1/14 - Ninh Hàng Nhất

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Gã đàn ông kia thấy cửa cuốn đã được đóng lại thì có vẻ yên tâm hơn, vẻ mặt bớt hung dữ hơn lúc đầu, nhưng vẫn giơ súng và nói với nam nhân viên: “Mày bước vào chỗ cùng với những người kia! Nhanh lên!”
Nam nhân viên ngoan ngoãn làm theo, bước tới đứng bên cạnh nữ thu ngân.
Lúc này, tất cả những người có mặt trong siêu thị đều đã đứng trước mặt gã đàn ông cầm súng. Cuối cùng thì gã cũng trút một hơi thở dài, rồi nói bằng cái giọng chói tai và rất khó nghe: “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi không phải là tên cướp như trong tưởng tượng của các người đâu. Chẳng có tên cướp nào lại ngu ngốc tới mức nhốt mình trong siêu thị kín bưng như thế này.”
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục, “Bây giờ, các người nghe đây, tôi sẽ nói cho các người một vài sự việc, tôi đoán cho đến tận bây giờ chưa ai trong các người biết bên ngoài đang xảy ra chuyện lớn gì.”
Không ai nhúc nhích, cũng không ai lên tiếng.
Xem ra, gã đàn ông này bị tâm thần. “Nghe rõ đây, hiện nay, bên ngoài đang xảy ra một dịch bệnh đáng sợ chưa từng có! Dịch bệnh ấy đang lan truyền với tốc độ kinh người. Khoảng mười mấy phút trước hầu như tất cả người trong thành phố đều đã bị nhiễm vi rút của dịch bệnh ấy. Tôi may mắn sống sót, vì trước khi dịch bệnh ấy lây lan thì tôi đã chạy trốn đến khu ngoại ô này…” Nuốt nước bọt một cái, gã tiếp tục nhìn trừng trừng đám đông, “Tôi nhìn dáng vẻ của các người thì biết chưa bị nhiễm bệnh, điều ấy cho thấy khu ngoại ô này đến thời điểm hiện tại vẫn trong sạch. Nhưng, tôi biết, không lâu sau… nơi đây cũng sẽ bị tấn công… Vì vậy, các người có nghe rõ không? Bây giờ chúng ta cứ ở lại trong siêu thị này chờ cứu viện! Không ai được thử tìm cách ra ngoài! Các người không biết đâu, những người bị lây nhiễm dịch bệnh ấy sẽ…”
Phập! Một tiếng động đùng đục, người đàn ông cầm súng lão đảo rồi đổ thẳng xuống sàn. Phía sau lưng gã là một nam thanh niên tóc nhuộm đỏ, anh ta ăn mặc trông giống như hippy, nói một cách chính xác là một gã lông bông đường phố. Lúc này, trong tay anh ta cầm một chai rượu vang nhuốm máu, ngây người nhìn gã đàn ông đổ gục dưới đất, thấy máu từ gáy của người đàn ông ấy rỉ ra, anh ta sửng sốt đưa mắt nhìn đám đông.
“Ồ, làm tốt lắm anh bạn trẻ!” Người đàn ông lỗ mãng đứng phía trước xông lên, cúi xuống giành lấy khẩu súng trong tay người đàn ông bị đánh ngất đi, rồi nói với cậu thanh niên tóc đỏ: “Cậu đã khống chế được gã điên này!”
Đám đông lúc này mới lên tiếng xôn xao bàn tán. Bạn trai của cô gái sành điệu lắc đầu, thốt lên: “Đây là một người điên, rõ ràng là mắc bệnh tâm thần! Nhưng vấn đề là, hắn ta lấy súng từ đâu nhỉ?”
“Có lẽ trước khi đến đây thì hắn ta còn làm một số chuyện khác nữa.” Một phụ nữ thân hình phát tướng nhíu mày nói.
“Có thể khẩu súng kia chỉ là đồ chơi.” Cô gái sành điệu nói.
“Không, là súng thật.” Người đàn ông thô lỗ vuốt khẩu súng, liếc nhìn cô gái nói, “Hơn nữa, tôi kiểm tra rồi, trong đó có đạn thật.”
Đám đông đều rùng mình sợ hãi trước mối nguy hiểm vừa trải qua, một chú tuổi trung niên đeo kính, nói: “Dù thế nào, cũng phải báo cho cảnh sát ngay!”
“Đúng rồi, đúng rồi.” Lúc này mọi người mới sực tỉnh và hùa theo. Nữ nhân viên vội bước đến bên quầy, nhấc máy điện thoại lên.
“Này, chờ một chút.” Người đàn ông râu xồm đặt khẩu súng lên quầy, liếc nhìn nữ nhân viên đang chuẩn bị báo cảnh sát, “Mọi người báo cảnh sát cũng được, hoặc giải quyết gã điên này thế nào cũng được, đó là chuyện của mọi người. Nhưng, trước lúc đó hãy mở cửa ra đã, tôi muốn ra khỏi đây. Tôi nói rồi, tôi có việc gấp!
“À, vâng,” Lúc này, nữ nhân viên kia mới nhớ ra mọi người vẫn đang bị nhốt bên trong, cô quay sang gật đầu với nam nhân viên, “Anh mở cửa ra đi.”
Nam nhân viên kia gật đầu như một cái máy, lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, đang định cúi xuống mở khóa phía dưới cửa cuốn thì một giọng phụ nữ từ phía sau vọng lên: “Chờ chút, đừng vội mở ra.”
Nam nhân viên kia ngơ ngác quay lại, thấy ánh mắt của đám đông cũng đang dồn về phía người phụ nữ béo như mình.
“Như thế là sao?” Người đàn ông to lớn râu xồm nhìn bà ta chăm chú.
Người phụ nữ béo ăn mặc có phần không được hợp thời, lúc này đang là đầu thu, thế mà bà ta mặc hẳn một chiếc áo khoác bằng len màu đen, cổ còn quấn một chiếc khăn lông cừu, nhìn cứ như vừa đi du lịch ở miền bắc Na Uy về chưa kịp thay đổi trang phục. Nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào mình, bà ta có vẻ lúng túng. Người đàn ông to lớn râu xổm lại cao giọng hỏi: “Sao lại đừng mở cửa ra vội?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Người phụ nữ béo do dự đáp: “Tôi thấy… một linh cảm không tốt lành.”
Người đàn ông to lớn chăm chú nhìn bà ta trong mấy giây, hừ một tiếng vẻ coi thường rồi quay người đi lẩm bẩm: “Lại là một kẻ tâm thần!” Tiếp đó, ông ta nói với nam nhân viên đang ngồi xổm ở cửa: “Mặc kệ bà ta, mở cửa ra đi!”
Nam nhân viên kia do dự trong giây lát rồi tra chìa khóa vào ổ, xoay một vòng, “tách” một tiếng, chiếc khóa bật ra. Anh ta kéo chiếc cửa cuốn lên cao ngang người, màn đêm đen tối từ bên ngoài lập tức tràn vào. Nam nhân viên vẫn ngồi xổm, quay lại nói với các khách hàng: “Được rồi, cửa đã mở rồi đấy, mọi người có thể ra…”
Câu nói đó chưa dứt, đột nhiên, nam nhân viên ấy bị một vật gì đó từ bên ngoài lôi phắt đi, trước con mắt sững sờ của cả đám đông. Hai tay của anh ta vốn đang đỡ lấy chiếc cửa cuốn, cánh cửa sập xuống, rồi “sầm” một cái đóng chặt lại như trước.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, những người đứng sau hầu như chưa biết có chuyện gì thì đã không thấy nam nhân viên ấy đâu nữa. Đám đông đang sững sờ chưa kịp phản ứng gì, thì một sự việc đáng sợ khác lập tức xảy ra ngay sau đó. Họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nam nhân viên vang lên ở bên ngoài, có cả tiếng vật lộn đập ầm ầm vào cánh cửa cuốn. Hai âm thanh ấy đan xen nhau tạo thành một tạp âm đáng sợ khủng khiếp, khiến mọi người sởn hết da gà và tim như muốn vỡ ra.
Khoảng nửa phút sau, bên ngoài trở lại yên tĩnh, chẳng còn nghe thấy tiếng gì nữa. Thế rồi, trong lúc mọi người bên trong siêu thị đang sững sờ, run sợ đưa mắt nhìn nhau thì một tiếng kêu ré lên phá tan sự yên tĩnh, đó là tiếng của cô gái sành điệu, mặt cô trắng bợt, tay chỉ về phía cửa, nói: “Máu! Máu!”
Mọi ánh mắt nhìn theo phía cô chỉ, rồi lập tức thấy lạnh toát sau gáy.
Ở chỗ mà nam nhân viên bị lôi ra lúc trước, một dòng máu đỏ tươi đang thấm dần qua khe cửa cuốn.
“Ối…” Nữ nhân viên khiếp sợ bưng chặt miệng như muốn ngất xỉu. Những người khác trong siêu thị, kể cả người đàn ông to lớn đều há miệng, trợn mắt, cứng người.
Không khí trong siêu thị như ngưng lại. Lúc này, dường như tất cả mọi người đều nhận ra điều gì đó, họ nhìn nhau, rồi cùng nhìn người đàn ông đang ngất xỉu trên nền nhà và nhớ lại lời của hắn ta lúc trước. Người đàn ông trung niên đeo kính là người đầu tiên bước lên, rồi vừa lay vào người gã đàn ông đó vừa gọi: “Này, anh sao thế? Tỉnh lại đi!”
