Món Quà Của Tình Yêu

Điển tích văn học và lời hay ý đẹp

Moderators: littlehoney999, A Mít

Món Quà Của Tình Yêu

Postby SilverLeaf » 31 Dec 2006

Vợ chồng đang ngồi đọc báo thì bỗng nhiên Yến lên tiếng:

- Anh à…

Nghe tới điệp khúc này là tôi cảm thấy khó chịu vì mỗi khi nàng anh à thì sẽ dẫn đến một "vấn đề" gì đó khiến tôi nhức đầu. Khổ cái là cứ mỗi khi mình muốn yên tĩnh để thưởng ngoạn một cái gì đó thì con vợ mình nó lại nghĩ lúc đó là lúc tốt nhất để "anh à"… Thấy tôi vẫn im lặng đọc báo Yến lại gọi:

- Anh ơi…

- Ơi.

- Trời ơi! Anh trả lời mà anh không thèm ngẩng mặt lên thì anh đâu có thèm nói chuyện với em. Nói chuyện với em một vài phút được không?

- Ơ hay thì em nói thì cứ nói, anh nghe bằng tai chứ có bằng mắt đâu.

Như mọi khi thì Yến đã nổi cơn "sư tử" như thường lệ, nhưng bữa nay lạ thiệt, nàng lại cố ý dịu dàng:

- Em hỏi anh câu này nhá. Anh có luôn luôn săn sóc, nghĩa là "care" cho em trong mọi trường hợp không?

- Ủa? Hôm nay bà có bị ma nhập không? Tôi không "care" cho bà thì tôi "care" cho ai. Care cho bà mà bây giờ tôi còn lại cái thân già hom hem thế này thì bà còn muốn gì nữa?

Yến cười tủm tỉm:

- Cái này hơi khó diễn tả. Ý em muốn hỏi là trong tâm anh lúc nào cũng "care" như ngày xưa hay là đã có chút phai nhạt đi rồi. Nghĩa là nó vẫn còn nguyên hay giảm sút.

Trời đất! Hỏi cái đếch gì mà cắc cớ như vậy bố ai mà hiểu cho nổi. Chắc nàng đang gài cái bẫy gì đây. Tôi dịu giọng:

- Em nhớ không. Hồi mà mình chưa cưới nhau đó. Mỗi lần hẹn gặp nhau em bắt anh đứng dựa cột đèn đường chờ em cả giờ đồng hồ em mới đủng đỉnh xuất hiện. Em có biết anh đã phải hút gần hết gói thuốc không? Như vậy mà bây giờ em còn hỏi à?

Yến vẫn nói quanh quẩn:

- Việc đó thì đâu có ăn nhằm gì với chuyện em hỏi bây giờ. Thôi em chả hỏi nữa.

Chẳng hiểu làm sao bữa nay có gì khúc mắc mà Yến vớ vẩn thế. Mọi khi có gì thì nàng cứ huỵch toẹt mẹ nó ra chả sợ mích lòng gì cả. Chắc là vấn đề gì nhậy cảm đây. Nhớ lại hồi đó gần nhà tôi ở chợ ông Tạ có con bé con ông chủ lò heo kiêm đồ tể. Con gái ông thường được giao nhiệm vụ coi sạp thịt ngoài chợ nên nó rành cái việc xẻ thịt lắm. Ai mua miếng to miếng nhỏ hay muốn bao nhiêu cân lạng chỉ nói là nó cầm dao phạt một phát vào tảng thịt thì mười lần như một không xê xệch bao nhiêu.

Tôi đâu có biết nó để ý đến tôi, thật tình thì tôi đâu có để mắt tới em bán thịt heo. Khi thấy tôi và Yến cặp đôi thường xuyên diễu phố nó bực lắm. Một bữa gặp Yến đi một mình ngoài đường nó niềm nở chào hỏi và khen Yến đẹp và có duyên. Sau vài câu chuyện làm quà con bé "hàng thịt" khoe:

- Anh… bồ của chị đó, mẹ anh ấy có đánh tiếng với ba tôi để hỏi tôi cho anh ấy. Nhưng tôi không chịu vì cái tướng anh ta cục mịch trông quê quá đi...

