Chương 23
Tiếp theo đó, chúng tôi ở lại thành phố S vài ngày. Cảnh sát Vương ở Cục Công an sau khi tiến hành điều tra một lượt, thấy chúng tôi thật sự không có vấn đề gì, gọi điện thông báo chúng tôi có thể rời khỏi thành phố S. Tôi và Trần Tư Đạt lập tức đón chuyến bay trong ngày trở về thành phố của mình.
Trần Tư Đạt phải trở về làm việc. Tôi biết, anh không thể ở mãi bên tôi được. Thật ra sau khi cùng nhau trải qua chuyện này, chúng tôi nghiễm nhiên đã trở thành một đôi tình nhân. Tiếc rằng chúng tôi không ai nói ra. Có lẽ chúng tôi đã quen với cuộc sống độc thân rồi, hoặc suy cho cùng chuyện này vẫn chưa được giải quyết, không ai trong chúng tôi có tâm trạng đi yêu đương. Sau khi Trần Tư Đạt rời khỏi, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch đã định.
Tôi liên lạc với La Mẫn, nhờ cô ta giúp tôi hỏi xem công ty cô ta đang làm hiện tại có hứng thú với tập tiếp theo của “Phản quang” hay không. Ngoài dự liệu, năm phút sau cô ta đã trả lời tôi, nói ông chủ rất muốn xuất bản nó, còn nói có thể hợp tác với tôi là chuyện họ hằng mong muốn. Tôi không biết những lời này có phải thật lòng hay không - có lẽ do An Mân và Ngư Ca đều đã chết, bây giờ không cần lo lắng chuyện sao chép sẽ xảy ra nữa? Kệ họ, chỉ cần có cơ hội xuất bản quyển sách này, mục đích của tôi đã đạt được rồi.
Trì hoãn thời gian dài như thế, giờ đã là đầu tháng mười rồi. Do tính mạng lúc nào cũng chịu sự uy hiếp, hoặc nói chỉ cần nghĩ đến chuyện những hồn ma kia có thể đang ở ngay bên cạnh, tôi liền không dám ngơi nghỉ, ngày ngày quên ăn quên ngủ mà sáng tác, kết quả đã lập ra kỷ lục hoàn thành bản thảo nhanh nhất từ trước đến nay - trong hai mươi ngày ngắn ngủi đã viết xong tập tiếp theo của “Phản quang” với hơn một trăm nghìn chữ. Trong quyển sách này, tôi tả lại chi tiết những chuyện xảy ra trong xã hội phong kiến khiến người khác phải sưy ngẫm, đồng thời liên kết tình tiết của chúng với nội dung của tập trước, kể rõ ràng mọi nguyên nhân hậu quả của toàn bộ sự việc ra - thật ra chỉ là viết lại nguyên vẹn những gì mà tôi biết. Thậm chí cả tên của ba cô gái trong truyện tôi cũng dùng tên thật - Yến Tử, Xảo Ni Nhi và Song Phụng.
Sau khi gửi bản thảo cho công ty xuất bản mới, nhận được lời khen còn tốt hơn so với tập trước. Ông chủ hứa sẽ sắp xếp xuất bản với tốc độ nhanh nhất. Giữa tháng mười một, tập tiếp theo của “Phản quang” đã bắt đầu phát hành ở các nhà sách lớn.
Hơn một tuần sau, La Mẫn vui mừng gọi điện thoại hỏi tôi, quyển sách này có tập ba hay không. Tôi nói với cô ta rằng câu chuyện đã kết thúc rồi. Nhưng La Mẫn nói sách nhận được phản hồi rất tốt, độc giả vô cùng trông đợi sẽ có tập tiếp theo. Nếu là trước đây, tôi sẽ thấy vô cùng vui mừng, sẽ vui vẻ nhận lời, nhưng chuyện này - tôi thật sự không muốn tiếp tục dính líu thêm nữa, tôi chỉ muốn hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh đáng sợ này, tiếp tục cuộc sống bình yên trước đây của mình mà thôi. Vì thế, tôi từ chối đề nghị của La Mẫn. Cô ta rất khó hiểu, nói hi vọng tôi có thể suy nghĩ thêm.
Nếu cô ta biết sự thật phía sau quyển sách này, e rằng chẳng dám làm biên tập xuất bản của quyển sách này nữa rồi. Tôi còn có gì để suy nghĩ nữa? Thật ra, không chỉ là quyển sách này, tôi dự định trong nửa năm tới sẽ không viết bất kì tiểu thuyết nào nữa, tôi phải nghỉ dưỡng một thời gian.
