Chương 9
Nụ cười của tôi lập tức cứng lại, cơ trên mặt cũng trỏ nên căng cứng.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn cô gái kia, không biết cô ta từ đâu đến, sao đột nhiên lại công kích như thế.
“Cô nói vậy là có ý gì?” Tôi cố kiềm chế tâm tình của mình.
Cô ta nhếch khóe môi, bật ra một tiếng cười lạnh: “Trong lòng cô hiểu rõ.”
“Xin lỗi, tôi không hiểu.” Tôi nhìn thẳng cô ta, đáp lại.
“Hôm nay tôi may mắn có mặt ở đây, tuy không nghe được lời nào thật, nhưng có thể thưởng thức diễn xuất tài tình và lời nói dối đặc sắc của cô, cũng xem như không uổng phí chuyến đi này rồi.” Cô ta chậm rãi nói.
Vừa dứt lời, cả hội trường xôn xao. Ông tổng đang ngồi trên sân khấu đứng bật dậy, tức giận trừng mắt nhìn cô gái phá đám kia. Những người khác đều ngây người. Tôi lúng túng ngồi yên tại chỗ, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Cô là phóng viên của tòa soạn nào?” Ồng tổng tức giận hỏi cô ta.
“Tôi không phải phóng viên.” Cô gái đó chậm rãi tháo mủ và kính xuống, “Tất nhiên cũng không thể sánh được với đại tác gia giả dối trên sân khấu kia rồi. Tôi chỉ là một tác giả nhỏ, tên là An Mân.”
Tôi sững người, An Mân! Chính là tác giả của “Người đàn bà trong gương”! Cô ta… lại chạy đến nơi này! Làm cho tôi và người của công ty xuất bản choáng váng. Đám phóng viên thì rất phấn khích, có lẽ họ đến là vì đợi chờ sự xuất hiện đầy kịch tính thế này đây. Bây giờ, ánh đèn flash nháy liên tục vào người kẻ điên kia, trong chớp mắt cô ta đã trở thành trung tâm chú ý của hội trường.
Tổng biên tập hẳn là thấy được cô ta đến đây không có ý tốt gì, ông đứng lên nói: “Cô An Mân, hôm nay là buổi họp báo công ty chúng tôi và tác giả Thiên Thu tổ chức. Thật ngại quá, chúng tôi không có mời cô, mời cô rời khỏi đây ngay.”
“Cao minh thật.” An Mân châm chọc nói, giơ ngón tay cái về phía tổng biên tập. “Ông làm rất đúng, lập tức đuổi tôi đi là rất thông minh, phải đuổi tôi đi trước khi tôi nói ra sự thật.”
“Bảo vệ!” Tổng biên tập vô cùng tức giận, “Mời cô ấy ra ngoài!”
Hai bảo vệ cao to nhanh chong đi về phía An Mân, môi người kéo một cánh tay của cô ta, dường như muốn kéo cô ta ra ngoài. An Mân lớn tiếng nói: “Hay thật đây, thì ra đây chính là bản lĩnh của các người! Đuổi tôi đi rồi thì các người có thể tiếp tục bịa đặt dối gạt rồi!”
“Buông cô ấy ra!” Tôi hét lên. Hai bảo vệ buông tay, đứng sang một bên. An Mân thở phào một hơi, vuốt lại quần áo bị kéo nhàu, ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ hừ một tiếng.
Tôi tức giận nhìn cô ta, gằn từng chữ hỏi: “Cô nói cho tôi biết, sự thật là gì? Tôi đã nói dối chuyện gì?”
“Thật sự muốn tôi nói ra sao?” Cô ta hỏi đầy vẻ khiêu khích, “Cô chắc chứ?”
“Bớt nói nhảm đi, có gì thì nói…” Suýt chút nữa thì tôi đã nói ra câu nói bất lịch “có rắm thì thả” ra rồi. Người này làm tôi sắp điên đến nơi rồi, tôi gần như quên mất đây là hội trường họp báo. Giây cuối cùng tôi vẫn giữ được lý trí, nếu không tôi rất muốn lập tức xuống sân khấu cho cô ta một bạt tai.
An Mân kéo dài âm điệu nói: “Ban đầu, tôi đến tham gia họp báo của cô, không phải để phá đám gì. Tôi chỉ có hứng thú muốn biết cô sẽ nói thế nào. Nếu cô nói tác phẩm của cô vô tình trùng lặp ý tưởng với tôi, vậy thì thôi. Không ngờ, cô lại nói gì mà mình bất cẩn đã để lộ ý tưởng của sách, còn ám chỉ rằng tôi và tác giả còn lại kia đã sao chép nội dung của cô. Tôi thật sự nghe không lọt tai được nữa. Đại tác gia Thiên Thu à, tôi còn chưa nói cô đạo văn của tôi, cô đã quay lại cắn tôi một phát, vu oan cho tôi rồi.”