Không có phản ứng gì. Người đàn ông trung niên lật người gã đàn ông đó lại và chợt thấy trong lòng run lên, không ngờ đám máu chảy ra từ sau gáy đã làm ướt toàn bộ nửa thân người phía trước, trên nền nhà là cả một vũng máu lớn. Người đàn ông trung niên đưa tay ra trước mũi của ông ta, rồi lập tức ngây người.
Một thanh niên trẻ phía sau, hỏi: “Sao thế? Ông ta…”
Người đàn ông trung niên đeo kính quay người lại, nhìn mười mấy con người phía sau, nói bằng giọng trầm trầm: “Hắn ta chết rồi.”
Không hiểu vì sao, giây phút nghe thấy câu nói này, một cảm giác lạnh toát lập tức chạy dọc người, tôi bỗng thấy một nỗi sợ hãi khủng khiếp, dường như có ai đó thì thào bên tai tôi: ác mộng bắt đầu rồi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Chương 1 Trạng Thái Đóng Kín


Nhiều năm nay, tôi có một thói quen xấu, đó là vừa đi đường vừa đọc sách. Chỉ vì cường độ cuộc sống quá gấp gáp, nên dường như đến cả việc đọc sách trên đường đi cũng trở thành một kiểu thưởng thức cần phải trân trọng, nghĩ mà thấy lòng chua xót. Nói thật lòng, buổi tối hôm nay tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc phải vào siêu thị nào đó. Nhưng sở dĩ tôi bước chân vào cái siêu thị không may đó đơn giản là vì đèn đường quá tối, chữ trên cuốn tạp chí thì lại quá nhỏ, làm tôi nhức hết cả mắt. Lúc đó, ánh sáng lọt ra qua lớp cửa kính trong siêu thị giống như một ngọn đèn sáng chỉ dẫn cho người đi đường, lập tức thu hút một người ham mê đọc sách như tôi. Tôi nôn nóng muốn đọc cho xong câu chuyện rất thú vị trong cuốn tạp chí, nên đã nhắm mắt nhắm mũi bước chân vào siêu thị đó.
Bước vào bên trong, tôi nhận ra là, nếu chỉ đứng ở cửa mà đọc thì không tiện lắm, bèn ôm cuốn tạp chí chậm rãi đi giữa các giá hàng hóa và vơ bừa hai gói mì ăn liền. Nhưng không ngờ, tôi vừa vào được năm phút thì loa siêu thị đã phát thông báo sắp đóng cửa, điều này làm tôi thấy rất không vui. Vì muốn đọc đôi trang sách mà tôi sắp phải trả tiền cho hai gói mì ăn liền, thế mà họ không để cho tôi được xem hết câu chuyện đó.
Chẳng còn cách nào khác, tôi cầm mấy gói mì đứng vào hàng người chờ thanh toán. Trong lúc chờ đợi, tôi vẫn đắm chìm trong những tình tiết của câu chuyện kia, mãi đến khi câu nói: “Không được nhúc nhích” xuyên vào màng nhĩ tôi như mũi kiếm nhọn, khiến tôi sợ đến mức run bắn lên, cuốn tạp chí trong tay rơi xuống đất, tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông điên đang chĩa súng về phía chúng tôi.
Bây giờ, người đàn ông ấy đã nằm gục trên nền nhà, và người đàn ông trung niên đeo kính nói với chúng tôi rằng, ông ta đã chết vì mất quá nhiều máu.
Tôi nghĩ, những sự việc bất ngờ lúc trước chỉ làm tôi sửng sốt. Còn bây giờ, cơn hoảng sợ mới thực sự kéo đến khiến tôi run lên cầm cập.
Rõ ràng là không chỉ mình tôi đang trong cơn hoảng sợ. Người kích động nhất có lẽ là bạn trai của cô gái sành điệu kia, anh ta liên tục kêu lên: “Này, mọi người nhìn thấy không? Anh nhân viên kia bị thứ gì đó lôi ra ngoài? Anh ta bị giết chết rồi sao?”
“Im đi!” Người đàn ông to lớn râu xồm trừng mắt với anh ta, “Nếu cậu muốn có đáp án thì tự mình ra đó mà xem!”
Chàng trai trắng trẻo như thư sinh kia ngớ người, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn.
Người đàn ông trung niên đeo kính đứng dậy: “Vừa nãy tôi nói rồi, báo cảnh sát đi!”
Lần này không có người nào phản đối, nữ nhân viên run cầm cập bấm số máy cảnh sát. Cô ấy cầm ống nghe lên nghe một hồi, rồi hoang mang ngẩng đầu lên: “Không được rồi, không nối được máy, chỉ thấy tiếng tút tút thôi.”
Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Có thể họ đang bận, cứ gọi đi, gọi cho tới khi nào họ nghe máy thì thôi”
“Tôi nghĩ, không phải là máy bận đâu.” Nữ nhân viên kia nói, “Lúc nào cũng chỉ nghe thấy tiếng tút dài. Giống như… đường dây đã bị cắt đứt.”
Người đàn ông trung niên bước đến, cầm máy điện thoại và nghe một lúc, rồi lại bấm số, cuối cùng thì nhíu chặt mày, đặt máy xuống.
“Hãy gọi thử bằng di động xem sao.” Câu nói đó của người mẹ mua đồ ăn vặt làm mọi người sực tỉnh, hầu như tất cả mọi người đều lấy điện thoại di động ra khỏi túi. Người đàn ông trung niên nói: “Đừng gọi cùng lúc, để tôi.”
Một phút sau, ông ỉu xìu bỏ di động xuống, lắc đầu nói: “Không được, không có tín hiệu.”
“Tôi cũng vậy, không hề có vạch sóng nào”, “Máy tôi cũng không có”, “Không được, không có tín hiệu”… Tất cả mọi người đều gọi thử, nhưng rồi ai cũng ủ rũ lắc đầu. Tất nhiên, tôi cũng vậy.
Nữ nhân viên nói: “Ở đây là ngoại ô, vốn dĩ sóng kém, thêm vào đó bây giờ lại đóng kín cửa làm cản trở một bộ phận sóng, do đó di động càng khó gọi hơn.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

“Ồ, khoan đã, tôi nhớ rằng số điện thoại của cảnh sát cho dù khi sóng rất yếu cũng vẫn gọi được.” Cô gái sành điệu nói.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ không gọi đi được.” Người đàn ông trung niên chau mày, nói: “Đúng là rất lạ!”
“Vậy, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Chàng thư sinh mặt nhợt hỏi với vẻ lo lắng.
Những người có mặt trong siêu thị nhìn nhau, chẳng ai nghĩ ra được cách gì để đối phó.
“Mẹ kiếp!” Người đàn ông to lớn, râu xồm gầm lên, “Tôi không tin điều nhảm nhí đó! Mở cửa ra! Tôi muốn ra ngoài xem, rút cục ở đó đang xảy ra chuyện gì!”
Nữ nhân viên run rẩy nói: “E rằng không được đâu… Trong tay tôi không có chìa khóa, chỉ có anh ấy (nam nhân viên) mới có. Nhưng… chiếc chìa khóa anh ấy cầm lúc nãy cũng bị lôi theo mất rồi!”
Nghe câu này, tất cả mọi người đều lạnh toát. Người đàn ông to lớn râu xồm trợn đôi mắt lạnh như đồng lên, nói: “Ý của cô là chúng ta bị giam ở trong này rồi?”
Nữ nhân viên sợ quá không dám trả lòi, chỉ khẽ gật đầu.
Im lặng trong một vài giây, người đàn ông to lớn râu xồm lại gầm lên: “Thế thì tôi sẽ phá cửa! Tôi không tin là không thể ra khỏi đây!” Nói xong, ông ta bước ra phía cửa. Người đàn ông trung niên vội chạy ra trước mặt, ngăn lại: “Này, đừng có kích động như vậy! Chuyện xảy ra vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy đấy, lúc này, chúng ta không rõ tình hình bên ngoài như thế nào, nếu cứ liều xông ra thì sẽ nguy hiểm đấy!”
Người đàn ông to lớn râu xồm giận dữ thở hồng hộc, nhưng có lẽ cũng thấy lời của người đàn ông trung niên có lý, nên không có những hành động manh động tiếp theo nữa. Cô gái sành điệu nói: “Thực ra, tình hình bên ngoài thì người đàn ông cầm súng xông vào chẳng phải đã nói rồi còn gì, ông ta nói bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một dịch bệnh rất đáng sợ…”
“Đúng rồi, ông ta còn nói, loại dịch bệnh đó lan truyền rất nhanh, rất nhiều người ở thành phố đã mắc phải, ông ta đã trốn đến chỗ này của chúng ta.” Chàng thư sinh mặt nhợt bổ sung.
“Nhưng, sao ông ta bỏ chạy đến đây mà lại còn mang theo cả súng?” Nữ nhân viên hỏi.
“Có thể là ông ta chống lại, hoặc là tự vệ. Theo tôi, chắc chắn trước khi đến đây ông ta đã gặp phải một sự tấn công nào đó.” Người phụ nữ béo nói với vẻ sợ hãi. “Hơn nữa, thứ tấn công ông ta bây giờ đã tới chỗ này của chúng ta rồi. Cậu nhân viên vừa rồi… chính là bị thứ đó lôi ra ngoài.”
Những phán đoán đó của bà ta có vẻ rất lôgic, khiến cho mọi người nghe xong đều cảm thấy sởn da gà. Nhất là việc bà ấy dùng cụm từ 'thứ đó' để chỉ hung thủ đã giết chết nam nhân viên càng làm cho chúng tôi tưởng tượng ra những cảnh tượng khủng khiếp. Tôi rùng mình mấy cái liền, rồi không nén được cũng tham gia cuộc suy đoán: “Liệu có phải… kẻ tấn công nam nhân viên ấy là những người mắc phải dịch bệnh đó không nhỉ?”