Nghe qua Yến bực mình quá cứ hậm hực trong lòng. Có lẽ nàng nghĩ rằng chẳng lẽ mình là nữ sinh chính hiệu lại không bằng cái con bán thịt heo. Nếu quả thật như vậy thì khi lấy anh này, con bé nó bảo mình lấy thừa của nó à. Thế rồi khi gặp nhau Yến cứ hỏi quanh hỏi quẩn như từ trước tới giờ anh có để ý ai không, mẹ tôi có đi hỏi vợ cho tôi ở đâu không v.v. và v.v. Mãi sau cùng Yến mời hỏi tôi có phải gia đình tôi có đi hỏi con bé con ông chủ lò heo cùng xóm cho tôi không? Nghe vậy tôi ngạc nhiên nhưng phì cười:

- Em nói cái gì kỳ kục vậy? Nội nhìn thấy nó cầm con dao phay nó phạng thịt chan chát anh đã hết hồn rồi. Bố bảo anh cũng không dám lại gần nó chứ đừng nói hỏi làm vợ. Anh thế này mà lấy con bé đó à. Em khinh anh vừa vừa thôi chứ.

- Thế sao nó nói....

- Nó nói? Mẹ! Cái con bé này phịa! Để anh dắt em ra chợ hỏi nó ba mặt một lời xem nó trả lời làm sao.

Yến vội vàng cản:

- Thôi thôi, em tin anh rồi đừng dây với mấy con này ghê quá.

Nghĩ tới đây tôi tủm tỉm cười hồi nào chính tôi cũng không hay thì Yến lại lên tiếng:

- Anh này. Em đọc trong cái tạp chí Mỹ này có một tuyện ngắn hay quá. Họ tả một truyện tình thiệt là "romantic" anh thử đọc xem anh có làm được như vậy không?

Tôi ngán ngẩm:

- Ối giời ơi! Từng tuổi này mà bà con đòi tôi "romantic" vớ vẩn nữa hay sao. Bà nên nhớ rằng ngày xưa thì "anh dắt em đi phố Lê Lợi chơi" còn bây giờ đã đến thời kỳ "bà dắt ông đi chơi" bà biết không. Đâu đưa tôi đọc coi.

Đọc xong câu chuyện tôi thấy đây cũng là một chuyện cảm động và thấy trái tim mình gần gũi với nhân vật. Câu chuyện như vầy...

Hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm và trìu mến thiếu phụ trẻ với cây gậy trắng cẩn thận dò từng bước tại các bậc cửa xe buýt khi nàng bước lên. Người thiếu phụ đưa tiền trả vé xe cho người tài xế và bước giữa hai hàng ghế đến ngồi ở một chiếc ghế trống một cách nhanh nhẹn như người không bị mù loà . Nàng ngồi xuống để cặp táp nằm ngang trên đùi và chiếc gậy để kẹp giữa hai chân. Ai thấy nàng lần đầu thì đâu có biết người thiếu phụ bị mù loà. Những khách thường xuyên đi làm hàng ngày thì không lạ gì vì chỗ ngồi đó người tài xế luôn để trống dành cho nàng.

Người thiếu phụ đó là Susan; nàng đã bị mất ánh sáng hơn một năm nay vì một bác sĩ đã chẩn bệnh sai và cho lầm thuốc nên nàng phải gánh chịu hậu qủa là bị liệng vào trong thế giới thiếu ánh sáng với tất cả cay đắng và tuyệt vọng.