Cô ta cố ý ra vẻ bất lực thở dài: “Ôi, nhưng mà, ai bảo tôi không phải tác giả nổi tiếng chứ? Không thể nào giống cô, mở buổi họp báo lớn như thế. Chiêu này của cô đúng là cao tay thật. Cô biết chắc tác giả nho nhỏ như chúng tôi không thể mở họp báo chiêu đãi phóng viên gì đó như cô được, thế nên mới dám mặt dày mày dạn mà nói dối đúng không?”
Cả người tôi đều run lên, bây giờ cả ý nghĩ giết chết ả đàn bà này tôi cũng có nữa là. Tôi không biết cô ta lấy đâu ra sự tự tin đó, cứ khẳng định là tôi đã sao chép của cô ta. Nhưng tôi phải giữ bình tĩnh, phóng viên và độc giả đều đang nhìn tôi, tôi nhất định phải phản kích mạnh hơn, không thể hoảng loạn được.
“Nếu cô là một người có học thức và đạo đức, mời cô cứ nói ra sự thật. Nghe ý tứ của cô, hình như tôi là người đã đạo văn của cô? Cô có chứng cứ không?” Tôi đè nén lửa giận mà hỏi.
“Được, đúng lúc rất nhiều phóng viên đều có mặt tại đây, tôi sẽ nói cho rõ ràng vậy. Khi nãy cô nói, đầu tháng tư, cô đã giới thiệu nội dung tóm tắt cho biên tập của cô, sau đó cô đã kể chuyện này với bạn của mình, đúng không?”
“Không sai, thế nào?”
“Sau đó cô ám chỉ rằng sau chuyện đó chúng tôi đã biết được ý tưởng của cô. Nhưng cô biết không, đây là chuyện không thể xảy ra được.”
“Cô có ý gì?”
“Vào tháng ba, tôi đã đăng tải truyện này lên mạng rồi. Xin hỏi, tôi làm thế nào để ăn cắp ý tưởng của cô được đây?”
Câu này như giáng một búa xuống đầu tôi, khiến tôi choáng váng. Nhất thời tôi không biết phải đáp trả thế nào.
An Mân thấy tôi nói không nên lời, lại càng hống hách hơn. “Đừng ra vẻ không biết gì nữa, trong lòng cô hiểu rất rõ kia mà. Tiểu thuyết đó của tôi được đăng trên một trang web nhỏ, không được chú ý cho lắm, nhưng không biết làm thế nào lại bị tác giả lớn là cô thấy được. Có lẽ tìm kiếm trên các mạng vô danh đề tài có thể mượn dùng cũng là một trong những cách thu thập tư liệu của cô chăng? Cô thấy được bài viết của tôi, cảm thấy đề tài không tệ, thế là…”
“Bớt nói linh tinh đi!” Tôi tức giận nói, “Ai từng đọc qua bài viết quỷ quái gì đó của cô chứ? Tư liệu của cuốn tiểu thuyết này là…”
Suýt nữa thì tôi đã buột miệng thốt ra “là do ông trùm giới tài chính Phí Vân Hàm nói cho tôi biết” rồi, nhưng lời đã lên đến khóe môi đã bị tôi nuốt ngược trở lại. Chết tiệt! chỉ cần nói ra câu này thì đủ để cứu tôi rồi, nhưng tôi lại không thể nào mở lời được!
“Là gì? Nói đi, tác giả Thiên Thu, nói không ra chứ gì?” An Mân hung hăng nói, “Đừng đóng kịch nữa, nếu thật sự do người nào đó cung cấp tư liệu cho cô thì cô đã nói ra người đó là ai từ lâu rồi. Giữ bí mật cho ông ta, cần thiết sao? Chỉ e người này vốn không hề tồn tại thôi. Nhưng tôi không giống cô, tôi có chứng cứ quá chắc chắn có thể chứng minh truyện của tôi tuyệt đối viết trước cô - thời gian tôi đăng tải trên trang web đó không thể nào thay đổi được, có mốc thời gian làm chứng đó. Nếu có hứng thú, cô cứ việc xuống đây từ từ tra.”
Tôi nghẹn lời không nói được gì, cô ả đáng ghét này nói những lời đó vô cùng hùng hồn, khiến tôi không có chỗ nào để phản bác. Tôi vốn có thể nói “cho dù cô viết trước tôi, cũng đâu chứng minh được là tôi sao chép của cô”; nhưng vấn đề ở chỗ, tôi cũng không thể chứng minh mình không sao chép! Bởi vì tôi không thể nói ra tên của Phí Vân Hàm được! Điểm mấu chốt này lại khiến tôi thất bại thảm hại. Mọi phòng tuyến trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ, tôi biết mình đã hoàn toàn thua cô ta, dẫu rằng tôi bị oan!