“Tôi cũng đang định nói như vậy.” Chàng thư sinh mặt nhợt gật đầu với tôi, nói: “Tôi nhớ, trước khi bị đánh ngất đi (thực ra là bị đánh chết) ông ta nói, những người mắc phải dịch bệnh này hình như sẽ…”
“Đáng tiếc là ông ta mới nói đến đây thì đã bị đánh chết rồi…” Tôi tiếp với vẻ tiếc rẻ.
Không ngờ, câu nói đó giống như một ngọn lửa làm cháy bùng lên sợi dây dẫn trong lòng người đàn ông to lớn râu xồm, ông ấy gầm lên với gã lông bông tóc đỏ: “Tất cả là tại thằng lỏi này! Gã kia chưa nói hết lời thì mày đã ra tay đánh chết hắn ta rồi!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Gã lông bông tóc đỏ tỏ ra rất bình thản, dường như gã không hề cảm thấy chút áy náy, ân hận nào đối với người mà mình đã hạ sát. Gã lạnh lùng nói với người đàn ông to lớn: “Vừa rồi chính ông nói với tôi rằng 'Làm tốt lắm!', lại còn khen tôi đã khống chế được gã điên đó, thế mà bây giờ sao lại trách tôi rằng đã ra tay đánh chết hắn ta?”
“Nhưng bây giờ xem ra hắn ta không phải là người điên!” Người đàn ông to lớn râu xồm gầm lên, “Có thể hắn có thông tin quan trọng nào đó muốn cho chúng ta biết, thế mà mày đã giết chết hắn!”
“Lúc đó tôi làm sao biết được?” Gã lông bông tóc đỏ dường như không hề sợ hãi trước người đàn ông có thân hình to lớn gấp đôi mình, vẻ mặt gã tỏ vẻ căm ghét. “Trong tay hắn ta cầm không phải là đồ chơi, nhìn một cái là tôi biết ngay súng thật, hơn nữa có thể cướp cò bất cứ lúc nào. Tôi đã bất chấp nguy hiểm cứu mọi người, bây giờ tình hình thay đổi thì mọi người lại quay sang trách tôi là lẽ ra không nên ra tay. Hừ, nếu biết thế thì tôi cứ trốn vào trong góc đó, mặc kệ các người sống chết ra sao!”
Người đàn ông to lớn trừng mắt nhìn gã lông bông, trong một lúc không tìm ra được từ ngữ nào để phản bác lại. Im lặng một lúc, người phụ nữ béo áo đen hỏi: “Trong lúc mọi người đều xếp hàng chờ trả tiền, cậu trốn vào trong góc đó làm gì?”
Gã lông bông ngây người, điệu bộ rất lúng túng. Nữ nhân viên siêu thị dường như đã đoán ra được điều gì, miệng cô khẽ lẩm bẩm: “Cậu… không lẽ…”, nhưng có lẽ cân nhắc tình hình đặc biệt lúc này, có một số chuyện đã không còn quan trọng nữa, nên mới bỏ lửng không nói tiếp.
Người đàn ông trung niên lúc đó nói một cách xuê xoa: “Thôi nào, chuyện đến nước này thì chúng ta đừng trách móc nhau nữa, cũng đừng nên để ý đến mấy chuyện vặt vãnh đó nữa, mà hãy bàn xem tiếp sau đây nên làm thế nào.”
“Chúng ta phải liên lạc được với bên ngoài!” Người mẹ mua đồ ăn vặt kia nói với vẻ bấn loạn, “Chúng ta phải biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì!”
“Liên hệ với bên ngoài bằng cách nào?” Cô gái sành điệu nói, “Điện thoại bàn và di động đều không gọi được, mọi người có nghĩ ra được cách gì khác không?”
Người phụ nữ béo nói có vẻ kinh ngạc: “Không lẽ bên ngoài xảy ra chuyện gì mà chúng ta không thấy à? Vừa rồi, người nhân viên kia bị giết chết! Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi chắc chắn là vô cùng nguy hiểm! Hơn nữa, tôi muốn nói, sao lúc đầu mọi người không chịu nghe theo lời khuyên của tôi? Tôi nói, tôi có linh cảm không lành, nhưng mọi người đâu có coi đó là chuyện, vì thế mà đã khiến cho cậu nhân viên kia bị giết chết.”
Người đàn ông to lớn râu xồm lập tức cảm thấy câu nói trên là nhằm vào mình, nên quay lại nhìn người phụ nữ đó với vẻ giận dữ: “Cứ cho là lúc đó không mở, thì tôi cũng không nghĩ rằng đến lúc này chúng ta cũng không mở! Nếu không phải vì cậu nhân viên ấy bị giết hại thì làm sao mà chúng ta biết được bên ngoài đang rất nguy hiểm?”
Cậu thư sinh mặt nhợt nói với vẻ bất an: “Rút cục, bây giờ bên ngoài như thế nào nhỉ? Liệu có như người đàn ông kia nói không, dịch bệnh đáng sợ ấy đã tràn đến chỗ chúng ta, làm cho người ở đây cũng mắc phải?”
“Ôi…!” Nghe cậu thư sinh mặt nhợt nói vậy, người mẹ kia không nén được bỗng kêu lên, nước mắt tuôn ra như suối. Bà ta xông ra cửa như điên dại rồi ra sức đấm vào cửa cuốn. Tiếng ầm ầm xen lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết của bà ta: “Không được, tôi phải ra! Đứa con trai 5 tuổi của tôi đang ở nhà một mình!”
Sự mất kiểm soát của bà ta lấy lan sang tất cả mọi người, ai cũng nghĩ đến người nhà của mình và đều hoảng hốt. Cô gái sành điệu túm lấy tay cậu thư sinh mặt nhợt, kêu lên: “Cha mẹ em đều đang ở trong thành phố, làm thế nào bây giờ?” Người phụ nữ béo thì giữ lấy ngực, miệng lẩm bẩm: “Chổng tôi ở nhà có một mình, xin Thượng đế cứu giúp đừng để xảy ra chuyện gì với anh ấy!” Còn nữ nhân viên siêu thị thì cuống đến mức nhăn nhó mặt mày, chân tay luống cuống.
Trước tình hình ấy, tâm trạng của tôi trở nên rất mâu thuẫn và phức tạp. Tôi không biết lúc này nên cảm thấy mừng hay mất mát, bọn họ đều có người thân để mà lo lắng và lưu luyến, chỉ có tôi là không. Cha mẹ, người thân của tôi đều ở nơi xa, chỉ một mình tôi đến làm việc ở nơi đất khách quê người. Theo lý mà nói, lẽ ra tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lúc này, ngược lại, tôi lại cảm thấy ngưỡng mộ họ. Cho dù thế nào, trong lúc họ lo lắng cho người thân thì cũng đồng thời cũng được người thân nhớ đến, còn tôi thì chẳng có gì cả.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Đúng lúc tôi đang ngây ra thì người đàn ông trung niên đi đến bên cửa, đỡ người mẹ đang đau buồn kia và an ủi: “Cô à, cô hãy bình tĩnh lại đi!” Tiếp đó, ông đưa tay ra, nói: “Mọi người nghe tôi nói này, đừng cuống lên nữa. Tôi biết mọi người đều đang lo lắng cho người thân, tôi cũng thế thôi. Vợ và con gái tôi đang ở bên ngoài. Nếu thực sự bên ngoài đang xảy ra dịch bệnh thì ai cũng có thể mắc phải. Nhưng, tôi nghĩ tình hình có lẽ không tệ như vậy, chúng ta phải tin tưởng, bên ngoài còn có cảnh sát và bác sĩ, họ sẽ giúp cho người thân của chúng ta. Nói cách khác, dù bây giờ chúng ta có liều lĩnh xông ra, thì cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn có thể khiến mình nhiễm bệnh. Cho nên, trong tình hình này, chúng ta cứ yên tâm ở lại trong này, chờ cứu viện.”
Những lời này của ông được nói ra với vẻ rất bình tĩnh và có lý, vì thế mà mọi người dần dần cũng bình tĩnh lại và thấy rằng, ngoài điều đó ra thực sự chẳng còn cách nào khác. Nhưng người đàn ông to lớn thì lại không như vậy, ông ta liếc xéo người đàn ông trung niên một cái: “Ý của anh là bảo chúng tôi cứ ở đây mà bị động chờ đợi. Nhưng tôi hỏi anh, nơi này rất hẻo lánh, nếu mười ngày, nửa tháng mà vẫn chẳng có ai đến cứu giúp chúng ta thì làm thế nào?”
“Không, không thể đâu.” Nữ nhân viên siêu thị đột nhiên lên tiếng, “Tôi nhớ ra rồi, sáng mai ông chủ của chúng tôi nhất định sẽ mang chìa khóa đến mở cửa, lúc đó chúng ta có thể ra ngoài được.”
Người mẹ của cậu bé 5 tuổi kia như nhìn thấy ánh sáng hi vọng, cuống quýt hỏi: “Cũng có nghĩa là, nhiều nhất thì chúng ta chỉ ở lại trong này một đêm thôi?”
“Có lẽ như vậy.” Nữ nhân viên siêu thị gật đầu, đáp.
Cuối cùng thì đám đông như trút được gánh nặng, tôi cũng thở phào. Người đàn ông to lớn bèn lấp liếm: “Thôi được, tôi sẽ làm một giấc yên ổn ở đây.” Nghe cách nói ấy thì thấy dường như nơi mà ông ta thường ngủ còn không bằng chỗ này.
