ.” Minh Vũ nói.
Sau khi về đến nhà, người mẹ tìm chai cồn, sát trùng vết thương cho Minh Vũ.
“Đúng là con trai, rửa cồn đau thế mà cũng không kêu tiếng nào.” Người mẹ cười nói, “Nếu đổi lại là Tiểu Tây, chắc chắn đã la toáng cả nhà rồi.”
Tiểu Tây “hừ” một tiếng: “Là tại thể chất cậu ta đặc biệt, không biết đau.”
“Nói bậy, lần sau đổi cho con thử xem sẽ biết có đau hay không ngay.”
“Dì ơi, thật sự không đau lắm đâu.” Minh Vũ nói.
“Đừng gắng gượng, nhớ tạm thời không được để dính nước nha.”
Tiểu Tây thở dài: “Ôi, nói với mẹ, mẹ cũng không tin, bỏ đi.” Cô quay người trở về phòng của mình.
Ăn cơm tối xong, mẹ gọi Tiểu Tây vào phòng mình, hỏi thăm tình hình ở trường của Minh Vũ hôm nay.
Tiểu Tây kể lại chuyện trong tiết Ngữ văn, sau cùng tổng kết một câu: “Mẹ thấy chưa, cả con cũng bị liên lụy rồi.”
Người mẹ nhíu mày nói: “Nó thật sự cả chữ cũng không biết sao… Xem ra mẹ phải tìm gia sư, giúp nó ôn lại từ cơ bản mới được.”
Tiểu Tây nói: “Mẹ, mẹ thật sự nghĩ cậu ta mất trí nên mới không biết chữ à?”
Người mẹ nhìn Tiểu Tây: “Nếu không thì còn nguyên nhân gì nửa?”
“Có lẽ, trước khi cậu ta bị chúng ta đụng trúng chã không biết chữ rồi thì sao?”
“Sao như vậy được?” Người mẹ lắc đầu nói, “Bây giờ đã bắt buộc giáo dục, tất cả trẻ em đều phải đến trường học, sao thằng bé lại không chứ?”
“Nhưng, con nghĩ cho dù là mất trí, cũng không quên được hoàn toàn như thế.”
Người mẹ thở dài: “Về chuyện này, mẹ có hỏi qua bác sĩ. Bác sĩ nói, mất trí nhớ có đến mấy loại - mất trí nhớ cục bộ, mất trí nhớ có chọn lọc… Nhưng trường hợp của Minh Vũ sau khi kiểm tra, đoán chừng là loại nghiêm trọng nhất 'mất trí nhớ hoàn toàn'.”
“Thế nào gọi là mất trí nhớ hoàn toàn?”
“Thì giống như thằng bé bây giờ, từ tên tuổi, người nhà, địa chỉ cho đến những kiến thức thường ngày đều quên sạch.” Người mẹ nói, “Nhưng nghe bác sĩ nói, còn một dạng nghiêm trọng hơn nữa - Người bị mất trí quên cả cách nói chuyện và trao đổi với người khác, cuối cùng cử động và ăn uống cũng quên luôn, phải dùng ống dẫn mà truyền thức ăn vào cơ thể đây!”
Tiểu Tây há hốc miệng, nghe xong ngây người. Nửa ngày sau, cô mới lấy lại tinh thần nói: “Con thật không ngờ mất trí lại đáng sợ đến thế.”
“Cho nên chúng ta phải thấy may mắn, ít nhất thì Minh Vũ vẫn chưa quên những điều cơ bản.”
“Vậy bác sĩ có nói, tình trạng như cậu ta có chữa được hay không?”
Người mẹ lắc đầu: “Bác sĩ nói, trước mắt chứng mất trí của thằng bé vẫn chưa có cách chửa trị hữu hiệu, chỉ có thể chờ nó từ từ hồi phục thôi.”
Tiểu Tây cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, chầm chậm ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, con nghĩ…”
Người mẹ nhìn cô: “Nghĩ gì?”
“Tình trạng của Minh Vũ hơi đặc biệt.”
“Con có ý gì?”
Tiểu Tây khẽ nhíu mày: “Những người mất trí khác, người nhà của họ hẳn phải biết những chuyện trước đây của họ. Nhưng Minh Vũ không tìm được người nhà, chúng ta lại không biết gì về quá khứ của cậu ta, cho nên không thể đoán được cậu ta vốn là người thế nào.”
Người mẹ hỏi: “Con cảm thấy thằng bé vốn là người thế nào?”
“Con không biết. Nhưng quan sát mấy ngày, con cảm thấy có vài thói quen hay tính cách của cậu ta không giống do mất trí mà có, mà trước kia đã như thế rồi.”
“Chẳng hạn như thế nào, con phát hiện có chỗ nào không đúng à?”
Tiểu Tây bĩu môi: “Không có chỗ nào không đúng, nhưng con cứ cảm thấy cậu ta có chút không bình thường, hình như trước kia không phải người bình thường.”
Người mẹ nói: “Đừng suy đoán lung tung nữa, thằng bé không phải người bình thường thì có thể là người gì? Người ngoài hành tinh hả?”
“Con thấy cũng chừng như vậy thật đấy.”
“Thôi được rồi, đừng nói linh tinh nữa. Nhanh đi làm bài tập đi!” Người mẹ vỗ Tiểu Tây một cái, chợt nghĩ ra gì đó, “Đúng rồi, trưa mai mẹ phải ở công ty tăng ca, không làm cơm cho hai đúa được, các con ăn ở ngoài nha.”
Tiểu Tây chìa tay ra theo thói quen.
Người mẹ lấy tờ 100 tệ từ trong ví ra đưa cho Tiểu Tây: “Không có tiền lẻ còn dư thì con trả lại mẹ.”
“Dạ, trả cho mẹ - mới lạ đây!” Tiểu Tây làm mặt xấu, xoay người chạy đi mất.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 16 Cảnh Tượng Ghê Người


Sáng hôm sau tan học, Tiểu Tây nói với mấy nữ sinh trong trường: “Trưa nay các cậu định đi đâu ăn cơm vậy? Mình cũng đi nữa.”