Không có tiền bạc nào có thể đền bù lại được sự mất mát của Susan vì cuộc sống của Susan sau đó phải lệ thuộc vào chồng nàng là Mark . Mark là một sĩ quan không quân bị gò bó với nhiệm vụ nên không thể luôn luôn ở cạnh nàng. Mark thương xót vợ vô cùng và tìm đủ mọi cách để cho vợ mình lấy lại nghị lực, sự tự tin và yêu đời, nhất là làm sao cho Susan có thể tự lo cho mình. Nhờ sự khuyến khích mạnh mẽ đó mà ít lâu sau Susan cảm thấy cần phải đi làm trở lại để tránh buồn khổ. Cũng may sở làm của Susan sẵn sàng có những công việc thích hợp với nàng. Trước kia hàng ngày đi làm Susan đều dùng xe búyt nhưng bây giờ nàng rất sợ hãi khi phải tới lui từ nhà tới sở và trở về trong tình trạng thiếu ánh sáng này. Cho nên dù nơi làm việc của Mark ở phía Tây thành phố và sở làm của Susan ở phía Đông, Mark cũng vui vẻ chở vợ đi làm và rước về hàng ngày.

Thế nhưng chỉ ít lâu sau quá mệt mỏi với một thời biểu bận rộn như vậy nhất là tình trạng giao thông ở những "rush-hour" Mark nghĩ rằng vợ mình phải đi xe buýt thì mới giảm đi được sự căng thẳng bận rộn của hai vợ chồng. Mark đề nghị ý kiến dùng xe búy đi làm với Susan thì nàng cay đắng nói:

- Em mù loà như thế này thì làm sao em biết đi từ đâu tới đâu mà dung xe buýt. Hay… hay là anh tính bỏ rơi em phải không anh?

Nghe Susan nói vậy dù lòng tan nát nhưng Mark vẫn nghĩ rằng muốn tồn tại thì phải tìm bất cứ cách gì cho Susan tự lập và tự tin. Mark nói với Susan, anh sẽ thu xếp với sở để mỗi ngày Mark đi xe buýt với Susan tới sở và cả lúc về cho đến khi nàng có thể tự lo được thì thôi. Mark dậy Susan tập dùng những giác quan khác thay vì lệ thuộc vào nhãn quan như nghe và ghi nhận những gì xẩy ra xung quanh mình. Mark bảo Susan tự gây thiện cảm với người tài xề xe buýt, cho người này biết hoàn cảnh của mình và nhờ người tài xế này trông chừng nàng và dành riêng cho nàng một ghế ngồi bất di bất dịch trên xe buýt mỗi buổi. Với ba tuần thực hành như vậy thì Mark mừng rỡ thấy Susan hình như đã cảm thấy quen thuộc đừng đi nước bước và tin tưởng là nàng có thể tự lo lấy được.

Sau cùng, Susan quyết định Mark để nàng đi làm một mình vào thứ hai tuần sau đó được rồi. Buổi sáng đầu tiên đi làm một mình, Susan ôm lấy Mark như lời cám ơn chàng ta đã tận tình giúp nàng lấy lại niềm tin của cuộc sống. Susan ôm chặt lấy Mark như muốn bầy tỏ rằng chàng không phải chỉ là một người chồng mà còn là bạn tri âm tận tình cho đời nàng. Mắt Susan đẫm lệ nói với chồng:

- Từ nay anh không phải là bạn đồng hành xe buýt miễn cưỡng cho em nữa. Em sẽ ráng là một người vợ bình thường của anh. Em cám ơn anh đã cho em lòng yêu thương tuyệt đối và lòng kiên nhẫn chưa từng thấy.

Hai vợ chồng hôn nhau từ giã. Và ngày hôm đó cũng như những ngày kế tiếp từ thứ Hai, thứ Ba và… thứ Năm, Susan đi tới sở và về nhà một mình một cách hoàn hảo. Susan nói cho Mark biết rằng nàng cảm thấy yêu đời vô cùng. Sáng thứ Sáu tuần đó Susan cũng tự mình đi làm như thường lệ, nhưng bữa nay lúc khi đến trạm cuối và lúc nàng vừa xuống tới ngưỡng cửa xe buýt thì ông tài xế bỗng nói bâng quơ:

- Thật tình tôi thèm muốn được yêu thương như vậy.