Lúc đó, người phụ nữ béo bỗng nhiên nói với vẻ mặt nhợt nhạt: “Tôi cảm thấy, hình như mọi người quên mất điều gì đó?” Bà ta nói, tay chỉ vào cái xác nằm trên nền nhà, run rẩy tiếp: “Ông ta… làm thế nào?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Chương 2 Hai Người Kì Dị


10 giờ 13 phút tối ngày 22 tháng 9 năm 200x

Qua bàn bạc, mọi người thống nhất chuyển xác chết đó vào một góc không nhìn thấy, đợi ngày mai có người đến thì sẽ xử lý. Suy cho cùng, một cái xác nằm ngang ở ngay đó dù sao cũng khiến người ta thấy rợn người.
“Bên cạnh nhà vệ sinh có một cái phòng chứa đồ.” Nữ nhân viên không dám lại gần xác chết, đứng từ xa đưa tay chỉ vào trong, nói: “Ở bên kia kìa, mọi người đưa ông ta vào đó đi.”
Người đàn ông trung niên nâng phần trên của cái xác từ phía sau, rồi ngẩng đầu nói: “Ai đó đến đỡ một tay đi!”
Gã lông bông tóc đỏ không nói câu nào bước tới, nhấc hai chân cái xác lên, hai người chuyển xác chết vào trong phòng để đồ. Lúc trước, chính gã lông bông này đánh chết người ấy, bây giờ thì gã đang xử lý cái xác ấy của ông ta. Tôi không hiểu những người khác có như tôi không, nhìn cảnh tượng ấy trong lòng có một cảm giác rất lạ.
Mấy phút sau, họ đã giải quyết xong và đóng cửa phòng để đồ lại. Người đàn ông trung niên lại lấy chổi lau nhà trong nhà vệ sinh ra, lau sạch vết máu vương trên nền nhà. Nữ nhân viên chỉ khẩu súng trên quầy, hỏi với vẻ do dự: “Làm gì với thứ đó bây giờ?”
Người đàn ông trung niên chỉ vào trong tủ thu ngân, nói: “Cho nó vào đó và khóa lại, đợi khi cảnh sát đến thì giao cho họ.”
Nữ nhân viên làm theo lời ông.
Bây giờ, cả siêu thị tạm thời không còn thứ gì gây khó chịu nữa, tâm trạng của mọi người cũng dịu lại nhiều. Họ tản ra, ai cũng tìm một chỗ cho mình, và phần lớn đều ngồi xuống bên cạnh tường. Nữ nhân viên thì ngồi ngây người trên chiếc ghế trước quầy, người đàn ông to lớn râu xồm thì nằm dang chân ngay dưới đất, tay khoanh trước ngực và ngủ, người mẹ có con trai thì đi đi lại lại giữa hai giá hàng vẻ bổn chồn, có vẻ chị ta vẫn đang rất lo lắng cho đứa con trai. Còn tôi thì ngồi sát tường quan sát, từ vị trí này tôi có thể thấy tất cả mọi người trong siêu thị.
Tôi ngồi ngây ra trong chừng mười phút, chẳng biết làm gì. Ngủ ư? Sau khi xảy ra sự việc lạ lùng như vậy, tôi làm sao mà ngủ được. Thấy vô vị, tôi bắt đầu quan sát những người xung quanh, đồng thời đoán địa vị và nghề nghiệp của họ.
Đầu tiên, tôi cảm thấy dễ đoán nhất là người đàn ông to lớn mặt béo núc kia. Từ cách ăn mặc và hành xử của ông ta thì có thể thấy ông ta là người thô lỗ, lao động chân tay, nhiều khả năng là công nhân xây dựng của một công trường nào đó gần đây. Ngược hẳn lại với ông ta là người đàn ông trung niên nho nhã, ông ấy tỏ ra là người rất hiểu biết, điềm tĩnh, có lẽ là thầy giáo, hơn nữa, có thể là giáo sư. Gã thanh niên tóc đỏ người gầy với vẻ mặt bất cần kia, nhìn bên ngoài trông như một ca sĩ chính của nhóm nhạc Hoàng Hậu, có điều kém phong độ hơn. Ngoài việc nghĩ rằng cậu ta là một gã lông bông ra thì nghề duy nhất của cậu ta mà tôi nghĩ ra được chỉ là một người chơi nhạc Rock. Người phụ nữ béo mặc áo màu đen thì thực sự tôi không thể đoán được bà ta làm nghề gì, chỉ cảm thấy bà ta giống như một tín đồ Thanh giáo. Đôi tình nhân kia chỉ trên dưới 20 tuổi, có thể là sinh viên trường đại học nào đó. Còn, người mẹ đơn thân kia thì… à, tôi nghĩ như vậy vì lúc trước nghe thấy chị ta nói rằng, “Đứa con trai 5 tuổi của tôi ở nhà một mình”, chắc chị ta tuổi cũng gần như tôi, có lẽ chưa đầy 30. Còn nghề nghiệp của chị thì không biết có như tôi không nhỉ, là một nhân viên bình thường của một công ty nào đó…
Đột nhiên tôi dừng suy nghĩ, mắt nhìn vào hai người. Tôi bỗng phát hiện ra, ngoài mấy người kia, trong siêu thị còn có hai người mà sự tồn tại của họ dường như là không có. Hai người ấy hầu như chưa hề nói câu nào kể từ lúc xảy ra sự việc, thậm chí, họ cũng chưa hề có bất cứ cử chỉ nào đặc biệt, đến nỗi suýt nữa thì tôi quên mất có họ.
Một trong hai người đó là một thanh niên mặt mũi thanh tú, tuổi chừng 18, 19. Sự bình tĩnh và lạnh lùng của cậu khiến tôi không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cậu ta không hề tỏ ra hoảng hốt trước sự việc. Tôi nhớ lại khoảng thời gian kể từ khi người đàn ông điên xông vào cho đến lúc này, cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, lạnh lùng, không hề tỏ ra hoảng hốt hay lo lắng, giống như lúc này, ngồi yên lặng bên cạnh một giá hàng, dường như chuyện gặp phải hôm nay chẳng có gì lạ lùng, cứ như thể chỉ vì quên mất chìa khóa nhà nên cậu ta mới phải ngồi nghỉ tạm ở đây mà thôi. Và theo tôi, đó mới chính là điều kì lạ nhất.
Tình hình của người thứ hai còn lại thì hoàn toàn khác hẳn với cậu thanh niên. Trước hết là về tuổi tác, bà cụ với khuôn mặt già nua ấy, có thể nhiều gấp bốn lần tuổi của cậu thanh niên kia. Tóc bà gần như bạc trắng, những vết nhăn trên mặt hằn xuống thành những rãnh sâu. Bà cụ tỏ ra ở một thái cực ngược lại hoàn toàn với vẻ bình tĩnh của cậu thanh niên kia. Lúc này, bà cụ đang ngồi co ro ở một góc giữa hai bức tường hẹp cách khá xa chỗ mọi người. Hai tay bà ôm lấy người, toàn thân không ngừng run lên, chứng tỏ bà đang sợ hãi hơn bất cứ ai. Cảnh tượng ấy khiến tôi không khỏi cảm thấy thắc mắc, tất nhiên, gặp phải chuyện lạ lùng khó mà tưởng tượng, ai cũng đều cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này dù sao thì cũng đã đỡ hơn đôi chút, mà sao bà ấy vẫn cứ run sợ khủng khiếp như vậy? Hơn nữa, tôi chú ý thấy, có một điều bà ấy cũng giống như cậu thanh niên kia, từ đầu đến giờ không nói một câu nào.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Đúng lúc tôi đang lặng lẽ quan sát họ, thì người đàn ông trung niên đi từ phía khác đến, ngồi xuống bên cạnh và chào tôi: “Xin chào.”
“Chào bác.” Tôi cũng mỉm cười với ông ấy.
Ông ấy chỉnh gọng kính, dịu dàng hỏi: “Cha mẹ cháu đâu?”
Tôi đáp: “Họ đều ở nơi khác ạ.”
Người đàn ông trung niên có vẻ hơi ngạc nhiên: “Cháu sống một mình?”
Tôi nhún vai: “Cũng không hẳn là một mình, cháu có một số bạn bè cũng ở đây.”
Ông ấy khẽ gật đầu, nói: “Cháu biết không, chú có một đứa con gái, nó cũng lớn gần bằng cháu, vì thế mà nhìn thấy cháu, chú có cảm giác rất gần gũi.”
Tôi muốn nói, nhìn thấy ông ấy tôi cũng có cảm giác gần gũi như vậy. Ít nhất thì lúc này ông ấy cũng ngồi bên cạnh tôi, nói chuyện với tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Giữa chúng tôi như có một sự thân quen khác hẳn với những người xung quanh, nên ngay cả đến cách nói chuyện cũng vô cùng thân mật. Nhưng tôi biết, ông ấy đang an ủi tôi, nhìn vẻ ngoài của ông ấy, nhiều nhất thì cũng chỉ 45 tuổi, vậy thì con gái của ông ấy làm sao mà lớn gần bằng tôi được? Nhưng dù thế nào thì sự quan tâm và an ủi của ông ấy cũng khiến tôi thấy rất cảm động.
Tôi nhìn ông ấy, nói: “Chắc hẳn chú rất yêu con gái mình, đúng không?”
Ông ấy khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ yêu thương vô cùng, “Chú yêu con gái và cũng yêu vợ mình nữa, họ là những thứ quý giá, quan trọng nhất trong cuộc đời này.”
“Vậy… bây giờ, hẳn là chú đang rất lo lắng cho họ.”
Ông ấy thở dài, “Tất nhiên rồi. Nhưng chú biết, bây giờ có cuống lên cũng chẳng được gì. Lúc này, hẳn là họ cũng đang lo cho chú. Vì vậy, chú cần phải mạnh mẽ hơn, nếu không họ sẽ càng lo lắng.”