Nữ sinh tóc dài tên Viên Khiết nói: “Sao cơ, Tiểu Tây, trưa nay cậu cũng phải ăn ở ngoài à?”
“Phải đó, mẹ mình phải ở công ty tăng ca, bọn mình ra ngoài ăn đi.”
Trịnh Húc trên mặt có rất nhiều tàn nhang nói: “Bọn mình còn có thể đi đâu ăn đây, cứ ăn ở nhà ăn của trường thôi.”
“Đừng mà, ăn nhà ăn hoài cũng ngán, chúng ta đi ra ngoài ăn đi!” Tiểu Tây nói.
“Vậy cũng được, hay ăn món xào trước cổng trường đi!”
Tiểu Tây đảo mắt: “Món xào trước cổng trường có gì khác mấy món trong nhà ăn chứ.”
“Vậy cậu nói xem đi đâu ăn đây?” Đám nữ sinh hỏi.
“Bọn mình đi ăn thịt nướng Hàn Quốc đi.” Tiểu Tây đề nghị.
“Cái gì, hôm nay lớp trưởng đại nhân mời hả?” Trịnh Húc chớp mắt nói.
“Mời - Các cậu cứ mơ đi - mạnh ai nấy trả!”
Đám nữ sinh thở dài: “Ôi, thôi đi. Thịt nướng Hàn Quốc đắt lắm, ngày nào bọn mình cũng ra ngoài ăn thì ăn sao nổi.”
“Mình đâu bảo các cậu ngày nào cũng ăn đâu, chỉ đi ăn với mình một bữa này không được hả?”
Trịnh Húc và các nữ sinh khác xua tay nói: “Vẫn là thôi đi, ăn một bữa này bằng mấy bữa ăn trong trường rồi - nửa tháng tới cậu có để tụi này sống hay không đây?”
“Các cậu…”
Viên Khiết cười nói: “Được rồi, được rồi, mình đi ăn thịt nướng Hàn Quốc với cậu, được rồi chứ.”
“Chỉ có cậu là tốt nhất!” Tiểu Tây ôm lấy Viên Khiết.
“Ôi dào, vậy thì các cậu đi ăn đi, người nghèo bọn mình ăn ở quán nhỏ trước cổng trường là được rồi.” Trịnh Húc cố ý nũng nịu nói.
“Đáng ghét, bớt diễn đi.” Tiểu Tây đẩy Trịnh Húc một cái.
Viên Khiết hất mái tóc dài về phía sau: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Được…” Đang muốn ra khỏi phòng học, Tiểu Tây chợt nhớ ra gì đó, cô đưa tay vỗ trán.
“Sao vậy?” Viên Khiết hỏi.
Tiểu Tây quay đầu lại, nhìn Minh Vũ - Suýt chút nữa quên mất cậu ta rồi.
Viên Khiết cũng nhìn qua bên đó: “À, đúng rồi, còn anh cậu nữa. Gọi cậu ấy đi ăn cùng đi.”
Kế tiếp, Viên Khiết kề sát tai Tiểu Tây, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà nói thật, anh cậu có chút kì lạ đó.”
Lúc này, Tiểu Tây chợt nhớ trải nghiệm xấu hổ trong lần ăn bít-tết ở nhà hàng Tây kia, trong lòng cô run lên - Trời ơi, mình không thể mất mặt thêm lần nữa đâu.
Chần chừ một lúc, Tiểu Tây nói: “Mình có cách rồi.” Đi về phía Minh Vũ.
“Minh Vũ, chắc mẹ nói với cậu rồi - hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm.”
“Ừ, có nói.” Minh Vũ gật đầu.
Tiểu Tây lấy 20 tệ từ trong túi ra, đưa cho cậu: “Trước cổng trường có rất nhiều quán ăn, cậu tự mình xem muốn ăn gì thì ăn. Dù là mì hay cơm chiên gì đó đều được - 20 tệ này chắc đủ rồi đấy.”
Minh Vũ nhận tiền: “Còn cậu thì sao?”
“Um… mình sợ món bọn mình thích ăn không giống nhau, cho nên mình… ăn ở chỗ khác.”
Minh Vũ nói: “Mình đưa tiền cho họ (người bán hàng), họ sẽ đưa đồ cho mình ăn hả?”
“Cậu cũng có thể ăn trước, sau đó mới trả tiền - Chỉ cần cậu đừng gọi mấy món quá đặc biệt, quá đắt là được. Nhưng nói lại thì trước cổng trường cũng không có món nào đắt đâu. Ăn xong thì cậu trở lại lớp học là được”.
“Ừ, mình biết rồi.”
Tiểu Tây vui vẻ chạy đến chỗ Viên Khiết, khoác cánh tay cô nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Vậy có được không? Chúng ta đi ăn thịt nướng Hàn Quốc, để cậu ấy…” Viên Khiết nhỏ giọng nói.
“Ôi chao, không sao đâu, nói cậu biết nha…”
Hai cô gái nhỏ giọng thì thầm, đi ra khỏi lớp học.
Lúc này Minh Vũ mới nhận ra, phòng học chỉ còn lại một mình cậu. Cậu đưa tờ 20 tệ lên ngắm nghía một lúc, cũng ra khỏi phòng học.
Các quán ăn trước cổng trường đã chật kín người. Minh Vũ ra muộn, cậu thấy quán nào cũng đã hết chỗ.
Cậu nắm tờ tiền trong tay, tần ngần đứng trước cửa quán ăn. Bảng hiệu hay trong quán ăn đều viết thực đơn của quán. Đúng như Tiểu Tây nói, các loại mỳ, cơm, món ăn vặt… đều có cả.
Nhưng với Minh Vũ mà nói, tất cả đều rất lạ lẫm. Đầu tiên là cậu không biết những chữ viết trên bảng hiệu, vả lại tên những món ăn đó là những gì cậu cũng hoàn toàn không hay biết.
