“Ý của cậu là, mấy người chúng ta là những người không bị nhiễm bệnh trong thành phố này. Chỉ là vì nguyên nhân sai lầm chẳng ra đâu vào đâu, nên chúng ta đã bị bỏ quên trong cái thành phố trông đã bị dịch bệnh lan truyền?” vẻ mặt của người phụ nữ càng tỏ ra kinh sợ hơn.
“Theo tôi, nói là thành phố trống, chi bằng nói là thành phố chết thì đúng hơn.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Đó là tiếng của gã lông bông tóc đỏ.
Nữ nhân viên lúc này nước mắt ròng ròng, khóc không thành tiếng: “Vậy, bên ngoài bây giờ còn lại gì? Chắc hẳn những người còn sống đều đi hết, chỉ còn lại toàn… những xác chết bị nhiễm bệnh ư?”
“Nếu như vậy thật, thì tiếng kêu kì quái mà tối hôm qua chúng ta nghe thấy là gì nhỉ?” Cô gái sành điệu run rẩy nói: “Sao không thấy bản tin thời sự nhắc đến chuyện này? Hơn nữa, thời sự còn nói là dịch bệnh đó có khả năng diễn biến lạ thường và nghiêm trọng lên là ý gì?”
Gã lông bông tóc đỏ nói bằng giọng khinh khỉnh: “Cô vẫn chưa thấy rõ bản tin thời sự đó à? Đối với những sự kiện kiểu này từ xưa tới nay đều chẳng bao giờ rõ ràng, chính quyền thì luôn che giấu sự thật và nói cho nhẹ đi. Vừa nãy, nghe cả một hổi mà cũng có thấy nhắc tới biểu hiện của loại dịch bệnh này như thế nào đâu! Hừ, không chỉ chúng ta không nghe hết vì tín hiệu kém, mà dù có nghe hết thì cũng chưa chắc đã làm rõ được tình hình thực tế bên ngoài.”
“Nhưng ý cuối cùng trong bản tin thời sự nhắc đến đó, mọi người hiểu như thế nào?” Người phụ nữ béo run rẩy nói, “Trong đó nói, nếu thành phố này xảy ra tình hình không thể khống chế được, thì sẽ áp dụng biện pháp đặc biệt…”
“Bà cho rằng đó là ý gì?” Cô gái sành điệu hỏi.
“Trước đây, tôi có xem một bộ phim của Mỹ.” Người phụ nữ béo rùng mình, “Một thành phố trong đó bị một loại dịch bệnh giống như thành phố của chúng ta bây giờ, sau cùng, để ngăn chặn dịch bệnh lan truyền ra cả nước, thậm chí là cả thế giới, chính quyền không thể không cho phá hủy toàn bộ thành phố ấy…”
Nghe thấy những lời này, nữ nhân viên sợ đến méo mặt. Cô gái sành điệu thì hỏi với vẻ không thể tin được: “Phá… phá hủy? Có phóng đại quá không, bây giờ chúng ta đâu có đóng phim thảm họa!”
Tôi cứ ngồi nghe người này một câu, người kia một ý, tranh luận, bàn tán cho đến khi thấy đầu căng ra, tai ù đi. Tôi cảm thấy, nếu cứ tiếp tục nghe những lời như vậy thì càng khiến cho tình hình của chúng tôi thêm bi đát, tồi tệ mà thôi. Lòng tôi mỗi lúc một nặng nề, thậm chí cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Đúng lúc đó, người đàn ông râu xồm gầm lên: “Nếu đã thế, mọi người còn chần chừ gì nữa? Nếu cứ ở lại đây mà chẳng rõ ràng, chi bằng bây giờ chúng ta đập tan cửa rồi rời khỏi nơi này!”
Người đàn ông trung niên đứng dậy, nhìn ông ta và nói: “Anh vẫn chưa hiểu tình hình à? Bây giờ bên ngoài dịch bệnh đã lan truyền, vô cùng nguy hiểm. Lúc này mà chúng ta xông ra, chắc chắn là sẽ tìm đến chỗ chết.”