Nghe ông ấy nói thì dường như giữa ông ấy và vợ cùng con gái có chung một mối linh cảm. Sức mạnh của thứ tình yêu ấy khiến tôi thực sự xúc động. Tôi không muốn nói thêm với ông ấy về vấn đề này vì sợ nó khiến ông ấy buồn. Đêm hôm ấy, tôi và ông ấy không nói gì nữa mà cứ lặng lẽ ngồi bên nhau và nghĩ về những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm bên ngoài.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Chương 3 Suy Đoán Đáng Sợ


Trong lúc mơ màng, tôi bị đánh thức bởi tiếng của người đàn ông to lớn râu xồm. Mở mắt ra, tôi nhìn thấy ông ta đang đứng trước quầy, lớn tiếng trách móc nữ nhân viên: “Này, chẳng phải cô nói là ông chủ của cô sáng sớm sẽ đến mở cửa sao? Bây giờ rồi mà sao vẫn không thấy động tĩnh gì thế?”
“Tôi cũng không biết… Bình thường là đến rồi đây, nhưng…” Nữ nhân viên tỏ ra lúng túng không biết nên làm gì.
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Người đàn ông trung niên hỏi.
Cô gái sành điệu nhìn di động: “8 giờ 45 ạ.”
“Ông chủ của cô thường mấy giờ thì mở cửa?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Bình thường 8 giờ rưỡi là đến rồi ạ.”
“Chờ thêm chút nữa xem.” Người đàn ông trung niên nói với mọi người. Người đàn ông to lớn râu xồm “hừ” một tiếng, vẻ thiếu kiên nhẫn.
Tôi đứng dậy, bước tới chỗ mọi người. Tôi để ý, chỉ có bà cụ già và gã lông bông tóc đỏ là vẫn chưa 'dậy'. Tất cả những người khác thì đều đã đứng trước cửa siêu thị. Người tỏ ra lo lắng, sốt ruột nhất vẫn là bà mẹ kia, mặt chị ta sưng mọng, quầng mắt thâm đen, xem ra tối hôm qua chị ta đã không chợp mắt.
Lại chờ đợi trong hai mươi phút, bây giờ đã là 9 giờ 5 phút rồi. Người đàn ông to lớn râu xồm cuối cùng không nén được, gầm lên: “Này, chúng ta còn phải ngốc nghếch chờ ở đây cho đến bao giờ nữa? Tôi nghĩ, ông chủ kia sẽ không đến đâu!”
Mọi người đều nhìn nữ nhân viên, cô ấy có vẻ còn lo lắng, hoang mang hơn tất cả, miệng lắp bắp: “Không thể thế được… Ông chủ không thể bỏ mặc siêu thị của mình. Trừ khi…”
Câu nói “trừ khi…” bỏ lửng, một hồi lâu vẫn không nói tiếp được. Người đàn bà béo bước đến gần, nói: “Ý cô muốn nói, trừ khi ông chủ gặp phải chuyện bất ngờ, hoặc bị làm sao đó, đúng không?”
Mặt của nữ nhân viên lập tức trắng bệch. Tôi cũng thấy ngực mình nặng trĩu.
Sau mấy giây im lặng, người đàn ông to lớn râu xồm gầm lên: “Mẹ kiếp, tôi thực sự không tin những người bên ngoài đều đã chết hết!” Ông ta xông đến cửa, đấm vào cánh cửa cuốn, đồng thời gào lên: “Này! Bên ngoài có ai không! Hãy gọi người đến mở chiếc cửa chết tiệt này đi với!”
Ông ta liên tục vừa đấm vào cửa vừa gào thét và chửi tục. Tình hình ấy diễn ra trong khoảng 10 phút, cuối cùng ông ta cũng đành thở hồng hộc, giọng khàn đặc, chân đá vào cánh cửa cuốn và thôi không gào thét nữa.
Cậu thư sinh mặt nhợt lắc đầu hoảng sợ: “Trời ơi, kêu gào như thế mà bên ngoài vẫn không có phản ứng gì, không lẽ cả đường phố bên ngoài đều không có ai sao?”
“Sao có thể như thế được, mọi người đi đâu hết cả rồi?” Bạn gái của cậu ta cũng tròn mắt hỏi.
“Có lẽ đều bị nhiễm bệnh hết rồi.” Một giọng nói run rẩy vang lên. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi phát ra tiếng nói ấy, đó là của người đàn bà béo mặc áo đen. “Người đàn ông ấy đã nói rồi, không bao lâu khu vực này của chúng ta cũng sẽ bị dịch bệnh đáng sợ đó tấn công.”
“Khoan đã.” Cậu thư sinh mặt nhợt vò hai tay, “Ý của bà là họ đều mắc bệnh và vào bệnh viện, hay là họ đều đã…”
“Chết hết rồi!” Người đàn ông to lớn râu xồm ngồi rũ ra trước cửa gào lên, “Tôi nghĩ, những người ở bên ngoài đều chết cả rồi!”
“Ôi…!” Người mẹ đơn thân tuyệt vọng và đau đớn kêu lên, nước mắt tuôn trào: “Đừng nói vậy! Tôi xin anh, đừng nói những lời như vậy!”
“Đúng, đừng nói những lời u ám, tuyệt vọng như vậy!” Người đàn ông trung niên nói với vẻ nghiêm túc, “Suy nghĩ ấy càng làm cho chúng ta thấy tuyệt vọng. Theo tôi, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách làm rõ xem, rút cục bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

“Tôi đồng ý!” Một giọng nói mềm như bún vang lên từ phía sau tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, không biết gã lông bông tóc đỏ đó đứng sau lưng tôi từ bao giờ. Gã đưa một cánh tay lên vẻ cẩu thả, nói bằng giọng kéo dài: “Ít nhất thì tôi cũng muốn biết, 'dịch bệnh đáng sợ đó' rút cục là gì.”
“Đáng tiếc là những chiếc điện thoại chết tiệt này lại vẫn không có tín hiệu.” Cô gái sành điệu nói với vẻ ủ rũ.
“Nếu chúng ta không liên lạc được với bên ngoài thì hãy thử thu thập thông tin một chiều vậy.” Gã lông bông mà tôi rất không có thiện cảm trong lúc này trở nên tỉnh táo, nhanh nhẹn hơn ai hết. Gã chậm rãi đi đến bên quầy, hỏi nữ nhân viên: “Ở đây có máy tính không?”
“Không có.” Nữ nhân viên lắc đầu.
“Thế ti vi thì sao?”
“Cũng không có.”
Gã lông bông tóc đỏ trợn tròn mắt, chìa hai bàn tay: “Thế thì hay quá nhỉ, chỗ này vẫn đang sống cuộc sống của thời trung cổ rồi!”
Người đàn ông trung niên bước lên, hỏi: “Vậy, có radio không?”
“Không có…” Nữ nhân viên lắc đầu, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, “À, chờ chút, tuy không có radio, nhưng tôi có một cái mp3, trước đây tôi vẫn dùng nó nghe radio.”
“Mau lấy nó ra!” Người đàn ông trung niên giục giã, “Cô hãy thử dò kênh xem!”
Nữ nhân viên lấy ra một bộ mp3 cỡ nhỏ màu đen, đeo tai nghe lên, rồi ấn chiếc nút bên phải và điều chỉnh tần sóng. Tất cả chăm chú nhìn cô.
Chừng hơn một phút sau, nữ nhân viên kêu lên: “Đã thu được tín hiệu của một đài rồi!”
“Trong đó nói gì?” Người mẹ đơn thân chồm tới, nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng.
Nữ nhân viên nhíu mày, lắc đầu nói: “Là một kênh ca nhạc, đang phát các bài hát, không có bản tin thời sự.”
“Thu được là tốt rồi!” Người đàn ông trung niên có vẻ phấn chấn, “Thử dò đài khác xem, nhất là đài của khu vực này!”
Nữ nhân viên tiếp tục dò, mọi người chăm chú dõi theo cô, nhưng rồi thấy cô liên tục lắc đầu thở dài: “Là quảng cáo, không được… kênh này cũng không có, kênh này đang kể chuyện… vẫn đang phát ca nhạc…”
Hơn mười phút sau, nữ nhân viên phiền muộn bỏ tai nghe ra rồi nói với đám đông: “Không được rồi, các kênh mà tôi thu được đều không có bản tin thời sự. Hơn nữa, cũng rất lạ là, chỉ thu được chương trình của các đài khu vực khác, còn đài của khu vực này thì không thấy đâu. Khi dò đến sóng của đài khu vực này chỉ toàn nghe thấy tạp âm.”
Mọi người nhìn nhau, người phụ nữ béo mặc áo đen nói một câu nặng trịch: “Điều đó cho thấy, trong đài của thành phố chúng ta bây giờ không có ai.”
Người đàn ông trung niên vẫn không bỏ hi vọng: “Không sao, thu được đài của khu vực khác cũng tốt. Hơn nữa, bây giờ có thể không phải là thời gian dành cho chương trình thời sự, lát nữa đến buổi trưa thử dò lại xem sao.” Ông ấy nói với nữ nhân viên, “Nếu không, cô hãy đưa chiếc mp3 đó cho tôi, tôi khá kiên nhẫn, nếu cứ dò, nhất định sẽ nghe được những tin tức có liên quan.”
Nữ nhân viên gật đầu, đưa chiếc mp3 cho ông. Gã lông bông tóc đỏ đứng bên cạnh, nói: “Đó là cách duy nhất để chúng ta tìm hiểu tình hình bên ngoài.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Chương 4 Bí Mật Của Cậu Thanh Niên

11 giờ 05 phút sáng ngày 23 tháng 9 năm 200x
“Xin lỗi…, thứ đó phải trả tiền.”