Minh Vũ cứ thế đi qua trước những quán ăn đầy ắp người, nhìn những người bên trong ăn rất vui vẻ, cậu nuốt nước bọt liên tục.
Cậu đói rồi, nhưng lại không biết mình nên ăn gì.
Lúc này, bản năng nguyên thủy trong đầu cậu chợt nhớ ra mùi vị quen thuộc nào đó, hình như là mùi vị trước đây cậu thường ăn.

Tiểu Tây gắp một miếng thịt bò đặt lên vỉ nướng kiểu Hàn, đột nhiên “Ây da” một tiếng.
“Cậu làm sao vậy?” Viên Khiết đang cho cuộn rau sống gói thịt bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa hỏi.
“Mình nhớ ra một vấn đề,” Tiểu Tây nói, “Minh Vũ cậu ta… không biết chữ mà, sao cậu ta có thể nói với chủ quán mình muốn ăn gì đây?”
Viên Khiết nghi ngờ hỏi: “Cậu ta không biết chữ thật hả? Sao như vậy được, đã lớp 8 rồi.”
Tiểu Tây phát hiện mình đã lỡ lời, bất đắc dĩ đành nói: “Cậu ta bị mất trí, những gì trước đây học và nhiều thứ khác nữa đều quên hết rồi.”
“Thì ra là vậy!” Viên Khiết kinh ngạc thốt lên.
“Cậu đừng nói với người khác nha, mẹ mình không muốn mọi người biết chuyện này.”
Viên Khiết gật đầu nói: “Ừ, mình sẽ không nói đâu.”
“Ấy, cậu nói xem, vấn đề lúc nãy mình nói phải làm sao đây?”
Viên Khiết ra vẻ không mấy bận tâm uống hớp trà: “Cậu xem anh mình là tên ngốc thật hả? Cho dù cậu ta không biết chữ, nhưng thấy người khác ăn cơm hay ăn mì, có thể nói với chủ quán 'cháu muốn món đó', vậy không phải được rồi sao?”
Tiểu Tây thở phào: “Mong là cậu ta sẽ làm vậy.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Minh Vũ đi qua mấy quán ăn nhỏ, bất giác dừng lại trước cửa hàng thịt.
Trên móc treo trước cửa tiệm, treo đầy những bộ phận khác nhau - có thịt lợn, thịt bò, thịt dê, còn cả nội tạng của động vật… Minh Vũ ngây ngốc nhìn chỗ thịt sống kia, chợt thấy cảm giác rất quen thuộc.
Ông chủ hàng thịt thấy cậu bé ngẩn người nhìn thịt trong tiệm, tiến lên gọi: “Bạn nhỏ, cháu muốn mua thịt hả?”
Minh Vũ nuốt nước bọt, hỏi: “Thịt này, có thể ăn ạ?”
Ông chủ hàng thịt hơi giật mình, rồi cười lớn: “Cháu nói cái gì vậy chứ, không ăn được, chẳng lẽ bác treo ở đây làm cảnh hả?”
Minh Vũ đưa tờ 20 tệ trong tay ra nói: “Vậy cháu mua một miếng.”
Ông chủ nhận tiền, chỉ hàng thịt hỏi: “Mua miếng nào? Thịt lợn, thịt bò, hay thịt dê?”
Minh Vũ chỉ vào miếng thịt lưng lợn nói: “Miếng này đi ạ.”
“Được, bác cắt cho cháu một miếng 20 tệ.” Ông chủ cầm dao cắt thịt trên thớt lên, cắt một miếng trên khối thịt lưng, đặt lên bàn cân, “Ấy, chỉ có 17 tệ rưỡi, tay ngày càng không chuẩn xác rồi.”
Sau đó, ông hỏi: “Cháu muốn bác trả lại 2 tệ rưỡi, hay lấy thêm thứ khác?”
Minh Vũ ngơ ngác nhìn ông, không biết trả lời thế nào.
Ông chủ thấy cậu không có ý kiến, bèn tự mình quyết định cắt một miếng gan lợn nhỏ, để chung với thịt, cho vào túi nilon, đưa cho Minh Vũ: “Bác bù cho cháu một miếng gan lợn, cháu có thể làm thêm ít gan lợn xào rồi.”
Minh Vũ ngơ ngác nhận lấy túi thịt.
Trịnh Húc và mấy nữ sinh khác trong trường vừa ăn xong ở một quán nhỏ, đến quán kem cách đó không xa mua kem. Vừa trả tiền ra ngoài, Trịnh Húc chợt thấy Minh Vũ đứng trước cửa hàng thịt.
Cô lấy khuỷu tay huých cô bạn bên cạnh: “Này, các cậu nhìn kìa, đó không phải anh trai Minh Vũ của Tiểu Tây à? Cậu ta mua thịt sống làm gì vậy?”
Nữ sinh đó nhìn hàng thịt một cái, nói: “Người ta mua thịt về để tối ăn, cậu lo làm gì, đi thôi.”
Trịnh Húc trừng mắt nói: “Không phải chứ? Trời nóng thế này, cậu ta mua miếng thịt bỏ trong cặp suốt cả buổi chiều, thịt không ôi mới lạ! Chiều tan học rồi mới mua không được à?”
Cô nói vậy, các nữ sinh khác cũng nhìn qua, nói: “Đúng là hơi lạ.”
Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nói: “Mình cảm thấy anh trai này của Tiểu Tây có chút là lạ, không biết là đến từ vùng núi xa xôi hay sao đó, hình như không hiểu không biết gì cả.”
“A, cậu ta mua xong rồi, xách thịt đi rồi.” Trịnh Húc nhìn bên kia đường nói.
“Cậu ta định đi đâu vậy?” Một nữ sinh hỏi.
“Chúng ta đi theo xem thử.” Trịnh Húc nói.