Susan không hiểu ông tài xế nói với mình hay nói với ai. Nàng nghĩ rằng trên đời này làm sao lại có người thèm muốn được mù loà phải khổ cực phấn đấu với cuộc sống như nàng suốt năm qua. Thế nhưng nàng là người cuối cùng đang rời xe buýt thì ông ta nói với ai? Tò mò Susan hỏi đại ông tài xế:

- Tại sao ông lại nói là ông thèm muốn được như tôi?

Ông tài xế xe buýt trả lời:

- Tôi sẽ cảm thấy ấm cúng vô cùng nếu được săn sóc và bảo vệ như cô.

Susan ngạc nhiên:

- Ông nói gì tôi không hiểu!?

- Chị biết không? Suốt tuần nay ngày nào cũng vậy, có một chàng trai mặc quân phục không quân đứng ở hè phố bên kia trạm xe buýt này nhìn chị xuống xe và anh ta chờ đợi tới khi chị bước qua hè phố bên đó xong xuôi an toàn và cho tới khi chị bước vào bên trong cao ốc sở làm của chị rồi anh ta gửi theo chị một cái hôn gió, lại còn giơ tay chào kiểu nhà binh như tỏ lòng ngưỡng mộ rồi mới lên xe đi. Chị quả là người đàn bà may mắn.

Tự nhiên hai dòng lệ sung sướng tràn xuống má Susan, nàng bước xuống xe buýt lòng sung sướng với niềm hạnh phúc vô biên. Mặc dầu nàng không thể nhìn thấy Mark đang đứng trông chừng nàng bên kia đường nhưng Susan cảm thấy rằng lúc nào Mark cũng hiện diện để bảo vệ mình. Susan cảm thấy mình thật may mắn, quá may mắn có một người chồng như Mark. Mark không chỉ đã hiến tặng cho nàng một tình yêu sâu đậm mà chàng đã tặng cho Susan một tình yêu như một món quà vô gía. Món quà đó có sức mạnh hơn ánh sáng; một món quà nàng không cần nhìn thấy hay cầm lấy. Món quà của tình yêu đó đã mang lại ánh sáng trong thế giới u tối của nàng.

Không muốn Mark biết nàng đã biết chàng hiện diện ở hè phố, Susan thản nhiên bước những bước như thường lệ và khi đi vào trong cao ốc rồi tự nhiên Susan quên bẵng mình mù loà, quay mặt nhìn ra đường qua bức tường kiếng và nói thầm: "Từ mai anh không phải đưa em đi nữa nhưng lúc nào em cũng cảm thấy có anh hiện diện".

TRẦN NGÂN TIÊU
SilverLeaf
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $19,307
Posts: 221
Joined: 22 Jun 2005
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng SilverLeaf từ: christiane, MuaThuDuoiMua, YaHuy, thuongmotnguoi

Postby Christiane » 31 Dec 2006

Hi Lá,

Lá đi làm ăn ở đâu xa mà mãi đến nay, cuối năm, Lá mới về ăn tết, mang theo món quà dễ thương như vầy để tặng cả nhà ?

Lá về một mình chứ honey của Lá không có về sao ? Lo làm giàu dữ ha !

Welcome back and Happy New Year to you both nhá.
User avatar
Christiane
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $582,698
Posts: 6193
Joined: 18 Jun 2005
 
 

Postby SilverLeaf » 04 Jan 2007

Thanks sis Christiane and Happy New Year to sis !

Lá cũng chạy ra chạy vô vườn mít đó sis, chỉ có Ảnh thì hơi bận nên ít khi vô.....
SilverLeaf
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $19,307
Posts: 221
Joined: 22 Jun 2005
 
 


Return to Hoa Thơm Cỏ Lạ



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 16 guests