Gã lông bông tóc đó quay người, nhìn nữ nhân viên đã nhắc nhở mình. Vừa nhét vội nửa chiếc xúc xích còn lại vào miệng, gã vừa thản nhiên nhai, và cười khùng khục. Khuôn mặt đang rất nghiêm túc của nữ nhân viên bỗng trở nên lúng túng.
Nuốt xong miếng xúc xích, gã lông bông tóc đỏ cúi đầu, ghé sát mặt vào nữ nhân viên: “Nói thật lòng, cô rất đáng yêu. Nếu cô còn nhìn tôi như vậy, chưa biết chừng tôi sẽ yêu cô mất!”
“Anh…” Nữ nhân viên đỏ bừng mặt, lúng túng nhìn quanh. Cô cố nhắc lại một lần nữa: “Đây là siêu thị, ăn phải trả tiền đấy.”
“Đó chính là điểm đáng yêu của cô mà tôi vừa nói đây.” Gã lông bông tóc đỏ vẫn giữ thái độ nhơn nhơn, nhìn nữ nhân viên với vẻ cười cợt rồi hạ giọng nói: “Hình như cô vẫn chưa thật sự hiểu chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào, vẫn cứ để ý đến chuyện tiền với chả nong.”
Nữ nhân viên không nói được câu nào, vẻ mặt càng thêm phần lúng túng.
Gã lông bông tiếp tục xé một túi thịt bò khô trước mặt nữ nhân viên, lại còn đưa lên miệng cô một miếng, nhưng bị cô đưa tay ngăn lại. Gã cười, nói: “Bây giờ chúng ta bị giam ở trong này và được sống một cách yên ổn, hoặc nếu được ở lại thêm ít thời gian nữa, có lẽ phải cảm ơn Thượng đế thôi. Cô còn mong gì hơn nữa nào? Trong khoảng thời gian đó vẫn đảm bảo được doanh số, lại có khi còn được ông chủ thưởng cho nữa?”
Câu nói có phần châm biếm đó khiến cho khuôn mặt của nữ nhân viên thoạt đỏ bừng, thoắt xám lại, cô đang định phản bác lại thì người phụ nữ béo ở phía sau lên tiếng: “Cậu ấy nói cũng có lý đấy. Bây giờ mà chúng ta còn sống sót được cũng là tốt rồi, việc gì phải tính toán những chuyện cỏn con ấy.” Nói rồi, bà ấy bước đến bên cạnh nữ nhân viên, “Có điều, cô cũng có thể ghi lại những thứ mà chúng tôi đã ăn, đã dùng. Đến khi chúng tôi có thể bình an ra khỏi chỗ này, sẽ mang tiền trả cũng chưa muộn.”
Nữ nhân viên ngẫm nghĩ một chút, dường như cũng cảm thấy trong tình hình đặc biệt này quả thực chẳng cần thiết phải nghiêm túc đến thế, vì vậy cũng không lên tiếng nữa.
Trong lúc mấy người này đang lời qua tiếng lại, thì ở đầu giá hàng bên kia người đàn ông to lớn râu xồm cũng xé một túi bánh mì và gặm. Lúc này, đôi tình nhân cũng chọn mấy món đồ trên giá để đồ ăn. Còn tôi, bụng cũng đã réo sôi từ lâu rồi, có điều lúc trước cố nhịn mà thôi, bây giờ thấy mọi người đều đã ăn, tôi thấy chẳng cần phải khách sáo nữa.
Thực ra, từ hồi nhỏ tôi đã luôn mơ ước rằng một ngày nào đó được nhào vào một ngôi nhà chất đầy đồ ăn vặt và bánh kẹo rồi ăn thật thỏa thuê. Không ngờ, mong ước ấy lại biến thành hiện thực trong một hoàn cảnh lạ lùng như thế này. Đáng tiếc là lúc này tôi chẳng làm thế nào mà vui lên được, cũng chẳng có tâm trạng nào để nếm tất cả các món đồ ăn vặt. Tôi chỉ tiện tay vớ lấy hai gói bánh quy trên giá, xé bao bì và nhét bánh vào miệng. Sau khi ăn mấy miếng, tôi nhìn thấy chỉ có ba người trong siêu thị là không có ý định ăn bữa trưa. Trong đó có người đàn ông trung niên và người mẹ đơn thân. Hai người họ, mỗi người đeo tai nghe một bên, ngồi sát bên tường chăm chú dò nghe sóng phát thanh, từ vẻ mặt của họ có thể đoán ra là chưa nghe được tin tức gì. Người còn lại là bà cụ già mà cho đến tận lúc này vẫn chưa ra khỏi cái tổ của mình và vẫn cứ co rúm ở một góc xa.
Tôi chọn mấy túi bánh trứng trên giá và nhặt thêm hai hộp thịt bò rồi bước tới bên người đàn ông trung niên và người mẹ đơn thân, ngồi xuống và đưa cho họ: “Ăn một chút gì đi đã.”
“Cảm ơn.” Người đàn ông trung niên đón lấy và chia cho người mẹ đơn thân một nửa, rồi mở nắp hộp thịt giúp chị ta. Người mẹ kia lắc đầu từ chối, xem ra lúc này chị ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài cậu con trai, thậm chí đến cả bản năng đưa thức ăn vào miệng cũng không. Người đàn ông trung niên khuyên chị ta một lúc thì chị ta mới cầm lấy chiếc bánh trứng miễn cưỡng cắn vài miếng. Tôi dám chắc, lúc này mà có đưa cho chị ta miếng xà phòng, thì chị ta cũng không cảm thấy nó khác gì với miếng bánh trứng, vì dường như toàn bộ tâm trí của chị ta đang dồn cả vào chiếc mp3.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

“Sao rồi ạ? Có nghe được tin tức gì có liên quan không?” Mặc dù đã biết, nhưng tôi vẫn cố hỏi.
“Chưa có gì.” Người đàn ông trung niên khẽ đáp: “Bây giờ tiếp tục nghe xem sao.”
Tôi gật đầu, mặc dù trong lòng không cảm thấy có chút hi vọng nào.
Tôi thực sự thấy đói, nên loáng một cái đã ăn hết hai gói bích quy nhưng vẫn chưa thấy no, định lấy thêm chút gì đó cho vào bụng. Đúng lúc đó, tôi nhận ra cậu thanh niên cứ lầm lì chưa nói câu nào đang nhặt đồ trên chiếc kệ ở chỗ cách mọi người khá xa. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy hứng thú với cậu nên tìm cách tiếp cận và tìm hiểu cậu. Tôi đứng dậy đi về phía cậu ta.
Tôi chậm rãi đi đến bên cậu, dường như cậu ta không nhìn thấy tôi, cứ cúi đầu chọn đồ ăn. Tôi để ý thấy trên tay cậu cầm một gói bim bim khoai là loại mà tôi cũng thích, điều đó khiến tôi thấy có thiện cảm với cậu. Cố gắng nở nụ cười hết sức thân thiện, tôi chào cậu: “Hi.”
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ lạnh lùng, không bắt chuyện, tiếp tục chọn lấy đồ.
Phản ứng của cậu hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi, nhưng tôi không có ý từ bỏ mà vẫn tiếp tục tiếp cận với cậu: “Tôi cũng thích bim bim có vị khoai vàng đấy…”
Cậu ta vẫn không thèm để ý đến tôi, thậm chí đến cả nhìn một cái cũng không. Lần này, tôi cảm thấy hơi cụt hứng, nghĩ nếu cứ ở lại đây nói và nghe một mình thì đúng là tự chuốc lấy điều không vui. Nhưng, đúng vào lúc tôi đang định quay người bước đi, thì cậu ta đột nhiên quay người lại, lấy một vật gì đó trên kệ hàng đưa vào tay tôi và nói: “Chị cần thứ này.”
Đó là loại dao gọt hoa quả mà siêu thị bán.
Tôi ngây hẳn người, cảm giác lạnh ớn chạy dọc sống lưng. Tôi không hiểu ý của cậu ta là gì, đang định hỏi cho rõ thì cậu đã quay người đi, để lại tôi đứng ngây ra giữa hai kệ để hàng.
Tôi đứng ngây nhìn theo cậu một hồi, thực sự thấy khó hiểu. Cúi đầu xuống nhìn thấy con dao vẫn nằm trong tay, tôi vội vàng đặt trả lên kệ hàng, rồi rời khỏi đó.
Đi được hai bước, tôi nhìn thấy bà cụ già co ro trong góc đang thò đầu ra nhìn tôi. Tôi đoán bà cụ đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa tôi với cậu thanh niên nên mới nhìn sang. Khi ánh mắt của tôi và của bà cụ chạm vào nhau, tôi có một cảm giác rất khó tả. Lúc đó, tôi nghĩ rằng chắc bà cụ muốn ăn gì đó, nên với hai chiếc bánh mì và một chai nước khoáng đi đến và nói với bà: “Bà ăn chút gì nhé.”
Khi nói câu này tôi vẫn chưa đến sát cạnh bà, mà ở khoảng cách hai, ba mét, nhưng bà cụ lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt, tỏ rõ ý không muốn tôi đến gần, như thể tôi là một quái vật. Tôi thở dài, đặt bánh mì và nước khoáng trên nền nhà trước mặt bà rồi rời đi.
Một con người đáng thương, bà cụ thật sự sợ hãi quá rồi - tôi nghĩ thầm trong bụng, có điều, rút cục thì bà cụ sợ điều gì nhỉ?