“Các cậu có phải dở hơi quá không, người ta mua thịt thôi mà cũng theo dõi? Hay là về phòng ngủ một giấc đi.” Một nữ sinh mập mạp nói.
“Muốn về thì cậu về đi, mình muốn đi xem thử.” Trịnh Húc đi về phía trước, vừa đi vừa lầm bầm, “Đúng là kì lạ.”
Mấy nữ sinh nhìn nhau, cũng đi theo Trịnh Húc.
Rất nhanh, họ đều thấy thất vọng, Minh Vũ không mang thịt đến nơi kì lạ nào cả, cậu đi thẳng về trường, trở về lớp học.
Trịnh Húc và các nữ sinh kia vẫn không bỏ cuộc, im lặng đi theo cậu đến phòng học. Minh Vũ đi vào từ cửa sau, các nữ sinh khom người nấp ở cửa sau, quan sát Minh Vũ từ phía sau.
Trong phòng học giờ chỉ có mình Minh Vũ.
Cậu không hề biết mình đang bị theo dõi, sau khi ngồi vào chỗ của mình, cậu mở túi, lấy miếng gan lợn nhỏ trong đó ra, nhìn đăm đăm một lúc, rồi đưa lên mũi ngửi.
Sau đó một màn kinh người đã xảy ra, Minh Vũ đưa miếng gan lợn tanh hôi lên miệng, cắn một miếng lớn.
Mắt của đám nữ sinh nấp sau cửa nhìn lén suýt rớt ra ngoài, họ không hẹn mà cùng bụm miệng, kinh ngạc đến quên cả hít thở.
Minh Vũ hoàn toàn không biết, sau khi ăn xong miếng gan lợn, cậu lại lấy miếng thịt lợn sống ra, cắn một miếng thật lớn, ăn rất ngon lành.
“Ọc…” Một nữ sinh ở sau cửa không nhịn được nữa, nôn ra tại chỗ.
Minh Vũ nghe tiếng động, giật mình, quay đầu lại ngơ ngác nhìn đám nữ sinh kia.
Cậu quay đầu lại, càng khiến họ khiếp hồn khiếp vía - Khóe miệng Minh Vũ còn dính máu tươi của miếng gan lợn, dáng vẻ bây giờ của cậu đáng sợ hệt như quỷ hút máu vậy.
Đám nữ sinh sợ đến thét lên, điên cuồng chạy xuống dưới tầng, để lại mình Minh Vũ không biết đầu đuôi ra sao ở đó.
Họ vừa chạy xuống tầng, đúng lúc gặp Tiểu Tây và Viên Khiết trở về. Trịnh Húc như thấy được vị cứu tinh, vội túm tay Tiểu Tây, hổn hển nói: “Tiểu… Tiểu Tây, anh… anh cậu… cậu ta…”
Tiểu Tây thấy họ sắc mặt trắng bệch, nghĩ chắc đã xảy ra chuyện, vội hỏi: “Cậu ta làm sao?”
Trịnh Húc thở hổn hển nửa ngày mới lấy lại hơi, kinh hoảng mà nói: “Cậu ta… cậu ta ở trong phòng học ăn thịt lợn sống!”
“Hả?!” Tiểu Tây và Viên Khiết cùng kêu lên, kinh ngạc vô cùng.
Ngẩn người một lúc, Tiểu Tây vội xông lên tầng: “Mình đi xem thử!”
Viên Khiết, Trịnh Húc và mấy nữ sinh còn lại nhìn nhau, thấy Tiểu Tây đã xông lên, họ cũng lấy hết can đảm đi theo.
Tiểu Tây chạy một mạch đến lớp học, từ cửa sau xông vào, vừa nhìn đã thấy chỗ của Minh Vũ. Lúc này, cậu đã lấy tay áo lau sạch máu trên khóe miệng, nhưng túi thịt vẫn đang bày trên bàn học của cậu.
Tiểu Tây đi đến trước mặt Minh Vũ, thấy thịt lợn sống trước mặt cậu, không nhịn được thét lên: “Sao cậu lại ăn thịt sống?”
Minh Vũ ngây ngô nói: “Sao vậy, cái này không ăn được à? Ông chủ tiệm đó nói với mình là ăn được mà.”
Tiểu Tây nghiêng mặt sang một bên, tức đến nói không nên lời. Mấy giây sau, cô gần như hét lên: “Chúng ta là người! Không phải động vật hoang dã, sao cả cái này cậu cũng quên rồi hả!”
Dứt lời, cô túm lấy túi thịt trên bàn, xách nó đi ra ngoài. Đám nữ sinh đứng ngoài cửa vội tránh ra.
Vứt túi thịt sống vào thùng rác, Tiểu Tây cảm thấy mình không còn mặt mũi nào trở vào lớp nữa, cô một mình ngồi bên bụi hoa, bất giác rơi nước mắt.
Lúc nãy khi ra khỏi lớp học, cô thấy rất rõ, đám Trịnh Húc nhìn cô như thể nhìn quái vật - Trong mắt họ, không chỉ có Minh Vũ là quái vật, cả cô cũng thế! Vì bây giờ cô và Minh Vũ là “anh em” của nhau!
Xong rồi, cuộc sống của mình bị cậu ta hủy sạch rồi. Rất nhanh thôi, cả lớp sẽ biết chuyện này, tất cả mọi người sẽ nhìn Minh Vũ và cả mình không khác gì quái vật.
Ngoài ra - Tiểu Tây chợt nghĩ - Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ. Rốt cuộc cậu ta là người gì? Trước đây cậu ra đã sinh sống trong hoàn cảnh ra sao? Cho dù là người mất trí, cũng đâu thể thấy thịt sống ngon được?
Cách giải thích duy nhất chính là, đây là thói quen đã có từ trước khi cậu ta mất trí.
Đúng rồi, cậu ta từng nói, cậu ta thích nhất là ăn thịt.
Đột nhiên, tim Tiểu Tây như nảy mạnh lên.
Cậu ta nói thích ăn thịt, là chỉ thịt gì?
