Gã đàn ông kia thấy cửa cuốn đã được đóng lại thì có vẻ yên tâm hơn, vẻ mặt bớt hung dữ hơn lúc đầu, nhưng vẫn giơ súng và nói với nam nhân viên: “Mày bước vào chỗ cùng với những người kia! Nhanh lên!”
Nam nhân viên ngoan ngoãn làm theo, bước tới đứng bên cạnh nữ thu ngân.
Lúc này, tất cả những người có mặt trong siêu thị đều đã đứng trước mặt gã đàn ông cầm súng. Cuối cùng thì gã cũng trút một hơi thở dài, rồi nói bằng cái giọng chói tai và rất khó nghe: “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi không phải là tên cướp như trong tưởng tượng của các người đâu. Chẳng có tên cướp nào lại ngu ngốc tới mức nhốt mình trong siêu thị kín bưng như thế này.”
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục, “Bây giờ, các người nghe đây, tôi sẽ nói cho các người một vài sự việc, tôi đoán cho đến tận bây giờ chưa ai trong các người biết bên ngoài đang xảy ra chuyện lớn gì.”
Không ai nhúc nhích, cũng không ai lên tiếng.
Xem ra, gã đàn ông này bị tâm thần. “Nghe rõ đây, hiện nay, bên ngoài đang xảy ra một dịch bệnh đáng sợ chưa từng có! Dịch bệnh ấy đang lan truyền với tốc độ kinh người. Khoảng mười mấy phút trước hầu như tất cả người trong thành phố đều đã bị nhiễm vi rút của dịch bệnh ấy. Tôi may mắn sống sót, vì trước khi dịch bệnh ấy lây lan thì tôi đã chạy trốn đến khu ngoại ô này…” Nuốt nước bọt một cái, gã tiếp tục nhìn trừng trừng đám đông, “Tôi nhìn dáng vẻ của các người thì biết chưa bị nhiễm bệnh, điều ấy cho thấy khu ngoại ô này đến thời điểm hiện tại vẫn trong sạch. Nhưng, tôi biết, không lâu sau… nơi đây cũng sẽ bị tấn công… Vì vậy, các người có nghe rõ không? Bây giờ chúng ta cứ ở lại trong siêu thị này chờ cứu viện! Không ai được thử tìm cách ra ngoài! Các người không biết đâu, những người bị lây nhiễm dịch bệnh ấy sẽ…”
Phập! Một tiếng động đùng đục, người đàn ông cầm súng lão đảo rồi đổ thẳng xuống sàn. Phía sau lưng gã là một nam thanh niên tóc nhuộm đỏ, anh ta ăn mặc trông giống như hippy, nói một cách chính xác là một gã lông bông đường phố. Lúc này, trong tay anh ta cầm một chai rượu vang nhuốm máu, ngây người nhìn gã đàn ông đổ gục dưới đất, thấy máu từ gáy của người đàn ông ấy rỉ ra, anh ta sửng sốt đưa mắt nhìn đám đông.
“Ồ, làm tốt lắm anh bạn trẻ!” Người đàn ông lỗ mãng đứng phía trước xông lên, cúi xuống giành lấy khẩu súng trong tay người đàn ông bị đánh ngất đi, rồi nói với cậu thanh niên tóc đỏ: “Cậu đã khống chế được gã điên này!”
Đám đông lúc này mới lên tiếng xôn xao bàn tán. Bạn trai của cô gái sành điệu lắc đầu, thốt lên: “Đây là một người điên, rõ ràng là mắc bệnh tâm thần! Nhưng vấn đề là, hắn ta lấy súng từ đâu nhỉ?”
“Có lẽ trước khi đến đây thì hắn ta còn làm một số chuyện khác nữa.” Một phụ nữ thân hình phát tướng nhíu mày nói.
“Có thể khẩu súng kia chỉ là đồ chơi.” Cô gái sành điệu nói.
“Không, là súng thật.” Người đàn ông thô lỗ vuốt khẩu súng, liếc nhìn cô gái nói, “Hơn nữa, tôi kiểm tra rồi, trong đó có đạn thật.”
Đám đông đều rùng mình sợ hãi trước mối nguy hiểm vừa trải qua, một chú tuổi trung niên đeo kính, nói: “Dù thế nào, cũng phải báo cho cảnh sát ngay!”
“Đúng rồi, đúng rồi.” Lúc này mọi người mới sực tỉnh và hùa theo. Nữ nhân viên vội bước đến bên quầy, nhấc máy điện thoại lên.
“Này, chờ một chút.” Người đàn ông râu xồm đặt khẩu súng lên quầy, liếc nhìn nữ nhân viên đang chuẩn bị báo cảnh sát, “Mọi người báo cảnh sát cũng được, hoặc giải quyết gã điên này thế nào cũng được, đó là chuyện của mọi người. Nhưng, trước lúc đó hãy mở cửa ra đã, tôi muốn ra khỏi đây. Tôi nói rồi, tôi có việc gấp!
“À, vâng,” Lúc này, nữ nhân viên kia mới nhớ ra mọi người vẫn đang bị nhốt bên trong, cô quay sang gật đầu với nam nhân viên, “Anh mở cửa ra đi.”
Nam nhân viên kia gật đầu như một cái máy, lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, đang định cúi xuống mở khóa phía dưới cửa cuốn thì một giọng phụ nữ từ phía sau vọng lên: “Chờ chút, đừng vội mở ra.”
Nam nhân viên kia ngơ ngác quay lại, thấy ánh mắt của đám đông cũng đang dồn về phía người phụ nữ béo như mình.
“Như thế là sao?” Người đàn ông to lớn râu xồm nhìn bà ta chăm chú.
Người phụ nữ béo ăn mặc có phần không được hợp thời, lúc này đang là đầu thu, thế mà bà ta mặc hẳn một chiếc áo khoác bằng len màu đen, cổ còn quấn một chiếc khăn lông cừu, nhìn cứ như vừa đi du lịch ở miền bắc Na Uy về chưa kịp thay đổi trang phục. Nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào mình, bà ta có vẻ lúng túng. Người đàn ông to lớn râu xổm lại cao giọng hỏi: “Sao lại đừng mở cửa ra vội?”