Còn cả cậu thanh niên kia nữa, vì sao cậu ta lại có hành động kì lạ như vậy? Hơn nữa, cậu ta còn nói tôi cần con dao đó là có ý gì?
Không còn nghi ngờ gì, tôi chắc chắn trong bụng rằng, hai người một già một trẻ đó là những người bí hiểm và kì quái nhất trong chúng tôi. Thậm chí tôi còn mơ hồ cảm thấy, hai người họ đang giấu một bí mật gì đó.
Hơn thế, điều đó còn liên quan đến tất cả mọi chuyện mà chúng tôi gặp phải.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Chương 5 Tiếng Kêu Kì Quái


11 giờ tối ngày 23 tháng 9 năm 200x
Cuối cùng thì chị ta cũng đã mệt. Khóc mệt, gào mệt, đấm đá mệt. Còn tôi cũng đã mệt, nghe đến mệt, nhìn đến mệt, chán đến tận cùng.
Sau khi nghe mấy chương trình phát thanh liền mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bất cứ chương trình thời sự nào có liên quan đến sự kiện của chúng tôi, cho đến khi pin của chiếc mp3 đã hết, phải đem sạc, thì người mẹ đơn thân cũng giống như chiếc mp3 hết điện, rơi ngay vào trạng thái khủng hoảng. Bắt đầu từ buổi chiều, chị ta cứ ở sát bên cửa gào thét, khóc lóc, đấm đá vào cánh cửa cuốn rồi liên tục gọi tên đứa con trai như một người điên. Tôi không biết sức mạnh nào đã khiến cho người phụ nữ yếu ớt ấy duy trì trạng thái đó cho tới tận 11 giờ đêm. Bây giờ thì chị ta đã rũ hẳn xuống, nhìn thân hình yếu ớt và ánh mắt đờ đẫn của chị ta, tôi thấy rõ sự tuyệt vọng và đau đớn đến tận cùng.
Thực ra, đâu chỉ riêng chị ta cảm thấy tuyệt vọng. Tôi nghĩ, tất cả những người trong siêu thị, trong đó có tôi đến giờ phút này cũng đều như vậy. Việc người phụ nữ ấy kêu gào gõ đập gần mười tiếng đồng hồ mà bên ngoài vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, điều đó có nghĩa là gì, tôi không dám nghĩ tiếp.
Lúc này, tất cả những người có mặt trong siêu thị đều đã thất vọng, chán nản, chẳng ai nói câu nào. Cả siêu thị chìm trong sự yên lặng đến lạ thường. Mọi người nằm ngổn ngang trên sàn nhà, cảnh tượng đó chẳng khác gì nhà tang lễ vừa bị cướp.
Không khí ngột ngạt ấy kéo dài một hồi lâu, sau đó, tôi nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng dậy, ông bước đến trước quầy hỏi nữ nhân viên: “Chỗ cô có chăn không?”
Nữ nhân viên lắc đầu, đáp: “Không có. Từ trước đến giờ ở chỗ chúng tôi không có ai ở lại bao giờ.”
Người đàn ông trung niên nói: “Bây giờ là mùa thu rồi, nhiệt độ ban đêm tương đối thấp. Nếu chúng ta cứ ngủ không như vậy rất dễ bị cảm lạnh, tôi nghĩ chỗ các cô chắc là không có thuốc, mà nếu có ai đó bị ốm thì phiền phức to.”
Tôi đang thầm cảm kích trước suy nghĩ và lo lắng thấu đáo, tỉ mỉ của người đàn ông trung niên thì bỗng nghe thấy gã lông bông tóc đỏ nói với giọng châm biếm: “Chú ơi, xem ra chú định ở lại lâu dài trong này phải không?”
Người đàn ông trung niên liếc cậu ta một cái nhưng không trả lời. Ông chăm chú nhìn nữ nhân viên, nói: “Cô nghĩ xem có thứ gì đó có thể dùng thay chăn được không?”
“Để tôi nghĩ xem… À, phải rồi, ở kệ hàng đằng kia có một số khăn trải bàn, có thể lấy xuống đắp được đây.”
“Được, để tôi đi lấy.” Người đàn ông trung niên gật đầu và đi về phía tay cô nữ nhân viên chỉ.
Loáng một cái, ông ấy đã ôm đến hơn chục cái khăn trải bàn mới tinh và phát cho mỗi người một cái. Khi đưa cho tôi, ông ấy nói thêm một câu: “Buổi đêm quấn chặt vào kẻo cảm lạnh đấy!”
“Cảm ơn!” Tôi cảm kích nói với ông. Ông lại đi đến chỗ gã lông bông tóc đỏ ở phía đối diện. “Cậu có cần không?”
Gã tóc đỏ nhướn mày một cái nhưng vẫn đón lấy tấm khăn trải bàn.
Tiếp đó, ông bước tới bên cạnh cửa tự tay đắp 'chiếc chăn' đó lên người phụ nữ nằm rũ ra trên sàn nhà và nói với chị ta đôi lời an ủi. Sau cùng, ông ngồi xuống sát tường, quấn 'chăn' vào và ngủ.
Lúc đó đã gần 12 giờ đêm, tôi không chắc chắn rằng tất cả nhũng người trong siêu thị đều đã ngủ, nhưng ít nhất thì họ dường như đều đã nhắm mắt. Tôi nhận thấy, kể từ khi bị 'nhốt' trong siêu thị thì có hiện tượng mất ngủ. Nhưng tôi cũng biết rất rõ, mình không thể cứ không ngủ mãi được, vì thế tôi bắt đầu nhẩm đếm trong đầu từ 1 đến 100. Dần dần, mi mắt tôi mỗi lúc một nặng, cuối cùng thì khép hẳn lại, đồng thời đóng cửa mọi ý thức trong bộ não.
Không biết bao lâu sau, trong lúc đang mơ màng thì tôi bị ai đó đánh thức dậy, đành cố mở mắt trong ánh đèn sáng trưng của siêu thị. Tôi nhìn thấy người mẹ đơn thân mà lúc trước nằm rũ bên cạnh cửa lúc này đang đứng trước mặt tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt kinh hoàng và hỏi: “Này, vừa rồi có nghe thấy tiếng gì không?”
Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn chị ta: “Tiếng ư? Tiếng gì cơ?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Chị ta đưa ngón tay lên miệng “suỵt” một cái, rồi khẽ đáp: “Đừng lên tiếng, nghe kĩ đi, ở ngoài cửa ấy.”
Tôi làm theo lời chị ta, dựng tai lên cố nghe ngóng động tĩnh từ bên ngoài. Chỉ lát sau, tôi thấy một tiếng gầm gào nặng nề nghe như của một loài dã thú nào đó từ một nơi rất gần ngoài cửa. Âm thanh ấy tuy không lớn, nhưng cũng đủ làm tôi nổi da gà, tôi không nhận ra là tiếng của loài động vật nào, vì từ trước đến giờ tôi chưa nghe thấy tiếng gầm gào kì quái ấy bao giờ. Tôi kinh hãi nhìn người mẹ đơn thân: “Không biết là tiếng kêu của loài quỷ quái gì nhỉ?”
“Tôi không biết.” Chị ta sợ hãi lắc đầu, “Vừa nãy, khi tôi đang ngủ bên cạnh cửa thì bỗng nhiên nghe thấy.”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì tiếng kêu của quái vật ấy lại vang lên, và lần này to hơn hẳn, không kìm được, tôi bật thốt lên: “Trời đất, rút cục là tiếng gì thế?”
Tiếng kêu của tôi đánh thức mấy người nằm cạnh đó, họ ngồi bật dậy, người đàn ông trung niên hỏi: “Mọi người sao thế? Nghe thấy gì?”
Tôi hoảng hốt chỉ ra phía cửa: “Mọi người nghe đi… Bên ngoài có tiếng kêu gì đó.”
Lúc này, thêm mấy người khác cũng thức dậy, họ nhìn ra phía cửa lắng tai nghe động tĩnh từ đó. Tiếng kêu của quái vật lại vang lên, lần sau to hơn lần trước. Hầu hết mọi người trong siêu thị đều đã nghe thấy, họ đứng cả dậy, ai cũng trợn tròn mắt.
“Trời đất, là tiếng kêu quỷ quái gì thế nhỉ?” Người phụ nữ béo mặt mày trắng bệch, người cứ run lên từng đợt.
Lần này, tiếng kêu của con quái vật không còn là kêu nữa mà là gầm gào. Tôi cảm thấy rất rõ là mọi người trong siêu thị đều khiếp sợ tới mức không biết phải làm gì. Sắc mặt của cậu thư sinh mặt nhợt trắng bệch chẳng khác gì màu của chiếc khăn trải bàn màu trắng, cậu ta run rẩy nói: “Tiếng ấy… càng ngày càng to.”
Nữ nhân viên rời khỏi quầy, lùi lại phía sau: “Tôi cảm thấy… con vật ấy đang đến gần chúng ta.” Tất cả mọi người trong siêu thị cũng lùi về sau giống như nữ nhân viên, ai cũng muốn ở chỗ xa hơn một chút.
“Này, mọi người có nhận thấy không, tiếng kêu ấy ngày một gần, nhưng… sao chúng ta không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào nhỉ?” Người phụ nữ béo hỏi với vẻ khiếp đảm.
Đúng lúc đó, tiếng gầm gào lại vang lên. Tim tôi như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Tôi cảm thấy rất rõ, con quái vật ấy chỉ cách chúng tôi trong gang tấc, nói chính xác hơn, có thể nó đang ở ngoài cửa. Không khí trong siêu thị dường như ngưng lại, ai cũng nín thở, im phăng phắc và nhìn chăm chăm về phía cánh cửa cuốn.