Suy nghĩ này khiến Tiểu Tây rùng mình, khẽ run rẩy.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 17 Sự Việc Nghiêm Trọng


Vẫn may, mấy ngày trôi qua, trong lớp dường như không ai khác biết chuyện xảy ra trưa hôm đó. Viên Khiết, Trịnh Húc họ đều nghĩ đến thể diện của Tiểu Tây, không giống như Tiểu Tây suy nghĩ mà đem chuyện này lan truyền ra ngoài.
Chuyện này khiến Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện lần này, Tiểu Tây cũng không dám nói cho mẹ biết. Nếu mẹ biết do mình và bạn học một mình đi ăn món Hàn, dẫn đến việc Minh Vũ đi mua thịt sống mà ăn, người bị mắng chỉ có mình mà thôi.
Đi học một tuần, Minh Vũ đã có thể tự nhớ đường về nhà. Chuyện này làm Tiểu Tây như trút được gánh nặng - Cuối cùng tan học cô không bị bắt đi cùng tên quái nhân kia về nhà rồi.
Bây giờ, Tiểu Tây cố gắng hết sức xem Minh Vũ như người lạ hoàn toàn không quen biết, đừng nói là anh em, cà bạn học bình thường cũng không phải.
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều chỉ có hai tiết. Tiết đầu tiên kết thúc, Mai Lệ đến tìm Tiểu Tây, ra vẻ thần bí kề sát tai cô, nhỏ giọng nói:
“Lúc nãy mình nghe đám Lưu Toan nói, hôm nay sau khi tan học, hình như muốn cho ai đó nếm mùi lợi hại, mình phát hiện người họ nói là Minh Vũ.”
Cái tên Minh Vũ này với Tiểu Tây mà nói, chẳng khác nào từ thay thế cho rắc rối. Cô vừa nghe liền xua tay: “Đừng nói chuyện của cậu ta với mình, không liên quan gì đến mình cả.”
“Sao lại không liên quan, chẳng phải cậu ta là anh cậu sao?”
“Cậu ta không phải anh mình!” Tiểu Tây nhìn Mai Lệ đăm đăm, cố đè thấp giọng nói, “Mình đã nói sự thật cho cậu biết rồi - Bởi vậy cậu nên biết mình và cậu ta chẳng là gì cả.”
“Cứ cho là không phải, nhưng bây giờ cậu ấy gặp rắc rối, cậu đâu thể…”
Không đợi Mai Lệ nói xong, Tiểu Tây đã mở bài vở cho tiết sau ra: “Xin lỗi, mình phải chuẩn bị bài tập.”
Mai Lệ nhíu mày nhìn Tiểu Tây, thở dài rồi bỏ đi.
Sau khi tan học, thầy Ngô gọi lớp trưởng, ban tuyên truyền và một bạn có khiếu hội họa ở lại giúp trang trí bảng đen. Những người khác có thể ra về.
Minh Vũ đi đến cuối phòng học, nói với Tiểu Tây: “Tiểu Tây, mình về trước nha.”
Tiểu Tây đang viết chữ trên bảng đen, không hề nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Về đi.”
Minh Vũ vác cặp, ra khỏi phòng học.
“Lão đại, cậu ta ra rồi.” Nam sinh đeo dây chuyền dùng ngón cái chỉ về phía Minh Vũ vừa bước ra khỏi phòng học.
Lưu Toan đang nấp dưới bóng râm của một gốc cây lớn bên cạnh bụi hoa, không chút vội vàng nói: “Đừng gấp, đợi cậu ta ra khỏi cổng trường rồi nói.”
“Người đã sắp xếp xong chưa?” Cậu môi dày nói.
Lưu Toan lườm cậu ta: “Chuyện này cần đến mày lo chắc?”
Cậu môi dày không nói nữa.
Thấy Minh Vũ đã ra khỏi cổng trường, Lưu Toan vẫy tay: “Đi!” Mấy người họ nhanh chóng bước theo.
Mai Lệ đi ra từ một góc sân trường, bất an nhìn theo đám người Lưu Toan.
Minh Vũ sau khi ra khỏi cổng trường, bước trên con đường về nhà. Vừa rẽ qua một con ngõ, đột nhiên có hai người nhảy ra từ phía sau, là Lưu Toan và cậu đeo dây chuyền. Họ mỗi người khoác một cánh tay lên cổ Minh Vũ, giống như hai gọng kìm. “Nè, dẫn cậu đến một nơi rất vui.” Lưu Toan nói.
Minh Vũ không hiểu họ muốn làm gì, bèn hỏi: “Nơi nào?”
“Chính là ở đây - Cậu xem, đến rồi.” Hai người không nói không rằng đã đưa cậu vào một con hẻm vắng. Cậu môi dày đã đợi sẵn ở đó.
Minh Vũ phát hiện ra rất nhanh, đợi ở đây không chỉ có cậu môi dày, còn mấy thanh niên khoảng 20 tuổi nữa. Đám người này tóc tai kì lạ, nhuộm thành màu trắng, màu tím và màu xám tro, trên tai họ đeo những hoa tai nhỏ bằng kim loại, hình như còn có vài chiếc xỏ trên mặt họ. Cậu môi dày và mấy thanh niên kia đang hút thuốc thấy Lưu Toan và cậu đeo dây chuyền đã giải Minh Vũ tới, họ vây lại, kẹp Minh Vũ ở giữa.

“Này… Tiểu Tây, Tiểu Tây!” Mai Lệ hổn hển chạy đến phòng học, khẩn trương nói, “Lúc nãy mình đoán không sai, bọn Lưu Toan họ… thật sự muốn ra tay với Minh Vũ!”
Trong phòng học chỉ có Tiểu Tây và một bạn học khác. Tiểu Tây đứng trên bục giảng, đang vẽ trên tấm bảng sau của phòng học. Nghe Mai Lệ nói vậy, cô dừng lại, nhìn cô.