Giờ đây, tôi giống như một con gà trông bại trận cúi đầu ngồi trên sân khấu, đầu óc cứ kêu ong ong. Tôi có thể nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tổng biên tập, ông tổng, thậm chí là cả La Mẩn đang nhìn chằm chằm tôi, cả họ cũng không tin tôi! Trời ạ, tôi không hề ngờ được buổi họp báo sẽ diễn biến thành thế này, thật là kinh khủng!
Sau đó, cô ả trời đánh An Mẫn đó vẫn chưa ngừng nghỉ, tình thế đã chẳng thể vãn hồi được nữa. Cô ta thấy tôi không lên tiếng, bèn chỉ qua cô gái hâm mộ khi nãy đã lên tiếng ủng hộ tôi nói: “Cô gái à, đã làm khó cho cô rồi, phải phối hợp diễn xuất cùng họ. Nói cho tôi biết đi, phí diễn xuất của cô là bao nhiêu vậy?”
Tôi bất giác ngẩng đầu, há hốc miệng nhìn chằm chằm cô gái đó. Tôi phát hiện gương mặt cô ấy đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: “Cô nói cái gì… tôi vốn là độc giả trung thành của chị Thiên Thu mà…”
An Mân “phụt” một tiếng cười lạnh: “Thôi đi, đoạn này chưa diễn tập qua chứ gì? Cô xem, diễn không nổi nữa rồi.” An Mân đột nhiên chỉ lên La Mẫn đang ngồi trên sân khấu nói, “Trưa hôm nay khi tôi đang ăn mì ở nhà hàng bên dưới, vô tình nhìn thấy cô ta (La Mẫn) đang thì thầm to nhỏ với cô - chắc đang dạy lời thoại cho cô chứ gì? Cô nói thật đi, là công ty xuất bản mời cô đến phối hợp diễn xuất, hay là chính bản thân tác giả Thiên Thu?”
“Đừng… cô đừng nói linh tinh, không ai dạy tôi gì cả!” Cô gái kia rõ ràng đang hoảng hốt vì bị vạch trần.
“Được.” An Mân nhìn chằm chằm cô ấy, “Chẳng phải cô nói mình là độc giả trung thành của Thiên Thu sao? Cô đã theo đọc sách của cô ta gần mười năm rồi. Vậy bây giờ cô cho chúng tôi biết, cô ta đã từng viết những quyển sách nào? Cô chỉ cần nói cho chúng tôi biết tên sách là được.”
Cô gái kia mặt đỏ đến mang tai, đứng ngây ra đó không nói được tiếng nào. Dưới áp lực quá lớn, cô ấy thật sự không chịu đựng được nữa, dùng tay che mặt chạy ra khỏi hội trường.
Lần này, mọi chuyện đã không thể rõ ràng hơn được nữa. Cả hội trường như vỡ òa, đám phóng viên không thể nhẫn nhịn được sự hưng phấn và kích động của mình - chuyện xấu trong giới văn nghệ là một trong những đề tài mà họ thấy hứng thú nhiều nhất. Bây giờ, hơn số nửa phóng viên đều xông đến trước sân khấu (còn một số chạy qua phỏng vấn An Mân), mấy chục cái máy thu âm chĩa về phía tôi, một đống câu hỏi liên tục được bắn ra như pháo nổ:
“Cô Thiên Thu, đối với chỉ trích của An Mân, cô có thừa nhận không?”
“Độc giả vừa tỏ ý ủng hộ cô, trước đây cô có quen biết cô ấy không?”
“Cô Thiên Thu, xin hãy cho chúng tôi biết sự thật có phải giống như những gì cô ấy vừa nói hay không?”
“Đối với nghi vấn mà An Mân đặt ra, vì sao cô lại không phản kích nữa?”
“Chuyện này, có phải công ty xuất bản và cô cùng lên kế hoạch…”
Những câu hỏi sau đó tôi đều không nghe được nữa, trong đầu tôi như có hàng trăm con ong đang bay vo ve, kêu ong ong. Tôi cảm thấy choáng váng. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi thấy ông tổng phất tay áo bỏ đi, tổng biên tập và những người khác cũng đi theo. Họ đã bỏ mặc tôi, bỏ lại một mình tôi ở nơi này chịu đựng hết mọi đau khổ.
Tôi biết, mọi chuyện đã xong rồi.