Năm phút sau, hoặc là mười phút sau, tôi cũng không chắc nữa, nhưng tóm lại là chúng tôi không nghe thấy tiếng kêu gào của con quái vật ấy nữa. Tiếng của người phụ nữ béo vang lên, phá tan sự yên tĩnh như chết trong siêu thị: “Con quái vật ấy… rời đi rồi chăng?”
“Đừng nói.” Người đàn ông trung niên nói với vẻ cảnh giác, “Chờ chút đã.”
Chờ thêm mười phút nữa, cuối cùng không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Cô gái sành điệu vẫn chưa hết cơn hoảng sợ, đưa tay giữ ngực, hỏi: “Mọi người… có ai biết không? Vừa rồi bên ngoài là thứ gì vậy?”
“Tôi cảm thấy đó là một thứ vượt quá phạm vi nhận thức của chúng ta.” Người phụ nữ béo nói với vẻ nghiêm trang, “Âm thanh mà nó phát ra rõ ràng là không phải của loài người, cũng không giống của bất cứ loài động vật nào.”
“Mọi người có cảm thấy… thứ ấy với 'dịch bệnh đáng sợ' mà người đàn ông kia nói đến có liên quan với nhau không?” Cậu thư sinh mặt nhợt run rẩy, hỏi.
Rõ ràng là chẳng ai có thể trả lời câu hỏi đó. Siêu thị lại chìm trong im lặng một hồi, thế rồi người đàn ông to lớn râu xồm cất tiếng chửi: “Mẹ nó! Rút cục là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì không biết nữa!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Trò Chơi Tử Thần - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 24 Jun 2018

Chương 6 Bản Tin Thời Sự Kinh Hoàng


9 giờ sáng ngày 24 tháng 9 năm 200x
Buổi sáng khi thức dậy, tôi cảm thấy rất rõ bóng đen khủng khiếp vẫn chưa được xua tan trong lòng mọi người, mặt ai cũng hằn rõ nỗi lo lắng, sợ hãi. Hơn nữa, tất cả đều như chim sợ cành cong, chốc chốc lại dán mắt về phía cửa, thần kinh căng lên để phán đoán xem bên ngoài có phải có tiếng động gì không. Có điều, không ai nhắc đến chuyện ngày hôm qua, có lẽ vì chẳng ai muốn ôn lại ký ức đáng sợ đó.
Tôi cũng như tất cả mọi người, tìm kiếm trên các kệ hàng những thứ có thể dùng làm bữa sáng. Lúc đó, có tiếng sột soạt từ phía sau lưng vọng ra khiến tất cả đều dỏng tai lên nghe và khi quay đầu lại nhìn thì thấy, người đàn ông to lớn râu xồm đang lục tìm máy khoan điện, búa sắt, kìm và cưa trong phòng để đồ. Hai tay ông ta cầm một mớ dụng cụ và đi thẳng ra phía chiếc cửa cuốn. Ông ta cắm một đầu chiếc khoan điện vào một rãnh trên cửa, bật công tắc, định khoan thử.
Người phụ nữ béo bước đến, hỏi: “Này, anh định làm gì thế?”
Người đàn ông kia trợn mắt lên, đáp: “Làm cái gì? Không thấy rõ à, tôi muốn mở cái cửa này, rồi sau đó đi ra!”
Nữ nhân viên chạy đến, nói: “Những thứ đó… là dụng cụ để ông chủ tôi sửa giá hàng và tủ hàng, ông…”
Không chờ cô nói hết câu, người đàn ông kia hùng hổ chỉ vào cô và đáp: “Con nhóc kia! Lẽ ra mày phải sớm nói cho tao biết trong đây có những dụng cụ này chứ! Nếu tao phát hiện ra sớm hơn thì đã phá tan cái cửa này để ra ngoài rồi!”
“Anh không thể làm như thế được!” Người phụ nữ béo nói: “Anh quên là tiếng kêu kì quái tối qua nghe thấy rồi à? Chắc chắn bên ngoài lúc này đang rất nguy hiểm, cứ liều lĩnh ra ngoài chẳng khác gì đi nộp mạng!”
“Bà ấy nói đúng đây, bên ngoài rất có thể có một con quái vật đáng sợ!” Cậu thư sinh mặt nhợt cũng bước đến.
Người đàn ông to lớn râu xồm hừ một cái, rồi nói với vẻ coi thường: “Vậy thì các người cứ ở trong này đi, tôi không muốn ở lại đây một cách ngu xuẩn cùng các người. Tôi chịu đủ rồi, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng muốn ra đó xem!”
“Nhưng vấn đề ở chỗ, sau khi anh mở cửa ra, thì chuyện không chỉ xảy ra với anh. Chúng tôi sẽ mất sự bảo vệ của cánh cửa ấy, con quái vật và dịch bệnh sẽ nhân đó mà tràn vào.” Người phụ nữ béo nói với vẻ hết sức nghiêm túc, “Đây không chỉ quan hệ tới việc của một mình anh, anh không thể ích kỷ như vậy được, vì sự kích động của mình mà làm hại tất cả chúng tôi!”
Người đàn ông râu xồm gầm lên: “Vậy, chị nói xem, phải làm thế nào? Ở đây cả đời chắc? Những đồ ăn trong này sớm muộn gì rồi cũng hết, đến lúc đó chúng ta chỉ có một con đường chết! Chi bằng nhân lúc này xông ra ngoài để chết cho rõ ràng!”
“Chúng ta cứ chờ đây thêm ít nữa, biết đâu sẽ có người phát hiện ra chúng ta…”
“Phát hiện cái đầu chị! Đã hơn hai ngày rồi, nếu có người đi qua đây thì đã phát hiện ra chúng ta rồi!”
“Đừng cãi nhau nữa!” Trong khi hai bên tranh cãi, người đàn ông trung niên ngồi xổm bên cửa sổ bỗng thét lên, trong tay ông vẫn cầm chiếc mp3, ông nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi đã nghe thấy chương trình thời sự rồi!”
Tất cả ngây ra, rồi vội xúm lại. Người mẹ đơn thân là người đầu tiên nhào đến bên người đàn ông trung niên, hỏi dồn dập: “Bản tin thời sự nói gì?”
Người đàn ông trung niên ra hiệu cho mọi người đừng nói chuyện. Ông nói với giọng nặng nề: “Tín hiệu rất kém, tôi chỉ nghe lõm bõm được một số nội dung.”
“Vậy, anh nghe thấy những gì, mau nói đi xem nào!” Người mẹ đơn thân giục cuống lên.
Người đàn ông gật đầu rồi làm theo lời của người phụ nữ kia:
“Bây giờ đã điều tra ra, thành phố M ở khu vực miền đông của nước ta đúng là đã xảy ra một dịch bệnh đặc biệt và khá hiếm gặp, nguồn phát sinh và con đường lan truyền của loại dịch bệnh này hiện vẫn chưa được làm rõ… Theo tình hình của những người mắc bệnh thì triệu chứng mà dịch bệnh này gây ra rất đáng sợ… Phần lớn người dân trong khu vực này đều bị truyền nhiễm… Để khống chế tình hình dịch bệnh, Bộ Y tế quyết định, tất cả những người may mắn còn sống lập tức được đưa tới chữa trị cách ly tại các bệnh viện lớn trên toàn quốc. Còn thành phố M bị dịch bệnh nghiêm trọng thì đã được phong tỏa và cách ly triệt để… Hiện tại, về cơ bản hầu hết nhân viên đã được rút đi. Trước khi cơ quan y tế nghiên cứu ra các biện pháp đề phòng và chữa trị, không cho phép bất cứ ai đến gần và vào trong thành phố… Các chuyên gia cho biết, trong khu vực có dịch tình hình có khả năng thay đổi và ngày càng xấu đi, riêng thành phố M là nơi có dịch bệnh nghiêm trọng nhất thì khả năng dịch bệnh phát triển đến mức nào hiện tại chưa thể xác định được. Các chuyên gia cho rằng, nếu thành phố M xuất hiện khả năng không thể khống chế được thì sẽ buộc phải áp dụng những biện pháp đặc biệt đối với khu vực này…
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sững sờ, đúng lúc đó, người đàn ông trung niên thôi không nói nữa. Người mẹ đơn thân vội hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó họ nói gì?”
Người đàn ông trung niên im lặng một lúc, rồi ủ rũ bỏ tai nghe ra, nói với đám đông: “Tín hiệu đã hoàn toàn bị mất, sau đó chỉ thấy tiếng tạp âm, chẳng nghe thấy gì nữa.”
“Mẹ kiếp! Đến lúc quan trọng nhất thì lại mất!” Người đàn ông râu xồm gầm lên.
“Thành phố M, là thành phố chúng ta đang ở đây, phải không?” Cô gái sành điệu kêu lên, “Những người ở đây quả nhiên đều đã bị nhiễm bệnh! Những người ấy hôm qua được chuyển đi đâu nhỉ? Bên ngoài, có lẽ bây giờ là một thành phố hoang phế?”
Người phụ nữ béo mặt mày xám ngoét, nói: “Trời đất ơi, đáng sợ quá! Bản tin thời sự nói mọi nhân viên ở đây đều đã được rút hết cả rồi. Nói như vậy, chúng ta đã bị bỏ quên trong siêu thị này rồi!”
Cậu thư sinh mặt nhợt nói với vẻ ngây ngô: “Chúng ta bị bỏ quên ở đây rồi… Tôi đoán, trước đó, chính quyền chắc đã cử người đến đây kiểm tra, có điều, lúc đó chúng ta không đập cửa kêu cứu, cửa thì lại khóa… Họ tưởng bên trong không có người nên đã bỏ đi…”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 35 guests