“Lúc nãy mình lén theo sau đám người Lưu Toan, thấy họ dẫn Minh Vũ vào ngõ cụt ở hẻm Thạch Bản. Hơn nữa, có mấy tên lưu manh đã đợi sẵn trong đó, mình không biết họ định làm gì Minh Vũ!”
Tiểu Tây im lặng một lúc, cứng nhắc nói: “Mai Lệ, mình đã nói với cậu rồi, cậu ta không có quan hệ gì với mình cả.”
Mai Lệ kinh ngạc mấp máy môi: “Cậu nói gì? Cậu bỏ mặc thật à?”
“Nếu đây là rắc rối cậu ta tự chuốc lấy, thì để cậu ta tự gánh. Nói không chừng, cậu ta muốn tiếp tục sinh tồn trong xã hội này, phải nếm trải chút đau khổ mới được.” Tiểu Tây đanh mặt nói.
Mai Lệ nhìn Tiểu Tây như người xa lạ: “Mình nhìn nhầm cậu rồi, không ngờ cậu lại là một người máu lạnh đến thế.” Cô lắc đầu, ra khỏi lớp học, chạy về phía phòng giáo viên.
Người bạn học còn lại trong phòng học cùng nhìn Tiểu Tây.
Tiểu Tây cắn môi, nhíu chặt mày, tức giận bẻ gãy viên phấn trong tay.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

“Đây là người bạn nhỏ mà mày muốn giới thiệu cho tụi tao, đúng không?” Người tóc màu xám tro nhìn Lưu Toan nói.
“Đúng vậy.” Lưu Toan nghiêng đầu, nhận điếu thuốc đã châm mà cậu môi dày đưa qua, cậu ta hít một hơi dài, phun khói thuốc vào mặt Minh Vũ. “Còn nhớ hôm đó mình nói gì với cậu không? Mình hỏi lại lần nữa - Cậu có muốn gia nhập với tụi này không?”
“Không muốn.” Minh Vũ không chút do dự nói.
Mấy tên lưu manh kia khẽ há miệng, ít nhiều thấy chút bất ngờ. Chúng không ngờ tên nhóc con trước mặt bao nhiêu người mà lại không chút sợ hãi.
Lưu Toan nén giận nói: “Mình có thể hỏi vì sao không?”
Minh Vũ thẳng thắn nói: “Mình không thích các cậu.”
Lưu Toan trừng mắt nhìn cậu mấy giây, cười lạnh một tiếng “hà”. “Vậy thì không còn cách nào khác rồi.”
Cậu ta vừa lui về phía sau, vừa nói với mấy tên lưu manh: “Các anh em, mình xin giới thiệu một chút với mọi người thể chất đặc biệt của cậu ta, theo mình được biết, cậu ta không sợ đau đâu.”
“Vậy sao?” Một tên để kiểu tóc bờm ngựa đến trước mặt Minh Vũ, “Vậy tao phải thử xem mới được.”
Tên tóc bờm ngựa túm tay Minh Vũ, lật ngửa bàn tay cậu lên, dúi đầu thuốc vào đó.
Cho đến khi điếu thuốc tắt ngúm trong tay cậu, vẻ mặt Minh Vũ vẫn rất thản nhiên, cậu nhìn đăm đăm tên tóc bờm ngựa đã dúi thuốc vào tay cậu.
Tên tóc bờm ngựa cũng nhìn mặt Minh Vũ đăm đăm, đột nhiên, hắn bật cười điên cuồng: “Không tệ, tên nhóc này, mẹ nó, chứ khá lắm! Đừng nói, tao thích nó lắm đấy!”
Tiếp đó, sắc mặt hắn lại trở nên âm trầm: “Nhưng, tao không thích ánh mắt mày nhìn tao.”
Nói rồi, từ đâu đó hắn lấy ra một cây sắt dài chừng hai tấc giống như làm ảo thuật, quơ nó trước mặt Minh Vũ: “Tao muốn thử xem, có thật là mày không sợ đau hay không.”
Cậu môi dày giật mình, nhỏ giọng nói với Lưu Toan: “Lão đại, cái này có phải quá…”
Lưu Toan cũng có chút chần chừ, cậu ta nhìn tên tóc xám tro đang tựa trong góc tường hút thuốc. Lúc này cậu ta mới kinh ngạc thấy, trên tay của tên tóc xám tro, không biết xuất hiện thanh sắt từ bao giờ.
Tên tóc bờm ngựa túm tay Minh Vũ, ấn lên tường, tay còn lại giơ thanh sắt lên. Ba người Lưu Toan đều ngây ra, há hốc miệng, dường như chính họ cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy.
Đúng lúc này, có người la lớn: “Mấy cậu ở đây làm gì?”
Tất cả nhìn về hướng phát ra tiếng nói, đầu hẻm đã có mấy người đứng đó, là thầy trưởng phòng quản lý học sinh của trường và bảo vệ, còn có mấy cảnh sát.
“Nguy rồi.” Lưu Toan thầm nói.
Cảnh sát đi lên trước, nói với đám lưu manh kia: “Mấy cậu tụ tập ở đây làm gì?”
Tên tóc bờm ngựa đã buông tay Minh Vũ ra từ sớm, thanh sắt cũng đã ném đi. Hắn ta cười hì hì nói: “Có làm gì đâu, anh cảnh sát, chúng tôi ở đây chơi đùa chút thôi mà.”
“Ở đây không vui đâu, theo chúng tôi về Cục chơi đi, ở đó vui hơn đấy.” Cảnh sát nói.
“Thôi, thôi… Chúng tôi đi nơi khác chơi thì hơn.” Mấy tên lưu manh vội vàng luồn qua một bên chạy mất.
“Sau này còn để chúng tôi bắt gặp các cậu tụ tập gây sự, sẽ không dễ dàng thả các cậu đi như vậy đâu!” Cảnh sát gọi với theo sau lưng chúng.