“Vậy, anh nói xem, chúng ta phải làm gì?” Người đàn ông râu xồm chất vấn, “Chúng ta đã bị bỏ quên ở đây, chẳng ai biết đến chúng ta, không lẽ cứ ở lại đây mà chờ chết?” Ông ta chỉ vào người phụ nữ béo, “Hơn nữa, vừa rồi chị ấy cũng đã nói rồi đây, nếu tình hình thành phố này tiếp tục xấu đi, rất có thể chính quyền sẽ phá hủy toàn bộ! Anh muốn chờ đến lúc đó chăng?!”
“Tôi cho rằng, đó chỉ là sự suy đoán cực đoan nhất mà thôi. Hơn nữa, chị ấy cũng đã nói rồi, chị ấy suy từ một bộ phim, những tình tiết trong đó là hư cấu. Trong cuộc sống hiện thực bây giờ, làm sao chính quyền lại có thể dễ dàng phá hủy một thành phố? Vì thế chúng ta không nên lo lắng như vậy.” Người đàn ông trung niên bình tĩnh phân tích, “Ngoài ra, tôi không cho rằng chúng ta thực sự bị bỏ quên trong này. Trong bản tin cũng đã nói rồi. Hiện tại, vì cơ quan nghiên cứu chưa đưa ra được biện pháp ngăn chặn và phòng chống nên mới không cho phép bất cứ ai ra vào thành phố. Điều đó có nghĩa là, một khi vấn đề được giải quyết thì lập tức sẽ có những đội y tế ở lại đây. Tôi tin, đến lúc đó chúng ta sẽ được giải cứu!”
“Nhưng, ai mà biết họ sẽ nghiên cứu trong bao lâu?” Cô gái sành điệu nói với vẻ lo lắng, “Nếu nửa năm mà vẫn chẳng nghiên cứu ra thì sao? Hoặc là, trước khi họ nghiên cứu ra thì tình hình của chúng ta ở đây đã đi tới mức khó giải quyết được, ai mà biết đến lúc đó họ sẽ đưa ra quyết định gì?”
“Dù vậy thì chúng ta cũng cứ nên kiên nhẫn chờ đợi, rồi hành động tùy theo thời cơ.” Người đàn ông trung niên nói, tay giơ chiếc mp3 lên, “Chẳng phải chúng ta vẫn có cái này sao? Chúng ta có thể tìm hiểu tình hình thông qua nó, rồi sẽ quyết định linh hoạt.” Ông quay đầu nhìn khắp siêu thị và nói với đám đông, “Ít nhất thì lúc này chúng ta cũng ý thức được rằng chúng ta vẫn còn chút may mắn, đó là không bị giam trong một nhà xe hay một cung thể thao, mà là một siêu thị. Vừa rồi, tôi tính toán qua, nếu chúng ta ăn tiết kiệm một chút thì dù có phải cầm cự ở đây nửa năm cũng không có vấn đề gì.”
Người đàn ông râu xồm xì một tiếng, trợn trừng mắt, gầm lên: “Anh vẫn có ý định ở lại trong này lâu dài? Tôi nói cho anh hay, nếu chúng ta phải ở lại đây nửa năm thật thì không chết vì buồn phiền cũng sẽ phát điên!”
“Tôi chỉ nói là, lương thực trong này có đủ cho chúng ta cầm cự trong nửa năm, chứ không phải nói là ở lại đây nửa năm thật. Có thể nếu may mắn, chúng ta chỉ ở lại đây một, hai tuần là đã được cứu sống rồi!”
“Ôi…” Người phụ nữ béo đột nhiên co rúm người lại, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: “Không, không được!…”
Đám đông đều quay lại nhìn chị ta với ánh mắt ngạc nhiên, cô gái sành điệu hỏi: “Cô sao thế?”
Người phụ nữ béo run rẩy chỉ vào trong phía nhà vệ sinh: “Mọi người quên rồi à… Trong phòng để đồ còn có xác chết? Để lâu sẽ thối rữa, đến lúc đó thì…”
Tất cả đều ngây người ra, bóng đen bao trùm tất cả các khuôn mặt.