Trần Tư Đạt ngày nào cũng gọi điện thoại cho tôi. Tôi thấy được anh rất quan tâm đến tôi, hoặc nói quan tâm đến an nguy của tôi. Khi anh biết được tập tiếp theo của “Phản quang” đã được xuất bản, cũng thở phào nhẹ nhõm như tôi. Chúng tôi đều hi vọng đây là biểu hiện của một kết thúc - ít nhất là đối với tôi.
Nhưng sự thật luôn trái với ước nguyện. Hôm đó điện thoại tôi vừa đổ chuông, tôi thấy tên hiện trên màn hình, liền biết chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Là Phí Vân Hàm gọi đến.
Tôi chần chừ mười giây xem có nên nhận cuộc gọi này hay không. Tôi không thể đoán được mục đích mà Phí Vân Hàm gọi đến là gì - ông ta đã đọc tập tiếp theo của “Phản quang” rồi sao? Có phải ông ta đã đoán ra được ý đồ của tôi? Tôi phải làm sao để đối mặt với ông ta?
Cuối cùng, tôi vẫn ấn phím nhận cuộc gọi. Tôi không muốn trốn tránh. Chuyện phải đến rồi sẽ đến, trốn cũng trốn không khỏi.
“Alo, Phí tổng sao?” Tôi cố gắng giữ giọng điệu thật bình tĩnh.
“Đúng vậy, tác giả Thiên Thu, xin chào.”
“Xin chào.”
Chúng tôi im lặng trong một lúc.
“Bây giờ tôi mới biết, tôi là một kẻ nhu nhược.”
Ông ta đột nhiên nói vậy, khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu. Tôi hỏi: “Phí tổng, sao ngài lại nói vậy?”
Ông ta lại im lặng một lúc, nói: “Chuyện hai tác giả An Mân và Ngư Ca chết một cách kì lạ, tôi đã nghe nói từ lâu. Tôi không biết chuyện này có đem đến phiền phức hay khó khăn cho cô hay không. Tôi vốn định gọi điện cho cô từ sớm để hỏi thăm tình hình, nhưng mãi không có dũng khí. Tôi sợ…”
Ông ta dừng lại. Tôi hỏi: “Ngài sợ gì?”
Ông ta buông một tiếng thở dài: “Không có gì, bây giờ tôi không sợ nữa, tôi rõ cả rồi.”
Ông đã đọc sách mới của tôi rồi à - câu hỏi này gần như đã ra đến cửa miệng, nhưng đã bị tôi nén lại. Tôi mới là người nhu nhược, cả một câu đơn giản như thế cũng không hỏi được.
“Giờ tôi gọi điện thoại cho cô, là muốn nói tiếng xin lỗi với cô - Nếu chuyện này có liên lụy đến cô, tôi thật sự xin lỗi. Xin cô hãy tin tưởng tôi, khi đó tôi đến tìm cô, làm sao cũng không ngờ được lại xảy ra chuyện như thế.”
Nghe ý của ông ta, hình như đối với những chuyện mà tôi trải qua đã rõ như lòng bàn tay. Tôi không biết làm sao ông ta biết được. Tôi mấp máy môi, không biết nên nói gì.
“Được rồi, tác giả Thiên Thu, nói với cô những lời này xong trong lòng tôi khá hơn nhiều rồi. Tôi đã chuyển mười triệu vào tài khoản của cô. Xin cô đừng từ chối, hãy xem như quà xin lỗi của tôi đi.” Ông ta thành khẩn nói, “Tôi chỉ mong đến cuối cùng có thể yên tâm đôi chút… không làm phiền cô nữa.”
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành, tôi nghĩ mình đoán được Phí Vân Hàm muốn làm gì rồi. Nhưng lúc này, tôi chợt nhả ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi. “Phí tổng, cảm ơn, ngài… bảo trọng.”
“Được, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, tôi vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, tâm tình rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Những lời Phí Vân Hàm nói đã đả kích tôi, thời khắc cuối cùng ông ta đã an ủi lương tâm của chính mình, vậy còn lương tâm của tôi thì sao?
Đột nhiên, tôi nghĩ ra gì đó, mở di động lên, nhìn ngày tháng đang hiện thị trên đó - 23 tháng 11.
Tôi vội vàng tra lịch, sau khi tôi thấy ngày 23 tháng 11 một ứng với ngày nào dưới âm lịch, tôi sững người
Hôm nay là ngày Tiểu Tuyết âm lịch.