Lúc này, ba người Lưu Toan cúi đầu, định lẳng lặng chuồn đi. Thầy trưởng phòng quản lý học sinh ngăn họ lại, trách cứ nói: “Lưu Sảng (tên thật của Lưu Toan), lại là các em! Các em ở đây bắt nạt bạn học đúng không?”
“Không có đâu, thầy ơi.” Lưu Toan giờ như quả bóng xì hơi, chút uy phong cũng không có, “Bọn em chỉ… đi ngang qua chỗ này thôi.”
“Em đừng có giở trò này với tôi.” Thầy trưởng phòng nói, “Đám lưu manh kia chẳng phải do các em tìm đến sao?”
Thầy trưởng phòng đi đến bên cạnh Minh Vũ, nói với cậu: “Em là học sinh mới chuyển đến học kỳ này, tên Minh Vũ đúng không? Các em ấy đang ở đây bắt nạt có phải không?”
Ba người Lưu Toan đồng loạt nhìn Minh Vũ, không ngờ, Minh Vũ lại nói: “Không có ạ, họ không làm gì em cả.”
Thầy trưởng phòng nói: “Em không cần sợ, cũng không cần che giấu cho chúng, thầy sẽ xử lý chúng. Nếu còn không được, vẫn còn cảnh sát ở Cục Công an nữa.”
Ba người Lưu Toan giật nảy mình.
“Thật sự không có gì ạ.” Minh Vũ nói.
Thầy trưởng phòng nhìn cậu đăm đăm một lúc, quay lại nói với ba người Lưu Toan: “Ba em nghe cho rõ, đây không phải lần đầu tiên. Nếu sau này còn để tôi bắt gặp các em tụ tập với đám lưu manh ngoài trường làm chuyện xấu, các em đừng đến trường học nữa, tôi sẽ mời cảnh sát đưa các em đến trường giáo dưỡng để học!”
Ba người Lưu Toan gật đầu lia lịa: “Dạ, dạ… chúng em biết rồi ạ.” Nói xong liền chạy mất.
Thầy trưởng phòng nói với Minh Vũ: “Em cũng về nhà đi, sau này nếu chúng còn tìm em gây chuyện, em cứ đến tìm thầy.”
Minh Vũ gật đầu: “Vâng.”
Ba người Lưu Toan chạy thật xa, đến một con phố khác mới thở hổn hển dừng lại.
Cậu đeo dây chuyền nói: “Lão đại, chuyện này là sao vậy, người của nhà trường và cảnh sát đều đến! Họ chắc không phải đều tình cờ đi ngang chỗ này chứ?”
“Nói thừa, tất nhiên không phải rồi!” Cậu môi dày nói, “Chắc chắn trong lớp có ai đó biết hôm nay chúng ta muốn gây chuyện với tên nhóc kia, rồi đi mách lẻo!”
“Là ai nhỉ? Muốn chết à!” Cậu đeo dây chuyền hung hăng nói.
Lưu Toan nghĩ ngợi một lúc, chợt vỗ đùi một cái thật kêu: “Còn ai được nửa, chắc chắn là em của thằng nhóc đó - Giang Tiểu Tây! Con nhóc đó vốn thích mách lẻo, lần trước mình đánh thằng mập, cũng là nó mách, hại mình phải chịu phạt!”
“Đúng, chắc chắn là nó, lần này chứng ta muốn đụng đến anh nó, đương nhiên nó càng phải chỉnh chúng ta! Cả cảnh sát cũng gọi đến!” Cậu đeo dây chuyền nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không được, tao nuốt không trôi cục tức này, phải cho nó bài học mới được!” Lưu Toan nói.
“Nhưng mà, nó là lớp trưởng đấy, thầy giáo cưng nó nhất.” Cậu môi dày nhắc nhở, “Chúng ta đến cả nó cũng… hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đây.”
“Không, tao không đánh con gái đâu.” Lưu Toan cười thâm hiểm, chỉ chỉ đầu của mình, “Động não chút đi, chúng ta biết nó sợ gì nhất mà, chẳng phải sao?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 20 Jul 2018

Chương 18 Món Quà Đáng Sợ


Sau sự việc thứ sáu tuần trước, Mai Lệ vẫn thấy thấp thỏm không yên.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn âm thầm quan sát đám người Lưu Toan, phát hiện biểu hiện của chúng thật sự quá bình tĩnh - không hề tiếp tục tìm Minh Vũ gây rắc rối, cũng không “truy tìm” người bí mật tố cáo hôm đó là ai - Nhưng cũng vì thế mà cô lại càng thấy không yên tâm.
Vì theo hiểu biết của Mai Lệ với chúng, đám người này chẳng phải người hiền lành vì nhận được bài học hay bị cảnh cáo mà ngoan ngoãn lại. Chúng bây giờ không làm gì cả, chứng tỏ có khả năng chúng đang âm thầm lên kế hoạch xấu xa nào đó.
Hay là chúng biết là mình đã đi mách thầy, đang lên kế hoạch trả thù mình? Mai Lệ càng nghĩ càng thấy không yên trong lòng.
Chiều thứ tư, Minh Vũ và Tiểu Tây chia nhau đến trường, Minh Vũ đi nhanh, đến sớm hơn Tiểu Tây vài phút. Tiểu Tây đến lớp sau, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình. Đột nhiên, cô phát hiện trên bàn có một hộp quà được gói rất đẹp.
Cô từ từ đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Cái này là của ai vậy?”
Mấy nữ sinh bên cạnh cười nói: “Tiểu Tây, có người tặng quà cho cậu đấy!”
“Ai vậy?”
“Không biết, lúc bọn mình đến thì đã thấy hộp quà này trên bàn cậu rồi.”
“Vậy thì sao các cậu biết là tặng cho mình? Lỡ đâu ai đó để nhầm chỗ thì sao?”
“Cậu xem chỗ này này.” Một bạn nữ chỉ lên tấm thiệp nhỏ gắn trên chiếc nơ của hộp quà, “'Tặng Giang Tiểu Tây' - Thấy chưa, cho cậu đấy!”
Tiểu Tây cầm tấm thiệp lên xem, ngạc nhiên nói: “Lạ thật, khi không ai lại tặng quà cho mình…”
Viên Khiết đang ngồi dãy bàn sau cô chồm người lên nói: “Người theo đuổi cậu chứ ai!”
“Thôi đi!” Tiểu Tây đẩy cô một cái, “Bớt lấy mình ra làm trò đùa đi!”
“Có phải quà sinh nhật không?” Một nữ sinh nhắc nhở.
“Sinh nhật?” Tiểu Tây lắc đầu, “Sinh nhật mình là tháng hai, đã qua lâu rồi.”
Lúc này, cả lớp đều đã tụ lại, ai cũng đều thấy tò mò.
Minh Vũ ngồi xéo phía sau Tiểu Tây, cậu cũng vươn cổ sang xem thử.
Mai Lệ càng ngứa ngáy trong lòng hơn, trước nay cô đối với những chuyện bí mật đều không thể bỏ qua được, nhưng sau sự việc ngày thứ sáu tuần trước, cô và Tiểu Tây không nói chuyện với nhau, vẫn đang “chiến tranh lạnh”, chỉ biết cố nhịn, quan sát từ xa.
Uông Bác chồm lên bàn Tiểu Tây nói: “Mặc kệ là ai tặng, mở ra xem đi, biết đâu thấy đồ bên trong rồi sẽ biết ngay ai tặng.”
Có người nói: “Uông Bác, không phải cậu tặng đấy chứ? Có ý muốn tỏ ra lãng mạn chứ gì!”
Mọi người cười ầm lên, Uông Bác đỏ mặt nói: “Mình chẳng thèm phiền phức thế đâu, muốn thì tặng ngay trước mặt cơ!”
Mấy nữ sinh cùng hối thúc: “Tiểu Tây, mau mở ra xem đi!”
Tiểu Tây không cản được tiếng reo hò của mọi người, lại thêm bản thân cô cũng tò mò, bèn dùng ngón tay tháo nơ ra, xé giấy gói của nó.
Mọi người vây lại thành vòng tròn, không chớp mắt nhìn Tiểu Tây xé giấy gói quà, rồi lại mở chiếc hộp xinh xắn ra.
Mở chiếc hộp giấy bên ngoài ra, mọi người thấy trong đó lại có một chiếc hộp nhỏ hơn.
“Người tặng quà này tâm tư cẩn mật quá nha.” Viên Khiết nói, “Nhìn xem một lớp lại một lớp, bên trong rốt cuộc có gì hay vậy?”
“Nhanh, nhanh, nhanh, mở chiếc hộp nhỏ ra đi.” Chúng bạn học không nhẫn nại được thêm nữa.
Không hiểu sao, Tiểu Tây chợt có dự cảm không lành, cô ngờ ngợ cảm thấy trong chiếc hộp này chẳng phải thứ hay ho gì. Nhưng mọi người đều đang nhìn cô, hơn nữa đã mở đến bước này rồi, không thể khiến người ta mất hứng được, cô chỉ đành tiếp tục mở chiếc hộp giấy nhỏ ra.
Vật bên trong cuối cùng cũng lộ ra, là một hộp gỗ nhỏ.
“A, không phải chứ, hộp nhạc hả? Quê mùa quá vậy?” Một nữ sinh thất vọng kêu lên.
Mọi người đều thấy hơi thất vọng, hiển nhiên đồ trong chiếc hộp kia quá bình thường, quá khác biệt với tưởng tượng và trông đợi của họ. Nhưng Tiểu Tây lại thở phào nhẹ nhõm - ít ra hộp nhạc không phải thứ gì xấu.
Cô bất giác mở hộp gỗ ra, bật chiếc hộp nhạc lên.
Khi Tiểu Tây nhìn thấy vật trong hộp, lông tơ cả người cô đều dựng hết lên, máu dồn ngược từ chân lên đỉnh đầu, làm cho trước mắt cô hiện lên một tầng sương đỏ.
“Aaaa!” Cô kinh hoảng hét lên, thân thể ngả về phía sau, ngã từ trên ghế xuống, ngồi phịch xuống đất.
Minh Vũ liền đứng lên khỏi ghế.
Mọi người vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng khi họ nhìn rõ vật ở trong hộp, tất cả đều sợ hãi kêu lên.
Chiếc hộp nhạc kia rỗng ruột, bên trong chứa con nhện lớn bằng lòng bàn tay, đầy lông lá!
Phòng học lập tức trở nên rối loạn, đám con gái ôm đầu, la hét chạy ra xa, cả đám con trai cũng không dám tiến lên, chỉ dám đứng từ xa nhìn con nhện đó bò ra khỏi hộp, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Nhưng nỗi khiếp sợ của mọi người đều không bằng Tiểu Tây, giờ đây cô sững người trên mặt đất, cả người đều run rẩy, mặt không chút máu, đôi mắt sợ hãi như muốn trồi ra khỏi hốc mắt.
Mai Lệ hai tay bụm chặt miệng, sửng sốt đứng bật dậy - Là bạn thân của Tiểu Tây, cô biết, thứ Tiểu Tây sợ nhất chính là nhện! Lần trước ở sân trường, một con nhện bé cỡ móng tay rơi từ trên cây xuống trước mặt, đã dọa cho Tiểu Tây thừa sống thiếu chết, suốt cả tiết học mặt đều xanh lét - Bây giờ con nhện lớn cỡ lòng bàn tay xuất hiện trước mặt, sẽ dọa tiểu Tây phát điên mất!
Nhưng Mai Lệ cũng chỉ có thể nôn nóng trong lòng, con nhện lớn như vậy, cô cũng rất sợ, không dám đến gần.
Làm sao bây giờ, nếu con nhện bò lên người Tiểu Tây, cậu ấy sẽ bị dọa chết tại chỗ mất! Mai Lệ căng thẳng nghĩ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 26 guests